1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 10 [ chương 46 đến 50 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 10 [ chương 46 đến 50 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 46 : Toàn trường khiếp sợ

Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho toàn bộ Thú Giác trường trở nên yên tĩnh, sau đó những ánh mắt kinh nghi bất định bắt đầu chuyển về phía Lâm Động đang ở trên thạch đài.

“Hồ đồ, việc này sao có thể mang ra đùa được!”

Lâm Chấn Thiên cũng bị câu nói của Lâm Động làm cho kinh hãi, chợt trầm giọng nói, hắn cho rằng Lâm Động vẫn còn tính khí thiếu niên, nhịn không được sự khích tướng của đối phương nên mới đáp ứng.

Lâm Khiếu cũng cau mày lại, hiển nhiên hắn không ngờ rằng, Lâm Động trước giờ vốn trầm ổn, sao bây giờ lại tự niên thốt ra câu nói như vậy.

“Gia gia, tin tưởng cháu đi mà.”

Đối mặt với nhiều ánh mắt nghi vấn như vậy, Lâm Động cũng nhìn thẳng vào Lâm Chấn Thiên, trịnh trọng nói.

Thấy ánh mắt của Lâm Động, lông mày của Lâm Chấn Thiên càng lúc càng cau lại, lẽ nào Lâm Động thực sự nắm chắc đánh bại Lôi Lực?

Nhưng hiện giờ Lôi Lực có thể đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, Lâm Động muốn đánh bại hắn, vậy thì bản thân phải có thực lực Địa Nguyên cảnh, nhưng điều này sao có thể? Thời gian Lâm Động tu luyện mới chỉ hơn 1 năm mà thôi, hơn một năm đạt tới tầng 9 Thối Thể đã là chuyện quá mức khác thường, cho dù Lâm Lang Thiên trong dòng học Lâm thị cũng phải mất chừng gần 2 năm mới có thể tiến vào Địa Nguyên cảnh được.

“Hắc hắc, Lâm Chấn Thiên, xem ra bây giờ ngươi đã không còn nhuệ khí năm xưa, ngay cả một thiếu niên cũng dám nhận mà ngươi lại không dám, đúng là khiến cho người khác thất vọng.”

Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên do dự, Lôi Báo giễu cợt nói.

Nhưng mà, đối với sự giễu cợt khích tướng của hắn, Lâm Chấn Thiên không thèm quan tâm, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Khiếu, Lâm Khẳng ba người:

“Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Trên mặt ba người hiện lên vẻ do dự, lý trí nói cho họ biết, tiền cược tuy rằng hấp dẫn nhưng quá mức mạo hiểm, tuy vậy, trong lòng họ vẫn có sự tham lam, hi vọng có thể vừa được cả thú lẫn cả thôn trang.

Nếu như Lâm gia chiếm được Thiết Mộc Trang, vậy thì lợi nhuận 1 năm có thể tăng lên 4 thành, đây không phải là một số lượng nhỏ. . .

“Tính cách Lâm Động bình thường rất trầm ổn, loại phép khích tướng thế này đối với nó sẽ vô dụng, nhưng chắc nó cũng biết Lôi Lực đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, nếu biết rõ mà nó còn dám nhận, thì chắc chắn trong lòng nó còn có con bài chưa lật mà chúng ta không biết. . .”

Lâm Khẳng trầm ngâm thấp giọng nói.

“Nếu như phụ thân muốn đọ sức thì có thể thử một lần. . .”

Thấy kết luận của Lâm Khẳng, Lâm Chấn Thiên cũng hít sâu một hơi, sau đó hai mắt khép hờ, một lát sau hắn đã khôi phục sự trầm tĩnh vốn có, nhìn về phía Lôi Báo thản nhiên nói:

“Nếu như Lôi lão đầu ngươi đã có quyết định như vậy, Lâm gia chúng ta cũng đùa với ngươi một chút!”

“Lâm Động, giao cho cháu đó.”

Lâm Chấn Thiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Động, chậm rãi nói.

Nghe vậy, trên khuôn mặt Lâm Động cũng hiện lên vẻ tươi cười, khẽ gật đầu, nhìn về phía Lôi Lực cách đó không xa, nụ cười lập tức trở nên băng lãnh.

“Ngươi thực sự muốn giao thủ với Lôi Lực?”Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Ngô Vân có chút lo lắng nói, tuy hắn biết Lâm Động đã tiến vào Địa Nguyên cảnh, nhưng mà dù sao Lôi Lực cũng có thời gian tu luyện tương đối lâu, các loại võ học hắn đã nắm chắc, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.

“Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đổi ý hay sao?”

Lâm Động cười cười, sau đó đem con Hỏa Mãng Hổ ấu tử cho Ngô Vân, nói:

“Giúp ta trông nó một chút, tránh sơ suất khi ta xuất thủ.”

“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”

Ngô Vân bất đắc dĩ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, ôm vào trong ngực, trông như một vú em.

Vốn cuộc thi săn bắn bị sự kiện này cắt ngang giữa chứng, nhưng mà khi thấy Lôi Lực và Lâm Động giao thủ, không ít người cũng hài lòng, hơn nữa trận đọ sức này còn đại biểu cho Lôi gia và Lâm gia, có thể chứng kiến một trận chiến đánh cược thế này cũng coi như chuyến đi này không tệ.

Những người dự thi khác vốn đã leo lên thạch đài, bây giờ tự động lùi ra xa một chút, tạo thành một khoảng trống ở giữa, một vị trọng tài đi vào trong sân chủ trì trận đấu này.

Lâm Động chậm rãi đi vào trong sân, dưới cái nhìn của vạn người, hắn từ từ bình tĩnh lại, trận tỷ thí này cực kỳ quan trọng đối với Lâm gia, không chỉ có vấn đề ấu tử Hỏa Mãng Hổ mà còn là vấn đề thể diện.

Lâm Động đương nhiên biết được tầm quan trọng của trận đấu này, cho nên, cho nên hắn mới mở miệng tiếp nhận, bởi vì hắn tự tin sẽ chiến thắng!

Lôi Lực ngúc ngắc cái cổ, sắc mặt có chút âm trầm đi vào trong trận, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Động hiện lên vẻ độc ác.

“Ta sẽ khiến ngươi thua trận và trắng tay!”

Đứng ở trước mặt Lâm Động, Lôi Lực thản nhiên nói.

Đối mặt với sự uy hiếp của Lôi Lực, Lâm Động cũng cười trêu tức, từ chối cho ý kiến.

“Đôi bên vào chỗ, tỷ thí bắt đầu!”

Nhìn thấy hai người đã vào vị trí, trọng tài giơ tay sau đó phất xuống, quát lớn.

Khi tiếng quát vừa dứt, sắc mặt Lôi Lực trở nên lạnh lùng, Nguyên Lực hùng hậu sáng bóng chớp động xuất hiện bên ngoài cơ thể, dựa vào mức độ ba động có thể đánh giá, đây không còn là Thối Thể tầng 9 nữa.

“Quả nhiên là Địa Nguyên cảnh. . .”

Nhìn thấy Lôi Lực biểu hiện, xung quanh Thú Giác Trường lập tức vang lên tiếng than sợ hãi, trên khuôn mặt Lôi Báo nở một nụ cười đắc ý.

Nhưng mà, hắn cười chưa được bao lâu thì sắc mặt đã cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trên cơ thể Lâm Động cũng hiện lên những quần sáng Nguyên Lực, mức độ ba động đâu có thua kém gì Lôi Lực!

“Lâm Động cũng đạt tới Địa Nguyên cảnh? !”

Khi Lâm Động bắt đầu khởi động Nguyên Lực thì toàn bộ Thú Giác trường đều chấn động, trong tất cả các ánh mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, Lôi Lực đạt tới Địa Nguyên cảnh bọn họ không cảm thấy ngoài ý muốn , nhưng mà không ai có thể ngờ, một người mới nổi lên trong Lâm gia tầm nửa năm cũng đạt tới bước này!

“Ba!”

Ở vị trí của Lâm gia, chén trà trong tay Lâm Chấn Thiên rơi xuống đất vỡ tan, hắn trợn mắt há mồm nhìn vào thân ảnh thiếu niên đang đứng trên đài, cái mồm hắn run lên vài cái nhưng không nói được câu gì.

“Lâm Động. . . bước vào Địa Nguyên cảnh từ khi nào?”

Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Khiếu.

“Chuyện này. . . ta cũng không biết. . .”

Đối mặt với cái nhìn của hai người, Lâm Khiếu cũng chỉ biết nở nụ cười cứng ngắc, hai bàn tay đặt ở trên đùi không ngừng run rẩy, cảm giác tự hào từ trong người hắn xông lên, làm cho thân hình hắn run rẩy.

Đám tiểu bối Lâm gia như Lâm Hà, Lâm Hoành ở bên cạnh cũng há to miệng, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt.

“Khó trách hắn tiếp nhận cuộc tỷ thí này. . .”

Lâm Khẳng nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, thì thào:

“Phụ thân, Lâm gia chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một thiên tài. . .”

Lâm Chấn Thiên yên lặng gật đầu, bàn tay run rẩy phẩy một số nước trà còn dính trên áo, sau đó ngẩng đầu lên, hít nhẹ một hơi, ánh mắt lão hơi ướt, tham âm có chút khàn khàn:

“Trời xanh có mắt. . .”

Cách đó không xa, sắc mặt Lôi Báo tái xanh, chậm rãi ngồi xuống, trong hai mắt hắn mơ hồ đã có sát khí hiện lên, tốc độ tu luyện của Lâm Động khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Người này tuyệt đối không thể lưu lại!

Chương 47 : Chiến đấu kịch liệt

Đối với những tiếng than thở khiếp sợ ồn ào ở bên ngoài, Lâm Động không hề phân tâm, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Lôi Lực ở phía trước, Nguyên Lực như sóng gợn bắt đầu lưu động quanh thân thể hắn.

“Lâm Động, ngươi đắc ý hơi sớm đấy!”

Những tiếng bình luận ồn ào ở bên ngoài đương nhiên cũng lọt vào trong tay của Lôi Lực, hai chân của hắn bật lên một cái, hai tay uống lượn theo một quỹ tích kỳ lạ, lúc 10 ngón tay vươn ra cụp lại trông giống y như độc xà, hơn nữa biên độ tăng trưởng của Nguyên Lực làm cho không khí vang lên những tiếng xé gió.

Linh Xà Chưởng là một loại nhị phẩm võ học, chiêu thức có thiên hướng âm nhu tàn nhẫn, có thể nhận ra, Lôi Lực đã tu luyện bộ võ học này tới mức tận cùng, trong lúc tấn công song chưởng của hắn đung đưa khiến cho đối thủ không thể nhận ra vị trí chính xác được.

Trải qua lần đầu tiên giao thủ ở trong rừng, Lôi Lực đã hoàn toàn vứt bỏ ý niệm khinh thường Lâm Động ra khỏi đầu, cho nên vừa xuất thủ là hắn dùng ngay võ học am hiểu nhất, uy lực cùng thanh thế khiến cho người xem bên ngoài liên tục gật đầu.

Đối mặt với thế tiến công sắc bén của Lôi Lực, sắc mặt Lâm Động cũng trở nên nghiêm túc, nhưng mà hắn không có ý nghĩ tránh né, với thực lực hiện tại của hắn đủ để chính diện ngạnh kháng Lôi Lực!

Ý nghĩ vừa dứt, Lâm Động dựng thẳng song chưởng, Bát Hoang Chưởng lập tức được thi triển, chưởng phong cương mãnh giống như một cơn lốc xoáy vô hình, thổi bay toàn bộ những bụi bặm trên mặt đất.

“Bang bang!”

Chưởng phong mãnh liệt va chạm vào nhau, Nguyên Lực ba động kịch liệt khuếch tán, song chưởng của hai người dùng tốc độ khiến cho người xem hoa mắt liên tục va chạm với nhau.

Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, hai thân ảnh trên thạch đài vẫn không ngừng giao phong, chưởng nào cũng là chính diện va chạm, Nguyên Lực hùng hậu làm cho mỗi chưởng của họ đều có lực lượng phá núi!

“Lâm Động lại có thể chính diện giao phong với Lôi Lực mà không rơi xuống hạ phong. . .”

Nhìn hai thân ảnh đang giao phong trên thạch đài, không ít người nhịn không được thở dài nói, tuy nói thời gian tu luyện của Lâm Động kém Lôi Lực, nhưng dường như mức độ hùng hậu của Nguyên Lực hay là sự thuần thục về võ học đều không hề yếu hơn chút nào so với Lôi Lực.

“Người này đã tu luyện võ học tới mức hỏa thuần thanh!”

Lôi Lực đang huy động song chưởng, sắc mặt hắn có chút âm trầm, hắn không nghĩ tới mặc dù liên tục xuất chiêu nhưng lại không thể đánh bại được Lâm Động, hơn nữa, chẳng biết tại sao, mỗi khi song chưởng hai người đụng vào nhau, hắn đều phát hiện Nguyên Lực của đối phương dường như có tính chất âm hàn đang đâm vào da thịt của hắn.

“Không thể tiếp tục kéo dài như vậy!”

Phát hiện này khiến cho ánh mắt Lôi Lực trở nên nghiêm túc hơn, hắn bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, gần như toàn bộ thân hình đều tiếp xúc với Lâm Động, khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, cả người hắn giống như đã biến thành một cỗ máy giết chóc, quyền, khửu tay, ngón tay, chân, bất kỳ bộ vị nào trên thân thể đều bộc phát ra kình lực mạnh mẽ, công kích như mưa vào Lâm Động.

“Lôi Bạo Kích của Lôi gia. . .”

Ngô Vân ở ngoài trận nhìn thấy thế tấn công của Lôi Lực, sắc mặt cũng hơi đổi, Lôi Bạo Kích này chính là tam phẩm võ học lúc thi triển giống như sấm chớp mưa bão đột kích, đặc biệt hung hãn.

Thế công của Lôi Lực biến đổi làm cho Lâm Động hơi luống cuống tay chân, nhưng ngay sau đó, hắn đã ổn định được thân hình, một tay làm quyền, một tay làm chưởng, song chưởng thi nhau chém ra, hai tay hắn đang thi triển hai bộ võ thuật khác nhau!

“Ba ba ba ba. . .”

Tay trái Lâm Động thi triển Thông Bối Quyền, tay phải thi triển Bát Hoang Chưởng, một quyền một chưởng phối hợp với nhau cực kỳ nhuần nhuyễn, nhưng thanh âm thanh thúy liên tiếp vang lên, thế công điên cuồng của Lôi Lực đã bị Lâm Động chặn đứng!

“Phân tâm nhị dụng, một tay làm quyền, một tay làm chưởng. . .”

Ở vị trí của Lâm gia, đám người Lâm Chấn Thiên chứng kiến cảnh tượng này đều không khỏi hít một hơi lạnh, hiển nhiên là họ không thể nào ngờ tới Lâm Động có thể cùng một lúc thi triển cả Thông Bối Quyền và Bát Hoang Chưởng!

“Tiểu tử này quả thật là võ học kỳ tài!”

Lâm Chấn Thiên kích động xoa xoa hai bàn tay, trong lúc bất chợt hắn đã phát hiện, nếu như so sánh với đứa cháu này thì Hỏa Mãng Hổ hay Thiết Mộc Trang đều không đáng giá.

Với thiên phú của Lâm Động chỉ cần có thời gian hắn có thể trở thành cường giả, tới lúc đó một cái Thanh Dương trấn nho nhỏ làm sao có thể ràng buộc nổi hắn?

Trong khi Lâm Chấn Thiên đang vui mừng như điên, thì hai nhà Lôi Tạ lại có vẻ nặng nề, sắc mặt Lôi Báo và Tạ Khiêm đều đang âm trầm, đám tiểu bối của hai nhà Lôi Tạ đều ngậm chặt miệng, đặc biệt là Tạ Đình trước kia bị Lâm Động tát một cái, gương mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên nàng không ngờ tới, chỉ mới có mấy tháng Lâm Động đã có thể chính diện giao thủ với Lôi Lực mà không rơi xuống hạ phong.

“Tình hình này nếu cứ tiếp tục sẽ không tốt chút nào? Tên tiểu tử của Lâm gia kia ẩn giấu thực lực quá tốt. . .”

Tạ Khiêm ghé sát vào Lôi Báo, âm trầm nói.

Lôi Báo mặt trầm như nước, ngón tay đang mâm mê một cái giới chỉ bằng ngọc, một lát sau, hắn lạnh nhạt nói:

“Yên tâm đi, tiểu tử kia muốn thắng Lôi Lực ư, không đơn giản như vậy đâu.”

“Ba ba ba. . . .”

Trên thạch đài, giao phong cực kỳ kịch liệt, quyền đầu và chưởng ấn của hai bên đang trút xuống thân thể đối phương như mưa, trong sự công kích như mưa gió này, hai bên đều trúng chiêu, quần áo bị đánh rách tơi tả.

“Bịch bịch!”

Một cú va chạm cực kỳ mạnh, Lâm Động cùng Lôi Lực đều giật lùi về phía sau mấy bước.

“Xuy xuy!”

Lôi Lực dậm một chân xuống đất, cố gắng ổn định thân thể, hắn lau vết máu ở khóe miệng, giống như một con sói nhìn chằm chằm vào Lâm Động, trên hữu chưởng Nguyên Lực ba động một cách cực kỳ mãnh liệt. Thấy cảnh này Lâm Động có thể cảm giác được, dường như Lôi Lực đã dồn toàn bộ Nguyên Lực trong cơ thể ngưng tụ trên bàn tay.

Nguyên Lực của Lôi Lực đang điên cuồng dồn tới, vòng sáng trên bàn tay càng lúc càng đậm, sau đó cô đặc lại thành một quang đoàn bất định, điên cuồng phiêu phù trong lòng bàn tay.

” Bôn Lôi Quang của Lôi gia!”

Khi quang đoàn xuất hiện trong bàn tay của Lôi Lực, sắc mặt đám người Lâm Chấn Thiên kịch biến, thất thanh kêu lên.

“Tứ phẩm võ học, Bôn Lôi Quang, một trong hai đại tuyệt học của Lôi gia, không nghĩ tới Lôi Lực có thể tu luyện thành công loại võ học này!”

Bên ngoài trận, Ngô Vân hít một hơi lạnh.

Sắc mặt Lôi Lực có chút tái nhợt nhìn về phía Lâm Động, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười tươi như hoa, hắn muốn đánh Lâm Động tàn phế!

“Phụ thân, mau bảo Lâm Động chịu thua đi, thằng nhóc Lôi gia kia muốn hạ sát thủ!”

Lâm Khẳng phát hiện ra ánh mắt Lôi Lực trở nên độc ác, lập tức vội vàng nói.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên nắm chặt tay, chần chờ một chút, vừa muốn đứng lên, thì Lâm Khiếu đột nhiên trầm giọng nói:

“Phụ thân, chờ một chút!”

Thân là cha của Lâm Động, chẳng biết tại sao lúc này trong lòng hắn lại có sự tin tưởng, sự tin tưởng này đến từ trực giác, hắn tin rằng Lâm Động sẽ không để cho hắn thất vọng.

“Xuy!”

Trong sân, Lôi Lực nhanh chóng xuất thủ, quang đoàn ở lòng bàn tay lóe ra, khi xẹt qua không trung vang lên những âm thanh xuy xuy, có thể tưởng tượng một chưởng này nếu như đánh vào thân thể của con người, thì sẽ lấy mạng người khác!

“Lâm Động, ngươi thua rồi!”

Bàn chân Lôi Lực dẫm lên mặt đất, thân hình bật lên, từ trên cao đánh xuống người Lâm Động, sắc mặt hắn lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn.

“Hô. . .”

Lâm Động ngẩng đầu khẽ thở ra một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, hai tay hắn lúc này nhanh chóng kết lại với nhau, biến ảo thành một đạo ấn pháp phức tạp.

“Là Kỳ Môn Ấn!”

Khi Lâm Động biến ảo ấn pháp, Lâm Khiếu cùng Lâm Chấn Thiên đều nhận ra được, nhưng ngay sau đó sắc mặt hai người lại tái nhợt, Kỳ Môn Ấn này chẳng qua chỉ là tam phẩm võ học, làm sao có thể chống đỡ được Bôn Lôi Quang của Lôi gia?

Thủ ấn của Lâm Động nhanh chóng biến ảo, Nguyên Lực trong đan điền cũng điên cuồng tuôn ra hội tụ với thủ ẩn.

“Ngươi vui vẻ hình như hơi sớm. . .”

Nguyên Lực điên cuồng bắt đầu khởi động, Lâm Động hoàn thành tầng thứ nhất của Kỳ Môn Ấn, thì ấn pháp lại tiếp tục biến ảo, hắn muốn trực tiếp thi triển tầng thứ 2 Kỳ Môn Ấn chống lại Bôn Lôi Quang của Lôi Lực!

Thủ ấn nhanh chóng biến ảo, Nguyên Lực màu lam đậm ở lòng bàn tay của Lâm Động ngưng tụ thành một đạo lam sắc quang ấn, sau đó rồi đột nhiên chưởng ấn giơ tay, nặng nề va chạm với chưởng quang của Lôi Lực đang từ trên giáng xuống!

“Ầm!”

Nguyên Lực mạnh mẽ ba động, kình phong hung hãn như cuồng phong bạo vũ tàn sát bừa bãi, sau đó, mọi người nhìn thấy một đạo thân ảnh như diều đứt dây bay ngược ra, nặng nề rơi trên mặt đất, máu tươi không ngừng phun ra.

“Lôi Lực. . .”

Mọi người ai nấy đều chăm chú nhìn vào thân ảnh đang nằm trên mặt đất, xung quanh Thú Giác trường lập tức im lặng như tờ, mà nhân mã của hai nhà Lôi Tạ thì sắc mặt trắng bệch. . .

Chương 48 : Thu hoạch

Trong ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống, Thú Giác Trường tuy lớn nhưng bây giờ lại yên tĩnh vô cùng, vô số ánh mắt đều hiện lên sự kinh hãi nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lôi Lực đang nằm trên mặt đất.

Kết cục thế này đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ tới đệ nhất nhân trong đám tiểu bối ở Thanh Dương trấn lại có thể trong tay một tiểu tử Lâm gia không có mấy danh tiếng.

“Vậy mà lại thắng. . .”

Lâm Chấn Thiên vốn đứng bật dậy, bây giờ lại chậm rãi ngồi xuống, kết cục như giấc mộng hiện ra trước mắt làm cho hắn không thể nào tin được.

“Kết thúc rồi!”

Sau khi đám người Lâm Hà trợn mắt há mồm thì đồng loạt kêu lên vui mừng, mấy năm nay bọn họ bị đám tiểu bối Lôi gia bắt nạt, bọn tiểu bối Lôi gia kiêu ngạo cũng chỉ vì có sự tồn tại của Lôi Lực, nhưng bây giờ họ chứng kiến người mạnh nhất Lôi Lực thua ở trong tay Lâm Động, khẩu khí đúng là vô cùng khó nuốt, trong khi đám tiểu bối Lâm gia lại vô cùng thích thú.

“Lão tam, ngươi sinh được một người con thực khó lường. . .”

Lâm Chấn Thiên dựa vào ghế đá, hắn cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy, sau đó tươi cười nhìn về phía Lâm Khiếu, nói.

Lâm Khẳng, Lâm Mãng ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, lúc này cho dù là Lâm Mãng vốn đối đầu với Lâm Khiếu cũng không còn gì để nói, thành tựu của Lâm Động hiện giờ đã mang tới cho hắn cảm giác chấn động và vô lực, hắn hiểu bây giờ không gì có thể cản được Lâm Khiếu cả.

Lâm Khiếu cũng cười khổ một tiếng, gần đây hắn vì chuyện của Hỏa Viêm Trang mà đối với việc tu luyện của Lâm Động đều để mặc bản thân Lâm Động tự lo lắng, hơn nữa đối với thực lực chân chính của Lâm Động hắn cũng không quá hiểu rõ. Chuyện hôm nay không chỉ đám người Lâm Chấn Thiên cảm thấy chấn động, mà ngay cả chính hắn cũng có cảm giác không thể nào tin được.

“Động nhi vừa nãy thi triển Kỳ Môn Ấn dường như không giống chúng ta, uy lực đó Kỳ Môn Ấn tàn quyển không thể nào phát ra được.”

Nhớ tới uy lực mạnh mẽ của Kỳ Môn Ấn mà Lâm Động vừa thi triển, Lâm Khiếu đột nhiên nghi hoặc nói, Bôn Lôi Quang của Lôi gia là tứ phẩm võ học hàng thật giá thật, Kỳ Môn Ấn tàn quyển không thể nào chống lại được.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cũng khẽ gật đầu, nhíu mày, hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao cả, cho dù suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra được chuyện Lâm Động dựa vào quang ảnh Thạch Phù để hoàn thiện Kỳ Môn Ấn tàn quyển.

So với không khí vui vẻ của Lâm gia thì hai nhà Lôi Tạ lại vô cùng trầm lặng, sắc mặt của tất cả các thành viên Lôi gia đều âm trầm, ngay cả Tạ Khiêm cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, không dám lên tiếng vì sợ rủi ro.

Hiện giờ, Lôi gia không chỉ thua một cái Thiết Mộc Trang vô cùng trọng yếu, mà quan trọng hơn đó chính là danh tiếng của Lâm gia sẽ đại chấn, đây là tổn thất to lớn nhất.

Đứng ở trong vị trí vạn người nhìn vào, sau khi lớp bụi bặm tan đi, thân ảnh Lâm Động xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lúc này hai ống tay áo của hắn đã bị lực công kích đánh tan thành bụi phấn, nhưng mà so với bộ dáng chật vật của Lôi Lực thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Ngươi thực sự đánh bại Lôi Lực. . . đúng là quá trâu bò!”

Nhìn thấy Lâm Động vẫn đứng thẳng như cũ, Ngô Vân ở cách đó không xa đại hỉ, vội vàng vọt tới, sắc mặt kích động nói.

Lâm Động khó khăn nhếch miệng, giờ phút này Nguyên Lực trong đan điền của hắn đã bị tiêu hao tới mức cạn kiệt, mặc dù đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, nhưng thi triển tầng 2 Kỳ Môn Ấn vẫn có chút miễn cưỡng, tình huống của hắn bây giờ giống như miệng cọp gan thỏ, bất cứ người nào cũng có thể đánh bại hắn.

Vươn tay cánh tay, Lâm Động bế ấu tử Hỏa Mãng Hổ trở về, sau đó nhìn về phía trọng tài cách đó không xa.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Động trông lại, vị trọng tài đang ngẩn người kia mới hồi phục tinh thần lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Động, cao giọng quát lớn:

“Trận tỷ thí này, Lâm gia Lâm Động thắng!”

Sự thắng bại đương nhiên ai cũng thấy rõ, cho nên chẳng có ai kinh ngạc với tuyên bố của trọng tài, những thanh âm kinh thán bên ngoài trường đấu bây giờ mới bật lên, trận chiến đấu này đã làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Gương mặt của Tạ Doanh Doanh lúc này đang biến ảo bất định nhìn thân ảnh đang nằm bẹp dưới đất, cái dáng vẻ ôn nhu tươi cười của nàng trước đây đã gần như biến mất, nàng chần chờ một chút, phất tay một cái gọi tới hai người của Tạ gia tới khiêng Lôi Lực quay về ghế ngồi.

“Thật là, nữ nhân này cũng không tốt lành gì đâu.”

Ngô Vân nhìn thấy hành động của Tạ Doanh Doanh thì bĩu môi chẳng đáng, quay sang phía Lâm Động thấp giọng nói.

Lâm Động nghe vậy cũng chỉ cười cười, hắn lười quản chuyện tình cảm của hai người này ra sao, ôm ấu tử duỗi thắt lưng, chầm chậm trở về vị trí.

“Ai, cuộc thi săn bắn ngươi không tham gia nữa à?”

Nhìn thấy hành vi của Lâm Động, Ngô Vân vội vàng nói.

“Không tham gia. . .”

Lâm Động khoát tay áo, trạng thái của hắn bây giờ không cho phép hắn tham gia săn bắn, hơn nữa sau trận đấu này việc săn bắn không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì… người mạnh nhất trong kỳ săn bắn này đã thua trong tay của hắn.

Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Ngô Vân, Lâm Động ôm ấu tử đi trở về vị trí của Lâm gia. Thấy thấy hắn trở về, tất cả thành viên của Lâm gia, bao gồm cả Lâm Chấn Thiên đều vội vã đứng dậy, giống như đang bảo vệ một người vô cùng trọng yếu cho tới khi Lâm Động ngồi xuống.

“Trước tiên hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện săn bắn không cần tham gia nữa.”

Ngồi bên cạnh Lâm Động, Lâm Chấn Thiên vung tay lên, thân thiết cười nói, hắn cũng nhận ra trạng thái của Lâm Động bây giờ không được tốt, đương nhiên không thể bắt hắn tiếp tục chiến đấu được. Lâm Động bây giờ đã trở thành thứ quý giá nhất của Lâm gia, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất gì, kể cả sơ xuất nhỏ nhất.

Lâm Động gật đầu, đám người Lâm Hà lập tức bu lại nhìn ấu tử Hỏa Mãng Hổ còn chưa mở mắt trong ngực của hắn.

“Ha hả, đa tạ Lôi gia tặng quà, việc bàn giao Thiết Mộc Trang kính xin Lôi gia có thể hoàn thành trong vòng nửa tháng tới, đối với tín dự của Lôi gia, ta vẫn tương đối tín nhiệm, Lôi lão đầu, ngươi nói có được không?”

Lâm Chấn Thiên bảo mọi người chiếu cố Lâm Động, sau đó quay đầu nhìn về phía phương hướng của Lôi gia, cười nói.

Nghe được tiếng cười của Lâm Chấn Thiên, nét mặt già nua của Lôi Báo trở nên xám xịt, ở phía sau hắn có một thành viên của Lôi gia, tức giận nói:

“Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi chẳng qua chỉ là vận khí tốt mà thôi, ngươi không nên quá đắc ý!”

“Ba!”

Thanh âm của người này vừa dứt, Lôi Báo vốn đang tức giận trở tay tát một cái, sau đó hắn âm trầm đứng dậy, nhìn thoáng Lôi Lực đã được khiêng trở về, ánh mắt nhịn không được mà giật giật.

“Đi!”

Dưới cái nhìn của đông đảo người xung quanh, sắc mặt Lôi Báo xanh lại, không nói thêm câu gì nhấc chân nhanh chóng đi ra ngoài Thú Giác trường, đám người của Lôi gia thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Hiện giờ đám người của Lôi gia mới chính thức cảm nhận được câu nói, ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo!

Nhìn đám người Lôi gia ủ rũ rời đi, đám người của Lâm gia cực kỳ thích thú, mấy năm nay Lâm gia bị Lôi gia chèn ép không ít, nhưng mà từ nay về sau bọn họ có thể chính diện đối mặt được rồi. . .

“Chúc mừng.”truyện Kiếm Hiệp

Cuồng Đao Võ Quán dưới sự hướng dẫn của La Thành đã đi tới, quay về phía Lâm Chấn Thiên chắp tay, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn về phía Lâm Động, cực kỳ hâm mộ nói:

“Lâm gia có người này mới là tài phú lớn nhất.”

Nghe được câu nói này, Lâm Chấn Thiên cũng sung sướng gật đầu cười, hắn nói chuyện với La Thành một lúc sau đó đứng dậy, dẫn đám người của Lâm gia rời khỏi nơi này. Việc thi đấu tiếp theo đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa, trận chiến của Lâm Động với Lôi Lực đã lấy hết hứng thú của hắn rồi.

Tuy nói Lâm gia bỏ qua kỳ thi săn bắn lần này, nhưng tất cả mọi người đều biết, nhân vật chính trong lần săn bắn này chính là một con ngựa ô đã khiến mọi người trợn mắt há mồm, miệng khô lưỡi khốc.

Con ngựa ô này chính là thiếu niên Lâm Động.

Chương 49 : Võ học kỳ tài

Cuộc thi đấu săn bắn Thanh Dương trấn cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc, tuy nói thiếu Lâm Động và Lôi Lực dự thi đã làm cho kỳ thi ảm đạm đi không ít, nhưng mà đại đa số mọi người vẫn cảm thấy thỏa mãn, đặc biệt là họ đã được chứng kiến một cuộc so tài cá cược giữa Lâm gia và Lôi gia.

Vị trí quán quân trong kỳ săn bắn lần này không ai khác chính là Cuồng Đao Võ Quán, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, hai nhà Lôi Tạ không những không chiếm được chỗ tốt gì mà thanh danh còn bị tổn hại, đặc biệt là Lôi gia đã đánh mất một thôn trang trọng yếu như Thiết Mộc Trang.

Tạ gia tuy rằng đỏ mắt với chuyện Ngô Vân đoạt được ấu tử Hỏa Mãng Hổ, nhưng thực lực của Tạ Doanh Doanh đúng là vẫn còn kém Ngô Vân một bậc, có vết xe đổ của Lôi gia, bọn họ đương nhiên không muốn dẫm vào.

Trong lần săn bắn này, người thu được nhiều lợi ích nhất chính là Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán!

. . .

Lâm gia.

Sau khi đoàn người Lâm Chấn Thiên từ Thú Giác trường trở về, chuyện Lâm Động đại triển thần uy đánh bại Lôi Lực như một cơn gió truyền tới tai tất cả mọi người, làm cho mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng không ít người bắt đầu sinh ra cảm giác tự hào, hành động này của Lâm Động đúng là đã mang lại danh dự, thể diện cho Lâm gia.

Bóng đêm phủ xuống, Lâm gia hậu viện, đèn đuốc sáng choang, tiếng cười vui liên tiếp vang lên.

Trong đại sảnh, Lâm Chấn Thiên vẻ mặt tươi cười ngồi ở chủ vị, bên phải hắn không phải là Lâm Khẳng, cũng không phải là Lâm Khiếu, mà là Lâm Động.

Đối với cái vị trí tương đối đặc thù này, Lâm Động không muốn ngồi nhưng mà dưới sự kiên trì của Lâm Chấn Thiên, hắn đành phải ngồi xuống vị trí này dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Trên bàn cơm, mọi người không ngừng trò chuyện cười nói, Lâm Động không khỏi đảo cặp mắt trắng dã nhìn thoáng qua Thanh Đàn cùng với đám người Lâm Hà, sau đó chỉ còn cách cúi đầu ăn cơm.

“Ha hả, Động nhi. . .”

Sau khi cười nói, ánh mắt Lâm Chấn Thiên rốt cục cũng hướng về phía Lâm Động, trông cái bộ dáng tủm tỉm kia, trong lòng Lâm Động thoáng có chút run rẩy.

Khi Lâm Chấn Thiên mở miệng, ánh mắt của những người khác không hẹn mà cũng rơi vào người Lâm Động.

“Trong mấy năm gần đây, hôm nay chính là ngày hãnh diện nhất của Lâm gia chúng ta, toàn bộ đều là do cháu mang tới.”

Lâm Chấn Thiên nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, nói.

“Gia gia, cháu cũng là người của Lâm gia.”

Lâm Động để đũa xuống, gãi gãi đầu, nói.

“Ha hả, nói thật hay. . .”

Nghe thấy vậy, Lâm Chấn Thiên cũng vui mừng mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua Lâm Khiếu cùng Lâm Mãng, nói:

“Ta biết hai ngươi từ nhỏ bất hòa, nhưng mà điều quan trọng nhất của một gia tộc chính là đoàn kết, các ngươi đều là phần tử hạch tâm của gia tộc, muốn Lâm gia chân chính cường đại thì không thể thù riêng, bằng không Lâm gia sớm muộn cũng sẽ suy tàn.”

Nói tới câu cuối, sắc mặt Lâm Chấn Thiên trở nên nghiêm khắc, lạnh như băng.

“Phụ thân nói đúng.”

Nghe thấy Lâm Chấn Thiên quát lớn, Lâm Khiếu cung kính trả lời, Lâm Mãng ở bên cạnh sắc mặt phức tạp gật đầu.

“Biết là tốt rồi.”

Nhìn thấy hai người chấp nhận, Lâm Chấn Thiên lúc này mới khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Lâm Động, cười tủm tỉm nói:

“Động nhi, ta thấy võ học mà hôm nay cháu dùng để tỷ thí với Lôi Lực hình như là Kỳ Môn Ấn của Lâm gia chúng ta, đúng không?”

“Đến rồi. . .”

Nghe thấy câu nói này, trong lòng Lâm Động cũng trở nên hồi hộp, hôm nay khi thi triển Kỳ Môn Ấn hiển nhiên đã bị đám người Lâm Chấn Thiên nhận ra, nhưng mà hắn cũng hết cách đành phải thi triển, dù sao Kỳ Môn Ấn cũng chỉ là tàn quyển, uy lực bình thường, lại là tam phẩm võ học, trong khi Bôn Lôi Quang của Lôi gia lại là tứ phẩm võ học, đấu làm sao lại?

“Dạ, đúng là Kỳ Môn Ấn.”

Lâm Động cười khổ, kiên trì nói.

“Vậy vì sao Kỳ Môn Ấn do cháu thi triển lại khác so với Kỳ Môn Ấn của gia tộc?”

Lâm Chấn Thiên nghi hoặc nói.

Lâm Động mồm như chữ O, trong đầu nhanh chóng tìm câu trả lời, nhưng mà mọi câu trả lời đều bị tự hắn bác bỏ, cuối cùng hắn đành hít sâu một hơi, nói:

“Kỳ Môn Ấn của gia tộc chỉ là tàn quyển. . . Cháu đem nó hoàn thiện một chút. . .”

“Ba ba ba. . .”

Lâm Động vừa nói xong thì tiếng đũa bát rơi loảng xoảng liên tiếp vang lên, ngay cả Lâm Chấn Thiên vốn đang tươi cười, nét mặt bây giờ đã trở nên cứng ngắc.

“Con nói. . . chính con hoàn thiện Kỳ Môn Ấn?”

Lâm Khiếu cố hết sức đèn nén tâm trạng kinh hãi như sóng cuộn trong lòng, chậm rãi thả chiếc đũa trong tay xuống, nói.

“Dạ.”

Thấy mọi người như gặp quỷ, Lâm Động bất đắc dĩ thở dài, nói như vậy đúng là có chút kinh khủng, nhưng mà vẫn còn tốt hơn so với việc nói chuyện của Thạch Phù.

“Ực ực.”

Trong đại sảnh vốn yên tĩnh thì bây giờ vang lên những thanh âm nuốt nước bọt, hoàn thiện võ học? Tuy nói nhất phẩm võ học số lượng rất nhiều, nhưng người sáng tạo ra chúng toàn là những người có trình độ võ học cực cao, hơn nữa Kỳ Môn Ấn đâu phải là nhất phẩm võ học, dù nó chỉ là tàn quyển nhưng cũng đã là tam phẩm võ học rồi!

Loại năng lực hoàn thiện tam phẩm võ học thì nhìn khắp cả Thanh Dương trấn cũng không thể tìm ra ai cả, mà người có khả năng hoàn thiện thì chí ít cũng phải đạt tới Nguyên Đan Cảnh!

Thế nhưng, bây giờ Lâm Động đã có khả năng hoàn thiện Kỳ Môn Ấn, hơn nữa thực lực của hắn mới là Địa Nguyên cảnh, mà quan trọng nhất chính là, Lâm Động hiện giờ mới chỉ có mười lăm tuổi!

Một thiếu niên 15 tuổi đã có thể hoàn thiện tam phẩm võ học, đây là năng lực yêu nghiệt gì vậy?

Lý trí nói cho đám người Lâm Chấn Thiên biết loại chuyện này chỉ có thể là giả tạo, nhưng hôm nay bọn họ chính mắt nhìn thấy Lâm Động thi triển Kỳ Môn Ấn, uy lực đó đã sánh ngang với tứ phẩm võ học, nếu Kỳ Môn Ấn không do Lâm Động hoàn thiện, vậy thì nó ở đâu ra.

Lâm Động tự hoàn thiện võ học là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích chuyện này, nghĩ đến đây, Lâm Chấn Thiên liếc mắt nhìn đám người Lâm Khiếu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Võ học kỳ tài!

Bọn họ đã từng nghe nói có một số người khi còn nhỏ đã có thiên phú đặc thù với võ học, tu luyện võ học chỉ mất ít công sức nhưng hiệu quả lại cực cao, loại người này được gọi là võ học kỳ tài.

Nhưng mà loại người này cực kỳ ít, lẽ nào, Lâm Động lại có thiên phú đặc thù đối với phương diện võ học?

“Khi Động nhi tu luyện võ học, nó có thể nắm bắt rất nhanh. . .”

Lâm Khiếu thì thào nói, hắn nhớ lại khi dạy Lâm Động Thông Bối Quyền và Bát Hoang Chưởng, chỉ cần một thời gian ngắn là Lâm Động có thể lĩnh ngộ được.

Nghe được câu nói này, khóe mắt của Lâm Chấn Thiên giật giật, bàn tay che ngực khó khăn hít thở mấy hơi, chẳng nhẽ Lâm gia bọn họ đã xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt hay sao?

Nhìn trạng thái của đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Động cũng chỉ có thể dở khóc dở cười, hắn đương nhiên không muốn đám người Lâm Chấn Thiên đem chữ võ học kỳ tài gán lên đầu hắn, phải biết rằng thực chất hắn chỉ có một sư phụ hoàn mỹ và nghị lực hơn người mà thôi.

“Kỳ Môn Ấn hoàn chỉnh chắc chắn là có vài tầng, gia tộc lại chỉ có tầng thứ nhất, cháu mất thời gian khoảng nửa năm đã hoàn thiện được tầng thứ 2, chính là chiêu thức hôm nay đùng để đánh bại Lôi Lực.”

Lâm Động nói.

“Nếu như gia gia có hứng thú, sau này cháu sẽ mang Kỳ Môn Ấn tầng thứ 2 giao cho người, còn về mấy tầng sau cháu không biết là mình có thể tiếp tục hoàn thiện được hay không nữa.”

Nghe vậy, đám người Lâm Chấn Thiên cùng Lâm Khiếu há miệng, nhìn thiếu niên trước mắt mà như trong giấc mộng, vậy là Lâm gia bọn họ lại có thêm một tứ phẩm võ học.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai nói được câu nào, sự khiếp sợ hiện giờ làm cho bọn họ chết lặng. . .

Chương 50 : Thanh Nguyên Công

Cuộc thi săn bắn chấn động lòng người lần này cũng đã kết thúc, sau khi tết nguyên đán qua đi, Thanh Dương trấn lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, nhưng mà sự bàn tán của mọi người vẫn không dứt, đề tài họ thường nói tới chính là chuyện Lâm Động bộc lộ tài năng trong kỳ săn bắn lần này.

Tính cách của Lâm Động không thích khoe khoang, cho nên sau lần tranh tài trong cuộc thi săn bắn hắn luôn yên tĩnh ở trong Lâm gia, chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài, bởi vậy đại đa số mọi người đều hiếu kỳ về người thanh niên mạnh nhất trong đám tiểu bối ở Thanh Dương trấn này.

. . .

Sáng sớm, sương mù còn bao phủ hậu sơn Lâm gia, ở một chỗ sâu trong trong rừng rậm đột nhiên có những tiếng bang bang thanh thúy truyền ra.

Trên một bãi đất trống có 3 cọc gỗ hình người được xếp thành hình chữ phẩm đứng sừng sững trên mặt đất, ở giữa đám cọc gỗ này có một thân ảnh hoặc tiến hoặc lùi hoặc ngăn cản, cánh tay liên tục đánh thẳng vào những bộ vị của 3 cọc gỗ này.

Những tiếng bang bang chính là do cánh tay va chạm với cọc gỗ phát ra, trong những thanh âm trầm thấp này luôn ẩn chứa một lực lượng không nhỏ.

Bóng người này đương nhiên là Lâm Động, hiện giờ hắn đang hết sức chăm chú tấn công cọc gõ, thân hình hoặc lao tới hoặc né tránh, sau một thời gian, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, song chỉ khép lại nhanh như tia chớp nặng nề điểm vào cái cọc gỗ đối diện.

“Ầm!”

Khi song chỉ của Lâm Động điểm lên cọc gỗ, một đạo ánh sáng từ ngón tay của hắn lao ra, ngay sau đó cái cọc gỗ cực kỳ cứng rắn đã bị nổ tung thành những mảnh nhỏ.

“Ầm ầm!”

Khi điểm xong vào cọc gỗ đầu tiên, song chỉ của Lâm Động lại tiếp tục điểm vào hai cọc gỗ ở hai bên, những tiếng ầm ầm liên tục vang lên, hai chiếc cọc gỗ cũng vỡ vụn.

“Uy lực của Thuần Nguyên Chỉ này quả nhiên cường hãn!”

Chứng kiến uy lực của ba chỉ này, Lâm Động thoả mãn gật đầu, Thuần Nguyên Chỉ này chính là một bộ tứ phẩm võ học duy nhất trong Lâm gia. Sau khi đám người Lâm Chấn Thiên nhận định Lâm Động là võ học kỳ tài, thì ngay hôm sau Lâm Chấn Thiên đã kín đáo đưa cho Lâm Động võ học này.

Khi đã có Thạch Phù thần bí thì chuyện tu luyện Thuần Nguyên Chỉ trở nên dễ dàng hơn, hơn nữa yêu cầu của bộ võ học này không phức tạp như Kỳ Môn Ấn, bởi vậy sau một số ngày, Lâm Động đã có thể thi triển một cách đơn giản, hơn 1 tháng sau hắn đã có thể thi triển một cách tùy tâm sở dục, đương nhiên vấn đề chính là Nguyên Lực trong cơ thể hắn có đủ cho hắn sử dụng liên tiếp hay không mà thôi.

Sau khi tu luyện hoàn tất, Lâm Động lau mồ hôi, ngồi xếp bằng xuống tảng đá bên cạnh, trịnh trọng từ trong lòng móc ra một quyển thư tịch cổ màu vàng.

Cuốn sách cổ này chính là cuốn thư tịch mà Lâm Chấn Thiên đưa thêm cho Lâm Động, hôm qua khi Lâm Chấn Thiên đưa cho Lâm Động, lão chỉ nói đây là một cuốn tam lưu bí tịch, nhưng nếu như có thể tu luyện thành công thì Lâm Động sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn.

Sau một tháng, Lâm Động đã hiểu rõ hơn về cuốn bí tịch thần bí này.

Nói tới công pháp bí tịch chính là nói tới một phương thức hướng dẫn và rèn luyện Nguyên Lực đặc thù, ví như “Thanh Nguyên Công” này của Lâm gia có thể đả thông bốn đường kinh mạch. Bốn đường kinh mạch này lưu chuyển bên dưới da, khi tu luyện chỉ cần thôi động công pháp là có thể trực tiếp thông qua 4 đường kinh mạch này hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, tốc độ của nó nhanh hơn không ít so với hấp thu qua hơi thở.

Có người nói, một số nhất lưu bí tịch có thể đả thông hơn 10 đường kinh mạch, thậm chí có một số bí tịch thần kỳ có ghi chép phương thức đặc biệt, tạo thành những luồng khí xoáy không ngừng bên dưới lớp da, khi đó, cho dù con người không ở trong trạng thái tu luyện, những luồng khí xoáy này cũng sẽ tự động hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa rèn luyện theo thân thể, bổ sung cho đan điền.

Đương nhiên, tuy thèm nhỏ dãi loại bí tịch công pháp như vậy, nhưng mà Lâm Động cũng chỉ mơ ước mà thôi, bí tịch quá mức trân quý, cho dù là tam lưu bí tịch cũng đắt đỏ vô cùng, các thôn trang gia tộc bình thường ngay cả tam lưu bí tịch cũng không có.

Tuy nói chỉ có thể đả thông bốn đường kinh mạch, nhưng nó cũng chẳng phải là chuyện đơn giản gì, kinh mạch trong cơ thể con người vô cùng vô tận, ẩn chứa vô số ảo diệu, mà tuyệt đại đa số kinh mạch đều ở trong trạng thái phong bế, muốn đả thông những đường kinh mạch này không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Căn cứ theo những gì Lâm Động biết, năm đó khi Lâm Chấn Thiên tu luyện “Thanh Nguyên Công” cũng phải mất hơn nửa năm mới thuận lợi đả thông bốn đường kinh mạch, Lâm Khiếu cũng phải mất hơn 3 tháng.

Lâm Động chậm rãi lật cuốn thư tịch ố vàng, những chú giải trên cuốn sách này hắn không bỏ sót một chữ nào, tu luyện bí tịch khác với võ học, nếu như tu luyện thành công thì không sao, nhưng nếu như xảy ra vấn đề gì thì nhẹ cũng phải nằm mấy ngày, nặng thì kinh mạch nứt vỡ, bởi vậy khi tu luyện công pháp bí tịch phải tuyệt đối tập trung, không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Cho nên, chỉ với 10 trang giấy ngắn ngủi, Lâm Động cũng phải xem mất hơn 1 giờ đồng hồ, sau đó hắn mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm, những lời chú giải trong bí tịch đúng là đã tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.

“Không biết Thạch Phù thần bí có tác dụng gì với công pháp bí tịch hay không?”

Bàn tay Lâm Động xoa xoa mặt bìa của bí tịch, ánh mắt lóe lên, hắn sao có thể bỏ quên vị sư phụ hoàn mỹ này được chứ.

Nghĩ đến đây, Lâm Động mỉm cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tâm thần khẽ động đã xuất hiện ở bên trong tinh thần không gian của Thạch Phù.

Phiến không gian này hình như đã sáng hơn không ít so với trước kia, số lượng quang ảnh cũng đã có 4 người, đó là Thông Bối Quyền, Bát Hoang Chưởng, Kỳ Môn Ấn cùng với Thuần Nguyên Chỉ.

Sau khi Lâm Động tiến vào phiến không gian này, đạo quang ảnh thứ tư từ từ vặn vẹo, sau đó xuất hiện thêm một đạo quang ảnh mới, chỉ là đạo quang ảnh này lại đang ngồi xếp bằng.

Sau khi đạo quang ảnh này xuất hiện không lâu, thân ảnh nó trở nên trong suốt, vô số tia sáng giống như kinh mạch đang chậm rãi di chuyển bên trong cơ thể quang ảnh.

Khi nhìn vào những đường kinh mạch loạn như ma trong cơ thể kia, Lâm Động đột nhiên phát hiện có một tia sáng xuất hiện, tia sáng kia đang di chuyển theo một đường kinh mạch, cuối cùng thuận lợi tiến tới dưới da.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động chợt hiểu, đây chính là đường kinh mạch thứ nhất cần đả thông của “Thanh Nguyên Công”, cách giảng dạy như thế này đúng là rõ ràng và sinh động hơn thư tịch vô số lần.

Sau khi đường kinh mạch thứ nhất thuận lợi sáng lên, ba đường kinh mạch tiếp theo cũng sáng bóng, lộ tuyến (đường đi) của những kinh mạch này được thể hiện rõ ràng trong cơ thể trong suốt của quang ảnh.

Lâm Động nhanh chóng nhớ kỹ cách đả thông 4 đường kinh mạch này, sau đó yên lặng gật đầu, nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi phiến tinh thần không gian này thì đột nhiên phát hiện, khi đường kinh mạch thứ 4 sáng bóng xong, lại có thêm một đường kinh mạch khác từ từ sáng bóng, tia sáng kia tiếp tục di chuyển tới dưới da.

“Đường kinh mạch thứ 5!”

Nhìn lộ tuyến của đường kinh mạch thứ 5, đôi mắt của Lâm Động hơi giật giật, xem ra Thạch Phù thần bí này quả nhiên không chỉ có thể hoàn thiện võ học, mà thậm chí còn có khả năng cường hóa bí tịch!

Biến hóa như vậy đúng là một vui mừng bất ngờ với Lâm Động, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào quang ảnh, hắn muốn xem sau khi đả thông 4 đường kinh mạch của “Thanh Nguyên Công”, quang ảnh của Thạch Phù còn có thể đả thông thêm bao nhiêu kinh mạch nữa?

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Động, sau khi đường kinh mạch thứ 5 sáng lên chừng mấy phút đồng hồ, lại có thêm 2 đường kinh mạch nữa phát sáng!

Bảy đường kinh mạch!

Nhìn lộ tuyến 7 đường kinh mạch trong cơ thể quang ảnh phát sáng, Lâm Động hít một hơi, quang ảnh Thạch Phù có thể cường hóa gấp đôi số kinh mạch mà “Thanh Nguyên Công” có thể đả thông!

Thạch Phù thần bí này quả nhiên là một kiện thần vật!truyện cõi âm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !