Vũ Động Càn Khôn
Tập 119 [ chương 591 đến 595 ]
❮ sautiếp ❯Chương 591 : Gánh vác
Nhìn đôi mắt đỏ rực của Mạc Lăng, Lâm Động cười tươi hơn một chút:
– Tin ta sao?
– Chưa bao giờ hoài nghi cả!
Mạc Lăng thở ra một hơi, vì hắn vào vùng trung tâm chậm hơn nên không được nghe đến chuyện Lâm Động và Vương triều Phong Vân đối đầu, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến lòng tin của hắn với Lâm Động. Lòng tin đó cơ hồ như được hình thành từ sau rất nhiều những việc Lâm Động đã làm khi vào Chiến trường Viễn Cổ, cho đến tận bây giờ khi đối mặt với Vương triều Siêu cấp, hắn vẫn dám giữ lòng tin với Lâm Động.
Ban đầu hắn không muốn lôi Lâm Động vào chuyện này, một là vì không muốn gây rắc rối cho Lâm Động, hai là cũng không muốn làm phiền đến Lâm Động nữa. Nhưng không ngờ Lâm Động lại nói thẳng như vậy.
Lần này Lâm Động không chủ động ra tay lấy lại thể diện cho bọn hắn, mà chỉ bình tĩnh nói, đằng sau đối phương có Vương triều Siêu cấp, còn đằng sau hắn lại có Lâm Động.
Trong mắt Đỗ Vân và Man Sơn cũng ánh lên sự kích động, hai hàm răng nghiến lại, hung quang lóe lên trong mắt, bộ dạng ủ rũ giờ đã không còn, nhìn như đã biến thành một người khác.
Những người đứng xung quanh có phần kinh ngạc nhìn bọn ba người Mạc Lăng từ bộ dạng ủ dột trở nên đầy sát khí, hiển nhiên là bọn họ không hiểu tại sao sau khi gặp Lâm Động bọn họ lại có sự thay đổi lớn đến vậy. Lẽ nào người trước mặt đây có thể cho bọn họ dũng khí khiêu chiến với Vương triều Siêu cấp?
– Đi đi, hãy dùng chính bàn tay mình để lấy lại thứ của mình. Tuy bọn ta chỉ từ một Vương triều Hạ cấp nhưng bất cứ hậu quả gì hôm nay ta đều gánh hết.
Lâm Động vẫy vẫy tay, cười nói.
– Vương triều Hạ cấp?
Lâm Động không có ý che giấu nên tiếng nói cũng truyền đi, vậy là sắc mặt của mọi người trở nên thật phong phú, ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động. Bọn họ vốn tưởng bọn Lâm Động có lai lịch thế nào thì mới dám ăn nói như vậy, không ngờ lại chỉ từ một Vương triều Hạ cấp, thật không hiểu làm thế nào mà bọn họ lại vào được đến đây…
Khi đó ba người Mạc Lăng gật mạnh đầu, quay người, sát khí đằng đằng quay trở lại quảng trường.
– Ồ, gan không nhỏ đâu nhỉ!
Mấy nam tử hắc y kia vẫn ở nguyên chỗ cũ. Từ ban đầu bọn chúng đứng ngoài lạnh lùng nhìn bọn Lâm Động, khi thấy ba người Mạc Lăng như tiến lại đầy dũng khí không kìm được nở nụ cười một cách quái dị.
– Tiểu tử, đừng tùy tiện ra vẻ uy phong, chỉ sợ hối hận cũng không kịp đâu. Chuyện ở đây của bọn ta, có lẽ ngươi không có tư cách gánh vác!
Nam tử hắc y đứng đầu nhìn Lâm Động, cười lạnh nói.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Nghe vậy, Lâm Động chỉ cười cười, không thèm quan tâm đến bọn chúng, ngẩng lên nhìn nhóm người ở phía dưới ngọn cây cao đằng xa đang nhìn về phía này, trên gương mặt bọn chúng lúc này cũng ánh lên hàn ý.
– Không biết sống chết… đâm đầu vào chỗ chết!
Bên cạnh gã thanh niên lạnh lùng mặc hắc ý, một nam tử tóc hoa râm nhếch mép nói.
Ánh mắt sắc lạnh như đao của thanh niên kia lướt qua người Lâm Động, khóe miệng hắn nhếch lên vẻ thích thú. Hắn vốn định đứng dậy nhưng rồi lại ngồi xuống, hắn muốn xem xem cục diện hôm nay rốt cuộc Lâm Động sẽ gánh vác như thế nào.
– Lý Khôn… không ngờ có kẻ muốn thách thức Vương triều Đại Uy chúng ta, vậy ngươi cứ thử đi!
Gã thanh niên hắc y búng nhẹ ngón tay, một tia hàn quang lượn lờ quanh đầu ngón tay của hắn, hắn nhàn nhạt nói.
– Vâng!
Nghe vậy, gã nam tử kia lập tức cung kính đáp, khi quay lại gương mặt dữ dằn nhìn ba người bọn Mạc Lăng, nói:
– Cho một con đường sống mà các ngươi không đi. Nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta nặng tay!
Ầm!
Bàn chân giẫm mạnh xuống gây nên một tiếng nổ trầm đục. Đối mặt với Lý Khôn, ba người bọn Mạc Lăng không nói nhiều, nguyên lực mạnh mẽ bùng phát khiến mặt mày bọn Lý Khôn hơi biến sắc, rõ ràng bọn chúng không ngờ thực lực thật sự của bọn Mạc Lăng lại mạnh đến vậy.
– Giết bọn chúng đi, không cần nương tay!
Lý Khôn quát lên, rõ ràng hắn rất phẫn nộ vì bọn Mạc Lăng dám khiêu khích sự uy nghiêm của Vương triều Đại Uy. Nếu hôm nay không dạy cho ba kẻ này một bài học, có lẽ thanh danh của Vương triều Đại Uy sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.
Phía sau Lý Khôn có bốn nhân ảnh, khí tức đều rất cường hãn. Lý Khôn vừa dứt lời, cả bốn người nhất thời bùng phát nguyên lực Tam Nguyên Niết Bàn lao tới.
Tuy nhiên dù cũng là Tam Nguyên Niết Bàn, nhưng so với bọn Mạc Lăng thì kém không ít. Dù thế nào thì bọ Mạc Lăng cũng có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ. Có lẽ nó chưa đủ khiến bọn họ có thể so sánh được với thủ lĩnh của các Vương triều Siêu cấp, nhưng những nhân vật bình thường cũng khó có thể đối phó được.
Mấy đạo thân ảnh nhanh như chớp lao vào nhau, vô vàn công kích vũ kỹ mạnh mẽ cùng những luồng nguyên lực cuồng bạo cùng lúc này lan tỏa đầy hung hãn.
Ầm ầm ầm!
Không ít người nhìn những luồng năng lượng cuồng bạo phát ra phải thấy kinh ngạc. Không ngờ ba người bọn Mạc Lăng lúc trước nhún nhường như thế lại có chiến đấu lực khá như vậy.
– Ba người này cũng tiến bộ không ít!
Tiểu điêu nhìn cảnh đó, cười nói.
– Dù sao cũng có truyền thừa Tông phái Viễn Cổ đủ để lấp đầy khoảng cách chênh lệch!
Lâm Động gật gù. Thật ra bọn Mạc Lăng tiến bộ cũng khá nhanh, xem ra những lợi ích bọn họ nhận được từ truyền thừa Tông phái Viễn Cổ cũng không ít. Dù sao Lâm Động hiện nay nói thật ra thì thực lực cũng chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Đương nhiên Tam Nguyên Niết Bàn của hắn lại đủ khả năng trảm sát cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như là Phong Thương.
– Lâm Động đại ca biết bọn họ sao?
Tô Nhu khẽ hỏi.
– Ừm, bọn họ và bọn ta cùng đến từ một Vương triều!
Lâm Động cười nói.
Tô Nhu chớp chớp đôi mắt to, rõ ràng có phần kinh ngạc. Nàng hiểu rõ mức độ ngang ngược của thực lực bọn Lâm Động… nhưng còn ba người Mạc Lăng này… hình như rất bình thường.
– Xem ra sắp thắng rồi.
Tiểu Viêm bình thường khá trầm mặc, bỗng mở miệng nói.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời thì một âm thanh trầm thấp vang lên, ngay sau đó bốn gã cường giả của Vương triều Đại Uy đã bắn ngược ra, vô cùng thảm hại rơi xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị yếu thế.
Khi đó ba người bọn Mạc Lăng cũng đã nhanh chóng hấp thụ hết Niết Bàn Ấn của bọn chúng.
– Khốn kiếp!
Thấy bọn kẻ đó thua nhanh như vậy, mắt Lý Khôn tối sầm lại, nhưng còn không đợi hắn ra tay, Mạc Lăng đã lao tới, nguyên lực nhanh như chớp ngưng tụ nơi bàn tay.
– Quy Nguyên Cuồng Doanh!
Gương mặt anh tuấn của Mạc Lăng lúc này cũng hiện lên sự cuồng bạo. Vũ kỹ hắn thi triển cũng rất cường hãn, nhìn nguyên lực đang không ngừng tập trung nơi bàn tay của hắn cũng có thể xác định được là Linh Vũ kỹ Sơ cấp!
– Mạc Lăng, ngươi dám!
Công kích mạnh mẽ này của Mạc Lăng khiến sắc mặt Lý Khôn kịch biến, đặc biệt là khi hắn cảm nhận được sự cuồng bạo của chưởng phong trên tay Mạc Lăng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn rất nhiều. Vì thế nên hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực, tung ra một quyền.
Vẻ mặt Mạc Lăng lạnh băng, công kích của vũ kỹ oanh thẳng lên trên nắm đấm của Lý Khôn, lực đạo mạnh mẽ đánh bay Lý Khôn về phía sau. Chỉ nghe phụt một tiếng, máu tươi đã phun trào ra từ trong miệng của Lý Khôn.
– Ồ!
Thấy Mạc Lăng không ngờ lại có thể đánh bay Lý Khôn, xung quanh lập tức xôn xao lên một trận. Thế nhưng rất nhiều người sau khi kinh ngạc trôi qua, đã nhìn Mạc Lăng với ánh mắt đầy thương hại. Lẽ nào hắn quên đằng kia còn có cường giả chân chính của Vương triều Đại Uy hay sao?
Trước mặt bao nhiêu người thế này mà ra tay đánh bay người của Vương triều Đại Uy, có lẽ chuyện này khó lòng kết thúc tốt đẹp rồi.
– Đồ vô dụng!
Phía dưới ngọn cây, gã nam tử tóc hoa râm quan sát cảnh tượng đó với ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt lạnh băng. Bàn tay hắn vỗ mạnh xuống đất, toàn thân biến thành một đạo hắc quang lao đi. Nguyên lực lan tỏa, không ngờ lại là một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn!
Nam tử tóc hoa râm đó chớp mắt một cái đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu Mạc Lăng. Hắn nở cười dữ dằn, bàn tay biến thành một đạo cuồng phong giáng thẳng xuống đầu Mạc Lăng.
– Vương triều Đại Uy ta dù là súc sinh cũng có địa vị cao quý hơn ngươi. Đồ ti tiện, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là không được động vào!
Nguyên lực xé tan không gian mang theo lực sát thương cường hãn kinh người, bay nhanh như tia chớp thẳng xuống Mạc Lăng.
Cảm nhận được sự cuồng bạo của một kích đó đó, sắc mặt Mạc Lăng khẽ biến, đang định vận lực chống đỡ thì từ sau đột nhiên phát ra một tiếng rít gió chói tay. Ngay sau đó, một thân hình to lớn nặng nề đã đáp xuống trước mặt Mạc Lăng. Một luồng nguyên lực cường hãn bắn ra từ côn ảnh ngăn cản lại đạo nguyên lực kia.
– Cút!
Một thanh âm âm trầm quát vang lên. Một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trên thân côn lan ra… Cuối cùng, tất cả mọi người cũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn thấy, thân thể của gã nam tử tóc hoa râm cũng bay ngược ra phía sau, rầm một tiếng, đâm thẳng vào một gốc cây khổng lồ, rơi xuống một cách thảm hại.
Sắc mặt của gã nam tử hắc y gương mặt lạnh lùng kia lúc này cũng tối sầm lại, ngón tay kẹp lại, một thanh phi đao đen nhánh nhanh như chớp bay ra. Cánh tay hắn rung lên, hắc quang như xé tan hư không, kình phong đủ để cắt đôi một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng nhằm thẳng cổ họng Tiểu Viêm mà bay tới.
Đinh!
Hắc quang bắn tới, nhưng khi còn cách Tiểu Viêm vài trượng thì một đạo thanh quang cũng bắn tới từ phía sau, oanh kích luồng hắc quang khiến cho nó vỡ tan.
Xoẹt!
Hắc quang tan tành, sắc mặt của gã nam tử hắc y lạnh lùng biến đổi, một thân ảnh như quỷ mị bỗng xuất hiện trước mặt hắn, hai ngón tay thon dài kẹp một miếng vảy lấp lánh màu xanh lạnh lẽo bỗng dừng lại phía trước trán hắn.
– Ta nghĩ chuyện ở đây, Lâm Động ta có thể gánh vác được!
Lâm Động mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mà tràn ngập hàn ý lan ra. Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, vô số gương mặt há hốc sững sờ.
– Lâm Động?
Khi hai chữ này thoát ra khỏi miệng Lâm Động, đồng tử của không ít người đã co rút lại. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu đám người mới tới này là thần thánh phương nào rồi!
Chương 592 : Liên minh Địa Sát
Xung quanh quảng trường đá, sự huyên náo gần như biến mất, vô số ánh mắt hả hê trước tai họa của người khác dần bị sự chấn kinh thay thế.
Lâm Động?
Cái tên như có ma lực đó chui vào tai gần như khiến thân thể bọn họ run lên. Sau khi vào vùng trung tâm này không lâu, bọn họ cũng đã được nghe thấy tin tức về cuộc đại chiến kinh thiên động địa ở đường vào từ thành Vạn Tượng.
Ở nơi đó, Vương triều Phong Vân thân là một Vương triều Siêu cấp căn bản không kịp có bất cứ hành động gì, nhưng đã hoàn toàn thân bại danh liệt. Mà những người đánh bại bọn chúng lại không hề có chút bối cảnh gì, bọn họ chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp…
Cuộc đối quyết giữa Vương triều Siêu cấp và Vương triều Hạ cấp cuối cùng đã kết thúc với thắng lợi thuộc về Vương triều Hạ cấp. Sự trái ngược này đủ để khiến bất cứ ai cũng phải kinh thán.
Mọi người ai nấy đều là nhân tài đến người từ các Vương triều, cho nên gần như ai cũng biết khoảng cách khó có thể rút ngắn giữa hai cấp bậc Vương triều này, dù những người đó may mắn có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ đi chăng nữa, nhưng muốn khiêu chiến vượt cấp thì vẫn là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Điều này có thể biết được từ việc ba người bọn Mạc Lăng luôn nhún nhường lúc nãy.
Thế nhưng cũng vì những suy nghĩ đó mà khi thông tin đó lan truyền ra mới tạo được hiểu quả chấn kinh đến vậy.
Sau khi biết kết quả của cuộc chiến đó, gần như tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên ấy, cái tên dám dùng sức của Vương triều Hạ cấp khiêu chiến với một Vương triều Siêu cấp…
Lâm Động!
Mà lúc này, cái tên chỉ tồn tại trong lời đồn kia cuối cùng đã xuất hiện trước mặt bọn họ…
– Ực!
Một số người thầm nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn thân ảnh đó có phần kính sợ. Rõ ràng bọn họ không ngờ được người thanh niên nhìn không có vẻ xuất bọn chúng gì lại là đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng như vậy.
Ba người bọn Mạc Lăng cũng yên lặng vì sự tĩnh mịch này. Bọn họ nhìn Lâm Động bỗng như quỷ mị xuất hiện trước mặt gã thủ lĩnh của Vương triều Đại Uy. Trong tay Lâm Động lúc này là một chiếc vảy màu xanh sắc bén dừng lại phía trước trán kẻ kia khiến hắn không dám động đậy.
– Nhanh như chớp giật!
Trong đầu Mạc Lăng lóe lên câu nói đó, hắn căn bản không nhìn rõ Lâm Động ra tay thế nào, mà rõ ràng là gã thủ lĩnh của Vương triều Đại Uy cũng vậy. Nếu không thì chắc chắn sẽ không để thứ vũ khí sắc bén kia của Lâm Động dí vào trán mình như thế.
– Lại mạnh hơn nữa rồi…
Ba người bọn Mạc Lăng nhìn nhau, bọn họ đều có thể thấy sự chấn kinh và đầy phức tạp trong mắt của đối phương.
Phía dưới ngọn cây, sắc mặt của đám cường giả Vương triều Đại Uy cũng kịch biến, đặc biệt là khi bọn chúng nhìn thấy cái vảy xanh sắc lạnh trên đầu ngón tay của Lâm Động đang chĩa thẳng vào trán của thủ lĩnh mình.
– Lâm Động?
Thân thể gã thanh niên mặc hắc y vẻ mặt lạnh lùng cũng đông cứng lại, tròng mắt phản xạ ánh hàn quang của chiếc vảy xanh, khóe miệng giật giật một chút, nói:
– Chẳng trách mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, thì ra cũng có chút bản lĩnh chân chính!
– Chuyện thế này là thôi được rồi nhỉ? Tính ra cũng là do bọn chúng tự làm tự chịu.
Lâm Động liếc nhìn những kẻ xui xẻo bị bọn Mạc Lăng hấp thụ hết Niết Bàn Ấn, rồi nhìn gã thanh niên phía trước mặt, cười nói.
– Trước mặt bao nhiêu người như vậy cướp đi Niết Bàn Ấn trong tay thủ hạ của Vương triều Đại Uy, ngươi nghĩ bỏ qua được sao?
Gã thanh niên đó nheo mắt, cười lạnh nói.
– Vậy thì động thủ sao?
Lâm Động cười càng tươi hơn, quét mắt nhìn bàn tay của thanh niên đó, mơ hồ thấy có ánh kim quang lấp lánh:
– Sức hấp dẫn của Niết Bàn Ấn Thiên cấp cũng không hề nhỏ a…
– Muốn cướp Niết Bàn Ấn trong tay Thẩm Quân ta sao? Gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, chỉ sợ ngươi không lấy được thôi!
Ánh mắt gã thanh niên đó lóe lên hàn quang, ngón tay búng một cái, một con dao găm bắn ra với tốc độ kinh người nhằm thẳng vào cổ họng Lâm Động.
Keng!
Hắc quang bắn ra, thế nhưng khi sắp xuyên qua cổ họng Lâm Động thì một chiếc vảy xanh bỗng hiện ra nơi cổ họng, keng một tiếng, khiến con dao găm nháy mắt nát vụn.
Vèo vèo!
Công kích bị chặn đứng, ánh mắt Thẩm Quân tối sầm lại, ngón chân điểm một cái, thân hình biến thành tàn ảnh lùi nhanh về sau, mười ngón tay cùng búng ra vô số đạo hắc quang sắc bén bắn ra như mưa về phía những điểm trọng yếu trên người Lâm Động.
Thấy Thẩm Quân hạ thủ ác độc như vậy, Lâm Động cũng chỉ cười lạnh, bàn tay hơi cong lại rồi nắm chặt, thanh quang nhanh chóng hội tụ nơi lòng bàn tay, cuối cùng biến thành một tấm lá chắn tạo thành từ những chiếc vảy màu xanh.
Tấm lá chắn ấy nhìn không hề chắc chắn, chỉ to khoảng một thước, hàn quang lượn lờ xung quanh như rạch rách cả không khí.
Đing đing đing!
Thế nhưng tấm lá chắn không hề chắc chắn ấy lại có thể dễ dàng chống đỡ được hết hắc quang sắc bén có thể xuyên thủng thân thể một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong kia.
Vút!
Lâm Động xoay bàn tay, tấm lá chắn bỗng chuyển động rồi vù một tiếng biến thành một mảnh thanh quang xé tan hư không lao thẳng về phía Thẩm Quân.
Tốc độ của thanh quang nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, ngay cả Thẩm Quân cũng chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ đó, vì thế liền không dám chậm trễ, bàn tay ném ra một cái chuông khổng lồ màu đen bay về phía thanh quang.
Chiếc chuông khổng lồ đó hiển nhiên là một thứ Linh bảo Địa cấp thực lực không tệ, khi bay ra gây nên từng trận gió rít, sức sát thương không hề nhỏ.
Thanh quang đâm sầm vào chiếc chuông đen khổng lồ, tiếng chuông ngân lên vang vọng khắp không gian, sóng âm lan đến đâu, cây cối nổ tung đến đó.
Thế nhưng mà, trải qua một kích va chạm trên chiếc chuông cũng xuất hiện vô số những vết nứt, rồi trong nháy mắt bùm một tiếng nổ tung.
Linh bảo Địa cấp uy lực không tệ của Thẩm Quân đã bị đánh vỡ tan tành chỉ trong một lần ngạnh kháng!
Vèo!
Khi chiếc chuông đó nổ tung, một đạo thanh quang bắn ra từ trong đó, mục tiêu nhằm thẳng Thẩm Quân, âm thanh bạo phát ra do tốc độ cực nhanh của nó giống như lưỡi hãi tử thần đoạt hồn nhiếp phách người khác.
– Quỷ Đao Ấn!
Thanh quang bắn tới, sắc mặt Thẩm Quân trở nên nặng nề, thủ ấn biến hóa, cuối cùng hét lên một tiếng, nguyên lực hùng hồn cuộn trào biến thành một thanh quỷ đao chặt xuống!
Keng!
Quỷ đao màu đen hình thành từ nguyên lực hung hăng chặt xuống thanh quang. Âm thanh kim loại giòn tan vang vọng, kình phong dâng tràn, tấm lá chắn từ vảy xanh và thanh quỷ đao đều bị đánh bật ra, cuối cùng nổ tung giữa trời. Một vài mảnh vỡ thậm chí khiến Thẩm Quân phải khổ sở tránh né.
Tình hình giao đấu ác liệt như vậy nhưng không nói cũng biết ai chiếm ưu thế, ai yếu thế.
Thẩm Quân có phần thảm hại rơi xuống một ngọn cây cao, sắc mặt khó coi dị thường, ánh mắt nhìn Lâm Động lúc này không còn chút coi thường nào nữa.
– Ta còn nghĩ tin tức đó chỉ là lời đồn thất thiệt, xem ra đúng là sự thật!
Thẩm Quân lạnh lùng nói.
Dù hắn đã từng nghe tin Lâm Động đánh bại Vương triều Phong Vân, nhưng trong lòng thực sự vẫn còn chút hoài nghi. Nhưng vừa rồi Thẩm Quân đã hiểu rõ thực lực của Lâm Động, bản lĩnh đó đánh bại được Phong Thương của Vương triều Phong Vân cũng không phải không thể.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng thầm chấn kinh, đặc biệt là những cường giả của Vương triều Đại Uy, sắc mặt vô cùng phong phú, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy vẻ dè chừng.
– Vương triều Siêu cấp các ngươi muốn thể hiện uy phong bá đạo, ta cũng không quan tâm, nhưng nhằm vào bằng hữu của ta thì tuyệt đối không được!
Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhìn Thẩm Quân, chầm chậm nói.
Bọn Tiểu Viêm lúc này cũng đã đến phía sau lưng Lâm Động, hung quang trong mắt khóa chặt lấy bọn người Vương triều Đại Uy, như chỉ cần một chút động tĩnh bất lợi là lập tức ra tay.
Mọi người xung cảm nhận không khí căng thẳng đó đều thầm cảnh giác. Sau khi biết thân phận của bọn Lâm Động, không còn ai cho rằng bọn họ lấy trứng trọi đá nữa. Tuy thực lực Vương triều Đại Uy không tệ nhưng dù sao vẫn kém Vương triều Phong Vân một bậc. Bọn Lâm Động còn giải quyết được Vương triều Phong Vân, vậy thì giải quyết Vương triều Đại Uy cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Trên ngọn cây, mặt mày Thẩm Quân tối sầm nhìn bọn Lâm Động, ánh mắt khẽ động, cuối cùng có chút không cam tâm rút hết nguyên lực về. Hắn biết rằng nếu động thủ thật sự thì e là kẻ bại trận cuối cùng chính là bọn hắn!
Thấy thế, mọi người xung quanh thở ra một hơi thất vọng, ánh mắt có phần cảm thán. Không ngờ trước mặt bọn Lâm Động, Vương triều Siêu cấp như Vương triều Đại Uy cũng phải tránh né. Hắn quả thực là biến thái!
– Lâm Động, ta phải thừa nhận ngươi rất có bản lĩnh. Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, kẻ có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát của Không gian Viễn Cổ này cũng đang tìm các ngươi. Ha ha, không biết đối diện với bọn chúng các ngươi có còn ngông cuồng được như thế này không?
Thẩm Quân nhìn Lâm Động, bỗng cười lạnh, ánh mắt có phần sung sướng trước tai họa của kẻ khác. Nhưng hắn cũng không nói gì nhiều hơn, vừa dứt lời đã dẫn đồng bọn đi mất.
– Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát?
Lâm Động nhíu mày nhìn bóng bọn Thẩm Quân lẩm bẩm. Cái gọi là Liên minh Địa Sát này có liên quan gì đến Tứ Đại Huyền Tông của Liên minh Thiên Cương trong Viễn Cổ Bí Tàng không?
Chương 593 : Đối đầu
Trong quảng trường đá, sau khi bọn người Vương triều Đại Uy rút đi, không khí vốn căng thẳng như dây đàn cũng dần được thả lỏng. Rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía ba người bọn Mạc Lăng rồi thầm cảm thán, không ngờ ba kẻ có vẻ chẳng có chút bối cảnh nào này lại có quan hệ với tên biến thái uy danh khắp chốn kia. Bọn họ cũng thầm thấy may mắn vì lúc nãy không mượn gió bẻ măng, nếu không có lẽ cũng chẳng tốt lành gì hơn bọn Lý Khôn.
– Liên minh Địa Sát… Tứ Đại Ma Tông…
Lâm Động cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, miệng khẽ lẩm bẩm cái tên Thẩm Quân vừa nói.
– Có lẽ là một cái Viễn Cổ Bí Tàng khác, nhưng nghe tên thì có vẻ đối đầu với Liên minh Thiên Cương, chưa biết chừng năm đó hai bên thường xuyên có đại chiến sinh tử.
Tiểu điêu cười nói.
– Điều này chẳng liên quan gì đến ta!
Lâm Động nhíu mày.
– Ha ha, có khi nhận được truyền thừa cũng có nghĩa phải nhận một số trách nhiệm từ thời Viễn Cổ.
Tiểu điêu cười nói.
– Thanh Trĩ không có nói với ta điều này.
Lâm Động lắc đầu bất lực, khi nhận truyền thừa, Thanh Trĩ không hề nói với hắn phải làm gì với Liên minh Địa Sát cả.
– Lâm Động, huynh phải cẩn thận với cái Liên minh Địa Sát này.
Mạc Lăng ở đằng sau bỗng nói.
– Hửm?
Lâm Động ngạc nhiên quay lại nhìn Mạc Lăng, sắc mặt có phần nặng nề.
– Theo ta biết, truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát đều đã rơi vào tay bốn Vương triều Siêu cấp có thực lực vô cùng mạnh. Hơn nữa những truyền thừa mà bọn chúng có được khá đặc biệt. Đó là cần máu tươi của những người có được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông như huynh mới khởi động được nó.
Mạc Lăng nói.
– Ồ?
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng lại, không ngờ truyền thừa của Liên minh Địa Sát lại quỷ dị như vậy. Xem ra ân oán giữa Liên minh Địa Sát và Liên minh Thiên Cương khá sâu sắc, thậm chí những người có được truyền thừa cũng bị kéo vào mối ân oán đó.
– Các huynh đã có được hai truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, còn hai cái còn lại trong ty Diêm Sâm và Liễu Bạch. Ta nghe nói khi chưa vào vùng trung tâm này bọn họ đã từng giao đấu với Vương triều Siêu cấp có truyền thừa của Liên minh Địa Sát…
Mạc Lăng nói.
– Ngay cả Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng bị nhằm vào rồi?
Lâm Động nheo mắt, xem ra Liên minh Địa Sát thật sự chẳng phải loại tốt đẹp gì.
– Giờ danh tiếng của ngươi cũng đã vang đi khắp nơi, xem ra không lâu nữa bọn chúng sẽ tìm đến ngươi đấy.
Tiểu điêu cười nói.
– Đến thì đến thôi! Muốn lên Niết Bàn Kim Bảng, bọn chúng ta cần không ít Niết Bàn Ấn. Nếu bọn chúng mang đến tận nơi thì ta cũng vui lòng mà nhận thôi.
Lâm Động cười không chút sợ hãi. Tuy hắn không thích rắc rối nhưng cũng không sợ nó. Với lực chiến đấu hiện nay của hắn, dù phải đối đầu với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng có khả năng chiến thắng không nhỏ. Huống hồ Tiểu Viêm, Tiểu điêu, thậm chí Tô Nhu cũng có chiến lực rất lớn, dù phải đối mặt với một Vương triều Siêu cấp hắn cũng chẳng chút sợ hãi.
– Thế Tứ Đại Ma Tông rốt cuộc là cái gì?
Lâm Động ngừng một chút rồi bỗng hỏi.
– Tứ Đại Ma Tông lấy theo tên của các loại Hung thú thời Viễn Cổ: Y Ngột, Thao Tông, Cùng Kỳ, Chu Yểm. Truyền thừa của bọn chúng không hề đơn giản, cộng với thực lực hùng hậu của Vương triều Siêu cấp, đủ để khiến thủ lĩnh của bọn chúng có tư cách xung kích Niết Bàn Kim Bảng.
– Hung thú thời Viễn Cổ sao?
Lâm Động khẽ gật đầu, một chính một tà, chả trách lại đối lập đến vậy.
– Đúng rồi, Mạc Lăng, đây là huynh đệ của ta, Lâm Điêu!
Lâm Động bỗng nhớ ra, giới thiệu hai bên với nhau.
Mạc Lăng nghe vậy cũng vội ôm quyền. Gương mặt hắn thật ra cũng khá tuấn tú, nhưng thật sự so sánh tướng mạo thì dáng vẻ tuấn mỹ yêu dị của Tiểu điêu có phần nhỉnh hơn một chút. Nếu là hai nữ nhân so sánh với nhau thì đúng là cũng có chút thưởng thức, nhưng đây lại là hai nam nhân, thật là có phần khó xử.
Nhưng Mạc Lăng cũng không vì dung mạo của Tiểu điêu mà coi thường hắn. Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố mà Tiểu Viêm đã thể hiện, hắn đều có tâm thái ngưỡng mộ với những người bỗng nhiên xuất hiện cạnh Lâm Động. Hơn nữa hắn mơ hồ cũng cảm thấy người thanh niên tuấn mỹ chưa ra tay lần nào này cũng là nhân vật không tầm thường.
– Không cần khách khí, bọn chúng ta cũng là người quen cả!
Tiểu điêu cười, lời nói khiến bọn Mạc Lăng chẳng hiểu ra sao, nhưng Tiểu điêu cũng không giải thích gì thêm. Dù sao thì hồi trước hắn cũng ẩn náu trong cơ thể Lâm Động, ba người Mạc Lăng không hề biết đến sự tồn tại của hắn.
Tiếp đó Lâm Động lại giới thiệu Tô Khôi, Tô Nhu, hai bên làm quen một chút rất nhanh đã thân thiện với nhau.
– Đúng rồi, còn chuyện này nữa…
Mạc Lăng bỗng nhìn Lâm Động, ánh mắt nặng nề nói:
– Bọn ta… từng gặp… Lâm Lang Thiên.
– Lâm Lang Thiên?
Đồng tử Lâm Động co lại, quả nhiên hắn chưa chết!
– Người tốt sống chẳng được lâu, tai họa thì kéo dài mãi, câu này nói quả không sai. Không ngờ tên tiểu tử đó lại sống dai như vậy.
Tiểu điêu chép miệng nói.
Bọn Mạc Lăng đều biết ân oán sâu đậm giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, vì thế cũng không thấy lạ về ánh mắt của hắn. Mạc Lăng trầm ngâm một chút nói tiếp:
– Nhưng hắn có chút gì kỳ quái, rất khác trước đây. Khi bọn ta thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy bọn ta, nhưng ánh mắt dường như rất xa lạ cứ như không biết nhau vậy…
Lâm Động nhíu mày, rốt cuộc Lâm Lang Thiên xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng dù thế nào thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
– Lạ thì lạ nhưng thực lực của hắn lại vô cùng khủng bố…
Đỗ Vân ở bên cạnh tiếp lời.
– Bọn ta đã tận mắt chứng kiến hắn giết chết một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn và đoạt đi Niết Bàn Ấn…
Lâm Động nheo mắt. Hồi ở Viễn Cổ Bí Tàng, thực lực Lâm Lang Thiên nhiều nhất cũng chỉ là Nhị Nguyên Niết Bàn, không ngờ chỉ mấy tháng mà thực lực đã tăng tiến kinh người như vậy. Xem ra có lẽ hắn cũng có được cơ ngộ gì đó.
– Ngày càng có nhiều đối thủ rồi…
Lâm Động khẽ búng ngón tay, kình phong mạnh mẽ quấn quanh ngón tay hắn, trên gương mặt không có chút gì là hoảng loạn hay sợ hãi, ngược lại nụ cười có phần thích thú. Đây mới là Bách Triều Đại Chiến, khiến người ta không kìm nổi nhiệt huyết trong người.
– Đi thôi, đến Bách Triều Sơn. Khó khăn lắm mới đến được đây thì phải xem nơi đấu võ trung tâm thế nào chứ. Ta cũng muốn giao đấu thử với những thiên tài yêu nghiệt đến từ các Vương triều khác của Đông Huyền Vực.
Lâm Động cười rồi vẫy tay, hắn bay đi trước, theo sau là Tiểu điêu, Tiểu Viêm và những người khác.
Bọn Mạc Lăng nhìn theo bóng Lâm Động, huyết dịch trong người không khỏi sục sôi. Cùng là người đến từ Vương triều Đại Viêm, thấy Lâm Động tạo dựng được thành tựu như vậy bọn họ cũng thấy tự hào. Chắc khi tin tức từ Chiến trường Viễn Cổ truyền về Vương triều Đại Viêm thì cả Vương triều, bất luận là Hoàng thất hay Tứ Đại Tông Tộc đều sẽ bị chấn động vì bọn họ.
Đây là một khu rừng rộng lớn, sâu bên trong có một nhóm người đang ngồi lặng lẽ, tuy không có âm thanh gì khác lạ nhưng sự hung hãn lạnh lẽo phát ra từ đó lại khiến không khí như đặc quánh lại.
Vút!
Bỗng một luồng ánh sáng bay ra tới từ xa, cuối cùng bị một thân ảnh trong đó bắt lấy, là một miếng ngọc quyền âm.
Kẻ đó lắng nghe tiếng nói trong miếng ngọc rồi ngẩng phắt lên nhìn về trung tâm khu rừng. Ở đó có một thân ảnh đang ngồi bàn tọa, hơi nóng kinh người tỏa ra từ cơ thể hắn.
– Đầu lĩnh, có tin tức từ đám người Lâm Động rồi!
Khi nghe thấy tiếng cười lớn ở phía dưới, thân ảnh đang ngồi kia bỗng mở mắt, hơi nóng quanh người hình thành nên một con cự thú thể hình giống con vượn khổng lồ, đầu trắng chân đỏ.
Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm!
– Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Một đôi mắt đỏ ngầu dần tràn lên sự hiếu sát chợt mở ra. Hắn đứng dậy, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trên một cành cây cao các đó khá xa.
– Đi thôi, giết hắn rồi ta mới được coi là có được truyền thừa thật sự của Chu Yểm Tông!
Nghe vậy, những kẻ phía dưới lập tức mắt lóe lên sát khí, tiếng gió rít vang lên!
Crắc!
Tiếng xương gãy giòn tan bỗng vang lên, một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong bỗng từ từ đổ ập xuống, máu tươi và dịch não từ từ chảy ra từ trán, ánh mắt dường như vẫn đọng lại sự kinh hoàng không thế xóa bỏ.
Bốp!
Bên cạnh thi thể đó, một nhân ảnh mặc thanh y giơ chân đá thi thể đi, thè lưỡi liếm máu còn dính trên bàn tay, giọng nói cao vút mà quái dị vang lên.
– Lâm Động, bây giờ ta sẽ khiến ngươi phải sợ hãi, khục khục!
Hắn ngẩng lên nhìn về một hướng nào đó, gương mặt tuấn dật lúc này lại méo mó như ma quỷ.
Hắn chính là Lâm Lang Thiên!
Chương 594 : Tìm đến tận nơi
Sau khi rời khỏi điểm nghỉ chân, nhóm người bọn Lâm Động không ngơi nghỉ tiến thẳng về Bách Triều Sơn. Người của mọi Vương triều lúc này cũng đều đang đổ về hướng đó.
Chuyến đi này mất cả một ngày trời, trên đường cũng không thể coi là bình yên. Dù sao hiện giờ nơi đây cũng vô cùng phức tạp, bọn Lâm Động cũng không thể thoát khỏi những cuộc cạnh tranh tàn khốc. Dù bọn họ không chủ động ra tay thì vẫn có không ít Vương triều vẫn nhằm vào Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Lâm Động cũng không thương hại gì những kẻ bị lòng tham che mờ lý trí kia. Hầu như tất cả những kẻ dám ra tay với bọn Lâm Động, ngoài một số ít kẻ giảo hoạt trốn thoát được thì phần lớn đều xôi hỏng bỏng không, ngược lại còn bị mất đi Niết Bàn Ấn của chính mình.
Sau khi hấp thụ những Niết Bàn Ấn mà bọn chúng đem đến tận nơi, Niết Bàn Ấn Thiên cấp trong tay ba người bọn Lâm Động ngày một chói lọi. Thậm chí Tô Nhu cũng đã thăng cấp Niết Bàn Ấn lên Thiên cấp. Như vậy chỉ riêng bọn họ đã có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp rồi, điều này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu kẻ phải ghen tỵ.
Tô Khôi và bọn Mạc Lăng cũng hấp thụ được không ít Niết Bàn Ấn, tuy không thăng được lên Thiên cấp nhưng Niết Bàn Ấn cũng có được ánh kim nhàn nhạt, rõ ràng là đã đạt đến Địa cấp đỉnh phong rồi. Cứ tốc độ này thì không phải không thể tiếp tục lên cấp.
Bọn Lâm Động tiến đến Bách Triều Sơn với thế như chẻ tre, giữa đường gặp không ít phiền phức nhưng thu hoạch cũng không tệ… Càng vào sâu sự khiêu khích cũng ngày một ít đi. Dù sao sự đào thải của Bách Triều Đại Chiến rất tàn khốc, những người vượt qua vô số chướng ngại vào được trong này chắc chắn đều có bản lĩnh và nhãn lực.
Vì thế bọn họ cũng biết ai có thể động vào, ai không thể. Sự khiêu khích ít dần khiến bọn Lâm Động thấy chưa thỏa mãn, dù sao bọn họ cũng muốn vào Niết Bàn Kim Bảng, cần hấp thụ rất nhiều Niết Bàn Ấn…
Có điều, không có ai gây sự bọn Lâm Động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Màn đêm của ngày thứ hai sắp tới, bọn họ cũng đã vào được sâu bên trong khu trung tâm rồi. Cứ với tốc độ này không lâu sau là bọn họ đến được điểm đấu võ trung tâm cuối cùng, Bách Triều Sơn.
Màn đêm bao trùm đất trời, bọn Lâm Động dừng chân, ban đêm ở đây nguy hiểm hơn ở những nơi khác trong Chiến trường Viễn Cổ. Tuy Lâm Động không sợ nhưng bọn Mạc Lăng hay Tô Khôi thì không thể không cẩn thận.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vì hình như Tiểu Viêm có dấu hiệu đột phá.
Từ khi ở Viễn Cổ Bí Tàng, Tiểu Viêm đã đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nay trải qua vô số trận huyết chiến, lợi ích nhận được không hề nhỏ, cộng với hắn có thể chất biến dị và huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, tu luyện càng tốn ít sức… Tốc độ đó ngay cả Lâm Động cũng phải cảm thấy bất ngờ.
Nhóm Lâm Động từ trên đỉnh núi đáp xuống đất, ngay lập tức Tiểu Viêm ngồi đả tọa, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa trước ánh mắt đầy chấn động của bọn Mạc Lăng.
– Sắp vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư sao?
Tô Khôi nhìn đầy Tiểu Viêm ngưỡng mộ. Thường thì trong vùng trung tâm này cũng chỉ có thủ lĩnh của Vương triều Siêu cấp mới đạt được đến mức độ đó.
Lâm Động cười tươi rói, nếu Tiểu Viêm thành công thì chắc chắn thực lực chỉnh thể của bọn họ sẽ tăng mạnh, dựa vào thể chất Yêu thú, nếu thật sự liều mình thì cũng có thể đấu với cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Mà cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn về cơ bản đều là nhân vật biến thái đã vào Niết Bàn Kim Bảng!
– Chắc không lâu nữa ngươi cũng xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư thôi.
Tiểu điêu cười nói.
Vì bán được ba viên Độ Ách Đan cho Tống Tần ở thành Vạn Tượng, trong tay bọn Lâm Động bây giờ có một lượng Niết Bàn Đan rất lớn, tu luyện căn bản không sợ thiếu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Viêm có thể đột phá nhanh đến như vậy.
Lâm Động cười, cũng không phủ nhận. Hắn cũng cảm nhận được nguyên lực ngày một dồi dào trong cơ thể mình, nhưng lại không chủ động thúc động nó. Đột phá phải vào lúc thời cơ chín muồi thì mới hoàn hảo.
– Ngoài ra tinh thần lực của ngươi hình như sau khi vượt qua Phong Lôi Kiếp lần đầu xong thì chẳng có dấu hiệu đột phá. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?
Tiểu điêu nhìn Lâm Động, bỗng nói.
Tiểu điêu hiểu rất rõ về thiên phú tinh thần lực của Lâm Động, cộng với việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, điều này với việc tu luyện tinh thần lực như hổ thêm cánh. Nhưng lạ là từ sau Phong Lôi Kiếp lần đầu tiên, dường như tinh thần lực của hắn dùng lại chẳng thấy dấu hiệu của Phong Lôi Kiếp lần hai, trong khi tu vi nguyên lực đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba rồi…
Đương nhiên Tiểu điêu sẽ không ngây thơ mà cho rằng Lâm Động tu luyện hơn nửa năm nay lại chẳng có chút tiến bộ nào, có lẽ là do hắn cố tình.
– Hắc hắc, ngươi phát hiện rồi à?
Nghe Tiểu điêu nói thế, Lâm Động nở nụ cười gian xảo độc quyền của Tiểu điêu vẫn có… nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ cười nói:
– Không lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!
Tiểu điêu nheo mắt, nghĩ một chút, tạm thời không hiểu Lâm Động đang nghĩ gì, đành lắc đầu, quay lại nhìn quần thể núi trong đêm. Hắn có thể cảm nhận được ở trên những đỉnh núi đó có không ít người đang nghỉ chân, trong đó cũng không thiếu kẻ có thực lực kinh người.
– Có lẽ khi Tiểu Viêm vượt Niết Bàn Kiếp sẽ có động tĩnh không nhỏ. Ở đây phức tạp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về đây. Họn chúng ta có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp, cũng có sức hấp dẫn không vừa. Chỉ có ba người bọn chúng ta và Tô Nhu là chủ lực, nhưng giờ Tiểu Viêm không thể ra tay được, vì thế tính ra thì lúc này lực chiến đấu của bọn chúng ta khá yếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Tiểu điêu lấp lánh, tiếng nói của hắn truyền đến tai Lâm Động.
– Ngươi lo có kẻ nhân lúc này mà ra tay?
Lâm Động nheo mắt, hắn cũng cảm nhận được một số luồng khí tức mạnh mẽ mà ẩn dật. Nếu để quần hùng đều nhằm vào thì đúng là rắc rối lớn.
– Bọn chúng ta hiện giờ cũng không phải loại vô danh, nếu có kẻ định có ý đồ cũng phải tính toán một chút.
Nghĩ ngợi một chút Lâm Động khẽ nói, nếu có rắc rối thật thì có tránh cũng chẳng tránh được. Nhưng hiện giờ bất luận là ai muốn trèo lên đầu lên cổ bọn họ có lẽ phải trả giá một chút. Đêm nay hắn muốn xem xem kẻ nào sẽ là tiên phong?
Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi cũng hiểu cục thế hiện tại, vì thế khi Tiểu Viêm vào trạng thái tu luyện, bọn họ lập tức cảnh giác, ngồi chỗ cách Tiểu Viêm khoảng hơn chục trượng, nguyên lực lan tỏa quanh cơ thể.
Lâm Động và Tiểu Viêm đứng nơi rìa đỉnh núi, hai thân ảnh thẳng đứng như ngọn thương, một thứ khí tức mạnh mẽ kinh người phát ra.
Phía sau hai người, Tô Nhu nửa ngồi trên một hòn đá xanh, gương mặt tú lệ thoáng vẻ cảnh giác, sẵn sàng giải phai phong ấn để tác chiến bất cứ lúc nào. Nàng cũng hiểu khi Tiểu Viêm đột phá thì nàng sẽ là người thay thế vị trí chiến đấu chủ lực của Tiểu Viêm…
Trên đỉnh núi bỗng bùng phát nguyên lực cuồng bạo, một làn sóng nóng rực cuộn trào, cây cối trên đỉnh núi gần như khô héo ngay tức thì, sự lạnh lẽo của màn đêm cũng bị xua tan.
Động tĩnh này không ngoài dự liệu của bọn Lâm Động, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong núi. Rồi tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh bay ngang qua nhìn về phía này từ đàng xa.
Đương nhiên Lâm Động cũng đã phát giác ra những kẻ đó. Hắn nheo mắt, bàn tay nắm lại, một cái thiết ấn xuất hiện trên tay hắn, hắc quang lan tỏa. Cái thiết ấn phình to ra như ngọn núi nhỏ lơ lửng trên đỉnh núi, năng lượng kinh người dâng tràn.
– Linh bảo Thiên cấp?
Khi thiết ấn xuất hiện, trong màn đêm lập tức phát ra vô số tiếng kêu kinh ngạc, ngữ khí có dè chừng, sợ hãi và cả thèm thuồng.
Những người đến được đây đều không phải loại ngu ngốc, ai cũng biết sức mạnh của Linh bảo Thiên cấp, nhưng cũng hiểu người khống chế nó có lực chiến đấu lớn thế nào.
Trong màn đêm, những kẻ muốn hành động lúc này không thể không kìm nén sự tham lam lại…
Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Những người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn cũng không lo bọn chúng liên thủ, vì chẳng ai lại tình nguyện giơ lưng ra cho kẻ có thể đâm dao sau lưng mình bất cứ lúc nào.
– Nếu bọn chúng không ra tay là tốt nhất!
Mạc Lăng thở phào, khẽ nói.
Lâm Động khẽ cười, định nói gì thì sắc mặt bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn màn đêm phía xa. Ở đó bỗng có một luồng khí nóng kinh người đang sục sôi, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình một đầu cự thú hình cự viên đầu trắng chân đỏ.
– Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm!
Nhìn con cự thú khổng lồ đó, ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, khẽ nói.
– Một trong Tứ Đại Ma Tông à? Cuối cùng cũng tìm đến tận nơi rồi!
Sắc mặt Lâm Động tối sầm lại, thiết ấn bên trên đỉnh đầu chầm chậm xoay tròn.
Chương 595 : Tiêu Sơn
Ánh lửa nóng bỏng trong đêm tối vô cùng nhức mắt, hơn nữa sức mạnh to lớn đang cuộn trào như sóng triều cũng khiến không ít người phải nhìn một cách kinh ngạc.
– Đó là Hung thú Chu Yểm?
– Là Tiêu Sơn của Vương triều Đại La! Hắn có được truyền thừa của Chu Yểm Tông, một trong Tứ Đại Ma Tông. Chẹp chẹp, theo ta biết thì Tứ Đại Ma Tông và Tứ Đại Huyền Tông đối lập nhau vô cùng gay gắt, những kẻ có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông đều phải sử dụng máu tươi của người có truyền thừa từ Tứ Đại Huyền Tông mới coi như có được truyền thừa một cách hoàn chỉnh!
– Xem ra bọn chúng nhằm vào Lâm Động mà đến.
– Có kịch hay xem rồi! Nghe nói Tiêu Sơn từng vượt Niết Bàn Kiếp lần thứ năm, tuy thất bại, nhưng thực lực cũng là vô địch trong Tứ Nguyên Niết Bàn. Tuy bọn Lâm Động đánh bại được Vương triều Phong Vân nhưng cũng chưa chắc sẽ làm gì được Tiêu Sơn.
– …
Tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan đi, đỉnh núi này rất nhanh đã trở thành nơi đáng chú ý nhất.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, con cự thú hình thành từ liệt diễm kia đã nhanh chóng lao tới, xuất hiện trên thiên địa phía trên đỉnh núi. Phía sau nó cũng có không ít tiếng rít gió, rồi xuất hiện rất nhiều thân ảnh, tất cả đều có khí tức rất mạnh, rõ ràng đều là cao thủ của Vương triều Đại La.
Bên trong con Hung thú Chu Yểm kia là một thân ảnh đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu, lãnh đạm nhìn hai thân ảnh phía dưới.
Ngọn lửa chờn vờn cuối cùng chui vào thân ảnh đó, lúc này hắn mới hiện rõ dung mạo trước mặt mọi người.
Toàn thân choàng áo bào đỏ chót, vô cùng chói mắt nhưng cũng vô cùng quỷ dị, nhiều người nhìn thấy thế mà có cảm giác lạnh xương sống. Dáng vẻ của Tiêu Sơn không thể coi là anh tuấn, thậm chí trên mặt còn có hình hoa văn màu đỏ sẫm, nhìn giống như một con Chu Yểm vậy.
– Lâm Động, cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện!
– Tiêu Sơn nhìn Lâm Động, vẻ mặt không chút biểu cảm dần hiện lên nụ cười khiến hình ảnh hoa văn Chu Yểm động đậy, nhất thời gương mặt đầy sát khí.
– Vương triều Đại La, Tiêu Sơn?
Lâm Động hơi nhíu mày, khẽ nói.
– Ngươi đã biết lai lịch của ta thì chắc cũng biết tại sao ta lại tìm ngươi. Ta với ngươi không thù không oán, nhưng muốn trách thì phải trách các ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông…
Giọng Tiêu Sơn khàn đặc rất khó nghe.
– Xem ra các ngươi có kẻ nào đó sắp vượt Niết Bàn Kiếp hả? Ai da, hình như ta đến nhầm thời điểm rồi thì phải…
Tiêu Sơn bỗng nhìn lên đỉnh núi rồi thấy Tiểu Viêm đang ngồi nhắm mắt, toàn thân bao phủ đầy nguyên lực, cười nhạt nói.
– Tiêu Sơn, ta không muốn kết oán với Vương triều Đại La các ngươi. Vì thế ngươi cũng nên biết điều một chút, đừng để đến khi mất Niết Bàn Ấn rồi hối hận không kịp đâu!
Lâm Động chậm rãi nói.
– Ha ha, hối hận?
Tiêu Sơn ngửa mặt lên cười lớn đầy châm chọc:
– Lâm Động, ta biết các ngươi đã đánh bại Vương triều Phong Vân, nhưng Phong Thương trong mắt ta chỉ là loại tầm thường. Ngươi muốn đề cao mình bằng chuyện đó thì hơi ngây thơ quá đấy!
Phía sau Tiêu Sơn, bọn cường giả Vương triều Đại La cũng bật cười, nhìn bọn Lâm Động đầy thích thú.
– Đã vậy nói nhiều cũng vô ích, động thủ đi!
Lâm Động hơi cụp mắt xuống, bàn tay nắm chặt lại, thiết ấn trên không trung bỗng quay tròn, hắc quang lan tỏa, con Hắc Long trên thiết ấn dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn thiết ấn đang lơ lửng trên không trung kia, đám cường giả Vương triều Đại La kia mới thu lại nụ cười, hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được uy lực của Linh bảo Thiên cấp.
Tiêu Sơn nheo mắt nhìn thiết ấn, trường bào đỏ rực phẩy lên một cái, chân bước ra, cười lạnh:
– Đã nghe nhiều lời đồn về Lâm Động ngươi, hôm nay ta muốn đích thân thử xem, một tên đến từ Vương triều Hạ cấp như ngươi rốt cuộc có thật sự khó đối phó đến đâu? Muốn ta từ bỏ thì hãy thể hiện bản lĩnh ra xem nào!
Thân thể Tiêu Sơn bỗng rung lên, khí lãng nóng đỏ rực lan tỏa khắp trời, khiến nhiệt độ không khí dường như cũng tăng lên.
Đôi mắt tím đen của Tiểu điêu nhìn Tiêu Sơn với khí thế kinh người, hàn quang lóe qua mắt, đang định bước ra nhưng lại bị Lâm Động cản lại.
– Tiểu Viêm sắp đột phá, không thể để bị quấy nhiễu, do ngươi tọa trấn thì sẽ an toàn hơn.
Lâm Động khẽ nói.
Vương triều Đại La ngoài Tiêu Sơn ra còn có ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, đó cũng là thực lực có sức uy hiếp rất lớn. Nếu bọn chúng ra tay với Tiểu Viêm thì sẽ rất phiền phức. Mà ở đây có lẽ chỉ có Tiểu điêu mới có thể bảo vệ Tiểu Viêm một cách hoàn hảo.
– Tuy hắn chưa phải Ngũ Nguyên Niết Bàn nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Một mình ngươi có đối phó được không?
Tiểu điêu do dự, nói.
Lâm Động cười. Đúng là Tiêu Sơn mạnh hơn Phong Thương một bậc, nhưng Lâm Động hắn hiện giờ cũng mạnh hơn khi giao đấu với Phong Thương rồi…
– Bảo vệ tốt cho Tiểu Viêm!
Lâm Động khẽ dặn dò rồi thân hình khẽ động, lao đi trong không gian rồi xuất hiện bên trên thiết ấn.
– Được, có khí phách lắm!
Thấy Lâm Động dám một mình nghênh chiến, Tiêu Sơn cười lạnh, bàn tay nắm lại, nguyên lực cuồng bạo nóng bỏng ngưng tụ lại trong bàn tay hắn rồi biến thành một thanh đại đao đỏ rực dài khoảng nửa trượng. Thân đao rung lên, xoẹt một tiếng xé tan không khí.
– Lâm Động, người khác đều nói ngươi là số ít trong những kẻ từ Vương triều Hạ cấp khiêu chiến được với Vương triều Siêu cấp. Giờ hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi có được như thế không!
Ánh mắt Tiêu Sơn lạnh băng, đại đao trong tay chém xuống, mấy chục đường đao quang khổng lồ màu đỏ rực bắn ra chặn hết đường lui của Lâm Động.
Lâm Động nắm tay lại, thanh Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, thân thương rung lên biến thành vô vàn thương ảnh lao thẳng về đao quang.
Ting ting ting!
Tia lửa bắn tung tóe, nguyên lực cuộn trào, vô số đao quang đã bị thương ảnh của Lâm Động phá giải.
– Ta không có thời gian chơi với ngươi, bớt ra những công kích thăm dò thế này đi!
– Long Âm Võng!
Ánh mắt Lâm Động tối lại, thủ ấn biến hóa, Hắc Long Phiên Thiên Ấn phía dưới bỗng rít gào. Đầu Hắc Long mở to cặp mắt, chiếc miệng khổng lồ há ra, hắc quang quang ngưng tụ, cuối cùng sau một tiếng gầm biến thành làn sóng âm màu đen cuồn cuộn.
Sóng âm không lan tỏa ra khắp bốn phía mà tụ lại một chỗ, biến thành một tấm lưới khổng lồ ập về phía Tiêu Sơn.
Rõ ràng sau khi dần thích ứng với Hắc Long, Lâm Động cũng đã ngày một khống chế nó tốt hơn.
Sóng âm lao tới, không gian như bị tách ra thành vô số đường nứt, Tiêu Sơn thấy vậy, ánh mặt cũng ngưng đọng, trầm giọng nói:
– Quả nhiên có chút bản lĩnh! Ngươi nói đúng, đúng là ta không có nhẫn nại chơi với ngươi, Nếu ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông! Xem ta một chiêu giải quyết ngươi đây! Chu Yểm Ma Linh!
Tiêu Sơn dang hai tay ra, cơ thể rung lên dữ dội, nguyên khí đỏ rực bùng nổ từ ngực hắn như núi lửa phun trào, cuối cùng ngưng tụ lại biến thành con cự thú đỏ rực to cỡ trăm trượng.
Cự thú hình vượn, hai bàn chân màu đỏ đồng nhưng đầu lại màu bạch ngọc, ánh sáng chói lòa.
Đây là Hung thú Viễn Cổ Chu Yểm, khác với hình tượng hư ảo lần trước, Chu Yểm lần này tỏa ra khí hung sát tuyệt thế thuở Hồng Hoang, nhìn như xuyên thời gian từ thời Viễn Cổ về đây vậy.
– Grào!
Cự thú ngửa lên trời gầm rú, hung khí bao trùm thiên địa, bàn chân to lớn tựa đỉnh núi giơ ra, một quyền đánh tan tấm lưới sóng âm thanh màu đen kia. Sau đó một cái bóng đen to lớn xé tan hư không cùng với sức mạnh hủy diệt đánh xuống Lâm Động.
Khí thế đó dù là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn nếu bị trúng đòn chắc chắn không còn đường sống!
Trên đỉnh núi, Tô Nhu thấy đòn công kích kinh người đó mà cắn chặt môi sợ hãi, trong mắt đầy sự kinh hoàng.
Tiểu điêu nheo mắt, gương mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng tử hắc quang cũng đã ngưng tụ nơi đầu ngón tay hắn.
– Grào!Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Bóng đen ập tới, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên. Bên trên thiết ấn, đầu Hắc Long phình to cuối cùng bay lên trời tỏa ra áp lực mạnh mẽ.
– Để xem rốt cuộc ai một chiêu giải quyết ai?
Mắt Lâm Động cũng ánh lên hung quang. Hắn nhìn con Hắc Long bay lên từ thiết ấn, thanh quang bỗng lan tỏa trên hai bàn tay, cuối cùng chui vào người con Hắc Long, đồng thời Thiên Long Khí trong người hắn cũng tách ra một ít chui vào người Hắc Long.
– Khi còn sống ngươi chỉ là Long Tộc bình thường, nay ta cho ngươi Thiên Long Khí, hãy thể hiện hết uy năng của mình đi!
Lâm Động nhìn ánh thanh quang bùng phát, Hắc Long đang giãy giụa bỗng ánh lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn muốn thử xem thứ Long linh này sau khi có Thiên Long Khí sẽ có sức mạnh thế nào