1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 261 End

Vũ Động Càn Khôn

Tập 261 End

❮ sau
  • Tập 1 Thiên Tằm Thộ Đậu

Chương 1306 : Phá vỡ phong ấn

Bầu trời Loạn Ma Hải phủ đầy những đốm sáng nhiều màu sắc, cảnh tượng này đã diễn ra cả tháng nay rồi.

Trước những đốm sáng ấy đến vầng nhật nguyệt cũng tối lại, ánh sáng lưu chuyển, có một thứ dao động thần kỳ nào đó đang ngầm cuộn trào.

Trong Loạn Ma Hải vẫn là biển người, tất cả gần như đều nhìn lên bầu trời, ở đó là một đoá băng liên khổng lồ đầy tú lệ đang khép chặt. Hàng vạn tia sáng chói loà phát ra từ ấy, mỹ lệ đến cực điểm.

Mọi ánh mắt đều căng thẳng nhìn đoá băng liên, một tháng trước, sau khi Băng Chủ thiêu đốt luân hồi, dốc hết sức mạnh trợ giúp Lâm Động trở thành Chủ, hắn đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của vô số sinh linh trong trời đất này.

Khi họ căng thẳng nhìn lên đoá băng liên kia thì trên bầu trời phía xa, bóng tối dường như đè xuống, một khe nứt khổng lồ hàng chục vạn trượng đang tách ra, thứ khí tà ác đến cực điểm không ngừng trào ra.

Phía trước khe nứt là một đạo trận pháp cổ xưa, chỉ có điều đến nay trận pháp ấy đã tối đi nhiều, đang trong nguy cơ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Thậm chí một số cường giả đỉnh cao có thể cảm nhận được, thân ảnh mang tính huỷ diệt kia sắp giáng lâm.

Vô số người nhìn nhau, ánh mắt đều không che giấu nổi sự sợ hãi.

– Dị Ma Hoàng sắp tới rồi.

Sinh Tử Chủ ngẩng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn dị biến ở hư không, nói.

– Nhưng Lâm Động vẫn chưa ra…

Viêm Chủ nhìn đoá băng liên đang khép chặt. Trong một tháng này đoá băng liên không có dị động gì khác ngoài việc phát ra những tia sáng chói loà. Thậm chí họ còn không cảm nhận được khí tức của Lâm Động.

– Tiểu sư muội phải thiêu đốt luân hồi mới tạo ra được cơ hội này, chúng ta tuyệt đối không thể để muội ấy phí công được!

Ánh mắt Sinh Tử Chủ loé lên, quả đoán nói:

– Khi Dị Ma Hoàng ra, chúng ta sẽ toàn lực ra tay ngăn được chút nào hay chút ấy.

Mấy người Viêm Chủ sắc mặt ngưng trọng gật đầu, dù thế nào họ bắt buộc phải toàn lực kéo dài thời gian cho Lâm Động…

Uỳnh!Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Phía xa dường như có tiếng sấm trầm thấp vọng lại, khi ấy, thứ năng lượng tà ác bắt đầu thực sự xâm nhập không gian này.

Mọi ánh mắt chăm chăm nhìn lên bầu trời rồi họ bắt đầu run rẩy khi nhìn thấy khe nứt Vị Diện bắt đầu bốc cháy.

Ngọn hoả diệm màu đen dính lên khiến phong ấn phát ra âm thanh chói tai, tầng bảo vệ cuối cùng của Vị Diện cuối cùng đã làm hết sứ mệnh của mình.

Rắc rắc!

Phong ấn vỡ ra, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Sau khi phong ấn tiêu tan, chỉ thấy khe hở Vị Diện hàng chục vạn trượng chầm chậm nhu động, giống như cái mồm khổng lồ của ác ma đang ngốn lấy trời đất này.

Ma khí cuồn cuộn đặc quánh như thực chất tràn ra từ khe hở Vị Diện, thiên địa nhật nguyệt ngay lập tức biến mất mọi màu sắc.

Uỳnh!

Ma khí lan tràn trong không gian, dường như có một con mắt tà ác đến cực điểm đang lạnh lùng nhìn trời đất này, hắn dường như đang tìm thân ảnh một tháng trước từng khiến hắn phải rút lui.

Kết quả khiến hắn khá kinh ngạc, vì hắn phát hiện khí tức ấy dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, đến hắn cũng không tra ra được.

Quét mắt nhìn một lượt đột nhiên hắn nhìn về hướng Loạn Ma Hải, trên bầu trời ở trung tâm biển người, ánh sáng lan toả chói loá, thứ ánh sáng quen thuộc đó lập tức khiến mắt hắn nheo lại.

Đó là cảm giác nguy hiểm mà quen thuộc!

– Hừ!

Trong đám ma khí dường như có tiếng hừ lạnh phát ra, rồi vô số cường giả kinh hãi nhìn thấy một cột ma khí đặc quánh bắn ra từ bên ngoài hư vô, rạch tan hư không và bắn thẳng lên đoá băng liên.

– Động thủ!

Sáu người Sinh Tử Chủ thấy vậy sắc mặt kịch biến, hô lên một tiếng rồi sau người cùng bay tới chỗ băng liên.

Phụt phụt!

Họ đập mạnh lên ngực mình, một ngụm tinh huyết bắn ra, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy tinh huyết của sau người hoà vào nhau, ánh sáng chói loà cùng với thứ năng lượng khủng bố bùng phát.

Ánh sáng lan toả biến thành một cái chuông khổng lồ và chụp lên họ cùng với đoá băng liên.

Ding!

Ma quang đánh thẳng lên chiếc chuông, âm thanh trong trẻo vang lên, một vòng sóng dao động lan toả đánh bật hết cường giả ở xung quanh.

Rắc rắc!

Chiếc chuông khổng lồ ngưng tụ sức mạnh của sáu Viễn Cổ Chủ không có được tác dụng đáng kể vết rạn bắt đầu lan rộng, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.

Phụt!

Sáu người bắn ra sau, máu tươi phun ra, sắc mặt vốn tái càng trở nên trắng nhợt, khí tức cũng yếu đi hẳn. Tuy họ cũng là cường giả đỉnh cao trong thế gian này nhưng so với Dị Ma Hoàng thì vẫn còn khoảng cách quá lớn.

Dù bị trọng thương nhưng cuối cùng họ vẫn chặn được công kích của Dị Ma Hoàng. Con mắt tà ác trong hư không dường như loé hàn quang, ma khí lại cuộn trào.

Ma khí cuồn cuộn ập tới, tất cả mọi người có thể cảm nhận được thân ảnh trong khe hở Vị Diện kia đang tiến gần với tốc độ chóng mặt.

Vút!

Một đạo ma khí lại bắn tới, biến thành một cái ngón tay ma xuyên qua hư không ấn uống đoá băng liên. Ở đầu ngón tay còn hiện lên đường hoa văn tà ác.

– Chúng ta cùng ra tay!

Trong Loạn Ma Hải, vô số cường giả thấy Dị Ma Hoàng lại tấn công, cực điểm của sự sợ hãi là cơn phẫn nộ trào dâng. Lâm Động bên trong đoá băng liên kia là niềm hy vọng cuối cùng, nếu bị Dị Ma Hoàng phá hoạt thì họ sẽ không còn khả năng phản kháng nữa.

Việc đó tuyệt đối không được xảy ra!

Tất cả cường giả mắt đỏ ngầu, rồi họ gầm lên, chỉ thấy hàng nghìn vạn đạo nguyên lực bùng nổ khiến cả Loạn Ma Hải rung chuyển dữ dội.

Rầm rầm rầm!

Vô số đạo công kích đánh lên ngón tay ma kia, nó rung chuyển nhưng Dị Ma Hoàng ở phía xa cũng nhận ra tình huống này, hắn hừ lạnh một tiếng, hoa văn tà ác trên ngón tay kia bùng phát chặn hết công thế, khí thế không hề suy giảm lao thẳng tới đoá băng liên.

– Thiêu đốt luân hồi, chặn hắn lại!

Sinh Tử Chủ thấy thế hét lên, hai tay kết ấn, định trực tiếp thiêu đốt luân hồi.

Lúc này họ đã bị ép tới đường cùng rồi.

Vút!

Thế nhưng ngay khi họ chuẩn bị liều chết thì không gian phía trên đoá băng liên đột nhiên biến dạng, một thân ảnh màu trắng hiện ra.

Thân ảnh ấy khí chất thanh lạnh, dung nhan tuyệt mỹ nhưng gương mặt phủ đầy hàn khí. Nàng nhìn ngón tay ma đang lao tới, tay khẽ nắm lại, một thanh trường kiếm dài ba thước hiện ra.

Nàng cầm kiếm chém mạnh xuống!

Đường kiếm này không hề có bất cứ dao động nguyên lực nào, dường như không mang chút năng lượng nào vậy.

Rắc!

Thế nhưng, khi lưỡi kiếm ấy chém xuống ngón tay ma, mọi người đã kinh hãi khi nhìn thấy ngón tay ấy bị chặt làm đôi.

Cả Loạn Ma Hải bạo động, mọi người sững sờ nhìn nữ tử tuyệt mỹ như thần tiên kia, hiển nhiên là rõ ràng không biết cô gái đột nhiên xuất hiện, dường như còn mạnh hơn Viễn Cổ Chủ này là thần thánh phương nào?

– Lăng Thanh Trúc?

Mấy người Sinh Tử Chủ chấn kinh kêu lên.

– Sao sức mạnh của nàng ta lại mạnh như vậy?

Không Gian Chủ chấn kinh, hắn có thể cảm thấy bên trong cơ thể Lăng Thanh Trúc dường như không có sự tồn tại của nguyên lực, nhưng hắn lại nhận ra thứ dao động quen thuộc mà cổ xưa.

– Là sức mạnh của Thái Thượng!

Sinh Tử Chủ sắc mặt ngưng trọng, nhìn Lăng Thanh Trúc nói:

– Nàng ta vận dụng được sức mạnh của Thái Thượng tới mức này sao? Thật đáng sợ! Nếu chỉ nói về sự hiểu biết và nắm bắt sức mạnh Thái Thượng, có lẽ tiểu sư muội cũng không bằng…

– Nàng ta tử bỏ mọi sức mạnh chuyên tâm theo đuổi Thái Thượng, nghị lực đó đúng là chúng ta không bằng.

Viêm Chủ gật đầu nói.

– Tiểu tử Lâm Động thật lợi hại, cả Lăng Thanh Trúc và tiểu sư muội, có ai không phải người đáng kinh ngạc? Vậy mà cả hai đều thích hắn, lợi hại thật!

Không Gian Chủ chẹp miệng, ngữ khí đầy khâm ohục, chỉ có điều lời ngài nói chỉ đổi lại được những cái trợn mắt.

– Nhưng Lăng Thanh Trúc có lẽ cũng không chặn được Dị Ma Hoàng. Giờ hắn đã vượt qua khe hở Vị Diện, rất nhanh sẽ tới đây. Đến lúc đó thực lực khủng bố của hắn mới được thể hiện hết.

Sinh Tử Chủ lo lắng nói.

Viêm Chủ bọn họ thở dài rồi nhìn đoá băng liên, giờ chỉ còn cách mong chờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại Lâm Động có thể ra ngoài, bước vào Tổ Cảnh. Nếu không thế gian này sẽ hoàn toàn rơi vào tay Dị Ma Hoàng.

Ánh mắt tà ác của Dị Ma Hoàng đột nhiên bắn ra ánh sáng kinh người. Hắn dường như xuyên qua không gian nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia, giọng nói vốn không chút cảm xúc lúc này có chút chấn động và…vui mừng?

– Thứ sức mạnh này…cuối cùng đã lại xuất hiện sao?

Chương 1307 : Tiến vào Tổ Cảnh

Trên Loạn Ma Hải, một thân ảnh tuyệt sắc với bộ váy trắng đứng trên không, tay nàng cầm thanh kiếm dài ba thước, mái tóc dài buông đến hông, gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết mang vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ, nàng nhìn chăm chăm về hư không phía xa, ở phía đó có một luồng áp lực đáng sợ đang áp sát.

Dị Ma Hoàng đang tới!

Lăng Thanh Trúc nắm chặt thanh kiếm, môi mím lại, nàng cúi xuống nhìn vô vàn ánh mắt kinh hoàng, rồi quay sang đoá băng liên, ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự dịu dàng.

– Trước đây cứ để chàng phải đuổi theo ta, giờ hãy để ta bảo vệ chàng!

Bàn tay cầm kiếm siết chặt hơn, gân xanh nổi lên làn da trắng ngần, gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Thanh Trúc đầy vẻ cương quyết.

Mọi ánh mắt đều nhìn lên thân ảnh ấy, gió nhẹ làm lay động mái tóc khiến tạo nên khí chất thoát tục như thần tiến làm cho mọi người như chìm đắm trong vẻ đẹp ấy.

Uỳnh uỳnh!

Tiếng sấm rền ngày một tới gần, chỉ thấy trên bầu trời, ma khí giống như hắc vân ập tới, lan ra toàn bộ bầu trời Loạn Ma Hải trước vô số ánh mắt sợ hãi.

Sâu trong ma khí dường như có con mắt lạnh lùng mà tàn độc đang nhìn ra trời đất này, rồi dừng lại ở Lăng Thanh Trúc.

– Sức mạnh thật quen thuộc…

Trong đám ma vân vọng ra một giọng nói lạnh lùng giống như ma thần nơi cửu u, không có chút cảm xúc nào nhưng lại khiến cả đất trời rung chuyển vì thứ sức mạnh khủng khiếp.

– Dị Ma Hoàng…

Sắc mặt Sinh Tử Chủ bọn họ trắng bệch nhìn ma vân đang bao trùm toàn bộ không gian, thấp thoáng có thể thấy một cái vương toạ với một thân ảnh bên trên, chỉ có điều không ai nhìn rõ được dung mạo của hắn.

-Nơi này thật khiến người ta hoài niệm. Nhưng Phù Tổ hình như không còn nữa nhỉ, thật đáng tiếc.

Giọng nói ấy mang chút ý cười rồi đầy vẻ châm chọc nói:

– Hắn ta rõ ràng cùng mục đích với ta nhưng kết quả lại đi theo cái gọi là đại nghĩa…Thôi…nói chung là ta vẫn thắng.

Hắn khẽ cười rồi chuyển ánh mắt từ Lăng Thanh Trúc sang đoá băng liên, nheo mắt lại:

– Xung kích Tổ Cảnh sao? Đúng là không thể coi thường các ngươi được, nhưng ta e sẽ không cho các ngươi cơ hội ấy đâu…

Uỳnh!

Ngay khi hắn dứt lời, chỉ thấy ma khí đặc quánh tụ lại biến thành một ngọn lửa khổng lồ.

Vút!

Ngọn lửa đen dường như biến thành một cái mặt quỷ hung hãn, ma hoả ập thẳng tới đoá băng liên.

Soạt!

Lăng Thanh Trúc bay vút tới phía trước băng liên, gương mặt đầy băng hàn, ánh sáng hỗn độn bỗng lan toả quanh người.

Cả trời đất như cộng hưởng cùng với ánh sáng hỗn độn kia, thiên địa chi lực vô cùng vô tận điên cuồng hội tụ.

– Thái Thượng, trảm ma!

Lăng Thanh Trúc nắm chắc thanh kiếm chém xuống, trong đó không có bất cứ chiêu thức tinh diệu nào, khi lưỡi kiếm chém xuống, cả Loạn Ma Hải bị tách ra một khe nứt sâu hàng vạn trượng.

Một đường kiếm quang hỗn độn chém xuống ngọn ma hoả mặt quỷ kia. Nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị kiếm quang mạnh mẽ chặn lại nhưng ma hoả cũng không ngừng xâm thực ánh sáng hỗn độn.

– Ngươi vận dụng được sức mạnh này đến mức đó sao…Quả nhiên người thuộc thế giới này vẫn có ưu thế hơn…

Thân ảnh như ma thần trong ma vân thấy vậy dường như cảm thán.

– Có điều, vẫn còn chưa đủ đâu…

Dứt lời, chỉ tháy gương mặt quỷ kia phát ra âm thanh chói tai, ma hoả bùng nố như vũ bão, kiếm quang bị đẩy lùi từng chút một, ánh sáng hỗn độn cũng ngày một tối dần.

Lăng Thanh Trúc cắn chặt môi, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, gương mặt cũng tái đi, tuy nàng có được sức mạnh đặc biệt nhưng đối mặt với Dị Ma Hoàng rõ ràng vẫn chưa đủ sức.

Gương mặt quỷ kia há cái mồm khổng lồ nuốt kiếm quang hỗn độn, thân thể Lăng Thanh Trúc run lên, máu chảy ra khỏi khoé miệng nhưng nàng vẫn cố kìm nén.

Mấy người Sinh Tử Chủ ở phía dưới thấy vậy sắc mặt đều biến đổi, quả nhiên vẫn không ngăn hắn được.

– Ngươi có chút tác dụng với ta, bắt ngươi lại cũng tốt.

Trong ma vân, thân ảnh kia cười nhạt rồi hắn thò tay ra, chỉ thấy một bàn tay trắng nhởn khổng lồ vươn ra khỏi ma vân tóm về phía Lăng Thanh Trúc.

Không gian xung quanh Lăng Thanh Trúc dường như bị đóng băng khiến nàng không thể động đậy được gì. Nhưng dù trong hoàn cảnh này, ánh mắt nàng vẫn không hề hoảng loạn, nàng hít sâu một hơi, cnàg thêm quyết tâm hơn.

Hai tay khẽ chạm vào nhau rồi biến thành một đạo ấn pháp, mọi người đều cảm thấy cả trời đất đang phát ra những tiếng động kinh hồn.

Vút vút!

Vô số tia hỗn độn quang bắn ra từ khắp các nơi trong trời đất cuối cùng bao phủ lên người Lăng Thanh Trúc. Bề mặt da nnagf xuất hiện rất vô số đường hoa văn cổ xưa.

Bắt đầu có hỗn độn quang tràn ra từ cơ thể Lăng Thanh Trúc, không gian xung quanh dần thả lỏng, cánh tay đang muốn bắt nàng bị hỗn độn quang chặn lại.

Có điều hiển nhiên chỉ ngăn được trong chốc lát, những đường ma gân nhu động, rồi bắt đầu đẩy lùi hỗn độn quang.

Hai luồng sức mạnh khủng bố giằng co trên không trung, nhưng ai cũng biết hỗn độn quang đã là ngọn đèn hết dầu.

Mấy người Sinh Tử Chủ nắm chặt tay sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, nhưng họ cũng biết một khi ra tay thì chắc chắn họ phải thiêu đốt luân hồi.

Uỳnh!

Hỗn độn quang ngày một yếu dần, đã bị đẩy lùi tới phạm vị mười trượng quanh Lăng Thanh Trúc. Nàng thở dài, rồi không chút do dự, hoa văn trên cơ thể bắt đầu tạo ra những cơn đau kịch liệt lan toả khắ cơ thể.

Vút!

Hốn độn quang đang bị áp chế lúc này nhanh chóng phản kháng, đẩy lùi được bàn tay kia một chút. Ánh sáng hỗn độn quanh cơ thể Lăng Thanh Trúc ngày một đậm đặc, ròi cả đất trời như chấn động dữ dội.

– Nàng ta muốn…

Mấy người Sinh Tử Chủ thấy thế giật mình, rõ ràng đã biết Lăng Thanh Trúc đang thi triển thủ đoạn tương tự thiêu đốt luân hồi để chống lại Dị Ma Hoàng.

– Thật sự phải hy sinh từng người một sao?

Họ nhìn nhau, cảm giác bất lực dâng tràn.

Lăng Thanh Trúc nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được thân thể mình đang dung hợp với trời đất, chỉ cần một bước nữa là có thể điều động sứcmạnh lớn nhất chặn Dị Ma Hoàng lại, kéo dài thời gian cho Lâm Động.

– Lâm Động, tạm biệt!

Một giọng nói vang lên trong tim Lăng Thanh Trúc, ấn pháp đột nhiên thay đổi, nhưng khi nàng chuẩn bị thích phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể thì đột nhiên trời đất toả sáng.

Dưới sự chiếu rọi của thứ ánh sáng ấy nàng bỗng cảm thấy trạng thái dung hoà vào trời đất của mình bị một thứ sức mạnh khủng bố khác đẩy ra.

Ngay khi nàng bị đẩy ra khỏi trạng thái ấy, một hương vị quen thuộc ập tới, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng.

– Đừng làm vậy nữa, cảm giác đau khổ đó đừng để ta phải nếm trải lần thứ hai được không?

Hắn ôm nàng trong lòng nói.

Hương vị quen thuộc, giọng nói quen thuộc, tim Lăng Thanh Trúc run lên, nàng ngẩng lên nhìn gương mặt ấy. Chỉ một tháng, đôi mắt đen kia đã sâu thẳm hơn nhiều, dường như hắn đã trải qua nghìn lần luân hồi rồi vậy.

– Tiếp theo cứ giao cho ta.

Phía sau Lâm Động là ánh sáng hoa lệ lan toả, hắn nhìn Lăng Thanh Trúc mỉm cười.

– Ừm.

Thân thể căng cứng của Lăng Thanh Trúc dần thả lỏng, nàng khẽ gật đầu.

Loạn Ma Hải lập tức bạo động, mọi người thấy Lâm Động xuất hiện tất cả đều mừng rỡ, cuối cùng họ cũng đợi được rồi sao?

– Hắn thành công rồi?

Mấy người Sinh Tử Chủ thấy Lâm Động lúc này ánh mắt chấn động nhìn nhau, trong lòng ngoài sự kinh hãi là niềm vui mừng lớn lao. Họ có thể cảm nhận được sức mạnh của Lâm Động lúc này chính là của Phù Tổ!

Hắn thật sự đã tiến vào Tổ Cảnh!

Cuối cùng thế gian này được cứu rồi!

Lâm Động buông Lăng Thanh Trúc ra rồi ngẩng lên nhìn ma vân, cười nhạt:

– Đường đường Dị Ma Hoàng đại giá quang lâm, Lâm Động xin thay mặt vô số sinh linh trong trời đất này nói một câu, để ngài đợi lâu rồi!

Ma khí dường như bị ánh sáng chói loà áp chế trở nên yên tĩnh một chút, rồi ma quang bắn xuống, một hắc ảnh xuất hiện, ánh sáng tan đi để lộ ra một nhân ảnh.

Hắn mặc hắc bào, thân thể cao ráo, vẻ mặt tuấn dật, chỉ có đièu khi Lâm Động nhìn thấy hắn, hai mắt nheo lại.

Vì dáng vẻ kẻ đó không hề xa lạ, thậm chí có thể nói là vô cùng quen thuộc, vì đó chính là Lâm Lang Thiên!

Chương 1308 : Trận chiến cuối cùng

Lâm Lang Thiên?!

Lăng Thanh Trúc, Tiểu Viêm và những người từng biết Lâm Lang Thiên thấy thế đều giật thót, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.

Lâm Lang Thiên sao lại là Dị Ma Hoàng? Sao lại như vậy?

– Hắn không phải Lâm Lang Thiên…

Ánh mắt Lâm Động nhìn thân ảnh quen thuộc đó không có nhiều dao động, hắn có thể cảm nhận được Lâm Lang Thiên trước mặt chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

– Hà hà, dường như phản ứng của ngươi với người này rất mạnh…

Dị Ma Hoàng cười, hắn nhìn lại bản thân:

– Xem ra bộ dạng này tạo cho các ngươi đả kích rất lớn.

– Bộ dạng này đúng là khiến ta kích động muốn giết ngươi lần hai.

Lâm Động thản nhiên nói, tuy năm đó Lâm Lang Thiên đã chết trong tay hắn nhưng hắn không ngại sẽ giết “hắn ta” một lần nữa.

Nhưng…như vậy cũng tốt, con đường tu luyện của ta bắt đầu từ Lâm Lang Thiên, giờ khi ta đã đạt đến đỉnh cao, lại giải quyết mọi ân oán với ngươi, dù rằng “Lâm Lang Thiên” này không phải thực sự là ngươi.

Lâm Lang Thiên cười, hắn quan sát Lâm Động, cuối cùng thở dài:

– Không ngờ lại có người đạt tới Tổ Cảnh thật, ta thất sách rồi, xem ra Phù Tổ hắn ta cũng để lại đường lùi.

– Thế gian này không thuộc về các ngươi. Đến từ đâu thì về đấy đi!

Lâm Động cụp mắt lạnh lùng nói.

– Ta có thể cảm nhận được oán hận của ngươi với ta. Xem ra để đạt đến Tổ Cảnh ngươi cũng phải trả giá rất lớn. Như vậy mà bảo ta quay về, ngươi cam tâm sao?

Lâm Lang Thiên cười.

– Đúng là có chút không cam tâm…

Lâm Động ngẩng lên hít một hơi sâu, nhìn lên bầu trời, dường như ở đó có hình ảnh một thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa hiện ra rồi dần tan biến.

Để đạt được mức này hắn đã mất cả nàng…Nếu không giết chết tên khốn nhà ngươi, thì thật không thoải mái chút nào!

Ánh mắt Lâm Động dần trở nên lạnh băng, mọi người đều cảm nhận được trời đất bắt đầu rung chuyển, ánh sáng chói loà trào dâng rồi hội tụ lại phía sau Lâm Động.

– Nếu vây thì ngươi cứ ở lại đi!

Lâm Động siết tay lại, tám tia sáng bắn tới vây quanh hắn, là Bát đại tổ phù.

Vút vút!

Ngay sau đó có vô số tia sáng khác nữa, là Cửu đại thần vật, Tổ Thạch, Đại Hoang Vu Bi…

– Cuối cùng ngươi cũng thành công rồi…

Ánh sáng hiện lên trên Tổ Thạch, Nham nhìn Lâm Động, uy lực từ hắn giống hệt với Phù Tổ năm ấy, điều này khiến Nham mừng rỡ.

Có ai ngờ được thiếu niên yếu ớt ở Thanh Dương Trấn năm đó lại đứng trên đỉnh cao nhất của trời đất, vị trí từ trước tới nay chỉ có Tổ Phù mới sánh được với hắn.

– Tạm thời thay đổi các ngươi một chút.

Lâm Động nhìn Nham cười, chỉ là nụ cười có chút tang thương, hắn nắm tay lại, cửu đại thần vật nối liền với nhau dường như biến thành một cây đại thương bảy màu, toả ra thứ sức mạnh khủng khiếp.

Lâm Động hiện nay đã thực sự ở trên đỉnh cao nhất, thực lực không hề thua kém Phù Tổ, tuy cửu đại thần vật lợi hại nhưng vẫn nghe theo sự điều khiển của hắn.

Lâm Động tay cầm trường thương bảy màu, bát đại tổ phù bay quanh người, phát ra một thứ uy lực đứng trên mọi thứ trong trời đất khiến cường giả phía dưới kích động đến run rẩy.

Đây mới là hy vọng thật sự!

Chỉ có thực lực chí cao vô thượng mới ngăn chặn được Dị Ma Hoàng!

– Giết ta? Phù Tổ còn không làm được. Ngươi đã là Tổ Cảnh, vậy thì sao nào?

Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động, cười nhạt.

Uỳnh!

Lâm Động không đáp, bàn tay đưa về phía Lâm Lang Thiên nắm lại, khoảng không gian vạn trượng xung quanh lập tức sụp xuống, thứ uy lực có thể nghiền nát một cường giả vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp đè xuống.

Lâm Lang Thiên chập tay lại, hoả diệm đen bùng nổ từ trong cơ thể hắn chặn lại áp lực đang đè xuống.

– Ha ha, vậy hãy để bản hoàng lĩnh giáo xem vị Tổ mới xuất hiện lợi hại đến mức nào!

Lâm Lang Thiên cười lớn, ma khí cuộn trào quanh người hắn biến thành vô số dòng chảy ma khí đặc quánh, uốn lượn trên bầu trời.

Rầm rầm!

Nhưng nơi dòng ma khí đi qua, mọi người kinh hãi khi thấy không gian đều vỡ vụn, vô số khe nứt đen lan rộng trên bầu trời.

Lâm Động khẽ giậm chân, ánh sáng chói loà cuộn trào như vũ bão. Trong thứ ánh sáng đó không chỉ có nguyên lực vô tận mà còn có tinh thần lực dồi dào, thậm chí bao hàm sức mạnh của cả trời đất này.

Ánh sáng bảy màu biến thành một cái quang bàn lớn hàng mấy chục trượng, chầm chậm xoay chuyển mặc cho ma khí lao tới, cuối cùng đánh thẳng lên nó.

Rầm rầm!

Trời đất rung chuyển dữ dội, chỉ sức mạnh toả ra đã khiến cường giả Luân Hồi Cảnh cũng tái mặt, họ biết rằng, với thực lực của họ chỉ cần chạm vào một chút cũng hồn bay phách lạc.

Mấy người Sinh Tử Chủ vẻ mặt đầy ngưng trọng nhìn trận giao đấu trên trời, thực lực của Dị Ma Hoàng có lẽ tương đương Tổ Cảnh, tính ra Lâm Động và hắn thuộc cùng một tầng thứ, giao đấu có thể nói là kinh thiên động địa.

– Có điều…Sư phụ năm đó cũng liều mình với Dị Ma Hoàng nhưn vì khoảng cách không lớn nên muốn thắng hắn là rất khó khăn..

Sinh Tử Chủ do dự một chút, nói:

– Trận đại chiến thiên địa đó kéo dài nhiều năm như vậy, cuối cùng sư phụ bất đắc dĩ phải thiêu đốt luan hồi để phong ấn Dị Ma Hoàng và khe hở Vị Diện lại…

Mấy người Viêm Chủ nghe vậy chau mày, năm đó như vậy, lẽ nào giờ Lâm Động cũng phải thiêu đốt luân hồi phong ấn Dị Ma Hoàng? Nếu vậy không phải sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn sao?

– Cũng chưa chắc…Muốn giết Dị Ma Hoàng hoàn toàn cũng không phải không có cách.

Sinh Tử Chủ trầm ngâm nói.

– Ý tỷ nói là…đệ nhất thần vật?

Mấy người Viêm Chủ giật mình, rồi nhíu mày:

– Rốt cuộc đệ nhất thần vật là gì?

Đến họ cũng không biết nhiều vệ đệ nhất thần vật, điều duy nhất họ biết đó là, đến sư phụ cũng không thể điều khiển nó, nếu không đại chiến năm đó đã kết thúc thắng lợi lâu rồi.

Họ nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ, thực sự đệ nhất thần vật quá thần bí.

– Đệ nhất thần vật có lẽ chính là ngọn nguộn của Thái Thượng lực.

Một giọng nói khẽ vang lên, Sinh Tử Chủ ngoảnh lại thì thấy Lăng Thanh Trúc tiến lại.

– Ngọn nguồn của tinh thần lực?

Mấy người Sinh Tử Chủ khựng người, họ cũng biết về Thái Thượng lực, nắm đó Phù Tổ cũng từng cho họ cảm ứng nhưng ngoài Băng Chủ ra những người khác đều không thành công.

– Ừm.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, dường như nàng ngưng thần nhìn không gian này, nói:

– Ta chỉ có thể cảm ứng được đến mức này, còn muốn nắm bắt là không thể. Bước này có lẽ chỉ Tổ Cảnh mới làm được.

– Vậy Lâm Động có làm được không?

Sinh Tử Chủ vội hỏi.

– Chàng cũng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, hơn nữa cảm ứng được Thái Thượng rồi. Ta nghĩ có lẽ chàng cũng đoán được phần nào. Còn về việc có nắm bắt được không thì ta không rõ. Dù sao năm đó đến Phù Tổ còn thất bại…

Mấy người Sinh Tử Chủ gật đầu, giờ họ chẳng giúp được gì, chỉ có thể trông chờ Lâm Động sẽ thực sự điều khiển được đệ nhất thần vật…

Rầm rầm!

Trên không trung, hai quang ảnh đầy uy lực đâm sầm vào nhau, cùng lúc đó, không gian nhanh chóng vỡ vụn.

Cuồng phong cuộn trào, trời đất rung chuyển dữ dội, tựa như đến ngày tận thế.

Lâm Động tiến lên Tổ Cảnh có thể khống chế sức mạnh trong trời đất, Dị Ma Hoàng cũng có ma khí vô tận, hai bên giao đấu không biết mệt mỏi.

Keng!

Trường thương bảy màu với ánh sáng chói loà đánh lên ma thương, cả hai ánh mắt đều lạnh băng. Xung quanh hai người là ánh sáng rực rỡ và ma khí bùng nổ.

Grào!

Ánh sáng ngưng tụ biến thành con cự long bảy màu hàng mấy chục vạn trượng, cự long uốn lượng, tiếng long ngâm vang vọng mọi ngóc ngách trên thế gian.

Grừ!

Phía sau Dị Ma Hoàng cũng có một ma ảnh xuất hiện, ma ảnh đó không hề nhỏ hơn cự long bảy màu, xung quanh là vô số cánh tay, trên mỗi bàn tay đều có một con mắt khổng lồ ánh lên sự hung tnà.

Rầm!

Cự long bảy màu và ma ảnh lao thẳng vào nhau, sóng năng lượng bùng nổ khiến Loạn Ma Hải phái dưới nổi những con sóng hàng vạn trượng.

Cả hai đều bị chấn động bật ra sau mấy trăm trượng, với mỗi bước chân giậm xuống là không gian như vỡ vụn.

Trận đấu kinh thiên động địa của hai bên vẫn chưa phân thắng bại.

– Ta đã nói rồi, dù là cường giả Tổ Cảnh cũng chỉ ngang ngửa với ta mà thôi. Phù Tổ năm đó còn không làm gì được bản hoàng, huống hồ là ngươi?

Dị Ma Hoàng tay cầm ma thương khẽ rung lên, không gian vỡ vụn, hắn cười.

– Đại quân của Dị Ma tộc rất nhanh sẽ tràn vào thế gian này từ khe hở Vị Diện, đến lúc đó các ngươi chống lại thế nào?

Cường giả phía dưới nghe thế mặt đều biến sắc, vội nhìn về phía khe hở Vị Diện. Quả nhiên ở đó bắt đầu có ma khí tràn ra, dường như trong đó còn có vô số ma ảnh.

Mấy người Sinh Tử Chủ sắc mặt nặng nề, một khi Dị Ma tộc xâm nhập thì đó sẽ là đại chiến thiên địa thực sự. Đến lúc đó chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực lớn.

Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn khe hở Vị Diện, rồi nhìn sang Dị Ma Hoàng trong hình dạng của Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói:

– Phù Tổ thất bại không có nghĩa là ta cũng thất bại. Vì đây là thế giới của bọn ta!

Ánh mắt Dị Ma Hoàng loé dị quang.

– Ngươi có thể cho ta biết mục đích các ngươi đến Vị Diện này không? Không chỉ đơn thuần là chém giết và chiếm cứ đúng không?

Lâm Động nói.

Dị Ma Hoàng nắm chặt ma thương, ánh mắt loé hàn quang, không định nói gì với Lâm Động, ma khí khủng bố cuộn trào.

– Xem ra ngươi không muốn nói. Nhưng dù ngươi không nói thì ta cũng biết.

Lâm Động cười.

– Chắc hẳn các ngươi đến vì thứ gì đó?

– Thứ các ngươi cần, ở chỗ bọn ta, có lẽ được gọi là đệ nhất thần vật đúng không?

Dị Ma Hoàng nhìn Lâm Động, cuối cùng cười:

– Xem ra ngươi biết cũng không ít…Nếu đã vậy thì ngươi có biết lai lịch của vị Phù Tổ đại nhân mà các ngươi kính ngưỡng không?

Lâm Động nheo mắt.

– Phù Tổ đại nhân đó cũng không phải người của thế giới các ngươi. Hắn đến từ cùng một nơi với ta, hơn nữa, mục đích cũng giống ta.

Dị Ma Hoàng cười khảy:

– Có phải rất nực cười không? Vị chúa cứu thế của các ngươi thật ra cũng có dụng tâm khác, chỉ có điều con đường hắn chọn khác với ta mà thôi.

Sắc mặt mấy người Sinh Tử Chủ tái nhợt, thân thể run lên dữ dội.

– Điều này khi ta tiến vào Tổ Cảnh là cảm giác được rồi.

Ở đây chỉ còn Lâm Động là bình tĩnh, hắn nhìn Dị Ma Hoàng bình thản nói:

– Đừng so sánh ngươi với Phù Tổ, tuy ngài không phải người của thế giới này, dù mục đích của ngài là gì, nhưng ít nhất bọn ta biết ngài đã từng cứu vô số sinh linh ở đây. Chỉ vậy là đủ.

Sự chấn động trong Loạn Ma Hải dần dịu lại, mọi người đều gật đầu, dù Phù Tổ có mục đích gì đi nữa, nhưng dù thế nào nếu không có Phù Tổ thì thế gian này đã bị huỷ diệt.

Dị Ma Hoàng cười khảy, cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Lâm Động:

– Bây giờ ngươi là hy vọng cuối cùng nhỉ? Chỉ cần giết được ngươi là thế gian này sẽ tuyệt vọng đúng không?

– Ngươi và ta cùng một tấng thứ, đúng là không dễ dàng gì để giết ngươi, nhưng thật ra trong thời gian bị phong ấn ta cũng đã nghĩ tới cục diện xấu nhất.

– Năm đó không nỡ dùng cái giá lớn nhất đối phó Phù Tổ, kết quả bị hắn lật ngược ván cờ. Sai lầm đó ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai đâu.

– Chỉ cần chấn áp được ngươi nghìn năm là bản hoàng thắng rồi!

Vẻ mặt Dị Ma Hoàng trở nên quỷ dị, thân thể hắn bắt đầu phình to, trước bao ánh mắt kinh hãi biến thành một đạo ma ảnh có vạn cánh tay, trên những cánh tay kinh khủng kia là vô số con mắt tà ác, khi mở ra là phát ra thứ ánh sáng huỷ diệt.

Bùm bùm bùm!

Nhưng khi chân thần ma thần hiện ra, vô số cánh tay trên người hắn lại đột nhiên nổ tung, ma huyết bắn tung toé.

Vút vút vút!

Khi cánh tay phát nổ, vô vàn con mắt tà ác trong lòng bàn tay bắn ra lơ lửng phía trên Dị Ma Hoàng. Những con mắt ấy chớp chớp khiến mọi người da đầu tê dại.

– Vô Thuỷ Ma Bi!

Những con mắt kí bắt đầu dung hợp, dường như đang biến thành một tấm ma bi khổng lồ, trên đó khảm vô số ma nhãn, mỗi lần những con mắt ấy chớp, mọi người lại cảm thấy năng lượng trong trời đất như bị ô nhiễm.

Uỳnh uỳnh!

Khi ma bi hình thành, phía sau khe hở Vị Diện đột nhiên vọng ra âm thanh chói tai, rồi ma ảnh tràn ra như vũ bão.

Đó là đội quân của Dị Ma tộc.

Quy mô hơn Ma Ngục không biết bao nhiêu lần.

– Chúng…dốc toàn bộ quân đội đến rồi.

Sinh Tử Chủ thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, quy mô này còn lợi hại hơn địa chiến thời Viễn Cổ. Rõ ràng lần này Dị Ma tộc đã dùng đến sức mạnh của toàn tộc!

Lần này thật sự nguy rồi!

Mấy người Sinh Tử Chủ siết chặt tay, dù có thừa nhận hay không thì họ cũng biết thực sự thực lực của Dị Ma tộc hơn hẳn họ.

– Tế bi!

Giọng nói lạnh lùng và tàn độc của Dị Ma Hoàng vang lên.

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, chỉ thấy vô số dị ma gầm lên và nổ tung, máu thịt đen đặc quánh không ngừng bắn lên ma bi phủ đầy ma nhãn.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát đã có không biết bao nhiêu dị ma phát nổ. Chỉ thấy máu thịt dính trên ma bi không ngừng nhu động, cộng với những con mắt kia nhìn rất đáng sợ.

Một thứ năng lượng khiến trời đất rung chuyển dần lan toả.

Thứ năng lượng ấy khiến Sinh Tử Chủ, Lăng Thanh Trúc cũng cảm thấy run rẩy, cảm giác bất an trào dâng.

Khi thấy ma bi kia xuất hiện, ánh mắt Lâm Động cũng thay đổi, tâm thần khẽ động, bát đại tổ phù bay tới, hoả diệm, băng hàn, lôi đình hình thành. Một cái hắc động hàng vạn trượng xuất hiện phía trên Dị Ma Hoàng, sức mạnh của bát đại tổ phù đã được đẩy lên mức cao nhất.

Uỳnh uỳnh!

Đối diện với sự vây chặt của bát đại tổ phù, vô số con mắt trên ma bi bắn ra ma khí đánh bật bát đại tổ phù, ma khí quấn quanh khiến tổ phù cũng tối đi.

Mấy người Sinh Tử Chủ gật đầu, giờ họ chẳng giúp được gì, chỉ có thể trông chờ Lâm Động sẽ thực sự điều khiển được đệ nhất thần vật…

Rầm rầm!

Trên không trung, hai quang ảnh đầy uy lực đâm sầm vào nhau, cùng lúc đó, không gian nhanh chóng vỡ vụn.

Cuồng phong cuộn trào, trời đất rung chuyển dữ dội, tựa như đến ngày tận thế.

Lâm Động tiến lên Tổ Cảnh có thể khống chế sức mạnh trong trời đất, Dị Ma Hoàng cũng có ma khí vô tận, hai bên giao đấu không biết mệt mỏi.

Keng!

Trường thương bảy màu với ánh sáng chói loà đánh lên ma thương, cả hai ánh mắt đều lạnh băng. Xung quanh hai người là ánh sáng rực rỡ và ma khí bùng nổ.

Grào!

Ánh sáng ngưng tụ biến thành con cự long bảy màu hàng mấy chục vạn trượng, cự long uốn lượng, tiếng long ngâm vang vọng mọi ngóc ngách trên thế gian.

Grừ!

Phía sau Dị Ma Hoàng cũng có một ma ảnh xuất hiện, ma ảnh đó không hề nhỏ hơn cự long bảy màu, xung quanh là vô số cánh tay, trên mỗi bàn tay đều có một con mắt khổng lồ ánh lên sự hung tnà.

Rầm!

Cự long bảy màu và ma ảnh lao thẳng vào nhau, sóng năng lượng bùng nổ khiến Loạn Ma Hải phái dưới nổi những con sóng hàng vạn trượng.

Cả hai đều bị chấn động bật ra sau mấy trăm trượng, với mỗi bước chân giậm xuống là không gian như vỡ vụn.

Trận đấu kinh thiên động địa của hai bên vẫn chưa phân thắng bại.

– Ta đã nói rồi, dù là cường giả Tổ Cảnh cũng chỉ ngang ngửa với ta mà thôi. Phù Tổ năm đó còn không làm gì được bản hoàng, huống hồ là ngươi?

Dị Ma Hoàng tay cầm ma thương khẽ rung lên, không gian vỡ vụn, hắn cười.

– Đại quân của Dị Ma tộc rất nhanh sẽ tràn vào thế gian này từ khe hở Vị Diện, đến lúc đó các ngươi chống lại thế nào?

Cường giả phía dưới nghe thế mặt đều biến sắc, vội nhìn về phía khe hở Vị Diện. Quả nhiên ở đó bắt đầu có ma khí tràn ra, dường như trong đó còn có vô số ma ảnh.

Mấy người Sinh Tử Chủ sắc mặt nặng nề, một khi Dị Ma tộc xâm nhập thì đó sẽ là đại chiến thiên địa thực sự. Đến lúc đó chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực lớn.

Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn khe hở Vị Diện, rồi nhìn sang Dị Ma Hoàng trong hình dạng của Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói:

– Phù Tổ thất bại không có nghĩa là ta cũng thất bại. Vì đây là thế giới của bọn ta!

Ánh mắt Dị Ma Hoàng loé dị quang.

– Ngươi có thể cho ta biết mục đích các ngươi đến Vị Diện này không? Không chỉ đơn thuần là chém giết và chiếm cứ đúng không?

Lâm Động nói.

Dị Ma Hoàng nắm chặt ma thương, ánh mắt loé hàn quang, không định nói gì với Lâm Động, ma khí khủng bố cuộn trào.

– Xem ra ngươi không muốn nói. Nhưng dù ngươi không nói thì ta cũng biết.

Lâm Động cười.

– Chắc hẳn các ngươi đến vì thứ gì đó?

– Thứ các ngươi cần, ở chỗ bọn ta, có lẽ được gọi là đệ nhất thần vật đúng không?

Dị Ma Hoàng nhìn Lâm Động, cuối cùng cười:

– Xem ra ngươi biết cũng không ít…Nếu đã vậy thì ngươi có biết lai lịch của vị Phù Tổ đại nhân mà các ngươi kính ngưỡng không?

Lâm Động nheo mắt.

– Phù Tổ đại nhân đó cũng không phải người của thế giới các ngươi. Hắn đến từ cùng một nơi với ta, hơn nữa, mục đích cũng giống ta.

Dị Ma Hoàng cười khảy:

– Có phải rất nực cười không? Vị chúa cứu thế của các ngươi thật ra cũng có dụng tâm khác, chỉ có điều con đường hắn chọn khác với ta mà thôi.

Sắc mặt mấy người Sinh Tử Chủ tái nhợt, thân thể run lên dữ dội.

– Điều này khi ta tiến vào Tổ Cảnh là cảm giác được rồi.

Ở đây chỉ còn Lâm Động là bình tĩnh, hắn nhìn Dị Ma Hoàng bình thản nói:

– Đừng so sánh ngươi với Phù Tổ, tuy ngài không phải người của thế giới này, dù mục đích của ngài là gì, nhưng ít nhất bọn ta biết ngài đã từng cứu vô số sinh linh ở đây. Chỉ vậy là đủ.

Sự chấn động trong Loạn Ma Hải dần dịu lại, mọi người đều gật đầu, dù Phù Tổ có mục đích gì đi nữa, nhưng dù thế nào nếu không có Phù Tổ thì thế gian này đã bị huỷ diệt.

Dị Ma Hoàng cười khảy, cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Lâm Động:

– Bây giờ ngươi là hy vọng cuối cùng nhỉ? Chỉ cần giết được ngươi là thế gian này sẽ tuyệt vọng đúng không?

– Ngươi và ta cùng một tấng thứ, đúng là không dễ dàng gì để giết ngươi, nhưng thật ra trong thời gian bị phong ấn ta cũng đã nghĩ tới cục diện xấu nhất.

– Năm đó không nỡ dùng cái giá lớn nhất đối phó Phù Tổ, kết quả bị hắn lật ngược ván cờ. Sai lầm đó ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai đâu.

– Chỉ cần chấn áp được ngươi nghìn năm là bản hoàng thắng rồi!

Vẻ mặt Dị Ma Hoàng trở nên quỷ dị, thân thể hắn bắt đầu phình to, trước bao ánh mắt kinh hãi biến thành một đạo ma ảnh có vạn cánh tay, trên những cánh tay kinh khủng kia là vô số con mắt tà ác, khi mở ra là phát ra thứ ánh sáng huỷ diệt.

Bùm bùm bùm!

Nhưng khi chân thần ma thần hiện ra, vô số cánh tay trên người hắn lại đột nhiên nổ tung, ma huyết bắn tung toé.

Vút vút vút!

Khi cánh tay phát nổ, vô vàn con mắt tà ác trong lòng bàn tay bắn ra lơ lửng phía trên Dị Ma Hoàng. Những con mắt ấy chớp chớp khiến mọi người da đầu tê dại.

– Vô Thuỷ Ma Bi!

Những con mắt kí bắt đầu dung hợp, dường như đang biến thành một tấm ma bi khổng lồ, trên đó khảm vô số ma nhãn, mỗi lần những con mắt ấy chớp, mọi người lại cảm thấy năng lượng trong trời đất như bị ô nhiễm.

Uỳnh uỳnh!

Khi ma bi hình thành, phía sau khe hở Vị Diện đột nhiên vọng ra âm thanh chói tai, rồi ma ảnh tràn ra như vũ bão.

Đó là đội quân của Dị Ma tộc.

Quy mô hơn Ma Ngục không biết bao nhiêu lần.

– Chúng…dốc toàn bộ quân đội đến rồi.

Sinh Tử Chủ thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, quy mô này còn lợi hại hơn địa chiến thời Viễn Cổ. Rõ ràng lần này Dị Ma tộc đã dùng đến sức mạnh của toàn tộc!

Lần này thật sự nguy rồi!

Mấy người Sinh Tử Chủ siết chặt tay, dù có thừa nhận hay không thì họ cũng biết thực sự thực lực của Dị Ma tộc hơn hẳn họ.

– Tế bi!

Giọng nói lạnh lùng và tàn độc của Dị Ma Hoàng vang lên.

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, chỉ thấy vô số dị ma gầm lên và nổ tung, máu thịt đen đặc quánh không ngừng bắn lên ma bi phủ đầy ma nhãn.

Uỳnh!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Chỉ trong chốc lát đã có không biết bao nhiêu dị ma phát nổ. Chỉ thấy máu thịt dính trên ma bi không ngừng nhu động, cộng với những con mắt kia nhìn rất đáng sợ.

Một thứ năng lượng khiến trời đất rung chuyển dần lan toả.

– Bản hoàng trả giá bằng chân thân, tiêu hao hết sức mạnh của nửa tộc, hôm nay sẽ chấn áp được ngươi!

Chân thân mà Dị Ma Hoàng biến ra chỉ còn lại hai cánh tay, để hồi phục hắn phải mất đến vạn năm, nhưng giải quyết được Lâm Động thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.

Chỉ cần có được nó thì hắn sẽ cường đại hơn!

– Vô Thuỷ Ma Bi, vạn ma chi ấn!

Tấm ma bi trăm vạn trượng kia lướt tới phía trên Lâm Động, vô số ma quang lan toả cấm cố không gian, một đạo ma ấn hình thành phía dưới đáy tấm ma bi rồi đè xuống Lâm Động.

Loạn Ma Hải phía dưới, vùng hải vực hàng trăm vặn dặm lúc này bị tách ra, đất trời vỡ vụn, phát ra nhưng tiếng kêu ai oán.

Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, trường thương bảy màu trong tay bay đi, bát đại tổ phù theo sát phía sau lao thẳng vào ma bi.

Bùm bùm!

Thế nhưng khi chạm vào ma bi trường thương tối lại, bị đánh vỡ, hoá thành cửu đại thần vật.

Bát đại tổ phù cũng bị tổn hại nặng nề, phù văn trên đó bắt đầu xuất hiện rạn nứt.

– Lâm Động, cẩn thận, Dị Ma Hoàng muốn trấn áp ngươi!

Sắc mặt Nham tái trắng hiện ra, hắn kêu lên, Dị Ma Hoàng hiển nhiên là muốn hạ thủ trước, thứ sức mạnh của cả nửa chủng tộc này thật đáng sợ.

Trong Loạn Ma Hải, tất cả cường giả đều nhìn thấy cảnh đó, thân thể đều run lên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, nếu Lâm Động cũng thất bại thì thế gian này còn ai ngăn chặn được Dị Ma Hoàng?

Mấy người Sinh Tử Chủ nắm chặt tay, Dị Ma Hoàng hiện nay càng đáng sợ và điên cuồng hơn năm đó.

Không gian quanh người Lâm Động bị đông cứng lại, ma ấn lao tới, sức mạnh từ nó khiến Lâm Động cũng cảm thấy nguy hiểm.

Dị Ma Hoàng đã quyết trả giá lớn để giết được hắn, như vậy, dù hắn có bị trọng thương thì thế gian này cũng không còn ai ngăn cản được hắn nữa.

– Công kích này Lâm Động căn bản không ngăn được, trừ phi thiêu đốt luân hồi…

Sinh Tử Chủ bọn họ nhìn lên cục thế trên không trung, trong lòng trĩu nặng.

Lâm Động thấy ma ấn đè xuống thì nhắm mắt lại, hắn biết rằng muốn trừ bỏ sự uy hiếp của Dị Ma tộc thì bắt buộc phải giết Dị Ma Hoàng chứ không phải chỉ phong ấn hắn.

Nhưng muốn giết Dị Ma Hoàng, dù hắn là Tổ Cảnh rồi cũng rất khó làm được, trừ phi…có đệ nhất thần vật!

Tuy Lâm Động không biết nhiều về đệ nhất thần vật, nhưng nay hắn cũng là Tổ Cảnh, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, cảm giác đó như từng quen biết.

Là…Thái Thượng.

Thế nào là Thái Thượng?

Ý thức của Lâm Động dường như hoà vào trời đất, ý niệm đi tới bất cứ nơi nào trong trời đất, vô số sông núi, bình nguyên lướt qua ý thức của hắn cuối cùng lại trở về hư vô.

Thái Thượng la gì?

– Mọi người bảo vệ cho ta, ta đi trợ giúp hắn!

Lăng Thanh Trúc dường như nhận ra điều gì, đột nhiên nói với mấy người Sinh Tử Chủ, rồi nhắm mắt lại, ý thức nhanh chóng dung nhập trời đất.

Ý thức Lâm Động đang tìm kiếm thì bỗng cảm nhận một luồng ý thức dịu dàng xuất hiện, tiếp cận hắn và mang đầy tình cảm.

Đó là ý thức của Lăng Thanh Trúc.

– Ta đưa chàng đi tìm Thái Thượng…

Một giọng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng vang lên, rồi Lâm Động cảm thấy ý thức ấy dung hợp với hắn.

Hai luồng ý thức hoà vào nhau dường như cả hai đều run lên, đó là sự dung hợp tinh thần, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.

Hai người dường như đều hoảng hốt một chút rồi ý thức bắt đầu trôi dạt, cả trời đất như phản chiếu trong ý thức của họ.

Ý thức nhìn xuống cả không gian, trong hư không ánh sáng hỗn độn xuất hiện, chính là nơi từng cảm ứng Thái Thượng.

Ý thức của hai người vào trong vùng hỗn độn, lần này, những cơn đau và sự bài xích không còn nữa, ý thức Lâm Động bắt đầu ngưng tụ biến thành hình người.

Bên cạnh là Lăng Thanh Trúc, gương mặt nàng lúc này hơi ửng đỏ.

– Đây chính là Thái Thượng…chàng có cảm ứng được không?

Lăng Thanh Trúc khẽ hỏi.

Lâm Động nhắm mắt, ý thức dường như dung nhập vào hỗn độn, ở đó hắn cảm nhận được một luồng ý niệm rất non nớt như của thai nhi chưa có suy nghĩ gì.

Là Vị Diện Thai.

Trong lòng Lâm Động bỗng nhận ra, Thái Thượng chính là linh hồn Vị Diện, cũng là sự tồn tại chí cao vô thượng.

Chỉ có điều, nó không có bất cứ tu tưởng gì, nhưng lại là sinh linh cường đại nhất trong trời đất này.

Thái Thượng lực chính là đến từ nó.

Dị Ma Hoàng và Phù Tổ trước kia cũng vì nó mà tới. Vì chỉ cần có được nó thì họ sẽ trở thành chủ của Vị Diện này, có sức mạnh của cả Vị Diện.

Có điều, dù sao hai người đó cũng không phải người của thế giới này, chắc chắn có khoảng cách với Vị Diện Thai.

Phù Tổ từng cảm nhận được nó, nhưng khi tiếp xúc đã không thể nắm bắn được nó…

– Quả nhiên không hổ là đệ nhất thần vật.

Ý thức Lâm Động chậm rãi tiếp cận Vị Diện Thai, nó dường như cảm nhận được điều đó, ánh sáng hỗn độn loé lên rồi biến mất.

Lâm Động dừng lại, hắn ngẩng lên nhìn vùng đất hỗn độn, hai tay giang ra, giọng nói trầm thấp mà hùng hồn vang lên:

– Đi theo ta, ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, từ giờ về sau ta sẽ bảo vệ Vị Diện này!

– Bảo vệ Vị Diện!

– Bảo vệ!

Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp vùng hỗn độn.

Lâm Động nhìn vào sâu bên trong, hắn không chủ động lại gần nữa, chỉ là ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chăm vào trong.

Nhưng bên trong đó không có bất cứ động tĩnh gì. Mãi lâu sau Lăng Thanh Trúc khẽ thở dài, rồi đột nhiên bên trong có ánh sáng chói loà trào ra, cả không gian rung chuyển dữ dội.

Ánh sáng hỗn độn ngưng tụ phía trước Lâm Động biến thành một đạo linh thai to cỡ bàn tay, linh thai dần tiến lại gần, cuối cùng rơi vào tay hắn.

Khi chạm vào linh thai, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tim Lâm Động, cảm giác này giống như hắn trở thành chủ Vị Diện vậy!

Đó là sự nắm giữ tuyệt đối với cả trời đất này!

Vị Diện Chủ!

Trên bầu trời Loạn Ma Hải, trước bao ánh mắt kinh hãi, ma bị cuối cùng đè lên cơ thể Lâm Động, còn Dị Ma Hoàng thì nở nụ cười dữ dằn.

Vị Diện này thuộc về hắn rồi!

Uỳnh!

Nhưng ngay khi ấy, chỉ thấy bên dưới ma bi đột nhiên có ánh sáng hỗn độn bắn ra, ma bi dừng khựng lại.

– Đây là thế giới thuộc về bọn ta, không đến lượt các ngươi đến hoành hành, Dị Ma Hoàng…

Giọng nói khàn đặc vọng ra từ bên dưới ma bi, một thân ảnh ngẩng lên nhìn ma bi gần ngay trước mắt, chầm chậm đưa tay chạm vào nó.

– Vì thế vỡ đi!

Một âm thanh giống như tiếng đập của trái tim vang lên trong mọi ngóc ngách, nhịp tim ấy như hội tụ từ mọi sinh linh trong trời đất này vậy.

Bùm bùm bùm!

Vô số ma nhãn trên ma bi thi nhau phát nổ, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ ma bi.

Tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn biến cố bất ngờ đó.

Bùm!

Ma bi xuất hiện vết rạn, cuối cùng nổ tung, thân thể Dị Ma Hoàng cũng run lên, hắn nhìn cảnh tượng đó đầy kinh hãi.

– Vị Diện lực? Ngươi đã nắm giữ Vị Diện Thai?

Dị Ma Hoàng giận dữ gầm lên, nhưng ai cũng nhận ra bên trong đó mang một chút kinh hãi.

Chỉ thấy trong ánh sáng hỗn độn có một thân ảnh chậm rãi bước ra, mỗi bước chân của hắn dường như cả đất trời đều cộng hưởng.

Từ người hắn toả ra thứ uy lực không thể nói nên lời.

Trước uy lực đó, phía dưới vô số người quỳ xuống, ánh mắt họ nhìn thân ảnh đó cảm giác như thần tử nhìn thấy đế vương vậy.

– Võ Tổ…

Không biết ai đang nói, nhưng tiếng nói ấy nhanh chóng lan toả, rồi vô số người hô lên:

– Võ Tổ hãy cứu chúng sinh!

Cũng với thân ảnh kia bước ra, chỉ thấy ma khí tà ác dần bị đẩy lùi, giống như cả Vị Diện này đang bài xích chúng vậy.

Chân thân của Dị Ma Hoàng cũng thoái lui, khí thế bị đè nén đến thảm hại.

– Vị Diện này cuối cùng cũng xuất hiện Vị Diện Chủ sao…

Dị Ma Hoàng nghiến răng, sự bạo nộ và không cam tâm muốn che lấp lý trí, hắn đã hy sinh lớn như vậy, thậm chí còn bị Phù Tổ phong ấn bao năm, ai ngờ cuối cùng lại bị Lâm Động ngư ông đắc lợi, trở thành Vị Diện Chủ!

Vẻ mặt Lâm Động đầy uy nghiêm nhìn Dị Ma Hoàng, rồi hắn quay sang khe hở Vị Diện, tay vung lên, chỉ thấy ánh sáng hỗn độn cuộn trào, rồi Dị Ma Hoàng kinh hãi khi thấy khe hở Vị Diện đang dần khép lại.

Sức mạnh sửa chữa Vị Diện chỉ có Vị Diện Chủ mới có.

– Rút lui!

Sắc mặt Dị Ma Hoàng không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn gầm lên, đại quân dị ma lập tức thi nhau tháo chạy.

– Ta đã nói, đến rồi thì cứ ở lại đây đi. Phù Tổ không giết được ngươi, vậy ta sẽ giúp ngài.

Lâm Động bình thản nói, giọng nói chứa đầy sự uy nghiêm, rồi hắn đưa tay ra, chỉ thấy ánh sáng hỗn độn cuộn trào, cuối cùng hoá thành một đạo quang thai khổng lồ bên trên Dị Ma Hoàng.

Quang thai như đang khẽ đập, mỗi lần đập, tim của vô số sinh linh cũng như đập theo nó.

– Vị Diện Thai sao?

Dị Ma Hoàng nhìn lên quang thai, ánh mắt đầy tham lam và kinh hãi. Hắn nghiến rắng, vẻ mặt đầy sự không cam tâm, nhưng hắn cũng quyết đoán, Lâm Động đã trở thành Vị Diện Chủ, hắn căn bản không phải đối thủ.

Dị Ma Hoàng lao vút đi, định thoát khỏi đây trước khi khe hở kia khép hẳn lại.

Vút!

Nhưng ngay khi động thân, hắn kinh hãi nhận ra, không gian chỗ hắn đang bị chuyển dời, đến khi tỉnh lại thì hắn đã ở trong Vị Diện Thai rồi.

– Lâm Động, thả ta ra, ta thề từ nay về sau không xâm nhập Vị Diện của các ngươi nữa!

Dị Ma Hoàng cuống cuồng kêu lên, lúc này hắn thật sự cảm thấy nguy hiểm, sự nguy hiểm này ngay Phù Tổ hồi đó cũng không tạo ra cho hắn được.

Lâm Động ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, đối phó với ngươi ta đã phải mất một người quan trọng, cái giá đó, chỉ đuổi ngươi đi là không thể bù đắp được!

– Vị Diện tịnh hoá, quy vu hư vô!

Giọng nói trầm thấp như tiếng sấm vang lên, trong Vị Diện Thai bắn ra vô số tia sáng chiếu lên người Dị Ma Hoàng, hắn kêu lên thảm thiết, thân thể nhanh chóng biến nhỏ lại, ma khí cũng tiêu tan nhanh chóng.

– Những gì ngươi gây ra cho Vị Diện này sẽ phải lấy tính mạng ngươi để bồi thường.

Lâm Động nắm tay lại, Vị Diện Thai bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng còn cỡ bàn tay, rơi vào tay Lâm Động. Bên trong quang thai vẫn nhìn được một đạo hắc ảnh nhỏ bé. Sinh mạng của bọn dị ma rất ngoan cường, dù dùng Vị Diện Thai tịnh hoá thì cũng phải mất trăm năm mới hoàn thành, Lâm Động đợi được. Từ nay về sau hắn sẽ không có ngày ngóc đầu lên được nữa.

Đại hoạ dị ma mấy nghìn năm nay cuối cùng đã được loại bỏ!

Mọi người kích động đến mức toàn thân run rẩy, thân ảnh từng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng đến nay đã hoàn toàn bị chế phục!

Mấy người Sinh Tử Chủ cũng khó kìm chế được sự vui sướng, ngày này họ đã chờ quá lâu rồi…

– Võ Tổ cứu thế chi ân, chúng sinh không dám quên!

Sống lại trong sự tuyệt vọng, mọi người xúc động, nước mắt trào dâng, vô số người run rẩy quỳ xuống, giọng nói chân thành mà xúc động vang lên chấn động khắp đất trời..

Lâm Động nhìn đại địa, nghe lời nói ấy thì ngẩng lên, hắn nhìn khe hở Vị Diện, ở đó dường như có một thân ảnh xinh đẹp đang tiêu biến dần.

Hắn siết chặt ta, ánh mắt mang sự kiên định không gì lay chuyển nổi:

– Điều hứa của nàng với Phù Tổ ta đã hoàn thành gúp, tiếp theo đến việc hoàn thành lời hứa của ta với nàng.

Dù có phải xuống Hoàng Tuyền, ta cũng phải đưa nàng trở về!

Đại chiến thiên địa lần thứ hai đã kết thúc sau cái chết của Dị Ma Hoàng.

Kết quả này khiến cả đất trời hân hoan, niềm hy vọng sau sự tuyệt vọng thật khiến người ta khó lòng kìm nén được kích động.

Vốn tưởng rằng thế gian này sẽ rơi vào tay Dị Ma Hoàng, nhưng ai ngờ cuối cùng mọi thứ rẽ sang một hướng khác, cục diện không chỉ nghịch chuyển mà còn hoàn toàn trừ bỏ được nguy cơ từ đám dị ma.

Thế gian này cuối cùng cũng được bình yên.

Trong một tháng sau trận đại chiến, tam đại liên minh bắt đầu giải tán, mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường, có lẽ sự cạnh tranh tàn khốc vẫn còn nhưng từ đó xuất hiện không ít những cường giả được tôi rèn. Có lẽ rất lâu sau này sẽ lại có thiên tài yêu nghiệt xuất thế, bước vào Tổ Cảnh trong truyền thuyết.

Thế gian vẫn luôn không ngừng tiến bộ.

Nhưng mọi người đều biết rằng, dù có người lại bước vào Tổ Cảnh đi nữa thì cũng khó lòng vượt qua được người đã cứu tất cả bọn họ khỏi sự tuyệt vọng.

Võ Tổ, Lâm Động.

Có lẽ cường giả chí cao của Tổ Cảnh sẽ xuất hiện nhiều, nhưng một thân phận khác của hắn là độc nhất vô nhị, không ai có thể vượt qua. Đó chính là Vị Diện Chủ!

Người nắm giữ cả Vị Diện này!

Phù Tổ và Dị Ma Hoàng năm đó đến đây cũng là để nắm giữ hai Vị Diện, trở thành Vị Diện Chủ và có được sức mạnh cường đại.

Chỉ có điều cuối cùng họ thất bại, còn Lâm Động thì thành công.

Trong Đạo Tông, trên đỉnh một ngọn núi nguy nga, Lâm Động đứng bên mép vực, cúi nhìn quang cảnh Đạo Tông được mây mù che phủ. Phía sau hắn. Lăng Thanh Trúc, Thanh Đàn, Tiểu Điêu, Thần Cung và mấy người Sinh Tử Chủ đều nhìn bóng lưng hắn, thân ảnh ấy gầy gò nhưng uy nghiêm khó tả.

– Ta chuẩn bị động thủ, tuy nàng ấy đã thiêu đốt luân hồi, nhưng dù sao thời gian cũng chưa lâu, chắc sẽ có mảnh vỡ luân hồi rơi tản mạn đâu đó. Nếu tìm được chúng ta sẽ đưa vào luân hồi đồng thời giữ cho ký ức của nàng không mất đi.

Lâm Động ngưng thần nhìn Đạo Tông, một lúc lâu sau đột nhiên nói.

– Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?

Mấy người Viêm Chủ nghe thế đều mừng rỡ, nhưng rồi có chút lo lắng hỏi. Tuy thực lực Lâm Động hiện nay rất thần thông nhưng với họ mà nói thiêu đốt luân hồi tương đương với bị huỷ diệt hoàn toàn. Muốn cứu sống đâu có dễ?

– Có lẽ là năm phần.

Lâm Động lẩm nhẩm, không biết vì sao trong lòng có chút sợ hãi, bàn tay không kìm được siết chặt lại. Tuy hắn có sức mạnh lớn nhất trong trời đất này nhưng đến người yêu thương cũng không tìm lại được thì sức mạnh này còn có ý nghĩa gì nữa?

Mục đích tu luyện của hắn chính là bảo vệ những người hắn thương yêu, nhưng giờ hắn nhận ra mình căn bản không thể…

Một bàn tay mềm mại khẽ nắm lấy tay hắn, cảm giác ấm áp truyền tới từ đó khiến Lâm Động bình tĩnh lại. Hắn ngoảnh sang nhìn Lăng Thanh Trúc, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng đang nhìn hắn dịu dàng.

Chương 1309 : Ta sẽ đưa nàng trở về! (Hết)

– Cảm ơn.

Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, trái tim như có một dòng suối ấm chảy qua, hắn lật tay nắm lấy tay nàng.

Nàng lúc nào cũng vậy, chỉ lặng lẽ che giấu cảm xúc trong tim. Vì hắn nàng đã từ bỏ sự cao ngạp, trở nên dịu dàng đến an ủi hắn. Khi trái tim hắn trở nên yếu đuối nàng sẽ luôn yên lặng đứng bên cạnh, dù không nói gì nhưng khiến Lâm Động thấy rất ấm áp. Chỉ là, sự kiên cường đó của nàng đôi khi khiến người ta đau lòng.

– Trước đây chỉ đứng từ xa nhìn chàng, vì thế bây giờ phải bù đắp gấp nhiều lần đó.

Lăng Thanh Trúc mỉm cười nói.

Lâm Động nghe vậy cũng cười, với những người có tính cách như Lăng Thanh Trúc, chỉ khi thật sự bước vào được vào nội tâm của nàng thì mới phá vỡ được lớp băng hàn lạnh lẽo, tận hưởng sự dịu dàng nồng nhiệt chỉ dành cho một người. Rõ ràng Lâm Động ban đầu không đạt được mức đó nên hồi ấy Lăng Thanh Trúc không có trách nhiệm với hắn, nói là bù đắp thì không hẳn.

– Nếu là bù đắp thì khi nàng dạy ta Thái Thượng Cảm Ứng Quyết đã làm rồi…

Lăng Thanh Trúc khựng người, rồi má ửng đó, nàng cắn môi, nhìn Lâm Động ngượng ngùng:

– Chàng…chàng biết hết rồi?

– Ngay từ đầu ta đã biết rồi…

Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều.

Lăng Thanh Trúc cắn môi, vừa ngượng vừa giận đấm lên cánh tay Lâm Động. Nàng vốn tưởng việc đó nàng làm rất bí mật, không ngờ hắn ta vẫn luôn giả vờ.

– Mau bắt đầu đi.

Lâm Động gật đầu cười, rồi không nói nữa, ngồi xuống nhắm mắt lại.

Mấy người Lăng Thanh Trúc ở bên cảnh đều có thể cảm nhận được, sau khi Lâm Động nhắm mắt, dường như có một thứ sức mạnh kỳ diệu toả ra, chớp mắt đã bao phủ khắp trời đất, rồi bắt đầu tìm kiếm từng tấc đất những mảnh vỡ luân hồi.

Ý niệm của Lâm Động phát tán trong không gian, hắn thúc đẩy Vị Diện lực tìm sự quen thuộc sâu trong trái tim…

Sự tìm kiếm này kéo dài đến cả một tháng.

Thế nhưng thời gian trôi đi, sắc mặt Lâm Động dần tái nhợt, vì hắn nhận ra không thể thấy bất cứ một mảnh vỡ luân hồi quen thuộc nào.

Điều này khiến tâm cảnh tĩnh như mặt hồ của hắn gợn lên nỗi hoang mang.

Kết quả này hắn thật sự khó lòng chấp nhận, hắn nghiến răng, thúc động Vị Diện lực tìm lại một lần nữa ở bất cứ nơi nào nàng từng đến, Đạo Tông, Dị Ma Thành, và cả nơi từng tranh đoạt Tiên Nguyên Cổ Thụ…

Theo lẽ thường, mảnh vỡ luân hồi sẽ dừng lại ở nơi người đó lưu luyến nhất khi còn sống. Nếu mảnh vỡ luân hồi của Ứng Hoan Hoan còn thì nhất định ở những nơi này.

Chỉ là..

Lâm Động tiếp tục mở rộng tìm kiếm, nhưng kết quả cuối cùng tàn khốc đến mức khiến hắn không dám tin.

Sau hai tháng, Lâm Động mở mắt ra, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, thậm chí có cả tia máu. Thân thể hắn khẽ run lên, lầm bầm nói:

– Sao lại không thấy…sao lại như vậy…

Đáng nhẽ phải được chứ? Nàng ấy mới thiêu đốt luân hồi không lâu, không thể nào đã mất rồi được!

– Sao lại như vậy?

Hắn đau khổ ôm lấy đầu, trái tim như thủng một lỗ, cảm giác khó chịu trong lòng khiến mắt hắn đỏ quạch lên.

– Lâm Động, sao thế?

Lăng Thanh Trúc cuống cuồng đến bên cạnh Lâm Động, nàng nhìn dáng vẻ tàn tạ của hắn, sống mũi bất giác cay cay, vội quỳ xuống bên cạnh hắn.

Lâm Động ngẩng lên, nhìn Lăng Thanh Trúc, mắt đỏ lên như đứa trẻ không có chỗ dựa:

– Ta…ta không tìm được nàng ấy…không tìm thấy…

Nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy này của hắn, Lăng Thanh Trúc mắt đỏ hoe. Đến nay mọi người trên thế gian đều đang đắm chìm trong niềm hân hoan sau kiếp nạn, nhưng có ai biết được nam nhân đã cứu cả thế giới này đang đau khổ đến mức nào.

– Đừng vội, chúng ta từ từ tìm. Lần đầu không được thì lần sau, nhất định sẽ tìm thấy.

Nàng giang tay ôm hắn vào lòng, giọng nói dịu dàng như dỗ một đứa trẻ.

Lâm Động cũng ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc, một lúc lâu sau hắn nghiến răng:

– Ta nhất định sẽ tìm được nàng ấy!

Hắn lại nhắm mắt, đưa ý thức chìm vào đất trời, chỉ lầ lần này hắn có chút sợ hãi, hắn sợ nếu thật sự không tìm được thì hắn sẽ đau đớn đến mức nào.

Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt kiên nghị có chút mệt mỏi của Lâm Động, khoang mắt đỏ lên, nàng biết tính cách cố chấp của hắn. Năm đó theo đuổi nàng ánh mắt hắn cũng như vậy, có lẽ chính sự cố chấp này đã khiến nàng rung động…

Trên một ngọn núi cách đó không xa, Sinh Tử Chủ nhìn hai người trên đỉnh núi, khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.

Khi Lâm Động mở mắt ra thì đã hai tháng nữa trôi qua. Lần này ánh mắt hắn có phần ảm đạm, thân thể hắn khẽ run rẩy, không còn uy nghiêm của mộ Vị Diện Chủ nữa.

Đến người mình thương yêu cũng không tìm lại được thì có sức mạnh lớn lao này làm gì?

Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động ánh mắt ngày càng trống rỗng, lòng càng thêm nhói đau. Nhưng những gì nàng làm được chỉ là yên lặng ngồi cạnh hắn.

Hy vọng chỉ còn rất ít, nhưng Lâm Động vẫn không muốn từ bỏ.

Thời gian trôi đi.

Lâm Động hết lần này đến lần khác mở mắt ra, nhưng thần thái ngày một yếu dần, bóng tối bao phủ trong mắt, cây cối vốn dĩ xanh um tùm trên núi dường như cũng thay đổi theo tâm cảnh hắn mà trở nên héo khô.

Hy vọng dần vuột mất.

Nửa năm, Tiểu Điêu, Thanh Đàn, mấy người Sinh Tử Chủ cũng đến nhưng thấy Lâm Động như vậy họ không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

Chỉ là, bên cạnh hắn vẫn luôn có một thân ảnh chờ đợi và chăm sóc hắn ở bên cạnh.

Lần cuối cùng Lâm Động mở mắt, thần thái trong mắt đã biến mất hoàn toàn, hoa tuyết rơi xuống khiến trời đất thêm thê lương.

Lăng Thanh Trúc nhìn ánh mắt vô thần của Lâm Động, mũi cay cay, cuối cùng không kìm được quay mặt đi, nước mắt rơi xuống, cuối cùng bắn lên mặt Lâm Động.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt ấy:

– Xin lỗi…

– Ta biết rồi.

Lăng Thanh Trúc khẽ nói, nàng biết nếu là nàng hắn cũng sẽ làm vậy.

– Chỉ là, có lẽ muội ấy sẽ không muốn thấy chàng hành hạ bản thân thế này đâu.

Hai tay Lâm Động run lên, hắn cúi đầu, giọng khàn đặc:

– Để có sức mạnh này ta đã mất nàng ấy. Nhưng ta không thể dùng nó để cứu nàng ấy..

– Tại sao?!

– Tại sao chứ?!

Hắn gầm lên đầy đau đớn, mưa lớn đổ xuống táp vào mặt hắn, không thể phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa.

– A! A! A!!!

Hắn đấm mạnh xuống đất, tiếng gầm thét đầy đau đớn và bi ai.

Hắn đã đem lại hy vọng cho thế gian này, nhưng nó lại đem đến cho hắn sự tuyệt vọng.

Vô số đệ tử Đạo Tông nhìn lên đỉnh núi cao nhất, cảm nhận được sự đau đớn trong tiếng thét ấy, mắt họ cũng ươn ướt.

Phía trước đại điện, Ứng Tiếu Tiếu nhìn lên thân ảnh như ẩn như hiện trên đỉnh núi, sự tuyệt vọng trong tiếng gào thét ấy khiến nàng hiểu, cô gái đáng yêu kia không quay về nữa rồi.

Nàng bụm chặt miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào, Ứng Huyền Tử ở bên cạnh mắt đỏ lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất giác như già đi nhiều. Châu Thông, Ngộ Đạo ở phía sau cũng trầm mặc.

Cả Đạo Tông bị bao trùm trong không khí bi thương.

– Thất bại rồi sao…

Tiểu Điêu, Thanh Đàn nhìn thấy vậy cũng lẩm nhẩm nói, mấy người Viêm Chủ thì mệt mỏi ngồi xuống đất, năm đó họ mất đi sư phụ và Thôn Phệ Chủ, giờ…đến Băng Chủ cũng mất sao.

Sinh Tử Chủ nhìn mọi người khẽ thở dài rồi trầm mặc rời đi.

Trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động gần như đang phát điên không kìm được ôm chặt lấy hắn.

– A!!

Lâm Động ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc gào khóc như một đứa trẻ:

– Ta không tìm được nàng ấy, không tìm được, không tìm được!!!

– Chàng đã gắng hết sức rồi, mọi người đều biết mà.

– Ta đã hứa sẽ tìm nàng ấy về!

Nước mắt không ngừng tuôn trào, giọng hắn lạc hẳn đi.

Lăng Thanh Trúc ôm chặt lấy hắn, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau tận cùng của hắn.

Hắn đã cứu cả thế giới, nhưng lại không cứu được người mình yêu.

Một thân ảnh nhỏ nhắn từ xa tiến lại rồi ngồi xuống bên mép vực. Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động, đây là lần đầu Sinh Tử Chủ thấy hắn bi thương như vậy.

– Sao phải tham lam như vậy…Bên cạnh ngươi đã có một người đáng để yêu rồi. Quên nàng ta đi, như thế không phải tốt hơn sao?

Lâm Động lắc đầu:

– Ta sẽ tìm nàng ấy về!

Dù tuyệt vọng nhưng ta sẽ không từ bỏ.

Sinh Tử Chủ nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn đầy cố chấp của hắn, cười khổ:

– Đúng là hết cách với ngươi…Xem ra ta không thể thực hiện thỉnh cầu cuối cùng của tiểu sư muội rồi.

Lâm Động bỗng sững người, ngẩng lên nhìn Sinh Tử Chủ chăm chăm.

– Ngươi không tìm thấy mảnh vỡ luân hồi của muội ấy đúng không?

Sinh Tử Chủ ngẩng lên nhìn phía xa, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

– Thông thường, nếu chưa lâu thì dù thiêu đốt luân hồi thì với sức mạnh của ngươi hiện nay chắc chắn sẽ tìm được, nhưng ở đây cũng có giới hạn, đó chính là quy tắc này chỉ hữu dụng với người sinh ra ở Vị Diện này…

Lâm Động sững người nhìn Sinh Tử Chủ, miệng khô đi:

– Ý là…

– Ừm, tiểu sư muội không phải người của Vị Diện chúng ta…Vì thế ngươi không tìm được mảnh vỡ luân hồi của muội ấy.

Sinh Tử Chủ cười khổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước đêm Ứng Hoan Hoan tập trung sức mạnh xung kích Tổ Cảnh…

Trên đảo, nụ cười của cô gái ấy có phần bi thương.

– Đại sư tỷ, muội muốn nhờ tỷ một việc.

Gió biển khẽ thổi bay mái tóc, nàng khẽ nói.

– Việc gì?

– Nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ hãy giữ giúp muội một thứ. Thứ này muội mong tỷ đừng bao giờ đưa cho Lâm Động.

Nàng nhìn về hướng đông hạ giọng nói.

– Tại sao?

Cô gái trầm mặc, một lúc lâu sau đôi vai nàng khẽ run lên, nàng co hai chân lại, vùi đầu vào trong, nghẹn ngào nói:

– Vì muội không muốn chàng vì muội mà tổn thương. Thế gian này có người chàng yêu, chỉ cần chàng quên được muội thì chàng sẽ vui vẻ. Con đường ấy có thể sẽ gian nan, muội chỉ muốn thấy chàng cười, không muốn chàng bị thương, như thế muội sẽ đau lòng.

Sinh Tử Chủ khựng người nhìn thân ảnh không ngừng run lên trong bóng tối, khoang mắt không kìm được cũng ươn ướt.

Sinh Tử Chủ cười khổ:

– Muội ấy hiểu ngươi thật, nhưng người trong cuộc thì khó hiểu rõ sự tình, muội ấy không biết, quên một người khó khăn đến mức nào, đặc biệt là với người như ngươi.

Nói rồi Sinh Tử Chủ đưa tay ra, chỉ thấy trong tay là viên băng châu trắng như tuyết. Bên trong toả ra hàn khí với mùi vị quen thuộc khiến tim Lâm Động run lên.

– Đây là những gì còn lại khi muội ấy thiêu đốt luân hồi. Đi theo nó sẽ tìm được tiểu sư muội. Nhưng ngươi phải đến thế giới thần bí kia, con đường ấy rất khó khăn, ngươi có chắc chắn không?

Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động hỏi.

Lâm Động nhìn viên băng châu, bàn tay run rẩy nhận lấy, hàn khí toả ra trên viên ngọc, dường như hắn có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên sự kiên nghị và nụ cười quen thuộc.

– Yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ đưa nàng ấy về.

– Ta đi cùng chàng!

Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay Lâm Động mỉm cười. Nụ cười ấm áp ấy chiếu vào tim Lâm Động:

– Nếu không có ta theo cùng không biết tên ngốc chàng sẽ làm những chuyện gì nữa.

Lâm Động nắm lấy tay Lăng Thanh Trúc, cười lớn:

– Đương nhiên nàng phải theo ta rồi, dù không đồng ý thì ta cũng sẽ trói nàng bên người.

Cảm giác mất mát hắn không muốn phải chịu đựng lần thứ hai!

– Vừa hay ta rất tò mò về thế giới mà Phù Tổ bọn họ đến, nhân cơ hội này đi xem sao. Lâm Động ta đã muốn đi thì không ai có thể ngăn cản.

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động lúc này đã hoàn toàn trút bỏ bộ dạng mệt mỏi, mỉm cười, Lâm Động quen thuộc đã trở lại rồi.

– Nhưng mà…

Lâm Động như nhớ ra điều gì, nhăn trán nói:

– Muốn đến thế giới đó, chúng ta không có toạ độ của Vị Diện, trừ phi tìm một người thuộc thế giới đó mới lấy đó làm mồi dẫn, xuyên qua Vị Diện để tới đó.

– Người ở thế giới đó?

Lăng Thanh Trúc nghĩ rồi nói:

– Dị Ma Hoàng?

– Không được, hắn đã bị ta tịnh hoá, giờ e là không còn công năng ấy nữa.

Lâm Động lắc đầu rồi nghiến răng:

– Không sao, ta dùng Vị Diện Nhãn tìm một lượt xem. Nếu Hoan Hoan đã lưu lạc ở thế giới này thì chưa biết chừng cũng có người thứ hai.

Dứt lời, Lâm Động dùng Vị Diện lực, chỉ thấy hỗn độn quang hiện lên trên trán hắn, biến thành hỗn độn nhãn, ánh sáng quét đi mọi ngóc ngách của thế gian.

Nhưng tìm người thuộc thế giới khác không hề dễ dàng, thời gian dần trôi đi, trán Lâm Động càng nhăn tít.

Khi Lâm Động tìm kiếm thì phía sau , Tiểu Điêu, Thanh Đàn và mấy người Viêm Chủ hiện ra, họ thấy Lâm Động đột nhiên tràn đầy sức sống như vậy thì rất ngạc nhiên.

– Lâm Động ca, huynh không sao rồi?

Thanh Đàn mừng rỡ.

– Ừm, ta không sao.

Lâm Động quay lại cười với Thanh Đàn, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô bé. Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng khi hắn vừa chuyển ánh mắt đi thì thân thể cứng đờ lại, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ dị, hắn chầm chậm quay lại, ánh sáng hỗn độn của Vị Diện Nhãn bao phủ lấy Thanh Đàn.

Trước ánh sáng ấy, thân thể Thanh Đàn dường như hiện ra thứ dao động thần dị, nó khác hắn với bất cứ thứ năng lượng nào trên thế gian này.

– Lâm Động ca sao vậy?

Thanh Đàn thấy Lâm Động như vậy cũng khựng người, cúi nhìn mình rồi hỏi.

Lâm Động sững người nhìn cô bé, Lăng Thanh Trúc dường như nhận ra, nhìn Thanh Đàn với vẻ khó tin.

– Lẽ nào Thanh Đàn?

Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm gật đầu.

Thanh Đàn là người đến từ thế giới khác…thế gian này thật kỳ diệu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nửa năm sau ở hậu sơn Thanh Dương Trấn.

Lâm Động đứng trên không, bên vách núi, Lâm Tiêu, Liễu Nghiên và Tiểu Điêu đều có mặt. Họ nhìn lên trên không, chỉ thấy không gian ở đó dần tách ra, khe hở đó giống hết với khe hở Vị Diện.

– Thanh Trúc, Thanh Đàn.

Lâm Động vẫy tay, hai thân ảnh cùng bay tới đứng hai bên hắn.

– Đại ca, đến khi bọn ta vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp cũng phải đưa bọn ta đi nhé!

Tiểu Viêm vẫy tay nói lớn.

– Ha ha, được, đợi ta đi đánh tiền trạm trước đã!

Lâm Động cười, rồi hắn vung tay, tám đạo ánh sáng bay ra biến thành tám đạo tổ phù, một trong số đó biến thành Mộ Linh San.

– Linh San, đây là Sinh Tử Tổ Phù mới có, muội để cô ấy ở trong cơ thể, một trăm năm sau sẽ lại sinh ra được một đạo Sinh Tử Tổ Phù. Đến lúc đó muội có thể thoát khỏi hạn chế, hoàn toàn trở thành con người.

Lâm Động búng tay, một đạo hắc bạch quang bắn vào cơ thể Mộ Linh San.

– Lâm Động ca, huynh phải thường xuyên trở về nhé!

Mộ Linh San vẫy tay cười.

Lâm Động gật đầu cười, hắn đã là Vị Diện Chủ, muốn quay lại cũng rất đơn giản.

– Cha, mẹ, con đi đây.

Lâm Động nhìn về Lâm Tiêu, Liễu Nghiên.Nguồn truyện audio

– Tiểu tử, nếu không đem về được hai cô con dâu thì đừng về nữa!

Lâm Tiêu vẫy tay cười nói, Liễu Nghiên ở bên cạnh trừng mắt.

Lâm Động cười, nhìn khe hở Vị Diện dần khép lại, tay nắm chặt.

– Lần này nhất định ta sẽ đưa muội về!

Tâm thần khẽ động, Lâm Động kéo Lăng Thanh Trúc và Thanh Đàn bay ra, Vị Diện lực bao quanh ba người, cuối cùng chui vào trong khe hở Vị Diện.

Mọi người nhìn khe hở dần khép lại thì thở dài, rốt cuộc thế giới kia là thế nào?

Loạn Ma Hải, Viêm Thần Điện.

Trên toà lầu các, Đường Tâm Lăng nhìn về phía Đông Huyền Vực, ánh mắt mang thần thái phức tạp.

– Lâm Động chắc rời khỏi Vị Diện này rồi. Đúng là ngưỡng mộ quá, ta cũng muốn đến đó xem sao…

Phía sau đột nhiên có tiếng cười, Đường Tâm Lăng quay lại thì thấy Ma La, nàng không đáp.

– Ài, đáng thương cho đệ tử của ta, yêu đơn phươn khổ lắm.

Ma La thở dài.

– Sư phụ đang nói linh tinh gì đấy?

Đường Tâm Lăng đỏ mặt, vừa ngượng vừa giận nói.

Ma La cười, rồi nói:

– Thích ngươi ta sao không nói chứ?

– Thích cũng không nhất định phải ở bên cạnh người ta.

Đường Tâm Lăng cười, uể oải vươn vai một cái, nàng cười:

– Hơn nữa thế gian này nhiều nam nhân như vậy, cùng lắm là con thích một người khác là được.

– Nam nhân đúng là có rất nhiều, nhưng có ai xuất sắc hơn tiểu tử đó không?

Ma La nghĩ, nghiêm túc nói:

– Hơn nữa con thích được người khác sao?

– Chưa chắc mà.

Đường Tâm Lăng cười:

– Nam nhân thích con xếp hàng dài từ Loạn Ma Hải đến Yêu Vực kia kìa. Con là người rất đa tình, không theo ai cả đời đâu.

Ma La cười:

– Vậy chúng ta hãy đánh cược, nếu trước khi hắn quay về con chưa thích ai khác thì hãy nói cho hắn biết.

Mặt Đường Tâm Lăng đỏ mặt trừng mắt nhìn Ma La rồi cắn môi, cười.

– Được ạ.

Trong đường truyền Vị Diện.

Một tia sáng lướt qua, bên trong là ba người như ẩn như hiện. Lâm Động giữ lấy Thanh Đàn cảm ứng thứ dao động từ thế giới thần bí, rồi điều chỉnh phương hướng.

Họ đã di chuyển một tháng rồi.

– Lâm Động ca, chúng ta chưa đến sao?

Thanh Đàn nhìn xung quanh, chán nản hỏi.

– Chắc sắp rồi.

Lâm Động cười, thần sắc đột nhiên thay đổi, tốc độ giảm dần, hắn nhìn về phía xa, Vị Diện Nhãn hiện ra trên trán.

Ánh mắt nhìn xuyên qua mê vụ, đột nhiên phía xa có ba thân ảnh, cũng là một nam hai nữ, họ giống như tình lữ, nam tử ở giữa mặc hắc bào, phía sau là một cây hắc xích khổng lồ. Lâm Động cảm nhận được năng lượng rất nóng bỏng từ hắn ta.

Khi Lâm Động nhìn thấy nam tử đó thì hắn dường như cũng nhận ra, ngẩng lên nhìn về hướng này, rồi gương mặt nở nụ cười thân thiện, cung tay vè phía này.

Lâm Động cũng cung tay cười, rồi vung tay lên đưa hai người Lăng Thanh Trúc tiến tới, thế giới thần bí đã gần ngay trước mắt rồi.

Khi ấy, ở phía xa, hai nữ tử ở bên cạnh nam tử kia thấy hành động của hắn, một người mỉm cười:

– Tiêu Viêm ca ca, sao vậy?

– Không sao, gặp một người rất lợi hại, không biết tại sao thấy rất hợp với hắn, hy vọng sau này có thể gặp hắn. Chúng ta đi thôi.

Nam tử ấy cười, rồi vung tay, ba người biến thành một dòng lưu quang biến mất, hướng họ đi cũng là thế giới thần bí kia.

Ở đó sẽ là nơi rất thú vị.

Đại Công Cáo Thành

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !