Vũ Động Càn Khôn
Tập 179 [ chương 896 đến 900 ]
❮ sautiếp ❯Chương 896 : Sức mạnh của Viêm Thần Cổ Bài
Hàng trăm sợi xích đỏ rực như những con hỏa long xuyên thủng bầu trời quấn lấy thân ảnh màu xám đang lao tới.
Biến cố này hiển nhiên cũng khiến Tà Cốt lão nhân hơi giật mình, nhưng lão chỉ hừ một tiếng, hai bàn tay cong lại thành trảo, mười đạo hắc quang bắn ra cắt đứt những sợi xích đỏ.
Bùm bùm!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hai bàn tay chạm mặt đất, từng đợt nguyên lực không ngừng truyền vào lòng đất, mặt đất không ngừng nứt toác ra, vô số sợi xích đỏ không ngừng bắn lên lao về phía Tà Cốt lão nhân.
Đối mặt với công kích đó, Tà Cốt lão nhân đứng trên không, trảo phong lan tỏa không cho bất cứ sợi xích nào tiếp cận cơ thể.
– Trình độ này cũng muốn giữ chân lão phu? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tà Cốt lão nhân châm chọc.
Lâm Động bỏ ngoài tai lời nói của lão, tâm thần rung lên, lại thêm mười sợi xích nữa bay ra quấn lấy lão.
– Vô ích thôi!
Tà Cốt lão nhân lại vung trảo, kình phong mạnh mẽ lại cắt đứt mười sợi xích, thế nhưng lần này khóe miệng Lâm Động lại nhếch lên.
Nơi đứt đoạn của sợi xích, mười sợi xích nhỏ hơn lại bay ra một cách quỷ dị, sau đó như những con độc xà quấn lấy tứ chi của Tà Cốt lão nhân.
– Phá!
Bị những sợi xích quấn quanh người, ánh mắt Tà Cốt lão nhân lạnh băng, nguyên lực bùng phát định chấn đứt những sợi xích đó.
Rắc rắc rắc!
Nhưng lần này Tà Cốt lão nhân không thể còn thế như chẻ tre giống lúc trước nữa, khi nguyên lực của lão bùng phát, những sợi xích nhỏ tỏa ra hắc quang. Tuy có bị chấn động phát ra những tiếng răng rắc nhưng vẫn ngoan cường trói chặt lấy Tà Cốt lão nhân.
– Cái gì?
Sắc mặt Tà Cốt lão nhân cuối cùng cũng có lần đầu tiên biến sắc, ánh mắt lão đầy vẻ khó tin. Lão thật sự không thể tin, với thực lực của lão mà không thể thoát khỏi những sợi xích dường như rất nhỏ bé này.
– Xem ra ngươi vẫn quá sơ suất!
Lâm Động ngẩng đầu lên, trong những sợi xích màu đen kia có ẩn chứa lực thôn phệ, hơn hẳn những sợi xích đỏ rực trước đây. Dù thực lực của Tà Cốt lão nhân có cường hãn nhưng muốn thoát được cũng rất tốn công.
– Tiểu tử, ngươi cũng đắc ý quá sớm rồi! Dù lão phu không động đậy được, nhưng muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay.
Tà Cốt lão nhân nhìn Lâm Động với ánh mắt tối tăm, chân giẫm một cái trên không, một đạo nguyên lực hàng trăm thước hiện ra nhằm thẳng Lâm Động mà oanh kích.
Vút vút vút!
Những sợi xích đỏ rực kết lại thành một tấm lưới phía trên đầu Lâm Động chặn luồng nguyên lực kia lại.
– Ngông cuồng đủ rồi thì hãy thử nếm chiêu ta chuẩn bị cho ngươi!
Những sợi xích đỏ không ngừng đứt đoạn, từ trên trời rơi xuống. Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Tà Cốt lão nhân, nụ cười càng thêm dữ dằn.
– Ăn nói ngông cuồng!
Đồng tử Tà Cốt lão nhân hơi co rút lại, lão cũng nhìn Lâm Động chằm chằm, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên lão cảm thấy bất an, mọi hành động hôm nay của Lâm Động dường như có một âm mưu gì đó!
Lâm Động nhếch mép cười, cũng không nói gì thêm, khó khăn lắm hắn mới giữ chân được lão già kia, đây chính là cơ hội duy nhất cho hắn thi triển sát chiêu.
Phù!
Lâm Động thở ra một luồng hơi trắng, sau đó bàn tay nắm lại, một tấm cổ bài đỏ rực như lửa xuất hiện, chính là Viêm Thần Cổ Bài!
Tâm thần hắn khẽ động, cổ bài chầm chậm bay lên, đồng thời cũng có vô số ngọn lửa bùng cháy từ nó.
Không gian xung quanh đều bắt đầu biến dạng, một luồng nhiệt khí nóng bỏng đáng sợ dần lan tỏa ra, khiến nguyên lực thiên địa ở xung quanh đều sục sôi lên.
– Đây là…
Tà Cốt lão nhân nhìn tấm cổ bài, sắc mặt trở nên khó coi, ngọn lửa cháy trên cổ bài khiến lão cũng cảm thấy sợ hãi.
– Phụt!
Lâm Động phun một ngụm tinh huyết mang theo nguyên lực tinh thuần lên Viêm Thần Cổ Bài, nguyên lực trong thân thể hắn cũng bùng phát rồi chui hết vào cổ bài.
Sắc mặt Lâm Động hiện lên chút nhợt nhạt, khí tức của hắn cũng nhanh chóng yếu đi, rõ ràng Viêm Thần Cổ Bài đã tiêu hao gần hết sức lực của hắn.
Ngọn lửa trên cổ bài càng ngày càng thêm đỏ rực, cuối cùng đỏ chói như máu tươi vậy.
– Viêm Phần Càn Khôn Tiễn!
Thủ ấn của Lâm Động biến hóa, giọng nói trầm đục cũng vang ra từ cổ họng hắn.
Ngọn lửa trên Viêm Thần Cổ Bài lập tức bắn lên trời, biến thành một mũi trường tiễn huyết sắc.
Mũi tên này dài đến vài trường, ngọn lửa tựa như máu tươi nhỏ giọt xuống, khi những ngọn lửa đó cháy cũng tỏa ra những luồng năng lượng hủy diệt.
Đồng tử của Tà Cốt lão nhân không kìm được mà co nhỏ lại, sắc mặt lão hiện lên vẻ kinh hãi, lão thật sự không thể ngờ Lâm Động lại có thể có được công kích đáng sợ thế này!
Vẻ dữ dằn trên mặt Lâm Động càng thêm rõ ràng, sau đó hắn làm ra vẻ giương cung, cuối cùng thả tay ra.
Vút!
Đúng lúc đó, mũi trường tiễn đỏ rực phát ra âm thanh chói tai, xuyên thủng không khí, nhanh như chớp đã bắn thẳng về phía trán Tà Cốt lão nhân.
Uỳnh!
Toàn thân Tà Cốt lão nhân toát mồ hôi, gương mặt già nua hiện lên sự sợ hãi, nguyên lực toàn thân bùng nổ, cuối cùng lão cũng chấn đứt được những sợi xích đen kia, sau đó không kịp nghĩ gì nữa vội vàng lùi về phía sau. Lão có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng từ mũi tên kia.
– Muốn chạy e là muộn rồi!
Lâm Động cười nhạt, đòn công kích này hắn dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát động một lần, mà sau đó còn mất một thời gian mới có thể hồi phục, nếu Tà Cốt lão nhân mà tránh được thì hắn sẽ không có khả năng phản kháng.
Vì thế, một tiễn này bắt buộc phải trúng đích!
Lâm Động biến hỏa ấn pháp, tinh thần lực hùng hồn điên cuồng cuộn ra từ nê hoàn cung, một giọng nói trầm đục thốt ra từ miệng hắn:
– Tĩnh Chỉ!
Một luồng năng lượng quỷ dị nhanh như chớp khuếch tán ra trên không trung, sau đó Tà Cốt lão nhân bỗng kinh hãi phát hiện toàn thân mình bỗng nhiên đông cứng lại!
Sự đông cứng này ngắn ngủi dường như không thể phát giác được nhưng lại thật sự tồn tại, sự ngắn ngủi đó nếu là lúc bình thường thì chẳng ai nhận ra, nhưng vào lúc này đó lại là một khoảnh khắc chí mạng!
Vút!
Lúc này, mũi trường tiễn đỏ rực xuyên thủng không gian, cuối cùng trước ánh mắt kinh hãi của Tà Cốt lão nhân đâm thẳng vào người lão!
Bùm!
Khoảng khắc ấy, những ngọn lửa đỏ rực bùng nổ, cả không gian trong Phần Thiên Đỉnh cũng rung lên dữ dội!
Chương 897 : Trọng thương
Uỳnh!
Ngọn lửa đỏ rực cháy ngùn ngụt trên bầu trời, thứ sức mạnh gần như đến mức hủy thiên diệt địa khiến không gian trong đỉnh như biến dạng.
Sắc mặt Lâm Động nhợt nhạt ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. Đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, một chiêu vừa rồi hắn không thể thi triển được lần thứ hai nữa, vì thế nếu lần này vẫn không giải quyết được Tà Cốt lão nhân thì hắn sẽ gặp hạn rồi…
– Bán Bộ Tử Huyền… quả thật khó đối phó…
Lâm Động lẩm bẩm, lúc này nếu không phải có Viêm Thần Cổ Bài thì hắn căn bản không thể chọn cách đối kháng chính diện với Tà Cốt lão nhân thế này, mà phải tạm thời tránh mặt đợi khi thực lực mạnh hơn mới dám tìm đến lão.
– Cũng không biết… đã giải quyết được chưa?
Lâm Động ngẩng đầu lên, ngọn lửa phản chiếu trên gương mặt hắn thành một đường cong ánh sáng, gương mặt nhợt nhạt đó có sự căng thẳng khó che giấu.
– Vẫn chưa!
Đột nhiên lúc đó, thanh âm của Nham bỗng vang lên.
– Cái gì?
Sắc mặt Lâm Động lập tức kịch biến, lượng nguyên lực không còn bao nhiêu trong cơ thể vội vàng vận chuyển, sẵn sàng thu lại Phần Thiên Đỉnh bất cứ lúc nào. Nếu thật sự không được thì có lẽ hôm nay hắn đành phải bỏ lại Phần Thiên Đỉnh mà chạy thôi…
– Nhưng tình hình của lão có lẽ cũng chẳng có gì tốt đâu!
Nham liền nói tiếp.
– Chưa chết chính là một rắc rối lớn!
Lâm Động nghiến răng, thực lực như Tà Cốt lão nhân muốn giải quyết phải làm cho triệt để, nếu không hậu họa sẽ khôn lường.
– Ngươi khiến lão đến mức này cũng đã là giỏi lắm rồi. Muốn giết hắn thì quá khó!
Nham bình thản nói.
Lâm Động mím môi, định nói gì thì thần sắc bỗng thay đổi, chỉ thấy ngọn lửa trên bầu trời bắt đầu tan đi, sức mạnh đáng sợ kia cũng dần yếu đi.
Lâm Động nhìn thấy thế, bàn tay khẽ siết lại, mồ hôi túa ra không ngừng.
Sau khi ngọn lửa tan hết, đồng tử Lâm Động co nhỏ lại nhìn một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.
Thân ảnh đó toàn thân là một màu đen, tay trái và chân phải đã không còn nữa, máu tươi đang không ngừng chảy ra, toàn thân là những vết thương nhìn vô cùng khủng bố.
Thương thế thật đáng sợ!
Lâm Động thấy Tà Cốt lão nhân như vậy, nhất thời cũng sững sờ. Uy lực của một tiễn vừa rồi không ngờ khủng bố đến mức khiến một cường giả Bán Bộ Tử Huyền thành ra thế này!
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Tà Cốt lão nhân đã cực kỳ yếu ớt, rõ ràng thương thế đã đạt đến mức độ khủng bố.
Đây có thể coi là một loại thương thế chí mạng.
– Á!
Đúng lúc đó, Tà Cốt lão nhân bỗng nhiên ngửa lên gào một tiếng, âm thanh đầy phẫn nộ và đau đớn.
– Tiểu súc sinh, ngươi dám khiến lão phu bị thương thành ra thế này!
Ánh mắt Tà Cốt lão nhân đỏ quạch nhìn xuống Lâm Động, nếu không phải có những cơn đau không ngừng kích thích lên thần trí thì lão thật sự không thể tin được mình lại bị một tên hậu bối Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đánh cho thành ra thế này…
Lâm Động nhếch mép, sau đó sát ý dâng tràn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tà Cốt lão nhân dữ dằn:
– Tiểu gia ta không chỉ khiến ngươi thương thành ra như thế mà ta còn muốn chém chết ngươi!
– Lâm Động, đừng kích động! Tuy bây giờ lão đã gần hết sức, nhưng ngươi cũng chẳng tốt hơn gì. Nếu bị lão phát hiện ngươi chỉ thi triển được một lần chiêu này thì chắc chắn lão sẽ liều mạng với ngươi!
Nham lập tức lên tiếng.
Lâm Động nghe thấy thế, ánh mắt lấp lánh, nhưng hắn không chỉ không dừng tay mà còn đập lên ngực, lại một ngụm tinh huyết bắn lên Viêm Thần Cổ Bài.
– Tiểu súc sinh!
Tà Cốt lão nhân thấy thế, đồng tử co rút lại, sự kinh hãi tràn ngập trong mắt. Rõ ràng lão đã bị dọa cho sợ hãi rồi, chỉ cần chiêu công kích vừa rồi lại đánh tới thì chắc chắn lão sẽ bỏ mạng.
– Ngươi hãy nhớ lấy, đến khi thương thế lành lại, lão phu nhất định sẽ tìm ngươi!
Tà Cốt lão nhân gầm lên, sau đó nghiến răng một cái, cánh tay trái nổ tung, một đạo huyết quang bắn ra, phá vỡ không gian trong đỉnh, sau đó lão xông ra khỏi Phần Thiên Đỉnh.
– Phụt!
Ngay sau đó, Lâm Động cũng không kìm được, lại phụt ra một ngụm máu tươi, Viêm Thần Cổ Bài trước mặt lập tức tối sầm lại, cuối cùng rơi xuống đất.
– Đồ nhát chết!
Lâm Động quệt máu chỗ khóe miệng, nở nụ cười chế giễu. Vừa rồi chẳng qua hắn chỉ phun một ngụm máu bình thường, hắn chỉ định dọa Tà Cốt lão nhân mà thôi. Không ngờ lão lại sợ chết đến vậy, hy sinh cả cánh tay để phá vỡ không gian trong Phần Thiên Đỉnh.
– Ngươi quá mạo hiểm!
Nham lên tiếng, nếu Tà Cốt lão nhân phát hiện Lâm Động chỉ là hư trương thanh thế thì hắn sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
– Thực lực của ta thật sự không bằng lão, không thể gắng gượng được lâu, chỉ có thể dùng thủ đoạn dọa lão mà thôi.
Lâm Động lắc đầu, nói.
– Mau rời khỏi đây thôi! Giờ ngươi rất yếu, phải tìm nơi dưỡng thương!
Nham nói.
Lâm Động gật đầu, thu lại Viêm Thần Cổ Bài, tâm thần khẽ động, há miệng ra hút Phần Thiên Đỉnh trở lại cơ thể.
Xong xuôi hắn nhìn về hướng Đông Nam, trên mặt biển lúc này có một vết máu tươi mới, rõ ràng đó là dấu vết Tà Cốt lão nhân để lại khi chạy trốn.
– Ha ha, coi như lần này ngươi mau mắm. Đợi đến khi ta luyện chế được Phần Thiên Môn chắc chắn sẽ lấy được cái mạng già của nươi!
Lâm Động cười lạnh lẽo, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng bay theo hướng ngược lại.
Sau khi Lâm Động rời đi, khu Hải vực này cũng trở lại yên tĩnh, có lẽ chẳng ai ngờ ở đây từng xảy ra một trận đại chiến kinh người.
Mà kết quả của nó cũng khiến người ta phải sững sờ.
Võ Hội Đảo.
Cổ Mộng Kỳ đứng trong đình viện của Cổ gia, nhìn về hướng Lâm Động rời đi, ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.
– Tà Cốt lão nhân vẫn chưa quay lại, chắc Lâm Động không có chuyện gì đâu!
Cổ Thạc ở đằng sau an ủi.
Cổ Mộng Kỳ nghe vậy cũng chỉ cười khổ. Trong người Lâm Động có Cốt ấn, chắc chắn sẽ bị Tà Cốt lão nhân truy sát, một khi lão đuổi kịp, với khoảng cách về thực lực lớn như vậy, kết quả thế nào không nói cũng biết…
– Bảo hắn tạm thời ở lại Võ Hội Đảo mà hắn không chịu, lại làm bừa như vậy, rõ ràng là… tự tìm cái chết!
Cổ Mộng Kỳ cắn môi, không kềm được sự giận dữ.
Cổ Thạc thở dài, cũng vô cùng tiếc nuối. Một nhân tài như vậy lẽ nào lại bị hủy diệt trong tay Tà Cốt lão nhân?
Nếu tình cảnh này đến muộn ba năm, Cổ Thạc tin chắc Lâm Động đủ khả năng chống lại Tà Cốt lão nhân, nhưng bây giờ thì… hơi sớm quá!
– Hửm?
Cổ Thạc bỗng giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa, trầm giọng nói:
– Tà Cốt lão nhân trở lại rồi!
Sắc mặt Cổ Mộng Kỳ hơi tái đi, hai bàn tay bất giác siết chặt.
Soạt!
Trên bầu trời từ phía xa, một tiếng gió rít vang lên, sau đó một đạo huyết quang bay tới, đồng thời là vô số những tiếng kêu đau đớn.
Tiếng kêu đó truyền khắp Võ Hội Đảo, lập tức thu hút sự chú ý của không ít cường giả, sau đó tất cả cùng kinh ngạc nhìn đạo huyết quang kia.
– Phụt!
Cuối cùng đạo huyết quang xuất hiện trên bầu trời của Võ Hội Đảo, khi huyết quang tan đi, một thân ảnh người bê bết vết máu, chỉ còn đúng một chân hiện ra.
– Đó là…
Cả Võ Hội Đảo gần như đông cứng lại, thần kinh của tất cả đều như cứng đờ, bọn họ sững sờ nhìn huyết ảnh gần như không còn hình người kia.
– Tà Cốt lão nhân?
Cổ Mộng Kỳ và Cổ Thạc nhìn thấy thân ảnh đã mất hai tay, một chân kia một lúc lâu mới nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Tà Cốt lão nhân truy sát Lâm Động, lẽ nào thương thế này là do Lâm Động gây ra?
Cổ Thạc hít sâu một hơi, tay xoa xoa gương mặt như tê dại của mình, nhìn về hướng Tây Bắc, giờ đây ông ta đã hiểu tại sao Lâm Động lại chủ động rời khỏi Võ Hội Đảo…
Xem ra từ đầu đến cuối bọn họ đã coi thường gã thanh niên rồi.
Chương 898 : Huyết Ma Sa Tộc
Trên Hải vực mênh mông bất tận, từng đợt sóng rì rào, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có những con chim khổng lồ bay qua, những tiếng kêu chói tai đã mang lại cho nơi đây vài phần sức sống.
Tại một nơi nào đó trong Hải vực, trên một hòn đảo hình thành từ nham thạch, một thân ảnh trẻ tuổi gầy gò đang chầm chậm bước ra. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu lam nhạt, hai bàn tay siết chặt cảm nhận sức mạnh một lần nữa lại dồi dào, gương mặt hắn hiện lên một nụ cười.
Thân ảnh đó chính là Lâm Động mà mười ngày trước đã đấu một trận tử chiến với Tà Cốt lão nhân. Trận đại chiến hôm đó tuy cuối cùng đã đẩy lùi được Tà Cốt lão nhân nhưng Lâm Động cũng đã đạt đến cực hạn. Ngay sau đó hắn đã tìm ngay một nơi kín đáo để tu dưỡng, hồi phục thực lực. Mười ngày nay hắn cũng đã xóa bỏ hoàn toàn Cốt ấn trong người mình.
– Lão ta bị trọng thương như vậy, dù là Bán Bộ Tử Huyền thì cũng phải mất vài tháng mới hồi phục được!
Lâm Động nhìn về hướng Võ Hội Đảo, lẩm bẩm.
Thật ra hắn cũng không mơ tưởng sẽ giải quyết được hoàn toàn Tà Cốt lão nhân. Lão ta tu luyện đến mức độ đó, trong cơ thể có Sinh Khí, gần như ở trạng thái bất tử, dù bị mất tay chân thì cũng có thể mọc lại!
Trong mấy tháng Tà Cốt lão nhân dưỡng thương, Lâm Động không phải lo bị truy sát, chỉ cần trong thời gian này hắn tìm được Hỏa Sơn Viêm Tinh Thạch để luyện chế Phần Thiên Môn, đến lúc đó, có gặp phải Tà Cốt lão nhân cũng không thê thảm thế này.
– Thiên Thương Vực!
Lâm Động tìm lại trong đầu những thông tin mình biết. Ở Loạn Ma Hải, Thiên Thương Vực cũng có thể coi là nơi khá đặc biệt. Đây là nơi giao giới giữa một vài Hải vực, vô cùng phức tạp. Do việc giao dịch rất phát triển ở Thiên Thương Vực nên nơi đây trở thành một trong những địa vực tập trung nhiều bảo vật nhất.
Ở Thiên Thương Vực cũng có rất nhiều thế lực chiếm đóng, mạnh nhất là Thiên Thương Các, đây là thế lực khá có danh tiếng ở Loạn Ma Hải. Có điều Thiên Thương Các chủ yếu mua bán tin tình báo, tổ chức bán đấu giá, tài lực vô cùng hùng hậu. Đương nhiên, ở nơi như Loạn Ma Hải này nếu không có đủ thực lực thì khó lòng bảo toàn. Vì thế, Thiên Thương Vực có thể được như bây giờ chắc chắn là cũng có bản lĩnh của mình.
– Có thể đến Đấu giá hội đó xem sao. Khả năng tình báo của Thiên Thương Các rất tốt, chưa biết chừng còn lấy được tin về Tiểu điêu, Tiểu Viêm…
Lâm Động nghĩ, ngoài ra hắn cũng muốn biết về hải đồ của những vùng Hải vực chưa biết đến, dù thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ việc tìm tấm Tổ Phù thứ hai. Vì hắn đã hứa với Đại Hoang Vu Bi trong ba năm phải trở về Đông Huyền Vực và tiêu diệt Dị ma cấp Vương đang bị trấn áp dưới đó. Hơn nữa hắn cũng phải quay về giải quyết một số ân oán nữa. Tình cảnh hôm đó ba huynh đệ bị ép đến bước đường phải rời khỏi Đông Huyền Vực vẫn còn như hiển hiện trước mắt…
– Nguyên Môn!
Lâm Động mím môi, ánh mắt lóe hàn quang. Có những món nợ chắc chắn có kẻ phải trả, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!
Lâm Động tin chắc, khi trở lại Đông Huyền Vực, những món nợ này sẽ được giải quyết!
– Lên đường thôi!
Lâm Động tạm gác lại những suy nghĩ đó, sau đó biến thành quang ảnh bay đi, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Giữa Hải vực Thiên Phong và Thiên Thương Vực là một khoảng cách không nhỏ, vì thế không thể vài ngày là tới được, nhưng may là Lâm Động cũng không vội, vẫn còn một tháng nữa mới tới Đấu giá hội, đến sớm quá cũng chẳng được gì.
Hơn nữa, dùng nguyên lực để bay vượt biển cũng là cách luyện tập tốt để khống chế nguyên lực trong cơ thể. Trong mấy ngày đầu, cứ khoảng nửa ngày là Lâm Động phải tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng đến ngày thứ mười, hắn đã hoàn toàn khống chế được sự tiêu hao nguyên lực và dùng nó ở nơi cần nhất.
Sau khi quen rồi, tốc độ của Lâm Động đã nhanh hơn trước rất nhiều. Lúc này hắn đã chính thức là cường giả Sinh Huyền Cảnh, nguyên lực cũng hùng hồn hơn trước rất nhiều, cộng với Thôn Phệ Tổ Phù hấp thụ nguyên lực thiên địa để bổ sung, vì thế hắn vẫn duy trì được một lượng nguyên lực dồi dào, đủ để ứng phó với nguy cơ bất ngờ.
Trong thời gian này, Lâm Động cũng gặp không ít thương thuyền, thỉnh thoảng cũng đáp xuống tìm hiểu một vài thông tin, nhưng phần lớn thời gian vẫn là đi một mình.
Dần dần Lâm Động đã ngày một gần với Thiên Thương Vực.
Vút!
Một đạo thanh quang bay qua bầu trời, âm thanh trầm đục vang lên khiến mặt biển tĩnh lặng bên dưới cũng phải gợn lên từng đợt sóng trào.
Đến lúc này, hắn đã bay trên biển được hơn hai chục ngày rồi. Thời gian này hắn cũng đã trải qua không ít thiên tai, lần lên đường này cũng khá thú vị.
– Với tốc độ này, chắc một tuần nữa là đến Thiên Thương Vực!
Lâm Động nheo mắt nhìn về phía xa, lần này đi cũng khá thuận lợi, ít nhất thì những loại thiên tai khiến nhiều người nghe thôi cũng thất sắc không xảy ra với hắn.
– Lâm Động, khu vực này có không ít khí tức cường hãn!
Nham bỗng nhiên lên tiếng.
– Ồ? Hải tặc sao?
Lâm Động cũng không ngạc nhiên, trong Loạn Ma Hải có hải tặc là bình thường, Lâm Động cũng đã gặp qua mấy lần.
– Hướng Tây Nam, ngươi tự nhìn đi!
Nham đáp lại.
Lâm Động gật đầu, nhìn về phía xa, sau đó hắn thấy xuất hiện tới hàng trăm thân ảnh, ai nấy cũng rất tráng kiện, mà bọn họ lại đang đứng trên những con Sa Ngư đỏ chót.
Lâm Động kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó. Đến khi bọn họ lại gần hơn, hắn mới nhận ra những người kia đều để trần nửa trên người, bề mặt da bọn họ mơ hồ ẩn hiện vảy cá, ánh mắt bọn họ còn có ánh máu đỏ sẫm, trước ngực còn có một hình hoa văn Sa Ngư.
– Là Huyết Ma Sa Tộc trong Hải Yêu Tộc?
Hiện giờ Lâm Động cũng đã hiểu được vài điều về Loạn Ma Hải, thế lực mạnh nhất ở Loạn Ma Hải không phải là nhân loại hay Yêu thú, mà là Hải Yêu Tộc. Bản thân Hải Yêu Tộc cũng rất cường đại, trong đó có vô số chủng tộc, mà Huyết Ma Sa Tộc lại khá nổi danh về sự hung tàn, khát máu. Nghe nói từng có không ít tông phái nhân loại đã bị Huyết Ma Sa Tộc tiêu diệt toàn bộ!
– Người của Huyết Ma Sa Tộc đến đây làm gì?
Lâm Động nhíu mày giảm dần tốc độ. Lúc này người của Huyết Ma Sa Tộc cũng phát hiện ra hắn, lập tức vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
– Huyết Ma Sa Tộc bọn ta chấp hành nhiệm vụ ở đây, người không có nhiệm vụ mau cút đi!
Sóng biển cuộn lên, một con Sa Ngư rất lớn lao ra, trên lưng nó là một nam tử cầm tam xoa kích màu đỏ rực, sắc mặt tối tăm, nhìn Lâm Động quát lớn.
– Sinh Huyền Cảnh Đại thành!
Lâm Động nheo mắt, từ khí tức tỏa ra, có lẽ người này là Sinh Huyền Cảnh Đại thành, mà những thành viên phía sau thực lực cũng không tệ, chỉ tính những người đạt đến Sinh Huyền Cảnh cũng có đến mười người.
Lâm Động hơi khó hiểu, ở nơi này lại xuất hiện đội ngũ Huyết Ma Sa Tộc quy mô thế này, không thể không khiến người ta thấy lạ.
Nhưng dù thế Lâm Động cũng không ở lại lâu, hắn nhìn một cái rồi bay theo hướng khác.
– Hạ Thống lĩnh, một nhân loại Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành giết đi là xong, việc gì phải nhiều lời với hắn?
Khi Lâm Động đi xa, một nam tử mặt nhọn nhếch mép nói.
– Hoàn thành nhiệm vụ trước, không được gây chuyện!
Người được gọi là Hạ Thống lĩnh chau mày quát.
– Tất cả tản ra, hãy tìm cho kỹ, nàng ta bị Trưởng lão đánh trọng thương, chúng ta bắt buộc phải bắt được nàng ta, để nàng ta chạy mất thì Huyết Ma Sa Tộc chúng ta rắc rối lớn đấy.
– Rõ!
Nghe nói thế, những người kia đồng thời hô lớn, sau đó tất cả tỏa ra tìm kiếm ở vùng Hải vực này.
Chương 899 : Nữ đồng thần bí
Trời dần về tối, vầng trăng treo trên bầu trời, ánh sáng lành lạnh chiếu xuống khiến mặt biển lấp lánh tựa bề mặt vảy cá, vô cùng đẹp đẽ.
Trên một hòn đảo nhỏ ở nơi nào đó trong Hải vực, một đống lửa đang bập bùng cháy, Lâm Động ngồi đả tọa bên cạnh, trên ngọn lửa là cành cây xuyên qua những con cá nướng, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
– Những kẻ sáng nay có lẽ là tiểu đội tinh nhuệ của Huyết Ma Sa Tộc… không biết bọn chúng đang tìm cái gì ở đây?
Lâm Động nhắm hờ mắt, nhớ lại việc sáng nay. Danh tiếng của Huyết Ma Sa Tộc ở Loạn Ma Hải không tốt chút nào. Không ít người nghe về sự hiếu sát của bọn chúng mà lạnh gáy, rất nhiều vụ tàn sát ở Loạn Ma Hải mấy năm nay đều có liên quan đến Huyết Ma Sa Tộc.
– Thôi, mặc kệ bọn chúng tìm gì, chẳng liên quan đến ta!
Lâm Động lắc đầu, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đến Thiên Thương Vực. Bọn Huyết Ma Sa Tộc không dễ gây đến, hắn cũng chẳng muốn gây sự, cũng không có hứng thú với mục đích của bọn chúng đến đây.
Nghĩ thế, Lâm Động liền lấy cá ra khỏi lửa định ăn, nhưng bỗng có tiếng nuốt nước bọt phát ra từ cách đó không xa.
– Ai?
Lâm Động hơi giật mình, ngẩng đầu lên cảnh giác, sau đó hắn hơi khựng người vì nhìn thấy trên ngọn cây cách đó không xa có một nữ đồng mặc thanh y, đôi mắt to đen láy đang nhìn chăm chăm vào con cá nướng trên tay hắn.
Nữ đồng này có vẻ còn rất nhỏ, nhưng rất đáng yêu, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ vậy, trên đầu buộc hai bím tóc tinh nghịch.
Những tiểu nữ hài thế này, nếu nữ nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không kềm được mà ôm vào lòng. Nhưng Lâm Động thì đương nhiên không nghĩ vậy, ngược lại ánh mắt đầy cảnh giác, tiểu nữ hài này xuất hiện quá bất ngờ, đến hắn cũng không biết làm thế nào mà cô bé lại đến gần hắn được như vậy.
Lâm Động và nữ đồng thanh y nhìn nhau, cô bé nhìn hắn rồi không kềm được nhìn sang con cá nướng, miệng lại nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Động thấy thế không khỏi thấy buồn cười, sự cảnh giác thu về bớt, sau đó quơ quơ con cá:
– Muốn ăn không?
– Ừm!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Nữ đồng thanh y gật đầu không chút do dự, nhanh chóng tiến lại gần ngọn lửa mở to mắt nhìn Lâm Động.
Lâm Động cười thầm, sau đó đưa con cá ra:
– Không sợ có độc thì ăn đi!
– Muội không sợ!
Nữ đồng thanh y đáp nhanh, giọng cô bé thanh tựa ngọc rơi lên đĩa bạc, tuy còn non nớt nhưng hiển nhiên khi lớn lên sẽ mê hoặc không ít nam nhân.
Nói rồi cô bé nhận lấy con cá lập tức ăn ngấu nghiến.
Lâm Động cười khẽ, sau đó lấy ra một con cá khác đã chuẩn bị từ trước. Ánh mắt quét qua người nữ đồng, sau đó hắn nheo mắt lại, trên cánh tay cô bé có một vết thương rất chướng mắt, trên vết thương có máu khô đọng lại.
– Muội bị thương à?
Lâm Động vừa nướng cá vừa tiện miệng hỏi.
– Ừm, do một tên đáng ghét gây ra!
Nữ đồng gật đầu nói.
Lâm Động ồ lên một tiếng nhưng cũng không hỏi gì thêm. Một lát sau, hắn lại đưa cá ra, nữ đồng cũng không khách sáo, nhận lấy rồi ăn ngấu nghiến bất chấp hình tượng.
Dạ dày nữ đồng này cũng thật đáng kinh ngạc, Lâm Động đưa liên tiếp hơn hai chục con cá lớn cô bé mới ngừng ăn, vỗ bụng nhìn Lâm Động cười:
– Cảm ơn đại ca ca!
Khóe miệng cô bé lúc này đầy mỡ, nhưng nụ cười vô cùng ngọt ngào khiến Lâm Động thầm cảm thán, nếu là một nữ nhân thì đã đầu hàng trước nụ cười kia rồi.
– Muội tên gì?
Lâm Động đập đập tay, cười hỏi.
– Mộ Linh San!
Nữ đồng thanh y vân vê bím tóc, sau đó nhìn Lâm Động:
– Còn đại ca ca?
– Lâm Động!
Lâm Động mỉm cười.
– Cái tên bình thường thật!
Mộ Linh San cười hi hi nói, nghiêng đầu hỏi:
– Thật ra muội không phải bị cá nướng hấp dẫn đâu, chỉ là khi nhìn thấy đại ca ca thì muội không kềm được mà đi theo!
– Muội theo ta? Từ khi nào?
Lâm Động giật mình.
– Là khi huynh gặp mấy tên kia ấy, từ lúc đó là muội đã đi theo huynh!
Mộ Linh San nói.
Lâm Động giật mình, hắn bị theo dõi cả ngày trời mà không có chút cảm giác nào? Tiểu nữ hài này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
– Tại sao muội lại theo ta?
Lâm Động hơi nhíu mày, hỏi.
– Không biết!
Câu trả lời của Mộ Linh San khiến khóe miệng Lâm Động giật một cái. Cô bé lắc đầu khiến hai bím tóc cũng chuyển động theo:
– Dù sao cũng là đi theo… chẳng biết tại sao, chỉ là muội cảm thấy ca ca sẽ không làm hại muội!
Lâm Động chau mày, mọi việc đúng là quỷ dị, tại sao Mộ Linh San lại tin một người chưa từng gặp mặt sẽ không làm hại mình?
– Đại ca ca, muội bị thương, phải nghỉ ngơi trước đây!
Mộ Linh San mặc kệ Lâm Động đang nghĩ gì, cười hi hi nói một câu rồi nằm cuộn trong như con mèo con trên hòn đá mà ngủ.
Dưới ánh lửa chập chờn, sắc mặt Lâm Động sáng tối bất định, hắn nhìn Mộ Linh San đã ngủ say, tiểu cô nương lai lịch thần bí này lại ngủ không hề đề phòng gì bên cạnh hắn?
– Hử?
Lâm Động bỗng phát hiện trên người Mộ Linh San phát ra thứ ánh sáng xanh sẫm bao quanh người cô bé. Khi thứ ánh sáng đó xuất hiện, vết thương trên cánh tay cô bé lành lại với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường!
– Cái này…
Lâm Động thầm kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, hắn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng đặc biệt phát ra từ thanh quang.
– Bất Tử Diễn Thiên Pháp!
Tiếng kêu kinh ngạc của Nham vang lên.
– Bất Tử Diễn Thiên Pháp? Đó là cái gì?
Lâm Động khựng lại hỏi.
– Tiểu cô nương này lẽ nào thuộc Bất Tử Thánh Kình Tộc? Có pháp thuật độc hữu của gia tộc đó sao?
Nham lẩm bẩm.
– Bất Tử Thánh Kình Tộc?
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Lâm Động co lại, tuy hắn không rõ lắm về Hải Yêu Tộc nhưng hắn cũng biết Bất Tử Thánh Kình Tộc là chủng tộc rất khủng bố trong số các Hải Yêu Tộc.
– Cũng không đúng, thể chất của tiểu cô nương này không giống Bất Tử Thánh Kình Tộc thuần túy… Nhưng sao lại biết Bất Tử Diễn Thiên Pháp chứ? Thể chất này đến ta cũng không nhìn rõ được!
Giọng nói của Nham có chút nghi ngờ, điều này khiến Lâm Động không khỏi chép miệng. Mộ Linh San này rốt cuộc có lai lịch thế nào mà khiến Nham cũng không nhìn rõ được?
– Tại sao cô bé lại nói không tự chủ được đến gần ta? Lẽ nào là nói dối?
Lâm Động hỏi.
– Không giống, tâm hồn tiểu cô nương này rất trong sáng, hiển nhiên là nói thật. Còn vì tại sao đến gần ngươi thì có lẽ vì ngươi có thứ gì đó hấp dẫn cô bé!
Nham trầm ngâm.
– Đúng là quỷ dị!
Lâm Động chau mày, hắn nhìn Mộ Linh San không hề đề phòng mình, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất lực. Dù thế nào thì ngày mai hắn cũng phải rời khỏi đây một mình, việc không rõ họa hay phúc này, hắn không muốn dính vào.
Nghĩ vậy, Lâm Động dần nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, đến sáng hôm sau, cuối cùng Mộ Linh San cũng tỉnh dậy, đôi mắt đen láy lại tràn đầy linh động.
Lâm Động cũng mở mắt, nhìn Mộ Linh San, cười nói:
– Muội ngủ ngon không?
– Ừm!
Mộ Linh San cười hì hì gật đầu, nhìn vết thương đã lành trên cánh tay, chép miệng rồi quay sang Lâm Động:
– Đại ca ca, cảm ơn cá nướng của huynh, muội đi trước đây!
Vừa dứt lời thì thân thể nhỏ bé của Mộ Linh San đã bay lên ngọn cây cao, sau đó lưỡng lự một chút, cầm bím tóc nói:
– Đại ca ca, đừng đi theo hướng của muội!
– Hửm?
Lâm Động khựng người, định nói gì đó thì Mộ Linh San đã cười lanh lảnh, sau đó biến thành một đạo quang ảnh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lâm Động.
Lâm Động nhìn về hướng đó, cuối cùng cười khổ, rốt cuộc là thế nào vậy?
Chương 900 : Mộ Linh San
Lâm Động không đi ngược lại với hướng Mộ Linh San vừa đi nhưng Lâm Động cũng không đi cùng hướng với cô bé. Hắn vẫn chỉ đi theo con đường được đánh dấu trên bản đồ để đến Thiên Thương Vực.
Hắn không cố tình trốn tránh hay chờ đón cái gì, vì thế khi hắn bay trên biển được khoảng một tiếng thì cảm nhận được hướng bên trái truyền tới một luồng năng lượng cuồng bạo, vẻ mặt rõ ràng có sự bất lực.
Trong luồng năng lượng đó mang theo sát khí rất nặng, rõ ràng những kẻ đó có lẽ là tiểu đội của Huyết Ma Sa Tộc mà hắn gặp hôm qua.
Trong đó lại có một đạo khí tức khá quen thuộc, điều này khiến nét mặt Lâm Động thay đổi.
Lâm Động đứng trên không, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa, trên mặt biển phía đó dường như có những trận sóng cuộn trào, thỉnh thoảng có âm thanh động trời, hiển nhiên ở đó đang diễn ra một trận kịch chiến.
– Muốn đến đó xem không? Ta rất có hứng thú với tiểu cô nương đó!
Tiếng của Nham vang lên, Lâm Động nghĩ chắc Nham hứng thú vì không rõ thể chất đặc biệt của Mộ Linh San.
– Ngươi cũng bảo tiểu cô nương đó không đơn giản. Tuy Huyết Ma Sa Tộc rất khó đối phó, nhưng chắc cô bé cũng thoát thân được!
Lâm Động trầm ngâm rồi lắc đầu. Huyết Ma Sa Tộc không dễ gây vào, bọn chúng còn phiền phức hơn Tà Cốt lão nhân, mà Lâm Động lại không muốn dính vào những rắc rối đó. Dù sao hắn và Mộ Linh San cũng chỉ gặp mặt một lần.
Uỳnh uỳnh!
Lâm Động vừa dứt lời thì từ phía xa tỏa ra một luồng năng lượng cuồng bạo, ngọn sóng cao hàng trăm trượng cuộn lên rồi đổ ập xuống.
Lâm Động nhìn về hướng đó, môi mím lại, cuối cùng ánh mắt hiện vẻ bất lực:
– Đi xem sao! Nếu cần thì ra tay giúp cô bế!
Lâm Động cũng không biết tại sao hắn lại chọn cách giúp đỡ, có thể vì hắn không muốn nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu thế lại chết trong tay Huyết Ma Sa Tộc, hoặc có thể vì một loại cảm ứng kỳ lạ mà ngay cả hắn cũng không thể nói rõ được.
Thứ cảm ứng này tuy vô cùng mơ hồ nhưng quả thật Lâm Động cảm nhận được, thứ đó dường như được bắt nguồn từ Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể hắn!
Ánh mắt Lâm Động lấp lánh, thứ cảm ứng đó đến hắn cũng không thể chắc chắn có thật hay không. Nhưng nếu thật, lẽ nào Mộ Linh San lại có quan hệ gì với Thôn Phệ Tổ Phù sao?
Lâm Động lắc lắc đầu vứt hết suy nghĩ phức tạp đi. Nguyên lực hùng hồn bao bọc quanh cơ thể, sau đó hắn lao tùm một cái xuống biển nhanh chóng tiến về hướng tỏa ra năng lượng kia.
Trên Hải vực trống trải, hàng trăm con Sa Ngư đỏ rực vây lại thành một vòng vây, bên trên mỗi con là một gã Huyết Ma Sa Tộc cao lớn.
Lúc này ánh mắt bọn chúng đều đầy sát khí khóa chặt nơi trung tâm vòng vây. Ở đó là tiểu cô nương mặc thanh y với hai bím tóc đang đứng trên không. Đôi mắt linh động đen láy của cô bé cũng nhìn bọn người xung quanh đầy phẫn nộ.
– Hà hà, Tiểu Công chúa Bất Tử Thánh Kình, ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn theo bọn ta đi. Ngươi nên biết bọn ta không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu!
Ở giữa vòng vây có một đầu Sa Ngư rất lớn, trên đó là nam tử hung hãn được gọi là Hạ Thống lĩnh. Lúc này hắn đang nheo mắt cười, nhìn Mộ Linh San nói.
– Bọn Sa Ngư khốn kiếp các ngươi, biết thân phận của ta mà vẫn dám động thủ với ta?
Rõ ràng Mộ Linh San vô cùng giận dữ, nhưng lời nói đó chẳng có chút sức uy hiếp gì.
– Nhiệm vụ lần này của bọn ta vô cùng cơ mật, không một ai biết, hơn nữa ngươi cũng là lén trốn ra ngoài. Loạn Ma Hải này rối loạn như vậy, ngươi gặp phải bất trắc cũng là chuyện bình thường, sẽ chẳng ai nghi ngờ Huyết Ma Sa Tộc bọn ta cả!
Hạ Thống lĩnh nhếch mép cười, răng hắn rất nhọn, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu một thứ hàn quang lạnh lẽo.
– Dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt ta?
Đôi mắt to của Mộ Linh San đảo quanh không ngừng nhìn xung quanh.
– Hà hà, ta biết ngươi là thiên tài nghìn năm có một của Bất Tử Thánh Kình Tộc, mới tuổi này đã tu luyện được Bất Tử Diễn Thiên Pháp, nhưng dù sao ngươi vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa đã bị Trưởng lão của bọn ta đích thân phong ấn, hiện giờ ngươi có được mấy khả năng phản kháng chứ?
Hạ Thống lĩnh cười lạnh lùng.
– Hừ, vậy thì các ngươi cứ thử xem!
Mộ Linh San bỗng nhiên lao tới, lam quang trên tay lấp lánh, sau đó đập xuống mặt biển:
– Kình Đào Mạch Ba!
Bùm!
Lam quang lan tỏa từ bàn tay Mộ Linh San, sau đó mặt biển bùng nổ, ngọn sóng cao hàng trăm trượng quanh người Mộ Linh San cuộn lên, thanh quang tỏa ra thứ sức mạnh kinh người.
Rầm!
Ngọn sóng đem theo sức mạnh kỳ lạ ập ra xung quanh, một vài cường giả của Huyết Ma Sa Tộc không kịp trở tay bị chấn động bay đi.
– Không được để nó chạy mất, nếu không hậu quả tự chịu!
Ánh mắt Hạ Thống lĩnh đỏ ngầu, sát khí bùng phát, hắn tung quyền, kình lực cuồng bạo đánh tan ngọn sóng khổng lồ, sau đó quét mắt hét lên.
– Rõ!
Cường giả Huyết Ma Sa Tộc cùng đáp lời, sau đó điều khiển Sa Ngư xông tới, tay cầm tam xoa kích sắc nhọn, biến thành vô số quang ảnh tấn công Mộ Linh San.
– Vạn Kình Chưởng!
Mộ Linh San giẫm lên ngọn sóng bay lên, thân hình nhỏ bé linh động chuyển động trên không, tung một chưởng ra, lam quang biến thành một con cá kình khổng lồ to mấy trăm trượng lao ra khiến mấy chục cường giả Huyết Ma Sa Tộc bị đánh lật.
Một chưởng đánh ra được một lỗ hổng, Mộ Linh San nhanh chóng bay về phía đó định chạy di, nhưng thân hình to lớn của Hạ Thống lĩnh đã xuất hiện trước mặt, kình phong mạnh mẽ công kích thẳng tới cổ họng Mộ Linh San.
– Cút ra!
Mộ Linh San gặp phải nhiều tầng ngăn cản, đôi mắt đen láy hiện lên sự phẫn nộ, sau đó bàn tay có lam quang lóe lên, một tấm lá chắn màu đen che được toàn bộ thân thể xuất hiện. Tấm lá chắn này rất dày và chắc chắn, đen tuyền một màu, bên trên có rất nhiều hoa văn ảo diệu, khi nó xuất hiện một thứ năng lượng đặc biệt tỏa ra khiến cả không gian như rung chuyển.
– Sinh Tử Quan Cái?
Hạ Thống lĩnh nhìn thấy tấm lá chắn trong tay Mộ Linh San thì đồng tử co nhỏ lại, không kìm được kêu lên:
– Ngươi trộm cả Thánh vật của Bất Tử Thánh Kình Tộc?
– Liên quan quái gì đến ngươi?
Mộ Linh San không hề khách khí chửi lại, sau đó tấm lá chắn trên tay đập về phía Hạ Thống lĩnh.
Chỉ thấy hắc khí bùng phát, không ngờ hắc khí lại mang theo thứ Tử Khí chỉ cường giả Tử Huyền Cảnh mới có.
Nhưng khi hắc khí sắp bùng nổ thì thân thể Mộ Linh San cứng lại, một đạo huyết quang lan ra nơi ngực, chỗ huyết quang này mơ hồ có hình Sa Ngư.
Trước sự công kích của huyết quang, lam quang quanh cô bé lập tức bất ổn, thậm chí thân thể cũng loạng choạng.
– Hắc hắc, tuy ngươi có Sinh Tử Quan Cái, nhưng đã trúng phong ấn, với sức mạnh hiện giờ, muốn dùng nó thì chỉ tự chịu khổ mà thôi!
Hạ Thống lĩnh thấy thế, lập tức cười hung hăng, sau đó tung một chưởng, kình phong nhanh như chớp đánh lên Mộ Linh San.
– Hự!
Kình phong oanh kích lên người Mộ Linh San, cô bé lập tức bay ngược ra sau, hự lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
– Bọn Sa Ngư thối các ngươi đáng chết bằng hết!
Mộ Linh San nghiến răng, hiển nhiên gần đây đã chịu không ít thiệt thòi.
– Ha ha, không ngờ lại có thêm thu hoạch bất ngờ. Tuy trong tay ngươi chỉ là cái nắp của Sinh Tử Quan nhưng vẫn là Linh bảo Thuần Nguyên, có điều sau này nó thuộc về Huyết Ma Sa Tộc chúng ta rồi!
Hạ Thống lĩnh ngửa lên trời cười lớn, sau đó bỗng bay tới, cây kích trong tay xé tan không khí đâm thẳng tới Mộ Linh San.
Mộ Linh San nhìn huyết quang đang ngày một gần người, vẻ mặt càng thêm tái nhợt.
Rầm!
Nhưng khi Mộ Linh San chuẩn bị gắng gượng dùng Sinh Tử Quan Cái thì mặt biển phía dưới bỗng bùng nổ, cột nước bắt lên, một đạo hồng quang bay ra rồi biến thành một chiếc đỉnh khổng lồ, miệng đỉnh phình to hút Mộ Linh San vào trong.
Keng!
Khi cự đỉnh hút Mộ Linh San vào trong thì cây kích đỏ rực đâm tới, âm thanh kim loại vang lên, năng lượng cuồng bạo lan tỏa gây nên những đợt sóng lớn.
– Ai?
Biến cố bất ngờ khiến sắc mặt Hạ Thống lĩnh thay đổi, quát lên.
Vút!
Không một ai đáp lại, cự đỉnh hút Mộ Linh San vào rồi biến thành hồng quang bay về phía chân trời.
– Đuổi theo cho ta!
Hạ Thống lĩnh lập tức quát lên, thân hình bay đi trước tiến, theo sau hắn là hàng trăm con Sa Ngư khác.
Sự tĩnh lặng trên mặt biển chính thức bị phá vỡ!Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!