[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 156: Linh mạch (c776-c780)
❮ sautiếp ❯Chương 776 : Linh mạch (thượng)
Tại chung quanh núi quặng tiến hành tìm kiếm trong ba ngày, bộ đội Nga tút khỏi toàn bộ.
Bất kể là Jini Si hay là Victor, đều không muốn lưu lại mảnh đất này thêm, bởi vì nó là sỉ nhục với quân đội Nga, bị sức của một người, dẹp mười vạn đại quân như gà chó.
Hơn nữa lúc này, sự chú ý của thế giới đều tập trung ở Moscow, từ thi thể kia lấy ra gien, khiến thế giới lâm vào khiếp sợ, còn khu Seberia, lại khôi phục tĩnh lặng như cũ.
– Đinh đại tiên, coi như tiểu tử xin lỗi ngài, nhưng ngài là người trong cõi thần tiên, chạy đến nơi phàm trần thế tục này làm gì chứ? Cùng dân tranh lợi, có gì hay ho!
Một đêm tháng 1 trời thưa sao, một thân ảnh lẳng lặng đứng ở chỗ Đinh Hồng đào bới, trong miệng thì thào những từ ngữ kia.
Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, lòng Diệp Thiên còn sợ hãi như cũ, cảm thấy rất hoảng sợ.
Hắn như thế nào đều không thể tưởng được, Đinh Hồng tu vi cao thâm lại có thể đối kháng lại phi cơ đại pháo, nếu không phải kia Thiên Lôi không hiểu ra sao cả lại đánh úp, sợ là Diệp Thiên lúc đó khó giữ được tánh mạng .
– Nhân loại có thể đi vào biến hóa đến trình độ như vậy, Đinh Hồng có thể làm được, ta nhất định cũng có thể !
Nghĩ đến dáng người Đinh Hồng ngày đầu gặp hắn, Diệp Thiên không khỏi mơ ước, với tu vi của hắn hiện tại, đừng nói phi cơ đại pháo, chỉ sợ ngay cả viên đạn của súng máy đều không chống đỡ được.
Nhưng cái này cũng kích phát quyết tâm của Diệp Thiên muốn trở nên mạnh mẽ, từng có một thời gian hắn cho là mình đã là đỉnh phong nhất trong nhân loại, nhưng Đinh Hồng cùng Bạch Viên (Khỉ Trắng) xuất hiện, không thể nghi ngờ đã mở cho hắn một thế giới khác.
– Mặc kệ là thời gian nào, cũng đều là người mạnh là vua!
Trải qua chuyện này, Diệp Thiên rõ ràng nhận thức được, bất kể là ở thời đại vũ khí lạnh, hay là vũ khí nóng hoành hành như hiện đại, vũ lực tuyệt đối, mới là lợi thế bảo đảm cho mình và người nhà.
Nếu Đinh Hồng không phải khăng khăng muốn giết chết mình, trêu chọc đến Thiên Lôi, chỉ sợ trên đời này không người nào dám động vào hắn, người giống như hắn, đã chân chính có thể làm được siêu cấp thượng tướng trước ngàn quân.
– Xem xem bên trong mỏ vàng kia rốt cuộc còn sót lại cái gì vậy?
Đứng nguyên tại chỗ tưởng niệm một hồi. Diệp Thiên xoay người đi đến chỗ mỏ vàng.
Sau khi bị đạn đạo chiến lược cùng ngàn đại pháo ném bom một lúc, mấy gò đất đã hoàn toàn biến thành đất bằng phẳng, trên mặt đất tràn đầy nguyên thạch hạt màu đỏ.
Nhưng này một mặt binh lính không nhận biết được mỏ vàng, thứ hai bọn hắn cũng không cách nào tinh luyện ra vàng.
Cho nên những quặng này đều bị vứt lại trên mặt đất, sau này thật sự là có thể giảm cho Trần Hỉ Toàn rất nhiều công sức khi khai thác, ít nhất mạch khoáng trên mặt đất, không cần hắn phiền lòng , chỉ cần tinh luyện quặng sẽ dễ hơn.
– Làm sao đi vào? Không lẽ phải sống ở chỗ này thêm?
Đinh Hồng đào ra sơn động. Sớm bị bom làm đổ sụp . Diệp Thiên vòng vo nguyên tại chỗ vài vòng, lại như là con chuột ăn trộm trứng gà, không thể nào há miệng. Bởi vì dưới đất tựa hồ có một tầng cái chắn, đang gây trở ngại nguyên thần của hắn dò tìm.
– Ồ? Linh khí thật mạnh?
Khi Diệp Thiên đứng ở một chỗ bị đá sỏi chồng chất lên, chân mày bỗng nhiên nhíu lại. Bởi vì hắn cảm giác được từ dưới đất có một linh khí lộ ra, lại có thể mơ hồ làm đau làn da.
– Hẳn là chính là chỗ này!
Diệp Thiên vui vẻ trong lòng, kỳ thật từ lúc biết Vân gia cùng Đinh Hồng có liên quan, Diệp Thiên liền đoán ra, mỏ vàng tuyệt này đối không chỉ đơn giản là sản xuất vàng, bên trong nhất định còn có thể có vật hấp dẫn người tu đạo.
Giờ phút này là giữa đêm khuya, bốn phía tối đen một dải, Diệp Thiên cũng không sợ có người tới đây, lập tức ra tay đào đất đá vụn trên mặt. Tới hừng đông, cái cửa động đã bị Diệp Thiên đả thông.
– Đây .. đây chính là linh thạch thuộc tính kim?
Khi một khối tảng đá lớn cuối cùng bị Diệp Thiên dọn sạch, cái cảm giác da thịt đau đớn thật mãnh liệt, linh khí trước mặt mà đến giống như một tiểu đao, đang cắt lên thân thể Diệp Thiên.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thiên đem thực khí bày bố ở bên ngoài cơ thể, lúc này khó khăn lắm mới chặn được Kim khí ăn mòn. Lại không phát hiện, một tia linh khí thuộc tính kim lặng yên không một tiếng động tràn vào đến bên trong thực khí hộ thể hắn.
– Ân? Sao lại thế này, tại sao ta cũng hấp thu linh khí này?
Sau khi thực khí tuần hoàn quanh thân trở về trong cơ thể, mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhăn lại, hắn phát giác thực khí trong kinh mạch của mình chạy lên. Lại có thể ẩn hiện kim quang, tua nhỏ kinh mạch đau đớn.
– Trời ơi. Ta có thể tiêu thụ nổi không!?
Diệp Thiên vội vàng lui về sau mấy bước, tránh ra khỏi cửa động, khoanh chân ngồi trên mặt đất, tục ngữ nói người giang hồ càng già lá gan càng nhỏ. Sau khi trải qua chuyện ở đầm Hắc Long năm đó và nhìn thấy tu vi của Đinh Hồng, Diệp Thiên cũng không dám tiếp tục lấy thân thể của chính mình ra đùa .
– Không xong, không khu trừ ra được?
Diệp Thiên Hành cung vận khí, muốn đuổi kim khí đi ra ngoài, lại phát hiện nó đã dung hợp lại với thực khí trong cơ thể, chạy tới dưới đan điền.
Nhưng khiến Diệp Thiên kinh hỉ chính là, khi kim khí ở chỗ hai cái đan điền bị thay đổi, cũng tiêu biến hết, hóa thành một dòng thực khí trong veo, chạy ở trong người đã không còn có cảm giác đau đớn.
– các thuộc tính của Ngũ Hành không giống nhau, tính hỏa mãnh liệt, tính thuỷ âm hàn, Mộc Sinh vạn vật, thổ hậu tích đức, kim này, cũng không gì không phá được, nhưng vì sao mình có thể hấp thu ba loại linh khí đây?
Hấp thu hết linh khí thuộc tính kim, Diệp Thiên trầm tư, con đường hắn tu đạo không người chỉ dẫn, bước vào Tiên Thiên lại càng phải cẩn thận, e sợ một bước đi sai bước nhầm, làm cho vạn kiếp bất phục.
Diệp Thiên sớm biết linh khí Ngũ Hành là không thể hấp thu tùy tiện, phải biết rằng, Hồ Hồng Đức có thể hấp thu linh khí thuộc tính hỏa, Nam Hoài Cẩn có thể hấp thu linh khí thuộc tính thủy, nhưng Cẩu Tâm Gia lại không thể sử dụng cả hai loại linh thạch đó.
Cái này cũng thuyết minh, cơ thể người chỉ có thể căn cứ thuộc tính riêng mình mà hấp thu linh thạch tuơng ứng Ngũ Hành, như nước xung khắc như với lửa, lần đầu tiên Hồ Hồng Đức tiếp xúc linh thạch thuộc tính thủy, thiếu chút nữa bị đông cứng rồi.
Diệp Thiên nổi lên một tia thấu hiểu trong lòng, đan điền trong cơ thể hắn là hấp thu hai loại linh khí thủy hỏa, do linh khí thuộc tính mộc dung hợp ngưng kết mà thành, có lẽ gốc rễ ở linh khí thuộc tính mộc.
– Có lẽ chính là linh thạch thuộc tính mộc tác dụng? Sau này nếu có cơ hội tiến vào đến Thần Châu kết giới kia, nhất định phải hỏi thăm cao nhân, xem xem rốt cuộc là chuyện gì!
Trầm tư một hồi lâu, Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, hắn chung quy kiến thức nông cạn, đối với hệ thống tu đạo cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả thiên bẩm thông minh, cũng không thể giải thích được những việc trên người mình.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, coi như hắn vào đến Thần Châu kết giới, gặp được cao nhân Kim Đan, sợ là cũng không thể giải đáp được vấn đề của hắn.
Tiên Thiên đối với người tu đạo mà nói, chẳng khác nào là Trúc Cơ, sau khi tiến vào cảnh giới này, có thể ăn gió thay cơm, uống nước bằng hành trình, đã không thuộc nhân gian khói lửa, đây cũng là phân chia rõ ràng giữa người tu đạo cùng thế gian võ giả.
Thể chất người thường, đều chỉ có thể đối ứng một loại thuộc tính Ngũ Hành, Trúc Cơ lại cần tìm kiếm linh thạch thuộc tính giống nhau, hấp thu linh khí từ trong đó, đem khí Tiên Thiên sơ khai chuyển sang Tiên Thiên thực khí, do đó thăng cấp đến cảnh giới Tiên Thiên.
Mà Diệp Thiên cũng nhờ cơ duyên trùng hợp, bị hai loại linh khí thủy hỏa đồng thời tiến vào trong cơ thể, thủy hỏa bất dung, Diệp Thiên đáng lẽ chỉ có thể có kết cục hồn phi phách tán.
Nhưng trong tay Diệp Thiên còn có một khối linh thạch thuộc tính mộc trung phẩm, trung hoà hai loại thuộc tính linh khí thủy hỏa, khiến cho dung hợp thần kỳ, cải biến thể chất Diệp Thiên, cũng tạo cho Diệp Thiên đan điền kỳ quái kia.
Linh khí thuộc tính mộc còn tịnh kia chưa tiêu tán hết, mà biến thành một đường ranh giới âm dương đan điền Diệp Thiên, cho nên bất kể là linh khí gì tiến vào trong cơ thể Diệp Thiên, hắn đều có năng lực sử dụng.
Giống như Diệp Thiên, ở giới tu đạo có thể nói là có một không hai, coi như tổ sư gia Ma Y đạo nhân sống lại, chỉ sợ cũng không thể chỉ điểm cho Diệp Thiên.
– Nghĩ nhiều làm cái mẹ gì, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được!
Nếu không nghĩ ra, Diệp Thiên cũng không thèm nghĩ nhiều.Từ lúc còn nhỏ nhận tổ sư Tương sư truyền thừa đến hiện tại, hắn cũng không còn nghĩ làm thé nào hiểu được chính mình năm đó làm sao trong đầu có thêm vài thứ kia.
Khi Diệp Thiên lại tiến vào trong động, Kim khí đập vào mặt mà đến, đối với hắn không ảnh hưởng gì , từng đợt từng đợt linh khí tràn vào trong cơ thể hắn, đều chuyển hóa thành thực khí trong veo.
– Đây hẳn là Đinh Hồng lưu lại ?
Sơn động cũng không phải rất dài, chỉ có 10m, kéo sâu xuống, khi Diệp Thiên đi đến cuối, thấy được một cái cuốc.
– Thật sắc bén!
Cầm lấy cái cuốc ngăm đen không thấy được rõ, Diệp Thiên tùy tay cuốc vào vách trong động một cái, một khối quặng vàng lớn mỏ lăn xuống, lại khiến Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi.
Từ trong lòng lấy ra đoản kiếm đầy vết rạn, Diệp Thiên cũng vẽ một chút lên vách, đoản kiếm nhìn qua như là sắp gãy, nhưng cắt vào đến vách giống như chẻ đậu phụ vậy.
– Giới Tu đạo quả nhiên còn nhiều nữa, không nói đến phi kiếm này, chỉ cái cuốc cũng hơn ra mấy lần so với Vô Ngân!
Diệp Thiên lật tay cầm Vô Ngân ở lòng bàn tay, đây là món nhạc cụ của thầy tu công kích thứ nhất của hắn, tuy rằng hiện tại đã không có nhiều tác dụng cho hắn, nhưng Diệp Thiên cũng luyến tiếc vứt bỏ, luôn luôn lưu lại bên người.
– Đợi có thời gian, thật là có thể dùng phương pháp Luyện Khí, tinh luyện Vô Ngân một phen!
Diệp Thiên từ sư đệ của Đinh Hồng lấy được cuốn sách, có pháp quyết luyện khí quan trọng của luyện khí các, nhưng trong khoảng thời gian này Diệp Thiên luôn luôn không thể được an ổn, cũng chưa thể cân nhắc việc này.
Thu hồi Vô Ngân cùng phi kiếm, Diệp Thiên thoáng cảm ứng một chút, cầm cái cuốc hướng đến một chỗ Kim khí mãnh liệt nhất mà cuốc.
Mặc dù Diệp Thiên không biết cái gì gọi là linh mạch, nhưng chính như đầm Hắc Long và hồ nước nóng, đạo lý là tương thông, nơi có thể sinh ra linh thạch, linh khí nhất định là nồng đậm nhất.
– keng…
Khi Diệp Thiên đào đi xuống thêm bốn năm mét, cái cuốc bỗng nhiên đụng vào một vật cứng, nhất thời đốm lửa văng khắp nơi, ngay trước cái cuốc, lộ ra một cái chỗ hổng.
– Cái gì cứng rắn như thế?
Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng bỏ cái cuốc, búng một cái vào đá vụn và đất chỗ đó, một khối ánh vàng rực rỡ hiện ra trước mắt.
“Này…Đây chính là linh thạch thuộc tính kim?”
Chương 777 : Linh mạch (hạ)
Còn chưa tiếp xúc tới đến văn kiện kia, thì Diệp Thiên đã có cảm giác như cả luồng khí của Kim Duệ phả vào mặt, thấm sâu vào da thịt, khiến cho tốc độ vận chuyển đan điền tăng lên vài phần, mới vậy mà Kim Duệ linh khí đã chuyến hóa lại đây.
“Nếu không phải là những người thể chất thuộc tính kim, chẳng phải chỉ cần khẽ dựa vào một chút cũng sẽ bị tổn thương sao?”
Đem khối linh thạch cầm trong tay, Diệp Thiên trong lòng thấy bất an, khoảng thời gian ở hồ hồng đức đã bị thuộc tính linh thạch gây thương tích, nên trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Theo lý thuyết, linh thạch cố hữu có trợ giúp tu hành, có khả năng lưu giữ trong cơ thể con người cho đến khi lớn lên sẽ chuyến thành Tiên Thiên.
Có thể ngoại trừ khả năng linh thạch thuộc tính mộc, mặt khác Diệp Thiên đã tiếp xúc ba loại thuộc tính khác nhau của linh thạch, đều là điên loạn dị thường, chỉ cần chút sơ ý là có thể gây tổn thương cho cơ thể.
Song có điều Diệp Thiên cũng không rõ, nhân loại nhân thể, giống như vật dẫn điện, bên trong linh thạch ẩn chứa một năng lực thần kỳ, chỉ khi tiếp xúc với những người đã tu luyện, mới biết được đường đi ra.
Mà hơn nữa còn đích thân truyền lại cho người tu đạo, đầu tiên là bắt chước, nhưng lại là một loại liễm tức thuật, loại pháp thuật này có khả năng khép kín hết tất cả lỗ chân lông trên toàn cơ thể, khiến cho chân khí không thể thoát ra ngoài, đây cũng chính là căn nguyên của Đạo gia tục xưng.
Nhờ loại pháp công này, những người tu đạo hàng ngày đều là vận khí nội liễm, sẽ không để lộ ra bên ngoài cơ thể, kể cả lúc đi lại làm việc, không khác những người bình thường, dù cho tay có nắm linh thạch đi nữa, thì cũng sẽ không bị gây tổn thương.
Giống như ở hồ hồng đức năm đó thiếu chút nữa là bị thuộc tính linh thạch làm cho tê cứng, vậy mà vẫn còn thanh nhã cùng hồ tiểu tiên ngắm cảnh chơi đùa ở tảng đá, nhưng lại không có nửa điểm dị trang, nguyên nhân chính là trong cơ thể nàng không có chân khí, không thể kích thích được năng lượng trong thuộc tính của linh thạch.
Dĩ nhiên Diệp Thiên lúc này vẫn không biết điều đó, cũng không đi theo học loại pháp công này, vì thế mà hắn tuy đã tu đến Tiên Thiên chi cảnh rồi, nhưng nếu không dồn hết tâm trí, thì vẫn không thể nào kiếm soát được khí cơ trong người mình.
“Đại sư huynh vẫn không thể nào hấp thu được hai thuộc tính như nước với lửa của linh thạch, thử đem thuộc tính kim của linh thạch về, xem hắn có thể tiếp nhận được không?”
Tâm niệm nhất động. Diệp Thiên tháo xuống từ hai bên hông một túi da, thả nó trôi lềnh bềnh cùng hòn đá trôi về hướng trong.
Đây cũng chính là cái mà mấy ngày trước hắn vứt đi, đột nhiên hôm qua săn được một đàn Dã Lang trong núi. Cẩn thận dùng da sói làm một cái túi đơn giản.
Cất kỹ khối linh thạch này ra phía sau, Diệp Thiên tiếp tục đào, hắn có dự cảm là sắp tới rồi. Càng xuống sâu trong lòng đất, linh khí càng ngày càng nhiều, dễ thấy rằng, ở phía dưới nhất định thuộc tính linh thạch còn cao và nhiều hơn nữa.
Với tốc độ khai quật như này, thỉnh thoảng chỉ cần một cái cuốc xuống, cũng tìm được khối châu báu, hơn nữa tỉ lệ thì không thể nào sai được, và khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống thì tất cả những cây vàng tinh khiết lớn bé đều trở nên nhỏ bé tầm thường.
“Xem ra hoàng kim lại là sinh vật của linh thạch này, Châu Phi sản xuất nhiều hoàng kim. Nhưng lại không biết dưới chỗ đó có phải là tồn tại loại linh thạch này?”
Cầm trong tay một khối hoàng kim phao đi ra ngoài, Diệp Thiên miên man suy nghĩ trong đầu, điều này khiến Diệp Thiên coi trọng. Là loại linh thạch đó vừa mới xuát hiện.
Có thể làm cho đinh hồng để mạng lại dò xét thứ gì đó, Diệp Thiên hiển nhiên hiểu được giá trị của nó, việc linh thạch này lên cấp Tiên Thiên là một điều cần thiết, hiện tại chính hắn cũng đang tu luyện, có linh thạch cũng là làm ít công to.
“Đinh đương!”
Lại vừa một tiếng vang giòn đi qua, từ lớp đã vụn Diệp Thiên lần theo đến lớp đất giữa tìm được hai khối linh thạch. Đem so chiều dài với khối lúc trước, hai khối này cũng vừa với lòng bàn tay người lớn.
Cho dù Diệp Thiên bây giờ có thể hấp thụ được linh khí kim thuộc tính, cũng chỉ đến được phần giữa Kim Duệ khí của linh thạch, toàn thân bị kích thích nổi hết cả da gà, nên vội vàng thu lại khí cơ, nhưng lại vẫn dùng mắt và tay để tiếp tục thu nhận, đến lúc này mới thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Cừ thật, cũng chẳng thể trách được Trần thúc tiêu tốn một khoản tiền lớn như vậy, cũng muốn đem mỏ vàng xuống, căn bản đây là những thứ bảo vật không cần tinh luyện ạ!”
Với tốc độ khai quật, Diệp Thiên tổng cộng đã lấy được sáu khối linh thạch thuộc tính kim, mà xen lẫn bên cạnh các linh thạch, thì toàn bộ gần như đều là bảo vật chính gốc, nếu không phải cá góc cạnh của bảo vật mềm nhuyễn, thì Diệp Thiên thậm chí không thể khai quật được thêm nữa.
Tuy rằng Diệp Thiên hiện tại không thiếu tiền, nhưng tất cả chỗ kim cương đó cũng chỉ để làm vui mắt, làm cho hắn hoa mắt đến mê loạn mà thôi, giống như là ở một nơi đánh chế bảo vật trong phòng thông thường, chỗ nào cũng lấp lánh ánh quang.
Mà còn cái quốc kia đích thị là nhạc cụ của thầy tu, sắc bén ở đầu sớm trở nên ngu dốt, Diệp Thiên mỗi lần cuốc xuống, đều phải tưới chân khí vào bên trong mới có thể tiếp tục khai quật.
“Di? Như thế này thì chả phải càng ngày càng mềm sao? Này… Đây là cái gì?”
Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy cái cuốc nhẹ hơn, nâng lên một lúc, phát hiện ra mặt ngoài của cái cuốc bị nhiễm một lớp màu vàng sáng bóng, cúi đầu xuống nhìn lại mà ngây ngẩn cả người.
Lúc này trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một người cùng với chiếc chậu rửa mặt cỡ lớn màu vàng thủy đàm, chiếu rọi rõ ràng trước mặt Diệp Thiên.
Mà từ trong đầm nước Kim Duệ khí bắt đầu tràn ra, nồng nặc đến mức Diệp Thiên không thể thở được, cho dù hắn đã khép kín hết tất cả các lỗ chân lông, vậy mà từng đợt từng đợt linh khí vẫn đang không ngừng hướng về cơ thể hắn, thâm nhập vào sâu bên trong.
Lúc này, Diệp Thiên cảm thấy toàn thân mình như bị dao găm, đầu vai vừa trợt, phi kiếm vào giả vờ như trước lúc khai quật không để lại dấu vết cùng lúc ấy lấy linh thạch cho vào túi, rơi vào cái chất lỏng màu vàng.
Diệp Thiên lúc này cũng chẳng quan tâm xem đó là tài sản của mình hay không, nhấc hai chân lên trên rồi ngồi xuống, dùng hết sức lực vận chuyển âm dương đan điền, Kim Duệ khí bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể.
Chỉ có điều chất lỏng màu vàng này lại là linh khí thuộc tính kim, nếu so với Diệp Thiên lúc trước khi tiếp xúc đến thì nồng độ thuần khiết còn nhiều hơn vô số lần.
Hai cái đan điền chuyển hóa qua lại, quá trình biến đồi cũng không rõ lắm, Ti Ti từng đợt từng đợt linh khí, vẫn đang còn vương lại trong kim mạch của Diệp Thiên, da thịt cảm giác như mềm nhuyễn như bị doa găm, khiến cho Diệp Thiên đau đớn không tả được.
Diệp Thiên vẫn chưa tìm được cách chuyển hóa toàn lực linh khí, lúc sau chất lỏng màu vàng rơi ra khỏi túi, đọng thành một vũng nước, khiến cho hi vọng càng mong manh hơn.
Mà còn cả lưng túi làm từ da sói, trong nháy mắt đã bị tan hết ra, bên trong này mọi thứ bị đảo lộn rối tung hết lên, tất cả đều bị tan ra trong chất lỏng màu vàng.
Tất cả chuyện này chính Diệp Thiên cũng không hiểu rõ, hắn lúc này đã muốn đóng kín cái giác quan thứ sáu của mình, để chống lại sự xâm nhập của linh khí, càng ngày kim thuộc tính của linh khí càng trở nên điên cuồng, tự chuyển hóa thành đích thực khí khả dụng.
Thời gian cứ thế trôi qua, bên ngoài sơn động trời đã bắt đầu ấm dần lên, Ti Ti từng đợt từng đợt linh khí dần dần lan tỏa đi khắp nơi, bị Thiên Lôi đánh trúng cây cối, thế vậy mà chồi non lại bắt đầu nhú lên, hiện ra cảnh tượng mùa xuân.
Diệp Thiên ngồi bất động trong sơn động, không đau khổ mà cũng không vui, trống ngực cũng không thấy đập, ơ trên vai với trên đỉnh đầu, tro bụi đã phủ kín một tầng.
“Con bà nó, rốt cục luyện hóa xong rồi!”
Bỗng nhiên, Diệp Thiên giống như cành cây khô bắt đầu nhúc nhích, mắt hơi mở ra một chút, cả sơn động tối đen bỗng được chiếu sáng, lại bị kim quang bắn ngược lại, cả động ngay lập tức phát sáng.
“Đã qua bao lâu rồi hả?”
Diệp Thiên hoạt động dưới đó cảm thấy có chút chát cổ, rõ ràng phát hiện ra tro bụi rơi xuống người một chút, nhưng vẫn không khỏi sửng sốt.
“Mẹ nó, biểu như thế nào cũng ngừng?”
Diệp Thiên giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua, bất giác cảm nhận được nhịp đập của mạch hơn nữa lại còn có thể hành tẩu ở thế giới cao cấp nhất mà không linh hoạt như bề ngoài, chuyển động cũng bị đình trệ, đích sác sau ngày thứ ba từ khi hắn vào sơn động.
“A, chân khí ngày trước bất đồng nay dường như cũng hợp nhất? Cơ thể cũng có chút thay đổi…”
Diệp Thiên cảm nhận tình trạng trong cơ thể mình, trên mặt nhất thời lộ ra cả vẻ sợ hãi lẫn lo sợ, chính hắn cũng đã cảm thấy, đích xác chân khí trong cơ thể mình, dường như ấn chứa một cái gì đó không thể nào phá được Kim Duệ khí.
Tùy theo việc vươn tay ra hữu chưởng, Diệp Thiên hướng người chộp lấy mỏ vàng Thạch, năm ngón tay vừa thu lại, số lượng lớn mỏ vàng Thạch, lại có thể biến thành một đống màu vàng bột phấn, trơn nhẵn từ giữa ngón tay Diệp Thiên xuống.
Khuất lên tay phải ngón trỏ bắn ra, cùng chân khí bắn ra, Diệp Thiên trước người nham bích thượng, bất ngờ xuất hiện một lỗ thủng sâu, cứng rắn vách tường, đạo chỉ phong ngay trước mặt, giống như đậu phụ thông thường mềm mại.
“Ha ha, Kim Duệ khí không gì không phá được, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Diệp Thiên không khỏi vui sướng lớn tiếng nở nụ cười, nếu lúc này gặp lại quân đội Nga La Tư, hắn chỉ cần vận chân khí lên, dựa vào va chạm, đã có thể đảo loạn thiên quân vạn mã của đối phương.
“Ân, tại sao lại không có cái chất lỏng màu vàng?”
Cẩn trọng thưởng thức từng chút dung hợp link khí kim thuộc tính sau khi chuyển hóa, Diệp Thiên nhìn xuống mặt đất phía trước mặt, lại phát hiện ra chất lỏng màu vàng nơi mình bế quan tu luyện, nhưng lại không thể nhìn tới đám giọt đấy.
Ở chỗ chậu nước lớn, rơi rụng vài món dụng cụ, ngoại trừ Diệp Thiên thì có Tam Thanh linh ở ngoài, còn có cả thanh phi kiếm không dấu vết, lại còn lộ ra bảy khối màu vàng kim nhạt sáng bóng linh thạch.
“Như thế này thì biến thành bảy khối sao?”
Diệp Thiên vẫn còn nhớ rõ, hắn tìm được tất cả sau khối linh thạch, nhưng trước mắt lại là bảy khối, cũng chính là nhiều ra tới một ít đồng, lập tức thu hút ánh mắt của Diệp Thiên.
Cả khối linh thạch vàng rực lên, nhưng là hiện lên nhàn nhạt trong suốt sáng bóng, bên trong tơ vàng bao quanh, Diệp Thiên có thể cảm nhận được đến, chỗ mà ẩn chứa khối lượng linh khí cực lớn, với hắn tu vi hiện tại, sợ là cả đời vẫn không thể hấp thu được hết.
“Xem ra linh thạch cũng phân cấp bậc, cái này là khối linh thạch nếu so với ta trước kia muốn lấy được đòi hỏi phải giỏi hơn.
Mặc dù không có người giảng giải cho Diệp Thiên về cách phân loại linh thạch, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, số linh thạch Diệp Thiên có cũng hề ít, hai tướng so sánh dưới, đột nhiên lại nhìn ra một con đường.
Chính là ý trời dù đã muốn hướng cao lý để đánh giá khối linh thạch này, nhưng hắn vẫn còn xem nhẹ giá trị này, sợ là cao nhân Kim Đan này, cũng sẽ ra tay để cướp đoạt, bởi vì đây đúng là một khối linh thạch thượng phẩm.
Ở giới tu đạo, linh thạch thượng phẩm chính là linh mạch đồng sinh, theo ý trên mà nói, thượng phẩm linh thạch giống như một khối mẫu Thạch, đang tẩm bổ lên linh mạch và đề cao hơn các loại linh thạch hạ phẩm khác.
Cho nên chỉ có lúc này linh mạch mới gần như khô khiệt, con người lúc này tồn tại được cũng nhờ linh mạch, mới có thể từ trung mà đến được thượng phẩm linh thạch, bởi thế mới thấy rõ được trình độ thấp kém của hắn.
Chỉ có điều linh mạch chỉ có một giá trị duy nhất, nếu muốn cao hơn khối thượng phẩm linh thạch, cũng chỉ cơ loại hồ đồ không biết tu đạo giới như Diệp Thiên, mới có thể làm được mấy chuyện mổ gà lấy trứng.
Như thế nào là linh mạch? Đã có một sách thuyết minh nơi mạch khoáng này có thể nuôi dưỡng ra linh thạch, dĩ nhiên có chứa linh tính, giống như là em bé nhân sâm trong truyền thuyết.
Phàm là môn phái được linh mạch, không thể không thật cẩn thận sử dụng, cẩn thận bảo dưỡng, rất sợ quấy nhiễu đến linh mạch, khiến cho nó khô kiệt.
Phía trước Đinh Hồng sở dĩ đào móc tiến độ thong thả, chính là sợ khai quật đến căn cơ linh mạch, đánh mất công hiệu súc tích nuôi linh thạch, đây là kiến thức cơ bản người trong giới tu đạo cũng cần biết.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết nhiều như vậy, thuần thục đào khai linh mạch, khiến cho linh tính tiêu hao.
Trên thế gian, số lượng linh mạch rất thưa thớt? Mặc dù Diệp Thiên có được một khối linh thạch thuộc tính kim thượng phẩm, nhưng nếu như thứ này bị người trong giới tu đạo biết được, nhất định sẽ cúi đầu dậm chân mắng to Diệp Thiên là phá gia chi tử.
– Tu luyện một đạo gian nguy vô cùng, chính mình không có sư thầy truyền dạy, ngày sau từng bước phải cẩn thận!
Sau khi nhận thức thân thể biến hóa, Diệp Thiên thở dài, lần này hấp thu linh khí dung hợp thuộc tính kim, tuy rằng để cho thực khí của hắn xảy ra thay đổi tính căn bản, tính công kích trở nên mạnh hơn, nhưng hung hiểm trong đó, cũng khiến Diệp Thiên nghĩ lại mà sợ không thôi.
Nếu không phải hắn có hai cái đan điền âm dương, có thể đồng thời thay đổi linh khí Kim khí, chỉ sợ linh khí cuồng bạo kia sớm đánh Kinh mạch trong cơ thể hắn tan tành.
– Hay là… Tìm thời cơ đến bên trong Thần Châu kết giới tìm cơ duyên?
Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, nhưng bị hắn đánh rụng, không nói đến việc hắn đối với giới tu đạo hoàn toàn không biết gì cả, chính là mình hiện tại có thực lực, Diệp Thiên cũng không đủ tự tin.
Phải biết rằng, vô luận là sư đệ của Đinh Hồng chết ở đầm Hắc Long, hay là Đinh Hồng hôm đó, đều không phải người Diệp Thiên có khả năng đối kháng, vạn nhất bên trong kết giới đều là người bậc này. Diệp Thiên chẳng phải là đi vào tìm tai vạ ?
– Cũng không biết bên ngoài qua bao lâu. Vẫn nên sớm đi ra ngoài thôi!
Sửng sốt một hồi, Diệp Thiên đứng dậy, rũ xuống bụi bậm trên người. Đem mấy khối linh thạch thuộc tính kim trước mặt nhặt lên, đây chính là thu hoạch của hắn hành trình đến Nga lần này.
Ở bên cạnh linh thạch thuộc tính kim, còn có một khối màu vàng lam. Chỉ bằng ngón cái, Diệp Thiên lấy tay nắm một chút, thứ này không như vàng, thập phần cứng rắn.
– Ồ? Vô… Vô Ngân sao lại vỡ?
Khi Diệp Thiên thu thập xong linh thạch, đưa tay đi lấy Vô Ngân, trái tim nhịn không được như bị nhéo, bởi vì hắn phát hiện, Vô Ngân nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, sau khi bàn tay của hắn chạm đến lại thành một đám mảnh vụn nhỏ.
Tuy rằng năm gần đây, tác dụng Vô Ngân đối với Diệp Thiên càng ngày càng nhỏ, nhưng Diệp Thiên đối với nó cảm tình cũng sâu đậm. Mỗi lần xuất hành đều mang ở trên người. Trước mắt bị hủy ở chỗ này, không khỏi làm hắn đau lòng không thôi.
– Kì quái. Vô ngân chất liệu thông thường, chịu không nổi Kim khí đập vào, vỡ cũng là bình thường, nhưng phi kiếm này nếu không phải vật phàm, vì sao cũng vỡ vụn đây?
Sau khi Diệp Thiên cầm lấy thanh phi kiếm còn sót lại của Đinh Hồng, không khỏi lại sửng sốt, cái kiếm trải qua Thiên Lôi oanh kích cũng chưa tổn hại, lại có thể cũng bị hủy, ngoài những mảnh nhỏ, chỉ có một thân kiếm đầy đủ.
Nhưng thân kiếm tuy rằng không trọn vẹn , nhưng chất liệu còn sót lại này, lại ẩn hiện sáng bóng, từ bên trong tản mát ra từng đợt từng đợt linh khí, hiển nhiên cũng là nguyên liệu trân quý cực kỳ.
– Đáng tiếc, có thể chữa trị lưu trữ cho mình sử dụng hay không đây?
Nhìn thấy thân kiếm tàn vỡ này, trong lòng Diệp Thiên tiếc nuối, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Đinh Hồng phun ra nuốt vào phi kiếm đại phát thần uy, trong lòng vẫn còn giữ một tia nhớ nhung như vậy.
– Mình từ tay Cát Khải có được pháp quyết luyện khí, không biết có thể thử tinh luyện một thanh phi kiếm hay không đây?
Diệp Thiên bỗng nhiên vừa động, ở cuốn sách Cát Khải lưu lại, có thủ pháp luyện khí của Luyện khí các, chính là lúc đó Diệp Thiên chưa tiến vào Tiên Thiên, không thể cô đọng chân hỏa, nhìn cũng không hiểu.
Nhưng hiện tại bất đồng, trải qua lần này dung hợp linh khí thuộc tính kim, thực khí trong cơ thể Diệp Thiên đã hoàn toàn củng cố, luyện khí cao thâm hắn có lẽ không làm được, nhưng chế thành một thanh phi kiếm tầm thường, Diệp Thiên vẫn là có vài phần nắm chắc.
– Thật là có thể thử xem!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ này, Diệp Thiên không thể tiếp tục áp chế xuống.
Nơi đây không một bóng người, cũng không có người ngu đến quấy rầy, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, tâm niệm vừa động, nguyên thần theo ấn đường mà ra.
So sánh Cùng mấy tháng trước, nguyên thần Diệp Thiên cô đọng , mặt mày râu tóc cùng với thần thái bản thể giống nhau như đúc, nếu không phải nhìn qua có chút trong suốt, thì đã thấy Diệp Thiên .
Phân ra một luồng thần thức bao vây lại Vô Ngân và phi kiếm tàn vỡ trước mặt, nguyên thần khoanh chân mà ngồi ở giữa không trung, bỗng nhiên há mồm phun, một ngọn lửa đốt sáng cả sơn động.
Ngọn lửa dài chỉ như ánh lửa của ngọn nến, nhưng ở trong màu đỏ của ngọn lửa, ẩn hiện một màu xanh biếc sáng bóng sâu kín, hai thứ đan vào cùng một chỗ, có vẻ có chút quỷ dị.
– Đây là tam vị chân hỏa?
Phun ra thứ này, nguyên thần Diệp Thiên hơi ngã xuống, nhưng tinh thần minh mẫn, hắn sớm biết tu ra nguyên thần có thể dùng chân hỏa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thi triển ra.
Cái gọi là tam vị chân hỏa, tâm nhân quân hỏa, cũng được gọi là thần hỏa. Kỳ danh viết thượng muội, thận nhân thần hỏa, cũng gọi là tinh hỏa. Kỳ danh viết trung muội, bàng quang tức tề hạ khí hải nhân dân hỏa, kỳ danh viết hạ muội.
Tụ yên làm hỏa, tán yên làm khí , lên xuống tuần hoàn mà có chu thiên chi đạo, tiến vào Tiên Thiên, hơi thở tồn tại có thể hợp nhất tam hỏa, dùng cho khắc địch luyện khí, đây cũng là thủ đoạn chỉ có ở Đạo gia.
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên sử dụng thần thức khống chế được hỏa diễm, khiến cho chạm đến bên vách hang, quặng vàng hồng nâu kia nhất thời giống nước hòa tan, nháy mắt tạp chất mất hết, chỉ để lại một chất lỏng màu vàng.
– Lợi hại như vậy?
Diệp Thiên chính mình không cảm giác được nhiệt độ của chân hỏa, nhưng quặng vàng biểu hịên cũng để cho hắn thể nghiệm được uy lực chân hỏa, thấy vậy Diệp Thiên líu lưỡi không nói được gì thêm, sợ là ở trong bếp lò mấy ngàn độ, cũng không đạt được hiệu quả như vậy?
– Ừm? Trạng thái này không cách nào kéo dài, phải nhanh chóng tinh luyện phi kiếm kia mới là cần gấp!
Sau khi hòa tan quặng vàng kia, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm thấy nguyên thần đang suy yếu, hắn biết chân hỏa là do tinh khí trong cơ thể cô đọng mà thành, cũng không dám đi sử dụng lãng phí vô nghĩa.
– Ồ, đây là có chuyện gì?
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên khống chế được ngọn lửa, chuyển đến phi kiếm cùng với Vô Ngân tàn vỡ.
Nhưng khiến Diệp Thiên có chút ngoài ý muốn chính là, chân hỏa trong nháy mắt hoà tan vàng, nhưng không cách nào hòa tan những nguyên liệu này, thậm chí cả mảnh nhỏ của Vô Ngân, cũng không thể bị phân giải.
– Hẳn là nguyên nhân chất liệu, bảo vật có thể được Đinh Hồng trân quý như vậy, há lại dễ dàng bị luyện hóa như vậy?
Diệp Thiên trầm tư một chút, trong lòng cho ra cái kết luận, không nói đến phi kiếm kia, chính là Vô Ngân cũng là dùng ngàn loại hợp kim luyện chế mà thành, nếu không cũng không thể cất chứa sát khí biến thành nhạc cụ của thầy tu .
– Lần đầu tiên luyện khí, không thể bỏ dở nửa chừng như vậy!
Diệp Thiên trong lòng có chút ngoan cố, hắn quyết định việc cần phải làm, rất ít khi bỏ dở trên đường, trước mắt vừa mới dung hợp linh khí thuộc tính kim, trạng thái vừa cao, đương nhiên càng không có ý từ bỏ.
Một luồng thần thức phản hồi trong cơ thể, Diệp Thiên cầm một khối linh thạch thuộc tính kim linh khí sung túc, công pháp vận chuyển một lúc, khối linh thạch liên tục không ngừng chuyển vận linh khí hướng vào trong cơ thể hắn.
Trải qua hai cái đan điền âm dương chuyển hóa, linh khí này hóa thành thực khí, lại bổ sung đến nguyên thần Diệp Thiên, nhất thời tinh thần nguyên thần đại chấn động, há mồm lại phun một luồng chân hỏa lên phía trên mảnh nhỏ không trọn vẹn.
– Ôi, hay là thôi nhỉ?
Chương 779 : luyện khí
Một ngụm chân hỏa phun ra, hiệu quả cũng không tốt như Diệp Thiên tưởng tượng vậy, chất liệu Vô Ngân có chút dấu hiệu mềm hoá, nhưng mảnh nhỏ phi kiếm kia, lại như là băng vạn năm, ngay cả nhiệt độ cũng chưa có thể nâng cao vài phần.
– Lão tử không tin còn có thứ không chơi được!
Diệp Thiên dụng tâm, tăng hấp thu linh thạch, chuyển hóa thành thực khí bổ sung vào trong cơ thể, liên tiếp ba ngụm chân hỏa văng ra ngoài.
Tuy rằng vài chân hỏa cộng lại còn không bằng một cái nắm tay trẻ con, nhưng ngọn lửa cực nóng này, cũng khiến trong động nhiệt độ đột nhiên thăng, vách bốn phía bị thiêu đốt màu đỏ bừng, giống như đều sắp hòa tan.
Sau khi năm ngọn chân hỏa phun ra, mảnh nhỏ thanh phi kiếm kia, rốt cục bắt đầu hòa tan, nhưng tốc độ phi thường chậm, hơn mười phút qua, chỉ mềm hoá một nửa, cũng không trở thành chất lỏng giống như Vô Ngân.
– Mẹ nó, luyện khí các này thật không đơn giản, không phải nói một nửa chất liệu đều có thể bị chân hỏa luyện ra sao?
Diệp Thiên lúc này đã đầu đầy mồ hôi, nhưng mảnh nhỏ biến hóa để cho hắn thấy được hi vọng, nhất thời cắn răng kiên trì.
Kỳ thật cái này cũng chẳng thể trách Diệp Thiên, thanh phi kiếm kia thân mình chính là do Huyền Băng Vạn Niên cô đọng mà thành, vốn là có đặc tính kháng hỏa, tinh luyện khó khăn hơn xa so với nguyên liệu tầm thường.
Hơn nữa phi kiếm lúc trước được chất lỏng Kim khí ngưng kết mà thành, tuy rằng bị linh khí Kim khí đập vào kiếm thể tàn vỡ, nhưng mảnh nhỏ lại ẩn chứa một tia Kim khí, cho nên trở nên khó có thể hòa tan.
Này nếu đổi lại có người tu đạo có kinh nghiệm luyện khí, nhất định có thể nhìn ra một ít manh mối, quả quyết sẽ không giống Diệp Thiên cứng đầu như vậy. Phải biết rằng, chân hỏa luyện khí một khi vô ý, cũng là căn nguyên sẽ làm bị thương mình.
Nhưng Diệp Thiên cũng là người không biết không sợ, hơn nữa vận khí tốt, trên tay có linh thạch sung túc cung cấp cho hắn tiêu hao, nên cũng chậm rãi hòa tan được mảnh vụn phi kiếm kia ra.
Không như Vô Ngân, sau khi hoà tan chất lỏng khác nhau, mảnh nhỏ phi kiếm lại biến thành một chất lỏng trong suốt vô sắc, tỏa ra bên ngoài hơi thở lạnh lẽo.
– Không biết có thể dung hợp cùng Vô Ngân hay không đây? Đúng rồi, khối kim loại màu lam kia cũng không có chỗ sử dụng, cùng thử xem sao!
Diệp Thiên tâm niệm vừa động, một luồng thần thức bao vây chất kim loại màu lam trên đất luyện hóa, sau một lát, kia kim loại hóa thành một chất lỏng, dung hợp lại với Vô Ngân.
Lúc này Diệp Thiên đã suốt sử dụng chân hỏa luyện hóa hơn ba giờ , nguyên thần sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhưng Diệp Thiên biết, hiện tại cũng là thời khắc mấu chốt nhất trong lần đầu tiên hắn luyện khí.
Nguyên thần mỏi mệt không chịu nổi mạnh mẽ lên tinh thần, Diệp Thiên liên tiếp đánh ra mấy pháp quyết, miệng quát:
-Tan ra!
Theo Diệp Thiên tiếng quát, thần thức của hắn khống chế được trong hỏa diễm, vài loại nguyên liệu dung hợp lại với nhau, không nghĩ khó khăn như vậy, Vô Ngân cùng kim loại lam biến thành chất lỏng, thực tự nhiên cùng nguyên liệu từ phi kiếm kia dung hợp lại với nhau.
Nguyên liệu cùng dung hợp một chỗ ước chừng như nắm tay trẻ con, như là hổ phách, trạng thái hơi mờ, bên trong mơ hồ hiện ra màu lam sáng, nhìn qua hết sức đẹp mắt.
Chất lỏng này tản ra bên ngoài hơi lạnh, ở giữa lại trộn lẫn một tia Kim Duệ khí không gì phá được, tin tưởng rằng nếu luyện chế thành công, nhất định sẽ càng thêm sắc bén hơn so với phi kiếm mà Đinh Hồng sử dụng.
– Rốt cục đều luyện hóa được nguyên liệu này!
Nhìn chất lỏng trước mắt như mộng ảo, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lúc này còn chưa tới lúc được lơi lỏng, một bước cuối cùng còn vẫn chưa xong.
-Ngưng!
Thoáng nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng hét lớn, theo tiếng quát của hắn, thần thức bao trùm chất lỏng hóa thành hai bàn tay to, bóp nhẹ bên trên khối nguyên liệu.
Sau một lát, một thanh đoản kiếm dài không quá ba tấc, bề ngoài như Vô Ngân độc nhất vô nhị, liền hiện tại trước mặt Diệp Thiên.
Sau khi sáp nhập vào màu lam, đoản kiếm hiện ra một loại ánh sáng tím chói mắt, mặt trên đầy đường vân tinh mịn, màu sáng thỉnh thoảng từ thân kiếm hiện lên.
– Thành hình rồi sao?
Diệp Thiên trong lòng vui vẻ, cũng không dám chút nào coi thường, nguyên thần trong miệng lại phun ra một luồng chân hỏa, không ngừng nung khô cái chuôi đoản kiếm vừa mới thành hình, khiến cho nó trở nên lộ rõ.
Sau khi chân hỏa nung khô mười phút, ánh sáng đoản kiếm lại trở nên thuần hơn, chính là ngẫu nhiên từ thân kiếm toát ra ánh sáng, mới có thể nhìn ra chỗ bất phàm.
Mà Diệp Thiên lúc này. Rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, ngoài phân ra một luồng thần thức bám trụ vào đoản kiếm, nguyên thần từ phía trên kiếm tiến vào bên trong thân thể, một cảm giác mỏi mệt không thể nói rõ tràn lên trong lòng.
-Vẫn không thể ngủ!
Diệp Thiên biết. Hắn còn thiếu một bước cuối cùng, lập tức răng nhẹ cắn đầu lưỡi, trong miệng mỉm cười, một ngụm máu nhất thời phun ra trên đoản kiếm này.
Sức cực nóng từ máu tươi nháy mắt đã dung nhập đến bên trong đoản kiếm, cùng lúc đó, kim quang cả vật thể đoản kiếm thoáng hiện, phát ra một tiếng vui giòn tan cộng hưởng. Hướng về phía Diệp Thiên.
– Thành công? !
Khi ngụm máu phun ra, trong lòng Diệp Thiên liền dâng lên một loại cảm giác huyết nhục tương thông cùng đoản kiếm, tuy rằng giờ phút này đoản kiếm phóng tới mình, Diệp Thiên lại không chút nào cảm giác căng thẳng.
– Cố định!
Trong miệng một tiếng khẽ quát, đoản kiếm nhất thời dừng ở trước mặt Diệp Thiên, như là một đứa trẻ bướng bỉnh bay múa cao thấp, thân kiếm không ngừng tản mát ra tiếng va chạm thanh thúy.
– Đi…
Diệp Thiên trong đầu vừa động ý niệm, đoản kiếm kia nhất thời hóa thành một tia màu tím. Như tia chớp đâm vào đến vách hang động bên cạnh Diệp Thiên, theo thần thức Diệp Thiên khống chế, từng khối quặng sắt như là đậu phụ bị cắt xuống.
– Bảo bối. Bảo bối tốt!
Diệp Thiên vẫy tay, phi kiếm trở lại trong lòng bàn tay của hắn.
Trải qua cô đọng chân hỏa cuối cùng, thân kiếm dài không quá ba tấc, màu tím gần như đen sáng bóng khiến cho nhìn qua cũng không thế nào thấy bắt mắt, nhưng cầm trong tay cẩn thận quan sát, lại có thể cảm nhận được mũi kiếm truyền đến hàn khí.
– Lúc này trạng thái không tốt, không cách nào thực luyện .
Diệp Thiên muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem phi kiếm luyện xong vào trong cơ thể, nhưng vừa mới chuẩn bị động tác, cảm giác ủ rũ liền dâng lên trong lòng.
– Luyện khí này thật không ngờ hao phí linh thạch đến vậy?
Sau khi thu đoản kiếm vào trong lòng. Diệp Thiên mới phát hiện, nắm mảnh linh thạch trong tay hắn, linh khí sớm bị hao hết, hóa thành một đống bột phấn, không khỏi có chút đau lòng.
Một màn này nếu bị cao nhân bên trong kết giới nhìn thấy, nhất định sẽ dậm chân mắng to Diệp Thiên là đồ phá gia chi tử.
Phải biết rằng, sau khi thiên địa biến động, số lượng linh thạch rất hiếm, cho dù là môn phái nội tình thâm hậu, cũng chỉ là lúc đệ tử sắp sửa thăng cấp mới ban cho một khối linh thạch hạ phẩm, căn bản là không có người nào chấp nhận bỏ ra để luyện khí.
Những thứ không nói đâu xa, tựa như Diệp Thiên vừa rồi sử dụng mảnh linh thạch thuộc tính kim, linh thạch phẩm chất khó khăn lắm đạt được trung phẩm, bên trong ẩn chứa linh khí đủ để cho năm sáu người thăng cấp lên Tiên Thiên, đối với một môn phái mà nói, tầm quan trọng của nó còn hơn xa một món đồ nhạc cụ của thầy tu.
Chính là Diệp Thiên không biết chút nào về giới tu đạo, mặc dù có chút đau lòng khi linh thạch hao tổn, nhưng hắn quên dễ dàng, cũng không phải đặc biệt để ý, lại lấy ra một khối khác nắm trong lòng bàn tay, đả tọa khôi phục.
Diệp Thiên vừa ngồi, liền ngồi suốt ba ngày, khi hắn từ trong nhập định mở mắt ra thì một tia sáng cắt qua hắc ám trong động.
Thu hồi linh thạch không ít linh khí bị hắn hấp thu, Diệp Thiên chìa ngón cái cùng ngón trỏ vừa chà xát, một luồng chân khí nhất thời nổi lên phía trên đầu ngón tay, trải qua một vài lần luyện khí, Diệp Thiên nắm chân hỏa trong tay, dã khá thuận buồm xuôi gió.
– Luyện hóa phi kiếm rồi, cần sớm đi ra ngoài!
Chơi đùa chân hỏa một hồi, Diệp Thiên từ trong lòng móc ra thanh đoản kiếm như Vô Ngân bề ngoài độc nhất vô nhị, cúi đầu trầm tư.
Dựa theo pháp quyết luyện khí, Diệp Thiên chỉ dùng chân hỏa bổn mạng luyện chế, cuối cùng lại thêm máu bản thân, hắn có thể thu đoản kiếm vào trong cơ thể nuôi dưỡng, nhưng phía trước, còn cần cô đọng.
Yên lặng ngâm nga pháp quyết ở trong lòng một phen, Diệp Thiên hít vào một hơi thật dài, hơi thở này giống như dài liên miên không dứt, lại có thể đem trọn nguyên khí trong động đều hút vào tới trong cơ thể.
Một hơi, Diệp Thiên ước chừng hít ba phút, đến khi y phục của hắn phồng lên, lỗ chân lông tựa hồ cũng đang dâng lên thực khí, lúc này Diệp Thiên mới chậm nhả hơi ra phía ngoài.
Chương 780 : Liên hệ
Hít sâu chậm thở, khí huyết Diệp Thiên dung nạp thêm linh khí, từng đợt từng đợt thực khí màu trắng theo miệng hắn mà ra, bao vây vờn quanh phi kiếm kia.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Thiên phun ra thực khí, giống như là một điểm sáng màu trắng, không ngừng rót vào đến bên trong đoản kiếm.
Mà theo sự thu nạp linh khí, điểm sáng dần dần thành một dải bạc, như là một con rắn lớn bằng ngón cái, sau khi chui vào đến trong đoản kiếm, lại từ trong đó chui ra, từ lỗ mũi Diệp Thiên tiến vào đến trong cơ thể.
Từ khi Diệp Thiên phun ra thực khí đó, hắn liền không còn thở lấy một ngụm không khí, mặc cho thực khí tuần hoàn ở phi kiếm và trong cơ thể hắn, một vào một ra, vòng đi vòng lại.
Thực khí đó, là do đan điền Diệp Thiên chuyển hóa mà ra, là chân nguyên khí tinh thuần nhất trong cơ thể hắn, sau khi từng tia nhỏ rót vào phi kiếm, lại đi vào ấn đường Diệp Thiên.
Mà khi thực khí theo thân kiếm trở về tới trong cơ thể Diệp Thiên, lại có chứa một tia kiếm khí phi kiếm, dung hợp tới bên trong thực khí Diệp Thiên, tuần hoàn phục thủy, sinh ra một loại cảm ứng và liên hệ khó tả.
Sau khi thực khí cùng phi kiếm đã hình thành liên hệ, Diệp Thiên cũng tiến vào đến trạng thái huyền diệu, cả người vô hỉ vô bi vô ưu vô sầu, bên nội đan âm dương trong đan điền quay tròn, không ngừng chuyển hóa truyền chân khí lên thân kiếm.
Quá trình này là rèn luyện phi kiếm, đồng thời cũng là rèn luyện bản thân Diệp Thiên.
Đan điền chăm chú toàn thân, đả thông kinh mạch quanh thân, đem một ít độc tố cuối cùng còn sót lại ở trong một số kinh mạch trong cơ thể hắn, bị đẩy ra ngoài.
Theo một hơi Diệp Thiên này, trên mặt của hắn ẩn hiện bảo quang, hơi thở cả người trở nên trong lành như là trẻ con, làm cho người ta nhịn không được sinh ý muốn thân cận.
Ngồi ba ngày, lông mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu lại, hai mắt mở ra, ánh mắt kia giống như một tia kiếm quang, lại có thể khiến vách tường trước người bắn ra một cái lỗ nhỏ.
– Thu vào cho ta!
Diệp Thiên há mồm khẽ hít, thanh phi kiếm trong lòng bàn tay kia, nháy mắt phân chia ra, hóa thành một tia màu tím, bay vào trong miệng Diệp Thiên.
Tia màu tím theo cổ họng Diệp Thiên tiến vào bụng, đi vào vùng hai cái đan điền âm dương, lại hóa thành hư không một chút cũng không có hình dáng, như ngọn gió hướng xuống.
Từng tia thực khí do nội đan mới chuyển hóa ra, phân ra một nửa dũng mãnh vào đến bên trong phi kiếm, còn lại thì bơi trong cơ thể Diệp Thiên.
– Thì ra là thế, theo Đinh Hồng nói chính là nuôi phi kiếm ở chỗ này!
Diệp Thiên trong miệng phát ra một tràng tiếng cười vui sướng, ngẩng đầu lên há mồm vừa phun, phi kiếm bên trong đan điền run rẩy, hóa thành một tia màu tím từ trong miệng Diệp Thiên bay ra, như tia chớp xuyên qua vách tường thạch đỉnh đầu.
Tia màu tím đó giống như là tia la-de, phàm là vật thể chắn ở phía trước nó, toàn bộ đều giống như không khí bị nó xuyên thấu qua, đợi đến khi Diệp Thiên phục hồi tinh thần lại, đỉnh đầu đã xuất hiện một cái lỗ thủng, có thể thấy được ánh sáng bên ngoài.
Tâm niệm động, phi kiếm chạy một vòng ở trên bầu trời, từ một chỗ vách đá khác lại xuyên thấu xuống, vờn quanh bên người Diệp Thiên, như là phủ thêm cho hắn một tầng y phục màu tím.
– Có bảo bối này, ở ngoài ngàn dặm lấy thủ cấp người khác tuy rằng không dễ, nhưng trong vòng trăm dặm mà nói, như lấy đồ trong túi!
Diệp Thiên trào ra cảm giác sung sướng vô hạn trong lòng, giờ phút này cho dù là tiếp tục đối mặt mười vạn đại quân của Nga, Diệp Thiên cũng có thể không chỗ nào e ngại .
Với cường độ thần thức Diệp Thiên, có thể kéo dài đến phạm vi ba mươi km, trong khoảng cách này, phi kiếm của hắn đáng được xưng là vô địch , dù có trăm vạn hùng binh, cũng không làm gì được Diệp Thiên .
– Kiếm từ Vô Ngân mà ra, gọi mi là Vô Ngân nhé!
Diệp Thiên ha ha cười, há mồm khẽ hít, làm cho Vô Ngân lại vào cơ thể mà nuôi, tuy rằng phi kiếm ở đan điền sẽ hấp thu một ít chân nguyên của hắn, nhưng nuôi dưỡng kiếm khí bảo vệ cha mẹ, đối với Diệp Thiên cũng là rất có ích lợi.
– Trong núi một ngày, ở nhà không biết qua bao lâu? Đến lúc đi rồi!
Sau khi luyện hóa phi kiếm, Diệp Thiên đứng dậy, điện thoại vệ tinh trong túi da rơi ra chất lỏng màu vàng, dĩ nhiên đã bặt vô âm tín, Diệp Thiên cũng vô không thể liên hệ với bên ngoài.
Là một nước cộng hoà tự trị lớn nhất Liên Bang Nga, nước cộng hoà Sara không thể nghi ngờ có điều kiện địa lý thuận lợi.
Tài nguyên khoáng sản và diện tích quốc thổ phong phú, khiến cho nước cộng hoà Sara trong khoảng thời gian ngắn không đến mười năm, liền phát triển trở thành một trong những khu hành chính Seberia giàu có nhất quốc gia.
Thành phố Irkutsk là thủ đô của nước cộng hoà Sara, bởi vì nơi này nằm ở trung khu, có số lượng tài nguyên thiên nhiên dự trữ thật lớn, cho nên cũng kéo kinh tế của Irkutsk lên.
Khi màn đêm buông xuống, cảnh tượng Thành phố Irkutsk xa hoa truỵ lạc, sẽ cho người ta có một loại cảm giác như bản thân ở Newyork.
Bất kể là người Sara hiện tại, hay là người trước Soviet, đều có được một loại ham mê, đó là rượu, mỗi khi tới thời điểm ánh đèn rực rỡ dâng lên, trên đường luôn có thể thấy bảy tám người uống say.
– Anh bạn thân, thật sự là xin lỗi , dù sao hiện tại thời tiết cũng không lạnh lắm, anh ở đây ngủ một giấc cũng không lạnh chết được!
Ở một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, Diệp Thiên tay chân lanh lẹ cướp lấy quần áo của một người say té trên mặt đất, rất nhanh người đàn ông còn đang ngồi ngáy trên đất, trên người cũng chỉ còn lại có một bộ đồ lót.
Loại tình cảnh này ở một thành thị nhiều người thích say rượu cũng không hiếm thấy, cục cảnh sát cơ hồ mỗi ngày đều nhận được tố giác như vậy.
Đương nhiên, người tố giác bị mất đi gì đó, không có gì hơn chính là quần áo, còn đồng hồ thì rất ít khi thấy, đó là bởi vì trước khi bọn họ ra khỏi cửa đi uống rượu, đồng hồ cũng đã bị vợ lấy đi.
– Con bà nó, vị đạo trưởng nào vậy?
Mặc quần áo của người say kia, Diệp Thiên thản nhiên đi ra ngỏ tắt nhỏ, ngửi mùi trên người, nhịn không được nhíu mày, ngya cả thân thể phát tán ra mùi thơm ngát, đều áp chế không nổi cái mùi nồng nặc này.
– Quên đi, đành nhịn một chút!
Cố nén ý niệm trong đầu muốn đi cướp một cửa hàng quần áo. Diệp Thiên đi đến trước một bốt điện thoại ven đường. Từ túi quần không phải là quần áo của mình lấy ra mấy đồng tiền xu quẳng vào.
– Reng reng …
Ở cách đó mấy ngàn km, một chiếc điện thoại đỏ ương ngạnh vang lên, đánh thức ông lão đang thật vất vả mới có thể đi vào giấc ngủ.
– Ta là Tống Hạo Thiên!
Qua nhiều năm như vậy, những điện thoại khác của Tống Hạo Thiên đều là do thư ký nhận, duy nhất có điện thoại cơ mật này, đều là hắn tự mình nhận. Nhưng số lần bộ điện thoại này vang lên cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
– Lão gia, là cháu…
Thanh âm hơi ngượng ngùng của Diệp Thiên vang lên, hắn biết kinh thành chên lệch với nơi này mấy giờ, nhưng lúc này ngoài gọi cho Tống Hạo Thiên, hắn thật sự không thể tưởng được nên điện cho ai trước.
– Ngươi là ai?
Tống Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng khi hắn hỏi ra những lời này, ánh mắt mạnh mẽ trừng lớn.
– Cháu là Diệp Thiên? Tiểu tử thối, cháu còn sống sao? !
Cũng không phải Tống Hạo Thiên hi vọng cháu ngoại duy nhất chết. Mấu chốt là Diệp Thiên lúc trước gây ra rung động thật sự quá lớn, hơn nữa còn là giết chóc.
Phải biết rằng, quân đội Nga ngay từ đầu đã xác định Diệp Thiên là người đáng nghi. Tuy rằng lúc sau xuất hiện Đinh Hồng làm thay đổi tầm ngắm của bọn họ. Nhưng những lão gia ở quốc nội hỏa lại không dễ dàng buông tha chuyện này.
Kể từ đó, khiến cho Tống Hạo Thiên vừa phải ứng phó lãnh đạo quốc gia đối với chuyện này, lại còn phải đối mặt với con gái của chính mình phải khóc rống, mấy tháng này, thật sự khó sống.
– Thế nào, ông hi vọng cháu chết như vậy à?
Diệp Thiên tức giận nói:
– Cháu vô dụng của ông, hiện tại ở Thành phố Irkutsk, Sara, ông lo người đón cháu được không ?
Tuy rằng Diệp Thiên hiện tại có khả năng về quốc nội, nhưng hắn không biết tình hình bên kia là thế nào, nếu gây phiền toái, Diệp Thiên còn không bằng đi ra nước ngoài trốn một thời gian.
– Nhóc con, ngươi có biết ngươi mất tích đã bao lâu không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, cái trán Tống Hạo Thiên nổi lên gân xanh, khẩu khí tiểu tử này nói chuyện sao mà như cần ăn đòn vậy, giống như đi đến Thành phố Irkutsk không tìm được người, chính mình sẽ có lỗi với hắn vậy.
– Không biết, lão gia à, bây giờ là tháng mấy ạ?
Diệp Thiên thật không biết hắn ở mỏ vàng bao lâu, vừa rồi hắn tiến vào đến thành phố này, y phục trên người cơ hồ ngay cả mông đều không che được, đương nhiên cũng không thể đi đến chỗ nhiều người xem lịch.
– Ngươi… Tiểu tử, ngươi ở đó mấy ngày đều không nhớ rõ sao?
Tống Hạo Thiên bị Diệp Thiên hỏi một câu làm cho sửng sốt, lửa giận tràn lòng kia cũng bị thu trở về, hắn phát hiện mình tranh cãi cùng Diệp Thiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng.
Nghĩ nghĩ, Tống Hạo Thiên vẫn nói:
– Từ sau khi ta gọi điện thoại cho cháu lần cuối, đã qua ba tháng, bây giờ là tháng 10!
– Ba tháng? May quá, không phải lâu lắm!
Diệp Thiên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hắn còn đang sợ mình bế quan đã qua ba năm, người nhà không lo đến chết ấy. Dù sao mất tích hai năm, là có thể báo tử vong .
– Seberia quỷ quái, tháng 10 vẫn lạnh như thế này?
Diệp Thiên nhịn không được ở trong điện thoại thì thầm một tiếng, quốc nội là mùa nóng bức, nơi này nhiệt độ không quá mười độ, buổi tối ra ngoài nhất định phải mặc áo khoác.
– Nhóc con, nói vô nghĩa nhiều như vậy? Ta hỏi ngươi, ngoài cú điện thoại này, ngươi đã điện thoại cho ai chưa?
Tống Hạo Thiên bị lời nói của cháu làm cho tức giận, lúc này là lúc nào, hắn còn có tâm tư chú ý chuyện này?
– Không ạ, ông nghĩ cháu ngốc à, ngoài điện thoại cho ông, người khác chắc đều bị nghe lén nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, sở dĩ cú điện thoại đầu tiên liền gọi cho Tống Hạo Thiên, đúng là xuất phát từ lời hắn nói, lúc ấy quân đội Nga chính thức gửi thông điệp về quốc nội rồi, nghành tương quan đương nhiên sẽ theo dõi đối với người nhà mình.
Mà Tống Hạo Thiên mặc dù coi như là trưởng bối trực tiếp của Diệp Thiên, nhưng địa vị còn đó, nghành tương quan có to gan nữa, cũng không dám nghe lén điện thoại lãnh đạo cũ của quốc gia.
– Được rồi, ngươi gọi điện thoại, đối phương sẽ an bài cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo là được!
Tống Hạo Thiên lấy ra một số điện thoại, báo cho Diệp Thiên, tiếp đó lại nói:
– Trước khi rời Seberia, không cần gọi điện thoại về nhà!
Ai đều không phải người ngu, sau chuyện ở Nga kia, sự tích của Diệp Thiên lập tức đều bị điều tra, người sáng suốt một chút có thể nhìn ra, cho dù chuyện ở Nga không phải Diệp Thiên làm, cũng không thể không quan hệ đến hắn.
Cho nên hơn hai tháng trước, mấy đại lão ở Bộ quốc phòng, cơ hồ đã đạp nát cánh cửa Tống Hạo Thiên, chính là vì để cho hắn thuyết phục cháu ngoại của mình ra sức vì nước.
Nhưng Tống Hạo Thiên trong lòng rõ ràng, với tính cách Diệp Thiên, nếu mặc vào quân trang, sợ là không đến một ngày liền đánh trưởng quan ra khỏi quân doanh, huống hồ hắn cũng không quyết được cho Diệp Thiên chủ, lập tức chỉ có thể giả bộ hồ đồ đuổi vị đại lão quân đội đó đi.
Nhưng Tống Hạo Thiên biết, lực hấp dẫn của những người giống như Diệp Thiên đối với quốc gia, không thể nghi ngờ là rất lớn, nếu hắn không về hưu, nói không chừng cũng sẽ tìm Diệp Thiên cho vào thể chế rồi.
Vậy nên không cần nghĩ Tống Hạo Thiên cũng hiểu được, nhà con gái của mình, nói không chừng sớm bị nghành tương quan chú ý , mà Tống Hạo Thiên dù sao đã lui về, cũng không thể tùy tiện chen vào .
– Hiểu rồi, được, trên người của cháu không nhiều tiền lắm, gọi đường dài quốc tế luôn đắt, không hàn huyên với ông nữa!
Diệp Thiên là hạng thông minh, tự nhiên nghe được ra ý tại ngôn ngoại trong lời Tống Hạo Thiên, lập tức cúp điện thoại, nhưng thật ra thiếu chút nữa lại khiến Tống Hạo Thiên phát nội thương, không cho ngươi điện thoại về nhà, cũng không có nghĩa là không thể nói thêm với ông ta vài lời.
Nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút, Tống Hạo Thiên tức giận buông điện thoại xuống, nhưng một cú điện thoại này khiến người dễ dàng mất ngủ như ông ta, cả đêm không thể ngủ tiếp lên.
– Tôi là Diệp Thiên!
Diệp Thiên đương nhiên không biết Tống Hạo Thiên ở trên giường lăn qua lộn lại khó chịu như thế nào, hắn lúc này đã bấm dãy số kia, dùng tiếng phổ thông báo ra tên mình, mặc dù đối với Tống gia luôn luôn có khúc mắc, nhưng Diệp Thiên tin tưởng ông lão kia chắc là sẽ không đẩy bản thân vào trong hố lửa.
– Cậu ở chỗ nào?
Nghe được thanh âm của Diệp Thiên, microphone truyền ra trầm mặc một hồi, lại vang lên thanh âm mà Diệp Thiên nghe có chút quen thuộc.[Audio] Bách Luyện Thành Thần
Ánh mắt Diệp Thiên xuyên qua kính thủy tinh của trạm điện thoại, nhìn tiếng Anh một cột mốc ven đường, nói:
– Nơi này là đường xxx, tôi ở trạm điện thoại ven đường.
– Không nên đi đâu, tôi lập tức tới!
Ba tiếng tút tút, lần này lại là đối phương dập máy trước Diệp Thiên.
– Ai vậy? Giọng nghe quen quen!
Diệp Thiên gãi gãi đầu, lúc này tóc đã sóng vai, đi ra khỏi trạm điện thoại, thân thể ở góc con đường này, dần dần trở thành phai nhạt, chỉ chốc lát liền dung nhập vào trong bóng tối.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen có rèm che lặng yên không một tiếng động chạy đến cạnh trạm điện thoại, khi hạ kính xuống, thân hình Diệp Thiên từ trong bóng tối đi ra.
– Lão Phục, tại sao ông lại ở chỗ này?
Diệp Thiên vẫn ở đây nghĩ cái giọng nghe qua điện thoại kia, chính là sau khi nhìn thấy người này, vẫn nhịn không được lộ ra ngạc nhiên. Hắn không thể tưởng được, bảo tiêu ruột của lão gia, lại xuất hiện tại nơi này.
Người này là thượng tá Phục Tranh Minh, trước kia từng có giao thiệp không thoải mái cùng Diệp Thiên, Diệp Thiên hướng nhìn trong xe, phát hiện Phục Tranh Minh lộ ra quân hàm đại tá.
– Lên xe rồi nói sau!
Phục Tranh Minh theo thói quen nhìn bốn phía một chút, chờ Diệp Thiên lên xe rồi, một cước giẫm xuống chân ga, ánh mắt có chút phức tạp nhìn lên Diệp Thiên ngồi bên người, nói:
– Tôi bây giờ là võ quan thường trú ở Sara, kỳ hạn một năm!
Đi theo Tống Hạo Thiên hơn mười năm, từ một vị Thượng úy lên tới đại tá, nói thành thật mà nói, Phục Tranh Minh chưa từng nghĩ tới, hắn lại còn có một ngày có thể thoát ly cương vị cảnh vệ này.
Nhưng đối với Phục Tranh Minh mà nói, điều này cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Phải biết rằng, nước cộng hoà Sara tuy rằng cấp bậc ngoại giao cũng không cao lắm, nhưng ở nơi này hơn một năm rồi về nước lúc sau, bốn ngôi sao trên vai Phục Tranh Minh, rất nhanh có thể đổi thành một hạt đậu dát vàng.