- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 19: Đại Tề Thông Bảo (c91-c95)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 19: Đại Tề Thông Bảo (c91-c95)
❮ sautiếp ❯Chương 91 : Đại Tề Thông Bảo (2)
– Ba à, có thật là đồng tiền này có thể đổi được nhà chúng ta không?
Vệ Dung Dung lấy đồng tiền lăn đi lăn lại trong tay, tục ngữ có câu: “Tinh thông như người trong nghề”. Cho dù Vệ Dung Dung thấy thế nào thì cảm của cô đồng tiền này không khác tiền mà mấy người bán hàng rong ở Lưu Ly Hán bán.
– Dung Dung cẩn thận lời nói một chút, nhà của cha con không còn đấy.
Nhìn thấy bộ dạng bất cẩn của con gái, tâm trạng Vệ Hồng Quân như đang treo trên mây vậy, cảm giác này đúng là có tiền cũng không mua được.
Vệ Hồng Quân vừa nói ra giá của căn hộ, nhưng *người ta phải chịu bán mới được, giá trị của nó bây giờ là *100 vạn, nói là 1000 vạn thì cũng được, cũng vì không có ai đưa ra giá tham khảo cả.
– Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ, không bán sẽ hối hận đấy, ba, đi Lưu Ly Hán, cho ba thoải mái chọn.
Vệ Dung Dung bĩu môi, miếng “Đại Tề Thông Bảo” kia đã ném trả Diệp Thiên. Tâm trạng của Vệ Hồng Quân là tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Đồng tiền này rất giòn rơi xuống mặt đất sẽ rất bị vỡ.
– Con gái thương cha đi, nhưng mà … nhưng mà không cần đi Lưu Ly Hán nữa đâu.
*Tuy không hài lòng với con gái, nhưng Vệ Hồng Quân biết những thứ ở Lưu Ly Hán. Nếu ông mua được đồng tiền này ở đó không khác gì nhặt được vàng ở Quảng trường.
– Haha! Nói không chừng là vận khí tốt còn có thể đi chơi được nữa.
Diệp Thiên nhận lấy đồng tiền, cười cười cũng là tỏ sự không đồng ý, coi như miếng “Đại Tề Thông Bảo” trong tay hắn là vật thường thấy thời Càn Long, Diệp Thiên cũng nói trên đời này nó là vật có một không hai.
Đồng tiền này so với giá mà Vệ Hồng Quân đưa ra phải cao hơn nhiều, bởi vì nó chẳng những là tiền độc mà cũng coi như là nhạc cụ của đạo sĩ.
Tại mấy người thợ khắc ngọc kia, Diệp Thiên đã mang bỏ đồng tiền vào nơi dưỡng khí, hơn nữa bản *thân đã cất giữ một thời gian dài, anh còn muốn có thêm vài món đồ trạm ngọc nữa.
Hơn nữa trải qua nuôi dưỡng nguyên khí, nội bộ kết cấu đồng tiền này cũng phát sanh biến hóa, cũng sẽ không giống giống như bình thường, dễ dàng vỡ, bằng không Diệp Thiên cũng không dám cầm ở trong tay thưởng thức cả ngày.
– Ây, Tiểu Diệp cậu vẫn nên cẩn thận một chút, vật này đúng là đồng thiết thật nhưng cũng không thể chịu được khi cậu quẳng như thế đâu.
Tuy đã muốn trả đồng tiền này cho Diệp Thiên, nhưng con mắt của Vệ Hồng Quân vẫn đảo đi đảo lại quanh Diệp Thiên, chỉ sợ cậu ta không cẩn thận sẽ ngã sấp trên mặt đất.
– Chú Vệ, không có việc gì thì đồng tiền này để chơi, như vậy sẽ không sợ gì nữa.
Diệp Thiên cười cười rồi đút đồng tiền vào trong túi quần.
Tuy không sợ quẳng mất đồ chơi này nhưng Diệp Thiên lại sợ ánh mắt kia của Vệ Hồng Quân và *hiện tại thì đã chứng kiến ánh mắt đó rồi,
– Tiểu Diệp, thực sự không thấy lo lắng sao ? Cháu tùy ý ra giá, nếu là chú Vệ thì sẽ tuyệt đối không ra giá đó đâu.
Diệp Thiên mắt mở trừng trừng, đem cất “Đại Tề Thông Bảo” đi, trong lòng Vệ Hồng Quân bối rối, vẫn chưa có ý muốn từ bỏ câu hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Chú Vệ, vật này không được tốt, nói nó chỉ đáng ba mươi năm vạn cũng đúng, ba ngàn năm mươi vạn cũng được, lần sau cháu tìm cho chú *một vật tốt hơn nhé.
– Được rồi, thấy cháu thực sự thích vật này, chú Vệ sẽ không lấy mất nó đâu.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân còn tưởng anh ta sẽ tính thêm giá cho đồng tiền nhưng từ góc độ này thì Diệp Thiên nói cũng không sai.
Năm ngoái, đã từng xôn xao việc chợ đen ở Bắc Kinh bán đấu giá cổ vật có rất nhiều người tham gia, chỉ bốn mươi vạn là mua được bình sứ Thanh Hoa, là vật có ở thời Càn Long.
Ai mà biết được người bạn kia trả tiền hàng xong, hung hăng cầm lấy cái bình sứ quăng xuống đất làm vỡ thành bảy, tám miếng, ngay cả việc phục hồi cũng không có cách nào.
Lúc đó tất cả mọi người đều tưởng anh bạn này bị điên rồi, hắn mang theo cái rương bên cạnh mình, vừa lấy vật gì đó từ trong đó ra trước mắt mọi người hình như *là đồ gốm sứ.
Nhìn từ góc độ những người sưu tầm, người đó thật thiếu suy nghĩ, không nên làm chuyện này.
Nhưng hiện vật này giá trị khởi đầu rất cao, anh ta nói còn một chiếc bình sứ quả thực là thật, nó đã trở thành cổ vật. Nếu có ý định mang ra bán đấu giá thì giá trị của nó còn có thể cao hơn nữa.
– Ha ha, vậy thì cảm ơn chú Diệp nhé!
Diệp Thiên nghe hiểu ý trong lời nói của Vệ Hồng Quân chỉ cười cười chứ không muốn nói thẳng ra. Những cái này đối với người bình thường thì cũng không cần phải giải thích nó là nhạc cụ quý của đạo sĩ làm gì.
Cần phải biết rằng, vật này phải loại trừ nó là cổ vật văn hóa, theo như lời Diệp Thiên giá trị của nhạc cụ mà thầy tu đang có thật khó có thể cân định được. Căn bản không thể dùng tiền để định giá trị của nó nếu như người ta không hiểu về phong thủy.
Giống như ở Hồng Kông Macao vào thời có nhiều nhà tu, họ theo Đạo Phật. Nơi đó đều có nhạc cụ của các thầy tu, tiền công đức của khách thập phương hằng ngày cũng phải được hàng vạn đồng. Có thể thấy nhạc cụ của các thầy tu bây giờ còn lại rất ít và rất quý.
Ngay cả như vậy thì những nhạc cụ của thầy tu mà Khai Quang sở hữu cũng thua xa giá trị của đồng tiền mà Diệp Thiên đang có trong tay.
– Cha, hôm nay *tìm Diệp Thiên nói về đồ cổ sao?
Nghe cha và Diệp Thiên nói chuyện cả ngày về đồng tiền, Vệ Dung Dung không thể kiên nhẫn thêm được nữa rồi, trước mặt Diệp Thiên đúng là có chút xấu hổ, người khác đều nói không bán còn trơ mặt hỏi đi hỏi lại khiến cô cũng cẩm thấy thật mất mặt.
– A đúng rồi, thiếu chút nữa con không nói là ta quên mất.
Như được con gái nhắc nhở, Vệ Hồng Quân vỗ mũi nói tiếp:
– Tiểu Diệp, ta nghe Dung Dung nói, cháu giống như người xem tướng vậy thử nói xem có phải ta sắp phải trải qua chuyện xui xẻo không.
Vừa trải qua chuyện “Đại Tề Thông bảo”, Vệ Hồng Quân đã hiểu Diệp Thiên không giống như những sinh viên bình thường khác mang trên mình bảo vật vô giá, anh ta cũng trở nên chín chắn đến mức đáng sợ, ngay cả Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy tự ti.
Cho nên trong cuộc chơi này Vệ Hồng Quân cũng không cảm thấy tức giận nữa rồi mà trực hỏi thẳng vào vấn đề.
– Chú Vệ, chú *mời *người đến xem qua căn nhà này đúng không ạ?
Diệp Thiên không gật đầu thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận mà cười nói:
– Căn nhà này của ngài quay về hướng Đông nơi có sông Giang Hải chảy, phong thủy quả là rất tốt.
– Cháu … cháu còn biết xem phong thủy nữa cơ à?
Diệp Thiên chưa nói hết câu đã bị Hồng Quân ngắt lời, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khác hẳn trước kia khi thấy “Đại Tề Thông Bảo”. Bởi vì, những lời Diệp Thiên nói trước kia ông ta đã từng nghe qua từ thầy phong thủy.
Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên cũng không còn khiêm tốn nữa mà gật đầu nói tiếp:*
– Thuật phong thủy tuy có hai loại nhưng luôn đi cùng chứ khong tách rời nhau, khi xem tướng người ít nhiều cũng hiểu được phong thủy.
– Hôm nay, đúng là gặp phải cao nhân rồi..
Lúc này, Vệ Hồng Quân cũng không dám coi Diệp Thiên là đứa trẻ hơn mười hai nữa, liền đứng lên nghiêm túc nói:
– Diệp Thiên, mấy tháng nay ta đều thua lớn ở thị trường chứng khóa, lúc trước cháu và Dung Dung nói quả không sai , cháu có thể phân tích giúp chú *xem rốt cuộc nguyên nhân *là ở chỗ nào không?
– Được, vị này cuối cùng đã nói nói đúng vào vấn đề rồi đây.
Nghe vậy Diệp Thiên liền nở nụ cười, nếu tiếp tục nói những chuyện linh tinh thì hắn sẽ không còn kiên nhẫn nữa:
– Chú Vệ, chú hãy nói vào tình huống cụ thể đi, vấn đề là ở phong thủy hay là ở chú.
– Diệp Thiên, là như vậy…
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cũng không còn nói lan man nữa, mà nói thẳng ra chuyện thời gian này hắn đang bị quấy rối.
Lúc đầu, theo Vệ Hồng Quân nói thì từ năm 1994 đến nay công việc của hắn trên thị trường chứng khoán đều thuận buồn xuôi gió, bản thân hắn và gia đình ở đây 2 năm cũng chỉ bị làm phiền vài lần, thế nhưng kể từ đầu tháng nay hắn lại đang gặp phải *nguy cơ khủng hoảng.
Ngọn nguồn là ở cái quyết định của nhà nước (Quyết định mở rộng phát triển kinh tế và xã hội, mục tiêu đến năm 2010), trong văn kiện này đã nêu rõ: đối với các ngân hàng và doanh nghiệp chứng khoán sẽ phải mua bảo hiểm an toàn.
Cùng lúc đó *nhân viên ngân hàng ra thông báo khắp nơi, ngân hàng đã hoạt động trái pháp luật khiến việc kinh doanh trở nên hỗn loạn.
Thông báo này của ngân hàng đã trực tiếp làm sụt giá cổ phần của nhiều công ty.
Phải biết rằng, thị trường chứng khoán ở trong nước thời điểm năm 1995 còn không có cái chuyện chưa rớt đã trúng, trong vòng mấy ngày trở lại đây cổ phiếu *trực tiếp bị rút lại phân nửa, chắc chắn đã có chuyên xảy ra.
Công ty cổ phần Trung Ngân đã trực tiếp đầu tư vào công ty của Vệ Hồng Quân, mà bản thân Vệ Hồng Quân và gia đình đã rút lại vốn, nếu không phải không có sự sụt giảm vốn ban đầu không chừng hắn đã nhảy lầu tự tử rồi.
Đầu tư cổ phiếu cũng như đi buôn vậy có lúc lỗ lúc lãi, Vệ Hồng Quân cũng không thể nào đi đầu tư ở những nơi khác để cho số vốn trở về ban đầu.
Nhưng Vệ Hồng Quân đang cố nhớ lại người con gái tháng trước từng ngắt lời hắn, điều này làm hắn thấy bồn chồn, bản thân cảm thấy sớm đã có cao nhân nhắc nhở, chỉ là không có ý gì thôi.
Vệ Hồng Quân cực kì tin tưởng vào thuyết phong thủy, bằng không đã không dùng nhiều tiền đến vậy để mời thầy phong thủy về bày đặt chỗ ở, gần đây cũng đã mời Diệp Thiên đến để làm việc này.
Lúc Diệp Thiên mới tới, Vệ Hồng Quân còn muốn thử Diệp Thiên, là *Diệp Thiên ứng phó tốt nên hắn không thử được nhưng điều này cũng làm *phần tin tưởng của Vệ Hồng Quân đối với Diệp Thiên tăng thêm mấy phần.
Nghe xong lời nói của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Chú Vệ, nói thật là thời trung niên chú có tang vợ nhưng là vận may tốt giúp phát tài, theo lý thuyết thì sẽ không có vận hạn này đâu.*
– Diệp Thiên cậu vừa nói gì vậy?
Diệp Thiên vừa mới nói được nửa câu đã bị Vệ Dung Dung tức giận chặn lời, cô ấy thấy Diệp Thiên nói đến Vệ Hồng Quân có tang vợ chính là nói đến việc mẹ cô bị bệnh qua đời mà cha cô là người phải chịu trách nhiệm.
– Dung Dung con hãy câm miệng lại, sao một chút lễ phép cũng đều không có vậy, hãy để cho Diệp Thiên nói hết.
Lời nói của Dung Dung chính là không nghĩ đến tình yêu thương của cha, cô tự trách chính bản thân mình.
Chương 92 : Lấy tiền để giúp người
– Cha, cha… cha mắng con sao?
Vệ Dung Dung dường như không thể tin vào tai mình nữa, từ nhỏ đến lớn cô mới phản đối, nặng lời với cha một câu mà cha đã mắng mình, điều này làm cho đôi mắt ngấn lệ của cô đỏ cả lên.
– Dung Dung , chú Vệ không muốn mắng cô đâu, nhưng ngắt lời người khác lúc đang nói chuyện đúng là không lễ phép chút nào, cũng là Diệp Thiên có mấy lời không thể nói lung tung thôi.
Thanh Nhã ở bên cạnh thấy thế liền vội vàng ôm Dung Dung và giảng hòa, nếu Diệp Thiên dẫn đến *một cô gái không hợp. Cô gái này dù là bạn tốt cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
– Dung Dung à, là ba không tốt, cho ba giải thích…
Thấy con gái khóc, cả chân tay Vệ Hồng Quân cũng thấy hoảng sợ.
Từ sau khi vợ Vệ *Hồng Quân qua đời, người ông quan tâm nhất chính là cô con gái này. Trừ việc hái mặt trăng trên trời thì việc gì con gái muốn ông cũng đều đáp ứng.
– Gọi chuyện này là gì nhỉ?
Diệp Thiên bĩu môi, chẳng khác nào chuyện trẻ con, hèn chi Vệ Dung Dung kia nói trở mặt là trở mặt liền. Tính khí cắu kỉnh chẳng khác nào con cún con.
Vệ Dung Dung khóc nức nở hỏi Thanh Nhã:
– Có phải cậu đã nói chuyện mẹ mình qua đời cho anh ta biết hay không vậy?
Trong lòng Dung Dung mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng nhất, trừ Thanh Nhã là bạn thân ra thì cô nhất định không cho kẻ nào khác nói chuyện mẹ cô đã qua đời.
Xem ra Vệ Dung Dung cho rằng nếu là Thanh Nhã nói cho Diệp Thiên biết thì cô đúng là một người bạn phản bội.
– Mình không nói, mình cam đoan từ trước tới giờ chưa từng nói ra.
Ở sâu thẳm trong tim, Thanh Nhã không thích Diệp Thiên và cô gái khác đến những chỗ mà cô và Diệp Thiên đã từng đến thì đương nhiên cũng không thích chuyện của những cô gái đó, cho dù đó là Dung Dung thì cũng không ngoại lệ.
– Thật không?
Sau khi nghe Thanh Nhã nói Vệ Dung Dung ngồi thẫn thờ, mẹ qua đời phút chốc đã hơn một năm, cô biết Thanh Nhã là người dịu dàng, nết na, chưa bao giờ biết nói dối.
– Diệp Thiên, có phải thật là cậu nhìn tướng mạo mà đoán ra không?
Vệ Dung Dung nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt hoài nghi.
– Đúng vậy, bạn không tin mình nói à?
Trong lòng Diệp Thiên có chút bực mình nhưng không để lộ ra ngoài nét mặt.
– Dung Dung, Diệp Thiên đúng là thầy tướng số, từ nhỏ cậu ấy đã học cái này rồi…
Thanh Nhã đứng bên cạnh nói xen vào.
Bị con gái quấy rối, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy nhức cả đầu, lúc này thấy sắc mặt con gái trở lại bình thường , liền vội vàng nói:
– Được rồi, con cùng nhỏ bạn đi nói chuyện đi. Ta còn có chuyện muốn nói với Diệp Thiên.
– Cái gì mà thầy xem tướng số, ta nghe thấy lạ không phải đang lừa ta đấy chứ.
Nghe cha nói xong, vệ Dung Dung liền kéo Thanh Nhã vào phòng mình nhường phòng khách cho Diệp Thiên và cha, Vệ Hồng Quân thở dài một hơi thấy nhẹ nhõm cả người.
Vệ Hồng Quân tự tay rót trà cho Diệp Thiên vẻ mặt như muốn xin lỗi:
– Con gái ta không có phép tắc cậu đừng để bụng nha.
– Ha ha, chỉ tội cho những bậc làm cha làm mẹ.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Chú vệ đừng khách sáo, thưc ra trực giác của cháu đối với chú nhìn cả về tướng mạo và phong thủy đều không có dấu hiệu rủi ro nên ta cảm thấy vấn đề này hơi khó, gần đây chú có gặp phải chuyện gì hay đắt tội với ai không?
Từ sau khi được kế thừa phái Ma Y, dường như Diệp Thiên đã gặp phải quẻ bói không lời giải, giống như hôm nay trong đầu không rõ sự tình gì vậy.
– Không có, trừ những lúc đi chứng minh chứng khoán ở phòng giao dịch ra chú đều ở nhà, gần đây việc xã giao của chú rất hạn chế thì có thể đắt tội với ai được chứ?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Vệ Hồng Quân lắc đầu liên tục.
Từ khi hắn mở khách sạn nhỏ này bình thường có chuyện gì cũng rất coi trọng cách đối nhân xử thế, Hồng Quân thà làm khó chính mình chứ cũng không muốn bạn bè phải khó xử vì vậy mà ông được rất nhiều người nể trọng.
– Đi chứng minh chứng khoán ở sàn giao dịch ư?
Nghe thấy vậy, mắt Diệp Thiên sáng bừng lên, liền hỏi:
– Chú Vệ, lúc chú đến sàn giao dịch có thấy ở đó được trang hoàng hay có chuyện gì thay đổi hay không?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân mở to đôi mắt:
– Tiểu Diệp sao cậu biết? Lúc trước sàn giao dịch có xây thêm mấy phòng, việc trang hoành đã được hơn một tháng, đến cuối tháng chín mọi việc đã hoàn thành tốt.
– Chú vệ, chú đã dổi lại mấy phòng ở đó thì thiệt hại lần này là để bù đắp chuyện đó rồi.
Vì Vệ Hồng Quân kiếm tiền ở sàn giao dịch chứng khoán, phong thủy nhà này có tốt cũng không thể tốt đến tận đó được, Diệp Thiên nghe Vệ hồng Quân nói đến đó ngay lặp tức đã hiểu ra vấn đề.
Dù *là xem phong thủy, xem tướng thì vẫn là thầy bói, hỏi để thay đổi vận mệnh của người khác phải có một quá trình, không thể nói thay đổi cái này thay đổi cái kia là có hiệu quả ngay được.
Cho dù Diệp Thiên đã tìm ra vấn đề, đã biết sự tình nhưng cũng chưa thể tìm ra cách gì để giải quyết, ở trên công ty chứng khoán Vệ Hồng Quân đã rất mệt nhưng chỉ trong thời gian ngắn nữa thì công việc kinh doanh cũng chưa thể trở lại như trước được.
– Những ngày qua ta là người giàu nhất chả trách ngồi đâu cũng bị người ta thấy không thuận tay, hóa ra phong thủy của ta đã bị người ta đổi lại.
Trên mặt Vệ Hồng Quân lộ rõ vẻ suy tư nghĩ đến việc làm ăn, trong lòng Vệ Hồng Quân đang nghĩ thời gian trước đúng là hắn là người giàu nhất… liệu có người cố ý hay không?
– Chú Vệ, nếu không có chuyện gì nữa chúng cháu xin trở về trường học, nếu muộn hơn ký túc xá sẽ đóng cửa mất.
Tuy rằng đã giúp được Vệ Hồng Quân nhìn ra vấn đề rồi nhưng Diệp Thiên cũng chưa có biện pháp giải quyết nên cũng không muốn nói đến chuyện này nữa.
– Ấy.. đừng vội mà…
Lời nói của Diệp Thiên đã đánh thức vẻ suy tư của Vệ Hồng Quân.
– Tiểu Diệp, chú Vệ còn có chuyện muốn nhờ cháu giúp
– Chuyện gì vậy ạ?
Diệp Thiên nhíu lông mày.
– Chuyện là thế này, ngày mai cháu đi cùng để xem giúp ta *xem căn phòng đó có phải là người ta đã cố ý hay vô ý thay đổi *có được không.
Vệ Hồng Quân tuy là vỗ ngực nói mình không sai nhưng hắn cũng biết rõ có nhiều kẻ tiểu nhân thấy hắn kiếm được nhiều tiền cũng đỏ mắt thèm muốn, ai mà biết được bọn nhà giàu có tung ra tin vịt hay không?
– Ý, có tiền rồi đây….
Trong lòng cảm thấy hưng phấn *nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ mặt lưỡng lự.
– Chú Vệ nhưng ngày mai cháu còn phải đi học.
Vệ Hồng Quân đã chỉ ra chỗ rủi ro, Thanh Nhã cũng không còn thể diện, nhưng Diệp Thiên muốn đi xem phong thủy để kiếm tiền, nếu không học Lôi Phong làm thật tốt việc này không chừng sẽ chết đói mất.
– Diệp Thiên nếu việc học ngày mai không quan trọng lắm thì hãy giúp chú.
Người này một khi đã nghi ngờ thì rất khó lấy lại lòng tin, như Vệ Hồng Quân này hắn luôn có cảm giác có người hại hắn, nếu không nói rõ ràng chỉ sợ sau này hắn lại không thể ngon giấc mà ngủ được.
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Bài giảng ngày mai thực ra cũng không quan trọng.
Diệp thiên còn chưa nói hết câu, Vệ Hồng Quân đã vui mừng chen lời:
– Vậy là tốt rồi, tốt rồi, Diệp Thiên sáng sớm mai chú sẽ đến đón cháu.
– May mà việc buôn bán của chú còn dựa vào được người này, không phải ta nên nói nhẹ nhàng một chút hay sao?
Nghe Vệ Hồng Quân nói suýt nữa ói ra máu rồi, người này ngay cả việc báo thù cũng không nói thì sao có thể đi xem phong thủy được chứ?*
– Có chuyện cháu cần phải nói rõ, theo nguyên tắc nghề nghiệp… Việc này phải thu phí…
Mấy năm Diệp Thiên đi du lịch cũng không phải vô ích, việc giữ thể diện này nhất định cậu có thể làm được.*
Hơn nữa, mời người xem phong thủy thì đương nhiên phải trả tiền, thầy phong thủy cùng với duyên “ngũ thuật” vì đi kiếm cơm nên nhất định phải cầu phúc cho người khác.
Kể từ đầu năm nay người ta đi WC còn phải mất tiền cuống hồ là mời thầy phong thủy xem việc Thiên Cơ, tạo hóa, nếu làm những việc trái với lẽ tự nhiên thì trách nhiệm sẽ không nhỏ, thử hỏi không có tiền thì ai sẽ đi cơ chứ?
Lúc đi du lịch Diệp Thiên đã từng nghe những người đi đường nói qua, ở khu Haiti của thâm Quyến người ta xem phong thủy ít nhất là 30 đồng một m2 nếu nhà người này 100 m2 thì ít nhất cũng được 3000 đồng.
– Những người làm nghề này đều ngay thẳng, thật thà, luôn cầu phúc cho người khác.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồng Quân lặng người đi một lúc mới trở lại, ngập ngừng nói tiếp:
– Tiểu Diệp, ý cháu nói là cháu xem phong thủy phải có tiền phải không?
Diệp thiên ngượng ngùng, tươi cười xem lẫn chút thẹn thùng nói:*
– Chú Diệp, cháu xem phong thủy cũng phải có quy tắc không thể phá vỡ nó được.
Diệp Thiên cũng không cần ý tứ nữa, thực ra nể lão Vệ nên chưa nói chứ lão đúng là kẻ “vắt cổ chày ra nước” chuyện này mà đồn ra ngoài thì thật là sẽ làm tổn hại to lớn đến thanh danh hào hiệp trọng nghĩa khí của ông ta.
Sau khi kinh nghiệm xương máu được rút ra, Vệ Hồng Quân vộ vàng nói:
– Tiểu Diệp , việc này chú Vệ tuyệt đối không bạc đãi cháu đâu.
Thực ra cũng không phải phản ứng của Vệ Hồng Quân chậm chạp mà căn bản là không suy nghĩ sự việc theo hướng này. Diệp Thiên mới vào đại học Vệ Hồng Quân chỉ cho rằng Diệp Thiên là cậu sinh viên chứ không phải là thầy phong thủy.
Thứ hai là Diệp thiên vừa mới lấy ra cái đồng tiền quý giá kia, Vệ Hồng Quân cho rằng trong người Diệp Thiên không thiếu tiền, thử nghĩ xem cậu ta chơi món đồ trị giá năm mươi ban vạn còn không sợ mất, thì chẳng lẽ lại để ý đến gần một vạn hay sao?
Thấy Vệ Hông Quân hiểu ra vấn đề, Diệp Thiên đứng bật người lên nói:
– Vậy nhé, chú Vệ chúng cháu về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.
Chương 93 : Nhà giàu
– Diệp Thiên hãy nói thật đi, sao cậu lại lừa ba mình, ngay cả mình mà cậu cũng phớt lờ hay sao hả?
Trên xe trở về trường học, Vệ Dung Dung vẫn có chút bực mình, lớn như vậy rồi mà vẫn bị cha mắng mà kẻ gây nên chuyện này chính là Diệp Thiên.
– Khụ khụ, thế nào là lừa dối? không phải đây là khoa học tự nhiên sao? Vệ Dung Dung tôi hỏi cô Nho gia, Tứ kinh, Ngũ thư là gì?
Sau khi nghe Vệ Dung Dung nói vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nếu không thuyết phục được “cây ớt” này không chừng ngày mai cô ta sẽ ngáng chân công việc của mình.
Vệ Dung Dung nhíu mày nói:
– Đương nhiên ta biết, tứ thư chính là: Luận ngữ, Mạnh tử, Đại Học, Trung dung. Còn Ngũ kinh chính là: Kinh thư, Kinh thi, Kinh Lễ, Kinh dịch và Kinh xuân thu, thế nào, tôi nói không sai đấy chứ?
Từ thời Nam Tống sau khi Ngũ kinh chính thức được viết sách đưa vào trường học đã vài thế kỉ, cũng giống như đạo Hồi có kinh Coran. Khoa cử thời phong kiến đã dùng nó để tuyển chọn nhân tài.
E rằng, ngày nay 10 học sinh thì đến 9 người không biết đến Tứ thư, Ngũ kinh là gì? Vệ Dung Dung có thể trả lời được quả thực đã khiến Diệp Thiên bất ngờ.
– Giỏi, cô Vệ nếu cô biết một trong hai Chu Dịch và Ngũ kinh thì cũng nên biết, Kinh Dịch được mệnh danh là “cuốn kinh lớn nhất của con đường đạo lý”, chẳng lẽ cuốn sách nhiều tri thức như vậy không đáng để nghiên cứu hay sao?
Vệ Dung Dung bị Diệp Thiên hỏi không nói lên lời, ấp úng:
– Cái đó không đúng, đó chỉ là thứ bỏ đi của sự mê tín thời phong kiến.
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền thở dài:
– Cô Vệ, dù ngày nay khoa học kĩ thuật phát triển nhưng có nhiều hiện tượng vẫn không thể giải thích được, cô không nên cho rằng tất cả đều là mê tín.
Thuật phong thủy cũng được coi là một ngành khoa học và nó là huyền học coi trọng yếu tố tâm linh mà khoa học chỉ nghiên cứu yếu tố vật chất để chứng minh thực tế còn phong thủy không nghiên cứu chúng minh thực tế mà phủ định nó.
Bởi vì trong cuộc sống vạn vật hữu linh, cần phải bình tĩnh mà suy xét. Nếu khoa học không thể chứng minh được Ngũ Hành, Bát Qúai là chưa chính xác thì cần phải nhìn thẳng vào sự tồn tại của nó.
Đương nhiên tin hay không còn tùy thuộc vào mỗi người chứ không thể ép buộc được mọi người đều phải tin theo. Cũng không thể phủ nhận trải qua một quá trình lâu dài nó đã trở thành một nét đẹp trong truyền thống văn hóa.
Về thuật Phong thủy có phải là sự mê tín từ thời phong kiến hay không thì cũng còn đang là vấn đề được tranh luận, Diệp Thiên và cha đã nói nhiều trước mặt Thanh Nhã và Vệ Dung Dung khiến họ phải giương mắt nhìn.
Xe tiến thẳng đến cửa lớn của Thanh Hoa Viên, Vệ Dung Dung còn phải về chỗ cũ , tuy cô vẫn không phục đối với những gì mà Diệp Thiên nói nhưng chưa tìm ra được lý do để phản bác.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Hồng Quân tự mình lái xe tới trước của trường Hoa Thanh đón Diệp Thiên ra ngoài ăn sáng rồi đến thẳng bãi đỗ xe của sàn giao dịch chứng khoán.
– Chú Vệ , đây là sàn giao dịch chứng khoán ư?
Đi vào từ cửa sau của sàn giao dịch, trong chốc lát Diệp Thiên bị nơi này làm cho kinh ngạc.
Đại sảnh của sàn giao dịch rất lớn, lúc này đã đông nghịt người, người đang bình luận rổm rả cũng có mà người mặt mày ủ rũ dán mắt lên màn hình cũng có cả thảy phải có đến hàng trăm chỗ ngồi.
Một lúc lại có bà lão bán hàng rong: bánh mì, quẩy, trứng luộc và nước trà xanh đi rao, còn bọn họ vẫn còn kinh doanh đa nguyên hóa, chỉ còn một ít cổ phiếu, một vòng báo chí vây quanh đại sảnh toàn bộ đã được bán xong rồi.
– Thế nào, Tiểu Diệp, ở đây náo nhiệt chứ?,
Thấy Diệp Thiên giật mình , vệ Hồng Quân cười đắc ý.
Thị trường chứng khoán ở Trung Quốc mới chỉ đang phát triển, hơn nữa máy tính còn chưa phổ biến, nếu muốn đầu tư cổ phiếu từ xa thì phải nhờ vào các mạng điện thoại, điều này làm cho thị trường chứng khoán ngày càng phát triển.
– Ây , lão Vệ đã tới đấy à? Có bánh bao mới đây ông có nuốn nếm thử không?
– Hôm nay, có tin tức gì không Vệ Tổng? cấp cho em một chút đi, tháng trước mới mua một cổ tức vậy mà hôm nay ngay cả tiền ăn cơm cũng không còn.
– Lão Vệ…
– Vệ tổng…
Vệ Hồng Quân vừa mới tới đại sảnh đã làm cho không khí náo nhiệt hẳn lên, người quyen đi tới, dường như ông ta rất thân thiết với nơi này.
– Các vị, lúc khác tiếp tục nói chuyện nhé, hôm nay có chút việc, mọi người hãy nhường nhịn một chút.
Nếu là ngày thường, nói không chừng Vệ Hồng Quân và mọi người sẽ khách sáo một phen nhưng hôm nay là dẫn Diệp Thiên đến xem phong thủy, ông thực sự không muốn bắt chuyện với những người này, ngay lập tức kéo Diệp Thiên đi:
– Đi lên trên…
– Kia chính là ông chủ Vệ, nghe nói nhà ông ta giàu vào hạng nhất nhì đấy.
– Cũng không phải người khác mua mấy chục vạn để đầu cơ cổ phiếu.
– Mua cũng nhiều mà phải bồi thường cũng nhiều, mọi người không biết vị kia là ông chủ Vệ đã mang theo túi hình chữ nhật đi vào rồi.
Hai người gác cổng ở trên nhìn thấy Vệ Hồng Quân và Diệp thiên cũng lập tức giải tán.
– Chú Vệ, tại sao tất cả những người đầu tư cổ phiếu đều muốn nịnh bợ chú?
Với Diệp Thiên việc nhìn ra những người nịnh bợ Vệ Hồng Quân cũng có thể xuất phát từ lòng kính trọng hoặc cũng có thể là đang nịnh bợ hắn, chẳng lẽ gần nhà giàu sẽ biết thêm nhiều tin tức.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cười cười, mắt nhìn khắp đại sảnh:
– Còn không phải bị tiền làm cho ầm ĩ? Diệp Thiên này trong thị trường cổ phiếu có nhiều con đường.
Những năm gần đây, trong mắt bọn họ những nhà giàu thường là những nhà thần bí, người ta cũng không ngừng bàn về chuyện quanh một người chơi cổ phiếu.
Giống như đã là nhà giàu thì đều có thể hô mưa gọi gió, nhất cử nhất động đều bị giám sát, có thể nói nhà là giàu thịnh suy, quả thực chính là thị trường chứng khoán Trung Quốc chỉ như một bồn cây cảnh nhỏ.
Diệp Thiên không phải là người trong cuộc nên Hồng Quân không ngại nói cho anh ta biết, hiện nay thị trương chứng khoán đang ở giai đoạn đầu, số lượng cổ phiếu rất ít, cho nên cung cầu đang không ổn định.
Đầu năm nay, kể cả những người thuê nhà cũng có khả năng chơi cổ phiếu.
Giống Vệ Hồng Quân hai năm qua ở thị trường chứng khoán, sở dĩ phong thủy có thể khởi sinh do những người giàu liên kết với nhau chiếm đất, xây nhà với những thủ đoạn này họ thăng chức, phát tài và đã có rất nhiều tiền.
Nhờ có nhiều vàng bạc, Vệ Hồng Quân trở thành người giàu có, còn có thể hô mưa gọi gió trên thị trường chứng khoán, vừa rồi chứng kiến nhóm người kia đều muốn gặp gỡ làm thân với Vệ Hồng Quân thực ra cũng chính là muốn có lấy chút tin tức để kiêm thêm ít tiền thôi.
Lần này, Vệ Hồng Quân và mấy người nhà giàu ngồi cùng nhau ở Trung Ngân cổ phiếu là vì dạo này vận số không được tốt, gặp phải hàng loạt những chính sách trên sàn giao dịch, người quản lý đứng đầu sắp bị tiếp quản rồi.
Hèn chi lần này Vệ Hồng Quân không thèm quan tâm đến tổn thất. Sau khi nghe Vệ Hồng Quân giải thích Diệp Thiên đã hiểu rõ, thực ra việc buôn bán của của Vệ Hồng Quân mấy năm qua cũng đã kiếm đủ rồi.
Công ty cổ phần Trung Ngân làm ăn thua lỗ, tuy hắn đã một nửa chìm trong nước nhưng việc vùi đầu vào thị trường chứng khoán kiếm tiền so với Vệ Hồng Quân cũng chỉ là kiếm lấy bát nước trong cái chậu đầy.
– Ở đây quả không tệ.
Vừa mới lên đến tầng 2, Diệp Thiên đã cảm thấy một không khí mát lạnh tỏa ta từ máy điều hòa.
Còn ở dưới đại sảnh nhóm người chơi cổ phiếu kia vẫn đang chịu cái nóng oi bức, đầu hướng về những con số trên bảng điện tử, chắc cũng không ngờ trên tầng 2 có không khí tốt hơn thế.
Cho dù là nhà giàu cũng phân ra làm ba bảy loại.
Theo như Vệ Hồng Quân giới thiệu, thông thường có 100 nghìn là có thể lên tầng 2 rồi nhưng những người đó chỉ có thể ngồi trong đại sảnh đương nhiên có thể tin tưởng trao đổi qua máy tính.
Còn vốn thị trường chứng khoán trên người họ có cả hàng trăm vạn, những thông tin mật đều ở trong văn phòng, cũng là để cho những người giàu làm việc thuận tiện hơn trên thị trường chứng khoán.
– Vệ tổng, chào buổi sáng.
– Vệ tổng hôm nay đến muộn nha.
– Vệ tổng, trưa nay có muốn cùng nhau đi uống vài chén không?
Đi ở tầng 2 , có không ít người hướng về phía vệ Hồng Quân chào hỏi, đối với giới nhà giàu mà nói vẫn không thể với tới Vệ Hồng Quân.
– Ha ha, có chút việc chậm mất rồi, còn chưa mở bàn ra sao?
– Vương tổng, ngài khách sáo rồi, hôm nay không được ạ, còn chút việc xin ngài để ngày mai…
Vệ Hồng Quân đã thể hiện rõ thái độ với người này, tươi cười dẫn Diệp Thiên quay về nói hắn ta là người giàu có.
Một cô gái xinh đẹp đi theo sau họ lấy ra chiếc chìa khóa đi lên giúp Vệ Hồng Quân mở cửa phòng.
Căn phòng lớn, giàu có của Vệ Hồng Quân, ở cửa phái đông có khung hình tam giác, toilet ở phía tam giác chỉ đường trực tiếp nối với toilet.
Chờ cô gái kia mở cửa, thấy Diệp Thiên đánh giá chung quanh, Vệ Hồng Quân, vẫy tay nói:
– Tiểu Lệ, pha giúp ta ấm trà dùng loại tốt nhất ấy.
– Diệp Thiên, sao vậy?
Sau khi Tiểu Lệ giữ của mở, Vệ Hồng Quân phát hiện thấy ánh mắt của Diệp Thiên cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đối diện, liền nói:
– Chỗ đó là Tolet, chúng tôi trang hoàng nó đặc biệt, người ta làm rất tốt chưa đầy một tháng đã xong.
Nói đến đây, dường như không thể kìm lòng, nhìn hướng về tolet, giọng nhỏ đi hẳn:
– Diệp Thiên, không phải chỗ đó có vấn đề đấy chứ?
– Để cháu nhìn kĩ rồi nói…
Diệp Thiên gật đầu, đi hướng về phía toilet, nhưng đi được một nửa quay người trở về, nói:
– Chú Vệ, trong kia vốn có cái bồn hoa lớn.
Vệ Hồng Quân nghe thấy vậy lặng người đi một chút rồi đáp:
– Đúng, nhưng cái bình hoa đó có chút phiền phức, có cản lối đi lại nên ta đã cho người của công ty dọn đi rồi.
– Chú Vệ, chuyện này không phải là do ai tính kế mà do bản thân chú gây ra…
Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên cười khổ.
Chương 94 : Chỉ điểm
– Cháu … cháu nói gì vậy? Là do chú gây ra ư?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân thay đổi sắc mặt, chỉ vào chỗ có bồn hoa nói:
– Diệp Thiên,chẳng lẽ nguyên nhân ở cái bồn hoa kia?
Diệp Thiên gật đầu, khẳng định nói:
– Nếu cháu không nhầm thì chính là như vậy, chú Vệ đừng nhìn nó chỉ là bồn hoa, nó rất đặc biệt dù là dọn sạch hay không dọn sạch thì đều ảnh hưởng đến phong thủy.
Dựa vào thuyết phong thủy siêu hình chỉ cần nó tồn tại trong không gian đều có thể sinh sát khí hoặc may mắn, bất kì là chỗ nào cũng đều không tránh khỏi.
Âm khí ở những chỗ khác nhau cũng không đều, chỗ âm uế nhất đương nhiên phải là WC.
Mà cửa phòng làm việc của Vệ Hồng Quân lại đối diện với WC.
Hơn nữa, văn phòng làm việc lại ở trung tâm của cái tam giác, sau khi âm khí di chuyển thì đều tập trung ở đây, âm khí của tầng 2 đều hướng về văn phòng của Vệ Hồng Quân.
Nếu bồn hoa ở chỗ hai cánh cửa đó thì có thể cản trở được khí âm ngụ ở WC, hơn nữa có thể thay đổi hướng của âm khí của tầng 2.
Nhưng Vệ Hồng Quân không biết đã phạm sai lầm, cố tình cho người dọn bồn hoa này đi rồi, từ đó toàn bộ âm khí đều hướng về phía ông ta.
Tuy âm khí ở đây là tự nhiên mà thành, Diệp Thiên tuyên bố nếu tình trạng này còn tiếp tục, đối với Vệ Hồng Quân đừng nói là rủi ro mà còn có thể lâm trọng bệnh.
– Có chuyện như vậy à, Diệp Thiên vào phòng trước tiên hãy ngồi xuống đi, chú sẽ đi tìm người mang bồn hoa kia về.
Nghe Diệp Thiên giải thích, Vệ Hồng Quân vỗ đùi chán nản, cũng chẳng để tâm đến việc tiếp đón Diệp Thiên, vội vàng đi tìm người phụ trách, dù gì ông ta cũng thuộc nhóm nhà giàu thượng Đế, không ngại chuyện gây sức ép công việc đến nhân viên.
Nhìn thấy bộ dạng hung hăng của vệ Hồng Quân, Diệp Thiên lắc đầu cười bọn nhà giàu, nhìn lên rồi nhìn xuống, lại cười khổ một lần nữa.
Căn phòng này của Vệ Hồng Quân ước chừng khoảng 20 m2 , người đi hai bên trái phải, đối diện cửa phòng bên phải có bộ bàn ghế salon bằng da thật màu đen rất quý và một bàn uống trà.
Trên tường sau bàn của lão Trương có một bức tranh đời Tống của Vương Hy Mạnh “ sông núi nghìn dặm”, phảng phất hơi thở của cuộc sống hiện đại.
Trước mặt Diệp Thiên là tranh Thiên Sơn, bên cạnh là sông Trường Giang và Hoàng Hà đan cài vào nhau, khói sóng mênh mông, hùng vĩ tráng lệ, thực ra căn phòng này hiện ra vẻ gì đó rất ầm ĩ.
Chỉ có điều theo phong thủy mà nói, bức tranh này như hé ra tấm bùa đòi mạng, những đường nét trong bức họa tung hoành, quyết liệt. Người mang tặng bức tranh này ám chỉ có ý không tốt, hơn nữa màu sắc của bức tranh Tống này âm u hút tụ âm khí rất tốt.
Theo Diệp Thiên, nếu như không phải Vệ Hồng Quân cao số đã ngồi được dưới bức họa trong một thời gian dài như vậy thì đã lâm trọng bệnh rồi.
– Nhanh lên, để chỗ này, đúng, đúng là chỗ này, cẩn thận một chút.
Lúc Diệp Thiên đang đánh giá cách bài trí của người nhà giàu, thì Vệ Hồng Quân hét lớn mấy người, mang một cái bình hoa cao hơn hai thước để lên phía trên.
– Vệ Tổng à, chẳng phải mấy ngày hôm trước nó cản đường sao? Thế nào mà lại mang về?
Một người quản lý đi giày Tây thấy khó hiểu hướng về phía Vệ Hồng Quân và hỏi.
Vệ Hồng Quân cười ha ha:
– Trong phòng không có hoa cỏ thành thử cũng không tốt. Buổi tối giám đốc Vương và Đoàn Tụ Đức cùng đi ăn chứ?
– Được, Vệ tổng mời người khách kia đi thật đúng là ăn hôi, tối đến lập tức bắt đầu phiên giao dịch.
Vị kia, ở sàn giao dịch chính là giám đốc Vương, đương nhiên nếu không có Vệ Hồng Quân ở đó thì mọi việc đều êm dịu, sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói cũng không hỏi nữa.
– Diệp thiên, nhìn gì vậy?
Đem bồn hoa về chỗ cũ, Vệ Hồng Quan mở cửa phòng ra:
– Bồn hoa kia ở đó rồi, sau này sẽ không có chuyện gì nữa phải không?
– Phong thủy bên ngoài khẳng định là không sao rồi, nhưng mà…
Diệp Thiên lắc đầu chỉ vào bức tranh “ngàn dặm sông núi” quay sang hỏi Vệ Hồng Quân:
– Chú Vệ bức tranh này treo bao lâu rồi, ngày trước đã có chưa?
Nghe thấy phong thủy bên ngoài đã bình thường, Vệ Hồng Quân vui mừng, thuận miệng nói:
– Trước kia không có, tháng trước một người bạn mới tặng chú, treo trên đó rất hợp, sao vậy? Bức tranh này cũng có vấn đề ư?
– Bức tranh này không có vấn đề, nhưng treo ở chỗ có vấn đề, chú Vệ, chú lấy xuống đi, treo ở đó không thích hợp.
Diệp Thiên cũng lười không giải thích nguyên do cho hắn, người trong nghề thấy một chút là hiểu sự tình, còn người không trong chuyên môn, giải thích chỉ thêm phí lời.
– Được, được, chú sẽ lấy xuống ngay…
Vệ Hồng Quân vội vàng đi qua cái ghế, lấy bức họa kia xuống, người làm ăn buôn bán với chuyện phong thủy thà tin ít còn hơn là không tin.
– Diệp Thiên cháu xem dỡ xuống chỗ này có đúng không?
Vệ Hồng Quân cẩn thận gỡ bức tranh xuống hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lắc đầu nói:
– Không có vấn đề gì, nhưng chú Vệ, phong thủy này có khả năng to lớn làm thay đổi vận mệnh nếu tốt hay xấu cũng phải tự mình giải quyết.
– Đúng vậy, đúng vậy, điều này ta biết…
Vệ Hồng Quân gật đầu liên tục, ở Trung Ngân, kỳ thực nếu không phải người trong ngành thì rất khó, Vệ Hồng Quân vẫn là người quyết đoán.
– Đúng rồi…
Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn về phía Vệ Hồng Quân hỏi:
– Chú Vệ, chú để ý đến phong thủy ở nhà như vậy, vì sao không nhờ người bố trí lại phong thủy ở đây mà đã vội với tới đây.
Diệp Thiên thấy cách sắp xếp đồ trong nhà Vệ Hồng Quân thì tuyệt đối phải là người am hiểu phong thủy bày trí nếu sớm mời người đó đến đây thì Vệ Hồng Quân đã không bị thất bại như vậy rồi.
– Chú cũng muốn chứ, vị đại sư kia là người Hồng Kông có duyên với chú nên ta đã mời về nhà nhưng người đó đã sớm quay về rồi.
Vệ Hồng Quân nghe vậy cười khổ, năm chín mươi ba ông ta mời vị đại sư kia về nhà xem phong thủy, tìm mất mười vạn gọi là “phí vất vả”, thời gian ở đây hai ba trăm một tháng xem như là con số thiên văn.
Phải biết rằng, thời gian vị đại sư ấy đến Bắc Kinh đủ để cho Vệ Hồng Quân ngưỡng vọng, nếu không phải vị đại sư kia nói Vệ Hồng Quân có một cái tiểu nhỏ thì chắc chắn ông ta đã không mời người khác.
Người kia tới văn phòng của Vệ Hồng Quân, cầm cái la bàn xem một vòng tiện tay vạch ra chỗ để đồ cả trước và sau đều không có, Vệ Hồng Quân liền cung kính đưa ra mười vạn coi như là “phí vất vả”.
Vốn là Vệ Hồng Quân vẫn còn có cảm giác không đáng giá nhưng từ hôm qua Diệp Thiên bình luận về giá xem phong thủy, Vệ Hồng Quân mới nhớ ra, thực đúng là tiền nào của nấy, thật tình người kia lấy mười vạn đồng cũng không phải là lấy không.
Kì thực là Vệ Hồng Quân không rõ phong thủy và số mệnh có chút bổ trợ cho nhau, có thể thông qua phong thủy mà phát triển thịnh vượng.
Mà lần này số mệnh bản thân rất mạnh, bản thân thường xuyên ở nơi phong thủy không tốt, cũng giống như phong thủy ở nhà Vệ Hồng Quân, như vậy phong thủy và số mệnh đều rất mạnh cũng là khó tránh khỏi rủi ro, tai họa.
– Ha ha thầy phong thủy Hồng Kông, thực sự là là hòa thượng niệm kinh đến từ bên ngoài ư?
Nghe Vệ Hồng Quân nói nguyên nhân, Diệp Thiên nở nụ cười, Diệp Thiên đã từng nghiên cứu hiện tượng đó và sự suy thoái của nền quốc học có mối quan hệ lớn với nhau.
Bởi vì sau khi chính phủ được giải phóng chỉ hoạt động được trong một thời gian ngắn, dường như nền văn hóa truyền thống đã bị mọi người quên hết.
Như ở thời cổ đứa trẻ lên ba lên năm cũng có thể thuộc lòng Tam tự kinh, chứ còn thời hiện đại rất ít người biết, có chăng cũng phải lên trung học hoặc đại học mới biết.
Có thể nói nền giáo dục ở Đại Lục đã mất đi sự vinh quang trước kia.
Nhưng tình hình ở các hải cảng cũng khác nhau, vào nửa thế kỉ trước tình hình trong nước chiến tranh hỗn loạn, những năm chiến tranh mọi người đều đi định cư ở nơi khác làm ảnh hưởng lớn đến văn hóa địa phương.
Xã hội hiện đại, ở đâu cũng sử dụng chữ phồn thể, chưa nơi nào sử dụng 2 loại chữ cả, không thể phủ nhận ngay cả ở hải cảng hay thậm chí cả ở nước ngoài văn hóa truyền thống Trung Quốc vẫn được bảo tồn và kế thừa, so với trong nước đã là đầy đủ hơn rất nhiều.
Mà làm văn hóa truyền thống Trung Quốc không thể không quan tâm đến phong thủy, giống như ở Hồng Kông muốn chụp ảnh quay phim đều phải hỏi thầy phong thủy để chọn ngày tốt, đây không phải là mê tín mà là một phong tục truyền thống.
– Chú Vệ, bên này không có việc gì nữa rồi, buổi chiều cháu còn phải đi học, nếu không có gì … cháu xin về trước.
Diệp Thiên vừa mới chỉ bảo vận mệnh phong thủy cho người nhà giàu, mặc dù đối với Vệ Hồng Quân nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng nhưng trong mắt Diệp Thiên nó chỉ là một việc nhỏ.
Diệp Thiên cũng không muốn nói ngoa, còn về Vệ Hồng Quân nguyện chu cấp tiền để xem ý mình thế nào.
– Diệp Thiên hay hôm nay ở đây chơi đi, rồi đến tối cùng đi ăn cơm nhé.
Trong lòng Vệ Hồng Quân còn có chút không rõ lắm, nói thế nào đi nữa vị “Đại sư” còn phải cầm la bàn quan sát hơn nửa tiếng, còn Tiểu Thiên đi hết chỗ này chỉ chưa đầy 20 phút, không phải hơi nhanh hay sao?
Chương 95 : Kiếp nạn
Nghe được lời của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên nở nụ cười, nói:
– Chú Vệ, cháu cũng không phải là bọn người giang hồ đi buôn nước bọt, nếu đã xen phong thủy cho chú, sau này có vấn đề gì cũng có thể tìm cháu…
Từng gặp thầy tướng số cũng biết, những người này thường dùng thủ đoạn đe dọa, dù cũng không có việc gì, trước tiên sẽ dùng lời nói đến tai hoạ linh tinh, doạ nạt một phen, sau đó thu mức tiền không tưởng, nói là thay người “Tiêu trừ tai họa”.
Nếu Diệp Thiên muốn dùng cách giang hồ như vậy, vừa rồi cũng không nói thẳng ra như thế, chỉ ra hai cái chỗ không ổn, tối thiểu cũng phải nói hai chỗ đó là nơi âm trạch quỷ ma, trước tiên là dọa cho Vệ Hồng Quân sợ gần chết rồi mới nói.
– Được, chú đưa cháu trở về…
Vệ Hồng Quân ngẫm lại cũng đúng, Diệp Thiên là sinh viên trường Thanh Hoa, lại là bạn học của con gái, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn cũng chạy không thoát.
Trong lúc nói chuyện Vệ Hồng Quân lấy từ dưới mặt bàn ra một cái túi màu đen, đưa về phía Diệp Thiên nói :
– Tiểu Diệp, đây là chút tiền gọi là phí vất vả cho cháu, cháu cầm trước đã, chú Vệ không hiểu lắm quy định trong nghề của các cháu, nếu không đủ thì nói một tiếng nhé…
Người giống như Vệ Hồng Quân, bình thường xã giao rất nhiều, trong văn phòng thường xuyên đặt không ít tiền, trong bao kia chính là hai tập tiền mệnh giá 100 nhân dân tệ
– Ha ha, chú Vệ, đủ rồi…
Diệp Thiên cười nhận túi tiền, đây cũng không phải là lúc khách khí, thay người tiêu trừ tai họa phải thu người tiền, là chuyện rất bình thường.
Đến đây, giao dịch của hai người lần này xem như hoàn thành, Vệ Hồng Quân cũng bất chấp xem thị trường chứng khoán hôm nay, lái xe lại đưa Diệp Thiên về trường Thanh Hoa.
Diệp thiên xuống xe rồi, vẫy tay với Vệ Hồng Quân, đang chuẩn bị rời đi, chân mày bỗng nhiên nhăn một chút.
– Chú Vệ, tối nay chuyện xã giao nếu không quá quan trọng, hôm nay tốt nhất đừng đi ra ngoài …
– Làm sao vậy? Tiểu Diệp, có vấn đề gì sao? Buổi tối chú đã mới giám đốc Vương bọn họ dùng cơm…
Vệ Hồng Quân thấy khó hiểu hỏi lại, hắn thật ra đã đồng ý tối nay mời cơm khách, người làm kinh doanh nói chuyện không giữ lời, sẽ bị người khác xem thường.
Diệp Thiên cẩn nhìn một chút khuốn mặt của Vệ Hồng Quân, cười cười nói:
– Không có gì nghiêm trọng, chú Vệ, nếu chu muốn đi, đừng uống rượu là được, hoặc là kêu lái xe lái xe cho chú …
Mệnh người này không phải bất biến, mà là mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh biến hóa, Vệ Hồng Quân bị âm sát khí từ WC xâm chiếm hơn tháng, số mệnh đã bắt đầu đi xuống dốc .
Tuy rằng hôm nay Diệp Thiên giúp hắn bố trí lại phong thuỷ vận mệnh văn phòng, nhưng cũng không thể nhanh chóng, vừa rồi Diệp Thiên nhìn mặt Vệ Hồng Quân liền phát hiện, đêm nay hắn sẽ có kiếp nạn không tránh thoát.
Nói có sách, mách có chứng, nếu một người mày trái có một đường dựng thẳng, sẽ tai nạn phát sinh, mày phải có một dường dựng thẳng, sẽ có chuyện đâm xe.
Mà Diệp Thiên phát hiện, lúc này dưới hai hàng mày của Vệ Hồng Quân, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đường thẳng, người không chú ý căn bản là nhìn không ra.
Thầy tướng xem tướng cho người ta, cũng không thể xem hời hợt mấy biểu tượng.
Tục ngữ nói biết người biết mặt không nhìn được xương cốt, không biết tâm, ví như ấn đường biến thành màu đen, mắt xanh xao, nhân trung gồ lên… biểu hiện tướng mạo này, cho dù nói cho người ta nghe, để cho hắn tự cầm gương đi mà soi, cũng là nhìn không ra.
Nhất là người hiện đại thích hóa trang, phía dưới lông mi đều rất mờ, thậm chí khi trang điểm còn dùng phấn màu da, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần các biểu tượng, căn bản là không thể phán đoán chuẩn xác số mệnh một người.
Cho nên Diệp Thiên xem tướng, là thông qua nhân diện khớp xương mà đoán số mệnh, đây cũng người bình thường không thể ngụy trang, cho dù không sử dụng bí thuật gia truyền, Diệp Thiên cũng có thể xem chuẩn xác.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân nửa tin nửa ngờ nói:
– Được, Tiểu Diệp, chú biết rồi, tối nay chú sẽ chú ý một chút…
Tuy nói phong thuỷ tướng thuật xuất thân từ chính thống, mọi chuyện tương thông, nhưng thuật có thế mạnh riêng, có rất ít người có thể giỏi cả hai mặt, giống như là vị đại sư người Hồng Kông mà Vệ Hồng Quân quen trước kia, chỉ hiểu được phong thuỷ mà không thông thạo tướng thuật.
Còn Diệp Thiên không chỉ có tinh thông phong thủy, còn am hiểu xem tướng, hơn nữa chỉ là cậu sinh viên mười bảy mười tám tuổi, không thể không khiến Vệ Hồng Quân nổi lên nghi ngờ trong lòng, lúc này lòng nghi ngờ nổi lên, tự nhiên cũng không hoàn toàn tin những lời của Diệp Thiên.
– Thôi, xem ra vẫn là tránh không được …
Nhìn thấy Vệ Hồng Quân quay đầu xe rời đi, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, người này à, có đôi khi không trải qua biến cố không biết nghe lời.
Nhưng Diệp Thiên cũng không còn nói thêm gì, kiếp nạn này của Vệ Hồng Quân không lớn, thương tổn một chút là cùng, nếu không cho ông ta trải qua một chút chuyện, có lẽ còn cảm giác tiền hôm nay ông ta cho Diệp Thiên là không đáng giá.
– Ha ha, sư phụ nói rất đúng, nếu đi ra đường bày sạp xem tướng số, cần bao lâu mới có thể kiếm nhiều như vậy chứ?
Tiến vào sân trường Thanh Hoa, Diệp Thiên lấy túi ra nhìn thoáng qua, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, hai vạn đồng, cũng đủ cho bản thân chi tiêu một khoảng thời gian.
– Nhưng mà … Hay là cứ cố gắng kiếm thêm chút tiền nhỉ…
Dựa theo lời của lão đạo sĩ, chỉ khi Diệp Thiên luyện công đến trình độ cao nhất, mới có thể ăn uống điều độ, mới có thể thông qua năng lượng bên ngoài bổ sung vấn đề khí huyết, cho nên hai vạn đồng tiền này, chỉ sợ tối đa cũng chỉ đủ cho Diệp Thiên ăn được một học kỳ.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Thiên luôn luôn đứng ở trong sân trường học, mỗi buổi sáng sớm lại luyện công, đi học, những ngày sau này coi như dư dật, nhất là cả ngày tụ tập cùng bạn bè tuổi xấp xỉ, thật ra khiến Diệp Thiên lại khôi phục vài phần tính khí lúc nhỏ.
Ngay cả vấn đề cơm nước, Diệp Thiên cũng không còn đi ra ngoài trường tìm quán ăn, mà là tự suy nghĩ ra một cách, trường Thanh Hoa tổng cộng có mười tám nhà ăn sinh viên, ở một chỗ ăn sợ làm người ta kinh sợ, ăn ở mấy nhà ăn không được sao.
Cho nên Diệp Thiên lại thêm mấy ngàn vào thẻ cơm của mình, giữa trưa mỗi ngày hắn cưỡi cỗ xe cũ đi nơi nơi, ăn được bảy tám cái nhà ăn, miễn cưỡng có thể đủ cho nhu cầu tiêu hao vì luyện công của cơ thể.
Vệ Hồng Quân cũng không biết ngày ấy như thế nào, cũng không có tới tìm Diệp Thiên, nhưng từ Vu Thanh Nhã biết được, nhà Vệ Dung Dung này mấy hôm đó xảy ra chút chuyện, nghỉ học ba ngày, trong lòng Diệp Thiên rõ ràng nhất.
– Diệp Thiên, lại muốn đi ra ngoài ư?
Nhìn thấy Diệp Thiên thay quần áo và giầy chuẩn bị ra ngoài, vẻ mặt Từ Chấn Vam hâm mộ hỏi.
Dù sao trong mắt những người ở ký túc xá này, mình đang có quan hệ yêu đương với Vu Thanh Nhã, cho nên Diệp Thiên cũng không cần để ý, mỗi đêm đều đi tản bộ cùng Vu Thanh Nhã ở chỗ hẻo lánh trong sân trường.
Tuy nói đại học là nơi không cho phép các sinh viên tán tỉnh, hẹn hò, nhưng mấy vạn người trường Thanh Hoa, sân trường lại rộng như vậy, căn bản khó lòng phòng bị, trường học cũng đành nhắm một mắt mở một mắt không hỏi tới.
Đương nhiên, những đôi nam nữ này cũng không dám mạo hiểm xáy ra sơ suất, làm những hoạt động gì đó ở trong trường học, phần lớn chỉ là sau bữa cơm chiều tìm một chỗ không người tâm tình chút mà thôi.
Thấy Từ Chấn Nam có vẻ muốn nói lại thôi, Diệp Thiên nở nụ cười,
– Lão Đại, anh cũng đừng lo, hình như ngày hôm qua Vệ Dung Dung cũng đã quay về trường rồi, buổi tối em gọi hỏi Vu Thanh Nhã một chút, giúp anh hẹn cô ấy ….
Quan hệ của Diệp Thiên với mấy người anh em trong ký túc xá này, cũng không phải không tốt.
Sau khi Ngạo Hải Minh và Trần Hiểu Trung ôm cây đợi thỏ trong thư viện, đợi hơn một tuần lễ, cũng có thể kết bạn với hai cô gái, tuy rằng còn chưa phát triển đến quan hệ người yêu, nhưng cuối cùng đã có mục tiêu, lúc này phỏng chừng lại đang đi xum xoe .
Cho nên hiện tại chỉ có một mình Từ Chấn Nam cuồng si Vệ Dung Dung, cả ngày không phải đánh cầu thì cũng cô độc trong ký túc xá, ngay cả Diệp Thiên đều có chút thương hại, nghĩ có thể làm mối hai người này hay không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cười sung sướng:
– Người anh em, anh chỉ trông cậy vào em thôi đó, em yên tâm, nếu anh đây có thể tán được Dung Dung, sau này sinh con khẳng định cho cậu làm cha nuôi …
– Đi chết đi, lão Đại, không phải anh em đả kích nhau, đời này anh cũng chỉ có con gái thôi …Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Không thể nào, nhà họ Từ chúng ta trước giờ đều là sinh con trai, đến anh lại không được sao?
Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt, người này bị làm sao vậy? Còn chưa học hành ra đâu, đã nghĩ đến chuyện sinh con sao? Thừa dịp Từ Chấn Nam suy nghĩ vần đền sinh con, Diệp Thiên chuồn ra khỏi ký túc xá.
– Chị khóa trên, cô đã trở lại à, trong nhà không có chuyện gì chứ?
Đi đến chỗ bình thường hay hẹn hò cùng Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên mới phát hiện, nữ quái kia lại cùng đến đây.
– Không sao, ba của tôi bị tai nạn xe cộ, đã bị chút hoảng loạn, tổn thương cũng không phải nặng, đúng rồi, Diệp Thiên, ba của tôi nói nếu không có việc gì, bảo cậu sáng mai đến chơi!
Nhìn thấy Diệp Thiên, thần sắc Vệ Dung Dung có chút phức tạp, đang nhìn về Diệp Thiên, trong ánh mắt tựa hồ còn có chút sợ hãi, nói chuyện ngoan đạo không ngờ.
Điều này cũng khó trách, Diệp Thiên lúc trước đã nói cha cô qua không nên đi ra ngoài, lúc ấy Vệ Hồng Quân không có nghe, ai ngờ buổi tối liền gặp chuyện như vậy, đổi lại là ai khác trong lòng cũng sẽ thầm nghĩ, càng không nói cô bé tính khí như trẻ mười tuổi Vệ Dung Dung này.
– Được, vậy ngày mai tôi sẽ đi xem sao …
Diệp Thiên gật gật đầu, có những người chính là nhớ ăn không nhớ đánh, không nếm mùi đau khổ thì không biết điều.
– Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về trước …
Nhìn thoáng qua Diệp Thiên, Vệ Dung Dung như chim nhỏ hoảng sợ chạy ra, thấy vậy Diệp Thiên cười khổ không thôi, bộ dạng cô bạn thân không bình thường chút nào?
– Diệp Thiên, đừng trách Dung Dung, cô ấy cũng sợ hãi, cậu biết không? Chú Vệ thiếu chút nữa là mất mạng ….
Thấy thần sắc Diệp Thiên có chút quái dị, Vu Thanh Nhã còn tưởng rằng Diệp Thiên đang trách cứ Vệ Dung Dung, vội vàng nói giải thích cho hắn một đôi câu, đây cũng là tin tức cô biết được.
Mặc dù không phải thực tin tưởng đối với lời nói của Diệp Thiên ngày hôm đó, nhưng là người buôn bán, từ trước đến nay đều thà tin rằng là có còn hơn là không, buổi tối hôm đó, khi mời cơm khách, Vệ Hồng Quân cúng gọi lái xe đến lái cho mình.
Nếu đã dẫn theo lái xe, trong trường hợp xã giao, tự nhiên là phải uống rượu, Vệ Hồng Quân cũng là người mê rượu, tiệc rượu tiến hành đến một nửa, liền uống say khướt .
Ai ngờ đúng lúc này, người nhà người lái xe gọi điện thoại tới, nói là con trai đột nhiên sốt cao, muốn đưa đi bệnh viện.
Lái xe không có cách nào khác, lập tức xin phép Vệ Hồng Quân, lúc này Vệ Hồng Quân đã cảm giác say ngà ngà, sớm quên hết những lời Diệp Thiên dặn, cho lái xe về, để cái chìa khóa lại.