Vũ Động Càn Khôn
Tập 118 [ chương 586 đến 590 ]
❮ sautiếp ❯Chương 586 : Thức tỉnh
Uỳnh!
Năng lượng màu lục lúc này trào dâng từ cơ thể Tô Nhu như sóng triều, độ mạnh mẽ của nó không hề thua kém bất cứ ai trong bọn Lưu Thành.
Bọn Lưu Thành rõ ràng cũng kinh ngạc vì năng lượng mạnh mẽ bỗng bộc phát từ Tô Nhu. Từ khi bọn Lâm Động khai chiến với Vương triều Phong Vân, bọn chúng cũng thấy Tô Nhu có thực lực không tệ, nhưng vẫn thua kém bọn chúng khá nhiều. Nhưng lúc này thực lực của nàng lúc này lại đột ngột tăng cao theo kịp với bọn chúng. Cảnh tượng đó cũng khiến bọn chúng phải thầm chấn kinh. Luồng sức mạnh to lớn màu lục dưới sự khống chế của Tô Nhu ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, cuối cùng luồng sức mạnh kinh người ấy oanh kích thẳng về phía chưởng ấn của bọn Lưu Thành.
Ầm!
Nguyên lực cuồng bạo bùng nổ, lá khô rụng xung quanh nát thành mảnh vụn, nháy mắt bị cuồng phong cuốn đi.
Thân hình yêu kiều của Tô Nhu cũng bị kình phong đánh bật ra sau mấy bước, ánh lục quang lấp lánh nhanh chóng hóa giải kình phong xâm nhập cơ thể.
Hai người bọn Lưu Thành cũng bị đánh bật ra sau, dù sao bọn chúng có hai người, dù sức mạnh của Tô Nhu có ngang bằng thì bọn chúng vẫn chiếm ưu thế. Nhưng dù sự việc không ngoài tầm kiểm soát thì sức mạnh của Tô Nhu cũng khiến bọn chúng vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Tử Linh Tướng ở phía xa, lúc này đang vô cùng thảm hại, đồng tử lập tức co rút lại. Bọn chúng rất rõ ràng thực lực của Tử Linh Tướng, không ngờ lại rơi vào tình trạng thảm hại thế kia.
– Nhanh chóng giải quyết đi!
Bọn Lưu Thành cố gắng kìm nén sự kinh hãi, nhìn nhau rồi gật mạnh đầu. Vốn dĩ bọn chúng nghĩ có Tử Linh Tướng ra tay thì chắc chắn sẽ dễ dàng giải quyết bọn Lâm Động. Nhưng không thể ngờ Tiểu điêu, kẻ chưa từng nghiêm túc chiến đấu bao giờ lại có thực lực đáng sợ như vậy. Lúc này, bọn chúng nhất định phải nhanh chóng giải quyết Tiểu điêu, nếu không khi Lâm Động và Tiểu Viêm ra khỏi trạng thái dưỡng thương thì cục diện sẽ đổi ngược mất.
Sau khi biết lực chiến đấu của Lâm Động và Tiểu Viêm, dù là Lưu Thành và Hồ Sóc cũng không dám chắc sẽ kích bại được bọn họ. Hơn nữa, trợ thủ mà bọn chúng mời là Tử Linh Tướng không những chẳng có tác dụng gì mà ngược lại còn bị Tiểu điêu chèn ép đến không có cơ hội phản kháng.
Cục diện này nhất thiết phải tốc chiến tốc thắng!
Uỳnh!
Hung quang tóe ra từ mắt bọn Lưu Thành, bọn chúng gần như không chút do dự, bước chân lên cùng ra tay vô cùng ăn ý, tạo nên một áp lực cực lớn bao phủ lấy Tô Nhu.
– Tử Ma Ấn!
Hắc quang lan tỏa từ bàn tay bọn chúng, cuối cùng biến thành hai cái cự ấn màu đen, bên dưới là phù văn hình mặt quỷ, một thứ tử khí quỷ dị không ngừng xâm thực về phía Tô Nhu.
Thứ hắc quang đó vô cùng quỷ dị, tuy nó không phải tử khí của Sinh Tử Huyền Cảnh chính tông nhưng vô cùng khó đối phó, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh nếu bị xâm nhập cơ thể cũng sẽ vô cùng phiền toái.
Hiển nhiên Tô Nhu cũng nhận ra mức độ khó nhằn của thứ sức mạnh quỷ dị đó, sắc mặt cũng nặng nề hơn nhiều. Năng lượng màu lục ngưng tụ khiến bàn tay như viên ngọc phỉ thúy lấp lánh.
Bàn tay phỉ thúy nhanh như chớp lướt rạch ngang không khí, chớp mắt đã biến thành hơn chục đạo chưởng ấn hung hăng đập lên quỷ ấn.
Uỳnh uỳnh!
Chưởng ấn phỉ thúy rơi lên quỷ ấn, năng lượng mạnh mẽ khiến quỷ ấn rung lên dữ dội, dường như có dấu hiệu bùng nổ.
– Hừ!
Thấy công kích của Tô Nhu mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa dường như không hề sợ hãi sự xâm thực của tử khí, bọn Lưu Thành hừ lạnh một tiếng, đánh một quyền lên quỷ ấn. Nguyên lực hùng hồn trào dâng, hai đạo tử ấn trở nên nặng nề như sơn nhạc chèn ép hết các chưởng ấn phỉ thúy.
Áp lực bỗng đại tăng khiến trán Tô Nhu chảy mồ hôi ròng ròng. Tuy đã khống chế được một phần sức mạnh thần bí trong cơ thể, nhưng dù sao nàng vẫn chưa thể hoàn toàn luyện hóa được nó. Khi đối chiến với cường giả Tam Nguyên Niết Bàn có lẽ nhược điểm này không lộ ra, nhưng khi gặp phải cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như bọn Lưu Thành, đặc biệt là khi một chọi hai, sự yếu thế sẽ lộ rõ ràng.
Nhưng dù áp lực có tăng lên cao nhưng Tô Nhu vẫn nghiến răng không chịu rút lui. Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh đang nhanh chóng trong cơ thể hai người bọn Lâm Động. Có lẽ bọn họ cũng cảm nhận được gì đó bên ngoài này. Chỉ cần kiên trì một chút nữa có lẽ Lâm Động và Tiểu Viêm sẽ thức dậy, đến lúc đó sẽ không phải sợ đối phương nữa.
Ầm ầm!
Khi Tô Nhu liều mình chống lại công kích của bọn Lưu Thành thì ở nơi khác, Tiểu điêu đã chèn ép cho Tử Linh Tướng trở nên vô cùng thảm hại. Nếu không phải thân thể Tử Linh Tướng vô cùng cổ quái thì có lẽ đã bị Tiểu điêu trảm sát từ lâu rồi.
Trong cuộc giao đấu không hề đối xứng này, hiển nhiên Tử Linh Tướng cũng đã hiểu ra dường như thực lực của Tiểu điêu còn mạnh hơn hắn, muốn kích bại là chuyện không thể, nhưng hắn có thể cầm chân Tiểu điêu để bọn Lưu Thành ra tay.
Kế hoạch tính thì rất hay nhưng Tiểu điêu cũng là lão giảo hoạt, chớp mắt đã hiểu ngay ý đồ của hắn, hạ thủ ngày một ác liệt. Nhưng cũng phải thừa nhận thực lực của Tử Linh Tướng cũng rất mạnh, có lẽ đã đạt đến Ngũ Nguyên Niết Bàn, cộng với một vài thủ đoạn quỷ dị đã giúp hắn sống sót trước công kích của Tiểu điêu.
Sự lươn lẹo của hắn khiến Tiểu điêu kích động muốn lập tức dùng bản thể Thiên Yêu Điêu kích chết hắn, nhưng rồi hắn đã nhẫn nhịn được. Ở đây đã là vùng trung tâm, chắc chắn có không ít Tông phái siêu cấp đang quan tâm, nếu hắn dùng đến sức mạnh bản thể của Thiên Yêu Điều chắc chắn sẽ bị bọn họ phát giác ra.
Hắn không biết ở đây có Tông phái siêu cấp nào có thù oán với Thiên Yêu Điêu Tộc không, vì thế, để không gây ra phiền toái lớn hơn, hắn đành phải nhẫn nhịn.
– Để ta xem ngươi kiên trì được bao lâu?
Ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, công kích đột ngột mạnh mẽ hơn khiến Tử Linh Tướng vốn đã chịu một áp lực lớn, lúc này ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn. Trong lúc tránh né, hắn hét lớn:
– Lưu Thành, dùng Vạn Quỷ Trảo!
Cách đó không xa, bọn Lưu Thành đang khiến Tô Nhu đang phải lui từng bước, ánh mắt chợt thay đổi. Đột nhiên hắn nghiến răng một cái, từ miệng hắn bắn ra một tia tinh huyết, nguyên lực màu đen cuồn cuộn bao phủ lấy đám tinh huyết kia.
U u…
Hắc quang chuyển động, từng trận gió dâng lên quỷ dị, phát ra âm thanh như quỷ kêu rít gào.
– Giết!
Tầng khí đen cuối cùng ngưng tụ lại thành một quỷ trảo màu đen, trên đó dày đặc những gương mặt hung dữ, vô số tiếng gào thét đinh tai phát ra khiến khí huyết trong người những kẻ nghe được cũng phải sục sôi.
Quỷ trảo hình thành đem theo sức mạnh kinh người rạch tan hư không, tấn công thẳng về phía Tô Nhu đang vất vả chống đỡ.
Nhìn công kích vô cùng hung hãn như vậy, sắc mặt Tô Nhu tái đi nhưng vẫn không có ý định rút lui. Tô Nhu nghiến răng, trong lòng quyết định sẽ giải khai đạo phong ấn thứ ba. Theo như Tiểu điêu nói, thì với thực lực của nàng hiện giờ, nếu mở ra phong ấn thứ ba thì sợ là sẽ gây tổn thương nặng nề cho cơ thể của nàng.
Nhưng lúc này dường như không thể suy nghĩ đến những điều đó nữa!
Tô Nhu nghiến răng, ngón tay thon dài chạm vào đạo phong ấn thứ ba, thế nhưng khi nàng sắp giải khai phong ấn thì một bàn tay bỗng nhiên thò ra từ phía sau, giữ lấy tay nàng lại. Một thân hình không to lớn nhưng lại mang lại cho nàng cảm giác vô cùng an toàn đột nhiên bước ra.
– Lâm Động đại ca!
Nhìn thấy thân ảnh đó, gương mặt Tô Nhu lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
– Không cần mở phong ấn nữa, muội đã làm rất tốt!
Thân ảnh đó dùng tay xoa xoa đầu Tô Nhu, khẽ cười, rồi ngẩng lên nhìn bọn Lưu Thành, khóe miệng hơi nhếch lên.
– Tiếp theo cứ giao cho huynh, bọn tạp nham này thật phiền phức!
Chương 587 : Đuổi cùng giết tận.
U u…
Quỷ trảo lan tỏa hắc quang phát ra âm thanh u u đinh tai nhức óc khiến người ta phải choáng váng, rõ ràng nó có sức mạnh quỷ dị có thể công kích tinh thần lực.
– Lâm Động?
Khi thân ảnh đó xuất hiện trước mặt Tô Nhu, sắc mặt bọn Lưu Thành kịch biến, nhưng lúc này rút lui là không thể nữa, vậy là gương mặt cả hai đều lóe lên hung quang, bàn tay tóm một cái, hắc quang lạnh lẽo chảy cuồn cuộn từ lòng bàn tay vào quỷ trảo.
Từ hồi sáng sớm, bọn chúng đã núp trong bóng tối và đã được chứng kiến thực lực của Lâm Động, đương nhiên bây giờ không dám coi thường. Thực lực của bọn chúng không hề kém Phong Thương, nên dù có đánh giá cao Lâm Động thì cũng không đến nỗi sợ hãi. Khi bọn chúng đã liên thủ thì Lâm Động chỉ còn cách tạm thời tránh né.
Cùng với luồng nguyên lực dạt dào chảy vào, quỷ trảo càng trở nên đen thẫm, không gian xung quanh như bị ăn mòn dần tạo nên những đường sẹo mờ.
Lâm Động ngẩng lên nhìn quỷ trảo tanh tưởi đang lao tới kia, ánh mắt ngưng tụ, bàn tay nắm lại, một chiếc thiết ấn xuất hiện trong tay, đó chính là Hắc Long Phiên Thiên Ấn cướp được từ tay Phong Thương.
Trong lúc dưỡng thương, hắn đã triệt để luyện hóa được thứ Linh bảo Thiên cấp này. Hiện nay Hắc Long Phiên Thiên Ấn coi như đã thật sự thuộc về Lâm Động.
– Cũng tốt, vậy ta dùng các ngươi để thử uy lực của Linh bảo Thiên cấp!
Lâm Động cười lạnh, bàn tay nắm chặt, thiết ấn bùng nổ ra hắc quang, nhưng thứ hắc quang ấy không lạnh lẽo mà lại đầy áp lực và sự cuồng bạo rất kỳ lạ. Trên thiết ấn, con Hắc Long cuộn tròn mở trừng mắt, sóng âm màu đen từng khiến Lâm Động vô cùng khổ sợ lập tức cuồn cuộn về phía quỷ trảo.
Đinh đinh đinh!
Sóng âm màu đen oanh kích quỷ trảo phát ra những âm thanh kim chúc va chạm với nhau, sóng âm có sự sắc bén đủ để chặt đôi một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn, hơn nữa với số lượng liên miên không dứt thế kia, dù là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng vô cùng thảm hại.
Đối mặt với sự công kích không ngừng của sóng âm, quỷ trảo rung lên dữ dội, cuối cùng trong ánh lửa xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Bùm!
Trên quỷ trảo hình thành từ nguyên lực của hai kẻ kia, vết nứt lan ra nhanh như chớp, chỉ lát sau, trước ánh mắt đầy chấn động của hai người bọn Lưu Thành, bùm một tiếng liền nổ tung!
– Mau rút lui!
Thấy quỷ trảo nổ tung, sắc mặt bọn chúng kịch biến, gần như ngay lúc đó vội vàng lùi về phía sau.
– Muốn chạy sao?
Lâm Động búng ngón tay, mười đạo hắc quang xoay chuyển một góc độ quỷ dị, gần như ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt bọn Lưu Thành.
Kình phong lạnh lẽo ập tới khiến sắc mặt bọn Lưu Thành càng khó coi hơn, vội vàng vận nguyên lực, kim quang trào dâng, hiển nhiên là đã dùng đến Niết Bàn Kim Thân.
Rẹt rẹt!
Sóng âm như những chiếc răng sắc nhọn lao tới bọn Lưu Thành, độ sắc bén của nó khiến Niết Bàn Kim Thân của bọn chúng cũng xuất hiện vô số vết máu, rồi cả hai kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy vết thương mà lùi nhanh ra sau.
Uy lực của Linh bảo Thiên cấp cuối cùng đã được thể hiện, bọn Lưu Thành đều là Tứ Nguyên Niết Bàn, thực lực không hề thua kém Phong Thương. Nếu dùng những cách thông thường, Lâm Động muốn đả thương bọn chúng cũng phải tốn rất nhiều sức. Nhưng nhờ có Hắc Long Phiên Thiên Ấn mà chỉ trong một hiệp đã đánh tan được công kích liên thủ của cả hai kẻ kia, đồng thời kích thương bọn chúng. Từ đó có thể thấy, thứ Linh bảo này đáng giá hàng nghìn vạn Niết Bàn Đan cũng không phải hư danh.
Vừa giao thủ đã bị yếu thế mà thân thể còn bị thương, trong mắt bọn Lưu Thành ánh lên vẻ kinh hoàng, hiển nhiên bọn chúng không thể ngờ nổi cục diện lại đổi chiều nhanh đến vậy. Bọn chúng quan sát bọn Lâm Động cũng khá lâu rồi, nhưng vì sợ động thủ ở thành Vạn Tượng sẽ bị Tống Tần phát hiện nên mới nhẫn nại chờ đến bây giờ. Nhưng hôm nay động thủ, bọn chúng mới nhận ra rằng, sự việc có phần nằm ngoài dự liệu của bọn chúng.
– Đi thôi!
Bọn chúng nhìn nhau, cùng có ý định rút lui. Thế nhưng không đợi bọn chúng rút đi thì phía trên đỉnh đầu có một trận kình phong cuộn trào, một đạo côn ảnh đen xì lớn tựa Thái Sơn giáng xuống, không chút lưu tình oanh kích lên bọn chúng.
– Phụt!
Trúng phải trọng kích, bọn Lưu Thành hộc máu, thân thể bay ngược ra phía sau, đâm đổ mấy ngọn cây khổng lồ, kim quang quanh người đều tối hẳn đi.
Thân ảnh to lớn từ trên không đáp xuống, khí hung sát lan tỏa, thiết côn trong tay vung lên tạo ra những trận gió mạnh mẽ.
– Đã đến rồi thì đừng đi nữa!
Mắt Tiểu Viêm dâng tràn hung quang, giọng nói trầm đục mang đầy sát ý vang lên.
Nhìn Lâm Động tay cầm thiết ấn và Tiểu Viêm vai vác thiết côn đứng trước mặt, mặt bọn Lưu Thành trắng bệch, rồi quát lớn:
– Lâm Động, các ngươi muốn đối địch với bọn ta sao? Những nhân vật đứng sau lưng bọn ta, các ngươi không thể ứng phó được đâu, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Hôm nay bọn ta có thể rút lui, nhưng các ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Lâm Động nhìn với ánh mắt lạnh lùng, thiết ấn trong tay vẫn tỏa ra những quầng sáng đen, hắn nghiêng đầu nhìn bọn chúng, nở nụ cười nhạt, hàm răng trắng bóng trong mắt bọn chúng lại mang đầy hàn ý.
– Không cần rút lui nữa, bất luận các ngươi có lai lịch thế nào thì ta cũng sẽ lấy hết mạng các ngươi!
Lâm Động cười cười, rồi thiết ấn bay ra, sức mạnh cuồng bạo đáng sợ bắn ra trước ánh mắt kinh hoàng của bọn Lưu Thành. Hắc quang lan tràn, một đạo hư ảnh Hắc Long khổng lồ dần ngưng tụ tỏa ra một thứ áp lực đáng sợ.
Đây là Long linh tồn tại trong Hắc Long Phiên Thiên Ấn, uy lực vô cùng lớn. Ngay cả Lâm Động buổi sáng cũng bị ép phải dùng đến Thiên Long Khí mới đánh bại được nó, nhưng dù vậy cũng là trận thảm thắng. Từ đó có thể thấy uy lực của Long linh đáng sợ thế nào.
Hai người bọn Lưu Thành thực lực đều có thể sánh ngang Phong Thương, vì thế Lâm Động cũng không do dự dùng đến tuyệt chiêu mạnh nhất.
Với những kẻ hành tẩu thần bí như u linh này, Lâm Động cũng chẳng buồn để ý xem sau lưng bọn chúng rốt cuộc có ai, cũng không cần biết bọn chúng có âm mưu gì, nhưng những việc mờ ám mà bọn chúng năm lần bảy lượt gây ra khiến sát ý Lâm Động đại tăng.
Hắn không hề thoải mái chút nào với cái cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, vì thế hôm nay hắn quyết định phải diệt cỏ tận gốc!
– Grào!
Hắc Long gầm lên, hắc quang như bao trùm cả thiên địa cuồn cuộn dâng lên, trong đó còn lan tỏa ra năng lượng kinh người khó lòng tưởng tượng nổi.
Bọn Lưu Thành hiển nhiên đã bị chiêu thức của Lâm Động khiến cho sắc mặt tái nhợt, bọn chúng có thể cảm nhận được mùi vị đậm đặc của tử vong đang truyền tới.
Cũng lúc này bọn chúng hiểu rằng, Lâm Động đã có sát tâm với bọn chúng!
– Vạn Quỷ Vương Thể!
Năng lượng đen tối lạnh lẽo điên cuồng tràn ra từ người bọn Lưu Thành, thủ ấn biến hóa, hắc quang ngưng tụ lại một đạo hư ảnh. Hư ảnh đó như ẩn như hiện, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết phát ra, nó giống như ác linh tụ lại từ hàng vạn vong hồn vậy.
– Grào!
Khi hư ảnh khổng lồ kia hình thành, đầu Hắc Long cũng lao xuống, hắc quang lan tràn, cả thiên địa như rung chuyển, chỉ một giây sau, hai bên đã đâm sầm vào nhau!
Rầm!
Vô vàn những đường nứt vỡ lan ra dưới mặt đất, trong vòng trăm trượng, mọi ngọn cây đều biến thành cát bụi.
Trước uy lực của Hắc Long, hư ảnh khổng lồ chỉ duy trì được trong chốc lát, rồi dần vỡ tan ra trước ánh mắt kinh hãi của bọn Lưu Thành.
Lớp phòng ngự mạnh nhất đã mất, bọn Lưu Thành đã hoàn toàn lộ ra bên dưới Hắc Long. Ngay sau đó, thứ năng lượng đáng sợ đó đổ ập xuống!
Kim quang lấp lánh trên cơ thể bọn chúng gần như trong nháy mắt đã tối sầm lại, Hắc Long nặng nề đè lên bọn chúng, gân cốt toàn thân nát vụn.
Khi ấy, ở chiến trường khác, bàn tay lan tỏa đầy ánh tử quang cũng đang hung hăng ấn lên người Tử Linh Tướng.
Rầm!
Năng lượng hung hãn vô ngần bắn ra từ bàn tay Tiểu điêu, gần nửa thân thể của Tử Linh Tướng bị nát vụn, thân thể hắn bay lên không trung rồi rơi bịch xuống đất.
Ánh mắt Tiểu điêu lạnh lùng nhìn Tử Linh Tướng bị trúng trọng kích, khí tức trên thân thể đã yếu ớt hẳn đi:
– Xem ra trước khi động thủ, những tin tức tình báo mà ngươi nhận được không chính xác lắm nhỉ? Nhưng đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội thứ hai nữa đâu…
Chương 588 : Thực lực tăng tiến
Hắc khí đậm đặc không ngừng phát tán ra từ người Tử Linh Tướng, lúc này gần nửa người hắn đã vỡ nát, nếu là người thường thì chết lâu rồi, nhưng trên người hắn vẫn còn toát ra khí tức, nhìn vô cùng cổ quái.
Có điều, dù vẫn còn khí tức nhưng Tử Linh Tướng rõ ràng đã bị trọng thương, khí tức không chỉ yếu ớt mà ngay ánh mắt cũng tối lại một cách dị thường, lờ mờ còn lấp lánh sự phẫn nộ và kinh hoàng.
Hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ rơi vào cảnh ngộ thế này. Với thực lực hiện tại của hắn, cho dù có gặp phải các nhân vật tinh anh trong Vương triều Siêu cấp cũng không hề thua kém, mà thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn của hắn cũng đủ đứng trong hàng ngũ nhất lưu ở trong khu trung tâm này. Cộng với thân pháp quỷ dị mà hắn tu luyện, cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn bình thường cũng dù có thắng được hắn cũng không thể khiến hắn rơi vào cảnh ngộ như thế này, huống hồ là đánh một khối tử thi đặc biệt như hắn thành ra thế này…
– Chắc chắn các ngươi không phải đến từ Vương triều Hạ cấp!
Tử Linh Tướng gầm lên, tuy không rõ lai lịch của Tiểu điêu nhưng hắn dám khẳng định Tiểu điêu nhiều thủ đoạn đáng sợ như vậy tuyệt đối không thể đến từ một Vương triều Hạ cấp được, cho dù bất luận có kỳ ngộ gì thì cũng không thể ép hắn đến bước đường này.
Tiểu điêu lạnh lùng nhìn Tử Linh Tướng, đưa bàn tay ra, năng lượng màu tím đen khiến da đầu người ta phải tê dại nhanh chóng ngưng tụ lại, lan tỏa ra thứ sát khí lạnh lẽo.
– Ta đã nói bọn ta không có hứng thú với kế hoạch của các ngươi, nhưng các ngươi cứ dây dưa không chịu buông tha. Nếu đã vậy thì ta đành phải giết hết vậy!
Nghe thấy giọng nói bình thản không chút dao động của Tiểu điêu, ánh mắt Tử Linh Tướng hơi khẽ biến, cười lạnh:
– Ngươi cũng thật ngây thơ. Các ngươi đã biết kế hoạch của ta, chỉ trách vận khí các ngươi không tốt. Nếu chuyện này đã bị các ngươi biết rồi, trừ phi các ngươi tự kết liễu, nếu không các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
– Ta không có hứng thú với cái kết cuộc tự kết liễu, nhưng nếu là kết liễu ngươi thì hứng thú không nhỏ đâu!
Tiểu điêu nhếch mép cười, ánh mắt lạnh như băng, không đợi Tử Linh Tướng nói thêm lời nào, bàn tay vung lên, ánh tử quang cuộn trào biến thành một thanh trường mâu màu tím, nhanh như chớp xé tan bầu không khí đâm thẳng về phía Tử Linh Tướng.
Ầm!
Sức mạnh cuồng bạo bùng phát, mặt đất rung chuyển dữ dội, những đường nứt vỡ nhanh chóng lan ra theo hình mạng nhện, nháy mắt đã phủ khắp phạm vi hàng trăm trượng.
– Giải quyết tên đó rồi à?
Lâm Động bay vụt tới bên cạnh Tiểu điêu, nhìn mặt đất đang nứt toát ra phía dưới, khẽ nói.
Qua cuộc giao đấu vừa rồi, hắn cũng thấy được thực lực Tử Linh Tướng mạnh hơn bọn Phong Thương không ít, chưa biết chừng hắn ta đã bước lên tầng thứ Ngũ Nguyên Niết Bàn, nhìn ra cả vùng trung tâm này chắc chắn thuộc hàng nhất lưu. Nếu không phải lần này có Tiểu điêu ra tay thì khó lòng giải quyết được Tử Linh Tướng rồi.
Bất luận thế nào, tu vi nguyên lực của Lâm Động hiện nay cũng chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn, dù dựa vào nhiều tuyệt chiêu giết được cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như Phong Thương, nhưng tuyệt đối không đủ sức để kích sát cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn như Tử Linh Tướng.
Tiểu Viêm cũng nhanh chóng tiến lại, hai tay nắm chắc thiết côn, sát khí tràn ngập trong mắt nhìn xuống dưới, hắn cũng cảm nhận được sự cường hãn của Tử Linh Tướng.
Tiểu điêu nhìn chăm chăm xuống dưới, một lát sau ánh mắt ngưng đọng lại.
Vút!
Đúng lúc ấy, mặt đất bỗng nổ tung, hắc quang bắn ra, cuối cùng điên cuồng lan tỏa khắp tứ phía.
– Muốn giết ta sao? Không dễ vậy đâu! Lâm Động, các ngươi đã giết bọn Lưu Thành, ân oán này coi như đã kết rồi! Ngươi cứ đợi đấy, không lâu sau các ngươi sẽ phải hối hận! Ha ha ha… đến lúc đó, bọn thiên tài các Vương triều Đông Huyền Vực các ngươi đều sẽ trở thành thân nô lệ hết!
Hắc quang lan tỏa, một giọng nói đầy sát khí cũng truyền ra rồi vang vọng bên tai bọn Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động kinh nghi bất định nhìn hắc quang đầy trời. Tử Linh Tướng quả thực vô cùng quỷ dị, bị thương thành như vậy vẫn có thủ đoạn kỳ dị như thế.
Tinh thần lực từ nê hoàn cung của Lâm Động trào ra muốn tìm xem Tử Linh Tướng đang ở đâu trong hắc quang, nhưng kết quả không nhận được gì.
– Hừ!
Khi Lâm Động còn chau mày, ánh mắt của Tiểu điêu ở bên cạnh bỗng nhiên sắc bén như chim ưng, bàn tay bắn ta một đạo kình lực bằng tử hắc quang bắn vào màn hắc quang.
Phốc!
Âm thanh trầm đục phát ra, Tử Linh Tướng kêu lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng hắc quang bùng phát, xuyên qua khu rừng rồi biến mất trong bóng đêm.
– Hắn chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn nhưng lại có một chút Nguyên thần, xem ra đúng là có chút bối cảnh.
Tiểu điêu nhìn hắc quang bay đi, nhíu mày lại nói.
– Ồ?
Nghe vậy, Lâm Động có phần rung động, thường thì sau khi vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ bảy, trong người mới sinh ra Nguyên thần. Lúc đó dù bị tiêu diệt nhưng vẫn còn cơ hội sống lại. Không ngờ Tử Linh Tướng mới là Ngũ Nguyên Niết Bàn mà đã đạt được đến mức đó.
– Nhưng Nguyên thần của hắn có chút cổ quái, không giống như được tự nhiên sinh ra, có lẽ dùng thủ đoạn khác…
Tiểu điêu nói.
– Lần này hắn chạy mất, sau này có lẽ sẽ rắc rối không nhỏ đâu.
Lâm Động nói.
– Hắn tự phát nổ thân thể để Nguyên thần chạy mất, nếu ta ta dùng sức mạnh bản thể thì có thể bắt được hắn, nhưng chỉ sợ bị các Tông phái siêu cấp phát giác…
Tiểu điêu lắc đầu nói.
– Nhưng cũng không cần quá lo lắng. Hắn đã bị tiêu diệt, Nguyên thần đó vô cùng yếu đuối, muốn phục hồi thực lực không phải chuyện đơn giản.
Tiểu điêu quay lại nhìn Lâm Động, ánh mắt có phần kinh ngạc, nói:
– Thân thể ngươi…
Quanh người Lâm Động lúc này là nguyên lực mạnh mẽ đang bao phủ, rõ ràng thương thế đã được chữa khỏi hoàn toàn, hơn nữa còn mạnh hơn trước rất nhiều. Đương nhiên điều khiến Tiểu điêu ngạc nhiên nhất là mặc dù bề ngoài Lâm Động bình thường, nhưng trong mắt Tiểu điêu có thể nhìn thấy được, bên ngoài cơ thể Lâm Động đều có những tia thanh quang kỳ lạ, bọn chúng đi xuyên qua lỗ chân lông trên toàn thân hắn, dường như bề mặt da thỉnh thoảng lại xuất hiện lớp vảy màu xanh.
– Lần này dùng đến Thiên Long Khí, tuy tạo gánh nặng khá lớn cho thân thể nhưng cũng khiến ta nhận được không ít lợi ích. Giờ tốc độ hấp thụ Thiên Long Khí đã tăng lên không ít, Thanh Thiên Hóa Long Quyết cũng đã lên đến giai đoạn hai, Thanh Long Lân.
Lâm Động nở nụ cười, không che giấu được sự phấn khích. Giai đoạn một của Thanh Thiên Hóa Long Quyết là Thanh Long Bì, lớp phòng ngự đó còn mạnh hơn cả Niết Bàn Kim Thân của cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn. Khi đối quyết với Phong Thương, nó cũng là một trong các nguyên nhân chính khiến Lâm Động có thể chiến thắng.
Giai đoạn thứ hai Thanh Long Lân thì càng mạnh hơn, không chỉ có sát thương lực lớn mà sức phòng ngự của nó cũng có thể sánh ngang với một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Nếu lúc đấu với Phong Thương mà Lâm Động đã luyện được Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức này thì kết quả chắc chắn không phải thảm thắng, cho dù Phong Thương có dùng Linh bảo Thiên cấp đi chăng nữa thì cũng vậy.
– Xem ra các ngươi có được không ít lợi ích từ trận đại chiến này.
Tiểu điêu cười nói. Hắn có thể nhận ra nguyên lực của Lâm Động cũng đã đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong rồi, chắc không lâu nữa sẽ xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư. Mà dựa vào Thanh Thiên Hóa Long Quyết, chắc Niết Bàn Kiếp mà người bình thường phải sợ hãi kia sẽ không gây nhiều uy hiếp lắm cho Lâm Động.
Còn Tiểu Viêm, quanh người hắn cũng là thứ năng lượng dồi dào, hiển nhiên cũng đã có dấu hiệu đột phá. Tiểu Viêm có thể chất biến dị hiếm thấy, lại còn có huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, tốc độ tu luyện của hắn đủ để nhiều người phải ngưỡng mộ.
Cuộc chiến này tuy thảm liệt nhưng lợi ích mà bọn Lâm Động có được không phải ít.
– Nên đi thôi!
Lâm Động vươn vai, thương thế giờ đã khỏi hắn, tiếp theo hắn cũng nên thực sự đi vào trong vùng trung tâm rồi, chắc ở đó quần hùng đã tề tựu. Có lẽ cũng có không ít kẻ đang âm thầm tìm kiếm bọn họ, ý đồ đoạt đi Niết Bàn Ấn, nhưng suy nghĩ đó cũng có trong đầu của Lâm Động.
Cũng đã đến lúc kiểm tra thành quả khổ tu trong một năm ở Chiến trường Viễn Cổ này rồi…
Rốt cuộc sẽ thảm hại trở về hay sẽ được Tông phái siêu cấp xem trọng, điều này phải chờ xem biểu hiện của mỗi người thôi.
Chương 589 : Tiến vào sâu hơn
Trong khu rừng rậm rạp, đột nhiên có những tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh lao vút qua những thân cây, địa hình phức tạp không hề gây trở ngại gì cho bọn họ.
– Lâm Động huynh, có lẽ lúc này những người tham dự đều đang đổ về Bách Triều Sơn. Đó là trung tâm của vùng này, cũng là nơi thi đấu chính của Bách Triều Đại Chiến.
Một thân ảnh điểm chân lên cành cây đuổi theo thân ảnh phía trước, nói với theo.
Nghe thấy vậy, thân ảnh phía trước quay lại, để lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Lâm Động!
Sau khi giải quyết phiền phức từ bọn Lưu Thành, đám người Lâm Động lập tức lên đường, dù sao Bách Triều Đại Chiến cũng đã bắt đầu, nếu để lỡ thì quá đáng tiếc.
– Bách Triều Sơn à?
Lâm Động khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng đã từng nghe thấy nơi này. Đó là nơi điểm tập trung cuối cùng của vô số cường giả tham gia vào Bách Triều Đại Chiến. Đương nhiên, những người có thể đến đây đều là cường giả thật sự nổi trội trong Chiến trường Viễn Cổ. Chỉ có bọn họ mới có tư cách được Tông phái siêu cấp lựa chọn.
– Ha ha, với thực lực của mọi người, các Vương triều Siêu cấp bình thường cũng không dám gây sự với các vị, nhất định các vị sẽ lọt được vào mắt xanh của Tông phái siêu cấp a.
Ngữ khí của Tô Khôi tràn đầy ngưỡng mộ, hắn biết thiên phú của mình cũng có thể coi là không tệ, nhưng so với bọn Lâm Động thì vẫn còn khoảng cách không nhỏ. Lần này nếu không phải nhờ có bọn Lâm Động thì có lẽ hắn sẽ không thể vào đến đây được.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn thấy may mắn đó là dường như muội muội duy nhất của mình đã có cơ duyên rất lớn. Nói như thế nếu cuối cùng bản thân nàng được Tông phái siêu cấp chọn trúng, hắn cũng thấy chuyến đi này không uổng công.
– Yên tâm đi, chỉ cần những Tông phái siêu cấp đó phát hiện ra sức mạnh trong cơ thể Tô Nhu, chắc chắn sẽ chọn nàng ấy. Đến lúc đó một người làm quan cả bọn họ được nhờ, ngươi cũng không thoát được đâu.
Tiểu điêu cười đùa.
Tô Khôi cười bồi, sau đó nói:
– Có điều, Lâm Động huynh à, Vương triều Siêu cấp cũng có mạnh có yếu, có một số thì thực lực vô cùng biến thái. Nếu gặp phải bọn họ thì bọn chúng ta phải cẩn thận một chút.
Lâm Động gật gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không tự cao tự đại khi đã đánh bại được Vương triều Phong Vân. Hắn hiểu rằng trong vô số các Vương triều ở Đông Huyền Vực, Vương triều Phong Vân không thể coi là Vương triều mạnh nhất. Theo hắn biết, có một số Vương triều Siêu cấp vô cùng đặc biệt, thực lực của bọn họ đã vượt qua giới hạn của một Vương triều, tuy vẫn chưa sánh ngang được với Tông phái siêu cấp nhưng Vương triều Siêu cấp bình thường không thể nào sánh bằng.
Thiên tài yêu nghiệt đến từ những Vương triều đó vô cùng khó đối phó. Ai cũng thật sự là thiên kiêu chi tử, vũ kỹ mà bọn họ tu luyện đều là Linh Vũ kỹ. Loại thiên tài có tài nguyên, thiên phú và tâm kế như thế chẳng kẻ nào là loại dễ dàng đối phó cả.
– Tô Khôi huynh có biết thực lực của Vương triều Đại Càn thế nào không?
Lâm Động bỗng nhớ ra Hỏa Tướng và Sơn Tướng từng giao đấu với hắn lúc trước, hình như bọn chúng đến từ Vương triều này.
– Vương triều Đại Càn ư? Thực lực của bọn họ rất mạnh, ít nhất là hơn Vương triều Phong Vân một bậc. Tam Vương Tứ Tướng của bọn họ danh khí cũng không tệ.
Tô Khôi hơi khựng người rồi đáp.
– Hửm, cao hơn Vương triều Phong Vân một bậc à?
Lâm Động hơi kinh ngạc. Theo như hắn thấy, Hỏa Tướng và Sơn Tướng không hề quá khó đối phó, thực lực chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, không ngờ thực lực của Vương triều Đại Càn lại cao hơn Vương triều Phong Vân nhiều đến như vậy.
Như vậy thì cái gọi là Tam Vương có lẽ vượt qua Phong Thương rồi, chỉ là không biết có mấy người là Ngũ Nguyên Niết Bàn.
– Cũng khá phiền toái đây…
Lâm Động lẩm bẩm, tuy hắn và Vương triều Đại Càn không có ân oán gì quá lớn, nhưng lúc này kẻ nào cũng là đối thủ cạnh tranh, chẳng ai biết được bọn chúng có ra tay vì ba chiếc Niết Bàn Ấn Thiên cấp của bọn họ hay không.
– Sao vậy, Lâm Động huynh và bọn họ có ân oán ư?
Thấy sắc mặt của Lâm Động, Tô Khôi khẽ hỏi.
– Cũng có chút xung đột!
Lâm Động cười, không giấu diếm.
Nghe thế, thần sắc Tô Khôi thoáng đông cứng lại một chút rồi lắc đầu cười khổ. Từ khi quen biết đám người Lâm Động, hắn mới nhận ra những người này hình như đi tới đâu là có rắc rối tới đó, thậm chí vừa dưỡng thương xong đã bị một vài kẻ thần bí nhằm vào.
Nhưng hắn cũng không thấy hối hận, dù sao nếu không có bọn người Lâm Động thì có lẽ hắn và Tô Nhu khó lòng vào được thành Vạn Tượng, huống hồ ba người này cơ hồ gặp bất cứ phiền phức gì cũng có thể giải quyết, thậm chí có lúc hắn còn mong chờ muốn xem thử xem ba người đến từ Vương triều Hạ cấp này rốt cuộc sẽ đi được đến đâu trong Bách Triều Đại Chiến đầy cường giả này.
– Đi thôi, bọn chúng ta đã chậm mất một ngày, phải tăng tốc để mai phải đến được nơi cần phải đến.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn trời rồi vẫy tay, nhanh chóng biến thành một đạo quang ảnh lao đi trong rừng sâu, bọn Tiểu Viêm cũng theo sát đằng sau.
Cả đêm bọn Lâm Động gần như không dừng bước, dọc đường ngoài một số rắc rối nhỏ, không có bất cứ điều gì cản trở hành trình của bọn họ. Vì thế khi sắc trời dần sáng, bọn người Lâm Động cũng dần cảm nhận được khí tức cường giả ngày một nhiều hơn…
Trọng thành siêu cấp thông với vùng trung tâm này ít nhất phải có hơn chục cái, trong đó không ít tòa thành rộng lớn hơn thành Vạn Tượng rất nhiều. Mà dòng người từ đến từ những tòa thành này càng vào sâu càng đan xen nhau. Những cuộc chiến tàn khốc tranh đoạt Niết Bàn Ấn trong tay đối phương cũng xuất hiện ngày một nhiều.
Bọn Lâm Động bay đến một ngọn cây cao, nhìn ra xa. Ở một số địa phương xa xa có thể nhìn thấy không ít thân ảnh sắc mặt ủ dột, thảm hại, ánh mắt có chút tuyệt vọng phiêu phù ở đó.
– Những người đã mất đi Niết Bàn Ấn!
Tô Khôi nhìn thấy những thân ảnh đó, chậm rãi nói, nhưng trong ngữ khí không có sự thông cảm. Ở đây là vậy, không có từ bi, chỉ có thắng bại.
– Bọn họ thật đáng thương!
Dù tính cách có thay đổi một chút nhưng dù sao Tô Nhu vẫn là cô gái hiền lành, thấy vậy, khẽ cắn môi, nói.
– Được làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý bất biến.
Lâm Động khẽ nói. Đó là quy tắc ở đây, bọn họ đang ở trong này, hắn cũng không thể đảm bảo mình sẽ thuận lợi đi đến lúc cuối cùng. Chẳng ai dám chắc sẽ không xuất hiện một đối thủ khó nhằn khiến hắn mất đi Niết Bàn Ấn.
Tô Nhu cắn môi, nàng hiền lành nhưng không ngu ngốc. Nàng biết nếu không phải vì gặp được bọn Lâm Động thì có lẽ nàng và Tô Khôi căn bản không thể vào được vùng trung tâm này, tính ra có khi còn đáng thương hơn những người kia.
Lâm Động không có ý định dừng lại đây lâu, hắn vẫy tay rồi lao vút đi, tiếng gió rít khiến những người kia quay lại nhìn nhưng không có biểu cảm gì nhiều.
Do gần đến với những đoàn người từ các trọng thành siêu cấp đang đổ về, khí tức xung quanh ngày một đậm đặc, đủ mọi trận đấu diễn ra, chỉ trong mấy phút mà Lâm Động đã thấy gần chục trận chiến. Hai bên vì Niết Bàn Ấn mà liều chết với nhau, không khí đó có thể khiến người ta phát điên.
– Lâm Động huynh, phía trước là nơi nghỉ chân, ở đó rất phức tạp, vì dù sao cường giả của cả Chiến trường Viễn Cổ đều tập trung về đây, gặp phải nhân vật biến thái nào đó cũng không phải kỳ lạ.
Rừng rậm xung quanh càng ngày càng thưa dần, Tô Khôi nhìn về phía xa, nói.
– Vượt qua đi!
Lâm Động trầm ngâm một chút rồi nói. Hắn không muốn lãng phí thời gian ở những nơi thế này. Mặc dù bọn họ cũng cần hấp thụ Niết Bàn Ấn để thăng cấp, nhưng sau chỗ này sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Tô Khôi cũng gật đầu. Thế nhưng khi gần đến thì Lâm Động bỗng chậm lại.
– Lâm Động huynh, sao vậy?
Thấy thế Tô Khôi khựng người hỏi.
Lâm Động ngẩng lên nhìn một khu thạch trường các đó không xa. Ở đó người đông ngẹt, thỉnh thoảng lại có nguyên lực cuồng bạo lan tỏa, rõ ràng là không hề yên bình.
– Ở đó có một vài khí tức quen thuộc!
Lâm Động nhìn về nơi đó bỗng cười, nói
Chương 590 : Có dám không?
Trong rừng rậm có một khu đất đá hỗn loạn rộng lớn, xung quanh là những ngọn cây cao chọc trời, trong vùng không địa đó còn thấy có rất nhiều người, tiếng huyên náo phát ra không ngớt.
Nhìn lại gần sẽ thấy bên trong đó là một khu quảng trường đá xanh cổ xưa, phía trên nó đặc kín những người là người.
– Các ngươi đừng có quá đáng quá. Bọn ta đã giao ra một Niết Bàn Ấn rồi, các ngươi còn muốn gì nữa? Bọn ta căn bản không có hứng thú với kiểu quyết đấu đó.
Từ quảng trường phát ra một giọng nói đầy phẫn nộ, một vài người xung quanh nghe được cũng thầm than trong lòng, quay lại nhìn đầy cảm thông.
Tầm mắt vượt qua một đám người đông đúc, chỉ thấy ở giữa quảng trường là hai toán người đang hằm hè nhau. Một bên chỉ có ba người, gương mặt lại khá quen thuộc. Nhìn kỹ mới thấy, thì ra là ba người bọn Mạc Lăng đã có được một môn truyền thừa của Tông phái Hộ pháp bên trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Từ sau khi ra khỏi Viễn Cổ Bí Tàng thì ba người bọn họ đã rời khỏi Viễn Cổ Địa từ trước, cuối cùng vào khu trung tâm này từ một trọng thành siêu cấp khác, vì thế đến giờ chưa gặp được bọn Lâm Động.
Vì có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ cho nên ba người bọn Mạc Lăng cũng đã là cường giả Tam Nguyên Niết Bàn. Tuy thực lực đó ở đây không phải quá mạnh nhưng cũng coi như không tệ. Thậm chí nếu không có thực lực đó thì chắc bọn họ cũng không thể vào đây được.
Đối diện với ba người bọn Mạc Lăng là một vài thân ảnh mặc hắc y. Bọn chúng nhìn ba người với ánh mắt giễu cợt, cảm giác như mèo đang vờn chuột vậy.
– Mạc Lăng, bọn ta không thẳng tay cướp sạch của ngươi đã là nhân từ lắm rồi, lại còn cho các ngươi cơ hội phản kháng. Chỉ cần đánh thắng bọn ta, không chỉ giữ được Niết Bàn Ấn của mình mà còn có được Niết Bàn Ấn của bọn ta. Chuyện tốt như thế tìm được ở đâu chứ?
Một nam tử hắc y trong số đó cười nói.
– Bọn ta không muốn đánh với các ngươi!
Mạc Lăng trầm giọng nói, trong lúc nói hắn, nhìn về phía một cái cây đằng sau bọn người kia. Ở đó có một vài thân ảnh đang ngồi đả tọa, không có dấu hiệu để tâm đến sự huyên náo ở đây. Tất cả đều nhắm mắt, nhưng dường như lại lan tỏa thứ sức mạnh chấn nhiếp cả quảng trường.
Những người này đều thuộc về một Vương triều, hơn nữa còn là Vương triều Siêu cấp có thực lực rất lớn. Mạc Lăng rất hiểu bọn chúng, vì cả hai đều từ một trọng thành siêu cấp mà tới đây. Mà bọn chúng ra tay với bọn Mạc Lăng hắn là vì trước đó đã có chút xung đột. Mạc Lăng vốn lo lắng bọn chúng sẽ báo thù nên đã giảm tốc độ, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn gặp ở đây.
Tuy Mạc Lăng có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ nhưng rõ ràng là vẫn chưa thể sánh được với những Vương triều Siêu cấp có thực lực to lớn kia, vì thế mới nhún nhường như vậy.
Bọn họ đến đây vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại gặp phải bọn người này, rồi bọn chúng tìm cớ tiến lại, nói cho dễ nghe thì là học hỏi lẫn nhau, nhưng mục đích vẫn là Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Với thế lực ngang ngược này, ba người bọn Mạc Lăng không thể kháng cự. Bàn bạc mãi cuối cùng do Man Sơn ra tay, nhưng đối phương dùng thủ đoạn mờ ám mà Man Sơn bại trận. Cứ nghĩ bọn chúng có được một Niết Bàn Ấn rồi sẽ thôi, không ngờ bọn chúng được voi đòi tiên, muốn ép bọn Mạc Lăng lại phải giao đấu với bọn chúng…
Bên cạnh Mạc Lăng, sắc mặt Đỗ Vân và Man Sơn cũng tím tái lại, rõ ràng trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Xung quanh quảng trường cũng có không ít người quây lại nhìn, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, ánh mắt nhìn bọn Mạc Lăng thông cảm có, hả hê có.
Bọn họ đều biết đám hắc y nhân kia đến từ một Vương triều Siêu cấp tên là Đại Uy, ở chỗ dừng chân này bọn chúng là bá chủ, chẳng ai dám động vào. Ba người bọn Mạc Lăng bị nhằm vào thì chỉ có thể nói là bọn họ quá xui xẻo…
– Mạc Lăng, hà tất phải nói những lời ấu trĩ như thế. Ở nơi này, bọn ta thẳng tay cướp Niết Bàn Ấn của ngươi thì sao chứ?
– Nể tình cùng từ một trọng thành siêu cấp đến đây, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, chủ động giao một Niết Bàn Ấn nữa ra đây thì cho các ngươi đi. Hoặc là bọn ta động thủ cướp hết, thế nào?
Nghe lời nói đó của hắc y nam tử, Mạc Lăng nắm chặt nắm đấm lại, Đỗ Vân và Man Sơn ở bên cạnh cũng tức muốn nổ phổi, sắc mặt lạnh băng, định động thủ thì bị Mạc Lăng ngăn lại.
– Mẹ kiếp, liều với bọn chúng đi!
Man Sơn nghiến răng nói.
– Không có tác dụng gì đâu!
Mạc Lăng lắc đầu, hắn nhìn về phía nhóm người phía dưới cây to phía sau hắc y nam tử. Nếu những nhân vật cao cấp kia của Vương triều Đại Uy kia mà động thủ thì khả năng thắng của bọn họ bằng không.
Hai người Đỗ Vân cũng nhìn về phía đó, sắc mặt tối lại, bọn họ có thể nhìn thấy một vài nhân vật vô cùng chói lòa ở trọng thành siêu cấp thành Đại Uyển.
Khi bọn họ nhìn sang, một thanh niên mặc hắc y ở phía đó cũng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt không chút đồng tình hay thương hại, chỉ có sự coi thường.
– Ngươi muốn Niết Bàn Ấn, vậy thì ta đưa!
Sắc mặt Mạc Lăng thay đổi, cuối cùng lắc đầu bất lực, tiến lên phía trước đưa bàn tay có Niết Bàn Ấn màu bạc ra.
– Hê hê, thế mới biết điều chứ!
Hắc y nam tử cười đắc ý, đưa bàn tay ra không chút khách khí hấp thụ Niết Bàn Ấn của Mạc Lăng rồi phẩy phẩy tay:
– Cút đi, lần sau đừng có xuất hiện trong mắt Vương triều Đại Uy bọn ta. Nếu không Niết Bàn Ấn cuối cùng của ngươi cũng không giữ được đâu. Một lũ đáng thương đến từ Vương triều Hạ cấp!
Mạc Lăng nắm chặt hai tay, ngón tay găm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu. Hắn biết, đó là khoảng cách thực lực. Nếu phía sau những kẻ kia không phải Vương triều Siêu cấp thì chắc chắn Mạc Lăng sẽ khiến bọn chúng phải trả giá. Chỉ đáng tiếc bọn họ không có bối cảnh lớn mạnh như vậy.
– Đi thôi!
Ánh mắt Mạc Lăng hơi tối lại, cũng không nói gì nữa, nhìn những ánh mắt thương hại xung quanh rồi dẫn hai người Đỗ Vân đi.
Khi bọn họ quay người, đám người xung quang tách ra thành đường, nhìn những thân ảnh ủ rũ đó lắc lắc đầu.
– Ha ha…
Bọn người Vương triều Đại Uy thấy vậy không kìm được cười lớn đầy đắc ý, điên cuồng và sung sướng. Khiến những người xung quanh phải chau mày, nhưng chẳng ai dám nói gì.
Phía dưới ngọn cây kia, thanh niên mặc hắc y có vẻ mặt lạnh lùng kia hơi nhếch mép, định nói gì nhưng ánh mắt bỗng ngưng động, lập tức quay sang nhìn về một hướng khác.
Một đường thông đạo bỗng mở ra từ đám người, ba người bọn Mạc Lăng nhanh chóng đi ra. Đột nhiên Mạc Lăng đi trước tiên bỗng dừng đột ngột, hai người Đỗ Vân đằng sau không kịp phản ứng đâm thẳng vào lưng hắn. Lúc này hắn mới sực tỉnh, ngẩng lên nhìn phía trước, rồi sắc mặt khẽ biến, dường như có chút hổ thẹn.
Tất cả cùng nhìn về hướng hắn nhìn, chỉ thấy phía cuối con đường là một vài thân ảnh đang đứng, người dẫn đầu là một thanh niên dáng vẻ phiêu dật, phía sau là ba nam một nữ, cũng đang nhìn về phía bọn Mạc Lăng.
Nhóm người bỗng xuất hiện đương nhiên là bọn người Lâm Động. Hắn cũng đã biết tình hình ban nãy nhưng không lên tiếng, chỉ theo sát bọn Mạc Lăng.
– Chuyện gì vậy?
Hắn khẽ hỏi.
Ánh mắt Mạc Lăng thay đổi một chút, nhanh chân tiến lại gần, cười nói:
– Lại gặp được huynh ở đây, thật tình cờ, không sao, bọn chúng ta đi thôi!
Bọn Đỗ Vân định nói gì nhưng rồi lại thôi, Lâm Động đã giúp bọn họ rất nhiều lần rồi, nếu chuyện gì cũng nhờ hắn ra mặt giúp thì thật chẳng còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Hơn nữa thực lực Vương triều Đại Uy quá mạnh, bọn họ không muốn liên lụy đến Lâm Động. Dù sau lần này bọn họ gặp phải không phải Vương triều Cao cấp mà là một Vương triều Siêu cấp.
– Ồ? Có cứu binh à?
Nam tử hắc y trên quảng trường thấy vậy cười, nói lớn, khiến mọi người cũng quay lại nhìn đầy hứng thú.
– Tại sao không động thủ? Ta nghĩ mấy kẻ này, bọn huynh ứng phó được mà, có phải không?
Lâm Động không bận tâm giọng nói kỳ quái vừa rồi, chỉ nhìn Mạc Lăng, nói.
– Bọn chúng… đằng sau bọn chúng là Vương triều Siêu cấp!
Mạc Lăng nắm chặt tay, giọng nói khàn đặc. Hắn nghĩ có lẽ lúc này Lâm Động sẽ coi thường mình lắm, vì từ khi biết Lâm Động đến giờ, dường như hắn chưa từng thấy Lâm Động sợ hãi trước ai bao giờ.
Lâm Động nhìn Mạc Lăng, đôi mắt lúc này có đã hơi đỏ ửng, khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai hắn rồi ngẩng lên, nhìn về nhóm người khí thế kinh người phía dưới ngọn cây cao phía xa.
– Nếu ta nói, hôm nay ta sẽ gánh mọi chuyện cho các huynh, huynh có dám tự mình đi lấy lại Niết Bàn Ấn không?
Giọng nói khẽ vang lên bên tai, Mạc Lăng khựng người, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn thanh niên đang hàm tiếu trước mặt mình, cặp mắt lập tức đỏ ngầu, gật đầu thật mạnh.
– Huynh là Lão đại, ta nghe huynh!Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!