Vũ Động Càn Khôn
Tập 155 [ chương 776 đến 780 ]
❮ sautiếp ❯Chương 776 : Đối đầu
Trên không trung, người của hai bên cùng nhìn nhau hằm hè, nguyên lực hùng hồn bùng phát khiến không khí như đặc quánh lại.
Không gian vốn huyên náo vào lúc này đã nhanh chóng yên tĩnh, không ít thế lực nhìn lên trên trời với ánh mắt cảnh giác, rõ ràng đang lo lắng hai bên khai chiến, bọn họ cũng bị liên lụy.
– Thần Khôi, ngươi thật sự nhúng tay vào ân oán giữa Nguyên Môn ta và Đạo Tông sao?
Sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lạnh lùng nhìn Thần Khôi chắn trước mặt mình, ngữ khí đầy hàn ý.
– Nhận ủy thác của người khác!
Với lời nói đầy uy hiếp đó của Nguyên Thương, Thần Khôi chỉ cười nhạt, nói.
– Lâm Động, nếu ngươi giết Lôi Thiên, Nguyên Môn và ngươi sẽ không đội trời chung!
Linh Chân thu quạt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Động đang bóp cổ Lôi Thiên, nói.
– Hiện giờ không phải đã như thế rồi sao?
Lâm Động cười, gương mặt có phần nhợt nhạt đó trong mắt Linh Chân lại có thêm hàn ý.
– Lâm Động, ngươi định triệt để động thủ với Nguyên Môn ta ở đây sao?
Nguyên Thương hơi cụp mắt lại, bàn tay dần nắm chặt thanh thiết kiếm, sâu trong ánh mắt dường như có tia sáng màu xám quỷ dị:
– Tin ta đi, ngươi không muốn nhìn thấy kết cục đó đâu. Tuy có Thần Khôi trợ giúp nhưng mà…
Nói đến đây hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt không thật anh tuấn của hắn hiện lên nụ cười khát máu:
– Đừng có ép ta, nếu không thì Thần Khôi cũng không ngăn được đâu…
Đồng tử Lâm Động co rút lại, hắn nhìn Nguyên Thương, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác không thoải mái.
– Ồ? Ta lại muốn thử xem sao!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!
Thần Khôi nghe Nguyên Thương nói vậy, gương mặt dưới tấm mặt nạ quỷ tỏa ra hàn khí, cười khảy nói.
– Vậy sao?
Ánh mắt Nguyên Thương tối lại, dường như cũng cảm nhận được ác ý trong lời nói đó, bọn Linh Chân hơi nghiêng người về phía trước, nguyên lực hùng hồn ngay lúc đó bùng phát.
Phía sau Lâm Động, sắc mặt mấy người Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm và các đệ tử Đạo Tông cũng trở nên căng thẳng.
Uỳnh uỳnh!
Khi hai bên đang ở trong trạng thái căng thẳng, không gian ở trung tâm bồn địa bỗng vang lên tiếng nổ chấn động không gian. Mọi ánh mắt đều chuyển dời sang đó, rồi bọn họ nhìn thấy không gian biến dạng, trong đó xuất hiện rất nhiều tòa cổ điện vô cùng cổ xưa, một luồng khí tức xa xưa ngưng tụ sau bao nhiêu năm lan tỏa trong không khí.
– Phần Thiên Cổ Tàng!
Sau sự xuất hiện kỳ lạ này, cả không gian bỗng vang lên những tiếng kêu vui mừng, mọi ánh mắt đều cháy rực tham lam.
Bọn họ đến đây không phải để xem Nguyên Môn và Đạo Tông đánh nhau, mục đích của bọn họ chính là Phần Thiên Cổ Tàng được ẩn giấu ở đây!
Lúc này đang đợi nên bọn họ mới chú ý tới cuộc đối đấu của Nguyên Môn và Đạo Tông, giờ mục tiêu đã xuất hiện đương nhiên bọn họ cũng thay đổi sự chú ý.
– Cổ Tàng xuất hiện rồi sao?
Lâm Động nheo mắt nhìn không gian bị biến dạng, không ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này.
Tuy không gian bị biến dạng nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc cổ thoáng ẩn hiện bên trong đó. Không gian này vẫn chưa có dấu hiệu khai mở, cảm giác như thiếu một các chìa khóa vậy.
Tất cả nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyên Thương. Sở dĩ bọn họ đến đây là vì biết tin lần này Nguyên Môn có thể khai mở Cổ Tàng, mà tình hình trước mắt dường như chỉ có thể dựa vào Nguyên Môn thôi!
Hiển nhiên Nguyên Thương cũng nhận ra những ánh mắt đó, hắn nói:
– Lâm Động, mục đích của chúng ta đều là Phần Thiên Cổ Tàng. Nếu ngươi thả Lôi Thiên ra, Nguyên Môn sẽ khai mở Phần Thiên Cổ Tàng để chúng ta cũng hưởng bảo vật trong đó. Nhưng nếu ngươi ngoan cố thì có lẽ hôm nay sẽ chẳng ai mở được Cổ Tàng đâu. Đến lúc đó, kích nộ mọi người rồi, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!
Lời nói của Nguyên Thương được bao bọc bởi nguyên lực vang đi khắp nơi.
– Hắn thật giảo hoạt!
Sắc mặt Ứng Tiếu Tiếu hơi thay đổi, hành động đó của Nguyên Thương rõ ràng muốn khiến Đạo Tông đối lập với tất cả mọi người ở đây, ép Đạo Tông thả người.
Sắc mặt mấy người Vương Diêm đều tối sầm, vì bọn họ có thể nhận thấy sau lời nói của Nguyên Thương là bắt đầu có người nhìn về phía bọn họ với ánh mắt thiếu thiện ý.
– Lâm Động, giờ làm sao đây?
Vương Diêm trầm giọng hỏi. Nếu cứ kéo dài thế này thì không phải chuyện tốt với Đạo Tông.
Lâm Động cau mày, hắn nhìn Nguyên Thương, mắt liếc nhìn Lôi Thiên trong tay mình mặt mày đỏ gay vì bị bóp cổ, cuối cùng cười nhạt:
– Nếu Nguyên Thương huynh đã rộng rãi như vậy thì đương nhiên ta cũng nể tình. Lúc nãy chỉ là học hỏi lẫn nhau thôi, chứ không có ý định lấy mạng!
Đệ tử Nguyên Môn nghe vậy, cơ mặt không khỏi co giật. Vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được sát ý bùng phát trên người Lâm Động, bọn họ biết chắc chắn Lâm Động muốn giết Lôi Thiên, nhưng lúc này hắn lại nói ngược lại hoàn toàn.
– Vẫn là Lâm Động huynh biết đại thể!
Nguyên Thương cười, chỉ có điều nhìn thế nào thì nụ cười ấy cũng cực kỳ âm hiểm.
– Nếu đã vậy thì hãy thả Lôi Thiên ra. Cuộc cọ xát vừa rồi coi như ngươi thắng!
Hiển nhiên khi nói ra câu này Nguyên Thương đã phải kiềm chế sát ý bạo nộ. Với thân phận của hắn, trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực hiếm có kẻ nào có thể đối xử bình đẳng với hắn, huống hồ là lúc này hắn phải hạ mình như thế?
Nhưng dù sao, Nguyên Thương cũng không phải kẻ tầm thường, dù trong lòng đầy sát ý nhưng gương mặt vẫn tươi cười, chỉ là nụ cười ấy khiến người ta lạnh gáy.
Lâm Động nghiêng đầu nhìn Nguyên Thương, rồi cười gật đầu. Thấy vậy mọi người không khỏi cảm thấy nặng nề. Từ góc độ nào đó mà nói, cả hai đều thuộc dạng người có khả năng chịu đựng cao. Ai cũng biết, một con hổ giơ nanh múa vuốt không đáng sợ, đáng sợ chính là con rắn độc lặng lẽ tiềm phục nơi tối tăm đợi ra một đòn chí mạng.
Mà Lâm Động và Nguyên Thương chính là người như thế.
– Thật đáng tiếc…
Lâm Động nhìn Lôi Thiên, khóe miệng nhếch lên rồi không do dự ném hắn đi. Nhưng không ai nhận ra, vào khoảnh khắc tay Lâm Động rời khỏi cổ họng Lôi Thiên, một tia sắc quang quỷ dị đã chui vào người hắn.
Lôi Thiên rất nhanh được đệ tử Nguyên Môn đỡ lấy, hắn tái nhợt nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc, rồi hắn gầm lên:
– Lâm Động, khi ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong!
Lâm Động chỉ cười nhạt coi như không nghe thấy.
– Thì ra bọn ta đều đã đánh giá thấp ngươi!
Nụ cười trên gương mặt Nguyên Thương thu lại, rồi nói.
– Trong các đệ tử Đạo Tông lần này, ngươi mới là người khó đối phó nhất!
– Quá khen rồi!
Lâm Động hàm tiếu nói, bộ dạng đó khiến Lôi Thiên tức muốn hộc máu. Gương mặt Tiểu Linh Vương Linh Chân cũng tối lại, chỉ có vẻ mặt Nguyên Thương là vẫn lạnh lùng như cũ.
– Nhưng cuộc Thi đấu Tông phái lần này sẽ không dễ dàng kết thúc đâu. Lâm Động, tin ta đi, ngươi sẽ phải trả giá!
Nguyên Thương nhìn Lâm Động cười nhạt.
Lâm Động gật đầu đồng cảm, rồi hắn cười tươi, câu nói tiếp theo khiến sắc mặt Nguyên Thương trở nên thật khó coi:
– Nếu nói hết lời vô nghĩa rồi thì khai mở Cổ Tàng đi!
Chương 777 : Khai mở Phần Thiên Cổ Tàng
Lâm Động, ngươi tưởng rằng thắng được Lôi Thiên một lần là có thể ngông cuồng trước mặt Nguyên Môn ta sao?
Sắc mặt Tiểu Linh Vương Linh Chân tối sầm, quát lên.
Nét mặt lạnh lùng của Nguyên Thương lúc này cũng trở nên u tối, nhưng rồi hắn vẫn kềm chế, ánh mắt đầy hàn ý nhìn Lâm Động, khoát tay với Linh Chân rồi quay người đi.
– Thiệt hơn ở đấu khẩu thế này cuối cùng cũng có lúc trả lại thôi. Lâm Động, hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn cười được…
Nguyên Thương quay người đi, nhưng giọng nói đầy sát ý vẫn vang lên. Ai cũng có thể nhận ra, đệ tử ưu tú nhất của Nguyên Môn đã bị Lâm Động kích nộ rồi!
Bọn Linh Chân và các đệ tử Nguyên Môn cùng lườm lườm nhìn bọn Lâm Động một cái rồi quay người đi theo.
Sau khi đệ tử Nguyên Môn rời đi, không khí cũng dần bớt căng thẳng. Không ít đệ tử Đạo Tông đều đã thả lỏng tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tuy căng thẳng nhưng trong mắt bọn họ vẫn không che giấu được sự kích động phấn khích. Bao nhiêu năm đối kháng, chưa bao giờ Đạo Tông được sảng khoái như hôm nay!
– Ngươi không sao chứ?
Ứng Hoan Hoan thấy Nguyên Môn đã rút đi, trong lòng thở phào một hơi, cất Thiên Hoàng Cầm đi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Động thì không khỏi lo lắng, hạ giọng hỏi.
– Tiêu hao hơi nhiều, không quá đáng ngại!
Lâm Động khẽ lắc đầu, trận giao đấu này không hề dễ dàng, Lôi Thiên được mệnh danh là Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn, đúng là danh bất hư truyền. Nếu Lâm Động không sử dụng đến Càn Khôn Cổ Trận nghịch chuyển thì có lẽ khó lòng kích bại nổi hắn.
– Nhưng như vậy cũng coi như đã triệt để trở mặt với bọn chúng rồi!
– Trở mặt thì trở mặt thôi! Vốn dĩ ta muốn cố gắng hết sức vượt qua cuộc thi này một cách yên bình. Nhưng ngay từ đầu Nguyên Môn đã nhằm vào chúng ta, nếu nhẫn nhịn quá thì có khi sẽ bị phản tác dụng!
Rốt cuộc Ứng Tiếu Tiếu coi như cũng đã hiểu, ân oán giữa Nguyên Môn và Đạo Tông đã quá sâu sắc, muốn tránh là không thể!
Lâm Động gật đầu, hắn cũng không phải muốn cố tình kích nộ Nguyên Môn, chỉ là bọn chúng hành sự quá ngông cuồng!
– Lát nữa vào Phần Thiên Cổ Tàng, tất cả đều phải cẩn thận!
Lâm Động dặn dò mọi người. Không biết vì sao hắn cứ có cảm giác Phần Thiên Cổ Tàng này có chút gì đó không đơn giản, có lẽ trong đó không yên tĩnh như những Cổ Tàng trước đây hắn đã từng gặp…
– Thần Khôi huynh, phiền huynh để ý tới xá muội!
Lâm Động nhìn cô nàng thiếu nữ váy đen bên cạnh rồi nói với Thần Khôi.
– Giờ muội không cần huynh lo lắng đến việc đó!
Thanh Đàn dẩu môi, hiển nhiên nàng rất bất mãn vì Lâm Động vẫn nghĩ nàng trói gà không chặt như hồi xưa.
Chỉ là kháng nghị của nàng không có hiệu quả gì cả, Lâm Động chỉ trừng mắt một cái rồi mặc kệ.
– Ha ha, Lâm Động huynh yên tâm. Khi ra ngoài sư phụ đã cảnh cáo ta rồi, không được để sư muội xảy ra chuyện!
Thần Khôi gật đầu cười nói.
Lâm Động cũng cười, rồi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đệ tử Nguyên Môn đã tụ tập lại nơi không gian biến dạng, sau đó Nguyên Thương bước ra.
– Quả nhiên là hắn có cách khai mở Cổ Tàng!
Lâm Động nhướng mày lẩm bẩm.
Trước sự chăm chú của tất cả mọi người, hai tay Nguyên Thương nắm lại, một quầng sáng đỏ tựa ngọn lửa rực cháy hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Nguyên Thương vung tay, quầng sáng bay thẳng về phía không gian biến dạng.
Phụt phụt!
Quầng sáng tiếp xúc vùng không gian biến dạng, lập tức có vô số đường gợn sóng màu đỏ rực lan tỏa. Ngay sau đó mọi người nhìn hấy không gian bắt đầu tách ra. Sau đó dường như từ bên trong có ánh lửa vô tận hiện lên, một luồng khí tức xa xưa tỏa ra tựa như quay về với đại địa Viễn Cổ vậy!
Uỳnh!
Cùng với việc không gian bị tách ra, không khí xung quanh lập tức sục sôi, mọi ánh mắt lập tức rực cháy.
Phần Thiên Cổ Tàng này chính là một tòa cổ điện nổi danh nhất trong Dị Ma Vực, nghe nói trong đó không chỉ có rất nhiều vũ kỹ Viễn Cổ, thiên địa chi bảo và bảo bối thời Viễn Cổ, mà thậm chí còn có cả Linh bảo Thuần Nguyên nữa. Các tin đồn đủ để khiến rất nhiều người mơ tưởng về nó!
Phần Thiên Cổ Tàng trước đây không có ai mở ra được, vì thế dù có thèm thuồng thế nào cũng chẳng có cách gì. Nhưng lúc này Cổ Tàng đã được khai mở, vì thế sự tham lam của con người như hổ xổng chuồng.
Vèo!
Sự tĩnh lặng chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi ngay sau đó tiếng gió rít vang lên, một vài thân ảnh đứng gần chỗ không gian bị tách ra đã không đợi được nữa mà xông vào.
Ánh mắt Nguyên Thương lạnh lùng nhìn những thân ảnh đó, không hề có ý định ngăn cản.
– Cứ đợi đã!
Lâm Động nheo mắt giơ tay ngăn những đệ tử Đạo Tông đang nóng lòng phía sau.
Khi đó mấy thân ảnh kia đã xông vào thế giới đỏ rực kia. Thế nhưng vào khoảnh khắc bọn họ vào bên trong, thân thể bọn họ đột nhiên tự bốc cháy lên một cách quỷ dị, rồi những tiếng kêu thảm thiết vang ra từ trong đó khiến không ít người tái mặt!
Những bóng người kia rất nhanh biến thành những quả cầu lửa rồi biến mất không còn chút dấu vết!
Cảnh tượng bất ngờ này như gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa tham lam trong lòng mọi người. Không ít người nhìn Phần Thiên Cổ Tàng với ánh mắt sợ hãi, xem ra không phải ai cũng vào đó được!
Đệ tử Nguyên Môn bắt đầu lùi về sau, cuối cùng chỉ còn lấy mấy chục thân ảnh, khí tức từ bọn chúng đều vô cùng hùng hồn, tất cả đều ở tầng thứ Bát Nguyên Niết Bàn.
Những đệ tử này dưới sự dẫn đầu của Nguyên Thương, bay thẳng vào trong Phần Thiên Cổ Tàng. Lần này không có tiếng kêu thảm thiết nữa, rõ ràng thực lực của bọn chúng đã đạt đến giới hạn có thể chịu đựng được độ nóng đó.
– Đệ tử Bát Nguyên Niết Bàn theo ta vào Phần Thiên Cổ Tàng, những người còn lại ở yên tại đây!
Nhìn thấy thế, Ứng Tiếu Tiếu quả đoán, lập tức lên tiếng.
Nghe vậy một số đệ tử Đạo Tông không khỏi thất vọng. Nhưng bọn họ cũng hiểu thực lực không đủ mà cứ xông vào có lẽ hậu quả sẽ như mấy kẻ vừa rồi. Biến thành tro bụi so với việc ở lại đây, rõ ràng cái sau dễ chấp nhận hơn nhiều!
Đệ tử Đạo Tông rất nhanh chóng tách ra, đệ tử Bát Nguyên Niết Bàn cũng có mấy chục người. Nếu nói ra thì thực lực bề ngoài của Lâm Động là yếu nhất, nhưng giờ chẳng có ai coi thực lực đó là thật nữa.
Không gian sau một chút hỗn loạn, các thế lực đã chọn ra được các đệ tử tinh nhuệ, rồi lại có vô số thân ảnh như con thiêu thân lao vào thế giới đỏ rực kia.
– Đi thôi!
Sau khi chọn xong đệ tử các, Lâm Động cũng hô lên rồi bay đi trước, phía sau là đệ tử Đạo Tông.
Mấy chục quang ảnh bay qua chân trời. Không gian đỏ rực ngày càng lớn dần trong mắt Lâm Động, vào khoảnh khắc đi vào trong, Lâm Động cũng hít một hơi không khí nóng bỏng, ánh mắt cũng đầy vẻ mong đợi.
Hắn cũng có hứng thú không nhỏ với Phần Thiên Cổ Tàng, đương nhiên điều hắn muốn biết là tấm quang bài chảy ra từ cái lư đồng kia rốt cuộc có liên quan gì đến Phần Thiên Cổ Tàng?
Chương 778 : Không gian quỷ dị
Khi bay vào trong vùng không gian bị biến dạng, hắn có thể cảm nhận được một sức nóng vô cùng cuồng bạo ở không khí xung quanh, nhiệt độ ấy dường như đốt cháy cả cơ thể hắn.
– Hừ!
Nhưng sự thay đổi trong cơ thể không hề khiến Lâm Động hốt hoảng, tuy sức nóng ấy rất cuồng bạo, nhưng hắn đã có sự chuẩn bị nên cũng không phiền phức gì lắm. Trong lòng hắn khẽ động, nguyên lực hùng hồn bùng nổ áp chế hết cái nóng đó.
Ngay khi áp chế được nhiệt độ trong cơ thể, hắn bỗng nhận ra không gian xung quanh có dấu hiệu hỗn loạn. Vội ngẩng đầu lên, hắn rất kinh ngạc nhận ra những người xung quanh cùng vào Phần Thiên Cổ Tàng với hắn như Ứng Tiếu Tiếu đã biến mất!
Ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự cảnh giác, nguyên lực vận chuyển trong cơ thể, hắn bắt đầu nhìn xung quanh.
Trước mắt hắn không phải quần thể cổ điện như trong tưởng tượng mà là một vùng đại địa đỏ rực. Trên đại địa là nhiệt khí bùng cháy khiến không gian trở nên méo mó.
– Đây chính là Phần Thiên Cổ Tàng sao?
Lâm Động chau mày nhìn vùng đại địa đỏ rực như dòng dung nham, rồi chầm chậm đáp xuống. Khi chân vừa chạm đất, một luồng khí nóng bỏng lập tức xâm nhập cơ thể, nó dường như khiến hắn cũng trở nên nóng nảy hơn!
Lâm Động lập tức nhận ra sự thay đổi, tức thời hắn dùng Thôn Phệ Tổ Phù, thôn phệ hết những luồng khí nóng bỏng xâm nhập vào thân thể kia.
– Có gì đó không ổn!
Lâm Động lẩm bẩm, hắn nhìn một vòng vùng đại địa, ở đây ngoài hắn ra chẳng còn bất cứ ai nữa! Mà trước đó có không ít người đã vào đây rồi. Xem ra Phần Thiên Cổ Tàng không hề đơn giản, những người muốn vào đây tìm bảo vật có lẽ sẽ thất vọng rồi!
– Nếu đã đến rồi thì phải xem xem Phần Thiên Cổ Tàng ngươi giở trò gì?
Lâm Động nhìn xung quanh rồi cười, nhấc chân đi.
Theo từng bước đi, hắn có thể nhìn thấy trên vùng đại địa này có vô số những khe nứt lớn nhỏ, cảm tưởng như nơi đây đã diễn ra vô vàn trận đại chiến vậy. Ở đây còn có một số món vũ khí vỡ thành từng mảnh vụn, tỏa ra một sự hoang tàn lạnh lẽo.
– Dường như ở đây từng có đại chiến!
Đi được mười mấy phút, hắn chau mày, những dấu vết trên mặt đât khiến hắn biết chắc chắn ở đây từng có trận kịch chiến.
– Đây là khảo nghiệm của Phần Thiên Cổ Tàng sao?
Cũng trong khoảng thời gian đó, Lâm Động phát hiện dường như không gian này lan tỏa một luồng khí tức khiến con người trở nên nóng nảy lạ thường. Nhưng với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói thì không gây bất cứ rắc rối gì được.
– Không biết Ứng Hoan Hoan, Thanh Đàn bọn họ thế nào rồi?
Đi không mục đích một lúc, hắn mím môi, trong đầu nghĩ.
Soạt soạt!
Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì ở xa phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong gió cát có một thân ảnh nhỏ nhắn có vẻ hơi thảm hại đi ra.
– Thanh Đàn?
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đó, Lâm Động thoáng khựng người, rồi mừng rỡ kêu lên.
– Lâm Động ca!
Thân ảnh đó cũng nhìn thấy Lâm Động, nhất thời gương mặt đầy vẻ mừng rỡ nhanh chóng chạy lại.
Lâm Động nhìn Thanh Đàn đang chạy vội tới, gương mặt cũng nở nụ cười. Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua một chút rồi đông cứng lại. Vì hắn nhìn thấy trong tay Thanh Đàn có ánh lên hàn quang!
Vút!
Con dao găm mang theo hàn quang lạnh lẽo vẽ nên một đường cong rồi đâm thẳng về phía cổ họng Lâm Động. Đúng vào khoảnh khắc sắp đâm vào mục tiêu thì sắc mặt Lâm Động tối lại, chưởng phong với kình lực hùng hồn đánh lên người Thanh Đàn kia.
Binh!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Thanh Đàn nhất thời bay ngược ra phía sau, nhưng khi chạm đất thì nổ tung biến thành một làn khí đỏ định chui xuống mặt đất!
Nhưng Lâm Động đã nhanh chân tiến lại, khi nó sắp chui xuống đất, quang mang thôn phệ bắn ra từ đầu ngón tay hắn kết lại thành tấm lưới bao trùm lấy nó!
Luồng khí đỏ rực kia va đập điên cuồng trong tấm lưới muốn chui ra, nhưng sức mạnh càng ngày càng yếu đi!
Lâm Động lạnh lùng nhìn đám khí đang yếu dần kia. Hắn có thể cảm nhận được nó không hề có linh trí, thứ này rất quỷ dị!
Phụt!
Lâm Động trầm tư, rồi bóp tan đám khí đỏ kia. Ngẩng đầu lên nhìn không gian đỏ rực, đại địa vốn bình thường lúc này dường như đã trở nên quỷ dị hơn.
– Đây… rốt cuộc là nơi nào?
Lâm Động tối sầm mặt lại, nơi này quá kỳ lạ!
– Bị giữ chân rồi!
Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt lóe hàn quang rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hắn muốn xem rốt cuộc nơi quái quỷ này muốn làm gì?
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Động vẫn đi trong không gian đó. Và không ngoài dự đoán của hắn, sau Thanh Đàn là Ứng Hoan Hoan, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm… lần lượt hiện thân, chỉ có điều mỗi lần xuất hiện là bọn họ lại công kích Lâm Động. Tuy không gây thương thế cho hắn nhưng lại khiến hắn dần dần có tà hỏa. Nơi đáng ghét này dường như đang phục chế những người hắn quen biết để ra tay với hắn!
Binh!truyện Linh Dị
Một lần nữa đánh tan thân ảnh ngụy trang, sắc mặt hắn tối tăm lạ thường. Những thứ này cứ liên tiếp hiện ra, đánh mãi không hết!
– Còn nữa sao?
Đánh tan thân ảnh đó, Lâm Động bỗng ngẩng đầu lên. Ở không gian biến dạng cách đó không xa, lại có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Một lúc sau hắn cũng nhìn rõ, rồi cơ mặt hắn co giật, vì người lần này xuất hiện là Lăng Thanh Trúc!
– Vẫn không chịu thôi sao?
Lâm Động tối sầm mặt, thân ảnh bay ra, một quyền tung ra kình phong cuồng bạo đánh thẳng về thân ảnh vừa xuất hiện kia.
Thân ảnh đó vừa xuất hiện thì thấy bị công kích, rõ ràng hơi sững người rồi khẽ đạp lên hoa sen, di động theo bộ pháp huyền diệu tránh chưởng phong!
– Ủa?
Thấy công kích của mình bị tránh thoát, lần này Lâm Động ngạc nhiên rồi cười khảy:
– Trí tuệ ngày càng cao rồi!
Vừa dứt lời thì hắn đã đến gần thân ảnh đó, ở cự ly này hắn có thể nhìn thấy gương mặt Lăng Thanh Trúc dưới lớp mạng che mặt, thậm chí cả hàng lông mày khẽ chau lại cũng lọt vào tầm mắt hắn.
Uỳnh!
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Động ra tay, chưởng phong mạnh mẽ không chút khách khí đánh mạnh về phía Lăng Thanh Trúc kia.
Khi thấy Lâm Động liên tục công kích mình, gương mặt Lăng Thanh Trúc hiện lên sự phẫn nộ, tay giơ lên đem theo nguyên lực hùng hồn tiếp chiêu của Lâm Động!
Bùm!
Nguyên lực hùng hồn bùng nổ, mặt đất cũng bị nứt toác, Lâm Động cũng không kịp trở tay lùi liền mười mấy bước. Sắc mặt Lâm Động đầy vẻ kinh ngạc, sao lần này nó lại mạnh đến vậy?
– Ngươi làm cái gì vậy?
Khi ấy, thân ảnh kia cũng khẽ chau mày, quát lên giận dữ.
– Ngươi biết nói?
Lâm Động sững người, rồi dường như hiểu ra, sắc mặt trở nên khó coi:
– Ngươi là Lăng Thanh Trúc thật à?
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động đầy vẻ khó hiểu, rồi khẽ gật đầu.
Thấy vậy Lâm Động trở nên lúng túng, chắc là hắn đã mất mặt lắm rồi!
Chương 779 : Trung khu
– Vừa rồi ta thấy không ít ảo ảnh được không gian này phục chế, toàn là người quen, rồi…
Lâm Động lúng túng nhìn nữ tử lạnh lùng kia, mở miệng giải thích.
Lăng Thanh Trúc nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, cũng không có ý so đo.
– Ngươi không gặp phải sao?
Lâm Động có phần nghi hoặc về phản ứng của nàng ta, hắn nhíu mày hỏi. Vừa rồi hắn bị những ảo ảnh đó làm cho khác bực tức, tuy không gây sát thương gì cho hắn nhưng cảm giác bị người quen đột kích không dễ chịu chút nào!
– Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động một cách cổ quái, rồi bình thản nói.
– Cái gì?
Lâm Động khựng người, lời nói bất ngờ này khiến hắn chẳng hiểu gì.
Lăng Thanh Trúc thấy bộ dạng không hiểu của Lâm Động thì lông mày nhướng lên:
– Nhiều năm không gặp, sao người không thông minh hơn trước nhỉ? Trong Phần Thiên Cổ Tàng này rõ ràng có trận pháp, còn chúng ta bị vây khốn trong đó. Tuy ta không biết đó là trận pháp gì nhưng rất nhiều thứ trong này không phải do nó sinh ra mà là sinh ra từ chính trong lòng ngươi… hư hư thực thực, rất huyền diệu!
Lâm Động chau mày, hắn cũng không phải đồ ngốc, nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy cũng bắt đầu hiểu ra.
– Ý ngươi nói là những ảo giác đó là do ta nghĩ lung tung mới xuất hiện?
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nói:
– Tịnh tâm ngưng thần, ảo giác tự nhiên không cần không kích cũng mất. Ngươi gặp những ảo giác đó là vì ngươi nghĩ nhiều quá!
Lâm Động không ngờ những thứ phiền phức đó lại do tự hắn tạo ta. Giờ nghĩ lại, lần đầu gặp ảo ảnh đúng là lúc hắn đang lo lắng cho Thanh Đàn!
– Trận pháp thật quỷ dị, không ngờ lại làm được đến mức này!
Lâm Động khẽ trầm ngâm, tuy Lăng Thanh Trúc nói rất đơn giản, nhưng người thật sự tâm tĩnh như mặt hồ có được bao nhiêu người chứ? Ngay cả với tính cách của Lâm Động khi vào đây cũng không yên lòng, huống hồ là người khác? Dù sao thì không phải ai cũng lạnh lùng như Lăng Thanh Trúc!
– Ảo giác trong trận pháp chỉ là một tầng ngăn cản, trong không gian này lan tỏa một thứ năng lượng cực kỳ nóng bỏng. Một khi nó xâm nhập cơ thể sẽ ảnh hưởng đến thần trí khiến người ta mất kềm chế!
Nói đến đây Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động với vẻ mặt khó hiểu, vì dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi sức nóng ấy.
Lâm Động nhún vai, vì có Thôn Phệ Tổ Phù hộ thể, sức nóng kia vào người hắn là bị thôn phệ mất, vì thế mà hắn không bị quấy nhiễu.
– Thế nơi chúng ta đang đứng là ảo ảnh hay là thực tế?
Lâm Động giậm chân lên mặt đất đỏ rực, một chút bụi khói bay lên.
– Đây chính là điểm kỳ dị của trận pháp, khiến người ta không thể phân biệt thực hư!
Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nàng cũng đã ở đây một thời gian rồi nhưng vẫn chưa tìm được cách thoát thân.
– Bất luận là trận pháp gì thì cũng phải có trung khu của nó. Nếu tìm được chắc sẽ có cách phá giải trận pháp!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nói.
– Không gian ở đây đều bị biến dạng rồi, ngươi tìm được trung khu không?
Lăng Thanh Trúc khẽ chau mày, nàng cũng biết điều đó nhưng không gian ở đây đã bị trận pháp bóp méo, nếu cứ đi bừa thì mãi mãi bị mắc trong này không thể thoát được.
– Chắc là được, nếu ngươi tin tưởng thì có thể đi theo ta, gặp được nhau cũng là duyên phận!
Lâm Động cười, rồi cất bước đi. Trận pháp đã che giấu mất phương vị của không gian này, nhưng dựa vào Thạch phù thần bí trong cơ thể, Lâm Động có thể cảm nhận được ở một hướng nào đó có tỏa ra một luồng sức mạnh rất ẩn mật.
Lăng Thanh Trúc nhìn theo bóng lưng của Lâm Động, lưỡng lự một chút rồi cũng đi theo. Không gian này rất quỷ dị, nếu có cách thoát thân đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ. Chỉ là đi theo Lâm Động khiến nàng cảm thấy thiếu tự nhiên.
Hai người đi trên vùng đại địa cũng không nói chuyện gì. Có thể quan hệ giữa hai người hơi phức tạp, mức độ phức tạp của nó khiến hai người không thể coi nhau là bằng hữu bình thường được.
Trong không khí trầm mặc đó, hai người đi được gần nửa giờ đồng hồ. Lâm Động dẫn đường, dựa vào Thạch phù thần bí, hắn không ngừng cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện kia.
Lăng Thanh Trúc lặng lẽ đi đằng sau, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn thân ảnh gầy gò trước mặt. Năm năm cũng khiến hắn thay đổi không ít…
– Lâm Lang Thiên hiện giờ thế nào rồi?
Trầm mặc hồi lâu, Lăng Thanh Trúc bỗng lên tiếng hỏi.
Lâm Động dừng bước, quay lại cười:
– Sao lại hỏi về hắn?
Lăng Thanh Trúc không đáp, chỉ nhìn Lâm Động. Nàng chỉ là nhớ đến sự cao ngạo của Lâm Lang Thiên trước Lâm Động lần trong Cổ mộ phủ. Hiển nhiên lúc đó Lâm Lang Thiên không ngờ sau năm năm, gã thiếu niên yếu đuối trước kia đã đạt đến trình độ này!
– Hắn cùng ta tham gia Bách Triều Đại Chiến, nhưng ở trên Bách Triều Sơn đã bị ta giết chết rồi!
Lâm Động bình thản nói.
– Trước đây hắn là mục tiêu ngươi muốn vượt qua, đúng không? Ngươi rất cố chấp, đã có mục tiêu thì nhất định sẽ vượt qua. Có lẽ sau lần chia tay ở đỉnh núi, ta cũng thành mục tiêu vượt qua của ngươi, đúng không? Thật không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay bất an đây!
Lăng Thanh Trúc chậm rãi nói.
– Năm đó Lâm Lang Thiên đánh trọng thương cha ta, hắn với ta vốn dĩ đã có thù hận. Ngươi và hắn khác nhau!
Lâm Động nhíu mày, nói.
– Những lời ta nói năm đó cũng tổn thương đến lòng tự tôn của ngươi, ngươi không hận ta sao?
Lăng Thanh Trúc bình thản nói.
– Đó là sự thật! Không đủ thực lực mà quá đề cao lòng tự tôn cũng chỉ làm trò cười cho kẻ khác mà thôi. Hơn nữa ta nghĩ hồi đó trong mắt ngươi, ta quả thực chỉ là con cóc ghẻ!
Lâm Động nhún vai.
– Lời nói không thật lòng, oán khí trong lời nói cũng không ít!
Dường như Lăng Thanh Trúc khẽ cười, rồi nói:
– Ta cũng không bận tâm ngươi có hận ta hay không. Nếu cho ta cơ hội khác thì ta vẫn nói những lời đó thôi. Có điều chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà ngươi đi được đến ngày hôm nay, ta cũng rất khâm phục!
Khi nói những lời này, khóe miệng nàng hơi nhướng lên. Chính vì biết rõ xuất phát điểm rất thấp của gã thanh niên này mà nàng vô cùng kinh ngạc về thành tựu hiện giờ của hắn. Nếu không, dù thực lực Lâm Động hiện giờ đúng là không vừa, nhưng cũng còn lâu mới đến mức khiến nàng thấy khâm phục.
Đương nhiên, dù có vậy thì nàng cũng chỉ cười cho qua, nữ nhân như nàng giống như tòa thành trì phòng thủ kiên cố, bất kể kẻ khác dùng thủ đoạn gì nhưng cuối cùng cũng phải ủ rũ mà rút lui mà thôi!
Có lẽ loại nữ nhân này sẽ trở thành sinh vật mà nam nhân khó chinh phục nhất thế gian.
– Thật hiếm có, ngươi cũng biết khâm phục người khác!
Lâm Động nhướng mày, hắn nhìn gương mặt của Lăng Thanh Trúc dưới tấm mạng che, mỉm cười trêu ghẹo, nhưng trong lòng có chút sảng khoái hiếm có. Khiến Lăng Thanh Trúc nói ra những lời ấy, ngay cả hắn cũng khó lòng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Thanh Trúc cười nhạt, hiển nhiên nàng cũng biết khi nghe lời nói đó, trong lòng Lâm Động chắc chắn sẽ bùng lên những cảm xúc của đại nam nhân, vì thế nàng cũng không cho hắn cơ hội được đằng chân lân đằng đầu, chỉ im lặng không nói gì.
Lâm Động thấy vậy thì cười thu lại ánh nhìn. Hắn nheo mắt nhìn về không gian méo mó phía trước:
– Hình như sắp đến nơi cần đến rồi!
– Ồ?
Nghe vậy, Lăng Thanh Trúc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước, dường như ẩn hiện một vài cái bóng cao sừng sững.
Hai người tăng tốc, khoảng vài phút sau, những cái bóng kia hiện ra, đó là một tòa tế đàn bằng cự thạch khổng lồ. Trên tế đàn tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, hiển nhiên đã tồn tại từ rất lâu.
– Đây chính là nơi trung khu của cả không gian!
Lâm Động nhìn tế đàn, khẽ nói.
Lăng Thanh Trúc nhìn về phía trước rồi bỗng nói:
– Có người!
Dứt lời, nàng nhanh chóng nhìn về hướng khác của tế đàn. Ở đó có tiếng bước chân, rồi ba thân ảnh chầm chậm hiện ra trước mắt hai người.
– Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Khi Lâm Động nhìn rõ ba thân ảnh quen thuộc đó, ánh mắt tối sầm lại. Vì đó chính là Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn!
Khi Lâm Động phát hiện bọn chúng thì hiển nhiên bọn chúng cũng nhận ra hắn. Gương mặt bọn chúng hiện chút ngạc nhiên rồi nụ cười lạnh lùng hiện lên.
Trong mắt bọn chúng, Lâm Động lúc này đúng là tự chui đầu vào rọ!
Chương 780 : Chắc chắn
Soạt soạt!
Ba người bọn Nguyên Thương chầm chậm bước ra từ bên kia tế đàn, khi còn cách Lâm Động một khoảng thì dừng lại.
Vẻ mặt Nguyên Thương lạnh lùng, khi nhìn thấy Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh Lâm Động thì ánh mắt hắn khẽ dao động, nhưng rồi ánh mắt nhìn sang Lâm Động càng thêm tối tăm hơn.
– Lâm Động, xem ra ngay ông trời cũng không muốn ngươi sống yên ổn. Mới bao lâu mà đã đưa ngươi tới trước mặt bọn ta rồi!
Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc, sắc mặt hắn lúc này vẫn nhợt nhạt, nhưng so với lúc trước cũng đỡ hơn nhiều, hiển nhiên có một số loại đan dược trị thương cực tốt.
Tiểu Linh Vương Linh Chân cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt u ám, cây quạt trong tay khẽ phe phẩy, nhìn bộ dạng chẳng có chút gì thân thiện.
Lâm Động nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương, sắc mặt cũng có chút khó coi, hiển nhiên là hắn không ngờ lại gặp bọn chúng ở đây. Cục diện thế này với hắn mà nói chẳng hề tốt chút nào, nếu ba kẻ bọn chúng liên thủ, chắc chắn hắn sẽ vô cùng thê thảm.
– Ngươi đến được đây cũng khiến ta thật kinh ngạc!
Nguyên Thương nhìn Lâm Động, không động thủ ngay mà nói.
Bọn chúng đến được ngay nơi này là vì trong tay có không ít thông tin về Phần Thiên Cổ Tàng. Nhưng Nguyên Thương không thể ngờ vừa mới đến không lâu mà Lâm Động cũng đã xuất hiện ở đây.
– Đây chính là trung khu khống chế không gian trận pháp này đúng không?
Lâm Động nhún vai, nhìn về tế đàn cự thạch, nói.
Khi quan sát tế đàn, Lâm Động nheo mắt lại, ngón tay không kìm được lướt qua lòng bàn tay. Hắn cảm nhận được Thạch phù thần bí trong cơ thể đang phát ra những luồng năng lượng kỳ lạ…
– Tế đàn này…
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên tế đàn, không gian ở đó dường như biến thành màu đỏ rực, ánh mắt hắn lấp lánh, dường như cảm giác được thứ gì đó.
– Thanh Trúc, nàng không sao chứ?
Khi Lâm Động quan sát vùng không gian đó, Nguyên Thương quay sang Lăng Thanh Trúc, nở nụ cười ôn hòa. Hắn không anh tuấn bằng Linh Chân, nhưng khi cười lại có vẻ đẹp khiến người ta như chìm trong gió xuân.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nhìn Lâm Động một cái rồi nói:
– Nguyên Thương huynh có biết chúng ta đang ở đâu không?
– Đây là bên trong Phần Thiên Trận của Phần Thiên Cổ Tàng, là đại trận thủ hộ của Cổ Tàng. Những người vào trong Cổ Tàng đều sẽ rơi vào Phần Thiên Trận. Ha ha, chỉ là hiện giờ Phần Thiên Trận chưa khởi động, nếu không thì chúng ta cũng không thể đến được đây!
Nguyên Thương mỉm cười.
– Phần Thiên Trận?
Lâm Động nheo mắt, trận pháp còn chưa khởi động đã lợi hại thế này, nếu thật sự khởi động thì uy lực sẽ lớn thế nào?
– Tất cả những ai vào trong Phần Thiên Cổ Tàng đều đã rơi vào Phần Thiên Trận. Thanh Trúc yên tâm, lát nữa ta khống chế được trận pháp, đệ tử của Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ không bị thương vong đâu!
Nguyên Thương cười nói.
– Đương nhiên, sợ là một số thứ không biết điều thì sẽ biến thành tro bụi trong Phần Thiên Trận!
Lôi Thiên cười hung hăng, lời nói lộ vẻ tàn nhẫn.
Nghe vậy sắc mặt Lâm Động càng u ám hơn, hắn lườm lườm nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương:
– Đệ tử Đạo Tông gặp chuyện thì đệ tử Nguyên Môn các ngươi cũng đừng hòng sống mà ra khỏi Dị Ma Vực!
– Khẩu khí không nhỏ! Chu Thông năm đó cũng không ngông cuồng như ngươi, ngươi là cái thá gì?
Ánh mắt Linh Chân lạnh băng, cười khảy.
– Không ngờ lúc này ngươi vẫn còn có thể cứng mồm. Lẽ nào ngươi cho rằng hiện giờ ngươi có tư cách đó sao?
Nguyên Thương cười mỉa mai.
– Lão đại, giải quyết tên tiểu tử này tại đây đi, tránh nhiều việc rắc rối sau này!
Ánh mắt Lôi Thiên đầy vẻ oán độc.
Ánh mắt Nguyên Thương lấp lánh hàn quang, cũng gật đầu. Giờ vừa hay Lâm Động rơi vào tay bọn chúng, chính là cơ hội tốt nhất để giải quyết hắn.
Thấy Nguyên Thương gật đầu, Lôi Thiên và Linh Chân bùng lên sát ý, thân hình di chuyển tạo thành hình bán nguyệt bao vây Lâm Động ở giữa, xem ra bọn chúng định cùng ra tay giết Lâm Động!
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển. Với thực lực của hắn hiện giờ, đối phó với một Lôi Thiên cũng đã là kịch chiến, giờ Tam Tiểu Vương cùng ra tay, dù hắn có nhiều tự tin thế nào cũng biết đây không phải cuộc chiến dễ dàng.
Lâm Động vung tay, một cỗ Ma thi xuất hiện phía trước, lúc này rõ ràng hắn phải dùng hết mọi thủ đoạn…
Nhưng khi hắn gọi Ma thi ra chuẩn bị đại chiến với Tam Tiểu Vương, thì phía sau một làn gió thổi tới, hắn kinh ngạc nhìn thấy Lăng Thanh Trúc đột nhiên di chuyển ra đứng trước mặt hắn.
– Thanh Trúc, nàng làm vậy là có ý gì?
Nguyên Thương nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt thay đổi, trầm giọng nói.
– Nguyên Thương huynh, ta đến được đây cũng là nhờ Lâm Động dẫn đường, ta nợ hắn một ân tình. Vì thế nếu hiện giờ các huynh động thủ thì có lẽ Thanh Trúc không thể khoanh tay đứng nhìn!
Tấm mạng che mặt khẽ động, giọng nói thanh thoát phát ra, nhưng vẫn không chèn ép được hết sự nóng bỏng của không gian xung quanh.
Giọng nói ấy đến tai, Lâm Động khẽ sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Lăng Thanh Trúc lại chủ động ra mặt. Còn về ân tình dẫn đường, hiển nhiên không có sức thuyết phục lắm, vì năm năm trước Lâm Động cũng đã nợ nàng một ân tình…
Sắc mặt Nguyên Thương dần tối sầm lại, sâu trong mắt hắn dường như có sấm sét lay động. Lăng Thanh Trúc ra mặt bảo vệ Lâm Động, rõ ràng điều này đã kích động hắn không nhẹ.
Linh Chân và Lôi Thiên cũng nhìn Nguyên Thương, bọn chúng biết rõ việc Nguyên Thương thích Lăng Thanh Trúc đến mức nào. Tuy quan hệ giữa hai người chẳng có gì tiến triển, nhưng rõ ràng Nguyên Thương đã coi Lăng Thanh Trúc như thứ thuộc về mình rồi, vậy mà Lăng Thanh Trúc lúc này lại ra mặt bảo vệ Lâm Động…
Hai kẻ bọn chúng nhìn nhau cùng cười lạnh, bọn chúng biết Lăng Thanh Trúc không ra mặt còn được, nhưng khi đã ra mặt thì Nguyên Thương chắc chắn phải giết Lâm Động rồi…
– Lâm Động, ngươi đứng sau nữ nhân thế sao?
Mặt Nguyên Thương tối sầm nhìn Lâm Động, nói.
Lâm Động khẽ thở ra một hơi rồi bước lên vượt qua Lăng Thanh Trúc.
Nhìn Lâm Động, Lăng Thanh Trúc khẽ chau mày:
– Sau năm năm, có lẽ ngươi biết tính quan trọng của mạng sống hơn ta. Uy phong một lúc, hào khí đúng là rất lớn, nhưng đó chỉ là tầm nhìn hạn hẹp, lời nói khâm phục lúc nãy, có lẽ ta phải thu lại rồi!
Lâm Động dừng bước, trầm mặc một chút rồi quay lại, cười:
– Không phải nàng rất muốn biết tại sao trong năm năm ta có thể đến được mức này sao? Rất đơn giản, chỉ là hồi đó ta đã nói với bản thân, để cho nữ nhân ra tay cứu mình, một lần là đủ rồi! Ngoài ra, ta cũng không thích khoe khoang, ta biết bọn chúng lợi hại, nhưng chắc nàng cũng biết ta cũng không phải kẻ yếu đuối của năm năm trước nữa! Bọn chúng muốn giết ta, cái giá sẽ đắt đến mức bọn chúng không trả nổi.Nguồn truyện audio
Lăng Thanh Trúc nhìn gã thanh niên đang cười, khẽ cắn môi. Gã thiếu niên nhỏ bé yếu ớt năm đó khi đối diện với Lâm Lang Thiên, lúc đó hắn không thể chống lại, đã lựa chọn việc nhịn nhục, nhưng cuối cùng hắn đã dùng sự thật để cho mọi người biết rằng, người cười được đến cuối cùng mới là kẻ thành công!
Năm đó nàng đột nhiên động lòng trắc ẩn, từ bỏ ý nghĩ giết kẻ đã làm nhục mình, không phải vì nhận ra tiềm lực kinh người của hắn, cũng không phải vì thương hại, nguyên nhân lớn nhất chính là khả năng chịu đựng mà hắn thể hiện khi đối diện với Lâm Lang Thiên!
Nàng nhìn thấy được sự thành công hiện giờ của Lâm Động, nhưng từ câu nói này của hắn, nàng cũng cảm nhận được vô vàn sự chua cay, xót xa trong quá trình tôi luyện suốt năm năm qua!
Lăng Thanh Trúc thoáng cụp mắt, cuối cùng lắc dầu không nói gì nữa.
– Cái giá không trả nổi? Ngươi chắc chắn ngươi không điên đấy chứ?
Nguyên Thương nhìn xuống Lâm Động cười khảy.
Lâm Động chỉ khẽ gật đầy, hai tay nắm lại, từ giữa những ngón tay hiện ra hai viên thạch châu màu xám, lan tỏa một luồng năng lượng kỳ lạ khó hình dung.
– Ta chắc chắn… các ngươi có muốn thử không?
Lâm Động ngẩng đầu lên cười tươi nhìn ba kẻ bọn Nguyên Thương, trong nụ cười ấy dường như hiện lên một sự điên cuồng.