Vũ Động Càn Khôn
Tập 143 [ chương 716 đến 720 ]
❮ sautiếp ❯Chương 716 : Kịch chiến
Ầm!
Kình phong cuồng bạo dưới nắm đấm của Thanh Diệp biến thành hình xoáy ốc, tiếng gió chói tai vang lên, ngay không khí cũng trở nên biến dạng.
Thanh Diệp vừa ra tay là thể hiện ngay thực lực bất phàm, công kích này vượt xa Hoắc Chân của Hồng Nhai Động lúc trước!
Quyền kình mạnh mẽ ngày một gần hơn, thanh quang lấp lánh tràn ra từ trong người Lâm Động rồi nhanh chóng biến thành tấm lá chắn bằng vảy màu xanh.
Keng!
Nắm đấm của Thanh Diệp đấm thẳng lên tấm lá chắn, sức mạnh cuồng bạo bùng phát đánh lui tấm lá chắn, nhanh chóng tiếp cận Lâm Động!
Uỳnh!
Nhưng khi chỉ còn cách Lâm Động vài thước, tấm lá chắn bỗng đứng yên, chặn đứng sức mạnh cuồng bạo của Thanh Diệp.
Thấy vậy, ánh mắt Thanh Diệp lóe hàn quang, kình lực từ lòng bàn tay bắn ra như mũi tên sắc nhọn xuyên thủng lá chắn, lao thẳng về phía Lâm Động với tốc độ khiến người khác không kịp trở tay.
Đột nhiên một cái Long thủ chợt lạnh lùng đưa ra trước mặt Lâm Động, chặn đứng luồng kình phong kia.
Long thủ một lần nữa xuất hiện nhưng Lâm Động không hề có ý chậm trễ, hắn bước chân ra, tung ra bàn tay như Long trảo, những ngón tay tựa những mũi đao sắc bén xé tan không khí tấn công thẳng tới Thanh Diệp!
– Hừ!
Thanh Diệp nhìn Lâm Động không chút sợ hãi, cổ họng phát ra một tiếng hừ trầm đục, thủ ấn biến hóa nhanh như chớp, một luồng sức mạnh màu vàng đậm bỗng trào dâng.
– Ta biết ngươi tu luyện một môn vũ kỹ luyện thể cao thâm, nhưng không biết so với đệ nhất vũ kỹ luyện thể của Địa Điện bọn ta thì thế nào?
Nguyên lực màu vàng thẫm càng ngày càng đậm đặc di chuyển qua các lỗ chân lông trên toàn thân Thanh Diệp, ngay sau đó, bề mặt da của hắn biến thành màu vàng như đại địa, vững vàng và chắc nịch!
– Địa Nguyên Huyền Thể!
Âm thanh trầm đục vang ra từ miệng Thanh Diệp, toàn thân hắn nhanh chóng biến thành màu vàng thẫm nhìn giống như người làm bằng bùn đất vậy. Từ cơ thể hắn phát ra một luồng sức mạnh hung hãn như ẩn như hiện.
Ngay khi thân thể Thanh Diệp thay đổi, hắn cũng bước ra, mười ngón tay biến thành mười cái bóng mạnh mẽ lao thẳng vào Long trảo của Lâm Động.
Ầm ầm ầm!
Kình phong và những tiếng nổ kéo dài liên miên bất tận tại nơi giao đấu. Vô số kình khí mạnh mẽ bắn ra tạo thành hàng trăm lỗ lớn nhỏ như tổ ong.
Mọi người xung quanh nhìn trận đấu với ánh mắt cuồng nhiệt, kình khí phát ra từ đó khiến nhiều người cũng phải run rẩy. Bọn họ biết nếu đổi là mình dù có toàn lực phòng ngự thì cũng bị bắn cho thủng lỗ chỗ trên người rồi!
– Không ngờ Thanh Diệp tu luyện được cả Địa Nguyên Huyền Thể, vũ kỹ luyện thể mạnh nhất Địa Điện!
Chỗ Hoang Điện, sắc mặt bọn Bàng Thống ngưng trọng nhìn cuộc giao đấu ác liệt, không kìm được nói.
– Tuy Lâm Động rất mạnh, nhưng giờ Thanh Diệp đã dùng Địa Nguyên Huyền Thể, có lẽ ưu thế của Lâm Động giảm đi nhiều!
Tưởng Hạo trầm giọng nói.
– Trận đấu này không dễ dàng đâu. Danh tiếng đệ nhất Địa Điện của Thanh Diệp quả nhiên danh bất hư truyền. Lâm Động sư đệ gặp đối thủ thật sự rồi!
Long quyền và nắm đấm màu vàng thẫm kia lại tiếp tục đâm vào nhau.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên tạo ra một làn sóng kình phong nhìn được bằng mắt thường lan tỏa ra khắp nơi. Cả mặt đất nhanh chóng bị nứt ra thành vô số rãnh lớn.
Hai thân ảnh gần như đồng thời bị cuồng phong cuồng bạo đánh bật ra sau vài bước. Mỗi bước đi đều để lại trên mặt đất những vết lún sâu, không khí phía sau cũng bị chấn động phát ra những tiếng nổ trầm đục.
Hai người trao đổi chiêu thức chỉ trong chớp nhoáng, nhưng về mức độ hung hãn, những người có nhãn lực một chút đều nhận ra, chỉ cần một trong hai người có bất cứ sự sơ suất nhỏ nào là lập tức sẽ bị đối phương nắm được sơ hở và ra chiêu quyết định thắng bại. Vốn dĩ cuộc chiến giữa các cường giả được quyết định chỉ trong nháy mắt!
Thanh Diệp liếm môi, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng. Vừa rồi hai người dường như không phân thắng bại. Phải biết là thực lực thật sự của Lâm Động chỉ là Lục Nguyên Niết Bàn, khoảng cách với hắn quá lớn, nhưng khi giao đấu trực diện, Lâm Động vẫn không hề yếu thế. Bản lĩnh này, dù là Thanh Diệp cũng phải thừa nhận Lâm Động khó đối phó!
Nếu Lâm Động có thực lực tương đương với hắn thì có lẽ hắn sẽ có rất ít khả năng chiến thắng. Nhưng đáng tiếc thế gian này vốn không có sự công bằng tuyệt đối.
– Phù!
Một luồng khí tức màu vàng thẫm phả ra từ miệng Thanh Diệp, gương mặt biến thành màu vàng do thi triển vũ kỹ luyện thể lúc này được bao quanh bởi ánh sáng vàng sẫm, thủ ấn biến hóa nhanh chóng, rồi hắn bỗng cúi người đập bàn tay xuống mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bên dưới mặt đất như có một làn sóng cuồng bạo ngưng tụ, tựa như có một con địa thú hung mãnh đang tiềm phục.
– Đây là…
Ở quanh đó, vô số ánh mắt đầy kinh hãi nhìn đài thi đấu rung chuyển dữ dội, một số người rõ ràng không lạ gì với điều này, hét lên:
– Địa Tâm Thiên Nguyên Thủ?
– Đây chính là vũ kỹ công kích mạnh nhất ngoài Địa Hoàng Kinh của Địa Điện. Không ngờ Thanh Diệp sư huynh cũng tu luyện được nó rồi! Không hổ là người có thiên phú chỉ sau Tiếu Tiếu Đại sư tỷ. Lần này e là Lâm Động gặo nguy hiểm rồi!
– Cũng khó nói lắm, Lâm Động còn chưa thi triển Đại Hoang Vu Kinh mà, giờ kết luận vẫn còn hơi sớm!
– Cũng phải!
Những tiếng rì rầm bàn tán bắt đầu lan ra trên đỉnh núi, trận tỷ thí của Lâm Động và Thanh Diệp đã trở thành tâm điểm chú ý nhất của cả khu vực.
Lâm Động cũng cảm nhận được làn sóng sức mạnh cuồng bạo từ dưới đất, ánh mắt ngưng trọng rồi thân hình bay lên không trung.
Thanh Diệp thấy vậy, khóe miếng nhếch lên, bàn tay chạm mặt đất của hắn bỗng nắm lại.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển điên cuồng, nơi mặt đất Lâm Động vừa đứng nhanh chóng nổ tung, đất đá bắn ra, năng lượng màu vàng sẫm đem chỗ đất đá tụ lại biến thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay ấy thò ra từ lòng đất tựa móng vuốt của ác ma, vừa xuất hiện là đem theo luồng gió tanh ập tới Lâm Động.
Ánh mắt Lâm Động ngưng trọng nhìn bàn tay khổng lồ đang lao tới, nhanh chóng lùi về sau, nhưng bàn tay với khí thế cuồng bạo đó vẫn đuổi theo không rời!
Trên không trung, Lâm Động tựa như một chú chim nhỏ không ngừng bay lượn tránh né bàn tay khổng lồ, thỉnh thoảng lúc suýt gặp nguy khiến không ít người phải kêu lên.
– Để xem ngươi trốn được đến bao giờ?
Thanh Diệp thấy vậy, hàn quang lóe lên trong mắt, từ bàn tay khổng lồ kia, mấy chục chùm sáng vàng bắn ra chặn đứng đường lui của Lâm Động!
Trên không trung, thân hình Lâm Động bỗng ngừng lại, hắn nhìn bàn tay khổng lồ đang lao lên như dã thú, giữa trán hắn tách ra một rãnh màu xám, Hoang Vu Yêu Nhãn được gọi ra!
Uỳnh!
Yêu Nhãn xuất hiện, ánh sáng xám bùng phát, gần như trong thời gian cực ngắn lan tỏa khắp không gian. Không gian sau lưng Lâm Động biến dạng, một con Hoang Thú khổng lồ đem theo khí tức từ thời Viễn Cổ dần xuất hiện.
– Hoang Vu Yêu Nhãn, Lâm Động sư huynh đã tu luyện được đến mức triệu hồi được Hoang Linh rồi!
Nhìn con Hoang Thú khổng lồ, những đệ tử Hoang Điện không lạ gì nó lập tức kêu lên, gương mặt đầy kích động và phấn khích!
Lâm Động đứng trên đầu Hoang Thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay khổng lồ, con mắt duy nhất đang nhắm chặt của Hoang Thú dần mở ra, nguyên lực trong thiên địa bỗng nhiên sôi sục!
Phía dưới, Vương Diêm đã kết thúc tỷ thí nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng mở mắt ra, trong ánh mắt không một chút biểu tình đó hiện lên sự kinh ngạc.
– Tu luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhãn sao?
Chương 717 : Địa Long Phong Thần Ấn
Uỳnh!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên như sấm rền trong không trung. Ngay sau đó bầu trời như tối đen lại, ánh sáng xám và vàng với một sức mạnh khủng bố bùng nổ che phủ cả bầu trời.
Trên đỉnh núi, tất cả đệ tử Đạo Tông đều kinh hãi nhìn luồng năng lượng lan tỏa trong không trung. Cuộc đọ sức này quả nhiên là kinh người!
Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan nhìn lên bầu trời với ánh mắt nặng nề, rõ ràng trận đấu giữa Thanh Diệp và Lâm Động đã vượt ngoài mức tưởng tượng của bọn họ.
– Không hổ là Hoang Vu Yêu Nhãn!
Vương Diêm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mang hai màu sắc khác nhau, đôi mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm nói.
Bùm!
Khi Vương Diêm vừa dứt lời thì sự giằng co trên bầu trời bị phá vỡ. Ánh sáng màu xám xâm thực với sức phá hoại cực kỳ khủng bố, bàn tay khổng lồ màu vàng thì bắt đầu xuất hiện những đường nứt vỡ, cuối cùng bùm một tiếng nổ tan thành khói bụi.
Xoẹt xoẹt!
Bàn tay khổng lồ nổ tung, cột ánh sáng màu xám cũng phân tách ra rồi bắn như vũ bão về phía Thanh Diệp.
Thanh Diệp thấy bàn tay khổng lồ của mình bị Hoang Vu Yêu Nhãn phá hủy, sắc mặt có phần khó coi, chân giẫm mạnh xuống đất, nguyên lực màu vàng sẫm cuộn trào từ trong cơ thể rồi hình thành nên một tấm lá chắn vững chắc phía trên hắn.
Phụt phụt!
Chùm sáng xám bắn lên tấm lá chắn tạo nên hàng trăm lỗ thủng, nhưng khó lòng phá tan nó. Rõ ràng dù có Hoang Vu Yêu Nhãn nhưng Lâm Động cũng chỉ chiếm được ưu thế một chút, nhưng vẫn chưa thể làm khó được Thanh Diệp.
Dù thế nào thì Thanh Diệp là người đứng đầu Địa Điện, cũng không phải nhân vật tầm thường, Lâm Động muốn thắng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Màu vàng và xám mù mịt trời dần tan đi, con Hoang Thú xuất hiện khi Lâm Động thi triển công kích ban nãy cũng đã biến mất.
Lâm Động cúi đầu nhìn Thanh Diệp nhờ có tấm lá chắn nên không có thương thế gì lớn, lông mày nhíu lại, hiển nhiên Lâm Động không ngờ Thanh Diệp lại khó đối phó đến vậy.
Soạt soạt!
Tấm lá chắn biến thành cát vàng bay đi trước mặt Thanh Diệp, hắn cũng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động với ánh mắt sắc bén. Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó trước sự chú ý của tất cả mọi người Thanh Diệp hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.
Hai bàn tay lộ ra khỏi tay áo Thanh Diệp, mười ngón tay khẽ điểm, máu tươi thấm ra từ đầu ngón tay vẽ nên rất nhiều đường phù văn kỳ dị. Chỗ phù văn ấy tản ra, rơi xuống đất rồi biến mất một cách quỷ dị.
– Thanh Diệp sắp dùng Địa Hoàng Kinh rồi!
Ứng Hoan Hoan vẫn quan sát mọi cử động của Thanh Diệp, lông mày khẽ nhướng lên, khẽ nói.
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh nghe thế lập tức thấy căng thẳng. Nàng biết Địa Hoàng Kinh là thủ đoạn mạnh nhất của Thanh Diệp. Giờ hắn dùng đến nó rõ ràng là muốn quyết định thắng thua rồi!
Sau hành động kỳ lạ của Thanh Diệp, sự náo động dần giảm bớt, mọi người dường như đoán ra được điều gì, ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt. Tứ Đại Kỳ Kinh của Đạo Tông gần như là thứ vũ kỹ mà mọi đệ tử nằm mơ cũng muốn có, nhưng những người tu luyện thành công thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến uy lực của nó rốt cuộc là đến mức nào!
Sau khi rất nhiều đạo phù văn huyết sắc biến mất trong lòng đất, cả đài thi đấu bỗng bốc lên những tia quang mang đỏ rực, bên dưới mặt đất như có tia lôi điện lóe lên.
Trên không trung, Lâm Động nhíu mày nhìn mặt đất kỳ dị, mắt lóe sáng, ngón tay cong lại bắn ra một chùm kình phong về phía Thanh Diệp.
Phụt!
Nhưng khi kình phong còn cách Thanh Diệp khoảng vài trượng, một tia sáng vàng sẫm hòa lẫn màu đỏ chói xuất hiện quanh người Thanh Diệp dễ dàng chặn đứng kình phong.
– Lâm Động, đúng là ngươi có thiên phú đáng kinh ngạc, nếu để ngươi tiếp tục ở Đạo Tông một hai năm nữa có lẽ chẳng ai áp chế được ngươi, có điều không phải bây giờ!
Mười ngón tay nhuốm máu của Thanh Diệp buông thõng, ánh mắt nhìn lên trên, trong đồng tử có ánh sáng vàng sẫm chuyển động, gương mặt đầy kiêu ngạo. Hắn rất có lòng tin vào Địa Hoàng Kinh!
– Lần này có lẽ ngươi phải dừng lại một bước rồi!
Gương mặt Thanh Diệp ánh lên vẻ dữ dằn, mười ngón tay biến ra vô số ấn pháp khiến người ta phải hoa mắt, rồi mặt đất rung chuyển dữ dội như có địa chấn.
– Địa Hoàng Kinh, Địa Long Phong Thần Ấn!
Giọng nói khàn đặc vang lên từ miệng Thanh Diệp, ấn pháp lúc này bỗng ngừng lại.
Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được ở sâu trong lòng đất dường như có thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh, và nó bắt nguồn từ chỗ Thanh Diệp đang ngồi.
Lâm Động nheo mắt nhìn mặt đất bên dưới, dựa vào tinh thần lực, hắn cảm nhận được bên trong lòng đất có một luồng năng lượng dồi dào tụ lại từ bốn phương tám hướng.
– Đây là sức mạnh của Địa Hoàng Kinh sao?
Lâm Động khẽ thở ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng.
Vút!
Vào khoảnh khắc Lâm Động thở ra, mặt đất bên dưới bỗng tách ra, mười mấy đạo bùn đất màu vàng sẫm hòa lẫn với màu đỏ của máu phun ra như nham thạch, đan xen vào nhau trên không trung. Chúng lượn quanh Lâm Động như mười mấy con Địa Long, sắc mạnh đáng sợ phong tỏa mọi đường lui của Lâm Động.
– Phong ấn!
Ánh mắt Thanh Diệp càng trở nên sắc lạnh, thủ ấn biến hóa, rồi mười mấy con Địa Long kia lao thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động thấy vậy, lập tức vận nguyên lực, thế nhưng khi hắn tưởng đám Địa Long kia sắp tấn công mình thì bỗng chúng lại đâm vào nhau.
Bùm bùm!
Âm thanh trầm đục vang lên, sự kinh ngạc trong mắt Lâm Động chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi hắn nhìn thấy ánh sáng vàng đem theo đất đá ngưng tụ lại biến thành một quả cầu khổng lồ bao bọc quanh người hắn.
Khi quả cầu đó hình thành, bề mặt nó ngưng tụ huyết quang, biến thành vô số phù văn kỳ dị. Chúng phát ra thứ năng lượng cổ quái không ngừng xâm thực nguyên lực của Lâm Động.
Không gian bỗng im lặng như tờ, mọi người kinh hãi nhìn Lâm Động bị bọc trong quả cầu đất khổng lồ. Bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng đáng sợ phát ra từ quả cầu ấy, đó dường như là một loại phong ấn, nếu rơi vào đó thì có cánh cũng khó thoát được!
– Lâm Động, ngươi thua rồi, rơi vào Địa Long Phong Thần Ấn thì nguyên lực của ngươi sẽ mất tác dụng. Mất đi nguyên lực, ngươi căn bản không thể phá được phong ấn này!
Thanh Diệp ngẩng lên, nói.
Thanh Diệp vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tiềng ồ không ngoài dự đoán. Sắc mặt đệ tử Hoang Điện đều vô cùng khó coi. Lẽ nào kết thúc rồi sao?
Sắc mặt bọn Bàng Thống, Tưởng Hạo ngưng trọng, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng bọn họ không hoảng loạn như các đệ tử khác.
– Địa Long Phong Thần Ấn đúng là rất khó đối phó, nếu bị rơi vào đó, nguyên lực hiển nhiên sẽ mất đi tác dụng, với nhiều người mà nói đúng là mọc cánh cũng không thoát được. Lần này Lâm Động bất cẩn rồi, lúc này e là cũng không có cơ hội thi triển Đại Hoang Vu Kinh nữa!
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, rồi nở nụ cười bất lực, bình thường hắn thận trọng là vậy, sao lúc này lại mắc sai lầm như thế?
Các đó không xa, ánh mắt Vương Diêm cũng nhìn chăm chăm vào quả cấu đất có huyết phù đằng kia. Một lát sau hắn bỗng ngồi thẳng người lên, trong đôi mắt không một chút biểu tình bỗng ngưng tụ ánh sáng sắc bén như mắt chim ưng.
Đó là động tác chỉ xuất hiện khi hắn cảm thấy nguy hiểm!
Bị phong bế trong quả cầu đất, Lâm Động từ từ nhắm mắt lại, nguyên lực trong cơ thể lúc này cũng chuyển động chậm lại, chắc là vì phong ấn áp chế.
– Sức mạnh của ta… không chỉ có nguyên lực!
Lâm Động từ từ nắm tay lại, một giọng nói như tự nói với chính mình vang lên, bề mặt cơ thể hắn tỏa ra thanh quang đậm đặc, Thiên Long Khí trong đan điền bỗng bùng nổ, cuối cùng tràn vào tứ chi bách hài của hắn!
Tiếng Long ngâm vang dội bỗng vang lên trong người Lâm Động.
Xoẹt!
Trong không gian tối tăm trong quả cầu, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Động bỗng mở ra, đồng tử lúc này đã biến thành màu xanh, sâu trong mắt dường như có bóng con Thanh Long đang chuyển động!
Lúc này, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Lâm Động đã được tiến hóa một bước!
Chương 718 : Long dực
Trên đỉnh núi, vô số ánh mặt tập trung trên bầu trời, ở đó một quả cầu đất khổng lồ có huyết phù đang lơ lửng, từng đợt sóng năng lượng khủng bố không ngừng tỏa ra khiến người ta phải rùng mình.
Xung quanh đài thi đấu vô cùng yên tĩnh, không ít người nhìn nhau, với cảnh tượng trước mắt thì hình như Lâm Động thua rồi thì phải?
– Lâm Động sư đệ, nếu ngươi nhận thua thì ta sẽ thả ngươi ra. Còn ngoan cố cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, ngược lại còn không tốt với ngươi đâu!
Thanh Diệp nhìn quả cầu đất, giọng nói bình thản vang lên.
Thế nhưng khi Thanh Diệp dứt lời, bên trong quả cầu vẫn yên lặng không một động tĩnh.
– Nếu đã vậy thì đừng trách ta ép ngươi nhận thua!
Ánh mắt Thanh Diệp hơi tối sầm lại, hắn đưa bàn tay ra, nhưng khi hắn đang chuẩn bị nắm lại thì quả cầu bỗng rung lên dữ dội, một tiếng động trầm đục vang ra từ bên trong!
Biến cố đột ngột này khiến Thanh Diệp cau mày, lạnh lùng nói:
– Đến lúc này vẫn không chịu nhận thua sao?
Bùm!
Lại một tiếng động nữa, bề mặt quả cầu dường như có chỗ lồi ra.
Sắc mặt Thanh Diệp tối sầm lại, không biết vì sao hắn lại có cảm giác bất an. Rồi hắn bước chân ra, bàn tay giơ về phía quả cầu đất rồi nắm chặt lại!
Uỳnh uỳnh!
Cùng với cái nắm tay đó, phù văn huyết sắc trên quả cầu bỗng lan ra như mạng nhện. Vô số tia máu bao phủ quanh quả cầu như tấm lưới chắc chắn.
Rắc rắc rắc!
Nhưng khi Thanh Diệp vừa hoàn thành xong bước đó thì bên trong quả cầu phát ra những tiếng trầm đục, không chỉ không yếu đi mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn. Âm thanh này có ma lực khiến tim ai cũng phải đập dồn dập, sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt Thanh Diệp cũng tối sầm lại, hiển nhiên sự việc đã vượt khỏi sự dự liệu của hắn.
– Có gì đó không đúng!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu ngưng trọng nhìn quả cầu huyết phù đang không ngừng rung chuyển, trong giọng nói có chút kinh ngạc.
Ứng Hoan Hoan cũng cảm thấy tình hình không bình thường, đôi mắt to đầy căng thẳng nhìn lên bầu trời.
Rầm rầm!
Âm thanh trầm đục trong quả cầu ngày một nhiều hơn, khiến cả quả cầu rung lên dữ dội. Phù văn huyết sắc cũng bị tiêu biến một phần sau từng đợt rung chuyển.
Dị biến đó ngày càng có nhiều người nhận ra, rồi những tiếng xôn xao dần lan tỏa, không ít người đứng cả lên nhìn sự thay đổi đó đầy kinh ngạc.
Rầm!
Lại một tiếng va đập mạnh mẽ khác, lúc này một số người đã nhìn thấy quả cầu xuất hiện một vết nứt.
– Địa Long Phong Thần Ấn của Thanh Diệp sư huynh không chặn được Lâm Động!
Nhìn thấy vết nứt ấy, ánh mắt một vài đệ tử hiện lên vẻ kinh hãi. Bọn họ không thể ngờ Lâm Động bị áp chế nguyên lực mà vẫn có thể đột phá Địa Long Phong Thần Ấn của Thanh Diệp!
Sắc mặt Thanh Diệp lúc này vô cùng xấu, thủ ấn nhanh chóng biến đổi nhằm tăng cường phong ấn.
Răng rắc!
Nhưng hiệu quả của nó không lớn, dần dần những vết nứt nhanh chóng lan ra rồi bao phủ khắp bề mặt quả cầu, nhìn có vẻ như sắp vỡ đến nơi.
Vụt!
Đường nứt nhanh chóng lan tỏa, cuối cùng có thanh quang bắn ra từ những khe hở đó, cả quả cầu như một con nhím với những chiếc gai nhọn màu xanh.
– Phong ấn sắp vỡ rồi!
Thấy vậy, khóe mặt không ít người đều co giật một trận, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngay khi những tiếng kêu thất thanh đó lan truyền ra, thanh quang bỗng bắn ra ngày một nhiều, cuối cùng phun trào tựa ngọn núi lửa bị kìm nén đã lâu!
Uỳnh!
Âm thanh như sấm rền vang khắp bầu trời, rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy quả cầu có huyết phù đã nổ tan tành.
Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi ngập tràn thanh quang, ở đó có một thân ảnh đang phiêu phù, khi thanh quang dần tan đi, thân ảnh đó cũng dần xuất hiện trước mắt mọi người…
Khi thân ảnh hoàn toàn xuất hiện, cả đỉnh núi đều đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh!
Trên không trung, thanh quang ngưng tụ, một bóng người to gấp đôi lúc trước chầm chậm bước ra. Đó chính là Lâm Động vừa phá vỡ phong ấn, chỉ có điều lúc này, ngoài hai Long thủ gây chú ý ra, bề mặt thân thể hắn cũng được bao phủ bởi một lớp vảy xanh, nhìn giống một lớp lân giáp vậy. Đương nhiên điều thu hút chú ý nhất là đôi Long dực màu xanh khổng lồ phía sau lưng hắn!
Đôi Long dực này lớn cỡ vài trượng, bên trên phủ đầy vảy xanh, viền cánh còn có những chiếc gai nhọn chĩa ra lấp lánh ánh hàn quang.
Đôi cánh khẽ đập là có thể tạo ra từng luồng kình phong cùng những tiếng gió vù vù không ngừng.
Lâm Động lúc này chỉ có thể hình dung là uy mãnh hung hãn. Đôi cánh của Thanh Long dang ra tạo cảm giác như Long thú thời Viễn Cổ quay trở về vậy.
Lâm Động đã tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết trong một thời gian không ngắn, cùng với thực lực và nhục thể được tăng cường, Thiên Long Khí mà hắn hấp thụ và có thể chịu được đã ngày một hùng hồn hơn, điều này cũng khiến ngày càng có nhiều bộ phận cơ thể được long hóa. Đến giờ đã xuất hiện Long dực, với Lâm Động mà nói đúng là đại hỉ sự!
Thanh Diệp nhìn Lâm Động, lúc này thể hình đã to ra gấp đôi, ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng, sự thay đổi này khiến hắn có cảm giác mất kiểm soát. Hắn không thể ngờ khi mình đã thi triểu sát chiêu như vậy mà vẫn không thể kích bại Lâm Động!
Lúc này, sắc mặt Lâm Động đang thay đổi bất định, Lâm Động trên bầu trời cúi đầu xuống, đôi mắt bao phủ bởi thanh quang khóa chặt lấy Thanh Diệp.
Soạt!
Đôi Long dực sau lưng Lâm Động khẽ động, trên không trung còn lại một đạo tàn ảnh, còn hắn thì bỗng biến mất.
– Nhanh thật!
Đồng tử Thanh Diệp co rút lại, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn không thể biết được đường đi của Lâm Động thế nào, tốc độ của hắn đã nhanh hơn trước không chỉ một bậc!
Nhưng Thanh Diệp cũng là người có kinh nghiệm phong phú, ngay sau đó hắn cảm nhận được một luồng năng lượng dao động rất nhỏ từ bên trái. Thủ ấn biến hóa, nguyên lực hùng hồn trào dâng biến thành một tấm lá chắn vô cùng chắc chắn.
Tấm lá chắn vừa được hình thành thì khóe mắt Thanh Diệp nhìn thấy một cái bóng xuất hiện. Nhưng khi hắn vừa thở phào thì thấy gương mặt Lâm Động nhếch lên, rồi lại biết mất.
Đúng vào lúc Lâm Động biến mất, Thanh Diệp nhìn thấy một cú đấm được bọc bởi long lân cùng với kình phong cuồng bạo từ một góc độ khác tấn công thẳng về phía hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, Lâm Động đã dùng tốc độ kinh người chuyển hướng tấn công khiến tầng phòng ngự của Thanh Diệp mất tác dụng!
– Địa Hoàng Giáp!
Thế nhưng khi nắm đấm Lâm Động rơi lên người Thanh Diệp thì từ trong cơ thể hắn tràn ra ánh sáng vàng tạo thành một tấm giáp tạo hình cổ xưa, trên đó là luồng năng lượng hùng hồn, là một món Linh bảo Thiên cấp!
Rầm!
Long quyền của Lâm Động đánh thẳng lên tấm giáp, âm thanh trầm đục vang ra, rồi mặt đất lập tức lan tỏa vô số những đường nứt vỡ.
Sức mạnh đáng sợ đè nặng lên người Thanh Diệp, dù có Địa Hoàng Giáp bảo hộ nhưng hắn vẫn bị Lâm Động đánh lui mười mấy bước, cổ họng vang lên tiếng rên trầm.
– Địa Tâm Thiên Nguyên Thủ!
Sắc mặt Thanh Diệp đỏ au, hai tay hắn bỗng ấn xuống đất, một bàn tay bằng đất khổng lồ nhô lên từ trong lòng đất đem theo kình phong hung hãn đập về phía Lâm Động.
Lâm Động nhìn bàn tay ngày một tới gần nhưng không hề tránh né, bàn chân chạm đất, thân hình bay thẳng tới. Đúng vào khoảnh khắc tiếp xúc, chân phải hắn bỗng nhanh chóng phình to biến thành một cái Long cước đá văng ra.
Ngay lúc ấy, mặt đất phía dưới lập tức tách ra thành hơn chục cái rãnh sâu hoắm.
Long cước của Lâm Động đem theo thanh quang vung về phía bàn tay khổng lồ kia. Một luồng năng lượng khủng bố bùng phát đánh tan bàn tay đất đó đi.
Thấy vậy sắc mặt Thanh Diệp kịch biến, vội vàng lùi về phía sau.
Xoẹt!
Thế nhưng khi hắn vừa rút lui thì Lâm Động đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, Long cước vẽ nên một đạo tàn ảnh rồi rơi thẳng lên người Thanh Diệp.
Ầm!
Trước bao ánh mắt chăm chú, thân thể Thanh Diệp bay ngược ra sau, Địa Hoàng Giáp trên người sau khi lấp lánh mấy cái thì biến mất hoàn toàn.
Ầm!
Cuối cùng Thanh Diệp rơi xuống đài, âm thanh khi hắn rơi xuống bên ngoài khu vực đài đấu khiến khóe mắt không ít người phải co giật, còn bản thân hắn thì vẻ mặt cũng không thể tin nổi!
Ra khỏi sân đấu, thất bại!
Phương thức chiến đấu dứt khoát nhanh gọn, chỉ trong vài lượt đã hóa giải lớp phòng ngự và công kích của Thanh Diệp!
Trên đỉnh núi lúc này khá yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đang tập trung lên thân ảnh phía trên đài, ánh mắt đầy kính sợ, rồi ngay sau đó bùng nổ tiếng hoan hô.
Trận đấu giữa hai đệ tử đỉnh cao của hai điện cuối cùng đã phân thắng bại.
Chương 719 : Đánh giá cực cao
Tiếng hoan hô vang lên như sấm trên khắp đỉnh núi, thậm chí rất nhiều người từ mấy ngọn núi xung quanh cũng nhìn về phía này.
– Thật sự là kết cục ngoài sức tưởng tưởng. Không ngờ Lâm Động bị áp chế nguyên lực mà vẫn bạo phát được sức mạnh khủng bố như vậy!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu đầy kinh ngạc, nhìn thân ảnh đang dần thu lại thanh quang, khẽ nói.
– Muội nghe cha nói, hắn tu luyện một loại vũ kỹ luyện thể vô cùng lợi hại. Nhưng lần trước khi hắn thi triển không có uy lực mạnh thế này. Xem ra thời gian qua hắn cũng có những tăng tiến đáng kể!
Ứng Hoan Hoan chớp mắt nói.
– Thua trong tay Lâm Động, Thanh Diệp cũng không oan uổng. Nếu Lâm Động tiếp tục tu luyện ở Đạo Tông một hai năm nữa thì có lẽ hắn sẽ trở thành người đứng đầu trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông!
Ứng Tiếu Tiếu nói.
– Tỷ tỷ mới là mạnh nhất!
Ứng Hoan Hoan ôm lấy cánh tay Ứng Tiếu Tiếu, cười nói.
– Thôi đi, thiên phú của muội vốn rất tốt, đến cha cũng khen không tiếc lời, nếu muội chú tâm tu luyện một chút thì đã vượt qua tỷ lâu rồi!
Ứng Tiếu Tiếu trợn mắt, nói.
Có lẽ người khác không hiểu về Ứng Hoan Hoan, nhưng Ứng Tiếu Tiếu thì biết rất rõ, thiên phú của Hoan Hoan không hề kém nàng chút nào. Hơn nữa cộng với thiên phú về sóng âm, nếu Ứng Hoan Hoan thật sự nghiêm túc tu luyện thì tiềm lực của Ứng Hoan Hoan chỉ có thể hình dung bằng hai chữ khủng bố. Chỉ là nàng ta tính tình hiếu động, bình thường tu luyện chỉ làm qua loa cho có, nhưng dù vậy thực lực của Ứng Hoan Hoan ở trong Thiên Điện cũng thuộc hàng đầu rồi.
– Muội rất chăm chỉ mà!
Ứng Hoan Hoan lẩm bẩm nói.
Ứng Tiếu Tiếu lắc đầu bất lực, rồi nàng ngoảnh sang nhìn thân ảnh áo xám đang ngồi ở phía xa. Đôi mắt vốn sáng trong cũng hơi tối sầm lại, nụ cười trên môi cũng nhạt đi nhiều.
– Tỷ tỷ, nhất định tỷ sẽ thắng!
Cánh tay mềm mại mát rượi khẽ nắm lấy tay Ứng Tiếu Tiếu, nàng ngoảnh lại thì thấy nụ cười tinh nghịch đầy sự cổ vũ của muội muội.
Hai mắt Vương Diêm nhìn chăm chăm trên đài đấu. Đôi mắt vốn lạnh lùng lúc này ngưng tụ sự sắc lạnh. Ánh mắt hắn theo sát mọi cử động của Lâm Động, từ Lâm Động hắn cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm!
– Chẳng trách hắn có thể đấu với Diêu Linh lưỡng bại câu thương!
Vương Diêm lẩm bẩm, rồi hắn cụp mắt xuống. Qua trận đấu giữa Lâm Động và Thanh Diệp, hắn không phủ nhận sự kiệt xuất của Lâm Động, nhưng với hắn thì chưa có sức uy hiếp. Hôm nay, người duy nhất hắn cần chú ý chính là Ứng Tiếu Tiếu. Nhưng theo những gì hắn hiểu thì nàng ta không thể ngăn được hắn!
Tiếng hoan hô như sấm vẫn vang vọng trong không trung. Lúc này một vị Chấp sự bay ra, ánh mắt vẫn còn sự kinh ngạc nhìn Lâm Động, rồi nhìn Thanh Diệp đã rơi ngoài sàn đấu, sau đó cao giọng tuyên bố:
– Trận tỷ thí này, Lâm Động thắng!
Lời tuyên bố vừa dứt, tiếng hoan hô lại càng thêm vang dội, đặc biệt là đệ tử Hoang Điện, sắc mặt kích động đến đỏ au. Bao nhiêu năm rồi cuối cùng Hoang Điện cũng đánh bại được Địa Điện!
So với đệ tử Hoang Điện thì đệ tử Địa Điện có chút bất lực, không có gì để nói. Thanh Diệp thi triển cả Địa Hoàng Kinh mà vẫn không làm gì được Lâm Động, thua cũng không có gì oan ức cả.
Thanh Diệp ở dưới đài, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm Lâm Động bên trên kia, miệng khẽ nhích động nhưng không nói gì được, ủ rũ cúi đầu mặc cho hai đệ tử Địa Điện dìu về. Trận đấu này hắn đã dùng toàn lực nhưng không có được kết quả mong muốn, tuy buồn bực nhưng hắn không có gì không cam tâm cả, vì hắn biết dù có đánh lại thì kết quả vẫn vậy thôi!
Thanh quang trên người Lâm Động thu lại hết, nhìn Thanh Diệp đã quay về, hắn khẽ thở ra một hơi. Lực phong ấn của Địa Hoàng Kinh đúng là rất kỳ diệu, lúc nãy hắn cũng có chút bối rối, nhưng cũng may hắn có không ít thủ đoạn, cộng với Thiên Long Khí hắn hấp thụ được ngày một nhiều, từ đó uy lực của Thanh Thiên Hóa Long Quyết mới tăng mạnh.
Sự xuất hiện của Long dực với Lâm Động mà nói là một trợ lực rất lớn. Tốc độ đó dù là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cũng không thể sánh được. Như vậy sau này dù có gặp phải đối thủ không thể đối phó thì việc thoát thân cũng không phải vấn đề!
Thân hình Lâm Động khẽ động rồi bay về khu vực của mình trong ánh mắt sùng bái của các đệ tử Hoang Điện.
– Lâm Động sư đệ, làm tốt lắm!
Bọn Bàng Thống gần như lập tức vây lại. Lúc này dù là Bàng Thống trước nay luôn điềm tĩnh, trên gương mặt cũng hiện vẻ kích động. Hắn vỗ mạnh vai Lâm Động cười lớn.
Bọn Tưởng Hạo cũng gật gù, ánh mắt nhìn Lâm Động có sự khâm phục khó lòng che giấu. Trận đấu này của Lâm Động có thể coi là đã hoàn toàn thu phục các đại đệ tử thân truyền này.
Lâm Động cười nói chuyện với mọi người vài câu rồi ánh mắt không kìm được nhìn về thân ảnh áo xám cô đơn kia. Hắn biết trận đấu thu hút Điện Thí nhất chính là trận giữa Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm!
Một người là người mạnh nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi hiện giờ của Đạo Tông, người kia lại là đệ tử năm xưa đã có hung danh trên khắp Đông Huyền Vực. Mà lần này Vương Diêm đột ngột trở về cũng khiến Điện Thí trở nên kịch tính!
Hai người gần như là nhân vật đỉnh cao nhất trong đệ tử Đạo Tông, rốt cuộc ai mạnh hơn có lẽ đó là điều ai cũng muốn biết.
– E là cuộc chiến giữa hai người bọn họ sẽ là trận đấu ác liệt nhất Điện Thí!
Bàng Thống cũng nhìn về hướng Lâm Động nhìn, sắc mặt phức tạp thở dài nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Với tính cách của Ứng Tiếu Tiếu chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng nhường quyền chỉ huy cho Vương Diêm. Mà Vương Diêm cố chấp cũng chắc chắn sẽ tranh giành đến cùng. Nếu hai người gặp nhau, trận chiến còn khủng khiếp hơn nhiều so với trận giữa Lâm Động và Thanh Diệp!
Hơn nữa cao tầng Đạo Tông rất quan tâm đến cuộc So tài Tông phái sắp tới, nói ra thì trận đấu giữa hai người bọn họ mới là trận thu hút chú ý nhất của cả Đạo Tông.
Sự náo động do trận kịch chiến giữa Lâm Động và Thanh Diệp gây ra kéo dài một lúc mới dần tan. Tiếp đó có thêm một vài trận tỷ thí nữa, những người này đều là đại đệ tử thân truyền của Tứ Điện, thực lực rất giỏi, nhưng những trận chiến đó so với trận Lâm Động và Thanh Diệp thì hơi kém đặc sắc một chút. Vì thế dù tiếng huyên náo không ngừng vang lên nhưng không thể vang dội như trước.
Hơn nữa, tuy liên tục có những trận tỷ thí diễn ra, nhưng nhiều ánh mắt lại không kìm được nhìn về Vương Diêm và Ứng Tiếu Tiếu.
Thời gian trôi đi trong không khí quỷ dị đó, các trận đấu cùng lần lượt kết thúc, đến cuối cùng ngay các đệ tử đang tỷ thí cũng nhún vai bất lực, nhìn nhau rồi rời khỏi đài đấu. Có lẽ bọn họ đều hiểu mọi người muốn xem cái gì, mà bọn họ cũng thế!
Thông tin ở đây dường như truyền đi rất nhanh, vì thế đệ tử ở mấy ngọn núi xung quanh cũng đồ dồn hết về đây.
Không khí quỷ dị bao trùm cả ngọn núi, còn Vương Diêm vẫn ngồi nhắm mắt, thân ảnh với thanh cự kiếm nhìn thật đơn độc.
Gương mặt Ứng Tiếu Tiếu nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay trong áo đã nắm chặt lại.
Một vị Chấp sự cuối cùng cũng bay ra trong bao ánh mắt chăm chú đáp xuống một đài đấu, ánh mắt phức tạp nhìn hai thân ảnh gây chú ý nhất trên đỉnh núi, rồi tiếng hô trầm vang lên.
– Trận tỷ thí tiếp theo, Ứng Tiếu Tiếu của Thiên Điện và Vương Diêm của Thiên Điện!
Tiếng của vị Chấp sự vừa dứt, không hề có tiếng hoan hô mà mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú về hai thân ảnh đó, có lẽ đây sẽ là trận đấu đỉnh cao nhất trong các đệ tử trong kỳ Điện Thí lần này!
Hai mắt Vương Diêm từ từ mở ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng không chút dao động. Hắn đứng dậy, thân hình khẽ động là xuất hiện trên đài đấu, rồi hắn nhìn về Ứng Tiếu Tiếu.
– Phù!
Ứng Tiếu Tiếu hít sâu vào một hơi, cuối cùng nhẹ bay ra đáp xuống đài đấu, nhìn về nam tử đeo cự kiếm, giọng nói trong vắt vang lên.
– Vương Diêm sư huynh, xin chỉ giáo!
Chương 720 : Vương Diêm đấu Ứng Tiếu Tiếu
Giọng nói trong trẻo vang lên trong không trung như có ma lực khiến cả khu vực trở nên tĩnh lặng, vô số người nhìn chăm chăm không chớp mắt về hai người trên đài.
Vương Diêm cũng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nữ tử trước mắt có chút dao động, trên gương mặt lạnh tanh đã có chút biểu cảm phức tạp.
– Từ nhỏ muội đã luôn bình tĩnh như vậy, nhiều năm như thế rồi vẫn không thay đổi!
Giọng nói khàn khàn của Vương Diêm vang lên.
– Vương Diêm sư huynh, huynh thì thay đổi không ít!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn gương mặt thật ra còn trẻ nhưng nhìn tiều tụy đi nhiều của Vương Diêm, khẽ nói.
Vương Diêm cười nhạt, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
– Mục đích trở về của ta, chắc muội thông minh như thế cũng đã đoán được từ lâu. Muội cũng biết tính ta rồi, lát nữa giao đấu, ta sẽ không nương tay đâu!
Ngực Ứng Tiếu Tiếu phập phồng lên xuống, nàng hít vào một hơi khí lạnh, rồi nhìn thẳng vào Vương Diêm, nói:
– Vương Diêm sư huynh, chắc huynh cũng hiểu muội!
Nàng không nói rõ ràng nhưng hiển nhiên là Vương Diêm cũng hiểu được ý tứ trong đó, mắt hắn tối sầm lại rồi lắc đầu:
– Sau này ta sẽ nói lời xin lỗi với Đạo Tông!
Ứng Tiếu Tiếu thở dài không nói gì. Vương Diêm lúc này vô cùng cố chấp, hắn sẽ không nghe vào tai bất cứ lời nào. Đã vậy thì chỉ đành giao đấu!
– Vương Diêm sư huynh, động thủ đi!
Cảm nhận được đôi mắt sáng trong của Ứng Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào mình, Vương Diêm chầm chậm nắm tay lại, bóng tối trong mắt hắn biến mất, sự vô hồn không chút biểu tình lại thay thế nó.
Bên ngoài, Ứng Hoan Hoan nhìn hai người trên đài, tay không kìm được nắm lại, môi mím chặt, vẻ mặt có chút khó coi. Cảnh tượng trước mắt chắc chẳng ai muốn nhìn thấy.
Trên chỗ ngồi trên cao, ánh mắt Ứng Huyền Tử bình tĩnh như mặt hồ nhìn lên đài, rồi nhắm mắt lại thở dài, phẩy phẩy tay.
Thấy vậy, vị Chấp sự mới gật đầu, vung tay lên:
– Tỷ thí bắt đầu!
Uỳnh!
Ha luồng nguyên lực vô cùng hùng hồn gần như đồng thời bùng phát từ hai người. Sắc mặt của các đại đệ tử thân truyền cũng phải thay đổi, Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, tầng thứ này quả nhiên cao thâm khó dò!
Xoẹt!
Ứng Tiếu Tiếu khẽ nắm tay lại, một cây kiếm dài chừng ba thước bao phủ bởi thanh quang hiện ra trong tay. Mắt nàng lóe hàn quang, thân hình biến thành một đạo quang ảnh lao vút tới.
Quang ảnh tựa như tia chớp, lóe lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Vương Diêm, mũi kiếm sắc nhọn mạnh mẽ đâm thẳng về phía hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc công kích của Ứng Tiếu Tiếu sắp đến nơi thì Vương Diêm bỗng có hành động, một thứ khí tức hung sát hung hãn bùng phát, hai ngón tay nhanh chóng đưa ra kẹp chặt lấy mũi kiếm của Ứng Tiếu Tiếu.
Kiếm quang còn cách trán Vương Diêm một tấc thì đột nhiên dừng lại. Vương Diêm bước chân ra, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, rồi điểm lên tay cầm kiếm của Ứng Tiếu Tiếu.
Ứng Tiếu Tiếu nheo mắt, nàng cảm nhận được một cỗ sức mạnh đáng sợ đang ngưng tụ trên đầu ngón tay của Vương Diêm, bèn thu tay lại, trên thanh kiếm phát ra thanh quang lấp lánh, rồi một giọng nói trong vắt vang lên:
– Thiên Cang Tam Hoa Kiếm!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thanh quang trong chớp mắt biến thành ba bông hoa màu xanh, trên kiếm hoa phóng ra vô số tia kiếm quang mang lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Khi ba đóa kiếm hoa đó xuất hiện, ánh mắt Lâm Động lập tức ngưng đọng, hắn cảm nhận được sự lợi hại của nó. Nếu cường giả Bát Nguyên Niết Bàn bị đánh trúng chính diện thì chắc chắn trọng thương. Ứng Tiếu Tiếu có thể trở thành người đứng đầu trong số đệ tử Đạo Tông đúng là danh bất hư truyền!
Đối mặt với công kích đó của Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm cũng không có chút coi thường nào, hắn vội lui hai bước, tay nắm chặt lại, thanh cự kiếm phía sau lưng bỗng bay lên rơi vào tay hắn.
– Hắc Ma Trảm!
Tay Vương Diêm cầm trọng kiếm, sắc mặt lạnh lùng, nguyên lực hùng hồn bùng phát rồi cầm kiếm chém mạnh xuống.
Vút!
Kiếm quang khổng lồ bắn ra từ mũi kiếm, rạch tan không khí oanh kích lên ba đóa kiếm hoa của Ứng Tiếu Tiếu.
Rầm!
Âm thanh trầm đục bùng nổ trong không trung, thanh quang và hắc quang bùng phát, kiếm quang mạnh mẽ như mất kiểm soát ào ào lao xuống tạo ra hàng trăm vết nứt dài trên mặt đất.
Một đường kiếm quang lướt qua mặt Vương Diêm để lại một vệt máu. Nhưng hắn không thèm chớp mắt lấy một lần, mà thè lưỡi liến đi vết máu kia, bộ dáng nhìn qua vô cùng hung ác.
Rồi Vương Diêm lại bay tới, trọng kiếm trong tay bắn ra vô số kiếm ảnh bao trùm Ứng Tiếu Tiếu. Chiêu của hắn khác với Ứng Tiếu Tiếu, chiêu thức của hắn ẩn chứa mùi huyết tinh nồng nặc, rõ ràng đó là phong cách tác chiến tôi luyện từ bao cuộc chiến đấu trong mấy năm nay.
Đối diện với công kích hung mãnh đó của Vương Diêm, Ứng Tiếu Tiếu cũng không hề nhún nhường, nguyên lực Cửu Nguyên Niết Bàn một lần nữa bùng phát, thanh kiếm ba thước cùng với kiếm ảnh lao tới tiếp chiêu của Vương Diêm.
Keng keng keng!
Hai thân ảnh đan xen nhau trên đài thi đấu. Thân kiếm tiếp xúc, tia lửa bắn ra tứ tung, kiếm khí phát ra khiến đài đấu bị tổn hại nặng nề.
Rất nhiều ánh mắt tập trung trên hai thân ảnh đó. Kiếm khí mạnh mẽ bắn ra từ đó khiến da đầu không ít người tê dại. Bọn họ biết nếu là bọn họ thì có lẽ đã bị kiếm khí cắt thành trăm mảnh rồi!
– Kiếm khí hung hãn thật!
Khu vực của đệ tử Hoang Điện, sắc mặt bọn Bàng Thống đầy chấn kinh nhìn đài thi đấu, không kìm được chép miệng.
– Thực lực Tiếu Tiếu Đại sư tỷ quả nhiên cường hãn, ngay cả Vương Diêm sư huynh cũng không làm gì được. Lâm Động sư đệ, đệ thấy trận này ai có khả năng thắng hơn?
Phương Vân tán thưởng rồi nhìn Lâm Động cười, hỏi.
Lâm Động hơi nhíu mày rồi lắc đầu, không đưa ra kết luận gì, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Cục diện trên đài lúc này đúng là không phân thắng bại, thực lực Ứng Tiếu Tiếu không hề thua kém Vương Diêm, công thủ đều rất hoàn hảo, chỉ là so với Vương Diêm thì nàng lại thiếu sự liều lĩnh.
Có thể thấy, Vương Diêm là người đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử, khi tấn công có một chút liều lĩnh, loại người này nếu thật sự liều mạng thì có thể đổi lấy lợi ích lớn bằng một cái giá rất nhỏ!
Mà giao đấu giữa các cường giả nhiều lúc chỉ cần khí thế bị đối phương chế ngự một chút thôi là sẽ bị yếu thế, thậm chí bị đối phương tìm ra sơ hở, một chiêu kích bại.
Vì thế cục diện lúc này tuy vẫn khá tốt, nhưng Lâm Động biết Vương Diêm chỉ đang tìm cơ hội mà thôi. Nhân vật như hắn, một khi có cơ hội thì chắc chắn sẽ ra đòn quyết định!
– Hy vọng Ứng Tiếu Tiếu sư tỷ nhận ra!
Lâm Động khẽ thở dài, hắn không quen thân với Vương Diêm, vì thế đương nhiên hắn rất vui lòng nhìn thấy Ứng Tiếu Tiếu thắng trong trận này.
Nghĩ thế, ánh mắt hắn bỗng nhìn về khu vực Thiên Điện. Ở đó gương mặt của nàng thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lúc này đầy căng thẳng và bất an. Dường như nàng cũng nhận ra điều gì đó.
Tựa hồ như nàng thiếu nữ ấy rất nhạy bén, khi Lâm Động nhìn nàng, thì nàng cũng quay lại, một đôi mắt to đen láy đối diện thẳng với ánh mắt hắn.
Nhìn thẳng như vậy nhưng nàng không hề đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp ấy lại ánh lên sự buồn bã, cảm giác như bầu trời trong xanh bỗng bị mây đen bao phủ, khiến người ta phải đau xót.
Lâm Động khẽ thở dài, quay lại nhìn đài thi đấu.