1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 80 [ chương 396 đến 400 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 80 [ chương 396 đến 400 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 396 : Luyện hóa Thiên Ngạc Cốt Thương

Yêu thú mà cũng biết luyện chế Linh bảo?

Nghe tiểu điêu nói vậy, Lâm Động cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

– Yêu thú bình thường đương nhiên không thể làm vậy, nhưng con Viễn Cổ Thiên Ngạc đâu phải Yêu thú thông thường, khi còn sống chắc chắn nó rất lớn mạnh, luyện chế Linh bảo cũng không phải chuyện khó tin gì lắm.

Tiểu điêu bĩu môi nói, ánh mắt nhìn Lâm Động vô cùng khinh thường.

Lâm Động cũng không để tâm ánh mắt của tiểu điêu, hắn đang rất hiếu kỳ nhìn cây trường thương cổ phác kia. Cùng với việc thực lực ngày càng được nâng cao, Thiên Lân Cổ Kích thuộc hàng Linh bảo Cao cấp đã không còn đáp ứng được nhu cầu chiến đấu của Lâm Động nữa, sự xuất hiện của cây cốt thương này vừa hay có thể lấp đầy chỗ thiếu.

Từ sức mạnh mơ hồ lan tỏa từ cây cốt thương, Lâm Động biết nó chắc chắn không yếu hơn Linh bảo Địa cấp, cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Thiên Lân Cổ Kích.

Tiểu điêu vung tay lên, cây cốt thương liền bay tới chỗ Lâm Động. Mắt Lâm Động lóe lên, giơ tay ra bắt lấy, cánh tay nặng trĩu. Cây cốt thương nhìn có vẻ nhẹ nhàng này lại không hề nhẹ hơn tảng đá vạn cân. Với sức mạnh của Lâm Động cũng cảm thấy tay mình phải trĩu xuống.

– Thương tốt!

Lâm Động khẽ tán thưởng, nhìn gần cốt thương hắn mới phát hiện trên cán còn lan tỏa rất nhiều sợi ánh sáng màu đỏ tươi, gần như phân bố trên cả thân cây thương, nhìn giống như mạch máu, vô cùng kỳ dị.

Hơn nữa những cái mạch máu đó lại tựa như đang lưu chuyển, mơ hồ có một cảm giác từ thời Viễn cổ hồng hoang lan tỏa ra.

– Với những con Viễn Cổ Thiên Ngạc tương tự thế này, bất cứ cái xương nào cũng đủ so sánh với Linh bảo Địa cấp bình thường rồi. Mà chất liệu của cây cốt thương này rõ ràng là được luyện chế từ bộ phận cứng nhất trong cơ thể Thiên Ngạc. Hơn nữa, vì đây là bảo vật bảo mệnh của Thiên Ngạc, khi Yêu linh của Thiên Ngạc tiêu tán, có một lượng Tinh hạch dung nhập vào cốt thương. Nếu ngươi luyện hóa được nó thì sau này chưa biết chừng có thể triệu hồi Yêu linh của con Viễn Cổ Thiên Ngạc đó ra chiến đấu.

Tiểu điêu bình thản nói.

– Hử? Triệu hổi Yêu linh của Viễn Cổ Thiên Ngạc?

Nghe thế, Lâm Động có phần rung động. Không ngờ cây cốt thương nhìn không có gì hoa lệ lắm này lại có khả năng lớn đến thế. Tuy Lâm Động không biết lúc còn sống đầu Viễn Cổ Thiên Ngạc này hung hãn đến mức nào nhưng nghĩ chắc cũng là mức mà hắn không thể tưởng tượng nổi. Yêu linh của tầng thứ đó, dù chỉ là huyễn ảnh thì uy lực cũng hơn hẳn Linh bảo Địa cấp bình thường rồi.

– Đương nhiên, triệu hồi Yêu linh Thiên Ngạc chắc chắn phải trả giá, ví như huyết tế gì đó…

– Huyết tế? Dùng máu của ta sao?

Lâm Động sững người, lời nói đó quả là gáo nước lạnh dội vào hắn.

– Dùng máu ngươi thì có tác dụng gì? Ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi đấy!

Tiểu điêu trợn mắt nói khiến khóe miệng Lâm Động giật giật.

– Muốn triệu hội Yêu linh Thiên Ngạc nhất thiết phải dùng tinh huyết các đại Yêu thú, thậm chí mạnh hơn cả Viễn Cổ Long Viên trong cơ thể ngươi.

Tiểu điêu nói.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lâm Động khựng người, rồi hai hàng cặp mày nhăn tít lại.

Tinh huyết lớn mạnh hơn cả Viễn Cổ Long Viên? Đó không phải gần đạt mức Niết Bàn Cảnh rồi sao? Hắn tìm đâu ra thứ tinh huyết quý giá như thế? Nghĩ vậy hắn không khỏi thất vọng. Vốn tưởng hắn có thể dựa vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương này mà có được một thứ vũ khí sát thủ nữa…

– Trong người ngươi có một loại tinh huyết đáp ứng được điều kiện này.

Thế nhưng khi Lâm Động đang thất vọng thì tiểu điêu bỗng nói.

– Hả?

Lâm Động nhìn tiểu điêu đầy kinh ngạc, nghĩ mãi vẫn không biết hắn có tinh huyết gì đạt được điều kiện đó.

– Thiên Lân Cổ Kích, trong thanh cổ kích đó có một đạo tinh huyết của Long. Tuy không thật tinh thuần nhưng dùng để huyết tế thì có lẽ vẫn có thể triệu hồi được Yêu linh Thiên Ngạc.

Tiểu điêu chỉ vào túi Càn Khôn của Lâm Động, nói.

– Thiên Lân Cổ Kích?

Nghe thế Lâm Động mới chợt bừng tỉnh, trong Thiên Lân Cổ Kích đúng là có một đạo tinh huyết của Long mỏng manh. Tuy chủ nhân của số tinh huyết này không phải Long thật sự nhưng trong thế giới Yêu thú, chỉ cần có nửa mối liên hệ với chữ Long là đủ để có hung danh rồi.

Dùng đạo tinh huyết này để huyết tế thật sự sẽ triệu hồi được Yêu linh của Viễn Cổ Thiên Ngạc sao?

Nhưng đáng tiếc là nếu lấy tinh huyết trong Thiên Lân Cổ Kích ra thì có lẽ thứ Linh bảo Cao cấp đầu tiên mà Lâm Động có được này sẽ bị hủy hoại.

– Yên tâm đi, cây Thiên Ngạc Cốt Thương này rất mạnh, ngươi cũng có Huyết Linh Khôi hộ thân, dù phải đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh như Lâm Phạm cũng có thể rút lui an toàn. Đương nhiên, khi thật sự phải triệu hồi Yêu linh Thiên Ngạc thì đó là khi ngươi gặp phải nguy hiểm chí mạng. Lúc đó dùng một thanh Thiên Lân Cổ Kích đổi lấy một cái mạng cũng rất lời rồi.

Tiểu điêu thản nhiên nói.

Lâm Động cười khổ, đúng là so với mạng sống, mất một cây Thiên Lân Cổ Kích đã là gì?

– Trước tiên ngươi hãy tranh thủ thời gian để luyện hóa Thiên Ngạc Cốt Thương, còn có thể luyện hóa thành công trước khi vào Viễn Cổ Chiến Trường không thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Trong cây thương này có dấu vết của Yêu linh Viễn Cổ Thiên Ngạc, luyện hóa cũng không dễ đâu. Đương nhiên nếu ngươi luyện hóa thành công trước khi đến Viễn Cổ Chiến Trường thì ngươi sẽ có thêm được thủ đoạn bảo mệnh.

Tiểu điêu vươn vai nói.

– Ừm!

Lâm Động khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên chút nặng nề. Hắn biết thời gian cấp bách, vì thế cũng không kéo dài thời gian, lập tức vào phòng ngồi khoanh chân trên giường, hít sâu một hơi, hai bàn tay thả lòng. Thiên Ngạc Cốt Thương chầm chậm bay lên lơ lửng trước mặt hắn.

Từng đợt từng đợt khí tức hồng hoang lan tỏa, mơ hồ còn như có xen lẫn những tiếng gầm gào cổ lão trầm đục.

Lâm Động nhìn chăm chăm cây cốt thương, sau đó chậm chậm nhắm mắt lại, tâm thần khẽ động, tinh thần lực hùng hồn từ nê hoàn cung ào ạt trào ra, nhanh chóng ngưng tụ lại trước mặt hắn. Rồi nghe thấy tiếng phừng phừng… vô số Tinh Thần Chi Hỏa đã được sinh ra.

Với năng lực Linh Phù sư Cao cấp hiện tại, hiển nhiên Lâm Động đã ung dung hơn rất nhiều trong việc ngưng tụ Tinh Thần Chi Hỏa.

– Đi!

Lâm Động chỉ tay ra, một ngọn lửa gào thét bay ra bao trùm lấy cây cốt thương. Lập tức thân của cây thương phát ra những tiếng cháy tách tách, các đường mạch máu dường như lưu chuyển nhanh hơn, chớp mắt câu Thiên Ngạc Cốt Thương như được hồi sinh.

Uỳnh!

Từ trong cây Thiên Ngạc Cốt Thương, một luồng sức mạnh cuồn cuộn lan tỏa, cả ngọn Tinh Thần Chi Hỏa cũng bị đẩy lùi ra. Cây thương bỗng rung lên dữ dội, làm nổ tung Tinh Thần Chi Hỏa, biến thành một luồng sáng xám muốn đào thoát.

– Hừ, bất luận lúc còn sống ngươi ngang ngược thế nào, nhưng giờ ngay Yêu linh cũng không còn, xem ngươi phản kháng thế nào?

Thủ ấn Lâm Động biến hóa, lần này Tinh Thần Chi Hỏa nóng bỏng hơn lập tức được hình thành rồi lại bao phủ lấy Thiên Ngạc Cốt Thương.

Đối mặt với sự thiêu đốt hung hãn đó của Tinh Thần Chi Hỏa, Thiên Ngạc Cốt Thương bỗng phát ra âm thanh kỳ lạ, từng sợi từng sợi khói đỏ màu máu thẩm thấu ra ngoài, ngưng tụ lại thành một con Thiên Ngạc cỡ nhỏ giãy giụa điên cuồng trong Tinh Thần Chi Hỏa, thậm chí còn muốn công kích Lâm Động.

Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Thiên Ngạc Cốt Thương cũng là Linh bảo Địa cấp nên có linh tính, lại cộng với sự ảnh hưởng từ con Viễn Cổ Thiên Ngạc, luyện hóa không hề dễ dàng. Nhưng Lâm Động cũng không lo lắng, dù Thiên Ngạc Cốt Thương có ngang ngược nhưng cũng không có chi viện, sớm muộn gì cũng không thể chống lại được sự thiêu đốt kia.

Nghĩ vậy, Lâm Động chầm chậm nhắm mắt lại, các tia tinh thần lực không ngừng tỏa ra hóa thành Tinh Thần Chi Hỏa bao phủ lấy Thiên Ngạc Cốt Thương.

Việc luyện hóa này của Lâm Động, kéo dài tận năm ngày.

Những điều Lâm Động suy đoán không hề sai, dưới sự thiêu đốt không ngừng, sự hung hãn của Thiên Ngạc Cốt Thương ngày qua ngày đã giảm đi, đến ngày thứ năm thì cả con Thiên Ngạc cỡ nhỏ kia cũng tan đi, biến thành một đám khói đỏ quay lại Thiên Ngạc Cốt Thương. Bản thân cốt thương cũng không giãy giụa nữa, hiển nhiên năm ngày này Tinh Thần Chi Hỏa đã hoàn toàn luyện hóa được sự hung hãn mà Viễn Cổ Thiên Ngạc để lại trong cốt thương.

Khi cây Thiên Ngạc Cốt Thương đã trở nên bình tĩnh, Lâm Động mở mắt ra, cắn đầu lưỡi, một tia máu bắn ra, bắn thẳng tới cây Thiên Ngạc Cốt Thương, sau đó dưới sự thiêu đốt của Tinh Thần Chi Hỏa biến thành vô số đường mạch máu rơi xuống Thiên Ngạc Cốt Thương.

Những tia máu này chầm chậm uốn lượn rồi dần dần dung hợp vào nhau, dường như hình thành nên một dấu ấn tạo nên từ máu tươi.

Cũng đúng vào lúc dấu ấn đó xuất hiện, Lâm Động cũng cảm thấy dường như hắn đã hoàn toàn khống chế được Thiên Ngạc Cốt Thương rồi!

Chương 397 : Huyết Linh Khôi biến hóa

Lâm Động bỗng mở trừng mắt ra, xung quanh là một luồng quang trạch sáng chói mà mạnh mẽ. Hắn nhìn chăm chăm vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương lơ lửng, sự hung bạo và phản kháng vốn có của cây cốt thương đã tiêu tan hết.

Hơn nữa cũng vì đã để lại dấu ấn kia nên Lâm Động cũng cảm nhận rõ được cảm giác thân thiết mà Thiên Ngạc Cốt Thương tỏa ra. Từ nay về sau Thiên Ngạc Cốt Thương này đã có thể coi là một thứ lợi khí thật sự của Lâm Động rồi.

Ánh mắt Lâm Động trở nên nóng bỏng, rồi chầm chậm đưa ta ra khẽ cầm lấy Thiên Ngạc Cốt Thương. Khi cây thương vào tay, cảm giác nặng trịch vạn cân trước đó cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ bẫng như lông hồng.

Đương nhiên, điều này chỉ đối với Lâm Động mà thôi, nếu dùng cây thương để công kích, uy lực đương nhiên như cuồng phong vũ bão, khó lòng mà chống đỡ nỗi.

Lâm Động cầm thương múa vài đường, những âm thanh xé gió vang lên, những đạo thương ảnh hiện lên đầu mũi thương rồi bắn ra với sức mạnh bá đạo. Bàn ghế trong phòng chớp mắt nổ tung nát vụn, thậm chí mơ hồ trong không khí còn vang vọng vô số tiếng gầm rú trầm đục khiến khí huyết trong cơ thể phải sục sôi.

Thấy vậy, Lâm Động khẽ cười, tâm thần khẽ động, một luồng nguyên lực hùng hồn lan theo cánh tay chảy vào Thiên Ngạc Cốt Thương.

– U u!

Sau khi nguyên lực đi vào Thiên Ngạc Cốt Thương hơi rung động phát ra những tiếng u u, vô số đường mạch máu nhỏ li ti cũng bắt đầu uốn lượn chuyển động. Một luồng sức mạnh khó hình dung lan tỏa bao trùm lấy Lâm Động khiến hắn như thanh kiếm sắc vừa tuốt khỏi bao, vô cùng chói mắt.

Nhìn Thiên Ngạc Cốt Thương, ánh mắt Lâm Động cũng lấp lánh ánh tán thưởng, hắn cảm tưởng như lúc này động thủ với Lâm Lang Thiên thì hoàn toàn có thể ép cho Lâm Lang Thiên không thể thở nổi!

– Không tệ, năm ngày mà ngươi đã luyện hóa được Thiên Ngạc Cốt Thương rồi!

Khi Lâm Động đang vui mừng vì cây Thiên Ngạc Cốt Thương, tiểu điêu xuất hiện, thấy cảnh tượng đó không kềm được gật gù. Tuy nói dấu ấn mà Viễn Cổ Thiên Ngạc để lại trong cây cốt thương theo thời gian đã biến mất, nhưng dù cây thương này ở bên trong cơ thể con Thiên Ngạc cũng bị ảnh hưởng sự hung bạo vô cùng tận, Lâm Động chỉ trong năm ngày mà đã luyện hóa được, tốc độ này quả thật khiến tiểu điêu phải khâm phục.

– Đúng rồi, ngươi phải vào trong thạch phù xem xem, dường như Huyết Linh Khôi có gì đó quái lạ.

Sau khi tán thưởng, tiểu điêu bỗng nói.

Nghe tiểu điêu nói, ban đầu Lâm Động vẫn chưa kịp hiểu, sau vài giây đồng tử của hắn bỗng co lại, quay phắt lại nhìn tiểu điêu, vội hỏi:

– Có chuyện gì?

