Vạn Cổ Ma Tôn
Tập 10: Cửu U Trấn Ma Ấn (c91-c100)
❮ sau❯Chương 91: Cửu U Trấn Ma Ấn
“Ôi? Ôi? Điều này. . . Điều này là không thể nào!!! Tầng thứ ba trung kỳ, sao ngươi có thể đạt tới tầng thứ ba trung kỳ! Ngươi lấy tài nguyên tu luyện ở đâu?!” Mục lão mở miệng thật lớn, không thể tin mà hét lên.
Kiều lão và Cảnh lão bên cạnh cũng nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tiểu tử này thậm chí còn khoa trương hơn cả yêu nghiệt.
“Con đường tu luyện thuận lợi như vậy, về phần tài nguyên, toàn bộ đan dược gần đây lấy được đều dùng hết rồi, mới tu luyện tới tầng thứ ba.” Lâm Tiêu cười khổ nói.
Đúng vậy, trong lần hợp tác này với Kiều lão đã thu được một số lượng lớn đan dược cao cấp.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể chặn được miệng của Cửu U Trấn Ma Ấn. Công pháp này thực sự biến thái.
“Ha ha ha, tốt, tốt, ha ha, đây mới là thiên tài thực thụ, quả nhiên ta không nhìn lầm. Cảnh lão đầu, bây giờ, ngươi lấy gì để thắng được ta đây, ha ha. Ta nói mà, nói về đánh cược và tầm nhìn, ta chưa từng thua.”
Mục lão nở nụ cười, vô cùng vui sướng.
Nhìn bộ dạng ‘kiêu ngạo’ của Mục lão, Kiều lão nhìn qua đó với ánh mắt lạnh lùng.
Còn vẻ mặt Cảnh lão tỏ ra chán nản, tâm trạng không vui.
Ông ta thực sự không ngờ rằng sẽ xảy ra tình trạng đảo cực như vậy.
Mười ngày đúng không? !
Nếu đã như vậy.
Cảnh lão di chuyển nắm lấy vai Lâm Tiêu.
“Mục lão quỷ, tiểu tử này vừa mới nói, mười ngày tiếp theo sẽ đi cùng ta!” Ông ta lạnh lùng nói.
Không đợi đối phương nói đồng ý, bóng dáng của Cảnh lão và Lâm Tiêu đã biến mất.
“Chậc chậc chậc, Kiều lão đầu, ngươi nhìn xem, hắn đang nóng lòng rồi. Nhưng nóng lòng thì có ích lợi gì, chỉ còn có mười ngày, đồ đệ này chắc chắn thuộc về ta rồi.” Mục lão vui vẻ cười nói.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, Mục lão đầu thực sự là đang ngây ngất.
Ở Kiếm Ma tông, ông ta đã thắng khi cược với rất nhiều người nhưng chưa từng thắng Cảnh lão. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên hai người cược với nhau.
Vì danh hiệu thần cược, vì đồ đệ với tài năng bùng nổ như Lâm Tiêu, ông ta nhất định phải giành chiến thắng.
“Kiều lão quỷ, ngươi cảm thấy lần này Cảnh lão đầu còn có cơ hội thắng ta không? Hả? Này, này, Kiều lão quỷ, sao ngươi lại muốn rời đi? Nghe ta nói hết đã . . . .”
…
Ở phía khác.
Sau khi Lâm Tiêu bị Cảnh lão chẳng nói câu nào mà dẫn vào Phạm Thiên mộ kiếm, phải bay một lúc mới đến nơi cần đến.
Khu vực xung quanh vẫn là mộ kiếm mộ địa, nhưng bầu không khí u ám hơn, quy mô của mỗi mộ kiếm cũng lớn hơn so với mộ kiếm mộ địa trước đó.
Dường như không khí đều tràn ngập mùi ‘kiếm’.
“Đây là bên trong Phạm Thiên mộ kiếm, những mộ kiếm mà ngươi nhìn thấy đều là đệ tử hạch tâm và chân truyền của tông môn chúng ta lúc còn sống.”
Chương 92
“Nơi này chỉ có hơn 2.300 mộ kiếm, bên trong còn chứa vô số kiếm khí, độ mạnh của kiếm khí về cơ bản đều là Luân Hải cảnh.”
“Tiểu tử, từ nay về sau, ngươi có thể tu luyện ở đây.” Cuối cùng Cảnh lão đã giải thích một vài câu.
Có thể nhìn ra, lúc này tâm trạng của ông ta rất khó chịu.
Chuyện vốn dĩ đã chắc chắn, đột nhiên lại bị xoay chuyển như vậy nên tâm lý sẽ bùng nổ.
“Được, Cảnh lão, ta sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Tiêu khẳng định.
Hắn cảm thấy khá hài lòng với môi trường này.
Kiếm khí rất mạnh, linh khí cũng mạnh, hắn cũng đang lo lắng rằng không có nơi nào để tu luyện thật tốt.
Cảnh lão gật đầu, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.
Do dự một lúc, ông ta nói:
“Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ duyên, có nắm bắt được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.”
“Nhớ kỹ, nếu như không kiên trì được thì hãy gọi ta, ta sẽ tới cứu ngươi!”
Lâm Tiêu nghe vậy liền sửng sốt.
Cho mình cơ duyên? Nếu không kiên trì được thì gọi cứu mạng?
Chuyện này… nói ra sao lại rùng mình như vậy, Cảnh lão đang định làm gì đây! ?
“Cảnh lão, ngài muốn…” Ngay khi Lâm Tiêu muốn hỏi thì đã bị hành động tiếp theo của Cảnh lão cắt ngang.
Thấy Cảnh lão vạch một đường trên trời, một luồng kiếm ý bay lên.
Luồng kiếm ý mạnh mẽ và dịu dàng này khiến Lâm Tiêu lạnh người, không khỏi run lên.
Mạnh! Thật sự mạnh.
Trước luồng kiếm ý này, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đây là bao nhiêu thành kiếm ý vậy?
Khi nào thì hắn mới có thể đạt đến cảnh giới kiếm ý mạnh mẽ như vậy?
“Nhật mộ thương tang huy kiếm khứ, vạn tộc thuỳ lạc tế vong linh!”
“Mộ kiếm, mở!”
Bùm bùm bùm !
Tất cả các mộ kiếm xung quanh Lâm Tiêu bắt đầu rung chuyển. Trường kiếm bắt đầu rời khỏi mộ kiếm, kiếm khí ngũ sắc quấn quanh.
Sau đó, mũi kiếm của tất cả trường kiếm từ từ chuyển hướng – chỉ vào Lâm Tiêu.
Trong mắt Lâm Tiêu lộ ra vẻ kinh hãi, hắn cảm giác được bốn phương tám hướng truyền đến một nguy cơ.
Kiếm của những người chết thực sự di chuyển. Điều này quá kỳ lạ.
Xào xạc! !
Đột nhiên, thanh trường kiếm gần hắn nhất chém một đạo kiếm khí về phía hắn.
“Như Ảnh Tuỳ Hình!” Lâm Tiêu nhanh chóng thi triển thân pháp để tránh né.
Hắn vừa động, tất cả các thanh kiếm đều động. Vô số kiếm khí bắn nhằm về phía hắn.
Cho dù Lâm Tiêu có thân pháp đại thành nhưng hắn cũng chỉ có tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, căn bản không cách nào né tránh toàn bộ.
Nếu không cẩn thận sẽ bị đạo kiếm khí sẽ lao vào cơ thể mình.
“A!!”
Thân hình Lâm Tiêu dừng lại, hít một hơi, vẻ mặt có chút gớm ghiếc.
Đau!
Đau xuyên thấu.
Kiếm khí sắc bén đâm vào tĩnh mạch, giống như cạo xương rắc muối, cực kỳ khó chịu.
Bởi vì sự hắn tạm dừng lại nên có nhiều kiếm khí ùa vào cơ thể hắn hơn.
Cơn đau dữ dội nhân đôi, rồi lại nhân đôi.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!!” Lâm Tiêu tức giận hét lên.
Chương 93
Một đạo ma ấn màu vàng lao ra khỏi cơ thể, ngăn chặn sự xâm nhập của kiếm khí.
Phù! Lúc này Lâm Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là công pháp thiên giai chi thượng, Trấn Ma Ấn vừa ra, tuyệt đối không có kiếm khí nào có thể đột phá.
Phải biết rằng, uy lực của những kiếm khí này đều ở cấp độ Luân Hải cảnh.
Nếu là một tu sĩ Tụ Linh cảnh bình thường, ngay cả một người ở Tụ Linh cảnh viên mãn cũng không thể chặn được một hai đạo kiếm khí.
Một khi bị đánh trúng, chắc chắn là sẽ chết.
Lúc này, giọng nói của Cảnh lão lại vang lên.
“Tiểu tử, ngăn cản không bằng phân tán, phân tán không bằng thu hút, thu hút không bằng biến thành kiếm khí của bản thân.”
“Lúc này, nếu ngươi không nhanh chóng vận chuyển ‘Thiên Khôi Kiếm Điển’ luyện hóa kiếm khí, ngươi cho rằng Trấn Ma Ấn của mình có thể duy trì được bao lâu? Một khi không thể duy trì Trấn Ma Ấn- ngươi cho rằng chuyện gì sẽ xảy ra?”
Lâm Tiêu nghe thấy lời nhắc nhở của Cảnh lão như đang mơ mà bừng tỉnh.
Đúng vậy! Bây giờ không mau tu luyện thì còn đợi đến bao giờ.
Hắn rõ ràng cảm giác được, mặc dù Cửu U Trấn Ma Ấn tạm thời ngăn chặn được toàn bộ kiếm khí, nhưng lại đang ở tốc độ tiêu lao linh lực trong cơ thể cực nhanh.
Một khi linh lực cạn kiệt, hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu lập tức bắt đầu vận chuyển “Thiên Khôi Kiếm Điển”.
Đột nhiên, kiếm khí đang chạy hỗn loạn trong cơ thể hắn như được triệu tập, bắt đầu bơi theo mệnh lệnh.
Thiên Khôi Kiếm Điển lấy kiếm khí làm gốc, ngưng tụ thành kiếm tâm, kiếm cốt, kiếm kinh, kiếm mạch.
Nỗi đau gọt xương, rút tim, đứt kinh, tuyệt mạch ngưng thành kiếm thân mới trở thành kiếm ý.
Dựa vào kiếm ý tập hợp kiếm thế, dựa vào kiếm thế ngưng thành kiếm hải, dựa vào kiếm hải hợp thành kiếm đan, trở thành toàn đan, cụ thể là kiếm đan.
Từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ giọt trên trán của Lâm Tiêu.
Chết tiệt, là ai đã phát minh ra công pháp này vậy.
Không có chút thoải mái nào.
Khổ trước sướng sau. Khổ trước sướng sau. Khổ trước sướng sau.
Lâm Tiêu nhẩm ba lần trong lòng, chịu đựng cơn đau và tiếp tục tu luyện.
Ở nơi cách Lâm Tiêu một trăm mét, Cảnh lão đứng trên bầu trời và đặt tất cả linh thức lên Lâm Tiêu.
Chỉ cần cảm giác được Lâm Tiêu có gì đó khác thường, ông ta sẽ sẵn sàng ra tay.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu nghiến răng và kiên trì tu luyện, Cảnh lão âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này có thiên phú, ngộ tính bất phàm, tâm tính cũng vậy.
Chỉ trong hoàn cảnh nguy hiểm mới có thể kích thích tiềm năng lớn nhất của một người. Chỉ là không biết tiểu tử này có thể kiên trì ở đây bao lâu.
Càng kiên trì được lâu thì thu hoạch sẽ càng lớn.
Cảnh lão tập trung nhìn Lâm Tiêu tu luyện, tràn đầy chờ mong. Trên thực tế, ông ta cũng đang đánh cược một ăn cả ngã về không.
Nếu tu luyện bình thường thì không thể có đột phá lớn trong vòng mười ngày.
Cũng may tiểu tử này đã tu luyện “Cửu U Trấn Ma Ấn” đến tầng thứ ba, thể lực cũng được rèn luyện một cách triệt để. Nếu không, hắn không thể ngăn chặn được kiếm khí ở đây càng không thể nói đến chuyện mượn kiếm khí để tu luyện.
Chính là như vậy.
Lâm Tiêu bắt đầu quá trình tu luyện trưởng thành giống như địa ngục của mình.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Cảnh lão trốn ở nơi cách Lâm Tiêu trăm mét và luôn bảo vệ hắn.
Ông ta vốn tưởng rằng tiểu tử có thể kiên trì được ba ngày là cực hạn rồi. Sau đó, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tiếp tục nhưng điều ông ta không ngờ tới là Lâm Tiêu không hề có ý định dừng lại.
Dù sắp gục ngã nhưng tiểu tử này vẫn cố gắng đứng lên. Quan trọng nhất là sự hiểu biết của Lâm Tiêu về “Thiên Khôi Kiếm Điển” vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Bốn ngày…
Năm ngày…
Sáu ngày…
Bảy ngày…
Trọn vẹn tám ngày trôi qua, cuối cùng Lâm Tiêu đã dừng lại.
Không phải là hắn không tiếp tục nữa mà là… kiếm khí ở đây đã được hấp thụ sạch sẽ rồi.
Chương 94
“Cảnh lão, chuyện đó…..còn có nơi nào khác có thể tu luyện không?”
Lâm Tiêu lộ ra dáng người cực tốt, ngại ngùng hỏi Cảnh lão bên cạnh.
Khóe miệng Cảnh lão giật giật.
Nhìn vào Phạm Thiên mộ kiếm nhấp nhô trập trùng.
Vô số kiếm khí rải rác trên mặt đất, trông như tàn binh bại trận.
Chẳng còn chút kiếm khí nào.
Thấy Cảnh lão không nói gì, ánh mắt Lâm Tiêu hướng ra phạm vi bên ngoài Phạm Thiên mộ kiếm nói: “Cảnh lão, hay là vãn bối tạm chấp nhận rời ra bên ngoài tiếp tục tu luyện??”
“Cút, cái tên nhóc nhà mi cút đi cho ta.”
“Nếu bị ngươi dày vò thêm chút nữa, Phạm Thiên mộ kiếm này cũng không còn nữa rồi.”
“Muốn tiếp tục tu luyện có thể đi di tích Vô Cực Thượng Cổ, nơi này chuẩn bị mở rồi, đối với ngươi mà nói thì chính là một nơi rất tốt để tu luyện.”
Cảnh lão lườm Lâm Tiêu một cái, còn đưa ra một đề nghị.
Di tích Vô Cực Thượng Cổ?
Lâm Tiêu hơi sững lại.
Đây đã là lần thứ hai hắn nghe về nơi này rồi.
Lục sư tỷ từng nói với hắn, Thử Kiếm thạch ở buổi kiểm tra ngoại môn, trước kia chính là được tông chủ tìm thấy ở trong đó.
Bây giờ Cảnh lão lại đề cử nơi này.
Nếu như vậy, hắn nhất định phải đi một chuyến.
“Cảnh lão, nếu vãn bối đi di tích Vô Cực, vậy ước định với ngài và Mục lão thì phải làm sao?” Lâm Tiêu hỏi.
“Quan tâm cái lão già đó làm gì, ngươi cứ đi việc của ngươi đi.” Cảnh lão ung dung nói.
“Vâng! Vậy bây giờ vãn bối đi chuẩn bị một chút.” Lâm Tiêu nói xong, hành lễ từ biệt, sau đó liền thi triển thân pháp, nhanh chóng rời đi.
Cảnh lão nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tiêu, trong đáy mắt có sự kinh ngạc.
Thiên kiêu cỡ này, chỉ e là sẽ nhanh chóng vang danh khắp vương triều Đại Ngụy thôi.
Ông nhặt một thanh trường kiếm bị rơi trên mặt đất, đang định cắm nó trở về mộ kiếm.
Nhưng khi cảm nhận trạng thái bên trong của trường kiếm, ông tỏ vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt rồi, bao nhiêu kiếm như vậy đều trống rỗng, chí ít cũng cần tới mười năm, à không, hai mươi năm mới có thể khôi phục lại toàn bộ kiếm khí đó.”
………………..
Lâm Tiêu mặc trang phục của đệ tử nội môn, bay về hướng khác.
Tốc độ cực nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, trên đường chỉ để lại tàn ảnh.
Điên cuồng tu luyện liên tục tám ngày, hắn cần giải tỏa một phen.
Lần này hắn không hề che giấu cảnh giới tu vi thật sự của bản thân, mặc cho linh lực lưu chuyển khắp cơ thể.
Uy thế tỏa ra nhàn nhạt.
Đây là…Tụ Linh cảnh viên mãn.
Chương 95
Thiên Khôi Kiếm Điển không hổ là công pháp thiên giai chí thượng, chỉ cần có không gian tu luyện thích hợp, thì tốc độ tu luyện phải nói là một ngày đi ngàn dặm, không có gì phải hoài nghi hết.
Tuy rằng lúc tu luyện sẽ khiến người ta cực kỳ đau đớn, nhưng kết quả cũng không hề tầm thường.
Mà Lâm Tiêu còn mơ hồ phát hiện một điểm trùng hợp.
Sau khi kết hợp Thiên Khôi Kiếm Điển và Cửu U Trấn Ma Ấn lại với nhau mà tu luyện.
Không chỉ có thể giảm bớt phần lớn cơn đau, tốc độ tu luyện còn không giảm mà ngược lại còn tăng lên nữa.
Lẽ nào đây mới là cách lí giải chính xác?
Lâm Tiêu vì vậy mà đi hỏi Cảnh lão, Cảnh lão lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
Bởi vì vẫn chưa có người nào có thể tu luyện đồng thời hai loại công pháp này.
Chính vì phát hiện điểm trùng hợp này, sau khi Lâm Tiêu cực khổ tu luyện tám ngày, liền đem tu vi vững vàng nâng lên Tụ Linh Cảnh viên mãn.
Đến lúc này, trong cơ thể hắn vẫn còn dư lại hơn nghìn luồng kiếm khí chưa luyện hóa.
Không phải bão hòa thì không thể luyện hóa được.
Mà là cho dù luyện hóa toàn bộ, Lâm Tiêu cũng cảm thấy không thể đột phá Luân Hải Cảnh được.
Hắn vẫn cần một cơ hội, một cơ duyên. Di tích Vô Cực Thượng Cổ rất có thể chính là nơi có cơ hội và cơ duyên đó.
Sau khi bay được một khắc, Lâm Tiêu cuối cùng cũng tới được chủ phong to nhất của Kiếm Ma tông, dưới đỉnh Thiên Sơn.
Nghe nói dưới đỉnh Thiên Sơn trấn áp một dòng long mạch, là nơi tập chung khí vận của toàn bộ Kiếm Ma tông.
Vì vậy, nồng độ linh lực và hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Sơn Phong, cho dù là tám ngọn chủ phong khác hợp lại cũng không bì được.
Cho nên, người có thể sống ở Thiên Sơn Phong chỉ có các bậc trưởng bối và đệ tử tinh anh bảng của nội môn thôi.
Chỉ cần ngươi có thể tiến vào nội môn tinh anh bảng, thì sẽ có tư cách sống ở trên Thiên Sơn Phong.
Tu luyện ở đây so với ở nơi khác, tuyệt đối không giống nhau.
Đây cũng là nguyên nhân mà chúng đệ tử nội môn đánh nhau bể đầu để giành giật.
“Vị sư huynh này có cần một bản danh sách các đệ tử trên bảng tinh anh nội môn mới nhất không? Chỉ cần một viên linh thạch mà thôi.”
Còn chưa tiến vào nội môn, một vị đệ tử ngoại môn đã gọi hắn lại.
Danh sách bảng tinh anh nội môn?
Còn có thứ này nữa cơ à?
“Cho một bản xem nào.” Lâm Tiêu ném một viên linh thạch qua, nói.
Sau khi đệ tử ngoại môn nhận linh thạch, liền vội vàng đưa tới một danh sách và nói: “Vị sư huynh này, có gì thắc mắc cứ hỏi ta, ta là thổ địa nơi này đấy.”
Lâm Tiêu lật mở danh sách, tùy ý hỏi: “Vậy nếu muốn đi khiêu chiến người trên bảng tinh anh thì trực tiếp tìm tới hắn là được hả?”
Chương 96
“Phải phải, chỉ cần sư huynh tìm tới người đó, tuyên bố khiêu chiến với hắn, sau khi khiêu chiến thành công là có thể thay thế vị trí của người đó.” Đệ tử ngoại môn này nói.
“Vậy, ngươi có biết người này ở đâu trên Thiên Sơn Phong không?” Lâm Tiêu chỉ vào một cái tên trên bảng tinh anh rồi hỏi.
Đệ tử này nhìn vào vị trí Lâm Tiêu chỉ.
“Chu sư huynh, vị trí số 80 trên bảng tinh anh, thực lực ở mức Tụ Linh Cảnh viên mãn, tu luyện Man Ngưu Kình Luyện Thể Quyết, sức mạnh kinh khủng khiếp, nghe nói chỉ một cánh tay thôi đã có lực tương đương ba nghìn cân rồi. Vị sư huynh này, huynh, chắc không phải là muốn…”
Vị đệ tử ngoại môn nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc.
Hình như hắn đã hiểu mục đích của vị sư huynh này rồi.
Nhưng vị sư huynh này trông lạ mặt lắm,vừa nhìn là biết không phải người trên bảng tinh anh rồi.
Lần đầu khiêu chiến đã chọn Chu sư huynh xếp hạng thứ 80, vậy cũng quá không biết tự….à…quá gấp gáp rồi.
“Lẽ nào không được sao? Không phải đã nói là khiêu chiến với người cách mình trong khoảng 20 bậc là được à?” Lâm Tiêu thắc mắc.
“Sư huynh à, khiêu chiến thì khiêu chiến được đấy, thế nhưng mà mỗi một đệ tử, trong một tháng chỉ có một cơ hội khiêu chiến thôi, nếu thất bại thì chỉ đành chờ tới tháng sau.” Đệ tử ngoại môn kia giải thích.
“Ủa? Có một cơ hội thôi ấy hả???” Lâm Tiêu đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu mà như vậy, thế chả phải là hắn không có cơ hội đi di tích Vô Cực à.
Đi di tích Vô Cực, mỗi một tông phái chỉ có cố định mấy cái danh ngạch, người không có trong danh ngạch thì căn bản là đâu có được vào.
Chẳng lẽ tới lúc đó phải đi cướp một suất à?
“Khiêu chiến thất bại thì cơ hội khiêu chiến chỉ có một lần, nhưng nếu thành công thì có thể tiếp tục khiêu chiến.” Đệ tử ngoại môn lại bổ xung thêm một câu.
Khiến Lâm Tiêu hạn hán lời, trợn mắt với đối phương một cái.
Nói chuyện có thể nói một mạch cho xong luôn không.
“Sư đệ này, có thể dẫn ta tới chỗ người này được không.” Lâm Tiêu hỏi.
“Hả? Sư huynh, đệ tử ngoại môn như bọn đệ, bị hạn chế số lần tiến vào Thiên Sơn Phong trong một tháng, huynh vẫn phải tự đi thôi.”
Đệ tử ngoại môn kia còn chưa từ chối hết câu, Lâm Tiêu đã ném một cái túi nhỏ cho hắn.
“Nặng như này, chỗ này….là một trăm viên linh thạch hạ phẩm sao???” Đệ tử ngoại môn bắt được, mở ra xem, rồi hú hồn chim én.
Hắn ta đã lâu lắm lắm lắm rồi chưa được nhìn thấy nhiều linh thạch đến thế.
Linh thạch mà tông môn cho mỗi tháng, cộng thêm mấy khoản kiếm bên ngoài, cũng chỉ được hơn hai mươi viên.
Một túi nhỏ này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn rồi.
“Hôm nay sư đệ dẫn đường cho ta, cái túi linh thạch này coi như là thù lao, thấy sao?” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Lần trước ở Đan Thanh Phong luyện đan dược hơn nửa tháng trời.
Chương 97
“Phải phải, chỉ cần sư huynh tìm tới người đó, tuyên bố khiêu chiến với hắn, sau khi khiêu chiến thành công là có thể thay thế vị trí của người đó.” Đệ tử ngoại môn này nói.
“Vậy, ngươi có biết người này ở đâu trên Thiên Sơn Phong không?” Lâm Tiêu chỉ vào một cái tên trên bảng tinh anh rồi hỏi.
Đệ tử này nhìn vào vị trí Lâm Tiêu chỉ.
“Chu sư huynh, vị trí số 80 trên bảng tinh anh, thực lực ở mức Tụ Linh Cảnh viên mãn, tu luyện Man Ngưu Kình Luyện Thể Quyết, sức mạnh kinh khủng khiếp, nghe nói chỉ một cánh tay thôi đã có lực tương đương ba nghìn cân rồi. Vị sư huynh này, huynh, chắc không phải là muốn…”
Vị đệ tử ngoại môn nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc.
Hình như hắn đã hiểu mục đích của vị sư huynh này rồi.
Nhưng vị sư huynh này trông lạ mặt lắm,vừa nhìn là biết không phải người trên bảng tinh anh rồi.
Lần đầu khiêu chiến đã chọn Chu sư huynh xếp hạng thứ 80, vậy cũng quá không biết tự….à…quá gấp gáp rồi.
“Lẽ nào không được sao? Không phải đã nói là khiêu chiến với người cách mình trong khoảng 20 bậc là được à?” Lâm Tiêu thắc mắc.
“Sư huynh à, khiêu chiến thì khiêu chiến được đấy, thế nhưng mà mỗi một đệ tử, trong một tháng chỉ có một cơ hội khiêu chiến thôi, nếu thất bại thì chỉ đành chờ tới tháng sau.” Đệ tử ngoại môn kia giải thích.
“Ủa? Có một cơ hội thôi ấy hả???” Lâm Tiêu đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu mà như vậy, thế chả phải là hắn không có cơ hội đi di tích Vô Cực à.
Đi di tích Vô Cực, mỗi một tông phái chỉ có cố định mấy cái danh ngạch, người không có trong danh ngạch thì căn bản là đâu có được vào.
Chẳng lẽ tới lúc đó phải đi cướp một suất à?
“Khiêu chiến thất bại thì cơ hội khiêu chiến chỉ có một lần, nhưng nếu thành công thì có thể tiếp tục khiêu chiến.” Đệ tử ngoại môn lại bổ xung thêm một câu.
Khiến Lâm Tiêu hạn hán lời, trợn mắt với đối phương một cái.
Nói chuyện có thể nói một mạch cho xong luôn không.
“Sư đệ này, có thể dẫn ta tới chỗ người này được không.” Lâm Tiêu hỏi.
“Hả? Sư huynh, đệ tử ngoại môn như bọn đệ, bị hạn chế số lần tiến vào Thiên Sơn Phong trong một tháng, huynh vẫn phải tự đi thôi.”
Đệ tử ngoại môn kia còn chưa từ chối hết câu, Lâm Tiêu đã ném một cái túi nhỏ cho hắn.
“Nặng như này, chỗ này….là một trăm viên linh thạch hạ phẩm sao???” Đệ tử ngoại môn bắt được, mở ra xem, rồi hú hồn chim én.
Hắn ta đã lâu lắm lắm lắm rồi chưa được nhìn thấy nhiều linh thạch đến thế.
Linh thạch mà tông môn cho mỗi tháng, cộng thêm mấy khoản kiếm bên ngoài, cũng chỉ được hơn hai mươi viên.
Một túi nhỏ này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn rồi.
“Hôm nay sư đệ dẫn đường cho ta, cái túi linh thạch này coi như là thù lao, thấy sao?” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Lần trước ở Đan Thanh Phong luyện đan dược hơn nửa tháng trời.
Chương 98
“Ai đây mà khẩu khí lớn vậy.”
“Chu sư huynh tính tình không tốt, kẻ này đúng là tự tìm rắc rối.”
“Khiêu chiến Chu Chính Nghiệp?? đi thôi, mau đi xem.”
“Có kịch hay để xem rồi, ta nghe nói Chu sư huynh có chút thành tự, sang tháng sau có thể lên Luân Hải, đến lúc đó tên trên bảng xếp hạng chắc cũng tăng cấp.”
“Lúc này mà khiêu chiến Chu Chính Nghiệp, đúng là không có não.”
Bang bang bang!
Một bóng người cao lớn bước ra khỏi tòa lầu. Trương Ngang thấy vậy thì lùi ra sau cách xa Lâm Tiêu khoảng vài mét. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường. Nào dám nhúng tay vào cuộc chiến của hai lão đại.
“Là ngươi vừa gào lên?” Chu Chính Nghiệp nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, giọng trầm xuống hỏi.
“Ta thách đấu ngươi, ngươi dám nhận không?” Lâm Tiêu nói thẳng.
Thời gian gấp gắp, hắn không thể lãng phí phút giây nào. Tiếp theo đây còn mấy cuộc khiêu chiến nữa.
“Ha ha ha, ngươi đồ nhãi nhép, ngươi nghĩ ngươi đỡ nổi một trưởng của ta?” Chu Chính Nghiệp giơ nắm đấm lên cười khinh bỉ.
“Nói như vậy là ngươi nhận lời?” Lâm Tiêu hỏi.
“Tiểu tử, ngươi muốn tìm đường chết.” Chu Chính Nghiệp trợn mắt lên cười lạnh.
Hắn cảm nhận đối phương cùng lắm chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn. Cảnh giới của hai ngươi không giống nhau, hắn có gì phải sợ thằng nhãi này.
Hắn thật sự muốn cười, đừng nói là cùng cảnh giới, kể cả đối phương có mới lên Luân Hải hắn cũng chả sợ.
“Vậy xuất chiêu đi!” Lâm Tiêu nói.
“Ngươi đúng là ngạo mạn! quỳ xuống cho ta!” Chu Chính Nghiệp quát một tiếng.
Cả người hắn lao về phía trước, tay phải vung mạnh lên. Một cái bóng đen to đùng hình con trâu xuất hiện sau lưng hắn, khí thế hung hãn làm cho những đệ tử đứng xung quanh cũng phải sợ hãi lùi lại.
“Đây là……Mãng Ngưu Quyền! tuyệt kỹ võ công của Chu sư huynh hình như là Mãng Ngưu Kinh, sức mạnh của nắm đấm này cũng phải tới 1.500kg”
“Thật hay giả vậy, nắm đấm mà mạnh vậy sao.”
“Nếu không thì sao, ngươi nghĩ vì sao mà Chu sư huynh là đứng thứ 80 trên bảng tinh anh.”
“Chỉ cần nhìn nắm đấm kia là ta cũng biết bản thân đỡ không được.”
“Cho nên mới nói ai bảo chủ động khiêu chiến Chu sư huynh.”
Đám đông vây quanh chỉ biết mỗi Chu sư huynh, dù gì Lâm Tiêu cũng là người mới trong mắt bọn họ.
Mỗi ngày ở Thiên Sơn Phong đều sẽ có kẻ tới khiêu chiến như vậy. Nhưng mà phải đến 99% trong số đó là khiêu chiến thất bại. Người có thể vào được bảng tinh anh thì sao có thể tầm thường được.
Cả người Chu Chính Nghiệp khí thế bừng bừng như trâu. Một đấm này hắn đã dồn hết sức đánh ra, không có chút lương tay. Một đấm này sẽ hoàn toàn hạ gục đối thủ không cho hắn cơ hội đứng dậy.
Hắn đứng thứ 80 trong bảng tinh anh, mỗi tháng đều có rất nhiều kẻ đến khiêu chiến.
Ầm ầm! Nắm đấm phá không lao đi.
Ở một bên khác Lâm Tiêu vẫn đứng yên bất động, giống như là bị doạ sợ. Ít nhất trong mắt mọi người, Lâm Tiêu là đang bị khí thế của Chu Chính Viễn doạ sợ chết đứng.
Chương 99
Bùm một tiếng nổ lớn!
Hả?
Gì vậy?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm cảm thán không thôi. Thứ bọn họ đang tưởng tượng trong đầu không hề diễn ra, mà hình như tình hình có vẻ ngược lại.
Vị thách đấu kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra vậy mà có thể chặn được nắm đấm đầy khí thế của Chu Chính Nghiệp.
Chu Chính Nghiệp bị phản lực đẩy lui về sau tới bảy tám bước.
Mọi người lại nhìn sang bên người thách đầu, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như không, cả người vẫn không dịch chuyển dù chỉ một chút.
“Sức của ngươi, yếu lắm!” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
Nói thẳng ra người này sức thì lớn mà lực công kích chả mấy, còn chả bằng lúc hắn luyện Bảo Sơn Ấn.
“Chết tiệt! xem đây!!” ánh mắt Chu Chính Nghiệp thêm phần trầm trọng.
Nhưng lần giao thủ này cũng đủ để hắn biết đối thủ của hắn mạnh tới cỡ nào.
“Ngại quá, ta không rảnh lắm.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói một câu.
Vừa dứt lời thì chỉ thấy cách Chu Chính Nghiệp khoảng một mét Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi……” Chu Chính Nghiệp kinh ngạc.
Ầm!!
Chu Chính Nghiệp bị bắn lên không khoảng mười mấy mét, sau đó nằm bất động trên mặt đất.
Lâm Tiêu thu chân lại, quay sang nói với Trương Ngang: “Đi thôi, tới tòa lầu khác, người xếp thứ 60!”
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh.
Thua rồi.
Chu Chính Nghiệp xếp thứ 80 trong bảng tinh anh thua rồi. Hơn nữa còn là kiểu một trưởng đã nằm, không đường phản kháng.
Một trưởng đã bại và một trưởng đã nằm là hai khái niệm khác nhau, điều này cũng chứng minh thực lực của ngươi khiêu chiến hơn Chu Chính Viễn nhiều.
Phi – đây là cái kiểu gì vậy.
Người này không phải chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn thôi sao? Có phải hắn che giấu tu vi không vậy?
Trong nội môn từ bao giờ lại cho người mạnh tới vậy?
Sau khi nghe đối phương tiếp tục đi khiêu chiến người xếp thứ 60 trong bảng tinh anh, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
“Chuyện này, sư huynh, đánh bại người trong bảng tinh anh thì cần phải ghi chép lại tên, xin hỏi sư huynh tên gì?”
Một trong số những người vây xem lên tiếng gọi với theo hướng Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu nói xong lại quay đầu đi theo Trương Ngang tới chỗ khiêu chiến.
“Lâm Tiêu.”
“Nội môn có người tên Lâm Tiêu à?”
“Hình như là Lâm Tiêu đứng thứ nhất trong cuộc khảo nghiệm đệ tử ngoại môn, chả nhẽ là người này sao.”
Chương 100
“Khẳng định là như thế, ta nghe nói người đứng nhất khảo nghiệm đệ tử ngoại môn mạnh lắm.”
“Ta cũng đi, ta phải đi xem xem, người này có thể mạnh tới mức nào.”
Rất nhiều người vây quanh cũng bắt đầu đi theo Lâm Tiêu. Kịch hay thế này hiếm khi có ở Thiên Sơn Phong.
Bình thường thấy nhiều nhất chính là người tới khiêu chiến bảng tinh anh từ số 80 tới 100. Còn bảng tinh anh tự khiêu chiến lẫn nhau thì một tháng chỉ có một hai lần, mỗi lần đều thu hút rất nhiều người xem.
“Lâm sư huynh, huynh thật lợi hại! một trưởng đã đánh bại Chu Chính Nghiệp, mọi người đều bị huynh làm cho kinh sợ.” Trương Ngang vừa dẫn đường vừa hưng phấn nói chuyện.
“Tại hắn yếu quá, Trương sư đệ, nói xem Ngô Tông Thừa vị trí 60 bảng tinh anh như thế nào.” Lâm Tiêu hỏi.
Chỉ là một Chu Chính Nghiệp, có gì phải bàn luận. Nếu không phải do quy định khiêu chiến thì hắn định khiêu chiến luôn mấy kẻ xếp thứ 10 trở lên.
“Ồ ồ ồ, Ngô sư huynh cũng rất thú vị, trước đây huynh ấy xếp thứ chín mấy trong bảng tinh anh, từ trước tới giờ không bao giờ qua nổi vị trí 90.”
“Không biết vì sao bắt đầu từ tháng trước, thực lực của Ngô sư huynh tăng tiến mạnh mẽ, trực tiếp bạo phát.”
“Liên tục đánh bại mấy sư huynh trong bảng tinh anh, cuối cùng xếp ở vị trí 60.”
Trương Ngang thao thao nói. Lâm Tiêu đi bên cạnh gật đầu phụ hoạ.
Kiếm tu à! vậy thì càng hay.
Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu và rất nhiều đệ tử đến góp vui đứng trước tòa lầu của người xếp hạng 60.
Hy vọng người này có ở đây, nếu không hắn lại phải chọn lại mục tiêu.
“Ngô Tông Thừa, có dám lăn ra đây đấu một trận!” Lâm Tiêu lại hét nguyên câu cũ.
Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn, đây cũng là thứ Lâm Tiêu cố tình làm ra.
Chỉ có kích động tinh thần chiến đấu của đối thủ, như vậy mới có thể đánh nhanh thắng nhanh. Đợi sau khi khiêu chiến hết bảng tinh anh hắn còn muốn nắm bắt thời gian tu luyện. Sau đó còn phải chuẩn bị để đi tới di tích.
Di tích Vô Cực Thượng Cổ sẽ là nơi tụ tập nhiều thiên kiêu trẻ tuổi của Đại Ngụy. Đương nhiên có cả người ngoài, núi cao sẽ có núi cao hơn, Lâm Tiêu biết rõ đạo lý này. Đặc biệt là trong thế giới huyền huyễn. Đâu ai biết trước được điều gì sẽ đến.
Lâm Tiêu vừa hét lên xong thì cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một lát sau, thân ảnh của vị xếp thứ 60 cũng xuất hiện, tay cầm trường kiếm bay ra ngoài.
Lâm Tiêu vừa nhìn thì không khỏi chớp mắt thêm một cái. Kẻ này là Ngô Tông Thừa? sao quen mắt vậy.
“Là người?” Lâm Tiêu nhớ ra kẻ này là ai rồi.
“Hả? sư đệ! là đệ! ôi trời! cuối cùng ta cũng tìm được đệ, sư đệ, ta tìm đệ khổ lắm đó!”
Bộ mặt phẫn nộ của Ngô Tông Thừa sau khi nhìn thấy người khiêu chiến là ai thì đột nhiên chuyển sang trạng thái mừng muốn rơi nước mắt.
Hắn chạy tới chỗ Lâm Tiêu lao vào ôm chặt lấy như một con gấu túi. Bộ dạng vừa khóc vừa cười nhìn vô cùng ngu ngốc.