1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
  4. Tập 8: Tình yêu của gã cơ bắp (c36-c40)

[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch

Tập 8: Tình yêu của gã cơ bắp (c36-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 36 : Tình sắc giao dịch?

Tiểu Lôi sắc mặt không thay đổi, chỉ cười hi hi: “Giao dịch sao? Ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì?” Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại không chút che dấu trên thân hình của tỷ tỷ Lôi Hống.

Tỷ tỷ của Lôi Hống chỉ cười lạnh, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, đối với ánh mắt của hắn cũng không có ý né tránh, ngược lại còn ưởn ngực, cười nói: “Làm sao vậy? Ngươi sợ hay sao?”

“Sợ ? Ta sợ cái gì? Ta chỉ là tên nghèo khổ, chẳng lẻ còn sợ cô mưu đồ gì hại ta sao?” Tiểu Lôi lắc đầu.

Tỷ tỷ của Lôi Hống cười cười, chỉ vào khung cảnh chung quanh, chậm rãi nói: “Địa phương này thuộc về ta, toàn bộ hội sở được xây dựng ở tầng thượng của tòa nhà này. Không nói đến những thứ khác, chỉ cái hồ bơi này, còn có những bụi tre được dời đến này, đã tiêu mất mấy trăm vạn. Còn xây dựng những lương các này, những nhân viên phục vụ, trù sư, bao gồm cả một tầng lầu này …… ta lập nên hội sở này, tổng cộng đã đầu tư ba ngàn sáu trăm vạn.”

Tiểu Lôi thở dài: “Đối ta mà nói, đây là một con số rất lớn.”

Tỷ tỷ của Lôi Hống trong mắt hiện lên một tia đắc ý: “Hội sở này mặc dù phí tổn đắt tiền, kiếm được lại càng nhiều ! Nơi này trước mắt có hai mươi hội viên cao cấp, bảy mươi ba hội viên phổ thông. Hội phí của mỗi hội viên cao cấp, một năm là hai mươi vạn. hội phí của phổ thông hội viên, một năm cũng phải mười vạn. Tính ra, cho dù hàng năm chỉ thu vào hội phí, thì có hơn một ngàn một trăm vạn!”

Tiểu Lôi nhịn không được huýt sáo.

“Mà khách nhân tới nơi này, mỗi người đều là phú hộ hoặc yếu nhân có thân phận tại bản địa, bọn họ đã đi vào nơi này, không bao giờ kể đến chi phí đắt tiền, ta có thể nói cho ngươi một cách rõ ràng, tại đây địa phương này, cho dù là một chi phí bình thường nhất, ăn một bửa ăn, tính theo đầu người cũng phải hơn một vạn ba ngàn tệ! Mà chi phí của một yến tiệc cao cấp, ngươi càng không thể tưởng được …… tính ra, doanh thu của ta tại nơi này một năm có thể đạt tới trên dưới bốn ngàn vạn. Khấu trừ chi phí và lương nhân công, lợi nhuận hàng năm cũng có thể đạt tới trên dưới hai ngàn vạn …… nói cách khác, thành lập gần một năm nơi này, ta đã thu hồi toàn bộ số tiền đầu tư! Hiện tại chỗ này hàng năm có thể mang cho ta lợi nhuận đến hai ngàn vạn!”

“Chi phí theo đầu người thấp nhất là một vạn ba ngàn sao ……” Tiểu Lôi lắc đầu: “Một vạn ba ngàn đủ cho ta ăn mấy tháng đó.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt: “Mỹ nhân, cô nói những chuyện này với ta làm gì?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống vẫn không trực tiếp trả lời, lạnh lùng nói: “Số tiền thu vào này chỉ là một phần mà thôi. Những người khách tới nơi này là rất có thân phận, các doanh nghiệp, đại nhân vật tam giáo cửu lưu đều có. Bọn họ chẳng những là khách quen của ta, thông quá những người này tiếp cận, kết giao, có thể có những mối quan hệ cực kỳ rộng lớn! Cũng sẽ rất có lợi đối với sự phát triển những lĩnh vực khác của ta! Đồng thời, những quý nhân tới nơi này tiêu xài, bọn họ đi đi về về, cũng sẽ đàm luận một ít chuyện sanh ý và một ít tin tức khác trên bàn rượu, thường thường từ trong đó có thể tìm được rất nhiều tin tức tình báo trân quý …… những giá trị ngầm này, càng vượt xa doanh thu bề ngoài hàng năm!”

Tiểu Lôi cúi đầu ngẩm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống : “Ngươi rốt cuộc muốn cùng ta nói cái gì?”

Trên khóe miệng tỷ tỷ của Lôi Hống hiện ra một nụ cười phức tạp, ánh mắt nhìn xoáy vào Tiểu Lôi, nói chậm rãi từng tiếng một: “Ta và ngươi làm một giao dịch, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ đem địa phương này tặng cho ngươi !”

Tiểu Lôi thật sự giật mình!

Tặng cho ngươi !

Nhìn qua nữ nhân xinh đẹp nóng bỏng này, tuyệt đối không phải một ả ngốc! Mặc dù đệ đệ Lôi Hống của nàng đích thị là một tên gia hỏa đầu óc giản đơn, nhưng rất rõ ràng, nữ nhân này tựa hồ chiếm mất toàn bộ phần trí tuệ mà đệ đệ nàng nên có.

Tiểu Lôi cũng hiểu được, có thể mở một hội sở cao cấp như vậy, phải có bao nhiêu thủ đoạn và năng lực lợi hại. Kết giao được với đám quyền quý giàu có, nơi này không đơn thuần chỉ là một quán rượu, mà chính là một trung tâm thu thập tinh tức tình báo!

Những năm này cái gì là có giá trị nhất? Không phải vàng không phải bạc, mà là tin tức tình báo ! Một tin tức tình báo trân quý đôi khi giá trị không thể đánh giá a!

Một nữ nhân có thể duy trì một nơi như vậy, tuyệt đối sẽ không là một ả ngốc! Mà câu nói đầu tiên của nàng là đem một nơi như vậy tặng cho ngươi ……

Có thể đưa ra điều kiện ban đầu như vậy, vậy điều kiện trao đổi của nàng là cái gì ?

Ánh mắt Tiểu Lôi chớp động, trên mặt hắn không lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ngược lại rất có thâm ý nhìn xoáy vào tỷ tỷ của Lôi Hống , dò xét đối phương từ trên xuống dưới.

Sau một phút, hắn mới thở dài sườn sượt: “Được rồi, ta thừa nhận ta có chút động tâm rồi …… vậy điều kiện của cô đâu? Mỹ nhân, cô tố ra một cái giá cao như vậy, cô muốn ta đổi lấy thứ gì?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống không trực tiếp trả lời, nàng cười nhẹ, đột nhiên chậm rãi ngồi xuống chiếc thang bên cạnh hồ bơi, nhướn mắt nhìn Tiểu Lôi, dường như nghĩ về ai đó, nói: “Ngươi, có biết Điền Kha Nhi, đúng không ?”

“Coi là như vậy ……” Tiểu Lôi nhàn nhạt trả lời, trong lòng lại thầm nghĩ: “không phải chỉ là nhận thức, quả thực là “quen thuộc” đến không thể “quen thuộc” hơn nửa, ngay cả bộ ngực bên trái của tiểu ny tử có một nốt ruồi nhỏ ta còn biết nửa……”

“Tốt lắm …… vậy ……” Tỷ tỷ của Lôi Hống chậm rãi nói: “Ngươi có thể cho ta biết, ngươi như thế nào biết được Điền Kha Nhi? Theo ta được biết, Điền Kha Nhi tựa hồ rất ít quen biết nam nhân.”

Tiểu Lôi nhanh chóng hiện lên vài ý niệm trong đầu.

Điểm thứ nhất, rất rõ ràng, chuyện mình chữa bệnh cho Điền Kha Nhi, tỷ tỷ này của Lôi Hống tịnh không hề biết, cho dù là biết, sợ rằng cũng không rõ ràng lắm chuyện mình dùng “phương thức” đó để chữa bệnh cho Điền Kha Nhi!

Mà điểm thứ hai, nhớ lại một cách kỹ càng, có lẻ Lôi Hống vị tất đã biết chuyện mình lột trần vị hôn thê Điền Kha Nhi của hắn để chữa bệnh…… rất rõ ràng, loại sự tình này, Điền Chấn lão gia hỏa đó sẽ không nói cho Lôi Hống. Dù sao Lôi Hống là vị hôn phu Điền Kha Nhi, với sự thông minh của lão gia hỏa Điền Chấn, tuyệt đối sẽ không nói cho Lôi Hống, toàn thân trên dưới của con gái mình bị một thanh niên trẻ tuổi xem qua, chạm qua …… loại sự tình này, chẳng những sẽ không nói cho Lôi Hống, mà ngay cả bất kỳ ai cũng không thể nói.

Mà Lôi Hống hôm nay nhìn thấy thái độ của mình, cũng không cần giải thích đến điểm thứ nhất.

Ít nhất, Tiểu Lôi có thể khẳng định, bất luận là một nam nhân, ngay cả là một tên gia hỏa đầu óc giản đơn như Lôi Hống, nếu thấy một nam nhân đã từng lột trần toàn thân vị hôn thê của mình, tuyệt đối sẽ không có thái độ tốt như vậy! Sợ rằng nếu Lôi Hống biết được, phản ứng đầu tiên nhất định là tự mình một quyền đập chết “Tên đồng bóng” a?

Ý niệm trong đầu này của hắn chỉ hiện lên trong nháy mắt, trên mặt lại không hề đổi sắc – Tiểu Lôi mấy năm nay theo Ngô Đạo Tử lăn lộn đã nhiều, mà một năm tại Tiêu Dao phái, các công phu khác chưa chắc đã có nhiều lợi hại, nhưng loại công phu dưỡng khí luyện khí của đạo gia lại rất có trình độ.

“A, chuyện này sao, ta đã nói rồi, ta là một thuật sĩ xem phong thủy, từng được Điền Chấn tiên sanh mời đến hổ trợ một việc mà thôi. Cũng từng gặp qua Điền gia tiểu thư …… ta nói, Lôi đại tỷ, cô hỏi ta câu này có dụng ý gì ?” Tiểu Lôi chớp mắt mỉm cười.

Tỷ tỷ của Lôi Hống nghe xong trầm mặc vài phút, rồi chậm rãi nói: “Điều ngươi nói, là thật cũng tốt, giả cũng tốt, nhưng hôm nay ánh mắt Điền Kha Nhi nhìn ngươi rất quái lạ, chuyện đó tuyệt đối không lừa được ta. Ta cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc là như thế nào nhận thức Điền Kha Nhi, yêu cầu của ta chỉ có một, chỉ cần ngươi có thể làm được, địa phương này ta sẽ tặng cho ngươi!”

Nói đến đây, Tỷ tỷ của Lôi Hống hít một hơi thật sâu, ánh mắt như điện xạ trên mặt Tiểu Lôi, trầm giọng nói: “Ta muốn ngươi nghĩ ra biện pháp tiếp cận Điền Kha Nhi, bất luận ngươi dùng biện pháp gì để thực hiện, hoặc là ngươi trực tiếp chiếm lấy nàng hoặc có thể …… tóm lại, ta không hy vọng đệ đệ của ta cưới nha đầu đó! Đây là điều kiện của ta! Chỉ cần ngươi có thể làm được, địa phương này nhất định thuộc về ngươi! Ngươi có được địa phương này, chẳng những có số của cải thật lớn, cũng có thể bồi dưỡng mối quan hệ của mình, đến lúc đó, ngươi có thể từ dưới đáy xã hội trèo lên một cao độ mà cả đời ngươi cũng không thể đạt được !”

Ngữ khí của Lôi Hống tỷ tỷ thong thả, nhu hòa, mang theo một vẻ hấp dẫn không thể tả ……

Cho dù Tiểu Lôi giữ vẻ bình tĩnh như thế nào, nghe xong những lời này này, cũng nhảy dựng lên như một chú thỏ!

“Cái gì ??” Hắn trừng mắt nhìn mĩ nữ nóng bỏng trước mặt, kinh hô: “Cô muốn ta đi câu dẫn vị hôn thê của đệ đệ cô?”

Trước tiên, trong đầu Tiểu Lôi lập tức nảy ra một ý niệm bẩn thỉu……

Nữ nhân này, không phải là lâm vào tình huống yêu em trai của mình …… phải lòng đệ đệ Lôi Hống, sau đó tìm người chia cắt Lôi Hống và Điền Kha Nhi a……

Ai, đáng tiếc …… một mỹ nữ như vậy, sao lại thích yêu đương vô luân như vậy……

Ách …… bất quá, con mẹ nó …… nhưng thật ra lại rất kích thích a ……

Chương 37 : Chức nghiệp tiểu bạch kiểm

Tiểu Lôi từ trước tới giờ chưa gặp phải loại sự tình như thế này…

Một nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, tạo ra một dáng điệu đủ để làm cho động tâm bất cứ người nào, mà mục đích chính là muốn hắn câu dẫn bạn gái của đệ đệ?!

Sự việc hoang đường như thế, từ miệng cô ta từ từ nói ra, mang theo sức mê hoặc làm cho người khác khó lòng kháng cự.

Đặc biệt là đối với nam nhân!

Huống hồ, dáng điệu của cô ta lại khiêu khích như vậy!

Tiểu Lôi một chút cũng không hoài nghi, nếu như đồng ý với đối phương, chỉ cần nắm lấy cơ hội lần này, có lẽ ngay lập tức có thể có được quyền lợi, tài phú hoặc là nhiều thứ khác… mà người bình thường nằm mơ mới có.

Chỉ là sự hứng thú duy nhất trong đầu hắn bây giờ, đương nhiên không phải là chuyện này.

Nhưng mà vị tỷ tỷ đang đứng trước mặt này của Lôi Hống, cô ta đưa ra giao dịch hoang đường như vậy, cuối cùng là vì cái gì?

“Thế nào?” Tỷ tỷ của Lôi Hống chớp mắt nhìn Tiểu Lôi, từ cái miệng đỏ xinh từ từ buông ra tiếng nói có phần thu hút: “Còn cân nhắc suy nghĩ gì nữa?”

“Ha ha…” Tiểu Lôi bật cười, hắn cười rất quái dị, giống như là dạng giảo hoạt của tiểu hồ li, hắn tịnh không trực tiếp trả lời, ngược lại, lại còn cười châm biếm: “Ta thực sự không nghĩ đến…… lẽ nào ta trong mắt cô, rất giống với mấy tên mặt trắng chuyên môn câu dẫn nữ nhi hay sao?

Tỷ tỷ của Lôi Hống thoáng qua chút mất bình tĩnh, nén giọng nói: “Vậy còn do dự cái gì nữa? Tiền bạc, tài phú, những cái đó ngươi muốn có thì dễ như trở bàn tay. Không lẽ đó không phải là những thứ mà nam nhân các ngươi nằm mơ mới có sao?”

“Dễ như trở bàn tay…” Tiểu Lôi dường như đang nhẩm lại bốn chữ này. Hắn đột nhiên cười, hỏi: “Tại sao? Tại sao lại là ta? Tại sao ngươi lại lựa chọn ta? Tại sao ngươi lại cho rằng chuyện này là nếu ta làm, thì dễ dàng như trở bàn tay?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống cười nhẹ một tiếng: “Có lẽ ngươi không phải là loại tiểu bạch diện gì đó… Tiểu tử, ngươi đừng có tự đề cao mình vậy, nếu nói là muốn cái loại tiểu bạch diện chuyên môn câu dẫn nữ nhân, ta tùy tiện bỏ ra một chút tiền là có thể kiếm được một đống!” Cô ta giơ tay chỉ một dãy lầu các bên cạnh, cười lạnh: “Không cần nói đến nơi khác, chỉ tính nơi này của ta, đã có nhiều kẻ có nghề hơn ngươi. Họ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, chuyên môn ở đây giúp ta lấy lòng những quý phu nhân có tiền có thế với những nữ nhân cô đơn! Từ phương diện này mà nói, “năng lực chuyên môn” của họ so với ngươi giỏi hơn rất nhiều!”

Tiểu Lôi không những không tức giận mà còn bật cười, hắn giả vờ như không nghe thấy ý tứ trào lộng trong lời nói của tỷ tỷ Lôi Hống, ngược lại cười hi hi: “Vậy ta càng thêm hiếu kỳ a… … còn câu nói kia, tại sao lại tìm ta?”

Tỷ tỷ của Tiểu Lôi trầm mặc mất mấy giây, ánh mắt của cô ta tránh né Tiểu Lôi, tựa hồ nhìn ra xa, miệng từ từ nói: “Ta với Điền Kha Nhi quen biết nhau đã mười năm, lúc cô ta mới tám tuổi, ta quen cô ta. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa thấy cô ta để ý qua một nam nhi nào…” Cô ta nhíu mày, tựa hồ ngập ngừng một lúc, mới tiếp tục nói: “Ánh mắt mà cô ta nhìn ngươi hôm nay, rất kì lạ… Với điều kiện của Điền Kha Nhi, bao nhiêu phú gia tử đệ, thanh niên anh tài đều muốn thu hút sự chú ý của cô ta, hừ, chỉ là trước giờ cô ta chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn người khác”.

Tiểu Lôi trong lòng tự nói: “Đúng là oan uổng. Điền Kha Nhi nhìn ta thất thần, đó là vì lão tử đã nhìn qua thân thể của cô ta. Thử tưởng tượng xem, một tiểu nữ trong trắng từ nhỏ đến lớn sống ở trong nhà như thế này, thân thể bị một nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy hết, lần sau gặp lại đối phương, không luống cuống mới lạ!”

Nghĩ đến đó, hắn lại cười, nói: “Đó cũng tính là lí do sao?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống lắc đầu nói: “Ta tự nhiên còn có lí do khác, chỉ cần chờ một lúc, ngươi gặp rồi tự nhiên hiểu. Giờ chỉ có một câu, ngươi đồng ý hay không đồng ý?”

Tiểu Lôi trợn mắt, cười lạnh nói: “Cô nói gì? Lôi đại tỷ! Cô đưa khẩu súng ra, mà cô cũng vừa nói rồi, đây là địa bàn của cô, cô lúc nào cũng có thể gọi ra mười mấy khẩu hướng vào ta. Nếu ta không đáp ứng, thì cho dù là ngay ở đây, cô cũng không thể làm gì được ta, chỉ sợ ra khỏi đây, lúc nào cũng có thể giết ta diệt khẩu đúng không?

Tỷ tỷ của Lôi Hống trong mắt thoáng ra chút giễu cợt, cười lạnh, nói: “Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi!”

Tiểu Lôi nhún vai: “Cho là vậy đi”. Hắn lộ ra nụ cười bỡn cợt : “Sự việc tốt đẹp như thế này, làm sao mà lại cứ rơi lên đầu ta vậy a… Xem ra là nhân phẩm của ta tốt, ông trời đều giúp ta… Hắc hắc… Tiểu nữ Điền Kha Nhi lớn lên lại càng đẹp, gia đình lại có tiền, cô ta lại là con gái độc nhất. Nếu như có thể lấy cô ta, đó vốn là sự tình đẹp đẽ “tài sắc kiêm thu”, huống hồ, còn có cô đằng sau giúp đỡ”.

Tỷ tỷ của Lôi Hống nhìn Tiểu Lôi, dường như có chút nhìn không thấu tên tiểu tử trẻ tuổi này. Rõ ràng cảm thấy hắn rất giảo hoạt, nhưng mà lại có dáng điệu cẩu thả.

Tiểu Lôi nuốt nước bọt, hốt nhiên nói : “Tốt thôi, việc này ta coi như tiếp nhận, giờ có thể đi ăn được chưa ? Hôm nay đúng là ta đã giúp đệ đệ của cô đánh một trận, nhưng mà cô là lão bản ở đây, mời ta ăn cái gì đó ngon ngon, không phải là quá đáng chứ ?”

Tiểu Lôi vừa nói, vừa cười hi hi ha ha đưa tay kéo tỷ tỷ của Lôi Hống, nhưng mà đầu ngón tay vừa chạm vào vai của đối phương, tỷ tỷ của Lôi Hống liền giống như bị điện giật lui về sau một bước, nhãn thần lập tức băng lãnh.

“Đi thôi !” Cô ta bước nhanh về phía trước dẫn đường. Tiểu Lôi lè lưỡi, làm mặt quỷ, đi theo sau. Chỉ là nhãn tình tuyệt đối không chú ý đến lưng và mông đang lắc qua lắc lại của mỹ nhân bốc lửa trước mặt, thậm chí, trong đầu hắn có suy nghĩ đen tối gì, người khác không thể nào biết được.

Lôi Hống cùng với Điền Kha Nhi đã đợi một lúc, nhìn thấy hai người quay lại, ánh mắt của Điền Kha Nhi khi nhìn thấy Tiểu Lôi, lập tức giống như con thỏ bị làm cho kinh sợ né tránh nhìn đi chỗ khác. Nhưng mà vẫn không kìm được liếc mắt nhìn trộm Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi giả như không biết, nghe thấy Lôi Hống cười nói : “Mẹ nó!..A, Tiểu Lôi, ngươi cảm thấy nơi này thế nào ? Tỷ tỷ đã đưa ngươi đi xem qua chưa ? Ài, trên lầu phức tạp như vậy, có gì hay chứ ?”

Tiểu Lôi nhìn Lôi Hống một cái, trong lòng than thở : “Xuẩn ngưu, ta mới đi quanh một vòng, tỷ tỷ của ngươi đã đem lão bà của ngươi bán cho ta rồi… hắc hăc…, mặc dù ngươi đối với ta không tồi, nhưng mà ngược lại ngươi cũng không thích Điền Kha Nhi, a… đúng rồi, ngươi thích những nữ nhi như con gái của Mike Tyson, loại nữ nhân có thể cùng ngươi luyện quyền. Điền Kha Nhi a, dáng điệu õng ẹo, loại tiểu mỹ nhân này, xem ra không thể cùng ngươi luyện quyền. Tiện thể người không thích cô ta, tiểu gia ta không quản vất vả thu nhận giúp ngươi vậy…”

Đúng lúc này, mấy cô tiếp viên mặc kỳ bào được may bó sát thân hình đi vào. Chỉ thấy mỗi người đều tóc dài phủ vai, thân hình thon thả, khuôn mặt xinh xắn, trên mặt đều nở nụ cười ngọt ngào. Tiểu Lôi tuyệt không nhìn mấy người bọn họ, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái khay bằng bạc trên tay họ.

“Á, toàn là bạc a… đến cả mấy cái chén bên trên cũng là bạc … chỉ là không biết trong đó có đựng gì ngon không… Tỷ tỷ của Lôi Hống nói, người ở đây tiêu phí ít nhất cũng đã một vạn ba, nhiều tiền như vậy, cuối cùng là ăn thứ sơn hào hải vị gì đây a…”

Hắn cùng với Ngô Đạo Tử đi lừa gạt người ta nhiều năm, không nói đến cái khác, đơn thuần nhãn quang phân biệt cái gì là vàng bạc châu báu, sớm đã hoàn toàn rèn luyện xong xuôi.

Chỉ thấy những tiếp viên xinh đẹp, với dáng điệu tao nhã giống như theo lễ nghi cung đình, lấy từ trong khay bạc từng cái chén nhỏ màu bạc đặt trước mặt bốn người.

Cái chén không lớn, nhưng mà hoàn toàn được làm từ bạc ròng, phát tán ánh bạc nhu hòa, trên bề mặt được chạm khắc công phu hoa văn nhỏ, tạo bên một hình bát giác, giống như hình một đóa hoa sen nở rộ.

Chỉ đơn thuần một cái chén, đã là một vật có giá trị không nhỏ a.

Tiểu Lôi nhãn châu loạn đảo, trong lòng bất giác nghĩ, đợi chút nữa làm sao nghĩ ra biện pháp chờ sau khi ăn xong len lén lấy một cái chén đi mới được…

Xoa xoa cái bụng sớm đã đói meo, Tiểu Lôi than một tiếng : “Trước tiên cứ ăn gì đã rồi nói sau. Chiêu Phá sơn không mặc dù lợi hại, nhưng mà cũng rất hao phí năng lượng, hiện giờ bụng đúng là đói quá rồi”.

Chỉ là không biết, trong những cái chén bằng bạc đẹp đẽ kia đựng cái gì đây ?

Vi cá ? Bào ngư ? Tổ yến ?

Tại sao lại là một cái chén nhỏ vậy ? Không lẽ chỉ là món khai vị ?

Liền đó, những thị nữ đứng phía sau lưng đưa cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mở cái nắp trên chén, Tiểu Lôi nhìn qua, mắt trợn lên.

Hắn không dằn được sự tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống nói : “Không thể nào ? Cô trưa nay không phải là mời chúng tôi ăn cháo đấy chứ ?”

Trong chén nhỏ tinh xảo trước mặt, toàn là cháo loãng !

Không cần nghi ngờ gì, quả thực đó là một chén cháo ! Mà lại còn không có lấy bất cứ nguyên liệu trân quý gì…

Tỷ tỷ của Lôi Hống nhìn sang Tiểu Lôi, nói giọng khinh thường : “Không lẽ ngươi không biết món ăn loãng đối với con người rất tốt sao ? Ăn mỗi ngày càng tốt, dinh dưỡng càng nhiều ! Kha Nhi, muội nói có đúng không ? Còn nữa, muốn hiểu rõ đạo dưỡng sinh ! Cần phải hiểu rõ “Tích phúc”! Hừ, xem cái mặt ngươi như vậy, là biết ngươi không hiểu rồi !”

Tiểu Lôi không nói gì được, chỉ nhìn trừng trừng vào chén cháo trước mặt.

Con mẹ nó!. Cái gì mà người ta phải tiêu phí một vạn ba ! Chỉ cho một chén cháo ? Không lẽ gạo này là làm từ vàng hay sao??!!

Chương 38 : Huyết chú

Bữa ăn này khiến Tiểu Lôi dở khóc dở cười.

Có thể thấy, tỷ tỷ của Lôi Hống cùng Điền Kha Nhi tựa hồ đã quen với khẩu vị “Thanh đạm” kiểu này. Nhưng Lôi Hống cùng Tiểu Lôi nét mặt đều khổ sở như nhau, một cái chén nho nhỏ chỉ vừa hắn ăn một miếng, lập tức liền ngồi ngây người mắt to trừng mắt nhỏ.

Điền Kha Nhi tư thái ưu nhã, ngón tay giống như hoa lan nhẹ nhàng cầm một cái muỗng, từng miếng từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng. Có thể thấy loại tư thái này là thói quen được dạy dỗ từ nhỏ.

Bởi vì tại thời khắc này, trong lòng hắn đối với tiểu ny tử này đã có “ý đồ”, ánh mắt Tiểu Lôi thỉnh thoảng lại hướng về nàng liếc nhìn, Điền Kha Nhi tựa hồ đã nhận ra ánh mắt gần như phóng túng của Tiểu Lôi, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, đầu càng ngày càng cúi thấp hơn, cuối cùng đến cả lỗ tai cũng đỏ lên, ngón tay cầm muỗng tựa hồ run lên nhè nhẹ.

Tỷ tỷ của Lôi Hống bất động thanh sắc, hết thảy đều không qua khỏi mắt nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Rốt cụộc, đợi tiếp viên đem tất cả thu dọn đi, tỷ tỷ của Lôi Hống lại muốn mang trà lên, Lôi Hống rốt cuộc là vẫn còn chút táo bạo, nhịn không được liền lớn tiếng nói: “Uống trà làm gì, không bằng chúng tìm một quán ăn mà gọi đùi dê nướng!”

Hắn ta không nhịn được, đứng dậy định đi. Cái tên gia hỏa giống như man ngưu này tựa hồ trở thành thông minh, cố ý tóm lấy Tiểu Lôi, muốn Tiểu Lôi đi cùng hắn.

Tỷ tỷ của Lôi Hống lại không trừng mắt, thản nhiên nói: “Được rồi, ngươi đi đi. Ta vốn đã biết, man ngưu ngươi căn bản không hiểu được loại mỹ thực này, hừ, đùi dê nướng? Rõ ràng là uổng phí chén “Bạch Nhãn Sa Ngư Sí Chúc” (Cháo vây cá mập mắt trắng) của ta mà! Hừ…”

Thấy tỷ tỷ không phát hỏa, Lôi Hống lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo Tiểu Lôi đi. Vừa mới đi đến cửa, tỷ tỷ của Lôi Hống lại nói một câu: “Đứng lại! Các ngươi định để Kha Nhi ở lại đây sao? Lôi Hống, ngươi dẫn Kha Nhi trở về đi.”

Điền Kha Nhi tựa hồ muốn cự tuyệt, tỷ tỷ Lôi Hống đã rút ra chìa khóa xe, thản nhiên nói: “Ta còn có việc, Lôi Hống, ngươi cẩn thận đưa Kha Nhi trở về.”

Tiểu Lôi trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, chỉ là đứng ở cửa không nói lời nào.

Nhìn thấy ba người rốt cục đã rời đi. Tỷ tỷ của Lôi Hống bộ dạng lại tựa như thở phào nhẹ nhõm.

Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt có chút phức tạp, biểu tình thống khổ cùng do dự nói không lên lời, còn có vài phần bất đắc dĩ.

Chỉ thấy nàng vươn một cánh tay thon thả nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mặt bàn, mặt bàn được chế tạo bởi loại hồng mộc quý giá đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một chưởng ấn rất sâu.

“Lựa chọn thật sự là một chuyện rất thống khổ a, nhất là lại phải lựa chọn giữa tình cảm và sứ mạng, hừ …”

Nàng nói xong, bước đi khỏi lương các, đi qua một chỗ ngoặt, rồi tiến vào một gian phòng.

Trong gian phòng này giống có một cầu thang đi xuống, đến khi đi tới chợt hiện lên một cánh cửa gỗ màu đỏ, tỷ tỷ Lôi Hống thở dài, song chưởng chạm vào một thủ ẩn cổ quái, trong miệng phát ra những câu ngưng trọng…

Chỉ thấy một đạo hỏa diễm thanh sắc từ bàn tay nàng bắn ra, trên cửa gỗ màu đỏ phảng phất xuất hiện một đồ hình giống như họa phù của đạo gia, lập tức đồ hình thiểm động, cánh cửa vô thanh vô tức mở ra.

Trong phòng vốn không có gì, toàn bộ đều trống không, ngoại trừ bốn phía vách tường ra, cũng chỉ có phía trước mặt có một trang thờ thần nho nhỏ.

Không giống với tượng thần trong các chùa miếu, bức tượng trong trang thờ này không phải làm bằng vàng, trên thân ánh lên màu đỏ, phảng phất giống như bị quét bởi một lớp sơn đỏ tươi, màu đỏ tỏa sáng có vài phần diêm dúa quỷ dị!

Trong phòng bày năm chiếc bồ đoàn, dựa theo ngũ hành bát quái phương vị bày trên sàn. Trong đó bốn chiếc bồ đoàn đã có người đang ngồi ngay ngắn.

Một người trẻ tuổi trong đó, sắc mặt tái nhợt, lộ ra khuôn mặt tựa như không hề có chút huyết sắc, mà phảng phất nữ nhân, chỉ là giữa mi tâm mang theo ba phần sát khí. Mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt hắn, khiến cho hắn nhìn qua có chút lãnh khí uy nghiêm. Nhất là một thân hắc sắc y sam, càng lộ ra khí tức oai vệ.

Ba người kia, một béo một gầy cùng với một tráng hán khôi ngô, ngồi bên cạnh người trẻ tuổi phảng phất giống như chúng tinh củng nguyệt, bốn người đều nhắm mắt khoanh chân tỉnh tọa, bàn tay bốn người nắm thành bốn loại thủ ấn khác nhau.

Tỷ tỷ của Lôi Hống đi đến gần, người trẻ tuổi ở giữa rốt cuộc mở mắt, liếc nhìn nàng: “Ngươi đã đến rồi.”

Tỷ tỷ của Lôi Hống gật gật đầu, nàng ngữ khí lạnh lùng nói: “Có cảm thấy tốt hơn không?”

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng đưa ngón tay gạt che ở mái tóc rối bời che trước mặt, lộ ra tướng mạo của hắn…

Người này, hiển nhiên chính là tên trẻ tuổi Phong Cuồng của Ngũ Hành Tông Phong môn! Chính là tên Phong Cuồng, lúc trước cùng Điền gia tranh đấu, bị Ngô đạo tử đả thương -.

“Ta đã tốt lắm rồi. Chỉ là còn có một chút công pháp chưa hiểu rõ.” Phong Cuồng ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt quét qua một chút trên mặt tỷ tỷ của Lôi Hống, ánh mắt lập tức lại nhìn vào ngón tay của chính mình, dụng một loại khẩu khí quái dị hỏi: “Ngươi đã hai ngày không đến thăm chúng ta. Hôm nay ngươi tới, nói vậy là ngươi đã quyết định?”

“Đã quyết định.” Tỷ tỷ của Lôi Hống sắc diện ngưng trọng, chậm rãi ngồi xuống chiếc bồ đoàn còn trống. Nàng cũng giống như Phong Cuồng bốn người, khoanh chân mà ngồi, thủ chỉ nắm thành một thủ ấn.

“Rất tốt.” Phong cuồng hài lòng gật gật đầu: “Xem ra ngươi quả thật đã nghĩ thông suốt. Nguyên bản Ngũ Hành Tông chúng ta chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành tề tụ, nhưng là bởi vì Điền gia thuộc “Kim” lại là một tên nghịch tặc…hắc hắc…”

Người mập mạp bên cạnh đột nhiên mở mắt cười nói: “Hay lắm, nếu Lôi tiểu thư đã đáp ứng, vậy vị trí “Kim Sứ” do Điền gia cưỡng chiếm, tự nhiên là do nàng tiếp nhận. Điền gia đã nhiều năm như vậy chiếm cứ vị trí đó, chính là bởi vì Ngũ Hành Tông toàn bộ tài lực đều do Kim sứ bọn họ nắm trong tay. Bây giờ có Lôi tiểu thư, cuối cùng cũng có cơ hội đánh bại bọn họ!”

Phong Cuồng lạnh lùng liếc nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống: “Ngươi chính là thật sự nghĩ kỹ rồi? Một khi quyết định, tuyệt đối không có đường lui! Nếu tương lai ngươi làm chuyện phản bội, ta sẽ đích thân giết ngươi!”

Tỷ tỷ của Lôi Hống ánh mắt lộ ra vài phần thống khổ, khóe miệng nàng lại mang theo vài phần cười cợt lạnh lùng nói: “Hối hận? Hừ, chúng ta Lôi gia nhất môn vốn là do thế lực Phong môn các ngươi âm thầm bồi dưỡng! Nói cái gì hối hận hay không hối hận! Từ khi ta sinh ra tới nay, chính là đã được định đoạt cả rồi! Lôi gia chúng ta vẫn tiềm phục ở bên cạnh Điền gia, không phải là chờ đợi ngày này sao? Đây là sứ mạng của Lôi gia chúng ta mà thôi, ngươi không cần phải uy hiếp ta. Ta trong lòng rất rõ ràng!”

Nàng trên mặt oán hận không một chút giấu diếm, lời đã nói rất không khách khí, nhưng Phong Cuồng cũng không có chút tức giận, khẽ liếc nhìn nàng, dùng một loại ngữ khí rất bình thản nói một câu: “Ngươi trong lòng nhất định rất hận, hận thì hận a, muốn hận thì hận ngươi sao lại sinh ra tại Lôi gia, tại sao sinh ra lại mang theo sứ mạng này!”

Tỷ tỷ của Lôi Hống thân thể khẽ run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt, cắn môi, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi. Chỉ có điều là, nếu các ngươi thương tổn đệ đệ của ta, vậy thì cho dù chết, mọi người đều là đồng quy vu tận!”

Phong Cuồng gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta đã thân là thủ lĩnh Phong môn, công pháp huyết chú đối với Lôi gia các người, ta tự nhiên sẽ giải khai cho các người. Cho dù là đệ đệ ngươi Lôi Hống, ta nhất định sẽ giải trừ huyết chú cho hắn.”

Tỷ tỷ Lôi Hống cười lạnh vài tiếng: “Ta đã đáp ứng các ngươi, căn bản là không sợ cùng các ngươi đi liều mạng, huyết chú cái gì chứ, ta không quan tâm! Ta chỉ cần đệ đệ ta có thể sống sót!”

Dùng lại một chút, nàng chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, đệ đệ ta sẽ không cùng Điền gia lại có cái gì qua lại nữa, ta tự nhiên sẽ xử lý sạch sẽ!”

Nói xong những lời này, nàng hắc hắc cười lạnh, giống như tự nói một mình: “Các ngươi Phong môn gài Lôi gia chúng ta như một quân cờ tại Điền môn bên cạnh nhiều năm như vậy, thật sự hảo thủ đoạn a! Hừ hừ, huyết chú huyết chú, nếu như phản bội, mạng sống không quá hai mươi ba…ha ha, bây giờ ta với các ngươi cùng Lôi gia trở mặt liều mạng, thật sự là có thể sống quá hai mươi ba tuổi không?”

Tiếng cười của nàng tràn ngập oán độc cùng bi thương, tiếng cười sắc nhọn tại phòng trống phiêu đãng qua lại, ngoại trừ Phong Cuồng ra, ba người khác trên mặt đều biến sắc.

Mà tại phía nam của thành thị.

Tại trong nhà của Tiểu Lôi, Lâm San San hôm nay trở về đặc biệt sớm, trong lòng nàng giống như có gì đó thúc dục nàng sớm trở về. Tựa hồ trong đầu luôn luôn ẩn hiện một khuôn mặt tươi cười dương dương tự đắc.

Nhưng khi chạy một hơi về, trong nhà lại trống rỗng, Lâm San San trong lòng không khỏi có chút mất mát, lập tức nàng tựa như nghĩ ra chuyện gì, tinh thần lại phấn chấn, chạy vào trong phòng, đem khăn trải giường mà tối hôm qua Tiểu Lôi dùng lên sân thượng cẩn thận giũ sạch.

Lâm San San không biết, ngay trên nóc một tòa nhà ở ngã tư đường đối diện, trên sân thượng, có một đôi mắt đang quan sát nàng.

Ánh mắt sáng ngời động lòng người, phảng phất như làn thu thủy, mái tóc tung bay, càng thể hiện tiên khí xuất trần. Cô gái này đứng ở lầu cao, ngưng thần nhìn Lâm San San ở phía sân thượng đối diện, biểu tình lộ ra vài phần lơ đãng.

Dương quang chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp, làm nàng giống như một pho tượng bằng ngọc.

Cũng không biết nàng đứng nhìn bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng “Chi Chi”. Cô gái xoay người lại, khuôn mặt vốn lạnh như tiền lại lộ nụ cười ôn nhu, nhìn xuống mặt đất phía sau.

Chỉ thấy trên mặt đất, hai con chuột gầy yếu đang chi chi kêu loạn, nhưng chung quanh thân thể lại bị vẽ một vòng tròn, vòng tròn này hiện ra màu vàng chói lọi, hai con chuột kiệt lực chạy loạn, đều không thể đột phá khỏi vòng tròn này.

Cô gái ôn nhu nói: “Các ngươi nhất định là đói bụng a… yên tâm, các người là “thứ” ở trong nhà của hắn, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng các ngươi thật tốt.”

Nói xong, nàng cúi người xuống, thong dong lấy ra một miếng bánh quy, nhẹ nhàng ném tới.

Mặc dù trước mặt chỉ là hai con chuột, trong mắt cô gái cũng lộ ra vài phần dịu dàng ôn nhu…

Chương 39 : Tình yêu của gã cơ bắp (Thượng)

Ánh nắng thật rực rõ. Nhưng nụ cười trên mặt Tiểu Lôi lúc này xem ra còn rạng rỡ hơn.

Lôi Hống chạy đi nổ máy xe.

Tiểu Lôi tay đút túi quần, đứng bên đường, bên cạnh hắn là Điền Kha Nhi. Tiểu ny tử này ngày hôm nay cho tới giờ chỉ nói không quá ba câu, chỉ đứng cạnh Tiểu Lôi, cắn nhẹ đôi môi, trên mặt điểm sắc hồng.

“Cô sợ ta?” Tiểu Lôi khẽ hỏi.

Điền Kha Nhi lắc đầu.

“Cô rất hận ta?”

Hắn lại nhận được cái lắc đầu.

“Hay… cô rất chán ghét ta?”

Tiểu cô nương trầm mặc suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu.

Tiểu Lôi nở nụ cười pha lẫn nét đắc ý trong ánh mắt, dịch chân đến sát Điền Kha Nhi thêm vài phân.

Thật may lúc này gã cơ bắp kia đã chạy vào chỗ để xe lấy xe, hy vọng gã quay trở lại trễ thêm chút nữa.

“Kha Nhi tiểu thư”, Tiểu Lôi chậm rãi cất tiếng, “Sự tình lần trước, ta vì chữa bệnh cho tiểu thư, với tấm lòng lương y như từ mẫu, khi chữa bệnh cho tiểu thư, trong mắt ta tiểu thư chỉ là một bệnh nhân, không hề liên quan đến việc quan hệ nam nữ, càng không hề có một chút sắc ý”.

Hắn nói mấy câu đó không chậm không nhanh với ngữ khí thành thực, trên mặt càng biểu lộ thái độ nghiêm túc. Nếu là người không biết gì về hắn, chắc rằng cũng bị cái bộ dạng đạo mạo ấy lừa bịp một cách tất nhiên.

Ánh mắt Tiểu Lôi có bao nhiêu phần chân thành, vẻ mặt hắn khéo biểu hiện bằng ấy phần nghiêm túc. Điền Kha Nhi có chút mơ hồ, liền nhẹ gật đầu, kêu một tiếng “ôi”, trên vẻ mặt nhợt nhạt hơi có nét cười, thấp giọng nói: “Ta biết rồi”.

Tiểu Lôi cười hì hì, châm chọc: “Hôm đó sau khi tiểu thư tỉnh lại, ngay lập tức làm nở hoa lên mông ta, báo hại ta hai ngày đều phải nằm sấp, ngồi cũng không dám ngồi a.”

Điền Kha Nhi khúc khích cười, mặt đỏ bừng dậm chân mắng: “Anh, anh nói cái gì… nở hoa hả?”

Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: “Chính là nở hoa trên mông, nếu cô không tìn, bây giờ trên mông ta hãy còn vết thương, cô có muốn nhìn xem không?”

Điền Kha Nhi càng ngượng ngùng, cắn răng nói: “Ta, ta không muốn xem”

Sau đó thở dài, tựa hồ tập trung dũng khí, thấp giọng nói một câu: “A, ta còn phải nói cám ơn anh một câu chứ. Cha ta nói, nếu anh không cứu e rằng bây giờ ta đã chết rồi.”

Tiểu Lôi cười hì hì song không nói gì.

Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: vết thương trên mông ta, cô tốt nhất không nên xem qua, vì nếu có muốn cũng chẳng có mà xem. Tiêu Diêu Tử nói tiểu gia ta đã là cái gì thoát thai hoán cốt, trên người một vết thương tích nhỏ cũng không thể có. Hắc hắc… Bây giờ không cần cô cảm ơn, tương lai sợ không có cơ hội sao?

Trong lòng hắn chuyển đổi ý niệm, trên mặt không nén được vẻ cổ quái, nhìn Điền Kha Nhi không khỏi nhớ tới những giây phút màu nhiệm khi chữa thương cho nàng.

Điền Kha Nhi cảm thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt nóng bừng, tim đập loạn xạ.

Lúc này, một chiếc BMW Z8 màu xanh bất thình lình từ góc phố trờ tới, dừng lại trước mặt hai người, cửa vừa mở có một người nhảy ngay ra, kinh hỉ kêu lên: “Điền Kha Nhi, Kha Nhi tiểu thư, quả nhiên cô ở đây, thật là quá tốt, quá tốt ha ha ha…”

Gã này niên kỷ vào tầm hơn hai mươi, thân hình gầy gò, mái tóc chải chuốt cẩn thận, có lẽ dùng hết nửa lọ keo bọt, trên người đầy mùi nước hoa Cologne, khoác một cái áo sơ mi Patrick Dempsey, điệu bộ có thể tạm coi là đoan chính, nhưng sắc mặt lợt lạt như người có bệnh, hốc mắt vàng võ tựa hồ như dấu vết của tửu sắc quá độ.

A, nói một cách khái quát nhất thì đây chính là hình ảnh chung của công tử con nhà thế gia.

Gã này vừa xuống xe đã bước vội về phía Điền Kha Nhi, tựa hồ như dang hai tay ra làm động tác muốn ôm cô nương kia vào lòng. Điền Kha Nhi cười, chuyển thân tránh về phía sau lưng Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cười hì hì, đứng che trước mặt Điền Kha Nhi hỏi: “Tiên sinh, ngài ở đâu ra vậy?”

Gã công tử bị Tiểu Lôi chắn đường, sắc mặt hiện lên vẻ không hài lòng, khô khan lên tiếng: “Kha Nhi, đây có phải là người bảo tiêu của người? Làm thế nào mà lại ăn mặc thế này?”

Điền Kha Nhi ở phía sau Tiểu Lôi, thái độ có chút lạnh lùng, thấp giọng nói: “Không, đây là bằng hữu của ta”

“Bằng hữu?” gã công tử lập tức kêu lên: “Trời ạ, Kha Nhi cô lại kết giao với loại bằng hữu này?”

Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Lôi nạt: “Tiểu tử nhà ngươi làm nghề gì? Hừm, nhìn dáng vẻ nhà ngươi không có vẻ gì là người tốt, ngươi đứng sát Kha Nhi có dụng ý gì đây?”

Hắn liếc nhìn Kha Nhi, thay đổi khẩu khí giận dữ sang nhu hoà: “Kha Nhi, bên ngoài loại người hám tài hám sắc xấu xa này rất nhiều, muội không nên giao lưu với chúng làm gì.”

Điền Kha Nhi cắn môi, giọng nói không lớn nhưng rất kiên quyết: “Không, hắn không phải là người xấu, mà chính là ngươi!”

Tiểu Lôi lúc này thấy trong lòng hết sức khó chịu.

Không sai, hắn chính là một tiểu giang hồ phiến tử. Nhưng cho dù là lừa đảo, cũng có sự tôn nghiêm của nó! Nhằm ngay mặt Tiểu Lôi mà chửi hắn là kẻ lừa gạt, không phải là mắng kẻ trọc đầu trước mặt hoà thượng sao?

Hắn trong lòng cười lạnh, trên mặt thể hiện một nụ cười dương dương tự đắc nói: “Không sai, không sai, vị tiên sinh này nói rất đúng. Bây giờ kẻ lừa đảo thật là quá nhiều, còn có loại lừa đảo cao cấp, lại còn thích ăn mặc loè loẹt nữa, loại lừa đảo này thật là biết cách trang trí bề ngoài a.”

Điền Kha Nhi liền che miệng cười hi hi. Gã trẻ tuổi lập tức sa sầm mặt như muốn phát hoả.

Đột nhiên, tại bãi đổ xe bên đường vọng lại tiếng động cơ công suất nổ oanh oanh như sấm, một chiếc Hummer địa hình màu đen xông tới.

Chiếc xe Hummer màu đen chính hãng kiểu Mỹ hình như cố tình muốn xô vào chiếc BMW, gã lái xe nạt một tiếng, chỉ nghe “rầm”, cả chiếc BMW đã bị xô lùi lại phía sau vài mét, toàn bộ đèn trước đều bị vỡ, cản trước méo mó.

Gã kia hét to, tức giận muốn phát hoả, vừa lúc chiếc Hummer đỗ lại, cửa xe mở ra, Lôi Hống liền hùng hổ nhảy xuống.

Hắn trợn mắt hung hăng nhìn nam nhân kia, giọng đầy nộ khí nói: “Mã công tử a, ngày hôm nay tại sao ngươi lại tới đây? Lần trước bị đánh nằm nhà chưa đủ hay sao mà lần này lại muốn nằm thêm 2 tuần nữa?”

Hắn đi tới với sắc mặt dữ tợn, tay nắm thành quyền đầu phát ra tiếng răng rắc.

Gã Mã công tử nhìn thấy Lôi Hống vội thu lại nét mặt phẫn nộ như chưa có gì xảy ra, trên mặt phảng phất sự sợ hãi như gặp phải quỷ, kêu lên một tiếng, cuống quýt lùi về phía sau nói: “Ngươi, ngươi đừng lại gần! Lôi hống! Ngươi còn lại gần ta, ta sẽ…”

Lôi Hống khinh bỉ nói: “Cút đi, lần trước ta đã nói rồi, nếu còn nhìn thấy nhà ngươi có ý bắt nạt Kha Nhi muội muội, ta sẽ bẻ gãy hai chân ngươi!”

Nói xong, kéo Kha Nhi lên xe. Tiểu Lôi thở dài cười khổ, thảo nào tỷ tỷ của Lôi Hống muốn tìm mình giúp đở, đổi lại nếu có người nào khác đến lôi kéo Điền Kha Nhi, chưa đợi đến khi có thể tiếp cận được chỉ sợ đã bị gã cơ bắp này đánh đuổi mất rồi.

Bẻ gãy hai chân ư? Tiểu gia ta cũng có chủ ý với Điền Kha Nhi, lẽ nào Lôi Hống cũng có thể bẻ gãy chân ta?

“Tiểu Lôi, lên xe mau” Lôi Hống đưa Kha Nhi vào xe, giục Tiểu Lôi.

“Đợi ta một lát. Tiểu Lôi trong tâm vừa động, chân bước về phía tên Mã công tử.

“Ngươi, ngưoi muốn làm gì?” Mã công tử sợ hãi lui về phía sau.

Tiểu Lôi đứng trước mặt hắn, vỗ vai hỏi: “Mã công tử, làm sao ngươi biết Kha Nhi tiểu thư ở đây?”

“Hừ, bổn thiếu gia tự nhiên có biện pháp a!”

Tiểu Lôi sắc mặt cảng biểu lộ hoà khí “Yên tâm, ta không phải là Lôi Hống, ta cũng sẽ không đánh ngươi”

“Hừm!”

Tiểu Lôi cườihì hì “Tuy nhiên ta phải nói cho ngươi biết lời này, Lôi Hống nói nếu ngươi có ý định hành hạ Kha Nhi, sẽ đánh gãy hai chân ngươi ư? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có ý đó, ta sẽ không bẻ gãy chân ngươi…”

Mục quang của hắn từ từ chuyển động rồi dừng lại tại hạ thân của đối phương, thản nhiên nói: “Ta sẽ vặt hết lông trên cả người nhà ngươi… nhớ ta nói là toàn thân đấy!”

Nói xong hắn tựa hồ như vô ý vỗ vào nóc xe đối phương, sau đó trở về ô tô.

Gã Mã công tử mặt tái mét, gò má run bần bật, nhịn không được quát: “Tên tiểu tử hỗn xược này ở đâu ra vậy? Dám đe doạ ta ư?”

“Thật tức quá đi!”, tuy ta không đánh lại cái gã Lôi Hống quái vật kia, nhưng một tên tiểu tạp ngư nhà ngươi cũng dám vô lễ với bổn công tử ư?”

Mã công tử nhìn lại chiếc xe BMW mới toanh của mình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, thấy xe của Lôi Hống đi rồi mới hầm hầm vào xe.

Xe ba người Tiểu Lôi vừa đến đầu đường, Tiểu Lôi đột nhiên nói: “Dừng xe, Lôi Hống, dừng xe!”

Lôi Hống ngay lập tức đạp phanh, hào hứng đáp lại: “Là sao vậy? Chả lẽ ngươi không thấy đã, muốn quay lại đập hắn một trận a? Tốt thôi, tốt thôi!”

“Đánh cái đại đầu quỷ nhà ngươi ấy!”

Tiểu Lôi trề môi: “Đánh cái gì mà đánh, muốn trừng trị hắn không nhất thiết phải dùng nắm đấm, các ngươi cứ chờ ở đây khắc biết.”

Thấy đằng sau chiếc BMW của Mã công tử đã bắt đầu nổ máy, nhưng tiếng động cơ nghe rất to, tựa hồ có trục trặc khi khởi động, bốn bánh xe dường như phải chịu áp lực rất lớn, thảo nào lăn bánh rất chậm chạp.

Mã công tử trong xe cảm thấy thực sự căm tức vì hôm nay việc gì cũng không thuận, bây giờ xe lại phát sinh sự cố, nộ khí bốc lên tận đỉnh đầu, liều lĩnh đạp lút chân ga.

Công suất động cơ chiếc BMW của Đức quả nhiên bất bình thường, chiếc xe vừa run rẩy vừa phát ra tiếng nổ rất to.

Ngay lập tức, trước mắt 3 người Tiểu Lôi trên đường nhìn thấy chiếc BMW đi như trong tình trạng say rượu, leo lên vệ đường đâm vào một trụ cứu hoả, nghe “rầm” một tiếng, trụ cứu hoả bị đánh bật đi, chiếc xe cũng vô lực dừng lại, toàn bộ đầu xe đã hoàn toàn biến dạng, nước từ trong trụ cứu hoả phun tung toé lên trời.

Tiểu Lôi mỉm cười thoả mãn, vẫy tay nói “Tên cơ bắp kia, xem náo nhiệt đủ rồi, chúng ta đi thôi”

Lôi Hống cười vừa sợ vừa mừng, ngoác cái miệng rộng của hắn ra hỏi: “Thế này là thế nào?”

Tiểu Lôi cười hì hì, nhìn Điền Kha Nhi chậm rãi nói: “Có trời biết, có thể là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết chăng…”

Hừm, tiểu gia ta đặt một cái “Thái Sơn phù” của đạo gia trên nóc xe, chiếc xe này phải chịu tải trọng nặng lên tới bảy, tám lần, chưa biến xe của hắn thành con rùa đen, tính ra hắn vẫn còn vận khí!”

Nhưng, tại sao hắn lại biết Điền Kha Nhi ở chỗ này…

Nguyên lai hôm nay hắn gặp Điền Kha Nhi, nha đầu này ở cùng tỷ tỷ của Lôi Hống, chẳng lẽ do tỷ tỷ của Lôi Hống sắp đặt?

Hừ, nữ nhân này xem ra che dấu nhiều âm mưu bên trong đây….

Chương 40 : Tình yêu của gã cơ bắp (Hạ)

Xe hơi chạy lên sơn đạo của dinh thự Điền gia, địa phương này Tiểu Lôi xem như lần thứ hai đến đây. Có điều nhìn đại môn của trang viên Điền gia, lại tựa hồ có chút cảm giác không ổn.

Lập tức hắn nghĩ đến: “phải rồi ! Cánh cửa kia và tường bao bên ngoài trang viên, hình như vừa mới xây. Mà cho dù là cây cối hai bên, cũng tựa hồ có chút biến hóa.”

Hắn lập tức nhớ tới Ngô Đạo Tử từng kể lại: “Lúc trước nơi này bị Ngô Đạo Tử triệu hồi lôi kích.”

Vài hắc y bảo vệ nhân viên đứng ở đại môn, vừa thấy bảng số xe của Lôi Hống, lập tức khai mở đại môn để xe bọn họ tiến vào. Tiểu Lôi thấy bãi cỏ bên ngoài, tựa hồ cũng mới tu chỉnh qua, mà hình dáng của dinh thự, cũng khác hẳn so với một năm trước.

Nghe Ngô Đạo Tử lúc trước nói, tình huống buổi tối ngày đó, giống như dinh thự đã bị sét đánh sập phân nửa tường bao……

Xe hơi dừng lại, Điền Kha Nhi vội vàng nhảy xuống xe, cười nói: “Ta đi đây. Tạm biệt Lôi Hống ca ca.”

Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, lại liếc nhìn Tiểu Lôi, thấp giọng nói: “A, tạm biệt …… ư ……”

Tiểu Lôi hì hì cười: “Gọi ta Tiểu Lôi đi.”

Điền Kha Nhi nhoẻn miệng cười: “A, tạm biệt Tiểu Lôi ca ca.”

Nói xong, vừa nhảy vừa chạy vào nhà.

Tiểu Lôi mỉm cười, không tệ a, như vậy chỉ trong chốc lát, đã thăng cấp thành “Tiểu Lôi ca ca” rồi.

Xe hơi chạy khỏi trang viên của Điền gia, Lôi Hống mới nói: “Tiểu Lôi, hôm nay vẫn không có thời gian hỏi ngươi, ngươi và Tây dương nhân đó trong khi đánh nhau, rốt cuộc đã dùng công phu gì?”

Tiểu Lôi nhìn Lôi Hống liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Làm sao vậy ? Ngươi muốn học sao?”

“Ư !” Lôi Hống lập tức gật mạnh, trên mặt lộ vẻ chờ mong, hâm mộ nói: “Ta từ nhỏ đã luyện võ, tự nhận khổ luyện công phu ngoại gia cũng không tệ , cho tới bây giờ chỉ có ta đánh người, không ai đánh ta ! Người có thể bị ta đánh một quyền không ngã, ta đều chưa thấy qua, tên gia hỏa đó lại liên tiếp trúng của ta bảy tám quyền. Nhưng hắn vừa điểm trúng ta một chỉ, ta đã gục xuống…… sĩ diện này ta nhất định phải tìm cơ hội lấy về! Một chưởng cuối cùng kia của ngươi quá thần kì, lại có thể bộc phát cường lực đến mức đó, ngươi làm thế nào mà được như vậy?”

Tiểu Lôi mỉm cười, lắc đầu nói: “Chiêu đó ư, thật có lỗi quá, chiêu cuối cùng đó, ta khẳng định không thể dạy cho ngươi. Nếu ta vụng trộm dạy ngươi, sợ rằng người truyền thụ chiêu này cho ta biết được, ít nhất là chặt chân của ta. E rằng ngay cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy !”

Nhớ tới Khinh Linh Tử lúc trước một phen cảnh báo, từng tự miệng nói qua, uy lực của Phá Sơn Không quá bá đạo, sát khí quá nặng, không được tự mình dạy cho người khác. Nếu không…… mặc dù Khinh Linh Tử chưa nói sẽ thế nào, nhưng lúc ấy hắn trong mắt lóe lên một tia sát khí, Tiểu Lôi thấy rất rõ ràng.

Khinh Linh Tử mặc dù ngày thường đối mình rất hòa khí, nhưng tên Tây dương kia lại không thể dùng quy tắc bình thường mà tính. Ít nhất Tiểu Lôi cũng biết, Tiêu Dao phái từ trên xuống dưới, sự kính nể đối với Khinh Linh Tử thậm chí còn vượt xa so với chưởng môn nhân Tiêu Dao tử. Những tông phái trên Nga Mi sơn, không ai dám trêu chọc Khinh Linh Tử. Mà khi lão trở nên nổi điên, sự tình gì cũng có thể làm được.

Trên mặt Lôi Hống lộ ra vẻ thất vọng, theo hắn thấy, Tiểu Lôi ban đầu dụng những thân pháp mặc dù nhẹ nhàng, linh hoạt và rất kỳ diệu, nhưng lại không phù hợp tính tình của hắn, với tính khí thích cứng không thích mềm của lôi hống, chỉ có cái loại chiêu số đánh đấm vào người, mới là phong cách của nam tử hán.

Tiểu Lôi ngẩm nghĩ, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: “Lôi Hống, chiêu đó mặc dù ta không thể dạy ngươi, nhưng ta có thể dạy ngươi một chút gì đó khác ……”

“A, tên gia hỏa tự xưng là Lyon có thể một chỉ điểm ngả ngươi, ngươi có biết đó là vì cái gì không?”

“Vì cái gì ? Chẳng lẻ lực lượng của hắn cường đại ?”

Tiểu Lôi lắc đầu: “Lực lượng của hắn dùng, ngươi không thể so được. Ngươi luyện bất quá chỉ là một ít ngoại gia rèn luyện thân thể cường độ ngoại môn công phu mà thôi. Cái trò mất thời gian và khí lực này, cũng chỉ có mấy tên ngốc như ngươi mới luyện mấy thứ công phu đó. Hừ, công phu của ngoại gia, ngay cả đến mức tối cường đại như thế nào? Cũng bất quá là có thể đánh ra vài quyền mà thôi. Nhưng nếu gặp cao thủ dùng khí chân chính, chỉ một chút đã có thể đánh ngã ngươi !”

“Thật sao? Chẳng lẻ tên Lyon đó lại là cao thủ dùng khí? Nhưng hắn là một tên ngoại quốc mà!”

“Phì !” Tiểu Lôi khinh thường nói: “Ngươi nghĩ rằng khí công là độc quyền của người Trung Quốc hay sao? Đầu tiên ngươi phải biết rằng, cái gì là khí ! Khí bất quá là một loại lực lượng mà thôi. Chỉ có điều mấy ngàn năm truyền thuyết của Trung Quốc làm nó thành thần thoại. Khí cũng bất quá chỉ là một loại nắm giữ lực lượng, nói ra cũng không có có chỗ nào thần kì. Người ngoại quốc sao lại không thể nắm giữ loại phương pháp này? Cứ cho là bọn họ đã nắm giữ , cũng sẽ không gọi là ‘Khí’ , hơn nửa là dùng một tên gọi khác …… a ……” Tiểu Lôi đột nhiên cười nói: “Ngươi không thấy trong tiểu thuyết sao? Ít nhất, ta biết trong rất nhiều tây phương tiểu thuyết nói qua một loại ‘Đấu Khí’, xem ra, không phải cái gọi là ‘Khí’ của võ lâm cao thủ Trung Quốc rất tương tự sao?”

Lôi Hống lại lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Không biết, không thấy qua. Ta không có thời gian đọc sách. Từ nhỏ ta có thời gian thì luyện công phu, loại đọc sách nhàm chán, ta mặc kệ.”

Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nói đơn giản, ta nhất định dạy ngươi một loại phương pháp dụng khí. Chỉ cần ngươi luyện tập cho tốt, ít nhất ngươi mỗi ngày luyện cơ thể sẽ mạnh hơn. Tối thiểu gặp lại cái tên Lyon đó, ngươi cũng sẽ không gặp phải trường hợp, ngay cả một chiêu của hắn cũng không chịu nổi.”

Lôi Hống lập tức gật đầu, hắc hắc cười: “Chuyện đó đương nhiên tốt lắm. Bắt đầu ngày mai, ta mỗi ngày đến tìm ngươi học !”

Tiểu Lôi hì hì cười: “Dạy ngươi cũng có thể, nhưng học phí đâu?”

“Học phí ?” Lôi Hống trừng mắt đôi mắt bò.

“Đương nhiên !” Tiểu Lôi cả kinh kêu lên: “Chẳng lẻ bên ngoài võ quán dạy người luyện công phu đều là miễn phí sao?”

“Được rồi ! Ngươi nói ngươi muốn thu bao nhiêu học phí?”

Tiểu Lôi trong lòng âm thầm tính toán, rất nhanh báo ra một vài chữ: “Một vạn !”

“Hảo!”

Mắt thấy Lôi Hống đáp ứng dứt khoát như vậy, Tiểu Lôi lập tức hối hận, ngẩm nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Là theo thời gian mà tính!”

Lôi Hống lại gật đầu: “Được!”

Tiểu Lôi mắt thấy Lôi Hống lại trả lời dứt khoát, trong lòng thầm nghĩ sợ rằng giá bỏ quá thấp, vội vàng bổ sung một câu: “Ta nói tính theo thời gian, một ngày một vạn a!”

Lần này Lôi Hống không gật đầu , nhịn không được trừng đôi ngưu nhãn nhìn Tiểu Lôi, lầu bầu nói: “Ngươi, ngươi rốt cuộc dạy ta cái gì? Sẽ không dạy ta làm sao gạt tiền người ta chứ?”

Tiểu Lôi không nói gì –

Xe hơi chạy tới ngã tư đường chỗ Tiểu Lôi cư trú, đứng ở dưới lầu, Lôi Hống nhịn không được nói: “Đây là chỗ ở của ngươi sao…… quá ……”

Hắn tựa hồ có thể muốn nói “quá nát” “quá tệ” “quá dơ” các loại, nhưng mắt thấy Tiểu Lôi khóe miệng cười lạnh, lời vừa đến bên miệng lập tức đổi thành: “…… quá có cá tính a !”

Tiểu Lôi híp mắt cười: “Tên cơ bắp, ngươi trở nên thông minh rồi.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên ánh mắt Tiểu Lôi nhìn ra ngoài xa, trở nên lạnh xuống, trên mặt nụ cười biến mất, sắc mặt âm trầm như nước ……

“Các ngươi muốn làm gì ?” Thanh âm sợ hãi khẩn trương của một nữ hài.

Chỉ thấy nơi đầu phố, Lâm San San và Như Hoa cô nương hai người bị ba bốn tên lưu manh ngăn lại , cầm đầu là một tên gia hỏa ước chừng không đến hai mươi tuổi, tóc tai tua tủa, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn “Dâm tiện”, hì hì lớn tiếng nói: “Tiểu nữu …… ngươi ngụ ở gần đây a, ta đã chú ý ngươi mấy ngày rồi ……”

Nói xong, đưa tay vuốt cằm của Lâm San San. Lâm San San lập tức kinh hô, người lui về phía sau, Như Hoa đứng bên cạnh lập tức bước tới một bước, chặn ngay phía trước nàng, kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì !”

Tới bây giờ mọi chuyện đều rõ, đây là một trường hợp có thể liệt vào hình tượng tiêu chuẩn của bọn lưu manh đầu phố trêu ghẹo mĩ nữ ……

Mà dựa theo phát triển của lệ thường, sự tình kế tiếp, phải là anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân ……

Tiểu Lôi cũng đã chuẩn bị nhảy xuống xe , nhưng ngay lúc này, tình huống đột nhiên đã xảy ra biến hóa !

Tên lưu manh đó liếc mắt nhìn Như Hoa cô nương, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Sửu bát bà ! Cút ngay, bằng không ta ……”

Lời thoại đến đây là xong!

Chỉ thấy Như Hoa cô nương đột nhiên vươn cánh tay tráng kiện, cánh tay – ách …… đúng vậy, đích thị là cánh tay “Tráng kiện”!

Sau đó Tiểu Lôi tự mắt thấy Như Hoa cô nương dụng một động tác quăng lưng kinh điển phối hợp cùng cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, dùng sức hét lên một tiếng rồi ném cả người đối phương ra ngoài xa!!

Khi tiếng thét kinh hãi của Tiểu Lôi vừa mới đến cổ họng, động tác của Như Hoa cô nương lại càng nhanh hơn ! Đối phương chưa kịp phản ứng, cánh tay tráng kiện của nàng đã túm chặt cổ một đối phương khác, sau đó đầu gối hung hăng giật lên!

“Úc!!!”

Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm cuối cùng rung lên. Lập tức Như Hoa cô nương lại xuất kích tiếp! Một chiêu “Khủng long chụp mồi”, a, không, nói sai rồi, là “Mãnh hổ chụp mồi”, đem tên lưu manh cuối cùng quăng trên mặt đất, cưỡi lên trên người đối phương, vươn hai bàn tay to như cái quạt tát bốp bốp vào mặt đối phương.

Người kia chỉ kêu thảm thiết ba tiếng, bị đánh đến nổi không nói được câu nào, chỉ còn có lỗ mũi còn phát sinh thanh âm “Hừ hừ”.

Cuối cùng, Như Hoa cô nương dũng cảm tự tin rốt cuộc đã “Ngược đãi”…… á, lại nói sai rồi, là “Trừng phạt” bọn bại hoại này, đứng dậy, vỗ vỗ hai hai tay, phun một ngụm nước bọt lên mặt người kia, ngạo nghễ nói: “Lần sau còn dám chọc ghẹo bổn cô nương, ta sẽ đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra luôn!”

Người nằm trên mặt đất vẫn chưa có khí lực để nói chuyện lại , nhưng vẫn khổ sở nói một câu cuối cùng: “Ta, chúng ta không có trêu ghẹo ngươi, chỉ trêu ghẹo nàng ……”

Rốt cuộc, đã an tĩnh.[Audio] Vô Địch Sư Thúc Tổ Dịch

Tiểu Lôi và Lôi Hống cơ hồ ngây người cả mười phút, ánh mắt Tiểu Lôi cũng đã đờ đẫn .

Ánh mắt Lôi Hống lại đột nhiên phát sáng, run giọng nói: “Quá có cá tính !! Nữ hài này thật sự có cá tính !”

Tiểu Lôi cũng nuốt nước bọt, bất quá lời hắn nói chính là: “Thật là đáng sợ ! Mẹ nó, thật là đáng sợ ! Lão tử còn ở cùng nhà với nàng a ……”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !