1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Vạn Cổ Ma Tôn
  4. Tập 7: Lĩnh ngộ kiếm ý nguyên sơ (c61-c70)

Vạn Cổ Ma Tôn

Tập 7: Lĩnh ngộ kiếm ý nguyên sơ (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Lĩnh ngộ kiếm ý nguyên sơ

Cảnh lão lòng vô cùng phức tạp, nói một lèo. Mục lão không xen vào, hơn nữa tâm tình cũng phức tạp không kém. Hai người nhìn về phía Lâm Tiêu, muốn biết Lâm Tiêu sẽ chọn cái nào. Điều này đối với họ vô cùng quan trọng.

Lâm Tiêu nghe lời Cảnh lão nói cũng bắt đầu suy tư. Hắn hình như đoán được một số thứ, dùng kiếm tốt nhất có lẽ là chỉ Cảnh lão, còn dùng thương tốt nhất lại là Mục lão. Bọn họ đang muốn trao quyền lựa chọn cho hắn.

Để bản thân lựa chọn.

Kiếm và thương mạnh nhất……

“Nếu là ta…..” Lâm Tiêu nói.

Hai lão giả sốc lại tinh thần, bước lại gần .

“Nếu là ta, khẳng định chọn cả kiếm và thương, một người dùng kiếm tốt nhất, một người dùng thương tốt nhất, hình như đâu có gì mâu thuẫn.”

Hai lão giả nghe Lâm Tiêu nói vậy thì đầu tiên là sững sờ. Cảnh lão không nhịn được lắc đầu. Mục lão lại bật cười rồi mắng một câu.

“Ngươi cái thằng nhãi này sớm đã có lòng tham rồi, sức người có hạn, căn bản không thế quá cố, lòng tham xuất hiện thì chính là thứ tầm thường.”

“Ta nói thẳng, tổ tiên Kiếm Ma tông từng ở một phế tích nào đó phát hiện hai bộ công pháp, hai bộ này không rõ phẩm cấp, nhưng nhất định phải trên Thiên cấp.”

“Hai bộ công pháp này rất khó tu luyện, người bình thường đừng có nói chuyện nhập môn, đến cả thử cũng không được.”

“Ta may mắn được luyện một trong hai bộ đó.”

“Sau khi luyện bộ công pháp này, kể cả khi gặp địch ở cùng cấp thì bản thân vẫn có lực phòng ngự lớn hơn. Ngay cả vượt cấp mà muốn làm hại ta cũng không dễ dàng gì. Nhưng nó có một khuyết điểm, mỗi một cảnh giới cao, mức độ tu luyện sẽ khó lên mấy lần, mỗi lần đột phá cấp sau phải tiêu hao linh khí gấp mười lần cấp trước. Thậm chí là nghìn lần.”

Mục lão nói thật lòng, lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Lâm Tiêu sửng sốt, chả trách lúc hắn luyện Bảo Sơn Ẩn, luôn cảm thấy công pháp này có chút không đúng. Rõ ràng chỉ là đỉnh Nhân cấp, lại làm cho hắn cảm thấy sâu không lường.

“Vậy, vậy kiếm mạnh nhất là gì?” Lâm Tiêu lại hỏi tiếp.

“Kiếm mạnh nhất à.”

Mục lão nhìn Cảnh lão một cái, nhìn thấy đối phương hình như không định tự mình giải thích, ông ấy đành tiếp tục nói.

“Cái này ta……lão Cảnh luyện chính là bộ còn lại kia, đó là một bộ kiếm tu công pháp.”

“Công pháp bình thường là hấp thụ linh khí để tu luyện, nhưng bộ công pháp này là cần nuốt kiếm khí vào cơ thể, phối hợp với linh khí và pháp quyết để tu luyện. Cảnh giới càng cao, số lượng kiếm khí và chất lượng lại cần cao hơn.”

“Địch chết một nghìn, ta thương tám trăm. Đúng là so với cùng cấp thì thực lực vượt xa, nhưng lại hao tổn thân thể và tuổi thọ vô cùng.”

“Nói như vậy, lúc lão Cảnh đột phá Luân Hải cảnh tầng một, là đã có thể giết chết một tu sĩ Toàn Đan.”

“Nhưng ngươi bảo ông ta đi đại sát tứ phương, ông ta dám không? Ông ta không dám, sợ là chưa giết nổi vài người, bản thân đã bị chính công pháp giết chết.”

“Nhưng không nhắc tới cái khác, bởi vì cái lão này, sau khi bước vào Toàn Đan cảnh, làm gì có ai dám tới Kiếm Ma Tông gây sự.”

Chương 62

“Đây chính là uy, còn làm cho người ta ngưỡng mộ.”

“Nói tới đây ngươi đã hiểu chưa, tu luyện một bộ công pháp đã khó, đừng nói là hai bộ.”

Lâm Tiêu nghe xong lời Mục lão, cúi đầu xuống bộ dạng suy tư. Nhưng không ai nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt hắn.

Công pháp hấp thụ kiếm khí để tu luyện. Đây, nói trắng ra là vì hắn mà tạo ra, lại thêm ngộ tính mãn cấp của hắn. Vậy nếu hai công pháp cùng nhau tu luyện, thì sẽ thế nào.

“Cảnh lão, Mục lão, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta muốn thử tu luyện hai bộ công pháp này cùng nhau, xin hãy thành toàn!”

“Hơ!! Cái tên tiểu tử này sao lại có thể như thế chứ! Ta nói với ngươi tới nửa ngày mà cuối cùng cũng chỉ là phí lời!” Mục lão bực mình.

Cảnh lão cũng không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu tử, để luyện một bộ công pháp tới đỉnh cấp đã là hơn vạn bộ công pháp khác. Ngươi nếu thật sự có kiếm pháp mạnh nhất, kể cả cây thương nào trước mặt ngươi cũng trở nên vô dụng. Cần gì phải thế!”

“Đúng đúng đúng, lão Cảnh nói không sai, chuyên tâm vào một thứ mới là đúng nhất, ngươi đừng có vọng tưởng, có kiếm mạnh nhất……ta nhổ vào!! Lão già kia ngươi đang tự dát vàng lên mặt à, ngươi thử đọ thương với ta xem!! Khoe với chả khoang!!”

Mục lão nghe được nửa câu đầu còn đang định khen ngợi, nghe thấy nửa câu sau mới bắt đầu phẫn nộ.

“Không thì thử một chút?” Cảnh lão nhìn lại ông ta, trên người lập tức tràn ra chiến khí.

“Ta sợ ngươi chắc!!” Mục lão cũng không chút nhượng bộ.

Lâm Tiêu: “……”

Hay lắm, đúng là phiên bản huyền huyễn mâu thuẫn đối chọi.

“Khụ, hai vị tiền bối, ta cảm thấy không cần vậy đâu.” Lâm Tiêu vội vàng nói.

Hai lão nhân gia bây giờ mới chịu ngừng quay qua nhìn Lâm Tiêu.

“Hai vị đều nói công pháp cho ta, ta thử một chút. Cuối cùng xem bộ nào luyện trôi chảy mà tốc độ tu luyện nhanh hơn, ta sẽ luyện bộ công pháp đó. Thế nào?” Lâm Tiêu đưa ý kiến.

Hai lão nhân gia nghe xong thì mắt sáng lên, bọn họ cũng vừa nghĩ y hệt Lâm Tiêu. Quan trọng hơn là, hai người này còn vừa cá cược xong với nhau. Bọn họ ở trong Kiếm Ma tông đã tranh đấu với nhau hơn mười mấy năm, còn chưa bao giờ phân thắng bại. Mà lần này kết quả tu luyện cuối cùng của Lâm Tiêu, chính là để phân thắng bại giữa hai người.

Hai lão nhân gia nhìn nhau mắt đều rực sáng. Hận không thể đưa hắn đi tu luyện nay tức khắc.

Sau hai nén nhang, cả hai ngươi đều đã truyền thụ xong công pháp của bản thân. Cảnh lão luyện chính là – Thiên Khôi Kiếm Điển. Còn Mục lão luyện chính là – Cửu U Trấn Ma Ấn.

Lâm Tiêu ngồi trong một gian phòng ở Kiếm Các, nhắm mắt tự cảm ngộ. Trên mặt mang vẻ lạnh lùng trấn định, nhưng trong phòng vui đến phát điên. Hai bộ công pháp này đúng là vượt cả Thiên cấp. Mặc dù không dễ tu luyện nhưng giá trị là vô hạn.

Hơn nữa cả Kiếm Ma tông chỉ có một bộ Thiên cấp công pháp, mà chỉ truyền thụ cho tông chủ và thiếu chủ. Vậy mà bây giờ hắn có tới hai bộ vượt Thiên cấp, đây đúng là một cơ duyên tốt.

Lâm Tiêu lòng vô cùng cảm kích Mục lão và Cảnh lão.

Sau khi ghi nhớ hai bộ công pháp của hai lão nhân gia, Lâm Tiêu cũng không vội vã tu luyện ngay, mà mở hai mắt ra, đứng lên hành lễ với Mục lão và Cảnh lão.

“Cảm ơn hai vị tiền bối đã truyền thụ công pháp.” Lâm Tiêu chân thành nói.

“Trong vòng một tháng, hy vọng ngươi có thể sớm ngày nhập môn.” Cảnh lão dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lâm Tiêu nói.

Chương 63

Bọn họ trước đây để tu luyện được hai bộ công pháp này, cũng đã phải dùng hơn một tháng mới có thể nhập môn. Tên tiểu tử này ngộ tính cao như vậy, nói không chừng trong vòng một tháng có thể làm được.

“Tiểu tử cố lên, ta đợi ngày ngươi tới bái ta làm sư phụ!” Mục lão cười nói.

Cảnh lão vung tay, một tấm thẻ bài có khắc hai chữ Phạm Thiên bay tới tay Lâm Tiêu.

“Có lệnh bài này, ngươi có thể tự do ra vào Phạm Thiên mộ kiếm, kể cả bên ngoài hay bên trong nơi tu luyện đều có thể tuỳ ý đi lại, lúc nào cũng có thể đến gặp ta.” Cảnh lão nói.

“Tạ ơn Cảnh lão!”

Lâm Tiêu vội vã đáp một tiếng, lòng càng vui.

Phạm Thiên mộ kiếm là nơi có vô số kiếm khí, nếu muốn luyện Thiên Khôi Kiếm Điển của Cảnh lão, thì thẻ bài này đúng là một thứ trợ giúp tốt.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn Lục lão.

Mặc dù không nói, nhưng nhìn thì cũng hiểu lệnh bài này để thể hiện cho điều gì.

-Cảnh lão đây là cho thứ tốt, còn ngài, nào còn đợi gì nữa??

Mục lão bị nhìn tới phát sầu. Đâu phải ông ấy không muốn cho, nhưng mà ông ấy nghèo lắm, làm gì có đồ gì đáng cho.

“Tiểu tử, đừng nhìn hắn, hắn luyện công pháp tiêu tốn linh thạch và các thứ khác, nói hắn nghèo nhất cái Kiếm Ma tông này cũng không quá đâu.” Cảnh lão nhân cơ hội châm biếm một câu.

“Ngươi, ngươi……Ai, ai nói ta không có đồ đáng giá. Tiểu tử, ngươi cầm cái này đi gặp Kiều lão của Đan Thanh Phong, có thể đổi được ba bình Đằng Nguyên đan.” Nói xong, Mục lão vứt qua một tờ giấy.

Lâm Tiêu nhận lấy xong nhìn một cái.

Giấy nợ?

Đây…… Mục lão này đúng là nghèo thật. Đường đường là một cường giả Toàn Đan cảnh mà chả lấy được ra thứ gì.

Vậy luyện Cửu U Trấn Ma Ấn rốt cuộc hao tốn bao nhiêu tài nguyên? Lâm Tiêu tự nhiên tò mò vô cùng.

“Ha ha, hiếm thấy ngươi hào phóng như vậy.” Cảnh lão nhìn đối phương nói.

“Dù gì một tháng nữa cũng là đồ đệ của ta, đối với đồ đệ hào phóng là chuyện bình thường mà.” Mục lão cười đáp.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là đang cám ơn ngươi cho đồ đệ của ta ba bình Đằng Nguyên đan. Đấy đúng là thứ tốt.” Cảnh lão đáp trả.

Còn chưa nói được vài câu hai người lại muốn đánh nhau.

Sau khi Lâm Tiêu chào một tiếng thì vội vã xin lui.

Nhìn tờ giấy nợ trong tay, Lâm Tiêu quyết định vẫn đến Đan Thanh Phong đổi đan. Đằng Nguyên đan là đan dược dùng cho Luân Hải cảnh và Toàn Đan cảnh, mỗi viên Đằng Nguyên đan đều chứa một lượng lớn linh lực. Một viên Đằng Nguyên đan cũng giá trị tới 500 linh thạch hạ phẩm.

Người có tu vi Tụ Linh cảnh không dám dùng, cũng dùng không nổi. Nhưng Mục lão cũng đã nói, nếu hắn luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, trước khi luyện cần dùng một viên Đằng Nguyên đan.

Hắn đi nhanh trên đường.

Chưa đi được bao lâu thì mặt Lâm Tiêu đổi sắc đến kỳ quái. Sau khi khảo nghiệm ngoại môn kết thúc, hắn được thăng lên làm thân phận đệ tử nội môn. Hoặc có thể nói, không chỉ mình hắn mà còn có Thẩm Cao và Cố Thạch cũng được thành đệ tử nội môn.

Chương 64

Bây giờ mấy đệ tử ngoại môn đang bàn luận về hắn, kể cả mấy đệ tử nội môn cũng đang nói chuyện về hắn.

“Ngươi nghe gì chưa? Khảo nghiệm ngoại môn phát hiện ra một thiên tài, mới là Tụ Linh cảnh tầng một là lĩnh ngộ được kiếm ý nguyên sơ, đánh bại mọi người dành vị trí số một.”

“Đây đúng là kinh khủng, kiếm ý nguyên sơ, trình độ đạt tới hậu kỳ Luân Hải cảnh.”

“Khẳng định là thu được cơ duyên nào đó, hình thành được kiếm ý nguyên sơ, vận may tốt thật.”

“Đây mà ngươi cũng tin, ta không tin người ở Tụ Linh cảnh có thể lĩnh ngộ kiếm ý nguyên sơ.”

“Nghe nói lúc khảo nghiệm ngoại môn, từ đầu tới cuối còn không rút kiếm ra.”

“Ta nghe nói, mấy đệ tử ưu tú nội môn còn không được như vậy, có khi chả phải đối thủ của hắn.”

“Nói vậy cũng hơi quá rồi, cứ như là giành được hạng một ngoại môn là kinh lắm vậy?”

“Thiển cận, những người ưu tú trong nội môn, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.”

Lâm Tiêu: “???”

Hắn từ lúc khảo nghiệm ngoại môn xong đã bị Mục lão đưa đi, bây giờ mới đi ra ngoài. Ba kẻ họp lại đã thành cái chợ, đúng là bất lực thật.

Một lúc sau Lâm Tiêu tới Đan Thanh Phong.

Đan Thanh Phong là một toà chủ phong đặc biệt nhất trong Kiếm Ma Tông. Trưởng lão phụ trách ở đây và các đệ tử dưới trướng đều chỉ chuyên chú vào luyện đan. Đồng thời Đan Thanh Phong cũng là chủ phong giàu có nhất, cái gì cũng có.

“Này, ngươi đợi một chút, Đan Thanh Phong không có người khác ra vào tuỳ tiện. Ngươi là đệ tử tạp vụ ở đâu, đến đây có việc gì?”

Một đệ tử Đan Thanh Phong gọi Lâm Tiêu lại.

“Ta có việc cần tìm Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu từ tốn trả lời.

Bởi vì hắn không có thời gian thay cho nên quần áo trên người vẫn còn là quần áo của đệ tử tạp vụ.

“Tìm phong chủ của chúng ta?? Ngươi ?” Đệ tử trông cửa nhìn hắn như một tên ngốc.

Một đệ tử tạp vụ mà muốn tìm phong chủ của bọn hắn, điều này thật nực cười.

Đúng lúc này một bóng người xinh đẹp vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, dùng đôi mắt cong cong nhìn hắn.

“Woa! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”

Lâm Tiêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt.

Váy áo màu lam tung bay, thân pháp nhẹ nhàng.

Một đôi mắt long lanh, hàm răng trắng sáng đặt trên khuôn mặt ấy, tỏa sáng một cách rực rỡ.

Cả người toát lên vẻ thanh tú, trang nhã, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, tuổi chỉ chừng đôi mươi.

Bản thân hắn quen người này ư?

“Cô…là ai?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Đệ tử gác núi ở bên cạnh nhìn thấy nữ tử này, vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Lục sư tỷ.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, người này là bạn của ta, sau này không được vô lễ với hắn!” Nữ tử lạnh nhạt nói với đệ tử gác núi.

“Vâng, Lục sư tỷ.” Đệ tử gác núi sau khi đáp lời thì vội vàng lui xuống.

Trong lòng hắn rất kinh ngạc. Không ngờ Lục sư tỷ lại quen biết tên đệ tử tạp dịch này, mà hình như quan hệ không bình thường à nha.

Chương 65

Đợi sau khi chỉ còn lại hai người, thái độ lạnh nhạt vừa rồi của nữ tử này đã hoàn toàn biến mất.

Nàng ta dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Lâm Tiêu, còn có chút bất mãn mơ hồ: “Sư đệ, lần trước đệ cứu ta xong liền không từ mà biệt. Ta còn chưa cảm ơn đệ đàng hoàng đấy!”

Nghe tới đây, Lâm Tiêu mới nhớ ra nữ tử trước mặt này là ai.

“Ồ, là tỷ à! Em gái của Lục Văn Viễn đúng không.” Lâm Tiêu giật mình nói.

Lần trước, nữ tử này ở trong rừng rậm yêu thú bị người ta truy sát, là hắn đã ra tay cứu về.

Lúc đó, nữ tử này đầu tóc bù xù, dáng vẻ chật vật.

Không ngờ khi sửa sang lại, cũng khá xinh đẹp đấy chứ.

“Tên của ta là Lục Minh Nguyệt, xin hỏi, tên của sư đệ là…?” Lục Minh Nguyệt thấy đối phương cuối cùng cũng nhớ ra mình, bất đắc dĩ giới thiệu bản thân lại một lần nữa, đồng thời hỏi tên của vị sư đệ này.

Mấy ngày nay, nàng ta đã nhiều lần đi nghe ngóng về đối phương, nhưng lại không hề có thông tin gì về vị sư đệ này.

Rõ ràng mạnh như vậy, sao lại không có ai biết chứ.

Hôm nay nhất định phải hỏi ra tên hắn cho bằng được.

“Đệ là Lâm Tiêu, Lục sư tỷ là người của Đan Thanh Phong sao?” Lâm Tiêu nhớ ra chuyện cần làm lúc này, có người quen thì vừa vặn có thể dẫn đường.

“Đúng vậy, sư đệ muốn tìm ai ở Đan Thanh Phong, trực tiếp nói với ta là được. Thì ra sư đệ tên là Lâm Tiêu à, cuối cùng cũng biết tên của đệ rồi, Lâm Tiêu….đợi chút….hử? Lâm Tiêu? Sư đệ, chắc không phải đệ chính là Lâm Tiêu- thiên tài kiếm tu ngạo mạn phách lối, nổi danh từ cuộc kiểm tra ngoại môn lần này đấy chứ?”

Lục Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trợn mắt hỏi.

“Cái người trong lời tỷ nói đó, chắc chính là ta rồi.” Lâm Tiêu nhún vai nói.

“Thật ư!!! Lâm Tiêu sư đệ, đệ lợi hại quá vậy, nếu đúng là Lâm Tiêu sư đệ, ta cảm thấy mấy người trên bảng tinh anh của nội môn kia chắc chắn không phải là đối thủ của đệ.” Lục Minh Nguyệt cười đáp.

Nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến, đối phương chém chết một cường giả Luân Hải Cảnh chỉ với một nhát kiếm.

Thực lực như vậy, cho dù là người trên bảng tinh anh cũng chỉ có vài người đứng đầu mới có thể làm được điều đó.

Lâm Tiêu nghe sư tỷ tâng bốc mà trợn tròn cả mắt.

Hắn đổi chủ đề: “Lục sư tỷ, chị có biết Kiều trưởng lão của Đan Thanh Phong không? Đệ tìm ngài ấy có chút việc.”

“Hả? Đó là sư tôn của ta, đệ tìm sư tôn của ta có việc gì vậy???” Lục Minh Nguyệt càng tò mò về Lâm Tiêu hơn.

Thông thường thì đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn phổ thông đều không thể tiếp xúc với sư tôn của nàng ta.

“Quả thực có chút chuyện, vẫn mong sư tỷ dẫn đường.” Lâm Tiêu nói.

“Được, vậy đệ đi theo ta đi.” Lục Minh Nguyệt không hề do dự, trực tiếp nhận lời luôn.

Hai người một trước, một sau, nhanh chóng tiến về đỉnh núi phía trước.

Trên đường, chỉ cần là người nhìn thấy Lục Minh Nguyệt, bất kể là tu vi gì cũng sẽ khách khí chào hỏi nàng ta.

Đồng thời, bọn họ cũng tò mò nhìn Lâm Tiêu, không biết đây là ai?

Chương 66

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục sư muội/sư tỷ lạnh lùng đi chung với một người khác giới cùng độ tuổi một cách thân thiết như vậy.

Trên đường hai người cứ câu được câu không mà trò truyện cùng nhau.

Lâm Tiêu cũng biết được thân phận của Lục sư tỷ này.

Thì ra nàng ta là đệ tử chân truyền của Kiều trưởng lão, chủ phong của Đan Thanh phong.

Tu vi không phải là cao nhất, nhưng thiên phú luyện đan thì vô cùng mạnh.

Còn là người xếp thứ 96 trên bảng tinh anh của nội môn.

Sau khi biết được thông tin này, ánh mắt của Lâm Tiêu thay đổi, có chút kỳ quái.

Thực lực như vậy mà có thể xếp thứ 96 trên bảng tinh anh. Vậy bảng tinh anh này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Minh Nguyệt dường như biết được Lâm Tiêu đang nghĩ gì, cho nên bèn giải thích.

“Lâm Tiêu sư đệ, trên bảng tinh anh nội môn, ngọa long tàng hổ, đại đa số đều là cường giả Luân Hải cảnh.”

“Tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn như ta đây, cũng chẳng có mấy người.”

“Nhưng với thực lực của Lâm Tiêu sư đệ, nhất định có thể trở thành người đứng đầu bảng.” Lục Minh Nguyệt còn tiện thể kể một vài ví dụ về mấy vị cường giả.

“Sư tỷ, vậy làm thế nào mới có thể vào bảng tinh anh của nội môn?” Lâm Tiêu hỏi.

“Trực tiếp tới khiêu chiến là được, nhưng chỉ có thể khiêu chiến với những người cao hơn mình từ 20 bậc đổ lại.”

“Cũng tức là, Lâm Tiêu sư đệ muốn tiến vào tinh anh bảng, có thể tới khiêu chiến với người xếp hạng từ 80 tới 100. Khiêu chiến thành công có thể trực tiếp vào bảng rồi.”

Lục Minh Nguyệt phổ biến một lần về quy định xếp hạng trong nội môn.

Lâm Tiêu lại có vẻ không hào hứng lắm.

“Lâm Tiêu sư đệ, tiến vào bảng tinh anh, không chỉ mỗi tháng được nhận tài nguyên nhiều hơn so với đệ tử bình thường. Có đôi lúc danh ngạch của một vài hoạt động đặc biệt trong tông môn, cũng chỉ có những người đầu bảng mới có thể hưởng.”

“Ta nghe nói tháng sau, di tích Vô Cực Thượng Cổ sẽ khởi động.”

“Tới lúc đó, sẽ không chỉ có mỗi tông môn chúng ta tham dự, còn có các tông môn khác của vương triều Đại Ngụy đều sẽ tham gia.”

Lục Minh Nguyệt nói ra một tin tức.

“Di tích Vô Cực Thượng Cổ? Đó là nơi nào vậy?” Lâm Tiêu lục tìm trong ký ức, không hề có ấn tượng gì về nơi này.

Đó là một nơi đầy ắp cơ duyên, mà vì một vài quy tắc của Thiên Địa, cho nên chỉ có người nào dưới Toàn Đan cảnh, trong tay nắm giữ lệnh bài mới có thể tiến vào.

“À đúng rồi! Khối Thử Kiếm Thạch dùng trong cuộc kiểm tra ngoại môn, chính là do tông chủ rất lâu, rất lâu về trước đoạt được từ trong di tích đấy.”

Lục Minh Nguyệt đem những gì mà mình biết đều nói hết ra.

Lâm Tiêu nghe tới đây, hơi sững lại. Đôi mắt hắn sáng lên.

“Chỉ cần xếp hạng đầu là có thể đi đúng không?” Giọng điệu của Lâm Tiêu mang theo sự kích động.”

“Ờ, đúng, là vậy đó!” Lục Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lâm Tiêu một cái.

Chương 67

Có chuyện gì vậy? Ban nãy còn tỏ ra không hứng thú cơ mà. Sao đột nhiên lại hưng phấn vậy.

Thật là kỳ lạ

Mười mấy phút sau.

Hai người tới một tòa các hào hoa của đỉnh phong.

“Sư tôn, vị này chính là người lần trước đã cứu đồ nhi.” Lục Minh Nguyệt nói với ông lão mái tóc hoa tiêu đang ngồi bên cạnh lò luyện đan ở phía trước.

“Đệ tử Lâm Tiêu, bái kiến Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu rất khách khí chào hỏi.

Kiều trưởng lão quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc.

Dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, lại có thể dùng một kiếm chém chết cường giả Luân Hải cảnh, nhất định là một thiên tài, không có gì phải bàn cãi rồi.

Người trẻ tuổi như vậy, chỉ e là không bao lâu sau sẽ bộc lộ tài hoa xuất chúng ngay thôi.

Ông ta gật đầu, nói: “Người trẻ tuổi, phẩm cách rất tốt, nếu đã cứu đệ tử của ta, thì chính là khách quý của Đan Thanh Phong ta rồi. Sau này nếu có bất cứ chuyện gì liên quan đến luyện đan, có thể trực tiếp tới tìm ta, chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ nguyên liệu, ta sẽ đích thân luyện chế cho ngươi.”

Lục Minh Nguyệt nghe thấy sư tôn nói vậy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Lời hứa này của sư tôn, cũng quá lớn rồi.

Phải biết rằng, ngoại trừ người của Kiếm Tông môn, trong vòng ngàn dặm quanh đây, cường giả muốn nhờ sư tôn cô luyện đan nhiều vô kể.

Cho dù là cường giả Toàn Đan cảnh, cũng đã có không ít rồi.

Nhưng cho dù bọn họ có ra giá cao cỡ nào, có luyện giúp hay không thì còn phải xem tâm trạng của sư tôn.

Lâm Tiêu cũng đương nhiên hiểu được, lời hứa này quả thực quá tốt.

Nghĩ tới tờ giấy vay nợ trong tay kia.

Hắn mở miệng nói: “Kiều trưởng lão, vãn bối quả thực có nhu cầu luyện đan.

Kiều trưởng lão và Lục Minh Nguyệt nghe Lâm Tiêu nói thì có chút sững sờ. Nhanh vậy đã có yêu cầu luyện đan rồi?

Lúc này Lục Minh Nguyệt mới hiểu, Lâm Tiêu lần này đến Đan Thanh Phong, chắc là vì luyện đan. Mà lại không biết sư đệ Lâm Tiêu muốn luyện loại đan gì.

Nếu chỉ là đan dược dùng cho Tụ Linh cảnh, nàng có thể làm được.

“Ngươi nói đi, nếu là đan dược bình thường, ta có thể luyện ngay cho ngươi.” Kiều trưởng lão rất tự nhiên nói.

Một tên tiểu tử Tụ Linh cảnh thì cần đan dược gì chứ, đừng nói cho không một lần, có cho nhiều lần thì cũng chả hao tổn gì tới Đan Thanh Phong của bọn họ.

“Tiểu bối muốn luyện đan Đằng Nguyên đan.” Lâm Tiêu nói.

Nghe thấy Đằng Nguyên đan, cả hai người đối diện có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Người ở Tụ Linh cảnh dùng đan dược cũng là chuyện bình thường. Đằng Nguyên đan là đan dược cho người ở Luân Hải cảnh. Chắc là Lâm Tiêu chuẩn bị sau này dùng.

Nguyên liệu để luyện Đằng Nguyên đan cũng có chút quý giá, nhưng đây không phải một yêu cầu quá đáng.

“Được, ngươi sang bên kia một lát, ta –”

Chương 68

Kiều trưởng lão chuẩn bị đi luyện đan, nhưng lại bị hành động của Lâm Tiêu cắt ngang.

“Kiều trưởng lão, tiểu bối có thứ muốn đưa cho người.” Lâm Tiêu đưa tờ giấy nợ qua.

“Hả?”

Kiều trưởng lão có chút nghi ngờ.

Tay phải của ông ta nhẹ nhàng đưa ra, tờ giấy từ từ bay tới tay. Sau khi nhìn rõ nó là thứ gì Kiều trưởng lão mới giật mình.

“Đây, sau cái này lại trong tay ngươi? Mục lão quỷ là gì với ngươi?” Mặt Kiều trưởng lão vô cùng kỳ quái, vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ lại có chút buồn bực.

Lục Minh Nguyệt đứng bên nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ sốc. Nàng đi theo sư tôn nhiều năm như vậy. Đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái này của sư tôn.

Sư đệ Lâm Tiêu rốt cuộc đã đưa cái gì ra vậy!

“Mục lão cũng được coi như là sư phụ của tiểu bối, Mục lão dặn tiểu bối đưa cái này qua, nói là có thể đổi được ba bình Đằng Nguyên đan.” Lâm Tiêu thành thật nói.

Mục lão truyền thụ cho hắn Cửu U Trấn Ma Ấn, nói là giống như một nửa sư phụ chắc cũng không sai. He he!!

Kiều trưởng lão hừ một tiếng, sắc mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng thì dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Tiêu rồi bắt đầu tự mình nói chuyện một mình.

“Lão già kia đúng là không biết xấu hổ, đòi hẳn ba bình, hừ!!!”

“Thôi đi thôi đi, đợi sau này lại tính sổ với lão.”

Kiều trưởng lão hình như đã nghĩ thông suốt, tay phải búng một cái một đám lửa nhỏ hiện ra, bao quanh lấy tờ giấy nợ đốt nó thành tro.

Sau đó ông ấy đi tới lò luyện đan trước mặt, bắt đầu đọc phát quyết. Lò luyện đan phừng lên một tiếng, ngọn lửa cháy phừng phừng bốc cả ra ngoài, cả căn phòng tức khắc nóng lên. Sau đó Kiều trưởng lão lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật những nguyên liệu cần thiết để luyện đan.

Ông ấy đã chuẩn bị xong mọi thứ để bắt đầu luyện đan. Lâm Tiêu đứng bên cạnh cũng không bị đối phương đuổi ra ngoài, cứ để kệ hắn đứng bên cạnh xem.

Lục Minh Nguyệt nhìn sư tôn chuẩn bị nguyên liệu, mấy thứ cơ bản thì cũng chả có gì. Nhưng tới lúc nàng ta nhìn thấy vài nguyên liệu đặc biệt thì lông mày hơi nhíu lại.

“Mộc Linh Tam Kim Hoa? Tuyết Cổ Liên? Xích Huyết Linh Quả? Sư tôn, luyện Đằng Nguyên đan sau lại cần mấy thứ này?” Lục Minh Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác

Ba nguyên liệu này căn bản không có trong công thức luyện Đằng Nguyên đan, hơn nữa giá trị ba nguyên liệu này đã vượt xa ba bình Đằng Nguyên đan rồi. Sư tôn đang làm cái gì vậy?

Lục Minh Nguyệt mặt mày khó hiểu.

“Luyện Đằng Nguyên đan bình thường thì không cần mấy thứ này, nhưng luyện Đằng Nguyên Đan cực phẩm thì nhất định cần thêm ba thứ này……” Kiều trưởng lão giọng mang chút hờn dỗi giải thích.

Đằng Nguyên đan cực phẩm?

Lục Minh Nguyệt và Lâm Tiêu nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc. Đan dược cũng phân thành các cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Mỗi phẩm cấp khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau.

Hơn nữa dược luôn có ba phần độc, dùng quá nhiều đan dược tạp chất tích tụ nhiều trong cơ thể. Mà Đằng Nguyên đan cực phẩm thì sẽ ít tác dụng phụ, ít gây hại cho cơ thể.

Mỗi viên Đằng Nguyên đan hạ phẩm có thể bán với giá 500 linh thạch hạ phẩm, nhưng một viên thượng phẩm thì có bỏ ra 2000 linh thạch cũng khó mua được. Nói gì tới cực phẩm, vậy giá cả là không thể đo đếm, bình thường làm gì có ai bán.

Chương 69

Sư tôn muốn luyện Đằng Nguyên đan cho sư đệ Lâm Tiêu, một lần luyện lại còn luyện luôn ba bình, đúng là một chuyện lớn.

Lâm Tiêu cũng ngạc nhiên y như nàng ta. Ba bình Đằng Nguyên đan cực phẩm. Đồ Mục lão cho, đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Lúc hai người còn đang chìm trong bất ngờ Kiều lão đã bắt đầu luyện đan. Từng loại nguyên liệu theo một thứ tự nhất định được cho vào trong lò, vô số pháp ấn được kết ra để làm cho lò nóng lên.

Chắt đọng tinh tuý của từng nguyên liệu, cô đọng, kết tinh, thành đan……

Cả quá trình cứ thuận lợi như nước chảy mây trôi, Lâm Tiêu nhìn tới xuất thần, đây là lần đầu hắn được tận mắt nhìn thấy quá trình luyện đan.

Hai tiếng sau dưới sự khống chế của Kiều lão, cửa lò luyện đan được mở ra. Một mùi thơm sảng khoái như phả vào mặt bao trùm lấy cả căn phòng. Mười viên đan dược bay lơ lửng trong không trung, xung quanh vẫn còn mấy tia lửa đỏ bao quanh.

Trong đó có bốn viên cháy đen, còn sáu viên còn lại trong suốt như pha lê, cực kỳ tinh xảo.

“Sư tôn, được sáu viên cực phẩm, cấp độ luyện đan của người lại tăng lên rồi.” Lục Minh Nguyệt mang theo ánh mắt tôn kính nói.

Đằng Nguyên đan nàng cũng có thể luyện được, chỉ có điều với trình độ của nàng, nhiều lắm cũng chỉ luyện được Đằng Nguyên đan hạ phẩm.

Kiều trưởng lão nhìn mấy viên đan dược ở trong lò, nhanh chóng lấy ra bình ngọc rồi bỏ vào trong.

“Xem ra hôm nay khá may mắn, ta bắt đầu luyện bình thứ hai.”

Kiều trưởng lão cũng không nói nhiều, lập tức bắt đầu luyện bình thứ hai.

“Sư tỷ, trình độ luyện đan của Kiều trưởng lão đã ở cấp nào rồi?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Hi hi, sư tôn của tỷ là luyện đan sư cấp bảy, cả vương triều Đại Ngụy chỉ có ba luyện đan sư cấp bảy thôi đó……” Lục Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Được sư tỷ giải thích Lâm Tiêu cũng đại khái hiểu được khái niệm về luyện đan sư. Luyện đan sư dù ở bất cứ nơi nào thì thân phận cũng cực kỳ cao quý.

Đầu tiên là nhập môn, sau đó là tầng một, tầng hai, cho đến tầng chín là cao nhất. Muốn thành luyện đan sư cần có thiên phú về luyện đan. Người như vậy thì cũng có thể nói là trong vạn người mới có một.

Luyện đan sư để nhập môn đã khó, muốn thăng cấp càng khó hơn. Vương triều Đại Nguỵ, thế lực lớn nhỏ cũng phải có đế ngàn môn phái. Nhưng mà luyện đan sư cấp bảy lại chỉ có ba người, luyện đan sư cấp sáu thì chưa qua được trăm người.

Có thể nói là hiếm hoi.

Muốn đào tạo ra một luyện đan sư cần tiêu tốn một lượng tài nguyên, có thể nói cả kể cường giả Toàn Đan cũng khó mà tưởng tượng được.

Lâm Tiêu âm thầm tán thành, tiếp tục chăm chú quan sát Kiều trưởng lão luyện đan. Lại qua hai tiếng nữa, bình Đằng Nguyên đan thứ hai lại xuất hiện.

Đan cực phẩm lần này thu được bảy viên, điều này làm cho hai sư đồ cực kỳ hưng phấn. Kiều trưởng lão cười toe toét.

Nếu có thể duy trì hiệu suất luyện ra đan cực phẩm như thế này, sau này gặp hai lão già kia có thể khoe khoang một trận.

Lúc Kiều trưởng lão đang định bắt đầu luyện bình thứ ba. Một âm thanh cắt ngang vang lên.

“Kiều trưởng lão, tiểu bối xin có một thỉnh cầu.”

Chương 70

Kiều trưởng lão nghi ngờ nhìn sang Lâm Tiêu. Xin cái gì cơ?

Lục Minh Nguyệt cả mặt cũng khó hiểu nhìn qua, sư tôn sắp luyện bình thứ ba rồi, có gì thì cứ đợi luyện xong đan rồi nói.

“Sư đệ Lâm Tiêu, bây giờ không phải lúc để nói chuyện đâu.” Lục Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc.

“Không sao, tiểu tử ngươi cứ nói đi, có chuyện gì?” Mặt Kiều trưởng lão rất bình thường, nhưng cũng có chút khó hiểu.

Lâm Tiêu nhìn lò luyện đan, bắt đầu mở mồm: “Kiều trưởng lão, bình đan dược thứ ba này có thể cho tiểu bối luyện thử được không.”

Vừa nói dứt lời trong phòng là một mảnh im lặng. Hai sư đồ ngơ ngác.

Gì?

Tiểu tử này nói gì vậy?

Sư đệ Lâm Tiêu đang nói gì thế?

Hắn muốn thử luyện đan? Còn muốn dùng nguyên liệu quý để luyện đan cực phẩm? Hắn điên rồi hả?

Lục Minh Nguyệt có chút vội vã, sư đệ Lâm Tiêu sao tự nhiên lại nói lời hoang đường thế này. Luyện Đằng Nguyên đan cực phẩm, cần phải là luyện đan sư cấp năm mới có thể. Hơn nữa cứ coi như luyện đan sư cấp năm luyện đi chăng nữa, có khi trong mười viên cũng chỉ có một viên đạt cực phẩm.

Vận may tốt, hơn nữa cần kỹ năng lão luyện, như vậy mới có thể luyện ra đan cực phẩm. Vận may mà không tốt thì cả mẻ coi như bỏ đi. Luyện đan cũng giống như tu luyện, chỉ chênh lệch một chút kết quả cũng đã khác nhau tới ngàn dặm.

Nhẹ thì chỉ mất hết nguyên liệu quý, nặng hơn thì hỏng cả lò luyện.

Kiều trưởng lão đưa tay ra hiệu Lục Minh Nguyệt không cần nói thay Lâm Tiêu, quay đầu hỏi: “Tiểu tử, ngươi học luyện đan bao giờ chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng nhìn Kiều trưởng lão luyện hai lần, lòng đã giác ngộ, cho nên muốn tự tay thử.” Lâm Tiêu lắc đầu.

Ánh mắt Kiều trưởng lão có chút nghiêm trọng, lông mày nhíu cả lại. Lục Minh Nguyệt định lên tiếng giải thích hộ Lâm Tiêu, nhưng cũng chả biết mở mồm nên nói gì.

Sư đệ Lâm Tiêu, ngươi hồ đồ à! Luyện đan đâu phải trò trẻ con, sao ngươi có thể nói nhẹ như không trước mặt sư tôn như vậy.

Kiều trưởng lão đứng ở bên cạnh lại nhìn Lâm Tiêu vài cái. Ông ấy cứ thấy có gì đó không đúng. Nếu như tên tiểu tử trước mặt không phải do Mục lão phái tới, chỉ cần câu nói lúc nãy cũng đủ để ông đánh bay đối phương ra ngoài.

Nhưng tên tiểu tử này là người của Mục lão, không thể vô duyên vô cơ mà bảo hắn tới đây lấy đan dược. Trong việc này có điều gì mà ông không thể ngờ tới. Hay là còn thâm ý nào khác.

Sau một hồi do dự Kiều trưởng lão lên tiếng.

“ Vậy ngươi thử đi.” Kiều trưởng lão nói, sau đó lùi lại vài bước, nhường vị trí đứng luyện đan lại cho Lâm Tiêu.

Luyện đan có bốn bước quan trọng trong đó có: nguyên liệu, lò luyện, lửa, kỹ thuật. Nguyên liệu và lò đã có rồi. Lửa trong lò thì cần dùng linh lực của người luyện để kiểm soát. Ông đang muốn nhìn xem tên tiểu tử này sẽ làm thế nào để điều khiển được lửa.

Người lão luyện nhìn là biết, chỉ cần nhìn cách đối phương điều khiển lửa là có thể hắn như thế nào.

Lâm Tiêu không khách khí nữa, tới trước lò luyện đan, hắn thật lòng muốn thử. Bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với luyện đan, chỉ là vừa nãy xem Kiều trưởng lão. Hắn dùng tất cả sự tập trung để nhìn qua lỗ hở ngoài lò để xem sự biến hoá ở bên trong lò.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay