Vũ Động Càn Khôn
Tập 41 [ chương 201 đến 205 ]
❮ sautiếp ❯Chương 201 : Dẫn lôi nhập thể
Ầm ầm!
Lâm Động đứng trên đỉnh một ngọn núi, sắc mặt có chút cứng ngắc nhìn lên những tia chớp điên cuồng lấp lóe trên bầu trời. Dưới lưới chớp dày đặc đó, thân ảnh hắn lúc này bé nhỏ như một con kiến vậy.
Từng tia chớp xé rách hư không, một số ít rơi xuống rừng rậm, những nơi nó rơi xuống, cây cao ngút trời phút chốc biến thành cột than cháy xém, từng cột khói đen bốc lên trời cao, khiến Lâm Động nhìn mà kinh hãi.
– Ồ, không tệ lắm, vừa hay thích hợp với tu luyện Đại Nhật Lôi Thể.
Tiểu điêu xuất hiện bên cạnh Lâm Động, nhìn mây đen dày đặc trên trời, vô tâm nói.
Đối với điều đó, Lâm Động chỉ có thể run run khóe mắt, quay đầu nhìn Tiểu Viêm đã trốn ra xa tít, không khỏi thầm mắng một tiếng:
– Đồ vô dụng!
– Được rồi, tiểu tử, bắt đầu đi.
Tiểu điêu cũng không để ý tới vẻ bực tức của Lâm Động, khoát khoát móng vuốt, sau đó hắn cũng khoan thai lui lại phía sau, cách Lâm Động một khoảng cách khá xa. Bộ dạng đó dường như cũng sợ bị sét đánh trúng vậy.
Nhìn thấy hai tên gia hỏa nhát gan này chạy ra xa tít, Lâm Động cũng đành nghiến răng nói:
– Ta nếu bị sét đánh chết, làm quỷ cũng không tha cho hai ngươi!truyện tà tu audio
– Yên tâm, đánh không chết được đâu, cùng lắm thì bị thương thôi.
Tiểu điêu ra vẻ tốt bụng an ủi.
Lâm Động lườm một cái, rốt cuộc đành từ bỏ ý định chống cự, giống như chấp nhận số phận ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn xuống rừng rậm vô tận phía dưới, sau đó hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần ngưng trọng lại.
Dẫn lôi nhập thể tuy có lợi cho việc tu luyện Đại Nhật Lôi Thể nhưng đồng thời cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, sức mạnh của sấm sét dù sao cũng quá ư khủng khiếp, chỉ cần không cẩn thận thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Đối với những nguy hiểm cùng đau khổ sắp phải chịu đựng, tuy Lâm Động bề ngoài vẫn không ngừng đấu khẩu cùng với tiểu điêu, nhưng thực sự tới lúc này thì hắn lại không hề có ý rút lui. Sự tu luyện những năm nay đã khiến thân thể hắn trở nên vô cùng bền bỉ dẻo dai.
Ngồi xếp bằng trên đất, Lâm Động tay vừa nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích đã xuất hiện trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn lên những tia sấm sét lấp lóe trên trời, cảnh tay đột nhiên rung lên, một đạo nguyên lực đột nhiên từ Thiên Lân Cổ Kích bắn lên, xuyên qua hư không bắn trúng một tia sấm sét nhỏ nhất.
Lâm Động rất hiểu đạo lý ‘cơm phải ăn dần dần’, cho nên không lựa chọn những tia sấm sét to như bắp đùi kia mà lại lựa chọn tia nhỏ nhất.
Chỉ là, cho dù là tia sấm sét nhỏ nhất, hiển nhiên uy lực cũng không thể coi thường.
Ầm!
Khi tia nguyên lực kia đánh trúng vào tia sấm sét, thiên không đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang động. Ngay sau đó tia sấm sét đó như một con cự xà tỉnh giấc, cơ hồ trong nháy mắt liền giương ra nanh vuốt dữ tợn. Lôi mang lấp lóe quấn quanh đạo nguyên lực kia, hóa thành lôi mang chói mắt đánh thẳng xuống Lâm Động đang ngồi phía dưới.
Nhìn lôi mang nhanh chóng to dần trong đồng tử kia, Lâm Động hít sâu một hơi, nguyên lực kim sắc nhanh chóng bao phủ khắp cơ thể.
Lôi mang xẹt tới với tốc độ cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt tia sấm sét đã ầm ầm kéo tới, mạnh mẽ đánh xuống thân thể Lâm Động.
Ầm!
Lôi mang rực rỡ bùng nổ chói mắt trên đỉnh núi, còn Lâm Động trong khoảnh khắc tia sấm sét chạm vào thân thể liền run rẩy mãnh liệt lên, cả thân thể như bị lưỡi búa ngàn cân hung dữ đập thẳng xuống, thậm chí xương cốt toàn thân trong lúc này đều phát ra tiếng kêu như không chịu đựng nổi.
Xì xì!
Lôi mang như ngàn vạn tia sáng nhỏ quấn quanh người Lâm Động, trực tiếp hòa tan nguyên lực kim sắc bao phủ bên ngoài thân thể Lâm Động, sau đó cuồn cuộn đổ vào thân thể của hắn.
Lôi điện nhập thể, cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên không hề có dấu hiệu trước bạo phát ra, tế bào huyết nhục trong cơ thể phảng phất như bị kích thích, đột ngột co rút lại.
– A!
Đau đớn vô cùng tràn ngập mọi ngóc ngách trong thân thể Lâm Động, sau đó, một tiếng gầm trầm thấp đầy thống khổ rốt cuộc không nhịn được từ cổ họng Lâm Động phát ra, song quyền mạnh mẽ đấm xuống mặt đất trước mắt, đem nền đá cứng rắn đấm thành những vết nứt lớn.
– Nhanh thôi động Đại Nhật Lôi Thể!
Khi thân thể Lâm Động dường như sắp bốc cháy, thanh âm của tiểu điêu cũng nhanh chóng vang lên bên tai hắn.
Nghe thấy thanh âm của tiểu điêu, Lâm Động cũng vội vàng hoàn hồn lại, cố gắng kìm nén nỗi đau trong cơ thể, bắt đầu thôi động Đại Nhật Lôi Thể.
Đại Nhật Lôi Thể chuyển động, từng cỗ quang mang kim sắc chầm chậm từ trong thân thể Lâm Động phát tán ra, đem sức mạnh cường hãn của tia sấm sét kia ngăn chặn lại.
Kim sắc và ngân sắc trong thân thể Lâm Động hòa quyện, nửa màu vàng nửa ánh bạc vô cùng đẹp mắt.
Tuy Đại Nhật Lôi Thể đã có chút hiệu quả, nhưng toàn thân Lâm Động đã hoàn toàn lâm vào tình trạng tê dại, thậm chí hắn đã cảm nhận thấy tế bào huyết nhục trong thân thể hắn đã phát ra tiếng gào thét đau thương. Sức mạnh của sấm sét quả là đáng sợ, sức phá hoại thân thể vô cùng cường hãn, nếu không có thủ đoạn đặc biệt, cứ để sấm sét đánh thế này thì đúng là tự tìm cái chết.
Tuy nhiên may mà Lâm Động không phải thực sự muốn tìm cái chết, thậm chí, hắn có được Đại Nhật Lôi Thể, đối với sự cuồng bạo của sấm sét vẫn có chút khả năng chống cự.
Xì xì!
Trên đỉnh núi, lôi mang hóa thành đám sáng trông như một con nhím, đem thân thể Lâm Động bao chặt lấy, trong phạm vi mười dặm, những tia sấm sét đan xen vào nhau trên mặt đất, ngay cả chút đá nhỏ cũng bị làm cho nát vụn.
Nhìn một mà này, tiểu điêu và Tiểu Viêm cũng vội vàng lui lại một lần nữa. Thân là Yêu thú, đối với thiên địa chi lực thế này dù sao bọn chúng vẫn có chút sợ hãi.
Lôi mang lóe lên, trong tia lôi điện đó, có một đạo kim quang xuất hiện, tuy rằng rất nhỏ nhưng đang với tốc độ chậm chạp dần trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa, theo sự lớn mạnh của kim quang, từng tia lôi mang cường hãn kia không ngờ dần dần dung hợp với kim quang.
– Có hiệu quả rồi!
Sau khi tia lôi mang đầu tiên cùng dung hợp với Đại Nhật Lôi Nguyên Lực, tinh thần Lâm Động rung động dữ dội, vội vàng thôi động tia nguyên lực kia dung nhập vào cơ thể.
Xì xì!
Tia nguyên lực này vừa xuất hiện trong cơ thể, tế bào huyết nhục trong cơ thể vốn bị lôi mang cường bạo làm cho co rút lại, như nhận thấy sự hấp dẫn không thể cưỡng lại, không ngờ bừng bừng sức sống một lần nữa, tham lam đem từng tia nguyên lực đã dung hợp lôi mang kia nuốt chửng.
Khi tia nguyên lực dung hợp này bị tế bào huyết nhục trong cơ thể nuốt chửng, Lâm Động đột nhiên cảm thấy cảm giác tê dại kia dần dần biến mất.
Cảm nhận thấy biến hóa đó, trong lòng Lâm Động cũng vô cùng mừng rỡ, vội vàng toàn lực thôi động Đại Nhật Lôi Thể, chậm rãi đem tia sấm sét cường bạo trong cơ thể dung hợp.
Càng nhiều tia sấm sét bị Đại Nhật Lôi Nguyên Lực dung hợp, cảm giác đau đớn đó càng dần biến mất, cuối cùng đã không còn dấu vết, thân thể Lâm Động đã bắt đầu thích ứng.
– Thân thể dần trở nên cường đại hơn!
Từng cỗ Đại Nhật Lôi Nguyên Lực dung hợp cả lôi lực bị thân thể Lâm Động điên cuồng thôn phệ. Trong hoàn cảnh đó, Lâm Động cũng dần cảm nhận thấy, thân thể của hắn bất kể trong hay ngoài đều đang dần trở nên mạnh hơn. Cảm giác này vô cùng rõ ràng, thậm chí hắn còn có thể mơ hồ cảm nhận được, sức mạnh ẩn chứa trong từng thớ thịt đang dần dần tăng lên.
– Dùng Đại Nhật Lôi Nguyên Lực đã dung hợp lôi lực tấn công kinh mạch!
Khi những nguyên lực này cuồn cuộn trong cơ thể, tâm thần Lâm Động vừa động, liền phân ra một cỗ, sau đó mạnh mẽ tấn công vào một đường kinh mạch vốn còn đang bế tắc kia.
Dưới sức tấn công hùng hậu của nguyên lực này, đường kinh mạch kia cũng dần dần được khai thông, tốc độ đó so với tốc độ ngày thường của Lâm Động không biết đã nhanh hơn biết bao nhiêu lần.
Với tốc độ này, không quá hai giờ đồng hồ, hắn đã thuận lợi đánh thông đường kinh mạch này.
Phát hiện ra điều đó, trong lòng Lâm Động xuất hiện chút kích động, nhưng lập tức thu lại, tập trung tinh thần dung hợp lôi lực, sau đó dẫn nhập vào cơ thể, đả thông kinh mạch.
Trên đỉnh núi, sấm sét dày đặc đã bắt đầu yếu dần, mà trên bề mặt thân thể Lâm Động, lúc này quang mang kim sắc lại càng ngày càng nồng đậm, trên da hắn có những tạp chất màu nâu đen bị bài thải ra ngoài.
Khi những tạp chất này dần dần rơi xuống cũng liền để lộ ra lớp da bên dưới, ở đó xuất hiện một màu xanh rất nhạt, nhìn qua giống như màu đồng xanh.
Đám lôi mang này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng chậm rãi tiêu tán.
Lôi quang tiêu tán đi, Lâm Động cũng đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt lôi quang lấp lánh, đem theo vẻ hưng phấn nồng đậm, hiển nhiên hắn đã nhận được không ít lợi ích của dẫn lôi nhập thể.
Lâm Động cúi đầu, sờ sờ vào làn da mình, hắn có thể cảm nhận được lực lượng dần dần mạnh lên ở dưới đó, thân thể hắn lúc này cũng đã dần trở nên cường hãn.
– Thêm một đạo lôi mang nữa là ta có thể đả thông một đường kinh mạch!
Ánh mắt Lâm Động cháy bỏng nhìn lên bầu trời sấm sét chằng chịt, lần này hắn không còn chút do dự nào nữa, Thiên Lân Cổ Kích trong tay rung lên, lại một đạo nguyên lực bắn đi, bắn vào một tia sấm sét càng lớn hơn lúc trước.
Ầm!
Trên thiên không, sấm sét ầm ì, lôi mang như cự mãng bị chọc giận lao xuống, đâm thẳng vào thân ảnh đang ngồi trên đỉnh núi.
Trong khoảnh khắc lôi quang bộc phát ra, soi sáng cả một khoảnh rừng rậm, lôi uy nồng đậm trong đó khiến không ít Yêu thú phải sợ hãi run rẩy.
Mơ hồ, có tiếng cười sảng khoái của thiếu niên, cùng với tiếng sấm truyền ra xa.
Chương 202 : Thôn phệ sấm sét.
Sấm sét dày đặc trên thiên không, tiếng sấm như bao phủ khắp rừng rậm, vô số Yêu thú dưới tiếng sấm hung hãn này đều vô cùng hoảng hốt, không dám phát ra một tiếng gầm gừ.
Khi vạn vật đều bị sấm sét làm cho im bặt, trên một đỉnh núi chốc chốc lại phát ra một đạo ánh sáng, đem sấm sét trên thiên không hút xuống, cuối cùng phát ra ánh sáng chói lòa.
Đốm sáng trong quang mang lấp lóe kia tất nhiên chính là Lâm Động. Tính toán một chút thì hắn đã ở trong đám mây sấm sét đó được mười tiếng đồng hồ. Trong thời gian này hắn đã hấp thu tám đạo lôi lực, nhờ đó, thân thể hắn không ngừng cường hãn mà kinh mạch trong cơ thể cũng đã đả thông thêm được bốn đường nữa. Như vậy, bốn mươi bốn đường kinh mạch trong cơ thể đã đả thông được hai mươi bốn đường.
Mười tiếng đồng hồ đả thông bốn đường kinh mạch, tốc độ này là không hề tệ. Dù sao so với bình thường, Lâm Động cho dù có Thuần Nguyên Đan trợ lực cũng phải mất mấy ngày mới có thể đạt được kết quả như vậy.
Lôi lực hiện tại quả là không hề tầm thường!
Vù!
Trên vách đá, Lâm Động thở sâu ra một ngụm khí trắng, trong đám khí đó thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy có điện quang lấp lóe, vô cùng thần kỳ.
Mắt mở to, Lâm Động nhìn đám mây sấm sét trên bầu trời, ở đó đã có dấu hiệu yếu đi, có lẽ đám mây sấm sét ở đây sắp tiêu tán đi rồi.
Thấy vậy, hắn lại có chút tiếc rẻ chặc chặc lưỡi, sau khi cảm nhận được lợi ích của lôi lực đem lại, hắn phát hiện mình dường như rất thích thú với cảm giác đó.
Bàn tay Lâm Động sờ sờ vào cánh tay, da thịt chỗ đó đã xuất hiện màu xanh nhạt, có nơi đã có chút giống màu đồng xanh. Đây chính là nguyên nhân nhục thân đang dần dần mạnh lên, đợi khi thân thể hắn hoàn toàn biến thành màu đồng xanh, đó cũng là lúc Đồng Lôi Thể đại thành.
Đương nhiên sự biến đổi thành màu đồng xanh này chỉ khi ở trong trạng thái chiến đấu, và khởi động Đồng Lôi Thể thì mới biến thành bộ dạng đó, nếu không thì hình tượng đó cũng quả là đáng sợ. Dù sao Lâm Động cũng không muốn mình biến thành một quái nhân da xanh.
Lâm Động vươn tay ra, một tia Đại Nhật Lôi Nguyên Lực hiện ra trong lòng bàn tay hắn, trong kim sắc đó còn có thể nhìn thấy lôi quang lấp lóe, đó là do lôi lực trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn được dung hợp hết.
Bộp!
Đang cảm nhận tàn dư còn sót lại của lôi lực trong cơ thể, Lâm Động đang muốn thôi động Đại Nhật Lôi Nguyên Lực dung hợp chúng, đột nhiên phát hiện Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung của mình đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Biến cố đột ngột này khiến Lâm Động khẽ sửng sốt, nhưng chưa đợi hắn hoàn hồn trở lại, ba viên Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung đột nhiên trở nên méo mó, sau đó hóa thành ba Dòng xoáy Linh phù, từng cỗ hấp lực chậm rãi khuếch tán ra.
Dưới hấp lực đó, lôi lực còn sót lại trong cơ thể Lâm Động không ngờ dưới con mắt kinh ngạc của hắn, mạnh mẽ tuôn vào nê hoàn cung, cuối cùng bị ba Dòng xoáy Linh phù hấp thu sạch sẽ.
Những tia lôi lực này bị Dòng xoáy Linh phù hấp thu, Lâm Động có thể cảm nhận thấy rõ ràng một tia điện mang rất nhỏ không ngờ lượn lờ bên ngoài Dòng xoáy Linh phù kia.
Hơn nữa, khi điện mang này xuất hiện, Lâm Động phát hiện thấy tinh thần lực của hắn dần dần trở nên ngưng luyện, biến hóa đó giống như tinh thần lực bị lôi lực ngưng luyện qua vậy.
– Cái này…
Nhìn thấy cảnh đó, Lâm Động có chút không hiểu nổi. Hắn lần đầu tiên nghe nói tinh thần lực có thể thôn phệ lôi lực. Phải biết rằng, cho dù là Đại Nhật Lôi Nguyên Lực trong cơ thể hắn cũng chỉ có thể dung hợp cùng lôi lực mà thôi, nhưng Bản mệnh Linh phù trước mặt này không ngờ lại có thể trực tiếp thôn phệ lôi lực.
Hai cái này, không phải là một sự chênh lệch đơn giản!
Lâm Động sửng sốt trong chốc lát mới có chút tỉnh táo trở lại, ánh mắt lóe lên, liền có một đạo tinh thần lực từ trong mắt bắn ra. Lúc này tinh thần lực vốn dĩ vô hình không ngờ lại pha trộn chút điện quang. Trong lúc phát ra, lực sát thương rõ ràng mạnh hơn không ít so với trước đây. Hiển nhiên, Bản mệnh Linh phù sau khi nuốt lôi lực cũng đã khiến cho tinh thần lực mạnh lên không ít.
– Đó là nhờ vào Bản mệnh Linh phù?
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, hắn biết rằng, ngọn nguồn của mọi việc này có lẽ là do Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung gây ra. Thứ này quả thật vô cùng kỳ bí, sức mạnh thôn phệ kia không chỉ có thể hấp thu tinh thần lực của người khác, thậm chí ngay cả lôi lực cũng có thể hấp thu được.
– Linh phù thật mạnh!
Phát hiện ra tình huống này, trong lòng Lâm Động cũng nảy sinh sự vui mừng điên cuồng. Năng lực của linh phù này quả thật đáng sợ, hơn nữa theo như tiểu điêu nói thì chỉ là loại Linh phù diễn tiến từ Tổ phù mà ra. Như vậy, Tổ phù có lẽ còn có năng lực hủy diệt cả đất trời.
– Nếu quả thật như vậy thì có thể dựa vào đó mà tu luyện tinh thần lực.
Lâm Động ngẩng đầu lên, nhìn mây đen đã chuẩn bị tiêu tán đi hết, đột nhiên cười lớn, ngón tay điểm lên thiên không, liền bắn ra một đạo nguyên lực, lần này hắn trực tiếp lựa chọn tia sấm sét to bằng hai cánh tay.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Động, tia sấm sét kia phát ra tiếng gầm rú tức giận, sau đó hóa thành lôi quang, bắn thẳng xuống dưới.
Lâm Động ngẩng đầu lên, nhìn lôi quang đang bắn thẳng xuống, khẽ mỉm cười, tâm thần vừa động, ba viên Bản mệnh Linh phù từ trong nê hoàn cung bay ra, sau đó hóa thành ba Dòng xoáy Linh phù trên đỉnh đầu.
– Tiểu tử này muốn làm gì?
Tiểu điêu đứng ở xa nhìn thấy cảnh này đột nhiên sửng sốt.
Ầm!
Lôi quang hung hăng đập mạnh xuống ba Dòng xoáy Linh phù chỉ bằng bàn tay, tuy nhiên, sự tan rã như trong tưởng tượng đã không xuất hiện. Ba Dòng xoáy Linh phù điên cuồng chuyển động, lực thôn phệ cường hãn phát tán ra, trực tiếp đem sức mạnh của sấm sét kia hấp thu cả vào.
Nhìn lôi quang nhanh chóng trở nên mỏng manh, trong mắt tiểu điêu cũng xuất hiện vẻ chấn kinh nồng đậm, giây lát sau mới thì thào tự nói:
– Tiểu tử này, gan cũng không nhỏ, không ngờ dám thôn phệ cả lôi lực, tuy nhiên Bản mệnh Linh phù của hắn cũng thật ghê gớm, chỉ là một Linh phù diễn tiến từ Tổ phù ra đã có năng lực như vậy, có nhân duyên này chưa biết chừng thực sự sẽ có được Tổ phù trong truyền thuyết a…
Xì xì!
Đạo lôi quang kia bị ba Dòng xoáy Linh phù dần dần nuốt chửng, dòng xoáy kia cũng dần trở nên rực rỡ, lôi quang trong đó không ngừng lấp lóe.
Ào ào!
Khi lôi quang kia hoàn toàn bị hấp thu hết, trong ba Dòng xoáy Linh phù xuất hiện tiếng động như tiếng nước chảy. Tiếp theo đó, Lâm Động liền cảm thấy đầu óc càng ngày càng tỉnh táo, tinh thần lực trong linh phù cũng với tốc độ kinh người trở nên ngưng luyện, cường đại hơn.
Vù!
Điện quang lóe lên, kéo dài trong gần mười phút mới dần mờ xuống, ba Dòng xoáy Linh phù lại biến thành ba viên Bản mệnh Linh phù, bay vào trong nê hoàn cung, trở nên an tĩnh, không ngừng nuốt vào nhả ra tinh thần lực có kèm theo cả từng tia điện mang.
Thôn phệ một đạo sấm sét, Lâm Động có thể phát hiện thấy tinh thần lực của hắn so với trước đã cường hãn hơn hai phần. Với tốc độ lớn mạnh này muốn đạt tới Phù sư Tứ ấn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa, tốc độ lớn mạnh nhanh chóng như vậy lại không hề có di chứng gì, bởi lôi lực này vốn đã có năng lực ngưng luyện, không cần lo lắng chuyện nền móng không vững chắc.
– Đúng là thứ tốt!
Hai mắt Lâm Động lấp lánh, lôi điện mà người khác nhìn thấy liền tránh đi trong mắt hắn lại trở thành vật đại bổ hoàn hảo, không chỉ có thể cường hóa thân thể, đả thông kinh mạch thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng có thể ngưng luyện.
– Nhưng thật đáng tiếc, sấm sét này chuẩn bị tan rồi.
Lâm Động ngẩng đầu nhìn lên thiên không, hơi có chút nuối tiếc, nếu có thể tiếp tục tu luyện như vậy, thì tốc độ tiến triển sẽ là rất nhanh.
Đương nhiên, cảm giác nuối tiếc này chỉ có trong giây lát, sấm sét này có lẽ ngày sau vẫn còn gặp nhiều, chỉ cần nắm lấy cơ hội là được. Đây là một con đường để gia tăng tốc độ tu luyện, Lâm Động tự nhiên không dễ dàng từ bỏ.
– Phù!
Thở nhẹ một hơi, Lâm Động đứng dậy, thu cổ kích trong tay trở về túi Càn Khôn, sau đó nhìn về phía tiểu điêu và Tiểu Viêm ở xa, đột nhiên tức giận nói:
– Còn nhìn cái gì, đi!
– Grào!
Nghe thấy thanh âm của Lâm Động, Tiểu Viêm đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó nhanh chóng lao tới, dụi đầu vào người Lâm Động như đang lấy lòng, không thèm để ý trên đầu nó vẫn còn dấu tích máu thịt của những con Yêu thú khác đang dính trên đó.
– Tiểu tử, không sao chứ?
Tiểu điêu cũng bay tới, đáp trên vai Lâm Động, cười tủm tỉm nói.
Lâm Động lườm hắn một cái, nhìn sấm sét đã biến mất trên thiên không, khóe mép hiện ra một nụ cười, nói:
– Cảm giác không tệ, sau này cứ tu luyện như vậy đi…
Tiểu điêu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Động đã bị nghiện cách tu luyện này, đành lắc đầu nói:
– Biến thái thật!
Về tiếng lẩm bẩm của hắn, Lâm Động không thèm để ý. Sức mạnh của Lâm Động đối với hắn có rất nhiều hiệu quả, tuy ban đầu có chút khó chịu, nhưng những cơn đau đớn này so với sức mạnh được tăng cường hiển nhiên có thể bỏ qua.
– Đi thôi, trong thời gian tiếp theo ta phải cố gắng đả thông toàn bộ kinh mạch, không có thực lực thì không có cách nào đi tranh đoạt Tổ phù kia.
Lâm Động cười cười, vươn vai một cái, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, sau đó huýt sáo một cái, Tiểu Viêm đột nhiên phát ra một tiếng gầm lớn, hóa thành một đạo thân ảnh đỏ rực lao đi.
– Tên này đúng là một kẻ điên khi tu luyện, tuy nhiên nghị lực đó quả thật không tệ. Cứ như vậy thì việc đuổi kịp Lâm Lang Thiên cũng không phải là chuyện không thể.
Nhìn thân ảnh của Lâm Động, tiểu điêu cũng cười, móng vuốt chắp sau lưng, phiêu hốt bay theo sau.
Chương 203 : Tiểu Viêm gặp nguy
Vương triều Đại Viêm đất đai rộng lớn, ít nhất trong mắt Lâm Động thì có thể coi là vô cùng rộng lớn, đó là kết luận sau hai tháng hắn đi lại trong rừng sâu mà vẫn không nhìn thấy được điểm cuối.
Trên một cây lớn trong rừng rậm, một đạo thân ảnh đang đứng thẳng, ánh mắt nhìn ra khoảng rừng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng phảng phất trở nên tĩnh lặng rất nhiều.
Đạo thân ảnh này hơi có chút mệt mỏi, tóc xõa trên vai, y phục rách rưới. Tuy nhiên mặc dù hình tượng không đẹp đẽ, nhưng lại có một cỗ khí tức sắc bén, giống như lưỡi kiếm đang từ trong thân thể hắn tỏa ra. Trong ánh mắt tĩnh lặng mơ hồ như có quang mang rung động, phảng phất ẩn giấu dưới đó là một con mãnh hổ lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt.
Đạo thân ảnh này tất nhiên chính là Lâm Động. Trong hai tháng qua hắn đã sống cuộc sống ăn tươi nuốt sống như người nguyên thủy, mỗi ngày đều là chiến đấu với Yêu thú, tuy vô cùng vất vả và nguy hiểm nhưng lợi ích với Lâm Động thì không nói cũng biết. Kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được từ trong chiến đấu vượt xa so với bế quan tu luyện.
Cường giả thực sự không phải chỉ ngồi tu luyện mấy chục một trăm năm là có thể luyện thành!
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay từng mảnh y phục rách nát của Lâm Động, chỉ thấy da thịt chỗ đó đã hiện ra màu xanh thẫm, nhưng màu xanh này không phải lúc nào cũng có, có lúc rất rõ ràng, có lúc lại rất mờ nhạt.
Từ sau khi biết được lợi ích của việc hấp thu lôi lực, Lâm Động liền như bị nghiện, trong thời gian về sau chỉ cần có sấm sét xuất hiện hắn liền lập tức nhảy lên đỉnh núi, dẫn động sấm sét, tôi luyện thân thể và tinh thần lực.
Dưới hình thức tu luyện người thường cảm thấy như tự tìm cái chết đó, tốc độ tiến bộ của Lâm Động cũng vô cùng kinh người, bốn mươi bốn đường kinh mạch Đại Nhật Lôi Thể đã bị Lâm Động đả thông đến bốn mươi ba đường, chỉ còn một đường duy nhất vẫn ngoan cố kháng cự.
Kinh mạch đã đả thông nhiều như vậy, nguyên lực trong cơ thể Lâm Động cơ hồ đã hoàn toàn chuyển hóa thành Đại Nhật Lôi Nguyên Lực, sức chiến đấu đó so với khi mới rời khỏi Viêm Thành ít nhất dã tăng lên hai ba lần. Hắn hiện nay nếu giao thủ với Thạch Thành chủ của Viêm Thành một lần nữa, hắn tin rằng sẽ không đến nỗi sức cùng lực kiệt như trước đây.
Hơn nữa, sức mạnh của nhục thân dưới sự tôi luyện của sấm sét cũng trở nên vô cùng cường hãn, tuy vẫn chưa thể tu luyện ra Đồng Lôi Thể, nhưng Lâm Động có tự tin chỉ cần dựa vào nhục thân này mà không cần dùng bất cứ nguyên lực nào cũng có thể đấu ngang ngửa với bất cứ cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn nào.
Đồng thời với việc nhục thân và nguyên lực trở nên cường hãn, tinh thần lực của Lâm Động đồng thời cũng được lôi lực tôi luyện. Ba viên Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung, viên ở trong cùng đã xuất hiện một vết nứt, đây là dấu hiệu sắp đột phá lên Phù sư Tứ ấn.
Chỉ cần thành công tiến lên Phù sư Tứ ấn, tới lúc đó cường giả Tạo Hình Cảnh tiểu thành cũng không thể tạo được sự uy hiếp gì với Lâm Động. Thậm chí, cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành hắn cũng có thể sẵn sàng nghênh chiến.
– Phù!
Đứng trên cây cao chọc trời, Lâm Động đột nhiên thở ra một đám khí trắng, âm thầm cảm nhận những biến hóa trong cơ thể. Giây lát sau, nhíu mày một cái, thì thào:
– Đường kinh mạch cuối cùng… không ngờ khó đả thông tới vậy.
Đại Nhật Lôi Thể vốn dĩ chỉ có bốn mươi ba đường kinh mạch, nhưng qua sự cường hóa của thạch phù không ngờ lại xuất hiện thêm một đường kinh mạch nữa, đường kinh mạch này khó đả thông tới nỗi khiến người ta đau đầu. Bởi vì Lâm Động đã hấp thu mười đạo lôi lực vẫn không thể đả thông được nó, độ khó đó quả là cường hãn!
Hơn nữa, nếu không đả thông được đường kinh mạch cuối cùng này, Đại Nhật Lôi Nguyên Lực trong cơ thể Lâm Động không thể chuyển động tới cực hạn, từ đó mà ngăn trở sự tu luyện Đồng Lôi Thể.
– Đường kinh mạch cuối cùng này quả là khó đả thông, hơn nữa Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung của ngươi cũng đã ở trong thời khắc quan trọng nhất, chỉ cần bước được một bước này, thực lực của ngươi sẽ đột phá mạnh mẽ.
Tiểu điêu bay lượn sau lưng Lâm Động, mở miệng nói.
Lâm Động bất đắc dĩ gật đầu, dường như lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi thời khắc đó xảy ra.
– Chúng ta hiện tại có lẽ ở trong phạm vi của quận Đại Dương, nơi này đã cách xa quận Thiên Đô rồi, với tốc độ này, thêm ba tháng nữa liền có thể tới được phạm vi của quận Đại Hoang.
Lâm Động từ trong túi Càn Khôn lôi ra tấm bản đồ, sau khi xem xét liền nói.
– Thời gian còn lại nhất định phải đả thông đường kinh mạch còn lại, đồng thời đem Đồng Lôi Thể tu luyện thành công.
Khẽ nắm tay lại, Lâm Động lộ ra vẻ kiên định. Quận Đại Hoang hỗn loạn và nguy hiểm, ngay cả một người chưa từng đặt chân tới cũng đã nghe tới. Ở nơi đó, nếu không có thực lực thì không thể làm được việc gì.
– Đi, tiếp tục tu luyện!
Thu lại bản đồ trong tay, ánh mắt Lâm Động sáng lên, thân hình như đại bàng tung cánh lướt qua rừng rậm. Thiên Lân Cổ Kích trong tay vũ động, kim quang bá đạo phát tán ra, trong rừng rậm lại phát tới tiếng gầm gừ phẫn nộ của Yêu thú, nguyên lực ba động hùng hậu khuếch tán ra trong rừng rậm.
o0o
Ầm!
Trong rừng cây rậm rạp, một đạo thân ảnh và một đầu Yêu thú va mạnh vào nhau, thể hình hoàn toàn không tương thích nhưng lại có một kết quả khiến tất cả bất ngờ.
Yêu thú thân hình to lớn đó bị bay đi, để lại một rãnh sâu trên mặt đất. Nhưng không đợi Yêu thú đó phẫn nộ phản kích, thân ảnh kia đã lại lướt tới, chỉ phong sắc bén điểm trên đầu Yêu thú, ầm một tiếng, óc trắng bắn ra.
Một chỉ xuyên thủng đầu cứng như thép của Yêu thú, khuôn mặt Lâm Động cũng hiện lên một nụ cười, thuận tay đem máu tươi trên ngón tay lau đi.
Thực lực của Yêu thú này cho dù là cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng không thể thu thập được, nhưng hiện tại trong tay hắn đã một đòn mất mạng.
Trong thời gian đi xuyên rừng vừa qua, Yêu thú nào Lâm Động cũng đã từng gặp, thậm chí khí tức của một số Yêu thú so với Lâm Lang Thiên còn khủng bố hơn, may mà có tiểu điêu nhắc nhở trước, nếu không đụng phải thì e rằng chỉ còn đường chết.
Lâm Động xếp bằng trên đát, đem tinh hạch trong não Yêu thú kia lấy ra, sau đó nhắm mắt lại, hơi nghỉ ngơi một chút, đợi Tiểu Viêm đi kiếm ăn bên ngoài quay lại.
Lần đợi này kéo dài gần nửa tiếng, lông mày của Lâm Động cũng khẽ nhíu lại.
Lúc bình thường Tiểu Viêm sẽ không đi lâu như vậy. Trong lúc nhíu mày, một tia tinh thần lực cũng nhanh chóng từ nê hoàn cung lan ra, sau đó nhanh chóng tỏa ra xung quanh.
– Ồ?
Tinh thần lực lan tỏa ra, không lâu sau sắc mặt Lâm Động đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ đứng lên, mục quang âm trầm nhìn về hướng Tây, ở đó hắn đã cảm nhận được khí tức của Tiểu Viêm, hơn nữa còn có không ít khí tức của con người.
Tiến nhập vào rừng rậm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Động phát hiện được khí tức của con người. Tuy nhiên lần này có lẽ không phải việc tốt.
Mục quang lóe lên, bàn chân Lâm Động vừa điểm đất, thân hình đi lao vào trong rừng cây, nhanh chóng lướt về phía có khí tức truyền tới.
o0o
Trong rừng rậm toàn cây chọc trời, có một bãi đất trống đầy lá khô, lúc này trên bãi đất trống đó có bóng người thấp thoáng, một vài tiếng gào thét lan ra.
– Hừ, Hỏa Mãng Hổ này không ngờ có thể lớn tới mức độ này, thật là hiếm gặp, bắt lấy cho ta. Bắt về nuôi dưỡng cho tốt sẽ không tầm thường đâu!
Trên bãi đất trống, một thanh niên mặc áo đen lúc này sắc mặt ngưng trọng nhìn vào một con mãnh hổ đỏ rực đang bị đám người vây quanh. Ở cuối đuôi mãnh hổ có một con cự mãng đỏ rực đang nhe răng tức giận. Một mùi tanh lan ra, chính là Tiểu Viêm lúc trước đang đi kiếm ăn.
Xung quanh thanh niên này tụ tập không ít người, xem ra người này thân phận không thấp, mà những người kia đứng cũng rất ăn ý, đem người thanh niên bảo vệ không có chút sơ hở.
Nghe thấy tiếng của thanh niên này, những người đang bao vây Tiểu Viêm kia đột nhiên lên tiếng đáp, nguyên lực ba động, dây thừng trong tay đã ném về phía Tiểu Viêm.
– Grào!
Đối mặt với công kích của những người này, Tiểu Viêm cũng lộ ra vẻ hung tợn, chân trước nhấc lên liền hóa thành một đạo hồng ảnh tránh đi, trảo phong vũ động, một vài kẻ xui xẻo lập tức bị phanh thây.
– Thiếu gia, Hỏa Mãng Hổ này có chút cổ quái, e rằng cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng khó mà thu thập được nó. Thật là kỳ quái, Hỏa Mãng Hổ này sao có thể mạnh được như thế?
Nhìn dáng vẻ hung dữ của Tiểu Viêm, một nam tử trung niên đứng cạnh thanh niên kia nhíu mày nói.
– Hừ, nếu không phải có chút cổ quái, bổn thiếu gia ta đã không có hứng thú với nó. Tào thúc, ngươi đem hai cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn bắt lấy súc sinh này, làm nhanh lên, không được để lỡ việc chính.
Thanh niên áo đen cười nhạt nói.
– Dạ!
Nghe thấy vậy, nam tử trung niên đột nhiên đáp lời, tay vung lên, hai nam tử bên cạnh bước ra, khí tức của bọn họ rất cường hãn, hiển nhiên đều đã tiến vào Nguyên Đan Đại viên mãn.
– Động thủ!
Ba người hiển nhiên thường xuyên liên thủ đối địch, bởi vậy hành động rất ăn ý, thân hình vừa động liền đã hợp thành trận hình tam giác, đem Tiểu Viêm phong tỏa trong phạm vi rất hẹp.
– Grào!
Nhìn thấy phạm vi bị thu hẹp, Tiểu Viêm đột nhiên gầm lớn, trảo phong đủ để xé nát vách đá sắc bén quét về phía ba người.
– Nghiệt súc, còn dám phản kháng?
Thấy Tiểu Viêm mãnh liệt phản kháng, ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đột nhiên hừ lạnh. Ba người nhất tề ra tay, nguyên lực hùng hậu phảng phất đan thành một cái lưới, đem Tiểu Viêm khóa chặt lại, ba cánh tay lớn hung hãn và giảo hoạt đặt xuống người Tiểu Viêm.
Ầm!
Nguyên lực ba động, Tiểu Viêm bị chấn bay lại, tuy không có thương thế gì nhưng ánh mắt đã phẫn nộ tới đỏ rực.
– Súc sinh này phòng ngự thật mạnh, quả nhiên thú vị!
Thanh niên áo đen nhìn thấy ngay cả ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đều không tạo được thương thế gì cho Tiểu Viêm, đột nhiên vui mừng nói.
– Trói!
Ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng bước lên một bước, hai ngón tay khoanh lại, một đạo quang tuyến nguyên lực bắn mạnh ra, giống như dây trói lao đi, đem Tiểu Viêm trói chặt lại.
– Grào!
Thân thể bị trói, Tiểu Viêm đột nhiên điên cuồng giãy dụa, nhưng bị ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn khống chế chặt.
– Súc sinh, xem ngươi còn hung hãn đến đâu?
Thấy Tiểu Viêm bị trói, ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng cười lạnh nói, thanh niên áo đen ở không xa càng cười lớn.
Vù!
Tuy nhiên, khi những người khác đang định tiến lên trói Tiểu Viêm lại, một đạo kình phong sắc bén đột nhiên từ trong rừng bay ra, đem vòng trói nguyên lực kia chấn cho vỡ tan.
– Ai?
Biến cố bất ngờ khiến ba vị cường giả sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát.
Vù!
Nhưng mà, đáp lại tiếng quát của bọn họ không phải là câu trả lời, mà là một đường kích mang lao tới với kình phong vô cùng sắc bén.
Chương 204 : Địch gia quận Đại Dương
– Muốn chết!
Khi kích ảnh sắc bén kia lao đến, ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng sửng sốt một chút, nhưng rồi lập tức sắc mặt trở nên âm lãnh. Quát to lên, ba người nhất tề ra tay, va mạnh vào kích ảnh kia.
Ầm!
Khoảnh khắc tiếp xúc, sắc mặt ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đại biến, bởi vì lần này bọn họ đã cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trên kích ảnh kia. Lực lượng đó đã vượt xa Nguyên Đan Đại viên mãn!
Kình phong ba động cường hãn trong giây lát tiếp xúc liền nổ bùng ra, lá khô trên mặt đất trực tiếp bị chấn bay đi. Ngay sau đó, thân thể ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đều chật vật bay ngược trở lại, rơi bịch xuống đất.
Nhìn thấy ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn vừa đánh đã bại, những người xung quanh đột nhiên sửng sốt.
– Ai?
Sắc mặt thanh niên áo đen kia cũng phát lạnh, mục quang lãnh liệt nhìn về phía rừng sâu, quát lên.
Vù!
Tiếng quát của thanh niên áo đen vừa dứt, tiếng phá gió liền vang lên, tiếp đó một đạo thân ảnh mạnh mẽ từ trong rừng lao ra, đáp xuống cạnh Tiểu Viêm, mục quang lạnh lẽo nhìn vào thanh niên áo đen kia.
Nhìn thấy người đó hiện thân, thanh niên áo đen và ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đều sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng người này lại trẻ đến vậy.
Tuy nhiên bọn họ vẫn có chút nhãn lực, tuy người trước mắt nhìn rất trẻ, nhưng khí tức lại khá sắc bén, hiển nhiên là cũng có chút bản lĩnh.
– Chư vị vô duyên vô cớ ra tay với đồng bọn của ta, không khỏi có chút thất thố rồi?
Người vừa hiện thân chính là Lâm Động đã nhanh chóng chạy tới. Hắn vươn tay đem dây trói nguyên lực trên người Tiểu Viêm dứt sạch đi, trong ánh mắt nộ hỏa lấp lánh, miệng thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, người thanh niên áo đen khẽ nheo mắt, chợt cười nói:
– Bằng hữu, Hỏa Mãng Hổ của ngươi ta rất có hứng thú, nếu ngươi là chủ nhân của nó, vậy thì tốt, ngươi bán nó cho ta, ta trả ngươi một cái giá khiến ngươi hài lòng.
Lời của hắn là lời thương lượng, nhưng ngữ khí lại không hề cho người khác quyền được lựa chọn.
Lâm Động liếc hắn một cái, thanh âm vẫn bình thản:
– Không bán!
Nhìn thấy Lâm Động không hề khách khí, thanh niên áo đen cũng hơi sững người, tiếp đó ánh mắt trầm xuống.
– Tiểu tử, đừng có không biết điều, thiếu gia nhà ta là người của Địch gia tại quận Đại Dương!
Lời Lâm Động vừa dứt, ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng lên tiếng quát lớn.
– Quận Đại Dương, Địch gia?
Lâm Động hơi nhíu mày, đối với gia tộc này hắn tất nhiên chưa hề nghe qua. Nhưng kể quả có nghe qua thì đã sao? Ngay cả Vương Viêm của Gia tộc Vương thị hắn còn dám cướp, Địch gia này là cái thá gì chứ?
– Đi!
Vỗ nhẹ vào Tiểu Viêm vẫn đang há rộng mồm thở hồng hộc, Lâm Động không thèm để ý tới đám người này, quay người định đi.
– Đồ cứng đầu ngu xuẩn!
Nhìn Lâm Động quay người định đi, ánh mắt ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn kia đột nhiên âm trầm xuống, nhìn về phía thanh niên áo đen kia. Thấy hắn gật đầu, nguyên lực cường hãn liền đột nhiên từ trong cơ thể ba người bột phát ra.
Vừa nãy tuy bị chút thua thiệt, nhưng bọn chúng tin rằng đó là do bọn chúng bị bất ngờ, bọn chúng không tin rằng thanh niên trẻ tuổi này lại là đối thủ của ba người bọn họ.
Ầm!
Ba đạo nhân ảnh lao lên, giống như kền kền vồ mồi, nguyên lực rung động, trảo phong vô cùng sắc bén.
– Tê Phong Trảo!
Tiếng phá gió chói tai xèo xèo vang lên, trảo phong của ba người vây chặt tất cả những đường lui của Lâm Động, uy lực liên thủ của ba người họ đủ đưa một cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn vào chỗ chết.
Phát hiện thấy kình phong sắc bén đang ầm ầm kéo tới, cước bộ của Lâm Động cũng dừng lại, sắc mặt dần trở nên âm lãnh. Hắn giơ tay ra vỗ nhẹ vào Tiểu Viêm đang định lao lên tấn công, quay người lại, ngẩng đầu lên, mục quang lạnh lẽo nhìn ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đang tấn công tới.
– Tiểu tử, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy thì đừng trách chúng ta!
Nhìn Lâm Động đang gần trong gang tấc, ba người bọn họ cười lạnh một tiếng, kình phong trong tay càng trở nên sắc bén.
Ầm!
Tuy nhiên, nụ cười lạnh trên mặt bọn chúng không kéo dài lâu, trước mắt liền đột nhiên xuất hiện kim quang rực rỡ. Sau đó bọn họ liền nhìn thấy bàn tay bao phủ kim quang với một tư thế vô cùng hung bạo mạnh mẽ đánh về phía bọn họ.
Nắm đấm đó không hề có góc độ xảo diệu gì, chỉ có duy nhất lực lượng vô cùng hung bạo, nhưng dưới sức tấn công của lực lượng này, trảo phong của ba người đột nhiên tan rã, liền sau đó quyền ảnh vũ động, đánh mạnh xuống chưởng trảo của bọn họ.
Rắc!
Trong giây phút va chạm, mơ hồ có tiếng xương gãy vang lên. Lập tức mọi người liền thấy, ba người vừa rồi còn tấn công mãnh liệt thì nay lại mạnh mẽ bay ngược lại phía sau, máu tươi phun ra, cuối cùng thê thảm đập mạnh vào một thân cây lớn.
Nhìn ba người phun máu tươi bay đi, hiện trường đột nhiên im lặng. Thậm chí nụ cười trên mặt thanh niên áo đen kia cũng trở nên cương cứng, hiển nhiên là không ngờ rằng Lâm Động lại có thể dễ dàng đánh bại ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đến như vậy.
Thanh niên áo đen hơi nheo mắt lại, nhìn Lâm Động đứng im tại chỗ, dường như còn không hề động đậy, ánh mắt hàn quang lấp lánh:
– Hà hà, không ngờ ở đây có thể gặp một nhân vật khó chịu, tuy nhiên, người của Địch gia, nếu đã đánh vào thì e rằng sẽ bị phiền phức không nhỏ.
Trong khi thanh niên áo đen nói, không ít người xung quanh sắc mặt cũng không thân thiện nhìn Lâm Động, bước chân di chuyển không ngờ đem Lâm Động bao vây lại.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Động cũng âm trầm xuống, hắn nhìn thanh niên áo đen, chậm rãi nói:
– Các ngươi đả thương đồng bạn của ta, ta đã không thèm so đo, nhưng nếu còn không biết tốt xấu thì không cần biết Địch gia cái cóc khô gì, đánh cho bằng hết!
– Có gan!
Nghe thấy những lời này, khóe miệng thanh niên áo đen khẽ nhếch lên, sắc mặt cũng trở nên âm lãnh, cánh tay nâng lên.
Xuy!
Nhìn thấy tên này vẫn không chịu dừng tay, sự nhẫn nại của Lâm Động cũng đã hết, tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích đã xuất hiện, nguyên lực kim sắc ào ào tuôn ra, thân hình biến thành một đạo kim quang lướt đi, Thiên Lân Cổ Kích trong tay nhằm thẳng vào cổ họng thanh niên áo đen.
– Ngăn hắn lại!
Nhìn thấy Lâm Động không ngờ thực sự dám hạ thủ, đám tùy tùng của thanh niên áo đen đột nhiên hét to lên. Lập tức có hơn chục người lao lên.
Nhưng chưa đợi bọn chúng chạm được vào Lâm Động, kích ảnh đã quét tới, chấn mạnh trên người bọn họ, khiến bọn họ thổ huyết bay đi.
– Hừ!
Nhìn thấy Lâm Động dễ dàng phá nát mấy tầng bao vây lao về phía mình, sắc mặt thanh niên áo đen cũng trở nên âm lãnh. Tay hắn nắm lại, một thanh trường thương màu xanh liền xuất hiện trên tay. Trên trường thương thanh quang tuôn động, có ba động không yếu truyền ra, hiển nhiên là một Linh bảo không tệ.
Thanh niên áo đen này tuổi ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, thực lực không yếu, cũng đã đạt tới Nguyên Đan Đại viên mãn. Hiển nhiên thế lực đằng sau hắn cũng không hề yếu, nếu không muốn ở tuổi này mà đạt được thực lực đó, không có tiền bạc hùng hậu chống đỡ cho là việc vô cùng khó khăn.
Có thực lực như vậy, thêm vào Linh bảo trong tay, thanh niên áo đen hiển nhiên vô cùng tự phụ. Với thực lực của hắn nhìn khắp đám tiểu bối trong quận Đại Dương, người có thể thắng được hắn vô cùng ít ỏi.
Cho nên Lâm Động trước mặt còn ít tuổi hơn hắn, hắn đương nhiên sẽ không lùi bước.
– Thanh Quang Sát!
Cánh tay thanh niên áo đen rung lên, trường thương trong tay thanh quang tuôn ra, phảng phất che rợp cả phiến rừng rậm này. Trong thanh quang, vô số hàn mang tàn bạo mà xảo quyệt đâm vào những yếu điểm trên người Lâm Động.
Keng keng!
Đối mặt với thế công của thanh niên áo đen, Lâm Động chỉ cười lạnh, tâm thần vùa động, lớp da trên người liền biến thành màu đồng xanh, hàn mang bắn trúng thân thể phát ra những tia lửa nhưng không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Lâm Động.
Nhìn thấy một màn kia, sắc mặt thanh niên áo đen rốt cuộc biến sắc. Tuy nhiên không đợi hắn lui lại, Lâm Động đột nhiên bước lên, bắt lấy trường thương kia, chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh vào ngực thanh niên áo đen.
Bịch!truyện Kiếm Hiệp
Kình phong mạnh mẽ bắn ra, thanh niên áo đen bị một chưởng đánh bay đi, trường thương trong tay đã bị Lâm Động cướp lấy.
Thanh niên áo đen chật vật rơi xuống, nhưng dường như không có thương thế gì. Điểm này Lâm Động cũng không hề thấy kỳ lạ, vừa rồi khi đánh vào ngực hắn liền phát hiện ra hắn dường như mặc một loại áo giáp có lực phòng ngự rất mạnh, chưa biết chừng còn là một kiện Linh bảo phòng ngự.
– Thứ này coi như là tiền lời!
Lâm Động một tay cầm Thiên Lân Cổ Kích, một tay cầm trường thương thanh quang, liếc mắt nhìn thanh niên áo đen, thản nhiên nói.
– Ngươi dám?
Thanh niên áo đen sắc mặt âm lãnh, lạnh lùng quát.
Lâm Động cũng không để ý tới hắn, bước đi về phía rừng sâu. Những tùy tùng bên cạnh cũng không dám ra tay ngăn lại, thực lực Lâm Động thể hiện ra khiến bọn chúng hiểu rằng, những người ở đây không ai là đối thủ của hắn.
Không có ai ngăn trở, Lâm Động chuẩn bị biến mất vào rừng sâu. Đột nhiên, một tiếng cười khẽ chợt từ trên không rơi xuống:
– Hà hà, vị tiểu huynh đệ, việc này là do tiểu nhi không đúng, huynh đệ giáo huấn là được rồi, nhưng còn Thanh Nguyên Thương mong là hãy lưu lại.
Thanh âm đột nhiên truyền tới khiến cước bộ của Lâm Động cũng dừng lại.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh xoáy lại, nhìn đạo thân ảnh từ trên không đáp xuống, ánh mắt không hề có chút bất ngờ. Sớm từ lúc ra tay, hắn liền cảm nhận thấy sự tồn tại của người này.
Thân ảnh từ trên không hạ xuống thân mặc áo bào xanh, tuổi cũng không ít, trên đầu có ít tóc bạc, nhưng ánh mắt sáng ngời có thần, hiển nhiên là kẻ có địa vị cao. Lúc này, hắn đang mỉm cười nhìn Lâm Động, ánh mắt thâm sâu ẩn giấu thâm ý sâu xa.
– Tạo Hình Cảnh tiểu thành?
Lâm Động liếc người này, không hề có chút sợ hãi, với thực lực hiện tại của hắn đã có thể đương đầu với cường giả ở tầng lớp này. Hắn đem trường thương thanh quang vứt xuống đất, nói một câu khiến bọn người thanh niên áo đen khuôn mặt bạo nộ:
– Muốn lấy về cũng được, dùng Thuần Nguyên Đan đổi!
Chương 205 : Địch Đằng
– Tiểu tử, ngươi thực sự muốn chết sao?
Nhìn thấy Lâm Động lúc này vẫn còn ương ngạnh như vậy, thanh niên áo đen kia mặt âm lãnh lại, nghiến răng nói.
– Hà hà, nếu vị tiểu huynh đệ này thực sự thiếu Thuần Nguyên Đan thì Địch gia ta có thể giúp đỡ một ít, kết bạn rộng rãi là phương châm hành động của Địch gia chúng ta.
Trung niên áo bào xanh kia hiển nhiên cũng bị những lời rất trực tiếp của Lâm Động làm cho sững sờ một chút, tuy nhiên hắn tâm cơ rất sâu sắc, trên mặt không hề có chút tức giận, cười nói.
– Hai vạn Thuần Nguyên Đan ta nghĩ cái giá đó không đắt.
Lâm Động cười nhạt nói.
Nghe thấy cái giá đó, thanh niên áo đen sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí trung niên áo bào xanh nụ cười cũng thu lại không ít. Đây rõ ràng là hành động tống tiền giữa ban ngày, hai vạn Thuần Nguyên Đan không phải là con số nhỏ, bởi vậy không khí ở đây cũng âm thầm trở nên căng thẳng hơn nhiều.
Nhưng Lâm Động lại như không phát hiện thấy sự thay đổi này, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng Đại Nhật Lôi Nguyên Lực trong cơ thể đã dần dần thôi động, mơ hồ có tiếng sấm rất khẽ đem theo ba động kỳ lạ truyền ra.
Loại ba động này người thường không thể cảm nhận được, nhưng trung niên áo bào xanh kia dường như đã phát hiện ra, ánh mắt có chút ngưng trọng.
– Phụ thân, tiểu tử này quá ngông cuồng!
Thanh niên áo đen nghiến răng nói:
– Chúng ta còn có không ít người ở quanh đây, chỉ cần gọi lại, hắn tuyệt đối chạy không thoát.
Nghe vậy, ánh mắt trung niên áo bào xanh khẽ dao động, nhìn chằm chằm vào Lâm Động vẫn đang nở nụ cười, giây lát sau lại chầm chậm lắc đầu.
Hắn vốn tính cẩn thận, hơn nữa từ thân thể của Lâm Động hắn có thể cảm nhận thấy khí tức nguy hiểm. Hơn nữa hiện nay tình huống đặc biệt, địch nhân này không nên sơ ý trêu vào.
– Hà hà, hai vạn Thuần Nguyên Đan phải không? Được, coi như Địch Đằng ta kết giao một người bằng hữu.
Nụ cười hào sảng đột nhiên xuất hiện trên mặt trung niên áo bào xanh, hắn nhìn Lâm Động cười nói.
– Đợi đã!
Thấy trung niên áo bào xanh không ngờ lựa chọn thỏa hiệp, sắc mặt thanh niên áo đen đại biến, vội vàng nói, nhưng khi hắn còn chưa nói xong đã bị trung niên áo bào xanh dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng đem lửa giận trong lòng chế ngự xuống.
Lâm Động cũng kinh ngạc một chút trước sự thỏa hiệp của hắn, vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng đối phương sẽ không kìm được mà động thủ. Tuy nhiên như vậy cũng tránh được phiền phức, hai vạn Thuần Nguyên Đan đối với kẻ nghèo rớt mùng tơi như hắn mà nói là một món tài sản không nhỏ.
Trung niên áo bào xanh làm việc rất lanh lẹ, lời vừa nói xong liền lôi từ trong tay áo ra một túi Càn Khôn, sau đó cười cười tiến lên trước, đưa cho Lâm Động, nói:
– Tiểu huynh đệ, đây là hai vạn Thuần Nguyên Đan!
Nhìn túi Càn Khôn đưa ra trước mắt, ánh mắt Lâm Động lóe lên, cũng không khách sáo, trực tiếp giơ tay ra cầm lấy túi Càn Khôn. Tuy nhiên khi tay hắn vừa cầm lấy, một cỗ lực lượng cường hãn đột nhiên từ tay Địch Đằng truyền ra.
Đối với cỗ lực lượng cường hãn này, sắc mặt Lâm Động không hề biến đổi, bàn tay đột nhiên xuất hiện màu đồng xanh, đồng thời với đó, dưới da kim quang tuôn động, bàn tay vừa chấn, trực tiếp chấn tan cỗ lực lượng kia.
Ầm!
Thanh âm rất nhỏ nổ ra trên túi Càn Khôn, bàn tay to lớn của Địch Đằng cũng run lên một chút, sắc mặt hắn cũng xuất hiện chút thay đổi. Tuy nhiên ngay lập tức lại xuất hiện nụ cười, buông tay ra nói:
– Không biết tiểu huynh đệ quý tính đại danh là gì? Dường như chưa từng nghe nói trong quận Đại Dương có thanh niên tuấn kiệt như vậy.
– Tiểu bối vô danh, tu luyện trong núi rừng này mà thôi.
Lâm Động khẽ cười, không khách khí cầm lấy túi Càn Khôn, sau đó đem Thanh Nguyên Thương đưa cho Địch Đằng.
Địch Đằng cầm lấy Thanh Nguyên Thương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Động. Lần giao thủ ngấm ngầm vừa rồi khiến hắn hiểu rằng thiếu niên trước mặt này có thực lực rất cường hãn, khiến lòng hắn khẽ chấn động.
Tuổi nhỏ như vậy đã đạt tới mức này, nhân vật thiên tài này trong quận Đại Dương tuyệt đối không có ai sánh kịp.
– Nếu không còn việc gì, vậy tại hạ xin cáo từ!
Không khí ở đây có chút kỳ quái, mà Lâm Động cũng có thể cảm nhận thấy xung quanh đây có không ít khí tức ẩn núp, có lẽ là người của Địch gia.
Tuy hắn cảm thấy kỳ quái đối với việc tại sao trong rừng sâu này đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy, nhưng hắn hiểu rằng lúc này không phải lúc để hỏi, do vậy ôm quyền hướng về phía Địch Đằng liền quay người bỏ đi.
Nhìn thấy Lâm Động tiêu sái bước đi, ánh mắt Địch Đằng khẽ lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay ngăn chặn, để mặc Lâm Động cùng Tiểu Viêm bước đi, cuối cùng biến mất trong rừng rậm.
– Phụ thân, cứ để hắn đi như vậy sao? Hắn đả thương bao nhiêu người của chúng ta.
Thấy Lâm Động đi xa, thanh niên áo đen kia không kìm được lên tiếng. Địch gia của hắn chưa từng bị hạ nhục như vậy bao giờ, hơn nữa đối phương lại chỉ có một người.
– Vậy ngươi muốn thế nào? Hắn đã nương tay rồi, nếu không sẽ không đơn giản vậy đâu.
Địch Đằng thản nhiên nói.
– Chẳng phải còn có phụ thân sao, với thực lực Tạo Hình Cảnh của người, lẽ nào còn không thu thập được hắn?
Địch Vân bĩu môi nói.
Nghe thấy những lời này, Địch Đằng trầm mặc một chút nói:
– Cho dù ta ra tay, nhiều nhất cũng đánh hắn bị thương mà thôi, không thể giết được hắn. Nhưng mà như vậy là sẽ kết thêm một kẻ địch. Chỉ mấy ngày nữa là tới lúc Lôi Nguyên Tinh Thú thăng cấp, chúng ta cần dùng tất cả lực lượng đi vây bắt nó. Lúc này đắc tội với hắn thật không thông minh.
– Tiểu tử đó mạnh vậy sao? Phụ thân là cường giả Tạo Hình Cảnh mà?
Nghe thấy ngay cả Địch Đằng cũng không nắm chắc giết được Lâm Động, Địch Vân đột nhiên ngạc nhiên hỏi.
– Tiểu tử kia cách Tạo Hình Cảnh chỉ còn một chút khoảng cách, hơn nữa ta có thể cảm nhận thấy người này quá ư nguy hiểm, nếu động thủ khó phân thắng bại. Hơn nữa lần này dòm ngó Lôi Nguyên Tinh Thú còn có Liễu gia. Lúc này động thủ với hắn rõ ràng là đẩy hắn về phía Liễu gia, tới lúc đó thì càng phiền toái.
Địch Đằng nói.
– Để cho tiểu tử đó chiếm tiện nghi, tống tiền của chúng ta hai vạn Thuần Nguyên Đan!
Địch Vân nghiến răng nói.
– Giải quyết Lôi Nguyên Tinh Thú trước, chỉ cần chúng ta đoạt được Lôi nguyên là liền có có cơ hội tiến lên Tạo Hóa Cảnh, thậm chí không biết chừng còn có cơ hội tiến lên Niết Bàn Cảnh, tới lúc đó tìm ra tên kia, nếu hắn chịu làm việc cho Địch gia thì còn tốt, nếu hắn không nghe lời thì ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.
Địch Đằng chậm rãi nói, lúc này trong lời của hắn mới toát ra chút sát ý, xem ra với những hành động của Lâm Động, trong lòng hắn cũng vô cùng không thoải mái.
Nghe vậy, Địch Vân kia mới chậm rãi gật đầu, ánh mắt hướng về phía Lâm Động vừa biến mất, trong mắt hàn quang dày đặc.
– Lôi Nguyên Tinh Thú… đó là thứ gì vậy?truyện cõi âm
Trong một cây đại thụ lớn trong rừng rậm, Lâm Động thu lại tinh thần lực đang tiến hành thăm dò kia, nhìn về tiểu điêu đang đứng trên vai, hỏi.
– Lôi Nguyên Tinh Thú, hà hà, không ngờ ở đây cũng có thứ đó!
Tiểu điêu đưa móng vuốt lên gãi gãi bộ lông, trong ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.
– Đây là một loại Yêu thú tương đối kỳ lạ, không lấy huyết nhục làm thức ăn mà lấy sấm sét làm thức ăn. Yêu thú này thực lực cường hãn, tuy nhiên mỗi lần thăng cấp đều có một giai đoạn rất suy yếu. Vừa rồi theo lời của mấy tên kia dường như là vừa lúc gặp Lôi Nguyên Tinh Thú sắp sửa thăng cấp.
– Nó có tác dụng gì?
Lâm Động ngây ngô hỏi.
– Trong cơ thể Lôi Nguyên Tinh Thú có một viên Lôi nguyên, trong đó có chứa đựng lôi lực rất thuần khiết và cường hãn. Không chỉ có thể giúp ngươi đả thông đường kinh mạch cuối cùng kia, thậm chí còn có thể giúp ngươi tu luyện Đồng Lôi Thể tới đại thành nữa. Đương nhiên chưa biết chừng ngay cả tinh thần lực cũng có thể lên tới Tứ ấn, quan trọng nhất là khi luyện hóa Lôi nguyên, sau khi ngươi tiến vào Tạo Hình Cảnh liền có thể lấy nguyên lực hóa sấm sét, uy lực đó tương đối cường hãn.
Nghe thấy những lời này của tiểu điêu, cặp mắt Lâm Động cũng đỏ lên, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Hắn gần đây đau đầu nhất là đạo kinh mạch cuối cùng bất luận nỗ lực thế nào vẫn không thể đả thông được. Cái gọi là Lôi nguyên này, không ngờ có thể đả thông được.
– Tuy nhiên thực lực của Lôi Nguyên Tinh Thú thường có thể so được với cường giả Tạo Khí Cảnh, thậm chí một vài con cường đại hơn còn có thể đấu lại được cường giả Tạo Hóa Cảnh nữa, thực lực của ngươi e rằng có chút khó khăn.
Nghe thấy những lời này của tiểu điêu, Lâm Động như bị dội một gáo nước lạnh, sững người lại một chút, ánh mắt chuyển động, cười nói:
– Không sao, mình ta đánh không lại Lôi Nguyên Tinh Thú không phải còn có Địch gia hay sao? Vừa rồi nghe bọn chúng nói, dường như còn có Liễu gia cũng định ra tay với Lôi Nguyên Tinh Thú, nếu đã vậy thì cứ để bọn chúng ra tay trước. Hắc hắc… Lần này để ta làm ngư ông vậy.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của Lâm Động, tiểu điêu lườm một cái, nói:
– Tiểu tử, đừng có ngư ông không làm được, lại thành cá trong chậu nhé.
Lâm Động xua xua tay, hắn dám nói những lời này, tất nhiên cũng có chút bản lĩnh. Hắn hiện tại cho dù là đối mặt với cường giả Tạo Hình Cảnh tiểu thành đều không hề sợ hãi, thêm vào Phù khôi và tiểu điêu, tới nay cho dù là gặp cường giả như Vương Viêm, tuy không dám nói có thể đánh bại nhưng muốn bảo toàn tính mạng cũng không khó.
– Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu đi theo những tên kia. Hà hà, định đánh ta thì phải có tâm lý chuẩn bị mất cả vốn lẫn lãi…
Lâm Động vươn vai, ánh mắt nhìn về hướng nhân mã Địch gia ở đằng xa, nụ cười trên mặt cũng có chút lạnh lẽo.
– Lôi nguyên này phải là của ta!