1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 1 [ chương 1 đến 5 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 1 [ chương 1 đến 5 ]

tiếp ❯

Chương 1: Lâm Động

A…”

Khi Lâm Động hao hết khí lực mở ra đôi mi nặng trĩu, nhất thời căn phòng đơn sơ mà sạch sẽ xuất hiện trong mắt, hình ảnh quen thuộc làm hắn ngẩn người ra, chợt vội quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai đạo thân ảnh, một nam một nữ ngồi bên cạnh bàn.

“Cha, mẹ …”

Nhìn hai đạo thân ảnh kia, Lâm Động vội gắng gượng tinh thần, nhỏ giọng gọi.

“Động nhi, con tỉnh?”

Nghe thấy tiếng kêu, nàng kia quay đầu sang, nhìn thấy Lâm Động vừa mở mắt, nhất thời vui sướng nói.

Cả người nữ tử kia có chút mộc mạc, nhìn qua chừng ba mươi, khuôn mặt hơi thanh tú làm người ta có loại cảm giác dịu dàng nhu hòa, mà nàng đúng là mẫu thân Lâm Động – Liễu Nghiên.

“Học nghệ chưa tinh mà đã đánh nhau với người ta, tự chuốc lấy khổ.”

Ngồi bên cạnh nữ tử là một vị nam tử nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, thân thể có chút đơn bạc, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút sắc bén trong ánh mắt hắn, chẳng qua giống như có thương tích trong người, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, che lấp hơn nửa tia sắc bén kia, hắn là phụ thân Lâm Động – Lâm Khiếu.

Lâm Động hiển nhiên có chút e ngại với vị phụ thân xưa nay nghiêm khắc này, rụt cổ lại, chợt lại có chút không phục nói: “Ai bảo những tên kia đứng trước mặt ta mắng cha là phế vật…”

Khi nói chuyện, Lâm Động sờ sờ ngực, nơi đó vẫn còn chút nhói đau, không khỏi oán hận nghiến răng, vốn hôm nay là một lần khảo thí của Lâm gia, mà hắn cũng đi kiểm tra nhẹ, vì mới bắt đầu tu luyện chỉ hơn nửa năm nên thành tích cũng không bao nhiêu, mà hắn cũng không để trong lòng, nếu cho hắn có thời gian và điều kiện tu luyện như những người khác thì hắn tin rằng mình sẽ chẳng yếu hơn người khác.

Mà khi khảo thí chấm dứt, Lâm Động đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì vài tên ngày thường quan hệ không tốt, vốn dĩ hắn không để ý tới nhưng lại không nhịn được sự cố ý khiêu khích của đối phương, phẫn nộ, tuổi trẻ, tất nhiên Lâm Động không nhịn được ra tay, mà kết quả cũng thực rõ ràng, hắn trực tiếp bị đánh một trận, còn bị ngất đi.

“Lâm Sơn, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau ta không đánh ngươi thành đầu heo thì ta không mang họ Lâm nữa!”

Lâm Sơn trong lời Lâm Động chính là người khởi xướng chuyện này, cũng là địch nhân lớn nhất hiện tại trong lòng Lâm Động, bởi vì quan hệ phụ thân hai bên cực kỳ ác liệt nên Lâm Sơn kia cũng thường xuyên đến gây sự với Lâm Động, mà lần này cũng là một trong số đó.

Hung hăng nghiến răng, nhưng ngay sau đó Lâm Động đột nhiên ủ rũ lại, tuy Lâm Sơn kia đáng giận đến cực điểm nhưng nói gì thì nói, hiện tại tên kia cũng đã Thối Thể tứ trọng, thành tích này ở trong đám tiểu bối Lâm gia cũng xem như đi đằng trước, so với thực lực Thối Thể nhị trọng như Lâm Động hắn thì quả thật mạnh hơn không ít.

Tu luyện nhất đạo, luyện thể vi tiên, hết thảy đều bắt đầu từ thân thể của mình, nhân thể vốn là thứ huyền ảo khó lường nhất trong thiên địa.truyện cõi âm

Cái gọi là Thối Thể, nói đơn giản hơn chính là tu luyện thân thể, làm cho thân thể mình dần dần cường hóa, hơn nữa cuối cùng từ ngoài vào trong, khi gân cốt cốt tủy trong cơ thể cường hóa đến trình tự nhất định cũng là lúc phát sinh ra một tia nguyên lực, mà khi xuất hiện nguyên lực tức là hắn đã chân chính trở thành một gã Tu Luyện Giả.

Thối Thể chia làm cửu trọng, tam trọng trước hiệu quả không lớn, không có tác dụng gì ngoài việc làm tố chất thân thể mạnh lên một ít, chỉ khi tu luyện đến Thối Thể tứ trọng mới dần dần bày ra chỗ tốt của tu luyện, đến tầng này thì làn da nhân thể sẽ chậm rãi cứng rắn như đá, bất luận khí lực hay tốc độ đều tăng lên không ít.

Mà Lâm Sơn kia lại đứng ở trình tự này, Lâm Động mới Thối Thể nhị trọng hiển nhiên không phải đối thủ.

Bất quá tuổi hai người xấp xỉ nhau nhưng có chênh lệch lớn đến vậy không phải vì cái gì mà thiên phú cả, tầng Thối Thể này không phải coi trọng cái gọi là thiên phú lắm, thậm chí tầng này ai cũng có thể tu luyện, nhưng đến tột cùng tu luyện đến đệ mấy trọng thì phải xem tiền vốn và cơ duyên.

Thối Thể cửu trọng, giai đoạn này rất khổ bởi vì chỉ có không ngừng thử nghiệm cực hạn của thân thể mới có thể làm thân thể dần dần cường đại được.

Bất quá, loại thử nghiệm cực hạn này cũng là một loại áp bức tiềm năng nhân thể, loại áp bức này mà không được bổ sung ngay thì thân thể sẽ xuất hiện tổn thương vì tiêu hao quá độ, đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến tu luyện, ngược lại còn làm cho mình cả người là thương, mất nhiều hơn được.

Bởi vậy trong quá trình Thối Thể cần các loại linh dược đại bổ làm dịu thân thể mới có thể tiếp tục tu luyện, nhưng là những dược liệu này đa phần cực kỳ sang quý, nếu gia cảnh không khá giả thì quả thật không thể chịu nổi.

Mà đây là cái gọi là tiền vốn!

Sở dĩ Lâm Sơn có thể siêu việt Lâm Động lưỡng trọng không chỉ vì tu luyện nhiều hơn nửa năm, hơn nữa hắn có một phụ thân chưởng quản tài chính Lâm gia, mà trái lại, Lâm Động hắn không có phúc khí này, không có linh dược tẩm bổ thân thể thì tốc độ tu luyện tất nhiên kém xa…

Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Trong phòng, nghe lời nói thầm của Lâm Động, bàn tay đặt lên bàn của Lâm Khiếu đột nhiên nắm chặt lại một chút, sắc mặt cũng trầm xuống, Liễu Nghiên bên cạnh thấy thế vội vàng đánh mắt với Lâm Động, Lâm Động mới vội vàng ngậm miệng lại.

“Không cần so miệng lưỡi với người khác, tu luyện cho tốt, người khác tự nhiên sẽ ngậm miệng lại.”

Lâm Khiếu phất phất tay nói: “Liễu Nghiên, đưa gốc Xích Tham kia cho Động nhi đi, có Xích Tham, tốc độ tu luyện của hắn hẳn có thể nhanh hơn một chút, cách tộc bỉ cũng chỉ còn nửa năm, nếu không nhanh chóng tu luyện sẽ càng thêm mất mặt.”

“Khiếu ca, gốc Xích Tham kia là để cho người chữa thương mà…” Nghe vậy, Liễu Nghiên nhất thời sửng sốt, vội vàng nói.

“Ta đã là một phế nhân, dù chữa trị thế nào đi nữa cũng không được gì, về sau ta sẽ vào núi nhiều hơn, tận lực tìm một ít linh dược cho Động nhi.” Lâm Khiếu lắc lắc đầu, tự giễu cười.

“Cha không phải phế nhân, cha từng là người mạnh nhất Lâm gia ngoài gia gia ra!” Nghe lời Lâm Khiếu nói, Lâm Động lại đỏ bừng mặt nói, trong lòng tiểu hài tử, phụ thân vĩnh viễn là mạnh nhất.

“Người mạnh nhất…”

Nắm tay Lâm Khiếu không tự chủ được nắm chặt lại, trên khuôn mặt lại toát ra vẻ thống khổ xâm nhập đến cốt tủy, một lát sau, hắn đứng dậy, có chút mỏi mệt đi ra ngoài.

“Liễu Nghiên, sắc thuốc cho đứa nhỏ đi, thương thế của ta không sao cả, đã nhiều năm như vậy rồi, một gốc Xích Tham có tác dụng gì?”

Lời nói mang theo một chút suy sụp kia làm ánh mắt Liễu Nghiên đỏ lên, ai từng nghĩ đến, nam tử năm đó khí phách nhất Thanh Dương Trấn, hiện tại lại chán nản như vậy.

“Nương, đừng khóc, Động nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, đến lúc đó sẽ tìm cách chữa khỏi thương thế cho phụ thân.” Lâm Động kéo kéo góc áo Liễu Nghiên, thấp giọng nói.

“Động nhi, đừng trách cha con nghiêm khắc, hắn chỉ trút hết tâm huyết của mình lên người con thôi, con cũng biết đó là kỳ vọng duy nhất của hắn.”

Liễu Nghiên cúi đầu, nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc non nớt của Lâm Động, nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó sờ sờ đầu Lâm Động, thấp giọng nói.

“Nương, ta nghe nói lần này tiền tam trong tộc bỉ có thể nhận được một loại tam phẩm linh dược tên là Ngưng Huyết Chu Quả, ta từng nghe đại bá nói nó chữa thương rất hiệu quả, nếu có thể có được nó chắc chắn sẽ có điều trợ giúp với thương thế phụ thân.” Lâm Động như đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên nhìn Liễu Nghiên nói.

“Ngưng Huyết Chu Quả sao…” Nghe vậy Liễu Nghiên cũng ngẩn người ra, chợt có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiền tam tộc bỉ không dễ dàng chút nào, con có tâm là được rồi, nương đi giúp ngươi sắc Xích Tham uống đây.”

Nói xong Liễu Nghiên xoay người bước ra ngoài, trong thế hệ tiểu bối này của Lâm gia có vài vị thành tựu không nhỏ, Lâm Động muốn tiến vào tiền tam để đạt được Ngưng Huyết Chu Quả quả thật rất khó, bởi vậy nàng cũng không để trong lòng.

Nhìn bóng Liễu Nghiên dần xa, Lâm Động cũng nghiến răng thật chặt, nắm tay nhỏ nắm chặt lại: “Nương, yên tâm đi, ta sẽ đạt được Ngưng Huyết Chu Quả kia, như vậy có thể trị liệu thương thế trong cơ thể phụ thân!”

Vừa nghĩ tới thương thế Lâm Khiếu, trong mắt Lâm Động đột nhiên toát ra một loại hận ý thật sâu đậm, sở dĩ phụ thân bị không ít người ở Lâm gia châm chọc khiêu khích đều vì người kia!

Lâm gia của Lâm Động chỉ là một gia tộc nhỏ, mặc dù trong cái Thanh Dương Trấn cũng không tính đứng đầu, nhưng là Lâm gia nhìn thật bình thường này lại có một bối cảnh làm người ta nghẹn họng, đó là Lâm thị gia tộc.

Một trong tứ đại thị tộc của Đại Viêm Vương Triều – Lâm thị gia tộc!

Lâm gia Thanh Dương Trấn, từ một góc độ nào đó có thể xem như một chi ngoại tộc của Lâm thị gia tộc, bất quá, với Lâm Động, đứa nhỏ chưa từng đi quá trăm dặm chung quanh Thanh Dương Trấn này thì Lâm thị gia tộc có thực lực làm người ta kinh hãi thật quá xa xôi và xa lạ.

Ngẫu nhiên nghe được từ miệng phụ thân, Lâm Động biết được chi này của họ kỳ thật cũng từng là nội tộc của Lâm thị gia tộc, chẳng qua năm đó, vì gia gia Lâm Động thất bại trong một nhiệm vụ, làm tộc tổn thất rất lớn nên bị trục xuất khỏi nội tộc, đẩy đến Thanh Dương Trấn này.

Ở đây, hắn thành lập nên một cái Lâm gia nho nhỏ, hơn nữa trong mấy mươi năm luôn kiệt lực muốn phản hồi lại nội tộc, nguyện vọng này là mục tiêu lớn nhất trong mấy mươi năm còn sót lại của hắn.

Bất quá, cái loại cố gắng này của hắn cũng không có hiệu quả là bao, tất cả những gì hắn làm với Lâm thị gia tộc khổng lồ mà nói, căn bản không đáng nhắc tới nên hắn chỉ có thể đánh chủ ý đến chỗ khác, mà chỗ này chính là mười năm tộc hội của Lâm thị gia tộc!

Đây là đại hội trọng yếu nhất Lâm thị gia tộc, rất nổi danh toàn bộ Đại Viêm Vương Triều, mười năm một lần, mỗi một lần đại hội đều là cơ hội tốt nhất cho những người trẻ tuổi trong tộc muốn trở nên nổi bật, danh dương thiên hạ, mà phần thưởng của giải đấu tự nhiên cũng sẽ làm người ta thèm thuồng không thôi. Bất quá, hấp dẫn nhất là chỉ cần có thể tiến vào tiền mười, dù ngươi có là ngoại tộc nhưng cũng sẽ được thăng lên làm nội tộc, vinh quang vô cùng.

Bởi vậy, tộc hội trở thành ánh rạng đông trong tuyệt vọng của gia gia Lâm Động, nhưng vì tuổi cao nên hắn không thể tham gia được, bởi vậy hắn trút tất cả kỳ vọng vào những đứa con của mình, tất nhiên, Lâm Động phụ thân lúc đó đang bộc lộ tài năng trở thành ánh sáng hy vọng của gia gia và toàn bộ Lâm gia.

Mà đối với gánh nặng này, phụ thân Lâm Động quả thật cũng không phụ kỳ vọng, trong năm huynh đệ, là người đầu tiên đột phá Thối Thể cửu trọng tiến vào Địa Nguyên Cảnh, hơn nữa trong bốn năm ngắn ngủn sau đó lại đột phá Địa Nguyên, trở thành vị Thiên Nguyên cao thủ thứ hai trong Lâm gia ngoài gia gia Lâm Chấn Thiên.

Loại tộc độ tu luyện này làm cho gia gia trước nay không thích cười, mỗi một lần nhìn thấy phụ thân, khuôn mặt già nua sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ, nghe nói lúc đó gia gia cười nhiều nhất trong mấy chục năm.

Mười năm tộc hội đến trong chờ mong, nhưng mà kết quả cuối cùng lại làm cho Lâm gia như rớt vào vực sâu.

Một chiêu!

Vẻn vẹn chỉ là một chiêu, phụ thân được coi như kỳ vọng lại thảm bại!

Hơn nữa, đây lại là trận đấu bắt đầu tộc hội!

Kỳ vọng nhiều năm, đào tạo nhiều năm, chỉ trong ngắn ngủn vài giây hóa thành bọt biển.

Kết quả của sự thất bại ấy tất nhiên là vô số ánh mắt khác thường, chịu đựng vô số đạo cười lạnh châm chọc trên đầu, đoàn người như chó nhà có tang về đến Thanh Dương Trấn.

Đêm đó, phụ thân mang theo cả nhà rời khỏi nội khu Lâm gia, đến trên một tòa núi nhỏ hẻo lánh nhất Lâm gia, không hề vận dụng bất cứ thứ gì của Lâm gia nữa, hắn nói, hắn đã không có tư cách này.

Mà phúc bất song chí, họa bất đan hành.

( Phúc không đến hai họa không đi một)

Thất bại đó không chỉ làm Lâm Khiếu suy sút mà lúc đó hắn còn sầu thảm phát hiện, người nọ không chỉ dùng một chưởng đánh bại hắn mà còn không lưu thủ, nguyên lực cuồng bạo như dã thú tàn phá thân thể hắn nát bét.

Dưới sự trọng thương đấy, thực lực Thiên Nguyên của Lâm Khiếu trực tiếp rớt xuống Địa Nguyên cấp, hơn nữa, trọng thương lắng đọng, kinh mạch trong cơ thể có mười thì bị chặn đến bảy tám, dù hắn tu luyện đến mức nào cũng khó có thể tiến thêm.

Trong gia tộc, ánh mắt kính sợ ngày xưa cũng dần dần biến thành thở dài, thất vọng…

Đối mặt với tai nạn này, rốt cục Lâm Khiếu cũng tuyệt vọng, mỗi khi say rượu sẽ điên cuồng vỗ ngực, tiếng vang trầm thấp như sấm rền làm mẫu thân ở một bên đau lòng gạt lệ, mà tuy Lâm Động còn nhỏ, nhưng nhìn thấy một màn như vậy, lòng đau như dao cắt, đồng thời trong hắn cũng đã sinh ra một tia hận ý với người đả thương phụ thân kia!

Hắn, hủy đi phụ thân, cũng hủy đi gia đình của mình!

Về phần người đầu sỏ kia, sau này, ngẫu nhiên Lâm Động cũng nghe thấy đám đại bá nhắc tới với ngữ khí oán hận và vô lực.

Mười tuổi bắt đầu tu luyện, mười hai tuổi đột phá Thối Thể cửu tiến vào Nguyên cảnh, mười bốn tuổi tấn Địa Nguyên cấp, mười bảy tuổi tấn Thiên Nguyên cấp, hai mươi lăm tuổi, nguyên khí trong cơ thể âm dương kết hợp, cuối cùng thành công hóa đan, cá chép nhảy long môn, trở thành cường giả trước ba mươi tuổi chỉ đếm được trên đầu ngón tay tại Đại Viêm Vương Triều kết thành nguyên đan!

Nhân sinh của hắn quả thật như truyền kỳ vậy.

Tên của hắn là Lâm Lang Thiên!

Trong phòng, nắm tay Lâm Động nắm chặt, trong mắt chỉ tràn ngập hận ý.

Chương 2: Thông Bối Quyền

Sáng sớm, sương mù dày đặc bao phủ cả ngọn núi tĩnh lặng này, làm tầm mắt của mỗi người trở nên nhìn không rõ.

“Hô ~ hô ~”

Trong một khu rừng ở phía sau núi, đột nhiên truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt, đưa tầm mắt đến gần có thể nhìn thấy trên một khu đất trống ở trong rừng, một thân ảnh nho nhỏ đang dùng cả hai tay ôm lấy một thân cây cao lớn, thân thể hắn mượn lực kéo của hai tay, không ngừng nhấp nhô lên xuống, hơn nữa trong lúc lên xuống, thân thể hắn bày ra một loại tư thế có chút quái dị, loại tư thế này làm cho khắp cơ thể đều vận động cùng lúc.

Mặt khác, ngay tại cánh tay và cổ chân của hắn còn treo mấy khối sắt đen kịt, từng giọt mồ hôi thẫm thấu ra từ trong quần áo, lan tràn khắp cả mấy khối sắt kia.

Thân ảnh nho nhỏ này tất nhiên là Lâm Động, tuổi thơ của hắn chưa từng hưởng qua phú quý bao giờ, hơn nữa lại có một phụ thân nghiêm khắc luôn dạy hắn những thứ quan trọng nhất trong tu luyện – nghị lực và chăm chỉ, những thứ này chính là tiền vốn và cũng là điều kiện duy nhất hắn có để cạnh tranh với những người khác.

Mồ hôi chảy vào trong mắt, cảm giác chát và xót làm hắn cắn chặt hàm răng, hắn có thể cảm giác được sau khi trải qua luyện tập cao độ, cả cơ thể hắn phát ra loại cảm giác ê ẩm và mỏi mệt, lúc này rất nhiều người sẽ lựa chọn nghỉ ngơi, nhưng mà phụ thân hắn từng nói cho hắn biết, chỉ có tại loại thời điểm như vậy mới có thể đột phá cực hạn nên… nhất định phải kiên trì!

Tuyệt đối không thể thả lỏng!

Vì tộc hội nửa năm sau, hắn buộc phải liều mạng tu luyện!

Cảm giác tiếp cận cực hạn làm đầu choáng váng, hoa mắt, bất quá cùng với sự kiên trì của Lâm Động, đột nhiên một tia nhiệt lực kỳ dị mạnh mẽ xuất hiện trong cơ thể, nhiệt lực này vừa xuất hiện làm tinh thần Lâm Động rung lên.

Là dược lực của Xích Tham!

Mấy ngày trước, gốc Xích Tham kia vốn dùng để trị liệu thương thế cho Lâm Khiếu, dưới sự kiên trì của hắn, cuối cùng đều bị đưa vào trong cơ thể Lâm Động.

Không thể không nói, loại linh dược này có hiệu quả rất lớn với Lâm Động đang bị vây trong Thối Thể kỳ, tu luyện mấy ngày ngắn ngủn mà Lâm Động có thể cảm giác rõ ràng thân thể hắn ít nhất mạnh gấp đôi so với mấy ngày trước. cái loại thân thể cường hóa này hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng.

Đương nhiên, dược lực Xích Tham có hiệu quả rất tốt với Lâm Động, nhưng loại dược lực này dù sao cũng không phải vô cùng vô tận, dù sao Xích Tham cũng vẻn vẹn chỉ là nhất phẩm linh dược mà thôi, bởi vậy dược lực của nó phát huy trong năm ngày rồi dần dần tản ra.

Bất quá loại tản ra này không phải hoàn toàn biến mất, thân thể Lâm Động chỉ mới bắt đầu cường hóa, tất nhiên không thể hoàn toàn hấp thu tất cả dược lực được, bởi vậy một ít dược lực sẽ lắng đọng sâu trong thân thể hắn, nhưng đến khi cơ thể Lâm Động đạt đến đói khát cực độ, loại lắng đọng này cuối cùng cũng bị bức ra, bị gân cốt cơ thể Lâm Động giống như quỷ đói tham lam cắn nuốt…

Một tia dược lực ôn nhuận chậm rãi tiến vào cơ thể, lúc này Lâm Động như nghe được vô số tiếng reo hò từ tế bào trong cơ thể, loại cảm giác ê ẩm mệt mỏi yên lặng tiêu tán đi, thay vào đó là một loại cảm giác tinh lực dư thừa vô cùng vô tận.

“Hắc…”

Lâm Động nắm lấy thân cây, thân thể mạnh mẽ búng lên, lăng không lộn ra phía sau, vững vàng đứng trên mặt đất, xoay lưng lắc cổ, xương cốt cả người đột nhiên vang lên một tiếng răng rắc, sau đó Lâm Động vui sướng phát hiện thân thể hắn tựa hồ thoáng cường tráng hơn.

“Thối Thể đệ tam trọng!”

Nắm tay nhỏ bé Lâm Động nắm chặt lại, cảm thụ được cỗ lực lượng xuất hiện khi giãn cơ thể ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, từ khi tu luyện đến nay, bởi gia cảnh nghèo hàn nên hắn rất ít có cơ hội dùng linh dược, không ngờ lần này dùng thử lại có hiệu quả lớn đến vậy.

“Ừm, cũng không tệ lắm…”

Khi Lâm Động đang vui sướng vì công lực tăng tiến, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh, hắn vội vàng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lâm Khiếu mặc một thân quần áo mộc mạc đang đứng dưới một đại thụ, trên khuôn mặt ngày thường không lộ ra nửa tia cười vui lúc này cũng xuất hiện một chút tươi cười.

“Cha!”

Nhìn thấy Lâm Khiếu, Lâm Động cũng kinh hỉ kêu lên.

Lâm Khiếu gật gật đầu, đến gần Lâm Động, ánh mắt từ trên xuống dưới quét một vòng thân thể Lâm Động, khóe miệng nhếch cười, nói: “Thối Thể đệ tam trọng, không tồi”

“Đều nhờ gốc Xích Tham kia.” Lâm Động lắc lắc đầu, hắc hắc cười.

“Xích Tham vẻn vẹn chỉ là Nhất phẩm linh dược, dù những người khác dùng, muốn từ đệ nhị trọng đạt đến đệ tam trọng cũng cần một hai tháng, nhưng đây lại là thành quả một ngày một đêm của ngươi” Lâm Khiếu nhìn Lâm Động, trong lòng cũng khẽ thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian này, thấy Lâm Động liều mạng tu luyện, trình độ rèn luyện như vậy làm mẫu thân đỏ mắt vài lần, tuy ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng thân là phụ thân, trong lòng hắn cũng có chút đau lòng.

Hắn hiểu Lâm Động liều mạng tu luyện như vậy chỉ muốn ở trên tộc hội nửa năm sau lấy được một cái thành tích kha khá, nếu vậy, thân là phụ thân, hắn cũng có thể cứu vãng được một ít mặt mày trong Lâm gia.

Lâm Động ngây ngô cười, dù trong khoảng thời gian này rất mỏi mệt nhưng cũng có thu hoạch xa xỉ, ngày càng tiếp cận so với đám tinh anh trong Lâm gia.

“Đem mấy khối sắt buông bỏ đi, bây giờ ngươi đã đạt đến Thối Thể đệ tam trọng, cũng có thể miễn cưỡng tu luyện vũ kỹ, ta sẽ dạy ngươi một bộ quyền pháp.” Lâm Khiếu nói.

Nghe vậy đôi mắt đen láy của Lâm Động nhất thời rực sáng, hiện tại hắn đã đạt đến Thối Thể đệ tam trọng nhưng lại không có nửa chiêu nửa thức nào, đánh nhau với người ta cũng chỉ có thể cậy mạnh thôi, nên trong lòng đã sớm hướng tới vũ kỹ, là thứ có thể làm cho thực lực hắn tăng mạnh lên, bất quá vì tố chất thân thể nên Lâm Khiếu vẫn chưa từng dạy cho hắn, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội, sao hắn không vui cho được?

“Võ học khắp thiên hạ chia làm cửu phẩm tam thừa, nhất đến tam phẩm là tiểu thừa, tứ đến lục phẩm là trung thừa, thất đến cửu phẩm là thượng thừa, ta muốn dạy ngươi là một loại quyền phẩm tiểu thừa nhất phẩm – Thông Bối Quyền” Lâm Khiếu nói.

Lâm Động liên tục gật đầu, cũng không thất vọng vì quyền pháp kia vẻn vẹn chỉ là tiểu thừa nhất phẩm, hắn hiểu được đạo lý cơm phải ăn từng chút, hơn nữa đối với không ít người mà nói, tiểu thừa nhất phẩm đã là không tồi rồi, nghe nói trong Lâm gia, vũ kỹ cao nhất cũng vẻn vẹn là một loại vũ kỹ trung thừa tứ phẩm mà thôi, hơn nữa là năm đó gia gia vẫn còn là Lâm thị nội tộc, từ trong Tàng Kinh Các may mắn tìm được.

“Vũ kỹ chia cấp nhưng quan trọng nhất vẫn ở bản thân, ở trong tay cường giả chân chính, mặc dù là vũ kỹ nhất phẩm tầm thường cũng mang theo lực sát thương kinh người, thực lực Tu Luyện Giả càng mạnh, uy lực vũ kỹ khi thi triển ra lại càng mạnh” Lâm Khiếu xòe bàn tay ra, ngoắc ngoắc Lâm Động: “Dùng lực lượng lớn nhất, tốc độ nhanh nhất của ngươi đến công kích ta đi”

Lâm Động trợn mắt, vứt bỏ hết thảy khối sắt trên người, trực tiếp đánh một quyền về Lâm Khiếu.

Đối mặt với một kích toàn lực của Lâm Động, Lâm Khiếu lại tùy tay vung lên, bàn tay nhanh như chớp lướt đến Lâm Động, ống tay áo vung lên, một tiếng “ba” vang lên, sau đó Lâm Động nhe răng trợn mắt nhảy dựng lên, vội vàng vén tay áo lên, chỉ thấy cả cánh tay đều đỏ lên.

“Thông Bối Quyền, nương y phát kình, nếu ta thoáng tăng lên hoặc vận dụng một chút nguyên lực thì xương cốt cánh tay này của ngươi đã bị đánh vỡ” Lâm Khiếu từ từ nói: “Tu luyện Thông Bối Quyền cần lấy y phục luyện công, quyền pháp này chú trọng khi nương y phục phát kình, khi tu luyện nhờ vào y phục của mình phát ra tiếng vang là được. Thông Bối Quyền có cửu thức, cũng gọi là Cửu Âm Kình bởi mỗi một thức đều có tiếng vang, thức nối thức, cửu âm vang lên thì uy lực có thể so với nhị phẩm vũ kỹ”

“Ngươi chú ý nhìn, cố gắng nhớ kỹ cửu thức này!”

Lâm Khiếu quát khẽ một tiếng, đột nhiên triển khai tay chân, chân vừa động, chỉ thấy thân hình như hổ, song chưởng múa may như một đầu Thông Bối Viên Hầu đang mở ra thân mình, từng đạo âm thanh thanh thúy ba ba không ngừng vang lên.

Lâm Động không chớp mắt nhìn nhìn Lâm Khiếu múa quyền, bất tri bất giác tâm thần ngưng tụ lại, tất cả những gì chung quanh đều bị hắn tự động bỏ qua, trong mắt chỉ còn một bộ quyền pháp kia mà thôi!

Bởi vì dạy võ nên Lâm Khiếu cũng cố ý giảm tốc độ lại, diễn luyện vài lần mới từ từ thu công, nhìn về phía Lâm Động hỏi: “Nhớ chưa?”

Lâm Động trầm ngâm một chút, có điểm không quá xác định gật gật đầu.

“Hả? Đánh thử xem?”

Thấy thế khuôn mặt Lâm Khiếu cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, tuy hắn giảm tốc độ rất nhiều nhưng cửu thức Thông Bối Quyền cũng không phải đơn giản, lần đầu tiên Lâm Động tiếp xúc vũ kỹ nhưng lại có thể nhớ kỹ nhanh như vậy sao?

Dường như cũng biết Lâm Khiếu kinh ngạc, Lâm Động đi ra hai bước, hai nắm tay đưa ra, một bộ quyền pháp mang theo vài phần trúc trắc thong thả đánh ra.

Lâm Khiếu ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lâm Động, khi thấy quả thật hắn đánh đầy đủ cửu thức Thông Bối Quyền ra, trên khuôn mặt Lâm khiếu lại lần nữa xuất hiện một chút ý mừng, tuy Thông Bối Quyền của Lâm Động có chút cứng ngắc, thậm chí có thể nói là tốt mã dẻ cùi nhưng lần đầu tiên tiếp xúc quyền pháp này lại có thể học ra hình ra dạng đã nói lên ngộ tính con hắn không tồi rồi. Phát hiện này làm cho trong lòng Lâm Khiếu có chút vui sướng, xem ra đứa con này quả thật kế thừa thiên phú của hắn năm đó a.

“Cha, vì sao con thi triển Thông Bối Quyền mà không có chút tiếng vang nào vậy?” Một bộ quyền thong thả thi triển xong, Lâm Động có chút bất đắc dĩ nói.

“Tiểu tử nhà ngươi đúng là, nếu dễ dàng tu luyện ra tiếng vang như vậy thì Thông Bối Quyền này cũng quá mức hữu danh vô thực đi” Lâm Khiếu cười mắng một tiếng, sau đó nói: “Nhớ kỹ, khi tu luyện cẩn thận cảm ứng lực đạo, chỉ cần ngươi có thể làm cho ống tay áo ngươi đi theo lực đạo của ngươi chứ không phải ngược lại, lực đạo ngươi đi theo ống tay áo thì lúc đó xem như đã tu luyện thành công rồi, đến đây, thi triển lại vài lần đi”

Lâm Động lẩm nhẩm lại vài lần trong miệng, sau đó thi triển lại, mà Lâm Khiếu thì đứng bên cạnh, thường thường ra tiếng chỉ điểm hắn vài chỗ.

Trên khu đất trống trong rừng, từng đạo quyền ảnh không ngừng vũ động, nam hài mồ hôi như suốt nhưng vẫn không thể làm hắn có chút phân tâm nào, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất nghiêm túc.

Thời gian dần đến giữa trưa, Lâm Động không ngừng tu luyện, mà cố gắng như vậy cũng không phải không có thành quả gì, đối với Thông Bối Quyền cửu thức cũng ngày càng thuần thục, tuy rằng vẫn không phát ra tiếng vang, nhưng tư thế cũng đã không kém rồi.

“Hôm nay tu luyện đến đây thôi, mai rồi luyện tiếp” Nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhìn thoáng qua Lâm Động đầu đầy mồ hôi, Lâm Khiếu đột nhiên nói, Lâm Động quả thật rất chăm chỉ và chấp nhất trong tu luyện, ngay cả hắn cũng thoáng có chút động dung, chợt lại âm thầm thở dài, xem ra mấy năm nay hắn suy sút làm đứa bé này cũng trở nên sớm trưởng thành hơn nhiều.

“Ừ, cha về nghỉ ngơi trước đi, con sẽ về ngay” Lâm Động lên tiếng nhưng hai nắm tay vẫn chưa đình chỉ lại, hết sức chăm chú làm theo lời Lâm Khiếu, gắng sức cảm ứng biến hóa trong cơ thể.

Thấy thế Lâm Khiếu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tiến bộ của Lâm Động rất nhanh, bất quá muốn làm cho Thông Bối Quyền phát ra tiếng cũng không dễ dàng, năm đó hắn tu luyện ước chừng một tuần mới thành công.

Dặn thêm một tiếng, Lâm Khiếu xoay người bước đi, khi xoay người khuôn mặt hắn cũng hiện lên một chút ý cười, ngộ tính hôm nay mà Lâm Động bày ra làm hắn rất vừa lòng.

“Ngộ tính đứa nhỏ này quả thật không sai, hơn nữa nghị lực rất cao, đạt đến siêu việt như thời kì cường thịnh nhất của ta hẳn sẽ không khó…”

“Ba!”

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Lâm Khiếu, sau lưng hắn lại truyền đến một đạo âm thanh vang dội và thanh thúy làm khuôn mặt hắn cứng đờ lại, cước bộ lảo đảo một chút nhưng trong mắt lại sáng ngời.

“Xem ra không phải không khó mà là rất đơn giản…”

Chương 3: Thạch trì cổ quái

“Ba…”

Trên khoảng đất trống, Lâm Động kinh ngạc nhìn nắm đấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mừng rỡ khó có thể che dấu, bất quá khi ngẩng đầu nhìn lên, cũng đã thấy thân ảnh chậm chạp của Lâm Khiếu đã ra khỏi rừng cây.

“Hắc hắc, ngày mai cho cha xem lại, để cho hắn vui mừng. “Thấy thế, Lâm Động nhếch miệng một phát, đột nhiên thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn. Hắn vội vàng kéo ống tay áo lên, liền phát hiện trên cánh tay hiện đầy từng đạo đấu máu đỏ, thậm chí còn có vài chỗ trên lớp da bị giãn ra, máu tươi không ngừng thẩm thấu ra.

“Tê..~~.”

Lúc trước chuyên chú luyện công còn không cảm thấy, lúc này vừa nghỉ một chút, cảm giác đau đớn nhất thời vọt tới làm cho Lâm Động nhe răng trợn mắt một phen. Hắn biết đây là do tu luyện Thông Bối Quyền tạo thành, da cùng y phục ma sát kịch liệt vào nhau, lâu dài tạo ra một chút thương thế.

“Còn có thời gian, trước hết đi đến nơi đó một chút.”

Lâm Động ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đột nhiên quay đầu chạy sâu vào phía sau núi. Ước chừng mười mấy phút đồng hồ, một vách đá cao chót vót xuất hiện trước mặt, ánh mắt của hắn lướt qua chung quanh, sau đó cẩn thẩn nhảy xuống hòn đá lồi ra dọc theo vách núi, những hòn đá này cũng không thấy được rõ ràng, nhưng lại vừa lúc tạo thành một cái ám lộ.

Đối với con đường này, Lâm Động coi như là quen thuộc, vì vậy dưới tình huống bảo trì cẩn thẩn, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rồi sau đó một sơn động núp dưới mấy khối đá lớn xuất hiện trước mắt.

Sơn động cực kỳ bí mật, hơn nữa xung quanh còn có mấy khối đá lớn lồi ra che dấu, nếu không phải cố ý tìm kiếm, căn bản là không thể nào phát hiện được. Dĩ nhiên, bình thường thì sẽ không có người nào đến làm chuyện như vậy.

Nhảy vào sơn động, Cảm giác mát mẻ nhất thời cuốn trôi một thân mồ hôi của Lâm Động. Nơi này cùng phía ngoài nóng bức giống như hai khối thiên đia khác nhau, cũng là một nơi tránh nóng tốt.

Trong sơn động cũng không có gì rộng rãi, hơn nữa trong sơn động trừ một cái thạch trì chừng hai, ba thước cùng không có cái gì đặc biệt.

Đến gần thạch trì, chỉ thấy tràn ngập nước trong suốt nhìn thấy cả đáy, trên mặt thạch trì, hơi có một chút hàn khí phiêu lãng.

“Phù Phù!!…”

Đi tới bên cạnh thạch trì, Lâm Động nhanh chóng cởi áo, trực tiếp nhảy vào, thứ hàn khí phiêu lãng kia làm cho thân thể của hắn run rẩy một chút, rồi cũng nhanh chóng thích ứng.

Cái sơn động này là khi Lâm Động còn bé tình cờ tìm thấy, biết nơi này, cũng chỉ có hắn và Thanh Đàn mà thôi. Nước trong nơi này lạnh hơn rất nhiều so với những nơi khác. Giữa hè, Lâm Động thích nhất chính là đến nơi này tắm rửa, bất quá, nước nơi này ngoài trừ mát mẻ ra thì cũng không có hiệu quả kì dị gì khác.

Dĩ nhiên mà nói như thế cũng là có điểm không đúng, ít nhất mỗi một lần sau khi tắm ở chỗ này, không biết là ảo ảnh hay cái gì, Lâm Động cảm giác được tinh thần của mình trở nên vô cùng ngưng tụ, bất kể làm cái gì, cũng có thể nhanh chóng đi vào trạng thái chuyên chú.

Cảm giác như vậy, trước kia Lâm Động còn không cảm thấy có ích lợi gì, nhưng lúc vừa mới tu luyện Thông Bối Quyền, hắn mới phát hiện, ở dưới tình huống tu luyện tựa hồ có hiệu quả rất tốt. Nếu không, hắn cũng rất khó có thể tu luyện Thông Bối Quyền như thế mà đã tạo được tiếng vang.

“Hẳn là ảo giác?”

Nằm ở trong thạch trì, Lâm Động đang cầm nước trong tay nhìn nó chậm rãi chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thứ này thực sự thần kỳ như vậy, đây cũng là cần để cho hắn sớm tu luyện ra nguyên lực, nó còn có thể chảy chậm như vậy.

“Tu luyện đến Thối thể đệ lục trọng, chính là có thể Luyện Tủy Hóa Nguyên, có nguyên lực, mới thật sự là Tu Luyện Giả.”Lâm Động đập mạnh, khuôn mặt nghĩ ngợi, chẳng quả hiện nay trong đám tiểu bối Lâm gia, có thể đạt đến tầng thứ này, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nguyên Lực, chính là thứ trọng yếu nhất trong khi tu luyện, nghe nói những cường giả thực lực cao thâm chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã có thể khiến cho sơn băng địa liệt. Cái loại uy năng to lớn này, đối với mấy loại tiểu tử như Lâm Động đang còn ở giai đoạn ba lúc ban đầu mà nói, thật sự là quá sức tượng tưởng.

Mà cội nguồn của loại uy năng này, chính là Nguyên lực, một loại năng lượng kỳ dị phiêu đãng giữa thiên địa, bất quá muốn hấp thu Nguyên lực thiên địa, trước hết phải tự thân rèn luyện ra một tia mầm mống Nguyên lực, như thế mới có khả năng hấp dẫn càng nhiều Nguyên lực vào trong cơ thể.

Lâm Động dựa vào bên cạnh thạch trì ngửa mặt nhắm mắt, sau một hồi lâu suy nghĩ linh tinh, lại từ từ ngủ say. Trong khoảng thời gian tu luyện này, có thể nói hắn quá sức liều mạng, hôm nay thật vất vả mới có thể thư giãn một chút, nhất thời, mệt mỏi từ trong xương cốt tràn ra bên ngoài.

Trong lúc Lâm Động ngủ say, trong sơn động lần nữa trở nên u tĩnh, làn nước thạch trì nhẹ nhàng dập dờn bồng bềnh.

“Tích tích…”

Trong lúc yên tĩnh, đột nhiên nước thạch trì trong suốt chuyển động, một giọt máu đỏ theo cánh tay đầy vết tích của Lâm Động lặng lẽ chảy xuống trong thạch trì.

Theo một giọt máu tươi này chảy xuống, nước thạch trì vốn đang yên tĩnh trong giây lát liền sôi trào lên. Bọt nước mang theo huyết sắc nhàn nhạt từ trên mặt nước dâng lên, sau đó nổ ra xung quanh thân thể của Lâm Động đang ngủ say. Nhiều tia chất lỏng màu đỏ nhạt bắn ra bốn phía, cuối cùng giống như là có linh trí, quấn lên thân thể Lâm Động, sau đó nương theo lỗ chân lông nhanh chóng chui vào trong cơ thể.

Ngay lúc một chút chất lỏng màu đỏ nhạt chui vào trong cơ thể Lâm Động, da thịt cả người hắn liền phảng phất như nhận lấy áp súc mãnh liệt co rút lại, mồ hôi giống như thủy triều chi chít tuôn ra, hội tụ chung một chỗ, toàn bộ rơi tí tách vào trong nước thạch trì.

Mà mồ hôi xuất ra khỏi cơ thể mang theo một chút xíu tạp chất màu đen, trước đó không lâu Lâm Động bởi vì mới đột phá lên Thối Thể đệ tam trọng mà thân thể dài ra quá một phân, thế nhưng lại bị thay đổi trở về, cái loại cảm giác này giống như là bong bóng đang bành trướng lại bị chặn lại, đem toàn bộ dưỡng khí bên trong đẩy ra ngoài.

Nước thạch trì sôi trào cũng không kéo dài quá lâu, ước chừng sau mười mấy phút đồng hồ, liền từ từ giảm đi. Đúng lúc nước thạch trì an tĩnh trở lại, Lâm Động đang ngủ say mạnh mẽ mở hai mắt ra, trong miệng hô to: “Nóng quá!”

“Phù phù!”

Trong miệng hô to một tiếng, Lâm Động liền đem đầu lặn xuống nước, ở trong đó ngây ngốc một hồi lâu, rồi mới đem đầu lộ ra khỏi mặt nước. Thở hổn hển dồn dập mấy hơi, vẻ mặt hắn mờ mịt, trước lúc tỉnh, hắn giống như thân ở trong hỏa lò, cảm giác nóng hổi khiến cho hắn không nhịn được mà phải la lên thất thanh.

“Làm sao ở chỗ này lại nóng như vậy?”Ở trong thạch trì một hồi, lần nữa cảm giác được mát mẻ, Lâm Động mới vội vàng leo lên, nhìn thạch trì, đầu đầy mê hoặc.

Đứng ở bên cạnh thạch trì suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Động mới im lặng lắc đầu, nhặt y phục lên muốn mặc vào, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tại trên cánh tay mình.

“Di?”

Lâm Động kinh ngạc ngó chừng cánh tay mình, hắn nhớ rõ ràng, lúc này trên tay đầy vết máu do tu luyện Thông Bối Quyền gây ra, làm sao bây giờ lại không có?

Lâm Động nghi ngờ vuốt ve cánh tay, đột nhiên thân thể cứng đờ. Khuôn mặt hắn nhanh chóng hiện lên thần sắc không thể tin nổi, bởi vì hắn phát hiện, làn da cánh tay mình đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều!

Tình huống như thế này là dấu hiện sắp đột phá lên Thối Thể đệ tứ trọng.

“Này… Làm sao có thể?!?”

Phát hiện ra chuyện này, cho dù Lâm Động là người trong cuộc cũng phải trợn mắt há mồm nhìn.

Chương 4: Thạch Trì bí mật

“Ảo giác, ảo… ảo giác, nhất định là ảo giác!”

Ngu ngơ nhìn cánh tay trong một lát, Lâm Động đột nhiên nhắm mắt lại hung hăng hít vào mấy hơi, đợi cho đến khi tâm tình dần dần bình ổn trở lại giống như bình thường, bàn tay của hắn mới vừa rồi còn run run lại lần nữa vuốt ve cánh tay của mình.

Bàn tay lướt qua, cảm giác được có một lớp cương cứng như sừng được truyền tới, mặc dù loại cứng rắn này còn chưa đạt tới trình độ chân chính gỗ đá, nhưng so với làn da mới vừa rồi của Lâm Động rõ ràng cho thấy cứng rắn hơn mấy lần!

Dấu hiệu này chứng tỏ đã tiến nhập đến Thối Thể đệ tứ trọng, chỉ cần đợi làn da này cứng rắn hơn một chút nữa, đó cũng chính là Thối Thể đệ tứ trọng hàng thật giá thật!

Bất quá … Lâm Động há hốc miệng, khuôn mặt thì hiện lên vẻ bất khả tư nghị, như là gặp được quỷ vậy, hắn nhưng thật ra ngày hôm nay mới vừa tiến vào Thối Thể đệ tam trọng mà, sao hiện tại với thời gian trải qua không có bao nhiêu, làm thế nào trực tiếp đạp nhập đến đệ tứ trọng được cơ chứ?

Sự tình xảy ra một cách đột ngột, trực tiếp đem đầu óc Lâm Động nện cho choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không ngừng đi lui đi tới bên cạnh Thạch Trì, nếu như hắn có thể có được cái loại tốc độ này mà nói … Tộc bỉ tiền tam tính là cái gì chứ? Coi như cái Tộc hội mười năm một lần của Lâm Thị gia tộc, hắn cũng sẽ không có chút sợ hãi nào.

“Nhưng … làm sao có thể chứ?”

Mặc dù chuyện mừng như điên xông lên khiến mặt có chút choáng, nhưng dù sao Lâm Động cũng muốn trưởng thành sớm hơn một chút, vì vậy một hồi sau cũng đã khôi phục lại tỉnh táo, khuôn mặt nhíu chặt lại, bắt đầu nhớ lại chuyện từ đầu đến cuối. Bất quá bên trong sơn động cũng không có kỳ quái gì, cho nên ánh mắt của hắn sau khi quay một vòng, liền dừng lại trên Thạch Trì.

“Chẳng lẽ nói cái Thạch Trì này thật sự có điểm cổ quái?”

Lâm Động với vẻ mặc ngạc nhiên, chợt lại lắc lắc đầu, cái Thạch Trì này, hắn từ nhỏ đến lớn đã ngâm mình không biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện tình huống như ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên phát sinh a!

Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Nói chung, đây không phải là tác dụng của Xích Tham rồi, nó chỉ là một viên linh dược Nhất phẩm mà thôi, nếu để cho hắn tại trong mười ngày đạt tới Thối Thể đệ tam trọng thì hiệu quả đã là kỳ tích rồi.

“Nơi đây luôn có vài chỗ không bình thường chút nào”

Lâm Động mím miệng thật chặt, trên khuôn mặt cũng đã xông ra một cổ bướng bỉnh, hắn hiểu tầm quan trọng của chuyện này, nếu quả thật có thể phát hiện ra ảo diệu ở trong đó mà nói … đây đối với hắn cũng sẽ vô cùng trọng yếu.

“Hôm nay so sánh với trước kia phải là mệt mỏi hơn nhiều … nhưng đây cũng không phải duy nhất một lần … cảm giác khi ngủ ở chỗ này? So với ngủ ở chỗ khác … ”

Lâm Động đứng bên cạnh Thạch Trì, chau mày, khi đang ở trong trầm tư, bàn tay của hắn lại không tự chủ vuốt ve cánh tay, một lát sau, bàn tay đột nhiên cứng đờ, ánh mắt của hắn chuyển dần đến cánh tay của mình, nơi đó, nguyên bản là có không ít màu mà …

“Máu?”

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, đột nhiên đưa tay thò vào bên trong cái khe nham thạch bên cạnh Thạch Trì, từ trong đó móc ra một thanh chủy thủ.

Chủy thủ mang theo một chút lực đạo xẹt qua ngón tay, một giọt huyết châu đỏ sẫm nhất thời xông ra, sau đó Lâm Động chần chờ một chút, rồi thật cẩn thận đem nó nhỏ giọt vào trong Thạch Trì.

“Tích … tách!

Thanh âm huyết châu khi tiếp xúc với Thạch Trì vang lên thanh thúy quanh quẩn tại bên trong sơn động, mà ánh mắt Lâm Động lại là không chớp không nháy nhìn chằm chằm vào điểm huyết châu tiếp xúc.

Huyết châu nhỏ giọt vào Thạch Trì, tạo nên từng đợt gợn sóng vòng tròn nho nhỏ, huyết sắc chậm rãi khuếch tán mà ra, sau đó, lập tức Thạch Trì yên lắng, tại trong ánh mắt khiếp sợ của Lâm Động, nhanh chóng bốc lên đám bọt nước, trong đám bọt nước đó, ẩn ẩn hiện hiện một chất lỏng màu đỏ nhạt bắt đầu khởi động.

Cổ họng Lâm Động bỗng nhúc nhích một cái, bàn tay run rẩy nhúng vào trong hồ nước, nhất thời những bọt nước kia bạo liệt, một tia chất lỏng đỏ nhạt dính vào trên bàn tay, sau đó theo lỗ chân lông lặng lẽ chui vào.

Theo những chất lỏng màu đỏ nhạt này rót vào, từ bàn tay Lâm Động đột ngột truyền ra một loại cảm giác nóng cháy, nhận thấy loại cảm giác này giống như một loại mới vừa rồi trước lúc thanh tỉnh, hơn nữa, lần này hắn cảm giác rất rõ ràng, loại chất lỏng màu đỏ nhạt này, sau khi thấm vào trong màng da thịt da bàn tay của hắn, khiến cho da ở trên tay càng lúc càng cứng rắn hơn.

“Quả nhiên là như vậy!”

Nhận thấy bàn tay có biến hóa, khuôn mặt Lâm Động tràn ngập vẻ mừng như điên, theo hắn suy đoán không sai biệt lắm, nước ở trong Thạch Trì này cần phải có máu quán nhập vào, mới có thể trở nên đặc thù!

Lâm Động nắm chặt tay, làn da trên bàn tay so với những chỗ khác hiển nhiên đều cứng rắn hơn rất nhiều, mà, bọt nước kia chỉ mới thẫm thấu ngắn ngủi mà đã có hiệu quả đến thế, hiệu quả như vậy cũng có thể nói là thần diệu. Dựa theo Lâm Động đánh giá, loại thần hiệu này cho dù là linh dược Tam phẩm cực kỳ trân quý được bày bán ở trong Thanh Dương Trấn, sợ rằng đều không thể đạt tới!

“Bất quá, tại sao nước trong hồ này mà ngay cả hiệu quả của linh dược Tam phẩm cũng đều không thể đạt tới?”

Trong Thạch Trì, những năm qua hắn đã dò xét không biết bao lần, nước đều là do từ sâu bên trong nham thạch rỉ ra, nhưng mà nó cũng giống như những loại nước suối bình thường khác thôi mà, tuy hơi có chút mát mẻ, nhưng Lâm Động dám chắc rằng, nước trong cái hồ này cũng không có hiệu quả kỳ lạ nào khác, nhưng hôm nay lại phát sinh trên thân thể của mình như vậy, kia là giải thích thế nào đây?

Lâm Động vuốt vuốt cái trán, thở dài một hơi, bị Thạch Trì cổ quái này làm cho tâm tình hắn dao động quá mức liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh hồ, mặc dù không thể phát hiện ra được Thạch Trì này có điểm cổ quái kỳ dị gì?

Lâm Khiếu bởi vì do bị thương, nên không ngừng cần một chút linh dược nào đó để nuôi thân thể hoạt động, mà linh dược giá cả lại không rẻ tí nào, mà tính cách của hắn cực kỳ ngoan cố, cũng đã cự tuyệt bất cứ cái gì từ Lâm gia, cho nên thường ngày cũng chỉ có thể một mình một người vào núi, săn bắt một ít mãnh thú hoặc là dựa theo vận khí cũng tìm được một ít linh dược, nhưng thu hoạch của loại này hiển nhiên là không đủ cho Lâm Động dùng giống như những tiểu bối cùng thế hệ ở Lâm gia với đầy đủ điều kiện tu luyện được.

Mà một khi, tác dụng của Thạch Trì này đối với Lâm Động mà nói, chính là những điều trọng yếu nhất.

“Tác dụng của Thạch Trì này nhất định phải giữ bí mật”

Lâm Động nắm thật chặt quả đấm, bởi vì điều này không chỉ là hắn mượn dùng Thạch Trì làm nơi tu luyện, hơn nữa hắn cũng vô cùng hiểu rõ, nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, sẽ đưa tới bao nhiêu hỗn loạn, thậm chí những thế lực cường đại tại Thanh Dương Trấn cũng đều muốn ngắm nghía đến nó, đến lúc đó, Lâm gia sẽ gặp phải một tai nạn không nhỏ chút nào.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Đạo lý này, Lâm Động mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được.

Lâm Động miệng ngậm chặt, trong lòng cũng đã có chủ ý, mà tại lúc hắn đứng dậy, đột nhiên ánh mắt nhoáng lên, nhè nhẹ ồ lên một tiếng, tầm mắt ngoắc ngoắc ngó thẳng tắp lên phía trên đỉnh chóp sơn động, nơi đó tựa hồ có điểm ánh sáng như thiểm điện lướt qua.

Tình huống như thế, nếu như ở lúc bình thường, Lâm Động cho dù có thấy đi nữa cũng không chút để ý, nhưng mà hắn bây giờ đối với cái Thạch Trì đã để tâm, vì vậy bất cứ một vật gì trong sơn động này, hắn cũng muốn biết sự thật.

Tầm mắt Lâm Động tập trung vào chỗ có ánh sáng chớp động, ánh mắt không một chút nhấp nháy, mà dưới ánh mắt nhìn soi mói này của hắn, cái ánh sáng chớp động lúc trước lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa lần này có vẻ hơi dồn dập hơn, sau đó, một tia ánh sáng rất nhỏ chiếu xuống, ở Lâm Động nhìn chăm chú, trực tiếp chiếu thẳng xuống trung tâm Thạch Trì.

Trên bề mặt nước, bởi vì điểm sáng kia chiếu vào, tạo nên một vòng gợn sóng rất nhỏ.

Lâm Động kinh ngạc nhìn tia sáng rất nhỏ kia chiếu rọi xuống Thạch Trì, chợt nuốt từng ngụm nước miếng, trước đây lúc tia sáng chiếu xuống nước, hắn mơ hồ cảm thấy, bên trong đó tựa hồ có một giọt chất lỏng màu đỏ thẩm, mà loại chất lỏng này … cùng huyết châu mà lúc trước Lâm Động nhỏ giọt vào sau biến thành chất lỏng đỏ nhạt thì lại rất giống nhau!

“Xem ra, bí mật chính là ở phía trên kia …”truyện Linh Dị

Quang mang trong ánh mắt Lâm Động trở nên sáng ngời hơn nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh chóp trên sơn động, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Chương 5: Đây là vật gì?

“Đây là vật gì?”

Lâm Động vẻ mặt mờ mịt nhìn vật trong tay, thứ đó thoạt nhìn trông giống một khối đá hình thù hai ngón tay lớn nhỏ, màu trắng xám. Chỉ có điều khi cầm trong tay lại có cảm giác mềm mại kì dị. Thứ này không hẳn là bằng đá, cũng không giống ngọc, lại càng khác xa gỗ.

Không phải đá, không phải ngọc, càng không phải gỗ!

Vật này là do Lâm Động hao tổn hết tâm cơ mới leo lên được đỉnh chóp sơn động, tìm được trong một cái khe nhỏ. Rõ ràng giọt chất lỏng ở bên dưới Thạch Trì được bắt nguồn từ vật này.

Vật này được khảm vào một nơi tối tăm trên nóc sơn động, nơi đó còn lưu lại một chưởng ấn cực kỳ rõ ràng, rõ đến mức có thể nhìn thấy dấu vân tay. Nhìn chưởng ấn thần bí đó, Lâm Động đoán rằng thật lâu về trước đã có người trú ngụ trong cái sơn động này.

“Thật là vật kỳ quái!”

Lâm Động thì thầm, nhìn khối đá hình thù như hai ngón tay lớn nhỏ, trong mơ hồ có thể thấy được một vài phù văn tối nghĩa. Phảng phất như là một ký hiệu thần kỳ nào đó.

Phù văn bao phủ gần trọn khối đá, thoạt nhìn rất giống với một khối Thạch Phù thần bí.

Khối Thạch Phù này ngoại trừ những ký hiệu thâm ảo ra dễ làm cho người ta tối tăm, còn lại đều không có chỗ nào đặc biệt. Bất quá Lâm Động cũng hiểu, giọt chất lỏng màu đỏ nhạt lúc nãy chắc chắn không phải là ảo giác.

Thạch Trì sở dĩ có công năng như vậy, nguyên nhân hẳn là do Thạch Phù này.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Động hiện lên vẻ do dự, lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy tia sáng chiếu xuống Thạch Trì. Cũng chỉ có như thế mới giải thích được vì sao Thạch Trì lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.

“Đát!”

Trong lúc Lâm Động còn đang trầm tư, ở bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến tiếng đá lăn, hắn lập tức đem Thạch Phù nhét vào trong lớp áo lót, ép chặt vào ngực.

“Lâm Động ca, hì hì, ta biết ngay huynh ở nơi này mà”

Lâm Động vừa cất xong Thạch Phù, một thân ảnh như hồ điệp đã hiện ra trước cửa động. Đó là một cô bé ước chường mười ba mười bốn tuổi, nàng mặc một bộ y phục đơn giản màu sáng, bất quá bộ y phục đơn giản ấy cũng không thể che giấu được vẻ lanh lợi trên gương mặt nhỏ nhắn. Cô bé mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng gương mặt đã hiện rõ vẻ tinh xảo, đôi mắt to sáng ngời, vô cùng khả ái.

Nhìn cô bé, Lâm Động âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô bé đó không phải là người của Lâm gia, mà là do Liễu Nghiên cứu sống từ trong đống tuyết đem về nuôi dưỡng. Lúc đó Lâm Động vừa mới ra đời không lâu, so với nàng, Lâm Động lớn tuổi hơn một chút. Hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ tựa như huynh muội, cực kỳ thân mật. Bởi là cô nhi nên nàng không mang họ Lâm, được Liễu Nghiên đặt cho một cái tên dễ nghe, Thanh Đàn, với mong ước người cũng như tên, thanh nhã như tiếng đàn.

“Lâm Động ca, trời đang dần chuyển tối, mẹ kêu huynh về đấy”

Thanh Đàn cười hì hì tiến tới, đôi tay nhỏ bé tự nhiên cầm tay Lâm Động, sau đó kéo hắn ra phía ngoài cửa động, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tối rồi, nơi này đường sá cũng không còn nhìn thấy, ca chẳng lẽ còn muốn giống như lúc trước ngủ lại sơn động sao?”

Nhìn Thanh Đàn không ngừng nói liến thoắng như một chú sơn ca nhỏ, Lâm Động không nhịn được mà nở nụ cười, hắn len lén đưa tay sờ lên ngực, nơi giấu Thạch Phù. Một tia cảm giác lạnh như băng nhè nhẹ truyền ra.

Mặc dù không rõ lai lịch Thạch Phù này như thế nào, nhưng trực giác cho Lâm Động biết nó chính là một vật bất phàm.

———————-Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, ánh trăng mát mẻ chiếu chênh chếch, quét sạch cái nóng còn vương vất trên mặt đất.

Trong phòng, Lâm Động đang nhắm mắt ngủ say. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, nhu hòa phủ lên thân mình hắn. Bất chợt, ánh trăng dường như biến đổi thành gợn sóng, một màn kì dị hiện ra, chỉ thấy ánh trăng mát mẻ ngưng tụ lại nơi lồng ngực Lâm Động. Từ nơi lồng ngực hắn bỗng phát ra ánh sáng, mơ hồ có thể thấy trong trung tâm luồng sáng là một Thạch Phù phong cách cổ xưa.

Lúc Thạch Phù phát sáng, Lâm Động vốn đang ngủ say bỗng mở he hé hai mắt, song đôi mắt hắn còn chưa mở ra hoàn toàn thì một cảm giác mê muội đã xâm chiếm đầu óc hắn, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện một điều, lúc này hắn đang ở trong một không gian tối đen như mực.

Nơi này không có bất kỳ một tia sáng nào, hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa còn lạnh như băng.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm Lâm Động sợ hãi trong lòng, bất kể như thế nào, hắn hiện tại chẳng qua là một hài tử mới mười bốn tuổi mà thôi.

“Xoẹt!”

Trong lúc Lâm Động còn đang hoảng sợ, một thanh âm rất nhỏ vang lên trong không gian u tối, một quang ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, nhìn kỹ, quang ảnh đó giống hệt như Lâm Động, chỉ có điều khuôn mặt của người đó không có nửa điểm sinh khí, mà đầy rẫy vẻ chết chóc.

“Chuyện gì xảy ra thế này…?”

Lâm Động ngơ ngác ngắm nhìn quang ảnh giống hệt hắn trước mắt, đầu óc bị cảnh tượng kì dị đó làm cho sợ hãi.

“Ba!”

Lúc Lâm Động còn đang ngẩn người, quang ảnh “Lâm Động” kia đột nhiên cử động. Chỉ thấy thân ảnh nó chớp động, song quyền vung ra, thi triển một bộ quyền pháp mà Lâm Động vô cùng quen thuộc.

“Đây là… Thông Bối Quyền mà?”

Nhìn quang ảnh thi triển quyền pháp, ánh mắt Lâm Động nhất thời trợn trừng lớn hơn, ngay sau đó, một nỗi khiếp sợ cùng cực hiện ra trong mắt hắn. Hắn phát hiện Thông Bối Quyền mà quang ảnh thi triển tựa hồ so sánh với Lâm Khiếu còn muốn thuần thục hơn nhiều, như hành vân lưu thủy… Hoàn mỹ…!

“Ba ba ba ba ba ba ba ba ba!”

Trong không gian u tối, quang ảnh di chuyển như bay, song quyền huy động nhanh nhẹn, thân thủ linh động như một Viên Hầu. So với Lâm Khiếu, lại càng sung mãn linh khí hơn.

“Ba…ba…” Âm thanh của chín tiếng vang liên tiếp phát ra.

Ánh mắt Lâm Động mang theo một tia rung động quan sát quang ảnh “Lâm Động” đang thi triển Thông Bối Quyền, hắn có thể nhất thanh nhị sở nghe thấy chín đạo âm thanh thanh thúy!

“Chín tiếng vang sao …”

Lâm Động lẩm bẩm tự nói, song trong lúc hắn còn đang rung động, quanh ảnh kia sau thi triển xong bộ quyền pháp, thân thể đột nhiên run lên một cách kì dị, sau lần run người đó, lại thêm một tiếng vang rất nhỏ từ trên cánh tay quang ảnh truyền ra!

“Điều này…”

Một tiếng vang rất nhỏ vọng tới, nếu không phải nơi đây là vùng không gian yên tĩnh không một tiếng động, lại thêm lúc này tinh thần Lâm Động đang ngưng tụ đến cực hạn, e rằng hắn căn bản không cách nào nghe thấy tiếng vang đó.

“Mười … mười tiếng vang…”

Lâm Động ngốc trệ nhìn quang ảnh, Thông Bối Quyền rõ ràng chỉ có chín tiếng vang, tại sao ở trong tay quang ảnh lại phát ra tiếng vang thứ mười?

Lâm Động dám phi thường khẳng định, tiếng vang thứ mười này cho dù là Lâm Khiếu phụ thân hắn tự mình thi triển, cũng không cách nào tạo ra được.

“Đây là chuyện gì xảy ra?”

Lâm Động lâm vào trạng thái ngẩn ngơ, sau một hồi mới từ từ hoàn hồn, cau mày trầm tư. Tuy rằng hắn chỉ quan sát một lần nhưng Lâm Động lại có một cảm giác rất kì dị, Thông Bối Quyền do quang ảnh thi triển so với Lâm Khiếu thi triển lúc ban ngày rõ ràng là tự nhiên và linh động hơn, nói cách khác là hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Về phần vì sao quang ảnh đó lại có năng lực kì lạ như vậy, Lâm Động không có khả năng thấu hiểu, bất quá trong lúc mơ hồ, hắn hiểu được có lẽ lần này hắn đã gặp được bảo bối…

Trong lúc Lâm Động còn đang quay cuồng với các ý niệm trong đầu, quang ảnh thi triển xong quyền pháp cũng không tiêu tán đi mà thân ảnh lại chớp động lần nữa, ngay sau đó lại là một bộ Thông Bối Quyền được thi triển lại từ đầu.

Nhìn quang ảnh linh động như một Viên Hầu, Lâm Động có chút thất thần, cảm giác hoảng sợ lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Hắn tập trung tinh thần, hết sức chăm chú nhìn quang ảnh linh động kia. Vẻ trầm tư trên gương mặt càng thêm nồng đậm, hắn một lần nữa quan sát ghi nhớ quyền thức của quang ảnh, thậm chí từng độ cong thân thể cũng tỉ mỉ ghi nhớ trong đầu.

Quan sát học hỏi một hồi lâu, Lâm Động bất tri bất giác triển khai đôi chân, tạo thành thủ thế, bắt đầu bắt chước quang ảnh, chậm rãi thi triển Thông Bối Quyền.

“Ba!”

Trong không gian tối đen, hai thân ảnh giống nhau liên tục thi triển quyền pháp, một lần lại một lần, không hề biết mệt mỏi. Từng đạo âm thanh “ba ba” không ngừng vang lên, bất quá phần lớn tiếng vang là thuộc về quang ảnh “Lâm Động”

Đối với tình huống như thế, Lâm Động cũng không có ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là vẻ trầm tĩnh. Đồng thời thi triển quyền pháp, hắn đã không tự chủ chiếu theo quyền thức của quang ảnh mà cải biến từng tiểu tiết nhỏ nhất trong chiêu thức của mình.

Sự thay đổi này mặc dù rất nhỏ bé nhưng phảng phất như vẽ mắt cho rồng. Cải biến nho nhỏ nhưng lại đem đến hiệu quả ngoài dự đoán.

“Ba! Ba! Ba! Ba!”

Quyền chưởng phóng ra, cánh tay linh hoạt như Viên Hầu, bốn đạo âm thành giòn tan liên tiếp vang lên, mà quyền phong của của Lâm Động lúc này đã mang theo tiếng gió rít!

Bốn tiếng vang!

Hai mắt Lâm Động lúc này đã trở nên sáng rực, hắn không ngờ chỉ có một chút xíu thay đổi như vậy mà việc tu luyện Thông Bối Quyền lại trở nên thuận buồm xuôi gió.

Cảm giác này giống như một người tìm được một danh sư siêu việt, hơn nữa trình độ của vị danh sư này lại đạt đến cấp bậc khủng bố.

Thu hoạch to lớn khiến nội tâm Lâm Động mừng như điên. Nếu Lâm Khiếu biết hắn trong vòng một ngày có thể đem Thông Bối Quyền tu luyện tới mức tạo thành bốn tiếng vang, sợ rằng cũng bị ngất xỉu vì chấn kinh. Lúc hắn tu luyện, phải mất gần một tháng mới miễn cưỡng đạt tới trình độ này, trong khi tốc độ tu luyện của Lâm Động lại vượt qua hắn đến vài chục lần!

Thu hoạch như vậy cũng khiến tinh thần Lâm Động trở nên tràn đầy hơn rất nhiều, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục triển khai quyền thức một lần nữa. Cứ một lần nối tiếp một lần thi triển Thông Bối Quyền, cố gắng làm cho quyền pháp của mình giống hệt như của quang ảnh.

Trong không gian đen nhánh kia dường như thời gian không trôi đi, Lâm Động cứ như vậy không ngừng bắt chước quang ảnh, mồ hôi không ngừng tuôn rơi, càng lúc quyền pháp của hắn càng giống quyền pháp của quang ảnh.

Không gian đen nhánh, hai bóng người chớp động tựa như hai Viên Hầu thập phần linh tính, quyền chưởng phóng ra, xé gió từng trận.truyện đao tu audio

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !