- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 158: Thuật đọc tâm (c786-c790)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 158: Thuật đọc tâm (c786-c790)
❮ sautiếp ❯Chương 786 : Thuật đọc tâm
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, Miêu Tử Long có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi:
– Cao nhân Tinh thông vu thuật? Lôi sư huynh, tin được không?
Từ khi khoa học hiện đại hưng thịnh, ngoài một số chuyện cực kỳ đặc biệt, mọi người đều có thể dùng ngành nghiên cứu để giải thích toàn bộ hiện tượng tự nhiên, không hề còn giống như hơn một trăm năm trước, luôn sử dụng các loại chuyện thần thoại đến thuyết minh một vài hiện tượng không thể giải thích.
Cho nên bất kể là kỳ môn quốc nội, hay là ma pháp cùng với Hắc thuật Vu thuật nước ngoài mấy thế kỷ trước thịnh hành, đều trở nên suy thoái, mà những người chân chính có bản lĩnh, phần lớn cũng ẩn nấp ở dân gian, yên lặng truyền thừa xuống, rất ít người để thế nhân biết.
Miêu Tử Long tuy rằng cũng là người từng trải, nhưng hắn không cách nào tiếp xúc được cái mặt thần bí kia, căn bản sẽ không có cơ hội hiểu kỳ môn Trung Quốc hoặc là vu thuật nước ngoài, đối với lời nói của Lôi Hổ hơi có chút không cho là đúng.
– Miêu sư đệ, chuyện ta tận mắt nhìn thấy, há có thể là giả ?
Lôi Hổ biến sắc, mở miệng nói:
– Diệp Thiên người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi bí hiểm, lại tinh thông thuật pháp kỳ môn, nếu cậu kiên trì dùng biện pháp bình thường đối phó hắn, sư huynh sẽ không theo!
Tuy rằng hận Diệp Thiên tận xương, nhưng Lôi Hổ vẫn tự mình hiểu mình, bởi vì Diệp Thiên ở Hồng môn địa vị cao, một khi hắn cần ra tay, nhất định phải đưa Diệp Thiên vào chỗ chết, nếu không hắn cũng không thể thừa nhận hậu quả nghiêm trọng đó.
– Lời của Lôi sư huynh, tiểu đệ há có thể không tin, không biết huynh nói vị cao nhân kia ở nơi nào ?
Miêu Tử Long lòng dạ thâm hiểm, cũng không vì lời nói của Lôi Hổ mà tức giận, ngược lại cười ra mặt nói:
– Lôi sư huynh, Diệp Thiên không biết sẽ dừng lại ở Capetown bao lâu, vạn nhất nếu là hắn rời đi, vậy chúng ta lại không công đánh mất cơ hội lần này rồi.
Tống Hiểu Long mất thế ở trước mặt Tống Vi Lan, khiến cho Miêu Tử Long cũng bị liên luỵ. Chỉ có thể cùng Tống Hiểu Long ở lại Capetown. Cho nên hắn đối với Diệp Thiên cũng là không vào mắt, tuy rằng hiện tại muốn nhờ Lôi Hổ giúp, nhưng nếu Lôi Hổ khăng khăng không phối hợp, Miêu Tử Long cũng sẽ hạ quyết tâm đi đối phó Diệp Thiên.
Lôi Hổ khoát tay áo, nói:
– Bây giờ người đó đang ở Ai Cập, cách Capetown mấy giờ bay. Bây giờ ta liền liên hệ, buổi tối hẳn là có thể tới!
Diệp Thiên năm đó ở Hồng môn biểu hiện ra sức chiến đấu, cùng với hiểu biết của Lôi Hổ sau này, khiến cho hắn mấy năm nay luôn phải nghĩ cách đối phó Diệp Thiên, gặp người này cũng là vô tình, nhưng Lôi Hổ cũng rất để tâm người này.
– Vậy thật tốt, phiền Lôi sư huynh rồi, có Lôi sư huynh ra tay mời vị cao nhân này, kiếp nạn tiểu tử Diệp Thiên đó không thể tránh khỏi!
Năm đó binh đoàn Thiên Long bị giết khiến Miêu Tử Long lòng còn sợ hãi, tuy rằng hắn không tin cái gì gọi là vu thuật ma pháp, nhưng hắn vốn cẩn thận. Nếu Lôi Hổ nói. Hắn cũng tin là có .
Sau khi trở lại phòng gọi điện thoại, Lôi Hổ rạng rỡ đi ra. Nói:
– Được, buổi tối cô ấy có thể lại đây, Miêu sư đệ, lúc đó chúng ta cùng đi sân bay đón người.
Miêu Tử Long nghe vậy cười nói:
– Không thành vấn đề, Lôi sư huynh yên tâm, người huynh mời đến, sư đệ đương nhiên không dám coi thường, đúng rồi, tiểu đệ có chút vấn đề về võ công còn muốn thỉnh giáo sư huynh…
Thái độ Miêu Tử Long làm cho Lôi Hổ rất hài lòng, từ sau khi phụ thân ẩn lui về ở Hồng môn, đã lâu không có người cung kính với hắn như thế , lập tức cũng lộ khuôn mặt tươi cười, cùng Miêu Tử Long thảo luận một vài vấn đề quyền pháp.
Buổi tối tới bảy giờ, Lôi Hổ cùng Miêu Tử Long hai người, đi một chiếc Mercedes-Benz màu đen chống đạn, đi tới sân bay quốc tế Capetown.
Ở trong lối ra hành khách từ Ai Cập bay tới Capetown, Lôi Hổ đứng ở lối ra, bỗng nhiên đi vài bước về phía trước, đi vào trước mặt một người, mở miệng nói:
– Dmitry Anna, thật vui khi được gặp cô, đa tạ cô trợ giúp tôi!
– Lôi tiên sinh, xin gọi tôi là Giang Sơn, tôi thấy ở một quyển sách có một câu nói như vậy: mỹ nhân Như Ngọc, giang sơn như vẽ, chẳng lẽ tôi không phải mỹ nhân sao?
Lôi Hổ trước mặt người này nói xong một tràng tiếng Trung Quốc lưu loát, nhưng đứng ở phía sau Lôi Hổ, Miêu Tử Long cũng giống vừa mới một bước dẫm vào bãi *** chó, sắc mặt dị thường khó coi, đưa tay ở phía sau kéo Lôi Hổ, giảm thấp thanh âm xuống nói:
– Lôi sư huynh, ngài… Ngài nói là… Đại sư… Chẳng lẽ chính là cô ấy?
Tiếng nói của Miêu Tử Long tuy rằng không lớn, nhưng đủ để khiến người nọ nghe được, điều này làm cho Lôi Hổ cảm giác thực là không còn mặt mũi, sắc mặt nhất thời trùng xuống, nói:
– Miêu sư đệ, tục ngữ nói Người không thể xét nhìn qua tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu, Dmitry Anna tuy rằng không xưng là đại sư, nhưng sư phụ của bà ấy nghiên cứu thiên nhân, bà ấy cũng nhận được vài phần chân truyền.
– Còn có sư phụ? Vậy tiểu đệ mạo muội .
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, sắc mặt Miêu Tử Long lúc này mới dễ nhìn một ít, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Miêu Tử Long, thật sự là người này quá mức làm cho người ta kinh ngạc, bởi vì đứng ở trước mặt Lôi Hổ là một phụ nữ.
Nếu riêng là phụ nữ, Miêu Tử Long sẽ không thất thố như thế, phải biết rằng, trong chốn giang hồ khó chơi nhất là ba loại người, ngoài lão nhân cùng với nhi đồng, còn lại chính là phụ nữ.
Mấu chốt là người phụ nữ này quá trẻ tuổi, bởi vì có một gương mặt người Hoa, trên đầu hai búi tóc cùng khuôn mặt thanh thuần trắng nõn, cho thấy tuổi của cô tuyệt đối sẽ không vượt qua tuổi mười sáu, đứng chung một chỗ cùng Lôi Hổ, giống như là con gái của hắn, ở trong mắt Miêu Tử Long, tự nhiên cảm giác thật vớ vẩn .
– Người Gypsy chúng tôi chắc chắn sẽ không để ý ánh mắt của người khác, nhưng Lôi tiên sinh, nếu mời tôi tới trợ giúp hắn, vậy thì thôi đi.
Cái cô bé kia tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, thân cao chưa tới một mét sáu, nhưng nói chuyện cũng rất ra vẻ, hơn nữa trực tiếp biểu đạt ra bất mãn đối với Miêu Tử Long.
– Người Gypsy? Cô… cô không phải người Trung Quốc sao?
Miêu Tử Long nghe vậy lại lặng đi một chút, tiểu cô nương này rõ ràng mang một bộ mặt của người Trung Quốc, làm thế nào tự xưng người Gypsy?
Đối với người Gypsy, sống ở hải ngoại Miêu Tử Long cũng không xa lạ gì, đây là một tộc người lưu lạc, năm thế kỷ phía trước, bọn họ từ bắc Ấn Độ di đân, liền trở thành không có chỗ ở cố định, dựa vào nghề làm xiếc hoặc xem bói cho người ta mà duy trì sinh nhai, luôn luôn lưu động ở các quốc gia Âu Châu.
Bởi vì bọn họ là lưu động, hơn nữa có truyền thống độc đáo là không kết hôn cùng người khác họ, cho nên rất khó dung nhập vào xã hội, thường thường không được mọi người hoan nghênh, đại đa số người Gypsy sinh sống đều khó khăn.
Dù người dân Gypsy không ít, nhưng bọn hắn ở lại khá phân tán, giống như người Do Thái trong lịch sử, bọn họ chịu rất nhiều cực khổ.
Đại chiến thế giới lần hai thì Hitler đem 50 vạn người Gypsy vào trại tập trung và sát hại, đến năm 1979 liên hiệp quốc mới chính thức thừa nhận người Gypsy là một tộc người, thế nhưng khi chiến tranh lạnh chấm dứt, người Gypsy trung Âu cùng Đông Âu lại chịu sự tẩy chay nghiêm trọng, thân phận của bọn họ không được thừa nhận, sinh tồn đã bị uy hiếp.
Cho nên tuy người Trung Quốc ở nước ngoài địa vị cũng không cao lắm, nhưng đối với người Gypsy, vẫn có thể bảo trì cảm giác ưu việt nhất định, cho nên ánh mắt Miêu Tử Long nhìn về phía tiểu cô nương kia, lại trở nên có chút quái dị, trong mắt hắn, người Gypsy cùng với thầy tướng số xem bói đầu đường ở quốc nội giống nhau, đều là những người giả danh lừa bịp.
– Tôi là người nơi nào, cùng anh có quan hệ gì?
Tiểu cô nương bĩu môi, cho tới giờ khắc này, cô mới lộ ra vẻ mặt xấp xỉ tuổi tác.
– Có phải bởi vì tuổi của tôi ít mà anh dám khinh thường tôi hay không?
Tiểu cô nương bỗng nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Miêu Tử Long nói:
– Anh đang làm một số chuyện không tốt, hơn nữa đã bắt đầu trù hoạch thực hiện, anh không cần nhìn Lôi tiên sinh, ông ta cũng chưa nói cho tôi biết điều này, đây… là năng lực của tôi!
Trong lời nói của Tiểu cô nương khiến trên mặt Miêu Tử Long vốn còn một tia khinh thường đột ngột thay đổi, buột miệng nói ra nói :
– Năng lực của cô? Cô có thể biết tôi đang suy nghĩ gì?
Tuy rằng đứng ở đám người trong phi trường, nhưng Miêu Tử Long chợt cảm giác một trận gió nhẹ nhưng lạnh, thấy lạnh cả người từ trong lòng trào ra, nhiệt độ bên người tựa hồ cũng giảm xuống vài độ, tiểu cô nương trước mắt tươi cười, giống như trở nên có chút thần bí.
– Đúng vậy, đây là thuật đọc tâm, các ngươi biết dùng những con số gia tăng ở trong tinh cầu thủy tinh cho thấy đồ án là thuật đọc tâm, nhưng là cấp thấp nhất mà thôi, đó chẳng qua là một trò chơi!
Trên mặt Tiểu cô nương lộ ra một nụ cười tự tin, nói tiếp:
– Tôi sẽ tha thứ cho anh vô lễ, trên đời này người ngu thật sự là rất nhiều, anh có thể nhận biết thiếu sót của mình, còn chưa tính là người bất trị.
Khuôn mặt mười lăm mười sáu tuổi non nớt trước mặt, đối mặt Miêu Tử Long vẻ mặt già trước tuổi, tiểu cô nương chậm rãi mà nói, lại như là đang giáo huấn vãn bối, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị.
Nhưng là đương sự, trên mặt Miêu Tử Long, ngoài khiếp sợ, không dám có bất kỳ ngôn ngữ phản bác, bởi vì vừa rồi theo như lời nói của tiểu cô nương, là những câu trong lòng hắn suy nghĩ, cũng như đem phơi bày nội tâm của mình cho đối phương.
– Thật là đáng sợ, trên thế giới lại có những người như vậy?
Sự thật thắng cho hùng biện, tiểu cô nương này ngắn ngủn một phút, liền phá vỡ nhận thức của Miêu Tử Long, khi hắn nhìn tiểu cô nương kia, vẻ kính sợ nhất thời hiện ra trong mắt của hắn.
– Tôi không có gì đáng sợ, bất kỳ một người trưởng thành nào thân thể cường tráng, đều có thể giết chết tôi!
Tiểu cô nương vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Nhưng người dự định giết chết tôi, đều lọt vào vận rủi, tôi nghĩ… anh sẽ không làm chuyện như vậy nhỉ?
– Sẽ không, đương nhiên sẽ không, Dmitry Anna… Không, Giang Sơn, hoan nghênh cô tới Capetown, xe đã đợi ở bên ngoài .
Nghe được lời nói của tiểu cô nương, Miêu Tử Long cúi đầu, hắn không muốn để cho cô gái cùng Lôi Hổ nhìn thấy trên mặt chính mình lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Phải biết rằng, ngay lúc vừa rồi, trong lòng hắn đúng là toát ra một ý niệm tiêu diệt cô gái, lại không nghĩ rằng lập tức đã bị đối phương nhìn ra!
Chương 787 : Cảnh trong mơ
Giang Sơn tiểu thư, tôi an bài khách sạn tốt nhất ở Capetown, đứng ở trong phòng có thể thấy bờ cát cùng biển khơi, tin là cô sẽ thích.
Xe chạy nhanh cách xa sân bay, nụ cười trên mặt Miêu Tử Long luôn luôn không ngừng, khi cùng cô gái nói chuyện, đồng thời hắn cũng liều mạng thôi miên chính mình, khiến suy nghĩ trong lòng mình, tất cả cũng đều là ca ngợi cô gái.
– Cám ơn, nhưng Miêu tiên sinh, người Gypsy chúng ta thích nhất lưu lạc, chỗ anh có lều trại không?
Cô gái lộ ra tươi cười trên mặt, cô đúng là có siêu năng lực đọc tâm, nhưng người khác không biết là, loại năng lực này cũng là cần trả giá thật nhiều, sau mỗi lần sử dụng, cô gái đều cảm giác được mỏi mệt dị thường, thậm chí có thể nhận thấy được nguy cơ với tính mạng của mình.
Cho nên Miêu Tử Long lo lắng căn bản chính là dư thừa, cô gái sẽ không rỗi rãnh không có việc gì mà luôn luôn đi tra xét suy nghĩ trong lòng hắn, nếu quả thật làm vậy, chỉ sợ cô cũng không thể sống đến hiện tại .
– Giang Sơn tiểu thư, trị an Capetown không tốt, tôi nghĩ… cô không muốn đi cùng kẻ lang thang làm bạn chứ?
Cô gái vô ý nói một câu, cũng khiến sắc mặt Miêu Tử Long có chút xanh lên, nói đùa gì vậy, ở Capetown mà ở lều trại, chỉ sợ tới sáng ngày hôm sau, cô bé này ngay cả cọng tóc đều không còn, qua một tháng lúc, nhất định có thểtìm thấy cô ta ở kỹ viện cấp thấp nhất. Thời gian này, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với kỹ nữ.
– À, vậy thật đáng tiếc, ở rất nhiều quốc gia tôi đều ở trong lều trại ngoài trời của doanh trại bộ đội, nếu không phải Lôi tiên sinh thúc giục gấp, tôi sẽ tự mình mang tới.
Cô gái nhún vai, cũng không còn kiên trì chuyện chính mình phải ngủ lều trại, dù sao cô cũng là một tiểu cô nương, tuy rằng cô có đầy đủ năng lực đi giải quyết phiền toái, nhưng ai vô duyên vô cớ nguyện ý đi tạo thêm phiền toái đâu?
– Giang Sơn tiểu thư, chúng tôi cũng ở cái khách sạn này, có cần cái gì co có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc là Lôi sư huynh.
Đi vào khách sạn thu xếp xong phòng cho Giang Sơn, Miêu Tử Long đã thấy cô không muốn nói chuyện với Lôi Hổ nữa, hai người liền cáo từ.
Kỳ thật Miêu Tử Long đặt phòng khách sạn vốn là ngay tại đối diện phòng cô gái. Nhưng gần đến khách sạn, hắn lại thay đổi chủ ý, điều chỉnh phòng của mình xa ra ngoài, dù sao Miêu Tử Long cũng không biết Giang Sơn cách vách tường còn có thể cảm ứng được trong lòng hắn suy nghĩ gì hay không. Phàm là người thường xuyên làm việc trái với lương tâm, luôn không hi vọng bị người khác nhìn thấu tâm tư.
– Sư huynh, huynh từ đâu tìm được người như vậy? Có thể thấy nội tâm người khác, thật là đáng sợ!
Đi vào phòng mình, Miêu Tử Long lòng còn sợ hãi lau lau mồ hôi trán, vừa rồi hắn ở trước mặt cô gái thật giống như trắng trợn không mặc quần áo, cái cảm giác này quả thực quá tệ.
Đối với lời nói của Miêu Tử Long, Lôi Hổ tràn đầy đồng cảm, gật gật đầu nói:
– Ta cũng là ngẫu nhiên gặp, người nuôi nấng cô ấy là một người Gypsy, ngay lúc đó dựa vào nghề xem bói cho người ta mà sống …
Sau khi rời Hồng môn, lúc ban đầu trong vòng mấy tháng tinh thần Lôi Hổ dị thường sa sút, hắn ở một trang viện trong thị trấn nhỏ ở Australia, vì thế liền mang theo người nhà đến đó ở một thời gian.
Cũng chính là ở thị trấn đó, Lôi Hổ gặp Anna.
Nói ra cô bé này cũng là người đáng thương. Vốn là cô có một gia cảnh giàu có, cha mẹ đều là người Hoa niên đại tám mươi mới đến Australia, trải qua hơn mười năm dốc sức làm ăn, tại chỗ đó đã được xem như giai cấp tư sản dân tộc .
Nhưng là trời không quản gió mây, người có sớm tối họa phúc, một tai nạn xe cộ, đoạt đi sinh mệnh vợ chồng người Hoa này, lúc ấy con gái của bọn họ chỉ có ba tuổi, trải qua nghành tương quan điều tra, ở Trung Quốc, cô gái cũng không có người thân thích gì.
Dựa theo quy định Australia, cô gái hẳn là bị đưa đến cô nhi viện, mà khoản tiền bồi thường khổng lồ mà cô nhận được, nhất định phải đến sau mười lăm tuổi mới có thể nhận. Trong mười hai năm từ khi cô ba tuổi đến mười lăm tuổi này, để cho chính phủ phụ trách nuôi dưỡng.
Nhưng vừa lúc đó, một cư dân của thị trấn, đưa ra ý kiến sẽ nuôi nấng cô gái, mà cô ta lại là một người Gypsy.
Có đồng ý hay không yêu cầu của người phụ nữ người Gypsy đó, ngay tại chỗ từng còn có tranh luận. Cuối cùng trải qua cư dân trấn nhỏ bỏ phiếu biểu quyết, người Gypsy đó được quyền nuôi dưỡng cô.
Mà Anna, cũng chính là Giang Sơn, từ khi năm tuổi liền biểu hiện ra khác hẳn với năng lực người bình thường, khi mẹ nuôi cô xem bói cho người ta, cô thường xuyên nói ra lời kinh người, tới mười tuổi, cũng đã nổi tiếng tiểu thầy bói.
1 năm trước Lôi Hổ gặp được cô, ngay lúc đó Giang Sơn nói ra suy nghĩ trong lòng hắn thực chuẩn xác, hơn nữa thể hiện ra một năng lực mà ngành nghiên cứu không thể giải thích, nhất thời khiến Lôi Hổ giật nảy mình, bỏ vốn xây cho Giang Sơn cùng với mẹ nuôi của cô một tòa biệt thự, coi như là để lại thiện duyên.
Nghe Lôi Hổ nói tới đây, Miêu Tử Long mở miệng hỏi:
-Lôi sư huynh, ngoài thuật đọc tâm, cô ấy còn có năng lực gì?
Lôi Hổ bắn ra tinh mang, nói:
– Cô ấy có thể giam cầm thân thể người khác, tuy rằng thời gian rấy ngắn ngủi, nhưng đối với người luyện võ chúng ta mà nói, chính là trí mạng !
Khi mới quen Giang Sơn, thủ hạ Lôi Hổ từng nói đùa với tiểu cô nương vài câu, không ngờ bị cô bé kia giam cầm tay chân, đánh trúng mấy cái tát, lúc này mới khiến cho Lôi Hổ chú ý tới cô.
Sau khi tìm hiểu hết về cô gái, Lôi Hổ từng để cho cô sử dụng năng lực này đối với chính mình, ngya cả hắn khó khăn lắm mới sắp đi vào đến tu vi ám kình, đều cảm giác thân thể như là sa vào trong vũng bùn, trong bốn năm giây đều không thể động đậy.
Cho nên lúc đó Lôi Hổ mới khăng khăng phải mời cô gái thỉnh đến Capetown, nhưng trong lòng sớm có ý để cô gái sử dụng siêu năng lực đối phó Diệp Thiên.
– Lôi sư huynh, huynh nói là thật sao?
Nghe xong Lôi Hổ giải thích, Miêu Tử Long nhất thời mừng rỡ, nếu cô gái thật có thể khiến Diệp Thiên không thể động đậy trong vài giây đồng hồ thôi, vậy mấy trăm phát đạn đồng thời bắn vào trên người Diệp Thiên, chính là siêu nhân cũng phải chết.
Lôi Hổ âm hiểm cười, nói:
– Đương nhiên, ta hận không thể nghiền xương tiểu tử đó thành tro, Giang Sơn chính là để đối phó hắn !
– Được, Lôi sư huynh, chuyện này cứ như vậy đi, chỉ cần huynh có thể làm cho cô bé kia ra tay, Diệp Thiên hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Miêu Tử Long cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu, lập tức nói tiếp:
– Sư huynh nghỉ ngơi trước, đệ muốn đi an bài vài chuyện…
Miêu Tử Long biết, lần này tới tìm Lôi Hổ là làm đúng rồi, hắn vốn là chỉ có sáu phần nắm chắc có thể giết được Diệp Thiên, nhưng là có siêu năng lực của tiểu cô nương, hắn nắm chắc mười phần , trước mắt cần làm, cũng cần phải nghĩ dụ Diệp Thiên ra khỏi khách sạn như thế nào .
Vội vàng cáo từ Lôi Hổ, Miêu Tử Long rời khách sạn, Lôi Hổ lại đi gõ cửa phòng cô gái, mang cô đi đến phòng ăn của khách sạn làm một bữa tiệc lớn.
Giang Sơn từ nhỏ đi theo mẹ nuôi nhưng sống khá khổ, đối với thực phẩm quý hiếm xem ra phù hợp tuổi của cô, đối với yêu cầu Lôi Hổ đưa ra cần cô giam cầm một người, nghĩ nghĩ cũng đồng ý.
– A? !
Trở lại khách sạn ngủ hơn hai giờ, Anna… Cũng chính là Giang Sơn, một đầu đầu mồ hôi lạnh bị giật mình tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ.
– Tại sao lại như vậy?
Trên mặt thanh tú của cô gái lộ ra sợ hãi, bởi vì ở trong mộng của cô, tràn đầy núi thây Huyết Hải, hơn mười năm trong mộng của tiểu cô nương, chưa từng xuất hiện qua.
Ở trong mắt Lôi Hổ, cô gái chính là người có được năng lực đọc nội tâm người khác và giam cầm thân thể người khác, nhưng Lôi Hổ không biết, cô gái kỳ thật chỉ có thể mơ hồ giải thích được suy nghĩ trong lòng người khác, thông qua phân tích của mình phán đoán, mới từ từ tạo thành biểu hiện giả dối có thể hiểu nội tâm người khác.
Năng lực chân chính của cô gái, ngoài giam cầm thân thể, thật ra là đoán trước tương lai, nhưng bất đồng với những người Gypsy thường dùng lá bài Tarot, Giang Sơn lại thông qua ngủ mơ, có thể nhìn thấy một vài chuyện tương lai sẽ xảy ra.
Loại tình huống này kỳ thật từng phát sinh ở rất nhiều người, như năm đó đêm trước khi Titanic chìm nghỉm, còn có ba bốn người ở quốc gia khác nhau đều nằm mơ thấy một giấc mộng, sự thật cũng nghiệm chứng cảnh trong mơ của họ.
Không như những hiện tượng ngẫu nhiên này, cô gái từ nhỏ đã thường xuyên nằm mơ, mà ở trong mộng những chuyện cô mơ đã xảy ra, tám chín phần mười cũng sẽ xuất hiện ở tương lai, nhưng cô gái chưa có nói với bất cứ ai chuyện này, có một mẹ nuôi người Gypsy, người thị trấn đó chỉ cho là cô là một thiên tài dự đóan.
– Thật đáng sợ, đều chết cả!
Giật mình tỉnh lại cô gái vội tóm góc chăn, trùm kín chính mình ở trong mền, tuy rằng đã tỉnh táo một hồi lâu, nhưng thần sắc kinh khủng trong mắt cô vẫn đang không phai nhạt.
Hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, Giang Sơn bỗng nhiên lặng đi một chút, trên mặt lộ ra một tia hoang mang:
– Không đúng, vì sao mình không có chuyện gì? Hơn nữa cảnh trong mơ trước kia, đúng là đã dẫn đường mình tới nơi này !
Giang Sơn sở dĩ lúc trước đến Ai Cập, nguyên nhân cũng là một năm trước, cô thường xuyên nằm mộng, trong mộng, tựa hồ có một thanh âm dị thường quen thuộc và thân thiết, mời cô đi Châu Phi.
Nhưng năm trước, Giang Sơn còn chưa đầy mười lăm tuổi, không thể sử dụng tài sản mà cha mẹ lưu lại.
Mãi đến một thời gian trước khi cô tròn mười lăm tuổi, lúc đó mới lấy ra một bộ phận, liền giống mẹ nuôi của mình, bắt đầu tiến hành lưu lạc như người Gypsy, hơn nữa trạm thứ nhất liền đặt ở Ai Cập nằm ở Đông Bắc bộ Châu Phi.
– Nên nhắc nhở người kia hay không đây?
Giang Sơn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đi theo mẹ nuôi đi qua rất nhiều địa phương, đối với tâm tư Lôi Hổ, cô đã sớm xem thấu.
Nhưng từ nhỏ đi theo người Gypsy sinh sống, từng chịu trẻ con xem thường, đối với đúng sai cô gái này cũng không phải quá coi trọng, dùng lời nói của mẹ nuôi mà nói, bọn họ trả giá linh hồn tìm kiếm đáp án cho người khác, sẽ không phải chịu Thượng Đế trừng phạt.
– Quên đi, ngày mai nói cho ông ta biết.
Cô gái nghĩ một chút, bịt kín mền tiếp tục ngủ, đối với cô mà nói, đây chỉ là một lần giao dịch cùng Lôi Hổ mà thôi.
– Ô? Thú vị thật, có phải người nào nhắc ta hay không?
Ngay khi cô gái từ trong cơn ác mộng tỉnh táo lại, trong lòng Diệp Thiên xuất hiện rung động, cũng từ trong nhập định tỉnh lại.
Chương 788 : Hành tung tiết lộ
– Trên đời này, chẳng lẽ còn có người có thể xem bói hỏi quẻ vượt qua trình độ của ta?
Hai đầu gối khoanh ngồi ở trên giường, Diệp Thiên trầm tư, hắn có cảm giác, vừa rồi giống như có người đang thăm dò nội tâm của hắn, khiến cho hắn rất không thoải mái, khí cơ vừa chuyển, liền khu trừ cảm giác này ra ngoài, nhưng người cũng sực tỉnh lại.
– Có phải Tống Hiểu Long biết ta tới Capetown không? Nên cho hắn biết tin tức của ta hay không?
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, hắn vốn cũng không biết Tống Hiểu Long ở chỗ này, nhưng lời của mẫu thân nhắc nhở hắn, nếu Tống Hiểu Long dám ra tay trước đối phó với mình, Diệp Thiên cũng không ngại tùy tay chụp chết con ruồi bọ đó, tiểu tử đó chính là tính kế hại hắn mà.
Đưa tay móc ra Đại Tề thông bảo luôn luôn mang theo bên người và hai đồng tiền khác, Diệp Thiên vứt ra trước mặt, đợi đến khi thấy rõ ràng mặt quẻ, không khỏi lặng đi một chút.
Mặc dù nói quẻ không tính được mình, tu vi Diệp Thiên lúc này, dĩ nhiên mơ hồ có thể hiểu được Thiên Cơ, đối với họa phúc cát hung của mình, hắn cũng có thể suy diễn ra năm sáu phần.
Chính là quẻ trước mặt này, nơi chốn lộ ra cổ quái, vốn là có gặp nạn, tiếp sau là biến nguy thành an, nhưng quanh co một lúc sau, lại có một tai hoạ chờ Diệp Thiên, còn kết quả cuối cùng, quẻ tượng lại không có cho thấy.
– Thiên quân vạn mã còn không thể làm gì được ta, còn có thể lật thuyền trong mương ở Capetown này?
Tục ngữ nói kẻ tài cao gan cũng lớn, đối với biểu hiện quẻ tượng cho thấy tới hung hiểm, Diệp Thiên chỉ ung dung cười, với tu vi hắn hiện tại, coi như phạm vi trong vòng vài trăm mét có người sinh ác ý với hắn, Diệp Thiên lập tức đều có thể cảm ứng được.
Hơn nữa Capetown không như Seberia hoang vắng, đây là một thành thị du lịch náo nhiệt phồn hoa, phố lớn ngõ nhỏ đông nghịt, tùy tiện lao vào trong ngõ hẻm có thể thoát khỏi truy binh, Diệp Thiên cũng không sợ phát sinh như ở Seberia lần nữa.
– Nơi này linh khí thiên địa quá yếu…
Vừa rồi đả tọa, đối với Diệp Thiên mà nói hiệu quả cũng chẳng ra gì, cổ tay lắc nhẹ, Diệp Thiên lấy ra một khối linh thạch thuộc tính hỏa cỡ ngón cái. Nghĩ nghĩ, bèn cười khổ thu vào.
Tuy rằng nhờ cơ duyên trùng hợp, Diệp Thiên có được bốn loại linh thạch thuộc tính thủy, hỏa, thổ cùng với mộc, nhưng linh thạch thuộc tính mộc cũng chỉ có một khối. Còn bị Diệp Thiên sử dụng khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Còn những linh thạch khác, Diệp Thiên cũng còn thừa không nhiều lắm, cộng lại cũng không quá mười khối, hiện tại đám người Đại sư huynh không một người nào đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu Diệp Thiên dùng những linh thạch này tu luyện, không khỏi quá mức quá đáng.
– Đúng rồi, nghe nói Nam Phi sản xuất nhiều vàng, mỏ vàng nơi này, có thể sinh ra linh thạch thuộc tính kim hay không đây?
Nhìn thấy linh thạch trong tay lóe ra kim quang, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, trải qua hành trình Seberia lần này, hắn cơ hồ có thể khẳng định, nơi sản xuất vàng, cũng không nhất định còn có linh thạch, nhưng chung quanh mạch khoáng có linh thạch thuộc tính kim. Nhất định sẽ có vàng.
Diệp Thiên không biết xác suất này được bao nhiêu, nhưng dự trữ vàng Nam Phi số lượng nổi tiếng thế giới, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể được một cái đâu.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không khỏi hưng phấn lên, đối với hắn lúc này mà nói, vinh hoa Phú Quý chỉ như cặn bã, cho dù một triệu Đô-la xếp ra trước mặt Diệp Thiên, sợ là cũng không quan trọng bằng linh thạch trong tay hắn này.
Nhìn thời gian, đã là hơn mười một giờ đêm khuya, Diệp Thiên nghĩ một chút lại nhắm hai mắt lại, hắn ở Capetown ít nhất cần ba ngày tới một tuần, cũng không phải thời gian gấp. Không cần gấp gáp như vậy.
– Kiều tổng, có chút việc muốn phiền anh!
Sớm hôm sau, Diệp Thiên lấy ra tấm danh thiếp mà Kiều Phong Lâm lúc gần đi đưa cho rồi gọi cho hắn, hắn không phải chính là tổng giám đốc công ty nguồn năng lượng gì đó sao, an bài mình đi thăm vài mỏ vàng hẳn là không vấn đề lớn?
– Triệu tiên sinh? Có chuyện gì không?
Nhận được điện thoại của Diệp Thiên, Kiều Phong Lâm không khỏi nhíu mày. Họ Triệu đó nhìn qua tuổi không lớn, hẳn là một con em gia tộc lớn ở quốc nội, đối với người như vậy, Kiều Phong Lâm luôn luôn tuân theo nguyên tắc không đắc tội cũng không quá tiếp cận.
Diệp Thiên cũng không còn nơi nhiều, hành văn gãy gọn nói:
– Kiều tổng, là như vậy, đối với mỏ vàng Nam Phi tôi có chút hứng thú, muốn đầu tư ở trong này, không biết anh có thể giới thiệu một chút được không? Hoặc là an bài cho tôi đi thăm một chút?
Diệp Thiên cũng không định thăm dò linh mạch, nhưng hắn ở Seberia có kinh nghiệm đào móc linh mạch, biết linh mạch có một tầng linh khí, có thể sử dụng thần thức tra xét, chỉ cần khi hắn đi thăm mỏ vàng, nơi thần thức không thể tiến vào, nơi đó hẳn là có linh mạch tồn tại rồi.
– Đầu tư mỏ vàng?
Đầu kia điện thoại Kiều Phong Lâm lặng đi một chút, trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng:
– Triệu tiên sinh, mỏ vàng cùng kim cương Nam Phi tài nguyên phong phú là thật, nhưng nơi này đã khai thác trên trăm năm, đại bộ phận mỏ giàu có cũng đã bị người ta mua đi, nói thật, đầu tư tiền cũng không khá lắm.
Ý nghĩa chiến lược ở Nam Phi cũng không phải rất lớn, Kiều Phong Lâm cũng chỉ là nhân viên của tổ chức tình báo Trung Quốc, công tác thật hay là cái công ty hắn đang hoạt động đó, bình thường cũng là cần cố gắng.
Người giống như Diệp Thiên, hàng năm Kiều Phong Lâm đều phải tiếp đãi một số lớn, đều là ỷ vào thế lực gia tộc ở quốc nội, muốn nhúng chàm đến khai thác mỏ Nam Phi, nhưng nước ngoài nước đục nhiều, những người này phần lớn đều ném một khoản tiền rồi xám xịt đi trở về.
Hơn nữa Kiều Phong Lâm đều rất quen thuộc đối với mấy con em đại gia tộc quốc nội, trong này hình như cũng không có gia tộc họ Triệu, cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực của mình ở Diệp Thiên, trong lời nói ý tứ thoái thác liền rất rõ ràng .
– À, thì ra là thế à, vậy không phiền Kiều tổng .
Diệp Thiên chừng mười tuổi đã cùng Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, lại làm nghề xem bói hỏi quẻ này, muốn nói sát ngôn quan sắc, chỉ sợ trên đời không còn người nào có thể hơn, ý tứ trong lời nói của Kiều Phong Lâm hắn tự nhiên có thể hiểu.
– Không, không, không phiền toái, Triệu tiên sinh, bằng không như vậy đi, ở Nam Phi có nhiều công ty du lịch, đặc biệt phụ trách tiếp đãi du khách nước ngoài, bọn họ sẽ mang bọn anh đi thăm mỏ vàng khai thác sớm nhất Nam Phi, hơn nữa có hướng dẫn du lịch giới thiệu lịch sử phát triển mỏ vàng Nam Phi, so với chúng tôi chuyên nghiệp hơn.
Kiều Phong Lâm nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, nghe thấy Diệp Thiên cũng không có gì dị nghị, vội vàng nói:
– Hay là, anh đi theo đoàn du lịch đi thăm một chút đi, Nam Phi trị an không tốt, nhưng đi theo đoàn du lịch là tuyệt đối an toàn.
Có thể ở nước ngoài làm công tác nghênh đón, Kiều Phong Lâm vốn là người hiểu đời, hắn biết trong lời nói mình mới vừa nói có chút quá lộ, lúc này lập tức liền bù lại. Hắn hiểu được, những công tử ăn chơi quốc nội này được việc tuy rằng không mấy, nhưng gây hỏng chuyện tuyệt đối là có thừa.
– Đoàn Du lịch? Vậy được rồi, phiền Kiều tổng .
Diệp Thiên sờ sờ cái mũi cười khổ một cái, xem ra vị Kiều tiên sinh này thật đúng là coi mình thành những người ăn chơi ở quốc nội đó , lại nghĩ cho mình tham gia lữ hành đoàn.
Nhưng Diệp Thiên cũng không sao cả, hắn chính là ôm ý niệm mèo mù giẫm lên con chuột chết tìm vận may trong đầu, biết hi vọng tìm được linh mạch là xa vời, đối với an bài của Kiều Phong Lâm thật ra cũng không ý kiến.
– Chuyện này… Triệu tiên sinh quá khách khí, lát nữa anh đem hộ chiếu giao cho lễ tân khách sạn là được, ngoài ra anh ta sẽ an bài.
Kiều Phong Lâm nghe vậy nở nụ cười, người trẻ tuổi kia trái lại cũng rất biết điều, nếu không Kiều Phong Lâm cũng chỉ có thể tự mình lái xe đưa hắn đi thăm những mỏ vàng đó, nhưng lại nói tiếp những mỏ vàng đó, hiện trường khai thác lại chẳng ra gì, Kiều Phong Lâm cũng thật sự không muốn đi những nơi đó.
Chương 789 : Khẩu phật tâm xà
– Giang Sơn hoàn toàn không có vấn đề, ta đã cho người mời cô ấy tới.
Lôi Hổ gật gật đầu, nếu không phải trên tay có Giang Sơn là át chủ bài, hắn vị tất đã đồng ý chuyến thử thách lần này, tuy rằng Lôi Hổ hận Diệp Thiên tận xương, nhưng cái mạng nhỏ của mình tóm lại là phải xếp hạng nhất.
– Lôi thúc thúc, sớm như vậy đã kêu cháu lại đây để làm chi?
Đang khi nói chuyện, cửa phòng bị gõ vài tiếng, tiểu cô nương vẻ mặt ủ rũ đi đến, bất kể là sử dụng thuật đọc tâm, hay là cảnh thăm dò tương lai trong mộng đã xảy ra, tiêu hao đối với thân thể cô đều rất lớn, cần giấc ngủ dài để bổ sung.
Nếu không vì nể Lôi Hổ ở Australia chiếu cố đối với mẹ con cô, Giang Sơn trực tiếp đã tỏ ra sắc mặt , nhưng ngay cả như vậy, lúc này trên mặt tiểu nha đầu cũng rõ ràng mang theo vẻ không mấy cao hứng.
Lôi Hổ biết tiểu cô nương trước mặt có đọc nội tâm người khác, ở trước mặt cô không dám ra thủ đoạn gì, hành văn gãy gọn nói:
– Giang Sơn, một đại ác nhân khiến Lôi thúc thúc bị vào đường cùng đang ở ngay tại Capetown, chú muốn nhờ sức của cháu để đối phó hắn!
Năm đó Lôi Hổ ở trang viên Châu Úc kia, đúng là lúc tâm trạng buồn bực nhất, sau khi quen biết hai mẹ con Giang Sơn, hắn không ít lần ở trước mặt hai người nói Diệp Thiên là loại bại hoại, biến Diệp Thiên thành đại ác nhân tội ác tày trời.
– Lôi thúc thúc, ngày hôm qua cháu nằm mộng, thật không tốt!
Giang Sơn xoa nhẹ mắt còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nói:
– Tất cả đều là máu, sẽ có người tử vong, Lôi thúc thúc, người kia thực đáng sợ, chú không nên đi trêu chọc hắn…
Trước kia khi Giang Sơn gặp ác mộng, ngày hôm sau trong trấn nhỏ luôn có người chết đi. Lúc ban đầu khi cô năm tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói ra chyuện đó, bị người trên trấn coi là nói láo, lớn một chút, Giang Sơn cũng không bao giờ nói ra bên ngoài nữa.
Nhưng tuổi tác tăng trưởng, cảnh mà Giang Sơn gặp được ở trong mộng, cũng càng ngày càng rõ ràng. Nhưng đáng sợ giống như ngày hôm qua đã mơ tưởng, vẫn là lần đầu tiên cô gặp, trong mộng trên trời cùng mặt đất tựa hồ đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Tử vong tuyệt đối không chỉ là một cá nhân.
– Gặp ác mộng?
Lôi Hổ nghe vậy lặng đi một chút, nói:
– Giang Sơn, là do ngày hôm qua cháu quá mệt nhọc mà. Chuyện nằm mơ sao có thể là thật đây?
Kỳ thật ở nước ngoài, cũng là có tồn tại phong kiến mê tín, nhưng những người đó thường thường coi một số hiện tượng là hành vi ma quỷ, hành vi mới trước đây của Giang Sơn, thiếu chút nữa khiến cho những người đó đem mẹ con cô đuổi ra khỏi thôn trấn.
Cho nên sau này Giang Sơn không còn nói đến chuyện mình có thể thông qua cảnh trong mơ đến đoán được tương lai ở trước mặt người khác, Lôi Hổ đương nhiên cũng sẽ không biết Giang Sơn còn có siêu năng lực như vậy, nên đối với lời của cô có chút không tin.
Giang Sơn lắc lắc đầu, nói:
– Lôi thúc thúc, cháu nằm mơ rất chuẩn, chú không nên đi trêu chọc người kia. Hắn sẽ giết chết mọi người!
Giang Sơn từ nhỏ đã mất song thân, được người Gypsy nuôi nấng, ở quá trình này, không ít lần bị người khác xem thường, cho nên trong lòng cô, quan điểm thiện ác cũng không phải thực rõ ràng, trước kia Lôi Hổ đối với cô không tệ, tiểu cô nương lúc này mới cảnh cáo hắn.
– Giang Sơn à, người nọ là một đại ác nhân, hắn làm rất nhiều chuyện xấu, lần này hắn đang ở Capetown. Là cơ hội tốt, cho nên chú và Lôi thúc thúc của cháu muốn cháu trợ giúp chúng ta!
Ngày hôm qua kiến thức thuật đọc tâm của cô gái, cách Miêu Tử Long nói chuyện đã khách khí rất nhiều, nhưng hắn cùng Lôi Hổ giống nhau, đối với cái gọi là cảnh trong mơ cũng hết sức dè bỉu.
Dựa theo học thuyết giải thích mộng ở nước ngoài, gặp máu tươi và tử vong, ngược lại là chuyện đại cát đại lợi đó, thường thường cảnh trong mơ và trong hiện thực đã xảy ra đều là tương phản.
– Không được, cháu… cháu sợ người kia!
Giang Sơn lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt, cảnh trong mộng ngày hôm qua, tuy rằng cô không thấy được bộ mặt người kia, nhưng từ trên người hắn phát ra sát khí kinh thiên cùng nhiều xác chết, khiến cô sợ tới mức cả một đêm cũng chưa thể ngủ an ổn. Đây cũng nguyên nhân chủ yếu khiến hiện tại cô đã ngáp mấy cài liền.
– Anna, chỉ cần cháu có thể giúp chúng ta khống chế được hắn vài giây là được.
Lôi Hổ nỗ lực nặn ở trên mặt ra vẻ tươi cười, thì thầm với cô gái, nói:
– Chuyện này đối với cháu mà nói không coi vào đâu nhỉ? Chỉ cần cháu có thế để cho hắn không nhúc nhích được trong vài giây đồng hồ, trang viên của Lôi thúc thúc ở thị trấn bên kia, liền tặng cho cháu !
Lúc nói chuyện Lôi Hổ cảm giác trên mặt mình nóng lên, hắn đã hơn 40 tuổi, không ngờ cũng có lúc phải lừa phỉnh Tiểu cô nương, nếu truyền ra ngoài, coi như Diệp Thiên chết, hắn cũng thật không mặt mũi lăn lộn ở trên giang hồ.
– Lôi thúc thúc, gọi cháu là Giang Sơn, cháu có tên tiếng Trung.
Cô gái rất là bất mãn đối với xưng hô của Lôi Hổ, nhưng sau đó đã bị câu nói kế tiếp của Lôi Hổ hấp dẫn, mở to hai mắt nhìn hỏi:
– Chú nói, tặng trang viện cho cháu?
Nhà cửa cha mẹ giang sơn năm đó là thuê, sau khi tử vong liền bị thu trở về, mấy năm nay cô vẫn cùng mẹ nuôi ở trong phòng chỉ có hơn mười mét vuông, trang viện kia chiếm diện tích chừng mấy cái bãi bóng lớn, đối với cô đích xác là có hấp dẫn rất lớn.
– Đúng vậy, chỉ cần cháu đáp ứng chặn người kia vài giây đồng hồ, chú không chỉ có tặng trang viên kia cho cháu, mặt khác còn có thể chi cho cháu một trăm ngàn đôla tiền thù lao!
Lôi Hổ liên tục gật gật đầu, hai cha con hắn ở Hồng môn nhiều năm, Lôi gia tích lũy của cải cho dù mấy đời cũng xài không hết, vì bị sỉ nhục, đừng nói một trăm ngàn đôla , chính là bắt Lôi Hổ phân ra một nửa gia sản hắn cũng nguyện ý.
– Cháu nghĩ một chút đã!
Cô gái vốn còn muốn cường điệu một chút tính chân thật cảnh trong mơ của cô, nhưng nghe được điều kiện của Lôi Hổ, cô không khỏi trầm mặc lại, không nói đến trang viên kia, chính là một trăm ngàn đôla, cũng đủ cho cô và mẹ hoàn thành nguyện vọng chu du thế giới.
Chỉ là nghĩ đến giấc mộng ngày hôm qua kia, trong lòng cô bé nhất thời lộ vẻ do dự, từ lúc cô mười tuổi lúc dễ dàng thấy cảnh trong mộng đã xảy ra, chủ yếu đều thành thực hiện trong tương lai. Mặc dù cô có năng lực đoán trước, nhưng không có biện pháp giải quyết.
Thuật bói toán uyên thâm, cô gái chính là Tiên Thiên có chút vượt qua năng lực người bình thường, nhưng so sánh người Gypsy với người xem bói thuật pháp quốc nội xem ra rất tương đồng, cô gái cũng không thể đoán trước được tương lai lành dữ họa phúc chính mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô không thể hạ quyết tâm.
Thấy tiểu cô nương sắc mặt bất định, Lôi Hổ mở miệng nói:
– Hai ngàn vạn Đô-la, Anna, chỉ cần cháu có thể giúp đỡ Lôi thúc thúc, ở Hawai chú có một phòng nhỏ cho cháu, sau này mỗi ngày cháu đều nhìn thấy biển khơi!
– Hai ngàn vạn đôla, có thật không?
Tiểu cô nương rốt cục kinh hô lên, trên đời này không phải người nào nói đến mấy ngàn vạn đôla đều có thể dường như không có việc gì, người Gypsy không sản xuất lao động, dựa vào xem bói hỏi quẻ cho người ta kiếm một ít phí tổn cuộc sống.
Mà hoàn cảnh nước ngoài cùng quốc nội không giống nhau, ở nơi Jesus là ông lớn này, cơ hồ mọi người gặp chuyện gì đều thích tìm thần linh cầu khấn, xem bói hỏi quẻ cũng không khá lắm, cho nên Giang Sơn cùng mẹ nuôi của cô, mấy năm nay luôn luôn thực nghèo khó.
– Đương nhiên là thật, nếu cháu không tin, trước tiên chú có thể cho cháu chi phiếu, chờ chuyện này giải quyết xong, tiếp tục sang tên trang viện đó nhé!
Lôi Hổ gật gật đầu, mấy ngàn vạn đôla cùng một trang viện, trong mắt hắn căn bản là không coi vào đâu, có thể đổi được tiểu cô nương ra tay, tuyệt đối là đáng giá.
– Vâng, cháu đồng ý!
Ở trước sợ hãi cùng tiền tài, cô gái cuối cùng cũng lựa chọn, ở thế giới quan của người Gypsy, mọi chuyện cần thiết đều có thể đồng giá trao đổi, đương nhiên, người Gypsy không có thiên phú buôn bán như người Do Thái, nếu không cũng không thành tộc người mất đi quốc gia, nhưng người Do Thái rõ ràng sống có tôn nghiêm hơn so với người Gypsy.
– Nhưng cháu cần giam cầm hắn, nhất định phải cách hắn trong vòng năm mét, mọi người phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
Cô gái nghĩ một chút, đưa ra một yêu cầu, cô phát hiện mình có năng lực chặn thân thể người khác, là năm bảy tuổi, lúc ấy một thằng trẻ con trên trấn coi thường, Giang Sơn gầy yếu bị bọn họ đẩy ngã xuống đất, trong lúc vô ý đã phát hiện chính mình thông qua ý thức tưởng tượng, có thể làm cho những đứa bé kia không thể động đậy.
Một vài lần, nhiều thanh niên trên trấn thường xuyên khinh thường Giang Sơn, đều bị Giang Sơn đánh vỡ cái mũi, sau đó, thanh niên trên trấn cũng không dám làm gì cô nữa .
Mà lớn dần, Giang Sơn phát hiện, từ lúc ban đầu cô có thể giam cầm thân thể những thanh niên đó, đến hiện tại chính là người lớn, cũng chỉ có thể bị cô giữ chân vài giây, người thân thể càng mạnh, thời gian càng ngắn, nhưng cho dù là người ở trạng thái khỏe mạnh nhất, đều cũng bị Giang Sơn khống chế thân thể trong khoảng thời gian ngắn.
– Miêu sư đệ, đệ phải bảo đảm, người của đệ không được làm hại tới Giang Sơn!
Nghe được Giang Sơnnói vậy, Lôi Hổ quay mặt nhìn về phía Miêu Tử Long, hắn biết dùng vũ khí lạnh đối với Diệp Thiên không có mấy tác dụng gì, đến lúc đó nhất định phải hàng loạt súng bắn một lượt, tình cảnh cô gái nhỏ như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
– Đương nhiên, Lôi sư huynh, huynh yên tâm đi, đệ nhất định sẽ cam đoan an toàn cho Giang Sơn!
Miêu Tử Long liền đáp ứng xuống, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi, có thể lợi dụng thời gian mới có giá trị, Diệp Thiên chết rồi, cô gái sống chết liên quan gì?
Trong lòng vừa mới hiện lên ý nghĩ này, da đầu Miêu Tử Long bỗng nhiên tê rần, nhìn trộm hướng cô gái, hắn lại đã quên cô gái có thuật đọc tâm, vừa rồi tâm tư của mình kia, không biết là có bị cô gái nhận thấy được hay không?
Nhìn thấy sắc mặt cô gái như thường, Miêu Tử Long mới an tâm xuống, xem ra đối phương cũng không thể lúc nào cũng tra xét ý tưởng nội tâm người khác, nghĩ đến đây, Miêu Tử Long mở miệng nói:
– Lôi sư huynh, huynh nói chuyện cùng Giang Sơn tiểu thư, đệ đi an bài một chút!
Nghĩ sao nói vậy không phải dễ dàng có thể làm được, Miêu Tử Long sợ ý nghĩ của mình nhiều, vạn nhất bị cô gái nhận thấy được, như vậy thật là kiếm củi ba năm thiêu một giờ , sau khi tìm lấy cớ, Miêu Tử Long vội vàng thối lui ra khỏi phòng.
Chờ Miêu Tử Long rời khỏi đây, Giang Sơn bĩu môi, nói:
– Lôi thúc thúc, họ Miêu là người không tốt!
Miêu Tử Long đoán không sai, sử dụng thuật đọc tâm tác hại rất lớn đối thương thế của cô, cô không thể luôn đi tra xét ý nghĩ trong lòng người khác, nhưng học vấn xem bói người Gypsy, có nghiên cứu rất sâu đối với lòng người, từ trong ánh mắt vừa rồi của Miêu Tử Long, cô gái nhìn ra hắn có chút khẩu phật tâm xà.
Chương 790 : Lo đường lui
Giang Sơn, cháu không cần lo lắng, Miêu sư đệ mặc dù có chút dối trá, nhưng có chú ở đây, hắn cũng không dám làm gì cháu!
Lôi Hổ nhìn ra cô gái lo lắng, cười nói:
– Đến lúc đó chính cháu cần cẩn thận một chút, sau khi giam cầm người nọ nhanh chóng lui xa một chút, chú sợ hắn làm hại cháu!
Sau đại hội Hồng môn, trong lòng Lôi Hổ liền lưu lại một bóng ma, Diệp Thiên khiến cho hắn từ đáy lòng cảm giác được run rẩy, đây cũng là nguyên nhân hắn hận Diệp Thiên tận xương nhưng vẫn không dám thực hiện trả thù.
Giang Sơn mặc dù có chút siêu năng lực, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, vạn nhất bị Diệp Thiên phản ứng lại, lấy đi tánh mạng cô bé quả thực chính là dễ như trở bàn tay, Lôi Hổ tuy rằng người cố chấp, nhưng đối với cô bé này thật sự không có ý gì xấu.
– Cháu biết.
Giang Sơn gật gật đầu, nhìn Lôi Hổ một cái, thở dài, nói:
– Lôi thúc thúc, mọi người đấu không lại người kia, hi vọng thực xa vời, chỉ sợ một phần thành công đều không có, cháu hi vọng chú không mạo hiểm nữa thì tốt!
Cảnh trong mộng như cái bóng ma, lưu cho Giang Sơn ấn tượng thật sự là quá sâu, người nọ giống như là một ngọn núi cao nguy nga, bọn họ căn bản là không có khả năng lay động, nếu không phải Lôi Hổ nói ra điều kiện chính mình khó có thể cự tuyệt, Giang Sơn tuyệt đối sẽ không đáp ứng tham dự vào chuyện này.
– Cháu yên tâm đi, chú sẽ không đi đến nơi đó, còn cháu cần chú ý một chút!
Lôi Hổ sớm bị Diệp Thiên dọa bể mật rồi, coi như biết rõ Diệp Thiên sẽ chết, hắn cũng sẽ không xuất hiện tại trước mặt Diệp Thiên. Phải biết rằng, càng là cao thủ, sắp bị chết uy lực càng lớn, hắn cũng không muốn cùng Diệp Thiên đến cói vĩnh hằng.
– Vào đi!
Đang ở trong đả tọa Diệp Thiên nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, đứng dậy từ trên giường đi xuống, thông qua thần thức, hắn có thể “Xem” người đến đứng ở ngoài cửa là một người trung niên mặc đồ nhân viên khách sạn.
– Tiên sinh, ngài có phải liên hệ cơ quan du lịch, chuẩn bị tiến hành du lịch kỳ hạn ba ngày Nam Phi hay không?
Người vào là một trung niên người da trắng hơn ba mươi tuổi, trên tay còn cầm một chồng tài liệu thật dày.
– Đúng vậy, tôi hi vọng ngày mai có thể xuất phát, anh là?
Diệp Thiên hơi chìa tay. Ở Nam Phi nơi mà lấy người da đen là người làm việc chính thể trong xã hội, trong khách sạn xuất hiện người da trắng, không thể không phải là nhân viên có chức vị tương đương quản lý.
– Tôi là Horton, là quản lí khách sạn này.
Người kia tự giới thiệu một chút, sau đó đi đến trước mặt Diệp Thiên. Đưa cái tập tư liệu trong tay đặt ở trên bàn, nói:
– Đây có vài loại du lịch, xin hãy lựa chọn, đương nhiên,chi phí không cần anh quan tâm hay không, sẽ có người chi.
– Tôi xem trước một chút.
Diệp Thiên gật gật đầu, từ trên bàn cầm lên tập giấy lật nhìn lại. Không lâu sau, mặt mày không khỏi nhăn thành cái quả mướp.
Nhìn thấy Diệp Thiên không phải rất hài lòng, Horton mở miệng hỏi:
– Tiên sinh, anh có cái gì không hiểu sao?
Diệp Thiên đặt tập giấy về trên bàn, ngón giữa nhẹ nhàng gõ ở trước mặt, nói:
– Tôi muốn xem không phải là phong cảnh Nam Phi cùng Capetown, mà là mỏ vàng có lịch sử lâu đời, điều này mới có thể cho tôi hiểu biết rõ Nam Phi. Anh nói có phải không?
Vị quản lí này lấy ra tư liệu, chỉ có một chút về đi thăm mỏ vàng, còn lại phần lớn đều là điểm du lịch quanh Capetown. Diệp Thiên đối với những việc nơi này không có chút nào hứng thú, hắn chỉ muốn xem xem các mỏ vàng Nam Phi đã khai thác, có thể có linh mạch hay không ới?
– Yêu cầu này chúng tôi có thể thỏa mãn.
Horton lộ ra mỉm cười trên mặt, nói:
– Phía sau cùng chính là về du lịch mỏ vàng, chẳng qua đường xá có chút xa, qua lại có thể mất bốn ngày, đương nhiên, khi đi đường anh cũng có thể đi thăm một vài mỏ vàng đang khai thác, đây là một đòn lữ hành về mỏ vàng!
– Vì cái gì đặt ở sau cùng đây?
Quả nhiên, Diệp Thiên rút ra một tờ giấy ở phía dưới cùng.
Horton cười khổ một tiếng. Nói:
– Tiên sinh, mỏ vàng này lúc ban đầu nhìn thì mới mẻ, thấy nhiều liền cảm giác nhàm chán, người hướng dẫn thật ra là đặc biệt chuẩn bị cho một vài học giả thăm dò địa chất, người bình thường rất ít khi đi những tua du lịch này!
Nam Phi tuy rằng nổi tiếng thế giới về quặng mỏ vàng cùng kim cương, nhưng phong cảnh của nó tự nhiên cũng là rất xinh đẹp. Hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều du khách đến nơi đây nghỉ dưỡng, như là Diệp Thiên ở Capetown, chính là một thắng cảnh nghỉ dưỡng thật tốt.
– Hơn 1300 km, khoảng cách này không ngắn!
Nhìn thấy trên trang giấy biểu hiện đường đi, Diệp Thiên nhíu mày, coi như Nam Phi hoang vắng, hơn một ngàn km lộ trình này cũng phải đi gần 20 giờ, không khỏi có chút quá xa .
Nhìn thấy Diệp Thiên nhíu mày, Horton chợt nảy lên trong lòng, vội vàng giải thích nói:
– Tiên sinh, ở trên đường có thể đi thăm những mỏ vàng khác, mà điểm cuối Johannesburg chẳng những là thành thị lớn nhất Nam Phi, hơn nữa tổng cộng có hơn 60 mỏ vàng, khai thác sớm nhất ở Nam Phi, mỏ vàng số lượng dự trữ lớn nhất cũng là ở chỗ đó.
– Mỏ vàng lớn nhất Nam Phi ở nơi này à? Vậy cũng được, có thể đi nhìn xem.
Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Horton, nói:
– Horton tiên sinh, tim của anh đập rất nhanh rồi?
Khi đang tính toán thời gian qua lại và đường đi, Diệp Thiên bỗng nhiên sinh ra một cảm ứng, như có suy nghĩ gì nhìn thoáng qua Horton đang đứng bên người, bởi vì khí cơ hắn cảm ứng được, tần suất tim Horton đập nếu so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Horton nghe vậy sửng sốt, vội vàng cười nói:
– Như vậy ạ? Ta cũng không mắc bệnh tim, tiên sinh anh đừng quá lo lắng, nếu tua này không thích hợp, có thể tiếp tục đổi một cái khác, thắng cảnh du lịch quanh Capetown cũng có liên quan với mỏ vàng!
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
– Không cần, cái này cũng được, ngày mai có thể xuất phát à?
– Đương nhiên, nhưng tua du lịch này đường đi hẻo lánh vắng vẻ, ngoài hướng dẫn du lịch ra, chỉ có một lái xe, còn du khách, cũng chỉ có anh !
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ở chỗ sâu trong ánh mắt Horton lộ ra một tia vui mừng, trước khi hắn tới gặp Diệp Thiên, từng có người tìm hắn, nói rõ chỉ cần hắn có thể thuyết phục Diệp Thiên đi lộ tuyến du lịch này, vậy là hắn có thể có được đến mười vạn Đô-la tiền thù lao.
Làm nhân viên quản trung tầng khách sạn, một năm lương mời rượu Horton cũng chỉ mười vạn, số tiền kia để cho hắn phải động tâm, cho nên lâm thời rút ra mấy điểm du lịch mỏ vàng, chỉ để lại một phần này.
– Chuyện này cũng không sao cả, ngày mai có thể đi sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên cười nhìn về phía Horton, nói:
– Hi vọng Horton tiên sinh không để cho tôi thất vọng!
– Đương nhiên, anh yên tâm, tôi … sẽ đi an bài ngay bây giờ!
Không biết vì sao, Horton cảm giác ánh mắt người thanh niên này như là có thể nhìn thấu nội tâm của mình, khiến cho hắn không thể tiếp tục ở trong phòng này.
Vội vàng lui ra khỏi phòng, Horton mới phát hiện phía sau lưng quần áo trong đã hoàn toàn bị ướt đẫm mồ hôi , hắn tin tưởng hiện tại sắc mặt của mình nhất định là cực kỳ kém.
– Có ý à? Không nghĩ tới ngươi vẫn chưa hết hi vọng, lại có thể càng làm càn? Thật sự là trời gây nghiệp chướng vẫn còn có thể tha thứ cho, tự gây nghiệt thì không thể sống!
Đợi cho Horton rời đi, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
– Mẹ, cũng không phải là con trai mẹ không nể mặt mũi người ta, có người cứ muốn tìm chết, con không thể không giúp!
Từ khi Horton tiến vào phòng, Diệp Thiên đã nhận ra một tia nguy cơ, ở trong đầu bói một quẻ, nhất thời phát hiện việc này rất nhiều khúc mắc, ở đất Nam Phi này, ngoài Tống Hiểu Long ra, hắn cũng không có kẻ thù khác, Diệp Thiên làm sao còn có thể không rõ?
Ở Seberia hấp thu linh khí dung hợp thuộc tính kim, tu vi Diệp Thiên đã mơ hồ mò tới trung kỳ Tiên Thiên, tuy rằng vẫn là xa xa không bằng Đinh Hồng, nhưng so với Cát Khải đã gặp ở đầm Hắc Long thì chỉ mạnh không yếu .
Nhất là sau khi luyện hóa Vô Ngân thành phi kiếm bản mệnh, trong thế tục có người có thể uy hiếp được Diệp Thiên cũng là càng ngày càng ít, chỉ cần không sử dụng vũ khí sát thương tính quy mô lớn, chỉ dựa vào chiến thuật của đám người, đối với Diệp Thiên căn bản không có tác dụng gì.
– Con bà nó, sao mà đến chỗ nào cũng có nhiều thuốc cao bôi trên da chó như vậy chứ?
Diệp Thiên thở dài thật dài, từng ấy năm tới nay, phiền phức quay chung quanh mình chưa từng giảm bớt, nếu không phải bận tâm cha mẹ và vợ, Diệp Thiên thật sự muốn dứt khoát trốn vào đến trong Thần Châu kết giới cho rồi, tựa hồ nơi đó mới là cõi đi về chân chính.
– Lão Đường, tôi là Diệp Thiên!
Nghĩ một chút, Diệp Thiên cầm lên điện thoại trên bàn bấm gọi đi.[Audio] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
– Diệp Thiên? Cậu… cậu ở đâu?
Microphone truyền ra giọng nói có chút run rẩy, Đường Văn Viễn đã biết hành tung Diệp Thiên, chuyện phát sinh ở Nga hắn cũng có nghe thấy, nếu không phải Cẩu Tâm Gia kiên trì nói Diệp Thiên không sao, Đường Văn Viễn nhất định liền cho rằng Diệp Thiên đi khỏi nhân thế rồi.
– Tôi ở Nam Phi , lão Đường, chuyện lần trước không liên luỵ đến ông chứ?
Diệp Thiên có chút áy náy hỏi, hắn đi Nga đi bằng máy bay của Đường Văn Viễn, điều này thực dễ dàng có thể điều tra ra, nói vậy mấy tháng này Đường Văn Viễn cũng không ít lần bị gây rối.
– Không có việc gì, bọn họ có thể làm gì được tôi!?
Khẩu khí Đường Văn Viễn chẳng hề để ý, đúng như Diệp Thiên suy nghĩ, công ty hắn ở Moscow chịu một số đả kích, nhưng đối với Đường Văn Viễn mà nói, chẳng qua chỉ là chấm dứt nghiệp vụ nơi đó, căn bản là không coi vào đâu.
– Vậy là tốt rồi, lão Đường, tôi vẫn muốn dùng máy bay tư nhân của ông, không biết tiện không?
Ngoài mẹ ra, người Diệp Thiên quen biết, hình như chỉ có máy bay riêng của Đường Văn Viễn sử dụng tương đối dễ dàng, Diệp Thiên có dự cảm, hắn ở Nam Phi nói không chừng lại làm một trận Tinh Phong Huyết Vũ nữa, vẫn nên trước tiên an bài đường lui thật tốt.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn trầm ngâm một chút ở trong điện thoại mở miệng nói:
– Diệp Thiên, máy bay của tôi hiện tại không tiện dùng, nhưng cậu yên tâm, tôi lo cho cậu một cái, cam đoan sẽ không chậm trễ chuyện của cậu!
Tuy rằng ánh mắt người nước Nga thậm chí toàn bộ thế giới, đều bị hấp dẫn bởi gien mà quân đội Nga có được từ cơ thể người chết, nhưng Đường Văn Viễn có thể cảm giác được, hành tung của mình vẫn bị người nào đó giám thị.
Lúc này phái máy bay đi đón Diệp Thiên, tuyệt đối tránh không khỏi những người đó biết được, thực dễ dàng bị người ta liên tưởng đến chuyện đã xảy ra ở Nga.