Vũ Động Càn Khôn
Tập 11 [ chương 51 đến 55 ]
❮ sautiếp ❯Chương 51 : Tiểu Viêm
Khi sương mù vẫn còn bao phủ trong rừng, Lâm Động đã mở hai mắt, trên khuôn mặt vẫn còn hiện lên sự vui mừng, được quang ảnh của Thạch Phù hoàn thiện, “Thanh Nguyên Công” vốn chỉ có thể đả thông được 4 kinh mạch thì nay đã có thể đả thông được 7 đường kinh mạch, hiệu quả tăng lên gần gấp đôi!
“Hô. . .”
Lâm Động phun ra một luồng hơi trắng, sau đó móc ra một cái lọ, đổ ra 2 viên đan hoàn màu đỏ rực, đây chính là đan hoàn do hắn dùng tam phẩm linh dược Hỏa Diễm Quả tinh luyện ra. Trong một tháng này, Lâm Động âm thầm sử dụng linh dịch Thạch Phù đổi lấy không ít linh dược, dù sao hiện giờ hắn cũng đã đạt tới Địa Nguyên cảnh, muốn tăng tốc độ tu luyện thì số lượng linh dược và đan hoàn cần dùng sẽ không nhỏ.
Lâm Động đem hai viên đan hoàn nhét vào trong miệng, nhưng không dùng ngay mà từ từ nhắm mắt, ý nghĩ lưu chuyển, trong đan điền lập tức tuôn ra một luồng Nguyên Lực màu lam đậm, cỗ Nguyên Lực này tuần hoàn trong cơ thể một vòng, sau đó đột nhiên tập kích vào một đường kinh mạch bí ấn.
Đường kinh mạch này chính là kinh mạch đầu tiên mà “Thanh Nguyên Công” cần đả thông, trải qua quá trình học tập trong tinh thần không gian, Lâm Động đã có thể nhanh chóng phát hiện ra đường kinh mạch này trong cơ thể mình.
Khi Nguyên Lực tràn vào trong đường kinh mạch này, hắn cảm nhận được một sự tắc nghẽn, kinh mạch tắc nghẽn này giống như một sơn đạo lên trời, cực kỳ khó đi qua.
Đối mặt với đường kinh mạch bị tắc nghẽn, một luồng Nguyên Lực của Lâm Động chỉ đả thông được một đoạn ngắn, sau đó tiêu tán không còn, nhưng mà ngay sau đó một luồng Nguyên Lực khác lại ập tới, không biết mệt mỏi chuyên tâm khai mở. . .
Việc đả thông cứ tiếp diễn trong vòng nửa giờ tiếp theo thì đan điền của Lâm Động xuất hiện tình trạng cạn kiệt Nguyên Lực, nhưng mà tiến độ chỉ mới đạt được chừng một phần mười mà thôi, lúc này Lâm Động mới cảm giác được sự khó khăn khi đả thông kinh mạch là như thế nào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là đường kinh mạch đầu tiên, sự khó khăn của những đường sau chắc chắn còn cao hơn, thảo nào ngay cả Lâm Khiếu muốn đả thông được 4 đường kinh mạch cũng phải mất 3 tháng.
“Ực!”truyện Linh Dị
Cảm nhận được Nguyên Lực trong đan điền đã bị khô kiệt, Lâm Động nuốt hai viên đan hoàn, sử dụng tinh thần lực khống chế nó đưa vào trong đan điền, cảm giác cạn kiệt Nguyên Lực mới dần dần rút đi.
Khi Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu hồi phục, Lâm Động lại một lần nữa tiến hành đả thông đường kinh mạch đang bị tắc nghẽn.
Đả thông kinh mạch không phải nói xong là xong ngay, nhưng đối với người có năng lực hùng hậu như Lâm Động mà nói, nó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Sau 6 lần Nguyên Lực trong đan điền cạn kiệt, Lâm Động đã hoàn toàn đả thông đường kinh mạch thứ nhất!
Sau khi đường kinh mạch thứ nhất được đả thông, Lâm Động đột nhiên cảm giác được, việc cảm nhận sự lưu chuyển của Nguyên Lực trong thiên địa của hắn dường như mẫn cảm hơn, bên dưới làn da dường như có một hấp lực tuôn ra hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, sau đó tuần hoàn trong người một vòng, ồ ạt kéo vào trong đan điền của hắn.
Tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với việc hấp thu Nguyên Lực trước kia, trong mắt Lâm Động hiện lên sự vui mừng, tu luyện công pháp bí tịch đúng là có hiệu quả cực kỳ to lớn so với việc không tu luyện chúng
Lâm Động cảm thấy mỹ mãn mở mắt ra, hắn phát hiện sắc trời đã tối, lập tức tặc lưỡi, khi tu luyện thì thời gian chẳng tính là gì.
Duỗi thắt lưng một cái, Lâm Động đem bí tịch “Thanh Nguyên Công” cất vào trong người, dùng một ngày để đả thông đường kinh mạch thứ nhất, nếu như đám người Lâm Chấn Thiên biết được chắc chắn lại trợn mắt há mồm.
Nhưng mà Lâm Động không nghĩ rằng mình có gì đặc biệt hơn người cả, hắn có sự trợ giúp của rất nhiều linh dược đan hoàn, lại có quang ảnh Thạch Phù cho nên tốc độ tu luyện thế này cũng chẳng tính là gì cả.
Đứng dậy, Lâm Động đột nhiên quay vào trong rừng huýt gió một tiếng, sau mấy phút đồng hồ có một thân ảnh đỏ như lửa lao vút từ bên trong ra, xà vào trong lòng Lâm Động.
Định thần nhìn kỹ lại mới thấy, thân ảnh đỏ như lửa kia lại là… một con tiểu thú trông như một con chó nhỏ, con tiểu thú này trông như một ngọn lửa đỏ rực đang cháy, nếu nhìn ngoại hình thì có thể nhận ra… đây chỉ là một con hổ còn nhỏ, nhưng mà trên lưng con hổ này lại có một cái đuôi rắn, làm cho nó trở nên thần bí quỷ dị.
Con tiểu thú này chính là con ấu tử Hỏa Mãng Hổ mà Lâm Động đoạt được trong kỳ săn bắn lần trước, Lâm Động đặt tên nó là Tiểu Viêm, trải qua hơn một tháng nuôi dưỡng, tốc độ phát triển của Tiểu Viêm cực kỳ kinh người, dựa theo Lâm Động suy đoán hiện giờ nó có thể đánh bại một người có cảnh giới tầng 5 Thối Thể.
Đối với tốc độ phát triển của Tiểu Viêm, đám người Lâm Chấn Thiên cũng chẳng biết nói gì, nhưng Lâm Động lại chẳng cảm thấy kỳ quái, bởi vì mỗi ngày hắn đều sử dụng linh dịch Thạch Phù để nuôi nấng tên tiểu tử này. Thậm chí, thỉnh thoảng hắn còn dùng linh dịch để cho nó tắm rửa, tôi luyện gân cốt, loại đãi ngộ này nếu như đám người Lâm Chấn Thiên biết được chắc chắn sẽ phun máu vì xót xa mất.
Tiểu Viêm vô cùng thân thiết nằm ngọn trong lòng Lâm Động, người đầu tiên khi nó mở mắt nhìn thấy chính là Lâm Động, hơn nữa trải qua hơn một tháng sống chung, trong tiềm thức của nó đã coi Lâm Động là người thân nhất. Con yêu thú này lớn lên tuy rằng hung ác, nhưng nếu trải qua huấn luyện tốt thì nó lại là một đồng bạn trung thành nhất.
“Tên tiểu tử tham ăn này!”
Nhìn thấy Tiểu Viêm làm nũng, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong lòng móc ra một cái lọ, lấy hai giọt linh dịch Thạch Phù nhỏ vào trong miệng của Tiểu Viêm.
Khi linh dịch Thạch Phù lọt vào miệng, Tiểu Viêm mới hưng phấn thè cái lưỡi đỏ lòm liếm liếm vào mặt của Lâm Động một chút.
“Về đi, hôm nay ngươi chỉ được dùng như vậy thôi.”
Thu hồi cái bình, Lâm Động tóm lấy Tiểu Viêm từ trên vai của mình đặt xuống đất, sau đó liền xoay người nhanh chóng lao ra khỏi khu rừng, Tiểu Viêm gầm lên những tiếng non nớt, bốn chân như vó ngựa tung mình đuổi theo.
. . .
Trăng như đĩa bạc lơ lửng phía chân trời, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ mặt đất.
Trong phòng mình, Thanh Đàn đang yên tĩnh nằm ngủ, chiếc chăn hơi mỏng được đắp lên người làm hiện rõ những đường cong mỹ lệ và mê người của thiếu nữ.
Bên cạnh Thanh Đàn đang say ngủ có một thân ảnh đang xếp bằng, nhìn kỹ lại thì thấy người này chính là Lâm Động, nhưng mà lúc này sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc, “Thanh Nguyên Công” đang được lưu chuyển trong cơ thể, không ngừng hấp thu Âm Sát Khí phát ra từ cơ thể của Thanh Đàn.
Từ sau khi tiến vào Địa Nguyên cảnh, Lâm Động cần hấp thu một số lượng lớn Âm Sát Khí, nhưng mà đối với những sát khí phổ thông trong thiên địa hắn lại không vừa mắt, cho nên bất đắc dĩ hắn chỉ còn cách tìm tới Thanh Đàn.
Cho nên, sau khi hắn thương lượng với Thanh Đàn, được thiếu nữ đỏ mặt gật đầu đồng ý, mỗi tối khi Thanh Đàn đã ngủ, hắn đều ngồi ở bên cạnh tu luyện 2 canh giờ.
Trong hai canh giờ này, Lâm Động không kiêng nể gì cả hấp thu Âm Sát Khí trong cơ thể Thanh Đàn. . .
Trong những ngày đầu có mặt của Lâm Động, Thanh Đàn cảm thấy có chút không quen, dù sao nàng là một cô gái, nay có một người con trai ngồi bên cạnh khi ngủ đúng là không thể nào tự nhiên được. Cho dù nàng hoàn toàn tín nhiệm Lâm Động, nhưng mà da mặt con gái mỏng, nếu như loại tin này mà truyền ra thì đúng là không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, cái cảm giác không quen đó đã dần biến mất, hơn nữa nàng còn phát hiện có Lâm Động ở bên, Âm Sát Khí trong cơ thể thường bạo phát lung tung đã thu liễm đi rất nhiều, giấc ngủ của nàng vì vậy cũng trở nên ngon hơn.
Nhận được điều tốt như vậy, Thanh Đàn không hề phàn nàn gì cả, nàng ngầm đồng ý với cái yêu cầu nho nhỏ hơi quá phận của Lâm Động. . .
“Hô. . .”
Trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Động thở ra một hơi, hai mắt nhắm chặt cũng mở ra, hắn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở trong đan điền, mỉm cười, cẩn thận từng li từng tí nhảy xuống giường, nhìn thiếu nữ đang ôm Tiểu Viêm chìm vào trong giấc ngủ.
Ánh trăng nhu hòa xuyên qua khe cửa nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, soi sáng gương mặt điềm tĩnh ôn nhu của thiếu nữ, vẻ đẹp của nàng khiến người khác phải động lòng.
Lâm Động nhẹ nhàng đắp cái chăn đã bị Thanh Đàn cựa quậy làm tung ra, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Khi Lâm Động rời khỏi phòng, cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ cong lên, nở một nụ cười cực kỳ tươi tắn. . .
Chương 52 : Việc của gia tộc
“Vù!”
Trên một khoảng đất trống trải trong rừng, một đạo thân ảnh như mãnh hổ đang huy động song chưởng của mình, Nguyên Lực màu lam bập bềnh như sóng cuộn, tán phát ra một cỗ khí tức âm hàn, làm cho những chiếc lá khô trên mặt đất phủ một tầng sương trắng.
“Ầm ầm ầm!”
Bóng người kia nhanh chóng di chuyển, đánh thẳng một kích vào một gốc cây đại thụ, lực đạo mạnh mẽ tới mức đánh bật gốc cây khỏi mặt đất, bay ngược lên trời sau đó ầm ầm rơi xuống đất.
“Lâm Động ca giỏi quá!”
Ở cách bãi đất trống không xa, một thiếu nữ mặc quần áo màu nhạt thấy gốc cây rơi xuống, vỗ tay cười nói.
Lâm Động cười cười, thu quyền đứng thẳng, kỳ săn bắn đã qua được 1 tháng rưỡi rồi, trong một tháng rưỡi chăm chỉ tu luyện, cộng với sự trợ giúp của đan hoàn Thạch Phù, hắn đã đột phá Địa Nguyên cảnh sơ kỳ tiến vào Địa Nguyên cảnh trung kỳ, hơn nữa, do hắn hấp thu Âm Sát Khí trong cơ thể Thanh Đàn nên lực lượng vô cùng hùng hậu và mãnh liệt.
Dựa theo Lâm Động suy đoán, thực lực của hắn là Địa Nguyên cảnh trung kỳ, nhưng do… có Âm Sát khí phối hợp, nên cho dù đối mặt với cao thủ hậu kỳ hắn cũng có thể liều mạng một phen.
Thanh Nguyên Công hắn cũng đã tu luyện được nửa tháng, trong nửa tháng này hắn đã đả thông được 5 đường kinh mạch, hiệu suất thu nạp Nguyên Lực đã nhanh hơn trước kia gấp mấy lần.
Dù sao một tháng rưỡi mà tu luyện được như vậy đúng là khá tốt rồi.
“Hư!”
Cầm khăn vải lau mồ hôi trên mặt, Lâm Động nhìn vào trong rừng sâu huýt sáo một tiếng, sau đó có một tiếng hổ gầm gừ từ trong rừng vọng ra, mấy phút sau một thân ảnh hồng rực lao như bay ra ngoài, xuất hiện trước mặt Lâm Động.
Cái bóng này đương nhiên là Tiểu Viêm, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi thân hình nó đã to gấp đôi, khi đứng thẳng nó đã cao tới hông của Lâm Động, những răng nanh dữ tợn bắt đầu xuất hiện, bây giờ Tiểu Viêm mới xuất hiện những dấu hiệu đặc thù của Hỏa Mãng Hổ.
Ở trong miệng Tiểu Viêm vẫn còn lưu lại một số lông và máu không biết của loại mãnh thú nào, nó dù sao cũng là yêu thú cho nên có vài phần hung lệ, ăn thịt cũng chính là bản năng của nó cho nên trong thời gian này nó tự mình vào trong rừng sâu, tìm một số mãnh thú làm bữa ăn cho chính mình.
Với thực lực của Tiểu Viêm bây giờ, cho dù có gặp phải cao thủ hoặc mãnh thú tầng 8 Thối Thể cũng có thể ứng phó được, nguyên nhân của sự tiến bộ này ngoài lý do nó là yêu thú, thì còn một lý do khác rất quan trọng, nó được Lâm Động nuôi dưỡng một cách xa xỉ.
“Tiểu Viêm, ngươi thật là không ngoan, mỗi lần đều làm cho mình bẩn như vậy!”
Thanh Đàn nhìn thấy Tiểu Viêm xông tới, thấp giọng hừ một tiếng, sau đó cầm một tấm vải khô lau vết máu bên miệng của Tiểu Viêm.
Lâm Động cười cười đưa tay sờ lên đầu của Tiểu Viêm, thân hình khổng lồ của nó khiến cho Lâm Động phải suy nghĩ, có lẽ nếu so với bình thường thì Tiểu Viêm đúng là lớn quá nhanh, mặc dù có linh dịch Thạch Phù tương trợ đi nữa thì cũng không phát triển tới mức như thế này.
“Thảo nào Thạch Phù lại có phản ứng đặc thù với Tiểu Viêm, xem ra chắc là vì nguyên nhân Tiểu Viêm có cái gì đó khác với Hỏa Mãng Hổ. . .”
“Được rồi, Lâm Động ca, phụ thân đã trở về đang tìm huynh đó. . .”
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm thì Thanh Đàn ở bênh cạnh đột nhiên nói.
“A? Phụ thân đã trở về?”
Nghe vậy, Lâm Động cũng vui mừng, sau đó gật đầu, huýt sáo một tiếng chạy ra ngoài.
. . .
Ở trong phòng, Lâm Khiếu đang ngồi, khi nhìn thấy Lâm Động bước vào, những dấu hiệu mệt mỏi trên khuôn mặt dần biến mất, nở nụ cười tươi, vẫy tay bảo Lâm Động ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người hắn một lượt, cười nói:
“Thanh Nguyên Công đã đả thông được mấy đường kinh mạch rồi?”
“Ba đường.”
Lâm Động thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu cười khổ một tiếng, than thở:
“Đúng là tự tìm đả kích. . .”
Năm đó hắn phải mất đúng 3 tháng mới đả thông được 4 đường kinh mạch, vậy mà Lâm Động chỉ mới gần nửa tháng đã đả thông được 3 đường kinh mạch, tốc độ này quả thực quá khủng khiếp, hắn không cách nào so sánh được.
“Hắc hắc.”
Lâm Động hắc hắc cười cười, vỗ vỗ Tiểu Viêm, Tiểu Viêm thấy vậy thì nằm xuống bên cạnh, Lâm Động nhìn về phía Lâm Khiếu, nói:
“Gần đây phụ thân hình như có chuyện bận tâm? Mấy lần con tới thôn trang thấy sắc mặt người hình như không được tốt lắm.”
Thấy Lâm Động nói câu này, nụ cười trên mặt Lâm Khiếu cũng lạnh dần, thở dài một hơi, nói:
“Đều là do đám hỗn đản Lôi gia không biết xấu hổ.”
“Là chuyện Thiết Mộc Trang?”
Ánh mắt Lâm Động lạnh lại, thử hỏi.
“Đúng.”
Lâm Khiếu gật đầu, sắc mặt hơi xanh lại, hắn nói:
“Chính là đám hỗn đản này, chúng nói trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành bàn giao, vậy mà hiện giờ đã một tháng rưỡi cũng chẳng có động tĩnh gì, chúng ta đã phái người tới thúc giục nhưng bọn họ lại tránh mặt không gặp.”
“Lần đó Lôi gia đánh cược trước mặt mọi người, họ không có gan đổi ý đó chứ?”
Lâm Động cau mày nói, nếu quả thật đổi ý, danh dự của Lôi gia sẽ bị phá hủy, đây là một tổn thất không gì bù đắp được.
“Nếu bọn họ đổi ý thì tốt, nhưng đằng này họ lại dùng thủ đoạn vô lại kéo dài thời gian.”
Lâm Khiếu cắn răng nói, Thiết Mộc Trang có rất nhiều Thiết Mộc, là một trong những đại sản nghiệp của Lôi gia, nếu như Lâm gia có được nó thì thu nhập một năm sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng bây giờ mỡ vốn đã đến miệng vậy mà bị Lôi gia cứ dây dưa kéo dài, đương nhiên trong lòng không thể thoải mái được.
“Vậy gia gia định làm như thế nào?”
Lâm Động hỏi.
“Gia gia của con đã nói, ngày mai sẽ dẫn mấy người chúng ta tới Thiết Mộc Trang, nếu như bọn họ không chịu bàn giao chúng ta sẽ động thủ, việc này chúng ta chiếm phần lý.”
Lâm Khiếu nói.
Nghe vậy, Lâm Động rùng mình, xem ra gia gia đã không còn dự tính nhẫn nhịn nữa rồi, nếu như thực sự động thủ thì cho dù thắng hay bại cũng là trở mặt với Lôi gia, cho nên lần hành động này cực kỳ quan trọng với Lâm gia.
“Phụ thân, ngày mai con cũng đi.”
Lâm Động trầm ngâm một chút, đột nhiên nói.
“Con chỉ là một đứa nhỏ, tới đó làm. . .”
Lâm Khiếu giật mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã nhớ tới hiện giờ Lâm Động đã tiến vào Địa Nguyên cảnh, trong Lâm gia cũng được coi là một trong những người có công lực cao nhất, bây giờ mà nói câu đó thì cũng không ổn lắm, cho nên có chút chần chờ.
“Phụ thân, yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt cho bản thân mình, hơn nữa con cũng muốn xông pha một phen, dù sao con cũng là một thành viên của Lâm gia, người cũng không thể lãng phí một cao thủ Địa Nguyên cảnh như vậy chứ.”
Lâm Động cười nói.
Lâm Khiếu cảm thấy buồn cười nhìn Lâm Động, trầm ngâm một chút, rốt cục gật đầu cười, nói:
“Được rồi, ngày mai con đi theo cha, nhưng mà không được động thủ bừa bãi, bảo vệ mình cho tốt.”
“Dạ, con đi chuẩn bị một chút để ngày mai lên đường!”
Nhìn thấy Lâm Khiếu gật đầu, Lâm Động nhất thời đại hỉ, sau đó vội vã đứng dậy, chạy vội ra khỏi phòng, ở phía sau của hắn Tiểu Viêm cũng bật dậy nhanh nhẹn đi theo.
Nhìn theo bóng lưng của một người một hổ, Lâm Khiếu cũng cười, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, lẩm bẩm một mình:
“Lôi gia, các ngươi chèn ép Lâm gia ta nhiều năm như vậy, hiện đã tới lúc trả nợ rồi!”
Chương 53 : Thiết Mộc Trang
Sáng hôm sau, ở đại môn của Lâm gia có hơn 10 con tuấn mã đang đứng rất nghiêm chỉnh, ở trên lưng ngựa đều là những hảo thủ của Lâm gia, hai vị đầu lĩnh chính là Lâm Khiếu và Lâm Khẳng, lần hành động này Lâm gia đã phái 2 cao thủ Thiên Nguyên cảnh, điều này đã chứng minh Lâm gia coi trọng hành động lần này tới mức nào.
Trong một đám tuấn mã có một thân ảnh đỏ như lửa, nó khiến người khác rất chú ý, cái bóng dáng uy phong lẫm lẫm đó chính là Tiểu Viêm. Lúc này, Lâm Động đang ngồi trên lưng của Tiểu Viêm, mà Tiểu Viêm bây giờ đã chẳng khác gì với những lão hổ ở thâm sơn, đủ sức cho Lâm Động cưỡi ngồi thoải mái, tốc độ và sức lực của nó còn hơn cả tuấn mã bình thường.
“Nếu như thằng tiểu tử này có hứng thú thì hai ngươi dẫn nó ra ngoài rèn luyện một chút, nhưng mà nhớ kỹ là ngàn vạn lần không được để cho nó gặp chuyện không may, bằng không hai ngươi đừng có trở về gặp ta!”
Đứng ở trước đại môn, Lâm Chấn Thiên nhìn Lâm Động đang ngồi trên lưng hổ, sau đó chuyển hướng nhìn Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng, lạnh lùng nói.
“Phụ thân yên tâm.”
Lâm Khẳng cười cười, có hai gã cao thủ Thiên Nguyên cảnh bảo vệ, ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn có rất ít người có thể đả thương được Lâm Động.
“Được rồi, nhớ là phải dùng phong điểu liên hệ, tất cả phải cẩn thận, tình hình của Lôi gia ta sẽ chú ý giúp các ngươi.”
Lâm Chấn Thiên gật đầu, trầm giọng nói.
“Dạ.”
Lâm Khiếu và Lâm Khẳng gật đầu, sau đó kiểm tra lại nhân mã, vung roi quất ngựa phóng như bay ra ngoài Thanh Dương trấn.
“Tiểu Viêm, đuổi theo.”
Nhìn thấy đoàn người bắt đầu hành động, Lâm Động cũng vỗ nhẹ vào người Tiểu Viêm, Tiểu Viêm gầm lên một tiếng, bốn vó như trên mây, lao như cuồng phong đuổi theo đám nhân mã phía trước.
Đoàn người này khi đi qua Thanh Dương trấn đúng là đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
. . .
Thiết Mộc Trang là một thôn trang vô cùng nổi danh ở phụ cận Thanh Dương trấn, ở đây có rất nhiều Thiết Mộc, loại Thiết Mộc này giống như Tinh Thiết, không sợ nước lửa, hơn nữa nó còn cực nặng, vô cùng thích hợp để chế tạo vũ khí và xây dựng, cho nên nó có giá không thấp.
Hơn nữa trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đây cũng chỉ có Thiết Mộc Trang này mới trồng được loại sản vật này, cho nên trong vòng mấy năm nay, sản nghiệp của Lôi gia cũng vì Thiết Mộc mà phát triển đáng kể.
Nếu như Lâm gia có thể tiếp nhận Thiết Mộc Trang này thì trong vòng 1 năm tới, lợi nhuận sẽ tăng gấp bội, mà đồng nghĩa với việc Lôi gia sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ.
Thiết Mộc Trang cách Thanh Dương trấn chỉ khoảng nửa ngày đường, sau khi đi ngang qua trấn, đám người Lâm Khiếu chạy một mạch, tới buổi trưa thì tới phạm vi của Thiết Mộc Trang.
. . .
Lâm Động cưỡi ở trên lưng hổ, nhìn một trang viên rộng lớn đang đứng trước một sườn dốc và trước mặt có mấy con đường. Trang viên này lớn tới mức nhìn không thấy điểm cuối, phía sau nó toàn là những cây gỗ lớn màu đen, đây chính là loài cây duy nhất trong Thiết Mộc Trang, Thiết Mộc.
“Cửa trang đóng kín, xem ra tình hình không thuận lợi. . .”
Lâm Khẳng híp mắt nhìn cửa trang đang đóng im ỉm, lạnh nhạt nói.
Lâm Khiếu cũng khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay, nhân mã của Lâm gia ở phía sau cảnh giác tiến lên, khi nghe thấy một tiếng chuông vang, họ đồng loạt rút vũ khí, sắc mặt lạnh lùng, mơ hồ có sát khí bốc lên.
Lâm Động ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này hai nắm tay cũng nắm chặt, xương cốt phát ra những thanh âm răng rắc, đây mới chính là tranh đấu thực sự, mới chính là đánh nhau sinh tử, những lần đấu đá trước kia chỉ là trẻ con, cảnh tượng này chỉ có một cục diện, đó là ngươi sống thì ta chết. . .
“Tần Ưng, mang hai người bảo vệ tốt cho Động nhi, đi mau!”
Lâm Khiếu thấp giọng quát, sau đó vung roi ngựa, con ngựa lao vút lên phía trước.
“Đát đát!”
Sau khi Lâm Khiếu lao lên, hơn 10 người phía sau cũng lập tức ra roi, ngựa tung bốn vó lao tới, chỉ trong vòng mấy phút sau họ đã xuất hiện trước cửa trang đóng kín.
“Người tới dừng lại, nơi này là lôi gia trang viên, không có sự cho phép, không được đi vào!”
Khi đám người Lâm Khiếu tới trước đại môn trang viên, ở bên trên tường viện có hàn quang hiện lên, một người nhìn đám người Lâm Khiếu quát lớn.
“Nói cho quản sự các ngươi biết, hôm nay Lâm gia chúng ta tới tiếp nhận Thiết Mộc Trang!”
Lâm Khiếu trầm giọng quát, hắn vận dụng Nguyên Lực hùng hậu làm cho thanh âm rền vang như sấm, vang vọng khắp toàn bộ trang viên.
“Hắc, ta thấy Lâm gia các ngươi đã không nhẫn nại được nữa rồi? Nếu như muốn giao nhận thì cứ tới nơi này đi.”
Trên tường viện có hai thân ảnh hiện ra, một âm thanh châm chọc cũng theo đó mà vang lên.
“Lôi Nhạ, Lôi Anh.”
Nhìn thấy hai người đứng trên tường viện, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng nhăn mày, hai người này cũng chính là hai thành viên trọng tâm của Lôi gia, hơn nữa thực lực của hai người này cũng đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh, xem ra Lôi gia đã có phòng bị từ trước.
“Ha hả, Lâm Khiếu huynh, Lâm Khẳng huynh, nếu như Lôi gia ta đã nói là sẽ bàn giao Thiết Mộc Trang cho Lâm gia các ngươi, vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ làm, các ngươi cần gì phải lo lắng như vậy? Như vậy đi, đợi thêm 5 hôm nữa, Lôi gia chúng ta sẽ chính thức bàn giao Thiết Mộc Trang cho các ngươi, tuyệt không kéo dài, thế nào?”
Trên tường viện có một người mặc quần áo xám, mũi hơi dài, cười nói.
“Lôi Anh huynh, các ngươi đã kéo dài hơn một tháng trời, câu nói này không thể làm người khác tin tưởng được.”
Lâm Khẳng nói.
“Đám người này hình như đang muốn kéo dài chuyện gì đó?”
Lâm Động đứng ở sau cùng khi nghe thấy những lời cãi cọ của đôi bên, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Lôi Anh. Hắn phát hiện, khi hai người này nói chuyện, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn vào bên trong trang viên, hình như đang theo dõi chuyện gì đó.
“Tần Ưng thúc, chuyện có chút không ổn, đi theo ta.”
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, đột nhiên nhìn sang một nam tử hùng tráng đang bảo vệ cho hắn, thấp giọng nói.
“Lâm Động thiếu gia. . .”
Nghe vậy, Tần Ưng sửng sốt đang định hỏi là chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động đang ngồi trên lưng Tiểu Viêm mới chợt nhớ ra, thiếu niên này đã không còn trẻ người non dạ nữa, cho nên sau khi chần chừ một chút, hắn cũng vung tay lên, lặng lẽ mang hai hai huynh đệ, bám sát Lâm Động xông vào cánh rừng bên cạnh.
“Tần Ưng thúc, thúc có biết biện pháp nào khác đột nhập vào trong Thiết Mộc Trang không?”
Khi vào trong rừng cây, Lâm Động thấp giọng hỏi.
“Có, Thiết Mộc Trang quá lớn, bọn họ không có khả năng bố trị phòng vệ khắp mọi nơi được, ta biết không ít chỗ có thể vào.”
Tần Ưng trầm ngâm nói.
“Đi, trước tiên chúng ta tiến vào bên trong dò xét tình hình một chút, có chuyện gì có thể báo trước cho phụ thân ta.”
Lâm Động quyết đoán, trực tiếp hạ lệnh.
“Chuyện này. . . được rồi.”truyện cõi âm
Biết Lâm Động dự tính lẻn vào trong thôn trang, Tần Ưng cả kinh, nhưng lại nghĩ tới việc hai vị Thiên Nguyên cảnh phòng bị đều đã ở bên ngoài, với thực lực của bọn họ muốn bảo vệ mình thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa khoảng cách đôi bên tương đối gần, chỉ cần phát tín hiệu là đám người Lâm Khiếu có thể xông vào, nghĩ vậy hắn gật đầu rồi đi trước dẫn đường.
Bốn người một thú nhanh chóng len lỏi trong rừng, sau một lúc bọn họ đã thuận lợi vượt qua được bức tường không có người canh giữ, tiến vào trong trang viên.
Khi vào trong trang viên, tất cả đều yên tĩnh vô cùng, Lâm Động ở nhìn xung quanh một lượt, sau đó lén lút di chuyển về địa điểm trồng Thiết Mộc.
Thiết Mộc trong Thiết Mộc Trang được trồng trong một khu vực riêng biệt, nhưng mà khi bốn người Lâm Động êm thấm chuồn tới khu vực đó, mới đưa mắt nhìn qua một lượt thì đã phẫn nộ vô cùng.
“Cái đám lòng lang dạ thú này. . .”
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cho dù là Tần Ưng đang đứng bên cạnh Lâm Động cũng nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ mắng một câu.
Chương 54 : Hủy đất
Khu vực trước mặt đám người Lâm Động vốn là khu vực trồng Thiết Mộc, vậy mà bây giờ đã trống không, chỉ còn lại một nửa gốc cây màu đen trồi lên mặt đất, nhìn những gốc cây này có thể nhận ra nó đã bị chặt, vết chặt còn mới và sắc bén, hiển nhiên là nó bị phạt ngang một cách cấp bách.
Đương nhiên, làm cho sắc mặt mấy người Lâm Động xám lại không phải vì số Thiết Mộc bị chặt, mà là ở trước mặt có rất nhiều bóng người, họ luôn tay luôn chân bưng những chậu chứa đầy chất có mùi hôi thối, sau đó hắt tung khắp mặt đất.
Lôi gia không những chặt cây mà còn muốn đem kết cấu và tính chất đất của nơi này hoàn toàn hủy đi, làm cho Thiết Mộc không cách nào sinh trưởng!
Làm cái loại chuyện hại người như thế này quả nhiên là vô cùng ti tiện!
“Đám vương bát đản này muốn cho giao cho Lâm gia chúng ta một cái thôn trang bỏ đi đây mà!”
Tần Ưng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sắc mặt Lâm Động cũng trở nên âm trầm, hắn đúng là không ngờ tới Lâm gia lại sử dụng loại thủ đoạn này, nếu như đất đai ở Thiết Mộc Trang này thứ thuốc nước kia hủy hoại, vậy thì nơi này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Làm sao bây giờ?”
Một gã Lâm gia hộ vệ thấp giọng nói. Hiện giờ Lôi gia vẫn chưa thể nào phạt hết toàn bộ Thiết Mộc ở đây, dù sao thì Thiết Mộc cũng vô cùng tươi tốt, đất đai thì cũng chưa bị hủy bao nhiêu, bởi vì mới thời gian mới chỉ có được chừng 1 tháng, chúng cũng chưa thể hủy hoại toàn trang được.
“Thiết Mộc bị chặt còn có thể trồng lại, nhưng nếu đất mà bị hủy thì Thiết Mộc Trang này đâu có khác gì một cái đồi chết.”
Tần Ưng trầm giọng nói.
“Đúng.”
Lâm Động cũng khẽ gật đầu, hắn đảo mắt nhìn đám người xung quanh, hầu như đây toàn là những người lao động Lôi gia thuê tới, họ vốn không có liên quan và cũng chẳng làm ảnh hưởng tới hắn được, cho nên ánh mắt của hắn chỉ đảo qua rồi dừng lại ở một số người đang đứng bên ngoài, đám này chính là Lôi gia hộ vệ.
“Lôi gia có 13 tên hộ vệ ở đây, trong đó có hai người đạt tới Địa Nguyên cảnh, tên đầu lĩnh kia một vị thuộc hạ có quen biết, tên hắn là Đới Ân, đã từng là đạo tặc, sau đó trở thành Lôi gia hộ viện. Thực lực của người này tương đương với thuộc hạ, đã đạt tới Địa Nguyên cảnh sơ kỳ, người ở bên cạnh cũng có thực lực tương đương.”
Tần Ưng cau mày thấp giọng nói.
Trong đám người của bọn họ chỉ có Lâm Động có thực lực Địa Nguyên cảnh, hơn nữa lại là lần đầu đi ra ngoài rèn luyện, nếu như thực sự phải chém giết thì rất khó có thể chống lại được cao thủ Địa Nguyên cảnh của đối phương.
“Hai gã Địa Nguyên cảnh sơ kỳ.”
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, hơi trầm ngâm, nói:
“Tần Ưng thúc, phóng tín hiệu báo cho đám người của phụ thân ta biết.”
“Nếu phát tín hiệu đám người kia sẽ phát hiện ra chúng ta, hay là chúng ta rút lui trước?”
Tần Ưng cả kinh nói, đối phương có hai gã Địa Nguyên cảnh, hơn nữa lại còn có hơn 10 vị hảo thủ có kinh nghiệm. Bên họ chỉ có 4 người, nếu như rút lui thì họ có thể bảo hộ Lâm Động rời đi được, chứ nếu chính diện giao chiến thì hắn cũng không nói trước được điều gì.
“Không còn thời gian lui lại nữa rồi, bọn họ chỉ cần hất một lần, sản lượng của Thiết Mộc lại giảm một chút.”
Lâm động lắc đầu, nói:
“Đợi lát nữa khi động thủ hai người Đới Ân giao cho ta, ngươi dẫn hai người phía sau cản đám kia lại.”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ưng lập tức biến đổi, Lâm Động lại muốn một mình cản hai gã cao thủ Địa Nguyên cảnh sơ kỳ?
“Không nên chần chừ, chuyện tìm chết ta sẽ không làm đâu.”
Giống như biết trong lòng Tần Ưng đang nghĩ gì, Lâm Động chỉ nói vậy, bởi hắn không còn thời gian giải thích, hiện tại hắn đã đạt tới Địa Nguyên cảnh trung kỳ, hơn nữa còn hấp thu Âm Sát Khí trong cơ thể của Thanh Đàn nhiều như vậy, nếu như dung hợp thì vô cùng mạnh mẽ, tuy nói ở phương diện kinh nghiệm thì thua những người xông pha, nhưng mà với uy lực của tứ phẩm võ học sự thiếu hụt đó cũng không thành vấn đề gì.
Nhìn thấy Lâm Động kiên quyết muốn tiến hành kế hoạch, Tần Ưng cắn răng một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một quả đạn tín hiệu, châm lửa làm cho một đạo hồng quang phóng vụt lên, nổ tung trên trời, trong phạm vi mấy ngàn mét chắc chắn sẽ nhìn thấy.
“Ai? !”
Tín hiệu vừa phát, đám hộ vệ Lôi gia ở bên cạnh cũng phát hiện ra, tên đầu lĩnh sắc mặt trầm xuống, đột nhiên xoay người, dùng ánh mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm vào chỗ ẩn thân của đám người Lâm Động, vung tay lên chỉ huy mười mấy thân ảnh xông tới.
“Grừ!”
Ngay khi đám người kia xông tới, một tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên, một thân ảnh màu đỏ như lửa phóng vút ra.
“Hỏa Mãng Hổ!”
Đám Lôi gia hộ vệ này hiển nhiên cũng có nhãn lực, mới liếc mắt đã nhận ra Tiểu Viêm là loại yêu thú gì, lập tức kêu lên kinh hãi, có một số người nhát gan còn tè cả ra quần.
“Không nên hoảng sợ, đây chỉ là Hỏa Mãng Hổ còn nhỏ!”
Nam tử mà Tần Ưng gọi là Đới Ân cũng bị dọa cho nhảy lui lại, nhưng ngay sau đó hắn đã nhận ra điều bí ẩn, lớn tiếng quát lớn.
“Lão lục, theo ta xuất thủ làm thịt con súc sinh này, những người còn lại vây mấy tên phía sau nó! Ta thực muốn xem đám rùa đen, dê non nào lại dám quấy rối ở Thiết Mộc Trang!”
Tên Đới Ân này đúng là có uy thế ở Thiết Mộc Trang, ngay sau khi hắn quát lớn, những người còn lại đã bớt kinh hãi một chút, tên Địa Nguyên cảnh còn lại cũng đứng bên cạnh hắn, dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Tiểu Viêm.
“Ra tay!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lao tới chỗ Tiểu Viêm, nhưng mà khi hai người cách Tiểu Viêm mấy trượng, có một thân ảnh từ phía sau lao ra, mới chỉ cất mấy bước đã xuất hiện trước mặt hai người này, Nguyên Lực mạnh mẽ lạnh như băng đồng thời ập tới.
“Cẩn thận!”
Công kích bất ngờ làm cho hai người Đới Ân cả kinh, Nguyên Lực trong cơ thể cũng đồng thời bộc phát.
“Ầm!”
Ba thân ảnh nặng nề va chạm vào nhau, kình khí mạnh mẽ như cuồng phong thổi bay đám đất đá ở xung quanh, sau đó thân hình của Tiểu Viêm hiện ra, nó chỉ rùng mình một cái rồi ổn định được lại, trong khi hai người Đới Ân phải bật về sau mấy bước.
“A!”
Đám người Tần Ưng ở phía sau chuẩn bị động thủ khi nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, ánh mắt đã đỏ lên nhìn vào bóng lưng của thiếu niên kia, bọn họ nhưng không nghĩ tới Lâm Động đã lấy một địch hai rồi mà vẫn còn chiếm thượng phong!
“Không hổ là nhân vật thiên tài nhất của Lâm gia.”
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, cho dù là Tần Ưng cũng phải thán phục, lúc này hắn đã quên mất sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, trong giới võ học luôn lấy thực lực làm đầu.
“Ra tay!”
Nhìn thấy Lâm Động có thể ngăn hai người Đới Ân lại, Tần Ưng cũng quát lớn, phi thân lao ra ngoài, xông thẳng vào đám hơn 10 người hộ vệ của Lôi gia đang đứng, lấy thực lực Địa Nguyên cảnh của hắn, đánh nhau với 10 người này đương nhiên không thể thắng nhưng tình hình cũng chẳng xấu.
“Grừ!”
Cùng lúc đó, Tiểu Viêm lại rống lên một tiếng, hóa thành một bóng hồng lao ra khỏi vòng vây, xông tới đám nhân công đang vẩy nước thuốc, đám người này nhìn thấy một quái vật như hung thần ác sát xông tới thì vô cùng kinh hãi, vội vàng bỏ lại toàn bộ những thứ đang cầm trong tay, chạy trối chết thoát thân.
“Là người của Lâm gia!”
Đới Ân nhìn thấy Tần Ưng lao tới, sắc mặt khẽ biến, trong mắt hắn có hung quang hiện lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Động ở trước mặt.
“Lão lục, đồng thời ra tay giết tiểu tử này!”
Đới Ân liếm liếm miệng, sát ý trên mặt càng lúc càng nhiều. Thấy hắn nói như vậy, cao thủ Địa Nguyên cảnh được gọi là Lão Lục cũng độc ác gật đầu, hai người phân thành hai hướng, hung tàn như ác lang phóng tới Lâm Động.
Thấy hai người đồng thời lao tới theo hai hướng khác nhau, Lâm Động cũng hít sâu một hơi, đây chính là lần đầu tiên hắn đánh nhau sống chết!
Chương 55 : Chém giết
Hai người Đới Ân lao vào Lâm Động, mắt lộ hung quang.
“Ầm!”
Khoảng cách càng gần thì Nguyên Lực hùng hậu của hai người Đới Ân càng như đê vỡ ngưng tụ ở bàn tay, lao ra như thác nước, chưởng phong đánh cho đất đá bay tung tóe, bổ thẳng tới đầu của Lâm Động.
Hai người vừa ra tay đã vô cùng ăn ý, một trái một phải tiến công đúng là làm cho đối thủ khó lòng đoán định được phương hướng.
Lâm Động sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người công tới, nhưng trong lòng hắn lại không thấy dấu hiệu hoảng loạn nào, chỉ thấy hắn sử dụng tay trái làm quyền, tay phải làm chưởng, Thông Bối Quyền và Bát Hoang Chưởng đồng thời được thi triển.
“Thùng thùng!”
Quyền chưởng giao nhau, nhưng thanh âm trầm hùng theo đó mà vang lên, tuy nhiên mới chỉ có tiếp xúc trong chốc lát, sắc mặt vốn hung ác của hai người Đới Ân đã biến đổi.
Từ chưởng quyền của đối phương truyền lại một luồng đại lực, khiến cho xương cốt của bọn họ đau âm ran, mà làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là Nguyên Lực của đối phương dường như ẩn chứa một loại hàn khí cực kỳ băng hàn, trong lúc tiếp xúc đã lập tức truyền vào trong cơ thể làm cho bọn họ cảm thấy đau đớn từng cơn.
“Có chút thực lực, không nên lưu thủ!”
Trải qua lần giao thủ đầu tiên, hai người Đới Ân đã nhận ra được thực lực của Lâm Động, đối phương cao hơn họ một bậc, nhưng mà chắc là đối phương còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm chiến đấu sinh tử không nhiều, cho nên xuất chiêu không thành thạo cho lắm.
“Phách Phong Trảo!”
“Ám Miên Chưởng!”
Chiêu thức của hai người trong nháy mắt lại thay đổi, trảo phong sắc bén cộng với chưởng kình âm nhu trực tiếp bao phủ lấy Lâm Động, hơn nữa chiêu thức của hai người đều tàn nhẫn, nhắm vào nơi yếu hại, hoàn toàn không có một chút lưu tình nào.
Đối mặt với thế công tàn nhẫn của hai người, Lâm Động lúc đầu có chút luống cuống tay chân, nhưng mà sau một thời gian hắn đã bình ổn được trận đấu, từ thế phòng thủ bắt đầu chuyển sang tiến công, Nguyên Lực hùng hậu trong cơ thể cộng thêm võ học tinh diệu đã đảo ngược tình thế, ép cho hai người Đới Ân không ngừng lui lại phía sau.
Chỉ ngắn ngủi trong 10 hiệp, thế tiến công của Lâm Động đã trở nên thành thạo, công kích còn mang theo sự tàn nhẫn, làm cho hai người Đới Ân chật vật vô cùng.
“Con mẹ nó, tiểu tử này có chút tà môn!”
Khi đối mặt với thế tiến công thành thạo của Lâm Động, sắc mặt của Đới Ân cùng với Lão Lục đã biến đổi, làm đối thủ của Lâm Động, bọn họ có thể cảm giác được đối phương có sự lột xác cực nhanh, mà bọn họ đã trở thành công cụ để ma luyện cho sự lột xác của đối phương.
“Đi!”
Càng đấu thì hai người càng rơi xuống hạ phong, sau một tiếng quát, thân hình của hai người đồng thời lui lại.
Nhìn thấy hai người muốn lùi, ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, hai chân đột nhiên lao tới, song chỉ kẹp lại, nhanh như tia chớp điểm vào ngực hai người.
Một chỉ này của Lâm Động cực kỳ nhanh và mạnh, nguyên lực màu lam đậm ngưng tụ ở đầu ngón tay, trong sự kinh hoảng của hai người Đới Ân điểm vào ngực của họ.
“Ầm!”
Khi chỉ này chạm vào người, một thanh âm trầm thấp vang lên, hai người Đới Ân bay ngược ra ngoài, trên cánh tay của mỗi người xuất hiện một lỗ máu, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Tần Ưng vốn đang bận giải quyết những Lôi gia hộ vệ khác khi nghe được thanh âm của bên này cũng quay đầu lại nhìn, sau đó miệng hắn méo xệch nhìn hai người đang nằm trong vũng máu phía trước.
“Một mình mà đánh bại hai cao thủ Địa Nguyên cảnh sơ kỳ có nhiều kinh nghiệm, thực lực của Lâm Động thiếu gia sợ rằng đã đạt tới Địa Nguyên cảnh trung kỳ. . .”
Nghĩ đến đây, Tần Ưng cũng nhịn không được thở dài một tiếng, thiên phú bực này quả nhiên là làm cho người khác cảm thấy có chút vô lực.
“Hai người Đới Ân đã bại, các ngươi còn dám chống lại sao?”
Trong lòng thở dài một tiếng, Tần Ưng cũng nhanh chóng thu hồi tinh thần, nhìn đám Lôi gia hộ vệ đang chống lại, lớn tiếng quát.
Nghe thấy tiếng quát của hắn, sắc mặt đám Lôi gia hộ vệ cũng biến đổi, thân hình chậm lại.
“Con mẹ nó, thằng chó con ở đâu tới Thiết Mộc Trang của ta quấy rối, muốn chết!”
Nhưng mà, trong khi thân hình của đám hộ vệ chậm lại, thì có một thân ảnh gầm lên một tiếng như sấm động, từ đằng xa lao tới, ngay sau đó một thân ảnh cường tráng như một cái tháp vun vút lao tới.
“Lôi Sơn!”
Nhìn vậy thân ảnh như cái tháp đen, sắc mặt Tần Ưng nhất thời đại biến, mà đám Lôi gia hộ vệ lại mừng rỡ như điên.
“Lâm Động thiếu gia mau chạy đi, Lôi Sơn này là cao thủ Địa Nguyên cảnh hậu kỳ!”
Thân hình Tần Ưng nhoáng lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Lâm Động, trầm giọng nói.
“Không còn kịp rồi.”
Lâm động lắc đầu, thân ảnh như cái tháp đen kia tuy rằng cường tráng, nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, chỉ ngắn ngủi hơn mười giây đã cách bọn Lâm Động không đầy mấy chục mét.
Sau đó, bàn chân của người này điểm lên mặt đất một cái, nhưng ưng phi lên trời, một đạo Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng ngưng tụ ở chân phải, áp lực từ trên cao chèn xuống làm cho sắc mặt của Tần Ưng tái nhợt.
“Lâm Động thiếu gia, đi mau!”
Tần Ưng ôm lấy cánh tay Lâm Động, đang định đẩy hắn đi thì lại bị một lực lượng cường đại truyền tới, đẩy bay hắn sang một bên.
Đẩy Tần Ưng ra, hai mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào cái thân hình như tháp đen kia đang từ từ hạ xuống, trong mắt hắn hiện lên sự điên cuồng như lửa, cùng lúc đó, hai tay hắn nhanh chóng kết thành một thủ ấn phức tạp.
“Tiểu vương bát đản, một cước của đại gia ta sẽ đạp ngươi thành thịt nát!”
Thân hình như tháp đen kia nhìn Lâm Động không có ý muốn chạy trốn, trên khuôn mặt không khỏi nhe răng cười, ba động Nguyên Lực của chân phải càng lúc càng lơn.
Lâm Động bình tĩnh, tốc độ biến ảo của ấn pháp càng lúc càng nhanh, trong đan điền, nguyên lực màu lam đậm cũng nhanh chóng tuôn ra, cuối cùng ngưng tụ trong lòng bàn tay.
“Chết đi!”
Khi ấn pháp của Lâm Động không còn biến ảo nữa, bóng người cường tráng kia cũng phủ xuống, cước phong hung hãn nện xuống đầu Lâm Động.
“Ầm!”
Cước ảnh nện xuống, từ trong lòng bàn tay Lâm Động cũng phun ra một quầng sáng màu lam đậm, hàn ý bộc phát ra lạnh thấu xương, một đạo quang ấn xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Động, cùng với cước phong sắc bén lao vào nhau.
Một thanh âm như tiếng nổ lớn vang lên, hai chân Lâm Động bị nèn xuống cắm vào trong đất sâu tới nửa mét, nhưng mà lại không thảm hại như trong dữ liệu của mọi người.
Trong khi đó cái thân ảnh cường tráng kia lại bị bật ngược lại, cước bộ lảo đảo rơi xuống đất, ánh mắt cũng hiện lên sự kinh hãi không thể tin tưởng nhìn vào thân ảnh của thiếu niên, hiển nhiên là không cách nào tưởng tượng nổi đối phương lại có thể chính diện tiếp nhận công kích của hắn!
“Ngươi là tên tiểu tử của Lâm gia kia? !”
Lôi Sơn cả kinh nhìn chằm chằm vào Lâm Động, đột nhiên quát to.
Lâm Động hơi nhếch miệng, lắc lư cánh tay đã tê rần, người này không hổ là cao thủ Địa Nguyên cảnh hậu kỳ.
“Tiểu tử này quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.”truyện kiếm tu audio
Nhìn chằm chằm vào Lâm Động, ánh mắt Lôi Sơn đột nhiên trở nên dữ tợn, Lâm Động biểu hiện càng xuất sắc thì uy hiếp đối với Lôi gia bọn họ càng lớn.
Sát ý trong mắt hiện lên, hai chân của Lôi Sơn lại điểm lên mặt đất, giống như một con trâu điên lao tới Lâm Động, Nguyên Lực trên song quyền của hắn lúc này đã bắt đầu khởi động, xem ra hắn đã thực sự sử dụng sát chiêu rồi.
“Cút!”
Lôi Sơn một lần nữa vọt tới làm cho sắc mặt của Lâm Động trầm xuống, nhưng mà ngay khi hắn định né sang một bên thì lại có một thanh âm vang lên.
Thanh âm kia vừa dứt, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, một quyền rất bình thường được tung ra, Lôi Sơn đang lao như trâu điên lập tức bay ngược trở lại, hai chân kéo lê trên mặt đất, hiển nhiên là vừa dính một đòn nghiêm trọng.