1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 260 [ chương 1301 đến 1305 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 260 [ chương 1301 đến 1305 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1301 : Thanh Dương trấn

– Có ổn không?

Lăng Thanh Trúc khẽ nói, thanh âm mềm mại trước nay chưa từng có, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Động lộ vẻ mệt mỏi như vậy, người này vẫn luôn khí thế lăng lệ, mặc kệ phía trước là núi đao hay biển lửa vẫn một mực xông lên, cho dù có bị người khác đánh ngã, hắn vẫn có thể lau đi máu tươi mà đứng lên, vô số người đều chỉ nhìn thấy thành tựu khủng khiếp của hắn, nhưng đã quên đi việc hắn phải trả giá như thế nào để có được những thành tựu đấy.

Hắn lần lượt gặp cường địch, nhưng hắn thủy chung vẫn là người đứng vững cuối cùng.

Lâm Động khẽ gật đầu, chỉ là cảm xúc không tốt, Lăng Thanh Trúc thấy vậy, hàm răng ngà khẽ cắn môi, sau đó duỗi ra cánh tay ngọc thon dài, nắm lấy bàn tay của Lâm Động, mười ngón tay khép lại, giữ chặt lấy hắn.

Lâm Động nao nao, hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Lăng Thanh Trúc thoáng cứng ngắc, nàng là một tiên tử thanh ngạo, vẫn luôn đem cảm xúc ẩn dấu trong lòng, yên lặng chịu đựng khổ cực và vui sướng, cũng không nói với người ngoài, loại chủ động như vậy quả thực cực kỳ hiếm.

Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, Lăng Thanh Trúc vốn luôn giữ vẻ thanh ngạo cố hữu lại làm hành động như vậy khiến hắn cảm thấy có chút ôn hòa, hắn nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói:

– Xin lỗi.

Từ trên người người khác chịu áp chế, nhưng nàng vẫn chiếu cố hắn, như vậy đối với nàng mà nói hiển nhiên có chút không công bằng, nhưng nàng vẫn luôn như vậy, yên lặng chịu đựng, kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.

– Không cần xin lỗi.

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu.

– Đi thôi, ta mang nàng trở về Lâm gia.

Lâm Động cười, kéo Lăng Thanh Trúc đến Lâm gia trong ký ức, nơi đó không phải là Lâm thị tông tộc, mà là Lâm gia, một phần gia nho nhỏ, nhưng lại là nơi sâu nặng nhất trong lòng hắn.

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, cười khẽ, bách hoa thất sắc.

Hai người đi đến đầu đường, sau đó Lâm Động dừng bước, ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn về phía trước, đó là một con đường giao nhau, chỉ là bây giờ có chút hỗn loạn, nhìn tình huống này, dường như có hai nhóm nhân mã đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, thanh âm từng quyền nện vào thịt vang lên, còn kèm theo cả tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Lâm Động nhìn về phía đám nhân mã phía trước, nơi đó có một thanh niên vẻ mặt hung hãn dùng một cây mộc côn đánh bay đám người đối diện, vẻ mặt hung tợn, khiến người khác sợ đến mức không dám cản đường.

Lâm Động nhìn thanh niên kia mơ hồ có chút quen thuộc, cảm thấy mơ hồ, chợt từ trong trí nhớ tìm ra hắn.

Cuồng Đao võ quán, Ngô Vân.

Thanh niên kia thực lực bên ngoài không kém, vừa vào đã giải quyết phần lớn đối thủ, sau đó hắn đắc ý phủi tay, cầm mộc côn trong tay vất đi, cười nói:

– Dám ở Thanh Dương trấn trêu vào Cuồng Đao võ quán chúng ta, có phải là không muốn lăn lộn nữa không?

– Phi, ngươi cho rằng Cuồng Đao võ quán các ngươi tại Thanh Dương trấn là rất trâu sao?

– Ngươi có ý kiến?

Ngô Vân trừng mắt quát.

– Ngươi chẳng lẽ quên Lâm gia chúng ta tại Thanh Dương trấn sao?

Tên kia hừ lạnh nói.

Ngô Vân thoáng cái cứng họng, thẹn quá hóa giận nói:

– Ngươi thì biết cái gì, lão tử cùng Lâm Động đã từng cùng liên thủ đối phó hai nhà Tạ, Lôi, con mẹ nó, lúc đó tên ranh con ngươi còn không biết đang trốn ở góc nào đâu!

Thanh âm hắn vừa dứt, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng cười khẽ, Ngô Vân lửa giận đầy mặt quay lại, chuẩn bị tìm tên tiểu tử dám cười nhạo hắn gây phiền toái.

Chỉ có điều, ngay lúc hắn quay người lại, liền nhìn thấy một thanh niên áo đen đứng bên cạnh một nữ hài tuyệt mỹ đến mức khiến tất cả hô hấp đều bị trì trệ.

– Ngươi…

Ngô Vân cũng thoáng thất thần trước dung nhan của Lăng Thanh Trúc, chỉ có điều hắn rất nhanh đã phục hồi tinh thần, hai mắt đột nhiên trợn trừng nhìn thanh niên áo đen, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, lắp bắp nói:

– Lâm… Lâm Động?

Con đường vốn huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ, từng đạo ánh mắt khó tin tập trung về phía thanh niên áo đen, vị này chính là Lâm Động, người trong truyền thuyết của Lâm gia?

Phần lớn ánh mắt tập trung, vẻ khó tin bắt đầu thay đổi, một số còn có chút cuồng nhiệt, hiện nay cả Đại Viêm vương triều, không ai không biết danh tiếng của Lâm Động, hơn nữa, nhân vật truyền thuyết này không ngờ lại đến Thanh Dương trấn bọn hắn.

Phát hiện ánh mắt cuồng nhiệt của bọn hắn, Lâm Động nhìn về phía Ngô Vân đằng xa, chắp tay cười, sau đó kéo Lăng Thanh Trúc đi một con đường khác.

Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, nhưng lại không ai dám đuổi theo, thậm chí ngay cả Ngô Vân cũng sờ đầu, hưng phấn đánh lên ngực một tên bên cạnh, nói:

– Ngươi thấy chưa? Lâm Động chào hỏi ta đấy, mẹ nó, lão tử bình thường nói các ngươi còn không tin, bây giờ hắn đã trở về Thanh Dương trấn rồi, đợi lát nữa nhất định phải đi gặp hắn.

– Ai da, lão đại, nhẹ một chút.

– ….truyện tà tu audio

Bên ngoài Lâm gia đại môn so với các nơi khác, con đường ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều, Lâm gia về sau phần lớn đều dời đến Lâm thị tông tộc, cho nên khu nhà tổ tiên để lại tại Thanh Dương trấn này ngược lại cũng không có quá nhiều người đến.

Chỉ có điều, khi Lâm Động xuất hiện trước đại môn, một tên hạ nhân quét dọn đình viện lập tức phát hiện, sững sờ trong giây lát, sau đó vội vàng chạy đi, tiếng hét vang truyền khắp toàn bộ Lâm gia.

– Lâm Động thiếu gia đã về rồi!

Lâm gia vốn u tĩnh lập tức sôi trào lên, không ít người tràn ra, ánh mắt kích động và cuồng hỉ nhìn thanh niên đứng ở trước đại môn.

– Động nhi!

Đám người đột nhiên tách ra, một trung niên nam tử có vài sợi tóc trắng vẻ mặt kích động bước nhanh ra.

– Đại bá.

Lâm Động nhìn thấy trung niên nam tử cũng vội vàng tới đỡ, người này chính là đại bá Lâm Khẳng của hắn, những năm gần đây ông ta vẫn một mực ở lại Thanh Dương trấn, trông coi khu nhà tổ tiên để lại.

– Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên nơi này nữa.

Lâm Khẳng so với năm xưa thì già đi rất nhiều, nhưng ánh mắt của ông ta khi nhìn Lâm Động lại tràn đầy vẻ mừng rỡ, mặc dù ông ta ở Thanh Dương trấn, nhưng theo thanh danh Lâm Động càng ngày càng lên cao, Lâm Động đã trở thành sự kiêu hãnh của toàn bộ Lâm gia.

Trong lòng Lâm Động tràn đầy cảm xúc, nhìn qua Lăng Thanh Trúc, quay đầu lại nói:

– Đây chính là đại bá của ta, nàng cũng gọi vậy đi.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Thanh Trúc dấy lên một rặng mây hồng, nàng nhẹ nhàng thi lễ với Lâm Khẳng:

– Bái kiến đại bá.

– Ha ha, ngươi là Thanh Trúc sao? Không tệ, Lâm Khiếu đã kể với ta rồi, ha ha, tiểu tử Động nhi này quả thật tinh mắt.

Lâm Khẳng mỉm cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt thoáng đánh giá Lăng Thanh Trúc, trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, với dung nhan khí chất của Lăng Thanh Trúc, tìm khắp Đông Huyền Vực cũng không có bao nhiêu nữ tử có thể so sánh được với nàng, tại Thanh Dương trấn này lại càng không thể nhìn thấy, điều này có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt nóng bỏng của không ít người trẻ tuổi xung quanh.

– Trở về là tốt rồi, gian phòng của ngươi vẫn luôn có người quét dòn, cần ta cho người dẫn ngươi đến không?

Lâm Động lắc đầu, cùng Lâm Khẳng hàn huyên một hồi, sau đó mang theo Lăng Thanh Trúc đi về phía hậu sơn, hậu sơn của bọn hắn đã lâu không có người đến, cỏ dại mọc đầy, gió nhẹ thổi tới, cỏ xanh hoa dại khắp đồi bay phấp phới.

Bên trong hậu sơn có vài gian phòng ốc, mặc dù phòng hết sức đơn sơ, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, Lâm Động đi đến trước phòng, sau đó inh ngạc nhìn qua những cọc gỗ cắm sâu trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy càng vết chưởng ấn khắc trên đó.

Lâm Động đứng trước một vài cọc gỗ, có chút thất thần, vẫn còn nhớ rõ, nhiều năm về trước, một thiếu niên thân hình đơn bạc đứng tại nơi này vung quyền, mồ hôi như mưa, không ngừng khổ tu võ học, hắn lúc đó chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó giúp phụ thân đòi lại công đạo của mình mà thôi.

Có lẽ thiếu niên đơn thuần lúc đó cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày hắn trở thành một trong những cường giả đỉnh cao trong thiên địa.

Chỉ có điều, như vậy thì sao?

Lâm Động chậm rãi nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Những ngày tiếp theo, Lâm Động vẫn một mực ở lại Thanh Dương trấn, cũng không có dấu hiệu muốn rời đi, mỗi ngày hắn trôi qua đều vô cùng yên bình, chỉ ở sau hậu sơn u tĩnh chậm rãi bước đi, Lăng Thanh Trúc vẫn im lặng theo sau hắn.

Lâm Khẳng dường như cũng nhận ra cảm xúc của Lâm Động, bởi vậy những loại bái phỏng đều bị từ chối, không có bất kỳ người nào đến quấy rầy bọn hắn.

Mà ngày thứ ba sau khi Lâm Động đến Thanh Dương trấn, Tiểu Điêu và Thanh Đàn cũng đến, hơn nữa bọn họ còn đến Đô hành đem Lâm Khiếu và Liễu Nghiên theo.

Liễu Nghiên vừa thấy Lâm Động, liền vội chạy đến ôm con vào lòng, cặp mắt đỏ hồng, từ lúc Tiểu Điêu đem hết mọi chuyện kể cho bà, bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhi tử vốn luôn mạnh mẽ, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không nhận thua có thần sắc mệt mỏi như vậy, điều này khiến trái tim bà như muốn tan nát.

– Động nhi, trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể nào viên mãn, sự cố gắng của con cũng không uổng phí, con là niềm kiêu hãnh trong lòng chúng ta.

Liễu Nghiên ôm Lâm Động, chảy nước mắt nói:

– Nếu như con mệt mỏi, còn có cha mẹ đây, chuyện cứu vớt vô số sinh linh quá xa vời, mặc kệ Dị Ma Hoàng mà các ngươi nói đáng sợ như thế nào, chỉ cần có mẹ bên cạnh, sẽ không để cho con phải chết trước mẹ.

Giờ khắc này, tâm tính cứng cỏi mà Lâm Động tu luyện bao nhiêu năm qua cũng không nhịn được mà ôm chặt lấy Liễu Nghiên, nước mắt chảy xuống, lộ ra một mặt yếu ớt nhất của hắn mà nhiều năm qua không để lộ.

Lâm Khiếu ở một bên cũng đỏ hồng mắt, ông vỗ vai Lâm Động, nói:

– Con đã làm rất khá rồi, cha tự hào về con, thời gian sau này, chúng ta đều ở lại Thanh Dương trấn, ta sẽ gọi Lâm hà và Lâm Hồng trở về, ở cùng con.

Lâm Động chùi đi nước mắt, gật đầu cười.

Lâm Khiếu cuối cùng cũng kéo Liễu Nghiên hai mắt đỏ hồng rời đi, Tiểu Điêu ở một bên nhìn Lâm Động, sau đó lại nhìn về phía sâu trong hậu sơn, cười nói:

– Ta nhớ ngươi có được Tổ Thạch từ đó, lúc ấy ta cũng cảm ứng được ngươi.

– Nếu như sớm biết bên trong có một yêu linh, chỉ e ta đã trực tiếp ném nó đi.

Lâm Động nói, sau đó liếc nhìn Tiểu Điêu, đều bật cười, trong tiếng cười chứa chan tình nghĩa.

– Tiểu Viêm vôn sống chết cũng muốn theo tới đây, hắn còn muốn đem Hồng Hoang Tổ Phù trả lại cho đám người kia, chỉ có điều lại bị ta cản lại.

Tiểu Điêu nói.

Lâm Động gật đầu, Thanh Đàn cũng đem Hắc Ám Tổ Phù trả cho Hắc Ám chi chủ, không cần phải vì hắn bên này mà giảm xuống lực lượng bên kia, bây giờ nơi đó có lẽ rất cần loại lực lượng này.

– Sau này, chúng ta sẽ theo ngươi, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không có chuyện gì, nếu như bọn hắn thành công, thiên địa sẽ được cứu giúp, nếu như thất bại cũng không cần giãy dụa nữa, mọi người cùng nhau chết là được rồi.

Tiểu Điêu cười nói.

Lâm Động cười, gật đầu, chỉ có điều nụ cười có chút miễn cưỡng.

Lại một ngày trôi qua, Lâm gia lại lần nữa náo nhiệt, Lâm Hồng, Lâm Hà bị gọi trở về, thậm chí ngay cả một vài đệ tử trẻ tuổi của Lâm thị tông tộc cũng mặt dày theo đám người bọn hắn chạy đến Thanh Dương trấn, nhất thời, Lâm gia vốn quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lâm Động phảng phất cũng bỏ xuống rất nhiều chuyện, ngẫu nhiên cười với bọn họ, ngẫm lại một vài chuyện lúc còn bé, cũng nhịn không được mà bật cười.

Cứ như vậy, nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

Phía sau núi, Lâm Động ngồi xếp bằng trên vách núi, ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua mây mù và núi non trùng điệp, nửa tháng này, hắn gần như không hề tu luyện, ba đạo Tổ Phù, Tổ thạch, Đại Hoang Vu Bi, và một ít thần vật vốn tồn tại trong cơ thể, lúc này đều bị hắn đơn phương cắt đứt liên hệ, loại cảm giác này giống như đã đoạn tuyệt hết tất cả nhân duyên.

Sau lưng có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Lâm Động hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy Thanh Đàn nhẹ nhàng tiến đến, nàng bây giờ đã thay ra bộ y phục hắc sắc thường mặc tại Hắc Ám chi điện, đổi thành một bộ y phục bích lục vô cùng đơn giản, mơ hồ còn có chút trẻ trung của tiểu nữ hài năm đó.

Thanh Đàn đi đến bên cạnh Lâm Động, sau đó ngồi xuống, đôi mắt to thanh tịnh nhìn Lâm Động, khẽ nói:

– Lâm Động ca, người vẫn không vui à?

– Không có.

Lâm Động mỉm cười vuốt đầu nàng, nói:

– Chỉ có điều cảm thấy tu luyện nhiều năm như vậy, dường như đều uổng phí.

– Không có a, Lâm Động ca, ca vẫn là người lợi hại nhất trong lòng ta, năm xưa Lâm Lang Thiên trong mắt chúng ta là lợi hại như thế nào, mặc dù chúng ta đều rất cừu hận hắn, nhưng lại không dám làm gì, chỉ có người là cố gắng tu luyện, cuối cùng chân chính thành công, người biết không, lúc tin tức người giết Lâm Lang Thiên truyền về, cha đã bật khóc đấy.

Thanh Đàn nghiêng đầu, nhõng nhẽo nói.

– Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng chúng ta, người là lợi hại nhất, trọng yếu nhất.

Lâm Động nhìn gương mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ thành thật, có chút thất thần, tình cảm ấm áp trong cơ thể trỗi dậy.

– Vù…

Một tiếng xé gió truyền đến, thân hình Tiểu Điêu đột nhiên xuất hiện trên vách núi, hắn nhìn Lâm Động, muốn nói lại thôi.

– Làm sao vậy?

Lâm Động nhìn về phía hắn, hỏi.

– Theo tin tức truyền đến, bọn hắn bố trí một trận pháp tại Loạn Ma Hải, chuẩn bị động thủ rồi.

Thần sắc Lâm Động thoáng ngưng trệ, chợt cúi đầu trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng cười.

– Ta cũng bắt đầu thôi.

Vì người trong lòng ta, ta sẽ dùng tất cả mọi biện pháp của mình để bảo vệ.

Loạn Ma Hải, trên không trung.

So với Thanh Dương trấn nho nhỏ, nơi này gần như đã trở thành nơi được chú ý nhất trong thiên địa, bởi vì Băng Chủ trong Viễn Cổ Bát Chủ muốn dùng nơi này để trùng kích Tổ cảnh.

Mảnh thiên địa này sẽ trở thành hi vọng cuối cùng của vô số sinh linh.

Chương 1302 : Một năm

Trên vùng biển này đông nghịt người, gần như đem cả vùng biển phía xa lấp kín, mà lúc này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt khẩn trương nhìn lên trời, trên không trung, từng đạo thân ảnh đứng sừng sững, khí tức cường đại khuếch tán ra, bao phủ cả thiên địa.

Những người đó, gần như tất cả đều đã tấn nhập Luân Hồi cảnh, hiển nhiên đã trở thành lực lượng chiến đấu đỉnh cao trong thiên địa này rồi.

Mà mấy đạo nhân ảnh đứng lẳng lặng trên không trung đó lại thoáng lộ không khí trầm mặc.

Ứng Hoan Hoan nhìn lên trời, đôi mắt đẹp lóng lánh tràn đầy hàn quang, phảng phất như muốn nhìn xuyên khoảng không, nhìn đến phong ấn vị diện trong hư vô.

Phong ấn ở nơi đó đang dần bị suy yếu.

– Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi.

Ứng Hoan Hoan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người Sinh Tử chi chủ. Thanh âm của nàng lúc này băng hàn tận xương tủy, trong đó dường như không có chút cảm xúc gì, khiến nàng thoạt nhìn giống như một khối huyền băng vạn năm, đóng băng tình cảm.

Đám người Sinh Tử chi chủ nhìn thấy trạng thái của Ứng Hoan Hoan như vậy cũng không nhịn được mà cười khổ một tiếng, sau khi từ Tây Huyền Vực trở về, nàng liền biến thành như vậy.

– Cũng không biết Lâm Động tiểu tử kia có phải đã độ tam trọng Luân Hồi Kiếp hay không, đây cũng là một tên điên a.

Không Gian chi chủ thầm nói.

Đôi mắt đẹp của Ứng Hoan Hoan rũ xuống, phảng phất như không nghe thấy, chỉ là hàn khí trong thiên địa đột nhiên băng hàn hơn vài phần, cũng lộ ra một chút rung động trong lòng nàng.

Trước mặt cái tên đó, nàng hiển nhiên vẫn không thể bảo trì băng phong tâm cảnh chân chính được.

– Ta nói ngươi tại sao không gọi Lâm Động đến xem? Hắn bây giờ đã đủ tư cách này rồi, hắn liều mạng tu luyện như vậy, không phải là vì muốn ngăn trở một màn này xuất hiện hay sao? Tại sao lúc trước lại bác bỏ hắn?

Viêm Chủ cuối cùng vẫn thở dài một hơi mà nói.

– Ngươi bớt tranh cãi đi.

Sinh Tử chi chủ nhíu mày, nàng nhìn qua Ứng Hoan Hoan giống như một khối băng, trong lòng cũng thầm than một tiếng, Lâm Động mặc dù khó chịu, nhưng nàng làm sao có thể vui được?

Chỉ có điều, vào lúc này, nàng có thể làm gì?

– Chuẩn bị đi.

Ứng Hoan Hoan nhìn xuống biển người, nhàn nhạt nói, sau đó cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Đông Huyền Vực, cánh tay ngọc nắm chặt, móng tay đâm vào cả lòng bàn tay, máu tươi đỏ thầm từ đầu ngón tay mảnh khảnh chảy xuống, sau đó hóa thành băng châu đỏ thẫm, cuối cùng biến thành bột phấn. Nàng lăng không ngồi xuống, nhìn thấy cử động này của nàng, mảnh thiên địa thoáng cái đột nhiên trở nên an tĩnh lại, sáu người Sinh Tử chi chủ cũng lăng không ngồi xếp bằng, vây tròn xung quanh, giống như tạo thành một cái trận pháp khổng lồ.

– Bát Đại Tổ Phù.

Đôi môi hồng của Ứng Hoan Hoan hé mở, âm thanh lạnh như băng truyền ra.

Viu viu viu…

Tiếng xé gió vang lên từng hồi, từng đạo ánh sáng lơ lửng trên bầu trời tản đi, hóa thành từng đạo phù văn cổ xưa.

Cách đó không xa, Mộ Linh San cũng khẽ cắn môi, thân thể mềm mại khẽ động, hào quang từ trong cơ thể nàng tán phát ra, hóa thành một đạo phù văn cổ xưa hắc bạch giao hòa, bắn ra ngoài.

Tám đạo Tổ Phù, xoay tròn trên bầu trời, tán phát lực lượng mênh mông vô cùng.

– Chín đại thần vật.

Từng món thần vật cường đại, thanh danh hiển hách Viễn Cổ như Tổ Thạch, Đại Hoang Vu Bi, Hắc Ám Thánh Liêm, Diệt Vương Thiên Bàn, Hồng Hoang Thạch Phủ,… cũng hiện ra, cuối cùng hình thành một quang quyển tại bên ngoài Bát Đại Tổ Phù.

Hào quang Tổ Phù cùng thần vật bắt đầu tản ra, cuối cùng phảng phất tạo thành một trận pháp cực kỳ khổng lồ, mà vị trí trung tâm trận pháp đó chính là chỗ mà Ứng Hoan Hoan đang ngồi.

– Trận pháp khởi động!

Nghe thấy âm thanh băng lạnh này, tất cả cường giả đỉnh cao đã tiến vào Luân Hồi cảnh hét lên một tiếng, sau đó tâm thần khẽ động, nguyên lực mênh mông tràn ra, lập tức hải vực trở nên điên cuồng, sóng lớn vạn trượng cuồn cuộn dâng lên, nguyên lực đặc sệt cũng cuồn cuộn quán nhập vào trong trận pháp.

Ùng… ùng…

Một quang quyển khổng lồ có phương viên mười vạn trượng chậm rãi khuếch tán ra, đồ sộ cực kỳ.

Mà nguyên lực vô cùng vô tận đó theo trận pháp vận chuyển, cuối cùng hóa thành từng đạo cột sáng, sáp nhập vào trong thân thể Ứng Hoan Hoan đang ở trung tâm trận pháp.

Sáu người Sinh Tử chi chủ thấy vậy, hai tay liền kết ấn, bảy đạo tia sáng đặc sệt từ trong lòng bàn tay bọn hắn bắn ra, cuối cùng dung nhập vào trong thân thể Ứng Hoan Hoan.

Rắc rắc…

Theo năng lượng khủng bố quán chú vào, bên ngoài cơ thể Ứng Hoan Hoan bắt đầu hiện lên một tầng băng lam sắc cứng rắn, cuối cùng bao phủ cả người nàng.

Trước mắt dần trở nên mơ hồ, Ứng Hoan Hoan cố vực dậy chút tinh thần cuối cùng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Đông xa xôi, trong mắt tràn đầy lưu luyến, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.

Băng cứng cuối cùng bao trùm lấy thân thể nàng, một bức băng điêu sống động xuất hiện trên không trung, nhưng không ai dừng lại, đại trận vẫn như cũ toàn lực vân chuyện.

Vô số đạo ánh mắt chờ mong nhìn băng điêu, đây chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Tại hậu sơn Thanh Dương trấn, trên một tòa cô sơn, Lâm Động ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hắn nhìn mây mù bao phủ xung quanh núi non trùng điệp, tâm tình cũng dần tĩnh lặng, quay đầu nhìn về phía đám người Lăng Thanh Trúc trên vách núi phía xa, khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Luân Hồi Kiếp sinh ra từ bên trong, cũng không hề có bất kỳ thanh thế kinh thiên động địa nào, nhưng lại chính là thứ mà cường giả Luân Hồi cảnh đỉnh phong sợ nhất, bởi vì một khi hãm nhập vào trong Luân Hồi, không thể nào thoát thân, vĩnh viễn quên mất chính mình, cho đến khi thân thể hủ hóa, triệt để vẫn lạc.

Mà cùng lúc độ tam trọng Luân Hồi kiếp, việc này không ai dám tưởng tượng nổi, từ xưa đến nay, ngoại trừ Băng Chủ ra, dường như không còn người nào có thể thành Tổ.

Theo hai mắt hắn đóng lại, nguyên lực chấn động quanh người bắt đầu tán thành vô hình, thậm chí ngay cả khí tức của hắn lúc này cũng triệt để tiêu tán.

Chợt có mây mù bay đến, bao phủ lấy thân hình của hắn, giờ khắc này, hắn giống như biến mất khỏi thiên địa này, không còn chút cảm giác nào.

Bên vách núi, mọi người nhìn thấy khí tức Lâm Động biến mất, cũng biết hắn đã bắt đầu độ Luân Hồi Kiếp, lúc này Tiểu Điêu vung tay áo lên, một đạo hào quang chói mắt đem cả ngọn cô phong kia ngăn cách hoàn toàn.

– Tiếp theo phải dựa vào chính bản thân hắn rồi.

Tiểu Điêu nhìn về phía đám người Lăng Thanh Trúc, nói.

– Lâm Động ca nhất định sẽ thành công!

Thanh Đàn vô cùng khẳng định nói, đối với Lâm Động, nàng thủy chung vẫn luôn có một loại tin tưởng mù quáng.

Lăng Thanh Trúc cũng mỉm cười, nói khẽ:

– Lần này chỉ e sẽ mất không ít thời gian, ta cũng nhân cơ hội này tu luyện một phen.

Nàng thoáng nhìn qua thân ảnh như hiện trên đỉnh cô phong, lần nào cũng là một mình ngươi, lần này, hãy để ta giúp đỡ ngươi.

Thân hình nàng khẽ động, cũng xuất hiện trên một tòa tiểu sơn khác, ngồi xếp bằng xuống, đôi mắt đẹp khép hờ, một loại chấn động huyền ảo lẳng lặng lan tràn.

– Chúng ta hãy yên tĩnh theo dõi thôi.

Tiểu Điêu thấy vậy than nhẹ một tiếng, bây giờ điều mà bọn hắn có thể làm đó chính là chờ đợi mà thôi.

Thời gian trôi qua như thoi đưa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua trong thiên địa, mà theo thời gian trôi qua, loại cảm giác áp bách trong thiên địa ngày càng đậm, bởi vì càng ngày càng có nhiều người cảm giác được đạo thân ảnh hủy diệt trong hư vô kia đến gần.

Đối diện với thân ảnh hủy diệt đó, vô số người trong thiên địa đều một lòng hoảng sợ, nếu không phải tại Loạn Ma Hải vẫn còn một tia hi vọng, chỉ e thiên địa hiện nay đã triệt để đại loạn rồi.

Càng ngày càng có nhiều cường giả bắt đầu chạy đến Loạn Ma Hải, bọn họ rất muốn biết, Băng Chủ đến cùng có thể thành công tiến vào Tổ cảnh hay không.

Loạn Ma Hải cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt chưa từng có, đặc biệt là vùng biển chứa đại trận, gần như mỗi một hòn đảo gần đó đều đông nghịt người, từng đạo ánh mắt khẩng trương và lo lắng không ngừng nhìn lên không trung.

Tại trung tâm đại trận khổng lồ, tòa băng điêu kia vẫn như trước, không có bất kỳ chấn động nào, nàng giống như một cái động không đày, không ngừng quán chú năng lượng kinh khủng, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu thức tỉnh.

Loại tình huống này, không phải nghi ngờ khiến người khác có chút bất an, nhưng lúc này, bọn hắn ngoại trừ chờ đợi ra, không còn biện pháp nào khác.

Thời gian nhoáng cái đã trôi qua nửa năm.

Lúc này Loạn Ma Hải đã có chút bất an, hậu sơn yên tĩnh tại Thanh Dương trấn laij không có gợn sóng nào quá lớn, đạo thân ảnh trên đỉnh cô phong bất tri bất giác đã phủ đầy bụi.

Đám người Tiểu Điêu đứng trên vách núi chờ đợi, nửa năm này, thân thể Lâm Động xuất hiện biến hóa không nhỏ, lúc ban đầu, thân thể của hắn dùng một loại tốc độ kinh người trở nên già yếu, tóc đen cũng trở nên xám trắng, một lại tử khí nồng đậm tản mát ra.

Trái tim bọn hắn như nhảy đến tận cổ, chỉ có điều cũng may là lúc loại lão hóa này đạt đến tận cùng thì bắt đầu có dấu hiệu khôi phục trở lại, chỉ có điều loại khôi phục này lại khiến cho gương mặt thành thục kiên nghị trở nên trẻ trung non nớt, bộ dạng lúc này không khác gì Lâm Động còn trẻ năm xưa.

Về sau, thân thể Lâm Động không ngừng lão hóa và trẻ lại trở thành một loại chuyển biến kỳ diệu cực đoan, mà đám người Tiểu Điêu cũng mơ hồ cảm nhận được bên trong biến hóa bên ngoài này, cơ thể Lâm Động đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mà nguyên nhân của loại biến hóa này, tất nhiên là vì tôi luyện một hồi trong Luân Hồi.

Loại tôi luyện này, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng lại hung hiểm đến mức bất kỳ kẻ nào cũng phải sinh lòng sợ hãi.

Thời gian trôi qua như nước, băng điêu ở Loạn Ma Hải và đạo thân ảnh không ngừng lão hóa cùng trẻ lại ở Thanh Dương trấn vẫn không hề có dấu hiệu thức tỉnh.

Mà một nhoáng thời gian này đã là năm tháng.

Không khí trong thiên địa trở nên cực kỳ khẩn trương, một loại không khí không thể hình dung, vô số người thậm chí dừng tất cả mọi chuyện, Loạn Ma Hải bắt đầu trở nên rối loạn.

Vô số đạo ánh mắt chờ mong và cuồng nhiệt nhìn lên băng điêu trên bầu trời, thậm chí còn có người bắt đầu quỳ lạy, khẩn cầu kỳ tích xuất hiện.

Thời gian càng ngày càng ít, bởi vì chẳng biết từ lúc nào, trong hư vô xa xôi kia, phảng phất như có một vết nứt cực kỳ khổng lồ đang bị chậm rãi xé rách.

Đằng sau khe hở đó, ma khí bắt đầu cuồn cuộn, giống như một con mắt tà ác, hờ hững nhìn mảnh thiên địa mà hắn từng đặt chân qua.

Trong Loạn Ma Hải, biển người tràn lên, nơi đây lúc này rõ ràng đã trở thành nơi thu hút sự chú ý nhất cả trời đất.

Vô số người đến đây mang theo hy vọng và những lời nguyện cầu, ngẩng lên nhìn trận pháp khổng lồ trên không trung. Trung tâm trận pháp là một bức tượng băng sống động như thật đang ngồi, khoảng không xung quanh cũng như bị đóng băng cả.

Bất cứ ai cũng nhận thấy bên trong bức tượng vẫn còn khí tức.

Họ cũng không dám tới kiểm tra, một năm nay, nỗi tuyệt vọng lan toả khắp không gian, chính bức tượng băng này đã duy trì sự yên bình cho cả thế gian này.

Họ không thể tưởng tượng được nếu bên trong bức tượng băng kia không còn khí tức nữa thì mọi người sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Nhưng cách nghĩ này dù sao cũng có chút “bịt tai trộm chuông”, dù là thành công hay thất bại thì cuối cùng vẫn sẽ có kết quả, vì nguy cơ đó đã sắp đến gần.

Trên mặt biển rộng lớn, biển người đen kịt kéo dài đến tận cuối tầm mắt. Lúc này họ không nhìn lên bức tượng mà mang sự sợ hãi nhìn về phía bầu trời xa.

Bầu trời xanh lam lúc này đã tối sầm lại, thậm chí có người còn nhìn thấy dường như có một vết nứt đang lan ra.

Phong ấn Vị Diện bên ngoài khe nét đó cũng ngày một ảm đạm.

Vị trí của phong ấn Vị Diện vốn dĩ cách nơi đây rất xa, cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cũng không thể tới, nhưng lúc này họ đã thật sự nhìn thấy khe nứt Vị Diện, rõ ràng đó là do phong ấn đang yếu đi, ma khí đang dần thẩm thấu ra ngoài. Cuối cùng, kẻ huỷ diệt đã sắp tới.

Trời đất tối sầm, vô số người vẻ mặt đầy bi thương, lẽ nào kiếp nạn này thật sự không tránh được sao?

Một số người nhìn vào trong trận pháp, bức tượng băng vẫn không hề động đậy, đã một năm rồi…tiêu hao sức mạnh của bao nhiêu cường giả nhưng không hề xuất hiện kỳ tích như họ nghĩ, lẽ nào thật sự thất bại?

Không khí bi thương và tuyệt vọng bao trùm cả trời đất.

– Á? Đó là gì vậy?

Đột nhiên có người kêu lên thất kinh, mọi người ngâng lên nhìn thì vẻ mặt đầy kinh hãi.

Vì ở khe nứt lúc này đã có ma khí tà ác đến cực điểm đang chui ra khỏi phong ấn.

Ma khí vừa xuất hiện đã khiến mặt trời tối lại, rồi phong ấn Vị Diện xuất hiện một vết rạn.

Vết rạn ấy vừa xuất hiện, vô số người chết lặng, vì họ nhìn thấy phía sau khe nứt dường như có một con mắt khổng lồ không chút cảm xúc nhìn về phía họ.

Con mắt khổng lồ tà ác đó khẽ chuyển động là mọi người đều thấy hàn ý lướt qua. Nguyên lực trong cơ thể họ cũng như đông đặc lại.

Vô số người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, kẻ có thực lực khủng bố như vậy, ngoài Dị ma Hoàng đã bị Phù Tổ đại nhân phong ấn thì còn là ai?

Con mắt ấy lạnh lùng quét khắp không gian, rồi nhanh chóng dừng lại ở bức tượng băng ở trung tâm trận pháp.

Khi nhìn thấy bức tượng ấy, con mắt tà ác khổng lồ kia cuối cùng cũng dao động, rõ ràng hắn cảm nhận được sự quen thuộc từ đó.

Uỳnh uỳnh!

Bên ngoài bầu trời dường như có tiếng sấm sét, mọi người đều cảm nhận được ánh mắt đó đang dừng lại ở bức tượng băng, điều này khiến da đầu họ tê dại.

– Hắn muốn làm gì?

Có người kêu lên thất thanh, chỉ thấy chỗ phong ấn có ma khí cuộn trào, biến thành một cái ma chưởng trắng nhợt.

Bàn tay đó to lớn vô cùng, ma khí tà ác uốn lượn xung quanh tạo gây cho người ta cảm giác về sự huỷ diệt.

Bàn tay trắng nhợt đó thò ra khỏi phong ấn, nhằm thẳng đại trận mà đánh xuống.

Hắn muốn huỷ diệt Băng Chủ đang xung kích Tổ Cảnh!

Chương 1303 : Thành công hay không

Rõ ràng hắn đã cảm nhận được mục đích Băng Chủ muốn xung kích Tổ Cảnh để chống lại hắn.

Tình huống này hắn không thể để xảy ra lần thứ hai!

– Hắn muốn định ra tay với Băng Chủ!

Mọi người kêu lên, ánh mắt đỏ ngầu, Băng Chủ xung kích Tổ Cảnh đã là niềm hy vọng cuối cùng của họ, nếu bị gián đoạn thì họ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa.

– Chặn hắn lại!

Vô số cường giả gầm lên, tuy trong lòng sợ hãi nhưng trước sự tuyệt vọng họ lại trở nên điên cuồng. Chỉ thấy vô số tiếng xé gió vang lên, vô vàn quang ảnh lao tới, nguyên lực chói loà bùng nổ đánh về phía bàn tay khổng lồ kia.

Rầm rầm rầm!

Hàng nghìn vạn đòn công kích oanh kích lên bàn tay trắng nhợt, thế nhưng không khiến nó dao động chút nào. Bàn tay ấy không hề để tâm những đòn công kích nhẹ hều kia, xông thẳng tới đại trận.

Uỳnh!

Hải vực bên dưới tách ra, một vong xoáy vạn trượng xuất hiện, nước biển trong vòng mấy chục vạn trượng đều bị đẩy ra.

Tốc độ của bàn tay kia cực nhanh, xuyên qua trùng trùng trở ngại, cuối cùng đánh lên trận pháp trước vô số ánh mắt tuyệt vọng.

Rắc!

Trận pháp căn bản không tạo ra được trở ngại gì, quầng sáng cuối cùng lập tức nổ tung, tất cả cường giả Luân Hồi Cảnh đều hộc máu, bay ngược ra đầy thê thảm rồi rơi xuống biển.

– Chặn hắn lại!

Sáu người Sinh Tử Chủ đột nhiên mở mắt, một tiếng hô vang lên, thủ ấn biến hoá rồi chạm vào nhau, một luồng năng lượng khủng bố cuộn trào.

– Tổ chi thủ hộ!

Ánh sáng hùng hồn lan toả khắp cơ thể họ, biến thành một đạo quang ảnh bọc quanh họ.

Bàn tay tái trắng kia rơi lên quang ảnh, cuối cùng rung lên, quang ảnh kia chỉ kiên trì được trong chốc lát là bắt đầu rạn nứt.

Mũi mấy người Sinh Tử Chủ đều chảy máu, chỉ một bàn tay thò ra từ phong ấn Vị Diện cũng đã khủng bố như vậy, thật không hổ là kẻ khiến sư phụ phải thiêu đốt Luân Hồi mới đối phó được.

Rầm!

Máu chảy ra ngày một nhiều, cảm nhận được quang ảnh sắp vỡ tan, mấy người Sinh Tử Chủ đều hiện vẻ bất lực, họ đã gắng hết sức rồi.

Rắc!

Quang ảnh ngay sau đó đã nỏ tung, cả sáu người Sinh Tử Chủ đều có máu chảy ra từ thất khướu, rồi họ như những chú chim gãy cánh rơi thẳng từ trên trời xuống.

Khi rơi xuống họ đã thấy bàn tay to lớn kia cuối cùng đã đánh lên bức tượng băng.

Mọi thứ vậy là hết sao?

Trong đầu họ loé lên suy nghĩ đó, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực trào dâng!

– Hết rồi sao?

Mọi cường giả nhìn thấy thế lòng lạnh toát, ánh mắt dường như mất đi mọi thần thái, trong lòng dường như có âm thanh giòn tan của tiếng hy vọng vỡ vụn.

Tất cả đều sững sờ chết lặng, dường như sắp gục ngã.

Rắc!

Vào khoảnh khắc không gian tĩnh lặng, bỗng có âm thanh giòn tan vang lên, dường như là tiếng băng vỡ…

Một số ánh mắt sững sờ nhìn sang, toàn thân họ run rẩy, chỉ thấy bên dưới bàn tay khổng lồ kia là những mảnh vụn băng rơi xyống. Một thân ảnh đóng băng một năm nay hiện thân mái tóc dài tung bay theo gió.

Uỳnh!

Ánh sáng mà lam lạnh cuồn cuộn chống lại bàn tay của Ma Hoàng, rồi băng tuyết trào dâng, bàn tay của Ma Hoàng bị đẩy lùi.

– Băng Chủ!

– Băng Chủ tỉnh lại rồi!

– Thành công rồi?

Vô số người chấn kinh nhìn cảnh tượng đó, công kích của Ma Hoàng cuối cùng đã bị chặn đứng và đẩy lùi. Cả Loạn Ma Hải lập tức bùng nổ tiếng hoan hô vang như sấm dậy, mặt biển nổi sóng cuồn cuộn.

Trước những ánh mắt kích động gần như run rẩy kia, thân ảnh băng lạnh kia bay lên trời, hàn khí khủng khiếp lan toả khắp trời đất.

Rắc!

Mặt biển phía dưới lập tức đóng băng trong phạm vi mấy chục vạn trượng, thứ sức mạnh khủng bố khó lòng hình dung đó khiến ánh mắt mọi người đều ngập tràn niềm vui.

Vút!

Thân ảnh kia bay tới, rồi nàng tung một chưởng đánh thẳng lên bàn tay của Ma Hoàng.

Rầm!

Trời đất cũng như sụp đổ trước sự đối đầu này, bàn tay Ma Hoàng lại bị đẩy lùi, từng tầng băng kiên cố lan toả trên bàn tay tái nhợt đó, cuối cùng đóng băng nó hoàn toàn.

Bàn tay Ma Hoàng rung lên kịch liệt rồi bắt đầu thu về, rất nhanh đã rút vào trong phong ấn, hàn khí theo sát phía sau bịt chặt khe hở phong ấn lại.

– Là sức mạnh của Tổ…

– Nhưng vẫn chưa bằng Tổ Phù. Sau bao nhiêu năm, Vị Diện này của các ngươi, ngươi là mạnh nhất sao?

– Một tháng sau chân thân của bản hoàng sẽ giáng lâm. Đó sẽ là ngày tận thế của các ngươi!

Khi khe hở bị đóng băng lại, một giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc vọng ra vang khắp không gian.

Vô số người vì giọng nói ấy mà trào dâng sự sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh trên không trung thì ánh mắt lại sáng bừng lên, chỉ cần có Băng Chủ bảo vệ, chắc sẽ chặn được Dị Ma Hoàng phải không?

Vô số ánh mắt cuồng nhiệt và đầy hy vọng nhìn về thân ảnh ấy, một số người thậm chí còn quỳ xuống. Lúc này nàng như trở thành thần linh trong mắt họ.

Trên không trung, Ứng Hoan Hoan nhìn phong ấn đã tàn tạ, sắc mặt có chút nhợt nhạt, thân hình khẽ run lên, một ngụm máu chảy ra từ miệng, nhưng nó lại có màu lam.

Thân thể Ứng Hoan Hoan lảo đảo như muốn ngã, rồi trước bao ánh mắt kinh hãi, bay ngược ra sau, huyết vụ không ngừng phát nổ trên cơ thể.

Hậu sơn của Thanh Dương Trấn ở nơi xa xôi, thân ảnh phủ đầy bụi trần trên đỉnh một ngọn núi đột nhiên mở mắt, ngân quang quanh người đột nhiên biến mất.

Phía trên bầu trời Loạn Ma Hải, thân thể Ứng Hoan Hoan rơi xuống, nàng nhắm mắt, không hề có ý nghĩ khống chế cơ thể, rồi nàng cảm giác mình rơi vào một vòng tay đầy thân thuộc.

Nàng mở mắt thì thấy gương mặt đã in sâu trong linh hồn nàng.

– Huynh đến rồi.

Nàng nhìn hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng.

– Muội…thất bại rồi sao?

Lâm Động ôm lấy nàng, nhìn vệt máu nơi khoé miệng, tim không kìm được nhói lên. Hắn có thể cảm nhận được, dù thực lực Ứng Hoan Hoan đã đạt đến mức khủng bố nhưng rõ ràng vẫn chưa bước vào Tổ Cảnh, nếu không thì nàng đã không bị Dị Ma Hoàng đả thương thế này.

Lúc này Ứng Hoan Hoan cuộn mình như chú mèo con trong lòng Lâm Động, gương mặt mát lạnh áp vào khuôn nực ấm áp của hắn, khoé miệng nhướn lên cười, đôi tay khẽ vòng quanh cổ Lâm Động, khẽ vươn cổ lên, đôi môi mềm mại áp lên môi Lâm Động, nước mắt thuận theo má chảy xuống.

– Không…muội thành công rồi!

– Thành công rồi?

Cảm nhận sự dịu dàng và lành lạnh từ đôi môi kia, Lâm Động khựng người rồi thấy gương mặt nở nụ cười nhưng hai hàng nước mắt chảy dài, trong lòng run lên.

– Nàng có ý gì?

Ứng Hoan Hoan rời khỏi vòng tay Lâm Động, khẽ vuốt má hắn:

– Huynh vượt qua tầng Luân Hồi Kiếp thứ ba rồi sao…xin lỗi, muội không ở bên huynh.

Nàng lùi hai bước, nhìn xuống biển người đang nhìn mình đầy mong chờ:

– Hiện giờ ta chưa thật sự đạt đến Tổ Cảnh, nhiều nhất chỉ là Bán Tổ Cảnh, vẫn còn cách Tổ Cảnh rất xa.

Loạn Ma Hải dần yên tĩnh, mọi người nghe vậy mà thất thần, Bán Tổ? Là sao?

– Với thực lực hiện tại ta vẫn không phải đối thủ của Dị Ma Hoàng. Một tháng sau, khi chân thân của hắn giáng lâm, ta không còn khả năng ngăn bước chân hắn nữa.

Vô số người sắc mặt tái nhợt, chút hy vọng le lói trong mắt họ đang dần tắt, lẽ nào hy vọng cuối cùng của họ chấm dứt tại đây?

Chương 1304 : Cầu nguyện

Băng Chủ không bước vào Tổ Cảnh như kỳ vọng mà chỉ là Bán Tổ Cảnh, chỉ khác nhau một chữ thôi nhưng khoảng cách một trời một vực.

– Thật sự là…đến ngày tận thế rồi sao?

Vô số người lẩm nhẩm, trong tim trào dâng sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Sinh Tử Chủ bọn họ nhìn lên trời lòng đầy cảm thám.

– Không đạt tới Tổ Cảnh cũng không sao. Chúng ta liên thủ cùng với sức mạnh của họ chưa chắc đã không thể đấu một trận với Dị Ma Hoàng!

Lâm Động nhìn thân thể khẽ run lên của Ứng Hoan Hoan, bao kỳ vọng của mọi người như ngọn núi nặng nề đè lên đôi vai mỏng manh của nàng, áp lực và trách nhiệm đó đủ để người ta không thở nổi.

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, khẽ cười:

– Thật ra muội đã sớm biết có kết quả này, dù tập hợp những sức mạnh này cũng căn bản không thể khiến bất cứ ai bước vào Tổ Cảnh, hơn nữa cưỡng ép sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Giờ muội không thể bước vào Tổ Cảnh được nữa. Muốn đạt được Tổ Cảnh thật sự đâu có dễ. Nhưng đó cũng là trong dự liệu, vì thế thật sự muội vẫn thành công.

Lâm Động sừng sờ nhìn Ứng Hoan Hoan.

– Vì muội biết kết quả này nên muội mới không đồng ý việc huynh thay thế muội. Xin lỗi, không phải muội muốn phủ nhận nỗ lực của huynh, những gì huynh làm, muội đều biết hết…

Ứng Hoan Hoan che miệng, giọng nói có phần nghèn nghẹt, nước mắt chảy ra nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy nhu tình.

Mọi người sững người nhìn thân ảnh ấy, nàng lúc này dường như không phải chúa cứu thế mà họ kỳ vọng mà là một cô gái bình thường yếu đuối mà đáng thương.

– Rốt cuộc muội muốn làm gì?

Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan nói.

Ứng Hoan Hoan lau nước mắt, nhìn Lâm Động, nở nụ cười:

– Muội muốn huynh trở thành Phù Tổ thứ hai.

Lâm Động giật mình, vô số cường giả phía dưới cũng kinh ngạc, nói vậy là ý gì?

– Cho ta một chút thời gian, ta sẽ làm được!

Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, trong lòng thấy bất an.

– Nhưng…chúng ta không còn thời gian nữa rồi.

Ứng Hoan Hoan ngẩng lên, phong ấn Vị Diện đang nhanh chóng tối lại, tầng băng trên đó cũng đang tan chảy, rõ ràng Dị Ma Hoàng đang toàn lực công phá phong ấn.

– Xin lỗi vì muội vẫn gạt huynh. Muội bảo huynh vào Tổ Cung Khuyết ngưng tụ Thần Cung, còn ép huynh vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp…Muội thật sự đáng ghét…

NỤ cười của Ứng Hoan Hoan đầy thê lương, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, những giọt máu màu lam lạnh như những viên ngọc băng nhỏ xuống.

– Sức mạnh của muội mà sư phụ nói không phải là muội có khả năng đạt tới Tổ Cảnh mà là có thể giúp người khác đạt đến mức đó. Thật ra thế gian này còn cứu được, đương nhiên, tiền đề là muội phải đạt đến Bán Tổ Cảnh.

Lâm Động nghiến răng nhìn Ứng Hoan Hoan chăm chăm.

– Ta không muốn làm Tổ Phù thứ hai, ta rất ích kỷ, vì thế ta cũng không muốn cứu trời đất này, ta chỉ muốn ở bên người ta thương, dù có cùng diệt vong cũng không hối hận.

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, dường như nhìn xuyên được tim hắn, nàng khẽ căn môi, nghẹn ngào nói:

– Nhưng…muội chỉ muốn huynh sống.

Muội chỉ muốn huynh sống.

Lâm Động như bị lôi kích, vẫn là câu nói quen thuộc đó, nhiều năm trước ở Dị Ma Vực, trong tuyệt cảnh, thiếu nữ ấy cũng nói với hắn như vậy. Một câu nói đơn giản nhưng khiến trái tim Lâm Động như vỡ tan thành từng mảnh.

– Rốt cuộc muội muốn làm gì?!

Lâm Động run lên, lặp lại câu nói vừa rồi, hắn nhìn Ứng Hoan Hoan:

– Muội không thể nghe ta một lần sao?

– Muội thật sự không muốn vậy…Nhưng thật sự còn có cách khác sao? Thật ra, ngay từ đầu mọi thứ đã được quyết định, muội căn bản không thể thay đổi được điều gì…

Mắt Ứng Hoan Hoan đỏ hoe, khoang mặt ầng ậc nước.

– Xin lỗi…muội chỉ cần huynh sống cho tốt.

Ứng Hoan Hoan chầm chậm bước lùi ra sau, trong lúc ấy, mái tóc nàng dần trở nên đen tuyền, đôi mắt lam cũng trở lại màu đen nháy trước kia. Khoảnh khắc này dường như cô thiếu nữ nhí nhảnh hoạt bát năm xưa lại xuất hiện.

Sinh Tử Chủ mấy người phía dưới thấy Ứng Hoan Hoan như vậy, sắc mặt đều kịch biến.

Lâm Động cũng cảm nhận được bất ổn, thân hình lao về phía Ứng Hoan Hoan.

Phụt!

Nhưng khi hắn vừa xông tới thì không gian xung quanh lập tức đông cứng, hàn băng biến thành dây leo quấn quanh người Lâm Động rồi băng tuyết ngưng tụ phía dưới chân hắn biến thành đoá băng liên khổng lồ.

Dù Lâm Động đã ngưng tụ Thần Cung, vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp cũng khó lòng kháng cự sức mạnh nay. Dù tốc độ tu luyện của hắn có thể xếp thứ ba từ cổ chí kim nhưng dù sao thời gian tu luyện cũng quá ngắn, đó là nhược điểm cua rhắn. Nếu cho hắn thêm thời gian chắc chắn hắn sẽ chạm tới Tổ Cảnh!

Nhưng hắn không còn thời gian nữa!

– Ứng Hoan Hoan, muội mà làm bừa ta sẽ không tha cho muội đâu!

Lâm Động mắt đỏ quạch gầm lên.

Ứng Hoan Hoan khẽ cười, rồi nhắm mắt lại.

Từ rất xa xua.

Một lão nhân bế ra một bé gái mới sinh từ trong băng sơn vạn năm.

Bé gái ấy lớn dần, trở thành cô bé cột tóc đuôi ngựa.

– Băng nhi, con có sức mạnh rất lớn, có lẽ rất lâu sau này, khi sư phụ không còn nữa thì con phải bảo vệ thế gian này.

Lão nhân dịu dàng nhìn bé gái, cười nói.

– Tại sao sư phụ lại không còn?

Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, ánh mắt đầy ngây thơ.

Lão nhân cười:truyện Kiếm Hiệp

– Chỉ có điều sức mạnh này cần con hoàn toàn cam tâm tình nguyện để thích phóng. Hơn nữa con sẽ phải trả giá rất lớn, nó có thể là cả tính mạng con. Nếu lúc ấy con tìm được người khiến mình cam tâm tình nguyện hy sinh thì hãy cứu sinh linh trên trời đất này.

Cô bé chớp chớp mắt:

– Nếu không tìm được thì sao ạ? Sao phải hy sinh tính mạng cho người khác chứ, con không thích!

– Nếu không tìm thấy thì đó là kiếp nạn của thế gian này. Lời hứa của sư phụ với con cũng không thực hiện được rồi.

– Ồ.

Cô bé ôm miếng băng cắn một miếng, đuôi tóc lắc lư, tại sao lại phải hy sinh cho người khác? Tuy còn nhỏ nhưng sự lạnh lùng trong nội tâm khiến cô bé cho rằng việc đó có lẽ sẽ không xảy ra.

– Sư phụ…cuối cùng, con tìm được người con cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả rồi…Băng nhi rất vui…

Ký ức xa xôi hiện về, Ứng Hoan Hoan lẩm nhẩm trong lòng, nụ cười của nàng dần ấm áp, hai tay nàng áp vào nhau tạo nên ấn pháp.

– Ta lấy linh hồn ta cầu nguyện..

– Dùng thân thể ta…

– Dùng linh hồn ta…

– Dùng máu của ta…

Giọng nói ấy dường như khúc ca dao cổ xưa vang vọng tới mọi ngóc ngách trong trời đất. Tứ đại Huyền Vực, Loạn Ma Hải, Yêu Vực, vô số người ngẩng lên, dường như có cảm ứng gì đó nhìn về hướng đó.

– Hạo thiên địa chi linh, thần hoá, Tổ chi lộ!

Khi chữ cuối cùng vang lên, thân thể Ứng Hoan Hoan rung lên dữ dội, trời đất bắt đầu rung chuyển, bầu trời sáng loà, dường như có vô số đạo linh quang bắn ra hoá thành một tấm màn ánh sáng khổng lồ phía trên bầu trời Loạn Ma Hải.

Linh quang cuối cùng chảy vào đoá băng liên dưới chân Lâm Động, băng liên bắt đầu sáng rực lên…

Thế nhưng Lâm Động không hề để tâm, hắn kinh hãi nhìn Ứng Hoan Hoan, vì trên người nàng bắt đầu cháy lên ngọn lửa màu lam.

Cuối cùng hắn cũng biết Ứng Hoan Hoan muốn làm gì. Nàng đang thiêu đốt bản thân, dùng sức mạnh lớn nhất của mình để trợ giúp hắn thành Tổ, chỉ có điều, cái giá rõ ràng là tính mạng của nàng.

Hắn giờ đã hiểu tại sao ở Tây Huyền Vực nàng lại lạnh lùng cự tuyệt hắn…Vì căn bản không phải trận pháp xung kích Tổ Cảnh gì đó, mà là kế hoạch để nàng có thể dùng đến sức mạnh này!

Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến lúc này!

– Dừng lại!

– Nàng dừng ngay lại cho ta!

– Ứng Hoan Hoan!

Mắt Lâm Động đỏ quạch, hắn điên cuồng giãy giụa, gầm thét đầy phẫn nộ, tiếng thét như dã thú vang khắp không gian.

Mấy người Viêm Chủ thấy thế sắc mặt kịch biến, định lao tới nhưng Sinh Tử Chủ đã ngăn lại:

– Đây là lựa chọn của muội ấy, đừng làm phiền.

– Tại sao lại như vậy?

Sắc mặt Viêm Chủ trắng bệch, lẩm nhẩm.

– Vậy chúng ta…còn cách nào khác sao? Tổ Cảnh không phải dễ dàng mà đạt được. Ngay tiểu sư muội cùng phải dùng cách này mới khiến Lâm Động bước vào Tổ Cảnh. Chỉ như vậy mới tránh được kiếp nạn lần này.

Sinh Tử Chủ quệt nước mắt.

Viêm Chủ bọn họ trầm mặc không nói, nhìn lên bầu trời với đôi mắt đỏ hoe.

Ngọn lửa màu lam rừng rực cháy, Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động đang điên cuồng giãy giụa, nước mặt trào ra khỏi khoé mắt.

– Xin lỗi huynh….Muội không muốn bảo vệ trời đất gì cả, cũng không muốn làm chúa cứu thế, nhưng…muội muốn huynh sống…

– Lâm Động, cảm ơn huynh đã khiến muội thích huynh từ trước khi muội thức tỉnh…cũng cảm ơn huynh đã cho muội nhiều điều tốt đẹp như vậy. Huynh đã cho muội biết, trái tim dù có lạnh lùng mức nào rồi cũng sẽ có lúc nở hoa.

– Huynh từng hỏi muội là Băng Chủ hay Ứng Hoan Hoan…

– Giờ muội cho huynh biết…Đồ ngốc, làm gì có Băng Chủ nào. Muội vẫn luôn là Ứng Hoan Hoan.

Ngọn lửa bọc quanh toàn thân Ứng Hoan Hoan, giọng nói nghẹn ngào của nàng vọng ra.

– A! A! A!

Lâm Động thét lên, tiếng kêu mang đầy sự đau đớn, bất lực, khiến mọi người ai cũng đỏ hoe mắt.

Vút!

Đoá băng liên lúc này bắn ra ánh sáng vạn trượng rồi những cánh hoa bắt đầu gập vào, tầm mắt Lâm Động dần trở nên mơ hồ, ý thức bắt đầu chìm vào bóng tối.

Khi tầm mắt sắp hoàn toàn tối lại thì dường như có một thân ảnh hiện ra.

Nàng chắp tay sau lưng, đuôi tóc đen lắc lư đầy hoạt bát. Trên gương mặt là nụ cười gian xảo, tinh quái, giống như lần đầu gặp ở Đạo Tông nhiều năm trước.

Chương 1305 : Luân hồi

Cùng với cơn đau xé gan xé phối, bóng tối nhấn chìm thần trí của Lâm Động, ý thức của hắn rơi vào bóng tối vô tận, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng gầm thét của dã thú vọng ra.

Không biết những âm thanh đó kéo dài trong bao lâu rồi cuối cùng yếu đi, dường như chủ nhân của tiếng gầm đó đã mệt nhoài.

Ánh sáng chói loà bỗng bắn ra từ trong bóng tối bao bọc lấy ý thức trầm luân trong đó. Ánh sáng giống như vô số cảnh tượng loé lên rồi biến mất, mỗi cảnh tượng dường như đều là một vòng luân hồi.

Ý thức của Lâm Động bị những vòng xoáy luân hồi kéo vào, rồi hắn mất hoàn toàn ý thức, cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả khi hắn vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.

Luân hồi chuyển động, ý thức cuối cũng vẫn không thể thoát ra được. Ý thức của hắn như bị chiếm đoạt, một thứ ký ức mới xâm chiếm hắn.

Luân hồi lần đầu, hắn vẫn là Lâm Động của Thanh Dương Trấn, hắn vẫn đang nỗ lực tu luyện để lấy lại công đạo cho phụ thân. Nhưng lần này hắn không có Tổ Thạch mà chỉ là một thiếu niên cố chấp bình thường của Lâm gia.

Hắn nỗ lực tu luyện, muốn báo thù với thiên tài của Lâm thị tông tộc.

Nhưng lần này hắn không có sự nhẫn nhịn từng có, tuy bằng nỗ lực của mình hắn đã khiến Lâm gia trở hanh gia tộc mạnh nhất trong Thanh Dương Trấn, nhưng cuối cùng vì tiết lộ thù hận với Lâm Lang Thiên mà dẫn đến sát cơ.

Máu lửa lan tràn khắp Lâm gia.

Những kẻ mặc phục sức của Lâm thị tông tộc sắc mặt lạnh lùng đâm trường kiếm vào người Liễu Nghiên, máu tươi chảy ra nhưng bà vẫn cố kêu lên với cậu thanh niên ở phía xa đang sững sờ nhìn cảnh tượng đó:

– Động nhi, mau chạy đi!

Trong lòng hắn trào dâng sự sợ hãi, rồi hắn nhìn thấy một nam tử gương mặt tuấn dật bước tới, trên thanh trường kiếm của hắn vẫn còn dính máu người thân của cậu.

– Ngươi chính là Lâm Động muốn báo thù ta?

Nam tử tuấn dật đó đứng trước mặt Lục Phong, cười chế giễu, ánh mắt như nhìn một con kiến nhỏ bé.

– Ta phải giết ngươi!

Mắt Lâm Động đỏ quạch, thù hận từ tận xương tuỷ trào dân, hắn gầm lên xông tới Lâm Lang Thiên, nhưng chỉ thấy nụ cười đầy chế giễu của Lâm Thang Thiên.

– Một kẻ trong phân gia ti tiện, đến cấp bậc cao thấp cũng không phân biệt được. Ở lại thế gian này chỉ sỉ nhục thanh dang của Lâm thị tông tộc mà thôi.

Tiếng chế giễu vang lên bên tai Lâm Động, rồi mũi kiếm sắc lạnh không chút do dự xuyên qua cổ hắn, máu tươi phun ra, hắn ngã gục ra đất, trong bể máu hắn nhìn thấy Lâm Tiêu, Lâm Chấn Thiên, tất cả đều ngã ở cách đó không xa, rồi lưỡi đao chém xuống cổ.

Từng cái đầu rơi xuống, trong đôi mắt mở trừng trừng là sự tuyệt vọng không cam tâm.

Tầm nhìn của hắn dần tối lại, cuối cùng đem theo sự hối hận vô tận biến mất.

Có một kiếp không có thù hận với Lâm Lang Thiên, hắn thiên phú hơn người, cuối cùng nhờ vào nỗ lực của bản thân đã đưa Lâm gia trở về tông tộc, cuối cùng hắn cũng trở thành người nổi bật nhất trong tông tộc.

Sau đó dưới sự quản lý của hắn, Lâm thị trở thành gia tộc cường đại nhất vương triều Đại Viêm. Còn hắn cũng là đệ nhất trường giả vương triều Đại Viêm.

Chỉ là, kiếp này không có Ứng Hoan Hoan, cũng không có Lăng Thanh Trúc.

Cuối cùng, khi tuổi thọ đến cực hạn, trước bao ánh mắt bi thương mà kính sợ của tộc nhân Lâm thị, hắn nằm trong quan tai, chỉ là vào khoảnh khắc tầm nhìn chìm vào bóng tối, hắn mơ hồ cảm nhận được dường như mình đã mất đi thứ gì vô cùng quan trọng.

Luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, giống như kéo dài mãi không có điểm dừng. Ý thức của Lâm Động rơi vào luân hồi, không tìm lại được bản thân thực sự nữa.

Hắn từng quang vinh, từng thấp kém, từng được người khác kính sợ, cũng từng bị chế nhạo, nhân sinh muôn hình vạn trạng, chịu đựng tất cả.

Hắn như cái xác không hồn đi qua hết kiếp này đến kiếp khác, chỉ đến lúc sinh mệnh đến tận cùng hắn mới cảm thấy dường như hắn vẫn chưa tìm thấy điều gì đó, cũng như vậy, hắn chưa tìm được chính mình.

Lại một kiếp nữa, hắn gặp Lăng Thanh Trúc, nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, giữa hai người không xảy ra việc hoang đường trong thạch mộ đó. Lăng Thanh Trúc vẫn là tiên nữ cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một trong vô số người ngưỡng vọng nàng.

Kiếp này hắn vô cùng bình thường, chết mà không gây dựng được thành tựu gì.

Luân hồi lại xoay chuyển, không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, nhưng ý thức ngày một vẩn đục, dường như sẽ mãi mãi trầm luân trong luân hồi.

Hết kiếp này đến kiếp khác.

Kiếp này hắn lại thành đệ tử Đạo Tông, rồi hắn gặp một thiếu nữ hoạt bát với mái tóc đuôi ngựa đen nhánh.

Nàng vẫn là tiểu công chúa của Đạo Tông, còn hắn thì bình thường, chỉ là trong cả đám người, hai người nhìn nhau dường như đều sững người lại, một cảm giác khó hiểu tràn ngập trong tim họ.

Hắn thích nàng rồi.

Vậy là hắn cố gắng tu luyện, hắn bắt đầu thoát khỏi sự tầm thường, nổi trội lên giữa đệ tử Đạo Tông, khi danh tiếng hắn ngày một cao dần trong Đạo Tông thì ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát hắn ngày một sáng hơn.

Cuối cùng hai người họ trở thành hai người khiến người khác ngưỡng mộ nhất ở Đạo Tông.

Họ cùng tu luyện, cùng thực hiện nhiệm vụ, tình ý dần nồng đậm trong sinh tử.

Hậu sơn Đạo Tông, hoa tươi ngập tràn, gió khẽ thổi là không gian phảng phất hương hoa.

Lâm Động ngồi giữa biển hoa nhìn về phía trước, ở đó là một thiếu nữ mảnh mai, thướt tha đang múa. Những bông hoa cũng như lay động theo từng động tác của nàng, tiếng cười lanh lảnh của nàng là thứ âm thanh dễ nghe nhất thế gian này.

Hắn dịu dàng ngắm nhìn thiếu nữ, vào lúc này sâu trong tận tâm hồn hắn dường như có thứ cảm xúc đến bản thân hắn cũng không thể phân biệt nổi. Sâu trong tận cùng cảm xúc ấy dường như có một thứ đau đớn đến thấu tim gan.

Bất giác, mắt hắn đỏ lên.

– Này, huynh sao thế?

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên, nàng nhìn hắn khó hiểu, chiếc đuôi ngựa dưới ánh sáng trở nên đen nhánh.

Hắn nhìn gương mặt ấy, đột nhiên đưa tay giữ lấy nàng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói:

– Lấy ta nhé!

Khi nói ra câu ấy, hắn có thể cảm giác được một thứ tình cảm đặc biệt xuyên qua rất nhiều tầng luân hồi xung kích lên trái tim hắn.

Phải đem lại hạnh phúc cho nàng ấy.

Thứ tình cảm ấy dường như đang nói như vậy.

Thiếu nữ cũng giật mình vì câu nói đó của hắn, rồi gương mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt đầy vẻ ngượng ngùng rồi nàng khẽ gật đầu.

Cả Đạo Tông tràn ngập trong niềm vui.

Là đệ tử ưu tú nhất Đạo Tông, hắn kết hợp với con gái của chưởng giáo, rõ ràng là việc mà mọi người đều mong đợi.

Trong gian phòng đầy nến hồng, hắn khẽ gỡ tấm mạng che mặt của nàng ra. Hắn nhìn gương mặt ngượng ngùng ấy, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên.

Rồi trước ánh mắt nghi hoặc và ngượng ngùng của tân nương, hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại kia.

Đêm ấy ngập tràn xuân quang, trong tiếng rên rỉ có chút đau đớn lại bao hàm niềm hạnh phúc vô bờ.

Sau đại hôn, hai người dính với nhau không rời, tình cảm không nỡ rời xa ấy khiến không ít người ngưỡng mộ. Có thể tìm được người mình yêu thương đúng là việc khiến người ta hạnh phúc không muốn tỉnh lại nữa.

Chỉ có điều, Ứng Hoan Hoan lại cảm thấy sau đại hôn dường như Lâm Động trở nên trầm mặc hơn. Hắn ngồi ngẩn ra trên vách núi nhìn đệ tử Đạo Tông tu luyện, ánh mắt có chút mơ hồ.

Nhưng ánh mắt ấy mỗi khi dừng lại ở Ứng Hoan Hoan lại trở nên dịu dàng. Chỉ là thẳm sâu trong đó dường như ẩn chứa thứ gì đó khó nói thành lời.

– Có phải chàng đang giấu thiếp điều gì không?

Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi.

Lâm Động chỉ mỉm cười, khẽ ôm nàng vào lòng, sự mềm mại ấy khiến trái tim hắn tan chảy, không còn nhớ lý do bị chất vấn nữa.

– Ta sẽ khiến nàng mãi mãi vui vẻ.

Lâm Động vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của nàng, trong lòng dường như nói.

Thời gian lại trôi qua hết năm này đến năm khác, bất tri bất giác đã ba năm sau đại hôn.

Trên vách núi, đôi chân Ứng Hoan Hoan khẽ đung đưa bên ngoài vách núi, nàng hơi nghiêng đầu nhìn thân ảnh bên trong Đạo Tông. Nàng mím môi cười, có phong thái yêu mị của một thiếu phụ.

– Gia gia nói, với tiến độ tu luyện của chàng, có lẽ hai năm nữa là có thể kế thừa vị trí của gia gia rồi…Đến lúc đó không phải thiếp cũng phải gọi chàng là Lâm đại chưởng giáo sao?

Nàng tinh nghịch cười.

– Vậy thì nàng là Lâm đại phu nhân.

Lâm Động cười, đưa tay búng khẽ lên trán nàng.

Ứng Hoan Hoan cười nhìn hắn, rồi đột nhiên khẽ thở dài:

– Có phải chàng có gì muốn nói với thiếp?

– Hửm?

– Chàng không thấy từ sau đại hôn dường như mình thay đổi sao? Không phải nói là chàng trở nên không tốt mà là quá tốt với thiếp. Hơn nữa kiểu tốt ấy thiếp cứ có cảm giác như chàng đang bù đắp cái gì đấy.

Ứng Hoan Hoan có chút hụt hẫng nói.

– Thiếp chỉ muốn chàng biết, chàng không nợ thiếp bất cứ điều gì. Thiếp yêu chàng…yêu hơn cả bản thân mình.

Nụ cười của Lâm Động dường như đông cứng lại, hắn khẽ vuốt má Ứng Hoan Hoan, nói:

– Tại sao nàng cứ ngốc như vậy chứ…

– Thế chàng có cho thiếp biết không?

Ứng Hoan Hoan nói.

Lâm Động trầm mặc nhìn về phía xa, đôi mắt đen sâu thẳm dường như đang có một thứ xúc cảm phức tạp trào dâng, một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói:

– Nàng có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?

– Ừm.

Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu.

Lâm Động cười, rồi hắn bắt đầu kể. Trong câu chuyện đó có người tên là Lâm Động, cũng có người tên Ứng Hoan Hoan. Hơn nữa cô gái ấy còn có thân phận là Băng Chủ, một trong Bát Chủ Viễn Cổ, còn có đám dị ma đáng sợ…

Ở đó họ chia tách nhiều hơn đoàn tụ, nhưng thứ tình cảm đó rất chân thành, hơn nữa cuối cùng họ không được kết thành phu thê như ở đây.

Giọng kể của hắn có phần trầm thấp, dường như rất bi thương.

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động lúc này mắt bất giác đỏ hoe, đặc biệt là khi nghe thấy Ứng Hoan Hoan kia cuối cùng thiêu đốt chính mình để đưa hắn vào Tổ Cảnh, nước mắt trào ra hai khoé mắt.

– Cô ấy lúc nào cũng không nghe lời chàng như vậy, chắc chàng giận lắm?

Ứng Hoan Hoan nói.

– Đúng thế…nếu có thể cùng chết, kỳ thực đó cũng là một kiểu hạnh phúc, vẫn tốt hơn là để lại sự đau thương đó cho một người chịu đựng. Như thế…thật sự rất khó chịu, rất đau khổ.

Lâm Động khẽ nói.

– Nhưng có những thứ cuối cùng vẫn không thể tránh được. Chàng phải chịu sự đau khổ ấy nhưng cô ấy cũng phải chịu đau đớn khi gạt người mình yêu.

– Đúng thế, ta không có tư cách giận nàng ấy…

Lâm Động đột nhiên khựng lại, cười:

– Đó chỉ là một câu chuyện thôi.

Ứng Hoan Hoan không đáp, đôi mắt to nhìn hắn, nước mắt không kìm được chảy ra:

– Thật ra…chúng ta đang trên con đường luân hồi đúng không? Đây…đều là giả đúng không?

Lâm Động nhìn nàng, kéo tay nàng đặt lên tim mình:

– Thật hay giả, lẽ nào nàng không cảm nhận được? Có những thứ dù trải qua nghìn lần luân hồi thì vẫn không thay đổi. Hơn nữa, nếu đây thật sự là luân hồi thì ta thà cứ chìm đắm trong này. Giờ ta chỉ muốn ở bên nàng, được không?

Ứng Hoan Hoan quệt nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:

– Thiếp đột nhiên rất ghen tỵ với thiếp kia, làm sao đây? Thiếp biết chàng muốn bù đắp cho thiếp. Nhưng đây không phải điều thiếp muốn. Tuy thiếp biết tình cảm của chàng với thiếp là chân thực.

Ứng Hoan Hoan khẽ cười:

– Vì thiếp cũng là cô ấy, không như những gì chàng nghĩ, mọi thứ sẽ không xảy ra. Hơn nữa cô ấy có thể vì chàng mà thiêu đốt luân hồi. Chàng cho rằng thiếp sẽ để chàng chìm đắm trong luân hồi này sao?

Lâm Động nhìn nàng không nói được gì, dù ở trong luân hồi thì tính cách cảu nàng ấy vẫn không hề thay đổi.

– Thiếp đánh đàn cho chàng nghe nhé? Việc cô ấy không làm được, thiếp sẽ làm thay cô ấy.

Ứng Hoan Hoan buông tay Lâm Động ra, tay khẽ đưa lên, một cây cổ cầm hiện ra. Nàng cười với Lâm Động, trên má là hai hàng nước mắt.

Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào đàn, những ngón tay thon gọn lướt trên dây đàn, tiếng đàn bi thương vang lên.

Giống như lần đầu tiên gặp vào nhiều năm trước, chiếc đuôi ngựa lay động, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông, nụ cười dịu dàng cuối cùng khi thiêu đốt luân hồi…

Mắt Lâm Động đỏ lên, niềm chua xót khiến tầm nhìn của hắn mơ hồ, thân thể khẽ run lên, sâu trong não, vô số lần luân hồi nổ tung, ý thức trầm luân bắt đầu thức tỉnh.

Đôi mắt đen mơ hồ trở nên sâu thẳm rồi dừng lại ở cô gái kia, nước mắt bỗng chảy ra.

Giống như trước lần luân hồi đó, trong mà lửa cháy rừng rực là cảnh tượng có nước mắt nhưng cũng có nụ cười ấm áp/

– Á!!

Lâm Động kêu lên như xé phổi, âm thanh mang sự bi thương truyền khắp không gian khiến đất trời cũng như tối lại.

– Á!!

– Á!

– Tại sao? Tại sao nàng cứ không nghe lời ta?!!

Nước mắt trào dâng, hắn điên cuồng lao tới ôm chặt lấy Ứng Hoan Hoan, không thể kìm chế được cảm xúc nữa, hắn khóc như một đứa trẻ.

Ứng Hoan Hoan ôm lấy đầu hắn, đặt cằm lên đầu hắn, nước mắt nhỏ ra, nghẹn ngào nói:

– Thiếp phải trả cái giá đắt như vậy, sao chàng có thể trầm luân ở đây. Thứ bù đắp đó, không phải cái chúng ta muốn thấy.

Ánh mắt Lâm Động mơ hồ, lẩm bẩm:

– Ta cùng nàng vượt qua luân hồi kiếp này nhé.

– Nếu thế chàng sẽ lại rơi vào luân hồi vô tận nữa mà thôi.

Ứng Hoan Hoan khẽ chạm vào nơi tim hắn:

– Thật ra, mọi thứ đều chân thực, vì nó xảy ra ở nơi sâu nhất trong tim chàng. Nếu không phải chàng nghĩ tới thì nó sẽ không xuất hiện…Thiếp cũng vẫn luôn ở đây.

– Mọi thứ, vậy là đủ rồi.

– Vì thế…

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động rồi cúi xuống hôn lên môi hắn, nước mắt thuận theo má chảy xuống.

– Lâm Động, tỉnh lại đi

Lâm Động ôm chặt lấy người trong lòng mình, sức mạnh như muốn kéo nàng vào cơ thể mình, rồi hắn cúi xuống hôn thật mạnh.

Trên vách núi, một nam một nữ ôm nhay, gió thổi qua đem theo tiếng đàn du dương, cùng rung động theo hoa cỏ.

Ánh sáng đôt nhiên bắn ra từ trong cơ thể Lâm Động, trời đất dần trở nên mơ hồ, người trong lòng cũng nhạt dần, tuy Lâm Động đã ôm chặt lấy nàng như vẫn không thể ngăn cản việc nàng đang dầm biến mất.

– Cảm ơn chàng, kiếp này thiếp rất vui. Có lẽ cô ấy sẽ cảm nhận được.

Nàng cười hạnh phúc, cuối cùng tan biến đi.

Trời đất lại tối đen, trở về với hỗn độn.

Lâm Động thì quỳ trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng ngẩng lên, đôi mắt đen đã có lại sự tinh anh. Rồi hắn đứng phắt dậy, một sự kiên nghị không thể lay động trào dâng.

Ta phải đi hết luân hồi, chỉ để gặp lại nàng.

Dù thế nào, dù có phải trả giá ra sao, cho dù phải xuống hoàng tuyền ta cũng phải đưa nàng về.truyện ma

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !