Vũ Động Càn Khôn
Tập 14 [ chương 66 đến 70 ]
❮ sautiếp ❯Chương 66 : Thần Động Thiên
Khi Lâm Động ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy thôn trang xuất hiện trong tầm mắt, hắn nhịn không được thở dài một hơi, con đường từ Thanh Dương trấn đến Viêm Thành, đạo phỉ tuy rằng không tính là quá hung hăng ngang ngược, nhưng cũng có không ít thế lực lớn nhỏ, thỉnh thoảng vẫn có tin một số thương đội bị cướp bóc, nhưng mà lần này Lâm gia hưng sư động chúng (huy động nhân mã), với đội hình như thế này thì không thế lực nào dám dây vào.
Đoàn xe thắng lợi trở về trong những tiến hoan hô của mọi người ở thôn trang, Lâm Động từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười tủm tỉm nhìn một cái bóng màu đỏ đang ở xa xa lao tới.
Cái bóng màu đỏ này đương nhiên là Tiểu Viêm, nó vô cùng thân thiết rúc đầu vào lòng Lâm Động, gầm lên những tiếng ư ử.
Lâm Động cười xoa đầu Tiểu Viêm, sau đó nhìn Thanh Đàn đang đi tới, từ trong lòng lấy ra một cái vòng tay bằng pha lê trong suốt, nói:
“Tặng cho muội.”
“Cảm ơn Lâm Động ca.”
Nhìn thấy mình có quà, thiếu nữ kêu lên một tiếng vui mừng, nhanh chóng tiếp nhân, ngọt ngào cười nói.
“Ha hả, thời gian không còn sớm, tất cả về nghỉ ngơi trước đi. . .”
Lâm Chấn Thiên giải tán đoàn xe, sau đó vung tay lên, quay về phía mọi người cười nói.
Lâm Động cười cười, sau đó xoay người trở về nhà, dọc đường đi hắn không ngừng kể lại những gì mình chứng kiến được ở Viêm Thành cho thiếu nữ bên cạnh nghe, thiếu nữ thỉnh thoảng lại than thở một tiếng.
Ánh đèn nhàn nhạt rọi sáng gian phòng ngăn nắp sạch sẽ, Lâm Động ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, “Thanh Nguyên Công” trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, Nguyên Lực trong thiên địa cũng ba động từng đợt, một tia Nguyên Lực thẩm thấu dọc theo những kinh mạch đã được đả thông, lưu chuyển vào trong cơ thể.
Cứ tu luyện yên tĩnh như vậy trong khoảng 1 canh giờ, hai mắt Lâm Động đang nhắm chặt của Lâm Động mới từ từ mở ra, sau đó từ trong Càn Khôn Đại lấy ra một cái bình ngọc, trong bình ngọc có năm viên đan dược màu đỏ, chính là Dương Nguyên Đan.
Lần này bán được hơn 300 viên Dương Nguyên Thạch, Lâm gia mua về 32 viên Dương Nguyên Đan, 5 viên trong đó đã được ban cho Lâm Động, dù sao việc phát hiện mỏ khoáng thạch đều là do công lao của Lâm Động, việc trọng thưởng như thế này không có ai phản đối cả.
Những viên Dương Nguyên Đan còn lại được chia cho đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng, bọn họ đều là cao thủ bị vây khốn trong cảnh giới Thiên Nguyên cảnh, loại Dương Nguyên Đan này đối với họ có hiệu quả vô cùng, nếu như dùng có thể đề cao tốc độ tu luyện lên không ít.
Đương nhiên, một số tiểu bối của Lâm gia cũng được chia, ví như đám người Lâm Hà, Lâm Hoành mỗi người cũng được một viên Dương Nguyên Đan, do có mỏ Dương Nguyên Thạch, cho nên căn cơ của Lâm gia cũng được củng cố vững chắc hơn, nếu như trước kia thì đám tiểu bối không bao giờ có khả năng được dùng Dương Nguyên Đan.
“Phẩm chất loại Dương Nguyên Đan này dường như kém hơn so với Dương Nguyên Đan do Thạch Phù tinh luyện. . .”
Lâm Động kiểm ra một viên Dương Nguyên Đan, hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, sau đó lấy một viên Dương Nguyên Đan do Thạch Phù tinh luyện, so sánh hai viên với nhau, nhìn vào tỷ lệ độ sáng bóng là có thể nhận ra sự khác biệt.
“Có người nói muốn tinh luyện Dương Nguyên Thạch thành Dương Nguyên Đan, cần phải có thực lực ở Nguyên Đan cảnh, nhưng mà một số thế lực lớn có thể sử dụng phù trận, giảm yêu cầu này xuống một chút, nhưng mà cho dù như vậy thì phẩm chất Dương Nguyên Đan cũng giảm xuống, chắc là viên Dương Nguyên Đan này được làm như vậy rồi. . .”
Lâm Động mân mê viên Dương Nguyên Đan, thì thào nói.
Nhắc tới phù trận, Lâm Động mới chợt nhớ ra một điều, hình như hôm nay vị lão nhân áo xám cũng đưa cho hắn một cuốn sách.
“Thần Động Thiên.”
Nghe tên sách thôi mà cũng có khí thế, sau khi Lâm Động nhìn qua một lượt, hắn mới phát hiện cuốn sách này dùng để tu luyện tinh thần lực, trong cuốn sách này cũng chỉ có khẩu quyết tu luyện 3 tầng đầu. Nhưng mà giá trị của cuốn sách này cũng không thấp, không nghĩ tới vị lão nhân gia kia lại có thể đưa cho hắn vật quý trọng như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.
Phù sư xét tới cùng vẫn là một phương pháp thi triển Nguyên Lực, nhưng sự khác nhau duy nhất đó là, phương pháp này lấy tinh thần lực để điều khiển.
Mà hiển nhiên, cuốn sách “Thần Động Thiên” này chính là cuốn sách làm giảng dạy làm thế nào có thể sử dụng tinh thần lực.
Lâm Động tỉ mỉ nghiên cứu cuốn “Thần Động Thiên” này, sau một hồi hắn khẽ gật đầu, trong bí tịch này có một đoạn khẩu quyết cực kỳ tối nghĩa, chẳng biết tại sao Lâm Động lại hiểu nó rất nhanh, cái cảm giác này giống như hắn có một loại thiên phú đặc thù nào đó.
Loại phát hiện này làm cho Lâm Động có chút kinh ngạc, hắn có thể nhận ra, loại thiên phú này hoàn toàn là do bản thân tự có, không phải do bất cứ ngoại vật nào mang tới cả.
Một thiên phú thuộc về bản thân của hắn, trải qua nghiên cứu cuối cùng cũng được phát hiện.
Hắn nghiên cứu thật cẩn thận cuốn “Thần Động Thiên”, sau đó đút nó vào trong Càn Khôn Đại, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt, ngũ tâm (1) hướng lên trời, mắt quan sát mũi, mũi quan sát tâm.
“Thần phân âm dương, thần chi động, mệnh chi thủy. . .”
(Thần chia âm dương, thần lưu động, mệnh như nước)
Khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu, chậm rãi hiện lên trong lòng Lâm Động, mà tinh thần hắn lúc này tập trung vô cùng, thân hình hắn như một pho tượng không nhúc nhích trong vòng nửa canh giờ, sau đó tinh thần hắn đột nhiên có rung động, một tia tinh thần lực từ từ tràn ra ngoài, bao phủ cả một vùng.
Khi tinh thần lực đang lan tỏa, Lâm Động vốn đang nhắm mắt cũng có thể “nhìn thấy” quang cảnh trong phòng, sau đó tầm nhìn hắn cũng tiếp tục được mở rộng, phiêu đãng ở bên ngoài, toàn bộ hành động của một nửa trang viên hắn đều có thể nắm bắt được.
Tinh thần lực tỏa ra không gì có thể ngăn cản được, xuyên qua tường nhà, một số người không hề hay biết, hành động của họ đang bị người khác nhìn trộm.
Cảnh tượng kỳ lạ này làm cho Lâm Động cảm thấy vô cùng mới mẻ, tinh thần lực dường như có vẻ càng thêm huyền ảo, nhưng nó thực sự tồn tại.
Trong một gian phòng của trang viên, Lâm Chấn Thiên yên lặng ngồi xếp bằng, Nguyên Lực trong thiên địa không ngừng được hấp thu vào trong cơ thể, nhưng mà việc tu luyện của hắn kéo dài không lâu thì hắn mở mắt, nhìn phiến hư không trước mắt, lớn tiếng quát lớn: “Không biết là cao nhân phương nào, vì sao lại vô cớ thăm dò Lâm gia ta!”
Lâm Chấn Thiên quát xong, Nguyên Lực hùng hậu tuôn ra đánh thẳng vào phiền hư không trước mặt.
“Bình!”
Va chạm vô hình chỉ phát ra một thanh âm cực nhỏ, sau đó biến mất, sắc mặt Lâm Chấn Thiên trở nên vô cùng nghiêm túc, đây chính là lực lượng của tinh thần lực do Phù sư phát ra, nhưng mà. . . Lâm gia đâu có trêu chọc vào vị Phù sư nào đâu? Chẳng lẽ là do Lôi gia mời tới?
Trong khi sắc mặt Lâm Chấn Thiên nghiêm túc, thì ở một gian phòng cách đó xa xa, Lâm Động cũng đột nhiên mở hai mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt của hắn lại chứa đựng sự hưng phấn và vui mừng.
Chú thích:
(1): Ngũ tâm: Gồm lòng bàn tay, lòng bàn chân và đỉnh đầu. Ngũ tâm hướng thiên là chỉ tư thế ngồi kiết già (đặt ngửa hai lòng bàn chân trên đùi) và ngửa hai lòng bàn tay. Đây là tư thế thông thường để ngồi thiền
Chương 67 : Mây ngầm
Lần đầu tiên buôn bán Dương Nguyên Đan rất thuận lợi đã mang tới cho Lâm gia một miếng mồi ngon, lợi nhuận phong phú như vậy đủ khiến cho rất nhiều người đỏ mắt. Dù sao, bọn họ bán rất nhiều Thiết Mộc, mới chỉ đủ để mua 20 viên Dương Nguyên Thạch mà thôi, nhưng mà lợi nhuận của mỏ Dương Nguyên Thạch trong vòng 2 tháng đã vượt qua Thiết Mộc rất nhiều rồi.
Hai thứ này đúng là không cách nào so sánh với nhau được.
Cũng chính vì như vậy, sau lần buôn bán Dương Nguyên Thạch đầu tiên, Lâm Chấn Thiên cơ hồ đã điều động tới 7, 8/10 nhân thủ của Lâm gia tới Thiết Mộc Trang, tình hình này đã chứng minh hắn muốn biến Thiết Mộc Trang thành một đại bản doanh để buôn bán.
Hành động quái dị này của Lâm gia đã khiến cho không ít thế lực cảm thấy kỳ quái, Thiết Mộc Trang tuy rằng có nhiều Thiết Mộc, nhưng trải qua nó cũng đã khai thác được một thời gian dưới thời Lôi gia, người ta đã biết được lợi ích nó mang lại là bao nhiêu. Với lại trải qua hành động hủy trang vừa rồi, sản lượng của Thiết Mộc giảm xuống rất thấp, vậy mà Lâm gia lại hành động kiểu này đúng là khiến cho không ít người khó hiểu.
Nhưng mà, đối với những lời đoán già đoán non của bên ngoài, Lâm gia vẫn bảo trì im lặng, chẳng giải thích cũng như tuyên bố gì với bên ngoài, hơn nữa, công việc khai thác lại càng được giữ bí mật, người ngoài đừng hòng dò xét được gì. . .
Đương nhiên, việc này cũng có ngoại lệ. . .
. . .
Thanh Dương trấn, Lôi gia.
Trong một gian đại sảnh của Lôi gia, có hơn 10 thành viên hạch tâm của Lôi gia ngồi đó, ở vị trí đầu não, chính là gia chủ của Lôi gia – Lôi Báo, nhưng mà lúc này sắc mặt hắn âm trầm như bão tố sắp nổi lên, làm cho những người ở phía dưới đều cẩn thận từng tí một, không dám có hành động nào chọc giận hắn.
“Phụ thân, con đã có được một tin tức, tuyệt đối chuẩn xác, Lâm gia lần này tới Viêm Thành, bề ngoài là bán Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự của họ chính là bán mấy trăm viên Dương Nguyên Thạch, Lâm gia mấy năm nay mặc dù phát triển, nhưng mà số lượng Dương Nguyên Thạch lớn như vậy ngay cả Lôi gia chúng ta cũng khó làm có được, một cái Lâm gia căn cơ mỏng như vậy thì lấy ở đâu ra?”
Ở bên trái của Lôi Báo, Lôi Phích nói với giọng căm tức.
“Ngươi muốn nói điều gì?”
Khi nghe thấy mấy trăm viên Dương Nguyên Thạch, hai mắt Lôi Báo nhíu lại, chợt nói.
