Vũ Động Càn Khôn
Tập 249 [ chương 1246 đến 1250 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1246 : Trở lại Dị Ma Thành
Sau cuộc đột kích của Thất Vương Điện, Hắc Ám Thành hiển nhiên sẽ xây dựng tầng phòng ngự thâm nghiêm hơn hẳn. Nhưng bọn Lâm Động cũng hiểu, sự phòng ngự này với cường giả như Thất Vương Điện mà nói thì không có mấy hiểu qua. Nói cho cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh bản thân họ.
Nhưng cũng may Thất Vương Điện đã bị trọng thương mà rút lui, theo Lôi Chủ nói thì tiếp theo có lẽ chúng sẽ không dám có hành động gì. Dù sao thì, tuy Ma Ngục lợi hại nhưng cục thế hiện nay khá nhạy cảm, chúng cũng không dám tùy tiện hành động.
Mấy người Lâm Động dừng lại ở Hắc Ám Thành mấy ngày, Thanh Đàn cuối cùng cũng ổn định được nhân tâm trong Hắc Ám Điện, coi như đã hoàn toàn nắm giữ được Hắc Ám Điện, không còn bất cứ sự phản kháng nào nữa.
Đến lúc đưa tiểu nha đầu này về Đông Huyền Vực rồi.
Hắc Ám Thành, trên một khu quảng trường, bầu trời có một đạo trận pháp không gian đang xoay chuyển phát ra thứ năng lượng cuồng bạo.
– Điện chủ, trận pháp dịch chuyển không gian đã xong, lúc nào cũng có thể dùng được.
Trưởng lão hắc bào ngẩng lên cung kính nói.
Thanh Đàn khẽ gật đầu:
– Trình trưởng lão, thời gian ta không có mặt ở đây, ngài thay mặt ta quản lý Hắc Ám Điện, nếu có đại sự gì thì dùng truyền âm phù ta lập tức về ngay.
Trưởng lão nghe vậy cung kính đáp.
Thanh Đàn dặn dò xong thì khẽ gật gù, thân hình khẽ động là xuất hiện trên đài cao cách đó không xa. Gương mặt vừa rồi còn uy nghiêm lập tức cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay Lâm Động:
– Lâm Động ca, chúng ta có thể đi rồi.
Lâm Động gật đầu cười, nhìn Lăng Thanh Trúc:
– Vậy chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn vung tay, ba người lập tức xuất hiện trong trận pháp, phía dưới là vô số cường giả Hắc Ám Điện quỳ xuống đầy cung kính.
– Cung tiễn điện chủ!
Thanh Đàn nhìn xuống gật đầu, tay đưa lên, trận pháp lập tức lan tỏa sức mạnh không gian cuồng bạo, ngân quang chói lòa bao bọc quanh ba người.
Uỳnh!
Ánh sáng tỏa ra, mọi người nheo mắt lại, đến khi mở ra thì ba người đã biến mất, chỉ còn không gian vẫn còn biến dạng.
Đến khi ba người Lâm Động xuất hiện ở Đông Huyền Vực thì đã là ba ngày sau. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn mấy lần khi đi. Hơn nữa nếu sau này muốn quay lại thì cũng có thể dựa vào dấu vết không gian để lại mà đi không cần phải vượt qua nghìn trùng núi non nữa.
Lâm Động bước ra khỏi không gian, quét mắt nhìn quanh rồi đột nhiên nhìn về phương bắc, ánh mắt có chút kỳ lạ:
– Đó là?
Lăng Thanh Trúc cũng nhìn về phía đó, rồi quay sang Lâm Động, khẽ nói:
– Đó là hướng Dị Ma Vực.
– Dị Ma Vực à…
Nghe đến nơi đã để lại cho mình ấn tượng sâu sắc, Lâm Động không khỏi thở dài. Năm đó, chính tại nơi ấy ba huynh đệ hắn đã bị Nguyên Môn buộc phải chạy trốn trong thê thảm.
– Đã đến đây rồi thì đi Dị Ma Vực một chuyến đi.
Lâm Động nói. Hắn vẫn nhớ ở Dị Ma Vực năm đó từng có một vị tiền bối tên là Phần Thiên lão nhân đã có ân tình với hắn. Chỉ có điều sau đó ngài đã tọa hóa để trấn áp một Dị Ma Tướng.
Dị Ma Tướng trong mắt Lâm Động hồi đó dường như không thể đối địch, nhưng nay có lẽ hắn lật tay là có thể giết được vô số tên.
Lăng Thanh Trúc và Thanh Đàn đương nhiên không có ý kiến gì, khẽ gật đầu. Lâm Động thấy vậy thì vẩy tay, ba người biến thành lưu quang bay đi.
Chỉ trong mấy phút đã vượt qua hàng mấy nghìn dặm. Một tòa thành khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động, hắn nhìn nơi quen thuộc ấy ánh mắt không khỏi hoài niệm.
Lâm Động nhìn Dị Ma Thành chăm chú một lúc lâu rồi mới lại động thân. Sau đó họ xuất hiện bên ngoài Dị Ma Vực, phía trước có một đạo trận pháp cổ xưa như ẩn như hiện. Đây là trận pháp được lưu truyền từ thời Viễn Cổ để phong ấn ma khí bên trong Dị Ma Thành. Năm đó bọn Lâm Động muốn vào trong phải đợi khi phong ấn yếu đi mới vào được. Nhưng lúc này hiển nhiên hắn không cần phải đợi nữa. Hắn vung tay, chỉ thấy không gian phía trước bị tách ra một hoảng, ba người bay vào trong.
Khi họ vào trong Dị Ma Vực, phía dưới còn có không ít cường giả đợi Dị Ma Vực khai khởi để vào mạo hiểm. Họ thấy ba người có thủ đoạn đáng sợ đó đều sững sờ.
Lâm Động đương nhiên chẳng để tâm những điều nhỏ nhặt đó, sau khi vào Dị Ma Vực, hắn nhìn quanh. Mấy năm không gặp, Dị Ma Vực vẫn có ma khí lượn quanh. Nhìn ra xa, mặt đất đầy rẫy những khe nứt khổng lồ, cho thấy ở đây năm đó đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Ba người Lâm Động không dừng lại lâu, tiếp tục đi vào sâu trong Dị Ma Vực. Với thực lực hiện tại của họ, nơi từng là cấm địa của Đông Huyền Vực giờ không còn bất cứ trở ngại gì nữa, chỉ hơn chục phút là họ đã vào sâu trong Dị Ma Vực. Dựa vào những gì nhớ được ba năm trước, Lâm Động dần dừng lại, nhìn về phía xa, ở đó là một ngọn núi lửa đỏ rực đứng sừng sững, trong tòa điện trên ngọn núi đó có thể thấy một thân ảnh đang ngồi như tượng.
Lâm Động tiến lại gần, chỉ thấy thân ảnh đó giống như bức tượng đá, thân thể phủ đầy bụi trần, từ trong ngọn núi lửa cũng tỏa ra thứ năng lượng khiến người ta không thể lại gần. Nhưng nay thứ năng lượng ấy không có tác dụng mấy đối với Lâm Động.
– Tiền bối!
Lâm Động cúi người trước thân ảnh kia. Tuy thực lực của hắn hiện nay có lẽ đã vượt qua Phần Thiên lão nhân rồi nhưng năm đó khi tọa hóa lão nhân ấy đã dùng chút sinh khí cuối cùng của mình ngưng kết thành đan tặng hắn, ân tình này hắn vẫn ghi nhớ.
– Vị tiền bối này đã tọa hóa, lẽ nào vẫn cứu được?
Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh phủ đầy bụi trần, khẽ nói. Năm đó nàng cũng có mặt đương nhiên biết Lâm Động đã nhận không ít ân huệ từ vị tiền bối này.
– Tình hình của ngài ấy có chút đặc thù, không phải tọa hóa hoàn toàn. Năm đó để trấn áp Dị Ma Tướng ngài đã luyện chế bản thân thành người chết sống để cầu bất diệt, vĩnh viễn trấn áp Dị Ma Tướng. Vì thế nhìn từ góc độ nào đó thì Phần Thiên tiền bối không phải tọa hóa.
Lâm Động khẽ lắc đầu, năm đó khi rời đi hắn đã từng hỏi Phần Thiên lão nhân thì ngài đã nói, nếu muốn cứu ngài thì phải đợi hắn tham ngộ được Luân Hồi đã. Lâm Động hiện giờ tuy chưa thực sự bước vào Luân Hồi Cảnh nhưng cũng coi như đã chạm tới. Tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới Đại Phù Tông, cường giả Luân Hồi Cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.
– Vị tiền bối đây luyện chế bản thân thành người chết sống, nhưng tử khí trong cơ thể tiền bối rất thịnh, sinh khí cạn kiệt vì thế mới tọa hóa. Nếu bổ sung đủ sinh khí thì có lẽ tiền bối sẽ tỉnh lại được.
Thanh Đàn nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Động gật đầu tán động, rồi hắn mỉm cười với thân ảnh kia, nói:
– Phần Thiên tiền bối, năm đó tiền bối đã tặng hết sinh khí cho vãn bối, hôm nay ta sẽ trả lại tiền bối ân tình này.
Dứt lời, Lâm Động đưa tay ra, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, bên trong là sức mạnh sinh tử hòa hợp một cách hoàn hảo. Tâm thần Lâm Động khẽ động, từ trong nguyên lực có ánh bạch quang được tách ra, bên trong mang thứ sinh khí thuần túy đến cực điểm.
Sinh khí lan tỏa, Lâm Động búng tay một cái, chỉ thấy sinh khí biến thành một cái xoáy khổng lồ, trung tâm là Phần Thiên lão nhân.
Sinh khí không ngừng chảy vào thân thể Phần Thiên lão nhân, nguồn sinh khí ấy thậm chí khiến đỉnh núi lửa có cây xanh mọc lên.
Tử khí trong cơ thể Phần Thiên lão nhân rõ ràng rất đậm đặc, muốn cân bằng sinh tử trong cơ thể ngài, dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng rất khó làm được. Nhưng cũng may Lâm Động không còn như xưa, nguyên lực trong cơ thể dồi dào như biển lớn, cộng với sự tương trợ của tinh thần lực, nửa ngày sau thì thấy bề mặt da khô héo của Phần Thiên lão nhân đã mềm ra, một chút sinh khí bất đầu thẩm thấu.
Khi truyền nguyên lực Lâm Động cũng đem ý Luân Hồi từ Thôn Phệ Chủ dung nhập vào sinh khí. Sinh khí ngập trời hóa thành viên đan hoàn màu trắng sữa, rồi chui vào cơ thể Phần Thiên lão nhân qua đỉnh đầu.
Phần Thiên lão nhân vốn là cường giả đỉnh cấp chạm tới Luân Hồi, chỉ còn một bước nữa thôi. Năm đó ngài đột phá thất bại, nếu giờ có Luân Hồi ý của Thôn Phệ Chủ trợ giúp, có lẽ sẽ xung kích Luân Hồi Cảnh được.
Khi viên đan hoàn chui vào cơ thể Phần Thiên lão nhân, thân thể gần như chết của ngàu đột nhiên rung chuyển, gương mặt già nua trở nên hồng hào, hai mắt chầm chậm mở ra.
Ngài mơ màng mở mắt, rồi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi đang mỉm cười trước mặt mình.
Chương 1247 : Thức tỉnh Phần Thiên
Phần Thiên lão nhân mở mắt, ngài nhìn người thanh niên trước mắt, gương mặt ấy vẫn có chút quen thuộc nhưng ngài lại chau mày, không thể khiến thần trí hoàn toàn tỉnh táo được. Tuy việc luyện chế bản thân thành người chết sống khiến ngài tồn tại được lâu nhưng rõ ràng vẫn có sai biệt với người bình thường.
– Ngươi…
Phần Thiên lão nhân mơ hồ nói.
– Phần Thiên tiền bối, vãn bối là Lâm Động, ba năm trước từng có duyên gặp mặt tiền bối một lần.
Lâm Động mỉm cười rồi vung tay lên, một chiếc đỉnh lò đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay, chính là Phần Thiên Đỉnh mà Phần Thiên lão nhân đã tặng hắn. Món bảo bối này cũng đã cùng Lâm Động vượt qua không ít ải khó, thậm chí nó đã từng cứu mạng hắn.
– Đây là….Phần Thiên Đỉnh?
Phần Thiên lão nhân sững người nhìn Phần Thiên Đỉnh, ánh mắt mơ màng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nhận lấy, quan sát Lâm Động một lúc, dường như nhớ ra điều gì, chấn kinh nói:
– Ngươi…ngươi là anh bạn trẻ năm đó?
Phần Thiên lão nhân không có khía niệm thời gian rõ ràng, trong ý thức mơ hồ của ngài chỉ nhớ dường như nhiều năm trước có gặp Lâm Động rồi còn tặng Phần Thiên Đỉnh cho hắn.
Chỉ có điều ngài không thể ngờ khi mình tỉnh lại thì người thanh niên năm đó chẳng là gì trong mắt mình lại giờ lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Ngài có thể cảm thấy rõ ràng thứ áp lực phát ra từ Lâm Động, cảm giác áp lực này khiến sinh tử khí trong cơ thể ngài cũng chảy chậm lại ít nhiều.
Lâm Động khẽ gật đầu:
– Năm đó tiền bối nói, muốn cứu tiền bối thì phải tham ngộ Luân Hồi rồi hãy trở lại. Tuy nay vãn bối chưa đạt được mức đó nhưng ta nghĩ mình đã có đủ sức mạnh gọi ngài tỉnh dậy.
Phần Thiên lão nhân sững người, ánh mắt có phần phức tạp nhìn người thanh niên trước mặt. Năm đó ngài chẳng qua tưởng mình chắc chắn sẽ chết nên mới tặng chút sinh khí cuối cùng cho Lâm Động. Đó chỉ là một hành động vô tâm trước khi chết, nhưng nào ngờ nhiều năm sau lại là chút thiện duyên khiến ngài có được hồi báo lớn thế này
– Tiểu hữu…đa tạ ngươi!
Phần Thiên lão nhân thở dài, hành một lễ với Lâm Động. Điều ngài cho Lâm Động năm đó so với lợi ích nhận lại hôm nay thật chẳng đáng nhắc đến.
– Tiền bối đừng khách khí. Sinh tử khí trong cơ thể tiền bối đã được cân bằng. Nếu vào được Luân Hồi thì chưa biết chừng sẽ thoát khỏi trạng thái người chết sống này, có được sinh mệnh thật sự.
Lâm Động xua tay.
– Ài, đâu có dễ vậy. Trạng thái này căn bản không thể có cảm ứng Luân Hồi được nữa.
Phần Thiên lão nhân thở dài.
– Điều đó chưa chắc, tiền bối hãy cảm ứng một chút đi.
Lâm Động cười một cách thần bí.
Phần Thiên lão nhân nghe thế cũng khựng người rồi làm theo, ngay sau đó gương mặt hiện vẻ kinh ngạc, rồi trở thành mừng rỡ:
– Đây…đây là Luân Hồi ý?
– Vãn bối có được truyền thừa từ một vị tiền bối, hôm nay xin tặng Phần Thiên tiền bối chỗ Luân Hồi ý này.
Lâm Động cười.
Phần Thiên lão nhân xúc động đến run người, nước mắt giàn giụa, ngài vốn tưởng cả đời này sẽ trong trạng thái sống không bằng chết kia, nhưng không ngờ nay không chỉ được thức tỉnh mà trong cơ thể còn có Luân Hồi ý. Dựa vào nó ngài sẽ lại có tư cách xung kích Luân Hồi Cảnh.
Lâm Động nhìn Phần Thiên lão nhân mỉm cười, tuy cơ duyên ngài cho hắn năm đó có lẽ bây giờ không là gì, nhưng sự xả thân vì đại nghĩa của ngài đã khiến Lâm Động hắn kính phục, nay giúp đỡ được một chút trong lòng hắn rất vui.
– Tiểu hữu, đại ân đại đức này ta không bao giờ quên. Nếu sau này có việc gì lão phu nhất định có chết cũng không từ!
Phần Thiên lão nhân xúc động hành đại lễ với Lâm Động, nhưng hắn đã vội ngăn lại.
– Tiền bối khách khí quá rồi.
Lâm Động lắc đầu cười, định nói gì thì thần sắc bỗng thay đổi. Hắn cảm thấy ngọn núi bỗng hơi rung chuyển, phía dưới chân núi lại có ma khí tỏa ra.
– Hỏng rồi, tên Dị Ma Tướng bị ta trấn áp cũng thức tỉnh rồi.
Phần Thiên lão nhân thấy thế giật mình. Không ngờ tên Dị Ma Tướng bị trấn áp bên dưới cũng thức tỉnh theo.
Uỳnh!
Ngay khi ngài dứt lời, ma khí phía dưới càng thêm đậm đặc, rồi ma khí thuận theo ngọn núi xâm thực lên trên. Chỉ trong mười mấy giây cả ngọn núi đã bị ma khí biến thành tro bụi.
Sau khi ngọn núi lửa biến mất, một luồng ma khí kinh người bắn lên trời. Bên trong đó là một đạo ma ảnh gầm thét, thanh thế mạnh mẽ hơn năm xưa vô số lần.
– Đây là…
Phần Thiên lão nhân cảm nhận sự ngang ngược của luồng ma khí đó, sắc mặt biến đổi, thất thanh kêu lên:
– Sao có thể? Tên Dị Ma Tướng này đã tiến hóa sao?
Lâm Động nghe thế ánh mắt lộ vẻ kinh dị, đương nhiên hắn cảm nhận được thực lực của tên Dị Ma Tướng này đã tiến bộ vượt bậc, hiển nhiên đã là Dị Ma Vương. Hắn ta cũng thật lợi hại, trong thời gian bị phong ấn lại tích trữ đủ năng lượng xung kích thành công Dị Ma Vương.
– Hỏng rồi, Lâm Động tiểu hữu, các ngươi mau trốn đi. Dị Ma Tướng đã tiến hòa thành Vương, có thể sánh ngang với cường giả Luân Hồi Cảnh, ta cũng không thể trấn áp được hoàn toàn.
Phần Thiên lão nhân vội nói.
– Khặc khặc, Phần quỷ, ngươi không ngờ phải không? Bản tướng không chỉ không bị tan thành tro bụi mà còn đột phá được trong tuyệt cảnh. Giờ bản tướng đã là cấp Vương, ngươi đấu lại với ta thế nào?
Ma khí cuồn cuộn trong không gian, ma ảnh đứng trên không nhìn Phần Thiên lão nhân, gương mặt tối tăm lạnh lùng.
Phần Thiên lão nhân nghiến răng, định liều mạng với tên Dị Ma Vương đó nhưng lại bị Lâm Động ngăn lại. Lâm Động nhìn Dị Ma Vương chỉ lắc đầu cười, nói:
– Ngay Thất Vương Điện của Ma Ngục ta còn từng giao đấu, ngươi mới đột phá cấp Vương mà cũng dám ngông nghênh trước mặt ta, đúng là nực cười.
Tiếng cười lớn của Dị Ma Vực ngưng bặt, hắn kinh dị nhìn Lâm Động rồi cười chế giễu:
– Tiểu tử ngươi nói tầm bậy gì vậy, Thất Vương Điện là đại nhân vật có thể ngang ngửa với Bát Chủ Viễn Cổ. Ngươi trong mắt đại nhân không đáng là con kiến.
Lâm Động cười cười, cũng không tranh luận, chỉ là trong mắt trào dâng hàn ý lạnh băng.
Uỳnh!
Đột nhiên tiếng sấm vang dậy khắp không gian, trên bầu trời lôi vận tụ tập, vô số tia sét cuồng bạo lóe sáng phát ra sức mạnh kinh người.
Tên Dị Ma Vương cũng giật mình vì biến cố đó, ngẩng đầu lên, mắt ngưng đọng nhìn cảnh tượng đó, trong lòng bỗng thấy bất an.
– Tên tiểu tử này có gì đó không đúng.
Dị Ma Vương cũng không phải kẻ ngốc, cảm giác nguy hiểm dâng lên, ánh mắt nhấp nháy rồi lùi nhanh về sau.
Phần Thiên lão nhân cốn định đại chiến với Dị Ma Vương thấy hắn ta hốt hoàng như vậy thì kinh ngạc, nhưng không đợi ngài nói gì thì Lâm Động cười, tay siết chặt, chỉ thấy không gian quanh Dị Ma Vương biến dạng, bốn cái xoáy đen khổng lồ bao quanh, lực kéo cuồng bạo bùng nổ, Dị Ma Vương kinh hãi, vận chuyển ma khí chống lại.
Uỳnh!
Trên bầu trời, vô số đạo lôi định hội tụ, cuối cùng biến thành một con lôi long khổng lồ mấy nghìn trượng giơ nanh múa vốt lao thẳng tới Dị Ma Vương.
Bùm!
Một vầng mặt trời từ sấm sét mọc lên, lôi đình lực hùng hồn mà cuồng bạo lan tỏa, khiến ma khí của Dị Ma Vực cũng bị thanh trừ không ít.
Tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ vầng mặt trời ấy, rồi Phần Thiên lão nhân sững sờ khi khi thấy một Dị Ma Vực vừa mới thăng cấp, ban nãy còn rất ngông cuồng giờ đang tan đi với tốc độ kinh người, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.
– Cái này…
Phần Thiên lão nhân vẻ mặt đầy chấn động, ngài từng giao đấu với không ít dị ma, đương nhiên biết sinh mệnh lực ngoan cường của chúng, một Dị Ma Vương, dù cùng là Luân Hồi Cảnh cũng khó giết được hoàn toàn, chỉ có cách phong ấn lại. Nhưng lúc này Lâm Động đã dễ dàng tiêu diệt một Dị Ma Vương, năng lực này thật quá khủng khiếp.
Lâm Động khẽ đập đập tay, lôi vân trên trời tan đi, ánh mắt hắn vẫn không hề có chút dao động. Với thực lực hiện tại của hắn, Dị Ma Vương bình thường không phải đối thủ của hắn. Huống hồ tên Dị Ma Vương này mới vừa lên cấp, dám ngông cuồng trước mặt hắn đúng là không biết viết chữ chết thế nào.
– Lâm Động tiểu hữu thật khiến lão phu chấn động, vừa nãy ta đã thất thố rồi.
Phần Thiên lão nhân dần tỉnh lại, nhìn Lâm Động cảm thán.
Lúc này ngài mới hiểu người thanh niên năm đó cần nhận ân huệ của mình đã mạnh đến mức độ nào.
Lâm Động cười, nhìn tên Dị Ma Vương biến mất rồi nhìn xuống dưới, trán nhăn lại, theo lẽ thường, nếu bị phong ấn thì hắn dù có không càng ngày càng yếu đi thì cũng không thể tăng cấp được. Tại sao hắn lại kỳ quái như vậy?
Phải biết là, khoảng cách giữa cấp Tướng và cấp Vương là rất lớn, muốn tăng cấp là vô cùng khó.
Lâm Động trầm tư một lúc không nghĩ được gì đành lắc đầu, có lẽ hắn may mắn.
– Phần Thiên tiền bối, dị ma đã bị trừ bỏ, ngài định đi đâu?
Lâm Động nhìn Phần Thiên lão nhân hỏi.
– Cái mạng già này của ta là được tiểu hữu ban cho, dị ma đã bị loại bỏ, nếu tiểu hữu không chê ta sẽ theo ngươi.
Phần Thiên lão nhân nghĩ một chút rồi cười. Ngài vốn là người thời Viễn Cổ, nay chẳng quen biết một ai, cũng không có nơi an thân.
– Vừa hay ta muốn trở về gia tộc, nếu Phần Thiên tiền bối không có nơi nào đi, có hứng thú thì có thể làm khách trong nhà ta.
Lâm Động cười, vừa hay thực lực Phần Thiên lão nhân cũng mạnh, nếu ở lại Lâm gia được thì cũng có thể giúp hắn bảo vệ người nhà.
Phần Thiên lão nhân vốn không có nơi nào đi, nghe thế cũng không phản đối, bèn gật đầu.
Lâm Động thấy vậy liền vung tay, bay ra ngoài Dị Ma Vực. Khi đi hắn không kìm được quay lại nhìn, không biết vì sao hắn cứ có cảm giác không thoải mái, chỉ có điều cảm giác ấy lóe lên rồi mất ngay, ánh mắt hắn hiện chút nghi hoặc rồi biến mất.
Chương 1248 : Đoàn tụ
Bên ngoài Dị Ma Vực, bốn người Lâm Động hiện ra, Phần Thiên lão nhân nhìn đất trời sau hàng ngàn vạn năm, không kìm được hít hà.
– Vậy chúng ta trực tiếp đến thẳng vương triều Đại Viêm nhé?
Giải quyết xong việc của Phần Thiên lão nhân, tâm trạng khá tốt, cười nói.
Nghe thế, Thanh Đàn và Phần Thiên lão nhân cũng không phản đối gì, nhưng Lăng Thanh Trúc thì cắn môi, nhìn Lâm Động lắc đầu.
– Ta về Cửu Thiên Thái Thanh Cung thôi, vương triều Đại Viêm và cung môn của ta ngược hướng, chúng ta chia tay ở đây đi.
– Nàng không đến vương triều Đại Viêm? Tại sao?
Lâm Động cũng ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Trúc.
Lăng Thanh Trúc cười:
– Ngươi muốn đưa ta về nhà? Ngươi biết như thế nghĩa là gì không?
Lâm Động nghẹn lời, nếu đưa Lăng Thanh Trúc về vương triều Đại Viêm thì không phải đưa con dâu về ra mặt nhạc phụ nhạc mẫu sao?
– Nếu nàng muốn đi thì hẳn là người nhà ta đều hoan nghênh thôi.
Lâm Động nghĩ một chút rồi nói.
– Đợi khi ngươi làm rõ tình cảm của mình rồi nói câu như vậy. Nếu không có lẽ ngươi sẽ cứ thấy bất công.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười.
Lâm Động khựng người, sắc mặt không khỏi biến đổi, đương nhiên hắn hiểu ý của Lăng Thanh Trúc. Nàng tâm cao khí ngạo, dù Lâm Động muốn đưa nàng về vương triều Đại Viêm thì nàng cũng muốn Lâm Động cam tâm tình nguyện không chút băn khoăn.
Lăng Thanh Trúc nhìn sắc mặt của Lâm Động trong lòng thầm cảm thán, đôi môi hồng sau tấm mạng nhướn lên cười chua chát, rồi quay người đi luôn.
– Ngươi đã học được Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, ta cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Cửu Thiên Thái Thanh Cung còn nhiều việc phải làm, ta là cung chủ không thể đi quá lâu, vì thế về cung tham ngộ Luân Hồi trước. Chúng ta chia tay ở đây.
Lâm Động thấy Lăng Thanh Trúc quay người đi thì không khỏi thấy khó chịu, nghiến răng rồi túm lấy cổ tay nàng.
– Nàng từ nơi xa xôi cùng ta đến Bách Huyền Vực, còn dạy Thái Thượng Cảm Ứng Quyết cho ta, nếu cứ để nàng đi thế này không phải người ngoài sẽ bảo ta là lòng lang dạ thú sao?
Lâm Động cau mày:
– Bất luận thế nào nàng cũng phải đến vương triều Đại Viêm rồi ta sẽ đích thân tiễn nàng về Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Nếu không ta sẽ không cho nàng đi.
Lăng Thanh Trúc bị Lâm Động giữ lại, nghe lời hắn nói như vậy bất giác giận dữ, sao hắn có thể bá đạo như vậy?
Nàng vốn vô cùng độc lập, rất có chủ kiến, nhưng thấy gương mặt nhăn tít lại của Lâm Động nàng lại cắn môi, không giằng tay ra.
Thanh Đàn thấy hai người như vậy thì miêng chu lên.
– Chúng ta đi thôi.
Lâm Động cũng không đợi Lăng Thanh Trúc lên tiếng phản đối, kéo nàng bay về hưỡng vương triều Đại Viêm. Lăng Thanh Trúc giằng co một lúc nhưng tay Lâm Động như gọng kềm giữ chặt lấy, cuối cùng nàng đành từ bỏ, nghiến răng nhìn thân ảnh phía trước. Sao hắn không biết nói đạo lý gì thế?
Đô thành vương triều Đại Viêm.
Đô thành này hiện nay đã phồn hoa hơn trước nhiều. vương triều Đại Viêm cũng không còn là vương triều cấp thấp nhỏ bé trước kia nữa. Vì có Lâm gia, đừng nói là siêu cấp vương triều khác, ngay những siêu cấp tông pháo cũng không dám bất kính với người của vương triều Đại Viêm.
Nguyên nhân trong đó thì trên Đông Huyền Vực này ai ai cũng biết.
Trên khu vực lệch về hướng bắc của đô thành có một tòa viện vô cùng rộng lớn. Đây là nơi tôn quý nhất của vương triều Đại Viêm, dù là hoàng cung Đế Đô cách đó không xa cũng không thể sánh bằng.
Đây chính là nơi ở của tông tộc Lâm thị.
Xung quanh tòa viện, ở một vài chỗ cao có thể thấy những thân ảnh ngồi tĩnh lặng như bàn thạch. Đó là cường giả của Hổ Phệ Quân, tuy Tiểu Viêm bọn họ đã trở về Yêu Vực nhưng để lại một nghìn Hổ Phệ Quân cho Lâm thị. Có lực lương này hiển nhiên là chẳng ai dám nhòm ngó gì Lâm thị.
Ở vương triều Đại Viêm bây giờ, địa vị của Lâm thị rất cao quý, nhưng sau khi trở thành tân tộc trưởng, Lâm Tiêu cũng tiến hành đại chỉnh đốn tông tôc. Một số người làm ô uế thanh danh tông tộc hầu hết đã bị trừng phạt nghiêm khắc. Cả tộc không ai dám lên tiếng phản đối, ngay cả những trưởng lão lâu năm, tất cả đều sợ sệt nghe lời, vì họ biết địa vị của Lâm thị hiện nay từ đâu mà có.
Sự chỉnh đốn của Lâm Tiêu cũng có tác dụng không nhỏ, Lâm thị không còn cái cảm giác cao ngạo khinh người nữa, cũng không còn tin về đệ tử Lâm thị gây gổ bên ngoài. Việc này vô hình trung đã khiến danh tiếng của Lâm thị được nâng cao trong vương triều Đại Viêm.
Chân trời Đế Đô đột nhiên có lưu quang lóe qua, một vài cái nhấp nháy đã tiến vào trong Đế Đô, bay thẳng về phía Lâm thị. Cường giả bảo vệ Lâm thị cũng cảm nhận được, nhưng rồi rất nhanh sự cảnh giác trên gương mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự sùng bái cuồng nhiệt, vội vàng quỳ xuống.
Đệ tử trong Lâm thị nhìn thấy thế đều giật mình, rồi ánh mắt tràn ngập sự mừng rỡ, họ biết người khiến những cường giả thực lực đến biến thái kia kính sợ chỉ có nhân vật truyền kỳ của Lâm thị.
– Thiếu tộc trưởng trở về rồi!
Cả Lâm thị trở nên ồn ã.
Nghe thấy tiếng ồn ào, Lâm Tiêu đang trong sảnh nghị sự vội vàng cùng một số trưởng lão đi ra. Khi họ ra ngoài, phía trước sân của sảnh nghị sự lóe sáng, một vài thân ảnh hiện ra.
– Động nhi!
Liễu Nghiên đứng sau Lâm Tiêu vừa nhìn là nhận ra Lâm Động, gương mặt đầy vẻ xúc động. Lâm Tiêu ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Lâm Động cười với họ, đứng dịch sang một bên để lộ ra người đứng phía sau.
– Con…Thanh Đàn?
Liễu Nghiên và Lâm Tiêu sững người rồi hai mắt mở to.
– Cha, mẹ!
Thanh Đàn vốn rất cẩn trọng, nhưng khi nhìn thấy Liễu Nghiên nước mắt lã chã thì mắt lập tức đỏ hoe lao vào lòng mẹ.
Liễu Nghiên vội vàng ôm lấy Thanh Đàn, nhiều năm như vậy không gặp, gương mặt quen thuộc kia không còn sự trẻ con, ngây thơ năm xưa nữa. Liễu Nghiên nhìn mà xót xa, xót hơn cả khi Lâm Động lăn lộn bên ngoài.
– Nha đầu con sao nhiều năm như vậy chẳng có tin tức gì? Muốn cha mẹ tức chết à?
Liễu Nghiên ôm lấy Thanh Đàn, nhưng rồi không kìm được giận giữ đánh lên vai con.
Thanh Đàn khẽ kêu, cứ vùi mặt vào lòng Liễu Nghiên, đâu còn dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng của điện chủ Hắc Ám Điện, hoàn toàn là bộ dạng một cô gái nhỏ bỏ nhà đi bị bắt về.
– Hừ, cuối cùng cũng về rồi?
Lâm Tiêu nghiêm mặt.
– Cha, con cũng nhớ cha!
Thanh Đàn kéo tay Lâm Tiêu cười, nói.
Lâm Tiêu hừ một tiếng, định trách mắng mấy câu nhưng thấy gương mặt hớn hở của Thanh Đàn thì lại không nói được lời nào. Bao năm nay không biết nha đầu này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
– Về rồi thì tốt. Nhưng sau này còn dám không nói lời nào đã bỏ đi thì ta bảo ca đánh con!
Lâm Tiêu nói, nhưng rồi gương mặt nghiêm nghị cũng thả lỏng một chút, đưa bàn tay thô ráp xoa đầu Thanh Đàn, thở dài:
– Về rồi là tốt, về là tốt.
– Cha, mẹ, con xin lỗi mà. Con biết mình sai rồi!
Nghe giọng nói như trút được gánh nặng của Lâm Tiêu, mắt Thanh Đàn đỏ hoe. Bao năm nay nằng cũng đã trải qua rất nhiều việc, vì thế nàng cũng hiểu sự trân quý của tình yêu thuần túy từ cha mẹ.
Lâm Động khẽ mỉm cười, cuối cùng gia đình hắn cũng được đoàn viên.
Liễu Nghiên đang ôm Thanh Đàn bỗng nhiên nhìn thấy Lăng Thanh Trúc đứng bên cạnh Lâm Động thì hơi khựng người. Lăng Thanh Trúc lúc này đã gỡ mạng che mặt nên Liễu Nghiên cũng nhận ra, vẻ mặt lập tức mừng rỡ kéo tay áo Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu sực tỉnh, tươi cười nhìn Lăng Thanh Trúc, hắng giọng một cái rồi nói:
– Động nhi, đưa khách về nhà mà không giới thiệu sao?
Lâm Động nghẹn lời, không phải cha mẹ đều gặp rồi sao?
Lăng Thanh Trúc hơi đỏ mặt, trước kia nàng đến với tư cách là bạn của Lâm Động, chứ đâu có mờ ám kiểu này. Hơn nữa xung quanh còn biết bao tộc nhân Lâm thị đang nhìn.
– Vãn bối Lăng Thanh Trúc xin chào hai vị trưởng bối.
Lăng Thanh Trúc hơi cúi người, khẽ nói.
Nàng vốn đã có dung nhan khuynh nước khuynh thành, khí chất thanh cao, dáng vẻ thẹn thùng hiếm có này khiến Lâm Động thất thần.
Trên những bức tường bao quanh không biết từ bao giờ có đầy đệ tử Lâm thị, nhiều người còn trèo cả lên cây, họ đều nhìn về nữ tử tuyệt sắc kia, miệng chảy dãi.
– Oa, tiên nử tỷ tỷ thật xinh đẹp.
– Nàng ấy và Lâm Động ca có quan hệ gì nhỉ?
– Ngươi nói thừa, Lâm Động ca đưa nàng ấy về gặp cha mẹ rồi, ngươi nói xem là quan hệ gì?
– Lâm Động ca thật lợi hại!
Tuy những tiếng xôn xao này từ bên ngoài nhưng Lăng Thanh Trúc tự nhiên nghe rõ mồn một, gương mặt ửng hồng, khẽ cắn môi lườm Lâm Động đang cười bối rối bên cạnh.
– Ha ha, thì ra là Thanh Trúc cô nương à?
Liễu Nghiên cười tiến lại kéo Lăng Thanh Trúc, ánh mắt quét qua quét lại trên người nàng đầy vẻ vui mừng và hài lòng. Trước ánh mắt ấy Lăng Thanh Trúc càng thấy ngượng ngùng, nhưng cũng đành gắng gượng chịu đựng.
Liễu Nghiên hiển nhiên rất thích Lăng Thanh Trúc, bà biết tính tình Lăng Thanh Trúc lạnh lùng, không thích bị người khác nhìn, vội kéo nàng và Thanh Đàn vào trong phòng. Bên ngoài rộ lên tiếng kêu không cam lòng. Lâm Động giận dữ, nghiêm mặt quét mắt xung quanh, mọi người vội vàng thở dài rụt cổ về.
Chương 1249 : Bình yên
Sự xao động vì Lăng Thanh Trúc trong Lâm thị mãi vẫn chưa giảm, trong đình viện toàn bộ là những lời bàn luận về việc này. Không ít đệ tử vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, tuy họ chỉ lén nhìn nhưng dung nhan tuyệt mỹ và khí chất lạnh lùng của Lăng Thanh Trúc đôi lúc còn khiến Lâm Động bất ngờ nữa là những đệ tử còn chưa biết nhiều về sự đời này.
Lâm Động cũng bất lực với sự náo động mà Lăng Thanh Trúc gây ra, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian nói chuyện với nàng. Liễu Nghiên dường như rất thích Lăng Thanh Trúc, kéo nàng và Thanh Đàn vào phòng rất lâu không có động tĩnh gì, rõ ràng là đang nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Động thấy thế cũng bỏ ý định chen ngang, nói vài lời với Lâm Tiêu xong, Lâm Tiêu bỗng vỗ vai hắn chỉ về phía trước.
Lâm Động quay lại thì thấy một vài thân ảnh đang vội vàng tiến lại. Phía trước là một nữ tử xinh đẹp, tuổi tác dường như hơn Lâm Động một chút, gương mặt rất quen thuộc.
Phía sau nàng là ba nam tử, tuy nhiều năm không gặp nhưng Lâm Động vẫn nhận ra ngay, tâm trạng đã bình tĩnh bỗng nhiên gợn sóng.
Bốn người đó chính là Lâm Hà, Lâm Hoành, Lâm Sơn và Lâm Trường Thương. Họ đều có huyết thống với Lâm Động, năm đó ở Thanh Dương Trấn cùng lớn lên bên nhau. Tuy hồi nhỏ có chút xích mích nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy ấm áp.
– Lâm Động!
Nữ tử xinh đẹp nhìn Lâm Động, nàng nhìn người thanh niên đã trưởng thành hơn nhiều so với hồi rời khỏi Thanh Dương Trấn, trong ánh mắt là niềm vui khó che giấu, nhưng niềm vui ấy có chút thiếu tự nhiên Dù sao thì họ cũng nhiều năm như vậy rồi không gặp nhau, mà Lâm Động hiện nay không còn là thiếu niên yếu ớt theo chân họ năm xưa nữa. Hắn hiện tại, đừng nói là Lâm thị, ngay Đông Huyền Vực cũng chẳng tìm được mấy người có thể khiến hắn coi trọng.
Người thiếu niên ở Thanh Dương Trấn năm đó nay đã là cường giả đỉnh cấp sừng sững trong trời đất.
– Lâm Hà tỷ, lâu rồi không gặp.
Lâm Động nhìn Lâm Hà nở nụ cười nhu hòa. Hắn cũng nhận ra sự thiếu tự nhiên trong mắt Lâm Hà. Hắn cười, giang tay khẽ ôm Lâm Hà rồi cũng ôm cả ba người Lâm Hoành. Hắn đã trải qua biết bao trận chiến sinh tử đương nhiên rất coi trọng tình anh chị em cùng dòng máu.
Bốn người Lâm Hà thấy Lâm Động như vậy cũng mừng rỡ, sự rụt rè bị phá vỡ, Lâm Hà kéo Lâm Động lại nói chuyện tíu tít, cũng không còn bộ dạng hung hăng của đại tỷ hồi xưa nữa.
Hai huynh đệ Lâm Hoành, Lâm Sơn cũng cười với Lâm Động suốt, hồi nhỏ họ gây không ít rắc rối cho Lâm Động, nhưng sau đó cũng chịu thiệt không ít dưới tay Lâm Động. Nay địa vị của họ trong Lâm thị cũng rất cao, đôi khi chỉ cần nói lại việc hồi xưa họ đã đối mặt với Lâm Động thế nào cũng đủ để khiến đệ tử trong tộc nhìn họ với con mắt sùng bái.
Lâm Trường Thương thì vẫn tròn ủng như xưa, hắn hồi nhỏ thích Thanh Đàn, thường xuyên theo sau Lâm Động tìm cơ hội gặp Thanh Đàn, hồi đó quan hệ với Lâm Động rất tốt.
Lâm Động cùng bốn người nói chuyện cười đùa, nhìn những gương mặt thân quen ấy hắn lại nhớ lại những sự việc đã diễn ra ở Thanh Dương Trấn năm xưa. Nay nhớ lại, dù với tâm cảnh đã trải qua biết bao sự sát phạt thì Lâm Động cũng không khỏi thấy ấm áp.
Trong phòng, Lăng Thanh Trúc đang nói chuyện với l bỗng ngẩng lên nhìn ra cửa sổ, vừa hay nhìn đúng gương mặt Lâm Động. Hắn lúc này dường như trở lại với sự non nớt hồi xưa, sự non nớt ấy khiến nàng đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt…
– Thanh Trúc cô nương?
Liễu Nghiên khẽ gọi, Lăng Thanh Trúc sực tỉnh, nàng nhìn thấy ánh mắt hàm ý cưới thì má ửng đỏ, vội nói:
– Bá mẫu gọi Thanh Trúc được rồi.
Liễu Nghiên gật đầu cười:
– Thanh Trúc à, Động nhi nó không ức hiếp con chứ? Sau này nếu nó dám ức hiếp con, con cứ bảo ta, để ta xử lý nó.
Lăng Thanh Trúc nghe thế mặt càng đỏ không biết nên đáp thế nào, chỉ biết thầm hận Lâm Động trong lòng.
Sau đó Lâm Động giới thiệu Phần Thiên lão nhân cho Lâm Tiêu. Sau khi biết thân phận của Phần Thiên lão nhân, Lâm Tiếu rất cung kính, siêu cấp cường giả nhưu vậy, ở Đông Huyền Vực cũng có thể là chủ một tông phái. Nếu trở thành khách khanh trưởng lão của Lâm thị thì đúng là vinh hạnh lớn.
Vì Lâm Động nên Phần Thiên lão nhân cũng rất khách khí với Lâm Tiêu, hai ngươi nói chuyện một lúc, ngài quyết định ở lại Lâm thị, dù sao thì ngài cũng không quen ai trong trời đất này. Ở lại đây dạy dỗ một số người cũng rất thích hợp.
Lâm Động thấy họ nói chuyện vui vẻ như vậy cũng mỉm cười, lui ra ngoài rồi dạo bước trong khuôn viên Lâm thị. Dọc đường còn thấy một số đệ tử, khi họ nhìn thấy Lâm Động ánh mắt đều trở nên cuồng nhiệt, thậm chí một số trưởng bối trong Lâm thị họ cũng không tránh khỏi như vậy.
Lâm Động cũng chỉ cười khổ rồi đổi hướng tìm một con đường nhỏ tĩnh lặng.
Bước đi trong khu rừng đá vụn, nắng chiếu xuống bao phủ người hắn, cảm giác nhàn hạ này khiến hắn nhướn môi cười.
Cảm giác ở nhà thật thích!
Lâm Động bay lên một ngọn cây lớn rồi ngồi xuống dựa vào thân cây, hai mắt khép lại chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ cả buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống hắn mới dần mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm phẳng lặng như bầu trời đêm khiến người khác chìm đắm trong đó.
Tinh thần lực dồi dào trong Nê Hoàn Cung dường như cũng được ngưng kết lại.
Lâm Động vươn vai nhảy xuống định về thì bỗng nhìn vào sâu trong rừng, hắn cảm giác trong đó phát ra một vài dao động tinh thần lực, hơn nữa nó có cảm giác rất quen thuộc.
– Đúng là người quen không ít.
Cảm nhận được nó, Lâm Động thầm thở dài, nghĩ mọt chút rồi tiến vào sâu bên trong, rồi hắn nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đang ngồi bên khe suối nhỏ.
Thân ảnh đó mặc bộ y phục đơn giản, khí chất điềm tĩnh, nhìn từ phía này gương mặt ấy cũng thật tú lệ, Lâm Động nhận ra một số cảm giác quen thuộc.
Lâm Khả Nhi, họ gặp nhau ở Viêm Thành, cũng chính vì nàng mà Lâm Động mới đến cổ mộ rồi xảy ra chuyện đó với Lăng Thanh Trúc.
Lúc này, Lâm Khả Nhi đang trong quá trình tu luyện, quanh người nàng là tinh thần lực hùng hồn, mức độ này dường như là tầng thứ Thiên Phù Tông đỉnh phong, chỉ một bước nữa là Tiên Phù Sư tiểu thừa.
Năm đó Lâm Động đã phát hiện Lâm Khả Nhi tu luyện tinh thần lực, không ngờ mấy năm không gặp cũng đã có thành tựu không nhỏ.
Lâm Động cười, tâm thần khẽ động, một luồng tinh thần lực tỏa ra rồi bọc quanh tinh thần lực của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi giật mình, tinh thần lực lập tức bùng phát muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó luồng tinh thần lực của Lâm Động tỏa ra những dao động ôn hòa.
Tinh thần lực của Lâm Khả Nhi giống như thai nhi trong bụng mẫu thân, dần chìm vào giấc ngủ sâu, trong khi ấy tinh thần lực của nàng cũng tăng trưởng, rồi bất tri bất giác đột phá lớp màng mỏng vẫn ngăn cản nàng lâu này, chính thức bước lên cảnh giới Tiên Phù Sư.
Cảm giác ấm áp dần tan đi, Lâm Khả Nhi mở mắt, nàng khựng người một chút rồi vội quay người nhìn về phía xa, dường như có một thân ảnh cao gầy đang dần xa.
– Lâm Động…
Nàng khẽ cắn môi, thấy thân ảnh phóng khoáng đó, thần tình có chút thảng thốt. Từng cảnh ký ức nhiều năm về trước dần hiện lên, nàng khẽ cười, chỉ là trong nụ cười có chút chua xót.
Đến khi Lâm Động trở về chỗ nghĩ thì thấy Liễu Nghiên bước ra khỏi phòng, hắn vội cười tiến lại.
– Họ đều đi nghỉ rồi ạ?
Liễu Nghiên gật đầu cười, bà nhìn Lâm Động giờ đã cao hơn mình một cái đầu, nở nụ cười mãn nguyện. Bà còn nhớ nhiều năm về trước, người thiếu niên này để lấy linh dược về cho Lâm Tiêu đã phấn đấu khổ tu thế nào. Thời gian trôi qua, thiếu niên non nớt năm đó đã trở thành niềm tự hào của cả Lâm thị.
– Động nhi, con người Thanh Trúc rất tốt, mẹ rất thích.
Liễu Nghiên kéo tay Lâm Động, khẽ cười.
Lâm Động cười bối rối.
– Nhưng…lần này về sao con không đưa cả Hoan Hoan về?
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động nói:
– Cô bé đó mẹ cũng rất thích. Mẹ có thể thấy nó cũng rất thích con.
Lâm Động cười khổ, hắn hiện giờ đang rất đau đầu, hắn đều có tình cảm với Lăng Thanh Trúc và Ứng Hoan Hoan. Hắn cũng cảm nhận được những điều họ đã hy sinh cho hắn, nhưng trở ngại là cả hai đều là người tâm cao khí ngạo. Một là cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, một là Băng Chủ chuyển thế. Nữ tử ưu tú như vậy người thường gặp một đã là phúc phận to bằng trời, vậy mà giờ hắn có cả hai, không biết là phúc hay sầu đây.
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động là hiểu, che miệng cười:
– Vấn đề tình cảm thì Động nhi còn non nớt lắm.
Lâm Động cười ngượng:
– Mẹ đừng trêu con.
– Chuyện này chỉ có thể tự con làm chủ thôi. Nhưng cả hai nha đầu mẹ đều rất thích.
Liễu Nghiên mỉm cười, ý tứ trong lời nói đó khiến Lâm Động cười khan, yêu cầu của mẹ thật không phải khó bình thường.
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động, khẽ thở dài:
– Còn Thanh Đàn…
– Thanh Đàn làm sao?
Lâm Động khựng người.
Liễu Nghiên môi khẽ động nhưng rồi lắc đầu khổ não, kéo tai Lâm Động, có chút bực bội nói:
– Không có gì, ta về nghỉ trước, con cũng nghỉ sớm đi.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Nói rồi bà rời đi, cũng không kìm được lắc đầu, đứa con này quá xuất sắc cũng thật khiến mình đau đầu, Thanh Đàn tiểu nha đầu này…
Chương 1250 : Ưng Tông
Vì mọi việc hiện tại đã được giải quyết nên Lâm Động về Lâm thì lần này khá lâu. Tám năm nay phần lớn thời gian hắn lăn lộn bên ngoài, giờ cả nhà mới được đoàn tụ đương nhiên hắn muốn dành thời gian bên người thân.
Hắn biết rõ, tuy cục thế hiện tại nhìn có vẻ yên bình nhưng đằng sau đó vẫn có những âm mưu đen tối, hàng nghìn vạn dị ma đang tiềm phục cũng dần hiện thân, chẳng ai dám chắc sau đó chúng sẽ làm gì. Nhưng mơ hồ Lâm Động thấy bất an, có lẽ sự yên bình tạm thời này là dấu hiệu trước một cơn bão lớn.
Chính vì cảm giác bất an đó mà không khí quây quần với người nhà của Lâm Động càng thêm lưu luyến.
Nhưng điều khiến Lâm Động thấy lạ là Lăng Thanh Trúc không nhắc đến việc về Cửu Thiên Thái Thanh Cung nữa. Thấy Liễu Nghiên thích nàng như vậy, ngày nào cũng nói chuyện vui vẻ nên hắn cũng không dám nói gì, họ thích thì cứ mặc họ vậy.
Mấy ngày bình yên trôi qua, Lâm Động đột nhiên được Lâm Tiêu gọi đến.
– Bảo con đi Đại Hoang Quận? Đi làm gì ạ?
Lâm Động nghe yêu cầu của Lâm Tiêu thì khựng người, nghi hoặc hỏi.
– Đại Hoang Quận không còn như trước nữa.
Lâm Tiêu nói.
– Khác trước?
Lâm Động cũng khựng người, Đại Hoàng Quận là nơi lịch luyện đầu tiên sau Viêm Thành từ khi hắn rời khỏi Thanh Dương Trấn. Nơi ấy năm đó khá hỗn loạn, thế lực các phương tụ tập, đương nhiên ở đó còn có Đại Hoang Bi, tông phái Viễn Cổ ẩn tàng trong đó. Lâm Động cũng có được Thôn Phệ Tổ Phù từ nơi ấy, lần này hắn đến Đại Hoang Quận là muốn lại vào Đại Hoang Bi, mọi cơ ngộ của hắn đều bắt đầu từ đó, tính ra cũng là nhận được đại ân tình của tông phái ấy.
Niết Bàn Đan, nhưng cuối cùng vẫn là vị thủ hộ giả ấy giúp hắn tịnh hóa sức mạnh của lời nguyền…
– Vương triều Đại Viêm bây giờ tính ra có hai thế lực lớn, Tứ đại tông tộc hồi trước, ngoài Lâm thị chúng ta những tông tộc khác căn bản đã biến mất rồi.
Lâm Tiêu gật đầu nói.
– Hai đại thế lực, một là Lâm thị chúng ta, một là Ưng Tông của Đại Hoang Quận. Lần này vương triều Đại Viêm bị rất nhiều vương triều vây công, biên giới phía bắc cơ bản đều là do Ưng Tông chống đỡ giúp.
– Ưng Tông?
Lâm Động ngạc nhiên, thế lực này mọc ra hồi nào vậy?
– Tiền thân của Ưng Tông chỉ là một võ quán của Đại Hoang Quận. Nhưng năm năm trước Ưng võ quán đột nhiên quật khởi, chỉ trong một năm đã thống nhất Đại Hoang Quận, hơn nữa theo ta được biết, thế lực của họ còn lan rộng ra không ít vương triều xung quanh, khá kinh người.
Lâm Tiêu nói.
– Ưng võ quán?
Nghe cái tên quen thuộc này Lâm Động chớp chớp mắt, rồi ánh mắt đầy kinh ngạc, cuộc đời thật kỳ lạ, không ngờ một võ quán nhỏ bé hổi xưa còn cần hắn bảo vệ mà sau mấy năm đã có thành tựu kinh người như thế.
– Sao tự nhiên họ lại mạnh như vậy?
Lâm Động tò mò hỏi. Hắn vẫn nhớ rõ Ưng võ quán hồi đó rất nhỏ yếu ở Đại Hoang Quận, sao có thực lực nhất thống Đại Hoang Quận?
– Nghe nói họ có được truyền thừa tông phái bên trong Đại Hoang Bi. Tổng bộ của Ưng Tông hiện tại ở xung quanh Đại Hoang Bi để bảo vệ nó.
Lâm Tiêu cười.
– Tông chủ Ưng Tông hiện này có lẽ là nữ tử có tên Khương Tuyết.
– Khương Tuyết…
Lâm Động thảng thốt, trong đầu hiện lên ký ức hồi xa xưa. Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, người nữ tử để lộ thân hình trắng nõn trước mặt hắn. Người nữ tử kiên cường đó vì muốn võ quán được bảo vệ đã cam tâm tình nguyện dùng thân cầu xin hắn…
Không ngờ nữ tử ấy bây giờ đã là tông chủ Ưng Tông nhất thông Đại Hoang Quận. Sự thay đổi này thật kỳ diệu.
Rõ ràng sau khi hắn rời khỏi Đại Hoang Quận, ở đó đã xảy ra một số chuyện.
– Bảo con đến đó là vì Ưng Tông?
Lâm Động hỏi.
– Ừm.
Lâm Tiêu gật đầu, nhíu mày nói:
– Chuyện của Đại Hoang Bi chắc con đã biết một chút, nghe nói gần đây có vấn đề không nhỏ, Ứng Tông không giải quyết được nên cầu viện Lâm thị chúng ta. Con xem nếu có thời gian thì đi một chuyến.
– Đại Hoang Bi có vấn đề?
Lâm Động chau mày, rồi gật đầu không chút do dự. Tông phái Viễn Cổ bên trong Đại Hoang Bi tính ra cũng có ân tình với hắn, Thôn Phệ Tổ Phù chính là có từ đó. Năm ấy có được Đại Hoang Tù Thiên Chỉ, cũng không biết nó đã giúp hắn vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn. Giờ họ gặp khó khăn đương nhiên hắn phải toàn lực tương trợ.
– Mau đi đi.
Lâm Tiêu gật đầu, giờ Lâm Động không con là thiếu niên cần cần ngài quản giáo năm xưa nữa, thực lực hắn hiện tại đừng nói vương triều Đại Viêm, ngay cả trời đất rộng lớn này cũng không nhiều người có thể ngăn cản hắn.
Lâm Động cười, cũng không chần chừ nữa, nhưng lần này hắn chỉ đi một mình. Tuy vương triều Đại Viêm rộng lớn nhưng với tốc độ của hắn thì chỉ mất nửa giờ là đã vào phạm vi địa vực Đại Hoang Quận.
Lâm Động đứng trên trời nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm. Năm đó hắn bước ra từ vương triều Đại Viêm, xuyên qua nhiều quận cuối cùng mới đến Đại Hoang Quận này. Đây cũng coi như nơi đầu tiên hắn rèn luyện.
Hắn xác định rõ phương hướng rồi đi thẳng về trung tâm Đại Hoang Quận. Càng đến gần hắn càng ngạc nhiên khi thấy không ít tòa thành đều có những lá cờ lớn tung bay, trên đó là hình con chim ưng sải cánh, ánh mắt sắc bén khiến người ta kính sợ.
Đây có lẽ là cờ của Ứng Tông, chỉ là không ngờ Ứng Tông lại quản lý rộng như vậy, tính ra có khi Ứng Tông mới là người nắm giữ Đại Hoang Quận, sức mạnh của hoàng thất ở đây đã không còn nữa.
Trong khi suy nghĩ Lâm Động đã tiến về trước vài nghìn dặm nữa, hắn ngẩng lên thì thấy phía trước là một tòa thành khổng lồ đứng giữa bình nguyên. Phía trên tòa thành có thể thấy vô số thân ảnh bay qua, cảnh phồn hoa này không hề thua kém Đế Đô.
Lâm Động nhìn ra xa, chỉ thấy ở trung tâm tòa thành là một tấm thạch bi khổng lồ, thấy tấm thạch bi quen thuộc đó, ánh mắt hắn có pần phức tạp.
– Đại Hoang Tù Thiên Chỉ…
Lâm Động khẽ cười, võ học này hồi đó là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, không biết đã giúp hắn vượt qua bao nhiêu kiếp nạn, và hắn có được nó chính từ Đại Hoang Bi.
Lâm Động biến thành lưu quang bay qua chân trời, mấy giây sau đã xuất hiên phía trước thạch bi. Hắn chắp tay sau lưng đứng nhìn thạch bi, ánh mắt càng thêm hoài niệm.
Nhưng dường như thạch bi đã trở thành thánh vật của Ưng Tông, người thường căn bản không thể lại gần, xung quanh được phòng vệ rất nghiêm ngặt. Ban đầu họ không hề phát hiện Lâm Động nhưng sau khi thấy hắn đứng ngẩn ngơ trước thạch bi mới sức tỉnh, tiếng cảnh báo vang lên, vô số thân ảnh từ bốn phương tám hướng đổ về bao vây lấy Lâm Động.
Khi Lâm Động xuất hiện phía trước Đại Hoang Bi, trên một cao lầu trong thành có một nữ tử mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, nàng có dung nhan tú lệ, chỉ có điều giữa hàng lông mày là sự uy nghiêm của địa vị, nàng có phần thất thần nhìn về phía xa.
– Khụ.
Một tiếng hắng giọng khẽ vang lên từ phía sau, nữ tử ấy quay lại, chỉ thấy một trung niên nam tử tóc hoa râm đứng đó, mỉm cười.
– Cha.
Nàng chào.
Trung niên nam tử tiến lại, nhìn về tòa thành hùng vĩ, thở dài:
– Tuyết Nhi thật có bản lĩnh, chỉ mấy năm đã khiến võ quán nhỏ bé của chúng ta thống trị cả Đại Hoang Quận.
– Chỉ là hưởng phúc của tiên nhân thôi ạ.
Nữ tử khẽ lắc đầu.
Trung niên nam tử có chút đau lòng nhìn nàng, cười khổ:
– Nhưng nha đầu con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nào mới lo chuyện của mình. Vương triều Đại Viêm nhiều tuấn kiệt ái mộ con như vậy, lẽ nào con không nhắm trúng ai?
Nữ tử này chính là Khương Tuyết của Ưng võ quán, trung niên nam tử kia chính là phụ thân nàng, Khương Lôi.
Khương Tuyết khẽ nhấp một ngụm trà, cười:
– Không vội ạ.
– Không vội…Ta thấy, sợ là con đã có nơi hướng về rồi đúng không?
Khương Lôi cười khổ.
Tay cầm chén trà của Khương Tuyết hơi run lên, ngẩng lên cười:
– Cha nói gì thế?
– Con tưởng cha không biết đêm đó con đến phòng Lâm Động làm gì sao?
Khương Lôi thở dài.
Đôi má Khương Tuyết đỏ ửng, nàng nhìn Khương Lôi, nhất thời mất đi sự lanh lợi:
– Cha, sao…sao cha biết?
Khương Lôi nhìn vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của con gái, cười khổ:
– Chắc con cũng đã nghe đến mấy chuyện cách đây không lâu. Lâm Động xuất hiện ở Đế Đô, giờ hắn không còn là thiếu niên cần chúng ta đưa ra khỏi rừng mê vụ nữa rồi…
Khương Tuyết cắn môi, khẽ cười:
– Chàng có được thành tựu như vậy con không thấy lạ. Vốn dĩ chàng nên là chú chim ưng sải cánh trên bầu trời…E là giờ chàng quên con rồi, nhưng có sao đâu, con nhớ là được.
– Nha đầu ngốc này.
Khương Lôi chỉ lắc đầu bất lực.
Tu tu…
Khi hai người nói chuyện, đột nhiên trên bầu trời tòa thành có tiếng báo động. Sắc mặt hai ngừoi biến đổi, rồi có người đến báo:
– Tông chủ, có người xâm nhập cấm địa, nay đang ở trước Đại Hoang Bi!
Khương Tuyết nghe thế sắc mặt lập tức lạnh tanh, bay về phía Đại Hoang Bi hô vang:
– Đệ tử Ưng Tông nghe lệnh, phong tỏa toàn thành, khởi động trận pháp!
Ở trung tâm thành, bầu trời bị biển người lấp kín, vô số ánh mắt sắc lạnh đều khóa chặt lấy thân ảnh gầy gò kia. Dường như chỉ cần có lệnh là sẽ ra tay nghiền nát hắn thành cám.
Thế nhưng thân ảnh kia không hề động đậy, hai tay hắn chắp sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn thạch bi.
– Tông chủ!
Từ phía xa có tiếng xé gió, một thân ảnh kiều diễm xuất hiện, mọi người cùng cung kính chào.
Khương Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, khoát tây rồi nhìn về thân ảnh kia, nhướn mày:
– Không biết các hạ là ai? Tại sao lại xâm nhập cấm địa của Ưng Tông ta?
Nghe thấy giọng nàng, thân ảnh kia dường như hơi run lên, rồi hắn chầm chậm quay người lại, nhìn Khương Tuyết cười hiền.
– Khương Tuyết cô nương, lâu rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?
Khương Tuyết lập tức cứng đờ người nhìn gương mặt quen thuộc kia. Đệ tử Ưng Tông đều kinh ngạc khi thấy tông chủ trước nay đều rất uy nghiêm, lạnh lùng lúc này lại có chút ngẩn ngơ.