- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 18: Không có tiền – Thất bại (c86-c90)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 18: Không có tiền – Thất bại (c86-c90)
❮ sautiếp ❯Chương 86 : Thất bại
– Bác Diệp?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn vốn cho là đây cũng là một trong những tòa nhà thuộc tài sản cá nhân bị quốc gia thu làm tài sản chung, không ngờ nhà này vẫn còn về nhà họ Diệp.
So với những Đại Tạp Viện có nhiều hộ gia đình sinh sống do đặc thù lịch sử, hiển nhiên nhà này càng dễ dàng thu hồi, người mà Mã chủ nhiệm nói, rất có thể chính là cô của Diệp Thiên, từng là chủ nhiệm tiền nhiệm ở nơi này.
Hơn nữa Diệp Thiên tính ra nếu có thể thu hồi nhà này, cũng không tiện đâu, phải biết rằng, loại Tứ Hợp Viện này hàng năm cũng tốn không ít phí bảo dưỡng, nếu không có người ở trong này làm việc, chỉ sợ sớm đã hoang tàn không chịu nổi .
– Vị lão chủ nhiệm kia thật đúng là rất đức độ, nhà tốt như vậy không ở, lại cho thuê làm công sở …
Diệp Thiên lơ đãng nói.
– Cũng không phải vậy, ôi, phương diện này cũng có những chuyện khác, quyền tài sản căn nhà cũng không phải của lão chủ nhiệm, nghe nói là năm xưa em trai bà ấy không trở về … Ơ? Anh nói với em những chuyện này làm gì nhỉ?
Người Bắc Kinh từ trước đến nay đều hay nói chuyện, từ tài xế xe taxi đến người bảo vệ, nói đến chuyện gì tuyệt đối là thao thao bất tuyệt, vị Mã chủ nhiệm này cũng là như thế, đã nói là nói xả xa.
– Ha ha, em là người cũng rất tò mò, Mã chủ nhiệm, không quấy rầy anh nữa, chúng em còn phải quay về trường học, liền cáo từ trước …
Diệp Thiên có được tin mình muốn biết, cũng không cần phải ở chỗ này thêm nữa, thành thật mà nói, có muốn lấy lại khu Tứ Hợp Viện này hay không, bản thân hắn không vấn đề, lúc này còn phải nghe ý kiến của cha.
– Ôi, chàng trai, còn chưa hỏi cậu tên gì đây…
Mã chủ nhiệm đang tán gẫu rất thoải mái, Diệp Thiên liền đánh trống lui đường, không khỏi chạy theo hỏi một câu.
– Em họ Diệp…
Tiếng của Diệp Thiên vang xa xa trong ngõ hẻm, Mã chủ nhiệm nghe được mà sửng sốt, còn muốn truy vấn thêm , nhưng hình bóng hai người đã biến mất ở trong ngõ hẻm .
—————-
– Diệp Thiên, cậu định làm như thế nào ?
Từ ngõ hẻm Bắc Kinh đi về trường Thanh Hoa, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã tìm được một chỗ rất tình tứ trước một khách sạn ngồi xuống, khách sạn cũng không lớn, nhưng dùng mấy tấm gỗ làm thành vị trí ngồi, thực rất được các đôi tình nhân hoan nghênh.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Không biết, chuyện này ba của mình làm chủ, mình không thể đưa ra chủ ý…
– Vậy cậu gọi điện thoại cho chú Diệp đi?
Vu Thanh Nhã móc ra di động từ trong bao.
– Được rồi…
Diệp Thiên cũng không còn chối từ, tiếp nhận điện thoại, hắn đang muốn hỏi cha một chút về chuyện làm ăn kia.
– Cha, là con, Tiểu Thiên…
Điện thoại liên lạc được rồi, Diệp Thiên báo cho cha tên mình.
– Tiểu Thiên à, ở trường học có khỏe không? Đúng rồi, đây là dùng di động của ai thế?
Bên đầu dây Diệp Đông Bình tín hiệu không tốt lắm, thanh âm nghe có chút mơ hồ.
– Vâng, là điện thoại của Vu Thanh Nhã …
Diệp Thiên giải thích một câu, nói tiếp:
– Ba, hôm nay con đi về nhà cũ …
– Cái gì? Con đi sao?
Tiếng của Diệp Đông Bình mạnh mẽ lên cao.
– Nơi đó bây giờ là một cơ quan, hình như là bác gái cho người ta thuê, nghe nói… Nghe nói quyền tài sản hình như vẫn thuộc về ba …
Diệp Thiên cũng không dám chắc, nhưng theo lời của Mã chủ nhiệm, có vẻ như ngôi nhà này là thuộc về cha.
– Con … con có gặp bác không?
Diệp Đông Bình hiển nhiên cũng không quan tâm quyền sở hữu căn nhà.
– Không ạ, hình như bác đã về hưu, hay là… con đi tìm xem?
– Trước mắt đừng đi, con mới đến nhà kia, đừng làm cho người ta hiểu lầm hai cha con mình muốn khu nhà đó …
Kích động đã qua, thanh âm của Diệp Đông Bình có chút mệt mỏi.
– Vậy được ạ, đúng rồi, ba, chuyện cái đỉnh Chiến quốc của ba thế nào? Thất bại à?
Nói chuyện với cha, không cần phải quanh co lòng vòng, Diệp Thiên trực tiếp hỏi chuyện.
– Tiểu tử, con nói đúng rồi…
Giọng tức giận của Diệp Đông Bình truyền tới.
– Ba cũng buồn bực, thứ này vô luận là nhìn tạo hình hay là chất liệu, đều giống như đồ rất cổ, làm sao lại là một món đồ giả được nhỉ?
Làm kinh doanh đồ cổ bảy tám năm, Diệp Đông Bình cũng gặp phải không ít đồ giả bị người khác qua mặt, nhưng ông quả thật cũng có nhãn lực, trên căn bản luôn là xuôi gió xuôi buồm, nhưng lại không nghĩ rằng, thứ mà ông cho là quan trọng nhất này, lại đập vào tay mình.
Mấy ngày hôm trước Diệp Đông Bình cầm đỉnh có ba chân này, đi Nam Kinh tìm một vị chuyên gia giám định rất nổi danh về đồng thau ở quốc nội nhờ xem qua, lúc ấy đã bị nhận định là đồ giả.
Diệp Đông Bình còn chưa từ bỏ ý định, lại cầm đi làm giám định niên đại, kết quả mấy ngày hôm trước mới biết, đồ vật tuyệt đối không lâu hơn ba mươi năm, điều này làm cho Diệp Đông Bình nhất thời chết lặng, mất vài ngày mới lấy lại bình tĩnh.
– Ba, có hại cũng chưa hẳn là họa, dù sao trong nhà cũng không thiếu bảo vật, cần thiết thì bán đi vài món, quay vòng một chút là được !
Diệp Thiên biết, ở quốc nội mà nói, việc kinh doanh đồ cổ của Diệp Đông Bình xem như làm tương đối sớm, trên tay thật đúng là trữ được không ít hàng tốt, những năm qua đồ cổ mua về giá ba trăm, năm trăm đồng, hiện tại bán ba vạn, năm vạn, thậm chí đến mười vạn đều thực bình thường.
– Ôi, tiểu tử ngươi không biết chứ, lần này ba thật sự thua rồi, hai năm kinh doanh cũng không lại!
Diệp Đông Bình thở dài, nhưng lập tức ý thức được, nói những chuyện này với Diệp Thiên, không phải khiến con trai thêm lo nghĩ hay sao? Lập tức lại nói:
– Tiểu Thiên, con cứ lo việc học của học, đừng động vào việc này, lúc nào ba lại cho con thêm chút tiền nữa…
Diệp Đông Bình tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng bản thân rất rõ ràng, lần này việc kinh doanh thật sự bị tổn thất nghiêm trọng.
Làm kinh doanh đồ cổ, có rất nhiều giao dịch đều là lấy vật đổi vật, có chút tài chính cũng đều dùng đi thu mua đồ cổ hết, lúc này đây trên tay Diệp Đông Bình chữ “Tiền” đang căng thẳng.
Vì mua cái đỉnh có ba chân này, Diệp Đông Bình không chỉ đem toàn bộ vốn lưu động của mình ném vào, còn hỏi mượn Phong Huống hai mươi vạn, có thể nói hiện tại trong túi của ông còn sạch hơn cả mặt.
Bết bát hơn chính là, chuyện Diệp Đông Bình mua đồ giả, không biết là người nào trong giới sưu tầm truyền ra ngoài, tục ngữ nói “họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”, những người này cũng ăn theo .
Diệp Đông Bình vừa mới gọi mấy cuộc điện thoại, muốn bán vài món trước kia người khác xem trọng, không ngờ mấy người kia mở miệng đều muốn đè giá xuống thật thấp, chính là vì biết Diệp Đông Bình cần gấp tài chính quay vòng.
Như vậy, Diệp Đông Bình cũng rơi vào tình huống khó xử, đem đồ vật bán đi, mình sẽ tổn thất thảm trọng, không bán đi, nói khoa trương chút, ngay cả tiền cơm sáng mai đều không còn, huống chi mỗi tháng mấy cửa hàng đều phải dùng phí tổn không nhỏ.
Diệp Đông Bình cũng là người sĩ diện, không dễ dàng há mồm vay tiền người khác, hơn nữa mới cầm hai mươi vạn từ chỗ Phong Huống, lại càng không mở nổi miệng , cho nên vừa rồi nói với con trai, hoàn toàn là thật lòng … nhưng lại cãi ngang.
– Ba, là có người muốn ép giá cha đúng không? Khỏi để ý những người đó, lúc nào con chuyển một vạn lại cho ba nhé, sáng mai hẳn là có thể đến tài khoản, ba chống đỡ được hai tháng là ổn thôi …
Nghe được lời của cha, Diệp Thiên lập tức phản ứng lại, nhìn thấy cha làm kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy, Diệp Đông Bình chắc hẳn cũng rất rõ nội tình.
– Haiz, không cần, ba không có việc gì, con lo học tập là được? … Alo, alo… Mẹ nó, ngay cả bưu chính cũng bắt nạt ta!
Diệp Đông Bình đang nói chuyện, đã thây trong điện thoại truyền đến tràng “Tút tút”, tiếp tục gọi đi, lại không sao gọi được, cảm giác như điện thoại ngoài vùng phủ sóng, khoảng thời gian này điện thoại vẫn là thu phí hai đầu, nghe điện thoại một chút cũng không thể không chi tiền.
Chương 87 : Không có tiền
– Diệp Thiên, xảy ra chuyện gì?
Nhận lại điện thoại từ Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã mở miệng hỏi.
– Ba của mình làm kinh doanh đồ cổ bị thất bại, mua phải đồ giả, chỉ sợ sắp trắng tay rồi!
Diệp Thiên vừa nói vừa đứng lên,
– Thanh Nhã, đi thôi, đi ngân hàng chuyển ít tiền cho ba mình, chậm thêm chút chỉ sợ sẽ hết giờ!
– Diệp Thiên, hay là … hay là nói với ba mình, cho chú Diệp vay ít tiền quay vòng?
Vu Thanh Nhã cắn cắn môi, nhìn sắc mặt Diệp Thiên, cẩn thận nói tiếp:
– Diệp Thiên cậu đừng nghĩ nhiều, ba của mình luôn luôn nói cần cám ơn chú Diệp mà, hơn nữa đây là vay tiền, cũng không phải không cần trả lại …
Hai năm trước, xí nghiệp của Vu Hạo Nhiên nhập về một lọat trang thiết bị dệt tiên tiến nhất nước ngoài, nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật xưởng trở về, một lần thao tác sai đã khiến cho máy tính điều khiển trang thiết bị gặp vấn đề, cả dây chuyền sản xuất đều đình trệ.
Vu Hạo Nhiên sở dĩ mua loạt trang thiết bị này, chính là vì một đơn đặt hàng rất lớn của nước ngoài, nếu trang thiết bị không thể sửa trong thời gian ngắn hạn, vậy ông ta tổn thất vô cùng lớn, ở Thượng Hải tìm không ít người cũng chưa làm được gì, lo lắng đến độ Vu Hạo Nhiên quanh vòng vòng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, mấy ngày này vừa đúng lúc Diệp Đông Bình đến Thượng Hải, lúc ấy thấy ông bạn cũ tỏ ra lo lắng, liền đi xuống xưởng thử.
Trải qua một hồi kiểm tra và điện thoại với bên xưởng nước ngoài, Diệp Đông Bình vốn xuất thân nghề máy móc chuyên nghiệp lại đã sửa được trang thiết bị, như vậy Vu Hạo Nhiên thật đúng là thiếu Diệp Đông Bình một cái nợ nhân tình không nhỏ.
Nhìn thấy bộ dạng của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, nói:
– Sao lại tỏ ra thế này? Vay tiền thì vay tiền thôi, có phải sợ gây tổn thương lòng tự trọng bạn trai của cậu hay không?
– Ai là bạn trai? Sao da mặt cậu càng ngày càng dầy vậy?
Vu Thanh Nhã hay xấu hổ, bị Diệp Thiên trêu, mặt lại đỏ bừng, tức giận dậm chân.
Diệp Thiên cười cười cũng không còn tranh luận, nói:
– Thanh Nhã, ba của mình mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ luôn luôn cố gắng, chịu chút thiệt thòi nhỏ không coi vào đâu, chỉ cần qua được thời gian này là được, nếu có cần, ba của mình tự sẽ nhờ cậy thầy Vu…
– Vậy được rồi, mình cùng cậu đi gửi tiền…
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, cũng không còn nói thêm cái gì, cùng Diệp Thiên đi đến ngân hàng gần cổng trường học.
Gửi tiền xong, Diệp Thiên lại gọi điện thoại cho cha, nhưng không thể nào gọi được, lập tức đành từ bỏ, hắn biết sáng mai cha nhất định sẽ đi ngân hàng kiểm tra.
Quả nhiên, ngày hôm sau Diệp Đông Bình liền thấy được tiền của con trai gửi.
Tuy rằng trong lòng không dễ chịu lắm, nhưng Diệp Đông Bình cũng biết, con trai nói không sai, chỉ cần qua được hai tháng để cho những người đó biết mình cũng không thiếu tài chính, tự nhiên có người sẽ dùng giá bình thường để mua những đồ mình sưu tầm được.
———————
Giải quyết xong vấn đề cho cha, Diệp Thiên lại khó khăn, tuy rằng vẫn còn có hơn năm nghìn đồng, nhưng hắn luyện võ nên phí tổn cũng lớn.
Tục ngữ nói nghèo văn phú võ, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, người không có chút của cải thật không dám làm như vậy, chỉ có ăn mà làm cho người ta nghèo trông thấy, lúc này mới là trung tuần tháng mười, 5000 đồng đã biến thành 3000 đồng.
Diệp Thiên lúc này cũng đang đối diện với vấn đề, 3000 đồng nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai tháng, lúc này, vốn quay vòng của cha vẫn không lối thoát, công luyện võ hơn mười năm qua, đành phải dừng lại.
Nhưng càng nghĩ, Diệp Thiên cũng không có biện pháp gì hay, trong trường học thật ra cũng có việc để làm ngoài giờ, nhưng một tháng một hai trăm đồng, đối với Diệp Thiên mà nói thật là như muối bỏ biển? Còn chưa đủ tiền thịt cho hắn ăn một bữa.
– Hay là đi Thiên Kiều xem bói nhỉ?
Trong đầu Diệp Thiên đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng lập tức liền xóa bỏ.
Cũng không phải Diệp Thiên sợ mất mặt trước mặt các bạn sinh viên, mấu chốt là hắn đường đường mang thân phận truyền nhân đời thứ năm mươi của phái Ma Y, nếu thật là đi Thiên Kiều bày hàng, bị sư phụ biết được, chỉ sợ sẽ tức giận ngay cả hai năm dương thọ đều không thể sống nổi.
Coi như muốn đi xem bói cho người ta, vậy cũng cần có tay nghề, tuổi tác mới được, tựa như sư phụ vậy? Nếu không đi Thiên Kiều kiếm 5 đồng một lần gieo quẻ, ngay cả tiền đi xe Diệp Thiên cũng không đủ trả.
– Lão Tam, ngồi ngây ra đó làm gì? Đi, đi ra sân bóng đánh cầu đi…
Ăn cơm xong trở lại ký túc xá, Diệp Thiên đang vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền, Từ Chấn Nam ném cầu tới bên giường hắn.
Trải qua hơn một tháng ở chung này, Diệp Thiên mấy người trong phòng này, cũng giống như toàn bộ sinh viên, dựa theo tuổi tác sắp xếp vai vế.
Từ Chấn Nam năm nay hai mươi trở thành lão Đại, Trần Hiểu Trung lớn hơn sáu tháng so với Diệp Thiên, thành lão Nhị, còn Ngại Hải Minh nhỏ hơn Diệp Thiên ba tháng, làm lão Tứ, hàng ngày cũng xưng hô lão Đại, lão Nhị …
– Lão Đại, em không đi, hôm qua tìm được quyển sách, buổi tối xem, anh kêu lão Nhị và lão Tứ đi đi…
Diệp Thiên ngồi dậy, ném cầu quay lại cho Từ Chấn Nam, hắn lúc này nào có tâm tư chơi bóng cơ chứ.
Tuy rằng quan hệ cùng mấy người anh em này rất tốt, nhưng Diệp Thiên giống cha hắn, đều có tính mọi chuyện của mình không thích cầu cạnh người khác, lúc này Từ Chấn Nam mấy người cũng không biết chuyện đã xảy ra trong nhà Diệp Thiên.
– Hai tiểu tử kia đi đến thư viện rồi, nói nơi đó mỹ nữ nhiều…
Từ Chấn Nam khinh thường bĩu môi,
– Chán thế, đã đi một tuần rồi, cũng không quen được cô nào, được, cậu xem sách đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn khuya, Tây Môn mới mở quán ăn cũng khá ngon!
Từ Chấn Nam là một vận động viên năng động, nhìn thấy Diệp Thiên không đi, tự mình ôm cầu chạy ra khỏi ký túc xá.
Nhưng không đợi Diệp Thiên ngồi được bao lâu, cửa ký túc xá lại vang lên tiếng “ầm”, bật mở tung, Từ Chấn Nam vừa mới chạy ra lại như một trận gió trở vào, một tay kéo Diệp Thiên.
– Ôi, lão Đại, không phải nói không đi rồi sao? Đúng rồi, mắt anh sao lại đỏ như vậy?
Diệp Thiên có chút không hiểu, không phải là chơi cầu sao? Kích động đến thế này? Thấy bộ dạng của Từ Chấn Nam, thật ra không khác con bò đực trong đấu trường lắm.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam liên tục xua tay, chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ nói:
– Không… Không phải chơi bóng, Diệp Thiên, hai người đẹp tới tìm cậu, chính là Vệ Dung Dung của khoa báo chí ấy …
Tuần trước, Diệp Thiên đã hẹn Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã đến ký túc xá của mình, cùng người trong ký túc xá của mình làm quen, nói là quan hệ bạn bè, nhưng chính là lão Đại Từ Chấn Nam mời cơm, còn ra ngoài trường ăn uống một chút.
Ai ngờ sinh viên ĐH năm 3 to lớn như Từ Chấn Nam, vừa thấy Vệ Dung Dung, nhất thời giật nảy mình, hắn đang rất nhàn rỗi, ngoài đánh cầu, chính là tìm cách tiếp cận Vệ Dung Dung , nhưng hiệu quả hiển nhiên chẳng ra gì.
Lâu lâu Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã không đến ký túc xá nam, tuy rằng không phải tìm đến bản thân mình, cũng làm cho hormone nam tính của Từ Chấn Nam lên quá cao, chạy về ký túc xá với tốc độ trăm mét, kéo Diệp Thiên lên.
Chương 88 : Thăm viếng
– Mấy cô ấy tìm em để làm chi?
Diệp Thiên ngó đầu xuống nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên là Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung, đang đứng nói chuyện dưới một thân cây ở cách ký túc xá không xa.
Ngó sang hai bên xem xét, Diệp Thiên rõ ràng phát hiện ra, lúc này một loạt đầu nam sinh đều ngó ra từ các cửa sổ bên cạnh, có thể thấy được lực hấp dẫn của người đẹp lớn cỡ nào.
– Ôi? Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới …
Khi Diệp Thiên nhìn thấy Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã, khoát lên trên cửa sổ tay trái năm ngón tay kháp động, cũng lâm thời nổi lên nhất quẻ, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, cảm giác như người muốn ngủ lại có người tặng gối đầu vậy.
– Diệp Thiên, nhìn cái gì vậy? Nhanh xuống dưới này …
Vệ Dung Dung là một người tính nôn nóng, từ nhỏ cũng được người nhà cưng chiều làm hư, từ trước đến nay chỉ có người khác chờ cô, vừa ngó lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Diệp Thiên ngó đầu ra từ cửa sổ tầng 3, lại không nói lời nào, đành kêu lên.
Một tiếng gọi này khiến cho một số cửa sổ còn đang đóng vì không biết có người đẹp xuất hiện ở ký túc xá nam, nhất thời cũng mở tung, hàng loạt ánh mắt tôn sùng mở to, một đám sinh viên cởi trần xuất hiện, khiến Vu Thanh Nhã cảm thấy có chút khó chịu.
– Anh đây cũng không phải nợ nần gì cô, xin người khác giúp đỡ còn tỏ thái độ này …
Diệp Thiên bĩu môi rụt đầu về, chậm chậm thay quần bò, đổi một bộ đồ thể thao, hành động kia khiến Từ Chấn Nam đứng bên cạnh mà thay hắn sốt ruột, hận không thể thân tự động thủ giúp hắn mặc quần áo vào cho nhanh.
– Diệp Thiên, làm chuyện gì xấu bị mỹ nữ tìm tới cửa vậy?
– Diệp Thiên, buổi tối anh mời cơm, hãy giới thiệu nhé …
Khi Diệp Thiên hiện ra ở cửa ký túc xá, nhất thời trăm cái miệng ồn ào lên, còn có người huýt sáo, khiến cho người gác cổng ký túc xá còn tưởng rằng trong sân trường có sói.
– Các chị ở đây, mua xuống đây đi!
Không có vẻ khó chịu như Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung cũng không quan tâm những thanh niên này ồn ào cái gì, thực nhanh nhẹn hai tay chống nạnh, gọi Diệp Thiên tới.
Cái khác không nói, nhìn thấy bộ dạng của Vệ Dung Dung này, mấy sinh viên kia thật đúng là ngây ngẩn cả người, cho dù người ta là đàn chị học khóa trên, nhưng cũng muốn cân nhắc trong lòng, có thể hạ gục cây ớt này hay không?
– Ha ha, bà chị khoá trên, chúng ta đã quen rồi mà, muốn tiếp tục làm quen nữa sao?
Cũng thực sự không sợ chết, đi theo phía sau Diệp Thiên, Từ Chấn Nam nghe được Vệ Dung Dung nói vậy, nhất thời vênh mặt đối đáp, đừng nhìn cái bộ dạng to con của cậu sinh viên năm này, da mặt hắn cũng dầy tương đối.
Vệ Dung Dung liếc mắt Từ Chấn Nam một cái,
– Cậu em khóa dưới, trường Thanh Hoa có quy địh thế nào có biết hay không đó? Đi học hay là tới tán gái?
Vệ Dung Dung đấu khẩu với Từ Chấn Nam, Vu Thanh Nhã cảm thấy không được tự nhiên, thấy Từ Chấn Nam còn định nói chuyện, vội vàng chen miệng nói:
– Dung Dung, được rồi, cậu không phải nói có chuyện muốn tìm Diệp Thiên sao, tìm một chỗ nói chuyện đi…
– Được rồi, nể mặt các cậu, tha cho một tên đại ngốc…
Vệ Dung Dung giống như người thắng trận, nói với Diệp Thiên:
– Đi thôi, buổi tối bản cô nương mời cậu ăn cơm…
– Có gì mà có thể làm cho đàn chị mời ăn cơm vậy, nhất định là tôi mời thôi…
Từ Chấn Nam vẫn thực sự có tinh thần, tận dụng mọi thời cơ.
– Từ Chấn Nam, muốn chết phải không? Cậu là ai chứ?
Tiểu cây ớt nổi giận lên là không coi người khác ra gì.
Từ Chấn Nam bị nói vậy, sắc mặt phẫn nộ, nhìn Diệp Thiên lắc đầu, nhưng cây cải thảo hay củ cải cũng có điểm đáng yêu, có người muốn đánh thì sẽ có một người nguyện chịu đựng, hắn cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.
– Cậu mời ăn cơm thì tôi phải đi ăn sao? Hơn nữa, bữa cơm tối đã ăn xong mới mời, không thành ý gì cả…
Diệp Thiên liếc mắt, xem như giúp lão Đại lấy lại chút thể diện.
Hơn một tháng qua, Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã và cô gái này như hình với bóng nên cũng quen, thường thường cũng hay vui đùa mấy câu.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết, cô nương này lòng dạ vốn không xấu, đúng như hắn đã nói vậy, thần kinh có chít mẫn cảm, thường xuyên có hành vi khó hiểu và không làm chủ được bản thân.
– Cơm nước xong rồi thì ăn khuya không được à? Cơm ở nhà ăn cậu có thể ăn no sao?
Quả nhiên, Diệp Thiên nói chưa dứt, Vệ Dung Dung liền trừng mắt.
– Được rồi, Diệp Thiên, đừng chọc Dung Dung tức giận nữa, đi thôi, đi ra ngoài trước rồi nói chuyện sau, chúng ta không phải đi ăn cơm, là chú Vệ muốn gặp cậu …
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng kéo ống tay áo Diệp Thiên.
– Chú Vệ? Là ba của Dung Dung ư?
Từ Chấn Nam khá thính tai, lập tức nghe được lời nói của Vu Thanh Nhã.
– Dung Dung là tên cho cậu gọi sao? Cần gọi là chị khóa trên!
Vệ Dung Dung bất mãn trừng mắt nhìn Từ Chấn Nam một cái,
– Ừ đấy, ba của tôi, thế nào… chẳng lẽ cậu cũng muốn đi sao?
– Dĩ nhiên muốn… Không, không, ta không muốn đi…
Nghe được Vệ Dung Dung nói vậy, Từ Chấn Nam lắc đầu giống như phản xạ có điều kiện.
Trong lòng Từ Chấn Nam đang cân nhắc làm thế nào theo đuổi con gài người ta, đâu dám đi gặp cha của cô gái ngay chứ, đây thuần túy là một biểu hiện có tật giật mình, tuy rằng lúc này còn chưa thể nói được điều gì.
– Ối, gặp phụ huynh à? Mình đâu đến nỗi ngu ngốc như vậy, không thể nói muốn đi được?
Đợi cho Diệp Thiên mấy người rời khỏi, Từ Chấn Nam đột nhiên nói với theo, đây cũng là cơ hội thật tốt để tiếp cận Vệ Dung Dung.
Trong lòng có chút hối hận, Từ Chấn Nam cũng rất tò mò vì sao cha của Vệ Dung Dung tìm Diệp Thiên, đang cân nhắc buổi tối có cần dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh để bức cung Diệp Thiên hay không.
——————–
Vệ Dung Dung mỗi lần về nhà đều do cha lái xe đưa đón, lần này cũng không ngoại lệ, một chiếc xe Audi nhập khẩu đang chờ ở cổng trường Thanh Hoa.
– Diệp Thiên, cậu cũng không hỏi xem ba của tôi tìm cậu làm gì à?
Thấy Diệp Thiên vừa nhìn ngó khắp nơi vừa đi theo mình ra cổng trường, cho đến lúc lên xe mà cha báo người lại đây đón, đều không nói lời nào, Vệ Dung Dung lại nhịn không nổi.
– Thế nào, tiền tiêu vặt không còn hả?
Diệp Thiên cười hỏi.
– Không biết nghe được tin từ đâu mà nhanh thế, mãn nguyện hả?
Con gái Bắc Kinh vốn là người không chịu thua trận, từ trước đến nay ngoài miệng đều là không để yên.
Tài xế lái xe nghe được hai người đối thoại, nhịn không được ghé mắt nhìn Diệp Thiên, hắn đi theo Vệ Hồng Quân cũng đã lâu lắm rồi, cũng thường xuyên đưa đón vệ Dung Dung, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đưa bạn trai về nhà.
– Được rồi, các cậu nói ít đi một chút, Dung Dung, cậu còn như vậy lần sau không gọi Diệp Thiên tới nữa nhé1
Nhìn thấy Vệ Dung Dung và Diệp Thiên bất hòa, không biết vì sao Vu Thanh Nhã luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là từ gương trên xe thấy được ánh mắt của lái xe, trong lòng liền thấy không thoải mái.
Vu Thanh Nhã thốt ra lời này, bên trong xe mấy người nhất thời đều không lên tiếng, hơn mười phút sau, xe Audi chạy vào thôn Á Vận.
– Ồ Tiểu Vu, đã lâu không tới chơi với chú …
Nghe được tiếng vang ở cửa nhà, Vệ Hồng Quân đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV liền đứng lên, vẻ mặt tươi cười nghênh đón mọi người, chỉ nhìn vẻ ngoài, ai cũng không nghĩ là mấy ngày nay bản thân ông và gia đình đang khó khăn.
– Chú Vệ, chú không sợ gây thêm phiền toái cho chú sao? Đây là bạn cũ thời tiểu học của cháu, Diệp Thiên…
Vu Thanh Nhã thật biết điều, bắt chuyện với Vệ Hồng Quân, sau đó lôi Diệp Thiên phía sau mình ra giới thiệu.
Chương 89 : Xem ai bình tĩnh hơn
– Đây chính là Diệp Thiên phải không?
Vệ Hồng Quân cười và đưa tay về phía Diệp Thiên, cùng lúc đó ánh mắt quan sát khuôn mặt Diệp Thiên.
Diện mạo của Diệp Thiên mặc dù không thật khôi ngô, nhưng lại có vài nét thanh tú, đặc biệt là lông mày lưỡi mác cùng với cặp mắt sáng có hồn, những người lần đầu tiên gặp cậu ta đều cảm thấy có chút cảm tình.
Vệ Hồng Quân mặc dù không biết xem tướng, nhưng là người làm ăn buôn bán, khả năng quan sát cũng không kém, bề ngoài của Diệp Thiên khiến anh ta khá xem trọng.
– Tiểu Diệp, vào trong phòng ngồi …
– Chú Vệ, cháu là Diệp Thiên…
Diệp Thiên đưa tay ra và bắt tay Vệ Hồng Quân , vừa rồi Vệ Hồng Quân quan sát hắn, tại sao hắn không thể quan sát lại Vệ Hồng Quân ? Nhưng Diệp Thiên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không nhìn nữa.
Vệ Hồng Quân khoảng bốn hai bốn ba tuổi, có khuôn mặt chữ “điền” cũng chính là mặt chữ “quốc”, làn da tương đối trắng, xét lành dữ thì ngang nhau, nhưng đây là tướng mạo của người sẽ phát tài.
– Chị Lý, giúp khách rót nước, tiểu Diệp, cháu muốn uống gì?
Chào hỏi những người ngồi phía sau, Vệ Hồng Quân nói một tiếng với người phụ nữ trung tuổi đang đứng cạnh ghế sofa. Câu nói cuối cùng lại là hỏi Diệp Thiên.
– Cháu uống chút nước khoáng là được rồi, nước sôi cũng được…
Diệp Thiên tỏ ra rất tự nhiên, như là ở nhà mình vậy, lưng thì hơi dựa vào ghế sofa, quan sát cách bố trí gian phòng này.
Với Vệ Hồng Quân mà nói, đây là căn hộ ở Bắc Kinh, vào thập niên 90 có thể nói là khu nhà cao cấp, phía trước của cửa chính được làm thành hòn non bộ nhỏ. Nước chảy từ trên xuống róc rách, mà chảy một cách tuần hoàn, bên trong có mấy con cá vàng đang tung tăng bơi lội, khiến người ta cảm thấy mới lạ khi bước vào cổng.
Phía bên phải tường, nơi có hòn non bộ, còn được có một dãy giá gỗ cao chừng hai mét, trên giá bày các loại đồ sứ và đồ cổ thủ công mỹ nghệ, lại đề cao nhiều phong cách của chủ nhà.
Từ góc độ phong thủy mà nói, bên trái có dòng nước chảy, gọi là Thanh Long, mặc dù không xếp thành trận pháp Tứ Tượng, nhưng cũng có thể ngăn cản được âm khí bên ngoài cửa, được coi là một chỗ phong thủy tốt.
Bởi vậy Diệp Thiên có thể nhìn ra, khi mà Vệ Hồng Quân chỉnh sửa lại căn nhà này nhất định là có mời thầy phong thủy đến xem.
Nhưng trong lòng Diệp Thiên không khỏi sinh ra những nghi ngờ, theo tướng mạo nhìn thấy ở Vệ Hồng Quân, thì ông ta không thuộc tướng hao tài, mà phong thủy trong nhà lại rất tốt, theo lý thuyết vận của ông ta hẳn rất may mắn, nhưng tại sao đột nhiên lại không phát tài được?
– Cảm ơn.
Nhận cốc nước từ người giúp việc bưng tới, Diệp Thiên nhìn lại, tay phải cầm một đồng tiền đặt trên mu bàn tay chơi, bản thân nhận lời mời của Vệ Hồng Quân đến đây không có lý do, Vệ Hồng Quân không nói một lời nào, hắn ta cũng không chủ động mở lời.
Sự biểu hiện của Diệp Thiên khiến trên khuôn mặt của Vệ Hồng Quân tỏ ra một chút kinh ngạc, ông ta đã từng nghe con gái nói, hồi nhỏ Diệp Thiên dường như sống trong một gia đình rất nghèo, đứa trẻ như vậy, nhìn thấy căn phòng rất lộng lẫy mà chính mình tu sửa, tại sao lại không biểu hịên ra chút ngạc nhiên hay hâm mộ nào?
Với ánh mắt của Vệ Hồng Quân, tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Thiên thực sự không phải là cố gắng giữ bình tĩnh, như vậy, hứng thú của ông với Diệp Thiên càng lớn.
Chuyện buôn bán đàm phán và đánh giặc không khác nhau lắm, có đôi khi phải chú ý cái khí thế, ai mở miệng nói chuyện trước, liền rơi vào thế bất lợi.
Tuy rằng giờ phút này không phải đang nói chuyện làm ăn cùng Diệp Thiên, nhưng Vệ Hồng Quân làm kinh doanh đã lâu, cũng không muốn mất lợi thế trước mặt một người tuổi còn trẻ, lập tức cũng chỉ cười híp mắt nhìn Diệp Thiên, không nói lời nào.
Diệp Thiên dường như không có việc gì ngoài uống nước và xoay xoay đồng tiền, Vệ Hồng Quân thích thú đánh giá hắn, trong phút chốc, trong phòng không có người nào mở miệng, không khí có vẻ có chút mất bình thường.
– Ba, ba gọi Diệp Thiên tới để làm chi ạ? Hai người mắt to mắt nhỏ sao không nói lời nào thế?
Bên cạnh, Vệ Dung Dung cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng, liền đánh sự yên tĩnh trong phòng.
Nghe được con gái nói vậy, trong lòng Vệ Hồng Quân nhẹ nhàng thở ra, dù sao mình là chủ nhân, mời người khác về nhà, lại không nói được một lời, không khỏi có chút không lịch sự, con gái đã mở lời rồi, mình không thể cứ yên lặng.
– Ha ha, ba thấy Diệp Thiên chơi đồng tiền rất thú vị …
Vệ Hồng Quân lập tức cười ha ha, nhìn thấy đồng tiền không ngừng nhảy lên ở trên mu bàn tay phải Diệp Thiên, nói:
– Diệp Thiên, trên tay cháu… cái đồng tiền này cũng tốt đấy, có vẻ sáng bóng, hẳn là đời Minh Thanh?
Ở trong số những người thành Bắc Kinh sớm phát tài nhất, chính là người làm về đồ cổ và bất động sản, người làm về đồ cổ là những người sau cải cách biết nắm bắt thời cơ tích trữ lượng đồ cổ lớn, buôn bán lời lãi rất lớn.
Còn về bất động sản, thì xem như là những nguời kinh doanh bất động sản sớm nhất nước, nhưng không giống như giới bất động sản sau này, đi mua rẻ bán đắt, người Bắc Kinh sớm đều dựa vào bán nhà, bán đất làm giàu, phát triển đến hiện tại, rất nhiều người đều trở thành những ông chủ sớm nhất trong giới bất động sản, trong tay rất nhiều tư sản.
Hai loại người này không nhất định là có nhiều tiền nhất, nhưng ảnh hưởng đối với xã hội lại vô cùng lớn, thông qua các con đường làm giàu khác nhau, ít nhiều cũng có chút liên quan đến hai cái nghề này.
Ngay như Vệ Hồng Quân, tuy rằng không phải xuất thân từ làm đồ cổ, nhưng sau khi kiếm được tiền, vì muốn có thêm câu chuyện khi bàn bạc, cũng đầu tư không ít tiền vào lĩnh vực này, trên kệ trong phòng tràn đầy đồ cổ vật cũng đã nói rõ điều này.
Vệ Hồng Quân cũng chơi tiền cổ, hơn nữa đều là tiền quý, tuy rằng ông ta hhỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng không phải đang quan tâm, ở Lưu Ly Hán tiền cổ nhiều vô kể, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
– Ha ha, trước kia trong nhà cháu thu mua phế phẩm, thứ này là mua được từ trong hầm ngầm của một gia đình, cháu nhìn chất cũng khá cổ, nên giữ ở bên người chơi, chú Vệ có muốn xem không ?
Diệp Thiên nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, cười cười, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp đồng tiền, đặt trên bàn trà.
– Uh…
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Vệ Hồng Quân thay đổi, chỉ nghe Diệp Thiên không đổi sắc khi nói ra trước kia trong nhà làm thu mua phế phẩm. điểm này đã làm cho Vệ Hồng Quân thay đổi cách nhìn.
Vệ Hồng Quân biết, thời đại này càng ngày càng nhiều người nội tâm yếu đuối, luôn tìm cách đi che dấu quá khứ không tốt của mình, tương phản, có những người có thể thản nhiên đối mặt chuyện cũ, nội tâm sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Vệ Hồng Quân đánh giá, từ sự biến hóa thân phận, hắn hiện tại liền không nghe thấy người khác nói người ta mở khách sạn đã từng bán trứng luộc và nước trà, còn mình lại càng không muốn nói ra, chỉ điểm này mà nói, ông ta cũng không bằng thiếu niên trước mặt này.
Nhất là Diệp Thiên đang ở trước mặt hai cô gái xinh xắn, thản nhiên nói ra những chuyện trong nhà trước kia, loại tâm tính này, tuyệt đối không phải sinh viên bình thường có thể làm được.
Hơn nữa động tác vừa rồi khi Diệp Thiên buông đồng tiền, cũng rất coi trọng, chỉ có người trong ngành đồ cổ, mới làm được như thế.
Phải biết rằng, những thứ có thể được gọi là đồ cổ, ít nhất cũng phải là Mãn Thanh trở về trước, đồ cổ trên dưới một trăm năm, hay một ngàn năm gì đó, không chịu nổi va chạm, cho dù không phải đồ sứ, rơi rụng chút nước sơn bên ngoài, vậy cũng làm cho giá cả đồ vật phát sinh biến hóa.
Đồng tiền mặc dù là đúc từ kim loại ra, nhưng thời gian lâu dài, rơi trên mặt đất, cũng sẽ bị rạn nứt.
Cho nên trong giới đồ cổ còn có quy định, khi giao dịch đồ cổ, một bên phải đặt món đồ này ở trên bàn, bên kia mới có thể cầm lên thưởng thức kiểm nghiệm, ai vô tình để xảy ra sai, người đó phải gánh trách nhiệm.
Tuy rằng từ lúc Diệp Thiên vào nhà đến giờ, giữa hai người đối thoại không quá ba câu, nhưng chỉ với một động tác này của hắn, Vệ Hồng Quân đã không dám coi thường Diệp Thiên, cũng coi trọng đồng tiền này.
Trong lòng Vệ Hồng Quân hiểu được, nếu là đồ bình thường, Diệp Thiên cần phải trịnh trọng đặt ở trên bàn trà như vậy sao?
– Đại Tề Thông Bảo? !
Sau khi cầm lấy đồng tiền, Vệ Hồng Quân còn chưa kịp quan sát bề mặt đồng tiền gỉ sét, đã bị bốn chữ trên bề mặt đồng tiền cổ làm cho kinh sợ, vốn đang ngồi rất vững vàng đối diện Diệp Thiên, cũng vụt đứng lên.
Chương 90 : Đại Tề Thông Bảo (1)
Trong tay Vệ Hồng Quân cầm đồng tiền chỉ rộng từ 2 đến 3 centimet, độ dày còn chưa được một mili. Một mặt không có gì còn một mặt thì có 4 chữ “Đại Tề Thông Bảo”.
Không biết là có phải vì Diệp Thiên chỉ chơi đùa nó hay không, đồng tiền này được sơn màu đen đã gỉ khi mài đi lộ ra màu tím sáng bóng làm cho người ta có cảm giác đích thị là đồ cổ,
Hơn nữa đồng tiền có nét chữ rõ rệt, chất tiền trơn và còn tốt. Ở chỗ cửa hàng đồ cổ cũng không thể có những đồng tiền đẹp như thế.
– Diệp Thiên này … đây chính là Đại Tề Thông Bảo thật.
Vuốt ve đồng tiền, ánh mắt Vệ Hồng Quân đầy sự tin tưởng.
Đề cao sự thưởng thức mùi vị chẳng qua là học đòi làm sang. Mấy năm nay, việc đầu tư ở chỗ chơi đồ cổ phải không dưới trăm vạn nhưng những đồ tốt thu về chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay còn những đồ giả cổ quả thực rất nhiều.
Trải qua vài năm kinh nghiệm, Vệ Hồng Quân đã biết nhìn đồ cổ. Trực giác của anh ta cho biết đồng tiền đang cầm trong tay chắc chắn là thật.
Nghe Vệ Hồng Quân hỏi, Diệp Thiên cười nói:
– Chú Vệ mà nhìn thì đúng là Đại Tề Thông Bảo.
Trên mặt thấy rõ 2 chữ “nịnh nọt”, điều đó ai cũng biết, Vệ Dung Dung bĩu môi, còn Diệp Thiên liếc mắt.
– Con gái thái độ này thật không tốt, không phải là có ý gì với người thanh niên này chứ.
Vệ Hồng Quân thấy điệu bộ con gái liền chau mày. Ông ta mười mấy năm vừa làm cha vừa làm mẹ dạy dỗ con gái, chẳng lạ gì tính cách của Vệ Dung Dung.
– Mọi người đều biết chữ trên đó, nhưng đồng tiền này là thật hay giả thì người biết điều này không nhiều, phải không chú Vệ?
Lời nói của Diệp Thiên làm cho Vệ Hồng Quân phải thay đổi và tự đắc nói:
– Đúng vậy, đồng tiền bất kể chế tạo như thế nào nhưng chỉ cần nhìn 4 chữ “Đại Tề Thông Bảo”thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Nói đến đây, trên mặt Vệ Hồng Quân lộ rõ vẻ nghi ngờ, quay về phía Diệp Thiên:
– Nhưng vật này mới chỉ phát hiện được 2 chiếc không toàn vẹn, Diệp Thiên, “Đại Tề Thông Bảo” làm sao vào tay cậu?
– Ha ha, chú Vệ chẳng phải cháu đã nói rồi sao, nhà cháu đã từng mua phế phẩm mà.
Kì thực những gì Diệp Thiên nói về đồng tiền là ngụy biện. Lão Đạo sĩ cho hắn vốn có 3 đồng, hồi còn nhỏ Diệp Thiên nghịch ngợm đã vứt đi 2 đồng.
Hai đồng kia tuy không phải là “Đại Tề Thông Bảo” nhưng cũng là tiền cổ hiếm gặp. Vì chuyện này mà lão Đạo sĩ đã giáo huấn Diệp Thiên một trận và đã nói về lai lịch của “ Đại Tề Thông Bảo”.
Ngay cả Diệp Đông Bình cũng không biết mà luôn ngắm cái đồng tiền và cho rằng nó là “ Đại Tề Thông Bảo” thật. Nếu không nói sớm chắc hắn đã lấy mang giấu đi rồi.
Sở dĩ Diệp Thiên dám cầm vật đó nhiều năm như vậy là bởi vì để thưởng thức, ngắm nghía. Linh tính mách bảo dù có mất nó anh cũng vẫn tìm thấy.
– Đây … đây là thật ư?
Vệ Hồng Quân tỏ rõ vẻ nghi ngờ Diệp Thiên. Hắn tưởng rằng Diệp Thiên nói giỡn nhưng mà vẻ mặt có vẻ hoảng hốt. Khả năng này lớn đây.
Vệ Dung Dung đến bây giờ cũng rất ít khi thấy cha như vậy, liền tò mò hỏi:
– Ba, đồng tiền này không phải bằng đồng sao? Con thấy ba cầm nó như của quý, nhưng nhìn một chút cũng không bằng bạc, làm chi mà ba ngạc nhiên như vậy?
– Khụ khụ, con thì biết cái gì, đồng tiền này là một trong 50 loại quý hiếm đấy, nếu cha con có đồng tiền này thì trong giới sưu tầm ở quốc nội cũng đã là người nổi tiếng rồi.
Vệ Hồng Quân bị những lời nói của con gái làm cho xấu hổ. Tuy hắn có sưu tầm một ít tiền tệ nhưng nói về giá trị đồng tiền thì so với đồng tiền của Diệp Thiên quả là một trời một vực.
Triều Hạ ở Trung Quốc đã sớm có việc dùng xương thú, mai rùa để trao đổi vật dụng. Còn lại là dùng Bối Xác để trao đổi. Tiền thì đến thời Xuân Thu mới bắt đầu sử dụng.
Sau thời Xuân Thu, các nước đã bắt đầu biết tiền bằng đồng thau để lưu thông, tiền hình tròn có vân, thời Tần Thủy Hoàng đã có tiền hình tròn có lỗ và được tiếp tục sử dụng đến cuối thời nhà Thanh.
Mặc dù trước lúc các hoàng đế lên ngôi đã cho đúc rất nhiều tiền tệ, nhưng trải qua sự thay đổi của nhiều thời đại số tiền bị chôn vùi cũng nhiều vô kể.
Lượng tiền còn lưu truyền cho tới hôm nay còn rất ít. Nói như Vệ Dung Dung thì vào chợ đồ cổ cũng đều có thể nhìn thấy tiền bằng đồng đầy trên mặt đất.
Cho nên sưu tầm đồng tiền cổ chính là vật quý, giống như những vương triều hưng thịnh có thể phát hành một lượng lớn tiền, bây giờ tiền cổ còn lại rất ít, chỉ còn xuất hiện rất ít nên những người sưu tầm mới theo đuổi nhiều như vậy.
Được gọi là 1 trong 50 món quý hiếm, chính là 50 loại tiền Trung Quốc cổ, nó thuộc loại quý và được giới sưu tầm cất giữ, nếu trong tay mà không có mấy đồng tiền cổ thì thật là xấu hổ.
Mà “Đại Tề Thông Bảo” vốn là một trong 50 loại tiền hiếm thấy, cho đến bây giờ cũng mới phát hiện ra 2 loại nhưng đều không được toàn vẹn.
Đại Tề Thông Bảo là tiền do hoàng đế đúc thời dựng nước Nam Đường. Sở dĩ gọi là “Đại Tề Thông Bảo” là vì hoàng đế nước Ngô trước khi nhường ngôi cho hắn đã phong hắn làm Tề Vương.
Do triều đại nhà Tề chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, lượng tiền đúc được rất ít, số còn lại lưu truyền đến ngày nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay và vô cùng quý hiếm.
Đại Tề Thông Bảo hiện chỉ còn 2 loại, góc phía trên bị khuyết gọi là “Thiếu Giác Đại Tề”
Thiếu Giác Đại tề do giáo sĩ triều Thanh tên là Giang Nam cất giữ, lúc ấy có người đòi mua với giá rất cao nhưng ông không đành lòng bán đi vật mình yêu quý. Khi quân Thái Bình tiến vào Hàng Châu ông tự sát trước khi chết đã mang “Đại Tề Thông Bảo” chôn dưới lòng đất.
Người đời sau tranh nhau mua chỗ đất đó để đào bới mà vẫn không tìm ra. “Thiếu Giác Đại tề” này là duy nhất rồi.
Trên miếng “Đại Tề Thông Bảo” khác có 4 lỗ nhỏ gọi là “Bốn Mắt Đại Tề”
Thời Dân Quốc
“Bốn Mắt Đại Tề” cùng với Khắc Tráng đỏ đã được một em bé nông thôn ở Giang Tây tình cờ phát hiện ra khi đang đá cầu, tuy không thiếu góc nhưng đã có 4 lỗ nhỏ.
Về sau, đồng tiền nổi tiếng đó được chú Trương cất giữ trong căn phòng bí mật, không người nào biết. Cho nên từ thười Tề đã không ai được ban bảo vật này.
Nhưng đến thời kì kháng chiến chống Mỹ khi chú Thúc mất, đáng tiếc là bà vợ đã mang hết của cải đi bán lấy tiền mặt. Vì vậy, đồng “Bốn Mắt Đại Tề” kia cũng không biết đang lưu lạc phương ở nào rồi.
Cho nên người ta mới nói, đồng “Đại Tề Thông Bảo” này còn nguyên vẹn đích thực là thật.
Suy đến cùng thì Vệ Hồng Quân là người sinh trước,mặc dù rất xem trọng đồng tiền này nhưng về nhận thức thì còn chưa đủ.Nếu hắn mà là người chơi đồ cổ chỉ e rằng sẽ có mưu đồ sát hại người khác.
– Diệp Thiên đồng tiền này ngươi có muốn chuyển nhượng lại không vậy
Hồng Quân yêu thích nó, luyến tiếc vuốt nó không muốn rời tay mà quyên mất cả việc đã mời Diệp Thiên đến nhà.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Biết rằng, vợ của Hồng Quân đã qua đời mấy năm rồi nhưng vì không còn cảm hứng với đàn bà nên ông không đi bước nữa, có chăng cũng chỉ là “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Đó là lý do mà từ trước đến nay ông chỉ quanh quẩn, trông nom cái “Mật” nhỏ hoặc khoe khoang một đồ vật gì đó vừa mới lấy được.
Nhưng mà đồng tiền này đã bị biến dạng rồi, lấy ra từ thời nhà Tề nếu mang lên Kinh thì cũng được nở mày nở mặt, rất thuận lợi cho chuyện tình cảm.
– Hi hi! chú Vệ ơi! Đây là vật mà cháu định tự mình cất giữ.
Diệp Thiên lắc đầu từ chối. Hồng Quân có ý thăm dò lão Đạo Sĩ, hắn thậm chí còn không mang theo tranh chữ bên người. Sở dĩ Diệp Thiên mang theo đồng tiền này cũng chỉ là để “ nhìn vật cho bớt nhớ người”.
– Tiểu Diệp, cậu cũng không hỏi giá ha?
Vệ Hồng Quân vẫn chưa từ bỏ ý định nên cách xưng hô cũng trở nên thân mật hơn.
– Không hỏi, chứ hỏi mà cũng không bán thì trong lòng cảm thấy khó chịu, vậy không hỏi vẫn hơn.
Diệp Thiên nửa đùa, nửa thật.
Vệ Dung Dung nhìn Diệp Thiên có vẻ không thích, chen miệng nói:
– Khoe khoang cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một đồng tiền đáng lắm cũng chỉ một nghìn đồng, ta trả 2000 nghìn hãy bán cho ba ta đi.
– 2000??
Diệp Thiên cùng Vệ Hồng Quân cùng “ồ” lên với vẻ mặt ngạc nghiên.
– Tiểu Diệp à! Dung Dung thực sự không biết việc này… Tiểu Diệp đừng trách nhé!
Vệ Hồng Quân vừa ho vừa nhìn về phía con gái nói:
– Đừng có nói bừa, nếu Diệp Thiên mà coi trọng thì 2000 đồng của con chỉ nhìn thôi cũng không đủ đâu.
Lời này của Hồng Quân cũng không phải là bắn tên mà không trúng đích. Năm ấy Trương Thúc Tuần sưu tầm “ Bốn mắt đại tề”, đã có rất nhiều người bỏ ra một số tiền lớn mà vẫn chưa mua được, e rằng con số này không chỉ dừng ở 2000 đồng đâu.
– Sao đắt thế? Là thật hay là giả đây?
Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã, người không nói gì, bị dọa sợ hết hồn, mắt nhìn chăm chú vào hình của Hồng Quân Trung Quốc trên đồng tiền.
Tuy Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã là con nhà giàu, nhưng thực sự họ cũng không hiểu gì về đồ cổ. Thật không ngờ thứ đồ đó lại tốn ngần ấy tiền. Đồ cổ ở Cố Cung nhiều như vậy mà vé vào Bảo Tàng cũng chỉ có 50 đồng mà thôi.
– Gía cả cụ thể thì ta không biết. Nhưng cái đồng tiền nhỏ này mà đổi với giá ấy thì như vậy là đúng rồi.
Câu nói tiếp theo của Vệ Hồng Quân khiến Vệ Dung Dung líu lưỡi, cô biết cha mình muốn mua căn nhà và sửa sang lại, tổng cộng cũng mất mười vạn.