- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 157: Huyết quang tai ương (c781-c785)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 157: Huyết quang tai ương (c781-c785)
❮ sautiếp ❯Chương 781 : Rời đi
Đối với toàn bộ quân nhân mà nói, được là một người tướng quân, không thể nghi ngờ là mục tiêu phấn đấu cả đời bọn hắn.
Nhưng là từ sĩ quan cấp tá đến tướng, cánh cửa này tuyệt đối là rất nhiều quân nhân cuối đời, cũng không thể tiến vào đến trong hàng ngũ tướng quân.
Giống như là người của cục cảnh vệ trung ương như Phục Tranh Minh, quy cách tuy rằng rất cao, nhưng cục trưởng cũng chỉ là thiếu tướng, Phục Tranh Minh có thể thăng cấp đến quân hàm tá cơ hồ cũng đã đến đỉnh, hi vọng thăng thành thiếu tướng cực kỳ xa vời.
Cho nên tuy rằng thoát khỏi cương vị cảnh vệ, đến nước ngoài nhậm chức võ quan nhỏ, nhưng Phục Tranh Minh vẫn là rất hài lòng đối với loại an bài này, nhìn Diệp Thiên cũng thuận mắt so với trước rất nhiều.
– Lão phục, chúc mừng, không đến hai năm, sao trên vai anh lại thay đổi!
Diệp Thiên là hạng người thông minh, vừa nhìn thần sắc Phục Tranh Minh, đã đoán được thất bát, lão gia an bài cho hắn đến nước cộng hoà Sara tiếp ứng mình, đương nhiên cũng sẽ cho hắn chỗ tốt.
– Lúc này còn sớm, tôi thăng cấp đại tá còn chưa được hai năm đâu.
Phục Tranh Minh lắc lắc đầu, nói:
– Diệp Thiên, cậu muốn khi nào thì rời khỏi nơi này? Tôi lập tức đi an bài ngay!
Ở bên Tống Hạo Thiên thời gian dài, đối với chuyện của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh cũng nghe nói không ít, biết vị này là một kẻ chuyên gây chuyện, từ quốc nội đến nước ngoài, thậm chí cả sự kiện 11/9 khiếp sợ thế giới đó đều có chút quan hệ với hắn.
Cho nên sau khi nhận được điện thoại của Diệp Thiên, trong lòng Phục Tranh Minh chỉ tồn tại một cái ý niệm trong đầu, là đem Diệp Thiên tống xuất khỏi Sara, coi như là hoàn thành xong nhiệm vụ lão thủ trưởng giao cho, không uổng công thủ trưởng đối tốt với chính mình.
– Trước tiên tìm cho tôi một chỗ tắm rửa một cái đã, thay quần áo…
Nghe được lời nói của Phục Tranh Minh. Diệp Thiên trầm ngâm một chút, hỏi:
– Lão phục, có thể đưa tôi về nước ư?
Lần này ra ngoài mấy tháng, Diệp Thiên không biết mẹ và vợ lo lắng thành cái dạng gì, nếu có thể, hắn tình nguyện trực tiếp về nước hoặc là đi Hồng Kông, cũng hơn so với đi Châu Phi kia nhiều.
– Diệp Thiên. Ý của thủ trưởng là cho cậu đi Châu Phi một vòng, sau đó lại đi vòng về nước.
Phục Tranh Minh nhìn Diệp Thiên một cái, ngữ khí uyển chuyển nói:
– Mấy tháng trước gây ra chuyện tạo thành động tĩnh quá lớn. Cậu nên dựa theo thủ trưởng an bài mà làm đi, như vậy có thể tiêu trừ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
Tuy rằng Tống Hạo Thiên không báo cho Phục Tranh Minh biết Diệp Thiên làm chuyện gì, nhưng đi vào Sara rồi, Phục Tranh Minh tự nhiên biết được tin tức tướng quân Pavlovsky của Nga đã tử vong. Hắn lại không ngốc, hai cái đó liên hệ, lập tức đoán được chuyện về Diệp Thiên.
Nói thành thật mà nói, đối với sự gan dạ sáng suốt cùng hành vi của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh thật đúng là tâm phục khẩu phục. Chạy đến quốc gia khác ám sát tướng lãnh trọng yếu, bị mười vạn đại quân bao vây tiễu trừ chặn đường, hắn còn có thể trốn thoát, năng lực tác chiến này, Phục Tranh Minh tự hỏi cho dù bản thân mạnh thêm mười phần cũng làm không được.
– Được rồi, chuyện này anh an bài, tốt nhất ngày mai có thể đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, hắn biết có một số việc mặc dù mọi người đều hiểu được, giống như là quốc nội rất nhiều người sợ là cũng đã đoán được lần này Nga xảy ra động đất, là bị hắn gợi ra.
Nhưng Diệp Thiên muốn làm ra vẻ bình thường, thông qua con đường bình thường từ Châu Phi quay lại quốc nội, đây cố nhiên chắn không được miệng mọi người, nhưng coi như là cho những người đó một cái bậc thang .
– Được, tôi lập tức liền an bài!
Phục Tranh Minh gật gật đầu. Tiện đà có chút tò mò hỏi:
– Diệp Thiên, chuyện kia … thật là cậu làm?
Mặc dù biết câu hỏi của mình trái với kỷ luật, nhưng lời đồn đã khiến sự kiện kia lan truyền vô cùng kì diệu, hiện tại đương sự an vị bên người, Phục Tranh Minh thật đúng là khống chế không nổi tò mò của mình.
– Chuyện gì hả?
Diệp Thiên thản nhiên nói:
– Tôi chỉ đi Nga du lịch một vòng, cái khác thì tôi cũng không biết, lão Phục, lòng hiếu kỳ hại chết người …
– Được, cậu coi như tôi chưa hỏi qua!
Câu nói sau cùng của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh nghe được trong lòng cả kinh, hắn là người xuất thân kỷ luật bộ đội, tự nhiên biết hậu quả nghiêm trọng chuyện này, lập tức cái trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Trải qua một chuyện này, Phục Tranh Minh cũng không dám tiếp lời với Diệp Thiên nữa, hơn mười phút sau, một xe với giấy phép ngoại giao chạy nhanh vào lãnh sự quán Trung Quốc nằm ở trung tâm Irkurz.
Với quân hàm đại tá lại đảm nhiệm một cấp bậc ngoại giao không cao ở tiểu quốc như vậy, đãi ngộ là phi thường tốt, chính hắn ở một tòa nhà hai tầng. Sau khi an bài Diệp Thiên đến một gian phòng ngủ, Phục Tranh Minh liền vội vàng bỏ đi, Diệp Thiên sáng mai muốn đi, việc hắn cần phải làm có rất nhiều.
– Mình bộ dạng này cùng với nghệ sĩ cũng không khác nhiều?
Ở phòng ngủ vào trong bồn tắm một giờ, Diệp Thiên vẻ mặt thích thú đến trước gương, nhìn nhìn tóc dài sóng vai, tay phải như đao vờn quanh trên tóc một vòng, nhất thời thay đổi kiểu tóc.
– Ân? Lão Phục, sự tình ổn chứ?
Nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Diệp Thiên đưa tay vẫy, tóc rơi tán lạc nhất thời bị một sức hút mạnh mẽ hút đến lòng bàn tay của hắn, tùy tay ném vào sọt rác, Diệp Thiên cầm khăn tắm đi ra ngoài.
– Hắc, Diệp Thiên, làn da của cậu cũng thật không tồi!
Mặc dù không có mịn mà như em bé, nhưng Diệp Thiên một làn da trắng tinh như ngọc vô cùng mịn màng để cho Phục Tranh Minh trừng mắt, đừng nói nam nhân, chính là nữ nhân, sợ là cũng không mấy người có thể so sánh với Diệp Thiên.
– Nói nhiều vô nghĩa, trên tay anh có cái gì?
Diệp Thiên nhíu mày, một uy lực nhất thời khiến Phục Tranh Minh thanh tỉnh lại, vội vàng đem tài liệu trong tay túi đưa tới, nói:
– Đây có một phân giấy chứng nhận, là khi ngày mai cậu xuất cảnh cần dùng. Vé máy bay đã muốn đặt xong, phải đi Nam Phi, sau khi tới nơi, giấy chứng nhận này có thể tiêu hủy.
Phục Tranh Minh bỗng nhiên dừng một chút, nói tiếp:
– Đến khi tới đó, sẽ có người cùng cậu liên hệ, đến lúc đó giấy tờ cậu về nước do anh ta giao cho cậu!
Tống Hạo Thiên an bài chuyện kế tiếp, đương nhiên rất cẩn mật, khi Diệp Thiên xảy ra sự cố, đã có người nắm lấy các giấy tờ cho Diệp Thiên ở các quốc gia Châu Phi làm thủ tục nhập cảnh. Mà giấy tờ Diệp Thiên ở Nga nhập cảnh chính xác, cũng bị làm thành giấy chứng nhận giả, chuyện đã xảy ra ở Nga liền không còn đâu vết, cũng tiêu trừ không ít tai hoạ ngầm cho Diệp Thiên.
– Được, lão Phục, cám ơn anh.
Diệp Thiên gật gật đầu, đem túi tư liệu tùy tay đặt lên trên bàn, nhìn thoáng qua Phục Tranh Minh, cười nói:
– Lão Phục, hai chúng ta coi như là có duyên phận, tôi tặng cho anh một đồ chơi nhỏ, đến khi con trai anh sinh ra, có thể đeo cho nó!
Tục ngữ nói “ Giấu tinh thông cốt, hiện tinh thông mi “ , con trai xem mi con gái xem miệng, Diệp Thiên phát hiện hàng mi Phục Tranh Minh so với thời gian trước đậm hơn rất nhiều, cũng có dấu hiệu.
– Sinh… Sinh con trai?
Phục Tranh Minh không nghĩ tới Diệp Thiên đột nhiên nói ra một câu như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, mở miệng nói:
– Diệp Thiên, cậu không phải đang nói đùa chứ? Tôi đi đến đây sắp nửa năm , không nghe trong nhà vợ tôi mang thai mà!
Phục Tranh Minh năm nay bốn mươi hai tuổi, bởi vì tính chất đặc thù của công việc, hắn bốn mươi tuổi mới kết hôn, hơn nữa cùng vợ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này đi ra ngoài nửa năm luôn luôn không trở về, cũng không nghe vợ nói mang thai.
– Hẳn là không muốn làm cho anh đi công tác bị phân tâm rồi?
*Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nói:*
– Lão Phục, anh cũng là người hồ đồ ! Gọi điện thoại về không phải đều rõ rồi hay sao?
– Đúng không vậy?
Phục Tranh Minh vẻ mặt hồ nghi nhìn lên Diệp Thiên, nhưng tin tức này gây ra đả kích đối với hắn thật sự quá lớn, Phục Tranh Minh nghĩ một chút, vẫn cầm lên điện thoại trong phòng.
– Ngọc nguyên liệu này thật cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể coi là một nhạc cụ của thầy tu …
Diệp Thiên lắc đầu nở nụ cười, đưa tay đặt miếng ngọc ở trên bàn sách, lấy chặn giấy chà xát một chút, cái chặn giấy vỡ ra từ giữa chỉ còn lại bằng ngón cái. Ngón trỏ hai tay Diệp Thiên như là đao khắc, chạm khắc lên ngọc, ngắn ngủn hơn một phút đồng hồ trôi qua, Phục Tranh Minh còn chưa điện thoại xong, một cái Ngọc bội hình Ngựa trông rất sống động hiện ra tại trong tay Diệp Thiên.
*Đem ngọc bội đặt ở trong lòng bàn tay, mỉm cười, một dòng chân nguyên nháy mắt thay đổi kết cấu bên trong ngọc bội, khiến cho nó đã trở thành một nhạc cụ của thầy tu có thể dung nạp linh khí, phẩm chất nếu so với nhạc cụ của thầy tu của Diệp Thiên năm đó cao hơn rất nhiều.
– Năm đó thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên hạ to lớn!
*Lần đầu bắt tay vào làm ngọc bội, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút thổn thức. Năm đó bảo bối bị bản thân dùng không nói, Đường Văn Viễn tiêu phí mấy ngàn vạn cũng không mua được vật, thế nhưng lúc này chỉ tùy tay, Diệp Thiên cũng không nhịn cảm thán không thôi đối với hạnh ngộ trong cuộc đời của mình.
– Diệp Thiên, tôi … vợ tôi thật sự có bầu rồi!
Diệp Thiên bên này mới vừa chế tạo xong một món đồ nhạc cụ của thầy tu, bên kia Phục Tranh Minh cũng cúp điện thoại, trên mặt cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu. Quả nhiên như lời nói của Diệp thiên, người nhà vì để cho Phục Tranh Minh an tâm công tác, cũng chưa nói tin tốt lành này cho hắn biết, mà là muốn đợi hắn về nước, cho hắn một kinh hỉ.*
Diệp Thiên cười cười, đem ngọc bội cầm trong tay đưa cho Phục Tranh Minh, nói:*
– Con trai anh thuộc thủy trong Ngũ Hành, đặt tên mang bộ Thủy là tốt nhất, thứ này cho anh, có thể bảo vệ nó vô bệnh vô tai họa!
*Tuy rằng Phục Tranh Minh bị điều động đối chính bản thân hắn cũng là có ưu đãi, nhưng người ta ở nơi lạnh khủng khiếp như thế này đợi chính mình hơn nửa năm, tóm lại là Diệp Thiên thấy mang ơn, nhưng gieo một quẻ này cùng một món đồ nhạc cụ của thầy tu, coi như là trả hết nợ .
– Cám ơn, cám ơn!
Phục Tranh Minh rõ là người quân nhân, nói không nên lời hay, tiếp nhận ngọc bội không ngừng ngây ngô cười, qua một hồi lâu vỗ đầu một cái, nói:
– Tôi còn mấy bình rượu ngon, hôm nay chúng ta nhất định phải say.
Cùng Diệp Thiên uống rượu, kết cục đương nhiên là Phục Tranh Minh say như chết , sớm ngày hôm sau Diệp Thiên cũng không đánh thức hắn, từ trên người hắn lấy ra chút Đô-la, Diệp Thiên ra phía sau lãnh sự quán tự mình bắt xe, trực tiếp đi tới sân bay.
– Pháp bảo bổn mạng này thật đúng là tiện, kiểm tra cũng tra không được.
Ngồi ở trên phi cơ đi Châu Phi, tâm trạng Diệp Thiên thật tốt, thanh phi kiếm trong cơ thể hắn chính là kim loại, nhưng không gây ra bất kỳ phản ứng nào trong cửa kiểm tra ở sân bay…
Chương 782 : Huyết quang tai ương
Hắc hắc, thật sự là hai khoảng trời!
Mười mấy giờ đi qua, máy bay Diệp Thiên đáp xuống Capetown, nhất thời cảm giác được một làn sóng nhiệt đập mặt mà đến, so sánh với Seberia bây giờ còn phải mặc áo dày, quả thực giống như là ở hai thế giới.
– Xin hỏi là Triệu tiên sinh ạ?
Khi Diệp Thiên từ sân bay đi ra, một người trung niên hơn ba mươi tuổi đón chào, vươn tay phải với Diệp Thiên.
– Triệu tiên sinh?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, người trong hộ chiếu giả sử dụng, đúng là họ Triệu.
– Triệu tiên sinh, tôi là Kiều Phong Lâm, là người phụ trách công ty TNHH Quan Hoa ở Nam Phi .
Cùng Diệp Thiên bắt tay, Kiều Phong Lâm mỉm cười nói:
– Xe đã đợi ở bên ngoài , chúng ta đi ra ngoài đi.
– Được, phiền toái Kiều tiên sinh.
Diệp Thiên gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra được, vị kiều tiên sinh này nhìn vẻ mặt như tươi cười, cả người toát ra vẻ vô hại, kì thực trong mắt ẩn hiện tinh quang, cho thấy thân phận người này tuyệt đối không chỉ là vị quản lí công ty mà thôi.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết, lãnh sự quán ở nước ngoài, như tham tán chẳng hạn, chính là quang minh chính đại hành sự công việc của gián điệp.
Mà một số cái gọi là công ty đầu tư, lại là đang âm thầm thu thập tin tình báo từ quốc gia này, người trước mắt này kêu Kiều Phong Lâm, có thể đang gánh vác một chức trách.
Hai người ra khỏi sân bay, đi vào bãi đỗ xe sau, Kiều Phong Lâm đưa Diệp Thiên đến bên một cái việt dã xa, khởi động xe nhanh chóng rời sân bay.
– Kiều tiên sinh, xe này phải lắp đặt lại à, trị an Capetown rất loạn sao?
Đối phương không có chủ động mở miệng nói chuyện, Diệp Thiên tự nhiên sẽ không đi hỏi, vì thế đem lực chú ý chuyển đến xe việt dã chính mình ngồi.
Đây là cỗ xe Nhật thuộc hạng bình thường ở nước ngoài, nhưng Diệp Thiên lại phát hiện xe này không chỉ có lắp kính chống đạn, thậm chí cả cửa xe đều lắp thêm bộ thép tấm. Nếu không phải chứng kiến dấu hiệu trong xe. Diệp Thiên nhất định sẽ cho rằng là xe của Mĩ.
– Triệu tiên sinh, không chỉ loạn, trị an Nam Phi rất đáng ngại!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Kiều Phong Lâm cười khổ một cái, nhìn thấy Diệp Thiên không đóng kính cửa sổ xe. Liền tranh thủ đóng lại, nói:
– Ở Nam Phi nơi này, cách mười mấy giây đồng hồ liền phát sinh tranh chấp, mỗi phút đều cũng có mấy án cướp bóc phát sinh…
Kiều Phong Lâm nói chuyện, tay phải móc ở dưới ghế xe một chút, lấy ra một lúc năm nòng súng, nói tiếp:
– Triệu tiên sinh, nơi này và quốc nội không giống nhau, xe của anh không đóng cửa sổ. Tới đèn xanh đèn đỏ, lúc nào cũng có thể bị người ta dùng súng cướp bóc !
Kiều Phong Lâm mới tới Capetown đã nếm qua mùi vị loại này, hắn lái xe bình thường. Ở đèn xanh đèn đỏ vẫn thường bị người ta đập kính. Dùng súng cướp đi cái túi tiền của hắn.
– Loạn như vậy cơ à? Vậy quốc gia này làm như thế nào mà phát triển được?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, một quốc gia trị an nếu loạn đến loại mức độ này. Ai còn muốn tới nơi này đầu tư? Này chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
– Nam Phi không sợ không có người !
Kiều Phong Lâm cười cười, nói:
– Nơi này có trữ lượng quặng mỏ kim cương và quặng mỏ vàng lớn nhất toàn thế giới, có thể nói khắp nơi đều có của cải, trị an loạn đã là cái gì? Chỉ cần kiếm được tiền, rất nhiều người nguyện ý tới nơi này đầu tư !
– Bởi vì tiền tài, coi thường sống chết!
Diệp Thiên gật gật đầu, hành văn gãy gọn nói:
– Kiều tiên sinh, tôi không muốn ở nơi này nhiều ngày, xin hỏi khi nào thì có thể giúp tôi về nước được ?
Dựa theo ý tứ của Diệp Thiên, hắn hận không thể lập tức chuyển máy bay khác về nước ngay khi hạ cánh xuống sân bay Capetown. Nhưng Tống Hạo Thiên có an bài sẵn, Diệp Thiên phải nể mặt ông lão kia vài phần.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Kiều Phong Lâm có chút áy náy nói:
– Triệu tiên sinh, thật xin lỗi, anh tới quá đột ngột, có một số thủ tục, còn chưa thể làm xong.
Từ lúc Diệp Thiên xuất hiện ở Nga đến Capetown, cách nhau chỉ hơn hai mươi giờ, người của Tống Hạo Thiên cố nhiên thần thông quảng đại, nhưng cách xa nhau ngàn dặm, bọn hắn cũng cần phải có thời gian lo công việc này.
Hơn nữa trong lúc này còn xảy ra một biến cố nhỏ, đó là “ Diệp Thiên “ giờ phút này đang cầm hộ chiếu du lịch ở châu Mỹ, cho nên hắn còn cần dùng thân phận Triệu tiên sinh, ở Capetown thêm vài ngày.
Đương nhiên, chuyện này chỉ có rất ít người biết, trước mắt Kiều Phong Lâm không có quyền hạn tiếp xúc, hắn sở nhận được thông báo, chính là tiếp đãi và an bài nơi ở cho Diệp Thiên vào ở mà thôi.
Nghe xong Kiều Phong Lâm giải thích, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, nhanh một chút, tôi về nước còn có chuyện.
– Yên tâm đi, Triệu tiên sinh, tôi sẽ tranh thủ thời gian công việc.
Khi nói chuyện Kiều Phong Lâm đưa xe chạy đến một khách sạn thập phần xa hoa, nói:
– Tôi đã đặt phòng, anh đi vào trình giấy tờ hộ chiếu là có thể lấy chìa khóa phòng , Triệu tiên sinh, mấy ngày nay có sự tình gì anh gọi điện thoại cho tôi là được!
Người như Kiều Phong Lâm, ở nước ngoài, ngoài thu thập một ít tin tình báo, còn có một công việc rất trọng yếu, đó là tiếp đãi, hàng năm hắn đều phải tiếp đãi rất nhiều người.
Mà chuyện Diệp Thiên cần giữ bí mật, hiển nhiên vượt ra khỏi phạm trù Kiều Phong Lâm có thể biết, hắn chỉ coi Diệp Thiên trở thành một trong những người chính mình cần tiếp đãi, cũng không có chăm sóc gì đặc biệt.
– Kiều tiên sinh, vậy không làm phiền anh.
Diệp Thiên gật đầu cười, đẩy cửa xuống xe đi vào khách sạn, xuất ra hộ chiếu có dán ảnh chụp của hắn, lĩnh chìa khóa phòng rồi về phòng.
Mặc dù tiếp đãi đối với Diệp Thiên không để bụng lắm, nhưng Kiều Phong Lâm an bài khách sạn cũng không tệ lắm, Diệp Thiên ở tầng 28, đứng ở bên cửa sổ khách sạn, có thể nhìn thấy nửa cảnh sắc Capetown.
– Đến nơi đây rồi, chắc có thể gọi điện thoại về nhà chứ?
Tùy tay đem túi đồ Phục Tranh Minh đưa cho hắn ném tới trên ghế sa lon, Diệp Thiên cầm lên điện thoại của khách sạn, nghĩ một chút, cũng không gọi về nhà, mà là bấm số của Mã Lạp Khải.
– Anh là ai? Anh tìm ai?
Điện thoại vang lên hơn mười tiếng chuông, bên kia mới được đón nghe, trong loa truyền lại thanh âm của Mã Lạp Khải, hiển nhiên, hắn đủ lòng cảnh giác đối với dãy số xa lạ này.
Mã Lạp Khải không thể không cẩn thận, tuy rằng ba tháng trước hắn thành công mang theo chú cháu Đổng Đại Tráng trốn ra khỏi Nga, nhưng là người ngoại quốc ở trong giai đoạn mẫn cảm đó từng ở lại ở Seberia, Mã Lạp Khải cũng bị xếp vào sổ đen.
Hơn ba tháng này, ở chung quanh Mã Lạp Khải xuất hiện không ít khuôn mặt lạ hoắc, thậm chí còn có lần đã xảy ra chuyện, nếu không phải Mã Lạp Khải cũng cẩn thận, sợ lúc này sẽ đã bị đưa đến Nga mời đi uống cà phê .
– Lão Mã, là tôi!
Diệp Thiên nói Anh ngữ mang theo giọng Bắc Kinh, khiến Mã Lạp Khải ở đầu kia microphone ngây ngẩn cả người, một tiếng thét kinh hãi truyền ra:
– Ông chủ ? Ngài… Ngài còn sống sao?
Nếu cú điện thoại này là mối tình đầu của Mã Lạp Khải hai mươi năm trước đánh tới, hắn cũng sẽ không giật mình như thế, có thể nghe thanh âm của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải cũng có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Phải biết rằng, sau khi đưa chú cháu Đổng Đại Tráng trở lại kinh thành, Mã Lạp Khải cũng có được tin tức từ đồng hành, Nga xuất động mười vạn đại quân, ở Seberia gây giết chết một người Trung Quốc thần thông quảng đại.
Tin tức này khiến Mã Lạp Khải đương nhiên cho rằng người tử vong đúng là Diệp Thiên, hắn thậm chí đều không còn tâm tư đòi lại hai ngàn vạn Diệp Thiên hứa hẹn.
Cho nên giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm của Diệp Thiên, đáy lòng Mã Lạp Khải sinh ra cảm giác thấy lạnh cả người, ngay cả nổi da gà cũng thiếu chút nữa dựng đứng lên .
– Vô nghĩa, đã chết là ma còn điện thoại được à?
Nghe thanh âm của Mã Lạp Khải bởi vì kinh ngạc đến thay đổi tiếng nói, Diệp Thiên tức giận nói:
– Lão Mã, nói ngắn gọn chuyện bên đó cho tôi nghe một chút, nếu nhiệm vụ hoàn thành, số tiền đó tôi sẽ gửi đủ cho anh!
– Thực… Thật là ông chủ à?
Mã Lạp Khải rốt cuộc cũng là người từng trải trong mưa bom lửa đạn chiến đấu, sau kinh ngạc lúc ban đầu, đã thanh tỉnh lại, vội vàng nói:
– Chú cháu Đổng Đại Tráng đều giao cho người tên là Chúc Duy Phong, bọn họ không có chuỵên gì nguy hiểm.
Vốn là Mã Lạp Khải còn muốn thổi phồng lúc chính mình mang theo Đổng Đại Tráng chạy ra ở khỏi Seberia với đủ loại khó khăn, nhưng tưởng tượng Diệp Thiên từ thiên quân vạn mã cũng có thể an toàn trốn thoát, liền đã bỏ qua tâm tư đó.
– Tốt lắm, tôi biết rồi, số tiền đó nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, liền gửi vào tài khoản của anh!
Nghe được chú cháu Đổng Đại Tráng đã được giao cho Chúc Duy Phong, Diệp Thiên cũng yên tâm, đang muốn cúp điện thoại, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, vội vàng nói:
– Lão Mã, gần đây không ổn, đi Trung Quốc ở vài ngày đi, bằng không sẽ có huyết quang tai ương.
Không biết là có phải bởi vì nguyên nhân tu vi tiến nhanh hay không, ngay cả thuật bói toán của Diệp Thiên đều sản sinh dị biến, chỉ cần trong đầu hắn nghĩ đến người nào đó, dĩ nhiên là sẽ xuất hiện một số hình ảnh có quan hệ với người nọ.
Vừa rồi đang cùng Mã Lạp Khải nói chuyện, Diệp Thiên “ Xem “ thấy lão Mã bị một đám người truy đuổi chật vật chạy trốn, cho nên lúc này mới mở miệng nhắc nhở hắn một câu.
– Huyết quang tai ương? Là có ý gì?
Mã Lạp Khải tuy rằng học được ít Hán ngữ, nhưng hiển nhiên còn không đủ tinh thâm để có thể lý giải thành ngữ.
Nhìn thấy trong đầu một vài hình ảnh, Diệp Thiên nhịn được cười, nói:
– Chính là anh chơi gái không trả tiền, bị người ta làm cho có chuyện đầu rơi máu chảy, đã hiểu rồi chứ?
– Hiểu … Đã hiểu, nhưng ông chủ à, anh làm sao biết một thời gian trước tôi tìm gái không đưa tiền?
Mã Lạp Khải nghe vậy có chút ngẩn người, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Một tháng phía trước, vì tránh né đặc công Nga truy lùng, Mã Lạp Khải đến ở nhà một người phụ nữ độc thân, vốn còn tưởng rằng là hạnh ngộ, lại không nghĩ rằng đó là một kỹ nữ, ở một thời gian, đưa tay đòi hắn trả năm trăm đôla.
Nhưng lúc đó trên người Mã Lạp Khải chỉ có thể lấy ra 50 đôla, lúc hắn mặc quần chuẩn bị chạy lấy người, thình lình bị nữ nhân kia dùng bình hoa đập lên đầu của hắn một cái.
Tuy rằng lần này Mã Lạp Khải không sao, nhưng trên đầu cũng bị khâu một đường, đang ứng với huyết quang tai ương theo lời Diệp Thiên.
Chương 783 : Tin tức của Tống Hiểu Long ( 4)
– Ít nói nhảm thôi, có tin hay không thì tùy ông, tôi cúp máy trước đây.
Hình ảnh trong đầu khiến cho ấn tượng của Diệp Thiên về Mã Lạp Khải kia sụp đổ, đúng là cắn người mà không gọi tên, có thế nào Diệp Thiên cũng không ngờ bình thường lão Mã rất bình tĩnh đúng lý ra thì cũng là người có đạo đức.
Thật ra cái này cũng chẳng thể trách được, phải biết rằng trường hợp xuất nhập của sở đánh thuê Quốc Tế phần lớn đều là những chỗ chiến tranh tan tác.
Bọn họ chẳng khác nào kiếm sống bằng cái đầu, hôm nay còn sống nhưng ngày mai có thể chết ngay, cho nên rất ít người muốn tích lũy tiền bạc làm gì, tiền đến nếu không phải là ném vào sòng bạc thì là trên bụng đàn bà.
Cắt điện thoại của Mã Lạp Khải, Diệp Thiên suy nghĩ rồi lại bấm số điện thoại của Chúc Duy Phong.
– Này, vị nào?
Sau khi điện thoại được nối là tiếng của Chúc Duy Phong với vẻ mệt mỏi.
– Tôi là Diệp Thiên, lão Đổng bây giờ sao rồi?
Diệp Thiên cũng không dài dòng mà nói ngắn gọn, chuyện của Đổng Thăng Hải, mặc dù chuyện đã xảy ra ở Thái Lan là do lòng tham của Đổng Thăng Hải gây ra nhưng vị quốc sư này lại cứ nhằm vào Diệp Thiên mà ra tay.
– Diệp Thiên?
Tiếng của Chúc Duy Phong to lên mấy phần, ngay sau đó trong loa hiện lên âm thanh của tiếng thủy tinh, Chúc Duy Phong đang uống rượu vang ở nhà thì chén rượu rơi trên mặt đất.
Không kịp lau rượu đổ trên quần và giày, Chúc Duy Phong hô lên trong loa:
– Diệp Thiên, cậu không sao chứ, này làm bạn bè lo lắng gần chết!
Đối với dân chúng bình thường mà nói thì chuyện xảy ra ở nước láng giềng đối với bọn họ là quá xa xôi, sẽ không ai quan tâm đâu.
Nhưng Chúc Duy Phong thì khác, sau khi tin tức Moscow phản động bị loại trừ truyền đến, ông ta liền ý thức được đây chuyện này tuyệt đối là do Diệp Thiên gây nên.
Chỉ riêng chuyện Moscow phản động thì Chúc Duy Phong sẽ không cảm thấy khiếp sợ như vậy bởi vì hắn biết Diệp Thiên có bản lĩnh này.
Nhưng sau đó là tin Lạc Phu Tư chết truyền vào trong nước thì thực sự đã làm cho Chúc Duy Phong giật mình, ông ta lại không ngờ Diệp Thiên lại có thể gây ra một sức ép lớn lên một sự kiện như vậy.
Phải biết rằng, với địa vị trong quân đội của Pavlovsky ở Nga thì cũng giống như một vị khai quốc công thần có công lớn ở Trung Quốc vậy, nếu như chết không minh bạch thì Nga làm sao chịu để yên đây?
Đúng như Chúc Duy Phong đoán vị kia làm kinh động đến toàn Thế giới, mà khiến cho Chúc Duy Phong sốt ruột chính là sau khi nhập ngũ thì Diệp Thiên bặt vô âm tín.
Mấy tháng nay, Chúc Duy Phong đã dùng các loại quan hệ để hỏi thăm tin về Diệp Thiên nhưng cũng không thấy tăm hơi gì về hắn, trong lòng ông ta thực ra đã thầm đoán rằng Diệp Thiên đã chết.
Cho nên sau khi nhận được cú điện thoại này, phải nói là Chúc công tử vui mừng, nếu như dùng từ kinh ngạc có lẽ là đúng hơn, vừa mới nghe thấy tiếng Diệp Thiên suýt nữa thì ông ta đã bay lên ghế.
– Có chuyện xảy ra thì tôi còn có thể gọi điện thoại cho ông sao?
Diệp Thiên liếc mắt, người anh em này và Mã Lạp Kai có phản ứng giống nhau đều cho rằng mình không còn sống trên cõi đời này nữa?
– Diệp Thiên, cậu ở đâu rồi? đây là điện thoại của nước ngoài sao?
Chúc Duy Phong hít vào một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại rồi nói:
– Cậu nói ở chỗ nào, anh em sẽ đến ngay tức khắc, nhất định phải cảm ơn cậu, chuyện đó lo liệu quá đẹp!
Chúc Duy Phong tuy lớn như vậy nhưng cũng chư từng nếm qua sự thiệt thòi giống như ở Thái Lan, không những bị hành hạ mà suýt nữa cũng khó mà giữ được tính mạng lại làm liên lụy đến Đổng Thăng Hải vì cứu ông ta mà bị tàn phế.
Diệp Thiên quét sạch bọn phản động ở Nga, lại thêm việc chém đem Flódz đi chém giết ở Seberia, sau khi biết được tin này Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải hai người đã uống cạn sạch một cái hòm Mao Đài.
– Mấy ngày nữa là tôi về rồi, ông không cần đến đây đâu.
Diệp Thiên ngắt lời lộn xộn của Chúc Duy Phong, nói:
– Lão Đổng bây giờ sao rồi? tôi đã tiễn Đổng Đại Tráng về, tiện thể còn mang theo một đứa con của ông ta.
– Diệp Thiên, lúc đó lão Đổng đã quỳ rạp xuống mặt đất lạy cậu 3 cái, cậu lo liệu việc này đúng là hoàn mỹ, tôi thay mặt cho lão Đổng cảm ơn cậu, tôi cũng khấu đầu cậu 3 cái.
Chúc Duy Phong lớn như vậy đây là lần đầu tiên mà ông ta dùng những lời chân thành, tha thiết để nói chuyện với người khác như vậy, ông ta thiếu Đổng Thăng Hải một mạng, coi như ông ta khấu đầu Diệp Thiên thì cũng là Chúc Duy Phong căn tâm tình nguyện.
– Biến đi, tôi còn chưa chết đâu, dập đầu cái gì?
Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng đi một chút, nghe khẩu khí này của Chúc Duy Phong thì hình như ông ta cũng không ở chỗ với Đổng Thăng Hải, sau khi mắng vài câu trong điện thoại hắn hỏi:
– Lão Đổng đâu?
– Tháng trước, lão Đổng đã đi Francisco, ông ta còn ít của cải bên đó, cậu cứ yên tâm đi, tôi đã sắp xếp cho người đi theo ông ta, an toàn mà sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Đại thù được báo, gia tộc còn có lưu tử mạch, Đổng Thăng Hải cũng dần dần phục hồi.
Chẳng qua là ông ta đã ở nước ngoài hơn nửa đời người nên thật sự không quen ở trong nước cuối cùng cũng đã đi đến Hồng môn tổng bộ ở Francisco, ở đây ông ta còn có ít của cải muốn để lại cho con trai kế thừa.
– Này, cái mạng của lão Đổng kiếp này không bị mất là may đây, sau nàu có thể yên tâm mà hưởng phúc tuổi già rồi.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên gật đầu hỏi:
– Sau khi Flódz chết các võ đài hắc quyền ở Nhật Bản, Thái Lan và Nga thế nào rồi?
– Loạn, rối loạn hết!
Chúc Duy Phong cười khổ một tiếng, nói:
– Những võ đài hắc quyền đó đều do một tay Flódz khống chế, Quần long vô thủ toàn bộ hắc quyền thế giới đều bị bọn chúng nhúng tay vào, rối không tách ra được.
Mấy võ đài hắc quyền Châu Á này cũng trở thành thị trường nhất là hai nơi ở Thái Lan và Nhật Bản sơ với hắc quyền ở Las Vegas thì chỉ có hơn chứ không có kém, Flódz vừa chết rất đông người đến dò xét.
Bởi vì khi Flódz còn sống quá mạnh, sau khi y chết đi cũng không có ai có thể nắm trong tau cục diện đó, cho nên ngoài huyết án ở Moscow ra thì hằng ngày ở Nhật Bản và Thái Lan cũng chết rất nhiều người.
– Lang luôn muốn ăn thịt, để bọn họ đánh đi!
Lông mày Diệp Thiên nhíu lại, cười hỏi:
– Ông thì sao, ông gần là gần quan được trao bổng lộc không ra tay sao?
– Tôi?
Chúc Duy Phong thở dài nói:
– Diệp Thiên, không dấu gì cậu, huynh đệ lần này thua, hắc quyền trong nước tôi đều tắt đi chứ đừng nói gì đến ở nước ngoài…
Chúc Duy Phong làm chuyện này thì thực ra các đại lão ở trong nước cũng biết, chẳng qua là thấy ông ta mất ông nội nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi, chứ cũng chẳng có ai tích cực với ồng ta.
Nhưng lần này chuyện xảy ra ở Nga tìm căn nguyên, nguồn gốc thế nào thì cũng dính dáng đến Chúc Duy Phong, chuyện này có thể lớn rồi.
Sau khi Flódz chết, Chúc Duy Phong đã sốt ruột điều tra hơn một tháng, trước đó không lâu đã có tiếng nới lỏng điểm mới khôi phục lại nhưng võ đài hắc quyền này thì Chúc Duy Phong cũng khỏi phải nghĩ đến việc tiếp tục kinh doanh.
Hơn nữa trải qua chuyện này thì cũng không khác gì việc kích thích vào tính khí của Chúc Duy Phong, lúc một tháng trước ngoài việc bị trận tử vòng kia kích thích thì bây giờ cũng giống như là từ một vị kinh doanh lụa là gấm vóc mà trở thành con chó đánh bạc.
– Như vậy cũng tốt, được rồi, tôi còn có việc tôi cúp máy trước!
Nghe thấy mình muốn biết tin tức này Diệp Thiên không đợi Chúc Duy Phong nhiều lời liền cúp máy luôn, tiểu tử đó lần này cũng chịu kích động không nhẹ.
Sau khi cúp máy, Diệp Thiên dùng ngón tay vuốt nhẹ lên điện thoại, cuộc điện thoại này không tránh khỏi bị mắng chửi.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Diệp Thiên vẫn bấm số điện thoại của mẹ, nghe thấy tiếng tút tút, có cả thiên quân vạn mã đúng trước mặt Diệp Thiên cũng không đổi sắc, nhưng lúc này tim đập nhanh lên mấy lần.
Sau khi nối máy được với bên kia, mặt Diệp Thiên vội tươi cười ngay, hắn như nịnh mẹ cười nói:
– Mẹ, là con Diệp Thiên đây.
– Tiểu tử thối, con còn biết gọi điện thoại về cơ à? Bận chuyện gì mà mấy tháng nay cũng không có tin gì? Cứ như vậy thì đến vợ con cũng phải bỏ mà chạy mất thôi!
Từ trước đến nay, nói chuyện trước mặt người khác Tống Vi Lan luôn nhỏ nhẹ chỉ có với cha con Diệp Đông Bình là làm ra như một bà sư tử Hà Đông vậy thôi.
– Dạ? Mẹ không con xong rồi sẽ thôi đi sao?
Vốn là Diệp Thiên sửng sốt nhưng lại có chút dở khóc dở cười cảm thấy chắc là mình được Tống Hạo Nhiên bày ra cho lý do gì để che dấu cho chuyện của mình.
Sự thật cũng đúng như vậy, Tống Hạo Nhiên sợ con gái mình lo lắng nên đã nói rằng Diệp Thiên ra nước ngoài có chút chuyện có lẽ trong một thời gian sẽ không liên hệ về nhà.
Không nói thế, Tống Vi Lan làm sao còn có tâm trạng ở lại kinh thành mà e rằng bà đã sớm tung tiền như rác để thuê lính đánh thuê đến Nga trước rồi.
Sau khi nghe con nói. Tống Vi Lan tức giận:
– Ông ngoại con cứ bí mật không chịu nói, sao mà ta biết được con làm gì? Bây giờ con đang ở đâu?
Đối với người cha đức cao vọng trọng của mình Tống Vi Lan rất tin tưởng, lúc này bà cũng không còn lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thiên nữa mà chỉ trách hắn không liên lạc với gia đình mà thôi.
– Mẹ, con ở Capetown ở Nam Phi, chậm nhất là một tuần nữa con sẽ về!
Nghe thấy mẹ cũng không có ý trách mình Diệp Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, đương nhiên hắn có thể lạnh lùng vô tình với kẻ địch nhưng đối với người thân hắn lại cực kì xem trọng.
– Con đang ở Capetown? Con đến đó làm gì?
Biết vị trí của con trai, ngữ khí của Tống Vi Lan có vẻ hốt hoảng.
– Mẹ sao vậy? có vấn đề gì sao?
Tuy rằng thời gian sống với mẹ không lâu nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra tiếng của mẹ dường như có vẻ lo lắng.
Tống Vi Lan phủ nhận nói:
– Không, không sao, con nên trở về sớm hơn một chút, đúng rồi con ở bên ngoài phải chú ý an toàn, an ninh trật tự ở Nam Phi không được tốt lắm đâu!
– Mẹ, mẹ dối con?
Diệp Thiên nhíu mày, bỗng nhiên trong đầu hắn sáng lên nói:
– Mẹ, có phải Tống Hiểu Long cũng đang ở Nam Phi không?
Chuyện của mẹ với Tống Hiểu Long, Diệp Thiên cũng có thể lý giải được, tuy Tống Hiểu Long làm rất nhiều chuyện có lỗi nhưng Tống Vi Lan lại không biết xử trí thế nào với y.
Chương 784 : Âm mưu
Năm đó khi Diệp Thiên vẫn còn phải mặc tã lót, Tống Vi Lan đã gây ra cho gia tộc rất nhiều áp lực, đi sang Mỹ đã sáng tạo ra một phẩn của cải khổng lồ đủ để người ta khiếp sợ.
Nhưng mà với những kỉ nhiệm về con trai đã khiến cho Tống Vi Lan nhận Tống Hiểu Long về nuôi nấng, nỗi nhớ nhung con trai bà đã trút giành hết cho Tống Hiểu Long.
Cho nên tuy là Tống Hiểu Long gọi Tống Vi Lan là cô nhưng thực ra bà đã sớm coi anh ta như con trai ruột của mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để bà không truy cứu chuyện này.
– Tiểu Thiên, dù có nói thế nào thì Tống Biểu Long cũng là anh họ của con, nể mặt mẹ con cũng đừng tính toán với cậu ta nữa?
Tống Vi Lan nói chuyện với con trai.
Mang theo âm điệu của sự khẩn cầu nhưng dù thế nào thì bà cũng đã từng nuôi nấng Tống Hiểu Long hơn 10 năm, cảm giác thân tình cũng là khó mà dứt bỏ được.
– Không tính toán? Chỉ sợ là anh ta không muốn buông tha con thôi?
Từ trước đến nay Diệp Thiên là người có thù tất phải báo, coi như tu vi của hắn tinh tiến cũng chính là hắn tôn thờ có oán báo oán, có ân trả ân. Đạo trượng phu ân oán rõ ràng mới là đúng.
Nhưng mẹ đã cầu xin cũng khiến cho Diệp Thiên mềm lòng, trầm ngâm một hồi Diệp Thiên mới nói:
– Mẹ, con nghe lời mẹ chỉ cần anh ta không trêu chọc con thì chuyện này coi như xong.
Bây giờ đối với Diệp Thiên thì Tống Hiểu Long chỉ như con kiến, kẻ tiểu nhân mà thôi chỉ trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt được, giữ lại tính mạng của anh ta cũng chỉ là để làm mẹ vui Diệp Thiên cũng nhịn đi.
– Tiểu Thiên, con yên tâm, khẳng định là nó không dám trêu chọc con nữa đâu, mẹ cam đoan với con!
Sau khi thuyết phục được con trai Tống Vi Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Tống Vi Lan cũng hiểu được, không cần nhìn vào cái học vị 4 năm của Tống Hiểu Long thì việc làm ăn trên thường trường của cậu ta cũng đặc biệt xuất sắc, nhưng đối với Diệp Thiên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.
– Được rồi, mẹ con mệt muốn đi nghỉ trước, mẹ nói với Thanh Nhã cho con một tiếng là được rồi!
Không biết vì cái gì mà trong lòng Diệp Thiên tràn đầy cảm giác thất vọng, sau khi hắn nói chuyện tào lao với mẹ vài câu thì cũng cúp điện thoại.
Thận trọng Diệp Thiên mới phát hiện hình như là bản thân mình đang có sự ghen tỵ, dù sao thì mẹ hắn cũng không để con trai trả thù người đã làm hắn tổn thương nên trong lòng Diệp Thiên có chút khó chịu.
– Ta sao vậy? mẹ không muốn mình làm tổn thương đến tên khốn đó là biểu hiện của sự trọng tình, ta lại tính toán làm gì?
Nghĩ thông suốt, trong lòng Diệp Thiên bỗng sáng lên, hắn lắc đầu cười đi đến bên cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Là Thành phố lớn thứ 2 của Nam Phi, thủ đô lập pháp đây chính là Thành phố có quang cảnh tự nhiên đẹp và có bến cảng nổi tiếng Thế giới.
Phòng khách sạn này của Diệp Thiên được chứng kiến cũng là một vinh dự “bàn ăn của Thượng đế” cùng với Ấn Độ Dương và Đại Tây Dương là giao điểm… cỏm giác tốt, trong gió biển trộn lẫn rất nhiều linh khí.
Từ trước đến nay du lịch đối với Diệp Thiên không có hứng thú nhiều cho lắm, sau khi nhìn cảnh sắc một hồi ở bên ngoài, hắn nhắm mắt ngồi trên sàn nhà hấp thu nguyên khí không lâu sau đã tiến vào tới thâm tầng trong nhập định.
Nhưng Diệp Thiên cũng không thể.
Tình cảm yêu đương nam nữa thường tình lại sẽ đánh mất đi lý trí và năng lực phán đoán, một người trán ngập tính nữ nhân thì chỉ số thông minh có vô hạn thì rồi cũng chỉ bằng không.
Thời gian dài ở Capetown của Châu Phi là thuộc địa của Hà Lan và Anh, thậm chí đến bây giờ cũng dài đến gần 3 thế kỉ.
Mặc dù Nam Phi đang được dẫn dắt của một Tổng thống da đen, Nam Phi đã rút ra khỏi Liên bang thành lập nước Nam Phi cộng hòa nhưng không thể phủ nhận ở Nam Phi có rất ít người nắm quyền tư hữu tài sản.
Sự phát hiện này giống như về phương diện xã hội ở Nam Phi, giống như cảm giác một chỗ có diện tích rộng phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp, biệt thự xa hoa trong tiểu khu nhưng không có một người da đen nào có thể đi lại bên trong đó.
Giả xử tiểu khu là một nơi có quang cảnh đẹp được phòng điền sản của Anh phát hiện thì người da đen dù có tiền cũng không được nghĩ đến mua biệt thự của nơi đó, ngoài tiền ra thì cũng phải có một thân phận xứng đáng.
– Chết tiệt, đến cảnh cáo ta vì ta cảnh cáo cái đồ tạp chủng kia à?
Ở trong tầng ba có thể nhìn thấy phong cảnh độc lập của biệt thự truyền ra một tiếng gầm gừ, ngay sau đó là âm thanh của một vật gì đó cứng vỡ vụn trên mặt đất.
Vừa mới đánh Golf xong, ngay cả quần áo cũng chưa thay Tống Hiểu Long nghe điện thoại, giận giữ cầm máy điện thoại đập xuống mặt đất, sau đó còn liên tục dùng chân đạp nó.
Tướng mạo của Tống Hiểu Long bây giờ là hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt thì dữ tợn.
Bị giận như bốc hỏa, làm cho đầu bị hôn mê, điện thoại dưới đất cũng như là Diệp Thiên kẻ thù của anh ta.
Tống Vi Lan điều động người trong nội bộ nhận ca, từ nhỏ Tống Hiểu Long đã chính là thiên chi kiêu tử, đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Còn anh ta thì cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc lên 10 tuổi đã biểu hiện là một người có trí tuệ nhạy bén về buôn bán có lần làm cho công ty tiết kiệm được một khoản tiền khá.
Bây giờ, Tống Hiểu Long nghĩ cô sẽ từng bước giao lại quyền hành công ty cho mình nhưng lại đột nhiên phát hiện cái danh “ Thái tử gia” này chẳng qua chỉ là hàng giả.
Xuất hiện rồi.
Điều này làm cho Tống Hiểu Long sinh ra một loại cảm giác nghi ngờ, từ nhỏ anh ta đã bị các loại quầng sáng bao phủ tâm lý có hơi lệch lạc, xem Diệp Thiên như cái đinh trong mắt chỉ muốn nhổ đi.
Kết quả thì mọi người cũng biết, Tống Hiểu Long thịt dê cũng không ăn được mà ngược lại chọc vào thân cuối cùng thì bị Tống Vi Lan đày đến Châu Phi điều này làm cho anh ta hận bà vô cùng.
Người lòng dạ hẹp hòi, cho đến giờ cũng không thấy vấn đề là ở trên người mình, toàn bộ cảm giác này của Tống Hiểu Long là mọi người phụ lại anh ta, lại không thể ngờ Tống Vi Lan vốn là muốn cho anh ta tránh xa Diệp Thiên chính là muốn bảo vệ anh ta.
Bị sự hận thù làm cho choáng váng cả đầu óc mấy năm nay Tống Hiểu Long cũng nuôi dưỡng cho mình một ít các diễn viên phụ, anh ta liên hiệp với cha con Lôi Thị của Hồng môn súy nữa thì đã biến công ty của Tống Vi Lan làm của riêng nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đối với Tống Hiểu Long mà nói, Diệp Thiên cái tên này chẳng khác nào ma chú, anh ta khắc chế mình không thèm nghĩ đến cái tên này nữa nhưng vừa rồi Tống Vi Lan gọi điện thoại đã khiến anh ta bộc phát.
– Hiểu Long, xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe thấy động tĩnh từ bên trong, từ bên ngoài chạy vào 7, 8 người thân hình dũng mãnh, người Hoa cũng có, người da trắng cũng có, người nói chính là người Hoa hơn 40 tuổi.
– Anh Long, em không sao, để boạn họ lui ra đi!
Tống Hiểu Long hít vào một hơi thật sâu, không chế tâm trạng của mình là một nhân vật quan trọng điều này là cần thiết không ngờ là Tống Hiểu Long làm rất tốt.
– Các cậu ra ngoài đi.
Người đàn ông gọi là anh Long đó khoát tay, sau khi chờ mọi người đi ra đã hỏi:
– Hiểu Long, xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu hãy nói đi?
Anh Long là đại ca tên là Miêu Tử Long, y chính là người trong Hồng môn cũng là đệ tử của Lôi Lão Hổ, Lôi Chấn Nhạc ở bên cạnh Tống Hiểu Long từ khi lên 10.
Nói là Tống Hiểu Long có thủ đoạn, qua hơn 10 năm anh ta thành công thì anh Long cũng trở thành tâm phúc của mình, sau khi Lôi Chấn Nhạc mất, Miêu Tử Long đã rút lui khỏi Hồng môn.
Trong mắt của Miêu Tử Long thì Tống Hiểu Long chính là ông chủ của mình, lại cũng giống như là con mình cho nên hai người ở chung cũng là điều bình thường.
Sau khi nghe Miêu Tử Long hỏi, con mắt của Tống Hiểu Long ánh lên sự thù hận,nói:
– Anh Long, người kia hiện tại đang ở Capetown.
– Người kia? Cậu nói là…là Diệp Thiên?
Miêu Tử Long lặng đi một chút, nhân tiện cũng phản ứng luôn có thêt làm cho Tống Hiểu Long nghiến răng khiến lợi như vậy ngoài Diệp Thiên ra thì làm gì có ai khác.
– Đúng vậy, chính là hắn ta!
Tống Hiểu Long nắm chặt nắm đấm, giọng căm hận nói:
– Anh Long, chúng ta bị buộc đến chỗ này đều là tại Diệp Thiên, em… muốn…hắn… chết!!!
Nói đến đây, Tống Hiểu Long có vẻ hưng phấn, trong lòng đã có đáp án chỉ cần Diệp Thiên chết thì anh ta vẫn có cơ hội nhúng tay vào việc buôn bán khổng lồ kia của Tống Vi Lan.
Tuy trải qua mấy chuyện ở Thái Lan và Thượng Hải, Tống Hiểu Long biết Diệp Thiên có bản lĩnh nhưng rốt cục thì anh ta cũng chỉ là người tường tư duy theo quán tính, căn bản là anh ta không nghĩ đến sự khủng bố của Diệp Thiên.
– Hiểu Long, người họ Diệp kia không phải dễ chọc đâu, sư phụ cũng bại dưới tay hắn!
Đối với võ thuật Trung Quốc mà nói thì Tống Hiểu Long dốt đặc cán mai, Miêu Tử Long cũng tỉnh táo cho nên sau khi nghe anh ta nói vậy trên mặt lộ rõ sự do dự.
Phải biết rằng, người luyện võ đều tuân chịu người mạnh làm vua đó là tôn chỉ, đời này Miêu Tử Long tin phục sư phụ là Lôi Chấn Nhạc nhưng ngay cả Lôi Lão Hổ cũng bị đánh bại nên y cũng không cho là mình tài giỏi hơn Diệp Thiên.
– Hắn lợi hại nhưng có thể tránh được đạn sao?
Chương 785 : Âm mưu
Tống Hiểu Long không cho là đúng liền bĩu môi, nói:
– Cả thế giới cũng biết, Nam Phi rất rối loạn, chuyện nổ súng giết người, Diệp Thiên vận khởi không tốt bị người ta đấu súng bắn cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Vừa nói, ở Nam Phi không có quản lý về súng ống, dường như ở đây các công ty khai thác kim cương, quặng mỏ đều phải tực mình vũ trang.
Như Tống Hiểu Long vừa nói, vì cướp bóc sẽ tạo thành án đầu súng ở Nam Phi này rất bình thường, mật độ dũng rất cao.
– Chuyện này phải làm, nhất định phải làm cho sạch sẽ, cậu để tôi suy nghĩ kĩ đã.
Mặc dù Miêu Tử Long là người luyện võ nhưng suy nghĩ lại rất cẩn thận, y không tùy tiện đồng ý với Tống Hiểu Long mà phải thầm tính toán thêm.
– Cứ vậy đi, Hiểu Long tôi muốn đi gặp Lôi Hổ ông ta đã tận mắt thấy Diệp Thiên ra tay, có ông ta giúp tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Miêu Tử Long là đồ đệ của Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ là sư huynh, may là thời gian này Lôi Hổ cũng đang ở Capetown.
Ở cách chỗ khách sạn Diệp Thiên không xa , trong một tiểu khu sa hoa, có một biệt thự của Miêu Tử Long, muốn nói Tống Hiểu Long có thể lung lạc người này bên người, ra tay hào phóng cũng là một trong những nguyên nhân trong đó, biệt thự này giá trị hàng ngàn vạn, hắn nói sẽ tặng cho Miêu Tử Long .
– Miêu sư đệ, có việc đệ còn bận việc của đệ, không cần đi theo ta.
Miêu Tử Long cũng là người luyện võ, ở đâu cũng không phải thực chú ý, nhưng dụng cụ trong phòng luyện công lại là rất hoàn thiện, lúc này Lôi Hổ đang dùng cọc gỗ trong phòng luyện công luyện tập Đường Thủ, cả gian phòng “ Thùng thùng “ rung động, nhìn thấy Miêu Tử Long đi vào, Lôi Hổ lui về sau vài bước, bày ra dáng thu công.
– Lôi sư huynh, huynh nói như vậy có vẻ rất khách khí …
Miêu Tử Long lớn tiếng cười nghênh đón, đưa cho Lôi Hổ một cái khăn mặt sạch sẽ, nói:
– Sư phụ đối đãi đệ ân trọng như núi, huynh đệ chúng ta lại như anh em, anh đến Capetown, làm huynh đệ há có thể không theo!
Miêu Tử Long cùng Lôi Hổ tuổi không cách nhiều, hai người từ nhỏ cùng tập võ, luận công phu, xuất thân từ nơi lạnh khủng khiếp Miêu Tử Long còn tốt hơn so với Lôi Hổ.
Nhưng Lôi Hổ có một người cha tốt, dần dần vượt trội ở Hồng môn, còn Miêu Tử Long chỉ có thể đảm nhiệm một vài phi vụ bảo tiêu trọng yếu ở Hồng môn, nhưng Tống Hiểu Long cùng Lôi gia quan hệ mật thiết, phần lớn đều là do Miêu Tử Long đến liên hệ, hắn và Lôi Hổ quan hệ cũng không tệ lắm.
– Miêu sư đệ quá khách khí, sao vậy, tìm ta có việc?
Nghe được Miêu Tử Long nói vậy, trên mặt Lôi Hổ nở một nụ cười, sau khi bị cha già buộc phải từ Hồng môn về ẩn, Lôi Hổ luôn luôn không hóa giải được tích tụ trong lòng.
Phải biết rằng. Lôi Chấn Nhạc đã hơn tám mươi tuổi, chậu vàng rửa tay về nhà an dưỡng già không có gì.
Nhưng Lôi Hổ mới hơn 40 tuổi, đúng là thời gian sung sức, nhất là từ lúc được người tiền hô hậu ủng đông như trẩy hội đến hiện tại như cây đổ bầy khỉ tan không người tới cửa, loại tâm lý chênh lệch này thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, khiến cho Lôi Hổ căn bản là không thể ở San Francisco lâu, tìm cớ trốn đến Miêu Tử Long nơi này.
Mà Miêu Tử Long đối với Lôi Hổ vẫn cung kính như trước vậy. Cũng làm cho tâm trạng Lôi Hổ khoan khoái rất nhiều, tựu ngay cả Lôi Chấn Nhạc ba phen mấy bận đốc xúc hắn về San Francisco, không cần cùng Tống Hiểu Long thân cận quá. Cũng bị Lôi Hổ coi như gió thoảng bên tai, vào tai trái ngay sau đó liền đi ra ngoài tai phải.
– Lôi sư huynh, thật cũng không phải là chuyện gì lớn!
Miêu Tử Long nhìn một chút sắc mặt Lôi Hổ, chú ý ngữ khí của mình, nói:
– Chính là tiểu đệ gần đây có được một tin tức, cái cậu thanh niên tên Diệp Thiên đó đến đây rồi!
– Diệp Thiên?
Lôi Hổ lập tức trợn tròn ánh mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, quát:
– Hắn đến Capetown để làm chi? Chẳng lẽ lăng nhục Lôi gia chúng ta còn chưa đủ, còn muốn đến đánh ta thành con chó rơi xuống nước sao?
Phàm là người lòng dạ hẹp hòi, đều sẽ tìm vấn đề từ trên thân người khác, Lôi Hổ cũng không thử nghĩ, không phải hắn vội vã thượng vị, cùng Tống Hiểu Long cấu kết cùng một hội đối phó Tống Vi Lan, Diệp Thiên chẳng lẽ lại rỗi rãnh đi tìm hắn gây phiền phức?
Nhưng đối với Lôi Hổ đã muốn chen chân thật sâu mà nói, cha hắn chấp nhận chậu vàng rửa tay, chính mình từ địa vị đầu sỏ Hồng môn mất thế chính là do Diệp Thiên. Trong mỗi ngày khi tập đánh ở cọc gỗ, trước mắt đều nghĩ là Diệp Thiên.
Bây giờ nghe được Miêu Tử Long nhắc tới tin tức của Diệp Thiên, nhất thời lại khơi gợi lên hận thù từ Lôi Hổ, trong mắt không che dấu lộ ra một tia oán độc.
Miêu Tử Long trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lôi Hổ, nhất thời trong lòng mừng thầm, vội vàng tiếp lời nói:
– Lôi sư huynh, Diệp Thiên này thật là đáng giận. Nếu không phải vì hắn, sư phụ ở Hồng môn đang như mặt trời ban trưa, vị trí môn chủ cũng là của sư huynh.
– Đúng vậy, tên tiểu bối khinh người quá đáng, lấy về số tiền đó còn chưa tính, lại còn diệt sạch, Lôi Hổ ta không đội chung trời cùng hắn!
Bị Miêu Tử Long khích như vậy, Lôi Hổ lại càng sôi gan, một chưởng vỗ vào cử tạ bên người, lại có thể khiến quả tạ gấp khúc từ giữa.
– Lôi sư huynh, cơ hội không phải ở trước mắt sao?
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười, nói:
– Đệ đã cho người ta đi thăm dò, Diệp Thiên dùng tên giả Triệu Tài Đức, nhập cảnh hôm nay, hiện tại đang ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn, hắn không dám dùng tên khai sinh ở đó, nói vậy tới đây cũng là làm chuyện gì đó không muốn người khác nhận ra, coi như mất tích, người khác cũng không thể nói tới hắn!
Ở nơi pháp chế không kiện toàn, có hai thứ là hữu dụng nhất, thứ nhất là nắm tay, nắm tay người nào lớn, người đó liền có đạo lý, đương nhiên, tới hiện đại, nắm tay đều đổi thành súng ống , tục ngữ nói báng súng sinh ra chính quyền mà.
Mà nói cách khác dĩ nhiên là tiền tài , Miêu Tử Long chỉ mất mấy vạn Đô-la, khiến cho một quan chức xuất nhập cảnh Capetown giúp hắn điều tra danh sách người Hoa nhập cảnh hôm nay, Miêu Tử Long rất nhanh liền thông qua ảnh chụp trên danh sách nhận ra Diệp Thiên.
Nhưng Miêu Tử Long cũng không trực tiếp phái người tới cửa giết người, bởi vì hắn có băn khoăn, năm đó quân giết thuê ở Đài Loan đuổi giết Diệp Thiên, chính là Miêu Tử Long liên hệ giúp ông chủ Tống Hiểu Long.
Nhưng kết quả cuối cùng sự kiện kia, cũng khiến Miêu Tử Long khiếp sợ không thôi, binh đoàn Thiên Long hoành hành Đông Nam Á, lại có thể bị diệt toàn quân, đây chính là một binh đoàn trang bị đến tận răng, cái này cũng thuyết minh, Diệp Thiên có thực lực đối kháng súng ống.
Miêu Tử Long tập võ nhiều năm, hiểu biết hơn xa người thường, những thứ không nói đâu xa, hắn biết với tu vi của sư phụ mình, có thể tay không chạy thoát khỏi loạn súng, Diệp Thiên ở đại hội Hồng môn chiến thắng Lôi Chấn Nhạc, đương nhiên không phải hạng người bình thường.
Cho nên Miêu Tử Long cũng không trực tiếp đồng ý với Tống Hiểu Long, mà là tìm Lôi Hổ, hắn muốn từ trong miệng Lôi Hổ biết được thực lực Diệp Thiên, cũng dễ ứng đối, để tránh tái phạm đánh rắn không chết bị cắn lại.
– À? Tử Long sư đệ, ta ở Capetown không có thế lực gì, tuy rằng ta hận không thể giết chết Diệp Thiên, nhưng ta cũng không đủ lực!
Lôi Hổ ở Hồng môn có thể có thân ở địa vị cao, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc ở bên trong, nhưng hắn cũng không phải cái bao cỏ, sau phẫn nộ lúc ban đầu, lập tức liền phản ứng lại, cảm thấy một mình tiểu sư đệ như hắn muốn lấy mạng Diệp Thiên không dễ.
Tự mình biết lượng sức, Lôi Hổ tuy rằng hận Diệp Thiên, nhưng hắn cũng rõ ràng, bản thân ở trước mặt Diệp Thiên căn bản là không đủ sức, cho dù hắn cầm súng, sợ là chưa có cơ hội bóp cò. Miêu Tử Long muốn mình xuất đầu lộ diện, quả thực chính là người ngốc nói mê.
– Lôi sư huynh, huynh hiểu lầm ý tứ của đệ, huynh cũng biết, Diệp Thiên làm cho kế hoạch của vị thiếu gia đó thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cậu ta càng muốn Diệp Thiên chết hơn so với huynh!
Miêu Tử Long biết lúc này tiếp tục che lấp ý đồ đến đây, nhất định sẽ bị Lôi Hổ hận thù, lập tức hành văn gãy gọn nói:
– Lôi sư huynh, đệ chỉ là muốn biết, Diệp Thiên – người trẻ tuổi kia tu vi như thế nào? Muốn thế nào, mới có thể làm cho hắn chết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta đều không ra tay!
Miêu Tử Long sớm không còn là chàng thanh niên năm đó mang theo dao lưu lạc giang hồ, hắn hiện tại cũng là người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn có gia sản, chiều chuộng thân thể vô cùng, cũng may Nam Phi nơi này tiền làm nguôi sự bất bình, một số lớn đôla ném xuống, sẽ có rất nhiều người giúp hắn.
– Là Tống hiểu Long bảo cậu tới?
Lôi Hổ nhìn Miêu Tử Long, nói thành thật mà nói, sau khi ở Lôi gia xảy ra sự cố, hắn đối với Tống Hiểu Long cũng có chút bất mãn, sự tình đến lúc khốn cùng, tiểu tử này chạy nhanh hơn so với con thỏ, sau khi đến Capetown, hắn luôn luôn ở trong biệt thự của Miêu Tử Long, thoái thác nhiều lần Tống Hiểu Long mời.
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:[Audio] Công Tử Điên Khùng
– Lôi sư huynh, Hiểu Long cũng là có nỗi khổ, cậu ta bị Tống Vi Lan hủy nhiều chức vụ công ty, chuyện với sư phụ kia, thật sự là không thể làm gì!
– Cậu nói cũng đúng…
Lôi Hổ gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống, chậm rãi nói:
– Diệp Thiên … người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi sâu không lường được, hắn cùng cha ta giao thủ cũng không xuất toàn lực, hơn nữa ta nghe nói, hắn còn biết thuật pháp kỳ môn!
Lôi Hổ tính khí thuộc loại có thù tất báo, tuy rằng Lôi Chấn Nhạc nghiêm lệnh không cho phép hắn tìm Diệp Thiên gây phiền toái, nhưng Lôi Hổ nói lý ra vẫn là góp nhặt rất nhiều tin tức về Diệp Thiên, lúc này vừa nhìn, trong lòng hắn nhất thời nổi trống, coi như Diệp Thiên biểu hiện ra ngoài một chút năng lực, đã xa không phải hắn có thể đối phó .
– Thuật pháp kỳ môn? Lôi sư huynh, huynh còn tin tưởng cái này?
Miêu Tử Long biết Diệp Thiên lợi hại, nhưng nói đến kỳ môn, hắn lại có chút không cho là đúng, những người Hồng môn biết thuật pháp kỳ môn cũng không phải ít, nhưng mười người thì trong đó còn có mười mấy là kẻ lừa đảo, không một người nào có thực học.
Lôi Hổ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu, nói:
– Trước tiên không nói chuyện tin hay không, Tử Long sư đệ, tài năng của Diệp Thiên trước hơn mười người đánh thuê bao vây tiễu trừ mà không chết, đã nói lên vấn đề, Capetown tuy rằng rất loạn, nhưng không lẽ cậu cũng dám tìm người cho nổ khách sạn Hi Nhĩ Đốn chứ?
Lôi Hổ rời khỏi giang hồ, con đường tin tức dĩ nhiên là thất thoát rất nhiều, hắn cũng không biết chuyện mấy tháng trước xảy ra ở Nga, nếu không giờ phút này coi như hắn hận Diệp Thiên đến tận xương, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đối phó Diệp Thiên.
– Sư huynh nói cũng phải, ở khách sạn khẳng định không được, nhưng chúng ta có thể đưa hắn đi, tìm một trận loạn súng mấy chục người bắn phá, đệ không tin hắn không chết?
Miêu Tử Long nghĩ một chút, nói tiếp:
– Nhưng theo lời sư huynh kỳ môn thuật pháp có chút phiền phức, nếu hắn thật sự là biết yêu thuật gì đó, chúng ta thật đúng không có biện pháp.
Miêu Tử Long đời này tôn thờ, chính là luôn phải cẩn thận, ngay cả hắn không thể nào tin được lời Lôi Hổ nói cái gì mà thuật pháp kỳ môn, nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, vẫn sẽ lo lắng nhân tố này.
– Diệp Thiên coi như là tu vi cao thâm, cũng đánh không lại viên đạn, Tử Long sư đệ, cậu nói biện pháp khả thi, nhưng thời cơ và địa điểm cần chọn tốt, nhất định phải ở nơi địa hình hẹp, để cho hắn tránh cũng không thể tránh, nếu không cũng rất khó ra tay!
Lôi Hổ muốn Diệp Thiên chết, tuyệt không kém gì Tống Hiểu Long dưới, trầm ngâm một chút nói tiếp:
– Còn về chuyện thuật pháp kỳ môn, ta sẽ nghĩ biện pháp, ta quen một người tinh thông vu thuật ở Âu Châu, có lẽ có thể đối phó được Diệp Thiên…