[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
Tập 9: Quần cư sanh hoạt (c41-c45)
❮ prevnext ❯Chương 41 : Quần cư sanh hoạt
“Lâm San San.” Tiểu Lôi nhảy xuống xe chạy qua. Lâm San San trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi: “Tiểu Lôi?”
“Chuyện gì xảy ra?” Tiểu Lôi chỉ mấy tên côn đồ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Có người khi dễ cô hả?”
Một tên lưu manh đang nằm ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, nhịn không được thều thào nói: “Đại ca, không thể nói như vậy được? Con mắt nào của huynh nhìn thấy chúng ta khi dễ người ta? Căn bản là chúng ta bị khi dễ mà…”
Lôi Hống đi theo sau Tiểu Lôi, nghe vậy giận dữ, quát: “Muốn chết à!”
Nói xong, cuốn tay áo lên rồi bắt đầu xốc tên đó lên, giống như quăng con gà con ra ngoài.
Mắt thấy Lôi Hống tướng mạo khiếp người, thân thể tráng kiện như nửa cái tháp bằng sắt đen, Lâm San San có chút động dung, nhịn không được nói: “Tiểu Lôi, đây… là bạn của anh à?”
Tiểu Lôi mỉm cười: “Đồ đệ của ta”
Hắn kéo Lôi Hống đi, mặc kệ biểu tình kinh ngạc trên mặt Lâm San San, cười nói: “Đi thôi đồ đệ, có muốn đi uống trà không?”
Mục quang Lôi Hống tựa hồ có chút lờ đờ, khuôn mặt ngăm đen như hơi ửng đỏ, ánh mắt thì tựa hồ vô tình liếc nhìn về hướng Như Hoa cô nương, hơi ngượng ngập nói: “Này… ặc… được, được a.”
Mọi người lên lầu, đi vào trong căn phòng nhỏ của Tiểu Lôi, nhìn cách bày biện đơn sơ trong nhà, Lôi Hống nhịn không được há hoác miệng, giật mình nói: “Tiểu Lôi, ngươi hiện đang ở chỗ này hả”
“Sao hả?”
Ài… không có, chỉ là ta nghe Điền thúc nói ngươi lẽ ra có rất nhiều tiền a.”
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Lôi lập tức trợn trắng mắt. Như Hoa cô nương bên cạnh liền nói: “Làm sao vậy? Không đề được cái xe Hummer à? Lão nương rất thích ở đây? Khỉ đột, ngươi lo lấy đồ nha!”
Làm Tiểu Lôi bất ngờ, đối với câu nói mỉa mai này, Lôi Hống không dám phản bác chút nào, lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn tiểu lôi có chút tội nghiệp.
Lâm San San tựa hồ muốn xin lỗi, bưng ly trà lại, liếc Như Hoa một cái, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng coi nhau như người lạ vậy. Đây là bằng hữu của Tiểu Lôi a!”
Như Hoa bĩu môi, quay mặt đi, lầm bầm một câu: “Ái tình, giống như một loại bệnh ho không cách nào che dấu được…”
Lâm San San nghe xong mặt lập tức đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Như Hoa.
Tới đây thì đột nhiên dưới lầu có tiếng ồn ào chửi bới truyền đến, nghe dường như có cả chục người hò hét kêu to. Mơ hồ nghe có người chửi lớn: “Tên nào mới đánh huynh đệ của ta!!”
Ngay sau đó liền nghe tiếng đóng sầm một cái vang tới, còn có thanh âm kiếng bị đập bể.
Lôi Hống lập tức biến sắc, la lên: “Xe của ta!!”
Hắn vọt tới cửa sổ từ trên nhìn xuống, chỉ thấy cả chục đứa côn đồ tay cầm mộc côn, thiết côn vây quanh xe Hummer của hắn, vừa chửi bới, vừa nhằm xe mà đập, kiếng xe Hummer đã sớm bị đập nát, đèn xe cũng bị bể tan tành, thân xe cũng bị đâm lỗ chỗ
Lôi Hống đau lòng hét một tiếng: “Chiếc xe Hummer limited edition của ta!”
Hắn đẩy bung cửa sổ, rống xuống dưới: “Vương bát đản, tên nào dám đập xe ta!”
Vừa bung cửa sổ ra chửi đổng, dưới lầu cả mười mấy tên côn đồ ngẩng đầu lên, trong đó một tên đúng là người vừa rồi bị Như Hoa cô nương “khi dễ”, tên nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lôi Hống, lập tức chỉ ngay hắn nói: “Là hắn là hắn! Vừa rồi cũng là nó với một con nhỏ trong đám đó đánh ta!”
Mười mấy tên côn đồ đều ngẩng đầu lên, sau đó đồng loạt hô lên một tiếng, chỉ thấy mười mấy chai bia nhằm khung cửa trên lầu chọi tới!
Cùng lúc mười mấy chai bia chọi tới làm lật ngược khung cảnh xung quanh, thật sự rất có vài phần uy thế khiếp người.
Lôi Hống nhìn có chút lỗ mãng, thô lỗ, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thằng khờ, cứng đầu, cũng không chủ động xung chàng với mười mấy chai bia. Hắn lập tức thối lui trở về.
Chỉ nghe cheng cheng cheng cheng, liên tiếp một chuỗi thanh âm va chạm, cả mười mấy chai bia đều đập trúng mục tiêu.
Rõ ràng thủ đoạn công kích từ xa là trò thường dùng của đám côn đồ đầu đường xó chợ này, tự nhiên là xác xuất trúng khá cao, nhưng thật sự có bảy, tám cái đập trúng cửa sổ nhà Tiểu Lôi.
Có nhiều tiếng đổ bể, cửa sổ bị phá tan, còn có hai chai bia trực tiếp chọi trúng mặt bàn với vách tường làm mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi.
Tiểu Lôi phản ứng lẹ nhất, kéo Lâm San San ra sau né, Như Hoa hơi chậm một chút, cánh tay bị một mảnh thủy tinh làm tét một đường, chảy máu tại chỗ. Lôi Hống quát to một tiếng, khí nóng bốc lên đầu, ác tính từ trong gan lộ ra. Mỗi tay một cái, xách từ trong phòng hai cái ghế vọt tới cửa sổ, vung tay liệng xuống dưới.
Người có luyện qua võ động tác thật là lanh lẹ.
Không đợi Tiểu Lôi lên tiếng cản trở, chỉ thấy Lôi Hống động tác như gió, bàn, ghế, chén, dĩa, chai, lọ luôn cả dao bếp, cái gì Lôi Hống cũng lấy ra ném xuống, mắt thấy Lôi Hống nắm tay cầm lò vi ba quăng ra luôn, vừa muốn xoay cái tủ lạnh thì Tiểu Lôi chửi to một câu: “Con bà ngươi dừng tay!!”
Lôi Hống lập tức tỉnh ngộ ra, tủ lạnh quá lớn, chắc không ném ra được. Hắn dậm chân nhằm cửa phóng tới, chỉ là mở cửa trong lúc nóng giận dùng lực quá mức, kéo một cái cả cánh cửa rớt xuống, sau đó không chờ Tiểu Lôi lên tiếng chửi, cả người phóng ra ngoài.
Tiểu Lôi thấy cả nhà đều ngổn ngang, phía sau thì sắc mặt Lâm San San càng trắng bệch, Tiểu Lôi rốt cuộc ngoạc miệng kêu một tiếng: “Con bà nó! Đây là đánh lộn hay là phá hủy nhà ta!”
Dưới lầu truyền đến thanh âm bịch bịch, bốp bốp, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, Lôi Hống hiển nhiên đã cùng đối phương động thủ.
Lâm San San khẩn trương nói: “Tiểu Lôi, bằng hữu của ngươi… chúng ta có cần đi giúp hắn không? Hay là báo cảnh sát giúp hắn đi? Dưới lầu nhiều người quá à…”
“”Báo cảnh sát? Ta báo con mẹ nó chứ!!” Tiểu Lôi giận quá chửi đổng: “Tên đó bị đánh chết mới đáng!”
Nhưng khi hết nóng, Tiểu Lôi trong lòng chợt rõ ràng. Cả đám côn đồ đầu đường xó chợ tuyệt đối không có tên nào có thể làm Lôi Hống bị thương. Quả nhiên, cuộc đánh lộn phía dưới chỉ chốc lát là kết thúc, tiếng kêu thảm thiết phập phồng không ngừng dần dần đi xa.
Lâm San San lo canh cánh trong lòng, tìm miếng gạc cho Như Hoa lau vết máu trên cánh tay, Lôi Hống chạy lẹ lên, vẻ mặt phẫn khí, vừa vào cửa thì hét lớn: “Cả đám phế vật! Lão tử chỉ đánh có hai phút là tụi nó cầm cự không nổi rồi!”
Trên người hắn có vết máu, biểu tình hung ác trên mặt.
Tiểu Lôi sắc mặt, hắng giọng, lạnh lùng nói: “Ngươi lợi hại! Cho dù ngươi không coi việc đánh cả đám tiểu côn đồ ra gì, ngươi làm cả nhà của ta biến thành cái giống gì đây? Trong nhà ta cái gì cũng bị ngươi ném đi, tối nay chúng ta lấy cái gì nấu cơm? Ngươi làm cánh cửa bị hủy đi, chúng ta làm sao ở!”
Như Hoa giờ mới hét lớn: “Kêu hắn đền! Hắn không phải có cái xe Hummer hả? Nhất định có nhiều tiền lắm!
Lâm San San trong lòng bất nhẫn, thấp giọng nói: “Được rồi, đây là chuyện do chúng ta rước về. A…” Trán nàng có vài phần lo lắng: “Nhưng bọn hắn biết chúng ta trú tại đây, vừa rồi làm vài người bọn hắn bị thương, dám chắc sau này họ sẽ quay lại trả thù.”
Lôi Hống trừng mắt: “Sợ cái gì! Bọn nó còn dám đến à! Lão tử gặp chúng lần nào đánh lần đó! Tiểu Lôi, mấy thằng ăn hại này ngươi tiện tay cũng giải quyết được, lo gì chứ?”
Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Ngươi lợi hại! Ngươi là đại anh hùng! Ngươi tự nhiên không sợ đám người này, còn hai cô này thì sao? Chẳng lẽ muốn chúng ta mỗi ngày ở nhà chờ chúng tới trả thù à?”
Lôi Hống lập tức câm miệng.
Như Hoa nhảy dựng lên quơ tay hét lớn: “Khỉ đột, ngươi trước tiên đền đồ đạc cho chúng ta đi!”
Lôi Hống lập tức rụt ra sau một bước, ấp úng nói: “Ta, ta đền là được. Chỉ nhưng mà…”
Con mắt hắn đột nhiên nháy một cái, không biết sao, yên nhiên nghĩ ra một chủ ý: “Tiểu Lôi, chỗ này dù sao… ặc, ý của ta là, dù sao cũng không ở được, chi bằng các ngươi theo ta về đi, chỗ của ta còn một phòng trống, vừa hay là mọi người ở gần nhau, cũng thuận lợi ngươi mỗi ngày dạy ta luyện cái thứ, cái gì ‘Khí’.”
Hắn trong miệng nói thuận tiện luyện võ, nhưng con mắt cứ đảo qua đảo lại liếc trên người Như Hoa.
Động tác của hắn làm Tiểu Lôi tự nhiên thấy rõ ràng, đột nhiên trong lòng giật mình.
Quỷ thần ơi, nè đừng nói với ta là tên vai u thịt bắp này chẳng lẽ đối với Như Hoa…
Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng! Chẳng lẽ nhãn châu của Nguyệt Lão mù rồi sao?
Nghĩ tới tên vai u thịt bắp này, không thích cái tướng tiểu mỹ nhân yểu điệu của Kha Nhi, chẳng lẽ đối với Như Hoa, loại sinh vật khủng long tiền sử này, lại vừa gặp đã yêu?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi trên mặt đột nhiên lộ vẻ tươi cười, hắn cười phảng phất như chồn đi chúc tết gà mẹ, hì hì hà hà đi tới bên cạnh Lôi Hống, dùng sức vỗ vai hắn, cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, hiếm khi thấy ngươi đối với sư phụ ta hiếu tâm như vậy…… ta sẽ thành toàn cho ngươi nha!”
Hắn hạ thấp giọng xuống nói: “Một ngày một ngàn đồng lệ phí. Ta lập tức dọn đồ tới nhà của ngươi!”
Lôi Hống sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Cái gì?”
“Một ngày một ngàn đồng, ta mang theo Như Hoa cùng dọn qua, nếu không khỏi bàn!”
Lôi Hống lập tức không cần suy nghĩ trả lời: “Được!”
Tiểu Lôi thò tay ra, thản nhiên nói: “Đưa đây chứ?”
“Bây giờ hả?” Lôi Hống trợn tròn mắt
Mắt thấy Tiểu Lôi mặt không chút thay đổi, hắn cũng chỉ còn cách móc ví, lấy hết tiền giấy bên trong ra.
Tiểu Lôi hài lòng bỏ tiền vô trong người, ở phía sau Như Hoa ôm Lâm San San ngạc nhiên nói: “Các ngươi đang làm gì đó?”
Tiểu Lôi không quay đầu lại, trả lời: “Tiền thuê phòng”
Như Hoa cùng Lâm San San thấy vậy trợn mắt há hốc mồn, nhất là Như Hoa, trong lòng nhịn không được đối với tên chủ nhà trẻ tuổi sinh bội phục.
Chạy tới nhà người khác ở, chẳng những không phải trả tiền phòng mà còn có thể khiến đối phương mất tiền, không có thủ đoạn nào như vậy được, thiệt là cao minh a!
Đáng tiếc là cô nàng lại hồn nhiên không biết chính mình bị Tiểu Lôi bán đứng.
Chương 42 : Tân gia
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe van trắng phóng thật nhanh tới dưới lầu nhà Tiểu Lôi.
Sau đó có mấy người mặt đồng phục trắng từ trên xe nhảy xuống.
Ách….. Trên bộ đồng phục trắng của mấy người rõ ràng viết “Bệnh viện ABC”
Bệnh viện?
Không sai, là bệnh viện!
Lôi Hống làm việc thật sự rất có hiệu suất, sau khi bàn xong chuyện dọn nhà, hắn chỉ đánh một cú điện thoại, rồi quay ra sau gật đầu với Tiểu Lôi, sắc mặt tựa hồ có chút miễn cưỡng. “Được rồi, một chút nữa có người đến đón chúng ta.”
Người hắn run lên, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đang cắn môi, sau đó giống như muốn vào phòng vệ sinh, có điều vừa đi được một bước, cả người mềm nhũn té xỉu.
Đúng vậy, Lôi Hống đột nhiên té xỉu!
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ ra, nhìn sắc mặt kinh dị của hai cô Lâm San San và Như Hoa, mở hai tay thở dài nói: “Ta thiếu chút nữa quên mất, tên đồ đệ này của ta, hắn bị chứng bệnh sợ máu.”
Vì vậy, vì để cấp cứu tên vai u thịt bắp mắc chứng bệnh sợ máu này, Tiểu Lôi đành phải làm ra vẻ thật tốt bụng, đánh điện thoại gọi xe cứu thương…
Ài, đương nhiên, chi phí đến chẩn bệnh của bệnh viện, Tiểu Lôi quyết định sẽ nã từ tên đồ đệ coi tiền như rác này gấp mười lần.
Lôi Hống được đưa lên xe cứu thương, chưa quá mười phút, một chiếc xe của doanh nhân màu đen dừng ngay dưới lầu nhà Lôi Hống. Cầm đầu nhóm người lần này, chính là tỷ tỷ của Lôi Hống.
Sắc mặt tỷ tỷ của Lôi Hống rất bình tĩnh, nhìn sang Tiểu Lôi, nhàn nhạt nói: “Được rồi, Lôi Hống đã nói chuyện với ta rồi.”
Cô ta vẩy tay một cái, đám thủ hạ lần lượt lên lầu dọn đồ đạc. Lâm San San có chút lo lắng, kéo kéo tay Tiểu Lôi:”Tiểu Lôi, mấy người này…”
Tiểu Lôi cười cười: “Không sao, là tỷ tỷ của bằng hữu ta.”
Tỷ tỷ của Lôi Hống liếc mắt nhìn Lâm San San, trên mặt cười có vài phần quái dị: “Tiểu Lôi, đây là bạn của ngươi à? Cô gái này rất đẹp a”
Nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt phảng phất ám tàng vài phần cảnh cáo. Tiểu Lôi nhìn thấy, cũng không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: “Bằng hữu của ta, hiện tại là khách trọ nhà ta. Tên xuẩn ngưu đệ đệ của cô thiếu chút là kéo sập nhà ta, hiện tại khiến cho cả nhà không có chỗ ở, cô không thể không quản sao?”
Lâm San San trốn ngay sau Tiểu Lôi, cũng không ngừng đánh giá tỷ tỷ của Lôi Hống, mục quang trong mắt làm cho người ta có chút suy nghĩ không thấu. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Mắt thấy thủ hạ của tỷ tỷ Lôi Hống đi lên lầu, Lâm San San liền đột nhiên cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tiểu Lôi, ta thấy chúng ta hay là không dọn nhà nha, phiền toái quá… đồ bị hư thì có thể mua mới lại, cánh cửa thì có thể sửa, hơn nữa….”
Tiểu Lôi cong môi ra: “Cần gì chứ, đã có người nguyện ý…..”
Hắn tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng liếc thấy ánh mắt của Lâm San San, không khỏi sửng sờ. Chỉ thấy Lâm San San mục quang tựa hồ buồn bã, mang theo vài phần u oán và lo lắng, chỉ muốn nghỉ ngơi. Tựa hồ có chút gì làm cho người ta mềm nhũn trong lòng thiệt có cảm giác không nỡ cưỡng cầu.
Cùng lúc đó, từ hành lang trên lầu truyền xuống một tiếng kêu to: “Cẩn thận một chút! Đó chính là bảo bối của bổn cô nương!”
Chỉ thấy Như Hoa xăn tay áo lên, lớn tiếng đi qua đi lại chỉ huy đám người đang dọn đồ xuống lầu. Vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ có vài phần vui vẻ phấn khởi .
Như bị kim chích, tỷ tỷ của Lôi Hống ở bên cạnh nói một câu: “Các người không cần mang theo gì hết, đã an bày chỗ cho các ngươi rồi, cái gì cũng có, mang theo một ít y phục tùy thân với những đồ quan trọng thôi.”
Nàng thấy hai tên tráng hán đang hợp lực khiêng một cái thùng carton vừa cũ vừa nát đi tới, mắt thấy hai đại hán có chút cật lực, mang cái thùng bỏ lên xe. Nhưng Như Hoa đứng cạnh đó, dung mạo cũng có vẻ cổ quái, bộ dáng vô cùng cẩn thận, tựa hồ cực kỳ coi trọng món đồ này.
Vẻ mặt đó, cùng với sự cẩn thận thái quá, còn không phải là có chút quỷ quỷ quái quái
Lôi Hống tỷ tỷ có chút cau mày: “Mấy cái thùng to nhỏ này là cái gì đây? Không xài tới thì không cần mang theo”
Như Hoa lập tức đi tới ôm lấy cái thùng, cuống quít kêu lên: “Không được đâu, không được đâu, đồ này có chỗ dùng đến mà!”
Tiểu Lôi cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi Lâm San San: “Trong thùng là cái gì vậy?”
Lâm San San rõ ràng là biết, nhưng không biết nói thế nào, sắc mặt cô nàng đột nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, ấp úng, điệu bộ như có chút nói không nên lời.
Ngoại trừ cái thùng ra, Như Hoa đối với mọi thứ khác không hề quan tâm, chỉ là tranh thủ lên xe trước, ôm chặc lấy cái thùng, điệu bộ có vẻ hài lòng.
Lâm San San thấy chuyện đã rồi không cách nào thay đổi được, cũng chỉ đành chấp nhận, chỉ liếc mắt nhìn sâu Tiểu Lôi, thầm lặng thở dài.
Đợi khi hết thảy đều như chuẩn bị thỏa đáng, xe đang tính chạy, Tiểu Lôi liền chợt phảng phất nhớ tới cái gì đó, kêu một tiếng: “Chờ một chút!”
Hắn phóng nhanh lên lầu, chỉ chốc lát là quay ra, trong tay đã cầm món đồ gì đó. Món đó không lớn lắm, được bọc kỹ lại bằng giấy báo cầm trong tay, lúc này hắn mới mỉm cười, leo lên xe.
Xe thương vụ bắt đầu chạy, Tiểu Lôi ngồi ở cuối xe, ngồi kế bên Lâm San San, nàng nhịn không được hỏi: “Anh mang đồ gì theo vậy?”
Tiểu Lôi mỉm cười, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nhấc tờ báo lên một chút, Lâm San San nhìn thoáng qua, lập tức mặt ửng hồng, không nhịn được cúi đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi trở nên ôn nhu vô hạn, đôi mắt trong veo tựa như lóng lánh nước.
Dưới tờ báo đó, chính là một cái bàn chải đánh răng.
Dưới ánh mắt của Lâm San San, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ bị khẩn trương như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong tim thoáng như có gì đó khẻ rung động, nhịn không được liền cười khỏa lấp, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Như Hoa ngồi ở đằng sau: “Trong rương rốt cuộc là bảo bối gì vậy?”
Như Hoa cười thần bí, trên mặt càng có vẻ quỷ quỷ quái quái, lúc này mới chịu mở một bên rương ra, lộ một chút nhanh như chớp, sau đó khép lại.
Tiểu Lôi trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Như Hoa, há họng, lúc lâu mới thở ra được, nhịn không nổi nói: “Này… cái này…”
Như Hoa cười đắc ý: “Cái này là ta tìm thấy trong thời gian ở trong nhà ngươi! Xem ra trước kia ngươi giấu đồ này kỹ lắm a!”
Vừa rồi cái rương chỉ mở có một chút, bên trong lộ cái đồ gì hoa hòe xanh xanh đỏ đỏ, tuy chỉ liếc mắt nhìn thoáng chút xíu, Tiểu Lôi đã nhận ra là cái gì!
Đây đều là tuyệt bản lưu trữ của mình a!
Không sai!
Đây chính là siêu cấp tuyệt bản số lượng rất ít trong truyền thuyết, bản đẹp không bị làm mờ, tuyệt đối kích thích đến xịt máu mũi, là đồ trang bị tất yếu của mọi tên sắc lang)! Đĩa DVD siêu cấp tinh phẩm +18 Uncensored!
“Ngươi… ngươi lại giữ cái thứ này làm chi?” Tiểu Lôi lắp bắp nói.
Như Hoa đảo mắt khinh khỉnh: “Thì sao? Cái thứ này, đám nam nhân các ngươi coi được, nữ nhân chúng ta không coi được sao!”
Tiểu Lôi á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy Như Hoa tiếp tục nói: “Hừ, bọn ngươi nhìn thì nhìn gái, ta xem ah… đương nhiên là xem đồ bên trong của mấy tên đô con đẹp trai … ha ha …!”
Nét mặt tươi cười này không phải là quỷ quỷ quái quái, mà quả thực chính là tục tĩu!
Tiểu Lôi đột nhiên lại vẻ mặt quái dị vừa rồi của Lâm San San, nguyên lai là cô nàng đã biết trước.
Ài… Chỉ là không biết cô nàng có xem qua chưa a…!
Nghĩ tới đây, hắn quay qua nhìn lên mặt Lâm San San, lại phát hiện khuôn mặt của Lâm San San đỏ lên cơ hồ như muốn xuất huyết ra ngoài mặt, lẹ làng ôm đầu quay chỗ khác, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tiểu Lôi.
Chiếc xe mới đi ra tới ngoài đường, nhà của Tiểu Lôi vốn đối diện một con hẻm, một thiếu nữ từ trong hẻm đi ra.
Đầu cô gái này có mái tóc dài đen tuyền, từ góc tối trong hẻm đi ra ngoài sáng, vóc người mảnh khảnh, trên người khoác một cái áo áo thun đơn giản và quần jean. Cô ta tựa như si ngốc nhìn chiếc xe hơi đằng xa, đột nhiên quay đầu nhìn con hẻm cười cười: “Hắn bỏ đi rồi, chúng ta có nên theo hắn không?”
Con hẻm không hề có người, trên mặt đất chỉ có hai con chuột nhỏ, kêu chít chít rất đáng thương.
“A, bọn ngươi cũng hy vọng đi theo hắn hả?” Cô gái nhoẻn miệng cười, khuôn mặt mỹ lệ phảng phất như hoa xuân nở rộ.
Chiếc xe hơi đột nhiên rẽ sang một tuyến đường, trực tiếp hướng về vùng ngoại ô phía nam đô thành
Dưới chân núi phía nam ngoại thành, con đường trở nên quanh co.
Tiểu Lôi biết địa phương này, hồi hắn còn đi học đã từng theo trường tham quan qua đây. Nơi này vừa là nơi phong cảnh trứ danh phía Nam ngoại ô, chân núi phía Nam lại chính là địa điểm tập trung các biệt thự của những người có tiền.
Địa phương này, sơn minh thủy tú, là nơi tốt cho các phú hào thiết lập trang viên tư gia.
Quả nhiên, xe hơi đi tới phía chân núi, chỉ thấy trước mắt một địa phương từ từ lộ ra, bên ngoài ấm áp, chung quanh dậy hương hoa cùng tiếng chim hót. Không khí không có mùi phế khí của thành thị. Đại môn trước mặt hoàn toàn theo phong cách kiến trúc Gordon , lập tức xe hơi bắt đầu đi vào, bên trong rõ ràng là một khu trang viện đã được chuyên tâm bảo quản tỉ mỉ.
Bãi cỏ nhìn là biết có người làm vườn chăm sóc tỉ mỉ, mùi thơm hoa nhài bay tới, Tiểu Lôi nhịn không được cười nói: “Chỗ này quả nhiên không tệ”
Lâm San San liền nhíu mày nói: “Chúng ta tới ở chỗ này hả? Nơi này cách xa nội thành như vậy, mỗi ngày đi rất bất tiện.
Tỷ tỷ của Lôi Hống ngồi một mình phía trên vẫn không nói chuyện, đột nhiên quay đầu cười: “Trong trang viên có một cái xe không xài, cũng có một tài xế kiêm làm vườn, mỗi ngày hắn lái xe đến nội thành mua đồ. Cho nên không có vấn đề gì. Hơn nữa, Lôi Hống cũng sẽ tới đây. Mỗi ngày hắn cũng tự lái xe.”
Trước hồ phun nước có một pho tượng tiểu thiên sứ theo phong cách Âu Châu, mọi người xuống xe, trước mặt là một biệt thự nhỏ rộng khoảng mấy trăm mét vuông, tuy hơi nhỏ nhưng thập phần tinh sảo.
Như Hoa vẻ mặt kích động cười to nói: “Tốt tốt, tốt! Chỗ này khá lắm! Ha ha! Ta muốn lấy phòng ở trên cùng!!”
Lâm San San chỉ đứng sát cạnh Tiểu Lôi, tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đang ở nơi thị khu đông đúc lại đổi qua khu trang viên có cây xanh bao bọc, mặt nàng cũng nhịn không được lộ ra vài phần hoan hỉ.
Như Hoa kéo Lâm San San chạy tuột vào bên trong, căn bản không cho Lâm San San giãy dụa.
Tỷ tỷ của Lôi Hống bỏ hai tay sau lưng, nhìn Tiểu Lôi mỉm cười nói: “Thế nào? Đã vừa lòng chưa? Sau khi nghe cú điện thoại của Lôi Hống, ta huy động hai mươi người tới đây quét dọn qua một lần, chắc cũng làm ngươi hài lòng.”
Tiểu Lôi trong lòng nghi hoặc: “Lôi đại tỷ, cô nói vậy, ta ngược lại có chút bất an đó. Hắc hắc… cô là loại người, sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi? Mục đích của cô rốt cuộc là gì?”
Tỷ tỷ của Lôi Hống cười cười, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Hy vọng các ngươi ở chỗ này được vui vẻ, hơn nữa, ngày mai sẽ có một khách nhân tới nơi này. Ngươi phải nắm lấy cơ hội tốt này a!”
“Khách nhân?” Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ ra: “Cô sẽ không kéo Điền Kha Nhi cùng tới chứ hả?”
Tỷ tỷ của Lôi Hống thở dài: “Ngươi nói gì?”
Chương 43 : Thâu nội y đích tặc
Lúc trời tối, Lôi Hống rốt cuộc cũng đến nơi.
Nhìn qua tinh thần của hắn có vẻ tốt hơn, có điều sắc mặt hơi xấu hổ và giận dữ, hiển nhiên đối với chứng sợ máu của mình cực kỳ tự ti. Tiểu Lôi nhịn không được tốt bụng vỗ vỗ hắn bả vai an ủi.
Lập tức thấp giọng kề sát tai hắn nói: “Ai, nhìn ngươi như vậy, mai mốt phải làm sao đây a ……”
Lôi Hống trừng mắt, thần tình ngỡ ngàng. Tiểu Lôi lắc đầu, xem ra tên xuẩn ngưu này còn chưa hiểu a.
Tỷ tỷ của Lôi Hống vừa rời đi lúc chiều, lúc này, trong nhà chỉ còn lại Tiểu Lôi và Lôi Hống, mà Như Hoa lại kéo Lâm San San đi dạo bên ngoài trang viên – nói theo cách của cô nàng, cái này gọi là trinh sát địa hình.
A! Trên cơ bản theo quan điểm của Tiểu Lôi, nên nói là: “Mẫu bạo long dò xét địa bàn của mình……”
Đang trong lúc nói chuyện, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai nữ hài ríu rít chạy đến, Như Hoa đổ ập xuống chiếc ghế trường kỹ, thở dài nói: “Chỗ này tốn rất nhiều tiền, xung quanh sợ rộng đến hơn trăm mẫu ! Trời ơi, người có tiền thật là con mẹ nó xa xỉ !!”
Lâm San San nghe Như Hoa nói chuyện thô lỗ như vậy, nhịn không được cau mày.
Như Hoa lúc này mới nhướng mắt nhìn Lôi Hống, cười lạnh: “A, đại tinh tinh đã đến sao ? Cẩn thận một chút nha, đồ vật trong nhà có rất nhiều thứ màu đỏ đó.”
Lôi Hống khuôn mặt lập tức biến thành màu tím.
Tiểu Lôi thở dài, kéo tay Lôi Hống, cười nói: “Đi, ra ngoài xem.”
Hai người ra tới bên ngoài, hít thở không khí trong lành, Tiểu Lôi thấy trong lòng thoải mái, nhịn không được thở dài nói: “Địa phương này tốt quá, lúc trước tại Nga Mi sơn không khí rất tốt, trở lại thành thị, lại ngày ngày phải đối mặt với ống khói.”
Lôi Hống đi đằng sau, vẻ mặt rất buồn bực, nhịn không được thở dài, đi được ba bước lại quay đầu lại quay mặt nhìn lại biệt thự phía sau.
“Xuẩn ngưu a.” Tiểu Lôi cười hi hi: “Ngươi trong lòng nghĩ cái gì, chẳng lẻ ta không biết sao ? Như vậy đi, ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, tóm lại là không thể nhìn đồ đệ có tâm sự cũng mặc kệ …… ài ……”
Lôi Hống lập tức cảnh giác nói: “Ngươi lại muốn thu bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Tiểu Lôi cười nói: “Ngươi lần này sao lại phản ứng nhanh như vậy? Cũng không nhiều lắm đâu, ta cho ngươi chạm được móng vuốt của Như Hoa…… a, sai rồi, là bàn tay nhỏ bé của Như Hoa cô nương, ngươi cho ta một vạn. Ta cho ngươi có thể ôm Như Hoa, ngươi cho ta năm vạn ! A …… nếu ta cho ngươi có thể hôn môi Như Hoa, ngươi cho ta mười vạn …… nếu ta cho ngươi có thể cùng nàng OO XX…… không thể ít hơn một trăm vạn! Như thế nào ?”
Lôi Hống song quyền nắm chặt, nghiến răng nói: “Được! Thỏa thuận!!”
Tiểu Lôi lập tức cười to, kéo Lôi Hống: “Theo ta lại đây !”
Hai người đi tới phía sau biệt thự, sau đó Tiểu Lôi nhẹ nhàng nhảy lên, cơ thể phảng phất thoát ly khỏi lực hút của trái đất ! Từ tại chỗ nhảy lên vài thước, người bay tới trên sân thượng!
“Xuẩn ngưu, chụp lấy!”
Chỉ thấy Tiểu Lôi tiện tay đem một cái gì đó hơi vuông vuông, màu sắc sặc sỡ quăng xuống.
Lôi Hống cầm trên tay, vừa định thần, lại phát hiện đó là ……
Là một cái nội khố phụ nữ có số đo lớn nhất ! Bên trên còn thêu hình một trái dâu tây ……
Lôi Hống đứng đờ người tại chỗ, đôi tay run lẫy bẫy, con ngươi cơ hồ rớt ra ngoài.
Tiểu Lôi nhảy xuống, đứng trước mặt Lôi Hống, đột nhiên hoảng sợ nói: “Á? Ngươi xem phía sau là ai?”
Lôi Hống vừa quay đầu lại, Tiểu Lôi đột nhiên xuất chỉ như gió, điểm nhanh trên người Lôi Hống vài cái, Lôi Hống hự một tiếng, cơ thể nhũn ra ngồi trên mặt đất, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì đây?”
Hắn chỉ cảm thấy khí lực trên người toàn bộ biến mất, cơ thể yếu ớt giống như bị trói chặt, một cọng lông cũng không di chuyển được.
Tiểu Lôi thở dài: “Hảo đồ đệ a, sư phụ làm chuyện này là cho ngươi như ý mà thôi.”
Nói xong, Tiểu Lôi hít thật sâu, sau đó dùng khí lực toàn thân bóp họng kêu lên: “Có trộm ! Có trộm lấy nội y!!!!”
Lôi Hống lập tức kinh hoảng nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ……”
Tiểu Lôi kêu một hơi, phía trước đã truyền đến tiếng hét của Như Hoa: “Ai trộm nội y của lão nương!!”
Tiểu Lôi hì hì cười, hạ thấp giọng nói: “Hảo đồ đệ, cơ hội đã đến!” Nói xong, người hắn chớp lên rồi biến mất.
Đáng thương Lôi Hống ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, trong tay đang cầm chiếc nội y cỡ lớn, mắt thấy Như Hoa phảng phất như một con bá vương long bị chọc giận chạy tới, liếc mắt thấy Lôi Hống ngồi trên mặt đất, mà khi ánh mắt nàng dừng ở trên tay Lôi Hống ……
Xông lên!
Như Hoa không cần thanh minh, nhảy tới chụp cổ Lôi Hống, năm ngón tay xòe ra, một bạt tai vung tới.
Bốp! Một tiếng vừa to vừa rõ, lập tức quyền cước của mẫu bạo long tung ra loạn đả.
Đáng thương Lôi Hống liên tục kêu đau, nhưng cơ thể mất hết khí lực, chỉ có thể ôm đầu kêu to: “Không phải ta! Không phải ta! Không phải ta!”
Như Hoa đánh Lôi Hống một hồi, sau đó mới đoạt lại nội khố của mình, mắng to: “Vương bát đản! Không biết lão nương là ai sao! Đồ của ta mà ngươi cũng dám trộm! Món hàng CK cao cấp này, lão nương để dành đến một tháng mới mua được!”
Lôi Hống mặt mũi bầm dập, nói như khóc: “Không phải ta, là ……”
Tiểu Lôi rốt cuộc lộ mặt ra, hắn từ phía sau nhà chạy tới, thở hổn hển, hét lớn: “Trộm ở đâu? Trộm ở đâu? Vừa rồi ai kêu?”
Lôi Hống trợn mắt há hốc mồm, không biết phải nói như thế nào. Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu lên: “Ta thấy có một hắc y nam nhân nhảy qua bên kia tường! Có phải là trộm không?”
Lôi Hống rốt cuộc cũng mở miệng, gật đầu liên tục, kêu lên: “Phải phải! Ta vừa thấy có người trộm cái gì đó nên mới kêu lên! Vừa rồi là ta kêu!! Tên trộm đó bị ta thấy, trong lúc vội vàng đã quăng lại cái gì đó, rồi chạy mất.”
Như Hoa hồ nghi nói: “Thật sự không phải ngươi?”
Tiểu Lôi lập tức giành nói: “Chắc chắn không phải hắn đâu, Lôi Hống là người trung thực như vậy, với lại sân thượng trên lầu hai, hắn người to như vậy trèo lên không nổi đâu.”
Như Hoa chớp mắt nhìn Lôi Hống trong chốc lát, lúc này mới lạnh lùng nói: “Chuyện đó, cám ơn ngươi …… bất quá ……” Nàng hung tợn nói: “Nội khố của lão nương bị ngươi xem qua, ngươi sau này dám nói ra ngoài thì chết chắc rồi đó!”
Nói xong, lại đá Lôi Hống một cước, lúc này mới nghênh ngang mà đi.
Tiểu Lôi cười hì hì, đi đến bên cạnh Lôi Hống, vỗ vai hắn: “Thế nào? Đồ đệ? Đưa tiền đây!”
Lôi Hống tức giận đến trán nổi gân xanh, gào thét nói: “Con mẹ nhà ngươi! Đưa tiền gì! Ngươi vì cái gì mà hại ta!”
Tiểu Lôi dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội: “Ngươi xem, ngươi nói muốn chạm tay Như Hoa cô nương mà, vừa rồi nàng đánh ngươi nhiều như vậy, chẳng lẻ không phải dùng tay sao?”
Hắn lại sờ cằm, vừa trầm tư, vừa lẩm bẩm nói: “A, đúng rồi, nàng còn đá ngươi một cước, cước này, ngay cả chân của Như Hoa cô nương ngươi cũng chạm qua, không phải là có lời rồi sao?”
Nói xong, hắn tự tay lấy ví trong túi áo của lôi hống ra, lấy ra vài tờ giấy bạc, cười nói: “Tốt rồi, hai tờ xanh nhé! Hảo đồ đệ, sư phụ nhất định giúp ngươi đến cùng!”
Sau đó hôn lên tờ giấy bạc, ngâm nga một khúc nhạc rồi bỏ đi.
Lôi Hống thần tình ngỡ ngàng, cũng không biết trong lòng nên tức giận hay cao hứng, nhưng nhớ tới vừa rồi lúc Như Hoa đánh đập mình, “cánh tay nhỏ bé” của đối phương quả thật là đã đụng vào mình vài cái, không nhịn được cao hứng, trong lúc nhất thời, lại có thể ngây ngốc ngồi thừ ra nơi đó.
Buổi tối, người làm vườn trong trang viên, rốt cuộc lái xe đến từ nội thành.
Người làm vườn này họ Phương, là nhân viên trực tại biệt thự, ngày thường phụ trách chăm sóac sản nghiệp nơi này, nhìn qua chừng khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng trung hậu, hắn lái một chiếc xe pickup nhỏ chạy vào trong trang viên, vừa trông thấy bọn Tiểu Lôi, liền cung kính chào hỏi Lôi Hống, lập tức đem các thứ đồ ăn mua được tới phòng bếp.
Lôi Hống đối với bác Phương này thật ra rất tôn kính, không hề có dáng điệu thiếu gia, lập tức nói cho bọn Tiểu Lôi biết, bác Phương ở chỗ này đã vài chục năm, Lôi Hống từ nhỏ tới nơi này chơi đùa, chính là do bác Phương trông nom hắn.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Tiểu Lôi vừa thấy bác Phương tướng mạo trung hậu như vậy, lại tựa hồ trong lòng có chút cảm giác quái dị.
Hắn đột nhiên nói: “Lôi Hống, trang viên này, sao không nuôi chó?”
“Chó?”
“Phải a.” Tiểu Lôi nhíu mày nói: “Một đại trang viên như vậy, chỉ có một mình bác Phương ở sao ? Hắn một mình làm sao quản được ? Những người làm trong các trang viên ngoại ô như vầy, đều nuôi một hai con chó giữ nhà, ngày thường cũng có con vật để làm bạn a.”
Lôi Hống ngẩm nghĩ, lắc đầu nói: “Không có. Nơi này không có chó.”
Hắn đột nhiên lại nhớ ra cái gì, nói: “Nhưng thật ra lúc ta còn nhỏ, có nuôi một con chó chăn cừu Scotland thuần chủng. Mùa hè năm đó lúc ta tới nơi này nghỉ hè, kết quả là con chó của ta chạy mất. Ta mang theo người tìm khắp chung quanh suốt một ngày cũng không tìm ra, sau lại nghĩ, đại khái là bị người đánh cắp, cũng có thể là chạy lạc trên núi. Dù sao nơi này ngày thường chỉ có một mình bác Phương, chung quanh cũng không có dân cư, có lẻ là đã đi lạc.”
Như Hoa nghe đến đó, đột nhiên nói: “Không có người ở? Vậy sao lại có trộm?”
Nàng thần tình hồ nghi, Lôi Hống lập tức né tránh ánh mắt không dám nhìn nàng.
Tiểu Lôi lại không đùa giỡn với bọn họ, trong mắt hắn ánh hiện lên một tia tinh quang, mĩm cười, nói: “Có ý tứ a có ý tứ.”
Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, mở ra, chỉ ra bên ngoài nói: “Các ngươi hôm nay đi dạo ở chỗ này cả buổi chiều, có phát hiện được gì không ?”
“Cái gì” ba người đều ngỡ ngàng.
Tiểu Lôi xoay người lại, chậm rãi nói: “Bây giờ là mùa xuân! Mùa xuân là mùa động vật phát tình, nơi này là vùng núi, ngày thường cũng không có người ở, cây cối bụi cỏ cũng phải có vài con thỏ hoang a, rắn rết các loại gì đó chứ ? Nhưng …… các ngươi chẳng lẻ không có phát giác, có chút kỳ quái trong sự an tĩnh ở nơi này ?”
Hắn lại chỉ vào bên ngoài này rừng cây, lạnh lùng nói: “Ta nhìn qua trên cây này, ngay cả một tổ chim cũng không có !”
Tiểu Lôi từ lấy ra trong người thứ gì đó giống như một cái la bàn nhỏ, sắc mặt nghiêm túc, đi tới giữa phòng, mặt hướng nam, lưng hướng bắc, một tay kéo la bàn một tay chậm rãi bấm đốt tính toán tỉ mỉ, trong miệng niệm vài chữ: “Càn khôn, quy muội, vô vọng ……”
Hắn đột nhiên đi về bên trái hai bước, lại chuyển sang bên phải ba bước, sắc mặt càng ngày càng bất thường, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, rốt cuộc thu hồi la bàn.
Lập tức, Tiểu Lôi lại từ trong người lấy ra một chuỗi lục lạc kim loại, lắc trên tay kêu đinh đang, hắc hắc cười nói: “Tốt rồi, đêm nay, ta dẫn các ngươi đi xem kịch hay!”
Hắn nhảy lên, đem lục lạc nhẹ nhàng treo trên trần nhà, sau đó đứng trước mặt ba người, nghiêm mặt nói: “Đêm nay tất cả mọi người đừng ngủ, tập trung ở đại sảnh này! Hết thảy nghe ta phân phó, ai cũng không được rời đi!
Chương 44 : Thâu nội y đích (thượng)
Mọi người trong lòng nghi hoặc, nhịn không được dò hỏi Tiểu Lôi, nhưng hắn lại lắc đầu không nói, sắc mặt lộ vẻ nghiêm túc, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Đêm nay nghe ta là tốt rồi, chuyện khác đừng hỏi. Nếu thấy có chuyện gì kỳ quái, cũng đừng kêu to !”
Trong những người này chỉ có Lôi Hống thật sự thấy qua bản sự của Tiểu Lôi, hắn nhịn không được muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Lôi, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Suốt buổi chiều, dưới sự chỉ đạo của Tiểu Lôi, ba người Lâm San San, Như Hoa, Lôi Hống, đem các thứ chăn mền trong phòng ra đại sãnh. Như Hoa mặc dù trong lòng có chút bất bình, nhưng vì Lâm San San đối với Tiểu Lôi cực kỳ vâng lời, nàng cũng đành phải ngậm miệng lại không nói. Tiểu Lôi một mình bận rộn tại chiếc bàn ở đại sảnh. Các thứ đồ làm phép, hắn âm thầm dấu trong túi Càn khôn, lúc này lại lấy ra. Ba người kia lấy làm kỳ quái, sao không hề thấy Tiểu Lôi mang theo thứ gì, bây giờ cũng không biết hắn từ đâu lấy ra rất nhiều thứ lộn xộn.
Tiểu Lôi cẩn thận vẽ ba tấm linh phù, thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Thật vất vả mới từ chỗ Tiêu Dao tử vơ vét được cực phẩm chu sa a, họa ra vài tấm linh phù hạ cấp, thật là đại thiệt thòi. Phải tìm biện pháp gì đó bù đắp chỗ tổn thất này mới được.
Nghĩ vậy, ánh mắt nhịn không được liền hướng về Lôi Hống đang dọn dẹp thứ gì đó ở đại sảnh, Lôi Hống nhất thời cảm thấy trong lòng phát lạnh, cơ thể to lớn lại có thể trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, vội vàng chạy lên lầu, không dám để Tiểu Lôi nhìn thấy.
Tiểu Lôi lại đem ra một tấm ngọc bài trơn bóng, đó là vật thắng cược từ trong tay Khinh Linh Tử lão quái vật tại Nga Mi sơn.
Kể ra, Khinh Linh Tử cái lão gia hỏa đó tính tình thật sự rất …… rất nhàm chán !
Có một hôm. Lão kéo Tiểu Lôi đi đếm trên một thân cây có bao nhiêu nhánh cây, hai người đánh cược kết quả là chẳn hay lẻ, cuối cùng hai người đếm đến ba ngày ba đêm mới xong. Do Tiểu Lôi vụng trộm dấu đi một cây nhánh cây, mới từ Khinh Linh Tử, lấy được tấm ngọc bài này.
Nghe nói này ngọc bài có công hiệu tránh tà ma, các loại tà ác cô hồn dã quỷ cấp thấp, yêu ma quỷ quái, đến gần không được, dùng để phòng thân là rất tốt.
Hắn mân mê trong tay, nghĩ ngợi, rồi lặng lẽ quay sang Lâm San San, trịnh trọng đem ngọc bài đặt vào tay nàng, hạ giọng nói: “Cô giữ cái này bên mình, đến tối thì đeo vào, tuyệt đối không được tháo xuống.”
Lâm San San mặc dù không biết Tiểu Lôi vì cái gì đột nhiên tặng cho mình thứ gì đó, nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của hắn. Trong lòng càng thêm vui sướng, lập tức cất đi, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi nhịn không được liền lộ ra vài phần si mê. Tiểu Lôi âm thầm thở dài, trong lòng cũng có chút tư vị phức tạp, chỉ là nhất thời cũng không rõ.
Đợi đến lúc trời tối, mấy người mới dọn xong xuôi. Như Hoa nhìn khắp đại sảnh, kêu lên: “Tiểu Lôi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì đây ?”
Chỉ thấy trong đại sảnh, trên cánh cửa, cửa sổ, đều bị dán một tấm linh phù, trên linh phù đều dùng hồng sắc chu sa vẽ ra mấy chữ nguệch ngoạc, Tiểu Lôi trên vành tai còn dắt theo một cây bút chu sa, trong tay cầm thanh kiếm gỗ đào, đem cái bàn trước mặt làm thành một pháp đài tạm thời.
Chỉ thấy Tiểu Lôi đơn thủ cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm một linh phù đạo gia, trong miệng niệm niệm vài câu, đột nhiên cổ tay run lên. Vài tiếng xọat xọat vang lên, linh phù đột nhiên bị thiêu cháy, trong tay hắn phụt ra một ngọn lửa rồi hóa thành một đạo sương khói màu xanh bay lên.
Tiểu Lôi lập tức ngưng thần nhìn đám sương khói đó, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Chỉ thấy kia đám sương khói ngưng tụ không tiêu tan, bay lên trần của đại sãnh, nó dần dần ngưng tụ tới chiếc đèn treo trên trần, rồi mới chậm rãi tản mất.
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên tinh quang, lập tức chỉ vào chiếc đèn treo, quát: “Lôi Hống, lên đem cái đó đèn đó xuống ! Xem bên trong có gì !”
Lôi Hống lập tức lấy cái cái ghế đứng lên, dùng sức kéo chiếc đèn thủy tinh, nhìn vào, kêu lên: “A ? Trong này có một cái phong linh !”
Tiểu Lôi gật gật đầu: “Phải rồi ! Quả nhiên là cái này.”
Hắn đi tới, nhận lấy đèn treo trong tay Lôi Hống, từ đèn treo lấy ra một chuỗi phong linh nhỏ, chuỗi phong linh đó cũng không biết treo bao lâu, bên trên đầy bụi bặm. Nhìn kỹ, chỉ thấy trên phong linh cũng được dùng thứ gì đó vẽ vài ký hiệu.
“Đây là cái gì ?” Người thứ nhất hỏi chính là Như Hoa, nàng tính tình nôn nóng, nhịn không được liền nói: “Ngươi hôm nay rốt cuộc đem cái quỷ gì ra diễn ?”
Tiểu Lôi cười hắc hắc: “Quỷ đem diễn sao ? Xem ra xác thực là ‘Quỷ’ diễn kịch.”
Hắn tiện tay đem phong linh quăng vào thùng rác, phủi bụi trên tay, cười nói: “Các ngươi từng nghe nói qua trong nhà treo phong linh là ý tứ gì không ?”
Lâm San San ngẩm nghĩ, nói: “Lúc ta còn nhỏ, trưởng bối đã qua đời, đã thấy người lớn treo ở nhà một phong linh, nói là có thể chiêu thỉnh âm linh ……”
Tiểu Lôi gật đầu, nói: “Không sai, một ít pháp thuật huyền môn sơ đẳng, cũng được lưu truyền trong những người bình thường. Dân gian cũng lưu truyền có phong linh treo trong nhà có thể chiêu thỉnh thần linh hoặc là âm linh tiến đến…… nhưng kiến giải này đại đa số đều là lầm lẫn.”
Hắn đi tới trước mặt mọi người, mĩm cười, nói: “Theo ta biết, trong pháp thuật đạo gia, quả thật là có dùng một loại pháp khí gọi là ‘Kim Cương Linh’, chuyên môn chiêu thỉnh thần linh trợ giúp. Nhưng điều kiện để sử dụng loại ‘Kim Cương Linh’ này, người sử dụng phải có pháp lực nhất định mới được, người thường lại không dùng được.” Hắn chỉ vào cái lục lạc trên trần mình đã treo buổi chiều, cười nói: “Đó là ta treo lúc chiều, là ‘Kim Cương Linh’ chân chính.”
Hắn tiếp tục cười nói: “Nhưng treo loại kim cương linh này cũng phải chú ý. Tối trọng yếu, nơi treo tuyệt đối không thể sai ! Chúng ta xem phong thủy một căn nhà, muốn tính toán ‘Cát Vị’ và ‘Hung Vị’ trong nhà. Tỷ như ta treo cái lục lạc này, tính toán ‘Cát Vị’ nhà này, tại chỗ đó treo lục lạc, có thể tăng lên chánh khí tài khí trong nhà, khiến cho nhân khí trong nhà tăng lên, khí vượng nhân vượng. Nhưng nếu treo tới ‘Hung Vị’……”
Hắn chỉ cái đèn vừa rồi bị Lôi Hống lấy xuống, cười lạnh nói: “Cái gọi là ‘Hung Vị’, nhất định là ‘Lục Sát Vị’, chính là trong phòng âm khí tối thịnh, vị trí hung hiểm nhất ! Tại vị trí này treo ‘Kim Cương Linh’, nếu là một người thường không có pháp thuật treo lên còn đỡ, nhiều nhất cũng là buổi tối sẽ hấp dẫn một ít cô hồn dã quỷ lảng vảng mà thôi, sau một thời gian dài sẽ tản đi …… nhưng nếu, là một người có pháp lực treo kim cương linh tại vị trí này …… hắc hắc ……”
“Chuyện đó sẽ thế nào ?” Như Hoa trợn mắt.
Tiểu Lôi ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Cũng phải xem kẻ treo lục lạc pháp lực như thế nào, nếu chỉ là pháp lực bình thường, cũng bất quá là gọi đến vài ác quỷ, hoặc là gọi đến vài yêu quái chuyên môn hấp thực âm khí… nếu …… nếu là pháp lực hơn người, hắc hắc, vậy người ở trong nhà, sẽ nảy sinh vận rủi bất ngờ, sinh vật trăm thước chung quanh sẽ không sinh sản, cây cỏ không mọc ! Còn có …… chủ nhân, sợ rằng đều sẽ đoạn tuyệt đường con cái ! Còn sẽ có ác quỷ yêu vương ngàn năm bị hấp dẫn tới, đến lúc đó, người và gà chó trong nhà cũng không còn ! Người lạ không tới gần được !”
Mọi người nghe hắn nói khủng bố như vậy, đều biến sắc.
Tiểu Lôi thở dài: “Ta hôm nay vừa tiến đến liền cảm thấy trang viên này có chút cổ quái, nhưng rốt cuộc cổ quái tại địa phương nào, ta lại không rõ. Mặc dù ta học một ít pháp thuật, nhưng dù sao chưa có kinh nghiệm a, thiếu chút nửa đã bị đánh lừa ! Hừ hừ !”
Hắn đẩy ra cửa sổ, chỉ vào bãi cỏ bên ngoài biệt thự, lạnh lùng nói: “Các ngươi xem ! Bãi cỏ chung quanh đều là mới trồng ! Đều là mới nhổ lên, đều là cỏ mới ! Ngay cả đất cũng rất xốp, nhất định vừa mới dời đi không lâu ! Lôi Hống, ta hỏi ngươi, trong nhà của ngươi cũng có bãi cỏ, bao lâu chỉnh sửa một lần ?”
“A, một năm cũng chỉ một lần thôi.”
“Đúng rồi.” Tiểu Lôi cười nói: “Ta cũng nghe nói, cho dù là chỉnh sửa bãi cỏ, cũng hơn phân nửa là vào mùa thu, mùa đông, người có tiền mới có thể lấy tiền đem bãi cỏ chung quanh trang viên làm mới, bởi vì vào lúc thu đông cỏ cây khô héo, nhìn qua không đẹp. Nhưng bây giờ ngày xuân vừa qua khỏi, đúng là mùa, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở, căn bản không cần phải lấp đất trồng cỏ mới a ?”
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người lập tức hiểu được vài phần. Quả nhiên bên ngoài bãi cỏ tươi mới, vừa thấy nhất định là dời đến không lâu. Nhưng bây giờ lại không phải thu đông, nơi này xung quanh không có bóng người, bãi cỏ ngày thường cũng không ai giẫm lên, làm gì phải tu sửa ?
“Lôi Hống, nơi này hết thảy chuyện thường tình hàng ngày, đều là do Phương bá đó quản lý sao ? Kinh phí bảo vệ trang viên này, cũng trong tay hắn a ?”
Lôi Hống gật đầu nói: “Đúng vậy, có một tài khỏan do Phương bá quản lý, mỗi mùa đều sẽ có một khỏan tiền gửi vào tài khỏan. Phương bá đã làm vài chục năm trong nhà ta, chúng ta rất tín nhiệm hắn.”
“Hừ ……” Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: “Còn chuyện này, hôm nay Phương bá đó chỉ là đến đưa thứ gì rồi đi. Hắn ở một căn nhà nhỏ bên ngoài trang viên sao? Vì cái gì không cho hắn ở tại chỗ này?”
Lôi Hống ngẩm nghĩ: “Nguyên bản là để hắn ở tại chỗ, nhưng là hắn không thích. Mặc dù Phương bá chỉ là người làm công chúng ta thuê đến, nhưng là chúng ta cho tới bây giờ không coi hắn là ngoại nhân. Chỉ là hắn muốn ở nhà của người làm bên ngoài, không muốn ở chổ này.”
Tiểu Lôi gật đầu, lạnh lùng nói: “Vậy thì sự việc đã rõ ràng rồi.”
Lôi Hống biến sắc nói: “Ngươi nói Phương bá? Ông ấy là người làm lâu năm của nhà ta, sẽ không ……”
Tiểu Lôi lắc đầu: “Không cần nhiều lời, ngươi nếu thuận tiện, lập tức điện thoại cho tỷ tỷ ngươi, nói là muốn nàng tra chi tiêu chi tiết trong một năm của trang viên, thì hiểu được ngay.”
Lôi Hống trên mặt có chút không tin, nhưng vẫn điện thoại, Tiểu Lôi chỉ là đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh tà dương ngoài xa.
Tà dương đỏ như máu, có vẻ đáng sợ. Dư quang của tà dương đem bóng núi kéo xuống, phảng phất trang viên dưới chân núi đều bao phủ trong bóng mờ.
Một lát sau, Lôi Hống buông điện thoại, nhíu mày nói: “Một chút cũng không sai. Trên sổ sách, bãi cỏ trang viên tu chỉnh thường ngày đều là thông qua một công ty chuyên nghiệp đến làm. Không có có cái gì khả nghi. Chi tiết chi ra cũng rất bình thường a.”
Tiểu Lôi nhíu mày, đột nhiên cầm lấy điện thoại, trước tiên lật bản chỉ dẫn điện thoại, đem tra công ty chuyên môn phụ trách bãi cỏ trang viên, sau đó lại điện thoại đi.
Ba người bên cạnh đều nghi hoặc, nhìn Tiểu Lôi gọi điện thoại cho công ty kia, Tiểu Lôi vẻ mặt bình tĩnh, trong điện thoại chỉ là ân ân a a, vài phút sau, hắn sắc mặt hơi đổi, chậm rãi nói một câu: “Cám ơn các người.”
Sau khi buông điện thoại, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nói ngay: “Sợ rằng ta đoán không sai !”
Hắn chậm rãi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn trà trước mặt, chậm rãi nói: “Công ty đó nói, bọn họ mỗi tháng đều phái một nhóm người đến tu sửa một lần bãi cỏ và cây cối chung quanh, sau lại phát hiện nơi này thổ nhưỡng tựa hồ không thích hợp thực vật sinh sản, dứt khoát ở trang viên chung quanh trăm thước không trồng cây được, chỉ tu sửa bãi cỏ ! Bởi vì như vậy, chí phí sẽ ít đi ……”
Trong mắt hắn chớp động tinh quang: “Một tháng tu sửa bãi cỏ một lần ! Hắc hắc, thú vị a, quả nhiên thú vị a !”
“Nhưng …… như thế nào lại như vậy ? Trên sổ sách ……” Lôi Hống ngạc nhiên nói.
Tiểu Lôi lắc đầu: “Ngu a, người của công ty nọ nói, mỗi tháng đều có một tài khỏan khác chi ra tiền công tu sửa bãi cỏ cho công ty họ, hơn nữa …… đã được hai mươi lăm năm rồi !”
“Hai mươi lăm năm !!”
Ba người đồng thời kinh hô.
Tiểu Lôi lắc đầu, nói: “Đã như vậy, chuyện ta đã nói tuyệt đối không có nhầm lẫn. Ngôi nhà này bị người bày ra trận pháp cực kỳ âm tà, hắc hắc, Lôi Hống a, người nhà các ngươi, ngày thường đại khái là rất ít tới nơi này phải không ?”
“A, thường thì mỗi năm cũng chỉ tới một lần.” Lôi Hống chậm rãi nói: “Hơn nữa, từ khi ta lớn lên, rất ít khi đến đây. Bình thường nhiều nhất lúc rãnh rổi, đến du ngoạn một chút, cũng rất ít khi nghỉ lại.”
Như Hoa trừng mắt nói: “Chổ này các ngươi một năm chỉ dùng một lần ? Thiên a …… đã như vậy, còn đem một khỏan tiền lớn mà mua ? Chuyện này cũng quá xa xỉ a ??”
Tiểu Lôi cười hì hì, hạ giọng nói: “Tốt lắm, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này !”
Hắn nhìn Lôi Hống, hạ giọng nói: “Ai, cũng may mắn các ngươi ngày thường không ở chỗ này, nếu không nếu …… hắc hắc ……” Trên mặt hắn mặc dù là đang cười, nhưng hàn ý trong tiếng cười lại làm cho người ta nghe xong, trong lòng sợ hãi.
Như Hoa không nhịn được, nói: “Ngươi nói đáng sợ như vậy, chúng ta bây giờ đi thôi ! Đại tinh tinh không phải lái xe tới sao ? Chúng ta lập tức chạy ra đường ! Loại địa phương hoang vu hẻo lánh này, không ở cũng không sao !”
Tiểu Lôi liếc nàng: “Chạy ? Vì cái gì phải chạy ? Hừ, một trận pháp cỏn con, tiểu gia ta còn không để vào mắt, đêm nay các ngươi nghe ta, ta tự nhiên có thể giải quyết ……”
Hắn trong lòng lại nghĩ đến: thật vất vả tại Nga Mi sơn học được chút pháp thuật cổ quái, rốt cuộc có cơ hội có thể thi triển một chút, cơ hội khó được như vậy, sao có thể buông tha ?
Lâm San San sắc mặt trắng bệch, nhịn không được liền nhích sang Tiểu Lôi một chút, nhẹ nhàng nói: “Ta thấy hay là đi thôi. Anh nói nơi này tà môn như vậy, chúng ta không cần phải tìm phiền toái.”
Lôi Hống thần tình buồn bực, đột nhiên hét lớn: “Mẹ nó ! Ta không tin ! Phương bá là người tốt, lúc nhỏ ông ấy đã ôm ta đi chơi trên núi. Hắn sẽ không làm hại nhà chúng ta !”
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu không tin, vậy ngươi làm sao giải thích chuyện bãi cỏ bên ngoài ?”
Lôi Hống lắp bắp nói: “Có thể …… có thể là nơi này thổ nhưỡng không thích hợp cho cỏ sinh trưởng, phải thường thường bảo vệ ……”
“Hừ !” Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: “Hắn như thế nào không nói cho các ngươi ! Vì cái gì phải tự mình vụng trộm tìm tiền tu sửa ? Hơn mười lăm năm qua, chi phí tu sửa bãi cỏ ở đâu ra ?? Còn nửa, kim cương linh treo trên trần nhà là sao ?”
Lôi Hống lập tức câm miệng, một chữ cũng cũng không nói ra được, chỉ nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi.
“Ta, ta gọi điện thoại nói cho tỷ tỷ biết !” Lôi Hống lập tức chụp điện thoại, muốn quay số.
Tiểu Lôi rất nhanh cướp lấy điện thoại, cười giả lả nói nói: “Cái này không cần.”
Hắn đột nhiên trong lòng nghĩ ra, kéo Lôi Hống lại, hạ giọng nói: “Địa phương này ngày thường ngoại trừ người trong nhà các ngươi đến, còn có những người khác không ?”
“Có.” Lôi Hống lập tức nói: “Này địa phương nguyên bản là nhà chúng ta và nhà Điền thúc thúc cùng mua, chúng ta hai nhà thâm giao, địa phương này tính là hai nhà cùng đứng tên. Ngày thường ta rất ít đến, dù sao loại sự tình du sơn ngoạn thủy, một người thô lỗ như ta cũng không quá thích. Nhưng thật ra ……”
Nói đến nơi này, Lôi Hống trợn mắt.
Tiểu Lôi cười lạnh: “Nhưng thật ra người nhà Điền Chấn thường thường tới nơi này nghĩ ngơi, đúng không ? Đặc biệt là Điền Kha Nhi tiểu thư, nữ hài tử a, đặc biệt là tính cách nữ hài tử của nàng, nhất định rất thích địa phương sơn minh thủy tú. Nàng có phải là thường thường đến địa phương này ở lại ?”
Lôi Hống lắp bắp nói: “Không, không riêng gì Kha Nhi muội muội …… là …… điền thúc thúc trước kia, cũng thường thường tới nơi này, còn có mẫu thân kha nhi, bà rất thích hội họa, trong một năm thật ra cũng có gần phân nửa thời gian thích ở chỗ này …… sau đó ……”
Nói xong, Lôi Hống sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ngữ khí cũng càng ngày càng ngưng trọng, rốt cuộc, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, thần tình rung động, giương mắt nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi nheo lại ánh mắt: “A, đúng là một độc kế tuyệt tử tôn ! Hắc hắc ……”
Hắn thở dài: “Nói vậy mẫu thân Điền Kha Nhi, đã không còn ở nhân thế sao ? Ta hỏi ngươi, mẫu thân nàng, khi còn sống có phải là yếu ớt bệnh họan ?”
“Phải…… chỉ là tất cả mọi người nghĩ rằng, nàng bởi vì ở chỗ này điều kiện quá kém, ngày thường dưới chân núi khí ẩm quá nặng, nhập vào cơ thể, thân thể quá yếu. Cho nên, khi sinh hạ Kha Nhi, lão nhân gia không lâu sau qua đời.”
Tiểu Lôi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Kha nhi thì sao ? Nàng cũng không khỏe ?”
“Đúng vậy, nàng từ nhỏ thì có chút yếu đuối, hơn nữa điền thúc thúc nóit, kha nhi cơ thể không tốt, hắn nguyên bản muốn cho kha nhi học một ít gia truyền công pháp kiện thể, nhưng lại không được, kha nhi cơ thể tiên thiên quá yếu, không có cách nào khác luyện võ ……”
Lôi Hống càng nói thanh âm càng thấp, trên mặt vẻ mặt dần dần lộ ra vài phần kinh hãi……
Bên cạnh Như Hoa và Lâm San San sắc mặt cũng hoảng sợ, Lâm San San nhịn không được nhớ tới Tiểu Lôi lời nói mới rồi:
“Chủ nhân ngôi nhà, sợ rằng đều sẽ đoạn tuyệt đường con cái !”
Tiểu Lôi thở dài nói: “Điền gia bây giờ chỉ có Kha Nhi một nữ hài, ngay cả con trai cũng không có, kha nhi mẫu thân cũng qua đời …… hắc hắc, chiêu này quá độc, tuyệt hộ độc kế a !”
Hắn đột nhiên nhịn không được lại nói: “Người có tiền, muốn tìm một nữ nhân sinh con trai không phải là rất dễ dàng sao ?”
Lôi Hống ngắt lời: “Không, không phải, Điền thúc thúc sẽ không tái gia …… lúc trước mẫu thân Kha Nhi qua đời, hắn đã phát thệ.”
Tiểu Lôi cười hắc hắc hai tiếng, cũng không nói nửa.
Hắn đột nhiên trong lòng nghĩ đến một ý niệm kỳ quái…… Lôi Hống tỷ tỷ, một người tinh minh như vậy …… chẳng lẻ này sự tình này có thể lừa được nàng nhiều năm như vậy sao ?
Trang viên này là hai nhà cùng mua, Phương bá đó nhìn như là người của Lôi gia…… chẳng lẽ
Chương 45 : Tiểu Lôi tróc quỷ
Tiểu Lôi đi xem xét tỉ mỉ mấy căn phòng trên dưới của toàn bộ biệt thự, càng nhìn trong lòng hắn càng kinh ngạc.
Căn biệt thự này hiển nhiên là do một cao nhân tinh thông phong thủy bố trí qua.
Sau khi mất một tiếng đồng hồ để xem xét hai phòng ngủ chính với bốn phòng khách của biệt thự, Tiểu Lôi thở một hơi dài: “May mà ta cho các ngươi tối nay ngủ ở trong này, nếu không, hắc hắc, mặc dù không có phiền phức lớn gì, nhưng mà cũng nếm không ít đau khổ”.
Trong tay hắn cầm một cái la bàn, phía sau lưng là Lôi Hống với vẻ mặt không hiểu gì cả.
Tiểu Lôi nhẹ nhàng nói: “Cái biệt thự này cuối cùng là do ai thiết kế vậy? Ta nghe nói mấy người giàu có xây nhà, đều mời phong thủy cao nhân đến tính toán…”
Lôi Hống lắc đầu nói: “Ta không biết. Căn nhà này còn nhiều tuổi hơn cả ta, đại khái là do phụ thân ta xây”.
Tiểu Lôi chỉ lên trần nhà của phòng ngủ chính: “Ngươi xem”.
Cái trần nhà này hiển nhiên là được dày công trang trí, trên một cái trần treo, có bố trí mấy cái đèn mờ ảo. Trần treo này được làm từ một loại đá đắt tiền. Tiểu Lôi nói tiếp: “Lôi Hống, ngươi đập bể cái trần treo kia giúp ta!”.
“Đập bể?” Lôi Hống tròn mắt nhìn.
“Đập đi!”. Tiểu Lôi bình nói dứt khoát, “Xuẩn ngưu, một quyền của ngươi, không lẽ không đập nát được nó?”
“Có thể. Nhưng đập nó rồi, phòng này sẽ thế nào?”
Tiểu Lôi trừng mắt: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi theo đuổi Như Hoa không?”
Lôi Hống lập tức câm miệng, nhảy lên trên giường, đấm lên trần của căn phòng.
Ầm một tiếng, cái trần treo làm bằng đá kia bị hắn ta đấm thủng một lỗ. Đá vụn rơi đầy giường, Lôi Hống ho lên liên tục, sau đó lại hắt hơi hai cái, đầu tóc đầy bụi hỏi: “Tiếp theo thế nào?”
Tiểu Lôi hơi tức giận nói: “Ta nói ngươi đánh nát nó! Đánh cho rơi xuống đi, không lẽ ngươi không nghe thấy?”.
Lôi Hống không còn cách nào khác, hai tay thò vào lỗ hổng dùng sức kéo một cái, rầm một tiếng, một nửa của trần treo bị hắn ném mạnh xuống.
Tiểu Lôi phản ứng cực nhanh, một bước lui ra tận ngoài cửa, giơ mắt nhìn đầu Lôi Hống bị trần treo đập vào, che miệng cười mấy tiếng. Lôi Hống mặt mày khổ sở, nhảy xuống giường, than vãn: “Ài, ngươi bảo ta phá trần của phòng này, tối nay làm sao ở đây?”
Tiểu Lôi không để ý đến hắn, chỉ quan sát trần của phòng, cuối cùng thở dài nói: “Quả nhiên là như vậy”
Lôi Hống phủi phủi bụi bặm trên đầu tóc: “Cái gì?”
Tiểu Lôi chỉ lên trần, nghiêm túc nói: “Ngươi có nhìn thấy thanh xà ngang kia không?
Chỉ thấy trên trần của căn phòng, sau khi phá nát trần treo, lộ ra xà ngang của căn phòng. Cái xà ngang đó không nghiêng không lệch, lại nằm chính ngay trên mặt giường.
Lôi Hống ngơ ngác hỏi: “Chỉ là thanh xà ngang thôi mà. Nhà nào chẳng có?”
“Hừ, nhà thì đương nhiên phải có xà ngang”. Tiểu Lôi cười lạnh nói tiếp: “Nhưng mà mọi người trong nhà, đều tuyệt đối không để đặt giường ngay dưới xà ngang được. Đặc biệt là trong nhà những người giàu, càng không thể để việc đó xảy ra. Ngươi không hiểu à. Tình trạng này, trong phong thủy học gọi là “Hoành lương áp sàng” (xà ngang đè lên giường). Ngươi xem, thành xà ngang này vừa hay áp đúng vào đầu giường. Trong tình trạng này, người ngủ trên giường, đều cảm thấy trạng thái tinh thần không khỏe, thần kinh dễ bị suy nhược. Nếu kéo dài, tinh thần có thể sẽ ngớ ngẩn, người yếu lắm bệnh!”
Lôi Hống tròn mắt, nhìn lên xà ngang trên trần, đột nhiên nói lớn: “A! Trước đây mỗi khi Kha Nhi muội muội tới đây, đều ở tại phòng này! Ta…Ta phá cái xà ngang này luôn!!”
“Đồ đần độn!” Tiểu Lôi cười, nói: “Không cần đâu! Ngươi phá cái xà ngang kia đi, vậy thì trần nhà sẽ sập xuống! Chỉ cần chuyển cái giường đi chỗ khác là ổn thôi. Hắc hắc. Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ của bọn âm độc mà thôi. Nếu như chủ nhà không biết, là bị người ta ám toán…”.
Tiểu Lôi kéo Lôi Hồng đi xuống đại sảnh phía dưới nhà: “Được rồi, mấy việc này đợi đến đêm nay tính tiếp. Chí ít hiện giờ ta đã phát hiện ra mấy trò ám phong thủy trong nhà này rồi, trước hết hãy qua đêm nay đã, những việc khác ngày mai nói”.
Trong đại sảnh, Lâm San San và Như Hoa đang ngồi trên sa lông, hai người đều có chút lo lắng. Điều khác biệt là, sự lo lắng trong lòng Lâm San San có mấy phần khủng bố bất an, trong khi đó Như Hoa là người có thần kinh vững, trên mặt hiện ra mấy phần cao hứng.
Tiểu Lôi đi vào đại sảnh, lấy ra ba đạo linh phù vẽ hồi chiều đưa cho ba người, nghiêm túc nói: “Tối nay cho dù thế nào, các ngươi không được ra khỏi phạm vi đại sảnh, cho dù là đi vệ sinh, cũng phải được ta đồng ý! Chỗ này hung khí nặng nề. Hắc hắc. Nếu như các ngươi không muốn đụng phải lệ quỷ, tối nay tốt nhất nên ngoan ngoãn ở cùng một chỗ”.
Như Hoa lập tức kêu lên: “Cái gì? Đi toilet cũng phải được ngươi đồng ý?”.
Tiểu Lôi vênh mặt: “Đương nhiên! Hừ, nhà này bị người ta ám phong thủy, xung quanh không có một ngọn cỏ, sinh vật ít ỏi, ở đây căn bản chính là một vùng đất chết! Là nơi âm khí tụ tập, ma quỷ lộng hành! Ta đã dùng linh phù trấn giữ phạm vi xung quanh đại sảnh, cửa sổ cũng được ta dán linh phù, những vị trí tốt trong nhà này cũng đã được treo “Kim cương linh”. Nhưng mà nơi này âm khí đã tụ tập hơn hai mươi năm, trong chốc lát không thể quét sạch toàn bộ. Chỉ có điều…”
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười xấu xa: “Con người đều có ‘Lục dương chi khí’, mà đặc biệt là nam nhân bẩm sinh có tinh huyết khí vượng, dương khí nhiều nhất, mấy tên tiểu quỷ không thể đến gần. Nếu như muốn an toàn, hai cô tối nay nên ở gần với nam nhân cường tráng nhất ở đây là được…”.
Như Hoa lập tức nhìn qua Lôi Hống, hét lớn: “Đại tinh tinh, ngươi nghe rõ chưa, tối hôm nay, ta ở đâu ngươi phải theo đó! Không được rời khỏi ta ba bước!”
Lôi Hống đầu tiên là ngẩn người ra, rồi lập tức mặt mày vui mừng gật đầu, nhìn Tiểu Lôi, trong ánh mắt lộ rõ mấy phần cảm kích. Trong lòng nghĩ rằng mình không bái nhầm sư phụ!
Trời đã tối hẳn. Tiểu Lôi lại lấy ra hai lá liễu, thi triển pháp thuật, dựa theo phương pháp trước đây để khai mở thiên nhãn của ba người.
Pháp thuật của hắn bây giờ cao cường hơn trước đây rất nhiều, lá liễu dùng để mở thiên nhãn, tự nhiên cũng không phải là loại gia bảo của tổ sư vô tích sự gì đó mà trước đây Ngô Đạo Tử cho hắn. (Sau này biết rằng Ngô Đạo Tử kỳ thực là từ Tiêu Dao phái, Tiểu Lôi đã từng hỏi kĩ càng pháp khí dùng để đi lừa gạt của tổ sư gia, Ngô Đạo Tử bị truy bức không biết làm thế nào, cuối cùng thật thà nói ra, tất cả đều là giả, mà lá liễu Tiểu Lôi từng dùng để khai mở thiên nhãn của Lôi Hống và Điền Chấn (xem chương 8), thực ra là do Ngô Đạo Tử ngắt từ một cây liễu ven đường…)
Tiểu Lôi làm phép xong, dùng lá liễu mở thiên nhãn của ba người, tiện tay ném lá liễu đi, bình thản nói: “Con người đều có lục giác. Đáng tiếc đại đa số bình thường bị tục khí của thế gian che mất lục giác, chỉ có những người thiên sinh mẫn cảm với linh giác thì mới có thể đắc đạo mà thôi. Hiện giờ ta đã khai mở thiên nhãn của các ngươi, trong vòng sáu tiếng, các ngươi có thể nhìn thấy âm vật xung quanh! Ma quỷ cũng không thoát khỏi mắt của các ngươi đâu!”
Lôi Hống đã từ được khai mở thiên nhãn một lần, lần này cũng coi là bình tĩnh. Lâm San San cũng không phải là loại người vui mừng quá mức, chỉ có Như Hoa, tròn mắt nhìn bốn phía, miệng hét lớn: “Quỷ đâu? Quỷ đâu? Ở đâu có quỷ? Một hai con ra đây cho lão nương dùng thiên nhãn nhìn nào!”
Tiểu Lôi hơi tức giận quát: “Bây giờ thì lấy đâu ra quỷ! Trong nhà này đều được ta dùng pháp khí trấn giữ! Mà lúc này cũng chưa đến giờ! Cô vội vàng gì chứ!”
Lôi Hống tốt tính, kéo kéo tay của Như Hoa, nói nhỏ: “Tiểu Lôi nói không sai đâu, ta lần trước đã được khai thiên nhãn, quả thật đã nhìn thấy quỷ đó”.
Như Hoa thở dài, uể oải nói: “Vậy phải làm sao? Nhìn cũng không thấy, không lẽ thiên nhãn này mở ra vô ích à?”
Cô ta thất vọng một lúc, tự nhiên quên luôn việc tay mình đang bị Lôi Hống nắm.
Trời ngày càng tối om, mấy người thanh niên này ngồi một vòng trên sa lông trong phòng khách. Tiểu Lôi thấn sắc bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý đến ba người đang lo lắng bên cạnh. Đến tận hai giờ đêm, hắn mới mở mắt, nói: “Đến rồi!”.
Nghe hắn nói, ba người bên cạnh lập tức đứng cả lên. Lâm San San vô thức tiến gần Tiểu Lôi hai bước, tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Lôi. Mà Như Hoa cũng vội bước đến sau lưng Lôi Hống, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhờ ánh trăng sáng, ở bên ngoài cuối cùng đã có thể thấy cảnh tượng làm cho người ta sởn cả gai ốc!
Chỉ thấy bên ngoài biệt thự một đoàn thứ gì đó giống mây mù xanh xanh đen đen đang bay tới, mở ào giống như là hình dáng con người. Nhĩn kĩ, lại thấy không hề giống.
Khuôn mặt màu xanh có răng nanh, toàn thân bao phủ hắc khí, trên khuôn mặt lộ ra đôi mắt to như mắt cá vàng, cái miệng mở ra, lộ hàm răng trắng ởn và cái lưỡi dài đỏ như máu
Cái lưỡi kia dài đến hai xích (1 xích = 1/3 met)! Trên lưỡi rõ ràng còn có cả lông tơ!
Lại có con quỷ mặc áo quần trắng, tóc tai bù xù, khuôn mặt bị tóc che mất, cả người nhẹ nhàng bay bay, giống như là không có chân vậy, nhưng mà chỉ bay qua bay lại xung quanh.
Hai cô gái bị dọa đến cả người mềm nhũn, chỉ cảm giác hai chân đứng không vững, răng va vào nhau cập cập, mắt nhìn mấy con quỷ kia phát ra tiếng gào thét thê lương, dường như muốn xuyên qua cửa sổ đi vào. Nhưng mà vừa mới đến gần, linh phù trên cửa sổ lập tức phát ra từng trận kim quang!
Bọn ma quỷ kia có vẻ rất sợ hãi kim quang, từ từ lui lại, nhưng mà lui ra rồi, sau đó lại hướng về cửa sổ bay tới.
“A!!!”. Lâm San San cuối cùng không chịu được, hét lên một tiếng, mắt chớp mấy cái, giống như là muốn xỉu rồi. May mà Tiểu Lôi ôm chặt cô ta, vỗ vỗ mấy cái vào vai, mỉm cười nói: “Yên tâm, yên tâm! Có ta ở đây, bọn ma quỷ cô hồn này đến tìm chết cả. Cô xem, bọn chúng vào không nổi”.
Như Hoa cũng bị dọa đến mức trắng bệch cả mặt. Nhưng mà cô ta can đảm hơn một chút, cả người trốn sau lưng Lôi Hống, chỉ thò đôi mắt ra nhìn qua nhìn lại, thỉnh thoảng lại kêu lên: “Ở bên kia! Bên kia cũng có! A, bên này cũng có! A!”
Chỉ thấy xung quanh ba cửa sổ của đại sảnh, đều có ma quỷ nhẹ nhàng bay lượn. Bọn ma quỷ này bay xung quanh nhà, nhưng nếu muốn bay vào trong, đều bị Tiểu Lôi dùng linh phù trấn giữ cửa sổ, cho nên không thể vào được.
Lôi Hống tất nhiên cũng sợ đến lông tóc dựng đứng, hắn ta mặt dù can đảm, nhưng mà cũng chỉ là người trần, nhìn thấy nhiều quỷ quái như thế này, chân cẳng cũng hơi run. Nhưng nghĩ tới người trong mộng đang đứng sau lưng mình, trong lúc này, cho dù thế nào cũng không được sợ sệt, tránh để nàng ta xem thường. Cho nên ho nhẹ một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay của Như Hoa, vuốt vuốt, nói lớn: “Đừng sợ! Đừng sợ! Mấy con quỷ này không vào được đâu!!”.
Tiểu Lôi sắc mặt bình thường, vẫn ngồi trên ghế sa lông, kéo Lâm San San lại gần, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Được rồi, được rồi, yên tâm đi. Bọn chúng tuyệt đối không thể tiến vào! Cô xem, bọn chúng giờ đây giống như động vật trong vườn bách thú, cô yên tâm xem. Cảnh kỳ dị như thế này, người bình thường cả đời cũng không thấy!”
Hắn thậm chí còn làm hướng dẫn viên miễn phí, chỉ ra phía ngoài, cười nói: “Cô xem, con có lưỡi dài dài đó, chính là ma thắt cổ. Còn con mặc áo trắng đang bay bay kia, giống như là oan hồn, còn nữa, cô xem, con mà toàn thân nổi bong bóng, là do chết đuối…Ài… Đáng thương, đáng thương. Ý, kia là gì vậy?”
Ngữ khí của Tiểu Lôi bỗng trở nên kỳ quái, sau đó cười lớn: “A! Ta biết rồi, hóa ra là một con quỷ nhát gan! Ha ha ha, loại ma quỷ này nhát gan nhất, cô kêu to một tiếng, bọn chúng liền lập tức tránh ra”.
Lâm San San gục đầu dựa vào vai của Tiểu Lôi, làm thế nào cũng không dám ngước đầu nhìn ra bên ngoài. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu khóc thê lương của ma quỷ, tim đập thình thịch, cũng may ôm chặt cánh tay của Tiểu Lôi. Mà tay còn lại của Tiểu Lôi, đang nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, thể hiện sự dỗ dành.
Đúng lúc này, kính cửa sổ dường như hơi rung lên, sắc mặt Tiểu Lôi trở nên nghiêm túc trở lại: “Ý? Có một tên gia hỏa tới!”
Chỉ thấy từ dưới khe cửa chính, mờ ảo có làn khói trắng bốc lên, cánh cửa cũng hơi lay động, giống như có cái gì bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào.
Một lần, hai lần, ba lần…
Như Hoa cuối cùng cũng không ngăn được sự sợ hãi, ngồi bịch xuống ghế sa lông, há hốc miệng nhìn ra cửa chính, cứng họng nói không nên lời. Lôi Hống cắn chặt hàm răng, cố gắng nói được một câu: “Đừng sợ, đừng sợ”. Nhưng mà âm thanh phát ra, đến bản thân hắn ta cũng có cảm giác không có chút khí thế nào cả.
Tiểu Lôi đột nhiên đứng lên, cười lạnh: “Tốt! Không ngờ lại có một tên gia hỏa to lớn như vậy! Xem ra ta đã quá coi thường rồi!”.
Hắn lên giọng hét lớn: “Lui ra! Toàn bộ lui ra sau lưng ta!!”
Tiểu Lôi nhanh chóng cầm cây bút lông để trên bàn, nhúng nhúng vào nước chu sa, sau đó vẽ lên mặt đất xung quanh một vòng tròn lớn, tiếp đó lại lấy trong túi càn khôn ra một con kì lân bằng ngọc!
Con kì lân này được chạm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là một vật quý giá. Mà càng đặc biệt hơn, chính là trên hai mắt của kì lân được điểm hai chấm màu vàng! Màu vàng này không phải là vàng thật, cũng không biết là dùng thứ gì vẽ lên nữa.
Tiểu Lôi đặt con kì lân vào chính giữa vòng tròn, tay cầm một đạo linh phù, nhẹ nhàng tung lên một cái, linh phù tự nhiên bùng cháy, hắn ta hét lớn: “Càn khôn vô cực, Vạn ác bất xâm! Nhanh!”
Linh phù cháy thành tro, nhưng mà con kì lân kia đột nhiên lại phát ra mấy phần kim quang, vòng tròn trên mặt đất cũng dường như phát ra tiếng kêu, phát tán kim quang ra bốn phía.
Tiểu Lôi nói lớn: “Mọi người đứng vào trong vòng tròn đi!”
Hắn vừa dìu Lâm San San vào trong vòng, vừa quát lớn: “Lôi Hống! Đừng đứng ngẩn ra vậy!”
Nhìn thấy ba người đã đứng vào trong vòng tròn, Tiểu Lôi nói thêm: “Đứng trong này, cho dù thế nào cũng không được loạn động! Chỉ cần các ngươi không động, thì cho dù là quỷ vương nghìn năm tới đây, ngọc kì lân của ta cũng có thể kháng cự được hai tiếng!”
Hắn ta lại lấy trong túi càn khôn ra một cây gậy gỗ nhỏ nhỏ, miệng niệm mấy câu, tay còn lại bắt kiếm quyết, hét to: “Xuất!”
Hu la một tiếng, cây gậy gỗ trong tay dài ra, lập tức biến thành một thanh bảo kiếm dài ba xích!
Tiểu Lôi một tay cầm kiếm, cười lạnh: “Kiếm pháp Tiêu Dao phái của tiểu gia ta đã luyện được một năm, đang không có chỗ luyện tập, đến đây! Xem ngươi là loại ma quỷ gì!”
Ầm một tiếng!
Từ phía ngoài truyền đến một tiếng động lớn, giống như có thứ gì nặng nề mạnh mẽ va vào cánh cửa, đạo linh phù trên cánh cửa thiểm động kim quang, bên ngoài lập tức vang lên tiếng kêu thảm. Trong tiếng gào thét đó mơ hồ có mấy phần thống khổ và phẫn nộ.
Nhưng mà linh phù trên cánh cửa cuối cùng cũng nổ ầm một tiếng, bốc cháy rơi xuống, hóa thành tro bụi!
Sắc mặt Tiểu Lôi ngưng trọng, nhìn chằm chằm cửa chính trước mặt, bỗng nhiên lại nghe thấy một trận gió mạnh bên ngoài, hô một cái. Sau đó là rầm rầm, cửa chính đã bị va thành hai nửa!
Chỉ thấy một cây gỗ to giống như bị người ta nện mạnh vào, xuyên thủng cánh cửa, rơi vào trong đại sảnh.
Tiếp theo là một trận gào thét thê lương truyền tới, bọn tiểu quỷ xung quanh lập tức tản ra, giống như cực kỳ sợ hãi. Âm phong nổi lên từng trận, thổi làm cho người ta lạnh thấy xương. Chỉ thấy bên ngoài cửa chính, một đám huyết sắc gì đó, giống như một dòng huyết dịch đặc sệt, xung quanh mờ ảo có sương mù màu hồng, bay tới.
Khối huyết đoàn hồng sắc lớn đó, to bằng cả nửa bức tường, trên bề mặt ẩn ẩn lộ ra vô số khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đầy vẻ thống khổ, miệng phát ra tiếng gào thét thê lương.
Tiểu Lôi hít một hơi, cười khổ: “Vận khí của ta không thể tốt vậy chứ? Lần đầu tróc quỷ, đã gặp ngay một con quái vật gần như sắp tu thành quỷ vương…”
Hắn ta tập trung nhìn huyết khối đang từ từ thu lại, trong lòng ngầm tính nhẩm số khuôn mặt trên nó.
Tương truyền có một loại lệ quỷ, chuyên môn hút hồn phách con người để tu luyện, hút đủ 99 hồn phách, tu luyện trăm năm, là có thể trở thành quỷ vương! Cho dù là người tu tiên, gặp phải cũng phải tìm đường mà tránh. Loại quái vật này thích nhất là nhưng nơi có âm khí cực nặng, mà phàm là nhưng nơi loại quái vật này lưu lại, thì đều có thể hiệu lệnh cho nhưng tiểu cô hồn, ma quỷ yếu hơn ở xung quanh. Gọi là Quỷ vương, cũng chính là vì vậy.
Tiểu Lôi cắn răng, trong tay đột nhiên lấy ra một đạo phù nhỏ nhỏ, nhẹ nhàng dán lên mũi kiếm, hô một tiếng: “Càn khôn vô cực!”
Thanh kiếm trong tay hóa thành kim quang, bắn về phía đống huyết sắc hỗn độn kia.Nhất Ngôn Thông Thiên Dịch
Hô một tiếng, trên thân thể quỷ vương kia xuất hiện vô số xúc tu, nhanh chóng hình thành nên một tấm lưới bằng máu chắn ở phía trước, những khuôn mặt trên người đồng thời phát ra tiếng kêu kinh khủng, giống như cũng ý thức được sự lợi hại trên thanh kiếm của Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi đứng một cách trang nghiêm, một tay bắt kiếm quyết, miệng lẩm nhẩm niệm động khẩu quyết. Sau đó, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, điều khiển thanh kiếm bay lên bay lượn xuống.
Xoẹt xoẹt mấy tiếng, nhẹ nhàng cắt đứt hai cái vòi của khối huyết sắc, cái vòi kia vừa bị chặt đứt, lập tức hóa thành một dòng huyết khí rơi xuống.
Nét mặt Tiểu Lôi ngày càng nghiêm túc, trong lòng thầm kêu: “Tiêu Dao Tử lúc tặng ta thanh kiếm này đã khoe khoang cả ngày, lão gia hỏa này không phải là lừa ta đấy chứ? Nếu như thanh kiếm này không linh, tiểu gia ta hôm nay há không phải là chết ở đây sao?”.
Hắn ta hạ quyết tâm, bất ngờ cắn đầu lưỡi của mình, nhổ máu lên đầu ngón tay, hét lớn: “Trảm!”
Thanh phi kiếm kia đột nhiên biến lớn gấp ba lần, mang theo một vòng kim quang, trong nháy mắt đã xuyên qua huyết võng, đâm một nhát lên thân hình quỷ vương. Quỷ vương kêu một tiếng, cả người tức thì thối lui, nhưng mà phi kiếm đã đâm tới.
Chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, thân hình quỷ vương bị đâm vào chính giữa, nhưng mà chỉ mới đâm vào được một phần ba, thanh kiếm dường như hết lực dừng lại!
Tiếng kêu gào của quỷ vương ngày càng thê lương, bỗng nhiên, thân hình của nó bất thình lình co lại, quấn chặt vào thanh phi kiếm trên người, rồi từng chút, từng chút hấp thu thanh kiếm vào trong!
Tiểu Lôi trên trán đã đổ mồ hôi, miệng niệm khẩu quyết ngày càng nhanh hơn, kiếm quyết trên tay chỉ đông chỉ tây, nhưng phi kiếm bị đối phương giữ chặt, hắn ta rõ ràng không khống chế nổi, từ từ bị quỷ vương hút vào trong, cuối cùng, chỉ còn lại chuôi kiếm…