Lâm Động khá coi trọng Huyết Linh Khôi. Ở Vương triều Đại Viêm này, hắn có thể không sợ các cường giả Niết Bàn Cảnh như Lâm Phạm là đều nhờ vào Huyết Linh Khôi. Đồng thời đây cũng là sự đảm bảo tính mạng lớn nhất khi hắn vào Viễn Cổ Chiến Trường.

Nếu nó có vấn đề gì thì khả năng hộ thể của hắn sẽ yếu đi một phần. Tuy giờ có thêm Thiên Ngạc Cốt Thương nhưng nếu không gặp lúc nguy hiểm đến tính mạng thì hắn tuyệt đối sẽ không triệu hồi Yêu linh Thiên Ngạc. Dù gì trên người hắn cũng chỉ có một đạo tinh huyết của Long, gọi một lần là không thể gọi được lần thứ hai.

Dù hắn còn có tiểu điêu và kinh nghiệm của nó cũng vô cùng phong phú, nhưng Yêu linh thể khi gặp cường giả Niết Bàn Cảnh thì cũng chẳng thể trợp giúp được gì.

Mà lúc đó thì tầm quan trọng của Huyết Linh Khôi được thể hiện, tuy đến giờ Lâm Động vẫn không dám triệu hồi nó quá lâu, nhưng dù sao cũng không phải thứ dùng một lần, lúc quan trọng cũng có được tác dụng nghịch chuyển càn khôn.

Vì thế khi nghe thấy Huyết Linh Khôi quan trọng nhất có vấn đề tim hắn lập tức căng lên.

– Không cần lo, cũng không phải chuyện gì xấu, ngươi cứ đi xem xem đã!

Thấy sắc mặt của Lâm Động, tiểu điêu vẫy vẫy móng vuốt rồi chui vào thạch phù trong bàn tay Lâm Động. Tâm thần của Lâm Động khẽ động, một đạo tinh thần lực cũng vội vào theo.

Tinh thần Lâm Động vừa vào không gian thạch phù lập tức đến chỗ phong ấn Huyết Linh Khôi, nhìn một lượt bất giác hít vào một hơi khí lạnh.

Huyết Linh Khôi vốn được phong ấn trong một cái bong bóng thủy tinh, nhưng lúc này, cái bong bóng vẫn còn đó nhưng đang bị bao bọc bởi một màu đỏ tươi như máu. Lâm Động mơ hồ cảm nhận được sự hung sát cuồng bạo tỏa ra từ bong bóng thủy tinh đó.

– Chuyện này là thế nào?

Lâm Động nhìn những phù văn kỳ dị lúc sáng lúc tối trên bong bóng thủy tinh, không kìm được hỏi.

– Mức độ hung sát và hung bạo của Huyết Linh Khôi có phần vượt ngoài sự tưởng tượng của ta. Ta vốn nghĩ cùng lắm thì nó chỉ là Linh khôi cấp một, nhưng không ngờ sự luyện hóa của thạch phù đã kích thích khí hung sát tiềm tàng bên trong nó, vì thế mới dẫn đến tình huống này.

Tiểu điêu nói.

– Là sao?

Lâm Động chau mày nói.

– Ý ta là, dường như Huyết Linh Khôi đang mượn sức mạnh của thạch phù ép buộc sức mạnh ẩn tàng trong bản thân nó bộc phát. Tuy giờ chưa có động tĩnh gì lớn, nhưng cứ tiếp tục thế này, thực lực của nó chắc chắn sẽ tăng lên. Đến lúc đó e là nó sẽ có thể phá vỡ phong ấn. Chẳng có cách nào, thạch phù tuy mạnh nhưng ngươi lại quá yếu!

Tiểu điêu gãi đầu nói.

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, thực sự hắn không thể ngờ Huyết Linh Khôi lại có trí tuệ như vậy.

– Vậy giờ phải làm sao? Nếu không phong ấn, khi nó xông ra khỏi thạch phù thì chúng ta sẽ là người đầu tiên gặp tai ương!

Lâm Động đau đầu nghĩ.

– Không phải không có cách tiếp tục phong ấn nó, nhưng dường như Huyết Linh Khôi này có phần quái dị, ta cảm thấy phải nhanh chóng luyện hóa nó mới được, nếu không cũng là quả bom nổ chậm.

Tiểu điêu nói.

– Ngươi có thể luyện hóa được không?

Lâm Động không khỏi lắc đầu.

– Chỉ cần ngươi cho ta khoảng ba vạn viên Niết Bàn Đan thì ta có thể triệt để tẩy sạch khí hung sát của nó.

Nghe thế Lâm Động không còn gì để nói, ba vạn viên Niết Bàn Đan, có bán hắn đi cũng chẳng mua nổi, với ngay cả Gia tộc Lâm Thị đó cũng chẳng phải con số nhỏ.

– Vậy có thể khống chế cục diện này trước không? Sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường, ta sẽ tìm cách có được ba vạn viên Niết Bàn Đan một cách nhanh nhất.

Lâm Động thở dài, nhất thời cảm thấy bi thương, không ngờ hắn cũng có lúc bối rối.

Tiểu điêu nhún vai:

– Cho Trọng Ngục Phong của ngươi vào thạch phù, muốn khống chế cục diện này phải dựa vào lực trấn áp của Trọng Ngục Phong.

Lâm Động gật đầu, tâm thần khẽ động, Trọng Ngục Phong liền hóa thành một đạo hắc quang chui vào thạch phù, rồi biến thành một ngọn núi nhỏ lơ lửng trước mặt. Ánh hắc quang trên ngọn núi lan tỏa ra cảm giác nặng nề như đại địa.

Tiểu điêu vung móng vuốt, vô số đạo ánh sáng tím đen bao trùm lấy Trọng Ngục Phong rồi điểm vào không khí một cái, Trọng Ngục Phong bay xuyên vào trong bong bóng thủy tinh khổng lồ, uỳnh uỳnh phình to ra, từng đợt hắc quang nhìn tựa như một dung dịch nhớp nháp bao phủ lấy thân ảnh màu đỏ rực.

– Grào!

Sau khi Trọng Ngục Phong đi vào, trong bong bóng thủy tinh lập tức phát ra những tiếng gầm rống trầm đục như của dã thú, rồi huyết khí nồng nặc bắt đầu tan đi. Cảnh tượng bên trong đó được Lâm Động nhìn thấy một cách rõ ràng.

Bên trong bong bóng thủy tinh lúc này, Trọng Ngục Phong đang đứng hiên ngang lan tỏa vô số hắc quang, phía dưới nó là Huyết Linh Khôi đang bị phong ấn lúc ẩn lúc hiện trong hắc quang. Có điều dưới áp lực của thạch phù và Trọng Ngục Phong, khí hung sát của Huyết Linh Khôi đã bị làm yếu đi nhiều.

Lâm Động thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cười khổ:

– Xem ra sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường ta phải lập tức tìm cách có được Niết Bàn Đan thôi!

– Đó cũng không phải chuyện gì xấu.

Tiểu điêu cười nói:

– Ít nhất thì chuyện này cũng cho chúng ta biết Huyết Linh Khôi còn mạnh hơn ta tưởng. Đến khi chúng ta có thể luyện hóa khống chế được nó thì trong tay sẽ có nhiều con bài tẩy hơn.

Lâm Động thở dài, gật gật đầu, giờ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế. Với thực lực Tạo Hóa Cảnh, vọng tưởng khống chế được Huyết Linh Khôi mạnh hơn cả cường giả Niết Bàn Cảnh, đúng là hơi quá sức. Nếu không phải có thạch phù tương trợ thì e là hắn đã bị Huyết Linh Khôi xông ra, xé thân thể hắn tan thành trăm mảnh rồi.

Thấy tình hình đã tạm ổn, Lâm Động vẫy tiểu điêu rồi ra khỏi không gian thạch phù, sau đó tay nắm chắc Thiên Ngạc Cốt Thương.

Năm ngày tiếp theo hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi mà thôi.

Lâm Động đã sẵn sàng cho Bách Triều Đại Chiến, hắn rất mong chờ xem hắn có thể phát triển tới mức nào ở vùng đất tàn khốc kia.

Rốt cuộc là hóa rồng bay lượn hay thành một oan hồn chôn thân nơi quê người, điều này phải xem tạo hóa và năng lực của hắn!

Chương 398 : Đến Viễn Cổ Chiến Trường

Năm ngày tiếp theo Lâm Động vẫn đóng cửa không ra ngoài, hắn vẫn muốn luyện tập nhiều hơn với cây Thiên Ngạc Cốt Thương để khi giao đấu với kẻ khác có thể thi triển hết uy lực của nó.

Mà trong năm ngày này, Lâm Lang Thiên cũng không nói cho Lâm Phạm về những việc xảy ra trong Thánh Linh Đàm. Dù gì chuyện đó cũng chẳng có gì là hay ho. Hơn nữa trong cơ thể hắn cũng có Nguyên thần thần bí, cũng chẳng thể nói là thanh bạch gì, vì thế hiển nhiên hắn sẽ không ngu đến mức dùng chuyện đó để gây rắc rối cho Lâm Động.

Do đó, năm ngày trôi qua trong yên tĩnh.

Khi tia sáng đầu tiên của ngày thứ năm xuất hiện, Lâm Động chầm chậm mở mắt ra, sâu trong đáy mắt hắn là một sự kỳ vọng vô cùng mãnh liệt.

– Đi nào!

Lâm Động tự nói với mình rồi đứng dậy, đẩy cửa, khi ra ngoài thì hắn cảm nhận được rõ ràng không khí của đình viện dường như trở nên rất căng thẳng. Hắn bước nhanh ra khỏi vườn thì trong tiền viện đã thấy Lâm Phạm và những người khác ở đó từ lâu.

Sắc mặt các cường giả của Gia tộc Lâm Thị trong tiền viện lúc này ai cũng nặng nề, chắc là vì giờ là lúc Lâm Động và Lâm Lang Thiên vào Viễn Cổ Chiến Trường, mà thành tựu của hai người họ ở Viễn Cổ Chiến Trường sẽ quyết định sự phát triển sau này của Gia tộc Lâm Thị.

– Đi thôi!

Lâm Phạm nhìn Lâm Động và Lâm Lang Thiên hồi lâu rồi mới lên tiếng, vẫy tay một tiếng là quay người đi, dẫn đoàn người thẳng tiến Hoàng cung.

Sâu trong Hoàng cung có một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi cao đến nghìn mét. Ở Vương triều Đại Viêm, ngọn núi này được gọi là Thánh Chiến Phong. Nơi đây có thể coi là cấm địa, bởi ở đây có thông đạo truyền tống thông với Viễn Cổ Chiến Trường.

Lúc này trên đỉnh núi là một đoàn người đang lặng lẽ đứng đó. Đứng đầu là Mạc Tiêu Thiên, Mạc Lăng và những người trong Hoàng thất khác. Nhìn có vẻ đây là lần đầu tiên họ đến nơi này.

Cách đó không xa là một đại thạch trận khổng lồ. Trên những hòn đá khổng lồ đó khắc rất nhiều phù văn thần kỳ, xung quanh không ngừng lan tỏa ra năng lượng kinh người khiên nguyên lực gần đó đều như sôi sục.

Mạc Lăng lặng lẽ nhìn thạch trận cổ xưa này, nhìn lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng có thể thấy trong lòng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

– Lăng nhi, có lẽ đã người từ khắp các phương đã tề tựu đến Viễn Cổ Chiến Trường, lần này con vào đó phải cực kỳ cẩn thận. Vương triều Đại Viêm chúng ta không thể gọi là mạnh trong Đông Huyền Vực, thiên tài của các Vương triều khác ai nấy đều rất ngang ngược. Vì thế trước khi trở thành Niết Bàn Cảnh, con phải hết sức trầm lặng. Ở Viễn Cổ Chiến Trường, chỉ ai đã là Niết Bàn Cảnh thì mới đủ khả năng tự bảo vệ mình, nếu không thì sẽ là con kiến cho kẻ khác giẫm lên.

Khi thấy những người khác đến, Mạc Tiêu Thiên hạ giọng nói.

– Vâng!

Mạc Lăng khẽ gật đầu.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

– Ngoài ra, ở đó phải cố gắng tạo quan hệ tốt với Lâm Động của Gia tộc Lâm Thị. Hắn không đơn giản đâu. Ta đã điều tra về hắn, gần ba năm trước, hắn và Lâm Lang Thiên từng có ân oán. Hồi đó, ngay cả áp lực khí tức của Lâm Lang Thiên mà Lâm Động hắn cũng khó kháng cự nổi, nhưng chỉ trong hơn hai năm hắn đã có thể sánh ngang với con, ở Thánh Linh Đàm chế phục Lâm Lang Thiên thành ra bộ dạng như thế kia.

Mạc Tiêu Thiên nói.

– Thực lực bề ngoài của hắn chỉ là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, tính ra thì yếu nhất trong năm người, nhưng lực chiến đấu và rất nhiều thủ đoạn của hắn lại có thể lấp đầy khoảng cách đó thậm chí còn khiến thực lực hắn vượt lên. Hơn nữa, không biết tại sao ta cứ có cảm giác những gì hắn thể hiện chưa phải là mạnh nhất.

Nghe vậy Mạc Lăng cũng kinh ngạc, hiển nhiên hắn không thể ngờ Mạc Tiêu Thiên lại đánh giá cao Lâm Động đến thế.

– Loại người này tốt nhất đừng đối địch với hắn, nếu thành bằng hữu được thì sẽ tốt hơn.

Trầm mặc một lát, Mạc Tiêu Thiên khẽ nhắc nhở.

Mạc Lăng lại gật đầu. Hắn vốn không có ý gây hấn gì với Lâm Động, hơn nữa tuy Lâm Động chỉ là người của Phân gia nhưng cái hắn quan tâm không phải thân phận của Lâm Động mà là thực lực. Dù gì sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường, bất luận có thân phận gì cũng đều phải trải qua vô vàn cuộc chiến tàn khốc. Mà ở đó cái quan trọng là thực lực chứ không phải thân phận.

– Nhưng giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên có thâm thù đại hận, hiện giờ ở Vương triều Đại Viêm có Lâm Phạm áp chế còn được, một khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hai bọn họ rất có khả năng sẽ động thủ với nhau. Đến lúc đó…

Mạc Lăng bỗng nói.

Thật ra họ khá đau đầu về những việc tương tự thế này. Vì giúp người này thì sẽ đắc tội người kia, nhưng nếu không giúp cả hai, có thể ở vị trí trung lập nhưng cũng không thể có giao tình thân thiết hơn với hai bên.

Nếu lúc Lâm Động và Lâm Lang Thiên thật sự đấu một trận sinh tử mà Mạc Lăng chọn trợ giúp Lâm Động thì có nghĩa hắn sẽ được Lâm Động đối đãi như bằng hữu chân chính, nhưng đồng thời cũng đắc tội Lâm Lang Thiên.

Nghe Mạc Lăng nói vậy, Mạc Tiêu Thiên chau mày, một lúc sau nhìn Mạc Lăng, từ tốn nhả ra hai chữ:

– Lâm Động!

Mạc Lăng khẽ nhướng mày, hắn biết cuối cùng Mạc Tiêu Thiên vẫn cho rằng giữa hai thiên tài của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Động sẽ là người vượt qua đối phương.

– Con biết rồi!

Mạc Lăng khẽ gật đầu, nói thật lòng hắn cũng không kinh ngạc về sự lựa chọn của Mạc Tiêu Thiên. Thiên phú của Lâm Động không hề kém Lâm Lang Thiên, hơn nữa, điều quan trọng nhất là Lâm Động không hề dựa vào sự giúp của bất cứ thế lực nào. Từ con kiến nhỏ bé hắn đã từng bước bò lên đến vị trí hàng đầu của Vương triều Đại Viêm. Còn Lâm Lang Thiên thì phải dựa vào tài nguyên của Gia tộc Lâm Thị. Khoảng cách giữa hai người vừa nhìn là biết.

Cố nhiên tài nguyên rất quan trọng nhưng nếu không có tâm tính kiên định như sơn thì chắc chắn không thể trở thành cường giả chân chính.

– Họ đến rồi!

Mạc Tiêu Thiên bỗng nhìn về phía sơn lộ, một nụ cười nhạt lập tức hiện trên gương mặt.

Mạc Tiêu Thiên vừa nói xong thì phía dưới sơn lộ truyền tới những âm thanh xé gió, vô số đạo thân ảnh vụt tới như chớp rồi xuất hiện trên đỉnh núi. Nhìn thì ra là Lâm Phạm và người của Thiên La Tông.

Lâm Động đứng sau Lâm Phạm, khi đáp xuống đất hắn lập tức nhìn về phía đại thạch trận cách đó không xa, vừa nhìn là hiện lên sự kinh ngạc vô cùng. Trận pháp lớn mạnh thế này, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh phổ thông cũng không thể làm ra được.

– Năm đó Vương triều Đại Viêm đã phải tốn rất nhiều tiền bạc mời một vị cường giả của siêu cấp tông phái tới mới dựng nên được Truyền Tống Trận thông tới Viễn Cổ Chiến Trường. Đông Huyền Vực có vô số Vương triều, các Vương triều nhỏ hơn căn bản không có tư cách có được Truyền Tống Trận như vậy. Vì thế họ chỉ có thể đến Vương triều khác, nhưng nếu thế thì hơi mất mặt một chút.

Lâm Phạm giải thích cho Lâm Động.

Lâm Động gật đầu, xem ra Truyền Tống Trận cũng giống một kiểu tư cách tham gia thi đấu. Nếu một Vương triều đến Truyền Tống Trận cũng không có thì hiển nhiên không cần phải đến Bách Triều Đại Chiến, đi cũng để nộp mạng mà thôi.

– Các vị, Viễn Cổ Chiến Trường là một không gian có từ thời Viễn cổ, nay được các siêu cấp tông phái liên thủ khai thác thành địa điểm của Bách Triều Đại Chiến. Nơi đó ẩn táng vô số bảo tàng thậm chí truyền thừa Viễn cổ. Nhưng ai có được thì phải xem cơ duyên của mỗi người. Đương nhiên, cơ duyên sẽ đi liền với nguy hiểm!

Mạc Tiêu Thiên quét mắt nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Động, trầm giọng nói:

– Có lẽ mọi người cũng đã hiểu rõ về sự tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến, ta cũng không nói lại nữa. Nói chung bất luận là vì bản thân hay Gia tộc tông phái, sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hãy khiêm tốn một chút. Ở Vương triều Đại Viêm mọi người là thiên tài nhưng đến đó chỉ là người bình thường thôi. Ta chỉ có thể nói rằng, nếu kiêu ngạo ở đó thì có lẽ đến thi thể mọi người cũng chẳng nhặt được về đâu.

Lâm Động khẽ gật đầu, trừ đứng trước Lâm Lang Thiên và những người trong Gia tộc Lâm Thị coi thường hắn ra, Lâm Động không phải loại ngông cuồng vì thế sẽ không đến Viễn Cổ Chiến Trường với tâm thái đó.

– Tiếp theo đây sẽ khởi động Truyền Tống Trận, mọi người cũng đã biết quy tắc rồi, để khởi động cần năm vạn viên Niết Bàn Đan. Gia tộc Lâm Thị có hai người nên cần mười vạn viên.

Mạc Tiêu Thiên nhìn về bọn Lâm Phạm, nói.

– Năm vạn viên Niết Bàn Đan?

Nghe thấy vậy cơ mặt Lâm Động co giật từng hồi, nhìn với ánh mắt không thể tin nổi. Thực sự không thể ngờ lại cần một lượng Niết Bàn Đan lớn đến vậy.

Đám người Lâm Phạm thì không có gì bất ngờ, nhưng Lâm Động có thể nhìn thấy chút đau lòng trên gương mặt họ. Với Gia tộc Lâm Thị mà nói đây không phải con số nhỏ.

– Ài, Lâm Động, Lâm Lang Thiên, Gia tộc Lâm Thị chúng ta sau này phát triển thế nào đều phải trông chờ vào thành tựu của các ngươi ở Viễn Cổ Chiến Trường rồi.

Lâm Phạm thở dài, rồi vung tay, một cái túi Càn Khôn bay tới chỗ Mạc Tiêu Thiên.

Thiên La Tông và Man Vương Tông cũng đưa ra túi Càn Khôn đã đựng sẵn Niết Bàn Đan.

Mạc Tiêu Thiên giơ tay bắt lấy túi Càn Khôn, nhìn một lượt, khẽ gật đầu rồi búng tay, hàng loạt viên Niết Bàn Đan cùng với sức mạnh hùng hồn ào ào bay vào thạch trận.

Uỳnh uỳnh!

Sau khi Niết Bàn Đan bay vào, thạch trận lập tức rung chuyển, những hình phù văn khắc trên thạch trận phát ra ánh sáng chói lòa, rồi một đạo quang trụ dần hiện lên ở trung tâm Truyền Tống Trận.

– Mạc Lăng, Lâm Động, năm người các ngươi mau vào đi!

Cùng với sự kéo dài của quang trụ, Mạc Tiêu Thiên hét lên.

– Vâng!

Năm người gần như đồng thời đáp, nhanh chóng biến thành năm đạo thân ảnh bay tới, trước những ánh mắt căng thẳng và mong chờ của bọn Lâm Phạm, bay thẳng vào trong quang trụ.

Bùm!

Sau khi năm người đã vào trong, quang trụ bỗng phát nổ, tỏa ra những tia sáng chói lòa như mặt trời, mãi lúc lâu sau mới dần tối lại.

Theo đó năm đạo thân ảnh đã biến mất.

– Rốt cuộc sẽ có thành tựu gì ở đó phải xem bản lĩnh của các ngươi thôi.

Nhìn thạch trận trống rỗng, Mạc Tiêu Thiên, Lâm Phạm và những người khác nhìn nhau đều lẩm bẩm.

Chương 399 : Không gian xa lạ

Viễn Cổ Chiến Trường, không gian được để lại từ thời Viễn cổ, với một chiều dài lịch sử như vậy, nghe nói năm xưa trong không gian này từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Hai bên đối thủ đều là những sự tồn tại còn vượt cả các siêu cấp tông phái ở Đông Huyền Vực ngày nay. Trận đại chiến đó có thể gọi là kinh thiên động địa, trời long đất lở, không gian tan tành. Viễn Cổ Chiến Trường ngày nay so với thời kỳ đỉnh phong hồi đó thì đã nhỏ hơn rất nhiều lần, và nguyên nhân chính là vì cuộc đại chiến đó.

Đương nhiên, dù có nhỏ hơn nhiều lần nhưng độ rộng lớn của nó vẫn vượt xa Vương triều Đại Viêm không biết bao nhiêu lần. Lâm Động từng vào không gian Cổ Bi, nơi đó so với chỗ này quả thật như kiến gặp voi.

Trong Viễn Cổ Chiến Trường có vô số bảo tàng, không biết có bao nhiêu cường giả Viễn cổ đã để lại truyền thừa của mình lại đây, lặng lẽ chờ người hữu duyên đến. Từ khi địa điểm của Bách Triều Đại Chiến được đặt ở đây, lần nào cũng có người may mắn có được truyền thừa và thể hiện vượt trội trong Bách Triều Đại Chiến, tạo được uy danh chấn động cả Đông Huyền Vực.

Đương nhiên, so với những người chiến thắng cuối cùng này, rất nhiều thiên tài đến từ các Vương triều khác đều trở thành vong hồn trong Viễn Cổ Chiến Trường, dùng xương cốt của mình để người khác được huy hoàng.

Đây là một khu vực thạch phong, có vô vàn những ngọn núi đá trơn nhẵn, khổng lồ đứng sừng sững, dưới ánh nắng chói chang, tỏa ra một độ nóng kinh hoàng.

Trên đỉnh một ngọn núi đá, bỗng một khoảng không gian bị bóp méo, một đạo quang trụ xuất hiện trên không gian, bắn xuống đỉnh núi, một lát sau ánh sáng mới dần dần tối đi để lộ ra năm đạo thân ảnh.

Khi hai chân vừa chạm đất, đầu óc của Lâm Động bị vặn vẹo đến mê muội lập tức tỉnh táo lại, nguyên lực trong cơ thể lập tức lưu chuyển, xóa bỏ cảm giác mệt mỏi do truyền tống gây ra. Sau đó Lâm Động lập tức ngẩng lên, một môi trường hoàn toàn xa lạ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

– Đây chính là Viễn Cổ Chiến Trường sao?

Lâm Động nhìn khu núi đá kỳ quái, cỏ dại mọc um tùm, một thứ khí tức hoang tàn mà cổ lão không ngừng thẩm thấu lên từ mặt đất.

– Nguyên khí thiên địa thật hùng hồn!

Lâm Động chỉ bị phân tâm vì không gian xa lạ này trong chốc lát, rồi hắn bỗng cảm nhận được nguyên khí thiên địa của nơi đây dồi dào mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Lâm Động hít vào một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy một luồng nguyên khí hùng hồn tràn qua mũi vào trong cơ thể, cuối cùng thông qua luyện hóa biến thành nguyên lực cuồn cuộn khuếch tán khắp nơi thân thể.

Lâm Động bị chấn động vô cùng, nguyên khí thiên địa của Vương triều Đại Viêm kém nơi đây không chỉ một bậc, tuy luyện ở đây tốc độ sẽ nhanh hơn ở Vương triều Đại Viêm gấp đôi, thậm chí nhanh hơn nữa!

– Thiên địa nguyên khi này còn có không ít năng lượng thần kỳ!

Lâm Động xoay bàn tay một vòng trong không khí, một luồng nguyên khí tụ trong lòng bàn tay, chỉ thấy trong đó có một chút năng lượng nhỏ màu đỏ nhạt.

Chỗ năng lượng này tuy rất nhỏ nhưng lại vô cùng nóng bỏng, chỉ một chút đó nhưng cũng khiến tay Lâm Động bỏng rát, một cảm giác quen thuộc len lỏi trong tim hắn.

– Đây là… Niết Bàn Khí!

Cảm nhận được cảm giác quen thuộc này, đồng tử Lâm Động co lại, ánh lên sự kích động và cuồng nhiệt khó che giấu. Đây chính là Niết Bàn Khí mà chỉ có cường giả Niết Bàn Cảnh mới hấp thụ được từ thiên địa. Không ngờ ở Viễn Cổ Chiến Trường này, với thực lực Tạo Hóa Cảnh của Lâm Động mà cũng bắt được Niết Bàn Khí.

Viễn Cổ Chiến Trường quả nhiên danh bất hư truyền, chả trách mà vô số Vương triều khao khát đến đây như vậy.

– Ha ha, Lâm Động, quả nhiên Viễn Cổ Chiến Trường hơn Vương triều Đại Viêm vô số lần. Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù, chẳng ai có thể so bì được với ngươi về khả năng hấp thụ luyện hóa. Chỉ cần ngươi có đủ thời gian, chắc chắn có thể dễ dàng góp đủ Niết Bàn Đan, xung kích Niết Bàn Cảnh!

Giọng nói phấn khích của tiểu điêu vang lên trong đầu Lâm Động, hiển nhiên là tiểu điêu cũng cảm nhận được sự kỳ dị của Viễn Cổ Chiến Trường.

Lâm Động gật đầu, hắn nhìn chăm chăm vào đám nguyên khí trong lòng bàn tay, tuy trong nguyên khí thiên địa có Niết Bàn Khí, nhưng muốn cô đọng được Niết Bàn Khí không phải chuyện dễ. Với những người chưa là Niết Bàn Cảnh, thứ năng lượng này quả thật rất khó khống chế. Nhưng Lâm Động lại khác, hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, có thể hấp thụ thoải mái nguyên khí thiên địa, hiệu suất cô đọng Niết Bàn Khí sẽ hơn hẳn người khác, đủ để hắn đứng vững ở Viễn Cổ Chiến Trường này.

Khi Lâm Động đang ngạc nhiên phấn khích trước Viễn Cổ Chiến Trường, bọn Mạc Lăng cũng vô cùng kích động và kinh ngạc, hiển nhiên họ đều cảm nhận được Niết Bàn Khí trong nguyên khí thiên địa.

– Các vị, nơi đây đã là Viễn Cổ Chiến Trường, theo một vài bản đồ mà ta biết, từ đây chúng ta đi về hướng Bắc một đoạn đường sẽ đến Điểm tập kết.

Sau khi cảm giác phấn khích và kích động qua đi, Mạc Lăng bừng tỉnh và nói với bốn người Lâm Động.

– Chắc mọi người đều đã biết rồi, ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường chỗ nào cũng đầy nguy hiểm với chúng ta. Thường thì rất ít người đi lại vào ban đêm.

Lâm Động khẽ gật đầu, hắn đã nghe Lâm Phạm nói, ban đêm ở đây khác với Vương triều Đại Viêm. Có lẽ vì mang trong mình một thứ năng lượng đặc biệt, cứ đến đêm là nguyên khí thiên địa hùng hồn lại bị những thứ năng lượng đặc biệt khác đè nén. Đồng thời những người tu luyện nguyên lực cũng gặp phải cảm giác bị đè nén tương tự.

Cũng có nghĩa là, vào ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường, thực lực của họ sẽ giảm đi, mà Yêu thú ở đây lại trở nên mạnh mẽ và cuồng bạo hơn vào ban đêm. Trong hoàn cảnh đó, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không dám đi lại một mình trong đêm. Một khi gặp phải bầy Yêu thú thì rất có khả năng làm mồi cho chúng.

Cũng chính vì thế mà ở Viễn Cổ Chiến Trường có không ít các Điểm tập kết. Đơn giản mà nói thì đó chính là địa điểm cho mọi người tập hợp lại với nhau để chống lại mối nguy hiểm từ màn đêm.

– Chúng ta đã đến Viễn Cổ Chiến Trường, lúc này Bách Triều Đại Chiến đã bắt đầu, mà con đường này chỉ có thể tiến chứ không thể lui… Chúng ta không còn đường quay lại nữa rồi! Vì thế, có lẽ chúng ta sẽ phải ở đây một thời gian dài. Mức độ tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến ta chắc mọi người đều đã biết rồi, không ai có thể đảm bảo chúng ta sẽ góp được đủ Niết Bàn Đan và xung kích thành công Niết Bàn Cảnh. Ta nghĩ, lúc này nếu đoàn kết một lòng thì tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ cao hơn không ít.

Ánh mắt Mạc Lăng có phần trầm trọng, tâm thái của hắn thay đổi rất nhanh, lúc này hắn rất hiểu hoàn cảnh của mình. Ở đây không phải Vương triều Đại Viêm, hắn cũng không phải Tam Hoàng tử có thân phận tôn quý nữa, giờ hắn chỉ là một người tham gia Bách Triều Đại Chiến bình thường.

– Ta không có ý kiến gì cả!

Đỗ Vân nhún vai, hoàn cảnh ở đây quá xa lạ, một người nếu cứ hành động bừa bãi khi tình hình không rõ ràng thì rất có thể chẳng có ai nhặt xác cho.

– Ta cũng vậy!

Man Sơn gật đầu nói.

Lâm Động trầm ngâm, liếc nhìn Lâm Lang Thiên một cái, ân oán giữa họ đúng là sinh tử cừu địch, muốn quên đi tất cả hiển nhiên là không thể, chưa biết chừng Lâm Lang Thiên còn đang suy nghĩ việc dồn Lâm Động vào chỗ chết.

Đương nhiên suy nghĩ đó cũng có trong đầu Lâm Động. Từ sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hắn đã bỏ hết sự kiêng dè. Ở đây sẽ không một ai có thể nhúng tay vào ân oán giữa hắn và Lâm Lang Thiên. Thậm chí khi mới đến hắn đã muốn lập tức động thủ, giết chết Lâm Lang Thiên rồi. Nhưng khi mong muốn đó dâng lên thì đã bị hắn cưỡng chế nén lại.

Đúng là giờ không ai ngăn cản hắn ra tay với Lâm Lang Thiên, nhưng với Lâm Động mà nói khu vực này cũng quá xa lạ, lại vô cùng nguy hiểm. Lâm Lang Thiên không phải loại đơn giản, dù có tiêu diệt được hắn thì chắc Lâm Động cũng phải trả một cái giá nào đó.

Mà ở nơi nguy hiểm mà xa lạ này, phong độ của hắn không thể ở mức cao nhất, đương nhiên nếu động thủ chẳng khác gì tìm chỗ chết. Vì thế, dù sát ý sục sôi nhưng rồi Lâm Động cũng phải bình tĩnh lại. Giờ hắn phải nhanh chóng làm quen với Viễn Cổ Chiến Trường, chỉ có vậy hắn mới tìm được cơ hội hiếm có.

– Tam Hoàng tử nói cũng có lý!

Lâm Động khẽ gật đầu.

Thấy vậy Mạc Lăng cũng thở phào, nếu giờ họ mà tách nhau ra thì chưa biết chừng chỗ nào đó gặp phải một đám cường giả của Vương triều khác rồi bị chúng giết chết. Vì thế, tập hợp lại mới có cơ hội sống sót, đặc biệt là tại nơi tập kết.

Lâm Lang Thiên cũng gật đầu, mặt không chút biểu cảm, chẳng ai biết giờ hắn đang nghĩ gì.

– Lâm Động huynh, ở đây thì đừng gọi Tam Hoàng tử gì đó nữa. Nếu huynh không chê, cứ gọi tên ta là được rồi.

Mạc Lăng cười với Lâm Động.

– Nếu Mạc Lăng huynh đã nói vậy thì Lâm Động cung kính không bằng tuân mện!

Lâm Động cười, nói.

– Ha ha, Lâm Động huynh, sau này có lẽ chúng ta là bạn đồng hành rồi!

Đỗ Vân và Man Sơn cũng cười nói.

Không biết vì sao hai người này cũng như Mạc Lăng, đều có xu hướng thân thiết với Lâm Động, điều này khiến Lâm Lang Thiên có phần bực bội. Xem ra sự thảm bại của hắn ở Thánh Linh Đàm đã khiến Lâm Động có địa vị cao hơn trong mắt bọn Mạc Lăng.

– Các vị, chúng ta đi thôi, nhất định phải đến Điểm tập kết trước khi trời tối, ở bên ngoài thực sự quá nguy hiểm. Ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường này khác với ở Vương triều Đại Viêm, con người chỉ có thể tránh đi thôi…

Mạc Lăng cười nói.

– Ừm!

Mấy người Lâm Động cũng gật gù, mới chân ướt chân ráo đến đây, quan trọng nhất là phải tìm hiểu rõ tình hình.

– Đi thôi!

Mạc Lăng không chần chừ nữa, vẫy tay dẫn đầu bay về phía Bắc. Hắn là người của Hoàng thất, thông tin biết được cũng nhiều hơn bọn Lâm Động, để hắn dẫn đường thì chẳng ai phản đối. Vì thế mà bốn người Lâm Động cũng lập tức theo sau. Năm người biến thành năm đạo thân ảnh mơ hồ bay vút về phương Bắc.

– Bách Triều Đại Chiến, hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi đặc sắc đến mức nào?

Trong lúc bay, Lâm Động ngẩng lên nhìn về phương xa, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt đầy sự hào hứng.

Chương 400 : Điểm tập kết

Trên vùng bình nguyên hoang dã rộng bát ngát, năm đạo thân ảnh nhanh như chớp lướt qua, những âm thanh xé gió phát ra từ năm đạo thân ảnh vang vọng ra xa.

Năm đạo thân ảnh này đương nhiên là đám năm người bọn Lâm Động vừa đến Viễn Cổ Chiến Trường. Điểm đến của họ lúc này là địa điếm tập kết gần nhất. Dù sao họ mới chân ướt chân ráo đến dây, mọi thứ ở không gian này với họ đều rất lạ lẫm, lại cộng với việc buổi đêm ở đây vô cùng nguy hiểm, vì thế họ nhất thiết phải đến Điểm tập kết trước khi trời tối. Nếu không, khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ được thống trị bởi Yêu thú và những sinh vậy kỳ hình quái dạng, cực kỳ nguy hiểm.

Trên đường đến Điểm tập kết, hội Lâm Động cũng gặp những người đến từ Vương triều khác, nhưng khi hai bên vừa chạm mặt, bọn người Lâm Động chưa kịp nghĩ gì thì những người kia đã chim sợ cung tiễn, lập tức tránh ra xa. Sự cảnh giác đó cũng khiến đám Lâm Động cũng chỉ đành tập trung vào việc đi cho kịp.

Đi với tốc độ nhanh nhất có thể, hơn nửa tiếng đồng hồ sau cuối cùng họ cũng đã đến một tòa thành trên một vùng bình nguyên rộng lớn.

Nhìn tòa thành đầy cổ kính, hội Lâm Động khẽ thở phào. Bọn họ biết đã đến Điểm tập kết rồi. Dù trong Viễn Cổ Chiến Trường cạnh tranh rất tàn khốc nhưng có lúc cũng phải quần cư một chút, nếu không, đơn thương độc mã rất khó sinh tồn được vào ban đêm ở đây.

– Sau khi vào đó các vị nên cẩn thận một chút, tuy chúng ta vẫn luôn trầm lặng nhưng mọi người cũng nên biết, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có những lúc quá trầm lặng lại càng nhiều phiền phức hơn.

Sau khi nhìn thấy tòa thành cổ lão kia, Mạc Lăng giảm tốc độ rồi nói với bốn người còn lại.

Nghe vậy Lâm Động cũng khẽ gật đầu, hắn không thích gây chuyện, nhưng quả thật có kẻ nào có mắt như mù động vào hắn thì hắn cũng không nhân từ mà nương tay. Với thực lực của hắn, dù phải đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh vẫn có thể toàn mạng rút lui, dù đây là Viễn Cổ Chiến Trường thiên tài tụ hội, yêu nghiệt đầy rẫy thì hắn cũng không hề sợ hãi.

Khi trao đổi thông tin, hội Lâm Động cũng đã đến bên ngoài tòa thành. Nhìn từ bên ngoài thì đương nhiên tòa thành này không thể xa hoa như Hoàng thất, nhưng trong sự đơn giản cổ phác lại thể hiện được sự cổ lão và kiên cố. Đứng sừng sững ở đây được nhiều năm như vậy, cho thấy tòa thành này ít nhất cũng có được sự vững chắc đáng được tin tưởng.

Lúc này, phía trước cánh cổng thành được đúc từ sắt đen đang có từng đoàn người đến từ khắp nơi, những người này khí thức vô cùng hùng hồn, rõ ràng là những người tham gia Bách Triều Đại Chiến của các Vương triều khác.

Điều khiến bọn Lâm Động kinh ngạc nhất là ở cổng thành lại có hơn chục người chặn cổng thành, gần đó là một lá cờ thêu hình một vầng mặt trời vàng chói mắt.

– Sao vậy nhỉ?

Lâm Động đi chậm lại, chau mày nói.

– Không ngờ Điểm tập kết này lại bị khống chế, Vương triều nào mà lớn mạnh đến vậy?

Mạc Lăng cũng biến sắc, rồi kinh ngạc nói.

Nghe vậy bốn người Lâm Động cũng nhíu mày nhìn. Điểm tập kết này vàng thau lẫn lộn, những người đến đây đều là thiên tài từ các Vương triều, muốn khống chế thành phố này không phải chuyện đơn giản. Rốt cuộc đây là người của Vương triều nào mà ngông cuồng đến vậy?

– Chư vị, nơi này đã bị Vương triều Thánh Quang bọn ta chiếm, nếu muốn ở lại mỗi người phải nộp mười viên Niết Bàn Đan.

Khi bọn Lâm Động còn đang kinh ngạc thì chỗ cổng thành một giọng nói ồm ồm vang lên, giọng nói đó ẩn chứa một sức mạnh kinh người khiến không ít người phải biến sắc mặt.

– Hừ, đây là tòa thành công cộng, các ngươi lại dám thu Niết Bàn Đan, quá đáng quá rồi đấy!

Đúng như Lâm Động từng nói, những người đến đây đều là thiên tài hàng đầu của các Vương triều các nơi, những kiểu gần như ăn cướp này đương nhiên quá tầm thường, lập tức có người cười lạnh nói.

Ở cổng thành, một đại hán da ngăm ngăm, tai xỏ một cái vòng đỏ chót nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên hung dữ, vẫy tay một cái, trên tường thành lập tức có ba thứ gì đó rơi xuống rơi bịch một cái xuống đất. Tất cả nhìn thì thấy ba cái xác máu me be bét.

– Ba kẻ này là người của Vương triều Đại Khê gì đó. Trước đó cũng không phục Vương triều Thánh Quang bọn ta quản lý nơi này, vì thế bọn ta tiện tay giết hắn luôn rồi. Nếu các ngươi cũng không phục thì có thể không vào thành, hoặc học theo chúng, phản kháng lại, bọn ta tuyệt đối không ngại động thủ!

Đại hán da ngăm đen cười lạnh lẽo, lời nói mang đầy sát khí.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, không ít người mặt biến sắc. Từ nguyên lực còn lại trên ba cái xác có thể thấy trước khi chết ba người này đều đã là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, nhưng giờ chỉ còn lại là ba cái xác lạnh ngắt. Sự thực máu me này khiến không ít người tỉnh táo hơn. Lúc này họ mới hiểu đây không phải Vương triều của họ nữa.

Lâm Động nheo mắt nhìn, vừa đến Viễn Cổ Chiến Trường hắn đã tận mắt chứng kiến phép tắc ở đây, ai mạnh hơn thì đó là chủ!

– Chư vị, Vương triều Thánh Quang bọn ta không muốn làm khó mọi người. Chỉ cần mỗi người nộp tượng trưng một chút Niết Bàn Đan là được. Chỉ cần mọi người chăm chỉ tu luyện, mười viên Niết Bàn Đan rất nhanh là sẽ có được. Nhưng nếu ai có ý đồ khiêu khích uy nghiêm của Vương triều Thánh Quang thì hãy nhìn những kẻ này làm gương!

Khi cổng thành đang xôn xao vì cảnh tượng đó thì bỗng một giọng nói như sấm rền vang ra từ trong thành.

Đồng thời, khi tiếng nói đó vang lên một thứ áp lực vô cùng mạnh mẽ lan tỏa, khiến không ít người đều lộ vẻ kinh hãi.

– Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong?

Mắt Lâm Động cũng nheo lại nhìn về phía trong thành. Không ngờ Vương triều Thánh Quang lại có cường giả đã là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong. Thực lực này cao hơn cả Mạc Lăng và Lâm Lang Thiên một bậc. Chẳng trách mà Vương triều Thánh Quang dám khống chế tòa thành này.

Cổng thành bỗng tĩnh lặng, cuối cùng, có người kìm nén nộ hỏa, nộp đủ lượng Niết Bàn Đan rồi vào thành. Lúc này trời đã sắp tối tồi, nếu không tìm được nơi dừng chân thì quá nguy hiểm.

Đám người Lâm Động theo sau đoàn người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không làm chuyện gì nổi bật cả. Trước mắt vẫn phải vào thành trước rồi tìm hiểu tình hình. Vì thế, sau khi được tất cả đồng ý, Mạc Lăng chủ động nộp số Niết Bàn cần thiết cho người của Vương triều Thánh Quang rồi tất cả thuận lợi vào thành.

Trong thành phần lớn đều là những tòa nhà xây từ những tảng đá lớn, tuy bình thường nhưng vô cùng kiên cố. Ngoài ra chính giữa thành có tám tòa thạch tháp, là nơi gây chú ý nhất của thành. Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là từ tám tòa tháp này đều có khí tức rất mạnh lan tỏa. Thứ khí tức này không hề thua kém bọn Mạc Lăng, Lâm Lang Thiên, thậm chí khí tức ở tòa tháp trung tâm còn mạnh mẽ hơn, rõ ràng đó chính là vị cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong đã lên tiếng trước đó.

Trong thành lúc này đã có không ít người, hơn nữa nhìn tình hình thì Vương triều Thánh Quang cũng đã lôi kéo người của các Vương triều khác làm việc cho mình, quản chế cả tòa thành này.

Đám người Lâm Động không tỏ ra quá chú ý, họ dạo quanh thành một vòng rồi tìm một căn thạch ốc lớn gần tường thành để ở lại. Tuy xoàng xĩnh một chút nhưng thừa chỗ cho cả năm người.

Năm người vào trong thạch ốc ngồi xuống, nhìn màn đêm gần buông xuống đều có phần thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có nơi dừng chân trước khi đêm xuống.

– Các vị, giờ coi như chúng ta đã chính thức vào Viễn Cổ Chiến Trường, có lẽ sau này chúng ta sẽ ở đây một thời gian để làm quen với môi trường.

Mạc Lăng vỗ vỗ tay cười với bốn người Lâm Động, nói:

– Có điều, ta nghĩ địa vực mà chúng ta đang ở có lẽ là ngoại vi của Viễn Cổ Chiến Trường, theo quy tắc của Bách Triều Đại Chiến, chúng ta có một năm để vào sâu trong Viễn Cổ Chiến Trường. Vì thế, thành tựu trong một năm này sẽ quyết định chúng ta đi được đến đâu trong Bách Triều Đại Chiến!

Bọn Lâm Động gật đầu, hiện tại Viễn Cổ Chiến Trường quá lạ lẫm với bọn họ, để sau khi quen với hoàn cảnh rồi sẽ có thể ra ngoài tu luyện và tìm kiếm cơ duyên.

Mọi người trao đổi một chút rồi về phòng mỗi người bắt đầu tu luyện, hưởng thụ năng lượng đặc biệt riêng có có Viễn Cổ Chiến Trường.

Lâm Động cũng vào phòng, đóng cửa lại ngồi khoanh chân trên giường đá, nhưng không tu luyện ngay, sắc mặt đầy trầm ngâm.

So với thiên tài ở các đại Vương triều khác, họ coi như lạc hậu không ít. Lâm Động biết rằng nếu giờ mà giao đấu với họ thì rất ít khả năng có thể sống được. Nhưng họ vẫn còn một năm, ở Viễn Cổ Chiến Trường này tuy nơi đâu cũng nguy hiểm nhưng cũng có vô số bảo tàng và cơ ngộ. Chỉ cần nắm bắt được họ sẽ có khả năng vượt qua những thiên tài của các Vương triều đó…

– Phù!Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lâm Động thở ra một hơi dài, nhưng hiện tại hắn vẫn phải từ từ làm quen với Viễn Cổ Chiến Trường rồi mới có thể rèn luyện một mình được.

– Vương triều Thánh Quang cũng thật mạnh, vừa đến là khống chế cả một tòa thành!

Qua cửa sổ, Lâm Động nhìn về tòa tháp ở trung tâm thành. Những vị trí tốt nhất đó đã bị Vương triều Thánh Quang chiếm giữ, Lâm Động cũng không có suy nghĩ nhiều về điều đó. Chỉ cần chúng không gây với Lâm Động thì hắn cũng vui vẻ lặng lẽ làm quen hoàn cảnh.

Đương nhiên, nếu bọn Thánh Quang này mà cưỡi lên đầu lên cổ hắn thì hắn cũng không ngại mà cho chúng biết cảm giác đá phải tường sắt!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ Không cần tìm đâu xa ngay top 1 trang chủ đó bạn trong đó có thể loại sắc đó đạo hữu...^^! Nơi đó dành cho các đạo hữu trên 18+ chỉ cần lưu ý 1 chút là thấy - nơi bạn cần tìm :)
https://audiosite.net
Huy 6 giờ trước
Xin tìm bộ sắc hiệp 18+
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^! Lý do bạn CTV up giới hạn 3 lần nghe audio 1 tập và số giới hạn khác chính mình cũng không biết :) Đã sửa lại nghe all không giới hạn nhé bạn :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^! Từ chương 3345 không phải bị lỗi đâu bạn đó là do 1 hạn chế của CTV up audio lên đó bạn ...! Mình đang đi ship hàng 12h mình sẽ fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 6 ngày trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 1 tuần trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )