- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 159: Binh đoàn đánh thuê Black Widow (c791-c795)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 159: Binh đoàn đánh thuê Black Widow (c791-c795)
❮ sautiếp ❯Chương 791 : Việc cần chú ý
Lão Đường, vậy cám ơn ông, hiện tại tôi đang ở Capetown.
Diệp Thiên ở Hồng Kông bố trí cái Tụ Linh Trận kia, đã bị mấy sư huynh trưng dụng, ngay cả Đường Văn Viễn có được ưu đãi đều nhiều hơn so với chính mình, cho nên sử dụng ông chủ Đường, Diệp Thiên không thấy gánh nặng chút nào.
– Diệp Thiên, yên tâm đi, hai ngày sau phi cơ có thể đáp xuống sân bay quốc tế Capetown, cậu có thể đi khi nào cậu muốn.
Điện thoại truyền đến tiếng Đường Văn Viễn vỗ ngực cam đoan với Diệp Thiên, hắn ở biệt thự của Diệp Thiên hơn nửa năm, từ trong ra ngoài giống như là thay đổi thành người khác, nếp nhăn trên mặt đã hoàn toàn biến mất không thấy, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng từ bề ngoài mà xem, thì giống như chừng năm mươi tuổi.
Đường Văn Viễn đã quá bát tuần, hắn tới tuổi này, đối với tiền tài danh lợi sớm là như gió thoảng, nhưng chỉ có sinh tử, hắn cũng không thể làm gì, đừng nói Diệp Thiên mượn máy bay, chính là muốn giành lấy tài sản của hắn, sợ là Đường Văn Viễn cũng sẽ kiểm kê rồi chắp tay đưa.
Diệp Thiên đối với chuyện này cũng biết rõ, lập tức cười nói:
– Lão Đường, chuyện này đừng nói cho mấy vị sư huynh của tôi trước, chờ tôi trở về cho bọn họ một ngạc nhiên!
Mấy ngày trước đây Diệp Thiên xem bói, quẻ tượng có chút khó hiểu, hắn sợ đám người Cẩu Tâm Gia biết được hành tung của mình sẽ chạy đến Capetown, đến lúc đó vạn nhất chuyện gì phát sinh, Diệp Thiên cũng không còn sức phân thân đi bận tâm lo cho ọn hắn.
Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười, nói:
– Tôi hiểu, kỳ thật Cẩu đại sư đã sớm tính ra cậu sẽ bình an vô sự, còn tôi thì sốt ruột thừa rồi!
Sau chuyện ở Nga một tuần, Đường Văn Viễn quả thực sắp giống con kiến bò trên chảo nóng, chính là Cẩu Tâm Gia bói một quẻ tính ra Diệp Thiên cát nhân thiên tướng, nên mới làm cho Đường Văn Viễn an tâm lại.
– À, Đại sư huynh lại có tiến bộ về thuật bói toán sao?
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên cảm thấy không khỏi có chút hổ thẹn.
Ma Y nhất mạch bọn hắn vốn được truyền thừa xem bói hỏi quẻ. Nhưng Diệp Thiên là môn chủ lại có chút không làm việc đàng hoàng, tuy rằng thuật pháp đột nhiên tăng mạnh, ở thế giới thiên địa nguyên khí thiếu hụt này thăng cấp tới Tiên Thiên, nhưng mấy năm gần đây ở mặt xem bói, cũng không bỏ công sức gì.
Mà Cẩu Tâm Gia hoàn toàn tương phản với Diệp Thiên, sau khi được truyền thừa Diệp Thiên sửa sang lại từ tổ sư, bất kể là ở trận pháp hay là thuật pháp xem bói đều là mất tinh lực rất lớn đi nghiên cứu, năng lực cảm ứng nguy hiểm đối với mình có lẽ không như Diệp thiên. Nhưng về suy diễn Thiên Cơ, mơ hồ đã vượt qua Diệp Thiên .
– Cẩu đại sư hiện tại chính là người nổi tiếng, người trong hội ở Hồng Kông, đều muốn ông ấy giúp đỡ xem bói một quẻ. Mấy ngày hôm trước còn có người tìm tôi, muốn mời Cẩu đại sư tính cho một quẻ đấy!
Đường Văn Viễn hiển nhiên cực kỳ tôn sùng đối với Cẩu Tâm Gia, địa vị của hắn trong hội phú hào Hồng Kông, so với Lý Siêu còn kém hơn một chút. Nhưng tất cả mọi người biết hắn và Tả Gia Tuấn cùng với Cẩu đại sư giao hảo tốt, nên cũng là nước lên thì thuyền lên. Vô luận là ai thấy hắn đều phải khách khí ba phần.
– Được, trở về tôi phải cám ơn Đại sư huynh.
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười khổ, môn chủ như hắn này làm thật sự là có chút không hết chức trách, tìm được mấy sư huynh cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng đối với tương lai môn phái cũng không hề có quy hoạch, đến nay cũng mới thu Chu Khiếu Thiên là một đồ đệ. Ngay cả đánh bóng thanh danh còn cần Đại sư huynh tự thân xuất mã.
Cùng Đường Văn Viễn thương nghị một chút, Diệp Thiên Diệp Thiên cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Lại mất ba ngày hộ chiếu Diệp Thiên mới có thể nắm về tay, hắn cũng không ngại trước khi đi, giải quyết hết tai hoạ ngầm năm đó, cái cảm giác luôn bị người tính kế hại sau lưng không chút dễ chịu ——
– Ngài là Triệu tiên sinh? Tôi là Hoa Quân. Là hướng dẫn du lịch của ngài lần này trong hành trình Nam Phi!
Sáng sớm hôm sau, bên tai Diệp Thiên liền vang lên tiếng đập cửa. Mở cửa phòng vừa nhìn, bên ngoài đang đứng là một chàng trai người Hoa, xem tuổi cũng chỉ chừng hai mươi, không hơn mình lắm.
– Triệu tiên sinh? À, anh là tìm tôi?
Diệp Thiên còn có chút không quen đối với cái tên của chính mình kia, ha ha nói:
– Không phải nói tám giờ xuống đại sảnh tập hợp sao? Lúc này mới bảy giờ bốn mươi, vẫn chưa tới thời gian mà?
Hoa Quân cười cười, nói:
– Triệu tiên sinh, báo lộ tuyến này chỉ có một mình ngài, tôi nghĩ, có một số việc nên nhắc ngài trước tiên.
– Chỉ có một mình tôi? Du lịch Nam Phi không vắng vẻ thành như thế nào chứ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn và Vu Thanh Nhã cũng từng tham gia qua một vài đoàn du lịch, biết văn phòng du lịch tổ chức ra một đoàn ít nhất đều phải hơn mười người, riêng một mình hắn tổ chức thành đoàn, văn phòng du lịch còn không phải bù thêm bà ngoại sao?
– Triệu tiên sinh, người đến Nam Phi du lịch cũng không phải ít!
Hoa Quân nghe vậy trên mặt lộ ra cười khổ, nói:
– Hiện tại chính là thời gian nóng nhất ở Nam Phi, người tới nơi này du lịch phần lớn cũng đều đi bờ biển nghỉ, không ai đồng ý sang mỏ vàng bên này…
Nói thành thật mà nói, Hoa Quân cũng cảm thấy thập phần hiếu kỳ đối với Diệp Thiên. Phải biết rằng, tháng sáu và bảy nhiệt độ không khí ở Nam Phi không khác bếp lò, mà mỏ vàng ở dưới đất hơn mười thậm chí vài trăm mét, lại càng oi bức, đừng nói xuống, cho dù là khai thác trên mặt đất, cũng đều nóng làm cho người ta ngạt thở.
Mà coi như từ quốc nội có học gia địa chất đến khảo sát, cũng đa phần cùng đi với một vài quan viên chánh phủ Nam Phi đi đến riêng mỏ vàng, Diệp Thiên lựa chọn một hành trình này, quả thực là độc nhất, muốn tìm người cùng đoàn cũng không thể.
Vốn là chỗ văn phòng du lịch của Hoa Quân không muốn đón người này, nhưng ngay khi bọn hắn chuẩn bị thoái thác, có người tìm tới của, báo cho bọn hắn một cái giá cả khó có thể cự tuyệt, con số thậm chí cao hơn so với lợi nhuận bọn hắn đón một đoàn hơn trăm người.
– Mời vào, có chuyện gì cần nói trước?
Diệp Thiên nhìn lướt qua ở trên người Hoa Quân, hắn có thể cảm ứng được, chàng trai này so với mình còn trẻ hơn, không có gì ác ý, mà cánh tay ngăm đen chứng minh hắn thật sự là một hướng dẫn du lịch thường xuyên chạy ở bên ngoài.
– Là như vậy, Triệu tiên sinh, lần này chúng ta muốn đi thăm mỏ vàng, ngoài Johannesburg có mấy mỏ vàng đã sắp vứt đi thay đổi thành điểm du lịch ra, còn lại cũng còn đang khai thác. Bọn họ có những quy định phi thường hà khắc, tôi hi vọng đến lúc đó Triệu tiên sinh có thể tuân thủ, không nên gây ra hiểu lầm và phiền toái gì…
Hoa Quân là một viên chức văn phòng du lịch quốc nội, nhưng hắn sinh ra ở Nam Phi, hiểu rõ đối với tập tục bản địa cùng với hiện trạng xã hội, lập tức giới thiệu đơn giản cho Diệp Thiên.
Nam Phi giống Mĩ, tư nhân có súng ống là hợp pháp, hơn nữa chế độ của bọn họ không hoàn thiện, súng chợ đen tràn ra, dùng ít tiền có thể mua được một khẩu súng lục, ở khu người da đen, cơ hồ mỗi ngày đều có án súng phát sinh.
Giống như quặng mỏ vàng và kim cương, sản xuất đều là những kim loại cùng khoáng vật hiếm, trị an lại càng quan trọng, từng mỏ quặng đều cũng có võ trang tư nhân của mình, bọn hắn có quyền bắn chết người chưa cho phép đã tiến vào trong sân quặng mỏ, cho nên nói muốn giao thiệp với khai thác mỏ ở Nam Phi, không có quan hệ cảnh căn bản là không nên đi nghĩ đến.
Hoa Quân mang Diệp Thiên đi thăm mấy mỏ vàng, tuy rằng đều là do người Hoa đầu tư khai thác, tương đối dễ nói chuyện, nhưng là có những khu vực, như là nơi tinh luyện mỏ vàng, vẫn không cho phép người ngoài tiến vào, Hoa Quân thuyết minh cho Diệp Thiên cũng chính là điểm này.
Nghe xong Hoa Quân giới thiệu, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
– Vậy có thể đến hiện trường khai thác mỏ vàng xem một chút hay không?
Trải qua chuyện ở Seberia, Diệp Thiên phát hiện, cho dù phía dưới quặng mỏ có linh mạch hay không, khu vực khai thác mỏ đều cũng có một số vật chất có tính phóng xạ, vật chất tính phóng xạ này có hại đối với cơ thể người, có loại lại vô hại với cơ thể người, nhưng cũng có thể ngăn cách thần thức tra xét.
Coi như Diệp Thiên lúc này tu vi khó khăn lắm mới tiến vào đến trung kỳ Tiên Thiên, nhưng là ở trong mỏ quặng, thần thức của hắn tối đa cũng chỉ có thể phóng xuất ra hai ba mươi mét.
Đây đối với mỏ vàng lộ ở bên ngoài như ở Seberia là đủ dùng , nhưng là ở Nam Phi, một mỏ vàng thường thường sâu dưới nền đất vài trăm mét, Diệp Thiên muốn ở trên mặt đất sử dụng thần thức phát hiện phía dưới có linh mạch hay không, không thể nghi ngờ là người ngốc nói mê.
– Chuyện này…
Trên mặt Hoa Quân lộ ra vẻ khó xử, nhưng ngẫm lại ông chủ phân phó trước khi đi, mở miệng nói:
– Chuyện này tôi cần can thiệp với bên mỏ quặng, nếu bọn họ đồng ý, hẳn là có thể đi xuống.
Diệp Thiên nói ra yêu cầu, kỳ thật trước kia cũng thường xuyên có du khách nói ra, bọn hắn chưa biết hiện trường khai thác vàng, cho nên rất hiếu kỳ, nhưng cực ít khi có mỏ quặng lại đồng ý cho du khách đến khu khai thác quặng.
Chương 792 : Binh đoàn đánh thuê Black Widow
Ông Triệu, vị này là anh Lưu, lịch trình và đi lại của chúng ta lần này đều do anh Lưu phụ trách!
Sau khi lên xe, Hoa Quân giới thiệu người đang ngồi ở vị trí tài xế với Diệp Thiên.
Thường thì bên công ty du lịch rất ít nhận những chuyến du lịch một người như thế này, cho dù là nhận rồi thì cũng tìm một vài đoàn du lịch khác để nhập vào, đợi người đông mới xuất phát, nếu không có nhà tài trợ thì Diệp Thiên đừng hòng có được chuyến du lịch một người cùng tài xế và hướng dẫn viên như thế này.
– Anh Lưu, vậy làm phiền anh rồi!
Diệp Thiên chào người tài xế khoảng 30 tuổi kia rồi nói tiếp”
– Trạm dừng chân dầu tiên của chúng ta là ở đâu đây?
– Đến mỏ vàng Mãnh Sa!
Anh Lưu nói không nhiều, nói cái tên liền lái xe rời khỏi khách sạn.
– Ông Triệu, thực ra Cape town trước đây là thành phố mỏ vàng, vì giáp với eo biển nên dần dần mới trở thành thành phố du lịch.
Hoa Quân rất có tài làm lái xe, hắn giới thiệu đường với Diệp Thiên:
– Xung quanh Cape Town, ít nhất cũng có mười mỏ vàng lớn nhỏ, mỏ vàng Mãnh Sa là một trong những mỏ vàng nổi tiếng ở đây, ở đó cũng có nhiều công nhân người Hoa nhất.
– Được, tôi theo sắp xếp của các ông!
Diệp Thiên nghe xong liền gật đầu, hắn ngồi hàng ghế phía sau nhắm mắt lại, Hoa Quân thấy Diệp Thiên có vẻ muốn nghỉ ngơi nên không nói tiếp nữa.
Nhưng Hoa Quân đã không biết rằng, Diệp Thiên không phải là đang nghỉ mà trong đầu đang dự đoán về cuộc hành trình này.
Dự đoán khác với xem bói, xem bói chỉ có thể dựa vào một việc để có được một thông tin nào đó, nhưng dự đoán thì không giống như vậy, dựa vào năng lực hiện tại của Diệp Thiên, hắn thậm chí có thể dự đoán được những phúc họa xảy ra vào hôm nay, hoặc là vào một thời điểm nào đó có chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên, cách suy diễn này làm tinh thần bị tiêu hao rất lớn, cứ cho là bây giờ Diệp Thiên đã tu thành nguyên thần thì nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể dự đoán trong khoảng thời gian hai ba ngày thôi, khoảng nửa tiếng sau, sắc mặt Diệp Thiên đã trở nên mệt mỏi.
– Lẽ nào quẻ bói của mình lúc trước có vấn đề?
Diệp Thiên tỏ vẻ nghi ngờ. Vừa rồi hắn gần như đã tiêu hao hết tám phần tinh thần, dùng bí thuật thừa kế được để dự đoán những chuyện xảy ra trong hai ngày tiếp theo, tuy nhiên trận bao vây chặn đánh đó đã không xảy ra.
Hơn nữa trong hai ngày này cũng chẳng có chuyện vui gì xảy ra, điều này làm Diệp Thiên có phần thất vọng, nếu không phải lịch trình đã sắp xếp xong rồi thì hắn thậm chí còn muốn hủy bỏ tham quan các cảnh điểm vào hai ngày này, hơn nữa ông chủ Diệp là một ông chủ lớn có doanh thu một ngày lên đến mấy chục vạn, làm gì có thời gian mà đi loanh quanh ở đây.
– Hi vọng các ông không làm tôi thất vọng!
Vừa đi ra khỏi vùng giết choc Siberia, Diệp Thiên vẫn chưa quen với cuộc sống yên bình đột ngột này, trong lòng luôn hi vọng Tống Hiểu Long đến gây chuyện với mình, điều này không chỉ mang đến niềm vui cho hắn trong cuộc hành trình tẻ nhạt ở Nam Phi này mà còn loại trừ được tai họa ngầm luôn rình rập sau lưng hắn.
– Miêu thúc, công việc sắp xếp thế nào rồi?
Trong một tòa biệt thự hào nhoáng ở Cape Town, Tống Hiểu Long đang vuốt ve ly rượu đỏ, nói chuyện với Miêu Tử Long mà không chút sợ hãi gì. Nhưng ánh mắt lại hiện lên tâm trạng lo lắng rõ ràng.
Từ lính đánh thuê Đài Loan đến đồ đệ của Quốc sư Thái Lan và sát thủ hàng đầu thế giới, sau đó còn khuyến khích Hồng môn đại lão đối phó với Diệp Thiên, nhưng kết quả cuối cùng Diệp Thiên vẫn còn sống sờ sờ ra đó, còn Tống Hiểu long hắn thì lại bị rớt từ trên mây xuống, chuyển đến vùng đất Nam Phi hẻo lánh này
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Thiên đã trở thành bóng ma không thể xóa bỏ trong mắt Tống Hiểu Long, hắn sợ nếu lần này mà Diệp Thiên còn không chết, thì bà cô thương yêu mình kia sẽ từ bỏ mình mất.
– Hiểu Long, cháu yên tâm, hành trình lần này của hắn đã nằm gọn trong tay ta, cái tên họ Diệp kia cho dù có ba đầu sáu tay đi nữa thì lần này cũng sẽ chết chắc.
Miêu Tử Long cười nhạt nói tiếp:
– Sáu tiểu đội lính đánh thuê, tổng cộng là 42 người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, địa điểm phục kích cũng đã chọn xong!
– Hả? Chỉ có hơn 40 người?
Tống Hiểu Long chau mày nói:
– Anh Miêu, tôi đã bỏ ra mấy ngàn vạn đô la đó, sao lại chỉ thuê có hơn 40 người? Bọn họ có thể giải quyết được Diệp Thiên sao?
Lúc trước đội quanh đánh thuê mà Thanh Long cầm đầu có hai mươi người nhưng đã bị tiêu diệt sạch, vừa nghe Miêu Tử Long nói chỉ thuê hơn 40 người, Tống Hiểu Long thấy không hài lòng cho lắm.
Thấy Tống Hiểu Long không được hài lòng, Miêu Tử Long liền cười tự tin nói:
– Hiểu Long, người trọng tại chứ không trọng nhiều, binh đoàn đánh thuê mà tôi sử dụng này tuy là người không nhiều, nhưng đều là những lính đánh thuê tinh nhuệ nhất trên thế giới, trong đó còn có binh đoàn đánh thuê Black Widow trước đây có hợp tác với chúng ta nữa!
– Ồ, ông cũng mời họ đến rồi sao? Bọn họ không phải đã giải tán rồi hả?
Tống Hiểu Long kinh ngạc, sắc mặt cũng dịu xuống, cho dù là Mã Lạp Khải lúc đó nghe thấy Miêu Tử Long nói thế e rằng cũng có vẻ mặt đó.
Nhiều người không biết nếu nghe thấy cái tên binh đoàn đánh thuê Black Widow sẽ nghĩ rằng đây là binh đoàn đánh thuê toàn phụ nữ, thực ra không phải vậy, binh đoàn này chỉ có năm người, và đều là đàn ông.
Sỡ dí lấy tên Black Widow là vì bọn họ làm cho vô số người đàn ông xuất sắc đều trở thành quả phụ, bất kể là ám sát hay chết trên chiến trường hoặc chấp hành một nhiệm vụ đột kích nào đó, những vụ mà bọn họ nhận chưa có vụ nào không thành.
Trong binh đoàn đánh thuê này, có quan chỉ huy và người vạch ra kế hoạch hành động xuất sắc nhất giới quân đánh thuê, còn có những hacker máy tính và người thực hiện hành động tốt nhất thế giới, một đầu óc tinh nhuệ và sức lực mạnh mẽ, làm cho binh đoàn Black Widow này xếp thứ nhất trong một thời gian dài.
Đến chính phủ các nước đều đã từng hợp tác ngầm với binh đoàn này, để giúp bọn họ đi làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà binh đoàn Black Widow cũng chưa từng thất bại bao giờ, khẩu hiệu của họ là: chỉ cần có giá hợp lý, bọn họ sẽ thỏa mãn yêu cầu của bạn.
Lúc Tống Hiểu Long vừa mới xuất đạo, đã từng trù hoạch một vụ án thôn tính buôn bán, nhằm thể hiện khả năng thiên tài làm ăn của mình trước mắt Tống Vi Lan, Tống Hiểu Thiên đã tiêu phí một số tiền lớn để mời binh đoàn đánh thuêBlack Widow.
Kết quả sau đó là một nhân vật quan trọng trong vụ án thôn tính khi ăn cá ở nhà đã bị xương cá kẹt ở yết hầu, ông già hơn 60 tuổi chưa đưa đến bệnh viện đã ú ớ rồi.
Qua điều tra nhiều phương diện, việc này đúng là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng ngoài Tổng Hiểu Long và Miêu Tử Long ra thì không ai biết đó là do bọn họ trù hoạch, thậm chí cho đến bây giờ, Tống Hiểu Long vẫn không biết binh đoàn Black Widow đã dùng thủ đoạn gì.
Mấy năm trước Tống Hiểu Long cũng đã từng tìm đến binh đoàn Black Widow, muốn nhờ họ tạo nên một cái chết ngoài ý muốn với Diệp Thiên, tiếc là binh đoàn Black Widow không biết vì lý do gì mà giải tán rồi, điều này mới có chuyện sau đó một sát thủ hóa trang thành nhân viên phục vụ khách sạn để ám sát Diệp Thiên.
– Hiểu Long, nội bộ binh đoàn Black Widow xảy ra chút vấn đề, nên đã rút về vài năm, tuy nhiên bây giờ đã tụ họp trở lại rồi, đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên sau khi bọn họ tái xuất.
Đối với binh đoàn Black Widow, Miêu Tử Long cũng vô cùng tin tưởng, đối với những binh đoàn chỉ biết kỹ thuật chiến đấu kia thì trí tuệ của binh đoàn Black Widow mới là nhân tố chính giúp hộ trường kỳ giữ vị trí đứng đầu.
Tuy binh đoàn Black Widow sau khi tái xuất đưa ra giá rất cao, nhưng chỉ trong vòng một ngày, ba phương án mà họ đưa ra cũng đã thể hiện rất rõ tố chất nghề nghiệp rất cao của họ, theo Miêu Tử Long, bất kể là phương án nào thì cũng sẽ làm cho Diệp Thiên chết không có đất chôn.
Tống Hiểu Long nói:
– Xây dựng lại, nhân viên không có thay đổi gì chứ? Lúc đó vì sao bọn họ phải giải tán chứ?
Miêu Tử Long lắc đầu nói:
– Nhân viên hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn là sáu người cũ, Hiểu Long, cậu yên tâm đi, tôi không phải là lần đầu tiên làm việc với họ, hơn nữa nếu việc không thành thì bọn họ cũng không nhận được một đồng nào cả.
Miêu Tử Long dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Ngoài ra hơn 600 quân nhân từ Congo đến sẽ mang vũ khí hạng nặng mai phục xung quanh phạm vi đội quân đánh thuê này, cho dù là Diệp Thiên có thể thoát khỏi quân đánh thuê thì cũng không thể nào thoát khỏi đám quân nhân đó được, bọn họ chính là một cỗ máy giết người chân chính!
Vốn dĩ Miêu Tử Long thuê một đoàn quân nhân, tuy nhiên nước đó vẫn đang có chiến tranh, chỉ có thể chọn ra hơn sáu trăm quân tinh nhuệ để thực hiện nhiệm vụ này, sáu trăm quân này đều đa thể hiện năng lực giết người của mình trên chiến trường.
Chỉ vì một người là Diệp Thiên, Miêu Tử long đã trả một giá lớn như vậy thì đã có thể thấy được sự kiêng kị và ý chí giết Diệp Thiên của hắn, những người mà hắn thuê này, nếu ở tại một đất nước nhỏ nào đó thì thậm chí có thể phá vỡ chính quyền của nước đó rồi.
Ngoài hai nhóm người này, Miêu Tử Long còn giấu một ám thủ, đó chính là Lôi Hổ và Giang Sơn, cứ cho là Diệp Thiên may mắn thoát khỏi hai nhóm người kia đi thì cũng không tránh khỏi sự giam cầm của Giang Sơn, chỉ vài giây thôi cũng có thể làm Diệp Thiên biến thành cái sàng rồi.
Nghe Miêu Tử Long nói sơ qua kế hoạch của mình, Tống Hiểu Long khoát tay nói:
– Miêu ca, những điều này tôi không quan tâm, tôi chỉ xem kết quả, cụ thể thế nào thì ông tự sắp xếp đi, tôi chỉ cần Diệp Thiên…chết!
Gương mặt trắng nõn của Tống Hiểu long trở nên dữ tợn, hắn uống một hơi hết ly rượu, nghiến rang vứt cái ly xuống đất, chiếc ly vỡ vụn làm tâm trạng Tổng Hiểu Long thoải mải hơn, hắn dường như đã nhìn thấy hình ảnh Diệp Thiên rơi vào bước đường cùng.
– Hiểu Long, yên tâm đi, Lôi Hổ và cô gái kia đã đi Johannesburg rồi, tôi cũng chuẩn bị đến đó đây, sau ba ngày, cậu cứ đợi tin tốt lành đi!
Miêu Tử Long nói đầy tự tin, chỉnh hợp đội quân đánh thuê cường đại nhất thế giới và quân nhân thiết huyết nhất mà còn không giết được Diệp Thiên thì đi kiếm sợi dây treo cổ tự tử chết cho rồi.
Chương 793 : Tường phong thủy
Hoa Quân, còn bao xa nữa?
Tuy là chiếc xe việt dã tám phần mới này tính năng không tồi, điều hòa cũng rất mát mẽ, nhưng lúc này đang là thời điểm nóng nhất ở Nam Phi, ô tô chạy trên đường nhựa, không khí trước của xe dường như đang bị bóp méo, người ngồi trong xe giống như đang ngồi trong lồng hấp vậy.
Lạnh quá hay nóng quá cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Diệp Thiên, nhưng ở trong bầu không khí nóng nực này hắn cũng cảm thấy khó chịu, từ khi ra khỏi khách sạn bước lên xe, đều bịt hết lỗ chân long toàn thân lại, dùng nội hô hấp tuần hoàn ở bên trong.
– Ông Triệu, sắp đến nơi rồi, là khu kiến trúc trước mặt đó!
Khác với Diệp Thiên, Hoa Quân từ nhỏ đã sống ở Nam Phi nên rất thích ứng với khí hậu ở đây, đối với anh ta, ngồi trong xe việt dã này còn thoải mái hơn nhiều so với đi xe buýt, mùi mồ hôi của nhiều người bốc ra còn khó chịu hơn so với cái không khí nóng nực này.
– Đúng là cảnh vệ nghiêm ngặt quá!
Thị lực của Diệp Thiên rất tốt, cách mỏ vàng gần một cây số hắn đã nhìn thấy cổng lớn của mỏ vàng, bốn cảnh vệ cầm súng đang đứng, ngoài ra trên bức tường vây cao cao kia đều có hàng rào điện, mỗi ggos rẽ còn đặt một camera, hầu như không có góc chết nào cả.
– Đương nhiên rồi, mỏ vàng Mãnh Sa tuy thời gian khai thác không phải dài, nhưng ở Cape Town cũng coi như là một trong những mỏ vàng lớn.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Hoa Quân cười nói:
– Mỏ vàng này có cổ phần của người Hoa chũng ta, nếu không thì đừng hòng mà vào tham quan được, ông Triệu, nhớ kỹ lời tôi, khi vào bên trong tuyệt đối không được chụp hình, nếu không máy hình của ông sẽ bị tịch thu đó!
– Tôi biết rồi. Tôi cũng không mang theo máy hình.
Diệp Thiên gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, giờ đang là năm giờ, từ khách sạn đến đây chưa đầy hai tiếng. Mỏ vàng Mãnh Sa thực ra cách Cape Town không xa, sau khi Hoa Quân liên hệ với người bên trong xong, lại thông qua một lần kiểm tra chặt chẽ mới được phép lái xe vào bên trong.
Xe vừa dừng, một người khoảng 40 tuổi từ khu kiến trúc hai tầng trước sân bước ra. Từ xa đã cười mắng:
– Tiểu tử thối, có phải là thấy tôi dễ nói chuyện không? Lần nào cũng giao cho lão ca tôi vẫn đề khó khăn!
– Người này tướng mạo cũng rất được!
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, khuôn mặt ông hơi tròn, vành tai rất lớn. Lúc cười trông giống như phật Di Lặc vậy, tuy nhiên ánh mắt lúc nói chuyện thì cho thấy đây cũng không phải là hạng người dễ dàng gì.
– Ngô Tổng, sao có thể như vậy được chứ, người Hoa chúng ta ở Nam Phi, có ai làm ăn giỏi như ông đâu, chỉ có đến chỗ ông mới có thể thấy được phong thái của người Hoa ở Hải ngoại chứ!
Làm nghề hướng dẫn viên là phải dựa vào cái miệng, Hoa Quân tuy còn trẻ nhưng nói câu nào ra câu đó, mấy câu nịnh hót này làm ông kia cười híp mắt nói:
– Tiểu tử cậu bản lĩnh không lên mà cái miệng thì càng ngày càng ngọt, trưa nay ở lại đâym hôm qua tôi vừa mua được con cá sấu, còn có thêm quả trứng Khổng Tước nữa, chúng ta cùng uống vài ly!
– Cái này, Ngô Tổng, hôm nay tôi còn dẫn khách theo nữa đó.
Hoa Quân nghe xong có chút khó xử, hắn nhìn trộm Diệp Thiên một cái, cá sấu ở Nam Phi cũng rất hay gặp, hơn 100 tệ là có thể mua được một con nhỏ, tuy nhiên trứng Khổng Tước thì không nhiều, mùi vị của nó rất tươi ngon, Hoa Quân cũng có chút động lòng.
– Không sao, đều là người cùng quê cả, khách sáo gì chứ?
Ngô tổng cười sảng khoái nhìn Diệp Thiên nói:
– Tiểu lão đệ là người vùng nào? Trưa nay ở lại uống vài ly, cái không khí nóng bức ở đây mà không uống chút đồ lạnh thì có mà chết!
Diệp Thiên có thể thấy người đàn ông trước mặt đang thành tâm mời nên gật đầu nói:
– Tôi người Giang Tô, Ngô tổng, vậy làm phiền ông rồi!
– Tốt, sảng khoái, Hoa Quân đã nói với tôi rồi, cậu muốn xuống mỏ xem có phải không, chuyện này do tôi quyết, xong sẽ sắp xếp cho cậu!
– Vào trong ngồi một lúc, còn phải đợi nữa tiếng nữa đoàn người tiếp theo xuống mỏ, lúc đó cậu cùng đi với bọn họ.
Ngô tổng cười vỗ vào vai Diệp Thiên, ròi đi vào phòng, ở bên ngoài một lúc mà chiếc áo sơ mi trên người ông ta đã thấm đẫm mồ hôi rồi.
Theo sau, Diệp Thiên hỏi nhỏ Hoa Quân một câu:
– Hoa Quân, vị Ngô tổng đây lai lịch như thế nào?
– Hi, anh Triệu, Ngô tổng không đơn giản đâu, ông ta ở Nam Phi có thể hô mưa gọi gió được đó.
Sau khi nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Hoa Quân liền đưa ngón tay cái lên nói:
– Ngô tổng năm đó đến Nam Phi không một xu dính túi, đầu tiên là ông ta làm thuê cho một mỏ vàng…
Thì ra, Ngô tổng là Ngô Đức Lâm, người Phúc Kiến.
Vì Phúc Kiến giáp biển nên có tập tục vượt biển kiếm ăn, có một vài thành phố, hầu như nhà nào cũng có người thân lập nghiệp ở nước ngoài, còn rất nhiều thanh niên, hơn mười tuổi đã tìm đủ cách để xuất ngoại đãi vàng.
Ngô Đức Lâm vào những năm tám mươi, cùng một đoàn người muốn nhập cư trái phép vào nước Mỹ, tuy nhiên đã gặp một vài vấn đề, sau cùng thì đoàn người đó bị kéo đến Nam Phi, lúc đó kinh tế Nam Phi vô cùng lạc hậu, những mỏ vàng lớn hầu như đều nằm trong tay người da trắng.
Ngô Đức Lâm lúc đó cùng hai mươi người nữa vào làm việc cho một mỏ vàng, không giống như những người kiếm tiền gửi về nhà khác, Ngô Đức Lâm dùng số tiền kiếm được của mình để đãi khách, vì ông hào sảng tính tình phóng khoáng nên đã kết bạn được với rất nhiều công nhân da đen, dung nhập vào cuộc sống ở Nam Phi.
Ngô Đức Lâm làm việc cho mỏ vàng đó được tám năm, đã tạo được một uuy tín rất lớn trong lòng công nhân, cũng nhờ đó mà từ một công nhân đã lên làm chức quản lý, sản nghiệp vàng nằm trong tay người da trắng ở Nam Phi này vẫn là độc nhất.
Vào cuối những năm tám mươi, Nam Phi bắt đầu bất mãn với những người da trắng lung đoạn ở trong nước, vì vậy đã dẫn đến một loạt biến động trong xã hội, vì áp lực, mà tập đoàn Anh quốc không thể không nhượng lại một ít tài nguyên khoáng sản.
Ngô Đức Lâm làm việc ở mỏ vàng tám năm thấy động lòng, ông tuy không có tài sản gì, nhưng có địa vị rất cao trong số những người Hoa ở Nam Phi, gom góp một lượt cũng gom được mấy mươi vạn đô la, mua lại hai mỏ vàng không vừa mắt cho lắm.
Tuy nhiên bọn người Anh này cũng rắp tâm hại người, bọn họ nhượng lại nguồn tài nguyên vàng kia phần lớn đều là cạm bẫy, cái gọi là báo cáo số lượng dự trữ không đúng sự thật, đại đa số mỏ vàng đều là mỏ phế quặng hoặc chất lượng không cao, lượng dự trữ và lượng có thể khai thác hoàn toàn không đồng đẳng.
Nhưng lúc đó kỹ thuật thăm dò có hạn, cho dù là người Anh thì không thể khẳng định đó toàn là phế quặng, cái này cũng giống như đổ thạch vậy, trước khi khai thác thì không ai có thể dự đoán được đó là mỏ giàu hay mỏ nghèo.
Cần phải nói rằng Ngô Đức Lâm là một người rất may mắn, mỏ vàng đầu tiên mà ông ta khai thác đã cho ra một loại vàng chất lượng rất cao, từ đó mà đã kiếm được thùng tiền đầu tiên của cuộc đời ông.
Đến năm 1994, Mandela trở thành tổng thống da đen ở Nam Phi, người da đen từ đó trở thành chủ nhân của vùng đất Nam Phi này, các tài nguyên khoáng sản cũng dần dần hướng ra thế giới.
Chính lúc đó Ngô Đức Lâm đã mua được mỏ vàng Mãnh Sa, năm đó mỏ vàng này không được ai coi trọng cả, nhưng ai biết được rằng lượng dự trữ ở mỏ này vô cùng phong phú, tuy là có thể xếp vào top 10 ở Nam Phi, đến nay khai thác đã hơn mười năm rồi, cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi.
Dựa vào mỏ vàng này, Ngô Đức Lâm đã tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, tuy nhiên ông vẫn như lúc trước, thích làm cũng những người công nhân, đây cũng là nguyên nhân mà trong thời tiết hơn 40 độ này ông vẫn làm việc tại mỏ.
– Người có thể tạo nên nghiệp lớn là người có những phẩm chất mà người thường không thể có được!
Sau khi nghe Hoa Quân nói xong, Diệp Thiên đúng là nhìn Ngô Đức Lâm với một ánh mắt khác, chỉ trong hai mươi năm đã tạo nên một sự nghiệp lớn như vậy, thì công sức và những chua chat phải bỏ ra người thường không thể tưởng tượng được.
Ngô Đức Lâm vào văn phòng bận làm một vài việc, xong xuôi liền ngẩng đầu cười nói:
– Tiểu Triệu, đừng nghe Hoa Quân nói bậy, gì mà trùm khai thác mỏ chứ, tôi chỉ là một con dế nhũi, tiếng Anh bây giờ vẫn đang còn bập bẹ đây này.
– Ngô tổng khiêm tốn rồi, phẩm chất con người ông rất đáng để chúng tôi học tập.
Diệp Thiên lắc đầu nhìn Ngô Đức Lâm rồi chợt chau mày lại:
– Ngô tổng gần đây sức khỏe không được tốt thì phải?
Diệp Thiên phát hiện, mi mắt Ngô tổng chổ gò má có một vài gân xanh nổi lên, đây chính là dấu hiệu của sự nóng giận quá mức.
– Tiểu Triệu là bác sỹ?
Ngô Đức Lâm ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên nói tiếp:
– Gần đây sức khỏe tôi không tốt, cứ thích nổi giận, cũng không biết vì nguyên do gì, đang định mấy ngày nữa sẽ đi kiểm tra đây.
– Ngô tổng, văn phòng làm việc này của ông là mới xây phải không?
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của Ngô tổng mà nhìn khắp một lượt.
Ngô Đức Lâm gật đầu nói:
– Đúng vậy, ở đây trời nóng quá, tôi xây thêm một tầng, đều có lắp điều hòa hết, công nhân cũng được thoải mái một chút.
– Ngô tổng, nơi lối vào của mỏ quặng có một bức tường phải không, ở đó không khí truyền từ dưới đất lên sẽ không tốt, rất dễ làm người ta mắc bệnh.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lòng chợt hiểu ra, dưới lòng mỏ vàng này có linh mạch, nhưng vàng cũng có trộn lẫn một vài thuộc tính kim loại, nơi vàng có nhiều tất nhiên sẽ sản sinh ra khí kim duệ.
Văn phòng làm việc của Ngô Đức Lâm ở tầng một, đối diện với cổng vào mỏ vàng, vì vậy nên bị ảnh hưởng nhiều nhất, nếu thời gian lâu hơn một chút nữa, thì tổn thương gan của ông khó mà chữa khỏi được, e rằng nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được mười năm.
Bức tường mà Diệp Thiên nói thực ra là một tường phong thủy, cỏ thể cản khí kim duệ từ mỏ tràn ra, thay đổi phong thủy của phòng làm việc.
– Ồ? Còn có cách giải thích như vậy sao? Ngày mai tôi sẽ cho người sửa bức tường ở đó.
Ngô Đức Lâm từng làm việc dưới mỏ vàng, ông biết người xuống mỏ lâu thì tuổi thọ sẽ không cao, giải thích theo cách khoa học thì do những bức xạ trong mỏ gây ra, vì vậy mà ông tin những lời Diệp Thiên nói.
Chương 794 : Phòng giam
Đúng rồi, Ngô tổng, bên phải sân là xưởng tinh luyện phải không?
Diệp Thiên phát hiện, mỏ vàng và xưởng tinh luyện của Ngô Đức Lâm đều nằm cùng một khu, quặng được khai thác xong sẽ trực tiếp được đưa đến xưởng tinh luyện.
Diệp Thiên đã từng nghe Trần Hỷ Toàn giải thích về việc tinh luyện vàng, ông ta dùng dung dịch NaCN và dung dịch Kiềm, nước có chứa các phân tử kim loại thông qua ống dẫn nước đưa vào thùng đựng than hoạt tính làm các phân tử kim loại bị than hấp thụ, đợi các phân tử kim loại trong quặng chảy hết hoặc lúc than hấp thụ xong sẽ đưa đến quy trình thao tác.
Sau khi trải qua quá trình đốt than thì dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy được vàng, tuy nhất phương pháp tinh luyện này bây giờ không thích hợp để sử dụng nữa, chổ Ngô Đức Lâm đây chắc có lẽ sau khi mài nhỏ ra sẽ trực tiếp dùng nhiệt độ cao để tách ra, vậy thì cần phải có lò nung khô.
– Đúng vậy, tôi có thể tinh luyện được vàng 999 ở đó, Triệu lão đệ, cậu hỏi cái này làm gì thế?
Ngô Đức Lâm gật đầu, thường thì nơi tinh luyện vàng đều là những nơi cơ mật nhất của mỏ vàng, xung quanh xưởng tinh luyện của Ngô Đức Lâm đều có thể thấy những cảnh vệ có mang vũ khí tự động, những công nhân bình thường không thể vào đó được.
Nhưng không biết vì sao, cách hỏi tự nhiên của Diệp Thiên, Ngô Đức Lâm cũng trả lời luôn, nói xong ông mới phát giác mình và đối phương hình như không quen thân như vậy chứ?
– Ngô tổng, cái sân này của ông sửa chữa không tốt, nó vuông vức, những phóng xạ tự trong mỏ vàng phát ra rất khó mà phát tán ra ngoài được, điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến những người làm ở đây.
Diệp Thiên cũng không biết là vị trước mặt đây có tin vào phong thủy hay không, nên cố gắng tổ chức lại lời nói của mình một chút rồi nói tiếp”
– Theo góc độ phong thủy, một chữ tứ cộng thêm một chữ nhân sẽ trở thành chữ tù, Ngô tổng, thử hỏi một tù nhân thì số vận có tốt được không?
Những lời nói này của Diệp Thiên không phải để dọa Ngô tổng, hắn có thể thấy được cái sân này trước đây có hình tròn, tuy nhiên nhằm lợi dụng không gian nên hình tròn đã trở thành hình chữ nhật, sức khỏe của Ngô Đức Lâm không thích ứng được, e rằng cũng là từ đó mà ra.
– Có chuyện như vậy thật sao, Triệu lão đệ, không ngờ cậu còn am hiểu cả về phong thủy nữa? Nói cho ông anh xem cái này phải giải quyết như thế nào?
Từ bàn làm việc của Ngô Đức Lâm có thể xem hết cả khoảng sân qua cửa kính, nghe Diệp Thiên nói vậy, ông cũng đúng là thấy mình giống như là một tù nhân bị nhốt trong ngục tù vậy, nên lcus này cứ thấp thỏm không yên.
Sỡ dĩ trong một thời gian dài xem bói xem tướng bị liệt vào loại mê tín phong kiến là vì hành vi này thực sự gây hại cho xã hội, mấy vị xem bói hoàn toàn không có tài năng gì hết kia, những lời mà họ nói ra có thể sẽ thành một áp lực tâm lý cho con người.
Vì bói toán mà gia đình tan nát thương vong không phải là ít, lúc Diệp Thiên hành tẩu giang hồ đã nhìn thấy một người xem bói nói với người ta rằng vợ ông ta khắc chồng, lúc đó việc làm ăn của người chồng lại đang thất bại nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người vợ, lúc về nhà vợ chồng cãi nhau nên ông ta đã dùng dao đâm chết người vợ của mình.
Cho nên không quan tâm đến việc thầy bói nói có đúng hay không, chỉ cần lời đã nói ra thì sẽ tạo áp lực cho người ta, đặc biệt là nó càng đúng với những người có tiền. Ngô Đức Lâm cũng không ngoại lệ, lúc này ông đã quên mất Diệp Thiên chỉ là một khách tham quan nên đã đứng dậy chăm chú nghe thỉnh giáo.
– Ông chủ, phía dưới sau thay ca rồi, là ai xuống đây?
Lúc Diệp Thiên định nói thì một người gõ cửa phòng bọn họ, vừa nhìn thấy Hoa Quân liền cười nói:
– Tiểu tử cậu, có phải là thấy ông chủ dễ tính, nên lần nào cũng dẫn người đến đây không?
Hoa Quân và người vừa đến có quen biết với nhau liền cười hi hi:
– Anh Bân, tôi là tôi đang tuyên truyền cho mỏ quặng của chúng ta đấy, những người từng đến Nam Phi có ai mà không biết ở Cape Town có mỏ vàng do người Hoa chúng ta đầu tư khai thác chứ!
– Cậu đúng là biết nói chuyện, hôm nay cậu có xuống không?
Người vừa đến tên là Trần Bân, cũng coi như thuộc vào những người lão làng nhất ở đây, vì vậy nói chuyện cũng rất thoải mái.
– Trên này chết nóng, dưới đó thì chết lạnh, tôi không xuống đâu.
Hoa Quân lắc đầu nguầy nguậy, hắn đã làm hướng dẫn viên ba bốn năm rồi cũng chỉ mới xuống mỏ hai ba lần gì đó thôi, môi trường dưới đó đúng là rất tệ.
– Được rồi, cậu Bân, tôi giới thiệu với cậu, đây là anh Triệu, lát nữa anh ta sẽ cùng xuống.
Ngô Đức Lâm khoát tay ngắt lời hai người, rồi cười nói với Diệp Thiên:
– Anh Triệu, quả thực rất xin lỗi, cậu nói tiếp đi, làm thế nào mới hóa giải được chữ tù này?
Tâm lý của con người là như vậy, những việc bình thường không cảm thấy nếu được người ta nói ra thì sẽ trở thành tâm sự, Ngô Đức Lâm càng nhìn càng thấy cái sân của mình giống phòng giam, nên ông cũng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Trần Bân mà khiêm tốn nhờ Diệp Thiên thỉnh giáo tiếp.
Diệp Thiên cười nói:
– Ngô tổng, hóa giải cũng đơn giản thôi, theo ngũ hành tương khắc, hỏa có thể trị được kim, ông chỉ cần dời xưởng luyện kim ra xa sân một chút là được thôi.
Theo phong thủy nơi này của Ngô Đức Lâm thực ra cũng không có gì, chỉ cần những ai am hiểu sơ sơ về phong thủy cũng có thể hóa giải được, chỉ là do Nam Phi xa xôi quá, nên không có vị thầy bói nào vượt biển qua đây kiếm miếng ăn cả, nếu không thì nơi này đã được hóa giải từ lâu rồi, sao đến lượt Diệp Thiên được chứ?
– Cái này thì đơn giản, chuyển vị trí là được.
Ngô Đức Lâm trầm ngâm một lúc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, ông vốn nghĩ Diệp Thiên sẽ thừa nước đục thả câu, thay đổi toàn bộ xưởng tinh luyện của ông, nếu chỉ thây đổi vị trí của lò nung thì là một chuyện rất đơn giản.
– Được rồi, Ngô tổng, để ông Triệu xuống mỏ đi, anh Bân đợi lâu rồi đó.
Ngô Đức Lâm tin lời Diệp Thiên nói không có nghĩa là người khác cũng tin, Hoa Quân thì không cho là đúng, hắn lớn lên ở nước ngoài, tuy là vẫn nói tiếng Trung nhưng tư duy thì có phần khác với người trong nước, nên cũng không hiểu những lời mà Diệp Thiên nói.
– Được, anh Bân, hôm nay cậu vất vả một chút, dẫn anh Triệu đây đi xuống dưới, nhất định phải đảm bảo an toàn đó.
Ngô Đức Lâm gật đầu, quay lại Diệp Thiên nói:
– Triệu lão đệ, đợi cậu lên đây chúng ta sẽ cùng uống vài ly, hôm nay coi như cậu giúp ông anh một việc lớn rồi đó!
– Ha ha, không có gì, Ngô tổng khách sáo rồi.
Dựa vào địa vị của Diệp Thiên lúc này không thể kiếm tiền bằng việc bói toán được, hắn cũng vì thấy Ngô tổng được được, cộng thêm việc người Hoa kiếm ăn ở nước ngoài vất vả nên mới thuận miệng nói vài câu, nói thêm mấy câu xong Diệp Thiên liền cùng Trần Bân rời khỏi phòng làm việc.
– Ông Triệu, mời mặc quần áo bảo hộ vào…
Lúc nãy thấy ông chủ nhiệt tình với Diệp Thiên, Trần Bân biết được Diệp Thiên là khách quý nên nói năng cũng rất khách sáo.
– Trời nóng như vậy, bộ quần áo này có mang đươc không?
Nhìn thấy bộ quần áo bảo hộ dày cộm, Diệp Thiên liền chau mày, tuy là sau khi hắn bịt hết tất cả lỗ chân long lại, lạnh hay nóng đều không thể vào trong cơ thể hắn, nhưng trên người mang một đống như thế cũng không lấy gì làm thoải mái.
Trần Bân nghe xong liền cười nói:
– Ông Triệu, cái này bắt buộc phải mang, ông chịu khó một lúc là được, thực ra trên này có hơi nóng một chút, nhưng xuống dưới đất sẽ rất lạnh đấy.
– Anh nói cũng đúng, được, tôi mang!
Diệp Thiên gật đầu, nhiệt độ trên mặt đất khác với dưới lòng đất, đế vương cổ đại hoặc những người có quyền thế thường đều đào một đường hầm sâu dưới lòng đất, thường thì chia làm năm sáu tầng, vào sâu trong lòng đất khoảng mười mét, mỗi tầng đều có rèm vải rất dày nhằm cách nhiệt.
Mùa đông sẽ để băng đá vào tầng dưới cùng, đến mùa hè cũng sẽ không bị tan ra, dùng làm một ít nước ô mai ướp lạnh để giải nhiệt, đương nhiên những người được hưởng thụ điều này đều là những người quyền thế ngập trời hoặc cực kỳ phú quý.
– Ông Triệu, phải đội mũ bảo hiểm vào nữa, đây là quy định của ông chủ, chỉ cần những ai xuống mỏ đều phải đội.
Đợi Diệp Thiên mặc xong áo quần bảo hộ, Trần Bân liền đưa mũ bảo hiểm cho Diệp Thiên, Ngô Đức Lâm vốn dĩ là một công nhân mỏ nên rất coi trọng vấn đề an toàn.
Mặc xong xuôi hết, Diệp Thiên đi sau Trần Bân bước vào khu mỏ.
Kiến trúc này chiếm một diện tích rất lớn, bên trong khoảng 100 mét vuông, chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực đều có công nhân đang làm việc.
Đói diện với cổng chính là một cái thang có thể cho hai mươi người cùng lên xuống, bên cạnh thang là hai dải băng chuyền, máy phát đang gầm rú inh ỏi, vận chuyển từng khối quặng to nhỏ từ phía dưới lên.
– Độ tinh khiết của mỏ vàng này cũng không tệ!
Những quặng được băng chuyền đưa lên đều có màu ngăm đen, người trong ngành nếu chỉ dựa vào hình dạng bên ngoài cũng không nhìn thấy được gì, nhưng thuộc tính ngũ hành mà vàng phát ra thì không thoát được mắt Diệp Thiên.
– Đương nhiên, mỏ vàng này được xếp vào top 3 ở Cape Town đó.
Trần Bân tự hào cười, lúc nàu thì thang phía dưới đã lên đến mặt đất, hai mươi người công nhân từ trong thang bước ra.
– Ông Triệu, chúng ta đi xuống thôi.
Đợi công nhân ra hết, Trần Bân gọi Diệp Thiên đến thang máy, thực ra bọn họ vốn dĩ phải đi xuống cùng đám công nhân, nhưng Ngô Đức Lâm đã dặn rồi, Diệp Thiên là khách quý, nên Trân Bân cũng không để Diệp Thiên phải chen chúc cùng đám người kia.
– Quả nhiên giếng mỏ là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
Bước vào thang máy, Diệp Thiên liền lắc đầu, trong môi trường này, muốn lắp thang máy dân dụng là điều không thể, cái thang máy này thực ra là một cái lồng sắt được treo lên, hệ số an toàn không cao.
Thang máy đi xuống, ánh sáng cũng yếu dần đi, mỗi nơi cách mười mét mới có một chiếc đèn nhỏ, bên tai ngoài âm thanh rang rắc khó nghe ra thì không còn âm thanh nào cả.
Mỏ quặng này nằm cách mặt đất 100m, chỉ ngồi thang máy xuống thôi cũng đã mất mấy phút, xuống phần đáy của mỏ quặng, một đám công nhân khác đang đứng đợi đi lên.
– Khí kim duệ nồng quá!
Xuống đến nơi cuối cùng, Diệp Thiên lộ vẻ kinh sợ…
Chương 795 : Mỏ quặng dưới lòng đất
Nó không nhỏ hẹp hỗn độn như Diệp Thiên nghĩ, đại sảnh dưới đáy mỏ vàng rất rộng rãi, nó vây quanh chiếc thang lên xuống, độ cao khoảng hơn 10m, xung quanh là những quặng sắt nham bích phản chiếu dưới ánh đèn.
Phía trên số nham bích đó có hơn mười con đường đến mỏ, những âm thanh đinh đang từ đó phát ra liên tục, cho thấy bên ngoài có công nhân đang làm việc.
Đây là một mỏ giàu, sản lượng vàng khai thác mỗi ngày lên đến trăm vạn đô la Mỹ, vì vậy Ngô Đức Lâm thuê rất nhiều công nhân làm 3 ca một ngày, khai thác quặng giàu có này mà không ngừng nghỉ bất cứ giây nào.
– Khí kim duệ ở đây không phải yếu, hội tụ xuống phía dưới e sẽ trở thành khí kim sát, chẳng trách mà Ngô Đức Lâm bị thương!
Khí ngũ hành thực ra không tạo thành thương tích gì đối với con người, vì trên cơ thể mỗi người đều có mang hoặc ít hoặc nhiều thuộc tính ngũ hành, hơn nữa khí ngũ hành trong không khí tương đối cân bằng, hít vào chỉ có thể tốt cho sức khỏe mà thôi.
Nhưng một khi khí ngũ hành đã mất cân bằng, một loại khí ngũ hành nào đó trở nên lớn hơn, linh khí thuộc tính này sẽ biến thành sát khí, cũng giống như khí kim duệ này sẽ chuyển thành kim sát vậy, mà khí vụ chướng trong ao đầm thực ra là thổ sát, gây tổn thương rất lớn cho con người.
Diệp Thiên có thể càm nhận được từng luồng khí kim duệ từ các mỏ bay ra, tập trung lại trong đại sảnh, bị quạt máy quạt một cái sẽ theo đường thông gió mà đi lên phía trên, vì cái sân hình vuông kia của Ngô Đức Lâm đã làm cho khí này không thể thoát mà tích tụ ngày này qua tháng khác sau đó biến thành kim sát.
Chỉ là cứ như vậy, khí kim duệ dưới đáy mỏ sẽ được thoát đi, nhưng người xui xẻo chính là ông chủ Ngô, nếu như Diệp Thiên không đến thì Ngô Đức Lâm tuy không chết liền nhưng cũng chỉ sống thêm được vài năm mà thôi, nói chung là không sống đến lúc 50 tuổi.
– Khí kim duệ nồng như vậy, lẽ nào phái dưới có linh mạch?
Cảm nhận được linh khí trong mỏ, Diệp Thiên không khỏi nghi ngờ liền bói một quẻ, hắn đứng sang một bên, để mấy công nhân kia vào thang máy, sau đó thì giải phóng thần thức.
– Kỳ dị, linh khí thuộc tính kim loại dồi dào như vậy, vì sao lại không có linh mạch chứ?
Một lúc sau, khuôn mặt Diệp Thiên lộ vẻ kinh ngạc, vì thần thức hắn phát ra đi xuống sâu dưới lòng đất hơn trăm mét, đều không phát hiện thấy linh mạch, mà linh khí phía dưới càng lúc càng loãng, hoàn toàn không bằng với nơi hắn đang đứng.
Diệp Thiên không biết, linh khí thuộc tính kim loại này không phải chỉ có vàng mới sinh ra được, chỉ cần là kim loại thì đều có thể phát ra loại linh khí này, chỉ là chất lượng và số lượng không bằng với vàng phát ra mà thôi.
Linh khí mà những kim loại này phát ra, cuối cùng đều dung hòa vào không khí, trở thành một loại khí ngũ hành, đây cũng chính là nguồn gốc của khí ngũ hành trong trời đất.
Còn về linh mạch, điều kiện tạo thành cực kỳ hà khắc, không phải cứ có kim loại là có linh mạch, nếu không thì Đinh Hồng không cần phải để tâm đến linh mạch ở Siberia rồi, ông ta cũng giống như câu nói chim chết vì thức ăn, người chết vì tiền bạc vậy.
– Ông Triệu, ông có cần vào sâu hơn để xem không?
Đợi nhóm công nhân đi lên xong, Trần Bân liền gọi Diệp Thiên một tiếng.
Nghe Trần Bân nói vậy, Diệp Thiên liền phát ra thần thức, lắc đầu nói:
– Không cần đâu, tôi cứ tưởng đi xuống mỏ thì có thể nhặt được vàng chứ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, ở dưới này cũng không có gì đáng xem cả.
Dựa vào thần thức lúc nãy, Diệp Thiên đã từng cảm thấy từng đợt từng đợt linh khí đó đều từ những quặng sắt chưa được khai thác trong mỏ phát ra.
Tuy là số lượng linh khí trong mỗi quặng không nhiều, nhưng dưới lòng đất này đều là quặng kim loại, hội tụ lại một chỗ cũng sẽ trở nên dồi dào, hiểu được nguồn gốc của linh khí, Diệp Thiên cũng bắt đầu có hứng thú ở lại đây.
– Ha ha, ông Triệu, mỏ quặng này không thông qua tinh luyện, thì không thể nhìn thấy được gì cả, đợi một lát nữa chúng ta sẽ đi lên.
Trần Bân cũng không lấy làm lạ khi nghe Diệp Thiên nói vậy, trước đây cũng có nhiều du khách đến mỏ để tìm kiếm cái mới lạ, bọn họ còn hơn cả Diệp Thiên lúc này nữa, cái không khí oi bức ngột ngạt làm bọn họ vừa xuống là đã muốn đi lên liền rồi.
– Được, vậy tôi ngồi nghỉ một lúc.
Tuy linh khí ở đây không bằng với Tụ Linh Trận ở cảng đảo, nhưng tục ngữ có câu muỗi có nhỏ đến đâu cũng là thịt, Diệp Thiên liền vận chuyển cung pháp, nhất thời, không khí xung quanh hắn dao động thành hình khối, từng đợt linh khí trong không khí cũng bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.
Không gian dưới lòng đất này, có hơn hai trăm người đang làm việc, lúc này đang là thời khắc giao ban, đợi khoảng mười phút, thang máy lại đi xuống, Diệp Thiên cũng một nhóm công nhân khác đứng chờ để đi lên.
– Triệu lão đệ, thế nào, ông anh tôi không lừa cậu chứ?
Diệp Thiên vừa cởi bộ quần áo bảo hộ đi ra thì Ngô Đức lâm đã cười nói:
– Bên ngoài mỏ không phải là nơi mà lão đệ cậu ở lâu, đi thôi, thịt cá sấu kho tàu và trứng khổng tước đã được chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi uống vài ly đi!
Dựa vào năng lực hiện tại của Diệp Thiên, ở trên thế tục này cũng coi như là đã trở về nguyên trạng, nhìn bên ngoài thì cũng không có gì khác so với người bình thường cả, nhưng cái khí chất của người bề trên toát ra từ con người Diệp Thiên thì khó mà giả tạo được, tất nhiên Ngô Đức Lâm sẽ nhìn ra được điều này.
– Được, vậy thì làm phiền lão huynh một bữa cơm vậy.
Thấy Ngô Đức Lâm thành tâm mời nên Diệp Thiên cũng không khách sáo, theo ông cũng bước vào nhà ăn của mỏ quặng.
Ngô Đức Lâm cũng rất biết làm người, trong nhà ăn này, là ông chủ nhưng Ngô Đức Lâm và công nhân đều ngồi cùng một chỗ, ăn cũng loại thức ăn, nhưng hôm nay có khách đến nên Ngô Đức Lâm tạm thời để công nhân ăn ở chỗ khác.
– Lão đệ, đến đây, uống một ly đi, thử xem mùi vị thế nào? Quốc tế là không được ăn cá sấu đâu đó!
Ngồi bên bàn ăn ngoài Trần Bân ra còn có cả Hoa Quân, đây cũng là nơi thích hợp với hắn, không phải vì Hoa Quân địa vị thấp kém mà coi thường hắn, chỉ là một bữa cơm thôi cũng có thể làm cho Hoa Quân nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt người khác.
– Cá sấu thì bình thường, trứng khổng tước rất ngon.
Diệp Thiên từ nhỏ ở Mao Sơn cũng gặp không ít tai họa tự động vật hoang dã, tự nhiên là không có chuyện ăn kiêng, uồng một ly xong liền ăn liền, cá sấu thịt hơi dai nên không dễ ăn cho lắm, nhưng mùi vị của trứng khổng tước thì rất tuyệt, Diệp Thiên vừa ăn vừa gật đầu.
– Triệu lão đệ, cậu xem ngoài di dời lò tinh luyện và bức tường kia ra thì còn phải làm gì nữa không?
Trước đây Ngô Đức Lâm không bao giờ liên hệ mỏ quặng với sức khỏe của bản thân lại với nhau, nhưng hôm nay nghe Diệp Thiên nói vậy nên trong lòng ông cũng thấy không yên, trên bàn rượu không nhịn được liền hỏi Diệp Thiên.
– Ngoài hai nơi đó ra thì về cơ bản không có chỗ nào phải thay đổi cả.
Diệp Thiên lắc đầu, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện, hắn với lấy túi xách rồi lấy ra một đồ vật rồi nói:
– Ngô đại ca, ông tiếp xúc với mỏ quặng không ít, không biết đã từng nhìn thấy cái này chưa?
Vừa nói Diệp Thiên vừa đưa miwwngs kim loại màu xanh to bằng ngón tay cái ra đặt lên bàn.
Tục ngữ có câu một người biết ít nhiều người biết nhiều, Diệp Thiên vẫn nghĩ dựa vào việc đi tham quan để tìm linh mạch là không khả quan cho lắm, lúc này mới nhớ đến miếng lam kim này.
Cũng giống như linh mạch, loại lam kim này có thể tăng cường sự cứng cỏi của vũ khí và tài liệu lực phòng ngự, đây cũng là loại hiếm gặp, bình thường nó chỉ xuất hiện một ít bên cạnh linh mạch, có thể nói như thế này: nơi cơ linh mạch tồn tại không nhát định có lam kim, nhưng nơi có lam kim xuất hiện nhất định sẽ có linh mạch.
– Đây là loại kim loại gì vậy?
Ngô Đức Lâm chau mày khi nhìn thấy lam kim.
Cần biết rằng, tuy trình độ văn hóa của Ngô Đức Lâm không cao, thậm chí chưa học hết cấp một nhưng những hiểu biết của ông về kim loại e rằng còn phong phú hơn những giáo sư trong viện địa chất nữa.
Tùy ý lấy một khối quặng nào đó, Ngô Đức Lâm cơ bản đều phân biệt được, nhưng miếng lam kim này của Diệp Thiên đã làm khó Ngô Đức Lâm, từ trước đến giờ ông chưa nhìn thấy cái nào như nó cả.
– Điểm nóng chảy của kim loại này vô cùng cao, rất khó hòa tan, nó xuất hiện trong các mỏ vàng.
– Diệp Thiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Ngô đại ca, tôi có thể để kim loại này ở đây, ông hỏi thăm giúp tôi xem có ai từng nhìn thấy nó không?
Lam kim này tuy là rất quý, nhưng so với linh mạch thì thua xa, hơn nữa trong tay Diệp Thiên còn có mấy miếng nữa, tặng miếng nhỏ nhất đi đối với hắn không thành vấn đề.
Cầm lam kim nghiền ngẫm cả buổi, Ngô Đức Lâm không nhịn được liền hỏi:
– Kim loại này rất quý hiếm?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Không hẳn như vậy, người bình thường có nó cũng không làm được gì cả, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, Ngô tổng mấy ngày này nếu rãnh thì để ý giúp tôi.
– Được, không thành vấn đề, tí về tôi sẽ gội điện cho mấy người hỏi cho.[Audio] Nhân Đạo Chí Tôn
Ngô Đức Lâm gật đầu, một cái nhấc tay mà kết giao được với người thanh niên trẻ này ông ta tất nhiên sẽ đồng ý.
Lúc Diệp Thiên và Ngô Đức Lâm đang cạn ly với nhau thì Johannesburg cách Cape Town vạn dặm, mặt ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng thực tế mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, nguyên do không phải là nó mà là mấy tổ chức hình sự quốc tế cùng lúc gửi khuyến cáo đến cảnh sát Nam Phi, có hai đội ngũ quân đánh thuê khét tiếng đang tiến vào Johannesburg.
Điều này làm cảnh sát Nam Phi vô cùng lo lắng, Johannesburg là nơi có trữ lượng vàng và kim cương lớn nhất, mỗi năm cống hiến một khối tài sản khổng lồ cho chính phủ, bọn họ không cho phép bọn lính đánh thuê này gây ra chuyện gì trên vùng đất này.
Điều làm cảnh sát Nam Phi không biết làm sao là hai binh đoàn đánh thuê đó sau khi tiến vào Johannesburg rất nhanh liền có được tung tích, điều này làm cho một vài con chuột trộm trứng bên Nam Phi có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.