Vũ Động Càn Khôn
Tập 144 [ chương 721 đến 725 ]
❮ sautiếp ❯Chương 721 : Thiên Hoàng Kinh đấu Thiên Hoàng Kinh
Keng!
Lại có tiếng kim loại va chạm vang lên trên đài đấu, kiếm quang sắc lạnh bắn ra khắp nơi, hai thân ảnh cùng lui sau mười mấy bước. Nơi bọn họ đặt chân xuống, mặt sàn dày như vậy cũng bị kiếm khí thẩm thấu ra chấn nát.
Công kích của hai người đều vô cùng mạnh mẽ, danh hiệu người mạnh nhất trong số đệ tử Đạo Tông và người xếp hạng hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng cũng không phải hư danh.
Ứng Tiếu Tiếu đứng vững, gương mặt điềm tĩnh lúc này cũng bị bao phụ bởi sự nặng nề. Qua lượt giao thủ vừa rồi, nàng có thể cảm nhận được thực lực của Cương Đao không hề thua kém mình. Trận đấu hôm nay với cô không hề nhẹ nhàng, nhưng mà… Để Vương Diêm không thể thuận lợi giành được quyền chỉ huy đệ tử Đạo Tông, bất luận thế nào nàng cũng phải ngăn được hắn!
Ánh mắt lóe sáng, trên gương mặt Ứng Tiếu Tiếu hiện lên vẻ quyết tâm, thân hình khẽ động bay lên không trung, rồi hai tay bỗng nhanh chóng kết thành vô số đạo ấn pháp.
Uỳnh uỳnh!
Cùng với sự thay đổi ấn pháp, tất cả mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, nguyên lực trong thiên địa dần có dấu hiệu sôi sục.
Khi ấy, thân hình Ứng Tiếu Tiếu cũng phát ra vô vàn tia sáng chói lòa.
– Đây là… Tiếu Tiếu Đại sư tỷ sắp sử dụng Thiên Hoàng Kinh!
Các đệ tử nhìn dị động xảy ra trên không, trên gương mặt bọn họ đều hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Ứng Tiếu Tiếu lại nhanh chóng dùng đến Thiên Hoàng Kinh như vậy.
– Không muốn kéo dài nữa sao?Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Động cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ quanh người Ứng Tiếu Tiếu, khẽ mím môi lại. Xem ra Ứng Tiếu Tiếu cũng hiểu Vương Diêm rất có kinh nghiệm chiến đấu, nếu cứ kéo dài chắc chắn sẽ bị hắn tìm ra sở hở. Nếu vậy thì chi bằng nhanh chóng dùng Thiên Hoàng Kinh, chưa biết chừng có thể thay đổi tình thế.
Nguyên lực hùng hồn tựa sóng thủy triều, lấy Ứng Tiếu Tiếu làm trung tâm không ngừng lan tỏa ra xung quanh, cả thiên địa dường như tối sầm lại.
– Vương Diêm sư huynh, muội biết trong lòng huynh vẫn còn ôm hận thù, nhưng có một số việc hiện giờ không thể làm được. Có những mối thù cũng không thể quên, sau này chắc chắn sẽ đến lúc đòi lại món nợ!
Ứng Tiếu Tiếu lơ lửng trên không, ánh mắt khóa chặt lấy Vương Diêm, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
– Cứ mãi tiếp tục nhẫn nhục như vậy sao?
Trên gương mặt Vương Diêm dường như hiện lên nụ cười chế giễu, hắn nhìn lên chỗ ngồi phía trên đài cao, rồi lắc đầu, trầm giọng nói:
– Ta không nhẫn nhịn được nữa! Ra tay đi, nhưng nếu muội còn nhân từ mềm lòng thì ta sẽ không nương tình đâu. Trong cuộc thi đấu, bọn súc sinh Nguyên Môn sẽ không nương tay với muội chút nào đâu!
Vương Diêm ngẩng đầu lên, hàn quang ngưng tụ trong mắt, giọng nói lạnh lùng khiến không ít đệ tử Đạo Tông rùng mình.
Thấy Vương Diêm cố chấp như vậy, Ứng Tiếu Tiếu bất lực, khẽ hít vào một hơi kìm chế sự xao động trong lòng, rồi thủ ấn đang biến hóa bỗng dừng lại.
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực thiên địa tựa làn sóng khổng lồ ngưng tụ lại phía sau Ứng Tiếu Tiếu, ngay sau đó biến thành một thanh quang kiếm khổng lồ to gần trăm trượng.
Quang kiếm vừa xuất hiện, không gian quanh đó đều như biến dạng, sắc mặt phần lớn đệ tử Đạo Tông lúc này đều tái đi. Bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt tỏa ra từ thanh quang kiếm đó. Nếu nó chém xuống bọn họ thì có lẽ đến xương cốt cũng không còn!
Thanh kiếm đó dường như có sức mạnh có thể chặt đôi thiên địa!
– Thiên Hoàng Kinh thật lợi hại!
Lâm Động nhìn thanh cự kiếm trên không trung với ánh mắt kinh dị, sức mạnh phát ra từ đó khiến hắn cũng phải giật mình. Tứ Đại Kỳ Kinh của Đạo Tông quả nhiên danh bất hư truyền.
– Thiên Hoàng Kinh, Đại Thiên Ma Vân Kiếm!
Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Ứng Tiếu Tiếu đưa tay ra rồi tóm lấy kiếm quang từ xa. Ngay sau đó, tiếng quát trong veo vang lên, đồng thời thân hình cũng xuất hiện ngay trên thanh kiếm rồi bỗng vung mạnh tay lên.
Xoẹt!
Sau động tác của Ứng Tiếu Tiếu, thanh quang kiếm khổng lồ chúc mũi kiếm xuống rồi lao thẳng về phía Vương Diêm.
Kiếm quang lao xuống, không gian dường như cũng bị rạch thành một rãnh sâu hoắm.
Mặt đất phía dưới lúc này cũng bắt đầu sụp đổ, cự kiếm còn chưa xuống mà kiếm phong đã chặt đài thi đấu thành hai phần.
Áp lực đáng sợ khiến y phục dính chặt lấy người Vương Diêm, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên, trong mắt là hình ảnh của cự kiếm đang ngày một lớn hơn.
– Thiên Hoàng Kinh sao?
Gương mặt lạnh lùng của hắn dường như khẽ động, rồi một giọng nói trầm thấp vọng ra từ miệng hắn:
– Lẽ nào muội quên ta cũng là đệ tử Thiên Điện à?
Uỳnh!
Ngay khi lời nói vừa dứt, bỗng nhiên nguyên lực cuồng bạo bùng nổ từ người hắn, nguyên lực thiên địa ở xung quanh cũng sục sôi, cuối cùng tại nơi không gian biến dạng cũng xuất hiện một thanh quang kiếm khổng lồ không hề thua kém của Ứng Tiếu Tiếu.
Chỉ có điều, quang kiếm của Ứng Tiếu Tiếu có màu xanh sẫm, còn của Vương Diêm lại màu đen, nhìn rất lạnh lẽo.
– Cũng là Thiên Hoàng Kinh!
Vô số ánh mắt nhìn thanh cự kiếm phía sau Vương Diêm, rồi cả đỉnh núi vang lên những tiếng kêu đầy kinh ngạc.
Lâm Động nheo mắt nhìn, Vương Diêm cũng là đệ tử Thiên Điện, hắn có Thiên Hoàng Kinh cũng không phải chuyện khó hiểu.
– Đại Thiên Ma Vân Kiếm!
Những ánh mắt kinh ngạc kia không hề khiến Vương Diêm dao động, hắn vung tay lên, thanh cự kiếm bay ra, rồi hắn xuất hiện trên thanh kiếm, kiếm người hợp nhất, nhanh như chớp nhằm thẳng quang kiếm của Ứng Tiếu Tiếu lao tới.
Hai đạo ánh sáng chói lòa như hai viên thiên thạch bay ngang bầu trời rồi đâm sầm vào nhau!
Uỳnh!
Vào khoảnh khắc ấy, dường như cả thiên địa đều rung chuyển, kiếm quang sắc bén tràn ra xung quanh. Mười mấy cái đài đấu xung quanh đều bị làn sóng sức mạnh ấy làm cho nổ tan thành vụn. Một số đệ tử ở xung quanh cũng vội vàng tránh đi.
Trên bầu trời, hai chùm sáng xanh và đen đang điên cuồng xâm thực lẫn nhau, cảnh tượng che lấp cả mặt trời này khiến người ta có cảm giác ngày tận thế đang tới.
Xoẹt!
Quang kiếm mạnh mẽ lướt qua tai Ứng Tiếu Tiếu để lại một tia sáng xanh. Rồi mắt nàng nhìn chăm chăm vào Vương Diêm gần ngay trước mắt mình, nghiến răng một cái, thanh quang ba thước xuất hiện, đem theo khí tức sắc bén đâm thẳng tới cổ họng Vương Diêm.
Vương Diêm nhìn công kích mạnh mẽ của Ứng Tiếu Tiếu nhưng không hề tránh né mà ngược lại tung chưởng, muốn dùng bàn tay không đó chặn đường kiếm quang có thể chém đôi cường giả Bát Nguyên Niết Bàn.
Thấy vậy ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu cũng thay đổi, nàng nhìn gương mặt đầy sẹo của Vương Diêm, khẽ cắn môi.
Phập!
Khi quang kiếm xuyên qua bàn tay Vương Diêm, trên gương mặt Ứng Tiếu Tiếu hiện lên nụ cười chua xót, rồi kiếm thế bỗng chậm lại.
Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc kiếm thế của nàng chậm lại, Vương Diêm đã tóm lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén khiến bàn tay hắn chảy đầy máu nhưng hắn không hề quan tâm, chỉ nhìn Ứng Tiếu Tiếu rồi lắc đầu:
– Ta đã nói rồi, ta sẽ không nương tay! Hiện giờ ta không phải Vương Diêm sư huynh mà muội biết trước đây nữa đâu… Tiếu Tiếu, đừng trách ta!
Ánh mắt Vương Diêm bỗng tối sầm lại, bàn tay còn lại nhanh như chớp đem theo sức mạnh cuồng bạo đánh lên vai Ứng Tiếu Tiếu.
Ầm!
Sức mạnh bùng nổ như núi lửa, thân hình Ứng Tiếu Tiếu run lên, hự lên một tiếng rồi cả người rơi đâm sầm xuống mặt đất, âm thanh va chạm khiến Ứng Hoan Hoan tái mặt.
Xoẹt!
Ứng Tiếu Tiếu vừa rơi xuống, một thân ảnh lập tức theo sát phía sau, không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh trọng kiếm màu đen bao bọc bởi hàn khí đã kề lên cổ nàng.
– Muội thua rồi!
Vương Diêm cúi nhìn Ứng Tiếu Tiếu, gương mặt lúc này đã tái nhợt, lạnh lùng nói.
Cả không gian lặng như tờ, Ứng Hoan Hoan thấy vậy, cơ thể loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, điều nàng không muốn thấy nhất đã xảy ra rồi!
– Có thể tuyên bố kết quả chưa?
Vương Diêm ngẩng lên nhìn vị Chấp sự nói.
Vị Chấp sự nghe vậy, khựng người rồi nhìn lên Ứng Huyền Tử. Vẻ mặt Ứng Huyền Tử vẫn bình tĩnh không hề dao động, nhưng mấy người Trần Chân ở bên cạnh thì có thể nhìn thấy chỗ lưng ghế Ứng Huyền Tử đặt tay đã có những vết nứt nhỏ.
Cuối cùng Ứng Huyền Tử khẽ gật đầu.
– Trận tỷ thí này, Vương Diêm thắng!
Vị Chấp sự thầm thở dài, rồi nói lớn.
Giọng nói vang lên nhưng cả đỉnh núi vẫn lặng yên. Vương Diêm cũng không bận tâm, thu lại thanh kiếm rồi quay người đi, đồng thời nói:
– Ta sẽ đến khi cuộc So tài Tông phái bắt đầu!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng Vương Diêm rời đi, lúc này, vị Đại sư tỷ Thiên Điện chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước bất cứ ai, hai mắt đã đỏ ửng lên.
– Tỷ tỷ!
Ứng Hoan Hoan vội vàng tới bên cạnh Ứng Tiếu Tiếu, thấy đôi mắt đỏ hoe của tỷ tỷ, nàng hốt hoảng, nước mắt cũng muốn trào ra.
Không khí trên đỉnh núi lặng im đến quỷ dị, tất cả mọi người nhìn bóng lưng của Vương Diêm mà sắc mặt trở nên phức tạp.
– Ài, thật là phiền phức!
Nhìn bầu không khí vô cùng ngột ngạt này, Lâm Động khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa trán, dường như hắn chần chừ một chút rồi bước ra.
Soạt!
Cũng vào lúc hắn bước ra, vô số ánh mắt ở xung quanh đó lập tức đổ về phía hắn, thậm chí ngay Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan cũng quay sang nhìn hắn.
– Vương Diêm sư huynh, Điện Thí vẫn chưa kết thúc, giờ huynh đi hình như hơi sớm!
Trước bao ánh mắt nghi hoặc của mọi người, gã thanh niên gầy gò nhún vai như bất lực, rồi giọng hắn vang lên trong không trung.
Chương 722 : Ra tay
Sự im lặng bao phủ toàn bộ đỉnh núi, vô vàn những ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc dừng lại trên gã thanh niên vừa bước ra.
– Lâm Động sư đệ, đừng kích động!
Mấy người Bàng Thống đều sững người, rồi vội vàng nói. Tuy trận đấu giữa Lâm Động và Thanh Diệp khiến bọn họ rất khâm phục hắn, nhưng Thanh Diệp thì không thể sánh được với Vương Diêm. Ngay cả Ứng Tiếu Tiếu cũng bại trong tay hắn, Lâm Động tuy mạnh nhưng sao có thể làm được gì hắn?
Lâm Động nhìn bọn họ nhún nhún vai, hắn cũng không muốn tự nhiên lại đi đối chiến với người như Vương Diêm, nhưng cục diện lúc này hắn không thể không làm thế.
Hắn không hề muốn tỏ vẻ anh hùng, chỉ là giờ hắn cũng là đệ tử Đạo Tông, hắn không muốn Tông phái hắn có cảm tình này lại bị tổn thất khó bù đắp vì những hành động lỗ mãng của Vương Diêm. Hoặc hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng thiếu nữ đáng yêu thường ngày hoạt bát, đem lại sức sống cho tháng ngày tu luyện khô khan của rất nhiều đệ tử, lại có dáng vẻ buồn bã khiến người khác phải đau lòng như vậy.
Đương nhiên hắn biết không chỉ hắn nghĩ như thế.
Giữa đống đổ nát, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan cùng sững sờ nhìn Lâm Động. Ứng Hoan Hoan cắn môi, chần chừ một chút rồi nói:
– Lâm Động đừng làm bừa, huynh ấy mạnh lắm!
– Giờ còn lựa chọn nào khác sao?
Lâm Động nhìn nàng, cười nói.
Ứng Hoan Hoan trầm mặc, lúc này Ứng Tiếu Tiếu đứng dậy, nhìn Lâm Động rồi khẽ nói:
– Làm hết sức mình, cẩn thận một chút!
Nàng biết, trong số đệ tử Đạo Tông hiện giờ, ngoài nàng ra, người duy nhất có thể tạo chút trở ngại cho Vương Diêm có lẽ chỉ còn Lâm Động, người này dường như từ đầu chí cuối vẫn chưa lộ hết lực chiến đấu. Tuy nàng biết Vương Diêm hung hãn, nhưng Lâm Động hiện giờ có lẽ là người duy nhất có thể giao tranh với hắn.
Lâm Động khẽ gật đầu, thân hình khẽ động rồi đáp xuống đài đấu, mắt nhìn thẳng về phía thân ảnh đeo trọng kiếm.
– Ngươi không phải đối thủ của ta!
Lúc này Vương Diêm cũng dừng bước, nhưng hắn không quay lại, chỉ dùng giọng khàn khàn nói.
– Dù thế nào cũng phải thử chứ phải không?
Lâm Động cười, nói.
Vương Diêm khựng lại một chút, rồi chầm chậm quay lại, nhìn chăm chăm Lâm Động, ánh mắt sắc lạnh như đao tỏa ra một thứ khí tức hung sát hung tàn.
Thế nhưng sắc mặt Lâm Động không hề thay đổi, ngược lại nụ cười càng trở nên sắc lạnh hơn.
Hắn khác với các đệ tử khác của Đạo Tông, đúng là Vương Diêm đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, nhưng Lâm Động hắn cũng có thể coi là người bò ra từ đống người chết. Bao năm nay, hắn cũng đã trải qua không ít trận huyết chiến. Vương Diêm muốn dùng khí thế áp chế hắn thì có lẽ đã nhầm người rồi!
Vương Diêm nhìn thẳng Lâm Động, sự lạnh lùng trên gương mặt Lâm Động khiến hắn có chút kinh ngạc, trầm mặc một chút, nói:
– Nếu ngươi đã kiên trì vậy thì tùy ngươi. Nhưng vẫn là câu nói ấy, ta sẽ không nương tay đâu!
– Vừa hay, ta cũng vậy!
Lâm Động cười, rồi hắn nhìn lên chỗ ngồi phía trên cao.
Khi thấy hắn nhìn, mấy vị Điện chủ Trần Chân, Tề Lôi nhìn nhau, cuối cùng nhìn về Ứng Huyền Tử.
Ứng Huyền Tử nhìn chăm chăm Lâm Động một lát, rồi dường như khẽ cười, gật đầu.
Mấy người Trần Chân thấy Ứng Huyền Tử gật đầu mới thở phào, rồi Trần Chân đứng dậy, nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
– Đây sẽ là trận tỷ thí cuối cùng của Điện Thí. Người chiến thắng sẽ đạt Quán quân cuối cùng, đồng thời giành quyền chỉ huy các đệ tử trong cuộc So tài Tông phái sắp tới!
– Nếu đã sẵn sàng thì bắt đầu đi!
Sau khi Trần Chân dứt lời, không khí lập tức như đông cứng lại.
Xoẹt!
Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vài giây. Ngay sau đó một thứ sát khí kinh người bùng phát, chỉ thấy Vương Diêm biến thành một đạo tàn ảnh, trọng kiếm nằm trong tay hắn, thân kiếm nhằm thẳng cổ họng Lâm Động mà đâm tới!
Vào khoảnh khắc Vương Diêm động thủ, Lâm Động vốn đã đề phòng cũng phải nheo mắt, chân giẫm lên mặt đất, thanh quang bùng phát, hai cánh tay cuồn cuộn biến thành hai Long thủ uy mãnh. Bàn tay nắm lại, một gốc cây khổng lồ màu đen hiện ra, thanh quang trên cánh tay cuộn trào, sức mạnh bùng phát toàn bộ, Lâm Động cầm thân cây kia chém xuống!
Keng!
Trọng kiếm đánh lên thân cây, kình phong mạnh mẽ bùng nổ.
Thanh quang trên tay Lâm Động nhấp nháy chống lại kình khí đang xâm thực cơ thể. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lạnh hẳn đi, hắn bước ra, thân thể quay nửa vòng, chân phải tung ra.
Binh!
Vào khoảnh khắc chân phải tung ra, thanh quang nơi chân lan tỏa biến thành Long cước, rồi đem theo sức mạnh cuồng bạo khó lòng hình dung tung thẳng về phía ngực Vương Diêm.
Sức mạnh của một cước này của Lâm Động vô cùng khủng bố, Thanh Diệp trước đó đã bị đòn này của hắn phá vỡ lớp phòng ngự, thậm chí Linh bảo Thiên cấp cũng bị đánh trở lại về trong người!
Lần này Lâm Động không hề có ý khởi động thăm dò thực lực đối thủ, vừa ra tay là công kích vô cùng hung hãn. Vì hắn biết Vương Diêm là đối thủ khó nhằn, bất cứ sự thăm dò nào đều vô ích!
Năng lượng đáng sợ từ một cước của Lâm Động khiến không khí cũng như mặt đất vỡ tan, rồi chân hắn nhanh chóng đánh thẳng lên ngực Vương Diêm, một âm thanh trầm đục vang lên.
Mắt Vương Diêm ngưng tụ hung quang, hắn cũng cảm nhận được sự lợi hại từ Lâm Động, hắn cũng không có ý coi thường. Người như hắn lúc nào cũng phải thận trọng, nếu không thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!
– Hắc Sát Quyền!
Trọng kiếm của Vương Diêm chặn thân cây Lâm Động giáng xuống, bàn tay khác nắm lại thành quyền, một luồng hắc quang bùng phát trên cánh tay, rồi hắn tung quyền!
Quyền này của Vương Diêm cũng không có thanh thế gì lớn, nhưng quyền phong mang sát ý vô cùng đậm đặc. Thứ sát ý ấy lạnh lẽo cực hạn, ập tới như vũ bão!
Binh!
Hắc quyền đấm lên bàn chân phủ đầy long lân của Lâm Động. Thanh quang và hắc quang gần như đồng thời bùng nổ, tựa hai con ác lang hung tàn đang điên cuồng xâm thực lẫn nhau.
Rầm rầm rầm!
Nơi hai người đứng, mặt đất sụt lở, vô số vết nứt khổng lồ lan ra như mạng nhện. Cả mặt đất dường như muốn sụp đổ!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, thấy công kích hung hãn như vậy vẫn bị Vương Diêm chặn đứng, hắn nheo mắt rồi thu lại luồng kình phong, cũng vào lúc ấy chiếc Long cước uy mãnh một lần nữa tung ra cùng với vô số tàn ảnh và tiếng gió rít nhanh như chớp tấn công về phía Vương Diêm!
Chiếc Long cước mang sức mạnh đáng sợ to dần trong mắt Vương Diêm, công kích này của Lâm Động cũng khiến ánh mắt Vương Diêm dâng tràn sát khí, tay phải hắn nắm lại rồi đột ngột tung ra.
Soạt soạt soạt!
Quyền ảnh được bao quanh bởi hắc quang đem theo sức mạnh kinh người hiện ra trước mặt Vương Diêm.
Ầm ầm ầm!
Hai bên công kích lao vào nhau, động tĩnh này kinh thiên động địa khiến cả ngọn núi như rung chuyển, kình phong lan tỏa khiến mặt đất vỡ vụn.
Tất cả đệ tử đều há hốc mồm nhìn ngọn núi gần như bị hủy hoại, rõ ràng bọn họ không thể ngờ trận đấu lại hung hãn đến vậy!
Hai người Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan đã ra đến bên ngoài, nhìn cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
– Tỷ tỷ, Lâm Động…
Ứng Hoan Hoan kéo áo Ứng Tiếu Tiếu, ánh mắt có phần lo lắng, nàng biết thực lực Lâm Động không tệ, nhưng cũng không thể liều mạng như vậy với Vương Diêm.
– Yên tâm, hắn biết chừng mực, hắn và Vương Diêm sư huynh cùng một loại người, có lẽ muốn chế phục Vương Diêm sư huynh phải dùng thủ đoạn hơn huynh ấy mới được!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn chăm chú về vùng khói bụi mù mịt, khẽ nói.
Ứng Hoan Hoan mím môi, cũng gật đầu, nàng cũng đã thấy sự hung hãn của Lâm Động khi đối chiến với người khác cũng không thua kém Vương Diêm sư huynh.
Mọi ánh mắt đều ngập tràn sự chấn động, nhìn vùng khói bụi kia, ở đó đài đấu đã sụp đổ, gió khẽ thổi đám mây bụi, rồi tiếng gió rít vang lên, hai thân ảnh cùng bắn ngược ra sau, bàn chân tiếp đất để lại một vệt dài hàng trăm mét.
Soạt!
Khi hai thân ảnh đó bắn ra, mọi ánh mắt cũng ngay lập tức ngưng tụ, rồi hàng loạt tiếng ồ vang lên.
Vương Diêm lúc này, tóc tai trên đầu đã rũ ra, trọng kiếm chúc xuống đất, một chút máu tươi nhỏ xuống từ mũi kiếm, trên ngực hắn có thể nhìn thấy vài dấu chân rất chói mắt.
Phía đối diện, đôi Long dực đã xuất hiện phía sau lưng Lâm Động. Thân thể hắn được bao bọc bởi long lân, nhưng dù thế cánh tay hắn vẫn xuất hiện một vài vết thương rỉ máu.
Hai người giao đấu chỉ trong chớp mắt nhưng vô cùng ác liệt. Thân thể ai cũng có vết thương do đối phương để lại.
Nhìn hai người đang nhìn nhau với ánh mắt lạnh băng, không ít đệ tử đến hít thở cũng chậm lại. Hai người ấy tựa những con sư tử hung hãn độc bá một phương, khi chúng gặp nhau thì chỉ có ác chiến!
Nhưng ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng thì có lẽ chưa ai có thể đưa ra câu trả lời.
Chương 724 : Hắc Ma Giám đấu Đại Hoang Vu Kinh
Uỳnh uỳnh!
Khí tức quỷ dị lan tỏa từ cơ thể Vương Diêm, rồi một đám mây đen cũng bùng nổ như vũ bão.
Đám mây đen rất nhanh chóng bao phủ khắp bầu trời, mơ hồ có một thứ khí tức hung sát tỏa ra từ trong đó.
Tất cả mọi người trên đỉnh núi nhìn cảnh tượng đó đầy chấn kinh, rồi thầm hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ cảm nhận được sự khủng khiếp trong chiêu thức này của Vương Diêm. Xem ra hắn đã bắt đầu dùng đến những thủ đoạn mạnh nhất rồi!
Lâm Động lơ lửng trên không trung, sắc mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng đó. Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm rõ rệt từ đám mây đen kia. Hắn chầm chậm đáp xuống đất chỗ cách Vương Diêm khá xa. Vừa chạm đất, Hoang Vu Yêu Nhãn nơi trán bỗng bắn ra một chùm sáng xám về phía Vương Diêm.
Phụt!
Chùm sáng bắn ra nhanh như chớp, nhưng khi còn cách Vương Diêm khoảng mười trượng thì bỗng bụp một tiếng tan biến, dường như quanh người Vương Diêm có lớp lá chắn vô hình vậy.
Vương Diêm nhìn chằm chằm Lâm Động đầy lạnh lùng, trong mắt hắn đầy tia máu, thủ ấn đang biến hóa bỗng dừng lại, giọng nói khàn khàn vang lên:
– Chiêu này của ta đã từng giết chết ba gã cường giả Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong và một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn. Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội rút lui đấy!
Vương Diêm vừa dứt lời thì cả đỉnh núi vang lên nhưng tiếng hít khí lạnh. Chiến tích như thế kia thật sự khiến người ta kinh hãi. Xem ra Vương Diêm xếp hạng hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng đúng là bản lĩnh rất cao cường.
Lâm Động thở hắt ra, rồi mỉm cười, thân cây trong tay cắm xuống đất, hai tay nhanh chóng kết ấn.
– Vương Diêm sư huynh, mời!
Thấy vậy, Vương Diêm hơi cụp mắt, không nói thêm bất cứ lời nào, thủ ấn thay đổi. Hắc quang bao phủ khắp bầu trời bỗng nhanh chóng tụ lại rồi biến thành một đạo hắc ảnh khổng lồ, trong đó là tỏa ra một luồng khí tức hung sát khiến nhiệt độ không khí tụt mạnh!
– Đây là…
Mấy người Trần Chân, Điện chủ bốn điện đều tập trung nhìn vào hắc ảnh khổng lồ đang hình thành trên đỉnh đầu Vương Diêm.
– Vũ kỹ thật mạnh, xem ra mấy năm nay Vương Diêm cũng có được kỳ ngộ. Sức mạnh của vũ kỹ này có thể sánh ngang với Thiên Hoàng Kinh rồi!
Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi trầm giọng nói.
Mấy người Trần Chân gật đầu, rồi ánh mắt đầy lo lắng. Đến bọn họ cũng phải bất ngờ về sức mạnh của Vương Diêm, không biết Lâm Động có kiên trì được không.
– Có lẽ Vương Diêm đã tu luyện Hắc Ma Giám, người sáng tạo ra nó cũng là một cường giả từ thời Viễn Cổ, tên là Hắc Ma lão nhân.
Ứng Huyền Tử ngồi ở giữa chợt lên tiếng.
– Hắc Ma lão nhân?
Nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt mấy người Trần Chân đều biến đổi đổi, rõ ràng bọn họ cũng biết đến cường giả khá nổi danh thời Viễn Cổ này.
– Không ngờ Vương Diêm lại có được vũ kỹ truyền thừa của người ấy!
Uỳnh uỳnh!
Hắc ảnh khổng lồ tựa một cỗ ma thể xuất hiện phía trên Vương Diêm, tuy nhìn không rõ dung mạo, nhưng âm khí như vượt không gian thời gian thì vô cùng khủng bố.
– Phù!
Vương Diêm thở ra một đám khí đen, sắc mặt hắn lúc này đã tái đi một phần, thiết nghĩ loại vũ kỹ này cũng tiêu hao của hắn không ít sức lực.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ quạch nhìn vô cùng đáng sợ, rồi hắn kết thủ ấn, giọng nói khàn đặc vang lên khắp đỉnh núi:
– Hắc Ma Giám, Hắc Ma Hàng Lâm!
Uỳnh!
Hắc quang điên cuồng chảy vào hắc ảnh khổng lồ, rồi trên gương mặt của hắc ảnh hiện ra một đôi huyết nhãn, ngay lập tức, một luồng sát khí lạnh lẽo bùng phát.
Xung quanh rất nhiều người đều cảm nhận được nguyên khí trong người mình bỗng chốc chuyển động chậm lại, tất cả đều thấy kinh hãi, công kích của Vương Diêm chưa thi triển mà đã hung mãnh như vậy!
Đôi mắt Vương Diêm lúc này tràn ngập sự khát máu, hắn giơ bàn tay ra hướng về phía Lâm Động rồi bỗng nắm chặt lại.
Rắc!
Vào khoảnh khắc ấy, nguyên lực trong thiên địa dường như bị hắn bóp vụn, đôi huyết nhãn của hắc ảnh khống lồ khóa chặt lấy Lâm Động, nguyên lực cuồng bạo ngưng tụ tạo thành một tấm chắn phong tỏa đường lui của Lâm Động.
Phong tỏa xong đường lui, hắc ảnh bước ra một bước, rồi một chưởng đập xuống!
Uỳnh uỳnh!
Trước đòn chưởng của Vương Diêm, cả ngọn núi rung chuyển dữ dội, mặt đất vỡ ra, ngay sau đó, một khe nứt lớn gần trăm trượng hiện lên trên mặt đất, rồi nhanh chóng lan về phía Lâm Động.
Một chưởng này thật sự có sức mạnh đập tan núi!
Tất cả đệ tử đều nín thở vì thanh thế đáng sợ ấy, Ứng Tiếu Tiếu ở cách đó khá xa, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, nàng thiếu nữ bên cạnh cũng tái mặt đi. Chưởng này dù là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn e là cũng không dám tiếp chiêu!
– Sức mạnh thật đáng sợ!
Lâm Động ngẩng lên nhìn chưởng ấn khổng lồ đang ập tới, hắn có thể cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm từ đó. Hắn biết rằng nếu bị chưởng này đánh trúng thì ít nhất cũng bị trọng thương.
– Đường lui bị chặn mất rồi!
Lâm Động nhìn xung quanh, tấm lá chắn vô hình kia đã khiến Lâm Động không thể làm gì được.
– Nếu vậy thì… chỉ còn cách liều thôi!
Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt lạnh tanh đầy cương quyết. Sau đó bàn tay hắn nắm lại, một tia máu chảy ra, rồi nhanh chóng biến thành một đạo phù văn huyền ảo nơi lòng bàn tay hắn.
Phù văn huyết sắc xuất hiện, bàn tay Lâm Động đập mạnh xuống mặt đất, một làn sóng năng lượng kỳ lạ lấy hắn là trung tâm lan tỏa ra khắp mặt đất.
Cùng với sự lan tỏa đó, mọi người có thể thấy rõ ràng đỉnh núi vốn um tùm bỗng khô héo với tốc độ chóng mặt, cả mặt đất cũng trở nên rạn nứt.
Rắc rắc!
Chỉ trong chớp mắt cả đỉnh núi trở nên héo úa khô khốc dường như bị hút hết sức sống vậy.
– Đây là…
Mọi ánh mắt đều chấn kinh nhìn đỉnh núi bỗng chốc hoang tàn, rồi sự kích động nhanh chóng bao phủ:
– Đây là Đại Hoang Vu Kinh!
Đại Hoang Vu Kinh mà thi triển ra, cả vạn dặm đều sẽ trở nên hoang vu. Tuy Lâm Động hiện giờ chưa thể đạt tới mức độ kinh khủng đó nhưng vẫn có thể biến cả đỉnh núi thành hoang địa.
– Cuối cùng cũng thi triển rồi sao?
Hai người Trần Chân và Ngộ Đạo thấy thế, dù bình tĩnh thế nào thì trong mắt cũng không khỏi hiện lên sự kích động. Một trăm năm rồi, cuối cùng bọn họ cũng đã được thấy lại thứ vũ kỹ lớn mạnh nhất Đạo Tông này!
– Không hổ là Đại Hoang Vu Kinh!
Tề Lôi tán thưởng, hắn có thể cảm nhận được bên dưới mặt đất có một luồng năng lượng hùng hồn đang chuyển động, mà điểm đến của chúng chính là thân ảnh gầy gò kia.
Hắn đã hút hết năng lượng của mọi sinh vật ngoài con người của khu vực này về phía mình. Đó chính là điểm khủng bố của Đại Hoang Vu Kinh!
Năng lượng màu vàng sẫm như ngọn lửa bùng cháy từ lòng đất, cuối cùng bao phủ quanh người Lâm Động. Sức mạnh tỏa ra từ hắn khiến Ứng Tiếu Tiếu cũng phải chấn kinh.
– Là Đại Hoang Vu Kinh sao?
Vương Diêm ở phía xa cũng phải nheo mắt lại, rồi hắn hít sâu một hơi, kìm nén sự chấn động. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Lâm Động lại có dũng khí chống đối hắn, thì ra hắn đã tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh!
Trận đấu này đúng là thú vị!
Chương 725 : Ác chiến
Ào ào!
Năng lượng màu vàng sẫm như ngọn hỏa diệm bùng cháy từ lòng đất, chiếm cứ nửa bầu trời còn lại, sức mạnh ấy dường như đốt cháy cả đất trời.
Trung tâm ngọn hỏa diệm là một thân ảnh gầy gò, đôi mắt sáng và sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Vương Diêm với ma ảnh trên đỉnh đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Động thi triển Đại Hoang Vu Kinh, hắn có thể cảm nhận được năng lượng của cả khu vực xung quanh đều tập trung lại trên người mình, hơn nữa hắn có thể điều khiển được chúng!
Đó là thứ sức mạnh lớn lao hắn chưa từng có!
Lúc này cuối cùng Lâm Động cũng hiểu tại sao Đại Hoang Vu Kinh là vũ kỹ mạnh nhất Đạo Tông. Nó gần như chiếm đoạt mọi nguồn năng lượng xung quanh một cách bá đạo, cung cấp cho người sử dụng nó.
Nhìn từ góc độ nào đó mà nói thì khá giống với lực thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù. Chỉ có điều năng lượng Đại Hoang Vu Kinh có được sẽ bùng phát trong một thời gian rất ngắn, hình thành đòn công kích khủng khiếp, còn Thôn Phệ Tổ Phù thì sẽ tiêu hóa năng lượng dần dần để biến thành sức mạnh của chủ nhân.
Hai thứ này, một dùng ở hiện tại, một dùng cho lâu dài, tính chất không giống nhau.
– Sức mạnh thật cường hãn!
Lâm Động giơ tay ra khẽ nắm lại, gương mặt hiện lên nụ cười, hiển nhiên hắn rất hài lòng về mức độ cường hãn của Đại Hoang Vu Kinh.
Uỳnh uỳnh!
Cự chưởng màu đen che lấp bầu trời cùng với áp lực khủng khiếp ập xuống, mặt đất vốn đã nứt vỡ lúc này sụt xuống thành một cái hố lớn.
– Phù!
Lâm Động hít sâu một hơi, đôi mắt vốn đã sáng lúc này càng trở nên chói lòa, hai tay hắn nắm chặt thân cây giơ lên cao rồi giáng xuống.
Cùng với cú giáng đó, năng lượng màu vàng sẫm bỗng ào tới như vũ bão, rồi trước vô số những ánh mắt chấn kinh, phủ lên thân cây rồi biến thành một cái đuôi ánh sáng hoa lệ.
– Đại Hoang Vu Kinh, Đại Hoang Trảm!
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Vút!
Giọng nói ấy vừa dứt thì gần như ngay lập tức, một đạo ánh sáng hình vòng cung sáng chói lớn hàng trăm trượng bay ra.
Ầm ầm ầm!
Luồng sáng này vừa bắn ra, một thung lũng hàng trăm trượng hình thành, cuối cùng lan rộng ra đến viền đỉnh núi, dường như sắp chặt đôi cả ngọn núi ra vậy.
Tốc độ luồng sáng vô cùng kinh người, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe qua mắt, rồi khi nhìn lại thì nó đã chém lên cự chưởng màu đen kia.
Phụt phụt!
Cú va chạm kinh người đó lại không hề tạo ra những tiếng nổ lớn, hai công kích với năng lượng đáng sợ này vào khoảnh khắc tiếp xúc đã như nước với lửa, điên cuồng xâm thực muốn tiêu diệt đối phương.
Ào ào!
Những đợt sóng năng lượng đáng sợ lan tỏa điên cuồng trên không trung, phần không gian tiếp nối đã có dấu hiệu biến dạng.
Mọi người đều giương mắt nhìn hai công kích đang xâm thực lẫn nhau, đồng tử của bọn họ bỗng thu nhỏ lại, cuối cùng hai đạo năng lượng đó mất khống chế rồi bùng nổ.
Giống như trận gió cát nổi lên, không một ai có thể tránh được!
Những đệ tử đứng gần đó còn bị chấn động đến hộc máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hãi. Chỉ là năng lượng dư thừa ra cũng khiến bọn họ không thể kháng cự, thật không biết ở trung tâm kia sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Sóng công kích hai màu vàng đen tỏa ra theo hình tròn, rồi tất cả nhìn thấu, khi sóng xung kích tràn lên hai thân ảnh kia, cả hai đều như bị trúng trọng kích, thân thể bắn ngược ra sau.
– Phụt!
Cả hai đều hộc máu tươi, rõ ràng đã bị thương thế không nhẹ.
Ứng Hoan Hoan nhìn hai người lưỡng bại câu thương, không kìm được đưa tay bịt miệng, ánh mắt đầy lo lắng. Lâm Động và Vương Diêm đều là những người hung hãn, một khi giao đấu thật khiến người ta sợ hãi. Công kích vừa rồi bất luận ai bị nắm sơ hở, thì ít nhất cũng bị trọng thương.
Phập!
Thân cây trong tay Lâm Động cắm xuống đất, tạo nên trên mặt đất một vệt sâu dài vài trăm mét, đôi Long dực phía sau hắn đập liên hồi một lúc mới dần hóa giải được sức mạnh đang xâm thực cơ thể hắn.
Đứng vững lại, Lâm Động quệt vết máu nơi khóe môi, sâu trong ánh mắt sắc bén lóe lên sát khí, rồi hắn rút thân cây lên, đôi cánh sau lưng đập mạnh, thân hình bỗng vụt biến mất.
Còn ở phía xa, Vương Diêm cũng đã đứng vững lại được, tóc hắn bị rũ ra, ánh mắt có phần kinh ngạc. Rõ ràng hắn không thể tưởng được Lâm Động lại đỡ được chiêu của mình. Thực lực hai bên cách nhau tận ba tầng cấp Niết Bàn Cảnh a! Đại Hoang Vu Kinh thật sự mạnh vậy sao?
Nhưng Vương Diêm cũng không nghĩ sâu hơn, vì ngay sau đó thân hình hắn nhanh chóng dịch khỏi vị trí.
Rầm!
Đúng vào lúc ấy, thân cây màu đen đem theo kình phong cuồng bạo giáng xuống đúng chỗ hắn vừa đứng, một đường rãnh lan nhanh về phía Vương Diêm, những tảng đá được bao phủ bởi nguyên lực bắn như mưa về phía hắn.
Ầm ầm ầm!
Vương Diêm ở trên không trung, trọng kiếm vung lên, kiếm khí sắc bén chém nát hết những hòn đá bay tới.
Khi kiếm khí hắn vừa dừng lại thì thân ảnh quỷ mị đó xuất hiện trước mặt hắn, quyền phong hung hãn tung thẳng ngực Vương Diêm.
Thấy công kích liên tiếp không nghỉ của Lâm Động, trong mắt Vương Diêm lóe lên hung quang, lần này hắn không tránh nữa, mà tung cước lên!
Phong cách chiến đấu của hắn vốn là hung hãn, trước nay hắn chỉ gây áp lực với kẻ khác, không ngờ cũng có lúc bị đối phương dùng cách tương tự ép hắn thối lui.
Ầm ầm!
Những đòn quyền cước mang sức mạnh hung hãn đánh lên cơ thể đối phương, cả hai cùng hự một tiếng rồi cùng rơi xuống đất, loạng choạng lùi về sau.
Hai bên giao đấu quyền cước đều không hề có ý phòng thủ, phong cách đánh liều mạng thế này khiến không ít người da đầu tê dại.
Phụt!
Lâm Động hộc máu, bàn tay hơi run rẩy, ánh mắt lạnh băng nhìn Vương Diêm. Khi hắn đấm lên người Vương Diêm dường như có thứ gì đó hóa giải năng lượng của hắn mất một nửa!
– Lâm Động, ngươi không thắng nổi ta đâu!
Vương Diêm quệt máu trên mặt cười nhạt, rồi thân hình hắn khẽ động, một đạo kim quang nhàn nhạt hiện lên biến thành một lớp vật chất như bằng giáp bao phủ lấy toàn thân hắn.
– Với thực lực Lục Nguyên Niết Bàn mà ngươi có thể đánh với ta thành thế này đúng là không tệ, nhưng Lục Nguyên và Cửu Nguyên dù sao khoảng cách cũng quá lớn. Ta đã sơ bộ có Nguyên thần, đủ để ngưng tụ Nguyên Thần Lực thành Nguyên Thần Giáp, công kích của ngươi không phá được nó đâu!
– Nguyên Thần Giáp?
Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ, chẳng trách mà hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc, thì ra là Nguyên Thần Lực. Thứ đó ít nhất phải là Thất Nguyên Niết Bàn mới có thể sinh ra, nhưng có rồi cũng chưa chắc đã ngưng tụ được thành Nguyên thần. Người như Vương Diêm có lẽ cũng chưa đạt được tới mức đó, nhưng rõ ràng hắn đã hình thành được Nguyên Thần Giáp, lực phòng ngự của nó vô cùng lớn!
Ánh mắt Lâm Động khẽ động, bàn chân bỗng giẫm xuống đất, thân hình lao vút tới.
– Cứng đầu ngoan cố!
Thấy Lâm Động vẫn xông tới, hung quang lóe lên trong mắt Vương Diêm, trọng kiếm đâm ra.
Keng!
Thân cây và trọng kiếm đập manh lên nhau, bàn tay Lâm Động bỗng đẩy mạnh, cành lá trên thân cây móc vào thanh kiếm kéo theo nó tuột khỏi tay cả hai người.
Xoẹt!
Đánh bay được vũ khí trong tay đối phương, Lâm Động bỗng chốc áp sát Vương Diêm, chưởng phong hung hãn tung ra.
Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan nhìn thấy vậy không kìm được kêu lên, tuy bọn họ biết nhục thể của Lâm Động rất cứng cáp, nhưng Vương Diêm hiện giờ có Nguyên Thần Giáp, mất vũ khí Lâm Động sao có thể phá được?
– Ngu xuẩn!
Vương Diêm thấy Lâm Động áp sát, ánh mắt lạnh băng, hắn có Nguyên Thần Giáp, đòn tấn công bình thường của Lâm Động căn bản không thể tạo ra tổn thương gì cho hắn. Ngược lại hắn thì có thể một chưởng khiến Lâm Động xuất hiện thương thế.
Binh!
Vương Diêm tung chưởng đánh lên ngực Lâm Động, kình phong cuồng bạo khiến Lâm Động cảm giác cổ họng bỗng tràn mùi máu tanh, nhưng hắn vẫn mặc kệ, gương mặt dính đầy máu tươi khiến hắn trở nên vô cùng hung hăng, cuối cùng bàn tay hắn cũng rơi lên người Vương Diêm.
Xoẹt xoẹt!
Vào khoảnh khắc ấy, Vương Diêm bỗng nhìn thấy khóe miệng Lâm Động nhếch lên thành đường cong quỷ dị, rồi nơi bàn tay Lâm Động, một vòng sáng kim sắc to cỡ bàn tay xuất hiện!
– Đây là Nguyên Thần Khí?Nguồn truyện audio
Vào lúc ấy, trên gương mặt vốn lạnh lùng vô cảm của Vương Diêm đã xuất hiện sự kinh hãi.