Vũ Động Càn Khôn
Tập 8 [ chương 36 đến 40 ]
❮ prevnext ❯Chương 36 : Liên hoan
Đám người Lâm Hà nhìn thấy Lôi Lực rời khỏi, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói trong khoảng thời gian này Lâm Động biểu hiện thực lực cực kỳ kinh người, nhưng thật sự đánh nhau với một người đã sớm có danh tiếng thiên tài như Lôi Lực, trong lòng bọn họ cũng không thấy có gì tốt, cho nên, có thể tránh được giao thủ vào lúc này, đương nhiên đó là tình huống tốt nhất.
“Hắc hắc, Lâm Hà, xem ra Lâm gia ngươi rốt cuộc đã xuất hiện một tiểu tử đặc biệt khác thường.”
Ngô Vân nhìn Lôi Lực rời đi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt lướt qua trên người Lâm Động, cuối cùng nhìn về phía Lâm Hà, cười nói.
Lâm Hà trợn mắt nhìn hắn một cái, chợt vỗ vỗ bả vai Lâm Động, hãnh diện cho biết:
“Đó là đương nhiên, lấy tốc độ tu luyện của biểu đệ Lâm Động, muốn vượt qua các ngươi không phải là chuyện khó.”
Đối với sự tin tưởng của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Vân cười nói:
“Hôm nay đa tạ rồi.”
Hắn đương nhiên có thể nhận ra, Ngô Vân mang theo người xuất hiện, mục đích thực sự là quấy rối, khiến cho Lôi Lực không cách nào hạ thủ với hắn được.
“Không có gì phải tạ ơn, chúng ta cùng Lôi Lực cũng coi như là đối đầu, có thể làm cho hắn khó chịu, thì đó là việc ta rất là thích.”
Ngô Vân khoát tay áo, cười.
Hắn không dám tỏ thái độ gì trước mặt Lâm Động, bởi khi nãy nhìn thấy Lâm Động giao thủ với Lôi Lực, hắn đã nhận ra thực lực của người này về sau sẽ không yếu hơn hắn chút nào.
Lâm Động cười cười, xem ra quan hệ của Cuồng Đao Võ Quán cùng với hai nhà Lôi Tạ không được tốt cho lắm, nhưng mà như vậy mới là tin tức tốt cho Lâm gia, dù sao nếu như tam đại thế lực liên hợp, cho dù cộng thêm Lâm Khiếu mới khôi phục thực lực, chỉ sợ cũng không có cách nào chống lại.
“Thời gian không còn sớm, ta đi trước đây. Ha ha, Lâm Động, hẹn gặp lại vào cuộc săn thú, bất quá đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi giao thủ, hy vọng có thể đánh cho thống khoái chút.”
Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, rồi Ngô Vân phất phất tay, sau đó xoay đi dẫn người rời đi.
“Chúng ta cũng trở về thôi.”
Nhìn thấy người bên ngoài cũng đã rời đi, Lâm Động cười một tiếng, nghiêng đầu hướng về đám ngươi Lâm Hà, nói.
“Được.”
Đã trải qua trận xung đột vừa rồi, đám người Lâm Hà cũng không muốn ở lâu, lập tức gật đầu, dưới cái nhìn soi mói của những người còn lại, chen chúc kéo nhau ra về.
Sau khi trở lại Lâm gia, Lâm Động cùng Thanh Đàn không lập tức trở về Tiểu Sơn Đầu (nhà nhỏ dưới chân núi), nhẩm tính thời gian, hôm nay vừa đúng là cuối tháng, chính là thời điểm tụ tập liên hoan của Lâm gia.
Vào thời điểm này của mỗi tháng, các thành viên trọng yếu trong gia tộc đều tập hợp lại, hồi báo lại tình hình trong tháng.
Nếu như trước đây, Lâm Động không cách nào tham gia loại tụ họp này, nhưng mà sau khi Tộc Hội kết thúc, địa vị hắn ở trong Lâm gia lên như diều gặp gió, thậm chí, hắn cũng có một chỗ vị trí trong buổi tụ họp của gia tộc hôm nay.
Trăng non đã lên cao, ánh trăng lạnh như băng, chiếu nghiêng xuống bao phủ cả mặt đất.
Hậu viện Lâm gia lúc này hết sức náo nhiệt, hơn mười người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, tiếng cười rộn rã không ngừng.
Lâm Động ngồi ở vị trí bên trái, ở phía dưới hắn còn có Lâm Hà, Lâm Hoành và những tiểu bối ưu tú trong Lâm gia.
Điều duy nhất làm cho Lâm Động có chút vui mừng trong buổi liên hoan này chính là gặp được Lâm Khiếu, người vẫn bận rộn với công việc của Hỏa Viêm Trang trong suốt thời gian qua.
Vị trí thủ tọa của bàn ăn đương nhiên là Lâm Chấn Thiên, giờ phút này, lão nhân gia đang trò chuyện với Lâm Khiếu nhau, bàn về một số tình huống của Hỏa Viêm trang trong thời gian gần đây, sau khi kiểm tra xong, hắn thỏa mãn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Động.
“Hôm nay ta nhận được tin, bọn tiểu tử các ngươi lại đánh nhau với đám tiểu tử Tạ gia, hơn nữa còn kéo cả tiểu tử Lôi Lực của Lôi gia vào cuộc.”
Tất cả ánh mắt trên bàn ăn đều nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, khi nghe lão đầu nói vậy, sắc mặt của một số người trầm xuống, liếc mắt nhìn về phía con cái của mình.
Trước đây, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra, nhưng mà lần nào con cái của họ cũng bị đánh tới mức mặt mũi đầy đất trở về, thấy tình hình như vậy, trong lòng bọn họ cũng có chút nghẹn uất, đi tìm đối phương lý luận, nhưng lại bị cái câu “bọn trẻ đùa giỡn” làm cho á khẩu không trả lời được.
“Phụ thân, chuyện này hơn phân nửa là do nha đầu Lâm Hà gây ra, đợi sau khi trở về, con sẽ dạy dỗ lại nó.”
Lâm Khẳng ở một bên, trầm giọng nói.
“Ha hả, không cần đâu, bọn họ lần này đâu có làm cho Lâm gia ta mất mặt.”
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, xem ra lão nhân hình như có điều gì đó vui vẻ, hắn cười nói:
“Tiềm lực của tên tiểu tử Lâm Động này quả thực mạnh hơn so với Lâm Khiếu lúc trước. Lần này hắn không chỉ đánh bại hai tiểu tử tầng 7 của Tạ gia, mà còn chống đỡ được Lôi Lực, bản lãnh này, làm cho những người biết nhìn người khen không dứt miệng.”
“A?”
Nghe được câu nói này, những người ngồi ở đây đều có chút kích động, Lâm Khiếu lại càng kinh ngạc hơn nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là chưa từng ngờ tới, Lâm Động giao thủ với Lôi Lực lại không phải chịu thất bại.
“Là thật?”
Lâm Khiếu không nhịn được hỏi nhi tử.
Đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Lâm Động đành phải miễn cưỡng gật đầu, trả lời:
“Con thi triển Thông Bối Quyền còn Lôi Lực vẫn chưa sử dụng võ học nên không thể coi là ngang tay.”
“Nhưng mà Lôi Lực đã sớm bước chân vào tầng 9 Thối Thể, ngươi sử dụng Thông Bối Quyền cũng chỉ coi là bù đắp sự chênh lệch mà thôi.” Lâm Khẳng vui vẻ nói.
“Lâm Động đã tấn nhập tầng 8 Thối Thể rồi sao?”
Lâm Chấn Thiên tươi cười hỏi.
Lâm Động trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài mặt chỉ có thể gật đầu.
“Tốt, hảo tôn nhi, xem ra Lâm gia ta rốt cuộc cũng xuất hiện một thiên tài không kém gì Lôi gia!”
Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Chấn Thiên không nhịn được phá lên cười.
Nghe được tiếng cười vui mừng của phụ thân, Lâm Khiếu, Khẳng cũng khẽ mỉm cười, riêng Lâm Mãng ở bên cạnh, sắc mặt có chút phức tạp.
“Cách kỳ săn bắn chỉ còn chừng bốn tháng, trong khoảng thời gian này ngươi cần phải cố gắng tu luyện, cần thứ gì cứ việc nói, chỉ cần Lâm gia ta có, tuyệt đối sẽ không cất giấu!”
Lâm Chấn Thiên vuốt râu, cười nói.
Nghe Lâm Chấn Thiên nói như vậy, không ít người trong lòng đều giật mình, câu này có nghĩa là, lão đã coi Lâm Động là một mầm ươm tốt nhất để bồi dưỡng, trước kia Lâm Khiếu cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trong mắt đám người Lâm Hà có chút hâm mộ, nhưng mà thành tích gần đây của Lâm Động đúng là không ai bằng được.
“Đa tạ gia gia.”
Quan sát vẻ mặt của mọi người, Lâm Động ngoài miệng mặc dù không từ chối, nhưng trong lòng không muốn nhận. Có Thạch Phù thần bí rồi, tài nguyên của Lâm Gia đối với hắn không còn lực hấp dẫn nữa.
Đương nhiên, câu này không thể nói ra được, mặc dù bây giờ hắn không cần tài nguyên của Lâm gia, nhưng vào một số thời điểm cũng có thể sử dụng một chút, nếu cứ sử dụng Thạch Phù tu luyện, thì tốc độ sẽ cực nhanh, khiến cho người khác nghi ngờ.
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, rồi muốn thương lượng về chuyện gia tộc với những người khác, nên buổi tụ họp này mới từ từ chấm dứt.
Lâm Chấn Thiên đi xa, nhưng tiếng cười sang sảng vẫn không ngừng truyền đến, Lâm Động nắm chặt đôi taỵ Lão nhân đã đem hy vọng đặt ở trên người của hắn, cũng giống như lúc trước đem đặt hy vọng lên trên người Lâm Khiếu.
“Gia gia, xin yên tâm, nguyện vọng của gia gia con sẽ giúp người thực hiện.”
Lâm Động thì thào tự nói, chợt ngẩng đầu lên, khóe môi cong thành hình vòng cung, thoáng có chút băng lãnh.
“Còn cả … cái tên Lâm Lang Thiên nữa…”
Chương 37 : Đột phá
Trong phòng, Lâm Động ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận từng li từng tí từ trong người lôi chiếc hộp gỗ ra, sau đó dùng hai ngón tay gắp lấy một quả Địa Hoàng Quả.
Khi Địa Hoàng Quả tiếp xúc với không khí, liền lan tỏa một mùi thơm thoang thoảng làm cho người ta phải say mê.
Lâm Động nhìn Địa Hoàng Quả, rồi đem nó đặt vào trong lòng bàn tay phải, sau đó, tâm niệm vừa chuyển, một tia Nguyên Lực bắt đầu từ bên trong mầm móng Nguyên Lực chảy ra, cuối cùng chảy vào bên trong Thạch Phù đang ẩn tàng ở lòng bàn tay phải.
“Ông!”
Khi Nguyên Lực rót vào, chỉ thấy những ký hiệu không rõ dưới lòng bàn tay của Lâm Động bây giờ đã sáng lên, một tia sáng kỳ dị xuyên qua những lỗ chân lông bao trùm lên Địa Hoàng Quả.
Tiếp xúc với ánh sáng chiếu rọi kia, Địa Hoàng Quả nhanh chóng héo rũ, cuối cùng những luồng sáng kia đan vào nhau, hóa thành hai viên đan dược màu vàng đậm, nằm yên trong lòng bàn tay của Lâm Động.
Chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này, trong mắt Lâm Động cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, trong lòng hắn có cảm giác, Thạch Phù này càng lúc càng thần bí.
“Nghe nói, có một số người thực lực cực mạnh có khả năng sử dụng tinh thần lực để ngưng tụ thành ký hiệu, trong đó ẩn chứa sự thần hiệu vô cùng, chẳng lẽ Thạch Phù này cũng bởi vì vậy mà ra đời sao?”
Lâm Động cầm hai viên đan dược đã nguội lạnh, ra chiều suy nghĩ, đúng là hắn có nghe nói về một số chuyện này, nhưng mà không chỉ đối với hắn, chuyện này đối với những người như Lâm Khiếu cũng cảm thấy có chút xa vời, đối với thế giới bên ngoài, hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
So với Đại Viêm Vương Triều rộng lớn kia, Thanh Dương Trấn quả thực là quá nhỏ bé…
”Thế giới bên ngoài, ta cũng muốn xông pha một lần…”
Lâm Động mỉm cười, trong lòng xuất hiện hào khí, hắn tin tưởng, bước chân của hắn sẽ không dừng lại ở cái Thanh Dương trấn nhỏ nhoi này!
“Nhưng mà muốn làm được điều này, đầu tiên là cần phải cố gắng tu luyện, sau đó mới tính tiếp được.”
Hào khí trong lòng Lâm Động nhanh chóng bị hiện thực đánh tan, hắn nhún vai một cách bất đắc dĩ. Hiện tại hắn còn chưa đứng đầu ở tại Thanh Dương Trấn, nói chi tới thế giới bên ngoài với bao nhiêu cạm bẫy và nguy hiểm.
Đem một viên đan dược màu vàng đậm đang cầm trong tay bỏ vào trong miệng, Lâm Động khoanh chân ngồi xuống, cảm thụ được dược lực tinh thuần như con sông cuồn cuộn đang khuếch tán ở trong người, miệng hắn nở một nụ cười, sau đó ngưng thần tĩnh khí, hấp thu dược lực, không ngừng phát triển mầm mống Nguyên Lực trong kinh mạch.
***
Kể từ ngày Lâm Động ra tay thu thập đám tiểu bối Tạ gia, lại còn giao thủ bất bại với Lôi Lực, danh tiếng của hắn ở trong đám tiểu bối Lâm gia cũng tăng vụt lên, căn cứ vào tình hình hiện tại, có lẽ đã vượt qua đám người Lâm Hà và Lâm Hoành.
Đã là thiếu niên đương nhiên phải có sự nhiệt huyết, trước kia khi đánh nhau với đám tiểu bối của hai nhà Lôi Tạ, bọn họ không những bị đánh tới mức mặt mũi đầy đất, mà còn bị người khác cười nhạo. Nhưng mà khi Lâm Động xuất hiện, đã làm xoay chuyển cục diện, chí ít khi gặp phải đám tiểu bối Tạ gia trong Thanh Dương trấn, bọn chúng cũng không dám không kiêng nể gì cả như trước đây.
Mà đối với việc danh vọng đột nhiên tăng vọt, Lâm Động không có ý kiến gì cả, phần lớn thời gian hắn vẫn chuyên tâm tu luyện, nếu có thời gian hạ sơn tới Lâm gia, hắn cũng chỉ tới Võ Học Quán tìm hiểu, đôi khi được người khác mời, hắn có thể chối được thì chối, chứ cũng không khoa trương quá mức ở trong Thanh Dương Trấn.
Với cuộc sống trầm lặng này của Lâm Động, hai tháng cứ lặng lẽ mà trôi qua.
Trong hai tháng này, việc tu luyện của Lâm Động không hề bị ngừng trệ, dưới sự nỗ lực tu luyện, Mầm mống Nguyên Lực trong kinh mạch càng lúc càng lớn mạnh, đôi khi hắn thử trùng kích đan điền chi chướng (vách chướng đan điền), cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, bức tường ngăn cản kiên cố cũng đã lung lay sắp đổ.
Hai tháng tu luyện, với 10 viên đan dược được tinh luyện từ Địa Hoàng Quả, cộng thêm hai viên đan hoàn Hỏa Huyết Chi còn thừa lần trước, tất cả đã bị hắn sử dụng hầu như không còn.
Bởi vậy, Lâm Động bất đắc dĩ phải trở lại Giao dịch phường, lấy Linh Dịch Thạch Phù đổi mười gốc tam phẩm linh dược mới đủ để hổ trợ cho việc tu luyện trong vòng hai tháng.
Đương nhiên, khi trở lại Giao dịch phường thì Lâm Động cũng cẩn thận thay đổi nơi giao dịch, chuyện Linh Dịch Thạch Phù có liên quan đến Thạch Phù thần bí, cho nên phải cẩn thận một chút.
Mà ở trong hai tháng này, ngoại trừ Lâm Động có tiến triển không tệ thì sự tiến triển của Thanh Đàn lại càng làm cho mọi người trợn mắt há mồm.
Có lẽ bởi vì thể chất thần kỳ, Thanh Đàn tu luyện không sử dụng bao nhiêu linh dược, nhưng tốc độ tu luyện của nàng cũng chỉ kém một chút so với Lâm Động có Thạch Phù thần bí mà thôi.
Hai tháng, với điều kiện vô cùng thuận lợi, Thanh Đàn trực tiếp tiến vào tầng 7 Thối Thể. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng không trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc dù là như vậy, nhưng tốc độ hấp thu Nguyên Lực trong cơ thể Thanh Đàn dường như đã vượt xa người bình thường.
Đối với tình trạng quỷ dị của Thanh Đàn, Lâm Động cũng chỉ biết ngây ngốc mà thôi. Thậm chí vào một lần Lâm Khiếu trở về nhà, sau khi biết được việc này, cũng kinh ngạc trợn mắt, nhưng cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không biết được tại sao lại như vậy, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể kết luận, tất cả là do thể chất đặc thù của Thanh Đàn.
Mặc dù có điều tương đối ngỡ ngàng nhưng Lâm Khiếu và Lâm Động vẫn có thể cảm giác được thể chất của Thanh Đàn có chỗ không tầm thường.
Đối với loại không tầm thường này, có mừng cũng có lo, bởi vậy, sau khi hai cha con thương lượng một phen đã quyết định, dặn Thanh Đàn phải giữ kín chuyện này, dù sao không ai biết được một khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ mang tới phiền toái gì.
Mặc khác, sau khi nhìn thấy tốc độ tu luyện của Thanh Đàn nhanh như vậy, Lâm Động cũng trở lại Võ học quán của Lâm gia, tìm một ít võ học thích hợp cho nữ hài tử tu luyện.
Sau đó, hắn sử dụng quang ảnh của Thạch Phù hoàn thiện những võ học này, sau đó bắt tay vào việc dạy cho Thanh Đàn, như vậy, sẽ giúp cho Thanh Đàn có khả năng phòng vệ.
***
Càng gần đến ngày săn bắn, Thanh Dương Trấn ngày càng náo nhiệt hơn. mặc dù hiện giờ cách cuộc săn bắn vẫn còn ước chừng hai tháng, nhưng mà nó cũng không ngăn được mọi người bàn luận về vấn đề này.
Mọi người đều biết, hoạt động săn bắn này chính là cuộc chơi của mấy thế lực lớn trong Thanh Dương Trấn. Mỗi một lần săn bắn, các thế lực đều muốn giành lấy phần thường, số phần thưởng này đương nhiên là nhiều và được góp lại từ các thế lực tham gia, thế lực nào có thể thủ thắng thì tất cả số phần thường này đều thuộc hết về họ. Trong quá khứ, hai nhà Lôi – Tạ đã mượn cuộc thi săn bắn này để giành phần thường, khiến cho Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán không ít lần đỏ mắt.
Còn cuộc săn bắn lần này, tất nhiên có rất nhiều người suy đoán người thắng cuối cùng sẽ là ai trong bốn thế lực lớn kia. Đương nhiên, thế lực được dự đoán nhiều nhất vẫn là Lôi gia, gia tộc có thực lực nhất ở trong Thanh Dương trấn, ví trị đệ nhất thanh nhiên trong trấn chưa ai có thể lay động được.
Theo như đồn đãi, Lôi Lực kia rất có thể trước cuộc thi săn bắn bước vào Địa Nguyên Cảnh. Nếu thật như vậy, thì có tới 8/10 Lôi gia sẽ thắng trong cuộc thi lần này …
Trong ánh hào quang của Lôi Lực, tiểu bối của tam đại thế gia còn lại có chút mờ nhạt.
***
Đối với đàm luận suy đoán của người bên ngoài, do Lâm Động im lặng chú tâm tu luyện, nên không hay biết gì, cho dù có biết đi nữa, e rằng hắn cũng sẽ không quan tâm, trước khi có kết quả, mọi sự suy luận đều không hề có tác dụng.
Do chăm chú tu luyện, thời gian lặng lẽ trôi qua, đến tầm giữa tháng thứ 2 thì việc tu luyện của Lâm Động có tiến triển lớn. Trong hai tháng này, hắn đã trùng kích đan điền chi chường gần trăm lần, và trong một lần chuẩn bị chu đáo, và sự hăng hái của tinh thần, nó đã hoàn toàn bị phá tan.
Khi mầm mống Nguyên Lực mang theo sự vui sướng như điên của Lâm Động đột phá chướng ngại, ào ào tiến vào đan điền, thì Lâm Động có thể cảm nhận được cơ thể mình đang lột xác từ sâu bên trong.
Cái loại cảm giác này giống như tiềm long thăng thiên (rồng bay lên trời), ngư cá nhập biển rộng.
Chương 38 : Biến cố
Tiến vào tầng thứ 9 cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Động, tu luyện hơn hai tháng trời, hơn nữa còn sử dụng rất nhiều linh dược đan hoàn, mầm mống Nguyên Lực trong cơ thể hắn đã sớm đạt đến trình độ đủ để đột phá chướng ngại đan điền.
Trải qua thời gian tích góp, dã tâm Lâm Động cũng lớn hơn, hắn muốn trong thời điểm đột phá tới tầng 9, cũng sẽ tiến hành trùng kích luôn Địa Nguyên Cảnh!
Cái ý nghĩ này đúng là có chút điên cuồng, tầng 9 Thối Thể cùng với Địa Nguyên Cảnh mặc dù chỉ cách nhau một bước, nhưng chênh lệch giữa chúng lại cực kỳ to lớn. Không hề khoa trương khi nói rằng, một cao thủ Địa Nguyên Cảnh có thể dễ dàng giải quyết ba bốn tên tầng 9 Thối Thể. Đó chính là sự chênh lệch giữa hai cảnh giới.
Rất nhiều người lúc đạt tới tầng 9 Thối Thể, đều yên lặng tu luyện tiếp, đợi khi Nguyên Lực trong đan điền phát triển đến một mức độ nhất định mới dám trùng kích Địa Nguyên Cảnh, số người có ý nghĩ như Lâm Động thì cực kỳ ít.
Đương nhiên, ý nghĩ này tuy nói là điên cuồng, nhưng đối với Lâm Động mà nói, cũng không phải là hoàn toàn không thể làm, mầm mống Nguyên Lực của hắn so với người bình thường vốn là mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn đã hấp thu rất nhiều đan hoàn linh dược và trong tay còn dự trữ không ít, hắn thật sự có năng lực.
“Hô. . .”
Một làn hơi trắng từ trong cổ họng Lâm Động phun ra, tựa như một loại mũi tên khí, hai mắt khép hờ của Lâm Động cũng từ từ mở ra, trong bụng truyền ra cảm giác ấm áp, làm cho cả người đều tràn đầy lực lượng.
“Sau khi đan điền được khai mở, quả nhiên không giống như trước kia…”
Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, tinh thần Lâm Động cũng có chút phấn khởi, đan điền khai mở đối với con đường tu luyện mà nói, quả thực chính có tầm quan trọng không cách nào hình dung được, đây là nền móng then chốt nhất trong lúc tu luyện!
“Sau khi tiến vào được Địa Nguyên Cảnh, có thể tu luyện công pháp bí tịch, đến lúc đó uy lực của Nguyên Lực cũng sẽ được tăng lên…”
Bí tịch, hai chữ thật đơn giản, nhưng có thể tạo nên vô số tranh chấp, bí tịch khác với với võ học. Võ học có năng lực lớn nhất là dẫn phát Nguyên Lực, nhưng mà bí tịch lại có thể cường hóa Nguyên Lực!
Dựa theo một chút tin tức mà Lâm Động biết được, công pháp bí tịch cũng có phân chia cấp bậc, nhưng mà nó không phức tạp như võ học, nó chỉ được phân chia thành 3 cấp bậc.
Từ thấp đến cao là tam lưu bí tịch, nhị lưu bí tịch, nhất lưu bí tịch, đơn giản, thông dụng, nhưng thực tế.
Ở trong Lâm gia cũng có một quyển công pháp bí tịch, chẳng qua chỉ là tam lưu bí tịch mà thôi, nhưng cho dù như vậy, bản gốc của bí tịch này vẫn luôn do Lâm Chấn Thiên tự mình bảo quản, trong gia tộc, chỉ có cao thủ bước vào Địa Nguyên Cảnh mới có thể biết được sự tồn tại của bí tịch và tu luyện nó.
Đối với bản công pháp bí tịch kia, Lâm Động rất tình cờ mới nghe Lâm Khiếu đề cập sơ lược qua về nó, tuy rằng không nghe được rõ ràng cho lắm, nhưng hắn cũng hiểu được vậy này có tầm quan trọng lớn đến mức nào.
Ở trên giường, Lâm Động lắc đầu, gạt đi những tạp niệm trong đầu, hiện tại nghĩ đến việc này còn hơi sớm, chờ khi hắn chân chính tiến vào Địa Nguyên Cảnh, không cần hắn nói, Lâm Chấn Thiên cũng sẽ đem bí tịch kia cho hắn tu luyện.
Lâm Động đưa tay sờ dưới gối, sau đó lấy ra hai cái bình, trong một cái bình nhỏ mang kiểu dáng cổ xưa của Trung Quốc, có chứa chừng mười viên đan hoàn có màu sắc sặc sỡ, cái bình còn lại tràn ngập hàn khí dày đặc, những viên Âm Châu trắng như tuyết ở trong đó tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương.
Đầu tiên, Lâm Động lấy ra hai viên đan hoàn bỏ vào miệng, mất gần nửa giờ mới hấp thu toàn bộ dược lực hùng hồn của chúng, sau khi hấp thu xong, Nguyên Lực trong đan điền của hắn đã có vẻ sôi trào.
Cảm thụ được Nguyên Lực cuồn cuộn trong đan điền, Lâm Động mới từ trong một bình khác lấy ra một viên Âm Châu, hàn khí lạnh thấu xương kia cho dù đã bị Nguyên Lực trong lòng bàn tay Lâm Động bao bọc, nhưng vẫn cảm giác được mọt sự đau đớn truyền tới.
Địa Nguyên Cảnh chỉnh là cảnh giới Âm Sát khí có thể dung hợp với Nguyên Lực, khiến cho Nguyên Lực trở nên mạnh mẽ hơn, mà trong giai đoạn này điều tối quan trọng nhất chính là hấp thu được Âm Sát Khí trong thiên địa.
Đương nhiên, Âm Sát khí phổ thông trong thiên địa, Lâm Động không để vào trong mắt, những viên Âm Châu được hấp thu từ trong cơ thể Thanh Đàn có thể đạt tới phẩm chất ngũ đẳng, nếu như có thể dung hợp thành công, vậy thì uy lực đương nhiên là cường hãn hơn bình thường.
Cầm viên Âm Châu này, Lâm Động hít sâu một hơi, sau đó không dám chậm trễ trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Khi mà Âm Châu tiến vào cơ thể, thân thể Lâm Động cơ hồ trong nháy mắt cứng ngắc lại, hàn khí lạnh như băng điên cuồng khuếch tán, trên da cũng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Hơi lạnh thấu xương từ trong cơ thể truyền ra, nhưng mà đây cũng là lúc mà trạng thái cơ thể của Lâm Động tốt nhất, cho nên mới có thể chống lại được sự ăn mòn của hàn khí âm hàn.
“Kẹt kẹt. . .”
Sắc mặt Lâm Động trắng bệch, hàm răng không ngừng run lên cầm cập, hắn có thể cảm giác được viên Âm Châu khi vừa vào trong cơ thể đã nhanh chóng xông vào tận bên trong đan điền của hắn, mà khi viên Âm Châu tiến vào, đan điền vốn đang an tĩnh trong nháy mắt khí thế đã mạnh như dời sông lấp bể…
Cảm thụ được Nguyên Lực và Âm Sát Khí giống như núi lửa đang phun trào, sắc mặt Lâm Động cũng có chút biến hóa, tới lúc này, hắn mới phát hiện ra rằng, chuyện này đúng là không đơn giản, đối mặt với sự ăn mòn của Âm Sát Khí hiện tại, Nguyên Lực trong đan điền của hắn không cách nào chống được!
“Phụt!”
Động tĩnh trong đan điền càng lúc càng lớn, ước chừng mười phút đồng hồ sau, sắc mặt Lâm Động trở nên tái nhợt, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra ngoài, ở trong máu tươi còn có một vài mảnh băng vụn.
Rất hiển nhiên, hành động lần này của Lâm Động đã thất bại.
“Đáng tiếc…”
Lâm Động lau vết máu ở trên khóe miệng, sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào trở lại, đầu tiên hắn tiếc hận lắc đầu, sau khi suy nghĩ lại hắn nhận thấy, tuy rằng trùng kích Địa Nguyên cảnh thất bại nhưng cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.
Hơn nữa, không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất, bây giờ ở trong đan điền của hắn, có một tia Âm Sát Khí vô cùng nhỏ bé dung hợp vào bên trong Nguyên Lực, mặc dù cực ít, nhưng đây là một loại tiến bộ.
Trước khi cất mấy cái bình, Lâm Động nhỏ hai giọt Linh Dịch Thạch Phù vào miệng, sau đó đi ra khỏi phòng, mặc dù mất một viên Âm Châu chỉ dung hợp được vẻn vẹn một tia Âm Sát Khí, nhưng đối với người có nhiều Âm châu như Lâm Động mà nói, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn, có kinh nghiệm lần này hắn có lòng tin, tỉ lệ thành công lần sau sẽ tăng thêm một chút…
Bước vào Địa Nguyên Cảnh, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
***
Thời gian như nước, thấm thoắt đưa thoi, thu qua đông tới, hoa tuyết phủ trắng một vùng đất, đẹp tuyệt vời.
Khi Thanh Dương trấn bị hoa tuyết bao phủ, lòng người cũng sôi trào tới đỉnh điểm, bởi vì hiện giờ chỉ còn cách hoạt động săn bắn chưa tới 10 ngày.
***
Trong rừng, ở trên một bãi đất trống bị tuyết phủ thật dày, hai thân ảnh chuyển động rất nhanh, quyền chưởng giao nhau, kình phong mạnh mẽ làm cho tuyết đọng trong vòng bán kính 1 trượng bị đánh bay.
Hai thân ảnh, một trầm ổn, một cái phiêu dật như Hồ Điệp, tay ngọc vung chưởng, xảo diệu linh hoạt, đúng là có phong vận ưu nhã.
“Ầm!”
Song chưởng giao nhau, bả vai của một đạo thân ảnh run lên triệt tiêu kình lực, mà thiếu nữ kia cũng lùi lại mấy bước.
“Không chơi nữa, kiểu gì muội cũng đánh không lại.”
Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn thiếu niên trước mặt, giận dỗi nói.
Nhìn thiếu nữ đang giận dỗi, Lâm Động mỉm cười, trong lòng đối với tiến bộ của nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Thanh Đàn dưới sự trợ giúp của hắn cộng thêm thể chất đặc thù của bản thân, thực lực cũng chuẩn bị đột phá bước vào tầng thứ 8.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Lâm Động cũng dạy cho Thanh Đàn một số môn võ học, nàng tu luyện cũng tương đối thành thục, Thanh Đàn bây giờ không còn yếu ớt như trước kia, theo như Lâm Động suy đoán thì ở trong đám tiểu bối của Lâm gia, người có thể vượt qua Thanh Đàn, sợ rằng cũng chỉ có hai người Lâm Hoành và Lâm Hà mà thôi.
“Lâm Động ca, còn mấy ngày nữa là tới cuộc tỉ thí săn bắn, huynh phải cố gắng lên nha.”
Thanh Đàn đến gần Lâm Động, vươn cánh tay nhỏ bé, phủi những bông tuyết ở trên bả vai của hắn xuống, thản nhiên cười nói.
Nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, Lâm Động cũng gật đầu cười, vươn tay thân mật vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Thanh Đàn, nhưng mà lúc bàn tay hắn chạm vào cái đầu của nàng thì thân thể Lâm Động chợt cứng lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh hãi của Lâm Động, cái Thạch Phù thần bí ẩn trong lòng bàn tay phải vào thời khắc này đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng chói mắt, khi đạo ánh sáng mãnh liệt này xuất hiện, Thanh Đàn lập tức ngất đi.
Mà trong lúc Thanh Đàn hôn mê, bàn tay Lâm Động lại bộc phát ra một cổ hấp lực cường hãn, dưới cái loại hấp lực này, Âm Sát Khí khủng bố trong cơ thể Thanh Đàn giống như như thủy triều dữ dội tuôn ra, cuối cùng dọc theo bàn tay ùn ùn kéo vào trong cơ thể của Lâm Động.
Dưới sự ăn mòn khủng bố của hàn khí, chỉ trong vòng 10 giây ngắn ngủi bên ngoài cơ thể của Lâm Động đã bao phủ một tầng băng mỏng.
Thân hình hắn lúc này đã biến thành một băng nhân quỷ dị.
Chương 39 : Địa Nguyên cảnh
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho trong lòng Lâm Động dâng lên một nỗi sợ hãi, Âm Sát Khí từ trong cơ thể Thanh Đàn tràn vào thân thể của hắn cuồng bạo tới một mức độ đáng sợ, cho dù hàn khí của Âm châu cũng không cách nào so sánh được.
Lâm Động cố gắng khống chế thân thể, khi tầng băng mỏng quanh thân biến mất thì hàn khí lạnh thấu xương lại như cương châm điên cuồng đâm tới các bộ vị trên thân thể hắn. Sự đau đớn làm cho tất cả các bộ vị trên cơ thể, cơ quan hô hấp, da thịt trở nên vặn vẹo, thậm chí tốc độ lưu thông máu cũng dần trở nên chậm lại…
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, tình cảnh của hắn bây giờ cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng mà đối với tình huống vô cùng nguy hiểm này, sự cố gắng của Lâm Động cũng chỉ là vô ích, bởi vì đối mặt với hàn khí giống như Hồng Hoang mãnh thú trong cơ thể Thanh Đàn, lực lượng của hắn tỏ ra quá nhỏ bé, không đáng kể, hơn nữa, hắn cũng không hiểu tại sao hôm nay Thạch Phù lại xảy ra biến cố, trước kia hắn cũng tiếp xúc với Thanh Đàn, tại sao lại không thấy phát sinh.
Dưới sự ăn mòn của hàn khí, ý thức của Lâm Động bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng mà lúc ý thức của hắn gần như chìm vào bóng tối, thì Thạch Phù ở trong lòng bàn tay rốt cục đã xuất thủ.
Một lần nữa Thạch Phù tuôn ra hấp lực, toàn bộ Âm Sát Khí trong các bộ vị của Lâm Động nhanh chóng rút lui, cuối cùng bị Thạch Phù thôn phệ toàn bộ.
“Ong ong.”
Sau khi thôn phệ toàn bộ hàn khí trong cơ thể Lâm Động, Thạch Phù rung lên vài cái, ngay sau đó một tia hàn khí màu lam hiện ra lưu chuyển dọc theo kinh mạch của hắn, tiến vào trong đan điền.
Tia hàn khí màu lam kia tuy rằng nhỏ bé, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được cái cảm giác tim đập gia tốc, hắn nhận ra, cái tia hàn khí màu lam kia không đơn giản như vậy…
Hàn khí màu lam không gặp phải trở ngại gì trực tiếp xông thẳng vào đan điền, sau đó, Lâm Động cảm giác được trong đan điền của mình đang diễn ra một cuộc xung đột nảy lửa. Trong cuộc chiến kịch liệt của ăn mòn và dung hợp, từ đan điền của hắn mơ hồ truyền ra sự đau đớn nhỏ bé như kim châm.
Hiện giờ, Lâm Động đã mất đi quyền khống chế thân thể, cho nên chỉ còn cách trơ mắt nhìn loại chiến đấu này phát sinh, nhưng mà hắn cũng thở phù một hơi nhẹ nhõm, bởi vì cái tia hàn khí màu lam kia không bạo ngược như trong dự đoán, có lẽ nó được sinh ra bởi Thạch Phù nên chỉ khiến cho tim hắn đập gia tốc mà thôi. Lúc này, Nguyên Lực trong đan điền của hắn đã bị tia hàn khí màu lam ăn mòn chừng bảy, tám phần mười, sau đó cả hai dần dần xuất hiện dấu hiệu dung hợp…
Trong đan điền, kèm theo sự dung hợp của cả hai, Nguyên Lực vốn là không có màu sắc lúc này cũng dần chuyển sang màu lam đậm, hơn nữa mầm mống Nguyên Lực vốn chỉ to cỡ nắm tay, tại thời khắc này đã biến thành một khối khí màu lam, xung quanh khối khí này có thể mơ hồ cảm giác được hàn khí phiêu lãng.
Khi khối khí màu lam thành hình, thân thể Lâm Động đột nhiên run rẩy kịch liệt, một thứ cảm giác cường đại chưa từng có từ sâu tận đáy lòng nhanh chóng trào dâng, cuối cùng khuếch tán đến từng bộ vị trên thân thể của hắn.
“Răng rắc… răng rắc. . .”
Tầng băng trên thân thể Lâm Động vào thời khắc này đột nhiên nứt ra, không ngừng rơi xuống.
Tinh thần Lâm Động dung nhập vào đan điền, và lần đầu tiên hắn “nhìn thấy” đan điền của mình, khối khí màu lam kia cực kỳ mê người, nó chậm rãi xoay tròn, những tia Nguyên Lực mang theo hàn khí vờn quanh, bất cứ lúc nào cũng tuân theo sự điều khiển của Lâm Động.
Tinh thần Lâm Động rời khỏi đan điền, hắn nhắm chặt hai mắt, một loại ba động kỳ lạ ở trong đầu hắn không ngừng khuếch tán, cảnh vật trong phạm vi mấy chục thước như được thu lại, cực kỳ tỉ mỉ.
“Đây chính là Địa Nguyên Cảnh sao?”
Cái cảm giác chưởng khống tất cả (nắm giữ tất cả) này khiến thân thể Lâm Động kích động đến nỗi không ngừng run rẩy, bước vào Địa Nguyên Cảnh mới được coi là chính thức bước vào cánh cửa tu luyện!
Đây chính là quan ải trọng yếu đầu tiên trên con đường tu đạo!
Để trùng kích quan ải này, Lâm Động đã bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực, không ngờ tới biến cố hôm nay làm cho Nguyên Lực và Âm Sát khí hoàn toàn dung hợp, một bước tiến vào Địa Nguyên Cảnh!
Sự hưng phấn đột nhiên xuất hiện này khiến cho Lâm Động kích động muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn, nhưng mà cũng may tới giây phút cuối cùng, hắn đã kiềm chế được.
Trong rừng rậm, lớp băng trên thân thể Lâm Động đã rơi xuống toàn bộ, hóa thành một vũng nước đọng trên mặt đất, hai mắt vốn đang nhắm chặt khẽ run lên rồi mở ra.
Hai mắt vừa hé mở, một tia sáng màu lam xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất.
Lâm Động nắm tay lại, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể so với lúc trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, dựa theo suy đoán của hắn, bây giờ chỉ cần xuất ra một quyền bình thường cũng đã vượt xa lực lượng của Thông Bối Quyền 10 âm trước kia rồi!
“Phù…”
Lâm Động phun ra một luồng hơi lạnh, hai tay của hắn đột nhiên kết ấn, tạo thành một thủ ấn phức tạp, chính là Kỳ Môn Ấn.
Lâm Động rất muốn biết, sau khi hắn bước vào Địa Nguyên Cảnh, uy lực của Kỳ Môn Ấn có thể đạt tới mức độ nào.
Lâm Động thuần thục thi triển ấn pháp, khối khí màu lam trong đan điền của hắn cũng nhanh chóng tuôn ra từng đạo Nguyên Lực màu lam, cấp tốc ngưng tụ ở lòng bàn tay của hắn.
Nguyên Lực màu lam hoa mỹ bao phủ hữu chưỡng của Lâm Động, hàn khí bốc lên làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
“Ầm”
Thủ ấn biến ảo đột nhiên ngưng lại, Lâm Động bước lên một bước, thủ ấn trực tiếp oanh kích vào một cây đại thụ to bằng hai bắp đùi của người tráng kiện.
Thủ ấn xuất ra, cây đại thụ lập tức nổ tung vỡ vụn, vô số vụn gỗ văng ra xa, đáng chú ý là, trên chỗ nổ tung của gốc cây còn ngưng tụ sương lạnh, nếu như một chưởng này đánh vào thân thể con người, thì chỉ cần luồng khí âm hàn chứa trong chưởng lực cũng có thể khiến cho đối phương nếm trải nỗi thống khổ cực lớn.
Uy lực của Địa Nguyên Cảnh, cảnh giới Thối Thể không thể nào bằng được!
Chứng kiến uy lực của một chưởng này, trong mắt Lâm Động hiện lên sự vui mừng, khi hắn định hoan hô thì ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Thanh Đàn vẫn còn hôn mê trên mặt đất, trên khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.
Tiến vào được Địa Nguyên cảnh là do Thạch Phù đã hấp thu hàn khí khủng bố trong cơ thể Thanh Đàn, đồng thời trải qua sự tinh luyện của Thạch Phù làm cho tính bạo ngược trong hàn khí biến mất, rồi mới quán chú vào trong đan điền Lâm Động. Nếu không… với năng lực của Lâm Động mà hấp thu loại hàn khí này, chắc chắn chỉ có một kết quả đó là vĩnh viễn biến thành một băng nhân.
“Rất may là không có chuyện gì, cũng không thể để phụ thân, mẫu thân biết được, nếu không lại ăn chửi một trận.”
Lâm Động kiểm tra một chút, phát hiện Thanh Đàn chẳng qua chỉ hôn mê, lúc này mới như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt lòng bàn tay phải, cười khổ một tiếng, sau đó cõng thiếu nữ giống như mỹ nhân đang ngủ đi ra ngoài khu rừng.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Lâm Động tiến vào Địa Nguyên cảnh sớm hơn rất nhiều so với dự kiến của hắn, nhưng mà có thể đột phá trước thời gian săn bắn đúng là một chuyện vô cùng tốt.
”Phần thưởng đặt cược mà hai nhà Lôi Tạ nuốt của Lâm gia ta, bây giờ cũng nên nhổ ra rồi.”
Cõng thiếu nữ về nhà, trên gương mặt Lâm Động hiện lên một nụ cười lạnh.
Chương 40 : Săn bắn bắt đầu
Cộng thêm với không khí cuối năm, sự náo nhiệt của Thanh Dương trấn đạt tới mức đỉnh điểm, trong vòng phương viên trăm dặm, rất nhiều thế lực lũ lượt kéo nhau đến, làm cho số lượng người của Thanh Dương trấn trở nên nhiều nhất trong vòng mấy năm qua.
Thi đấu săn bắn tuy chỉ giới hạn trong mấy thế lực lớn ở Thanh Dương trấn, nhưng mà cũng có cho phép một số thế lực khác tham dự, những thế lực cũng không có ý niệm tranh đoạt phần thưởng, bởi vì họ chỉ muốn thông qua kỳ thi đấu này làm cho danh khí của thôn trang, gia tộc được tăng cao mà thôi.
Nhưng cho dù là mục đích gì, thì quy mô của hoạt động săn bắn ở Thanh Dương trấn luôn lớn nhất trong vòng phương viên trăm dặm xung quanh, đám thanh niên biểu diễn tài nghệ trong kỳ săn bắn này sẽ cố gắng đoạt danh tiếng cho gia tộc, bởi vì khi kết thúc họ sẽ nhận được sự tán dương cực lớn.
Thời gian tổ chức hoạt động săn bắn chính là mồng một năm mới, mà địa điểm thi đấu lại được bố trí ở trong Thú Giác trường bên ngoài Thanh Dương trấn.
Đây là một kiến trúc hùng vĩ nhất của Thanh Dương trấn, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí phạm vi của nó còn bao gồm cả hơn 10 khu rừng xung quanh, trong những khu rừng này có một số ngọn núi nhỏ được cải tạo thành những cái đài lớn, ở nơi đó, sẽ có vô số ánh mắt theo dõi, bởi quán quân trong hoạt động săn bắn sẽ được sinh ra ở đó.
Trong lúc thời gian chỉ còn tính bằng giờ, thì bầu không khí trong Thanh Dương trấn cũng đạt tới mức náo nhiệt nhất, vô số người tấp nập di chuyển tới Thú Giác trường, chi cần chứng kiến cảnh này thôi, nhiệt huyết của người xem cũng đủ sôi trào rồi.
“Đây chính là nơi bắt đầu săn bắn sao?”
Lâm Động đứng ở trên một cái đài cao, từ trên cao nhìn xuống khu rừng rậm rạp bên dưới, có chút kinh ngạc nói.
Ở phía sau Lâm Động, tất cả các thành viên trọng yếu của Lâm gia đều ở đây, thủ lĩnh của đám người đương nhiên là lão gia tử Lâm Chấn Thiên, mà đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng cũng đứng ở bên cạnh.
“Đúng.”
Nghe thấy Lâm Động hỏi, Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm gật đầu, trong nụ cười của hắn hiện lên sự vui mừng, trong thời gian gần đây, hắn càng lúc càng trọng thị đứa cháu này, thậm chí còn đưa ra lời đề nghị tự mình dạy võ cho Lâm Động, nhưng mà đề nghị này bị Lâm Động mượn cớ muốn chuyên tâm đề cao thực lực của bản thân bác bỏ.
Có quang ảnh Thạch Phù, hắn không cần bất cứ người nào chỉ dạy nữa, hơn nữa vạn nhất ở gần mà bại lộ sự tồn tại của Thạch Phù, thì đúng là không được tốt cho lắm.
“Cái khu rừng phía trước được nối liền với thâm sơn, cho nên bên trong đó có rất nhiều mãnh thú hung ác, mỗi người tham gia hoạt động săn bắn lần này đều được phát một loại phù hiệu, trong rừng rậm, các ngươi phải tự dựa vào năng lực của chính mình để sống sót dưới những nanh trảo của mãnh thú.”
Lâm Khiếu ở bên cạnh cười cười, nói tiếp:
“Mặt khác, khi đã sống dưới nanh trảo mãnh thú rồi, còn phải nghĩ biện pháp lấy được 10 cái phù hiệu từ trong tay người khác, lúc đó mới có tư cách bước lên những đài cao trong rừng rậm, săn bắn không chỉ săn thú mà còn phải săn cả người.”
Lâm Động rùng mình, hoạt động săn bắn này hóa ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, lấy 10 cái phù hiệu đồng nghĩa với việc đánh bại 10 người, tới khi đó mới có tư cách bước lên đài cao. Có thể tưởng tượng, những người dự thi một khi đã bước vào trong khu rừng này sẽ xuất thủ với nhau, cảnh tượng sẽ vô cùng ác liệt và hỗn loạn.
Hơn nữa, vừa phải nghĩ biện pháp cướp phù hiệu của người khác, lại còn phải phòng bị mãnh thú trong rừng, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút sẽ bỏ lại cái mạng nhỏ ở nơi này. . .
Đây không phải là cuộc lịch lãm tỷ thí phổ thông, mà là hoạt động có thể nguy hiểm tới tính mạng, lựa chọn sàng lọc kiểu này đúng là hơi tàn khốc.
“Phù hiệu chỉ có chừng hơn 100 cái, nói cách khác, số lượng người leo lên đài chỉ có chừng 10 người mà thôi, cho nên có rất nhiều người tham gia cuộc thi săn bắn này phải chấp nhận thất bại, sự cạnh tranh này cũng tương đối kịch liệt.”
Lâm Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, nói.
Lâm Động gật đầu, một trăm chọn mười, đúng là không dễ dàng chút nào.
“Ha hả, lấy thực lực hiện tại của Lâm Động, muốn lên đài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Lâm Khẳng ở một bên cười nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nửa tháng trước hắn nghe nói Lâm Động đã bước chân vào tầng 9 Thối Thể, cái tốc độ tu luyện này còn mạnh hơn cả Lâm Khiếu ở thời kỳ đỉnh phong.
“Trong kỳ thi lần này, Lâm gia chúng ta xếp hạng mấy còn phải xem biểu hiện của Lâm Động.”
Lâm Khiếu ở bên cạnh nghe vậy thì cũng vui mừng, vỗ vỗ vai Lâm Động, trong mắt có chút tự hào.
“Ha hả, Lâm Chấn Thiên, đã lâu không gặp, xem ra xương cốt của lão đầu ngươi vẫn còn cứng rắn ghê nhỉ.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì từ bên ngoài truyền tới một tiếng cười to, nghe tiếng cười này, Lâm Chấn Thiên và đám người Lâm Khiếu lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút.
Ánh mắt Lâm Động chuyển tới phương hướng có tiếng cười, chỉ thấy có ba người đang đi tới, ba người này đi tới đâu, đám người xem xung quanh lập tức giãn ra, để lộ một thông đạo cho họ đi, trông bọn họ còn có chút sợ hãi.
Trong ba người thì có một người đi trước, hai người đi sau, một người mặc áo choàng màu xám, tuổi tác cũng không kém Lâm Chấn Thiên là bao, hai mắt hõm sâu, giọng nói có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Trong hai người còn lại thì một người là trung niên nam tử, trên mặt hắn luôn có một nụ cười, trông rất hiền lành, nhưng phải là người thân cận hắn mới biết, người này là một người vô cùng nham hiểm.
“Lão gia hỏa kia là tộc trưởng Lôi gia, tên là Lôi Báo, một người là tộc trưởng Tạ gia – Tạ Khiêm, hai người này đều là những người đối đầu với Lâm gia chúng ta, không phải là loại người tốt.”
Ở bên cạnh Lâm Động, Lâm Hà thấp giọng nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hai người này, hắn có thể nhận ra họ có lực lượng vô cùng cường hãn, chắc họ là cường giả Thiên Nguyên cảnh.
Lâm Động nhìn lướt qua hai người này, sau đó nhìn vào đám người phía sau họ, ở nơi đó có hai thân ảnh quen thuộc, chính là Lôi Lực cùng với Tạ Doanh Doanh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Động, Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh đồng thời nhìn lại, trên mặt hai người nở nụ cười, bàn tay của Lôi Lực vung nhẹ về phía Lâm Động một chút, ý của hắn rất rõ ràng, hắn vẫn còn nhớ Lâm Động thiếu hắn một cái tát.
“Lôi lão đầu, yên tâm đi, xương cốt của ta có yếu nhưng cũng sẽ bước vào quan tài sau lão.”
Lâm Chấn Thiên nhìn đám người của hai nhà Lôi Tạ đang tới gần, nở nụ cười xán lạn, nếu không nghe thấy hai người nói chuyện, có lẽ người ngoài còn cho rằng họ là bạn tri kỷ.
“Để ý nhiều chuyện làm gì, muốn sống lâu nhưng chưa chắc đã dễ dàng. . .”
Lôi Báo cười nhạt, ánh mắt đảo qua đám người của Lâm gia cuối cùng dừng lại ở trên người Lâm Khiếu, cảm nhận được sự ba động hùng hồn của Nguyên Lực trên người này, hai lông màu hắn nhíu lại, xem ra quả nhiên như bên ngoài đồn đãi, Lâm Khiếu đã khôi phục thực lực rồi.
“Mỗi lần săn bắn đều bị tổn thất không ít phần thưởng, ai mà chẳng xót xa, có xót xa đương nhiên là không thể sống lâu.”
Ở bên cạnh Lôi Báo, Tạ Khiêm cười như không cười nói.
Nghe thấy câu nói giễu cợt của hắn, tất cả mọi người trong Lâm gia đều giận dữ, nhưng mà bị Lâm Chấn Thiên phất tay ngăn cản, dùng thanh âm bình thản nói: “Sợ rằng người phải xót xa lần này là Tạ gia ngươi mà thôi.”
“Nghe nói gần đây Lâm gia có xuất hiện một thiên tài? Chắc là vị này rồi?”
Hai mắt hõm sâu của Lôi Báo đột nhiên nhìn về phía Lâm Động, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười âm lãnh.
Bị Lôi Báo nhìn chằm chằm, Lâm Động cảm thấy da đầu tê dại, lão quỷ này quả nhiên không phải là hạng tốt lành gì.
“Khuyển tử mới chỉ có chút danh, làm sao có thể so sánh được với Lôi gia.”
Lâm Khiếu bước lên chắn trước mặt Lâm Động, thản nhiên nói.
“Có thể so sánh hay không chờ tới khi bắt đầu săn bắn sẽ có kết luận, Lâm gia ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt phần thưởng cho đợt này là được.”
Lôi Báo cười, sau đó lười nhác phất phất tay, trực tiếp mang theo người của mình đi lướt ngang qua mặt đám người Lâm Chấn Thiên.
Khi Lôi Lực đi ngang qua trước mặt Lâm Động đột nhiên dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn Thanh Đàn, Lâm Hà, Lâm Hoành và đám tiểu bối Lâm gia, đột nhiên thấp giọng cười nói:
“Lâm Động, trong lúc săn bắn mãnh thú không ít, ngươi phải cẩn thận chớ biến thành đồ ăn trong bụng mãnh thú nha. . .”
Sau khi nói xong, Lôi Lực nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như Độc Xà nhìn chằm chằm vào Lâm Động, sau đó mới thản nhiên xoay người rời đi.
“Tên hỗn đản này, quá kiêu ngạo!”
Đám người Lâm Hà nhìn bóng lưng Lôi Lực, căm giận nói.
Lâm Động nhìn Lôi Lực, hắn đương nhiên nhận ra ý uy hiếp trong câu nói của đối phương, trên mặt hắn nở một nụ cười lạnh như băng, thì thào tự nói.
“Ai thành đồ ăn trong bụng mãnh thú, nói bây giờ hình như hơi sớm thì phải. . .”Nguồn truyện audio