1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Bất Tử Bất Diệt
  4. Tập 1: Hoành Không Xuất Thế – Độc Cô (c1-c5)

[Audio] Bất Tử Bất Diệt

Tập 1: Hoành Không Xuất Thế – Độc Cô (c1-c5)

tiếp ❯

Chương 1: Hoành Không Xuất Thế

Năm 7840 chín nước tại Thiên vũ đại lục nổ ra đại chiến. Trải qua hơn mười năm giao tranh kết quả bốn nước bị diệt, năm nước còn lại thì nguyên khí cũng bị tổn thương nghiêm trọng không còn khả năng tiếp tục giao chiến. Vì vậy, cuối cùng giữa năm nước đã ngồi lại và cùng ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau .

Sau cuộc đại chiến, cả đại lục như tan hoang phải làm lại từ đầu.

Năm 7878, hơn hai mươi năm sau cuộc đại chiến giữa chín nước chỉ còn lại năm nước là Thanh Phong, Bái Nguyệt, Hán Đường, Vô Song cùng Tân Minh. Năm nước này sau nhiều năm ngưng chiến, nguyên khí cũng đã hồi phục . Cả đại lục tiêu điều khi xưa cuối cùng cũng phồn vinh trở lại.

Trường sinh cốc thuộc phạm vi của Hán Đường đế quốc. Cây cối trong cốc quanh năm suốt tháng lúc nào cũng xanh tươi, tràn ngập sinh khí.

Theo truyền thuyết tương truyền khi xưa Trường sinh cốc là nơi cư ngụ của một vị nhất đại ma quân, võ công đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, tung hoành khắp đại lục không có địch thủ.

Không biết vì lý do gì mà vị ma quân đó lại chọc giận đến tiên nhân dẫn tới một cuộc đại chiến tiên ma ngay trong cốc. Vị ma quân đó không hổ là một võ học kỳ tài mang nhục thể phàm nhân của mình tiến nhập vào tiên ma chi cảnh, thực lực càng khủng khiếp tới mức khiến cho tiên nhân cũng cảm thấy khó khăn chống đỡ.

Cuộc đại chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm, kết quả như thế nào không một ai biết. Chỉ biết rất lâu sau đó, các cư dân ở ngoài cốc mới dám tiến vào để xem thử thì thấy cảnh trong cốc hiện ra trước mắt rất tiêu điều. Dưới đất cây gãy lá rụng khắp nơi, xương thú chất cao thành núi. Cả hơn mười năm sau đó trong cốc cây cối không thể sinh sống, toàn cốc không hề có chút sinh khí gì mà chỉ bao phủ lấy một màu chết choc.

Có lẽ phải trải qua hơn trăm năm u ám trong cốc mới từ từ khôi phục lại sinh khí. Trường sinh cốc lại được phủ lại màu xanh của cây cối, sinh khí lại tràn ngập như xưa.

Nhưng dù vậy thì vẫn không có một ai dám tiến vào trong cốc một bước

Tuy nhiên, thời gian cũng từ từ bắt đầu làm quên đi ký ức của con người

Năm 7878, Trường sinh cốc nghênh đón những vị khách đầu tiên. Đó là một gia đình bốn người cùng tiến vào cư ngụ bên trong cốc

Vào một buổi tối ba tháng sau đó, vợ của chàng trai trẻ trong gia đình bốn người tới thời điểm sinh nở. Tiếng kêu đau đớn không ngừng từ trong cốc truyền ra trộn lẫn với tiếng an ủi, khích lệ của bà mẹ.

Chàng thanh niên cứ đi tới đi lui ở bên ngoài, trên khuôn mặt hiện lên nét nôn nóng, lo lắng. Còn vị lão giả khoảng hơn năm mươi tuổi thì vẫn bình tĩnh ngồi yên trên ghế, không hề nói tiếng nào nhưng cũng không có chút lo lắng.

“Ngôn Chí, con không cần phải đi tới đi lui như vậy đâu. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Khi mẹ con sinh ra con ta cũng không hề có lo lắng cuống cuồng như con bây giờ. Nhớ lúc đó ta ngồi trong phòng cùng với thức ăn và rượu, tự ăn tự uống để chờ tin vui thôi”

Người thanh niên dừng lại cười nói ” Thảo nào mà mỗi khi mẹ nhắc tới chuyện đó lại không ngừng trách móc cha”

Đúng lúc này, một tiếng khóc vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh

“Sinh rồi, sinh rồi” Chàng thanh niên cao hứng thốt lên, đồng thời quay người chạy ngay vào trong phòng.

Đúng lúc này bỗng nhiên phát sinh ra dị tượng. Từ trong tiểu ốc bỗng phát ra từng tia huyết hồng chi quang. Huyết hồng quang mang trong nháy mắt đã bao trùm lấy toàn bộ Trường sinh cốc để rồi sau đó bắn thẳng lên trời khiến cho ánh sáng của mặt trăng phải mờ đi.

Chàng thanh niên kinh hãi đứng lại. Vị lão nhân cũng vội vã đứng dậy.

Đồng thời lúc này có hơn mười vị vũ giả truy tầm vũ đạo như cùng lúc cảm ứng đều nhìn thẳng về hướng của Trường Sinh cốc.

Trên đỉnh Thiên Phong thuộc Vô Song đế quốc, một vị bạch phát lão nhân đang ngồi tĩnh tọa. Đằng sau lưng là một thiếu niên rất anh tuấn

Vị thiếu niên hỏi ” Sư phụ, không biết đạo huyết quang trùng thiên kia là cái gì”

Hai mắt lão nhân hiện thần quang nhìn về đạo huyết quang đang hướng lên trời cách xa vạn dặm cảm thán nói ” Thật đúng là bất khuất, đúng là bất phục”

Trong Nguyệt quang điện của Thanh Phong đế quốc, một lão bà bà cũng tự nói ” Sát lục đã tới rồi”

Còn từ trong Vân Yên các của Tân Minh đế quốc thì truyền ra ” Một đoạn lịch sử đồ sát ”

Một vị lão giả tại Bái Nguyệt đế quốc nói ” Phá không phi tiên”

Người của Hán Đường đế quốc nói ” Tiên ma đại chiến”

Tại Vân Sơn điện thì nói ” Bất tử bất diệt”

Đạo huyết quang bắn lên không trung khoảng nửa phút thì đột nhiên biến mất không rõ tung tích

Chàng thanh niên lúc này như tỉnh lại, hét lớn lên một tiếng rồi chạy vào trong phòng.

Chỉ thấy vợ hắn – một nữ nhân mỹ lệ, nằm trên giường. Còn vị lão phụ nhân mẹ của hắn thì đang bồng lấy một đứa bé trai. Đứa bé không hề khóc, cặp mắt đen láy của nó nhìn chăm chú vào hắn.

Chàng thanh niên kích động hỏi ” Mẹ, đây là con của con đúng không?”

“Hừ, nói nhỏ một chút không thì làm chi Đình Đình tỉnh lại bây giờ. Nó vừa mới sinh, thân thể còn rất yếu”

Chàng thanh niên nôn nóng hỏi ” Đình Đình không sao chứ mẹ”

Lão phụ nhân cười ” Không sao. Thật chẳng giống cha con chút nào, lúc nào cũng nóng nảy bộp chộp. Còn không mau lại đây coi bảo bối của con. Nhìn xem, nó thật dễ thương”

Trên khuôn mặt lão phụ nhân tràn đầy nét vui sướng

Chàng thanh niên tiếp lấy đứa bé, cái miệng không ngừng múm lại chọc đùa với đứa trẻ.

“Mẹ, hồi nãy mẹ không nhìn thấy những tia huyết quang bắn lên trời sao?”

Lão phu nhân trả lời ” Nói vớ vẩn cái gì thế. Ở đây làm gì có cái gì mà huyết quang chứ. Còn không mau ẵm tiểu bảo bối của ngươi ra cho cha ngươi xem đi”

Chàng thanh niên ẵm đứa bé ra ngoài cao hứng kêu lớn ” Cha, là con trai”

Lão nhân nói “Mau, mau bế nó và dẫn mẹ người vào trong đây. Cẩn thận kẻo làm nó bị thương đó”

Chàng thanh niên cùng lão nhân tiến vào phòng. Không lâu sau thì lão phụ nhân cũng bước vào.

Hai tròng mắt đen của đứa bé không ngừng đảo qua đảo lại nhìn ba người

Lão phụ nhân nói ” Các người nhìn xem, đứa bé này thật khả ái. Vừa mới sinh ra đã có thể nhận biết mọi người, lại còn không hề khóc quấy nữa chứ”

Lão nhân thần sắc ngưng trọng ” Phu nhân, khi đứa bé này trào đới thì có phát sinh ra sự việc kỳ quái nào không?”

“Cha con hai người ngày hôm nay sao vậy. Toàn nói ra những điều khó hiểu”

Lão nhân trả lời ” Phu nhân không biết đó thôi. Khi nãy phát sinh ra một việc rất kỳ lạ.”

Tiếp đó lão nhân liền đem mọi chuyện kể lại cho lão phụ nhân nghe

Lão phụ nhân nghe xong đứng bất động hồi lâu rồi mới nói ” Lúc nãy trong phòng không hề có chuyện gì quái dị cả. Cũng không hề nhìn thấy hồng quang gì hết”

Lão nhân nói ” Tạm thời bây giờ không cần nghĩ tới nhiều chuyện làm gì. Chỉ cần hai mẹ con bình yên là tốt lắm rồi”

Lúc này, chàng thanh niên đột nhiên kêu lớn ” A, tay của đứa bé có máu”

Phu phụ lão nhân vội chạy tới xem thì thấy hai nắm tay nhỏ xíu của đứa bé nắm chặt lại, nêm trong nhỏ ra từng giọt máu. Lão nhân vội mở nắm tay của đứa bé ra thì thấy hai tay đứa bé đều có huyết tự, bên tay phải đứa bé có chữ “Bại”, tay trái của đứa bé có chữ “Thiên”

Lão nhân lẩm bẩm tự nói với mình ” Tay phải “Bại”, tay trái “Thiên”, hợp lại ra cái tên ” Bại Thiên”. Quá khí phách, quá cuồng vọng. Đứa bé này không biết là thần thánh phương nào mà khi sinh ra trong tay lại có sẵn huyết tự như vậy”

“Cha, người đang nói cái gì thế?”

“Không có gì. Phu nhân cùng Ngôn Chí mau lập tức đi thu dọn đồ đạc. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này trong tối nay”

“Lão gia, người có bị gì không vậy? Đình Đình vừa mới sinh, đứa bé còn quá nhỏ thì làm sao mà có thể chịu được khổ cực chứ?”

“Mẹ, cha nói đúng đó. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi đây ngay. Lúc nãy đã phát sinh dị tượng như vậy chắc chắn sẽ dẫn sự chú ý của các phương thế lực. Không lâu nữa sẽ có rất nhiều người tới đây. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại nơi này, sinh hoạt sẽ không còn được như xưa đâu.”

Lão phụ nhân trả lời ” Được rồi, ta sẽ đi thu dọn đồ đạc”

” …….Bại Thiên ………sinh ra trong tay đã có huyết tự…….chiến đấu chống trời …..chiến đấu chống trời….”

Lão nhân một mình ở trong phòng ngững đầu nhìn lên trời không ngừng tự nói với mình

Qua hôm sau, Trường sinh cốc khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau nó lại phải nghênh đón rất nhiều người

Chương 2: Như Thử Thiếu Niên

Độc Cô Bại Thiên sinh ra từ một võ lâm thế gia đã suy tàn, gia tộc có một quá khứ rất huy hoàng, đã từng là một thần thoại trong võ lâm đại lục. Một lần bị rất đông cường địch bao vây tấn công đến nỗi thực lực có thể coi là mạnh nhất thiên hạ như tổ phụ Độc Cô Chiến Thiên cũng phải ôm hận mà chết, cả gia tộc hầu như bị tiêu diệt. Kẻ địch là ai? Không một ai có thể chứng thực. Vụ tàn sát đó cuối cùng cũng bị chon vùi vào trong lịch sử.

Phụ thân của Độc Cô Bại Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ trong võ lâm, bản thân cũng không hề có cừu gia đại địch gì. Bằng hữu trên giang hồ cũng không có nhiều. Một độc Cô gia huy hoàng khi xưa hầu như đã bị võ lâm quên lãng. Vì vậy trong mắt của người tại Trường Phong trấn thì chỉ là một gia đình trung lưu mà thôi

Võ công của gia tộc Độc Cô không hề bị thất truyền. Một khối hắc ngọc thạch được truyền từ đời này qua đời khác. Nó không chỉ là tín vật của tộc trưởng mà còn là bí tịch của gia tộc. Hắc ngọc thạch trong mắt của người trong gia tộc là một bảo vật vô giá bởi vì nó không chỉ đại diện cho quyền lợi trong gia tộc mà nó còn mang theo bao hy vọng về một tương lai huy hoàng của gia tộc. Chỉ là trong mắt những người ngoài thì hắc ngọc thạch so với các ngọc thạch bình thường khác không có gì khác biệt. Ông nội của Độc Cô Bại Thiên trong lúc quá chén đã lấy hắc ngọc thạch đem cho hắn. Phụ thân của hắn sợ hắn làm mất nên đã làm thành một thứ giống cây đao. Tuy nhiên vật này trong mắt Độc Cô Bại Thiên thì lại chính là vũ khí để hắn tranh bá cùng lũ trẻ. Hắn gọi vũ khí này là Bản nhi chuyên. (chẳng biết dịch vũ khí này là cái gì….)

Trên hắc ngọc thạch có in dấu một dòng chữ của tổ tiên ” Cố gắng học tam lưu võ công của đại lục thì cuối cùng sẽ thành công”

Cũng vì dòng chữ này mà tiền bối bao đời của Độc Cô gia quyết định rời bỏ gia tộc chu du thiên hạ , cố tìm học cho được tam lưu võ công để rồi cuối cùng khiến cho gia tộc suy tàn như bây giờ.

Hiện tại nghiêm túc mà nói thì Độc Cô gia không còn được coi là người trong võ lâm nữa

Trường Phong trấn vang danh tại Hán Đường đế quốc không phải vì đặc sản gì của tiểu trấn, cũng không phải vì sừ phồn hoa của nó mà vì tại nơi đây là nơi cư ngụ của một võ lâm thế gia. Bất kỳ ai trong đó chỉ cần giẫm chân một cái cũng làm cho võ lâm tại Hán Đường đế quốc run sợ – Tư Đồ thế gia.

Trong một trăm năm trở lại đây, Tư Đồ thế gia cao thủ như mây. Các tiền bối cao thủ thì vẫn chưa thoái ẩn. Còn thanh niên cao thủ thì ai nấy đều bộc lộ ra sự tài hoa xuất chúng.

Độc Cô gia cùng Tư Đồ thế gia quan hệ với nhau rất tốt, vẫn thường hay qua lại. Đại gia chủ của Tư Đồ thế gia là Tư Đồ Kinh Vân cùng chủ nhân của Độc Cô gia là Độc Cô Ngôn Chí vẫn thường xưng huynh đệ với nhau. Các nhân vật tiền bối trong Tư Đồ thế gia thì lại càng có giao tình rất sâu sắc với phụ thân của Độc Cô Ngôn Chí là Độc Cô Phi Vũ.

Từ trăm năm trước, khi Tư Đồ thế gia tới nơi này tức thì không có phỉ đồ nào dám tới quấy nhiễu. Kể cả khi nổ ra đại chiến giữa chín nước, đám bại quân đối với một tiểu trấn như vậy cũng không dám khinh cử vọng động. Đối với tiểu trấn này mà nói thì ngày nào Tư Đồ gia còn chưa đi thì vẫn sẽ là thần bảo hộ của tiểu trấn này.

Độc Cô gia Độc Cô Ngôn Chí thì thực sự rất biết cách làm ăn, mở ra rất nhiều tiệm gạo, tiệm quần áo, tửu lâu lớn. Tuy vậy, Độc Cô gia vẫn thường hay giúp đỡ cho những người ngheo khó. Vì vậy, trong mắt những người trong tiểu trấn thì Độc Cô gia chính là một đại thiện nhân.

Tuy nhiên, người nổi tiếng nhất trong tiểu trấn không phải là Tư Đồ Kinh Vân, cũng không phải là Độc Cô Ngôn Chí mà lại là đứa con tám tuổi của Độc Cô Ngôn Chí, Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên mặc dù không thích tập võ nhưng lại rất thích đánh nhau. Đám trẻ con trong tiểu trấn hầu như ai nấy cũng đều bị nó đánh. Ngay cả con cái của Tư Đồ thế gia cũng không có được cái may mắn thoát khỏi tay nó.

Mỗi ngày, khi đám trẻ con gặp nhau, câu đầu tiên bọn chúng nói là ” hôm nay ngươi có bị hắn đánh không?”

Vì vậy, những cáo trạng cũng những lời la mắng không ngừng bay tới trước cửa nhà Độc Cô khiến cho Độc Cô Ngôn Chí chỉ còn biết cúi đầu xin lỗi đồng thời còn hứa là sẽ đánh đòn Độc Cô Bại Thiên

Nhưng đúng vào lúc chuẩn bị tiến hành gia pháp thì người sủng ái Độc Cô Bại Thiên nhất trong nhà là Độc Cô Phi Vũ lại bước ra trừng mắt nhìn Độc Cô Ngôn Chí

Chỉ đợi có thế, Độc Cô Bại Thiên liền nói ” Gia gia, râu của gia gia không có gió cũng lay động kìa. Còn nữa, hai mắt của gia gia càng ngày càng sáng hơn đó. Thật là dễ thương quá đi”

Độc Cô Phi Vũ thấy cháu mình nói vậy chỉ biết vò đầu cười khổ. Cả đời chỉ có duy nhất một đứa cháu thật sự không nỡ đánh nó chỉ còn cách nói ” Con nếu như còn khi dễ bạn bè nữa thì ta sẽ nhốt con ở trong nhà, không cho ra ngoài nữa”

Từ đó về sau, quả nhiên Độc Cô Bại Thiên không hề gây phiền phức cho lũ trẻ con nữa. Nhưng ánh mắt của nó lúc này lại để lên trên người của đám mười sáu mười bảy tuổi.

Nó mặc dù chỉ có tám tuổi nhưng trời sinh dị bẩm. Lần thứ nhất cùng một tên thanh niên đánh nhau đã đánh chảy máu đầu người ta. Từ đó về sau lúc nào trong ngừơi cũng mang theo hắc ngọc thạch gia truyền đi kiếm các thanh niên ở vùng phụ cận đánh nhau khiến cho bọn chúng chỉ còn có cách trốn tránh hoặc bỏ chạy mà thôi.

Sau đó, Độc Cô Bại Thiên tại tiểu trấn không tìm ra đối thủ đánh nhau nữa. Ai nấy gặp nó cũng đều xin chịu thua. Vì vậy nó liền tìm đến đám dã thú trong khu rừng để kiếm chuyện. Cho tới một ngày người trong thị trấn ai nấy đều nghe rõ tiếng gầm rú giận dữ của dã thú trong rừng khiến cho bọn thợ săn trong trấn không một ai dám vào rừng để săn bắn cả. Tới khi trời gần tối thì thấy Độc Cô Bại Thiên cả người đầy máu vác theo một con hổ quay về trấn khiến cho mẫu thân hắn cùng bà nội hết sức kinh hãi. Từ đó lúc nào cũng phái người đi theo, không rời một bước vì sợ hắn một lúc nào đó nổi hứng lên thì sẽ vào rừng kiếm heo rừng hay sư tử gì đó kiếm chuyện.

Trong thời gian đó, đại danh Độc Cô Bại Thiên tại tiểu trấn không ngừng vang xa.

Gia chủ của Tư Đồ thế gia là Tư Đồ Kinh Vân đối với hắn rất là có hứng thú, nhận thấy hắn là một kỳ tài học võ nên nảy ra ý muốn nhận hắn làm đồ đệ.

Nào ngờ Độc Cô Bại Thiên liên tục lắc đầu nói ” Không học, chết cũng không học”

Tư Đồ Kinh Vân chỉ còn biết thở dài than ” Gia chủ của Tư Đồ gia chủ động nhận làm đồ đệ mà lại bị từ chối như thế này. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhất định là một chuyện chấn động giang hồ thôi”

Đại danh thích đánh nhau nhưng không thích tập võ của Độc Cô Bại Thiên đã nổi tiếng toàn Trường Phong trấn khiến cho nó trở thành vua của lũ trẻ con. Đi tới đâu thì đằng trước đằng sau nó cũng có một đám con nít, có cả con cháu của Tư Đồ Kinh Vân trong đó, hộ tống phục vụ. Trong đó người bám sát nó nhất chính là đứa con gái sáu tuổi của Tư Đồ Kinh Vân, Tư Đồ Minh Nguyệt, trở thành người lúc nào cũng theo gót của hắn

Tư Đồ Minh Nguyệt năm nay sáu tuổi, khuôn mặt rạng rỡ thông minh khả ái. Hai mắt đen láy nhìn Độc Cô Bại Thiên với ánh mắt tôn sùng, nhìn lên không trung nói lớn ” Bại Thiên ca ca, muội sau này nhất định phải gả cho huynh”

“Được thôi, sau này khi muội lớn lên, huynh nhất định sẽ cưới muội. Lúc đó muội đừng có từ chối đấy nhé” Độc Cô Bại Thiên trả lời Tư Đồ Minh Nguyệt.

Hai đứa trẻ nói với nhau rất chân thật, giống như một cặp thanh mai trúc mã

Từ đó về sau, Độc Cô Bại Thiên đi tới đâu, Tư Đồ Minh Nguyệt đi theo tới đó.

Năm tháng dần thôi, trong nháy mắt đã tám năm trôi qua.

Chương 3: Hoa Dạng Niên Hoa

Thời gian như nước chảy qua, trong chớp mắt đã trải qua tám năm.

Lúc này, Độc Cô Bại Thiên cũng đã mười sáu tuổi. Từ một thiên tài đánh nhau, hỗn hỗn chi vương trở thành một thiếu niên anh tuấn, mày kiếm mắt hổ, mũi thẳng vuông góc với miệng. Hai mắt sáng như điểm hàn tinh trong đêm tối. Cả người so với người bình thường thì cao hơn nửa cái đầu, thân hình vạm vỡ khiến cho người ta khó có thể nghĩ rằng đây chính là một thiếu niên mười sáu tuổi.

Độc Cô Bại Thiên lúc này đang đứng bên khu rừng ở ngoài tiểu trấn. Hắn đang đứng đợi một nữ tử, một người mà hắn yêu rất sâu sắc, người mà hồi còn nhỏ hắn đã từng hét lớn giữa trời là sau này phải cưới làm vợ – Tư Đồ Minh Nguyệt

Không lâu sau đó, từ đằng xa xuất hiện một đám mây màu xanh. Một lục sắc thân ảnh trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt hắn.

“Bại Thiên ca ca”

Một thiếu nữ tuyệt sắc tung người tới dựa đầu vào ngực của hắn

Một đứa bé gái khả ái năm xưa nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Thiếu nữ này mắt sáng, răng trằng tinh, toàn thân da trắng như ngọc, mỹ lệ như một vị tiên tử.

“Bại Thiên ca ca, muội lúc nào cũng nhớ tới huynh. Chỉ tiếc cha muội không cho muội ra ngoài, bắt muội phải luyện thành tầng thứ bảy của “Minh Nguyệt tâm kinh”. May mắn là cuối cùng sau một tháng muội cũng luyện thành công. Huynh có nhớ muội không?”

Độc Cô Bại Thiên cười nói ” Nhớ chứ. Nếu muội mà không tới đây thì chắc ta phải đi tìm lão đầu tử của muội để sống chết một phen”

Tư Đồ Minh Nguyệt giận dữ nói” Không được nói với cha muội như thế. Cha đối với muội rất tốt”

“Ta nào dám nói với nhạc phụ tương lai của mình như vậy. Vạn nhất mà ông ta biết được đem nữ nhi bảo bối của mình giấu đi thì ta biết cưới ai bây giờ” Độc Cô Bại Thiên cười nói

Tư Đồ Minh Nguyệt tràn đầy hạnh phúc, rời khỏi ngực Độc Cô Bại Thiên nói ” Bại Thiên ca ca, chúng ta vào trong rừng chơi thôi”

“Được thôi”

Lúc này thời tiết đang là mùa hạ. Cả khu rừng được phủ bởi những tán cây màu xanh. Tiếng chim hót cùng với tiếng kêu của các loài thú trong rừng khiến cho khu rừng càng có thêm sinh khí. Khu rừng này không chỉ là nơi đám thợ săn ưa thích mà còn là bảo địa của Độc Cô Bại Thiên va đám trẻ con. Tại nơi này bọn chúng có thể đánh nhau, còn có thể hưởng thụ cảm giác thoải mái không bị sự ước thúc của thế tục. Có thể nói đây chính là không gian riêng của bọn chúng.

Độc Cô Bại Thiên tại nơi này rất là quen thuộc. Nhưng Tư Đồ Minh Nguyệt thì khác vì rất ít khi tới đây. Chủ yếu toàn bị cha bắt ở nhà luyện võ. Vì vậy hôm nay giai nhân đã ở đây khiến cho Độc Cô Bại Thiên phải liên tục giới thiệu mọi thứ xung quanh.

“Bại Thiên ca ca, sao huynh không chịu bái cha của muội làm sư phụ để học võ công chứ?”

“Võ công của ông ấy cao lắm à?”

Tư Đồ Minh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn ” Cha của muội là vương cấp cao thủ. Cao thủ như vậy tính ra tại Hán Đường đế quốc cực ít. Như vậy còn không đủ làm sư phụ của huynh sao?”

Độc Cô Bại Thiên bắt chước bộ dạng của thiếu nữ ” Nhạc phụ của ta là một vương cấp cao thủ, là một trong số rất ít cao thủ tại Hán Đường đế quốc. tính ra thì miễn cưỡng cũng làm sư phụ của ta được”

“Thật là đáng ghét. Một đại nam nhân mà lại đi học cách nói của nữ nhân”

“Nguyệt nhi, lúc nhỏ đúng là ta không thích võ công. Nhưng càng ngày càng lớn lên, ta phát hiện ra ta bắt đầu thích học nó rồi”

Tư Đồ Minh Nguyệt mừng rỡ nói ” Vậy thì tốt rồi. Huynh mau bái cha muội làm sư phụ đi. Lúc đó huynh không chỉ học võ công mà chúng ta còn có thể hàng ngày ở bên nhau nữa”

“Nguyệt nhi, muội để ta nói hết đã. Ta muốn học võ công, nhưng là phải học võ công đệ nhất thiên hạ. Còn các võ công khác thì ta chỉ để tham khảo mà thôi” Độc Cô Bại Thiên phát ra một hào khí mạnh mẽ

“Nhưng huynh sẽ phải tới nơi nào để học chứ”

Độc Cô Bại Thiên lấy hắc ngọc thạch trong người ra nói ” Đây chính là sư phụ của ta. Ta muốn học võ công ở trong nó”

Tư Đồ Minh Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc nói ” Bại Thiên ca ca, đây chẳng phải là vũ khí hồi nhỏ của huynh sao. Muội còn nhớ hồi nhỏ huynh dùng khối hắc ngọc thạch này đánh cho đầu nhị ca muội chảy máu. Nhị ca muội mới chạy tới nhà của huynh tố cáo khiến cho cả ngày hôm đó huynh không dám về nhà”

Độc Cô Bại Thiên xấu hổ gãi gãi đầu nói” Nguyệt nhi trí nhớ tốt quá. Ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nhớ nữa”

“Muội còn nhớ lúc đó muội năn nỉ cha muội ra ngoài kiếm huynh đưa về nhà khiến ch muội với nhị ca không nói chuyên với nhau cả ba ngày nữa”

Độc Cô Bại Thiên nói” Cũng là tiểu Nguyệt nhi của ta thông minh. Mà cái tên tiểu tử đó thua mà vẫn còn ngang ngạnh. Bất quá lâu rồi không gặp hắn, không cùng hắn quá chiêu. Chỉ là không biết khi đó muội lại lén lút giúp hắn chạy khi nào thôi”

Tư Đồ Minh Nguyệt cười ” Biết đánh nhau nên muội đâu đâu dám lén lút giúp huynh ấy chạy chứ. Lúc trước chỉ giúp huynh ấy giương cờ trắng đầu hàng thôi. Kết quả việc đó muội bị cha phạt một trận. Nhị ca muội là đối tượng để cha của muội đào tạo nên dạy dỗ rất nghiêm ngặt. Bất quá nếu muội không giúp huynh ấy bỏ trốn thì sợ rằng huynh cũng không phải là đối thủ của huynh ấy”

“Nói xàm. Hắn là bại tướng dưới ta của ta mà” Độc Cô Bại Thiên cười nói

“Người cách ba ngày khi gặp lại đã khác rồi. Nhị ca muội ngày tiến ngàn dặm, còn huynh chỉ đơn thuần dựa vào sức khỏe của mình. Một người tiến bộ, một người chì dẫm chân tại chỗ. Kết quả không cần nói cũng biết

Độc Cô Bại Thiên nói ” Được rồi, để lần tới ta sẽ lấy sự thực chứng minh cho muội xem. Cái khối hắc ngọc thạch này ta thật sự không hiểu nó. Chẳng hiểu bí mật của nó nằm ở đâu nữa”

Tư Đồ Minh Nguyệt cười nói ” Được rồi, chúng ta không nói về chuyện đó nữa. Muội vừa mới học được một bộ khinh công. Bại Thiên ca ca thử đuổi bắt muội xem”

Nói xong cả người như một đám mây bay ra xa, y phục phất phơ như một cánh bướm mỹ lệ bay thẳng vào sâu trong rừng

Độc Cô Bại Thiên ở đăng sau hét lớn ” Hay lắm. Ta tới ngay đây. Để xm muội có thể chạy đi đâu”

Hắn liền chạy như bay tiến vào sâu trong khu rừng

Trong rừng lúc này tràn ngập âm thanh cười đùa

Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây. Cả nửa bầu trời đã bị nhiễm sắc hồng. Độc Cô Bại Thiên và Tư Đồ Minh Nguyệt hai người cùng ngồi bên bìa rừng nhìn cảnh mặt trời lặn, thần thái hết sức an nhàn.

Khuôn mặt của Tư Đồ Minh Nguyệt tràn đầy nét hạnh phúc ” Thật là đẹp. Ước gì thời gian có thể ngừng lại một khắc, hoặc giả có thể ngừng lại vĩnh viễn”

“Nha đầu ngốc, thời gian làm sao mà có thể dừng lại được chứ. Hơn nữa cái áng mây đỏ này ta nhìn chẳng thấy đẹp chút nào”

Tư Đồ Minh Nguyệt bực mình nói ” Thật đúng là đầu gỗ mà. Không lẽ huynh không thể chìu theo muội một hai câu hay sao?”

“Thời gian không thể dừng lại”

“Huynh….” Tư Đồ Minh Nguyệt giận dữ quay mặt đi chỗ khác

“Độc Cô Bại Thiên cười nói ” Thời gian đương nhiên là không thể dừng lại. Nhưng ta chỉ muốn lúc nào cũng cùng bảo bối Nguyệt nhi của ta nắm tay nhau sống mãi với thời gian mà thôi”

“Tên phối đản này đám chọc ta” Nói xong lên đưa bàn tay nhỏ nhắn đánh vào ngực của Bại Thiên

Mặt trời dần xuống núi, bóng đêm cũng từ từ phủ khắp không gian.

Tư Đồ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Độc Cô Bại Thiên buồn buồn nói ” Bại Thiên ca ca, thật ra hôm nay muội có một chuyện quan trọng muốn nói với huynh”

“Là việc gì thế”

“Không lâu nữa muội có thể phải rời khỏi thị trấn này. Võ công gia truyền của nhà muội không thích hợp cho nữ nhân tu luyện. Vì vậy cha của muội muốn muội tới Vô Song quốc bái một vị võ học đại sư làm sư phụ để học nghệ. Lúc đi có thể muội sẽ không có thời gian để tới gặp huynh nói lời từ biệt. Huynh nhất định phải chờ muội trở về, được không?”

“Dĩ nhiên rồi. Ta nhất định sẽ chờ muội quay về”

Mặt trăng lúc này lên cao. Ánh trăng phủ xuống khu rừng giống như một đám mây trắng lững lở trên các tán cây

Hai người quay trở lại tiểu trấn. Lúc chia tay, Tư Đồ Minh Nguyệt quay người lại nhìn Độc Cô Bại Thiên nói ” Bại Thiên ca ca, huynh nhất định phải chờ muội . Muội sau này phải được gả cho huynh .” Nói dứt lời liền quay mình chạy đi.

“Tất nhiên, ta nhất định sẽ chờ muội”

Chương 4: Vi Tan Vũ Quý

Thời gian trôi đi thật nhanh. Trong chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Ngày hôm nay, nhị công tử Tư Đồ Ngạo Nguyệt của Tư Đồ thế gia cuối cùng cũng đã luyện thành tầng thứ mười một võ công gia truyền ” Minh Nguyệt tâm kinh” khiến cho Tư Đồ Kinh Vân rất cao hứng nắm lấy tay Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Hài nhi, con năm nay mới mười chin tuổi mà đã luyện thần công gia truyền tới tầng thứ mười một. Trong gia tộc của chúng ta trong một trăm năm trở lại đây rất ít ai được như vậy. Cứ theo tốc độ này mà nói thì có lẽ tới khoảng năm mươi tuổi là con hoàn toàn có thể luyện được cảnh giới tối cao tầng thứ mười tám của “Minh Nguyệt tâm kinh”. Khi đó con sẽ đứng vào hang ngũ đế cấp cao thủ. Tương lai của gia tộc chúng ta tất cả sẽ do chính tay con phát dương quang đại”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nhìn thấy bộ dạng kích động của phụ thân, trong lòng dâng tràn hào khí. Ngang dọc giang hồ, tung hoành đại lục ai dám không theo. Đặc biệt là với tuổi của hắn đích thực là rất sung bái anh hung, luôn muốn trở thành một anh hung chân chánh

“Cha, con sẽ làm cho Tư Đồ thế gia danh chấn cả đại lục”

“Tốt, có chí khí. Ta thật sự rất mừng. Ngạo Nguyệt, hôm nay ta để cho ba huynh đệ các con đi chơi ba ngày. Đi đi”

“Thật là quá tốt. Cám ơn cha. Để con đi nói với đại ca và tam đệ” Nói xong liền quay người chạy vào hậu điện của luyện võ đường

Điều này kể cũng không có gì lạ. Cả ba huynh đệ bọn họ ba tháng nay không hề bước ra khỏi cửa nhà. Tư Đồ thế gia đối với từng năm đều đặt ra một yêu cầu rất nghiêm ngặt . Nếu như không đạt được tiêu chuẩn thì không được phép rời khỏi nhà nửa bước. Đó cũng chính là nguyên do vì sao người của Tư Đồ thế gia khi hành tẩu giang hồ ai nấy cũng đều có võ công cao cường.

Kỳ thật ba người con của Tư Đồ Kinh Vân ai nấy cũng đều có tư chất bất phàm. Võ công của bọn họ đều đã vựơt qua tiêu chuẩn. Chỉ có điều Tư Đồ Kinh Vân thân làm gia chủ cho nên đã đặt ra yêu cầu đối với con của mình cực cao. Vì vậy cả ba người đều không giống những người đồng bối khác trong gia tộc.

Lão đại Tư Đồ Hạo Nguyệt năm nay hai mươi tuổi, đã luyện tới tầng thứ mười một của “Minh Nguyệt tâm kinh”, là đệ nhất cao thủ của đám thanh niên trong gia tộc. Lão nhị Tư Đồ Ngạo Nguyệt mười chin tuổi, vừa mới luyện thành tầng thứ mười một “Minh Nguyệt tâm kinh”, là một kỳ tài trong tương lai. Lão tam Tư Đồ Mẫn Nguyệt là là an hem song sinh với Tư Đồ Minh Nguyệt, sinh trễ hơn khoảng nửa giờ . Cũng do tuổi con nhỏ nên chỉ luyện “Minh Nguyệt tâm kinh” tới tầng thứ chin. Mặc dù vậy cũng có thể coi là cao thủ trong lớp trẻ hiện tại.

Không lâu sau ba huynh đệ từ hậu viện bước ra ngoài đại sảnh. Lão đại khôi ngô, lạo nhị thì anh tuấn phi phàm, Còn lão tam thì giống hệt như Tư Đồ Minh Nguyệt tuần mỹ phi thường. Nếu như hắn hóa trang thành nữ nhân thì thật đúng là một đại mỹ nhân

“Bái kiến phụ thân” Cả ba hướng về Tư Đồ Kinh Vân hành lễ, trên mặt ai đó đều lộ vẻ vui mừng

“Đi đi”

“Dạ”

“Ba người các ngươi có ra ngoài cũng không được đi kiếm Bại Thiên”

Cả ba đều gật gật đầu

“Nếu như thằng bé đó muốn rủ các ngươi đánh nhau thì các ngươi nhầt định phải phong bế lấy sáu thành công lực của bản than. Cái tên tiểu tử đó mặc dù than thể cường hãn nhưng ngày hôm nay các ngươi đã khác rất nhiều. Vì vậy cần phải cẩn thận đừng làm nó bị thương”

Ba ba huynh đệ đều gật đầu. Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Bọn con biết rồi. Lần trước ba huynh đệ bọn con cũng vì nhường hắn. Nhưng tên tiểu tử đó thật đáng ghét. Bọn con vì nhương hắn mà nhận thua, hắn lại còn ngang nhiên cười nhạo che võ công của bọn con là vô dụng. Lần này nhất định phải cho hắn nếm mùi khổ sở mới được”

Tư Đồ Kinh Vân nói ” Bại Thiên cái đứa bé này tư chất rất tốt, là một người trời sinh để học võ. Trước đây ta còn vì nó không chịu học võ mà nuối tiếc, nay xem ra ta đã quá lo xa rồi”

Tư Đồ Hạo Nguyệt”Chỉ là đánh nhau điên khùng thôi”

Tư Đồ Kinh Vân nói” Không phải vậy. Bằng vào tu vi hiện tại của ta cảm giác thấy được trong người của nó có một cỗ chiến ý cực mạnh. Đúng ra nó phải đi theo con đường võ đạo. Chỉ có điều nó vẫn chưa nhận ra thôi”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Hắn thật sự lợi hại vậy sao? Chỉ đáng tiếc là tuổi của hắn đã quá cao, tập võ có lẽ đã muộn rồi?”

Tưu Đồ Kinh Vân nói ” Hắn từ nhỏ chỉ toàn đánh nhau, thân thể căn cơ đã được tôi luyện căn bản không muộn chút nào. Huống chi hắn lại không phải là người bình thường. Độc Cô gia không có người bình thường”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói ” Con biết tỷ phu không phải là một người bình thường. Nhưng còn Độc Cô thúc thúc và Độc Cô gia gia không lẽ cũng không phải là người bình thường sao?”

Tư Đồ Kinh Vân cất tiếng quở trách ” Tỷ tỷ của ngươi vẫn còn chưa gả cho tiểu tử đó” Sau đó tiếp tục nói tiếp ” Đám hài tử các ngươi, cao thủ thật sự thường không có tiếng tăm gì cả. Các ngươi nhất định phải ghi nhớ. Được rồi, các ngươi hãy ra ngoài đi”

Ba huynh đệ hơn ba tháng này ở trong nhà. Hôm nay giống như chim sổ khỏi lồng, không cần nói cũng biết vui mừng tới mức nào. Đi trên con đường nhìn thấy cái gì cũng có cảm giác vui sướng.

Độc Cô gia là hàng xóm vớ i họ, hai nhà chỉ cách nhau một con đường. Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Ngạo Nguyệt tiến tới trước cửa gọi lớn ” Tên khùng”. Tư Đồ Mẫn Nguyệt thì lại khác ” Tỷ phu, đệ tới thăm huynh đây”

Đám người hầu nhìn thấy ba vị công tử của Tư Đồ thế gia vội chạy vào trong bẩm báo. Bọn họ đối cách xưng hộ quái lạ của ba người đã trở nên quen thuộc.

Không lâu sau, một thanh niên cao lớn từ trong bước ra. Người này cao hơn người bình thường nửa cái đầu, bộ dạng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi. Hai hàng mi nhập vào giữa, cái mũi nằm vuông góc với miệng. Đặc biệt là hai con mắt đen nhánh như hàn tinh phát sáng trong ban đêm. Người thanh niên này chỉ mặc một cái khố, lõa thể ở phía trên. Cả người đen bóng như cổ đồng, cơ bắp trên người kết lại như một con rồng uốn quanh người tạo cảm giác lực lưỡng. Một sợi dây đen quấn quanh đầu, tua dây bay phất phơ tạo ra cảm giác phóng túng, mang theo một khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, một khí thế duy ngã độc tôn.

Đó chính là Độc Cô Bại Thiên. Hắn cũng vừa mới ngủ trưa dậy xong

Độc Cô Bại Thiên cười một cách đểu giả nói ” Thì ra là ba chú em vợ. Xin thứ cho tỷ phu nghên đón chậm trễ”

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ nói ” Tên đánh nhau điên khùng kia, muội muội của ta vẫn chưa gả cho ngươi. Mà giả có gả cho ngươi thì ngươi củng phải cung kính gọi ta một tiếng “đại củư tử”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt lúc này cũng chạy qua cười ” Tỷ phu, ba tháng không gặp xem ra huynh càng ngày càng anh vũ bất phàm nha”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cùng tỷ tỷ đều giống nhau. Từ nhỏ đã rất là sung bái Độc Cô Bại Thiên. Mặc dù trong những năm gần đây công lực đại tiến, công phu đánh nhau chưa chắc đã dưới Độc Cô Bại Thiên nhưng hắn vẫn rất sùng bái

“Đúng là em vợ ngoan. Lúc nào cũng biết dáng vẻ anh minh thần võ của ta”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Thằng khùng kia, ngươi chỉ có biết yêu với đương thôi. Hãy cẩn thận hôm nay bọn ta phải làm cho ngươi quỳ xuống cầu xin bọn ta đó”

Độc Cô Bại Thiên nói ” Nhị tiểu cửu tử, ngươi đúng ra không nên nói như vậy. Ta thật sự đang muốn đánh nhau đây. Ta vừa mới học võ công nên cũng muốn tìm một ai đó để động chân động tay. Bọn ngươi tới lúc này thật là quá tốt. Đại cửu tử, nhìn người có vẻ đang rất giận dữ. Có phải muốn ta giúp cho hạ hoả không”

Cả ba người đều lấy làm kinh ngạc. Không ai ngờ là một người không thích tập võ mà chỉ thích đánh nhau như điên lại đột nhiên bắt đầu học võ.

Tư Đồ Hạo Nguyệt không kim được hỏi ” Ngươi học võ? Học từ hồi nào? Học với ai thế”

“Chỉ là học mấy thứ võ công thông dụng trên đại lục, cái gì mà gọi là tam lưu võ công thôi. Như vậy đối phó với các ngươi cũng đủ rồi”

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ nói ” Thằng khùng kia, chúng ta lập tức ra ngoài thành thử sức”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Nguyên bọn ta muốn bái kiến Độc Cô thúc thúc và Độc Cô gia gia trước. Bây giờ xem ra phải tính chuyện này trước rồi bái kiến sau vậy”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt hiển nhiên đối với những cảnh như thế này rất là quen thuộc, chỉ đứng bên cạnh cười hì hì

Độc Cô Bại Thiên nói ” Được , bọn ngươi đứng đây chờ ta”

Nói xong liền chạy vào trong hậu viện. Một lúc sau trên người mặc thêm một cái áo khoác chạy ra.

Hôm nay là một ngày của mùa xuân. Cảnh sắc hòa cùng ánh nắng tạo thành một cảnh tượng đẹp mê người. Cả bầu trời không hề có chút mây. Gió xuân thổi nhè nhẹ qua thân người khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái

Hai bên đường cỏ non mọc lên mang một màu xanh mướt như tơ chứa đầy sức sống. Không khí xung quanh pha trộn với hơi đất, hơi cỏ cây tạo thành một cảnh tượng đầy sắc xuân.

Độc Cô Bại Thiên bốn người cùng đi ra ngoài theo ven đường.

Thật ra cả bốn người đều chơi với nhau rất thân mặc dù Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt đều lớn hơn Độc Cô Bại Thiên nhưng chưa bao giờ bọn họ dám chế nhạo hắn là ” nhược tiểu nhi đồng”. Huống chi sau này quan hệ giữa Tư Đồ Minh Nguyệt với hắn lại lạ ” hữu thượng gia than”. Vì vậy, mặc dù giữa bọn họ nếu không đấu miệng thì cũng đánh nhau nhưng giữa bọn họ giao tình rất sâu đậm

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói „ Tỷ phu, rốt cuộc huynh đã học được chiêu thức gì thế”

“Nhiều lắm, tỉ như là dã mã phân tong, kim kê độc lập. Đối phó với đại tiểu cửu từ thì là Úng trung tróc miết(vò bắt con ba ba), còn nhị tiểu cửu tử thì là thủ chu đãi thỏ(ôm cây đợi thỏ)

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ” Độc Cô Bại Thiên, ta nói lại lần nữa. Muội muội của ta vẫn chưa gả cho ngươi. Giả sử sau này có gả cho ngươi thì ngươi cũng phải gọi ta một tiếng “đại cửu ca” chứ không phải là “tiểu cửu tử””

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng giận dữ nói “Độc Cô Bại Thiên, hiện tại ngươi cũng chỉ có nói thôi. Để lát nữa bọn ta nhất định phải làm ngươi quỳ xuống van xin cho coi”

“Được thôi, ta cũng đang sốt ruột lắm đây”

CẢ đám liền kéo nhau ra khu rừng ngoài thành, thánh địa đánh nhau của bọn chúng.

Lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra có một đôi nam nữ đang ngồi bên cạnh khu rừng. Nữ nhi đó tỏ ra rất than cận vơi thiếu niên. Nhìn bộ dạng hai người đó tỏ ra rất hạnh phúc

Độc Cô Bại Thiên ban đầu hoàn toàn không để ý. Nhưng đột nhiên hắn phát hiện ba huynh đệ Tư Đồ đột nhiên tắt tiếng cười liền tò mò nhìn về phía đôi nam nữ đó. Đôi nam nữ lúc này cũng nhìn về bọn họ.

“Oanh”

Độc Cô Bại Thiên giống như bị sét đánh trúng, cả đầu như ong ong, trong đầu hoàn toàn trống rỗng phải khoảng một lúc sau mới tỉnh lại.Thiếu nữ đó chẳng phải là Nguyệt nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ sao.Hai năm không gặp, Tư Đồ Minh Nguyệt ngày càng xinh đẹp và diễm lệ. Từ một tiểu nha đầu nay đã trở thành một thiếu nữ tuyệt sắc.Tuy nhiên, Nguyệt nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ lại đang ngồi rất thân mật bên cạnh một thanh niên. Người thanh niên này tuấn mĩ dị thường, anh khí bức nhân. Độc Cô Bại Thiên lúc này liền hiểu rõ, phản bội, người yêu của hắn đã phản bội hắn.

Tư Đồ Minh Nguyệt lúc này cũng đã nhìn thấy bốn người, trên khuôn mặt lộ vẻ lúng túng liền đứng dậy. Nàng ta vừa muốn đưa tay đỡ thanh niên kia đứng lên thì lập tức rút tay về. Người thanh niên kia bình thản đứng dậy.

“Đại ca, nhị ca, tam đệ”

“Hừm”

Cả ba người cùng hừm một tiếng. Ba người bọn họ không thể ngờ rằng sẽ gặp mặt Tư Đồ Minh Nguyệt dưới tình huống như thế này. Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Ngạo Nguyệt trong mắt đã xem Độc Cô Bại Thiên là muội phu, Tư Đồ Mẫn Nguyệt thì trước mặt hay sau lưng mọi người đều gọi Độc Cô Bại Thiên là tỷ phu. Độc Cô Bại Thiên chính là nữ tế tương lai của Tư Đồ thế gia. Chuyện này cơ bản không là bí mật gì. Tuy nhiên sự thật trước mắt lại khiến cho bọn họ khó mà chấp nhận được.

“Bại Thiên ca ca, muội, muội….”

Tư Đồ Minh Nguyệt thật sự lúng túng không biết phải nói cái gì

Tình cảnh như thế này khiến cho trái tim của Độc Cô Bại Thiên tan nát. Đây chính là nữ tử mà hắn yêu rất sâu đậm sao?Thật sự là nữ tử mà hắn yêu hay sao?Cả hai năm qua lúc nào hắn cũng tự nhủ với mình là phải chờ cô ấy trở về lại chính là nữ tử này sao? Người mà từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nói với hắn ” Bại Thiên ca ca, ta sau này lên nhất định phải gả cho nguơi” là nữ tử này sao?

Độc Cô Bại Thiên như nghe trong tim mình vỡ ra. Từng chuyện khi xưa lại hiện dra trước mắt.

Một tiểu nữ hài đẹp như ngọc đang đuổi theo sau một thiếu niên, cất giọng trong trẻo gọi ” Bại Thiên ca ca, huynh chậm lại đã. Muội không theo kịp huynh rồi”

“Bại Thiên ca ca, huynh cõng muội đi” Tiểu nữ hai nhảy lên lưng hắn cười cười nói

“Bại Thiên ca ca, sau này lớn lên nhất định muội phải gả cho huynh” Ngữ khí của tiểu nữ hài rất kiên định, thần tình khả ái

Vụt một cái, tiểu nữ hài đó biến thành một thiếu nữ sáng rực rỡ. Thiếu nữ đó tới sát sau lưng hắn, lấy tay bịt lấy mắt hắn hỏi “Đoán xem muội là ai”

Mùi hương của thiếu nữ ngày càng tiến sát đến người hắn, một âm thanh yêu kiều vang lên” Bai Thiên ca ca, đừng đánh nhau với bọn họ nữa. Đi chơi với muội đi”

Giọng nói yêu kiều của thiếu nữ lại thỏ thẻ bên tai hắn ” Bại Thiên ca ca, ta sau này nhất định phải được gả cho huynh”

Bỗng trong nháy mắt cảnh vật thay đổi. Vị thiếu nữ đó bỗng trở thành một cô gái xinh đẹp mỹ lệ đang ngồi sát bên cạnh một người thanh niên. Nhưng người thanh niên đó lại không phải là hắn là lại chính là hình bóng của người thanh niên lạ kia.

Hai mắt của Độc Cô Bại Thiên dần đỏ

“A…”

Hắn thét lớn lên một tiếng rồi chạy nhanh về tiểu trấn. Bên tai hắn vẫn nghe thấy rõ Tư Đồ Minh Nguyệt đang lớn tiếng gọi ” Bại Thiên ca ca”, đang kêu hắn dừng lại. Nhưng hắn không dám dừng. Hắn sợ Tư Đồ Minh Nguyệt sẽ nhìn thấy hắn khóc, sợ cô ta nghe thấy thanh âm vỡ tan trong lòng hắn.

Chương 5: Nan Vong Sơ Luyến

Ba huynh đệ Tư Đồ vội quay người đổi theo nhưng Tư Đồ Ngạo Nguyệt chạy được vài bước thì dừng lại. Nếu như ba huynh đệ bọn họ cùng đuổi theo hết thì còn gì thể diện muội muội của bọn họ nữa chứ. Huống chi bên cạnh đó còn có một “ngoại nhân”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt sau đó mới tới Độc Cô gia thì thấy Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Mẫn Nguyệt đang đứng trước cửa phòng của Độc Cô Bại Thiên .Trần Đình, mẫu thân của Độc Cô Bại Thiên lúc này cũng đang bước tới.

Trần Đình năm nay gần bốn mươi, thần thái ung dung. Thời gian như không hề để chút dấu vết gì trên khuôn mặt mỹ lệ của bà. ” Bọn ngươi làm gì mà hốt hoảng lên thế. Không lẽ Bại Thiên nó lại gây ra đại hoạ gì à? Chỉ tiếc là phụ than của nó hiện tại không có ở nhà. Nếu không thì nhất định sẽ giáo huấn nó một phen”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói ” Cô cô, lần này không phải vậy. Tỷ tỷ của con đã trở về rồi”

HAi mắt xinh đẹp của Trần Đình vụt sang. Bà ta đương nhiên biết Tư Đồ Minh Nguyệt chuẩn bị làm con dâu của nhà Độc Cô gia. ” Thật sao, Nguyệt nhi đã trở về sao? Bọn ngươi muốn tìm Bại Thiên chứ gì? BẠi Thiên, con còn không mau mở cửa ra. Nguyệt nhi đã trở về rồi. Con còn không mau tới gặp cô ấy sao?”

Độc Cô Bại Thiên ở bên trong nói ra” Không đi. Con đang muốn yên tĩnh một mình”

Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Mẫn Nguyệt thở dài thoải mái, biết rằng hắn vẫn bình yên không có chuyện gì. Ban nãy bọn họ vẫn cứ sợ hắn sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Cô cô, con có chuyện này muốn nói với cô cô”

Trần Đình cũng đã nhìn ra có chuyện không ổn”Bọn ngươi theo ta vào đại sảnh”

Bốn người cùng đi vào đại sảnh. Tư Đồ Mẫn Nguyệt lúc này liền vội nói ” Cô cô, hồi nãy, hồi nãy tỷ phu của con nhìn thấy tỷ tỷ của con…..”

Trần Đình cuối cùng cũng hiểu rõ mọi việc, hai hàng mi không khỏi nhíu lại. Thảo nào con của mình nó lại phản ứng như vậy. Tính cách của Độc Cô Bại Thiên bà ta biết rất rõ. Bình thường chuyện dù lớn như thế nào nó cũng không quan tâm. Nhưng việc này lại đánh rất mạnh vào tâm lý của nó

“Ba người các ngươi đã cùng Bại Thiên chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Tính cách của nó ta nghĩ các ngươi biết rất rõ. Bình thường nó biểu hiện rất cuồng ngạo, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì. Nhưng…. Cái thằng bé này đối với tình cảm thì thực sự lại rất yếu đuối”

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói ” Chúng con ai cũng biết tính cách của hắn. Sự việc này phát sinh quá đột ngột. Minh Nguyệt cũng thật quá đáng. Bọn con trở về nhất định phải tìm nó nói chuyện”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói ” Cô cô xin cứ an tâm. Bọn con trở về nhất định sẽ tim cách thuyết phục Minh Nguyệt”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói ” Trừ Ngạo Thiên tỷ phu ra, con nhất định không nhân ai làm tỷ phu của mình cả”

Trần Đình chỉ cười khổ” Cái lũ ngốc này, tình cảm đâu phải là việc muốn khuyên là được. Tâm sự của nữ nhi các ngươi vĩnh viễn không bao giờ hiểu đâu. Ai! Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên thôi”

Tiểu công chúa Tư Đồ thế gia Tư Đồ Minh Nguyệt trở về đúng ra là một việc rất đáng mừng. Chỉ là về cùng cô ta lại có thêm một thiếu niên rất anh tuấn. CÁc trưởng bối của Tư Đồ thế gia với con mắt kinh nghiệm của bọn họ cũng nhìn không ra giữa hai người có quan hệ gì. Cái không khí náo nhiệt tại bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Ngay sau khi ăn uống xong, ba huynh đệ Tư Đồ thế gia lập tức đi tới Độc Cô gia

Cha của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Ngôn Chí lúc này cũng đã trở về. Khi ba người tới thì ông ta đang ngồi uống trà trong phòng.

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói ” Thúc thúc, Bại Thiên tỷ phu ổn chứ?”

Độc Cô Ngôn Chí thấy hắn ta xưng hô quái lạ như vậy cười nói ” Cái tên tiểu gia hoả này, sau này phải đổi cách xưng hô đi. Không được kêu là tỷ phu gì nữa”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt gãi gãi đầu nói ” Trừ Bại Thiên tỷ phu ra, con không nhân ai làm tỷ phu của mình đâu”

Độc Cô Ngôn Chí chỉ còn biết cười cười

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Thúc thúc, Bại Thiên hắn vẫn ổn chứ”

Độc Cô Ngôn Chí cười nói ” Các ngươi không lẽ không biết tính khí của nó. Mỗi lúc giận lện nó đều ăn thật nhiều. Bây giờ có lẽ nó đang ở dưới bếp vừa ăn vừa uống ồi”

Ba huynh đệ nghe xong liền đi tới nhà bếp. Vừa mở cửa tiến vào thì đã thấy Độc Cô Bại Thiên đang ngồi bên trong. Cả một bàn ăn đã bị hắn ăn hết quá nửa. Rượu cũng bị hắn uống hết rất nhiều.

Cả đống thức ăn này đủ để cho cả ba người ăn thế mà lại bị mình hắn giải quyết hết khiến cho cả ba người đều rất kinh ngạc.

Ba người chỉ biết đứng nhìn hắn ăn uống

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói ” Bại Thiên, ta thật không biết nói với ngươi như thế nào. Ở nhà bọn ta không có có hội để nói chuyện với muội muội”

Độc Cô Bại Thiên nói ” Không cần phải nói gì hết. Ba người các ngươi ai mà dám nói với cô ấy cái gì thì đừng trách ta”

Cả ba người đều hy vọng Tư Đồ Minh Nguyệt sẽ gả cho Độc Cô Bại Thiên. Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Bốn người nhất thời trầm mặc hồi lâu

Bỗng lúc đó, hạ nhân tiến vào bẩm báo ” Thiếu gia, Tư Đồ tiểu thư đang đợi thiếu gia trong phòng”

Ba huynh đệ Tư Đồ vui mừng, Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói ” Tỷ phu, tỷ tỷ của ta đã hồi tâm chuyển ý rồi. Huynh mau tới đó đi”

Độc Cô Bại Thiên đứng dậy nói ” Theo tar a ngoài coi thử”. Nói xong liền quy người đi thẳng ra ngoài

“Đại ca, nhị ca, chúng ta có cần phải đi không?”

Hai huynh đệ nhìn nhau rồi đồng thời trả lời ” Chúng ta về nhà trước đã”

Trong đời người cái khó quên nhất cũng là cái không thể nào quên được chính là mối tình đầu.

Ở trong phòng, Độc Cô Bại Thiên đã nhìn thấy bong dáng người mà hai năm hắn mong nhớ. Vẫn thân hình mặc cái áo màu xanh đó chỉ có điều khuôn mặt bây giờ rất tiều tuỵ

“Bại Thiên ca ca”

Tư Đồ Minh Nguyệt bổ nhào vào trong lòng hắn

Độc Cô Bại Thiên vừa muốn tránh lại vừa muốn không tránh. Hắn không muốn Minh Nguyệt dựa vào người mình

Tư Đồ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói ” Bại Thiên ca ca, muội xin lỗi huynh. Muội biết là muội không nên cùng lúc yêu hai người ….”

Nước mắt không ngừng rời xuống ngực Độc Cô Bại Thiên làm ướt đẫm y phục của hắn

“Huynh biết không, hai năm nay phần lớn lúc nào muội cũng nhớ về huynh. Nhưng vào lúc đó thì Lưu sư huynh xuất hiện bước vào đời của muội. Hơn nữa huynh ấy còn đối với muội rất tốt. Muội phát hiện ra trên người Lưu sư huynh có nhiều điểm rất giống huynh, cũng rất bất khuất, rất kiên nhẫn. Muội bắt đầu nghĩ Lưu sư huynh chính là huynh đang an ủi vỗ về muội. Ai ngờ càng ngày càng sâu để rồi cuối cùng yêu Lưu sư huynh giống như yêu huynh vậy. Ô ô….muội rất đâu khổ……”[Audio] Tiên Giả

Độc Cô Bại Thiên nghe thấy nàng ta nói, thấy nàng ta khóc nhưng vẫn đứng yên bất động, không hề nói một lời nào

Khi tình yêu bị chia làm đôi thì có còn gọi là tình yêu nữa hay không???

“Bại Thiên ca ca, huynh nói gì đi. Huynh hãy đánh muội đi” trên khuôn mặt Tư Đồ Minh Nguyệt không ngừng đổ lệ

Độc Cô Bại Thiên từ từ đỡ Mạn Nguyệt ra khỏi ngực mình nói ” Chỉ vì anh ta giống ta mà nàng thích anh ta sao?”

“Huynh ấy có lý tưởng, có hoài bão. Huynh ấy muốn trong võ lâm chấn động thiên hạ, huynh ấy muốn lập nên một sự nghiệp huy hoàng tại đại lục….” Vừa ngước lên nhìn thấy sắc mặt của Độc Cô Bại Thiên, Tư Đồ Minh Nguyệt đang nói lập tức ngưng lại

Độc Cô Bại Thiên trong lòng tự chế nhạo: có lý tưởng, có hoài bão. Còn ta, chỉ là một tên tiểu tử, một thằng đánh nhau điên khùng thôi.

Tư Đồ Minh Nguyệt kinh hãi nhìn hắn ” Bại Thiên ca ca, huynh hãy tha thứ cho muội, huynh đừng như vậy. Huynh hãy cho muội một chút thời gian, muội nhất định sẽ quên Lưu sư huynh được mà”

Độc Cô Bại Thiên thật sự hoàn toàn thất vọng. Giờ phút này mà cô ta vẫn còn nghĩ tới vị Lưu sư huynh đó

” Nguyệt nhi, muội không cần phải tự trách. Khi xưa chúng ta còn quá nhỏ, căn bản không hiểu tình yêu là cái gì. Tình yêu không phải là trách nhiệm mà nó còn cần trái tim của hai người lúc nào cũng ở bên cạnh nhau”

Muội không cần vì lời thề lúc nhỏ mà canh cánh bên lòng, Lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, đó không phải là tình yêu thật sự. Hơn nữa ta lại có thể sẽ không đem lại hạnh phúc cho muội. Gia gia của ta nói ta là “nghịch thiên chiến hồn”. Cả cuộc đời của ta có lẽ sẽ sống trong cảnh đánh nhau ve giết choc. Hiện tại sinh hoạt của ta vẫn con đang bình thường. Nhưng chỉ sợ sau này khi bão tố kéo đến thì cũng là lúc ta tiến vào giang hồ, không còn đường để quay lại.

Hãy quay trở về bên cạnh Luư sư huynh của muội đi. Ta mặc dù chỉ mới nhìn qua hắn nhưng ta có cảm giác hắn thật sự rất yêu thương muội, hắn có khả năng mang lại hạnh phúc cho muội. Đi đi, chúc cho hai người sẽ sống với nhau đến bạc đầu giai lão.

Tư Đồ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói không thành tiếng “Ô ô…không, Bại Thiên ca ca, muội vĩnh viễn không xa rời huynh”

Độc Cô Bại Thiên lần nữa đỡ Minh Nguyệt ra khỏi ngực mình, dẫn cô tar a khỏi phòng tiến về phía cửa.

Đám hạ nhân của Độc Cô gia kinh dị nhìn vẻ mặt vô cảm của Đôc Cô Bại Thiên cùng khuôn mặt đẫm lệ của Tư Đồ Minh Nguyệt, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Độc Cô Bại Thiên đưa Tư Đồ Minh Nguyệt tới trước cửa Tư Đồ thế gia rồi dừng lại

Trên mặt Tư Đồ Minh Nguyệt tràn đầy nước mắt ” Bại Thiên ca ca, muội sẽ không rời xa huynh đâu”

Độc Cô Bại Thiên vẫn không nói gì

“Bại Thiên ca ca, huynh có thể ôm lấy muội lần nữa được không?”

Độc Cô Bại Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng yên bất động

“Bại Thiên ca ca, huynh thật sự rất vô tình”

Tư Đồ Minh Nguyệt mắt đẫm lệ quay người chạy vào bên trong

Độc Cô Bại Thiên quay người trở về nhà. Trong nội tâm của hắn bây giờ rất đau khổ. Một tình cảm bỗng nhiên xuất hiện một lớp mây đen. Hắn thực sự muốn buông xuôi nhưng lại có cảm giác như vậy là mình đang trốn tránh.

Mối tình đầu thật khó quên

Mối tình đầu rất khó quên. Bởi vì trong đó ngoài sự chua chat còn hàm chứa sự nhiệt tình, có vô ưu nhưng cũng có chân thành, có tình cảm sâu sắc nhưng thuần khiết

Mối tình đầu khó quên cũng vì những lời thề non hẹn biển lúc nào cũng vang vọng bên tai. Cũng bới vì giọng nói, dung mạo, tiếng cười dù đã qua nhưng lúc nào như cũng hiện ra trước mắt, cũng bởi vì chuyện mặc dù là quá khứ nhưng lúc nào cũng còn dư vị ở trong tim.

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !