Vũ Động Càn Khôn
Tập 250 [ chương 1251 đến 1255 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1251 : Cố nhân
– Ngươi…ngươi là Lâm Động?
Khương Tuyết sững người nhìn gương mặt tươi cười kia, bàn tay không khỏi siết chặt, giọng nói run run khó khăn thốt ra khỏi miệng.
– Lâm Động?
Nàng nói không lớn nhưng một số đệ tử Ưng Tông ở quanh đó vẫn nghe thấy, cơ thể chấn đông, ánh mắt kinh hãi nhìn người thanh niên trước mặt, cái tên này ở vương triều Đại Viêm ai ai cũng biết.
Người kia chính là Lâm Động đã tiêu diệt siêu cấp tông phái của Đông Huyền Vực trong truyền thuyết sao?
Lâm Động thấy vẻ mặt của Khương Tuyết thì khẽ gật đầu cười. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng có phần đặc biệt, nhiều năm trước Khương Tuyết chỉ là một nữ tử kiên cường muốn bảo vệ Ưng võ quán, nhưng nay không ngờ nàng đã trở thành tông chủ Ưng tông, xem ra không chỉ mình hắn là có cái gọi là cơ ngộ.
Cuối cùng Khương Tuyết cũng sực tỉnh, nàng khẽ khoát tay cho người của Ưng Tông lui xuống. Nàng khẽ bước tới gần Lâm Động:
– Không ngờ vẫn được gặp lại ngươi.
Lâm Động nhìn nàng, ánh mắt phức tạp của nàng khiến hắn thấy khó hiểu, nhưng vẫn cười:
– Ta cũng không ngờ mấy năm không gặp mà Ưng võ quán đã trở thành Ưng Tông uy danh hiển hách vương triều Đại Viêm rồi. Đúng là lợi hại!
– Chút thành tựu này có lẽ không đáng là gì so với ngươi.
Khương Tuyết nói. Tuy Ưng Tông phát triển không vừa nhưng so với các siêu cấp tông phái thì vẫn còn khoảng cách quá xa. Nay các siêu cấp tông phái mạnh nhất Đông Huyền Vực đều đã bị Lâm Động tiêu diệt, thực lực như vậy một Ưng Tông nhỏ bé sao sánh kịp.
Lâm Động nghe ngữ khí u oán của Khương Tuyết chỉ cười khan, không biết tiếp lời thế nào.
– Ha ha, Lâm Động, thật là ngươi sao?Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Phía sau bỗng có tiếng cười lớn, một trung niên nam tử tóc hoa râm bay tới, nhìn Lâm Động với vẻ mặt đầy mừng rỡ.
– Hà hà, Khương Lôi đại thúc.
Lâm Động nhìn gương mặt thân quen đó của trung niên nam tử, cung tay cười nói.
Khương Lôi vẻ mặt đầy hỷ sắc nhìn Lâm Động, ánh mắt thậm chí có phần kích động. Lâm Động hiện giờ đã là nhân vật truyền kỳ của Đông Huyền Vực, vô số người muốn có giao tình với hắn, ai ngờ được nhân vật truyền kỳ này nhiều năm trước còn đại diện cho Ưng võ quán bọn họ xuất chiến…
– Với thân phận ngươi hiện nay chắc sớm quên bọn ta rồi đúng không?
Khương Tuyết thấy Lâm Động nói chuyện vui vẻ với Khương Lôi thậm chí không thèm nhìn mình, nàng cắn môi nói với vẻ đầy oán niệm.
Khương Lôi bất lực nhìn Khương Tuyết, nha đầu này mấy năm nay chủ trì đại sự của Ưng Tông đều không sai sót gì, nhưng sao lúc này lại khác hẳn vậy?
– Khương Tuyết cô nương đừng trêu ta, năm đó nếu không phải mọi người đưa ta ra khỏi rừng mê vụ thì chưa biết chừng làm thức ăn cho sói rồi.
Lâm Động cười khổ, hắn không biết oán khí của Khương Tuyết là từ đâu tới, lẽ nào vì đêm đó?
Nghĩ thế, ánh mắt hắn quét qua người Khương Tuyết, không khỏi lộ sự bối rối, chắc hẳn bất cứ nữ tử nào chủ động hiến thân mà lại bị cự tuyệt thì đều có chút oán hận…
Ánh mắt Lâm Động chỉ lướt qua một cái nhưng Khương Tuyết không còn là cô gái cần cầu xin hắn nữa, ánh mắt tinh tường kia lập tức nhận ra, má ửng đỏ, nhìn Lâm Động với vừa ngượng ngùng vừa giận dữ.
– Khụ, lần này ta đến là vì cha ta nhận được tin cầu viện từ mọi người nên phái ta đến xem rốt cuộc có vấn đề gì.
Lâm Động thu lại ánh mắt, rồi có chút nghi hoặc nói:
– Ngoài ra, Đại Hoang Bi và mọi ngươi cũng có quan hệ gì sao?
Khương Lôi gật đầu cười:
– Sau ngươi thì Tuyết nhi cũng vào trong Đại Hoang Bi và được bi linh chấp nhận, có được truyền thừa của tông phái Viễn Cổ. Vì thế bọn ta dựng nên Ưng Tông bảo vệ Đại Hoang Bi.
Lâm Động không khỏi ngạc nhiên nhìn Khương Tuyết, bi linh của Đại Hoang Bi hắn từng tiếp xúc nhưng hắn chỉ được Đại Hoang Tù Thiên Chỉ, còn truyền thừa tông phái thì chưa từng nghe qua, không ngờ Khương Tuyết lại lợi hại như vậy…
– Nói ta nghe vấn đề của Đại Hoang Bi đi.
Lâm Động chỉ Đại Hoang Bi, nói.
Nói đến chính sự, Khương Tuyết nhíu mày:
– Đại Hoang Bi hiện nay khác với trước đây…Ngươi còn nhớ người bảo vệ trong đó không?
Lâm Động gật đầu, năm đó hắn bị người bảo vệ truy sát, nhưng rồi vì chuyện Niết Bàn Đan mà thành người một nhà.
– Chắc ngươi cũng biết Đại Hoang Tông ở thời Viễn Cổ từng bị dị ma công chiếm. Ở đây xảy ra đại chiến kinh thiên, cuối cùng tông phái bị hủy diệt, dị ma cũng tổn thất không nhỏ, cũng khiến sâu bên dưới có ma khí tồn tại. Mà những năm nay đám ma khí đó đang thấm dần ra.
– Quả nhiên là vì ma khí.
Lâm Động khẽ thở dài. Lúc đến hắn cũng phát giác ra điều gì đó, nhưng không ngờ lại là đối thủ cũ. Nay hắn cũng nghĩ chuyện xảy ra ở Đại Hoang Bi năm đó cũng giống như Lôi phủ bị dị ma công chiếm vậy.
– Trong Đại Hoang Bi còn lại rất nhiều ý chí của các tiền bối Đại Hoang Tông. Mấy năm nay người bảo vệ bắt đầu hấp thụ những ý chí này, cũng có một vài thay đổi. Ban đầu thay đổi đó rất tốt nhưng sau đó khi ma khí tràn ra, người bảo vệ dần bị xâm thực, nhưng ý chí cũng kiên cường, dù bị ma khí xâm thực nhưng nhất quyết không để tổn thương đến bất cứ thứ gì của Đại Hoang Tông. Chỉ là ngày nào cũng có tiếng kêu thảm thiết…
Nói đến đây Khương Tuyết thở dài.
Sắc mặt Lâm Động tối lại, hắn cũng rất kính phục người bảo vệ Đại Hoang Tông. Người đã chết, tông phái tiêu vong nhưng vẫn vĩnh viễn bảo vệ tông phái. Sự cố chấp đó khiến Lâm Động hắn cũng phải kính phục, không ngờ nay lại bị ma khí hại thành ra như vậy.
– Ma khí trong Đại Hoang Bi không biết tại sao ngày một nồng nặc. Mấy năm nay đã thấm cả ra ngoài Đại Hoang Bi.
Khương Tuyết nói.
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, nếu ma khí ra khỏi Đại Hoang Bi thì e là sinh linh cả Đại Hoang Quận sẽ bị hủy diệt mất.
– Bọn ta đã dùng rất nhièu cách nhưng không thể phong tỏa ma khí được. Sau đó, đúng lúc ma khí sắp xông ra thì một chuyện đã xảy ra.
Nói đến đây, sắc mặt Khương Tuyết và Khương Lôi đều phức tạp.
– Chuyện gì?
Lâm Động hỏi.
– Số ma khí đó, bị Nhân Nhân hóa giải…
Khương Tuyết nói.
– Nhân Nhân?
Lâm Động khựng người, trong đầu lập tức hiện ra cô gái nhỏ với đôi mắt to đáng yêu, cô bé đó hóa giải được ma khí?
– Ừm, tình hình cụ thể bọn ta cũng không rõ, nhưng hóa giải được phiền phức này đương nhiên tốt. Sau đó bọn ta đưa Nhân Nhân vào trong Đại Hoang Bi, nói ra cũng lạ, có nó tọa trấn trong Đại Hoang Bi, ma khi dần bị tiêu trừ, chỉ có điều rất nhanh lại trào ra. Như thế, bọn họ hình thành thế giằng co, mãi đến bây giờ…
Ánh mắt Lâm Động đầy kinh ngạc. Hắn hiểu rõ mức độ khó nhằn của ma khí, Nhân Nhân chỉ là cô gái nhỏ không hề tu luyện sao có thể khắc chế ma khí?
– Xem ea trong Đại Hoang Bi có thứ gì đó đang hoành khành.
Lâm Động cười, hắn đã giao lưu với dị ma nhiều lần, tình hình này hắn hìn là biết, có lẽ trong Đại Hoang Bi đang ẩn giấu thứ gì đó.
Khương Tuyết gật đầu, nàng cũng mơ hồ cảm nhận được nhưng không rõ ràng.
– Khai khởi Đại Hoang Bi đi, vào xem là biết.
Lâm Động nói.
Có hắn ở đây rõ ràng Liễu Thanh cũng yên tâm hơn một chút, cũng không rõ ra, vẫy tay một cái, trên Đại Hoang Bi lập tức phát ra ánh sáng bọc lấy họ. Đến khi ánh sáng tan hến thì hai người cũng biến mất.
Lâm Động mở mắt, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, vẫn là không gian hoang lương đó, vẫn còn vô số đống phế tích, cho thấy sự phồn hoa xưa kia.
Lâm Động quét mặt thì thấy những tia ma khí không ngừng ngoi lên từ dưới lòng đất.
Grào!
Khi hắn quan sát thì phía xa bỗng có tiếng gầm thét mang đầy sự đau đớn và phẫn nộ.
Là người bảo vệ!
Lâm Động chau mày, vẫy tay cùng Khương Tuyết bay về hướng ấy. Mấy phút sau, chỉ thấy trên một ngọn núi cao, một đạo hắc ảnh đang quỳ, ngửa lên trời gầm thét, ma khí nồng nặc không ngừng tỏa ra từ bên trong cơ thể.
Trên một tảng đá lớn phía sau, một cô gái nhỏ mặc váy vàng đang ngồi, cô bé lắc lư đôi chân nhỏ, ánh sáng phát ra từ trong cơ thể bọc lấy hắc ảnh, không ngừng tiêu trừ ma khí.
– Nhân Nhân.
Khương Tuyết nhìn cô bé đó vẫy vẫy tay.
– Tỷ tỷ!
Cô gái nhỏ ngẩng lên vui mừng, nhảy lên chạy về phía Khương Tuyết. Khương Tuyết đón lấy, mỉm cười chỉ về phía phía sau:
– Muội xem đây là ai?
Cô bé nhìn, suy nghĩ một chút rồi mừng rỡ kêu lên:
– Đại ca ca?
Lâm Động nghe giọng nói non nớt như năm xưa, rồi nhìn Nhân Nhân vẫn giữ hình thái hồi đó, trong lòng thấy nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười.
Cô gái nhỏ chạy đến, đôi mắt đen láy đầy sự mừng rỡ, lúc này một ngọn gió nhẹ thổi bay mái tóc cô bá. Lâm Động nhìn thấy một đạo phù ấn kỳ lạ khó thấy, cơ thể hắn bỗng run lên.
Luân Hồi Ấn?
Nhân Nhân cũng là Luân Hồi Giả sao?
Chương 1252 : Yêu ma
Lâm Động chấn động khi nhìn thấy Luân Hồi Ấn trên cổ Khương Nhân Nhân, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn không thể ngờ được cô gái nhỏ hắn quen nhiều năm trước lại là một Luân Hồi Giả!
– Sao thế?
Khương Tuyết nhận thấy ánh mắt Lâm Động liền hỏi.
Lâm Động đưa tay ra khẽ xoa đầu Nhân Nhân, cô bé cười ngây thơ, hiển nhiên là cô bé có ấn tượng rất sâu sắc với Lâm Động, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn nhận ra hắn.
– Bao năm cô bé vẫn thế này à?
Lâm Động hỏi, hắn đã quen Nhân Nhân từ bảy tám năm trước, hồi đó cô bé mới mười hai mười ba tuổi, nhưng nhiều năm đi qua, cơ thể cô bé vẫn không thay đổi gì, thậm chí ánh mắt vẫn ngây thơ như hồi xưa.
Khương Tuyết cười khổ gật đầu, nàng nhìn Nhân Nhân thở dài, nói:
– Ta không rõ rốt cuộc là thế nào, nhưng đúng là mấy năm nay nó vẫn như vậy. Hơn nữa ta cũng cảm thấy nó có gì đó khác thường…
Lâm Động cười với Nhân Nhân rồi bảo cô bé lên đỉnh núi đợi, rồi nói với Khương Tuyết:
– Con bé là Luân Hồi Giả.
– Luân Hồi Giả? Thế không phải…sau này Nhân Nhân sẽ bị ký ức khác xâm chiếm sao?
Khương Tuyết nghe thế, sắc mặc thay đổi, hiển nhiên nàng cũng đã nghe đến Luân Hồi Giả.
Lâm Động lắc đầu:
– Còn phải xem trước khi luân hồi cô bé có lai lịch thế nào đã…
Theo lẽ thường thì chỉ cường giả Luân Hồi Cảnh luân hồi sau khi thất bại lúc vượt một hai tầng Luân Hồi Kiếp thì ký ức hiện tại mới chiếm chủ đạo. Nhưng nếu tương tự như Băng Chủ thì quyền chủ đạo cơ thể là ai vẫn chưa biết được.
– Thế ngươi có biết trước khi luân hồi nó là ai không?
Khương Tuyết hỏi.
Lâm Động lắc đầu, thường thì chỉ cần vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp và nguyên thần không bị trừ bỏ hoàn toàn thì có thể chuyển Luân Hồi Ý vào trong Luân Hồi. Đương nhiên, dù đã vào Luân Hồi nhưng vẫn có rủi ro linh tinh bị hủy diệt. Vì thế chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ thì cường giả đỉnh phong sẽ không chọn con đường này.
Thời Viễn Cổ cũng có không ít cường giả đỉnh phong thuộc tầng thứ này, chỉ dựa vào một đạo Luân Hồi Ấn thì không thể nhận ra được điều gì. Nhưng nếu chỉ là cường giả vượt qua một hai tầng Luân Hồi Kiếp, với Nhân Nhân mà nói có khi lại là việc tốt.
Lúc này Lâm Động cũng đáp xuống đỉnh núi, nhìn về thân ảnh bị bọc trong ma khí, nay hiển nhiên đã khác với trước kia. Trước toàn thân hắn ta chỉ có xương nhưng giờ đã có da thịt, tuy vẫn gầy gộc nhưng đã có hình người. Điều khiến Lâm Động kinh ngạc đó là trong mắt thân ảnh đó dường như có tàn niệm ngưng tụ. Nhưng ý niệm này dù nhiều thế nào cũng có một điểm chung, đó là…bảo vệ.
– Ba năm nay, những tàn niệm phiêu đãng trong không gian này đều dung nhập vào cơ thẻ hắn. Hiện tại hắn có chút kỳ lạ, cũng không rõ rốt cuộc hắn là gì nữa…
Khương Tuyết khẽ nói.
Lâm Động gật đầu, xem ra Đại Hoang Tông có khả năng đoàn kết rất lớn, những đệ tử này dù đã chết bao năm nhưng chấp niệm vẫn bảo vệ tông phái của mình.
Còn người bảo vệ đây chính được ngưng tụ từ ý chí của họ.
Lâm Động thầm cảm thán, cảm giác cũng giống như ở Đạo Tông, hẳn là nếu Đạo Tông bị hủy diệt, địa vực đó cũng sẽ có vô số tàn niệm của đệ tử bảo vệ tông phái.
Grào!
Rõ ràng thân ảnh đó lúc này rất đau đớn, hai tay đấm mạnh lên ngực, gối quỳ dưới đất, ánh mắt mông lung nhìn không gian này với đầy sự quyến luyến.
– Này, ngươi sao thế?
Nhân Nhân lúc này cũng nhìn thấy, lo lắng nói.
Trong cơ thể cô bé không ngừng tỏa ra ánh sáng bao trùm lấy hắc ảnh và tịnh hóa ma khí.
Lâm Động chau mày, tay nắm lại, lôi đình lan tỏa trong lòng bàn tay mang thứ năng lượng cuồng bạo mà thuần túy.
Lôi quang tụ lại thành quả cầu lôi điện bắn thẳng lên người người bảo vệ. Âm thanh nổ lách tách vang lên, ma khí lan tỏa bị tiêu trừ hết.
Ma khí bị đẩy lùi, sự đau đớn trong mắt người đó giảm dần, linh trí tạp loạn ngưng tụ rồi hắn cúi gập người trước Lâm Động.
Lâm Động đưa tay ngăn lại:
– Năm đó ta được ngươi trừ bỏ lời nguyền của Niết Bàn Đan, nay chỉ là báo đáp mà thôi.
Người bảo vệ tuy có linh trí, nhưng hiển nhiên là không được rõ rệt, hơn nữa có lẽ hắn cũng không nhớ những việc trước đây nữa rồi. Dù gì thì hắn hiện tại cũng chỉ được ngưng tụ từ rất nhiều tàn niệm mà thôi. Không phải người, cũng chẳng phải xác chết, hoàn toàn khác với trạng thái người chết sống của Phần Thiên lão nhân trước đây.
Lâm Động cũng hiểu điều đó nên không nói gì nhiều, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống mặt đất đầy ma khí, cười khảy:
– Ma khí trong người hắn rất cường thịnh, hơn nữa lại không phải không có nguồn gốc, chỉ dựa vào Nhân Nhân áp chế thì không phải kế hoạch lâu dài. Trừ cỏ phải trừ tận gốc. Muốn giải quyết được vấn đề này phải xử lý được thứ ẩn tàng bên dưới kia.
Lâm Động có được Thôn Phệ Tổ Phù ở đây, cũng vì thế hắn mới có được thành tựu ngày hôm nay. Vì thế tính ra Đại Hoang Tông coi như có đại ân với hắn, mà nay thấy họ dù đã chết nhưng ý chí cũng không được bình yên, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
– Cô nương bảo vệ cho Nhân Nhân nhé.
Lâm Động nói với Khương Tuyết, nàng gật đầu bay tới cạnh Nhân Nhân kéo cô bé đi.
– Ta muốn xem xem rốt cuộc thứ gì đang tác oai tác quái.
Lâm Động cười khảy, chỉ thấy lôi vân hội tụ, lôi đình nhấp nháy, bao trùm lên cả không gian.
Uỳnh uỳnh!
Vô số tia sét đánh điên cuồng xuống mặt đất, sức mạnh cuồng bạo đó lan tỏa, ma khí lan tràn khắp trời đất bị sấm sét quét sạch sẽ.
Nhưng dù vậy mặt đất vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
– Cũng nhẫn nhịn được giỏi nhỉ?
Lâm Động cười khảy, tay búng một cái, chỉ thấy một đạo lôi đình hàng vạn trượng lao xuống, cuối cùng oanh kích lên mặt đất.
Bùm!
Cả không gian rung chuyển dữ dội, mặt đất tách ra một khe sâu hun hút, trong đó bao trùm một màu đen kịt, dường như có khí tức tà ác đến cực điểm đang cuộn trào.
Mặt đất tách ra, sắc mặt Lâm Động lạnh băng, hắn lại điểm tay, chỉ thấy lôi đình chuyển hướng đánh xuống khe sâu như vũ bão.
Vút!
Lần này cuối cùng thì lòng đất cũng có động tĩnh, Lâm Động nhìn thấy ma khí ngập trời tràn ra từ dưới đáy sâu chống lại hết lôi đình cuồng bạo.
– Không nhẫn nhịn được nữa đúng không? Mau cút ra đây!
Lâm Động thấy dị ma cuối cùng cũng có động tĩnh, lôi quang lóe lên trong mắt, bàn tay giơ lên, chỉ thấy lôi vân cuộn trào, lôi đình hội tụ.
Cuối cùng lôi vân tan đi, nhưng cùng lúc đó là một vầng mặt trời bằng sấm sét hiện ra. Lôi đình đangs ợ cùng tiếng sầm kinh thiên động địa vang vọng khiến không gian rung chuyển.
– Đi!
Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, tay cong lại búng một cái, chỉ thấy vầng mặt trời kia rơi thẳng xuống hố sâu, đi đến đâu không gian đều cháy rực đến đấy.
– Hừ!
Từ sâu bên dưới vọng lên tiếng hừ lạnh, ma khí trào dâng biến thành một đạo quang bàn khổng lồ to đến vạn trượng.
Rầm!
Vầng mặt trời rơi xuống quang bàn, hai luồng năng lượng đáng sợ đến cực điểm cùng bùng nổ, khiến cái hố sâu vốn đã lớn nay còn tách thêm ra, những đường rạn nứt hình mạng nhện khổng lồ phủ đầy mặt đất.
Lôi quang cuồng bạo chấp chới cả không gian.
Rắc.
Trên quang bàn ma khí cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, rồi bùm một tiếng nổ tung. Nhưng ngay khi ấy có một bàn tay ma khí thò ra đánh tan vầng mặt trời sấm sét.
Bùm bùm!
Chỉ là khi ấy, lôi đình lực vẫn khiến bàn tay ma kia mang đầy thương thế, sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù vốn đã cuồng bạo, công kích lực cường hãn vô cùng, kẻ kia muốn nghênh chiến đương nhiên sẽ chịu thiệt thòi.
– Ngươi lại có Lôi Đình Tổ Phù sao?
Từ sâu bên dưới có giọng nói lạnh lùng vang ra, ma khí cuộn trào, cuối cùng một thân ảnh bước ra từ trong đám ma khí.
Lâm Động nhìn thân ảnh đó ngày một rõ hơn, cuối cùng hiện ra một gương mặt tuấn dật nhưng trắng bệch đến quỷ dị, đồng thời tiếng cười lạnh lùng vang lên.
– Người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù trước đã chết trong tay bản điện, không ngờ hôm nay người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù đời này lại cũng chết trong tay ta. Xem ra bản điện thật là khắc tinh của các ngươi.
Chương 1253 : Cửu Vương Điện
Lâm Động vẻ mặt bình tĩnh nhìn ma ảnh chậm rãi bước ra từ ma khí, cảm nhận thấy luồng ma khí kinh thiên từ người hắn ra, mắt Lâm Động nheo lại.
– Không biết ngươi lại là vị Vương Điện nào trong Ma Ngục?
Lâm Động bình thản nói, trong Ma Ngục được xưng bản điện chắc chỉ có mười Vương Điện, chỉ không biết đây là kẻ thứ mấy.
– Không ngờ ngươi cũng hiểu về Ma Ngục, xem ra mấy năm nay động tĩnh bên ngoài cũng không ít. Hà hà, tính thời gian thì cũng sắp rồi.
Nghe Lâm Động nói, hiển nhiên ma ảnh có chút ngạc nhiên, rồi nói tiếp:
– Bản điện xếp thứ chín trong Ma Ngục.
– Cửu Vương Điện à.
Lâm Động cũng không thấy ngạc nhiên lắm, tuy ma khí kẻ này kinh người nhưng rõ ràng cũng tương đương Thất Vương Điện, hơn nữa xem ra trước đây hắn cũng bị trọng thương, thực lực chưa phục hồi hoàn toàn. Theo như Lâm Động suy đoán thì thực lực Cửu Vương Điện hiện giờ e là cũng chỉ tương đương cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp. Tính ra chưa bằng được Thất Vương Điện hắn từng đại chiến.
– Xem ra chính ngươi đã dẫn quân tấn công Đại Hoang Tông?
Cửu Vương Điện cười nham hiểm:
– Đại Hoang Tông đúng là do bản điện tiêu diệt, hơn nữa người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù đời trước cũng là bản điện giết.
Grào
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy người bảo vệ trên đỉnh núi gầm lên thảm thiết, năng lượng cuồng bạo cuộn trào về phía Cửu Vương Điện, trong tiếng gầm thét chất chứa thù hận tích tụ hàng nghìn năm.
Khương Tuyết thấy thế vội vàng dùng nguyên lực áp chế, thực lực của hắn hiện tại sao có thể là đối thủ của Cửu Vương Điện.
– Không ngờ vẫn còn sót…Có điều như vậy không bằng cả chết.
Cửu Vương Điện lạnh lùng nhìn người bảo vệ, rồi ánh mắt trở nên tàn độc:
– Nhưng Đại Hoang Tông các ngươi đúng là cũng có chút bản lĩnh, tuy cuối cùng bị bản điện tiêu diệt nhưng đã giết sạch được thủ hạ của ta. Lão quỷ đó còn liều mạng phong ấn bản điện dưới lòng đất.
Lâm Động cười khảy:
– Xem ra giờ ngươi đã dần thoát khỏi phong ấn, muốn dùng ma khí thông báo cho Ma Ngục biết vị trí của ngươi phải không?
Đồng tử Cửu Vương Điện co lại, cười khảy không đồng tình cũng chẳng phản đối.
– Nhưng đáng tiếc, ngươi thật là xui xẻo.
Ánh mắt Lâm Động đầy chế giểu nhìn Cửu Vương Điện. Có lẽ hắn ta không ngờ ma khí chưa ra ngoài được thì đã bị Nhân Nhân tịnh hóa. Giờ cô bé lại vào hẳn không gian này trấn áp ma khí khiến hắn ta không thể hoàn toàn phục hồi được.
– Nha đầu đáng chết!
Ánh mắt Cửu Vương Điện đầy hung hăng nhìn cô gái nhỏ trên đỉnh núi, bộ dạng đó khiến cô bé giật mình sợ hãi trốn sau lưng Khương Tuyết, chỉ lộ ra một con mắt to tròn lén nhìn hắn.
– Nhìn ngươi rõ ràng là trọng thương chưa được phục hồi, xem ra đây cũng là cơ hội không tồi.
Lâm Động nhìn Cửu Vương Điện cười, nhưng ánh mắt tràn ngập sát ý, hắn biết rõ sự cường đại của Ma Ngục, những kẻ Vương Điện đó đều có thực lực đáng sợ, với thực lực hắn hiện tại, gặp những kẻ này đúng là rất khó nhằn. Nhưng Cửu Vương Điện thì khác, hắn bị phong ấn nghìn năm, đến nay thực lực chưa hồi phục, nếu giải quyết được hắn ở đây thì đó sẽ là tổn thất không nhỏ với Ma Ngục.
– Muốn giết bản điện? Chỉ sợ tiểu tử ngươi không đủ tư cách!
Cửu Vương Điện cười lớn, tuy hắn cảm nhận được sức mạnh của hai đại tổ phù trong người Lâm Động nhưng dù sao Lâm Động vẫn chưa phải Luân Hồi Cảnh, hắn cũng chưa hồi phục hoàn toan, nhưng tuyệt đối không phải cường giả vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp có thể sánh được, huống hồ là Lâm Động?
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, nguyên lực hùng hồn cùng với sát ý cuộn trào, hắn biết rõ địa vị của một Vương Điện trong Ma Ngục, nếu để Cửu Vương Điện thoát khỏi đây thì đó sẽ là đại họa. Vì thế hôm nay dù thế nào cũng bắt buộc phải giết được hắn.
Uỳnh!
Sát ý trong mắt Cửu Vương Điện cũng bùng nổ, hắn giậm mạnh chân, chỉ thấy từ dưới lòng đất đột nhiên bắn lên ma khí, vô số cỗ ma thi đào đất chui lên xông về phía Lâm Động.
– Đường đường là Cửu Vương Điện của Ma Ngục mà vẫn phải dùng đám thủ hạ này làm bia đỡ đạn sao?
Lâm Động cười khảu, tay nắm lại, một vòng xoáy đen khổng lồ hiện ra, thôn phệ lực cuộn trào hút sạch đám ma thi kia vào trong.
Bùm!
Cửu Vương Điện cười nham hiểm, tay siết chặt, chỉ thấy vô số ma thi tụm lại thành đống, máu thịt tan chảy hóa thành một thanh cốt kiếm khổng lồ đen sì, ma khí tà ác không ngừng tuôn trào.
Cửu Vương Điện tay cầm cốt kiếm, thân hình khẽ động lập tức xuất hiện phía trên Lâm Động, cốt kiếm đem theo ma khí tà ác xuyên thủng không gian tàn độc nhằm thẳng đầu Lâm Động đâm xuống.
Xoẹt!
Nhưng bỗng một đạo lôi quang bắn ra lao về phía cốt kiếm, tia lửa bắn tung tóe, không gian biến dạng triệt để.
– Ma thi lôi!
Công thế bị chặn lại, Cửu Vương Điện cũng không lo lắng, chỉ cười khảy, cốt kiếm trong tay hắn nổ tung biến thành mấy chục đạo lôi quang bắn về phía Lâm Động.
Bên trong lôi quang lan tỏa đầy thứ khí tà ác tanh nồng mùi máu. Thứ ma khí này dù cường giả Luân Hồi Cảnh dính phải cũng sẽ bị trọng thương.
– Cút!
Thế nhưng Lâm Động không hề run sợ trước thứ ma lôi tà ác đó, chỉ thấy một đạo lôi đình hình thành nên phù văn hiện ra trong tay lòng bàn tay hắn rồi một quyền tung ra đánh lên ma lôi.
Bùm bùm bùm!
Lôi đình lực ác liệt bùng nổ, lôi quang đi đến đâu ma lôi như tuyết gặp ánh mặt trời tan chảy đến đấy.
Cửu Vương Điện thấy ma lôi không có hiệu quả gì thì ánh mắt ngưng đọng, Lâm Động có hai đại tổ phù, tính khắc chế với ma khí thực sự không nhỏ.
Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ, chỉ thấy một cách tay hắn biến thành dạng chất lỏng, sức mạnh của hai tổ phù nhanh chóng tụ lại.
Rầm!
Bàn tay được phủ bởi vô số phù văn cổ xưa đánh ta, cuối cùng oanh kích về phía Cửu Vương Điện.
Cửu Vương Điện thấy cánh tay đó của Lâm Động, ánh mắt hơi thay đổi, ấn pháp biến đổi, chỉ thấy ma quang tụ lại trên cơ thể rồi hình thành một bộ ma giáp.
Binh!
Chưởng phong mang sức mạnh của hai tổ phù đánh lên bộ giáp của Cửu Vương Điện tạo nên âm thanh trầm đục, nhưng công thế đủ để giết một Dị Ma Vực lại chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên ma giáp.
– Ma Hoàng Giáp?
Lâm Động cảm nhận được lực phản lại từ cánh tay, rồi nhìn bộ giáp quen thuộc trên người Cửu Vương Điện, lạnh lùng nói.
– Không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết nhiều vậy.
Cửu Vương Điện cười khảy.
Lâm Động nhíu mày, khi giao đấu với Thất Vương Điện hắn đã biết sự lợi hại của Ma Hoàng Giáp, thứ này là do Dị Ma Hoàng ban cho, chính nhờ có nó mà bọn chúng mới nhiều bất diệt như vậy.
Cửu Vương Điện cậy có Ma Hoàng Giáp hộ thể, ánh mắt hung hăn, ma khí ngập trời ập về phía Lâm Động. Lâm Động cũng thi triển nguyên lực và tinh thần lực đến mức nào nhất, cộng với sức mạnh của hai đạo tổ phù vậy mà không chiếm được ưu thế trước Cửu Vương Điện.
Tuy rằng theo lẽ thường cực hạn của Lâm Động là cường giả vượt qua một tần Luân Hồi Kiếp, nếu gặp phải đối thủ như Thất Vương Điện vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp lại có Ma Hoàng Giáp nữa thì sẽ hàon toàn yếu thế. Nhưng Cửu Vương Điện tính ra đã bị trọng thương chưa hồi phục, thực lực bản thân cũng không bằng Thất Vương Điện, vì thế Lâm Động mới có thể đánh ngang ngửa với hắn.
Trên bầu trời hai đạo thân ảnh lao ào nhau, mỗi lần lao vào là không gian biến dạng, ma khí và nguyên lực đối chọi, thanh thế vô cùng kinh người.
Khương Tuyết vẻ mặt ngưng trọng nhìn chiến cục, cảm thấy may mắn khi Lâm Động đến kịp thời. Nếu không thì ai có thể ngăn cản được Cửu Vương Điện chứ?
– Ha ha, tiểu tử, bản lĩnh của ngươi đúng là không tồi, nhưng chung quy vẫn không làm gì được ta đâu. Bản điện thấy chi bằng ngươi cứ để bản điện đi cũng cho nơi này được yên bình. Còn về ân oán giữa chúng ta sau này sẽ giải quyết, thế nào?
Cửu Vương Điện vẫn chiếm ưu thế so với Lâm Động, hắn đảo mắt cười lớn.
– Thả hổ về rừng, việc ngu xuẩn như vậy ngươi tưởng ta sẽ làm sao?
Lâm Động cười khảy.
– Được, vậy chúng ta hãy xem ai kiên trì được lâu hơn.
Cửu Vương Điện cười.
Lâm Động nhìn Cửu Vương Điện với ánh mắt lạnh băng, với thực lực hiện tại của hắn muốn khiến Cửu Vương Điện trọng thương thì e phải thi triển lôi cung hắc tiễn rồi. Nhưng công thế đó tiêu hao quá lớn, nếu không giết được hắn sẽ rất đau đầu.
– Không thể để ý nhiều như thế nữa.
Lâm Động cũng là người quyết đoán, hắn tự tin rằng khi thi triển công thế, dù không giết được Cửu Vương Điện cũng khiến hắn trọng thương, đến lúc đó dùng thủ đoạn khác trấn áp là được.
Lâm Động không do dự, nắm tay lại, lôi quang chói lòa ngưng tụ biến thành lôi cung, tay kia kéo dây cung, một mũi trường tiền dần hình thành.
Trong mắt hắn cũng chỉ thấy Cửu Vương Điện, sâu thẳm là sát ý trào dâng, hôm nay nhất định phải giết được hắn!
Sát ý ngập trời lan tỏa, ý chí kiên định của hắn là không thể thay đổi.
Khi sát ý của hắn với Cửu Vương Điện lên đến cực hạn, người bảo vệ dường như cũng cảm nhận được, tiếng gầm thét mang sự cảm kích vô tận.
Uỳnh uỳnh!
Khi ấy đột nhiên có vô số chùm sáng bắn ra từ cơ thể hắn rồi lơ lửng trên không trung. Lâm Động nhìn thì đồng tử lập tức co lại.
Chỉ thấy trong đạo ánh sáng đó có một thân ảnh già nua đang ngồi, người đó mặc hắc bào, đôi mắt đen sâu thẳm. Chính là Hắc Đồng lão nhân đã truyền lại Thôn Phệ Tổ Phù cho Lâm Động!
Chương 1254 : Tiêu diệt
Lâm Động sững người nhìn Hắc Đồng lão nhân bên trong quầng sáng, đương nhiên hắn nhận ra lão, năm đó hắn có được Thôn Phệ Tổ Phù từ tay lão, mà lão cũng chính là người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù trước đây.
– Tiền bối.
Lâm Động quét mắt, chỉ thấy bên trong quầng sáng là một thân ảnh đang ngồi, trong lòng lập tức hiểu, đây chính là ý chí còn lại của vô số những cường giả Đại Hoang Tông dù người chết đạo vong thì họ vẫn cố chấp muốn bảo vệ tông phái của mình.
– Ngươi là lão quỷ!
Cửu Vương Điện cũng nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, oán độc nhìn Hắc Đồng lão nhân:
– Ngươi phong ấn bản điện hàng nghìn năm, tưởng rằng như vậy sẽ giết được ta sao?
– Ha ha, nhưng ngươi hãy xem bản điện vẫn còn sống còn ngươi thì thành tro tàn. Giữa chúng ta ai thắng?
Hắc Đồng lão nhân nhìn Cửu Vương Điện đang cười điên cuồng, gương mặt già nua hiện nụ cười, đứng dậy rồi chầm chậm cúi người với Lâm Động.
Vô số quanh ảnh xung quanh cũng cúi người hành lễ.
– Ta nguyện cùng ngươi trừ mua.Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Giọng nói cổ xưa từ trên trời vọng xuống, thân thể họ bùng phát ánh sáng vạn trượng, lan tỏa một thứ năng lượng Luân Hồi cường đại đến cực đoan.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Động cũng có lưu quang, hắc tiễn hơi rung lên, sức mạnh Luân Hồi khiến thân tiễn tỏa sáng.
Một thứ năng lượng đáng sợ khó lòng hình dung dần lan tỏa cuối cùng khiến không gian cũng như rung chuyển.
Lâm Động cũng động dung vì sự thay đổi của hắc tiễn. Hắn có thể cảm nhận thấy thân tiễn được vô số cường giả kia truyền cho ý niệm. Thứ ý niệm ấy thuần túy đến cực điểm, họ muốn giết Cửu Vương Điện, kẻ đã hủy diệt tông phái của họ…
– Không ngờ sau nghìn năm mà ý chí vẫn mãnh liệt như vậy.
Lâm Động cảm thán, hàn quang dần tụ lại trong mắt, hắc tiễn khóa chặt lấ Cửu Vương Điện sắc mặt đang dần biến đổi.
– Tiền bối, năm đó ta nhận được ân tình truyền phù của người, hôm nay sẽ báo thù cho Đại Hoang Tông!
Vẻ mặt Lâm Động ngày một lành lùng, không gian rung động, một luồng sức mạnh thần bí bùng nổ bọc lấy hắc tiễn. Thứ màu sắc hỗn độn ấy lập tức khiến sức mạnh luân hồi trên tiễn thu về.
Một mũi tên bình thường như bao mũi tên khác.
Thế nhưng bị mũi tên đó chĩa thẳng vào, thân thể Cửu Vương Điện khẽ run lên, trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi hiếm thấy.
Lúc này hắn thật sự đã cảm nhận được mùi vị của sự tử vong.
Cảm giác ấy thậm chí hắn không thấy khi đối mặt với Hắc Đồng lão nhân trước đây.
– Tiểu tử, ngươi thật sự muốn liều với ta sao? Tại sao chúng ta mỗi bên không nhường một bước?
Cửu Vương Điện gầm lên.
Lâm Động lạnh lùng nhìn hắn, miệng khẽ động, hai chữ lạnh băng rõ ràng thốt ra:
– Ngu xuẩn!
Cửu Vương Điện khựng người, vẻ mặt trở nên hung hăng:
– Tiểu tử ngươi rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi tưởng như vậy sẽ giết được ta sao? Không biết trời cao đất dày!
Chỉ thấy ma khí bùng nổ từ trong cơ thể hắn, Ma Hoàng Giáp cũng như động kịch liệt, vô số đạo phù văn hiện lên Ma Hoàng Giáp, thân thể Cửu Vương Điện phình to, chỉ trong mấy giây đã biến thành cự ma, ma khí che khuất nhật nguyệt.
Lâm Động thấy thế, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, tay giữ cung tiễn run lên, máu tươi chảy ra nhỏ xuống dây cung.
Không gian phía trước mũi tên cũng dần vỡ vụn.
Tên chưa bắn ra nhưng dường như trời đất cũng không chịu nổi áp lực khủng bố ấy.
– Đi đi!
Lâm Động lẩm nhẩm, cuối cùng ngón tay giữ chặt dây cung đã thả ra.
Vút!
Mũi hắc tiễn xuyên qua không gian, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến phía trước Cửu Vương Điện.
Grào!
Cửu Vương Điện gầm lên, ma khí cuộn trào biến thành vô số cánh cửa ma khí phía trước hắn.
Uỳnh uỳnh uỳnh
Thế nhưng tầng phong ngự đó đứng trước tia hắc quang kia dễ dàng bị phá vỡ, chỉ nháy mặt ma khí đã tiêu tan, nhưng Cửu Vương Điện không kịp phản ứng thì mũi hắc tiễn đã cắm vào người hắn.
Keng!
Dường như có âm thanh lanh lảnh vang lên, Ma Hoàng Giáp vỡ ra thành nhiều vết rạn, hắc tiễn không chút nương tình phá vỡ Ma Hoàng Giáp và xuyên qua thân thể Cửu Vương Điện.
Bùm!
Cửu Vương Điện bay ngược ra sau vạn trượng, Ma Hoàng Giáp trên người không ngừng vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết đầy sự khó tin vang ra từ miệng hắn.
Cuối cùng Cửu Vương Điện rơi xuống điện, toàn thân đầy máu đen, cúi đầu nhìn Ma Hoàng Giáp vỡ tan, gương mặt vẫn đầy sự không thể tin nổi.
Năm đó Hắc Đồng lão nhân dùng toàn lực cũng không thể, vậy mà Lâm Động đã một tiễn phá vỡ Ma Hoàng Giáp!
Ma Hoàng Giáp được Hoàng chí cao vô thượng ban cho lại bị phá vỡ?
– Sao có thể như vậy?
Cửu Vương Điện lầm bầm, ánh mắt hắn bỗng trở nên hung hăng, nhưng thân thể vừa khẽ động thì gầm lên đau đỡn, chỉ thấy từ trong cơ thể bắn ra vô số tia sáng.
Bùm bùm bùm!
Cùng lúc đó trong cơ thể hắn có tiếng sấm nổ, sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, khí tức nhanh chóng bị tiêu giảm.
Bùm!
Sau tiếng nổ cuối cùng, thân thể Cửu Vương Điện phát nổ, ma huyết bắn tứ tung khiến mặt đất đen ngòm.
Ma huyết thấm trên mặt đất, thấp thoáng có một đạo ma quang định chui xuống đất.
– Ta đã nói hôm nay nhất định phải giết ngươi!
Lâm Động lạnh lùng nói. Chỉ thấy hắn vung tay, bạch quang bắn ra biến thành một quầng sáng chụp lấy hắc quang.
Phụt phụt!
Bị bạch quang bao phủ, hắc quang lập tức bốc khói trắng, theo đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Bạch quang dần thu về, chỉ thấy bên trong có một ma ảnh to cỡ bàn tay, gương mặt sợ hãi kia chính là Cửu Vương Điện, chỉ có điều hắn lúc này đã không còn uy phong và hung hăng như trước.
Lâm Động nhìn Cửu Vương Điện không khỏi cảm thán sinh mệnh lực của đám dị ma này. Dù bị công kích khủng bố như vậy mà vẫn sống sót. Đừng thấy Cửu Vương Điện lúc này đã bị trọng thương, thậm chí ma thể cũng bị hủy nhưng nếu hắn trốn thoát, e là trăm năm sau sẽ lại hồi phục.
Chẳng trách mà dù Bát Chủ Viễn Cổ năm xưa đối đầu với chúng cũng không thấy giết được bao nhiêu cao tầng của Ma Ngục, kẻ nào cũng sống dai như đỉa. Lúc này Cửu Vương Điện cuối cùng cũng rơi vào tay hắn, dù rằng là hắn dựa vào ý chí còn lại của vô số cường giả tiền bối Đại Hoang Tông.
– Giải quyết ngươi rồi chắc hẳn sau này cũng bớt được chút gánh nặng.
Lâm Động cười nhạt, rồi hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra Lôi Đình Tổ Phù và Thôn Phệ Tổ Phù.
Hai đạo tổ phù, một trái một phải kẹp Cửu Vương Điện ở giữa.
– Dường như vẫn chưa đủ.
Lâm Động nghĩ rồi lại lấy ra Đại Hoang Vu Bi đặt phía trên, rồi Huyền Thiên Điện ở phía dưới.
– Ngươi…ngươi!
Cửu Vương Điện thấy thế sắc mặt kịch biến, bốn đại thần vật đều có tính khắc chế rất lớn với dị ma. Dù sinh mệnh lực có ngoan cường thế nào thì lúc này cũng thấy cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Động không để tâm, tay nắm lại, Tổ Thạch cũng hiện ra rồi chui vào bạch quang.
Năm đại siêu cấp thần vật phát ra bạch quang nhàn nhạt rồi dần liên kết với nhau, bạch quang dần thu nhỏ lại.
– Á , không!!!
Bạch quang ngày một nhỏ lại, Cửu Vương Điện bên trong cũng nhỏ dần, tiếng kêu thảm thiết của hắn vọng ra, đối mặt với sức mạnh tịnh hóa của năm đại thần vật, dù thực lực của hắn có mạnh thế nào thì cũng chắc chắn chết!
Bạch quang dần nhỏ lại còn bằng hạt gạo, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Một luồng năng lượng khó lòng hình dùng lan tỏa, mặt đất phía dưới nổi lên con sống đất vạn trượng, cả không gian đổ nát đến cực điểm.
Lâm Động mở mắt, nhìn bạch quang đã tan đi, vẻ mặt tái nhợt cũng có chút thở phào. Cửu Vương Điện cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt rồi.
– Thật không dễ dàng gì.
Lâm Động vung tay thu năm đại thần vật về, cao tầng của Ma Ngục đúng là rất khủng bố, dù trong trạng thái đó, muốn giết chúng cũng mất nhiều sức như vậy…
– Tiền bối, ma đã bị tiêu diệt, tâm nguyện của mọi người có lẽ cũng đã xong.
Lâm Động ngẩng lên nhìn những quang ảnh kia rồi nhìn Hắc Đồng lão nhân khẽ nói.
Trên bầu trời, tất cả ma ảnh đều cúi mình với Lâm Động, gương mặt Hắc Đồng lão nhân dường như hiện vẻ vui mừng.
– Đa tạ tiểu hữu, đại ân không thể báo đám, chỉ có thể biểu thị tâm ý.
Thân thể Hắc Đồng lão nhân và những người khác dần tan đi, rồi bỗng có vô số điểm sáng kỳ lạ hình thành sau đó bay về phía Lâm Động.
Lâm Động đưa tay ra chạm vào chúng, thân thể hơi run lên, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
– Đây là Luân Hồi cảm ngộ?
Chương 1255 : Thiếu một chút
Những điểm sáng hoa lệ phiêu đãng trong không trung, cả không gian dường như trở nên mộng ảo hơn, một thứ năng lượng luân hồi khiến ánh mắt người ta cũng mơ màng.
Lâm Động ngồi tĩnh tại trên không trung, nhìn những điểm sáng đầy trời, trong đôi mắt hiện lên sự kích động. Hắn hiện tại đã chạm tới Luân Hồi, nhưng vẫn còn khoảng cách khá lớn để đột phá Luân Hồi Cảnh. Cơ ngộ này có thể bù đắp khoảng cách ấy.
Những cảm ngộ Luân Hồi này được vô số tiền bối Đại Hoang Tông để lại, dù họ đã chết nhưng vẫn đang bảo vệ tông phái. Nay hung thủ hủy diệt tông phái của họ đã bị giết, họ cũng triệt để từ bỏ chấp niệm. Ý niệm bắt đầu tiêu tan.
– Khương Tuyết cô nương, đây cũng là cơ ngộ với cô nương, đừng bỏ qua.
Lâm Động nhìn Khương Tuyết mỉm cười.
Khương Tuyết khẽ gật, xoa xoa đầu Nhân Nhân rồi ngồi xuống, đương nhiên nàng hiểu rõ tầm quan trọng của những cảm ngộ Luân Hồi này.
Chỉ Nhân Nhân là ngồi trên tảng đá, tay chống má, hai chân đung đưa có vẻ rất nhàm chán. Năng lượng Luân Hồi bay qua trước mặt nhưng không hề khiến cô bé động lòng. Chỉ có điều dường như sâu trong đôi mắt kia có ánh sáng kỳ lạ đang dâng lên.
Lâm Động ngồi trên không trung, thân thể giống như hình thành hắc động, không ngừng hút những điểm sáng kia vào người.
Một cảm giác huyền diệu dần tràn ngập trong tim hắn. Thần trí tỉnh táo dần trở nên mơ hồ, dường như hắn đang rơi vào một không gian không thể nói rõ thành lời, nhưng vẫn không hoàn toàn vào đó được.
Thế là hắn chỉ có thể thể ngộ trong cảm giác đó.
Đây là một không gian hắc ám, không có bất cứ thứ ánh sáng nào. Trong bóng tối là sự lưu động của năng lượng tà ác, thứ tà ác đó không thuộc về thế giới này.
Giữa bóng tối có một ngọn đèn màu đỏ tươi, ngọn đèn tỏa ra thứ ma khí vô tận.
Đột nhiên ngọn đàn khẽ động, ngọn lửa dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn.
Uỳnh!
Ngọn đèn tắt, từ sâu trong bóng tối bỗng có một số luồng dao động tỏa ra, ma hồ có thể thấy một số hắc ảnh xuất hiện trong bóng tối.
– Lão cửu…bị giết rồi.
Một giọng nói khàn đặc vang lên.
– Chết rồi? Hà, tên xui xẻo…Năm đó nói đi đối phó với người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù trước đây, kết quả mất tin tức, nhưng ngọn đèn của hắn vẫn còn, chắc chỉ bị phong ấn, sao giờ đột nhiên lại bị giết?
Một giọng nói khác vang lên.
– CÓ lẽ là gặp phải đối thủ lợi hại rồi. Lão cửu cũng có Ma Hoàng Giáp, người bình thường không thể giết hắn được.
– Mấy năm nay chúng ta đều tìm vị trí của hắn, nhưng chẳng có phản ứng gì, xem ra kẻ nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù cũng có bản lĩnh.
– Chưa biết chừng là bọn Bát Chủ Viễn Cổ ra tay. Ta cảm ứng được sự tồn tại của Không Gian Chủ ở Yêu Vực. Nhưng chỉ giao thủ qua rồi hai bên rút lui, ta thấy thực lực của hắn cũng đã hồi phục hoàn toàn.
– Các ngươi hành sự cẩn thận một chút, trước đây không lâu chúng ta suýt nữa bị Lôi Chủ phát giác.
– Lôi Chủ? Sợ gì hắn chứ? Nếu hắn dám đến thì giải quyết hắn trước!
– Nếu Lôi Chủ gặp nạn thì những kẻ khác sẽ phải hiện thân, chúng ta chuẩn bị chưa chu toàn, giao đấy e là sẽ cùng kết quả như năm xưa.
– Vậy giờ phải làm sao?
– Nhưng thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta cũng nên khởi động kế hoạch thôi.
– Hề hề, sắp động thủ rồi hả? Nhẫn nhịn bao năm nay, đúng là có phần trông chờ…
– Ừm, chuẩn bị đi, đại chiến lần này chúng sẽ không có hy vọng nữa đâu…
Thứ khí tà ác trong bóng tối dần nhạt đi, những thân ảnh mơ hồ kia dần tiêu tan, đằng sau sự yên tĩnh này dường như có một cơn bão bao trùm đất trời đang cuộn trào.
Khi Lâm Động ra khỏi trạng thái huyền diệu kia thì đã là mười ngày sau, hắn mở mắt nhìn không gian quen thuộc.
Phù.
Hắn trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, ánh mắt bắt đầu hồi phục sự tỉnh táo, bàn tay đưa ra, nguyên lực ngưng tụ, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh luân hồi trong đó.
Sức mạnh này cường hãn hơn trước rất nhiều, nhưng mức độ vẫn chưa đạt đến Luân Hồi Cảnh.
– Vẫn thiếu một chút!
Lâm Động lẩm nhẩm, hắn có thể cảm nhận được lúc này hắn là đỉnh phong của Chuyển Luân Cảnh, dường như chỉ còn cách Luân Hồi nữa bước nữa thôi, chỉ cần bước qua được là sẽ trở thành cường giả Luân Hồi Cảnh thật sự!
Chỉ có điều, bước này muốn vượt qua không hề dễ dàng gì.
Lâm Động cười, cũng không thấy thất vọng, tuy hắn rất có cơ duyên nhưng nếu Luân Hồi Cảnh mà dễ bước vào như thế thì không đến nỗi có những người cả đời không chạm tới được.
Hắn có cảm giác có lẽ không lâu sau sẽ bước qua được.
– Ngươi tỉnh rồi à?
Cách đó không xa có giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Lâm Động ngẩng đầu thì thấy Khương Tuyết đang cười nhìn mình. Ánh mắt nàng cũng có phần thâm sâu hơn không ít, rõ ràng cũng có được không ít lợi ích.
Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn lên đỉnh núi, người bảo vệ vẫn ngồi đó, ánh mắt không ngừng hiện lên sự mơ màng, nhiều hơn là cảm giác giải thoát khi đại thù được báo.
– Sau này tu luyện dần dần thì linh trí của hắn cũng sẽ trở lại. Tính ra còn phải cảm ơn những gì ngươi làm cho Đại Hoang Tông. Ta đã kế thừa truyền thừa của Đại Hoang Tông, ta thay mặt họ cảm tạ ngươi.
Khương Tuyết khẽ nói.
Lâm Động lắc đầu:
– Đại Hoang Tông có ân tình với ta, việc này là nên làm mà. Hơn nữa nếu để Cửu Vương Điện thoát thì sau này sẽ là phiền phức lớn của ta. Thế nên không cần cảm tạ.
Khương Tuyết cười đưa bàn tay ra, chỉ thấy trên đó là bộ giáp rách tỏa ra thứ khí tà ác.
Lâm Động nhìn thì ánh mắt ngưng đọng, đó chính là Ma Hoàng Giáp.
– Ngươi giết được Cửu Vương Điện thì đây nên là chiến lợi phẩm của ngươi, hơn nữa ta nghĩ người khác cũng không có phúc hưởng.
Khương Tuyết nói. Ma khí trên Ma Hoàng Giáp quá nặng, là thần vật với dị ma nhưng với họ thì chẳng có tác dụng gì.
– Hề, đây là thứ tốt, tuy ma khí rất nặng nhưng cho vào Huyền Thiên Điện luyện hóa, ta nghĩa năng lượng của Đại Hoang Vu Bi sẽ hồi phục hoàn toàn.
Nham mừng rỡ lên tiếng.
Lâm Động nhướn mày, hồi phục Đại Hoang Vu Bi hoàn toàn? Nghĩ sau khi Hắc Ám Thánh Liềm hồi phục hoàn toàn là sánh ngang với cường giả vượt qua một lần Luân Hồi Kiếp, thế Đại Hoang Vu Bi xếp thứ ba trong bảng thần vật sẽ mạnh đến mức nào? Có lẽ sánh được cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp nhỉ?
Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Động lại rạo rực, cũng không khách khí nhận lấy Ma Hoàng Giáp, ném vào Huyền Thiên Điện để luyện hóa.
– Chúng ta cũng ra ngoài thôi.
Vấn đề của Đại Hoang Bi đã được giải quyết, Lâm Động nhìn quanh rồi nói.
Khương Tuyết gật đầu, vẫy tay gọi Nhân Nhân, cô bé vui vẻ chạy lại. Cô bé vào đây là để trấn áp ma khí, nay được ra ngoài đương nhiên tiểu nha đầu này sẽ rất phấn khích.
Lâm Động cười, vẫy tay một cái, không gian biến dạng, khi ba người tỉnh lại thì đã ở bên ngoài Đại Hoang Bi.
Bên ngoài mấy người Khương Lôi vẫn đang đợi, thấy ba người Lâm Động ra, lại thấy Khương Tuyết cười tươi, tất cả đều thở phào, rõ ràng vấn đề khiến họ đau đầu bao lâu đã được giải quyết.
– Khương Lôi đại thúc, vấn đề đã được giải quyết, ta cũng về Đế Đô. Nếu có việc gì cần giúp thì cứ tìm ta.
Lâm Động cười, hắn vốn nghĩ sẽ giải quyết được vấn đề sớm, không ngờ lại kéo dài mất mười ngày, lúc này việc đã xong nên cũng không ở lại nữa.
Khương Lôi thấy hắn muốn rời đi thì khựng lại rồi nhìn Khương Tuyết.
– Lần này phiền ngươi rồi.
Khương Tuyết mỉm cười nhìn Lâm Động.
Lâm Động cười, xoa đầu Nhân Nhân:
– Sau này nếu Nhân Nhân có gì thay đổi thì hãy tìm ta, ta sẽ cố gắng tương trợ.
– Đại ca ca.
Nhân Nhân có chút không nỡ túm lấy áo hắn.
Lâm Động cười hiền với cô bé, nói chuyện một chút rồi bay đi.
Khương Tuyết nhìn thân ảnh biến mất phía xa, nụ cười dần tắt, cuối cùng thở dài.
– Nếu thích sao không giữ hắn lại?
Khương Lôi bất lực nói. Nha đầu này cũng thật cố chấp, từ đầu chí cuối không hề thể hiện tâm ý của mình.
– Con thích chàng, cảm giác đó để mình con biết được rồi. Hơn nữa cũng không phải sau này không thể gặp mặt…
Khương Tuyết mỉm cười, khoát tay quay người đi đầy phóng khoáng.
Khương Lôi thấy thế cũng chỉ biết cười khổ.Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!