1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 183 [ chương 916 đến 920 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 183 [ chương 916 đến 920 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 916 : Vật áp đáy hòm?

Tiếng ồn ào vang lên thành từng đợt trong Đấu giá trường. Tất cả mọi người đều sững người nhìn tiểu nữ hài với hai bím tóc rất đáng yêu trên chỗ ngồi phía trên kia. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ cái giá kinh hồn đó lại phát ra từ miệng cô bé.

– Muội…

Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn Mộ Linh San, hắn cũng không ngờ cô bé lại nhúng tay vào chuyện này.

– Ai bảo hắn ta đáng ghét như vậy!

Mộ Linh San chu môi.

Trên sân khấu, Đường Đông Vũ cũng ngây người vì cái giá của Mộ Linh San đưa ra. Một lúc sau mới chợt tỉnh, nhìn Lâm Động một cái rồi cười, nói:

– Tiểu cô nương, ở đây không thể hét giá bừa bãi đâu!

– Tỷ lo ta không có tiền sao?

Mộ Linh San dẩu môi bất mãn.

Đường Đông Vũ lắc đầu, có chút bất lực nhìn Lâm Động, Lâm Động cũng cười gượng, sau đó gật đầu.

Tuy Mộ Linh San nhỏ tuổi nhưng cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ. Hơn nữa tuy cái giá một ngàn vạn kia rất kinh người, nhưng cô bé cũng có bối cảnh không tầm thường.

Đường Đông Vũ thấy Lâm Động gật đầu cũng không tiện nói gì thêm, sau đó khẽ nói:

– Một ngàn vạn lần thứ nhất!

Nghe vậy vẻ mặt thích thú của Tạ Diêm tối sầm lại, hắn trừng mắt nhìn hai người Lâm Động rồi nhàn nhạt cười:

– Một ngàn một trăm vạn!

Lâm Động chau mày, hắn thật sự không chịu buông tha sao?

– Một ngàn năm trăm vạn!

Rõ ràng Mộ Linh San cũng bị Tạ Diêm khiêu khích rồi, đứng hẳn lên khỏi ghế, hai bím tóc rung lên, sau đó hét ra một cái giá khiến mọi người lại phải ồ lên.

Cơ mặt Tạ Diêm co giật, hơn một ngàn vạn không phải con số nhỏ với hắn, vậy mà tiểu nha đầu này lại không hề do dự.

– Một ngàn sáu trăm vạn!

Tạ Diêm hít sâu một hơi.

Sự việc đến nước này, ai cũng nhận ra Tạ Diêm cố tình nhằm vào Lâm Động, chứ một cái xác khô sao có thể đáng cái giá ấy?

Trên chỗ ngồi, đại thế lực các phương cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó vẻ mặt đều hiện lên vẻ thích thú. Bọn họ cũng muốn xem xem cuộc tranh giành này rốt cuộc sẽ ra sao.

Mộ Linh San giẫm chân lên ghế, xắn tay áo lên, liếc nhìn Tạ Diêm, dáng vẻ vô cùng coi thường, sau đó cô bé đưa ra hai ngón tay, giọng nói trong trẻo nhưng lại chiến người ta chấn động:

– Hai ngàn vạn!

Lại một trận những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, không ít người trố mắt nhìn tiểu nữ hài kia, chỉ cảm thấy một thứ bá khí ập tới, tiểu nữ hài này quá hung hãn rồi thì phải?

Hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan? Cô bé coi là một đống hạt đậu chắc?

Thần thái của Tạ Diêm lúc này cũng đông cứng, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn vô cùng hoạt kê.

Hắn không thể ngờ, hành động vốn chỉ để làm nhụt nhuệ khí của Lâm Động giờ lai cuốn hắn vào thế này…

– Thiếu Động chủ…

Bên cạnh Tạ Diêm, lão giả hắc y kia vội lên tiếng. Bọn chúng vẫn phải cạnh tranh thứ cuối cùng kia, tiêu tốn một lượng lớn tài sản vào thứ này không phải sáng suốt.

– Ngươi tăng đi, tăng đi, tăng giá nữa đi! 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Khi vẻ mặt Tạ Diêm vô cùng khó coi thì hai tay Mộ Linh San chống nạnh, không ngừng ra vẻ khiêu khích. Cô bé vốn đã đáng yêu, cộng với giọng nói trong trẻo, nhất thời khiến cả Đấu giá trường đều bật cười. Tiếng cười ấy khiến sắc mặt Tạ Diêm càng thêm tối sầm.

– Ngươi!

Nộ hỏa rực cháy trong mắt Tạ Diêm, trước bao nhiêu người như vậy lại bị một tiểu nha đầu khiêu khích, hắn đã có dấu hiệu bùng nổ.

– Thiếu Động chủ, hãy nhẫn nhịn, đừng kích động!

Lão giả hắc y vội giữ hắn lại, không ngừng khuyên bảo.

Cơ thể Tạ Diêm khẽ run lên, nhưng hắn đã kềm nén được, hít sâu một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế, không nói gì nữa.

Mộ Linh San thấy Tạ Diêm cúp đuôi rút lui thì vẻ mặt đầy đắc ý, ngoảnh lại nhìn Lâm Động cười hi hi rồi ra dấu chiến thắng.

Lâm Động dở khóc dở cười:

– Có tiền cũng không nên lãnh phí như vậy a!

Thế nhưng Mộ Linh San không quan tâm, gương mặt vẫn rất dương dương tự đắc.

Đường Đông Vũ nhìn cảnh tượng vừa rồi, cũng không kềm được cười khổ một tiếng, sau đó nói:

– Nếu không ai ra giá cao hơn thì giá của tiểu cô nương đây là cao nhất, vậy cỗ Khôi Lỗi này thuộc về cô bé!

Lần này không còn ai ra giá nữa, thấy kiểu ra giá từng mấy trăm vạn mấy trăm vạn một lúc của Mộ Linh San, đến các đại thế lực cũng phải e dè.

Không còn ai ra giá nữa, vậy là cái xác kia cũng đã được bán. Vật phẩm đấu giá tiếp theo được mang lên, nhưng hiện giờ cũng không nhiều người quan tâm lắm. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về tiểu nữ hài mặc thanh y kia, thậm chí các đại thế lực cũng phải nhìn sang, hiển nhiên đang đoán thân phận của cô bé.

Dù sao thì có thể ra giá hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan không hề do dự không phải ai cũng làm được.

Cuộc đấu giá tiếp tục, nhưng vì có sự can thiệp của Mộ Linh San vừa rồi, những thứ bán ra sau đó tuy giá cũng không tệ, nhưng vẫn không thể đạt đến mức hai ngàn vạn. Điều này khiến không khí có phần trầm lắng.

Đường Đông Vũ cũng bất lực, ai ngờ được tiểu nha đầu đó lại bá đạo đến như vậy. Mà hy vọng duy nhất lúc này của nàng chính là nha đầu đó không phải hét bừa, nếu không lần này Thiên Thương Các có lẽ sẽ khá đau đầu!

Sau khi Địa Tâm Sinh Linh Tương được bán đi, Lâm Động cũng thở phào, khẽ tựa vào ghế quan sát cuộc đấu giá với tâm thái của người ngoài cuộc.

Dưới sự chủ trì của Đường Đông Vũ và việc các vật phẩm ngày một hiếm hơn, không khí cuộc đấu giá cũng dần sôi nổi hơn.

Đặc biệt là khi một món Linh bảo Thuần Nguyên Hạ đẳng xuất hiện, cả Đấu giá trường không ít người trong mắt đều tóe lửa. Thứ bảo bối này bình thường chỉ có những đại thế lực mới có mà thôi.

– Linh bảo Thuần Nguyên cũng xuất hiện?

Lâm Động nhìn lên sân khấu, trong tay Đường Đông Vũ là một cây trường cung màu đỏ sẫm. Bề ngoài cây cung có hình Phượng Hoàng, đôi cánh dang rộng tạo thành thân cung, một luồng năng lượng nóng bỏng lờn vờn trên đó, cảm giác như chỉ cần kéo dây cung là có thể bắn ra những mũi tên lửa khủng bố.

Nghe Đường Đông Vũ giới thiệu, cây trường cung này tên là Thiên Phượng Toái Không Cung, uy lực vô cùng cường hãn, đương nhiên giá cả cũng không tầm thường, ngay cả giá ban đầu cũng đã là một ngàn vạn!

Thứ này rõ ràng chỉ có một số đại thế lục mới có tư cách tranh giành, vì thế khi giá vừa được nêu ra là không ít người lắc đầu thất vọng.

Đương nhiên rất nhiều đại thế lực phải đỏ mắt vì Thiên Phượng Toái Không Cung, sự cạnh tranh giá cả còn ác liệt hơn Mộ Linh San lúc trước. Chỉ trong mấy phút mà giá cả đã được Huyền Không Cốc mua với giá hai ngàn bảy trăm vạn!

Lâm Động nhìn sự tranh đoạt đã có kết quả, trong lòng thầm cảm thán. Hắn cũng khá động lòng với cây cung đó, nhưng hắn biết tạm thời không thể đọ tài lực với những đại thế lực kia được. Tuy bên cạnh có Mộ Linh San, nhưng rõ ràng hắn không thể bảo cô bé tranh giành được nữa.

– Tiếp theo là vật phẩm áp đáy hòm của Đấu giá hội lần này!

Khi sự xao động dần dịu xuống, Đường Đông Vũ mỉm cười nói. Lâm Động nhạy bén nhận thấy những đại thế lực ngồi phía trước kia đã ngồi thẳng lên.

– Hình như tất cả đều đến đây vì thứ đó!

Lâm Động chau mày, xem ra những người này đều đã có chuẩn bị khi đến. Hắn cảm thấy khá tò mò, thứ gì lại khiến bọn họ bận tâm đến như vậy?

– Vật phẩm tiếp theo liên quan đến một động phủ, nghe nói do một cường giả Luân Hồi Cảnh để lại, hiển nhiên mọi người cũng hiểu giá trị của nó!

Đường Đông Vũ vừa dứt lời, không khí lập tức bùng nổ, những tiếng kêu lên kinhh ngạc rộ lên như sóng triều. Rất nhiều người đều đã đứng hẳn dậy, ánh mắt đầu rực cháy.

Đường Đông Vũ cũng không thấy ngạc nhiên, nàng ta nắm tay lại, ngân quang lóe lên, sau đó một ngọn Ngân tháp cao khoảng một trượng xuất hiện.

Khi ngọn Ngân tháp này hiện ra, một luồng năng lượng cổ xưa và vô cùng cuồng bạo lan tỏa, mơ hồ dường như còn có tiếng sấm rền nữa.

Lâm Động cũng lập tức nhìn thấy ngọn Ngân tháp đó, sau đó hắn bỗng cảm nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình rung lên. Đồng thời hắn cũng cảm nhận thấy trong ngọn Ngân tháp có một luồng năng lượng đặc biệt giống hệt với Thôn Phệ Tổ Phù!

– Đó là…

Đồng tử Lâm Động co lại, thậm chí miệng cũng khô cả lại, thân thể hơi rung lên.

– Đó là… năng lượng của Lôi Đình Tổ Phù!

Thanh âm của Nham cũng vang lên với sự kinh ngạc khó lòng che giấu.

Chương 917 : Manh mối Lôi Đình Tổ Phù

– Lôi Đình Tổ Phù?

Mọi âm thanh ồn ào dường như đều biến mất trong khoảnh khắc này. Chỉ còn bốn chữ không ngừng vang vọng trong đầu Lâm Động. Mơ hồ như có tiếng sấm sét nổ tung khiến da đầu hắn như tê dại.

Lâm Động nhìn lên ngọn Ngân tháp trong tay Đường Đông Vũ. Hắn chưa bao giờ lại nghĩ có thể tìm được manh mối về tấm Tổ Phù mình tìm kiếm bao năm nay ở đây!

Có thể người khác không cảm nhận ra được thứ năng lượng đặc biệt phát ra từ ngọn Ngân tháp kia, nhưng Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù nên có một thứ cảm tri như điện giật!

Thứ năng lượng như xuất ra từ cùng một khuôn đó không thể nào bắt chước được!

Lâm Động nhìn trân trân vào ngọn Ngân tháp, mãi một lúc lâu sau làn sóng kinh hãi trong lòng mới giảm dần, tiếng huyên náo ở xung quanh lại lọt vào tai hắn, đồng thời cũng giúp Lâm Động thoát khỏi trạng thái hoảng hốt.

– Ực!

Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay hắn đẫm mồ hôi khẽ lau lên quần, sau đó nói trong đầu:

– Cảm ứng… không nhầm chứ?

– Dù ta cảm ứng sai thì phản ứng của Thôn Phệ Tổ Phù trong người ngươi không sai được đâu!

Nham kiên định đáp.

– Thứ năng lượng trong ngọn tháp đó đúng là thuộc về Lôi Đình Tổ Phù!

Nghe được sự xác nhận của Nham, khóe miệng Lâm Động không kềm được nhướng lên, sau đó hắn thở ra một hơi dài, cuối cùng việc tìm kiếm bao năm nay cũng có manh mối rồi!

– Ta nghĩ tấm Tổ Phù thứ hai mà ngươi biết, rất có thể chính là Lôi Đình Tổ Phù, hơn nữa còn có liên quan đến ngọn tháp nhỏ kia!

Lâm Động khẽ gật đầu, hắn cũng có cảm giác đó. Cả thiên địa này chỉ có tám tấm Tổ Phù, ngoài Thôn Phệ Tổ Phù ra, hắn biết được Hắc Ám Tổ Phù của Điện chủ của Hắc Ám Điện, và Hỏa Diệm Tổ Phù của Ma La ở Loạn Ma Hải…

Mà manh mối hiện giờ có lẽ là tấm Tổ Phù thứ tư, Lôi Đình Tổ Phù rồi.

Manh mối này xuất hiện ở Loạn Ma Hải thì hiển nhiên Lôi Đình Tổ Phù cũng được giấu ở đâu đó trong Loạn Ma Hải. Điều này khá khớp với tấm bản đồ mà Lâm Động có được, vì thế rất có thể bọn chúng là một.

– Cũng may chỉ những người có Tổ Phù như ngươi mới cảm nhận được thứ năng lượng đó, nếu không, tin tức này mà lan ra thì chắc Loạn Ma Hải sẽ bạo động mất!

Nham nói.

Lâm Động gật đầu, nếu Thiên Thương Các biết ngọn Ngân tháp kia có liên quan đến Lôi Đình Tổ Phù thì chắc chắn bọn họ sẽ không công bố ra, nhất định bọn họ sẽ thầm lặng tìm kiếm.

Vì ai cũng biết được sức mạnh của Tổ Phù, nếu Thiên Thương Các có được Lôi Đình Tổ Phù thì chắc chắn sẽ trở thành thế lực mạnh nhất Loạn Ma Hải. Như trong tay Ma La có Hỏa Diệm Tổ Phù, cả Loạn Ma Hải này có cường giả Chuyển Luân Cảnh siêu cấp nào dám đối đầu với hắn không? Một cường giả Chuyển Luân Cảnh có Tổ Phù, cho dù là cường giả Luân Hồi Cảnh, đối phó cũng rất khó khăn!

– Nhưng dù vậy, muốn giành được nó cũng rất khó khăn!

Lâm Động nhíu mày. Từ thần thái của những đại thế lực kia có thể thấy rõ ràng mục tiêu của bọn họ chính là ngọn Ngân tháp đó. Tuy bọn họ không biết nó có liên quan đến Lôi Đình Tổ Phù, nhưng chỉ một cái động phủ do cường giả Luân Hồi Cảnh để lại cũng đủ để bọn họ phát điên lên rồi!

Mà rõ ràng Lâm Động muốn giành được ngọn tháp từ những kẻ có tài lực hùng hậu kia là một chuyện cực kỳ khó khăn.

– Đúng là rất khó!

Nham cũng đồng ý, hiện giờ Lâm Động vẫn chưa mạnh đến mức có thể trấn áp tất cả cường giả ở đây, vì thế hắn cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống tranh giành theo cách thông thường, nhưng với tài lực của hắn thì rõ ràng không đủ tư cách!

Lâm Động bặm môi, đôi mắt đen lóe lên ánh sắc lạnh. Để tìm tấm Tổ Phù thứ hai, hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, giờ đã phát hiện ra manh mối, đương nhiên không thể từ bỏ. Dù thế nào hắn cũng nhất định phải có được ngọn Ngân tháp kia!

– Hửm?

Lâm Động bỗng ngoảnh lại thì ngây người, bởi vì hắn thấy Mộ Linh San cũng đang thất thần nhìn ngọn Ngân tháp.

– Lâm Động ca ca, thứ đó hình như rất đặc biệt!

Mộ Linh San ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động với đôi mắt trong veo, sau đó nói với giọng thật nhỏ.

Lâm Động nghe vậy, khóe mắt không khỏi co giật mấy cái, ánh mắt có phần khó tin. Lẽ nào nha đầu này lại cảm nhận được năng lượng Tổ Phù trong ngọn tháp? Nhưng sao có thể? Nha đầu này không có Tổ Phù, làm thế nào mà cảm nhận được?

– Ừm, không tầm thường!

Lâm Động kềm chế sự chấn động, khẽ gật đầu. Hiện giờ hắn không có tâm trạng nghiên cứu xem làm sao Mộ Linh San có thể cảm nhận được thứ năng lượng đó. Điều hắn muốn biết bây giờ là làm thế nào để lấy được ngọn tháp kia!

Đường Đông Vũ thấy không khí bỗng chốc sục sôi thì mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn Ngân tháp rồi mỉm cười nói:

– Giá ban đầu của ngọn tháp này, ba ngàn vạn Huyền Nguyên Đan!

Giá vừa được đưa ra, toàn bộ đều cứng đờ, sau đó không ít người ủ rũ ngồi xuống. Cái giá đó đừng nói bọn họ, ngay cả những đại thế lực tài lực hùng hậu cũng phải cân nhắc. Đấy còn là giá ban đầu, sau một trận tranh giành nó sẽ lên đến mức nào chứ?

Sự xao động bỗng chốc dịu đi nhiều, ngay cả các đại thế lực cũng nhíu mày, vẻ mặt đầy ngưng trọng.

– Hắc hắc, nếu không ai bắt đầu thì Tà Phong Động Thiên ta sẽ ra trước!

Tạ Diêm nhìn ngọn tháp với ánh mắt tham lam, hắn liếm môi rồi cười nói:

– Ba ngàn hai trăm vạn!

– Tà Phong Động Thiên có tiền như vậy, sao ban nãy không đọ với tiểu cô nương kia? Thiên Bi Phái bọn ta ra ba ngàn năm trăm vạn!

Một nam tử trung niên mặc huyền y mở miệng cười châm chọc. Hắn là người của Thiên Bi Phái ở Bắc Huyền Vực, bối cảnh cũng không phải tầm thường, không hề thua kém Tà Phong Động Thiên.

– Nếu mọi người đã có nhã hứng thì Càn Khôn Động Thiên ta cũng tham gia, ba ngàn tám trăm vạn!

Châu Càn với bộ bạch y, từ đầu đến giờ chưa từng tham gia đấu giá, mỉm cười nói.

– Huyền Không Cốc bọn ta ra giá bốn ngàn!

– …

– Bắt đầu rồi!

Lâm Động ngả lưng ra ghế, nhìn sự tranh đoạt nảy lửa, hai mắt nheo lại, cái giá đó ngay từ ban đều đã gạt hắn ra khỏi cuộc chơi!

Rõ ràng nếu đi theo con đường chính quy thì hắn không có tư cách cạnh tranh với những thế lực kia.

– Đừng tham gia vào!

Lâm Động ngoảnh sang nhìn Mộ Linh San, dường như cô bé đang muốn can dự nhưng hắn lắc đầu.

– Tại sao?

Mộ Linh San không hiểu, cô bé có thể nhận ra Lâm Động cũng rất bận tâm đến ngọn Ngân tháp kia.

– Không nhắc đến việc muội có thể cạnh tranh được với bọn chúng hay không, dù cho có thắng, với thực lực của hai ta, liệu có thể thuận lợi đem nó đi được không?

Lâm Động khẽ nói.

Mộ Linh San ngây người, tuy không muốn nhưng vẫn gật đầu. Dù cô bé có chút tinh nghịch nhưng cũng không phải loại ngu ngốc, cô bé biết trước những đôi mắt đỏ rực kia, dù ai mua được ngọn Ngân tháp kia cũng rất khó để mang được nó đi!

Không chỉ hai người bọn họ, dù là những đại thế lực kia cũng vậy… Các thế lực thất bại trong tranh giành hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cuộc tranh giành ngọn Ngân tháp chỉ là vòng đầu tiên mà thôi!

– Phù!

Lâm Động khẽ thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn cuộc tranh giành ác liệt. Nếu thủ đoạn chính quy không giành được thì phải đi đường vòng vậy!

Dù thế nào thì hắn nhất định phải có được ngọn tháp đó!

Chương 918 : Tranh đoạt Ngân tháp

– Năm ngàn một trăm vạn!

– Năm ngàn ba trăm vạn!

– …

Lâm Động nhìn những đại thế lực không ngừng ra giá, năm ngàn vạn với bọn họ cũng là con số không nhỏ rồi.

Vì thế khi giá được hét lên đến năm ngàn năm trăm vạn thì đã có một vài đại thế lực ngồi xuống không cam tâm, nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của bọn họ hiển nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ngọn Ngân tháp đó.

Xem ra ai cũng hiểu rằng có được ngọn tháp đó trên Đấu giá hội chưa phải đã thật sự có nó, cùng lắm chỉ là có được một cơ hội mà thôi!

Lâm Động nhìn xung quanh, hiện giờ chỉ còn lại ba đại thế lực là Tà Phong Động Thiên, Càn Khôn Động Thiên và Ảo Ma Tông, rõ ràng là ba thế lực này đều không muốn từ bỏ.

Cái giá vốn đã cao, sau một cuộc tranh giành cuối cùng đã lên tới sáu ngàn một trăm vạn, mà người ra giá cuối cùng chính là Tà Phong Động Thiên.

– Đúng là có tiền!

Lâm Động cười nhạt.

– Hắc hắc, Tạ Diêm huynh quả nhiên tài lực dồi dào. Ngọn Ngân tháp này tuy có thể liên quan đến động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh, nhưng dù sao vẫn chưa xác định chắc chắn, vậy mà huynh đã dùng giá đó để mua, đúng là rất có khí phách!

Châu Càn chép miệng, cười khẽ với Tạ Diêm.

– Đa tạ Châu Càn huynh nhắc nhở! Nhưng ta nghĩ nó rất đáng!

Tạ Diêm cười như không cười, trong lòng hắn đã có nộ hỏa, nếu không phải vì Châu Càn thì giá cả đâu cao đến mức này.

Châu Càn cười, khẽ nói:

– Vậy thì chúc mừng Tạ Diêm huynh! Có điều… rất hy vọng huynh có thể thuận lợi đem nó về đến Tà Phong Động Thiên!

Khi nói ra câu này, nụ cười của Châu Càn có chút quái dị. Đồng thời những đại thế lực khác cũng khẽ nhếch môi, dửng dưng dựa người vào ghế, nhưng đôi mắt hơi cụp xuống lại có chút hàn ý.

Đương nhiên Tạ Diêm cảm nhận được những ánh mắt cổ quái kia, hắn chỉ nhàn nhạt cười:

– Vậy chúng ta cứ đợi xem!

Trên sân khấu, Đường Đông Vũ nhìn cuộc tranh giành đó cũng khẽ cười:

– Nếu không ai ra giá cao hơn nữa, vậy thì ngọn Ngân tháp này thuộc về Tà Phong Động Thiên với giá sáu ngàn một trăm vạn Huyền Nguyên Đan!

Cả Đấu giá trường vang lên những tiếng ồn ào, nhưng điều cổ quái là sắc mặt rất nhiều người đều rất kỳ quái, sâu trong ánh mắt đầy sự tham lam.

– Đi thôi, đấu giá kết thúc rồi!

Lâm Động nheo mắt, nhìn Tạ Diêm một cái rồi đứng dậy nói với Mộ Linh San.

– Ừm!

Mộ Linh San gật đầu. Cô bé cũng hiểu, tuy đấu giá đã kết thúc, nhưng trò vui thật sự lúc này mới bắt đầu. Trong mấy ngày tới, hiển nhiên người của Tà Phong Động Thiên sẽ đau đầu lắm đây.

Lâm Động đưa Mộ Linh San ra khỏi Đấu giá trường rẽ vào Thiên Thương Các. Hắn phải lấy thứ hắn có được trong Đấu giá hội.

Được thị nữ dẫn đường, Lâm Động và Mộ Linh San vào đợi trong phòng khách quý, sau đó thân ảnh yểu điệu của Đường Đông Vũ xuất hiện.

– Lâm Động huynh, Địa Tâm Sinh Linh Tương của huynh bán được tất cả một ngàn năm trăm vạn Huyền Nguyên Đan, trừ đi Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch và thứ huynh đã đấu giá, còn lại chừng này.

Đường Đông Vũ cười, đưa cho Lâm Động một cái túi Càn Khôn.

– Những thứ huynh mua, trừ cái xác khô thì còn lại đều ở trong này!

– Làm phiền cô nương rồi!

Lâm Động gật đầu, sau đó nhìn sang Mộ Linh San. Mộ Linh San ngẩng đầu lên nhìn Đường Đông Vũ cười hi hi:

– Tỷ tỷ sợ ta không có tiền mua cái xác đó đúng không?

Đường Đông Vũ có chút bối rối, nhưng dù sao nàng cũng phản ứng nhanh, khẽ vuốt gương mặt Mộ Linh San cười:

– Tuy cái xác đó giá không phải rẻ, nhưng vẫn chưa đến mức khiến tỷ tỷ thấy đau lòng, cùng lắm thì ta giúp Lâm Động huynh số tiền đó là được!

– Nha đầu muội đừng đùa nữa!

Lâm Động lắc đầu bất lực.

Mộ Linh San cười hi hi, vung tay lên, một cái túi Càn Khôn hiện ra, đưa cho Đường Đông Vũ:

– Đây, hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan!

Đường Đông Vũ nhận lấy, cũng không kiểm tra đưa luôn cho thị nữ phía sau, sau đó vẫy tay, một vài người khiêng quan tài thủy tinh ra.

Lâm Động nhìn cỗ quan tài với ánh mắt có chút kích động. Hắn bước tới gần, khẽ sờ lên đó. Mơ hồ hắn có thể cảm nhận được những luồng lực thôn phệ mỏng manh từ cái xác đó truyền ra.

– Lâm Động huynh, cỗ xác khô này khá kỳ quái, bất cứ thứ năng lượng nào đến gần nó đều biến mất một cách quỷ dị. Nếu huynh muốn làm gì với nó thì cũng phải cẩn thận một chút!

Đường Đông Vũ nhắc nhở.

– Đa tạ!

Lâm Động gật đầu cười, sau đó vung tay lên thu hồi cỗ quan tài vào túi Càn Khôn, Thôn Phệ Tổ Phù ở trong cơ thể hắn, hắn không lo Thôn Phệ Thiên Thi lại có dị biến gì.

– Dường như Lâm Động huynh rất hiểu về cái xác này?

Đường Đông Vũ khẽ hỏi.

– Cũng không hẳn!

Lâm Động trả lời mập mờ. Cũng may Thôn Phệ Thiên Thi quá hiếm có, nếu không phải nhờ Nham thì hắn cũng không biết nó lại được luyện chế từ Thôn Phệ Tổ Phù. Nếu để Thiên Thương Các biết được mình đã bán đi cái xác sánh ngang với cường giả Chuyển Luân Cảnh thì có lẽ ngay Các chủ Thiên Thương Các cũng sẽ xông ra mất…

Vì thế chuyện này vẫn không nên để ai biết thì hơn!

Đường Đông Vũ nhận ra hắn không muốn nói, cũng chỉ cười biết vậy, nàng hỏi thế cũng chỉ vì tò mò mà thôi, dù sao thì Thiên Thương Các đã dùng đủ mọi cách cũng không tra được lai lịch của nó.

– Đúng rồi Lâm Động huynh, mấy ngày tới có lẽ Thiên Thương Thành sẽ rất hỗn loạn, huynh nên cẩn thận một chút!

Đường Đông Vũ do dự một chút rồi nói.

Đến nay ngọn Ngân tháp kia đã rơi vào tay Tà Phong Động Thiên, mà những đại thế lực khác chắc chắn không cam tâm, mà bối cảnh của bọn họ cũng không sợ đắc tội Tà Phong Động Thiên, vì thế nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay giành lại ngọn Ngân tháp, nếu vậy thì sẽ có một trận chiến đẫm máu rồi!

– Đa tạ Đường cô nương đã nhắc nhở, không còn việc gì nữa vậy ta về trước!

Lâm Động ôm quyền với Đường Đông Vũ rồi cũng không ở lại thêm, đưa Mộ Linh San đi.Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Khi vừa bước ra khỏi cửa Thiên Thương Các thì thấy một đoàn người đang đi tới, hắn nhận ra đó là đoàn người của Tà Phong Động Thiên, đi đầu tiên chính là Tạ Diêm!

Khi Lâm Động nhìn thấy Tạ Diêm thì hắn cũng nhìn thấy Lâm Động, ánh mắt hắn lóe hàn quang, nhàn nhạt cười:

– Ngươi vẫn dám xuất hiện trước mặt ta, gan cũng không nhỏ a!

– Hắc hắc, giờ người gặp rắc rối không phải ta! Đợi bao giờ ngươi thuận lợi mang thứ đó ra khỏi Thiên Thương Thành rồi hãy nói. Xem ra mấy ngày tới sẽ có trò vui xem rồi!

Lâm Động nhìn Tạ Diêm cười thích thú, sau đó hắn cũng không nói thêm, bước đi thẳng.

– Tên khốn kiếp!

Sắc mặt Tạ Diêm vô cùng khó coi nhìn Lâm Động đi qua, nắm tay hắn siết chặt lại. Nếu không phải tình hình hiện tại khá đặc thù thì hắn đã không nhịn được mà ra tay rồi.

– Đi thôi, Thiếu Động chủ, mau lấy đồ rồi chúng ta còn phải tính kế thoát thân!

Lão giả hắc y bên cạnh khẽ nói.

Tạ Diêm hít sâu một hơi rồi gật đầu. Hắn biết lúc này đang bị vô số kẻ nhằm vào, đúng là không thể dây dưa với Lâm Động được.

Lâm Động dẫn Mộ Linh San ra khỏi Thiên Thương Các, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, phía xa dường như đang có một tầng mây đen đang bao phủ.

– Sắp có trò vui rồi!

Lâm Động xoa xoa tay cười nhạt. Bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới có manh mối về tấm Tổ Phù thứ hai, sao có thể từ bỏ được?

Chương 919 : Khống chế Thiên Thi

Trong một căn phòng rộng rãi, Lâm Động lấy Hải Vương Linh Thảo ra đưa cho Mộ Linh San:

– Cầm lấy đi, dùng nó để giải trừ phong ấn trên người muội!

Mộ Linh San nhận lấy, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cười hi hi nói:

– Cuối cùng cũng tìm được! Hừ! Đợi khi giải trừ được phong ấn, nếu gặp lại bọn Huyết Ma Sa Tộc đó nữa, nhất định phải nhổ hết răng bọn chúng đi!

Lâm Động cười nói:

– Trước lúc đó thì chúng ta còn có việc khác!

– Chúng ta đi cướp Ngân tháp à?

Ánh mắt Mộ Linh San sáng lên, sau đó phấn khích xán lại gần:

– Được thôi! Được thôi! Hắn ta rất đáng ghét, chúng ta cướp đồ cho hắn tức chết!

Lâm Động nhìn cô bé chỉ sợ thiên hạ không loạn này, cảm thấy dở khóc dở cười, xoa đầu cô bé, nói:

– Muội cứ giải trừ phong ấn trước đi! Muốn cướp cũng không phải đơn giản, phải tính kế lâu dài!

– Ừm!

Mộ Linh San gật đầu, cô bé cũng hiểu, nếu không giải trừ phong ấn thì với thực lực hiện tại mà đi cướp đồ cùng với Lâm Động thì chỉ thành gánh nặng mà thôi.

Mộ Linh San vung tay, Sinh Tử Quan Cái hiện ra, cô bé nhảy lên trên, ánh sáng màu lam tỏa ra từ trong cơ thể, Hải Vương Linh Thảo cũng phát ra thứ ánh sáng xanh lục.

Khi Mộ Linh San thúc động nguyên lực trong cơ thể thì nơi cánh tay có huyết quang hiện lên, một đầu Sa Ngư huyết sắc hiện ra, những chiếc răng sắc nhọn cắn chặt lấy cánh tay Mộ Linh San, huyết quang xâm thực hòng ngăn chặn sự vận chuyện nguyên lực trong cơ thể cô bé.

Mộ Linh San cắn môi, thủ ấn biến hóa, Hải Vương Linh Thảo biến thành lục quang chảy vào cơ thể và tấn công đạo huyết quang kia.

Hải Vương Linh Thảo rất có tính khắc chế với phong ấn, những nơi lục quang đi qua, huyết quang không ngừng bị ép phải thoái lui. Đầu Sa Ngư vốn còn giễu võ dương oai giờ đã yếu ớt đi nhiều.

– Quả nhiên có tác dụng!

Lâm Động vui mừng nhìn thấy cảnh đó, xem ra đúng là Hải Vương Linh Thảo có hiệu quả với việc hóa giải phong ấn. Hắn cũng thở phào, dù sao Mộ Linh San hồi phục được thực lực cũng là sự trợ giúp rất lớn sau này.

– Ta cũng phải nhân lúc này khống chế Thôn Phệ Thiên Thi thôi!

Lâm Động cười khẽ, hắn vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh bay ra rồi hắn chui vào trong. Dù sao khi dùng đến Thôn Phệ Tổ Phù, hắn vẫn phải cẩn thận một chút.

Không gian bên trong Phần Thiên Đỉnh hiện giờ đã trầm ổn và rộng rãi hơn trước. Ở tám phương vị trên không trung tỏa ra một thứ năng lượng cường đại không ngừng củng cố không gian này.

Phần Thiên Đỉnh sau khi có tám cái Phần Thiên Môn đã được cường hóa hơn trước không ít!

Lâm Động nhìn xung quanh rồi búng tay, một cỗ quan tài thủy tinh hiện ra, trong quan tài là cái xác khô đứng im lìm.

Lâm Động chạm tay vào cỗ quan tài, nguyên lực bắn ra đánh vỡ quan tài để lộ ra hoàn toàn cái xác khô đen sì kia.

Lâm Động quan sát cái xác với vô số vết rách như bị móng vuốt cào rách, đặc biệt là chỗ lưng có một cái hố sâu bằng nắm tay, có thể thấy, trước đây rất lâu, nó đã trải qua một trận đại chiến ác liệt!

Lâm Động nghĩ ngợi một chút, cong tay bắn một đạo nguyên lực lên cái xác khô.

Thế nhưng cái xác đó không hề có chút động tĩnh, chỉ là khi kình phong bắn tới, bề mặt nó hiện lên một hình hoa văn hắc quang, lóe lên một cái lập tức hóa giải công kích của Lâm Động.

– Quả nhiên là lực thôn phệ!

Lâm Động lẩm bẩm, hắn đã quá quen với lực thôn phệ, đương nhiên biết rằng nguyên lực của hắn khi chạm vào cái xác đã bị thôn phệ rồi!

– Nham, ta nên khống chế nó thế nào?

Lâm Động hỏi, tuy hiện giờ hắn là chủ nhân của Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng vẫn chưa thể vận dụng được như Thôn Phệ Chủ.

– Tâm thần chìm sâu vào Thôn Phệ Tổ Phù, vận chuyển lực thôn phệ vào trong nó rồi ngưng tụ Thôn Phệ Lạc Ấn là được!

Nham nói.

Lâm Động nghe vậy, khẽ gật đầu đưa tay ra, hắc quang tụ lại trên bàn tay biến thành một cái vòng ánh sáng màu đen, sau đó đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ ngực của cái xác.

Uỳnh!

Khi ấy lại có một hình hoa văn ánh sáng tỏa ra, có điều lần này khi ánh sáng của lực thôn phệ chạm đến tay Lâm Động thì đã bị lực thôn phệ trên tay hắn chặn lại.

Phụt!

Hai luồng lực thôn phệ đan xen vào nhau, sau đó Lâm Động cảm nhận được rõ ràng tâm thần của hắn đang thuận theo nơi tiếp xúc, đi vào Thôn Phệ Thiên Thi không chút khó khăn.

Đúng lúc ấy, tầm mắt hắn biến đổi, sau đó hắn nhìn thấy mình đang ở trong một bầu trời sao bao la.

Sự thay đổi này khiến Lâm Động hơi giật mình, nhưng rồi rất nhanh hắn tỉnh lại, hiển nhiên cảnh tượng này là ảnh tượng tinh thần mà ai đó để lại trong Thôn Phệ Thiên Thi.

Lâm Động đứng trên không trung đột nhiên cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên thì đồng tử co lại, chỉ lại phía xa trên đỉnh đầu có một đường nứt màu đen to hàng trăm vạn trượng. Nó giống như một thung lũng ở trên trời, ở nơi tối tăm cuối tầm mắt lan tỏa ra một luồng khí tà ác khó lòng hình dung nổi.

Vút!

Khi đó ở phía xa đột nhiên có tiếng xé gió, một thân ảnh được hắc quang bao bọc bay tới. Quanh thân ảnh đó có lan tràn đầy những cái hắc động nhỏ, từng vòng xoáy hắc quang hình thành rồi lại tan đi.

– Khe nứt Vị diện!

Thân ảnh trong hắc quang đó nhìn vết nứt khổng lồ lẩm bẩm nói.

Từ thứ lực thôn phệ hùng hồn tỏa ra từ thân ảnh đó, Lâm Động nhận ra, đó chính là Thôn Phệ Chủ!

Phía sau Thôn Phệ Chủ là một thân ảnh khác không hề động đậy, nhìn kỹ thì đó chính là Thôn Phệ Thiên Thi mà Lâm Động đang có được.

– Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc các ngươi là thứ gì?

Thôn Phệ Chủ nhìn khe nứt kia, sau đó biến thành hắc quang bay thẳng vào khe nứt, phía sau là Thôn Phệ Thiên Thi bám sát theo.

Vút!

Lâm Động nhìn hai thân ảnh đó, da đầu bất giác tê dại, phía sau khe nứt đó có lẽ là đại bản doanh của Dị ma, Thôn Phệ Chủ cũng thật có bá khí, dám xông thẳng vào!

Ầm ầm!

Không lâu sau, từ bên trong khuếch tán ra hắc quang tà ác, cả không gian như trở nên ảm đạm.

Sự chấn động không kéo dài lâu, một tiếng gầm kinh thiên động địa vọng ra từ khe nứt. Sau đó Lâm Động nhìn thấy một bàn tay khổng lồ hàng mấy vạn trượng lướt qua khe nứt, năng lượng đáng sợ lan tỏa, cuối cùng một hắc ảnh bay ngược ra phía sau, chính là Thôn Phệ Chủ!

Thôn Phệ Chủ lấy lại thăng bằng, ánh mắt nhìn khe nứt đầy ngưng trọng, sau đó quay người đi.

Vút!

Nhưng ngay lúc đó, từ trong khe nứt thò ra một ngón tay khổng lồ điểm lên không trung, một chùm hắc quang bắn thẳng về phía Thôn Phệ Chủ!

Ầm!

Thôn Phệ Chủ cũng không quay lại đón đỡ, chỉ là khi chùm hắc quang sắp bắn tới người thì Thôn Phệ Thiên Thi đột nhiên xông lên, dùng thân thể của mình hứng trọn chùm hắc quang!

Xoẹt!

Thôn Phệ Chủ sau vài lần di chuyển đã nhanh chóng rời đi, còn Thôn Phệ Thiên Thi thì toàn thân tối lại, rồi rơi thẳng xuống biển sâu!

Khi Thôn Phệ Thiên Thi rơi xuống, cảnh tượng trước mắt bỗng dừng lại, tâm thần của Lâm Động rời khỏi nơi đó. Hắn mím môi, xem ra Thôn Phệ Thiên Thi này là vì đỡ đòn cho Thôn Phệ Chủ nên mới bị hủy thành thế này!

Cảnh tượng từ thời Viễn Cổ thật khiến người ta chấn động.

Lâm Động khẽ thở dài, ngón tay bao bọc bởi hắc quang lướt qua trán Thôn Phệ Thiên Thi, một đạo phù văn hiện ra rồi dần biến mất.

Khi phù văn hình thành thì Lâm Động cũng cảm nhận được rõ ràng dường như hắn đã khống chế thành công Thôn Phệ Thiên Thi rồi!

Chương 920 : Trò vui

Thành công rồi sao?

Vẻ mặt Lâm Động mừng rỡ nhìn Thôn Phệ Thiên Thi ở phía trước mặt, khi phù văn hình thành, hắn cảm nhận được rõ ràng có một sự liên hệ giữa hắn và Thiên Thi đã được sinh ra.

Lâm Động nhìn Thôn Phệ Thiên Thi với ánh mắt rực cháy, tâm thần khẽ động, hai mắt nhắm nghiền của Thiên Thi đột nhiên mở ra, trong hốc mắt đen ngòm đó dường như lóe lên sự sắc bén!

– Ha ha…

Lâm Động bật cười lớn, trên thế gian này chỉ có Lâm Động là có Thôn Phệ Tổ Phù, cũng chỉ có phù văn được tạo ra từ lực thôn phệ mới lưu lại được bên trong Thôn Phệ Thiên Thi. Nếu không, bất cứ sức mạnh nào xâm nhập Thôn Phệ Thiên Thi cũng bị lực thôn phệ nuốt chửng!

– Tuy Thôn Phệ Thiên Thi vẫn còn dùng được, nhưng cũng ở trong tình trạng nửa bị phế rồi!

Nham hiện ra, nhìn Thôn Phệ Thiên Thi rồi nói.

– Chỉ còn cách dùng Thôn Phệ Tổ Phù dần dần phục hồi nó thôi!

Lâm Động gật đầu, hắn cũng không mong chờ Thôn Phệ Thiên Thi phục hồi được đến mức thực lực cao nhất, cơm thì phải ăn từ từ, giờ có được nó hắn đã khá hài lòng rồi.

– Nhưng cho dù Thôn Phệ Thiên Thi ở trạng thái nửa phế, cho dù là cường giả Tử Huyền Cảnh cũng khó lòng hủy diệt được nó!

Nham nói.

– Đương nhiên, đáng tiếc trạng thái của nó không tốt, lực công kích yếu đi khá nhiều, nếu không, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh nó cũng có thể giết chết! Nhưng bây giờ thì… chỉ có thể đối phó cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn mà thôi!

Lâm Động cười khẽ, nói vậy thì cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này có sức phòng ngự tương đương với cường giả Tử Huyền Cảnh, và lực công kích tương đương Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn… Đó là lực chiến đấu không tệ rồi!

– Tuy không thể giết chết một cường giả Tử Huyền Cảnh, nhưng với sức phòng ngự đó cũng không khó để giữ chân đối thủ.

Lâm Động cười, hiển nhiên dù là cường giả Tử Huyền Cảnh gặp phải một cái kẹo cao su đánh không chết mà cũng không thoát đi được, chắc là sẽ đau đầu lắm a?

Nham gật đầu, hắn cũng không phủ nhận điều đó, dù Thôn Phệ Thiên Thi ở trạng thái nửa bị phế nhưng dù sao cũng là thứ Thôn Phệ Chủ luyện chế ra để đối phó Dị ma!

Khống chế được hoàn toàn Thôn Phệ Thiên Thi rồi, Lâm Động trầm ngâm, tay nắm lại, tấm Hải đồ mua ở Đấu giá hội hiện ra. Tinh thần lực hắn lan tỏa ra, ghi nhớ lại tấm Hải đồ này. Mãi lâu sau hắn mới bất lực mở mắt ra.

– Quả nhiên không phải!

Vùng Hải vực đã ghi nhớ trong não không phải thứ Lâm Động cần kiếm. Xem ra muốn biết được vị trí chính xác của Lôi Đình Tổ Phù phải nhờ đến ngọn Ngân tháp kia rồi.

– Đành phải tìm cách khác thôi!

Lâm Động lẩm bẩm.

– Lần này Tà Phong Động Thiên có không ít người đến đây, từ hôm đó có thể thấy bên cạnh Tạ Diêm có lẽ có hai người ở cấp bậc Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn. Còn bản thân Tạ Diêm cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại thành đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là lên Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn…

Trận hình như vậy là rất mạnh, nếu không phải sức mê hoặc của Ngân tháp quá lớn thì có lẽ chẳng có mấy kẻ dám có ý đồ với bọn chúng.

Nhưng tiếc là trên thế gian chẳng có nhiều cái nếu như vậy. Tạ Diêm đã giành được Ngân tháp thì chắc hắn cũng biết đưa thứ đó ra khỏi đám lang sói trong Thiên Thương Thành không phải chuyện đơn giản.

Lâm Động có dự cảm, chắc chắn bọn Tạ Diêm sẽ không ở lại Thiên Thương Thành quá lâu. Tuy ở đây là địa bàn của Thiên Thương Các, ban đầu các thế lực kia có lẽ sẽ nể mặt Thiên Thương Các mà không ra tay, nhưng mấy ngày sau, có lẽ sẽ có người không nhịn được mà động thủ!

Đến lúc đó thì sẽ có trò vui rồi!

Nghĩ vậy, Lâm Động nhếch mép cười, nụ cười có phần thích thú trước sự đau khổ của người khác…

Mấy ngày sau đó, tuy Đấu giá hội đã kết thúc nhưng nhân khí trong tòa thành không hề giảm đi. Không ít cường giả vẫn ở lại, ánh mắt bọn họ đều nhìn về cùng một nơi: chỗ nghỉ chân của đoàn người Tà Phong Động Thiên!

Có thể thấy, không ít người thèm thuồng ngọn Ngân tháp trong tay Tà Phong Động Thiên!

Tuy nhiều người biết thực lực của bản thân mình, nhưng Thiên Thương Thành hiện giờ giống như một cái hang tràn ngập chó sói tham lam, còn Tà Phong Động Thiên thì chính là một con sư tử miệng ngậm thức ăn. Tuy đại uy rất lớn mạnh, nhưng so sánh lực lượng tương quan thì có phần yếu thế!

Tạ Diêm cũng nhận ra tình hình này. Không thể không nói, bọn chúng cũng có một số thủ đoạn, chỉ trong một ngày đã mời không ít hộ vệ thực lực cường hãn với cái giá cao ngất, rõ ràng là để phòng bị…

Với hành động đó, những đại thế lực ở lại Thiên Thương Thành chỉ bàng quan đứng nhìn. Những sự trợ giúp bên ngoài như thế sẽ chẳng có nhiều tác dụng vào những lúc quan trọng. Hơn nữa, ai dám chắc trong đó không có kẻ có ý đồ tạo phản? Đến lúc đó Tà Phong Động Thiên sẽ càng thêm hỗn loạn!

Trong một tòa lầu các, Lâm Động ngồi bên lan can, nhìn về hướng Bắc thành, khẽ cười, nói:

– Sắp động thân rồi nhỉ?

Cùng lúc ấy, trong một khu đình viện, sắc mặt Tạ Diêm tối tăm chầm chậm đứng lên. Hắn nhìn một lượt các cường giả của Tà Phong Động Thiên, cuối cùng dừng lại ở một thân ảnh gầy gò.

– Nếu đã vậy thì… cứ theo kế hoạch, chiều nay rời thành!

Buổi chiều cũng rất nhanh đã đến, khi ánh mặt trời lệch về phía Tây, thần sắc Lâm Động bỗng nhiên thay đổi, đồng thời hắn cảm nhận được không khí của tòa thành cũng đột nhiên rung chuyển.

– Không nhịn được nữa rồi sao?

Lâm Động bất giác cười, sau đó hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía Bắc thành đột nhiên có vô số tiếng xé gió, hàng trăm thân ảnh cùng lúc lao về phía đình viện kia.

Lâm Động đứng dậy, không nhìn cảnh tượng hỗn loạn đó mà nhìn về ba nơi có khí tức mạnh nhất, hiển nhiên đó có lẽ là quân chủ lực của Tà Phong Động Thiên!

– Phân tán lực lượng như vậy để khiến kẻ khác phân tâm sao?

Lâm Động khẽ nhướng mày, hắn nhìn thấy các đại thế lực nhằm vào Tà Phong Động Thiên cũng bắt đầu xuất động, vị trí bọn họ nhằm tới cũng chính là ba nơi có khí tức mạnh nhất kia!

– Ngân tháp không hề ở tay những kẻ đó, tất cả chỉ để đánh lạc hướng mà thôi!

Nham nói.

Lâm Động cười, có lẽ Tạ Diêm không thể ngờ, Nham đã bắt khóa chặt luồng năng lượng từ Ngân tháp, bất cứ quỷ kế nào của Tạ Diêm cũng vô dụng thôi!

– Để xem ngươi trốn được đến bao giờ?

Lâm Động khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy thích thú.

Lúc này Thiên Thương Thành đã vô vùng hỗn loạn, vô số cường giả như đàn thiêu thân bay qua bầu trời đuổi theo đám người Tà Phong Động Thiên, thậm chí một vài đại thế lực còn đuổi theo cả ba đám người có khí tức mạnh mẽ kia.

Cứ thể nửa tiếng sau thì tòa thành mới tĩnh lặng được một chút.

– Ngân tháp di chuyển về hướng Bắc!

Nham lên tiếng.

Lâm Động nghe vậy, nụ cười lập tức trở nên rõ rệt hơn, hắn huýt sáo rồi bay về hướng Bắc, ánh mắt rực cháy nhìn về phía xa, lẩm bẩm:

– Ta xem ngươi chạy đi đâu?Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 1 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 3 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^