“Hành động lần này của Lâm gia đã chứng minh được giá trị của Thiết Mộc Trang, trong khi chúng ta đều biết, cái Thiết Mộc Trang này đã bị hủy đi phân nửa, nếu như Lâm Chấn Thiên vì Thiết Mộc mà có những hành động như vậy thì đúng là một lão hồ đồ. . .”
Ánh mắt Lôi Phích đảo qua một lượt nhìn những người trong đại sảnh, trầm giọng nói.
Thấy hắn nói như vậy, những người trong phòng cũng khẽ gật đầu, Lâm Chấn Thiên từ trước tới giờ đều đơn độc phát triển, nói hắn là Lão Hồ Ly cũng không quá đáng, bọn họ không tin lão hồ ly này lại làm những chuyện ngu xuẩn tới vậy.
Nếu không phải chuyện vô nghĩa, đương nhiên phải có mục đích, họ liên tưởng tới chuyện Lâm gia tiêu thụ một lượng lớn Dương Nguyên Thạch, sắc mặt người nào đấy đều biến đổi, có chút giật mình.
“Nếu như con đoán không sai, Lâm gia chắc chắn đã phát hiện một loại tài nguyên khác ngoài Thiết Mộc ở Thiết Mộc Trang, hơn nữa, loại tài nguyên này rất có thể sẽ là mỏ Dương Nguyên Thạch.”
Câu nói của Lôi Phích không khác gì một đạo sấm sét trời long đất lở đánh xuống, làm cho đại sảnh im phăng phắc, trải qua một lúc lâu mới có người không dám tin tưởng kêu lên:
“Làm sao có thể? Thiết Mộc Trang chúng ta kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói tới chuyện nó có mỏ Dương Nguyên Thạch!”
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ tra xét một cách kỹ càng cả.”
Da mặt của Lôi Phích co rút lại như bị lột, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Báo, hít sâu một hơi, nói:
“Phụ thân, chúng ta dường như đã đem một cái thôn trang có giá trị không thể hình dung được cho Lâm gia rồi.”
“Bốp!”
Chén trà trong tay Lôi Báo đã bị hắn bóp vỡ thành bột phấn, nước trà theo kẽ tay chảy xuống, khuôn mặt già nua của hắn vào lúc này có vẻ vô cùng dữ tợn.
Mỏ Dương Nguyên Thạch, chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng lại làm cho trái tim Lôi Báo đập thình thịch, đối với giá trị của mỏ khoáng thạch này, hắn biết rất rõ. Nếu như ở Thiết Mộc Trang thực sự có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch, thì cái mỏ này chắc chắn không lớn, nhưng không lớn cũng sẽ là một nguồn tài phú khổng lồ!
Mà hiện giờ, mỏ khoáng thạch có giá trị cực cao này đã bị bọn họ chắp tay tặng cho Lâm gia, trước đó bọn họ đã từng hả hê vì đã hủy một nửa Thiết Mộc Trang, nhưng bây giờ cái hả hê này đúng là buồn cười.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo, tất cả mọi người đều im lặng, không dám mở miệng nói.
“Trong khoảng thời gian này, phải tung toàn bộ tai mắt, tận lực thăm dò tình hình của Thiết Mộc Trang, xác định xem nơi đó thực sự có mỏ Dương Nguyên Thạch hay không!”
Hít sâu một hơi, sự dữ tợn trên khuôn mặt Lôi Báo đã giảm đi, nhưng thanh âm của hắn vẫn như gió bắc tháng chạp, lạnh thấu xương.
“Mặt khác, phải chú ý tới từng hành động dù là nhỏ nhất của Lâm gia, nếu như bọn họ chuẩn bị tới Viêm Thành phải báo cho ta biết!”
“Dạ!”
Nghe vậy, những thành viên hạch tâm của Lôi gia lập tức cung kính đáp ứng, chợt liếc mắt nhìn nhau, không nhiều lời lui ra khỏi đại sảnh.
Khi mọi người ra ngoài hết, gian phòng trở nên im lặng lạ thường, sắc mặt Lôi Báo âm lãnh ngồi ở trên ghế, sau một lúc lâu, mới có thanh âm độc ác thì thào vang lên.
“Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi đã cố tình muốn chết, vậy thì đừng trách Lôi gia ta độc ác!”
. . .
Sau lần buôn bán thuận lợi, trọng tâm của Lâm gia lúc này đều được đặt trên mỏ Dương Nguyên Thạch, công việc khai thác này Lâm Động chẳng giúp được cái gì, cho nên phần lớn thời gian hắn đều đắm chìm vào tu luyện.
Việc tu luyện của hắn hiện giờ chủ yếu được chia làm 3 loại, Nguyên Lực, Võ học và Tinh thần lực.
Thực lực của Lâm Động hiện giờ đã đạt tới Địa Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần tinh tiến một bước là có thể đặt chân vào Thiên Nguyên cảnh, nhưng mà một bước đó lại có sự chênh lệch vô cùng lớn. Trong vòng 1 tháng kể từ sau khi Lâm Động từ Viêm Thành trở về, hắn tu luyện cực kỳ chăm chỉ, hơn nữa còn có Dương Nguyên Đan trợ giúp, nhưng cái cảm giác đột phá vẫn rất xa vời, một bước nhỏ phảng phất như một khoảng cách giữa trời và đất, ngăn cản bước tiến của con người.
Đối với loại tiến triển này, Lâm Động tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không lo lắng, Thiên Nguyên cảnh nếu tiến vào dễ như vậy thì đâu có chuyện không ít người phải dừng bước ở ngưỡng này rất nhiều năm, hắn muốn trong vòng 1 tháng có thành quả, đúng là một ý nghĩ kỳ lạ.
Về phần những võ học đã có, hắn đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, còn Kỳ Môn Ấn tàn quyển hắn đã có thể thi triển ra tầng thứ 2, thậm chí cả tầng thứ 3 cũng đã có thể miễn cưỡng, với thực lực Địa Nguyên cảnh hậu kỳ của hắn, chỉ đủ cung cấp Nguyên Lực cho việc thi triển tầng 3 Kỳ Môn Ấn một lần mà thôi.
Việc tu luyện Nguyên Lực và võ học đều tiến triển theo một lộ trình tương đối, nhưng tu luyện Tinh thần lực lại khác biệt, trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, Lâm Động đã có thể cảm giác được những Tinh thần lực vô hình trong đầu rung động càng lúc càng mạnh, “Thần Động Thiên” tầng thứ nhất đã được hắn tu luyện thành công, hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn chẳng có thứ gì trợ giúp cả, cứ như nước chảy mây trôi vậy.
Đối với sự dị thường khi tu luyện Tinh thần lực, Lâm Động tin tưởng hắn có một thiên phú không giống người thường.
Lâm Động yên tĩnh tu luyện, thời gian như gió thu đảo qua, trong chớp mắt hai tháng đã bay vèo.
Tới tháng thứ 3, Thiết Mộc Trang lại tập trung một đoàn xe có quy mô còn lớn hơn cả lần trước. . .
Khi Thiết Mộc Trang có những hành động rục rịch, thì một con phong điểu mang theo những tin tức đã được thu thập bay về, đậu trên vai của Lôi Báo.
Tiếp nhận mẩu giấy nhỏ trong một ống trúc dưới chân của Phong Điểu, ánh mắt Lôi Báo đảo qua một lượt, trên môi nở một nụ cười độc ác.
Chương 68 : Hắc Long trại
“Lần buôn bán này sẽ không còn dễ dàng như lần trước, căn cứ theo những tin tức ta có được, việc Lâm gia ta có Dương Nguyên Thạch đã hấp dẫn một số con sói đói. . .”
Trong đại sảnh của Thiết Mộc Trang trung, sắc mặt Lâm Chấn Thiên nghiêm túc nhìn đám người Lâm Khiếu, trầm giọng nói.
“A? Chẳng lẽ Lôi gia muốn xuất thủ?”
Nghe nói như vậy, sắc mặt đám người Lâm Khiếu cũng hơi đổi.
“Hắc, con cáo già Lôi Báo sao lại dễ dàng xuất thủ như vậy, căn cứ theo những tin tức tình báo của ta, người có ý đồ với số Dương Nguyên Thạch của chúng ta lần này là “Hắc Long trại” .”
Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói.
“Hắc Long trại?”
Cái tên này vừa nói ra, ngay cả Lâm Động cũng phải nhíu mày, trong vòng trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn có không ít thế lực đạo phỉ, mà “Hắc Long trại” này lại là một thế lực tương đối nổi danh, đám đạo phỉ này có hai vị đương gia, có thực lực Thiên Nguyên cảnh, hung danh của hai người này vốn đã vang dội ở trong Thanh Dương trấn.
“Hắc Long trại sao lại biết chúng ta vận chuyển Dương Nguyên Thạch? Bọn họ chắc cũng rõ, Lâm gia chúng ta không phải miếng xương mà chúng muốn làm thế nào thì làm.”
Lâm Khiếu nói.
Từ trước tới nay, Lâm gia với đám đạo phỉ này nước sông không phạm nước giếng, tại sao lần này Hắc Long trại lại đột nhiên xuất thủ với bọn họ?
“Hắc hắc, lần này chắc cũng là thủ đoạn của Lôi gia mà thôi, xem ra bọn họ nắm tương đối rõ hành động của chúng ta trong thời gian vừa qua, chắc chắn đã có nghi ngờ. . .”
Lâm Chấn Thiên cười lạnh một tiếng, nói.
“Ý của phụ thân là, Hắc Long trại kia đã bị Lôi gia sai khiến?”
Sắc mặt Lâm Khẳng và Lâm Mãng đồng thời trầm xuống.
“Với sự hiểu biết của ta về Lôi Báo, chắc chắn là như vậy.”
Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển thành lạnh lùng, hắn hơi trầm ngâm, nói:
“Đoàn xe lần này vẫn do ta tự mình xuất lĩnh, Lâm Khiếu Lâm Mãng hai người đi theo hỗ trợ, Lâm Khẳng tọa trấn Thiết Mộc Trang, ta thực sự muốn nhìn xem, Hắc Long trại có dám xuất thủ với chúng ta hay không!”
“Dạ!” Nghe vậy, hai người Lâm Khiếu và Lâm Mãng lập tức đáp ứng.
“Động nhi lần này cháu không được đi theo, ở Thiết Mộc Trang đợi mọi người là được rồi.”
Nói xong, Lâm Chấn Thiên nhìn về phía Lâm Động, trường đại chiến này tuy rằng Lâm Động có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng ở lại Thiết Mộc Trang vẫn an toàn hơn.
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói như thế, Lâm Động đành phải gật đầu.
“Việc này không nên chậm trễ, hai người các ngươi nhanh chóng triệu tập nhân mã đi!”
“Dạ!”
Hai người Lâm Khiếu gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau trong thôn trang đã vang lên tiếng ngựa hí, thanh âm trầm thấp giống như là nhạc đệm.
. . .
Đứng ở trên tường viện, Lâm Động nhìn đoàn xe chập chùng đi xa, đám bụi vàng dần dần phủ kín những con người này, che khuất tầm nhìn của người dõi theo phía sau.
“Phải bình an.”
Lâm Động khẽ thở ra một hơi, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương của Lâm gia, trong bầu không khí này, cho dù là đám tiểu bối sắc mặt cũng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
“Không cần lo lắng, có gia gia của cháu tự mình dẫn đội, Hắc Long trại không dám ra tay đâu!”
Làm như biết suy nghĩ trong lòng Lâm Động, Lâm Khẳng cười an ủi.
“Dạ.”
“Hôm nay vừa lúc đám người Lâm Hà, Lâm Hoành đều ở Thiết Mộc Trang này, cháu đi tìm bọn họ chơi đi, những việc còn lại ta tự biết giải quyết.”
Lâm Khẳng vỗ vỗ vai Lâm Động, sau đó quay đầu, quát khẽ:
“Mọi người đều phải căng mắt ra, chỉ cần một luồng gió thổi, một ngọn cỏ lay, cho dù không có khả nghi cũng không được bỏ qua, những người nào không có phận sự không cho tiến vào trong trang!”
“Dạ!”
Nghe thấy tiếng quát của Lâm Khẳng, trên tường viện cao chót vót mọi người đồng thanh đáp ứng, trong ánh mặt trời chiếu rọi, toàn bộ trang viên đều tiến vào trạng thái phòng ngự.
Lâm Động từ tường viện nhảy xuống, sau đó đi tới một cái sân huấn luyện trong trang, ở nơi đó, đám người Lâm Hoành và Lâm Hà đang tụ tập, có mấy người đang luận bàn tỷ thí.
“Lâm Động ca.”
Nhìn thấy Lâm Động đi tới, những thiếu niên kia đều đứng thẳng lưng, có chút hưng phấn kêu lên, hiện giờ địa vị của Lâm Động trong lòng bọn họ đã không thấp.
“Hừ, trông đệ bây giờ uy phong nhỉ.”
Lâm Hà hai tay chống eo, đứng ở trước mặt Lâm Động, bĩu môi nói.
“Lâm Hà tỷ, tỷ chớ trêu đệ.”
Nhìn thiếu nữ yêu kiều duyên dáng trước mặt, Lâm Động không khỏi cười khổ nói.
“Phì.”
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động, Lâm Hà cũng nhịn không được thản nhiên cười, giơ giơ bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, ngồi xuống một tảng đá phía sau, nói:
“Được rồi, được rồi, không đùa đệ nữa, đệ nói xem, mọi người đi lần này có sao không?”
Nói xong câu nói vừa rồi, trên gương mặt thiếu nữ lại hiện lên sự lo lắng, bầu không khí căng thẳng trong thôn trang làm sao lại không cảm nhận được cơ chứ. Tuy rằng, nàng vẫn sống trong sự che chở của tộc nhân, nhưng bọn họ cũng hiểu, tranh chấp giữa các thế lực tàn khốc tới mức nào.
Đám người Lâm Chấn Thiên là trụ cột của Lâm gia, nếu như bọn họ xảy ra vấn đề gì, thì cái gia tộc này sẽ lập tức tan vỡ, mà đến lúc đó cho dù muốn bình an cũng khó mà được.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Lâm Động hít một hơi, nhìn Lâm Hà và gương mặt lo lắng của đám người cùng lứa, bờ môi của hắn không khỏi mấp máy, nếu như bây giờ có một cường giả Nguyên Đan cảnh thì sao phải lo lắng vấn đề này? Nói cho cùng, thực lực với là tài phú lớn nhất.
Nghe được câu nói an ủi của Lâm Động, sắc mặt Lâm Hà mới hơi giãn ra một chút, sau đó cười nói với Lâm Động những chuyện mới xảy ra trong Thanh Dương trấn.
Trong khi Lâm Động và Lâm Hà cười nói, Lâm Hoành ở cách đó không xa đột nhiên đi tới, hắn nhìn Lâm Động, chần chờ một chút, mới nói được một câu:
“Lâm Động biểu đệ, ta đang tu luyện một môn võ học thời, gặp một chút phiền toái, không biết đệ có thể chỉ điểm cho ta một chút hay không?”
Nghe vậy, Lâm Động và Lâm Hà đều giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Hoành trước mặt, người này từ trước đến nay luôn có ngạo khí, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động xin thỉnh giáo Lâm Động.
“Lâm Hoành biểu ca sao lại nói như vậy, người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm.”
Trong khi Lâm Hà đang lo lắng là Lâm Động sẽ không chú ý tới Lâm Hoành, không ngờ Lâm Động lại cười cười, nói một câu như vậy.
Thấy Lâm Động nói như vậy, Lâm Hoành cũng có chút kinh ngạc, khuôn mặt hắn đỏ lên, hình như là cảm thấy xấu hổ về những chuyện trước đây.
“Lâm Hoành biểu ca, huynh thi triển võ học mình đang tu luyện xem.”
Lâm Hoành vội vã gật đầu, thối lui một bước, đang muốn biểu diễn thì Lâm Động đã đứng bật dậy, khuôn mặt hắn vốn tươi cười thì nay đã âm trầm đáng sợ vô cùng.
“Lâm Động, làm sao vậy?”
Nhìn thấy biến hóa của hắn, Lâm Hà cũng giật mình, hoảng sợ nói.
“Có phiền toái lớn rồi. . .”
Lâm Động hít sâu một hơi, không kịp giải thích, rồi đột nhiên xoay người nhanh chóng chạy ra cửa chính của thôn trang, nhảy lên tường viện nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ở đầu con đường bụi vàng bay mù mịt, tiếng vó ngựa ì ùng lan tới.
“Đây là cái gì?”
Ở phía sau Lâm Động, đám người Lâm Hà, Lâm Hoành thậm chí cả Thanh Đàn cũng chạy theo tới đây, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy đám bụi màu vàng này, trong lòng không khỏi hoảng sợ nói.
“Là nhân mã Hắc Long trại, theo như đệ đoán, mục đích của chúng không phải là Dương Nguyên Thạch mà gia gia đang vận chuyện, mà chính là. . . Thiết Mộc Trang!”
Lâm Động sắc mặt âm trầm, nắm chặt hai tay, hiện giờ nếu như không ứng phó tốt, nguyên khí của Lâm gia sẽ tổn thương cực lớn!
Chương 69 : Đại nạn
Trên tường viện, khi đám người Lâm Hà nghe thấy câu nói của Lâm Động, sắc mặt trở nên trắng bệch, hôm nay các cao thủ Lâm gia đều đã đi hộ vệ cho đoàn xe, hiện giờ ở Thiết Mộc Trang cũng chỉ còn lại một vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh là Lâm Khẳng, với lực lượng này làm sao có thể chống lại được Hắc Long trại?
Trong lúc bọn họ đang kinh hoàng, Lâm Khẳng nhanh chóng nhảy lên tường viện, nhìn thấy đám bụi vàng mang theo khí thế hung ác vọt tới, hai mắt hắn nheo lại, quát lớn:
“Mọi người, phòng ngự!”
“Lách cách!”
Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lâm Khẳng, tất cả mọi người trong Thiết Mộc Trang đều tiến vào trạng thái phòng ngự, một số hộ vệ của thôn trang mang vũ khí, vội vã leo lên tường viện, khẩn trương nhìn đám bụi vàng ngày một gần.
Khi đám bụi vàng tới gần, một cái lá cờ màu đen hiện lên trong tầm mắt của mọi người, trên cờ có một con Hắc Long, khí thế dữ tợn và hung ác.
“Quả nhiên là người của Hắc Long trại!”
Nhìn thấy lá cờ kia, đám người Lâm Động nắm chặt tay lại.
“Xem ra đã trúng kế rồi, tin tình báo mà phụ thân có được chắc chắn do Hắc Long trại cố tình tung ra, để cho Lâm gia tập trung cao thủ hộ tống đoàn xe, còn bọn họ mang theo lực lượng tới công phá Thiết Mộc Trang!”
Lâm Khẳng nói.
“Làm sao bây giờ?”
Lâm Động hỏi, nhìn đám nhân mã của Hắc Long trại đang lao tới, có thể nhận ra chúng mang theo không ít người, với lực lượng của Thiết Mộc Trang có thể thủ được không?
“Lúc nãy ta đã thông báo cho Cuồng Đao Võ Quán, chỉ cần kiên trì một lát, nhân mã của bọn họ chắc chắn sẽ tới.”
Lâm Khẳng nói.
Nghe thấy Lâm Khẳng nói vậy, Lâm Động lúc này mới thở dài một hơi, xem ra Lâm gia không phải là không dự phòng trước tình huống này.
“Ha ha, Lâm Khẳng, chúng ta rất lâu rồi mới gặp nhau, tại sao vừa gặp mặt đã đóng chặt cửa vậy?”
Trong khi Lâm Động đang nghĩ ngợi, thì tiếng vó ngựa ì ùng cũng đã hết, bên ngoài Thiết Mộc Trang có một tiếng cười to truyền tới, sau đó nhân mã hai bên chậm rãi tản ra, phía trước có hai người đang ngồi trên hai con ngựa.
Người bên trái có thân hình khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, trên gương mặt to lớn luôn có một nụ cười phúc hậu, nhưng chỉ người nào quen hắn mới biết, người này có thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, cái danh Tê Phong Thủ Ô Sát không phải là thứ để không.
Người còn lại tương đối có chút gầy gò, gương mặt bình thường nhưng lại chi chít vết đao, hắn chính là đại đương gia của Hắc Long trại, Nghiêm Khoát.
Hai người cưỡi ngựa đứng trước, phía sau còn có mấy trăm nhân mã của Hắc Long trại, đao kiếm sáng loáng, phát ra hàn quang lạnh lẽo, bầu không khí chuẩn bị đại chiến đã bao phủ toàn bộ Thiết Mộc Trang.
“Nghiêm Khoát, Ô Sát, hai đại đương gia của Hắc Long trại quả nhiên là tới đông đủ.”
Nhìn đám nhân mã phía trước, trong lòng Lâm Khẳng trầm xuống, hai người này đều là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hàng thật giá thật, trong đó Nghiêm Khoát còn đạt tới Thiên Nguyên cảnh trung kỳ.
“Nghiêm Khoát, Ô Sát, Hắc Long trại các ngươi với Lâm gia chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các ngươi làm thế này có phần hơi quá đáng rồi đó?”
Lâm Khẳng phất phất tay, đám hộ vệ của Lâm gia kéo căng dây cung, lúc nào cũng có thể bắn ra.
“Hắc hắc, hai người chúng ta nghe nói Thiết Mộc Trang có giấu bảo vật, cho nên mới tới xem một cái mà thôi, Lâm Khẳng huynh sao lại khẩn trương như vậy?”
Nghiêm Khoát cười nhạt nói.
“Ra tay với Lâm gia chúng ta, Hắc Long trại các ngươi chắc chắn cũng không có kết quả tốt gì.”
Sắc mặt Lâm Khẳng hiện giờ đã trở nên âm trầm, Lâm gia có bốn cao thủ Thiên Nguyên cảnh, nếu như muốn diệt trừ Hắc Long trại chắc chắn có thể làm được.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chúng ta làm chuyện này thì đã tính kỹ cả rồi, ta biết thực lực của Lâm gia các ngươi không kém, hắc hắc, nhưng mà đến lúc đó tự nhiên có người đối phó các ngươi, nhưng mà hôm nay chúng ta phải cướp sạch Thiết Mộc Trang!”
Nghiêm Khoát cười một tiếng quái dị, đột nhiên trở tay rút một thanh đại đao trên lưng ngựa, bàn chân điểm một cái, bay vút ra ngoài, Nguyên Lực hùng hậu ngưng tụ trên đại đao, đao mang trực tiếp bổ về đại môn của Thiết Mộc Trang.
Nhìn thấy Nghiêm Khoát nói động thủ là động thủ, Lâm Khẳng giận tím mặt, mang theo thanh trường thương bay vút ra ngoài, ở giữa không trung đỡ một đao của Nghiêm Khoát.
“Keng, Keng, Keng!”
Ở giữa không trung, tia lửa bắn ra tứ phía, kình phong sắc bén lan tỏa, làm cho hai người đều bị chấn bay ngược về phía sau.
“Ha ha, thống khoái, Lâm Khẳng, hiện giờ Thiết Mộc Trang chỉ có một vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh là ngươi, ngươi có thể ngăn được ta, nhưng không ngăn được người khác, Ô Sát, dẫn người vào đi!”
Thân hình Nghiêm Khoát đứng thẳng trên lưng ngựa, quái dị cười một tiếng, chân hắn dẫm một cái làm gãy bốn chân của con ngựa, khiến cho nó hí lên đau đớn, ngã xuống đất.
“Ha ha, được, các huynh đệ, theo ta vào trong!”
Ô Sát nghe vậy thì mở miệng cười to, vung tay lên, đầu tàu gương mẫu mang theo nhân mã Hắc Long trại đằng đằng sát khí lao vào Thiết Mộc Trang.
“Tất cả Lâm gia hộ vệ, giết!”
Thấy thế, trong mắt Lâm Khẳng cũng tuôn ra sát khí, quát lên một tiếng chói tai.
“Vù, vù, vù!”
Trên tường viện, rất nhiều Lâm gia hộ vệ vốn đang giương cung, lúc này lập tức bắn ra, tiếng xé gió vang khắp bầu trời, lập tức có một số nhân mã của Hắc Long trại kêu lên thảm thiết.
Mùi máu tanh lao xộc vào trong Thiết Mộc Trang, đối diện với đám nhân mã Hắc Long trại đằng đằng sát khí, đám người Lâm Hà sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Đối với tình hình hiện giờ, Lâm Động tương đối bình tĩnh, việc hắn ma luyện trong rừng không phải là không có hiệu quả, việc đổ máu với hắn đã là chuyện bình thường.
Nhìn thấy đám nhân mã Hắc Long trại càng lúc càng tới gần, Lâm Hà không khỏi tóm lấy cánh tay Lâm Động, dường như Lâm Động đã biến thành người tâm phúc của Lâm Hà mất rồi.
“Lát nữa người của Hắc Long trại xông tới, mọi người phải cẩn thận một chút, Thanh Đàn, muội cùng với Tiểu Viêm bảo vệ mọi người.”
Lâm Động trầm giọng nói.
Nghe Lâm Động nói vậy, Thanh Đàn cắn môi gật đầu, hiện giờ nàng là người thứ 2 trong đám tiểu bối sau Lâm Động tiến vào Địa Nguyên cảnh, hơn nữa được Lâm Động dạy cho nhiều loại võ học hoàn mỹ, bàn về thực lực, trừ Lâm Động ra thì nàng là người đứng đầu.
Trong khi Lâm Động đang phân phó, thì người của Hắc Long trại đã như thủy triều vọt tới bên ngoài đại môn của Thiết Mộc Trang, thấy thế, sắc mặt Lâm Khẳng trở nên lạnh lùng, đang định xuất thủ thì một đạo kình phong đã phá không lao tới, làm cho hắn vội vàng thối lui hai bước.
“Hắc, Lâm Khẳng, ta với ngươi đánh với nhau một trận!”
Nghiêm Khoát đã lao lên tường viện, cười độc ác, thanh đại đao trong tay bắt đầu được dồn Nguyên Lực, hóa thành những đao mang, chém về phía Lâm Khẳng.
Tại đại môn của thôn trang, hai bàn tay to bè của Ô Sát mang Nguyên Lực hùng hậu, giống như cự thạch ngàn cân đập thẳng vào đại môn.
“Răng rắc!”
Đại môn của Thiết Mộc Trang bị một chưởng của Ô Sát đập tan tành, nhân mã của Hắc Long trại như thủy triều tràn vào thôn trang.
“Giết!”
Nhìn thấy người của Hắc Long trại xông vào thôn trang, đầu lĩnh đám Lâm gia hộ vệ hét lớn.
“Phốc xuy!”
Nhưng mà khi tên đầu lĩnh này vừa mới quát được một tiếng, thân hình cường tráng của Ô Sát đã lao tới, nhe răng cười tung chưởng, thân hình của tên đầu lĩnh bị đánh bay đi, máu tươi phun ra cuồn cuộn.
Lấy thực lực Thiên Nguyên cảnh của Ô Sát, ở nơi này hắn giống như sói nhập bầy dê, sĩ khí của đám nhân mã Hắc Long trại tăng mạnh, hai mắt đỏ ngầu xông vào đám hộ vệ của Lâm gia.
“Ha ha, một đám phế vật mà cũng muốn cản ta sao? Lâm gia cũng chỉ vậy mà thôi!”
Lấy thủ đoạn như chớp đánh bị thương mấy hộ vệ, Ô Sát ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt khinh thường, coi việc này như chẳng đáng.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cái tên kia quá mạnh mẽ, phụ thân lại bị quấn lấy, nếu như không có ai ngăn cản tên Ô Sát này, thì chúng ta làm sao chống nổi!”
Nhìn Ô Sát một đường lao tới, không ai có thể ngăn cản được hắn, đám người Lâm Hà sắc mặt trắng bệch, mà nàng vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy có một người bên cạnh mình lao ra, mục tiêu chính là Ô Sát!
“Lâm Động!”
Nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên kia, đám người Lâm Hà nhất thời kinh hãi, Lâm Khẳng đang bị Nghiêm Khoát cuốn lấy cũng biến sắc!
Chương 70 : Chấn động
“Bịch bịch!”
Nguyên Lực hùng hậu từ trong cơ thể Ô Sát bạo phát, hắn tung một chưởng khiến cho một hộ vệ của Lâm gia bay ngược về phía sau, đồng thời nhe răng, há mồm hung hăng giơ chân đạp vào đầu hộ vệ này, nếu tình hình cứ như vậy diễn ra thì kiểu gì óc người hộ vệ kia cũng bắn tung ra bốn phía.
“Vù!”
Nhưng mà khi Ô Sát chuẩn bị đạp xuống, thì một thanh âm xé gió vang lên, Ô Sát trở tay tóm được một đoạn mâu gãy, khi đưa mắt nhìn lên thì chỉ thấy thân hình đơn bạc của một thiếu niên, bình tĩnh đứng trước mặt, hai mắt chăm chú nhìn vào hắn.
“Hắc hắc, Lâm gia này đúng là đã hết người rồi, giờ phái cả một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ra ứng chiến, chẳng nhẽ các ngươi nghĩ ta sẽ lưu thủ?”
Tiện tay vứt đoạn mâu gẫy kia đi, Ô Sát một cước đá văng hộ vệ kia sang bên cạnh, sau đó nhe răng cười nhìn về phía Lâm Động.
“Lâm Động thiếu gia!”
Đám hộ vệ xung quanh thấy vậy thì vội vàng kêu lên, Tần Ưng cũng vội vã mang người xông tới, đứng chắn trước mặt Lâm Động.
“Lâm Động thiếu gia, đi mau, Ô Sát này là cao thủ Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ, chúng tôi không ngăn được hắn lâu đâu!”
Nhìn đám Lâm gia hộ vệ liều chết bảo vệ mình, Lâm Động không khỏi mỉm cười, hắn không lui lại mà còn chầm chậm tiến lên:
“Tần Ưng thúc, thúc dẫn người đi đối phó với nhân mã của Hắc Long trại đi, Ô Sát này giao cho cháu được rồi.”
Nghe Lâm Động nói thế, Tần Ưng và đám hộ vệ xung quanh nhất thời sợ hãi, vừa muốn khuyên can hắn thì đột nhiên lại phát hiện một cỗ Nguyên Lực hùng hậu, bắt đầu từ trong cơ thể Lâm Động tuôn ra.
“Địa Nguyên cảnh hậu kỳ!”
Cảm nhận được cỗ Nguyên Lực hùng hồn này, đám người Tần Ưng lại một lần nữa cả kinh, không ngờ rằng chưa tới một năm tu luyện, Lâm Động đã đạt tới cảnh giới như thế này.
“Yên tâm, ta sẽ không đi chịu chết đâu. . .”
Lâm Động nhìn đám người Tần Ưng ở phía sau cười cười, sau đó không nói lời vô nghĩa, tiến lên đứng trước mặt Ô Sát lưng hùm vai gấu.
Muốn từ Địa Nguyên cảnh tiến vào Thiên Nguyên cảnh đúng là một chuyện không dễ, mặc dù đã trải qua ba tháng khổ tu, nhưng mà Lâm Động chẳng có cảm giác gì là mình sắp đột phá cả.
Tuy chưa bước chân vào Thiên Nguyên cảnh nhưng mà Lâm Động đúng là có khả năng đánh một trận với cao thủ Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ Ô Sát, Nguyên Lực trong cơ thể hắn do hấp thu Âm Sát Khí đặc thù trong cơ thể Thanh Đàn, đã mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, hơn nữa với những võ học hoàn mỹ mà hắn học được, nên muốn chống lại cao thủ Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ cũng không phải là chuyện viển vông.
“Địa Nguyên cảnh hậu kỳ?”
Nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt dữ tợn của Ô Sát cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, với tí tuổi đầu như thế này mà đã có thực lực hiện giờ đúng là rất hiếm, hóa ra Lâm gia còn giấu diếm một thiên tài.
“Chiếu theo tốc độ tu luyện của tiểu tử này, sợ rằng chỉ trong vòng 1, 2 năm nữa hắn sẽ tiến vào Thiên Nguyên cảnh, nói không chừng sau này còn có thể trở thành cường giả Nguyên Đan cảnh. . .”
Ánh mắt Ô Sát lóe lên, sát ý trong lòng cũng khởi động, hôm nay Hắc Long trại đã trở mặt với Lâm gia, nếu sau này Lâm gia có thêm một cường giả Nguyên Đan cảnh, vậy thì Hắc Long trại bọn chúng sẽ tai ương ngập đầu.
Loại tai họa này phải nhanh chóng trừ bỏ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Ô Sát càng thêm dữ tợn, hắn nhìn Lâm Động, cổ quái cười nói:
“Tuy rằng ta giết không ít người, nhưng ta lại chưa bao giờ giết loại thiên tài như ngươi, không biết nó cảm giác gì nhỉ?”
“Ầm!”
Ô Sát vừa nói xong, thân hình của hắn đã đồng thời bay lên, Nguyên Lực hùng hậu ngưng tụ trong lòng bàn tay, ầm ầm lao về phía Lâm Động.
“Thuần Nguyên Chỉ!”
Đối mặt với công kích của Ô Sát, sắc mặt Lâm Động nghiêm túc vô cùng, Nguyên Lực trong đan điền vào thời khắc này cấp tốc hội tụ, hai ngón tay khép lại với nhau, một đạo ánh sáng ngọc hiện ra.
“Ầm ầm!”
Chỉ chưởng chạm nhau, Nguyên Lực ba động như sóng nước lan tỏa ra bốn phía, thổi bay đất đá ở xung quanh.
“Bịch bịch!”
Khi chỉ chưởng tiếp xúc với nhau, thân hình Lâm Động nhanh chóng lui lại mấy bước, sau đó mới có thể trụ vững được, trong khi đó Ô Sát chỉ có lùi lại nửa bước và thôi, Thiên Nguyên cảnh luôn chiếm ưu thế trong những trường hợp này.
“Tiểu tử này có chút cổ quái!”
Tuy nói chỉ lui về phía sau nửa bước, nhưng ánh mắt Ô Sát cũng trở nên nghiêm túc, mới chỉ giao thủ một chiêu, nhưng hắn cảm giác được trong Nguyên Lực của đối phương chứa một loại khí tức cực kỳ âm hàn, loại khí tức âm hàn này chui vào trong cơ thể hắn làm lập tức bào mòn, nếu như không phải hắn đã dung nhập được Dương Cương Khí, thì sẽ bị một chỉ này cho nếm trái đắng.
“Chậm thì sinh biến, trước tiên phải giết hắn đã!”
Trong mắt Ô Sát hàn mang chợt lóe, vốn hai bàn tay của hắn đã to bây giờ còn trở nên to hơn, Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng khởi động, sau đó, chân của hắn nặng nề dẫm xuống đất một cái, lực lượng mạnh mẽ tới mức làm cho mặt đất nứt ra một cái khe, thân hình hắn mượn cỗ lực lượng này bay lên cao, xuất hiện trước mặt Lâm Động!
“Tê Phong Thủ!”
Cái bóng cực lớn của Ô Sát đã bao phủ hoàn toàn Lâm Động, Nguyên Lực đáng sợ theo bàn tay phải tuôn ra, khiến cho không khí cũng bị vỡ thành những mảnh nhỏ, tiếng xé gió sắc bén làm cho sắc mặt những người ở xung quanh kịch biến.
Những âm thanh u u cứ vang lên trong tai của Lâm Động, hắn đã cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng, hai mắt hắn trợn trừng nhìn vào bàn tay phải kia, cùng lúc đó Nguyên Lực trong đan điền cũng được vận chuyển, hắn điên cuồng thúc giục chúng chạy dọc theo song chưởng.
Đối mặt với một chưởng dốc sức này, đan điền của Lâm Động nhanh chóng rơi vào tình trạng khô kiệt.
“Vẫn còn chưa đủ!”
Cảm nhận được đan điền khô kiệt, hai mắt Lâm Động cũng thoáng đỏ lên, cắn răng gầm lên một tiếng, cắn nát hai viên Dương Nguyên Đan giấu ở dưới lưỡi, rồi nuốt vào trong cơ thể.
Khi hai viên Dương Nguyên Đan chui vào trong cơ thể, dược lực tinh thần cũng theo đó mà phát tán, đồng thời Lâm Động cũng điên cuồng vận chuyển Thanh Nguyên Công, không ngừng hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa.
Lúc này, Nguyên Lực ba động trong bàn tay của Lâm Động càng lúc càng mạnh, hai tay nhanh như chớp kết thành những ấn pháp phức tạp.
Kỳ Môn Ấn tầng 1, tầng 2!
Khi ấn pháp biến ảo tới tầng thứ 2, ánh mắt Lâm Động hiện lên sự tàn nhẫn, hắn không ngừng tay, tiếp tục biến ảo ấn pháp!
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Chưởng phong đáng sợ bỗng nhiên ập tới, mà cũng trong thời khắc này, Lâm Động đột nhiên ngẩng đầu, ấn pháp vốn đang biến ảo cũng được ngừng lại, sau đó hai tay của hắn giữ nguyên một đạo ấn quyết kỳ diệu, Nguyên Lực ba động mạnh mẽ trong ấn pháp lập tức va chạm với chưởng phong của Ô Sát!
Kỳ Môn Ấn, tầng thứ 3!
“Lâm Động!”
Cách đó không xa đám người Lâm Hà nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức thét lên một tiếng chói tai, sắc mặt trắng bệch.
“Ầm ầm!”
Khi tiếng thét chói tai vang lên, một cỗ kình phong cường hãn vô cùng bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, đá vụn cây cối bay loạn xạ.
Cú va chạm này làm cho xung quanh vốn đang hỗn loạn trở nên yên tĩnh, thậm chí ngay cả Lâm Khẳng và Nghiêm Khoát vốn đang giao thủ kịch liệt cũng lùi ra sau mấy bước, đưa mắt nhìn vào trong đó.
“Bịch!”
Khi bọn họ nhìn vào bên trong đó chỉ thấy một khu vực toàn là bụi, một thân ảnh đột nhiên bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, miệng phun ra một dải máu thật dài.
“Phụt!”
Đạo nhân ảnh kia vừa rơi xuống đất, máu tươi cũng theo đó mà tuôn ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh này, sau đó không gian xung quanh trở nên im phăng phắc, trong ánh mắt của những người này hiện lên sự kinh hãi không thể tin tưởng.
Bởi vì, người trọng thương rơi xuống đất đã trái ngược hoàn toàn với dự liệu của họ, không phải là Lâm Động, mà là Nhị đương gia của Hắc Long trại – Ô Sát!
Vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh hung danh hiển hách ở Thanh Dương trấn mà lại thua trong tay Lâm Động!
Kết quả này chẳng ai có thể ngờ tới, bởi vì nó quá mức chấn động!Nguồn truyện audio