[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
Tập 10: Xà tinh Tiểu Thanh -Kiến Quỷ (c46-c50)
❮ prevnext ❯Chương 46 : Xà tinh Tiểu Thanh
Tiểu Lôi sắc mặt nghiêm nghị, không nhịn được, dứt khoát khai mở kiếm quyết, hét lên: “Con mẹ tên quỷ già, dám cướp kiếm của tiểu gia sao? Ta xem ngươi còn cướp được nửa không!”
Hắn tức giận, từ trong túi càn khôn, lấy ra một lệnh kỳ nho nhỏ, đem lệnh kì đó cắm ngay trước mặt.
Lệnh kỳ đó không ngờ lại có thể tự đứng trên mặt đất, lập tức Tiểu Lôi lại lấy ra những lệnh kì tương tự, dựa theo phương vị ngũ hành bát quái sắp xếp một vòng, khoanh chân ngồi trên bên trong, tay bắt ấn quyết, trong miệng niệm vài câu chân ngôn khẩu quyết.
Lập tức chung quanh hắn kim quang bừng lên mãnh liệt, Tiểu Lôi mở to mắt, vung tay ném vài hình nhân bằng giấy nho nhỏ ra ngoài.
Vài tiếng xoạt xoạt vang lên, những hình nhân giấy nằm trên mặt đất, trong kim quang bao phủ, lập tức hóa thành bốn quang ảnh hình người cao đến hai thước!
Chỉ thấy bốn thân ảnh cao lớn, tướng mạo khôi ngô, dữ tợn, mặc kim sắc khải giáp, trong tay cầm các thứ bảo kiếm, trường đao, cương tiên, phục trang theo kiểu võ tướng thời cổ. Nhìn phảng phất như tứ đại môn thần thường thấy trong tranh!
Tiểu Lôi quát: “Khai! Thỉnh môn thần! Yêu ma quỷ quái thối lui!”
Bốn môn thần thân hình dao động, đồng thời phát ra một tiếng rống to, xông tới phía Quỷ vương.
Trong lúc nhất thời, các loại vũ khí chém tới tấp vào Quỷ vương, Quỷ vương tựa hồ cũng cảm giác được lợi hại, cơ thể liên tục lùi ra bên ngoài, thân hình như một khối huyết sắc hổn độn dần dần thu nhỏ lại, phi kiếm phóng ra của Tiểu Lôi, cũng bị hắn hấp thu hoàn toàn.
Tiểu Lôi sắc mặt hơi tái, thời gian tu luyện của hắn bất quá chỉ mới một năm, mặc dù ăn được bàn đào, nền tảng thoát thai hoán cốt, tu luyện so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù sao với thời gian ngắn ngủi chỉ một năm, thì có được bao nhiêu đạo hạnh ?
Việc bày trận pháp thỉnh môn thần này, cơ hồ lấy sạch pháp lực của hắn.
Có điều bốn môn thần kia quả nhiên lợi hại, Quỷ vương lập tức đã trúng vài đòn, tru lên rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng bốn môn thần đã vây hắn lại, dùng thần binh lợi khí chém vào Quỷ vương, lập tức hắn trút bỏ cơ thể hồng sắc, hóa thành vụ khí hồng sắc.
Chỉ trong chốc lát, Quỷ vương giống như một một cây củ cải bị lột bỏ lớp ngoài, cơ thể rút nhỏ vài phần. Hắn rốt cuộc không chịu nổi kêu to một tiếng, trước ngực đột nhiên phình ra, lập tức trong miệng phun ra một luồng hồng sắc vụ khí đậm đặc.
Tiểu Lôi mặc dù ngồi cách xa, cũng ngửi được mùi huyết tinh làm người ta buồn nôn.
Bốn môn thần kia bị hồng sắc vụ khí bao chung quanh, kim quang trên người dần dần phai nhạt. Pháp lực giống như dần dần sút giảm, hình dáng muốn tiêu thất.
Tiểu Lôi cắn răng, từ trong lòng lại lấy ra một trứng gà màu đen, dùng sức quăng mạnh về phía Quỷ vương.
Phịch một tiếng, trên mặt đất lại đột nhiên xuất hiện một con kỳ lân nhỏ !!
Con kỳ lân này cũng không phải là một thực thể, mà là một quang ảnh hư ảo. Chỉ thấy kì lân thú há miệng, cắn một miếng vào người Quỷ vương, sau đó dùng sức giật mạnh, cơ thể Quỷ vương đã bị nó cắn mất một miếng.
Lúc này, pháp lực của bốn môn thần cũng rốt cuộc mất hết, xì xì vài tiếng, hóa thành kim quang, rồi lại biến thành bốn hình nhân giấy rơi xuống đất. Nhưng Quỷ vương cũng bị thương quá nặng, tru lên vài tiếng, nhanh chóng lui về phía sau.
Tiểu Lôi trong lòng căm tức, hắn hôm nay chịu thua thiệt, tổn thất một cây phi kiếm. Cây phi kiếm đó là do hắn vất vả lừa được từ Tiêu Dao tử.
Nguyên bản Tiêu Dao tử nói hắn pháp lực không đạt đến cảnh giới nhất định, không thể sử dụng phi kiếm, nhưng Tiểu Lôi không ngừng mè nheo nài nỉ, rốt cuộc mới cho hắn một cây, kết quả hôm nay trận chiến đầu tiên thanh kiếm đã bị mất, chuyện này Tiểu Lôi làm sao chịu được ?
Thấy Quỷ vương bị thương muốn bỏ chạy, hắn lập tức nhảy dựng lên, tiện tay thu kỳ lân trở về.
Kì lân thú chính là một pháp bảo do Khinh Linh Tử tặng, mặc dù lợi hại, nhưng nhiều nhất chỉ có thể kiên trì một lát mà thôi. Tiểu Lôi không dám qua loa nửa, mắt thấy Quỷ vương muốn chạy, lập tức thu hồi pháp bảo, tự mình đuổi theo.
“Lão quỷ! Trả kiếm lại cho tiểu gia !”
Nhưng Quỷ vương bỏ chạy cực kỳ nhanh chóng, cơ thể lay động vài cái đã lướt đi được chục thước, Tiểu Lôi chạy trong chốc lát, lại phát giác khoảng cách song phương càng ngày càng xa. Hắn trong lòng sốt ruột, không khỏi sờ sờ vào túi Càn Khôn.
Trong túi còn có một pháp bảo lớn nhất, đó là ngọc như ý do Khinh Linh Tử tặng cho, dùng cái đó để trực tiếp triệu hoán Khinh Linh Tử đến trợ giúp, nhưng trận chiến đầu tiên của mình đã mất mặt như vậy, làm sao có thể tìm lão gia hỏa đó nhờ hỗ trợ ? Tiểu Lôi không muốn để lão quái vật đó cười nhạo.
Hắn cắn răng tung vài đạo linh phù ra ngoài, đây là “Hoa địa vi thốn thuật” của đạo gia, cũng là “Súc địa thuật” thông thường.
Pháp thuật vừa thi triển ra, hắn một bước đạp ra mặt dù không lớn, lại bỗng nhiên bước dài tới hơn hai thước.
Thân ảnh của Quỷ vương đã nhẹ nhàng lướt về hướng núi, Tiểu Lôi liên tục la hét, cũng chỉ duy trì cục diện hai bên ……
Quỷ vương này cũng cực kỳ xui xẻo, vốn địa phương này bị người thi triển ám phong thủy, tụ tập tất cả âm khí và ô uế xung quanh, chính là nơi quỷ vật rất thích tụ tập, nhưng hôm nay lại có Tiểu Lôi đến đây, dùng kim cương linh chấn trụ “Cát vị” trong nhà. Hắn nhìn thấy lần này, không quá hai ngày, sợ rằng âm khí nơi này đã bị tan hết. Lúc này mới dẫn rất nhiều lệ quỷ đến công kích, nhưng Tiểu Lôi là người có pháp thuật, một phen đấu tranh, Quỷ vương lại chịu thiệt, liên tục bị đả kích, ngay cả pháp thể tu luyện của mình cũng thụ tổn quá lớn.
Loại quỷ quái này, tu luyện thực sự không dễ dàng, nếu không có cần thiết, cũng sẽ không cùng người liều mạng. Cho nên giờ phút này hắn chuyên tâm chạy trốn. Tiểu Lôi quả thật yêu thương cây phi kiếm đầu tiên của mình, nói gì cũng phải lấy về. Một người một quỷ chạy về hướng núi.
Dù sao Quỷ vương tu luyện đã trăm năm, pháp lực mạnh hơn Tiểu Lôi, khi đến gần sơn lâm, thân ảnh đã nhanh chóng tiêu thất.
Không nói Tiểu Lôi ở phía sau đuổi theo, Quỷ vương này, đang phi nhanh trong sơn lâm. Hang ổ của hắn ở trong núi. Nguyên bản Quỷ vương này chính là u hồn lệ quỷ, chuyên môn hấp thực hồn phách tu luyện của kẻ khác, đó là một loại lệ quỷ pháp thuật cường đại.
Trong trang viên này âm khí quá nặng, có thể hấp dẫn u hồn dã quỷ chung quanh đến tụ tập, đối với Quỷ vương mà nói, đúng là địa phương tốt nhất để đi săn. Nhưng đêm nay không ngờ lại bị người hủy đi nơi săn bắn, hắn tự nhiên sốt ruột, nhưng sau khi chiến bại, chỉ muốn chạy về núi.
Loại lệ quỷ này không có chỗ ở cố định, lang thang khắp chốn, ở trong núi nguyên bản có một phần mộ của một nhà giàu, kiến trúc đẹp đẻ, kết quả bị Quỷ vương đến đây, không khách khí hấp thụ quỷ hồn bên trong, chiếm cứ âm trạch. Hắn đã bị thương, tự nhiên đầu tiên nhất định nghĩ đến chuyện chạy về hang ổ tu dưỡng.
Đột nhiên phía trước một đại võng kim sắc tung ra, Quỷ vương chạy thẳng vào trong đại võng.
Nhục thân huyết sắc của hắn bị kim võng trói chặt, lập tức nhè nhẹ toát ra hắc khí, đau đến thét lên oa oa, nhưng đại võng càng vùng vẫy càng xiết chặc.
Lúc này, đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một thân ảnh yểu điệu. Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng, nhìn đại võng kim sắc bao lấy Quỷ vương giữa không trung, cau đôi mày như lá liễu, trầm giọng nói: “Ngươi, tại sao ngươi dám ức hiếp Tiểu Lôi ?”
Thanh âm của nàng nhu mì dễ nghe, mặc dù đang tức giận hỏi, cũng rất ôn hòa nhu nhuyễn. Quỷ vương lớn tiếng tru lên, cơ thể tán xuất vụ khí, hiển nhiên cực kỳ hoảng sợ.
Hắn bất đắc dĩ, trước ngực phình ra, trong miệng lại phun ra một luồng hồng sắc khí vụ.
Loại hồng sắc khí vụ này chính là bản mệnh căn cơ chi khí của Quỷ vương tu luyện được, phun ra một ngụm thì thiếu đi một ngụm, không gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không nở dùng đến.
Thiếu nữ tóc dài tung bay, thấy trước mặt một đoàn hồng vụ bay tới, nhíu mày nhanh chóng lui về phía sau, đột nhiên há mồm, từ trong miệng thổ ra một thứ gì đó giống như một trái cầu pha lê hồng sắc !
Quả cầu pha lê treo giữa không trung, tản ra hồng sắc quang mang, trông rất đẹp mắt.
Chỉ thấy thiếu nữ ngậm miệng lại, quả cầu lại có thể đem vụ khí hồng sắc hút vào!
Quỷ vương sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tục kêu thảm thiết, nhưng hắn không phải loài người, căn bản nói không ra lời, trong miệng tru lên trận trận thê lương, xa xa Tiểu Lôi nghe thấy được, lập tức phóng tới nơi này.
Thiếu nữ nhẹ nhàng vung tay, hạt châu pha lê đó đã bay đến chưởng tâm của nàng, nhìn thoáng qua, hạt châu pha lê tựa hồ càng phát ra vẻ hồng nhuận tươi đẹp. Nàng cười nhẹ, hạ giọng nói: “Cám ơn ngươi, nội đơn của ta vừa lúc cũng hoàn thành.”
Nói xong, nàng đột nhiên giang tay, trong miệng niệm vài câu khẩu quyết, đại võng kim sắc đột nhiên co rụt lại!
Quỷ vương kêu lên thảm thiết, cơ thể bị đại võng xiết chặt lập tức bị cắt thành thành vô số mảnh nhỏ! Hóa thành từng đạo hồng khí, tan thành mây khói.
Thiếu nữ nhíu mày, thở dài nói: “Ta tới bây giờ không thích sát sinh, nhưng tại sao ngươi lại muốn ức hiếp hắn?”
Keng một tiếng, một thanh kiếm rớt trên mặt đất, đúng là phi kiếm của Tiểu Lôi.
Thiếu nữ nghe thấy từ xa xa truyền đến trận trận cước bộ, nàng lập tức rùng mình biến mất.
Chương 47 : Phương Lân
Tiểu Lôi chạy vào sâu trong rừng, xa xa nghe thấy âm phong thổi đến, xen lẫn với tiếng Quỷ vương tru lên, lúc hắn chạy đến, lại phát hiện nơi đó trống trơn, cây phi kiếm của mình nằm trên mặt đất.
Chung quanh âm khí tràn ngập, hiển nhiên vừa rồi Quỷ vương đã ở chỗ này, có điều bây giờ sao lại biến mất ? Lại còn quăng phi kiếm của mình ở đây?
Tiểu Lôi nhíu mày, hắn trước tiên nhìn khắp chung quanh, lúc này mới cẩn thận đi đến phía trước.
Phi kiếm kim quang ảm đạm, trên lưỡi kiếm tựa hồ bị một lớp huyết khí mờ mờ ngăn chặn. Tiểu Lôi thở dài, xem ra mình quá mức khinh địch, với đạo hạnh tu luyện một năm của mình, đã dám chính diện giao phong với một Quỷ vương tu luyện trăm năm. Thực sự là sai lầm quá lớn. Nếu không phải bên người đều là pháp khí pháp bảo chôm được từ mấy lão gia hỏa Tiêu Dao phái, sợ rằng hôm nay chết như thế nào cũng không biết.
Nhìn thấy cây phi kiếm này linh khí tan hết, sợ rằng cũng không biết phải hao phí bao nhiêu công phu mới có thể để nó khôi phục trở lại, Tiểu Lôi cảm thấy xót xa. Đồng thời tự nhủ, sau này, vô luận như thế nào, cũng phải nhớ kỹ một điều:
“Lúc thực lực bản thân không đủ, ngàn vạn lần đừng tùy tiện dùng các pháp bảo cao cấp. Nếu không, lợn lành chữa thành lợn què, tổn thất chỉ có tự mình chịu mà thôi.”
Cẩn thận cho cây phi kiếm vào túi Càn Khôn, hắn nhíu mày nhìn chung quanh, không nhịn được, nói: “A, Quỷ vương này rốt cuộc là đi đâu ……”
Chung quanh âm khí tràn ngập, cơ thể Quỷ vương trên thực tế đã biến thành tro bụi, nhưng âm khí trăm năm do hắn tu luyện lại dung hợp trong không khí, khu rừng này, khí lạnh phảng phất thấp hơn bảy tám độ so với bình thường, vào ban đêm làm cho người ta phát run.
Tiểu Lôi trong lòng càng thêm nghi hoặc, vậy âm khí cường thịnh như thế là từ đâu ra? Quỷ vương đó chẳng lẻ tự đem âm khí của mình xuất ra? Hắn không muốn sống nửa sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Lôi chợt nghĩ ra, cầm một đạo linh phù trong tay, nhìn khắp chung quanh. Hắn nở nụ cười, đột nhiên đề khí kêu lên: “Là vị đạo hữu ở nơi nào đến đây?”
Chung quanh vẫn an tĩnh.
Tiểu Lôi tiếp tục nói: “Là vị đạo hữu nào vừa rồi âm thầm tương trợ ta ?”
Vẫn không có hồi đáp.
Tiểu Lôi nheo mắt, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Chẳng lẻ là coi thường ta? Không muốn đi ra sao? Đã như vậy, ta cũng không muốn quấy rầy. Đa tạ lòng tốt trả kiếm của ngươi, sau này nếu có cơ hội nhất định hậu báo!”
Hắn đang muốn bỏ đi, lại nghe thấy lá cây phía sau sột soạt vang lên, quay đầu lại chỉ thấy trên nhánh cây phía sau mờ mờ một bóng người đang đứng.
Nhân ảnh đó trong bóng đêm có thể thấy mờ mờ, đứng ở một cây nhánh cây cao cao, cành lá tầng tầng sum xuê che lấp, nhìn không rõ hình dáng đối phương, chỉ mơ hồ có thể thấy phảng phất là hình dáng một nữ tử, tóc dài tung bay, thân tư trác tuyệt. Mặc dù đứng trên nhánh cây, lại giống như đứng trên đất bằng.
“A, xin lỗi, ta không thích gặp mặt.” Thanh âm truyền đến, có điều đối phương tựa hồ muốn che dấu âm thanh của mình, nghe có chút cảm giác quái dị.
Tiểu Lôi trong lòng chợt nghĩ ra, là một cô gái?
Hắn phất tay: “Đã như vậy, ta cũng xin cảm tạ. Có điều sao không lưu lại danh tự cho ta ? Ta vốn là người không thích nhận ân huệ, bằng không nếu trong lòng luôn luôn khó chịu.”
Trên nhánh cây, người nọ lại trầm mặc không nói.
Tiểu Lôi mỉm cười: “Chuyện đó cũng tốt, cho dù không thể nói ra. Ta là người của Tiêu Dao phái, bây giờ ở trang viên dưới chân núi, nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ đến tìm ta. Mắc nợ người ta, ta nhất định trả.”
Nói xong, hắn phất tay, bỏ đi.
Đợi Tiểu Lôi đi khuất, nhân ảnh trên cây mới từ từ bay xuống đất.
Chỉ thấy trên khuôn mặt thoát tục, phảng phất có vài phần do dự, nữ hài này, tự nhiên là xà tinh Tiểu Thanh.
Xà tinh này nguyên bản tại Nga Mi sơn tu luyện đã mấy trăm năm, nhờ cơ duyên xảo hợp, tìm được một gốc bàn đào thượng cổ lưu lạc tại Nga Mi sơn, lại bởi vì cùng Tiểu Lôi kết thiện duyên, nàng đã tặng cho Tiểu Lôi hai quả bàn đào, kết quả tối hôm đó một người một xà cùng nhận tiên khí của bàn đào mà thoát thai hoán cốt.
Lúc ấy Tiểu Lôi tự nhiên là một phàm nhân không có pháp thuật gì. Nhưng xà tinh này lại đã tu luyện mấy trăm năm, nhận được rất nhiều lợi ích, không chỉ lập tức hóa thành nhân hình, đột phá qua một đại quan, đạo hạnh gia tăng một bước dài.
Tiểu Thanh vì trong lòng nhớ nhung đến thiện duyên với Tiểu Lôi, liền quanh quẩn trên Nga Mi sơn. Sau đó nàng lại xâm nhập hậu sơn của Phục Hổ tự trên núi Nga Mi, Phục Hổ tự cũng là một tu tiên tông phái, mặc dù cùng Tiêu Dao phái tăng đạo không đồng môn, nhưng cũng có chút căn cơ, Tiểu Thanh là xà tinh tự nhiên không thể trêu chọc, kết quả bị người của Phục Hổ tự truy đuổi.
Nhưng lại gặp được Tiểu Lôi, nhờ Tiểu Lôi dẫn tới lão quái vật đệ nhất Nga Mi sơn Khinh Linh Tử, đó là lão gia hỏa cả Nga Mi sơn ai cũng không dám trêu chọc, Tiểu Thanh lại được Tiểu Lôi cứu một lần.
Trước sau hai lần thiện duyên cộng lại, món nợ tình cảm này rất lớn.
Cho nên xà tinh dứt khoát âm thầm đi theo Tiểu Lôi xuống núi đến phàm trần, chỉ muốn tìm kiếm cơ hội báo ân thôi.
Thấy Tiểu Lôi rời đi, khuôn mặt Tiểu Thanh không nhịn được lộ ra vài phần u oán, trong lòng nảy sinh những tư vị cổ quái. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vung lên, hai con chuột từ trên nhánh cây rơi xuống trên bàn tay nàng.
Hai con chuột, tự nhiên chính là “Sủng vật” nuôi trong nhà của Tiểu Lôi – Adam và Eva. Đáng thương hai con chuột vô tri, không cẩn thận gặm nát món hoạch tài ngàn vạn của Tiểu Lôi, bị vứt bỏ thê thảm, kết quả lại rơi vào tay xà tinh Tiểu Thanh !
Phải biết rằng, rắn nhất định ăn chuột, tự nhiên coi chuột như là thiên địch. Giờ phút này Tiểu Thanh mặc dù đã hóa thành nhân hình, nhưng chuột dù sao cũng là một con vật, động vật thiên tính vẫn có thể cảm giác được sự sợ hãi đối với Tiểu Thanh, bọn nó rơi vào tay của xà tinh có mấy trăm năm tu hành, suốt ngày sợ hãi bất an, sợ rằng mĩ nữ xà tinh đột nhiên một ngày bỗng đói bụng, e là mạng chuột khó bảo toàn.
Tiểu Thanh lại dùng hai ngón tay mịn màng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Adam và Eva, trên mặt lộ vẻ nhu hòa khó tả.
Trong lòng nàng đang có những ý niệm rối loạn. Nàng một lòng đi theo Tiểu Lôi vào nhân gian, thấy này hai con chuột bị quăng ra từ nhà Tiểu Lôi, trong lòng có ý muốn chăm sóc chúng, mỗi lần cảm thấy tình cảm dâng lên trong lòng, phảng phất không phải là đối với hai tiểu súc sinh, mà là đối với tiểu vô lại ở nơi xa……
Chỉ thấy Tiểu Thanh trầm tư một lát, lẩm bẩm nói: “A, hắn nói hắn ở trang viên dưới chân núi, vậy, chúng ta cứ tiếp tục làm hàng xóm đi, ta cứ ở gần hắn như vậy, mỗi ngày nhìn thấy hắn, cũng là rất tốt ……”
Nàng đột nhiên nhớ tới hang ổ của Quỷ vương ở trong núi, trong lòng nghĩ ra, lập tức lên núi đi tìm.
Quỷ vương đã bị nàng tiêu diệt, hang ổ của Quỷ vương, chắc là âm trạch một không tệ, bây giờ chủ đã không còn ở, vậy Tiểu Thanh tự nhiên là không khách khí dọn đến.
Còn như âm khí sâm nhiên trong âm trạch của Quỷ vương, chuyện đó đối với xà tinh mà nói thật sự không thành vấn đề. Xà tính thuần âm, huống hồ nàng có mấy trăm năm đạo hạnh trong người, âm khí này, thuần túy coi như là bổ sung thêm……
Tiểu Lôi chạy về trang viên, đại môn của biệt thự tự nhiên đánh nát, sau một phen ác chiến, cô hồn dã quỷ chung quanh cũng bỏ chạy sạch sẽ.
Buồn cười nhất, lại là Lôi Hống Như Hoa Lâm San San ba người, vẫn cẩn thận ngồi trong ba cái vòng do Tiểu Lôi vẽ ra, ba người sắc mặt tái nhợt, không dám cử động, cơ thể cứng ngắc giống như pho tượng, sợ không cẩn thận lại vượt qua khỏi “Vòng bảo vệ”.
Tiểu Lôi trở lại biệt thự, nhìn thấy bộ dạng ba người, bật cười nói: “Tốt rồi tốt rồi, quỷ cũng đã chạy mất, có thể đi ra ngoài.”
Lôi Hống lúc này mới thở ra, nhẹ nhàng đẩy Như Hoa cô nương đứng bên cạnh.
Đại tinh tinh này xem ra rốt cuộc đã trở nên hiểu biết, vừa rồi lại có thể nhân cơ hội ôm Như Hoa cô nương vào lòng. Lâm San San bên cạnh cơ hồ cũng ngất đi. Tiểu Lôi nhẹ nhàng bấm vào nhân trung của nàng, lại lấy ra một bình nhỏ đựng hương liệu đặc biệt lắc nhẹ dưới mũi nàng, Lâm San San lúc này mới tỉnh lại.
Nàng vừa tỉnh táo, nhìn Tiểu Lôi vài phút, lúc này mới khóc òa lên một tiếng, nhào vào lòng Tiểu Lôi, như thế nào cũng không buông ra.
Như Hoa ở phía sau cũng sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nhảy dựng lên hét lớn: “Dọn nhà dọn nhà !! Lão nương muốn dọn nhà ! Địa phương quỷ quái này sao có thể ở được !!!”
Tiểu Lôi liếc nhìn nàng, đột nhiên nói: “Câm miệng !”
Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn Lôi Hống, trầm giọng nói: “Lôi Hống, ngươi theo ta …… chúng ta đi xem Phương bá của ngươi, nếu ta không đoán sai, hắn bây giờ khẳng định đang làm một vài sự tình thú vị đây.”
Chương 48 : Kiến Quỷ!
Bên ngoài trang viên có một loạt những gian nhà nhỏ, được cấp cho nhân viên phụ trách giữ gìn trang viên lưu trú, ngoài ra nửa phần còn lại được dùng làm nhà kho, chứa các máy cắt cỏ.
Chiếc xe tải Phương bá dùng để đi lại hàng ngày đang đậu bên ngoài. Tiểu Lôi và Lôi Hống đi qua đó. Hắn quay qua phía Lôi Hống ra dấu, ý nói cứ việc yên lặng bám theo mà đi. Hai gã nhờ xe tải che khuất, bám nhau ép người đi về hướng những gian nhà nhỏ. Đây là một dãy nhà thấp, hình dáng bên ngoài cao phỏng chừng một tầng rưỡi. Tầng trên là cho người ở, tầng dưới là tầng hầm, chuyên dùng để chứa đồ.
Kỳ quái là phòng của Phương bá tối om, hoàn toàn không có tí ánh đèn nào, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng động nào. Lôi Hống vừa tính mở miệng thì Tiểu Lôi vung tay ra dấu bảo hắn im lặng.
“Đồ đần, trong phòng không có ai.” Tiểu Lôi và Lôi Hống hai tên đang núp đằng sau xe hơi, Tiểu Lôi chỉ vào cửa sổ thấp giọng nói: “Ngươi xem…”
Chỉ thấy Tiểu Lôi chỉ lên phía cửa sổ bên trên, có treo một chuỗi phong linh, trong gió đêm vang lên tiếng đinh đinh đang đang. Lôi Hống kinh qua chuyện ngày hôm nay, lúc này lại thấy cái thứ này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Tiểu Lôi liếc nhìn Lôi Hống: “Xem ra ngươi phải thất vọng rồi. Vị Phương bá này của ngươi quả nhiên không phải là hảo nhân gì.”
Hai gã lẳng lặng đi tới gần. Tiểu Lôi chỉ về phía cây cầu thang sắt dẫn từ tầng hầm lên tầng trên của ngôi nhà, cố hạ giọng: “Nhẹ chân, phía dưới”
Hắn lấy ra tay hai đạo linh phù, một đạo dán lên trên người Lôi Hống, một đạo tự mình kẹp trên ngón tay. Hai gã nhẹ tay nhẹ chân ép người lên cánh cửa tầng hầm cố gắng lắng nghe…..
Phảng phất trong tầng hầm tựa hồ có tiếng người đang khóc…
Thanh âm khóc lóc kia thật bi thiết, dường như của một nam nhân trung niên. Lôi Hống vừa nghe được âm thanh này, lập tức nhận ra được, đúng là thanh âm của Phương bá.
Tiểu Lôi cười lạnh, lấy tay bịt miệng Lôi Hống, ý bảo hắn không nên mở miệng, chỉ tiếp tục nghe thôi.
Thanh âm trong tầng hầm loáng thoáng, chỉ nghe thấy lúc thì khóc, lúc thì van nài nói: “Van cầu ngươi, van cầu ngươi đó, chỉ một lần thôi! Ta chỉ cần gặp mặt một lần là được rồi, một lần là được rồi a….”
Liền nghe được một giọng âm lạnh gian xảo phảng phất lúc ẩn lúc hiện: “Hôm nay, không phải mồng một, cũng không phải mười lăm. Nếu ngươi muốn được gặp mặt thị, thì giúp ta lo liệu việc này cho tốt…”
Thanh âm hữu khí vô lực của Phương bá, ngữ khí tràn ngập vẻ áy náy và van cầu: “Không được, thật sự là không được… Ta thật sự không thể làm như vậy được a… Ta không thể hại tới thiếu gia…”
Thanh âm âm lãnh kia giống như không đủ hơi,ngữ khí chậm chạp, nhưng ngược lại phảng phất một thứ lực lượng mê hoặc thần trí con người, từ từ nói: “Một lần, một lần cuối thôi…. chỉ một lần…. không quan hệ gì…. một lần cuối cùng thôi…”
Thanh âm của Phương bá như đang mê sảng: “Ngươi cho ta thấy một lần đi, chỉ một lần thôi…”
Bên trong im lặng, chỉ chốc lát, cái thanh âm âm lãnh kia lại vang lên: “Ngươi muốn gặp hả? Vậy cứ việc nghe lời, lấy món này, ngày mai treo bên trong nhà chính, thừa dịp bọn họ không chú ý, âm thầm treo bên dưới trản đăng như lần trước”
Phương bá lại bắt đầu khóc, bên trong truyền đến tiếng ầm ầm ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng cầu khẩn đứt quãng của Phương bá: “Không được, thật sự không được… Ta không thể tiếp tục hại người… không thể … thật sự không thể… Van cầu ngươi, van cầu ngươi, buông tha ta đi, buông tha chúng ta đi!”
“Hừ, khấu đầu thì có tác dụng sao?” Thanh âm lạnh lùng kia lại chậm rãi nói: “Ngươi cho dù có khấu đến bể đầu, cũng không có tác dụng gì! Lúc trước ngươi đã đi bước đầu tiên, thì đã không thể quay đầu lại rồi…”
Đột nhiên, âm thanh này trở nên nhu hoà một chút, chậm rãi nói: “Ta đáp ứng ngươi, đây là lần cuối cùng… ngày mai… ngày mai Điền gia tiểu thư sẽ tới nơi này, ngươi đợi sau khi nó tới đây, thì bắt đầu treo vật đó lên, sau đó, ta sẽ cho ngươi gặp mặt một lần…”
Tiểu Lôi và Lôi Hống nhìn nhau, cả hai đều có chút nghi hoặc.
Rõ ràng, là dường như gã nào đó ở dưới tầng hầm đang uy hiếp Phương bá. Uy hiếp Phương bá để cho hắn bí mật bố trí ám phong thủy tại biệt viện. Điều mà Tiểu Lôi không hiểu là Phương bá và người kia nói tới “gặp mặt một lần”, là ý gì đây?
“Gặp ai?”
Từ bên trong lại truyền ra tiếng Phương bá khấu đầu, vang lên bình bình, nhưng giọng nói âm lãnh kia chỉ từ từ nói: “Ngươi không cần khấu đầu nữa, cũng không cần làm ra dáng tội nghiệp.Bao nhiêu năm rồi, người cũng đã chết rồi, chết một lần cũng là chết, chết hai lần cũng là chết. Ngươi hà tất phải canh cánh để trong lòng làm gì? Có phải không? Ta đáp ứng với ngươi, sau khi lo liệu xong chuyện này, ta sẽ cho ngươi gặp mặt một lần”
Phương bá trầm mặc một lát, đột nhiên trong tầng hầm truyền đến âm thanh hét to phẫn nỗ của ông ta: “Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! Ta sẽ không ngươi làm lại việc này! Ngươi giết ta đi… Ta… ta… ta… liều mạng với ngươi!!”
Sau đó chỉ nghe được tiếng gầm gừ của Phương bá, nhưng chỉ nghe được một nửa, lập tức bùng một tiếng vang lên, tiếng gào thét của Phương bá lập tức biến thành tiếng rên rỉ thống khổ.
Hừ! Ngu xuẩn! Thanh âm âm lãnh khinh bỉ nói: “Ngươi lại muốn nổi điên hả? Ngươi đã nếm thử rất nhiều lần rồi, nên biết ngươi căn bản không có khả năng kháng cự lại ta, vậy uổng phí khí lực đấu tranh làm gì?”
Thanh âm của Phương bá tràn ngập thống khổ, giường như đang chịu đau đớn khôn cùng, thanh âm khàn đục nhưng vẫn rít lên nói: “Không, không, trừ phi ngươi cho ta gặp mặt một lần! Gặp một lần thôi! Bằng không ta sẽ không đáp ứng ngươi! Ngươi cho ta gặp nàng một lần… ta muốn được gặp nàng… ta muốn được gặp nàng… ta muốn xem nàng có khỏe không… ”
Sau đó, chỉ nghe thanh âm âm lãnh kia đối với sự cố chấp của Phương bá có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc lạnh lùng cười cười, hạ giọng nói: “Được rồi, đã ngươi muốn được gặp. Hôm nay phá lệ cho ngươi gặp một lần…”
Nghe tới đó, Tiểu Lôi chợt động trong lòng, ẩn ước đoán được điều gì đó!
Quả nhiên, sau đó nghe được thanh âm âm lãnh kia trở nên hàm hồ không rõ, từng lời từng lời chậm rãi nói ra. Mỗi một âm tiết đều làm cho người khác khó có thể nghe hiểu được. Lôi Hống nghe xong thần tình mờ mịt, Tiểu Lôi chỉ mới nghe qua nửa câu, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chỉ nghe thanh âm của Phương bá bên trong dần dần nhỏ xuống, đột nhiên bắt đầu khóc. Có điều tiếng khóc này không phải là tiếng khóc khẩn cầu bi thương, mà mang theo vài phần thương cảm cùng vui sướng
“Ô ô ô… là nàng, quả nhiên là nàng… ta lại gặp được nàng… Ta rốt cuộc lại gặp được nàng…” Thanh âm Phương bá mang vẻ không nói nên lời gồm cả buồn lẫn vui, giọng nói cùng có vẻ càng ngày càng hàm hồ không rõ.
Tiểu Lôi hét lớn một tiếng: “Lôi Hống, phá cửa!!”
Lôi Hống chuẩn bị sẵn sàng, lập tức một cước đá ra, ầm một tiếng, cửa tầng hầm bị một cước của Tiểu Lôi đá bay đi. Tiểu Lôi lập tức phóng mình vào trong trước.
Chỉ thấy tầng hầm này rộng khoảng mười mấy thước, chung quanh được bao bọc kỹ càng, trên đỉnh đầu chỉ có một ngọn đèn chụp kiểu cổ tỏa sáng lờ mờ.
Trong góc được soi sáng của hầm có vài cái hòm, cả hai lập tức đi vào, chỉ thấy Phương bá đang đứng cạnh một cái hòm, giương mắt si ngốc nhìn cái hòm đó, vẻ mặt không ngừng lộ ra thần tình bi thương, bất đắc dĩ, ánh mắt thất thần, tưạ hồ như không biết tới hai người Tiểu Lôi tiến tới sau lưng.
Lôi Hống hai mắt nhìn quanh phát hiện ra trong gian phòng chỉ có một mình Phương bá. Hắn lập tức kêu lên: “Kỳ lạ! Rõ ràng là nghe thấy hai người nói chuyện a! Sao giờ chỉ có một?”
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: “Không cần tìm! Người kia không ở chỗ này.”
Hắn chỉ về phía cái điện thoại trên bàn, cuộc gọi đã kết thúc, chỉ nghe tiếng tút tútbáo điện thoại đã ngắt.
Tiểu Lôi thở dài, nhìn cái điện thoại trên bàn, nhẹ nhàng dập máy, không khỏi cười khổ: “Hảo thủ đoạn a! Ngay cả ta cũng không nghĩ tới…”
Lôi Hống lo lắng nhìn Phương bá. Phương bá một mình si si ngốc ngốc nhìn cái hòm trước mặt. Trong mắt đột nhiên từ từ chảy hai dòng lệ, âm thầm khóc, một tay vuốt nhẹ cái hòm, vẻ mặt vô cùng nhu hoà, chỉ là không ngừng hạ giọng thầm thì.
“Hắn làm sao vậy?”
Tiểu Lôi lắc đầu, hạ giọng nói: “Hắn bị người ta dùng thất hồn chú”!
Chỉ nghe thấy Phương bá hàm hồ không rõ nói: “Nàng gầy quá a, ai… Đừng nói với ta là nàng ở dưới đó cũng không được khỏe lắm? Ta mỗi tháng đều có đốt vàng mã cho nàng, nếu quả là không đủ thì nàng phải nói cho ta biết… ai… ai… đã bao nhiêu năm rồi, cũng hai mươi năm rồi, ta cũng đều nhớ tới bộ dáng của nàng, như thế nào cũng không sao quên được a… Kỳ thật, chúng ta đều quá ngu ngốc, thật ngu ngốc… Sự tình đó, chúng ta hai người đều sai rồi… Kỳ thật nàng không cần phải chết… thật sự là không cần phải chết…”
Nói đến đây, ông ta bắt đầu khóc rống lên. Lối Hống tựa hồ muốn lay tỉnh ông ta, Tiểu Lôi nhanh mắt, kéo tay Lôi Hống, thấp giọng nói: “Đừng kinh động ông ta!”
Hít một hơi sâu, Tiểu Lôi cười khổ nói: “Hiện tại hắn bị trúng thất hồn chú, trong đầu sản sinh ảo giác. Hắn hình như đang cùng người nào nói chuyện. Ngươi ngàn vạn lần không được kinh động hắn. Thứ nhất, thất hồn chú là một loại pháp thuật cực kỳ nguy hiểm. Nếu khi bị trúng phép mà tùy tiện lay tỉnh, ba hồn sáu phách sẽ phiêu tán, nếu không cẩn thận để nhất hồn nhất phách chạy mất, cho dù có tỉnh lại cũng trở nên ngu ngốc! Hơn nữa…” Tiểu Lôi ánh mắt chớp động: “Hiện tại chúng ta chỉ có một manh mối duy nhất, rốt cuộc là ai uy hiếp khiến hắn như thế này!”
Phía sau, Phương bá đột nhiên lớn tiếng khóc lớn: “Nàng chết thảm lắm a! Nàng chết thảm lắm a! Nàng chết thật đáng thương, tại sao lúc đó nàng không chịu cùng ta bỏ đi? Vì chuyện gì vậy a…”
Đèn trong phòng hôn ám, giờ phút này là vừa về đêm, mắt thấy một nam nhân ôm đầu thống khổ hô to: “Nàng chết thảm lắm…”
Cảnh tượng này thật sự làm người ta sợ hãi. Tiểu Lôi một mặt chăm chú lắng nghe, một mặt âm thầm phân tích.
Thất hồn thuật này, kỳ thật cùng với thuật thôi miên có hiệu quả như nhau.
Tiểu Lôi lờ mờ đoán ra được sự tình gì đó ở đây. Phương bá này, đại khái có tư niệm với một người đã chết. Đối phương dụ hoặc hắn, chỉ cần hắn chịu hợp tác, sẽ khiến cho hắn gặp được người thân đã chết. Đương nhiên… đây chỉ là lừa gạt, chỉ là đối phương thi triển một loại thất hồn thuật cao cấp, khiến cho hắn trong ảo giác tưởng rằng chính mình thật sự gặp được quỷ hồn của người thân.
Mà Tiểu Lôi lại nghe ra, Phương bá này tựa hồ trong lòng còn có một ẩn tình gì đó. Dường như trong lúc lầm bầm trong ảo giác, lộ ra vẻ vài phần tư niệm cùng với áy náy đối với thân nhân đã chết kia, đối với chuyên cũ có phần hối hận…
Phía sau, Phương bá nói một câu, khiến Tiểu Lôi cùng Lôi Hống nghe xong thiếu chút nhảy dựng lên!
Chỉ nghe Phương bá đột nhiên thu hồi nước mắt kiên định nói: “Nàng yên tâm, nàng yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không làm thương hại tiểu thư, sẽ không làm thương hại Lôi Hống! Ta tuyệt đối sẽ không làm cho Lôi Hống bị thương hại chút nào! Ta tuyệt đối sẽ không để nhi tử của nàng bị thương hại! Sẽ không đâu!!”
Lôi Hống sắc mặt trắng bệch, hắn mở miệng, môi run rẩy: “Phương bá hắn, hắn nhìn thấy chính là hồn phách mẫu thân của ta phải không?”
Chương 49 : Đệ nhất thứ kiến diện
Sắc mặt Tiểu Lôi tức khắc hiện lên vẻ khác thường, trong lòng chợt nảy ra một vài ý nghĩ cổ quái.
Kỳ thật, loại Thất Hồn Thuật này chẳng qua là một loại pháp thuật lừa người mà thôi. Con người tiến nhập vào trong ảo giác, cũng giống như nằm mơ vậy. Cái này gọi là “ngày có tâm tư, đêm về nằm mộng”.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Phương bá này mỗi ngày “ngày có tâm tư”, tâm tư đó chính là mẹ Lôi Hống?
Ai, vấn đề này đáng để tìm hiểu cẩn thận một chút à…
Mặt Lôi Hống cũng đỏ bừng. Có lẽ trên thế giới này chẳng có thằng con trai nào, thấy một nam nhân khác trước mặt tơ tưởng mẹ mình, tình thâm ý thiết, mà trong lòng không phát hỏa?
Quả nhiên, Tiểu Lôi vừa mới kêu thầm một tiếng không hay, Lôi Hống rốt cục không nhẫn nại nổi, hét lớn một câu: “Hỗn đản!”
Hắn sấn sổ bước tới, túm lấy cổ áo Phương bá kéo lại, tức giận hỏi: “Ngươi nói những lời hỗn xược gì vậy hả?”
Nhưng Phương bá sắc diện mờ mịt, mục quang trống rỗng, nhãn thần đờ đẫn, vẫn chẳng tỉnh được chút nào. Tiểu Lôi sắc mặt đại biến, chạy nhanh đến chụp Lôi Hống, bắt hắn phải thả Phương bá ra, kìm giọng nói: “Ngươi câm mồm ngay! Không được động đến hắn! Sự tình chưa rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn hắn biến thành đần độn hay sao?”
Lôi Hống thần tình tức giận, nghiến răng nói: “Nhưng, nhưng…”
Tiểu Lôi đè chặt cánh tay hắn, nói: “Trước hết hãy nghe hắn nói đã.”
Vẻ mặt Phương bá lộ ra biểu tình bi thiết, vừa nức nở vừa liên tục nói, nhưng lại vô cùng lộn xộn, chẳng có gì ngoài việc gợi lại một vài cuộc gặp trước kia với mẹ Lôi Hống, càng nói câu trước càng chẳng ăn nhập gì với câu sau, Tiểu Lôi nghe một lúc, biết cũng không nghe ra được gì. Hắn đành thở dài, lấy ra một đạo linh phù, niệm một câu chân quyết, vỗ nhẹ vai Phương bá.
Bốp!
Thân hình Phương bá đột nhiên chấn động, chớp chớp mắt, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cơ thể run lên mấy lần, lúc này mới tỉnh lại. Miệng thở hổn hển dữ dội, giương mắt nhìn Tiểu Lôi, thần tình vô cùng kinh hãi, kêu lên: “Ngươi! Ngươi làm sao… Ngươi làm sao lại ở chỗ này… Lôi Hống?!” Hắn đảo mắt thấy sắc mặt tái mét của Lôi Hống, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Lôi Hống thấy hắn đã tỉnh, không có gì cố kỵ nữa, giơ tay chụp ngay lấy áo hắn, hung hăng quát: “Nói! Ngươi vừa rồi rốt cuộc… rốt cuộc nói cái quỷ quái gì?”
Phương bá đột nhiên sắc mặt đại biến: “Nàng? Nàng? Vừa rồi nàng vẫn còn ở chỗ này! Sao lại đi mất rồi? Các người đã đuổi nàng đi rồi?”
“Hừ, bị người gạt mà cũng không biết.” Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Mẫu thân của Lôi Hống đã sớm qua đời rồi, người tưởng rằng dễ dàng nhìn thấy ma quỷ như vậy sao?”
“Không! Vừa rồi rõ ràng ta đã nhìn thấy nàng… Rõ ràng là ta nhìn thấy nàng…!” Phương bá đột nhiên tâm trí trở nên mất kiểm soát, hắn nhảy dựng lên, cơ thể không ngừng run bần bật, sắc mặt vô cùng cuồng loạn.
Lôi Hống giơ tay chận lấy vai hắn, vỗ nhẹ, Phương bá lập tức rũ xuống. Tiểu Lôi thở dài nói: “Người quỷ khác biệt, người chết đèn tắt. Người chết đi hồn phách tất nhiên là đã đến địa phủ, người tưởng ngươi muốn gặp là có thể gặp hay sao? Trên thế giới này, quả thật có những người có thể chiêu hồn dẫn quỷ, nhưng quá nửa đều là trò bịp bợm rẻ tiền để lừa người thôi, thỉnh thoảng có một vài pháp thuật thật sự, cũng chỉ là có thể gọi một số cô hồn dã quỷ còn tạm lưu lại ở nhân gian mà thôi. Mà cô hồn dã quỷ như thế, cũng đều vì chết đi mà oán khí quá nặng, tạm lưu lại trần gian. Mẹ Lôi Hống chết cũng đã nhiều năm, đã sớm vào địa phủ rồi, ngươi tưởng rằng trên địa bàn của Diêm La vương có thể tùy tiện gọi quỷ hồn lên hay sao? Nực cười!”
Phương bá trừng mắt: “Không phải! Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta thấy nàng! Ta thấy!”
Lôi Hống quát lên: “Câm miệng! Ngươi, ngươi dám vũ nhục mẹ ta một lần nữa, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!”
Phương bá trán đẫm mồ hôi, hai gò má không ngừng co giật. Tiểu Lôi liếc nhìn Lôi Hống, ý bảo hắn trước tiên đừng nói gì, rồi mới chầm chậm, cố gắng lấy giọng thật bình tĩnh hỏi: “Ngươi bao nhiêu năm nay, bố trí những thứ này trong biệt thự, ta đều biết, những thứ âm độc đó, ta cũng đều hóa giải cả rồi. Bây giờ, người có nói cho ta biết rốt cuộc ai là người khiến ngươi làm như vậy hay không?”
Những kỹ xảo địa lý phong thủy này, có lẽ Phương bá chẳng thể nào biết được. Nhất định là có người ở sau lưng xúi giục hắn, đa phần chính là người có thanh âm lạnh lùng trong điện thoại vừa rồi.
Môi Phương bá run run, đột nhiên kêu lớn một tiếng: “Không phải! Không phải! Ngươi lừa ta!”
Hắn cũng không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên vùng thoát khỏi tay Tiểu Lôi, bỗng giống một con thú điên, xông tới cửa lớn của căn hầm, cướp đường chạy ra ngoài.
“Đuổi theo! Không được kinh động đến hắn!” Tiểu Lôi trong mắt thoáng qua một tia tinh quang.
Lúc hai người đuổi tới, chỉ thấy Phương bá vẻ mặt điên cuồng, nhảy vài bước đến cửa một chiếc xe tải, run rẩy móc chìa khóa ra, phát động động cơ, sau đó dậm chân ga, chiếc xe lập tức phóng chạy ra ngoài trang viên.
Hai người đuổi theo vài bước, bỗng Tiểu Lôi đột nhiên hét lớn: “Lôi Hống, người quay về trông coi hai nữ hài, ta đi theo hắn!”
Lôi Hống vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng mắt thấy Tiểu Lôi sắc mặt nghiêm túc, mà quả thật chính hắn cũng không có khả năng dùng đôi chân để bắt kịp chiếc xe, chỉ có thể dừng cước bộ.
Tiểu Lôi nhanh chóng bắt kịp phía sau xe, tay hắn vẫy ra từng đạo linh phù, thi triển “Súc địa thuật”, đồng thời lại không tiếc hao phí pháp lực thi triển “Ngự phong thuật”, cơ thể nhẹ nhàng phóng nhanh theo chiếc xe đang ở phía xa.
May mà lúc này đêm đã xuống, hơn nữa xung quanh cũng không có bóng người, nói không chừng, nhỡ có người thấy phía sau một chiếc xe bỗng nhiên có một người hai chân lơ lửng trên mặt đất, phiêu phiêu đãng đãng lướt theo phía sau, có lẽ sẽ khiến cho người ta tưởng nửa đêm gặp quỷ.
Phương bá trong tâm trạng điên cuồng, chiếc xe cứ như một con thú hoang chạy loạn xạ, nhưng vẫn theo một con đường nhỏ, chạy đến một nghĩa trang dưới chân núi.
Tiểu Lôi mặc dù đã kiệt lực thi triển pháp thuật, nhưng dù sao đạo hạnh của hắn hãy còn nông cạn, chỉ có thể bám theo ở khoảng cách xa. Mãi đến khi bắt kịp, chiếc xe kia rốt cuộc cũng đã dừng lại trước một nghĩa trang, đèn pha cũng không tắt, cửa xe mở, đến cả chìa khóa cũng để lại trong xe. Phương bá không thấy đâu.
Tiểu Lôi nghe ngóng động tĩnh xung quanh, từng bước dò tìm. Chỉ thấy bên trong nghĩa trang, phía trước một ngôi mộ to lớn vừa mới được tu bổ lại, Phương bá quỳ trên mặt đất, ôm chặt một tấm bia mộ đau đớn khóc rống lên, Tiểu Lôi nhẹ nhàng bước đi, không làm kinh động lão, chỉ đứng ở phía sau lẳng lặng lắng nghe.
“Ôi, điều hắn nói là thật ư? Ta thật sự không có gặp nàng sao? Ta đã sai rồi, tất cả đều sai rồi… Ta chỉ là muốn gặp nàng, có thể thường xuyên gặp nàng, cũng đã thỏa mãn rồi.” Phương bá một mặt nói một cách đứt quãng, mặt khác nhẹ nhàng vuốt ve văn tự trên mộ bia.
Chỉ thấy trên mặt tấm bia mộ kia, bên trái chính là dòng chữ “Lôi môn Phương thị”, đó hẳn nhiên là mẹ của Lôi Hống.
Phương bá thấp giọng, tiếp tục nói: “Ta mấy năm nay, đều không chịu rời đi nơi khác, chỉ vì ở trong trang viên, là gần với nàng nhất, có thể đến thăm nàng thường xuyên, người kia, hắn gạt ta, chỉ cần ta làm việc cho hắn, sẽ cho ta được gặp nàng, ta thật sự đã nhìn thấy nàng, là thật phải không? Có phải là thật không?”
Tiểu Lôi nghe thấy trong lòng không nhịn được, chậm rãi đi tới, thổ ra một luồng huyền môn nội tức: “Giả tất cả đều là giả!”
Hắn từng chữ từng câu, mỗi chữ đều nện vào lòng Phương bá một cách không thương xót.
Người và quỷ khác biệt! Ngươi là một phàm phu tục tử, cho dù một quỷ hồn đứng ngay trước mặt, ngươi cũng không làm sao thấy được! Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Ngươi mấy năm nay, rốt cuộc ở trong Lôi gia đã làm việc gì?”
Cơ thể Phương bá chấn động, trong mắt hiện lên một tia áy náy, đột nhiên cười ngây ngốc: “Đã chết, đều đã chết rồi, nàng đã chết, Điền gia thái thái cũng đã chết, thiếu gia cũng đã chết, đều đã chết…”
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, cười to ba tiếng, kêu lên một câu: “Ta cũng đã chết rồi!”
Hắn xoay người lại, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, hai mắt đỏ rực, kêu to miệng tiếng: “Chết đi! Đi chết đi!”
Hắn giơ mười ngón tay ra, đột nhiên đánh về phía Tiểu Lôi, hắn đã mất đi ý thức, kêu lên điên cuồng: “Đều là ngươi! Đều là ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta làm những việc xấu xa này!”
Chỉ thấy Phương bá sắc mặt dữ tợn, biểu tình méo mó, trong miệng phát ra những tiếng kêu giống như dã thú, xông về phía Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nhướng mày, thong thả lách mình tránh đi, Phương bá nhào vào khoảng không, lại lao tới trước một cái cây, giờ phút này hắn đã hoàn toàn điên rồi, đột nhiên ôm cái cây kia mà cào, mà cắn, rồi lại đá, lại đánh. Một mặt đánh, một mặt kêu lên: “Đều do ngươi! Đều do ngươi! Đều là do ngươi dụ hoặc ta!”
Tiểu Lôi nhìn một hồi, cũng không ngăn cản, đợi cho Phương bá khí lực không còn, lúc này mới tiến đến, khẽ điểm vài cái vào người hắn, mấy chỉ đó của hắn đã phong bế khí huyết Phương bá, lập tức đối phương lại rũ xuống ngồi trên mặt đất, có điều trong miệng thở hổn hển không ngừng.
Tiểu Lôi vẫn muốn hỏi điều gì đó, đột nhiên thấy xa xa trên đường xuất hiện một dãy đèn xe, một loạt xe đang cấp tốc chạy về phía này. Hắn nhíu mày, chỉ thấy một chiếc xe màu đen phóng như bay tới, dừng lại trước mặt, cửa xe mở ra, tỷ tỷ Lôi Hống toàn thân mặc áo da màu đỏ từ trong xe nhảy ra.
Nàng sắc mặt ngưng trọng nhìn liếc nhìn Tiểu Lôi, trầm giọng nói: “Hai cô bé đã điện thoại cho ta, ta mới đuổi theo.” Ngữ khí của nàng có chút không hài lòng: “Những việc xảy ra đêm nay, ngươi vì sao lại không báo cho ta hay trước?”
Tiểu Lôi mỉm cười rất thâm trầm: “Thật không? Muốn nói cho cô biết hả?” Hắn đột nhiên tiến đến vài bước, hạ giọng nói với tỷ tỷ của Lôi Hống: “Cho dù ta không nói cho cô, chẳng lẽ cô lại không biết sao?”
Tỷ tỷ Lôi Hống sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng lườm Tiểu Lôi: “Ngươi có ý gì đây hả?”
Tiểu Lôi ung dung nói: “Lôi đại tỷ, có những lời, không cần nói mà vẫn minh bạch, phải không?” Hắn đột nhiên tiến gần hơn, kề sát vào tai tỷ tỷ Lôi Hống trầm giọng nói: “Cô đoán xem, vừa rồi Phương bá và ta đã nói những gì?”
Tỷ tỷ Lôi Hống thấy Tiểu Lôi sát ngay bên tai mình, một luồng hơi nóng tỏa ra trên lỗ tai, đang nhíu mày muốn tránh ra, nhưng nghe nửa câu của Tiểu Lôi nói, lập tức quên đẩy hắn ra, không kiềm được hỏi dồn: “Cái gì?”
Tiểu Lôi cười hì hì, con ngươi khẽ đảo một cái, đột nhiên cười nói: “Cô bị lừa rồi!”
Hắn lập tức lui lại vài bước, nhàn nhạt nói: “Đã trễ thế này mà cô còn tìm tới, không nóng lòng gặp Lôi Hống, chỉ mang người đến tìm ta… Hắc, chỉ sợ cô không phải tìm ta, mà là nôn nóng tìm cho được Phương bá, phải không?”
Dừng một chút, hắn tiếp tục cười lạnh nói: “Còn nữa, những việc của lão Phương bá này, ta cũng là đêm nay mới phát hiện ra. Nhưng cô vừa đến đã truy vấn Phương bá và ta nói những gì… Chẳng lẽ cô đã sớm biết những việc Phương bá đã làm hay sao?”
Tỷ tỷ Lôi Hống sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, trong mắt hiện lên một tia sát khí, không kiềm được nắm chặt cây súng trong tay, ngay lúc này, bỗng phía sau chiếc xe lại có một người bước ra.
Một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt phảng phất giống như một cô gái xinh đẹp, trên mặt hắn mang một nụ cười lạnh lùng, từ trong xe đi ra, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Lôi, đi đến phía trước, đưa ra một bàn tay cực kỳ thanh tú, nhàn nhạt nói: “Xin chào, người chính là Tiểu Lôi à? Lần đầu gặp mặt, ta tên gọi là Phong Cuồng.”
Chương 50 : Ngũ hành nội đấu
Tay của đối phương tuy rất mảnh khảnh, nhưng ngón tay lại thon dài có lực, không hề có chút yếu nhược. Hơn nữa Tiểu Lôi cảm giác được tay của Phong Cuồng này lạnh như băng, giống như một chút hơi ấm cũng không có. Hai người bắt tay nhau, Tiểu Lôi cười nói : “Phong Cuồng? Cái tên này thật thú vị a. Ngươi là ai?”
Tiểu Lôi trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại trầm xuống! Tên trẻ tuổi trước mặt này gọi là Phong Cuồng, nhìn qua mặc dù trong khí tức không có lấy nửa phần sắc bén, nhưng đứng trước mặt người ta, vẫn ẩn ẩn mang theo một khí thế kỳ quái, phảng phất những người đứng chung quanh làm cho hắn thêm nổi bật. Khí thế của những người khác đều bị hắn đàn áp hết!
Cơ hồ trời sanh ra người này để làm thủ lĩnh vậy!
Phong Cuồng ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi nói: “Ta chỉ là một bằng hữu của Lôi tiểu thư, nghe nói nhà nàng có chuyện, nên tới đây giúp đỡ mà thôi.” Hắn chậm rãi đi tới cạnh Tiểu Lôi, hướng về phía Phương Bá đang ngồi ủ rủ trên mặt đất.
Chỉ thấy Phong Cuồng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Phương Bá, mắt lại nhìn Tiểu Lôi nói : “Bất quá, xem ra phiền toái đều đã được ngươi giải quyết hết rồi, ta có lẽ cũng không giúp được gì.”
Nói xong, cổ tay hắn đột nhiên run lên, nhẹ nhàng đánh vào động mạch sau cổ Phương bá, ông ta hừ một tiếng, người mềm oặt, ngã xuống.
Tiểu Lôi cười hắc hắc, ánh mắt không chút khách khí nhìn Phong Cuồng, nhàn nhạt nói: “Giúp đỡ sao? Ta thấy là ngươi muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì có…”
Phong Cuồng lắc đầu, nhíu mày nói: “Cái tên này ngươi luôn nói chuyện chói tai như vậy sao?”
Tỷ tỷ của Lôi Hống vung tay lên, mấy tên thủ hạ đi tới, lôi Phương Bá đi.
Phong Cuồng ngữ khí thong thả, thanh âm vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như cũ: “Tiểu Lôi, ta tối hôm nay tới nơi này, kỳ thật mục đích chủ yếu là muốn gặp ngươi thôi.”
Dừng một chút, hắn đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: “Sự tình trong trang viên, ta cũng vừa mới biết thôi, nếu không phải Lôi tiểu thư nhận được điện thoại, chúng ta cũng sẽ không tới… bất quá, chuyện làm ta thật sự cảm thấy hứng thú, lại chính là ngươi đó.”
Tỷ tỷ của Lôi Hống cũng lạnh lùng nói: “Sự việc phát sinh trong trang viên, ta căn bản không biết! Đêm nay nhận được điện thoại ta cũng rất ngạc nhiên, cho nên mới vội vàng chạy đến! Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta sao? Hừ… ta không lẻ ngay cả đệ đệ của mình cũng hại sao?”
Tiểu Lôi nhíu mày, lẩm bẩm: “Đúng vậy, việc này quả thật là không nghĩ ra được manh mối gì.”
Lúc này những người đó cũng đã đi đến, trong tay họ đều cầm theo đồ vật, có cầm thiết côn, cuốc xẻng. Phong Cuồng từ từ nói: “Việc này ngươi không nghĩ ra, có lẽ ta có thể giải thích một chút cho ngươi …”
Trên mặt hắn lộ ra chút vui vẻ, chỉ vào phía sau xe, nhàn nhạt nói: “Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chỗ mộ địa này không khí ẩm thấp quá, không bằng chúng ta vào xe nói chuyện, ngươi thấy sao?”
Tiểu Lôi liền cùng hắn đi tới chiếc xe.
Sau khi ngồi lên xe hơi đặc chế, hai người ngồi đối diện nhau, Phong Cuồng chậm rãi lấy từ trong xe ra bình rượu nói: “Uống một chút không?”
Tiểu Lôi lắc đầu: “Ta chỉ uống nước.”
Phong Cuồng mỉm cười: “Thói quen tốt” Hắn mở bình ra, uống rượu vào, nhắm hai mắt lại tựa hồ đang thưởng thức hương vị, khoảng năm giây sau, mới mở mắt ra, thở dài: “Ài… cái loại rượu này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, biết rõ là nó có hại, nhưng ngươi vẫn không thể cự tuyệt nổi sự hấp dẫn của nó.”
Tiểu Lôi nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống ở bên ngoài xe, nhíu mày nói: “Ngươi rốt cục là ai? Tại sao đại tiểu thư của Lôi gia ở trước mặt ngươi, giống như là người hầu vậy?”
Phong Cuồng cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói cũng đúng. Nàng quả thật có thể xem là người hầu của ta.”
Dừng một chút hắn chậm rãi nói: “Ngươi có muốn nghe ta kể một chuyện cũ không?”
Tiểu Lôi ngã người ra sau, lại uể oải nói :”Có thể nghe kể chuyện cũ, đương nhiên là rất tốt.”
Phong Cuồng ừ một tiếng, uống một ngụm rượu, trầm tư một hồi, rồi chậm rãi mở miệng: “Tối nay, Lôi tiểu thư nhận điện thoại mới biết đã có chuyện xảy ra trong trang viên. Nhưng hai cô gái trong biệt thự nói, hình như bị dọa tới nỗi rất sợ hãi, nói chuyện trong điện thoại rất kỳ quái, đương nhiên, nếu người bình thường nghe được, tự nhiên là không tin. Chỉ là chúng ta đều không phải người thường, sự việc này, ta, hay là ngươi, đều biết là thật. Ta chỉ có hai điểm tò mò, một là, tại sao trong trang viên nhà Lôi tiểu thư lại có quỷ phá? Theo tư liệu ta có, hình như có người dựa theo pháp thuật phong thủy bố trí một vài trận pháp, ảnh hưởng tới phong thủy chung quanh đây… mà việc thứ hai làm ta tò mò là ngươi đấy.”
Nói xong câu cuối, trong mắt Phong Cuồng hiện lên một tia sắc bén.
Tiểu Lôi cố ý cười ha ha :”Ta sao? Ta có cái gì đáng để ngươi tò mò chứ? Năm phút trước, ta thậm chí còn chưa quen ngươi.”
Phong Cuồng thở dài :”Trên thế giới này, đại đa số đều là phàm phu tục tử. mặc dù thỉnh thoảng có một hai thần côn, cũng quá nửa là giang hồ phiến tử để lừa tiền thôi, người thật sự biết pháp thuật thật sự rất ít. Mà ngươi tựa hồ là biết pháp thuật chân chính, hơn nữa vừa rồi ta ở trong biệt thự nghe được bọn họ nói chuyện, nếu ta đoán không sai, ngươi chẳng những biết pháp thuật, mà công pháp còn là tu đạo huyền môn chánh tông, đúng không?”
Tiểu Lôi thở dài :”Ta có phủ nhận cũng vô dụng. Dù sao ngươi cũng biết rồi.”
Phong Cuồng gật đầu, mỉm cười nói: “Hay lắm, chúng ta đều là người tu hành, vậy nói chuyện cũng đơn giản hơn…” Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi có nghe qua ‘Ngũ hành tông’ chưa?”
Tim của Tiểu Lôi đập mạnh một cái!
Cái tên Ngũ Hành tông này, hắn đương nhiên đã nghe! Lúc trước nghe Ngô Đạo Tử nói qua lão gia hỏa đó và người của Ngũ hành tông từng đánh nhau! Kết quả là Ngô Đạo Tử phải chịu thua thiệt.
Hắn trong lòng mặc dù ý niệm chuyển động, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, lông mày cũng không nhíu chút nào.[Audio] Quang Âm Chi Ngoại Dịch
“Trên thế giới này các tông môn tu luyện không ít, Ngũ Hành tông vốn không phải có danh tiếng to lớn gì. Trong mắt các tông môn tu tiên chánh thức, Ngũ Hành tông chỉ có thể xem như một môn phái thế tục, không có chút phân lượng nào…”
Phong Cuồng không chút vội vàng, chậm rãi nói :”Nhưng, Ngũ Hành tông đã có thể tồn tại qua, mấy trăm năm, tự nhiên có đạo lý của nó. Ngũ Hành tông kiến lập vào mấy trăm năm trước, Do hai vị tu đạo cao nhân trong giới tu đạo sáng lập, một vị họ Điền, một vị họ Phong. Hai người đều là cao nhân am hiểu ngũ hành thuật pháp. Cho nên, môn phái của họ lấy tên là Ngũ Hành tông.”
Sau hai vị cao nhân đó, lại có đệ tử truyền lại. Bất quá thật là đáng tiếc, hậu nhân đệ tử của hai vị cao nhân đó, đối với công pháp tu luyện của Ngũ Hành tông lộ số lại chia ra khác nhau. Đệ tử sau này của vị cao nhân họ Điền, đều học võ công, phương pháp là dùng võ nhập đạo, vị cao nhân họ Điền vốn là cao thủ am hiểu võ công. Mà cao nhân họ Phong lại không giống, ông ta tu luyện thuần túy là thuật pháp, tu luyện các loại pháp thuật âm dương bát quái càn khôn ngũ hành. Vốn hai loại lộ số này, không thể nói là ai sai, nếu tu luyện một lộ số tới đỉnh cao, đều sẽ có thành tựu nhất định.” Phong Cuồng thần sắc bình thản, từ từ nói ra.
Tiểu Lôi nghe tên trẻ tuổi này nói xong không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm. Phong Cuồng rõ ràng là môn nhân của Phong môn Ngũ Hành tông, nhưng đối với công pháp tu luyện của tông phái còn lại của Ngũ Hành tông hắn lại không hề bài xích, chỉ bằng khí độ này, cũng đủ khiến người khác bội phục.
Phong Cuồng thở dài, chậm rãi nói :”Nhưng sự việc sau này, lại trở nên rất khác biệt. Trên đời chỉ cần nơi nào có người, thì nơi đó sẽ có đấu tranh để tranh quyền đoạt lợi! Ngay cả dù là người tu hành có cuộc sống siêu nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi Ngũ Hành tông lúc ấy được coi như là một đại phái, vị trí tông chủ, Phong môn và Điền môn đệ tử của hai lưu phái này đều muốn tranh đoạt. Vốn mọi người đều là đồng tông đồng môn, cho dù có tranh đoạt cũng không quá đáng. Nhưng sau này, sự việc càng ngày càng lớn… Phong môn Điền môn tranh đoạt đã mấy trăm năm, mà thủ đoạn của song phương càng ngày càng tàn khốc, dần dần tạo ra rất nhiều thù hận. Hơn nữa, trong lúc tranh đấu thì mười phần hết tám chín là người của Phong môn đại bại. Ngươi biết tại sao không?”
Tiểu Lôi thoáng suy nghĩ, lập tức nói :” Việc này có gì khó đoán chứ? Ngươi nói Điền môn là chuyên dùng võ nhập đạo, Phong môn thì thuần túy là tu luyện thuật pháp. Theo đó mà nói, người của Điền môn tu luyện võ công, vài năm đã có chút thành tụ, sau khi tu luyện mười năm, dù cho tu luyện không thành pháp thuật gì, hay còn lâu mới đạt tới cảnh giới ‘dùng võ nhập đạo’ gì đó, nhưng ít nhất cũng có thể thành một cao thủ võ công. Nhưng người của Phong môn lại chịu thiệt nhiều hơn. Chỉ đơn thuần tu luyện pháp thuật, xem trọng tu hành huyền môn nội tức, luyện đạo dưỡng khí, cố bản bồi nguyên. Phương pháp tu hành thuần túy này, không cần nói là năm năm hay mười năm, ngay cả là hai mươi, ba mươi năm cũng chưa chắc có được hiệu quả gì. Hơn nữa, cánh cửa tu luyện của hai lưu phái không giống nhau. Điền môn tu luyện võ công, mặc dù trong khi tuyển đệ tử cũng chọn lựa tư chất tốt, nhưng cái loại người đó cũng không phải khó tìm. Mà pháp thuật tu luyện của Phong môn, chọn lựa đệ tử phải là người có tiên thiên linh giác thông tuệ, nhưng đại đa số người đều là bình thường linh giác bế tắc, loại người này có thể xem có một trong vạn người. Cứ như vậy, tự nhiên Phong môn dần dần càng thưa thớt, hơn nữa người ta chỉ cần tu luyện năm, sáu năm, cho dù không luyện thành pháp thuật cao thâm gì, cũng có thể luyện thành thành võ công cao cường, nhưng người của Phong môn các ngươi đả tọa dưỡng khí hai mươi năm chưa chắc có công hiệu gì…. hắc hắc, ta nói đúng không?”
Phong Cuồng đưa mắt nhìn Tiểu Lôi chốc lát, rốt cuộc lắc đầu, thở dài :” Ngươi quả là rất thông minh!” Hắn nhíu mày nói :”Sự thật cũng như lời ngươi nói, trong chuyện hai phái tranh đoạt chức tông chủ, Phong môn đã một trăm năm rồi chưa hề giành được. Nhưng sau đó, sự tình đã có biến hóa….”