1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 16: Khoa báo chí – Xem chỉ tay (c76-c80)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 16: Khoa báo chí – Xem chỉ tay (c76-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 76 : Khoa báo chí – tin tức

– Đùa hả!

– Cậu bạn này thực biết đùa, ngày đầu tiên đến truờng đã dám trêu chọc hoa hậu giảng đường?

– Người khoa nào vậy ? Sau này muốn tìm cậu ta xin chút kinh nghiệm, chỉ nhìn kiểu dám mặt dạn mày dày thế này, cho dù không tán được hoa hậu giảng đường, tuyệt đối cũng có thể cưa được mỹ nữ…

Mấy sinh viên chung quanh thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi kinh ngạc há to miệng, mặc dù có người nói người thục nữ yểu điệu khiến quân tử chết mê chết mệt, nhưng sinh viên mới mà có dũng khí như thế, bọn hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy.

Đang cùng mọi người kinh ngạc, Trịnh Thư Lượng phản ứng lại trước tiên, giữ chặt Diệp Thiên, nói:

– Diệp Thiên, cậu … cậu làm gì vậy? Vu Thanh Nhã, cậu ấy… cậu ấy ngồi xe lửa còn chưa tỉnh ngủ, cậu đừng để ý nha…

Ở trong trường đại học, bất kể là hoa hậu giảng đường hay là mỹ nữ, luôn được mọi người che chở, mỹ nữ của đại học Thanh Hoa lại cao ngạo, cũng không biết có bao nhiêu người đã bẽ mặt trước mặt Vu Thanh Nhã, Trịnh Thư Lượng không muốn để Diệp Thiên bị đả kích.

Nhưng điều mà Trịnh Thư Lượng không nghĩ tới chính là, Vu Thanh Nhã căn bản là không nghe thấy lời của hắn, mà là chăm chăm nhìn Diệp Thiên, ánh mắt kia, tựa hồ… trong sự phẫn nộ còn mang theo một tia hoan hỉ.

– Diệp Thiên! Cậu lại trêu ghẹo mình, mình … mình đánh chết cậu!

Mọi người đang chờ đợi núi lửa bùng nổ không ngờ, người trước mặt tuy rằng được xưng là mỹ nữ núi băng, chẳng bao giờ có thái độ trước mặt nam sinh, sau một hồi ngây người, đột nhiên lách đi qua cái bàn bên cạnh, giương nanh múa vuốt đòi đánh sinh viên mới kia.

– Hắc hắc, vui thôi mà, vui đùa thôi, Vu Thanh Nhã, cậu càng ngày càng đẹp ra…

Diệp Thiên đứng ở đó, mang nụ cười trên mặt, cũng không tránh né, cho Vu Thanh Nhã thoải mái giơ nắm tay nhỏ đánh vào trên người, ở trong đầu Diệp Thiên, dường như lại đang nhớ tới mười năm trước, một đôi bạn một nam một nữ cãi lộn trong sân trường ở nông thôn.

Tuy rằng thời gian không như trước, hoàn cảnh chung quanh cũng thay đổi, nhưng thiếu nữ trước mắt vẫn như cũ, thậm chí cái thái độ sau khi bị bắt nạt này cũng giống mười năm trước như đúc.

Vu Thanh Nhã dừng tay lại, tức giận nói:

– Diệp Thiên, nói chuyện với cậu mà cậu không giữ lời gì hết…

– Mình không giữ lời bao giờ vậy?

Diệp Thiên cười hỏi, hắn phát hiện vóc dáng Vu Thanh Nhã cao lớn hơn rất nhiều so với mấy năm trước, đi với đôi dép cao gót, lại có vẻ không thấp hơn so với mình bao nhiêu, nhưng từ ngũ quan, còn có thể thấy được bóng dáng tiểu cô nương năm đó.

– Cậu nói phải thi trường Thanh Hoa, sao mình thi vào được, cậu lại…

Hơn một năm nay, trong lòng Vu Thanh Nhã luôn luôn tràn ngập oán hận, vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn lúc nhỏ kia, cô đã thi được vào trường đại học Thanh Hoa, nhưng lật tung cả danh sách sinh viên đỗ năm trước, cô cũng không phát hiện tên Diệp Thiên.

– Không phải mình thi vào được đó thôi…

Diệp Thiên nhìn thấy Vu Thanh Nhã tức giận, nhỏ giọng nói:

– Cậu cũng biết, mình ngu ngốc, học tập lại không tốt, còn lưu lại năm nhất, để cho cậu cơ hội làm chị khóa trên còn không được sao?

Tiếng Diệp Thiên tuy nhỏ, nhưng vẫn có không ít người bên cạnh nghe được, nhất thời mọi người đều tỏ vẻ xem thường, tiểu tử này thật sự là biết lừa đảo.

Đại học Thanh Hoa là chỗ nào? Đó là trường Trạng Nguyên, học sinh ưu tú các tỉnh thị cả nước mới có thể vào, nếu dựa theo lời Diệp Thiên, lưu ban ôn tập một năm có thể thi đỗ, phỏng chừng hàng năm sẽ có không ít người không tham gia thi.

– Mồm mép láu lỉnh, thật giống năm đó…

Vu Thanh Nhã nghe Diệp Thiên nói, nở nụ cười, như đóa hoa bách hợp nở ra hương thơm, vẻ tươi cười và sắc hồng trên mặt tỏa ra sức sống thanh xuân, mọi người nhìn thấy đều tỏa sáng hai mắt, cảm giác nếu có mỹ nữ cười với bọn hắn như thế, thì phải chết cũng đáng.

Vu Thanh Nhã cùng Diệp Thiên nói xong vài câu chuyện, bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, nơi ghi danh vốn ầm ỹ, sao đột nhiên tịch yên tĩnh lạ thường?

Nhìn bốn phía, nét tươi cười của Vu Thanh Nhã trở thành đỏ bừng, cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người trên sân trường, đều đang tập trung ở trên người mình.

– Nói quá rồi!

Diệp Thiên cũng đã phát hiện thấy điểm này, nhưng nhìn thấy người bạn lúc nhỏ, vừa rồi thật sự là không nhịn được muốn trêu chọc cô bạn, nhưng khiến cho mọi người chú ý, lại không phải ý của Diệp Thiên ngay từ đầu.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên vội vàng kéo Trịnh Thư Lượng, còn đang ngẩn người bên cạnh, nói:

– Anh Trịnh, chúng ta đi làm thủ tục đi…

– A, đi… Đi, đi làm thủ tục…

Trịnh Thư Lượng bị Diệp Thiên kéo, hồi phục thần trí.

– Diệp Thiên, cậu đừng nghĩ muốn chạy, mình dẫn cậu đi làm thủ tục!

Vu Thanh Nhã lại kéo Diệp Thiên lại,

– Dung Dung, mình dẫn bạn cũ đi làm thủ tục, cậu giúp mình trông nom chút nha…

Ba, bốn năm trước, Diệp Thiên từng đi qua Thượng Hải một lần, nhưng sau khi đưa cho Vu Thanh Nhã một món đồ, liền lấy cớ đi dạo rồi đi luôn, thấm thoát đã vài năm không gặp, Vu Thanh Nhã cũng không muốn để Diệp Thiên chạy nữa.

– Đây là … Đây là mỹ nữ đi cùng ư?

– Đúng vậy, hai người này là quan hệ như thế nào?

– Còn phải hỏi sao? Nhất định là một đôi, hơn nữa ước chừng là một đôi thanh mai trúc mã đấy!

– Mau, đi lên báo trường đăng tin đi, hoa hậu giảng đường cùng sinh viên mới ôn chuyện xưa, tin trang nhất báo Thanh Hoa nha!

Không đợi mấy người Diệp Thiên đi ra khỏi sân thể dục, phía sau giống như là đốt lên thùng thuốc súng, ầm ầm nổ vang , hoa hậu giảng đường theo đuổi sinh viên mới, sinh viên mới lại còn có vẻ không tình nguyện, đây quả thực chính là tin tức tuyệt hảo đây.

Nhóm mật thám Trong trường học lại bàn tán xôn xao xung quanh chuyện vừa rồi, người trong hội học sinh cùng Diệp Thiên nói chuyện lúc trước có vẻ đang buồn bực, chính mình đường đường là một Chủ Hội Tịch Học Sinh cũng chưa từng nói chuyện với hoa hậu giảng đường được mấy câu, lại bị sinh viên mới giành trước .

– Diệp Thiên, làm sao cậu vẫn còn xấu xa như vậy ?

Nghe được phía sau truyền đến tiếng nghị luận, với khuôn mặt luôn luôn đỏ ửng không ngừng Vu Thanh Nhã lui xuống đi sau.

Kỳ thật vừa rồi khi cô nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, cũng không có chuyện tình yêu nam nữ, chẳng qua là thấy bạn rất thân từ thuở nhỏ, có cùng một chút kỉ niệm, theo bản năng phản ứng vậy mà thôi.

Nhưng bây giờ nghe thấy tiếng nghị luận, tâm trạng Vu Thanh Nhã cũng không thể bình tĩnh lại ngay, bóng dáng Diệp Thiên trong lòng lúc nhỏ, người thiếu niên tên Diệp Thiên mấy năm trước, và bây giờ là Diệp Thiên bên cạnh, có nhiều thứ không thay đổi.

Vu Thanh Nhã phát hiện, vô luận là người nào, trong thời kì nào, cũng đều để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô, ngay cả người mà cô mới thấy không đến năm phút này.

Diệp Thiên cũng không hiểu tại sao mình vừa thấy Vu Thanh Nhã đã nghĩ cách trêu ghẹo cô, nhưng hắn cũng biết sự tình không thể quá đáng, lập tức cười nói:

– Chị khóa trên, tôi thật sự đói bụng, đợi lát nữa làm thủ tục xong, chị cần mời tôi ăn cơm nha…

– Được, đàn em Diệp Thiên, lát nữa chị mời em ăn cơm…

Diệp Thiên kêu một tiếng chị khóa trên này khiến cho mặt mày Vu Thanh Nhã hớn hở, nói sao thì lúc này mình vừa bị Diệp Thiên bắt nạt, hiện tại lại trở thành đàn em của mình, chẳng phải là cho mình cơ hội tốt để bắt nạt lại hắn?

– Người này… người này là thế nào? Lại muốn mỹ nữ mời cơm…

Nghe được hai người đối thoại, trong lòng Trịnh Thư Lượng nhất thời dâng lên chút bất bình, chỉ cần Vu Thanh Nhã gật đầu, người nguyện ý mời cô dùng cơm có thể xếp hàng từ truờng Thanh Hoa đến trường đại học Bắc Kinh ấy chứ.

Chương 77 : Mời cơ

– Chỗ này có 4000 tệ, thầy đếm đi ạ…

So sánh với thu nhập những năm này, học phí đại học Thanh Hoa đắt gần gấp đôi các trường khác, học kỳ một, phí ăn cơm, ký túc và học phí, tiệt kiệm một chút cũng phải năm sáu ngàn đồng.

– Diệp Thiên, sao cậu mang nhiều tiền trên người như thế?

Nhìn thấy Diệp Thiên lấy trong bao ra một xấp tiền, mấy thầy cô lo liệu thủ tục và Trịnh Thư Lượng giật nảy mình, những năm này phần lớn đều là người nhà cùng tới, để một mình một thanh niên mang nhiều tiền như vậy thật sự rất hiếm thấy.

– Ba của tôi cũng tương đối bận rộn, hơn nữa cũng không có người nào ăn trộm tiền của một học sinh nghèo như tôi…

Diệp Thiên cười cười, đưa tiền tới.

– Giả bộ cái gì …

Vu Thanh Nhã đứng bên cạnh bĩu môi, cô biết Diệp Thiên có tiền hay không có tiền, ba năm trước đây thấy Diệp Thiên, lúc đó Diệp Thiên mới mười bốn mười lăm tuổi, đã dám bên mình hơn ngàn đồng tiền .

Chẳng qua là Vu Thanh Nhã cũng không biết, mỗi lần lão đạo sĩ cùng Diệp Thiên du lịch trở về núi, đều đem tiền kiếm được nhờ xem tướng giúp người qua đường đi làm từ thiện, cho nên mấy năm nay tuy rằng Diệp Thiên kiếm được không ít tiền, nhưng bây giờ thực sự không dư dả.

Nhìn thấy Diệp Thiên mặc dù cầm thẻ cơm về, nhưng lại chỉ giao tiền lo làm thẻ, lại không bỏ tiền vào thẻ, Vu Thanh Nhã không khỏi thấy kỳ quái, hỏi:

– Diệp Thiên, làm sao cậu không để tiền vào thẻ ăn cơm?

– À, vậy bỏ vào hai trăm đi…

Diệp Thiên lại lấy ra hai trăm đồng tiền đưa tới, hai trăm đồng tiền này kỳ thật cũng chỉ là giả bộ, hắn cũng không thể nói lượng cơm mình ăn quá lớn, sợ ăn ở nhà ăn sẽ làm người khác sợ?

Trải qua chuyện trên xe lửa đó, Diệp Thiên liền quyết định ở tìm quán cơm nhỏ ngoài trường, cùng bọn họ thương lượng tiền ăn trong một tháng, sau đó nói cho bọn họ lượng cơm mình cần, cứ như vậy nhu cầu dinh dưỡng thân thể cần đến có thể bảo đảm, thứ hai cũng sẽ không bị người ta vây xem .

Diệp Thiên còn chuẩn bị mua cái bếp điện, có thời gian ở trong túc xá nấu chút thuốc Thiện để ăn, vốn là lão đạo sĩ cho hắn vài loại thuốc gia truyền, nghe nói ngày trước truyền ra từ trong cung đời nhà Thanh, hương vị tuyệt hảo.

Còn chuyện trường học để cho sử dụng bếp điện hay không, Diệp Thiên thật ra không lo lắng, dù thế nào đi nữa hắn học ba năm trung học đều là như vậy, kinh nghiệm đấu tranh với thầy cô giáo và nhân viên quản lý ký túc xá vô cùng phong phú.

Với sự hỗ trợ của Trịnh Thư Lượng, Diệp Thiên làm thủ tục nhập học vô cùng thuận lợi.

Đương nhiên, mỹ nữ bên cạnh cũng khiến cho việc lo liệu thủ tục dễ nói chuyện, hơn nữa còn phân cho Diệp Thiên một gian ký túc xá bốn người, so sánh với người khác đều là sáu bảy người ở một phòng, Diệp Thiên đang hưởng thụ đãi ngộ cho nghiên cứu sinh.

Thái độ của Trịnh Thư Lượng rất cẩn thận, lấy được chìa khóa ký túc xá rồi, phát hiện Diệp Thiên không mang theo gì ngoài cái ba lô, vì thế nói:

– Diệp Thiên, cậu còn chưa mua đệm chăn ư? Có muốn tôi đãn cậu đến khu bán hàng của trường hay không?

– Được, vậy làm phiền anh khóa trên…

Diệp Thiên gật gật đầu, nói với Vu Thanh Nhã:

– Thanh Nhã, hay là cậu đi về trước đi, chờ mình thu xếp xong đến trưa cùng nhau ăn cơm?

Mặc dù nói có mỹ nữ đi theo bên cạnh, cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn ánh mắt người khác khi nhìn mỹ nữ và nhìn mình hoàn toàn bất đồng, khiến Diệp Thiên cũng không thoải mái, trong ánh mắt kia đều mang theo thù địch.

Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nói:

– Không cần, lại chưa khai giảng, mình đi cùng cậu…

Nhìn thấy Vu Thanh Nhã muốn đi cùng, người cao hứng nhất chính là Trịnh Thư Lượng, hắn tuy rằng phản đối hoa hậu giảng đường này quá quan tâm sinh viên mới, nhưng mỹ nữ khoa báo chí nhiều, nếu như có thể thông qua quen biết với Vu Thanh Nhã, năm năm đại học này cũng không quá buồn chán.

Trong khu bán hàng đại học Thanh Hoa, cả khu giống như một siêu thị sau này, từ mì ăn liền, băng vệ sinh, chậu nhựa đến chiếu đệm chăn …cái gì cần có đều có.

– Chị khóa trên, có thể sử dụng là được rồi, còn chọn cái gì cơ chứ?

Diệp Thiên mua đồ từ trước đến nay rất đơn giản, đi qua một lượt, nghĩ muốn cái gì liền mua, còn Vu Thanh Nhã không ngại phiền toái giúp hắn lựa chọn, còn thường xuyên hỏi ý kiến Diệp Thiên.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã bất mãn nói:

– Đàn ông các cậu sao lại sơ ý thế chứ, cái chổi này gẫy rồi, lấy về liền đứt đấy?

– Được, được, cậu nói rất đúng, cái này tốt…

Mặc dù Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, hơn nữa sư phụ cũng là một lão đạo sĩ, nhưng cũng nghe qua không ít lần chuyện “Tiểu hòa thượng xuống núi gặp lão hổ”, biết rõ đạo lý nam nhi không nên đấu tranh với phụ nữ.

Nhưng thái độ của Diệp Thiên, ngay cả các sinh viên đang mua đồ bên cạnh đều đã nhìn ra, đều liếc mắt nhìn, cậu sinh viên mới này là ai chứ? Bên cạnh có mỹ nữ giúp đỡ chọn đồ vật này nọ không nói, lại còn lạnh lùng.

– Diệp Thiên, trời đã rất lạnh, sao cậu còn mua chiếu hả?

Nhìn thấy Diệp Thiên chọn cái chiếu trúc, cũng không mua đệm chăn, Vu Thanh Nhã không khỏi thấy kỳ quái, hỏi.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Mình quen ngủ chiếu, trời lạnh chút nữa vẫn dùng được!

Diệp Thiên luyện khí thuật, rất có trợ giúp đối với sự tăng trưởng khí huyết trong cơ thể, hắn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng khí huyết thịnh vượng, ngay cả một số người luyện tập ngoại môn công phu mấy chục năm cũng kém hắn.

Tuy rằng lúc này còn chưa đạt được trình độ không bị ảnh hưởng bởi nóng lạnh, nhưng qua nhiều năm như vậy, Diệp Thiên bốn mùa đều tắm nước lạnh, cũng không xảy ra chuyện gì, mùa đông cũng chỉ cần một cái vỏ chăn là đủ.

– Chết cóng cũng đáng đời cậu…

Nhìn thấy Diệp Thiên không ghi nhận ý tốt của mình, Vu Thanh Nhã thầm trách một câu.

Mới vừa mua được ít đồ ra khỏi khu chợ, trên người Vu Thanh Nhã đột nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại, nhất thời lại gây ra sự chú ý, trong thời gian này, người dùng di động đều là những người có điều kiện.

Đối với chuyện Vu Thanh Nhã có di động, Diệp Thiên không hề để ý, thầy Vu Hạo Nhiên trước kia, và hiện tại đang ở Thượng Hải đều xem như nhân vật quan trọng, con gái của ông có một cái di động còn không phải chuyện quá bình thường hay sao?

– Ôi, Dung Dung à? Xong ngay đây, chúng mình đi ra ngoài ăn cơm, ừ, mình lập tức đi ra cổng trường học…

Vu Thanh Nhã lấy bên người ra cái bao da khá lớn, cẩn thận lấy di động ra, nói vài câu liền cúp điện thoại, thè lưỡi, nói:

– Chúng ta đem đồ vừa mua đặt vào ký túc xá nhanh lên, đi ăn bữa cơm nào, Trịnh học trưởng, cùng đi nha…

– Diệp… Diệp Thiên, tôi… tôi chắc là không đi được?

Trịnh Thư Lượng nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, có chút chần chờ nói, nếu quả thật đi ăn cơm, cũng không thể để cho bạn nữ bỏ tiền?

Cũng không phải hắn keo kiệt không chịu mời cơm, mấu chốt là thấy dáng vẻ của Vu Thanh Nhã, vạn nhất bửa tiệc này bằng tiền sinh hoạt phí và tiền ăn học kỳ một, không có thì làm sao bây giờ?

– Đi mà, Trịnh học trưởng, chị khóa trên vừa gọi điện thoại kêu mỹ nữ đi cùng đấy…

Diệp Thiên thật ra rất muốn lôi kéo Trịnh Thư Lượng cùng đi, tuy rằng hắn cũng không phải rất quen thân gì, nhưng cùng ăn cơm với hai cô gái, nếu có hai người khẳng định sẽ ăn thoải mái hơn một mình.

– Được, giúp cậu thu xếp xong đồ đạc thì chúng ta đi, tôi biết ngoài trường có một cái quán lẩu khá ngon …

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Trịnh Thư Lượng nhất thời sáng lên.

Cái cô gái tên Dung Dung kia tuy rằng không xinh đẹp bằng Vu Thanh Nhã, nhưng ở trường Thanh Hoa mà nói, tuyệt đối cũng sẽ coi là mỹ nữ, đáng để mình cắn răng ăn mì ăn liền học kỳ một.

Chương 78 : Khẩu phần cơm

– Diệp Thiên, lên xe, mình chở đi…

Diệp Thiên đem đồ vật vào phòng ký túc xá không có một bóng người, không biết từ đâu, Trịnh Thư Lượng đi đến với một chiếc xe đạp, đang bấm còi trước cửa ký túc xá.

– Ồ, cám ơn học trưởng…

Diệp Thiên cũng không còn khách khí, liền nhảy lên chỗ ngồi phía sau.

– Diệp Thiên, chắc là mình lớn hơn so với cậu vài tuổi, đừng gọi cái gì mà học trưởng, sau này gọi là anh Trịnh đi, ở trong trường đại học không có xe đạp thật là bất tiện, lúc nào mình dẫn cậu đi mua cái xe cũ…

Vì ở còn học tại trường trong hai năm, Trịnh Thư Lượng cảm giác rất cần giữ quan hệ tốt cùng Diệp Thiên, nếu không quen biết Diệp Thiên, mỹ nữ khoa báo chí có bao giờ thèm để ý mình đâu? Càng không nói chuyện cùng nhau ăn cơm .

– Được, vậy… cám ơn anh Trịnh, lúc nào em cũng đi mua một chiếc…

Diệp Thiên gật gật đầu, hắn cũng đã phát hiện, ở trường Thanh Hoa nếu không có cái xe đạp, ngay cả muốn lên giảng đường cũng không được, nói một cách khác, tiết đầu tiên là học ở giảng đường trường Thanh Hoa, tiết thứ hai phải đi tòa nhà chính, nói khoa trương một chút, nếu có chạy, khi tới nơi phỏng chừng cũng đã hết tiết.

– Vu Thanh Nhã, để hai người đẹp chúng ta chờ ở chỗ này, bọn họ hơi quá đáng nhỉ?

Ở bên cạnh cổng trường Thanh Hoa, Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều đang dựng xe đạp chờ ở đây, lúc đầu còn được, nhưng bị các nam sinh lui tới dòm ngó nhiều, Vệ Dung Dung cũng có chút mất kiên nhẫn .

– Đúng rồi, Vu Thanh Nhã, cậu nói chuyện rất vui vẻ, nói xem các cậu tại sao quen biết vậy?

Vệ Dung Dung bỗng nhiên chuyển đề tài, nhắc tới Diệp Thiên, chuyện xảy ra sáng hôm nay, cũng khiến cô cười bể cái bụng, cô chưa từng thấy qua nam sinh nào quậy như vậy.

Nghe thấy Vệ Dung Dung nói vậy, Vu Thanh Nhã hơi căng thẳng, vội vàng nói:

– Chuyện gì đâu, mình và cậu ấy là bạn cùng lớp thuở nhỏ, cậu đừng nói lung tung, Diệp Thiên… Diệp Thiên rất lợi hại…

Nghĩ đến bộ dạng Diệp Thiên mặc áo choàng của đạo sĩ, Vu Thanh Nhã không nhịn được bật, cười lên, cô không biết đã nhiều năm như vậy, Diệp Thiên có còn cái tính động một chút là xem tướng cho mọi người hay không.

– Ai da, Thanh Nhã, sao cười bí ẩn thế kia? Cảm thấy các cậu giống như là thanh mai trúc mã vậy, nói cho mình nghe một chút đi, các cậu đã hôn chưa?

Tính khí có chút hướng nội như Vu Thanh Nhã có chút bất đồng với tính cách của Vệ Dung Dung, Vệ Dung Dung là người Bắc Kinh gốc, hơn nữa được người trong nhà cưng chiều, tính tình rất bốc đồng, cái gì cũng dám nói.

– Nha đầu chết tiệt kia, nói gì vậy, mình bóp nát cái miệng của cậu …

Vu Thanh Nhã rốt cục chịu không nổi lời nói ác độc của Vệ Dung Dung, hai cô gái đánh nhau náo loạn lên ở cổng trường học, ai ngờ lại làm cho rất nhiều nam sinh đi qua bị hút hồn.

– Diệp Thiên, cậu đã đến rồi à, mình giới thiệu cho cậu, đây là bạn cùng lớp với mình – Vệ Dung Dung, cũng là chị em tốt của mình, Dung Dung, cậu ấy là Diệp Thiên, đây là Trịnh học trưởng…

Khi còn đang đánh nhau, Vu Thanh Nhã thấy Diệp Thiên đã đứng ở bên cạnh, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, kéo Vệ Dung Dung giới thiệu cho Diệp Thiên và Trịnh Thư Lượng.

– À, nhìn cũng rất ưa nhìn!

Vệ Dung Dung đánh giá Diệp Thiên từ trên xuống dưới một hồi, lại đột nhiên nói:

– Diệp Thiên, thành thật khai báo, làm thế nào lừa được Vu Thanh Nhã của chúng tôi? Mình nói cậu biết, nhiều nam sinh theo đuổi như vậy mà cậu ấy còn không để ý đâu…

– Chị Vệ, chị nói cái gì vậy? Tôi và Vu Thanh Nhã chỉ là bạn cũ? Cái gì mà lừa chứ?

Vẻ mặt Diệp Thiên tỏ ra khó xử, nhìn vẻ ngoài cũng cảm thấy trong lòng Vệ Dung Dung đều có chút bồn chồn, tự hỏi:

– Chẳng lẽ bọn họ thực sự chỉ là bạn cũ sao?

– Tốt lắm, mình cũng đói bụng rồi, nhanh đi ăn cơm đi…

Ở bên cạnh, Vu Thanh Nhã đứng ra dàn xếp, cô rất hiểu Diệp Thiên, vẫn còn tính quậy phá như tám năm trước, biết được nếu Diệp Thiên muốn trêu ghẹo, mười Vệ Dung Dung cũng không phải đối thủ.

Trường đại học Thanh Hoa những năm chín mươi lăm, tổng cộng có hơn năm vạn sinh viên, một con số tương đương một doanh nghiệp cỡ lớn, tuy rằng khả năng tiêu sài của sinh viên không cao, nhưng vẫn nuôi sống không ít cơ nghiệp, ở quán cóc khắp chung quanh trường tràn đầy quán ăn lớn nhỏ.

– Chúng ta đi vào phòng riêng ăn đi, mình có quen ông chủ quán cơm này…

Trịnh Thư Lượng đãn mọi người đến một quán lẩu Tứ Xuyên, bởi vì gần đây mới khai giảng, có không ít phụ huynh đều cùng đi với con, quan ăn làm ăn rất tốt, trong đại sảnh đã ngồi đầy người.

Trịnh Thư Lượng không khoác lác, sau khi tìm được ông chủ, rất nhanh có được một gian phòng nhỏ trên lầu hai, điều này khiến cho Diệp Thiên thấy thoải mái, lúc này hắn đang cảm giác có chút đói bụng, vạn nhất ở đây ăn quá nhiều, lại sẽ bị người ta vây xem.

– Hai người đẹp, mời gọi món ăn đi…

Trịnh Thư Lượng đưa thực đơn cho Vệ Dung Dung, vừa rồi cùng nhau đi tới, hắn phát hiện từ sau lúc làm quen, hai cô gái xinh xắn này cũng không phải rất khó gần, chỉ là trước kia không thể tiếp cận mà thôi.

– Hôm nay là bữa cơm tiếp đón bạn Diệp Thiên từ phương xa đến, hãy để cho cậu ấy gọi món đi.

Vệ Dung Dung đem thực đơn đưa cho Diệp Thiên.

– Được!

Diệp Thiên cũng không tỏ ra khách khí, cầm thực đơn gọi món lẩu chim uyên ương, sau đó khép thực đơn lại nói với người phục vụ:

– Thêm 10 đĩa thịt dê và 10 đĩa thịt bò nhé!

– Trời ạ? Diệp Thiên, cậu … buổi sáng cậu nói đều là sự thật? Thật sự hai ngày nay cậu chưa ăn cơm sao?

Vốn đang xì xào bàn tán cùng Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung nghe được Diệp Thiên gọi món như vậy, nhảy dựng lên như là dẫm vào đuôi mèo, 10 đĩa thịt dê và 10 đĩa thịt bò, bao nhiêu người mới có thể ăn hết chỗ này?

Phải biết rằng, ở chung quanh trường Thanh Hoa, các quán ăn đều là phục vụ cho sinh viên, lượng đồ ăn vẫn rất đủ, một đĩa thịt dê, đĩa thịt bò chính là 0.5kg, một mình Diệp Thiên muốn hai mươi đĩa, có thể lên đến 10kg thịt, đừng nói Vệ Dung Dung, chính là Vu Thanh Nhã và cả Trịnh Thư Lượng cũng giật nảy mình.

Đương nhiên, Trịnh Thư Lượng quan tâm hơn cả vẫn là giá cả những món ăn này.

0.5 kg thịt dê, bò chính là 7 đồng tiền, hai mươi đĩa là 140 đồng tiền, hơn nữa còn có đồ ăn khác, chỉ sợ một bữa cơm hôm nay ít nhất cũng hơn 200 đồng tiền, Trịnh học trưởng đang tính toán tiền trong túi có đủ hay không đây.

– Ngày hôm qua ăn không nhiều lắm, hơn nữa buổi sáng không ăn cái gì, có chút đói bụng, ôi, hôm nay phiền anh Trịnh, bữa cơm này mình mời mọi người!

Diệp Thiên là người nhãn lực như thế nào? Nhìn đáng vẻ mấy người trên bàn, nhất thời đọc được tâm lý của bọn họ, hắn có thể nhìn ra được, gia cảnh Trịnh Thư Lượng cũng rất bình thường, để cho người khác mời cơm không khỏi rất khó khăn.

Diệp Thiên cũng không sợ Trịnh Thư Lượng biết hắn có thể ăn nhiều, còn Vệ Dung Dung, dù sao cô và Vu Thanh Nhã quan hệ tốt, sau này cùng nhau ăn cơm không ít lần, không cần phải giả bộ nhã nhặn ở trước mặt các cô để chính mình đói bụng.

– Sao thế được, Diệp Thiên, hôm nay mình trả tiền, không cần giành…

Có câu nói của đi thay người, hơn nữa lời này của Diệp Thiên lại nghe rất thoải mái, Trịnh học trưởng đương nhiên cần thể hiện một chút .

– Anh Trịnh, cho tiểu đệ một cơ hội thể hiện đi, lần sau, lần sau anh mời nhé …

Lời nói của Diệp Thiên khiến mấy người trên bàn đều nở nụ cười, Trịnh Thư Lượng cũng không còn kiên trì, nhưng trong đầu đang suy nghĩ, kề bên đây còn có quán ăn nào rẻ hơn chút nữa hay không?

So sánh với việc ăn uống ngày hôm qua ở trên xe lửa, hôm nay Diệp Thiên ăn nhã nhặn hơn, nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu, dù sao hai mươi đĩa thịt dê, thịt bò kia, ít nhất có hơn phân nửa đã vào bụng của hắn.

Tuy rằng thịt dê bò để đông lạnh sẽ thấm nước, nhưng bữa cơm này Diệp Thiên ăn ít nhất cũng phải 4-5 cân thịt, hơn nữa đồ ăn khác và bốn cái bánh mỳ, cũng làm mấy người khác trợn mắt há hốc mồm.

Chương 79 : Xem chỉ tay

– Diệp Thiên, cậu … có phải ngày còn nhỏ cậu không được ăn thịt hay không? Đây … toàn bộ chỗ này đã ăn hết rồi, cậu … cậu không sao chứ?

Vệ Dung Dung nhìn thấy chồng đĩa xếp cao trên bàn bị càn quét không còn chút gì, trên mặt đã không phải là kinh ngạc, mà là kinh sợ, sợ bụng Diệp Thiên có vấn đề.

– Chị khóa trên, trước đây trong nhà khó khăn, ăn không có thịt mà ăn, lớn lên không biết vì sao lại có thể ăn được như vậy, chị đừng chê cười nhé…

Diệp Thiên cười cười ngại ngùng, nhìn cũng giống như chàng thanh niên đang thẹn thùng, nhất thời khiến Vệ Dung Dung mấy người trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái, như là chính mình nghĩ quá nhiều về việc Diệp Thiên ăn khẩu phần quá lớn, là một việc thực không nên.

Vu Thanh Nhã không muốn làm cho người khác khinh thường Diệp Thiên, vội vàng thốt ra:

– Dung Dung, trước đây trong nhà Diệp Thiên không phải thực giàu có, hơn nữa có những người trời sinh đã có khẩu phần ăn lớn, không có gì quá kỳ quái…

– Vậy cũng không thể ăn giống như quỷ chết đói vậy chứ!

Vệ Dung Dung nhìn thấy trên mặt Vu Thanh Nhã có chút không vui, hì hì cười, sửa lời nói:

– Bạn Diệp Thiên, xin hỏi ngoài ăn uống, bạn còn có thể làm cái gì khác?

Cũng không phải Vệ Dung Dung cố ý nhằm vào Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy bạn “Thanh mai trúc mã” của người chị em tôt với mình, muốn quan tâm chút?

Tuy rằng trước mắt mà coi thì người thanh niên này cũng mặt mày sáng sủa, tính tình không tồi, nhưng nếu cái gì khác lại cũng không biết, chỉ biết ăn, thì thật không xứng với Vu Thanh Nhã.

– Ngoài ăn ra còn biết cái gì? Ồ, sinh con mình nhất định là chưa nghĩ…

Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, tự hỏi trong lòng, nhưng lời lẩm bẩm cũng khiến mấy người bên cạnh bàn đồng thời phun hết nước trà trong miệng ra.

Mà làm cho người ta khó xử chính là, lúc Diệp Thiên nói chuyện, tỏ ra không phải là cố tình, mà có vẻ rất chân thành, hoàn toàn không giống như là đang nói đùa, khiến cho Vệ Dung Dung mấy người cũng không biết nên phối hợp thế nào, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Diệp Thiên bỗng nhiên vỗ tay ba cái, nói:

– Đúng rồi, tôi biết xem số mệnh, Vệ Dung Dung, có muốn để cho tôi xem một quẻ cho chị hay không?

– Diệp Thiên, cậu, cậu vẫn …

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã há miệng thở dài, cũng không nói gì thêm.

Vu Thanh Nhã nhớ lại trước đây Diệp Thiên thường xuyên trộm đồ đạc của cô, sau đó tính toán, nói cho cô biết đồ vật này nọ ở chỗ nào, khiến cho cô sùng bái Diệp Thiên một thời gian thật dài.

Thấy vẻ mặt của Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung kỳ quái hỏi:

– Thanh Nhã, cậu ấy nói thật chứ? Không phải biết xem tướng đầy chứ?

Vu Thanh Nhã tức giận nói:

– Dung Dung, cậu đừng nghe cậu ta, nhìn vẻ mặt thành thật kia, nhưng trong bụng toàn ý nghĩ xấu…

– Ôi, Vu Thanh Nhã – bạn khóa trên, hai ta hiểu nhau rõ quá rồi, cũng không thể nói oan uổng cho người khác chứ, mình là người theo học truyền nhân đời thứ bốn mươi chín phái Ma Y, chính là truyền nhân chính thống đời thứ 50 đấy, giang hồ được xưng là “ Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng” …

Diệp Thiên cười cắt đứt lời nói của Vu Thanh Nhã, cũng không biết vì cái gì, có lẽ do nguyên nhân là sinh viên đều là người trưởng thành, hắn cũng rất thoải mái, lúc này cùng bạn cùng trường vui đùa cũng không có nhiều kiêng kị.

Phải biết rằng, Diệp Thiên học ba năm trung học, ngoài Đôn béo học dưới hắn một lớp ra, không có bất kỳ người nào biết Diệp Thiên tinh thông thuật phong thủy bói toán.

Vệ Dung Dung cũng là người thích vui đùa, nghe được Diệp Thiên nói vậy, đưa một đôi tay nhỏ bé, trắng nõn tới trước mặt Diệp Thiên, nói:

– Nếu không phải cậu nói khoác, cũng không huyênh hoang, vậy thì bản cô nương cho cậu vớ bở, xem tay cho mình đi…

Thấy Vệ Dung Dung tự giác vươn tay phải ra, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Mình xem tay không phân nam trái nữ phải, xem tay trái đi…

Nam trái nữ phải là một câu cửa miệng của những người hay xem tay, kỳ thật tay trái là đại biểu Tiên Thiên ( những gì hiện có ), còn tay phải thì đại biểu tương lai, hơn nữa tay trái thao tác ít, không phải chịu ảnh hưởng nhiều bên ngoài, người thực sự hiểu được xem chỉ tay, thông thường đều xem tay trái.

– Dung Dung, sao cậu cứ nghe lời hàm hồ vậy …

Thấy Diệp Thiên nắm lấy tay người bạn thân mà xem, Vu Thanh Nhã không khỏi cảm thấy khó chịu.

Vệ Dung Dung cũng không biết Vu Thanh Nhã đang suy nghĩ gì, chẳng hề để ý nói:

– Không việc gì, để cho cậu ấy xem, nếu nói được đúng, bữa cơm này mình mời…

– Cao minh, thật cao minh, thuật tán gái này tuyệt đối là vô tư mà có lợi? Sau này nhất định phải thỉnh giáo Diệp Thiên …

Ngồi ở một bên, Trịnh Thư Lượng thấy như vậy, ánh mắt cũng sáng lên, hắn học năm nhất, nói chuyện cùng bạn gái, nửa năm đều không tìm được cái gì lý do gì để cầm tay đối phương, hành động của Diệp Thiên, lập tức liền khiến người ta tự giác giơ tay ra.

– Ôi, để mình nói nhé, cậu nắm tay của mình và cứ xem các ngón tay để làm chi? Xem chỉ tay không phải xem đường vân sao?

Bị Diệp Thiên nắm lấy ktay một lúc, Vệ Dung Dung liền kêu lên.

– Bàn tay mềm mại, chững tỏ cử chỉ cao nhã, khí chất xuất chúng…

Diệp Thiên nhìn mắt Vệ Dung Dung, không đợi cô bé cười ra tiếng, nói tiếp:

– Nhưng đa phần người như vậy tính tình lười biếng, hơn nữa thần kinh có chút mẫn cảm ( dễ kích động) …

– Cậu … cậu nói cái gì? ! Cậu mới là thần kinh quá nhạy cảm ý! !

Nghe xong Diệp Thiên nói một đoạn, Vệ Dung Dung như là bị dẫm vào đuôi mèo, lập tức rụt tay về, giơ trước mặt uy hiếp, cặp mắt to kia đồng thời cũng hung tợn trừng mắt với Diệp Thiên, động tác kia có vài phần kích động.

– Diệp Thiên, không được nói bậy, Dung Dung nào có như vậy chứ…

Vu Thanh Nhã cũng chỉ trích Diệp Thiên, tuy rằng Vệ Dung Dung thường xuyên làm những chuyện theo cảm tính, nhưng nói trước mặt, một cô gái sao có thể chịu được đây?

Diệp Thiên đương nhiên sẽ không tranh luận cùng con gái, nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, liền nói tiếp:

– Đúng , đúng, có thể là mình nhìn lầm rồi, Vệ Dung Dung đừng nóng giận nha.

– Nói vậy còn được!

Sắc mặt Vệ Dung Dung dễ nhìn hơn một chút, thu tay trái về, nói:

– Thầy bói khóa dưới, cậu còn nhìn ra cái gì?

Kỳ thật chính mình tính cách thế nào, Vệ Dung Dung hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, Diệp Thiên nói không hề khoa trương, dù sao từ lúc sinh ra đến hiện tại, cô bé chưa từng giạt qua một bộ quần áo nào, không có ngày nào ra khỏi giường thật sớm, tuyệt đối có thể đánh giá được cá tính “Lười biếng” này.

– Chị khóa trên, nói thật ra tôi sẽ không bị mắng chứ?

Diệp Thiên cười có chút ẩn ý, trong mắt Vu Thanh Nhã, thật giống như cậu bé mười tuổi năm đó.

– Nói láo mới bị mắng …

Vệ Dung Dung lại trừng mắt lên.

– Được rồi, bần đạo không sợ gì, hôm nay sẽ tiết lộ Thiên Cơ…Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Diệp Thiên tỏ vẻ thấy chết không sờn, nói:

– Tôi thấy tay trái cậu, trên móng tay ngón út có hình bán nguyệt, chỉ sợ gần đây cậu không may mắn, tiền tài không dư dả, ít nhất tháng sau tiền tiêu vặt khẳng định đã không còn…

– Nói bậy, nào có ai xem chỉ tay lại xem móng tay chứ? Hơn nữa, một tháng tiền tiêu vặt của tôi cũng chỉ mấy ngàn đồng mà thôi, căn bản không thể không có, hắc hắc, Diệp Thiên, lần này cậu đã đoán sai.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Dung Dung như là bắt được nhược điểm của hắn, nở nụ cười vui vẻ.

Phải biết rằng, Vệ Dung Dung chính là người Bắc Kinh bản địa, mấy năm trước đã xây ngay cạnh nhà mấy phòng nhỏ, cha của Vệ Dung Dung cho thuê và mở quán cơm cũng kiếm được không ít tiền, sau đó, mấy năm trước Soviet giải thể, làm một chút buôn bán đa quốc gia, kinh tế gia đình đi lên nhanh chóng.

Mấy năm nay thị trường chứng khoán thất thường, cha của Vệ Dung Dung ném vào không ít, hiện tại kiếm từ thị trường chứng khoán không ít, mỗi ngày kiếm bao nhiêu bản thân mình cũng không rõ, nhưng mỗi tháng đều có ngót nghét một vạn tiền tiêu vặt cho con gái.

Cho nên Diệp Thiên nói tháng sau tiền tiêu vặt của cô sẽ không có, Vệ Dung Dung nghe xong, coi như một chuyện cười, cha cô chỉ bỏ ra một chút, cũng đủ tiền tiêu vặt mỗi tháng cho cô.

Chương 80 : Bạn cùng lớp

Diệp Thiên cười cười không tranh cãi, lấy ra 200 đồng trả cho ông chủ. Vệ Dung Dung vẫn còn tức giận, mắt trừng trừng nhìn Diệp Thiên, mặc dù không thừa nhận những lời nói của Diệp Thiên, nhưng cô cũng không tranh trả tiền nữa.

Thanh Nhã thì khá là hiểu Diệp Thiên. Cái anh chàng này mặc dù nhìn có vẻ chẳng lưu tâm điều gì. Hồi chiều còn dùng cái bản mặt keo kiệt lớn tiếng để mình mời cơm.

Thế nhưng Thanh Nhã biết, Diệp Thiên thực chất là một chàng trai rất gallant. Kể từ hồi chia tay nhau lúc 10 tuổi, Diệp Thiên lấy 5 tờ 10 đồng cho cô đi mua quần áo đã cho thấy rằng anh chàng này nhất định sẽ không để con gái trả tiền.

Thế nhưng có một điều Thanh Nhã không biết, đó là nếu Vệ Dung Dung vẫn cứ tiếp tục đòi trả tiền thì Diệp Thiên cũng sẽ chẳng từ chối nữa. Cậu chỉ quan tâm đến những người bạn trong lòng mình, mà Vệ Dung Dung lại không phải là một trong những người ấy.

Ra khỏi nhà hàng, Thanh Nhã dắt xe nói với Diệp Thiên:

– Diệp Thiên, bọn mình về đây, số điện thoại mình cậu có rồi, chủ nhật gọi cho mình, mình sẽ đưa cậu đi dạo khắp thành phố Bắc Kinh.

– Ừ, hôm đó mình sẽ gọi.

Diệp Thiên gật gật đầu. Nhìn thấy Vệ Dung Dung ở bên cạnh , thở dài một cái rồi nói:

– Chị à, đầu tư thì có mạo hiểm, gia nhập thương trường thì phải cẩn thận, nên ngừng thì ngừng, nếu không thì tiền tiêu vặt tháng sau của chị cũng chẳng còn xu nào đâu.

– Nói cái gì đó?

Nghe được những lời của Diệp Thiên, Vệ Dung Dung nguýt anh chàng một cái rồi kéo Thanh Nhã ra nói:

– Bạn thanh mai trúc mã của cậu đúng thật là không hiểu nổi. Thôi, về thôi, chủ nhật này, mình nhất định không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa.

– Cậu đừng có mà ăn nói lung tung, xem mình có cù cậu chết không này.

Rồi hai cô phóng xe đi trong ồn ào. Tiếng nói êm dịu như chuông ngân tựa như vẫn còn quanh quẩn bên tai của Diệp Thiên và Trịnh Thư Lượng vậy.

– Anh Trịnh này, đi thôi, chúng ta đi mua cái xe đạp. Không phải là anh có chỗ à?

Hồi nãy, khi Diệp Thiên bước ra khỏi trường thì để ý thấy toàn bộ phương tiện giao thông ở trường Thanh Hoa này đều là xe đạp, tính sơ qua cũng có đến mấy vạn chiếc. Quanh đây không phải cái nào cũng còn mới, nhất định là có nơi bán loại xe đạp second hand.

Nghe Diệp Thiên nói xong, Trịnh Thư Lượng cười đắc chí nói:

– Đúng thế, đi theo anh, 50 đồng 1 chiếc, thích chọn cái nào thì chọn. Nhưng mà khóa thì phải tự đi mua nha.

Vừa được Diệp Thiên đãi một bữa, lại vừa có được số điện thoại của Vệ Dung Dung, Trịnh Thư Lượng cảm thấy việc này cũng đáng.

Trịnh Thư Lượng đưa Diệp Thiên đến một quán sửa xe đạp bên dưới Thiên Kiều, thì thà thì thầm một hồi lâu với ông chủ, cuối cùng cũng mua được một chiếc xe đạp còn y như mới.

– Em Trai, có chuyện gì thì cứ nói tên anh Trịnh ở lớp 31 ra, bình thường người ta thể nào cũng nể mặt vài phần.

Đưa Diệp Thiên đến kí túc xá, Trịnh Thư Lượng cũng vội vàng đạp xe đi luôn.

Trịnh Thư Lượng vội vã để đi tìm bạn bè cùng giúp tìm kiếm, có như vậy mới có thể cùng với Tân Văn Hệ giúp các người đẹp tạo mối quan hệ. Cậu ta có thể không nhận ra bản thân một sinh viên nghèo như mình mà một tháng có thể kiếm được mấy nghìn tiền tiêu vặt của Vệ Dung Dung.

– Ồ, Bạn tìm ai?

Diệp Thiên vừa đẩy cửa vào phòng thì thấy bên trong có mấy người cùng nhìn về phía cậu

– Mình ở phòng này, chào mọi người, mình là Diệp Thiên

Thấy quang cảnh trong phòng, Diệp Thiên nhíu mày quan sát

Phòng này ở bốn người tính cả Diệp Thiên. Lúc này trong phòng có sáu người, ba chàng trai đang ngồi trên ghế nói chuyện tuổi cũng sấp xỉ Diệp Thiên, Còn ba người thì rõ ràng là các bậc phụ huynh, đang bận bịu dọn phòng cho ba cậu con trai.

– Đi học còn mang theo cả bảo mẫu.

Diệp Thiên bất chợt nghĩ như vậy. Nhưng đây là chuyện của người khác nên cậu không thể hiện ra ngoài

– Là bạn học à, Diệp Thiên, bác là cha của Từ Chấn Nam, còn đây là con trai bác. Sau này các con cùng là bạn học, nhớ chăm sóc lẫn nhau. Đúng rồi, buổi tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nha. Đây kể cũng coi như là duyên phận.

Diệp Thiên nhận thấy đây là một vị trung niên tuổi ngoài 40 thực sự rất chu đáo. Vị này cũng giống như vị trên, còn chưa nói được mấy câu đã vội nói đến ăn uống, chắc hẳn là người làm kinh doanh.

– Cảm ơn Bác.

Diệp Thiên lễ phép gật đầu rồi vào phòng. Buổi trưa vội đi ăn, mấy cuốn tiểu thuyết vứt bừa bộn trên giường còn chưa kịp dọn.

– Diệp Thiên, mình là Trần Hiểu Chung, đến từ Hồ Nam.

– Mình là Ngạo Hải Minh, đến từ Giang Tô, mình đã nghe qua tên của cậu, Trạng Nguyên năm nay, người Giang Tô.

Đủ khả năng để đậu vào đại học Thanh Hoa, có thể kỹ năng sống còn yếu kém đôi chút, nhưng nhất định đều là những người xuất chúng. Chỉ số SQ và chỉ số IQ không phải chỉ ở mức cao bình thường. Diệp Thiên vừa đi vào, mấy cậu bạn đã thay nhau giới thiệu.

– Ha ha, chào mọi người. Sau này chúng ta là chim trong cùng một lồng rồi.

Biểu hiện lúc này của Diệp Thiên khá đúng so với tuổi của mình.

Mấy người này cũng không phải là những con mọt sách không hiểu chuyện, sau này còn chung sống với nhau năm năm nữa, Diệp Thiên không muốn ngày đầu tiên đã xảy ra mâu thuẫn.

Vì cùng tuổi nên có rất nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa dựa vào hiểu biết của Diệp Thiên nên cùng với mấy cậu con trai càng trở nên thân thiết. Đến mấy vị phụ huynh bên cạnh cũng không nhận ra.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Diệp Thiên không những thăm dò được tình hình của mấy cậu bạn mà còn giành được cảm tình của họ. Cảm thấy những người bạn mới này cũng không tệ

Quả đúng như Diệp Thiên đoán, Từ Chấn Sơn là người Sơn Tây, dáng người to lớn, cao hơn Diệp Thiên một chút. Cha cậu mấy năm trước làm cho đoàn xe, tuy rằng năm gần đây, giá than có lúc tăng lúc giảm nhưng việc kinh doanh của đoàn xe vẫn ngày càng phát triển vì thế nên gia đình cậu cũng có của ăn của để

Trần Hiểu Chung là người Trường Sa, Hồ Nam, nói chuyện vẫn còn chút quê mùa, thân hình không cao lắm, cũng không nói nhiều, nhưng khi nghe người khác nói chuyện thì rất chăm chú, khiến người khác rất có cảm tình

Còn Ngạo Hải Minh là người Nam Kinh, cũng coi như là đồng hương với Diệp Thiên. Anh chàng có vẻ ngoài rất sáng sủa. Thế nhưng Diệp Thiên thấy, bên trong con người có cái vẻ ngoài bảnh trai này, là một chàng trai có rất nhiều tâm sự

Thấy Diệp Thiên chỉ đơn giản trải chiếc chiếu lên giường rồi thu dọn mấy cuốn tiểu thuyết, Từ Chấn Nam không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Diệp Thiên, sao cậu mua mỗi chiếc chiếu thế? Không lạnh sao? Cha mình có mang theo hai cái nệm, hay là cậu lấy một cái dùng đi.

Bác Từ nghe thấy con trai nói, liền đưa qua một tấm đệm.

– Ừ, đúng đấy, trời bây giờ đã lạnh rồi, ngủ mỗi chiếu thôi là không được, lại đây, con trai, lấy cái nệm này đi.

– Cám ơn bác Từ, nhưng cháu đến tháng 11 ngủ mới cần nệm, bây giờ mà dùng, cháu chưa quen.

Mặc dù từ chối là có ý tốt nhưng Diệp Thiên cũng không khỏi khiến người khác cảm thấy phản cảm.

Thu dọn đồ đạc trên giường xong, các bậc phụ huynh bắt đầu vào dọn nhà vệ sinh, Diệp Thiên cũng vào hộ, đến lúc này thì ba cậu con trai to lớn kia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đến nỗi mà mấy bác cứ không ngớt lời khen ngợi Diệp Thiên hiểu chuyện.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo