1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Bất Tử Bất Diệt
  4. Tập 2: Ảm Nhiên cuồng nhân (c6-c10)

[Audio] Bất Tử Bất Diệt

Tập 2: Ảm Nhiên cuồng nhân (c6-c10)

❮ sau

Chương 6: Ảm Nhiên

Độc Cô Bại Thiên trong lòng đau khồ đến cực điểm, chạy một hơi về đến nhà rồi tự giam mình trong phòng. Hôm nay sự việc phát sinh quá bất ngờ, hắn không sao ngờ được người cùng với hắn thề non hẹn biển là Nguyệt Nhi lại có thể là người ba lòng hay ý, hắn không cách nào chấp nhận được sự thật này. Hắn chạy đền trù phòng, lấy một hữu rượu rồi quay về phòng, mở nắp ra, ngửa mặt lên đổ rượu liên hồi vào miệng, lát sau thì chìm vào giấc ngủ

ngày thứ hai trời vừa sáng, Tư Đồ thế gia ba huynh đệ liền lao đến nhà Độc Cô Bại Thiên.

“Bại Thiên, tỉnh ngủ đi, nhanh nhanh tỉnh ngủ đi” ba người vừa lay vừa lắc, cuối cùng Độc Cô bại Thiên cũng tỉnh.

Tư Đồ mẫn Nguyệt nói: ” tỷ phu, người đừng ngủ nữa. chị của ta khóc lóc cả đêm rồi, sang sớm hôm nay đã thu dọn đồ đạc, muốn lên đường quay về Vô Song quốc.”

Độc Cô Bại Thiên hoảng sợ thoáng cái đã ngồi dậy liền.

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói: “Bại Thiên, ngươi tranh thủ thời gian chạy theo, nếu không sẽ không kịp”

Độc Cô Bại Thiên ngây người ngồi trên giường, hắn nghĩ đến những lời nói tối hôm qua nói với Tư Đồ Minh Nguyệt.

” Nguyệt nhi, ngươi không cần phải tự trách. Quá khứ chúng ta còn nhỏ, cơ bản không biết ái tình là cái gì. Ái tình không chỉ là lời hứa, mà còn là trách nhiệm, nó còn cần trái tim của 2 người vĩnh viễn ở bên nhau.

……Truyện Audio

“Nàng hãy quay lại với Lưu sư huynh đi, ta chỉ mới nhìn qua hắn, nhưng mà có cảm giác hắn thật sự yêu nàng, hắn có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Đi đi, chúc các người bạch đầu giai lão.”

Hắn lại nằm trên giường, từ từ nhắm mắt. Hắn không nên đuổi theo thì hơn, chẳng những có thể làm nàng thương tâm hơn, bởi vì trong lòng nàng còn có Lưu sư huynh.

Tư Đồ Ngạo Nguyệt lo lắng nói to: ” Bại Thiên, ngươi nhanh đứng dậy, nếu không đứng dậy sẽ không kịp đó”

Ba người bắt đầu kéo hắn đứng dậy khỏi giường

Độc Cô Bại Thiên tức giận nói: “các ngươi buông tay ra, việc của cô nương ấy có liên quan gì đến ta? Ta đã cùng cô nương ấy nhất đao lưỡng đoạn, từ đây không có quan hệ gì nữa”

Ba người đứng như trời trồng, nhìn hắn như nhìn người lạ

“tỷ phu, người thật sự không yêu mến tỷ tỷ ư?

” trong tim cô ấy đã có người khác rồi”

“nhưng tối hôm qua, tỷ tỷ rõ ràng cùng 3 người chúng tôi nói chuyện, nói là người đã ko yêu mến tỷ tỷ”

” ta nghĩ mình muốn có ái tình hoàn chỉnh, nếu như một đoạn ái tình đã chia làm hai nữa, hoặc đã có vết bẩn, thì không có lại hay hơn. Nếu như tiếp tục nữa, thì sẽ là tình yêu đó, mang lại kết thúc vô cùng đau khổ. Thà kết thúc sớm còn hơn.

Tư Đồ tam huynh đệ im lặng

” Ba người các ngươi đến vừa đúng lúc, hôm qua chúng ta chưa đánh nhau, hôm nay tiếp tục, đến hoa viên nhà ta.

Độc Cô Bại Thiên kéo ba người đến hậu viên

Tư Đồ ba huynh đệ không có những chiêu thức đẹp, cũng ko dùng nội lực quá mạnh, hoàn toàn giống như lúc còn bé, ba người đồng thời tấn công Độc Cô Bại Thiên, dùng sức mạnh như trâu cùng với hắn đánh nhau.

“binh binh bàng bàng”

Bên trong sân vang lên những tiếng đánh nhau thành 1 tràng

Sau nửa giờ, 4 người đều nằm trên đất, khuôn mặt mỗi người bầm xanh

Qua một lúc, Độc Cô Bại Thiên lảo đảo đứng dậy, nhìn những vết bầm tím trên mặt ba người cười lên ha ha thật lớn, tiếp đó lại khóc thật lớn, sau đó lại im lặng, quay người chạy vào trong phòng.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, lặng lẽ một hồi, sau đó đứng dậy bỏ đi.

trong mấy ngày tiếp theo, Độc Cô Bại Thiên hình như thật sự say mê võ học, cả ngày cùng phụ thân học võ. Đương nhiên đều là một số chiêu cơ bản.

Vài năm nay Độc Cô Bại Thiên với tuổi tác lớn lên, thân thể càng lúc càng cường hãn. hầu như cứ mười ngày nửa tháng mới đi tìm lũ bạn lưu manh của hắn đánh lộn một lần, chủ yếu là mỗi lần đánh lộn, bọn vô lại đó đều nghỉ vài ngày. Hiện tại hắn hai ba ngày lại tìm chúng đánh lộn 1 lần, khiến lũ lưu manh kêu khổ suốt ngày.

Ngoài ra, do sóng gió của Tư Đồ Minh Nguyệt, Tư Đồ Kinh Vân đặc biệt cho phép ba huynh đệ Tư Đồ Hạo Nguyệt mỗi tuần lễ đi ra ngoài 1 người, cùng Độc Cô Bại Thiên đánh nhau giải sầu.

Độc Cô Bại Thiên tự mình thấy tê cóng, mỗi lần trở về nhà với thân thể đầy thương tích, đau thương trong lòng dường như giảm đi một ít.

Cuối cùng sau một lần uống rượu, hắn bị đám bạn vô lại đưa đến kĩ viện. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn cảm thấy có người đang cởi y phục của mình. Chàng liền vung chưởng đánh, một tiếng “chat”, đánh ngay vào mặt đối phương.

“a”

1 tiếng kêu kinh sợ

Độc Cô Bại Thiên mở mắt nhìn, đúng là một cô gái đẹp. ” Cô nương là ai?”

“Tôi là Mẫu Đơn”

“Đây là đâu?”

” Đây là Lập Xuân viện”

“Cái gì? Đây là kĩ viện”

“Đúng… … Đúng vậy” Mẫu Đơn nhìn thấy vẻ mặt Độc Cô Bại Thiên đầy vẻ giận dữ hù dọa đến run lẩy bậy

Độc Cô Bại Thiên phẫn nộ, sau đó lại tiêu tan hết phẫn nộ. Đám bạn vô lại, dù không phải là người chánh phái, nhưng bản thân thấy giao tình hoàn toàn chân thành. Tình cảm đó đến từ những lần đánh nhau từ bé đến lớn. Bọn họ nhất định thấy mình ngày nào cũng đều đau khổ, nện muốn mình “phóng túng” 1 lần, bất quá không nên trách họ.

“Cô nương gọi là Mẫu Đơn””Đúng”

“Các ngươi ở đây ngoài ngủ với khách, còn phục vụ cái gì nữa?”

” bồi khách nhân uống rượu, cho khách nhân nghe đàn hát”

“Tốt, cô nương hãy đàn hát 1 khúc nhạc nha”

Mẫu Đơn ôm tỳ bà, vừa đàn vừa hát:

” Trường tương tư, tại Trường An

Lạc vĩ thu đề kim tĩnh lan,

Vi sương thê thê đạn sắc hàn

Cô đăng bất minh tự dục tuyệt,

Quyết duy vọng nguyệt không trường thán !

Mỹ nhân như hoa cách vân đoạn

Thượng hữu thanh minh chi trường thiên,

Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan;

Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,

Mộng hồn bất đáo quan sơn nạn !

Trường tương tư, thối tâm can..”*

“Nhớ nhau hoài, ở Trường An

Giun dế kêu mùa thu bên thành giếng vàng

Sương mỏng thê lương, chiếu tre lạnh lẽo

Ngọn đèn lẻ loi không sáng, niềm nhớ càng xót xa

Cuốn màn trông trăng mà than dài

Người đẹp như hoa cách trong đám mây

Trên có bầu trời cao như xanh thẳm mịt mù

Dưới có từng lớp sóng biếc trong suốt

Trời rộng đường xa, hồn bay trong đau khổ

Hồn mộng không đến được vì quan san hiểm trở

Nhớ nhau hoài, héo hắt ruột gan… “

Tiếng ca dịu dàng bi thương, trong lòng Độc Cô Bại Thiên đau thương, đúng lúc kết hợp với ưu tư trong long. Sau khi nghe ca khúc, trong lòng hắn dâng trào cảm xúc, cảm giác tâm lí thoải mái ra nhiều, ca khúc giống tâm lí trong lòng hắn.

Từ đó về sau, Trường Phong Trấn có một lãng tử, thường hay lui tới Lập Xuân viên. Tất cả mọi người đều biết Độc Cô Bại Thiên chỉ đến Lập Xuân viên nghe ca hát, nhưng mọi người ai cũng đều không biết hắn đã triệt để biến thành vua của bọn vô lại trong Trường Phong trấn.

Rốt cuộc tin tức đã lan truyền đến nhà, phụ thân hắn nghiêm khắc giáo huấn hắn một phen. Trần Đình chăm sóc vết thương trên người Độc Cô Bại Thiên mà nội tâm thống khổ vô cùng

“Hài tử, khi ngươi biết tới chuyện yêu ai và được ai yêu thì ngươi cần phải biết mình cần cái gì, cũng như phải tìm lấy cái gì phù hợp với mình. Chỉ như vậy thì ngươi mới có thể sống chung với người ta được. Ở trong cuộc sống đầy bi ai như hiện tại, có ba loại: người ngươi yêu nhất nhưng thông thường người này lại không chọn ngươi; người yêu ngươi nhất nhưng thong thường lại không phải là người ngươi yêu nhất; còn hầu như sau này con sẽ gặp những người mà ngươi không yêu nhất nhưng người ta cũng không yêu ngươi nhất. Khi đó ngươi có thể chọn lấy người nào phù hợp với ngươi

Lý tường với hiện thực rất khó hợp lại làm một, ngươi quá cảm tính, phải cải biến điều đó. Ngươi không phải người bình thường, không nên quên những lời gia gia ngươi đã dặn, cuộc đời ngươi có khả năng rất gian truân không có đường về. Cũng có thể là con đường bằng phằng mà trước đây không cổ nhân nào có được, cuộc đời ngươi nhất định bất phàm, có khả năng trải qua muôn vàn khó khăn. Không được vì tư tình nữ nhi nhỏ bé mà ưu tư.”

Lời nói đó làm cho nội tâm Độc Cô Bại Thiên như nổi song, qua một lúc hắn như vừa qua khỏi cơn mê tỉnh dậy. “Mẫu thân, con đã minh bạch rồi”

“Đi, gia gia ngươi thăm lão hữu về rồi, ông ấy đang ở hậu viên đợi ngươi”

Gia gia của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Phi Vũ năm nay đã gần 70 tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, lướt qua như tiên, rất có phong thái xuất trần

“Gia gia, người tìm con à?”

“a a, cháu ngoan. Nghe nói gần đây đánh bạc ca hát cháu đều biết hết, thật là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam nha, so với ta lúc nhỏ thì hơn nhiều.

Độc Cô Bại Thiên không nói được mặt hồng lên.

“ta tìm cháu để nói cho cháu biết một việc, lúc cháu sinh ra, huyết hồng quang chói sáng bầu trời, tay nắm lại còn ngưng huyết, tay trái “bại”, tay phải “thiên” , tên cũng từ đó mà ra. Ý tứ đó là gì? Sau này cuộc đời cháu sẽ phát sinh nhiều việc… … không nên vì tình cảm thất tình mà mất hết ý chí!”

Chương 7: Thị Vũ Cuồng Nhân

Khi xưa hắn đã từng nghe qua gia gia của hắn cứ luôn miệng lẩm bẩm cái gì mà nghịch thiên chiến hồn, gì mà khi sinh ra đã tràn đầy chiến ý. Khi đó trong long hắn cảm thấy cực kỳ chấn động. Nhưng bây giờ thì hắn lại hoàn toàn hiểu rõ khi mình lúc mới sinh ra đã xuất hiện dị tượng như vậy khiến cho sự kinh ngạc trong long còn tăng thêm trăm lần

“Thì ra lúc trước gia gia đã đoán ra như thế. Gia gia muốn ta sinh sống như một người bình thường, không một ai biết” Trong đầu Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ

“Thủ ác ngưng huyết, bại thiên…. bại thiên

Hắn phát hiện ra là cứ mỗi lần hắn lẩm bẩm hai chữ “bại thiên” thì huyết dịch trong người hắn như chảy nhanh hơn

“bại thiên, bại thiên, bại thiên, bại thiên……”

Hắn không ngừng lẩm bẩm

Hắn cảm thấy máu trong người như sôi sục. Một cỗ chiến ý ngút trời từ trong lòng hắn nổi lên giống như giả dụ bây giờ tiên phật đang đứng trước mặt thì hắn cũng phải đánh cho tiêu tán thì thôi.

Hắn vội im miệng lại. Tiếng “bung bung” trong đầu phải hơn nửa giờ sau mới hạ xuống

Tới hơn nửa khuya hắn mới có thể bình tĩnh trở lại. Tư Đồ Minh Nguyệt đã tạo ra một không gian đen tối trong lòng hắn nhưng đồng thời cũng kích khởi một khát vọng mãnh liệt vồi với “võ công” của hắn

Sáng sớm ngày thứ hai, Độc Cô Bại Thiên đã chạy tới nơi luyện công của Độc Cô Phi Vũ nói ” Gia gia, con muốn học võ công. Con muốn trở thành một cường giả”

“Hài tử, con cuối cùng cũng muốn học võ , cuối cùng con cũng đã tỉnh ngộ rồi. Trước khi dạy con võ công để ta nói qua về gia tộc cũng như võ công của gia tộc chúng ta”

Chúng ta đúng ra là một võ lâm thế gia nhưng đã bị suy tàn. CẢ ngàn năm trước, với một uy thế bất phục, nhât đại võ thánh Độc Cô Chiến Thiên đã tung hoành thiên hạ. Suốt thời gian huy hoàng đó, trong võ lâm không hề có một ai dám đắc tội với Độc Cô gia. Thậm chí nếu ai đó nhớ lấy câu nói ấn tượng nhất thì đó cũng chỉ có thể là tên “Độc Cô Chiến Thiên” thôi

Võ công vô địch thiên hạ của lão tổ Độc Cô Chiến Thiên chính là được lưu trong hắc ngọc thạch trong người con. Chỉ có một dòng chữ đơn giản in trên đó ” cố gắng học được tam lưu võ công của đại lục, lúc đó là lúc đại thành”. Đáng tiệc là không có một ai có thể tham ngộ được. Ta đoán là bên trong đó nhất định có huyền cơ, chỉ là không một ai có thể lĩnh hội được nó.

Người ngoài nghĩ rằng Độc Cô gia chúng ta đã suy tàn, thậm chí là không còn tồn tại. Nhưng không phải thế. Lịch sử Độc Cô gia do lão tổ Độc Cô Chiến Thiên đứng đầu, dòng máu chảy trong cơ thể là dòng máu bất khuất. Chỉ là hàng trăm năm nay, các vị tiền bối của gia tộc vẫn kiên quyết truy tìm bí mật của hắc ngọc thạch nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. . Nhưng ba trăm năm trước, trong gia tộc xuất hiện một ngạo thế thiên tài đã tự mình sang tạo ra thần công ” Minh vương bất động” và trở thành tuyệt thế cao thủ khi đó.

Nhưng bộ thần công này lại chuyên về tu tâm dưỡng tánh. Công lực càng cao thì lại càng không bị nhiễm chuyện của võ lâm thế tục mà chỉ thích du ngoạn thiên hạ hoặc du sơn ngoạn thuỷ thôi. Đó chính là nguyên nhân vì sao Độc Cô gia ngày càng bị ít người biết tới.

Độc Cô Bại Thiên nghe xong hai mắt trợn tròn ngây ngốc phải hơn nửa giờ sau mới tỉnh lại.

“Gia gia, hãy mau chỉ ta luyện ” Minh vương bất động” đi”

“Không được. Bộ võ công này sau này con có thể tham khảo chứ hiện tại tuyệt đối không được học.Từ giờ về sau, mỗi ngày ta sẽ giảng cho con nghe các định nghĩa cơ bản của võ công”

“Tại sao vậy?” Độc Cô Bại Thiên hét lớn

“Ta có nói qua “Minh vương bất động” nghiêng về tu tâm dưỡng tính. Công lực càng cao càng ít bị nhiễm truyện trong võ lâm thế tục. Với tâm tính bất định của con hiện nay thật rất khó để luyện thành công thậm chí có thể còn làm con bị thương nữa”

Trên khuôn mặt của Độc Cô Bại Thiên cực kỳ thất vọng.

Độc Cô Phi Vũ cười nói ” Hài tử, không cần phải thất vọng như thế. Võ công của cường giả chủ yếu là tự lĩnh ngộ, tự sáng tạo. Gia gia tin con là một ngạo thế thiên tài. Sẽ có một ngày con tự mình sang tạo ra một bộ võ công cho riêng con, trở thành một nhất đại cao thủ”

Độc Cô Bại Thiên từ từ bước ra ngoài, trên khuôn mặt lộ nụ cười tự tin ” Gia gia, cám ơn người đã cổ vũ. Con nhất định sẽ sang tạo ra một bộ võ công cho riêng mình. Con muốn cho người trên toàn đại lục đều phải biết tới tên “Độc Cô Bại Thiên”; con muốn cái tên đó sẽ trờ thành bất bại; con muốn nó phải luôn được tín ngưõng”

Trên người Độc Cô Bại Thiên toát ra một bá khí mãnh liệt, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, một khí thế duy ngã độc tôn.

Trong lòng Độc Cô Phi Vũ thấy kinh hãi, không biết đứa cháu của mình sau này hành tẩu giang hồ thì sẽ mang tới cho đại lục là phúc hay là hoạ đây?

Bắt đầu từ bây giờ, tại Trường Phong trấn xuất hiện một người cuồng võ, đó chính là Độc Cô Bại Thiên. Từ một đứa hỗn hỗn than thể cao lớn cho đến hai vũ phu , tất cả đều bị hắn khiêu chiến. Cũng từ đó trong Trường Phong trấn xuất hiện câu nói ” nam nhân trong Trường Phong trấn đều phải theo chân của Độc Cô Bại Thiên”

Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng đưa mắt nhìn qua Tư Đồ thế gia. Gia quy của Tư Đồ thế gia không cho phép các thiếu niên cao thủ được tuỳ ý rời khỏi nhà chỉ vì sợ Độc Cô Bại Thiên chặn đường khiêu chiến.

Tư Đồ thế gia chỉ vừa mới quật khởi từ trăm năm trước. Trong trăm năm trở lại đây càng ngày càng mở rộng, trong gia tộc cao thủ vô số. Từ trước đến giờ chưa có ai dám tới trước cửa khiêu chiến. Ngày hôm nay đã có người tới phá đi cái lệ cả trăm năm đó. Người tới trước cửa nhà họ lại là một đứa bé mười tám tuổi khiến cho các trưởng bối trong gia tộc khóc cười cũng không được. Cái tên cuồng võ này họ đã chứng kiến nó từ nhỏ đến lớn thì làm sao mà lại không biết bản tính của nó đựơc. Bọn họ không thể muối mặt ra giáo huấn hắn nên chỉ đành phải kêu một thiếu niên trong gia tộc thay mặt động thủ khiến cho hắn thấy khó mà rút lui.

Nào ngờ bọn họ ai nấy đều kinh ngạc. Từ một tên chỉ biết đánh nhau loạn xạ nay lại trở thành một người mê võ đến điện khùng có thể bất ngờ đánh bại thiếu niên mà Tư Đồ gia phái ra.

Độc Cô Bại Thiên thân thể cường hãn, bọn họ ai cũng đều biết. Chỉ là có một điểm là đứa bé này khi xưa là vua của lũ trẻ trong Trương Phong trấn, là một thiên tài đánh nhau. Nhưng trong nhiếu năm qua, con cháu Tư Đồ gia ai nấy cũng đều sớm được học võ công mà lại có thể bị hắn đánh bại, thật sự khiến cho bọn họ rất kinh ngạc.

Tư Đồ Kinh Vân cùng các trưởng lão trong gia tộc cuối cùng cũng phát hiện nguyên do vì sao Độc Cô Bại Thiên lại có thể thắng. Ngoại trừ sức mạnh từ thân thể cường hãn cùng với tốc độ khủng khiếp ra thì hắn còn thi triển chiêu thức tam lưu võ công một cách rất tinh tế. Chỉ là những chiêu thức hết sức phổ thông nhưng lại có một công hiệu thần kỳ. Giống như chiêu “Dã mã phân tông” hết sức phổ thông kia giống như sừng của linh dương nhưng lại không thể thấy dấu vết

Các vị trưởng bối của Tư Đồ thế gia không thể không bội phục. Hắn đúng là một người sinh ra học võ, vì chiến đấu mà sống, có thể lĩnh ngộ từ yếu lĩnh của chiêu thức mà tự sang tạo ra cảnh giới cho riêng mình. Từ cái bình thường để hóa thành thần kỳ, đó gần như đã đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ hàng tông sư vương cấp cao thủ. Nhưng Độc Cô Bại Thiên giỏi lắm cũng chỉ tương đương với tam lưu cao thủ mà lại có thành tựu như vậy cũng đủ để tự hào rồi.

Cuối cùng, Tư Đồ Kinh Vân đành phải đem ba đứa con Tư Đồ Hạo Nguyệt, Tư Đồ Ngạo Nguyệt, Tư Đồ Mẫn Nguyệt ra cùng hắn tỉ thí. Ba người này thật sự quá giảo hoạt, dựa vào nội lực thâm hậu của mình để chọi thẳng khiến cho Độc Cô Bại Thiên mặc dù có lĩnh ngộ đáng kể về chiêu thức cũng đành vô dụng. Bọn họ đánh với Độc Cô Bại Thiên theo phương thức đánh nhau hồi nhỏ, chỉ dùng sức lực thủ thắng.

Cuối cùng cũng đánh cho Độc Cô Bại Thiên phải bỏ chạy. Các trưởng bối của gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm mặc dù trong long vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Bọn họ biết là đối xử vậy không đúng nhưng chỉ cần qua được ngày nào thì hay ngày đó.

Đáng tiếc là chỉ qua ngày thứ hai, Độc Cô Bại Thiên đã tới trước cửa khiêu chiến khiến cho Tư Đồ thế gia không còn giữ được sự yên tĩnh.

Bất giác tiếng gà bay chó sủa làm ầm ĩ cả toàn gia tộc, đám thanh niên đệ tử không ai có thể tĩnh tâm để luyện võ được. . Tư Đồ Kinh Vân bất đắc dĩ đành phải đồng ý cho ba huynh đệ Tư Đồ Hạo Nguyệt ngày nào cũng tỉ võ với Độc Cô Bại Thiên với một điều kiện là không được tỉ thí tại Tư Đồ thế gia. Ba huynh đệ Tư Đồ được tự do nên đối Độc Cô Bại Thiên cảm kích bất tận

Một năm trôi qua, Độc Cô Bại Thiên ngày càng yêu thích võ công. Hình bong Tư Đồ Minh Nguyệt trong lòng ngày càng phai mờ. Tuy vậy trong lòng hắn vẫn còn có chút đau khổ.

Tình yêu đầu như một bài thơ, tươi mát nhưng lại theo quy cách; Tình yêu đầu giống như một khúc nhạc, nhanh, sôi sục theo một tiệt tấu; Tình yêu đầu giống như một lời thơ, dịu dàng mà lại chứa đầy ẩn ý.

Độc Cô Bại Thiên ngày càng có cảm giác khi xưa hắn quá kích động đến nỗi không thể kìm chế bản than. Còn như bây giờ, giả dụ Tư Đồ Minh Nguyệt có thật sự phản bội hắn thì hắn cũng sẽ không suy sụp tinh thần đến như vậy.

Hắn tỉnh ngộ ra rằng bất kỳ ai chia tay ai thì hắn cũng cần phải suy nghĩ thoáng hơn về mối tình đầu này. Mối tình đầu này đã cho hắn lần đầu tiên biết đến thế nào là ôn hòa, lần đầu tiên cho hắn biết thế nào là tình yêu chân thật; lần đầu tiên cho hắn biết sự truy cầu tình yêu là như thế nào để rồi sau này nếu có gặp lại cô ta thì hắn cũng có thể thản nhiên đối diện. Chỉ vừa nghĩ tới đây trong long hắn đã cảm thấy nhói đau.

Chương 8: Hỗn Hỗn Đại Chiên

Thời gian trong nháy mắt đã trôi qua một năm. Hiên tại mới bước vào mùa hạ. Độc Cô Bại Thiên hiện tại cũng đã mười chín tuổi

Hôm nay ở khu rừng ngoài Trường Phong trần đặc biệt náo nhiệt. Bởi vì hôm nay chính là cuộc chiên cuối cùng tại Trường Phong trấn của Độc Cô Bại Thiên. Không lâu sau đó hắn sẽ chính thức đi hành tẩu giang hồ. Tất cả đám hỗn hỗn có mặt trong thị trấn đều tới để chứng kiến trận long tranh hổ đấu này.

Không lâu sau, ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cùng Độc Cô Bại Thiên cũng tới.Trong ba huynh đệ, lão đại Tư Đồ Hạo Nguyệt ngày càng khôi ngô và cường tráng, than hình đã cao hơn thường nhân cả một cái đầu. Lão nhị Tư Đồ Hạo Nguyệt thì ngày càng trang nhã nhưng lại phát ra một khí thế kinh người. Nhưng trong một năm vừa qua thì thay đổi nhiều nhất lại chính là lạo tam Tư Đồ Mẫn Nguyệt. Có thể nói hắn càng ngày càng tuấn mỹ. Nếu như hắn mà mặc trang phục của nữ nhi thì tuyệt đối giống một thiếu nữ. Độc Cô Bại Thiên cứ mỗi lần đối diện với hắn thì đều nhớ lại hình bong Tư Đồ Minh Nguyệt khi xưa. Hai người quá giống nhau.

Trong một năm qua, Độc Cô Bại Thiên ngày càng cao lớn, so với Tư Đồ hạo Nguyệt còn cao hơn nửa cái đầu. dải dây buộc đầu bay phất phơ, trên mặt hiện ra nét tiếu ý dường như không để ý tới cái gì. Nhưng khi hai mắt chuyển động thì lại lộ ra một khí thế khiếp người. Cả người đứng yên một chỗ mang dáng dấp cuồng ngạo ngang ngạnh như mâu thuẫn với sự tiêu sái của cái dây đang bay trên đầu lại cùng hợp nhất trên thân người.

Bốn người bốn khí chất khác nhau. Bất luận dù đi đến nơi đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi người.

Cả đám hỗn hỗn đứng quanh thành vòng tròn bao lấy bồn người ở giữa.

Một tên hỗn hỗn cất tiếng nói: Bốn vị lão đại, không biết khi nào sẽ bắt đầu tỉ võ. Bọn ta trong đợi tới mỏi mòn đến nỗi cơ như như muốn…….”

Tư Đồ Hạo Nguyệt chặn lời ” Trông chờ cái đầu ngươi. Bốn người bọn ta không nôn nóng thì ngươi nôn nóng cái gì. Đúng là hoàng đế còn chưa nôn, thái giám đã sốt ruột rồi”

Độc Cô Bại Thiên dương dương nói ” Các huynh đệ, để đáp lại sự nôn nóng của các ngươi, ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên ta thu thập ba tên này như thế nào”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt hét lớn ” Cuồng ngạo, lại đây”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cũng nói ” Tỷ phu, lát nữa huynh đừng có cầu xin đấy nhé”

Tư Đồ Hạo Nguyệt trái lại không hề nôn nóng, từ từ cởi bỏ áo khoác bên ngoài để lộ ra tấm thân màu đồng ẩn sau y phục

Bốn người đồng thời hét lớn một tiếng

Đám hỗn hỗn bên ngoài kinh hãi nhìn bốn người như đám lưu manh đang đánh nhau. Độc Cô Bại Thiên nắm trong tay hắc ngọc thạch đánh tới. Nhưng ba huynh đệ Tư Đồ thế gia không biết từ lúc nào lấy ra một đoản bổng rồi cùng huy động tiến đánh Độc Cô Bại Thiên. Hoàn toàn không theo một phương thức gì hết giống hệt như bốn tên lưu manh đang quần đấu với nhau

Đám hỗn hỗn lặng người đứng nhìn, hoàn toàn không thể nghĩ cái gọi lạ ” cuộc chiến tối hậu tại Trường Phong trấn” lại là cảnh tượng nhu thế này. Bình thường trong mắt bọn chúng, bốn người này là cao thủ thâm bất khả trắc trong đám thanh niên tại Trường Phong trấn. Nhưng vào lúc đang quan chiến như thế này thì thấy bọn họ giống hết như một đám hỗn hỗn, một đám lưu manh. Trong cả bốn người thì cái gì mà hầu tử, hắc hổ nếu gặp cũng phải bỏ chạy. Vậy mà hiện tại những chiêu thức của đám hỗn hỗn đều bị bốn người bọn họ đem ra dùng hết

Độc Cô Bại Thiên ỷ vào thân thể cường hãn cùng đấu một lúc với ba người, đượng nhiên trên người chịu không ít gậy. Nhưng ba người đấu với hắn còn thảm hơn, trên mặt của mỗi người vừa bầm tím vừa sưng một cục.

Đám hỗn hỗn bên ngoài chỉ còn biết thở dài ” Lão đại đúng là lão đại quả nhiên là “thâm bất khả trắc”

Bốn người, ngươi một chuyên, ta một gậy, tiếng kêu la cứ loạn cả lên. Cuối cùng cả bốn người đều bỏ vũ khí trong tay rồi tay không lao vào nhau ẩu đả. Hết vặn cổ, nắm lưng, gạt chân, thậm chí còn dùng cả chiêu ” thọc lét gãi ngứa”…. nói chung hoàn toàn là phương pháp đánh nhau của bọn vô lại. Có tiếng gào thét thảm khốc nhưng cũng có tiếng cười thật lớn

Đám hỗn hỗn bên ngoài đều kinh ngạc: thì ra đây chính là cảnh giới tối cao của hỗn hỗn võ học

Cả khu rừng tức thì ầm ĩ cả lên

Cả đám động vật nhỏ trong rừng đồng loạt kêu lên như muốn nói ” Khủng bố, khủng bố, cả một lũ điên”

Khoảng hơn nửa giờ sau, cả bốn người đều nằm thẳng cẳng trên đất. Miệng vừa rên rỉ, vừa hít hà. Độc Cô Bại Thiên là người đầu tiên loạng choạng đứng dậy trước. Thắng nhưng thảm. Y phục thì bị xé tan nát. Trước ngục sau lưng chỗ thì xanh chỗ thì tím. Trên mặt sưng lên một cục thật lớn. Cái dây đen buộc đầu thì tan nát thành từng mảnh.

Chúng hỗn hỗn tức thì vuốt đuôi ” Bại Thiên lão đại quả nhiên là thần dũng vô địch. Với thân thù như vậy hoàn toàn có thể vũ nội xưng tôn, cái thế vô địch”

Độc Cô Bại Thiên mò mẫm vết thương trên người, vừa muốn mở miệng chửi rủa thì cảm thấy cả cái miệng đau buốt. Hắn liền đưa tay sờ lên vết sưng trên mặt không kìm được hét lên ” Trời ạ, không….. ta phong lưu hào phóng, anh tuấn tiêu sái có thể sánh với Phan An Tống Ngọc vậy mà, vậy mà lại bị đánh ra thế này. Không….Ba tên thối tha các ngươi thật quá tàn ác. Ta nhất định phải giáo huấn bọn ngươi một phen mới được.” Nói xong liền loạng choạng đi tới trước mặt ba người.

Ba huynh đệ Tư Đồ thế gia lúc này cũng đã phục hồi được một chút liền từ từ đứng dậy. Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy khuôn mặt ba người liền bình tĩnh trở lại, thậm chí là còn có chút gì đó hổ thẹn.

Đại ca Tư Đồ Hạo Nguyệt thì “diện vô biểu tình”, trên mặt sưng lên nhìn như cái đầu heo. Lão nhị Tư Đồ Ngạo Nguyệt thì có thể gọi là ” diện mục khả tăng” thậm chí vẫn còn chưa nhận biết được ai đang đi tới. Lão tam Tư Đồ Mẫn Nguyệt thì có lẽ là khá hơn một chút, so với Độc Cô Bại Thiên thì cũng không khác bao nhiêu. Trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng chỉ sưng lên có một cục

Tư Đồ Hạo Nguyệt miệng nói bây giờ không còn rõ ràng ” Đái Thiên, ngươi là một tên hỗn trạm(đản). Ai da, đau chết ta được” Miệng hắn lúc này đau tới mức phải đưa tay lên xoa xoa vết sưng trên mặt

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói không còn được rõ ” Bại Than, ta và ngươi chưa kết thúc đâu. Ngươi nói bây giờ muốn sao đây?”

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cũng đau vì vết sưng trên mặt ” Tỷ phu, huynh đánh ta đau quá”

Độc Cô Bại Thiên trên mặt hiện nụ cười ma mãnh” Ha ha, lỡ tay, lỡ tay”. Nhìn bên ngoài thấy bộ dạng cười của hắn lúc này nhìn không chỗ nào giống “lỡ tay” cho được. ” Ha ha, làm cho các ngươi bị như vậy, ta thật lấy làm áy náy; đối với biểu hiện anh dũng của các ngươi , ta thật sự rất ngưỡng mộ; đối với tổn thất của các ngươi, ta xin được biểu lộ thành ý” Kỳ thật trong lòng hắn lúc này cực kỳ đắc ý

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói” “Nhã ý” của ngươi có dùng được không đây”

“Xin thâu nạp. Đây chính là chí bảo gia truyền của ta, một khối cực phẩm ngọc thạch”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói” Thâu nạp, thâu cái đầu ngươi. Cái khối hắc phá thạch này của ngươi ai them chứ. Khi xưa gia gia của ngươi muốn lừa gia gia bọn ta, đem tới không biết bao nhiêu là ngọc để bán nhưng đều bị lão nhân gia ném ra ngoài”

” Ha ha”

Đám hỗn hỗn xung quanh cười lớn

Độc Cô Bại Thiên nói ” Chúng ta tất cả đều là huynh đệ. Kỳ thật khi đánh lên người các ngươi nhưng lại đau trong lòng của ta. Hay vậy đi, chúng ta quay trở lại trấn, ta đãi. Tất cả những ai có mặt ở đây đều đi chung. Các ngươi thấy thế nào?”

“Được, Bại Thiên lão đại quả là rất có nghĩa khí”

Độc Cô Bại Thiên đúng là trời phú cho là một “lĩnh tụ đầu não”, chỉ trong nháy mắt đã phát động một cuộc ” nhân dân chiến tranh” khiến cho ba huynh đệ Tư Đồ vừa muốn kháng nghị đã bị âm thanh của đám hỗn hỗn đè mất

“Các huynh đệ, lên đường về nhà thôi” Độc Cô Bại Thiên dẫn đầu tiến ra khỏi rừng. Các người khác cũng lục tục theo sau.

Cả đám vừa đi vừa làm ầm ĩ trên đường. Đột nhiên người đi đầu tiên là Độc Cô Bại Thiên bỗng dừng lại ” Dừng lại, Im lặng”. Cả đám nghe xong liền dừng lại. Chỉ thấy không xa có hai đám người trong tay cầm đao kiếm. Không cần hỏi cũng biết đó là những vũ khí giết người. Cả đám bất giác kinh hãi. Tiểu trấn xưa nay vốn rất an bình, có rất là ít chuyện ầm ĩ. đặc biệt là khu rừng này vốn dĩ là một nơi rất tĩnh lặng. Hôm nay chẳng hiểu lại có đám ác nhân nào tụ tập ở đây?

Cũng may hiện tại chỉ mới bắt đầu mùa hạ. Cây cối trong khu rừng vẫn còn rất um tùm. Nhánh cây rất nhiều và phủ một màu xanh ngát. Tuy nhiên bọn chúng vẫn có khả năng bị đám ác nhân này phát hiện ra

“Mọi người hãy cẩn thận, nhất định không được làm ồn. Phía trước có khả năng là đám “giang hồ hỗn đản” đang đánh nhau. Chúng ta cứ ở đây không cần đi qua để tránh mang hoạ vào than” Thần sắc của Độc Cô Bại Thiên ngưng trọng

Lúc này ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cũng từ trong đám hỗn hỗn bước ra đứng nhìn cùng Độc Cô Bại Thiên.

Chỉ thấy phái trước hai bên có tổng cộng khoảng năm mươi, sáu mươi người. Đầu lĩnh của hai bên dường như đang tranh luận cái gì đó.

“Lưu Phong, ngươi nể mặt hay không nể mặt…..ta đối với ngươi sắp hết kiên nhẫn rồi đó….”

“Lạc Kim Long, ở đây ai nể mặt ai đây?….Ta mời Lý tiểu thư tới Lưu gia sơn trang làm khách. Ngươi tai sao…”

Cũng do cự ly quá xa nên thanh âm lúc nghe lúc không, không rõ ràng

Một giọng nữ nhân phát ra ” Hai vị công tử, hảo ý tax in tâm lĩnh……..có việc quan trọng…… ngày khác…..”

Mặc dù nghe không rõ ràng nhưng mọi người đại khái cũng hiểu đôi chút

” Ta thấy thì ra là hai tên bại gia tử đang tranh giành lấy một vị cô nương. Lại còn kéo cao thủ của hai bang phái tới tranh giành nữa chứ. Mẹ nó” Tư Đồ Hạo Nguyệt chế nhạo.

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cười hi hi ” Tỷ phu hay là chúng ta cùng qua đó xem vị cô nương đó như thế nào rồi bắt về làm vợ của huynh luôn đi”

Hắn vừa nói xong tức thì vạn phần hối hận. Hắn chợt nghĩ tới trong suốt một năm qua “tỷ phu” của hắn không lúc nào không nhớ tới tỷ tỷ Tư Đồ Mẫn Nguyệt

Độc Cô Bại Thiên không hề có chút sầu ý

“Mẹ nó, ngươi nghĩ cái gì thế. Độc Cô Bại Thiên ta là loại người nào chứ?”

“Người gỗ” Đám hỗn hỗn tuy khác nhau nhưng đồng thanh kêu lên

“….” Độc Cô Bại Thiên không nói gì cả

Chương 9: Tuyệt Đại Giai Nhân

Độc Cô Bại Thiên nói ” Các ngươi tới giờ vẫn còn muốn tới nhìn mặt mỹ nữ à, thật đúng là liều mạng. Các ngươi sao không nghĩ đi, đám người kia tuyệt đối toàn là cao thủ. Chúng ta không true chọc vào được đâu”

Thần sắc của Tư Đồ Hạo Nguyệt ngưng trọng” Đám người đó công lực chỉ ngang với bọn ta. Nhưng trên người bọn họ lại có một cỗ sát khí đến khiếp người”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói” Không sai. Mặc dù chỉ đứng nhìn từ xa nhưng chúng ta cũng có thể cảm giác thấy cỗ sát khí này. Điều đó cho thấy bọn họ từ trước đến giờ giết người rất dễ dàng. Có lẽ bọn chúng là tử sĩ trong gia tộc kia, chỉ chuyên đi giết người thôi”

Chúng nhân bắt đầu thương nghị rồi quyết định quay trờ lại.

Nhưng khi bọn họ vừa đi khỏi được vài chục bước thì nghe thấy đằng sau có tiếng hét phá không vọng tới. Thì ra đám người kia đã phát hiện ra bọn họ lập tức duổi theo bao vây lấy bọn họ vào giữa.

Đám người này chia làm hai bên, một bên áo đen, một bên áo xám. Tất cả bọn người này đều giống nhau, trên người tỏa ra một sát khí mãnh liệt, mục quang lạnh lẽo, mặt không biểu cảm. Chỉ nhìn qua cũng biết là người máu lạnh rồi.

Ở phía sau có hai thanh niên. Một người than hình cao cao, bất quá tướng mạo thật khó để cho người ta phải khen cho được. Nếu như phải dùng lời nói để hình dung thì chỉ trong bốn chữ: tặc mi thử nhãn (mày trộm mắt chuột), nhìn thật giống như một con chuột thành tinh. Người kia thì khuôn mặt y hệt, chỉ khác vóc người mập ú, toàn thân như một trái dưa leo lún tịt. Cả đám đứng nhìn nhau không cười lấy một tiếng giống như một lũ hề đang tỏ vẻ anh hung tranh giành nữ nhân, hèn chi nữ nhân họ Lý kia cứ mãi cũng không chịu đi theo. Nếu dựa vào dung mạo hai người này mà nói thì không biết nữ nhân đang bị theo đuổi kia “xinh đẹp” thế nào. Chỉ tiếc là không được nhìn thấy nữ nhân đó.

Lúc này người thiếu niên cao cao cất giọng lạnh lùng hỏi ” Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

Trong đám hỗn hỗn liền có người trả lời ” Xem cái rắm ngươi. Bọn ta làm cái gì phải nói với ngươi sao?”

“Ha ha”

Cả đám nghe xong cười lớn

Độc Cô Bại Thiên nghe xong biết là không ổn. Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng hai đám người này chắc chắn chẳng phải người tốt gì. Đặc biệt hai thanh niên cầm đầu này trên mặt lộ ra tà khí nhìn qua cũng biết không tốt. Tự bản thân mình cũng muốn loạn động mẹ nó lên nhưng tự nghĩ bên mình ngoại ba huynh đệ Tư Đồ thế gia ra thì còn lại chỉ là một đám ô hợp, làm sao có khả năng đối phó với đối phương chứ.

“Mẹ kiếp, chỉ là một tên tiểu tử mà lại dám nói với công tử của chúng ta như vậy. Muốn chết” Một hăc y đại hán bên cạnh vừa nói vừa tiến về tên hỗn hỗn kia

Độc Cô Bại Thiên liền ngăn hắn lại nói ” Vị đại ca này xin từ từ động thủ. Huynh đệ của ta vốn ăn nói hồ đồ, đầu óc không được thông minh lắm. Bọn ta thường hay gọi hắn là Nhị Ngu. Chư vị đại ca tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài, là người làm đại sự, vậy hà tất phải tính toán với một tên ngu ngốc làm gì”

Độc Cô bại Thiên trong lòng tự nhủ ” Ta khinh, không thể hiểu nỗi tại sao ta lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy được”

Đám hỗn hỗn thì cảm thấy rất là ức chế

“Ai, nói tội nghiệp thì hai tên đầu heo kia còn tội nghiệp hơn nhiều. Khi mới sinh ra đã bị bỏ rơi trong rừng, được một con heo rừng nuôi lớn. Đến khoảng mười tuổi thì được các thợ săn phát hiện ra. Lúc đó mới bắt đầu bỏ thói quen bốn chân và lối sinh hoạt không giống con người. Kỳ thật lần này bọn ta tới khu rừng này chủ yếu là đề hai tên đầu heo đó quay về thăm mẹ heo đã nuôi dưỡng bọn chúng lớn lên thôi”

Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt chửi thầm ” Độc Cô Bại Thiên, ngươi mới là một tên đầu heo. Ngươi XXX. Sau này đánh nhau phải đá hai cước vào đít của ngươi. Mẹ nó, hãy chờ xem” Bọn họ muốn phát tác nhưng vẫn rang nhẫn nhịn

“Ha ha…”

Đối phương nghe xong cười lớn. Cái đám hỗn hỗn cũng bấm bụng cười thầm

Tên lùn mập nói” Đầu heo, ngươi cùng heo sống chung với nhau mười năm. Như vậy nhất định biết nói “trư ngữ”. Hãy nói cho hai đại gia nghe thử coi”

Độc Cô Bại Thiên nghe xong tự kêu khổ. Nguyên ban đầu chỉ muốn đùa để tiếp cận bọn họ. Ai dè bọn người này được nước làm tới. Tư Đồ huynh đệ là người gì chứ, là công tử của Tư Đồ Kinh Vân gia chủ của Tư Đồ thế gia. Làm sao có thể chịu nhục như vậy được.

Người tính nóng nhất là Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ hét lớn ” Cái tên mập ú nhà ngươi, ta đem hấp ngươi, luộc ngươi, hầm ngươi. Mẹ nó, ngươi thật muốn chết mà”

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng hét lớn ” Các ngươi muốn chết”

Cả hai huynh đệ bất giác phát ra khí thế khiến người ta kinh hãi

Độc Cô Bại Thiên biết hôm nay không thể hữu hảo được nữa.

Đúng lúc này một thanh âm như tiếng nhạc trên trời truyền tới ” Chư vị xin tạm thời bớt giận”

Một bạch y nữ tử tà áo bay phất phơ, hai mắt trong như ngọc, dáng đi uyển chuyển như cửu thiên tiên tử giáng trần từ từ bước tới. Dung nhan cô nương này mỹ lệ như trong mộng đến nỗi dung nhan tuyệt sắc khuynh thành tại thế gian nếu đem so sánh thì cũng phải mờ đi.

Thời gian lúc này như đứng lại. Người cả hai bên chỉ biết mở to con mắt, lcu1 này chỉ còn nghe tiếng thở gấp

Độc Cô Bại Thiên nhất thời ý loạn tình mê, trong lòng thầm nghĩ: thế gian sao lại có mỹ nhân đẹp như thế này, đẹp tới mức khuynh thành thậm chí tới mức khuynh quốc. Thảo nào hai tên xấu xa đáng ghét này phải đánh nhau tới ta sống ngươi chết. Nếu như quả cưới được nữ nhân này làm vợ thì đúng là sống trên đời không có gì phải hối tiếc. Nhìn khuôn mặt hai ngươi mà lại muốn cưới mỹ nhân à, thiên lí ở đâu chứ!. Đúng là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga —nằm mộng a! Muốn ăn thì phải là ta ăn. Nghĩ tới đây trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt cười rạng rỡ -Tư Đồ Minh Nguyệt- trong lòng bất giác cảm thấy nhói đau.

Độc Cô Bại Thiên tức thì lùi lại, giật mình tỉnh lại. Nhìn đám người ở bên cạnh hắn —- đúng là tiêu chuẩn phù hợp với chữ”sắc lang”. Cả đám ai nấy như trúng phải ma chú, mặt trợn miệng tròn, đến ngay cả ba huynh đệ Tư Đồ mắt cũng bắn ra các tia sắc quang. Còn hai tên công từ xấu xí kia thì khỏi nói, nước dãi trong miệng cứ chảy ra ngoài.

Ta khinh , thật muốn ói quá đi

Độc Cô Bại Thiên sau khi bình tâm trờ lại mới quay lại nhìn vị Lý cô nương kia

“Cô nương thật đẹp giống như tiên nữ trong truyến thuyết, thanh lệ thoát tục, mùi hương trang nhã. Xin được hỏi phương danh của cô nương?”

Tiểu thư họ Lý thấy Độc Cô Bại Thiên trấn định như vậy, hơn nữa trong ánh mắt rất sáng không hề có chút tà niệm, trong long không khỏi có chút ngạc nhiên và tán thưởng.

“Lý Thi, không biết công tử tôn tính đại danh”

“Tại hạ Độc Cô Bại Thiên, năm nay mười chin tuổi, chưa cưới vợ”

Mỹ nữ không kìm được bật cười khiến cho mọi người lại một phen ngây ngốc. Mãi sau mới hồi tỉnh lại tức giận nhìn Độc Cô Bại Thiên, kể cả ba huynh đệ Tu Đồ cũng không ngoại lệ. Hai tên công từ xấu xí không hẹn nhau cùng nói ” Tên tiểu tử này thật to gan”

Độc Cô Bại Thiên bất giác líu lưỡi. Mỹ nữ này uy lực quả nhiên bất phàm! HẮn thật không ngờ ngay cả đến huynh đệ của hắn cũng muốn mâu thuẫn với hắn

“Tại hạ Tư Đồ Hạo Nguyệt, năm nay hai mươi mốt, chưa thành hôn, phẩm đức rất tốt. có…..”

“Tại hạ Tư Đồ Ngạo Nguyệt, năm nay hai mươi, chưa thành hôn, chỉ yêu một người, có lòng ai mộ….”

“Tại hạ Lý Hổ, năm nay hai mươi, chưa cưới, có trách nhiệm, có sự nghiệp….”

“Tại hạ Lưu Chí Cường, năm nay hai mươi, chưa thành hôn, võ nghệ cao cường, ngày ngày có thể rửa chân….

Đến Tư Đồ Mẫn Nguyệt vừa mới nói được hai chữ”Tại hạ”, xấu hổ chưa kịp nói tiếp thì đã bị người khác cướp lời.

Độc Cô Bại Thiên vừa nghe, mắt trợn miệng tròn. Cái đám tiểu từ này nói cái gì vậy, một chút sáng tạo cũng không có. Toàn là bắt chước hắn. Cái gì mà”có trách nhiệm”, “ái mộ”, rồi còn cái gì mà”ngày ngày rửa chân” củng nói ra được. Thật là mất mặt quá. Độc Cô Bại Thiên hận tới mức muốn đánh bọn chúng chúi đầu xuống đất cho xong

Tên lún mập nói” Bọn ngươi mạo phạm tiên tử như vậy, có phải không muốn sống rồi không?”

Cái tên mặt chuột thì cất giọng âm u” Đám tiểu tử nhà quê chưa hiểu sự, trước mặt mỹ nhân bọn ta theo đuồi an nói linh tinh”

“Câm cái miệng thúi ngươi lại”Đám hỗn hỗn như có hẹn trước, cùng nhau nói lớn rồi cùng nhau cười lớn

“Chuột thành tinh” cùng “quả dưa leo mập” mặt nghệch ra, trong đầu như muốn bốc hỏa ” Người đâu giết hết bọn này cho ta” Tức thì đám đại hán hai bên liền rút đao kiếm ra

” Chậm đã” Lý Thi lại một lần nữa lên tiếng. ” Hai vị công tử có thể cho tiểu muội chút mặt mũi được không. Đừng động thủ. Tiểu muội có chút chuyện muốn nói với Độc Cô công tử”

Hai tên xấu xí tức thì thay đổi thái độ cười ” Lý tiểu thư không cần phải khách sáo với bọn ta như vậy. Các ngươi còn chưa nghe thấy mệnh lệnh của tiểu thư sao? Còn chưa lui xuống”

“Đa tạ hai vị công tử. Độc Cô công tử, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

“Đương nhiên, đó là vinh hạnh của ta”

Dưới ánh mắt “sát nhân ” của đám người trên, Độc Cô Bại Thiên thản nhiên cùng Lý Thi bước ra ngoài. Hắn không biết Lý Thi muốn nói chuyện gì với hắn nhưng trong lòng hắn hiện tại đang rất kích động, chỉ trong thời gian chớp mắt, vết thương do Tư Đồ Minh Nguyệt gây ra như đã hoàn toàn biến mất

Lý Thi từ từ bước về phía khu rừng, than hình chuyển động, mùi hương tỏa ra khiến cho ai đó đều mê mẫn. Ở đăng sau cả đám người ai nấy đều ý loạn tình mê. Hai người từ từ rời khỏi đám đông tiến sâu vào trong rừng rồi dừng lại

“Độc Cô công từ là người của tiểu trấn phía trước”

“Không sai”

“Công tử khí vũ bất phàm, nhất định là xuất thân từ danh môn thế gia”

” Oh, ta chỉ là một tên tiểu tử nhà quê, sao dám nói mình xuất thân từ danh môn thế gia được”

“Oh, không lẽ Độc Cô gia tại trấn không phải là một đại gia tộc”

” Ha ha, cả trấn chỉ có gia đình ta mang họ Độc Cô, sao có thể tính là một đại gia tộc chứ”

Lý Thi nghe xong trong mắt lộ vẻ vui mừng. Độc Cô Bại Thiên nhìn liếc qua thấy vậy không khỏi hoài nghi: không lẽ cô ấy muốn tới nhà ta?Không thể nào. Trong võ lâm ai mà còn nhớ tới Độc Cô thế gia. Độc Cô thế gia đã trở thành dĩ vãng rồi. Không lẽ lại nhìn thấy ta đẹp trai mà muốn cưới ta sao? Mặc dù ta cũng rất hy vọng như vậy nhưng phải thừa nhận đó chỉ là mơ mộng hão huyền. Ta chưa tới mức tự cao đến như thế. Xem ra thì chỉ có khả năng đầu tiên là lớn nhất. Nhưng hai tên yêu quái với cả đám nhân mã bọn chúng đối với cô ta rất khách khí. Xem r alai lịch của cô ta cũng không nhỏ. Một tuyệt thế giai nhân quốc sắc thiên hương thần bí như thế này lại tới một tiểu trấn không lẽ lại vì một võ lâm thế gia đã suy tàn? Nếu hai tên yêu quái đó biết được thì……

Định xong chủ ý, Độc Cô Bại Thiên liền quyết định thử một lần

“Gia tộc của ta mặc dù hiện tại đã suy tàn nhưng khi xưa cũng đã có một quá khư huy hoàng”

“Oh, không lẽ lại có một vị hoàng đế? Nhưng ta chưa từng nghe qua vương triều nào có họ là Độc Cô” Lý Thi cố gắng che giấu nhưng Độc Cô Bại Thiên từ hai mi của cô ta cảm nhận được trong lòng cô nương này đang rất hưng phấn

Quả nhiên là vì Độc cô gia mà đến đây

“Không phải là hoàng đế của thiên hạ bách tính nhưng là hoàng đế trong võ lâm. Không biết bao nhiêu năm về trước, nhất đại tiên tổ tung hoành giang hồ, đánh bại các lộ anh hung trong thiên hạ, võ lâm độc tôn, vạn người quy phục” Tự trong lòng của Độc Cô Bại Thiên tỏ ra bội phục với lão tổ Độc Cô Chiến Thiên. Độc Cô Chiến Thiên trong lòng hắn là một “thiên nhân”, là một vị thần siêu việt. Vì vậy trong lời nói có chút gì đó kích động

Lý Thi bất giác có chút mất hồn nhưng nhanh chóng tỉnh trở lại cười nói ” Tại đại lục đạt danh hiệu “Võ thánh “cực kỳ ít. Thì ra là hậu nhân của “Võ thánh” Độc Cô Chiến Thiên, thất kính, thất kính”

“Mọi chuyện xưa như khói mây. Thành tựu của tiên tổ, hậu bối hiện tại không thể theo kịp” Độc Cô Bại Thiên không kìm được than

Độc Cô Bại Thiên hiện tại có thể khẳng định: Lý Thi vì Độc Cô gia mà tới đây

Độc Cô thế gia đã suy tàn. Không biết trong võ lâm còn ai quan tâm đến nữa chứ?

Sau đó, Lý Thi và Độc Cô Bại Thiên chỉ nói chuyện bình thường. Trong lòng Độc Cô Bại Thiên tự thấy kinh ngạc, mỹ nhân đẹp như thiên tiên này không chỉ thông minh mà còn rất cẩn thận. Nói chuyện mà không hề để lộ ra chút tin tức gì. Trong lòng hắn có chút đắc ý, nếu như vị tuyệt sắc giai nhân thông minh này để hắn khám phá ra bí mật trong người thì không biết tình cảnh lúc đó sẽ như thế nào? Vừa nghĩ tới đó hắn bất giác cười lớn.

Chương 10: Chiến Ý Thao Thiên

“Độc Cô công tử, có chuyện gì mà cười vui vẻ thế. Có thể chia xẻ với tiểu nữ được không?”

“Ặc, không, không có gì” trong tâm Độc Cô Bại Thiên tự nhủ ” thật buồn cừơi. Nói với cô à, ta đang cười vì cô. Nói với cô rồi cô không trừng mắt lạnh lùng với ta mới lạ đó”

Đúng lúc này truyền tới từng tiếng kêu thàm thiết. Độc Cô Bại Thiên thất sắc vội chạy trở lại. Lý Thi sắc mặt cũng thoáng thay đổi, vội chạy theo sau

Chỉ thấy đám hỗn hỗn đang cùng đám người áo đen, áo xám chém giết lẫn nhau. Ba huynh đệ Tư Đồ đá gục không ít bọn áo đen áo xám nhưng cũng có không ít đám hỗn hỗn nằm ngã bên vũng máu, cặp mắt mở to nhìn lên trời một cách vô cảm, chết không nhắm mắt! Nhìn thấy máu chảy, trong lòng Độc Cô Bại Thiên như đứt ra từng đoạn. Các hảo huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mới vừa rồi vẫn còn đùa giỡn vậy mà bây giờ đã người quỷ hai phương.

Độc Cô Bại Thiên phẫn nộ hét lớn ” Dừng tay”

Nhưng lúc này hai bên hai mắt đều đỏ ửng, không ai chịu dừng tay

“Bại Thiên…huynh đệ chúng ta……rất nhiều hảo huynh đệ đã bị bọn súc sinh này giết hại. Hãy báo cừu cho huynh đệ chúng ta…..” một tên hỗn hỗn người đầy máu ngã gục dưới chân của Độc Cô Bại Thiên”

Độc Cô Bại Thiên hai mắt đỏ ửng vung hắc ngọc thạch xông thẳng váo đám đông, thấy người là phang. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có năm người bị đập vỡ đầu nhưng đồng thời trên người hắn cũng bị năm vết đao. Màu trắng của óc, màu đỏ của máu, hoàn toàn là cách thức dùng mạng đổi mạng. Ba vết đao đổi lại tính mạng của ba tên đại hán. Lúc này Bại Thiên giống như một người máu. Riêng hai tên công tử kia cơ hồ không thèm để ý, giống như việc thuộc hạ chết không hề liên quan gì tới bọn họ.

Lúc này đám hỗn hỗn cũng đã ngã xuống rất nhiều. Ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cả người đầy máu. Cho dù võ công bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới nhất lưu cao thủ nhưng hảo hán không địch lại nhiều người, trên người cũng đã trúng vô số vết đao kiếm

Lý Thi lúc này cũng hét lớn ” Lạc Kim Long, Lưu Phong, các ngươi thật quá đáng. Các ngươi muốn giết hết hay sao?”Vứa nói vừa bay người tới bên cạnh Độc Cô Bại Thiên cùng ba huynh đệ Tư Đồ thế gia. Đám người áo đen , áo xám thấy cô ta đi bay tới vội dừng tay không dám tấn công

Lạc Kim Long cùng Lưu Phong không nói tiếng nào vừa muốn dẫn chúng thuộc hạ rời khỏi

Độc Cô Bại Thiên la lớn ” Các ngươi không ai được rời khỏi đây. Máu trả bằng máu” Thanh âm cực lạnh lùng, hai mắt đẫm lệ

Ba huynh đệ Tư Đồ thế gia hai mắt cũng đẫm lệ đứng bên cạnh Độc Cô Bại Thiên nói lớn ” Cái đám súc sinh các ngươi, nợ máu trả máu. Bất luận các ngươi đi đến nơi nào, Tư Đồ gia chúng ta cũng không tha cho các ngươi”

Đám người kia kinh hãi. Đại danh Tư Đồ thế gia tại Hán Đường đế quốc thật sự không dễ trêu chọc.

Hai tên công tử xấu xí nhìn nhau, trong ánh mắt lộ vẻ ngoan cố

Lý Thi hiểu bọn chúng muốn sát nhân diệt khẩu vội nói với bốn ngừơi bọn họ ” Bốn người các ngươi còn không mau chạy đi. Bọn chúng muốn giết người bịt miệng đó. Rừng núi còn đây thì lo gì thiếu củi đốt chứ”

Cả bốn người đều lắc đầu

Lý Thi nói tiếp ” Giữ lại tính mạng sau này để báo thù cũng không muộn. Hiện tại bọn chúng người đông thế mạnh. Người các ngươi dù bằng sắt cũng sao có thể chống lại. Ta bây giờ có muốn giúp các ngươi cũng không được. Bọn chúng quá đông đi”

Thần sắc bốn người kiên định, hai mắt Độc Cô Bại Thiên ửng đỏ nói ” Bốn người bọn ta lúc nhỏ đi chơi băng, không cẩn thận rơi xuống hồ băng. Chính là nhơ bọn họ liều chết cứu thoát nên bọn ta mới sống tời bây giờ. Hiện tai kẻ thù bọn họ đứng trước mặt, bọn ta sao có thể vì bảo vệ tính mạng sống một mình chứ”

Lý Thi u oán thở dài đứng lui qua một bên

Bốn người bị bao vây vào giữa, mặt đối diện với cả một đám đông địch nhân nhưng không hề đổi sắc, dường như đã để sinh tử ra một bên. Điều đó chứng tỏ nỗi bi thương đối với huynh đệ đã trở thành nỗi cừu hận sâu sắc với địch nhân

“Giết”

Bốn người trong tay cầm chắc cương đao của đám dịch nhân đã chết xông thẳng vào. Đao kiếm vung lên, máu bắn tung tóe. Ba huynh đệ Tư Đồ đem “Minh Nguyệt tâm kinh” phát huy đến cực hạn lao thẳng vào giữa địch nhân, đao vung là thấy máu. Đương nhiên trên người bọn họ cũng bị vô số vết thương, máu chảy ra ướt đẫm cả y phục.

Độc Cô Bại Thiên dựa vào thân thể cường hãn lao nhanh qua địch nhân cương đao chém trên chặt dưới, vít, chém, bổ , chặt, máu bắn tung tóe. Đồng thời tay phải cầm hắc ngọc thạch cứ trên đập dưới bổ giết vô số địch nhân.

“Chuột thành tinh” Lạc Kim Long cùng “quả dưa chuột” Lưu Phong thấy bốn người bất kể tính mạng chém giết liền cho mười người còn đứng sau lưng gia nhập cuộc chiến. Đám này đúng là chân chánh cao thủ. Tức thì bọn họ liền cảm thấy áp lực gia tăng

Cho dù Độc Cô Bại Thiên thiên tư trác tuyệt nhưng thời gian học võ thật quá ngắn, hiện tại miễn cưỡng có thể coi như đạt cảnh giới nhị lưu cao thủ. Vì vậy trên người bị thương nhiều nhất. Tư Đồ Mẫn Nguyệt so với Độc Cô Bại Thiên tuy mạnh hơn nhưng hắn bản tính thiện lương đối địch không hề tàn ác, vì vậy trên người cũng phải chịu vô số vết thương. Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt bảo vệ hai bên của hai người nhưng cũng không lâu sau , máu hai người chảy ướt cả trường bào, quỵ xuống.

Lý Thi vội chạy tới bảo vệ đỡ lấy hai người dìu ra ngoài thì phát hiện ra hai người chỉ ngất đi, liền lấy thuốc cầm máu cho họ.

Độc Cô Bại Thiên trên người trúng nhiều đao, cuối cùng cũng bị đánh ngã xuống đất. Vô số cây đao chém thẳng xuống người

Đúng thời điểm này, Độc Cô Bại Thiên thực sự tuyệt vọng. Hận, rất hận, tại sao??? Tại sao huynh đệ lại chết như vậy??? Còn cái bọn súc sinh không bằng cầm thú kia tại sao bọn chúng lại không chết? Huynh đệ của mình mặc dù đánh nhau, đánh bạc, đi kỹ viện, mặc dù trong mắt mọi người không phải là người tốt nhưng tuyệt đối cũng không phải là người xấu. Đánh nhau thì bọn họ cũng chỉ đánh giữa các huynh đệ với nhau, nếu đi đánh người ngoài thì mới là lưu manh côn đồ., hơn nữa bọn họ lại chưa hề khi phụ ăn hiếp kẻ yếu. Đánh bạc cũng chỉ là tiền của họ không phải đi ăn cướp ăn trộm, hơn nữa họ còn đem tiến cho những người vô gia cư. Đi kỷ viễn đối với huynh đệ bọn họ mà nói chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu thiết yếu, nếu đem so với những người lúc nào cũng tỏ ra quân tử, ăn nói đạo mạo nhưng sau lưng thì nam ca nữ xướng thì vẫn hơn gấp vạn lần Tại sao đám huynh đệ chân tình của mình phải chết trong khi đám súc sinh kia vẫn tiêu diêu trên đời? Tại so? Tại sao? Ông trời già, người thật hỗn đãn

Ngay vào lúc đao khí chạm vào người thì trên người Bại Thiên xuất hiện bóng người.

“Không” Độc Cô Bại Thiên tuyệt vọng hét lớn máu từ miệng phun ra. Sinh mạng của một thanh niên trẻ, một thanh niên sống nhưng chưa yêu lần nào. Một người từ nhỏ đến lên không ngừng gọi hắn là tỷ phu nay lại vì cứu hắn mà chấp nhận mất cả tính mạng.

Đám người có mặt ai nấy đều kinh hãi, hầu hết đều dừng cả việc tấn công lại. Cái này chính là hữu tình, là thâm tình. Cả bốn người đều biết là phải chết nhưng vẫn vì huynh đệ mà trả thù. Một người sắp sửa phải mất mạng tức thì một người bên ngoài dù thân thể đang bị trọng thương bởi đao kiếm cũng dùng lấy thân mình để kéo dài sinh mạng cho huynh đệ.

Lý Thi không kìm được bật khóc vội chạy nhanh tới dùng thuốc cầm máu cho Tư Đồ Mẫn Nguyệt chỉ mong cứu vãn được sinh mạng của hắn. Vết thương đập vào mắt khiến nàng ta kinh hãi, phía sau trúng hơn mười vết thương, máu thịt như trộn lẫn vào nhau.

Độc Cô Bại Thiên cực nhọc đúng dậy, trong lòng cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Nhìn thấy máu cùng khuôn mặt trắng bạch, mắt hắn như mờ đi. Thiếu niên này không chỉ là người hang ngày gọi hắn là tỷ phu mà còn là đệ đệ của người mà hắn vừa yêu vừa hận. Tỷ đệ hai người giống nhau như đúc. Chính vào lúc tối hậu này, không một ai chú ý tới hắc ngọc thạch đột nhiên phát sáng rồi lại dần dần mờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“A….” Độc Cô Bại Thiên tay trái cầm đao, tay phải cầm hắc ngọc thạch ngẩng mặt lên trời gào lên phát tiết oán khí cùng cửu hận trong tâm. Đúng lúc này một cổ chiến ý thao thiên từ hắc ngọc thạch truyền tới, không phải là ảo giác, đúng là một cổ ý thức ———— chiến ý thao thiên. Ngay lúc đó, Độc Cô Bại Thiên liền hiểu rõ bí mật của hắc ngọc thạch.Chiến Thiên lão tổ đã truyền vào trong đó một chiến ý ngàn năm bất diệt, ngàn năm bất suy! Dù cho cường hãn như thế nào cũng không thể nắm bắt được nó. Hậu nhân của Độc Cô thế gia không phải ai cũng có thể nhận được cổ sát khí từ ngọc thạch mà lão tổ để lại mà phải là người có lòng nhiệt huyết.

Một cổ lực lượng vô cùng tận từ sâu ngọc thạch truyền tới, như rồng trở về biển tràn khắp cơ thể. Chân khí trong cơ thể vốn dĩ đã suy nhược không ngừng lưu chuyển càng ngày càng lớn. Qua kỳ kinh, nhập bát mạch, tiến vào thập nhị chánh kinh, đả thong nhâm đốc thiên địa nhị kiều……biển tràn vào sông cuối cùng lại trở về đan điền. Sau đó lại từ đan điền phát ra, cứ tuần hoàn liên tục.

Thân thể của Độc Cô Bại Thiên không ngừng phát ra tiếng kêu rắc rắc, các vị trí kinh mạch trong cơ thể đều bị chấn động đồng thời phải chịu một cảm giác cực kỳ thống khổ, mồ hồi đổ ra khắp người. Độ khoàng thời gian một chén trà, kinh mạch toàn thân đều được thông suốt, vết thương trên người cũng gần như khỏi hẳn.Cái ngọc thạch nho nhỏ đó đã đem toàn bộ sức mạnh chuyển tặng cho hắn khiến cho chỉ trong nháy mắt đã tạo nên một cao thủ võ lâm. Một ngàn năm trước vị ủng hữu giả đó cường hãn bao nhiêu thì ngàn năm sau đã có người kế thừa lại toàn bộ!. Ngàn năm trước ngạo thị quần hùng, ngàn năm sau chiến ý vẫn ngút trời!. Một thần thoại võ lâm cuối cùng cũng đã bắt đầu.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !