1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tuyệt Thế Vũ Thần chương 66 đến 70

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tuyệt Thế Vũ Thần chương 66 đến 70

❮ sau
tiếp ❯

Chương 66: Chán sống rồi sao

Ở Phong Vân hạp, biển người trùng trùng, toàn bộ khu vực Sinh Tử đài đã bị người của Vân Hải tông đứng kín, trùng trùng điệp điệp.

Mà ở một khu vực rộng lớn phía bên trên Sinh Tử đài, bên cạnh hạp cốc có nhiều người đứng tại đó, ánh mắt đều nhìn về phía hạp cốc. Những người này đều có ánh mắt lợi hại, trên người mang theo hơi thở sâu không lường được.

Bọn họ chính là cao tầng của Vân Hải tông, ngay cả tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng cũng đích thân đến, gã ngồi trong giữa đám người phía bên cạnh khe núi.

Đây là cuộc đại tỷ thí của tông môn Vân Hải tông, đó vẫn là một trong những việc trọng yếu nhất hàng năm. Tỷ thí được chia thành hai giai đoạn, trong cuộc tỷ thí lần thứ nhất, phần đông đệ tử ngoại môn có thể vào được nội môn trở thành đệ tử nội môn, lại cũng có một số cường giả đệ tử nội môn có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, vinh dự vô cùng.

Đương nhiên nếu có người đi lên thì tất cũng sẽ có người bị đào thải.

Đó chính là quy tắc khiêu chiến, đào thải.

Đệ tử ngoại môn muốn được vào nội môn sẽ khiêu chiến bất kỳ một đệ tử trong nội môn, thắng thì được nhận vào nội môn, còn đệ tử nội môn bị thua sẽ bị đào thải, mất hết mặt mũi.

Cũng như vậy đệ tử nội môn muốn tiến lên trở thành một đệ tử hạch tâm của tông môn thì cũng sẽ phải khiêu chiến. Cũng giống như thế, khiêu chiến với một đệ tử hạch tâm cường đại, nếu thắng sẽ trở thành nòng cốt của tông môn, đứng ở trên cao, vinh quang chói lọi.

Quy tắc đơn giản, trần trụi, vô cùng tàn khốc, sẽ có người cười nhạo trong chiến thắng, sẽ có người khuất nhục bị đào thải.

Bây giờ đang là giai đoạn thứ nhất của cuộc đại tỷ thí, xác định danh sách đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm trong năm nay.

Sau đó là đợt thứ hai đại tỷ thí, lên danh sách các đấu sĩ, danh sách đấu sĩ đệ tử ngoại môn, danh sách đấu sĩ đệ tử nội môn và danh sách đấu sĩ đệ tử hạch tâm.

Vô luận là ngoại môn, nội môn hay đệ tử hạch tâm, nếu có khả năng tiến vào trong tốp mười đều vinh dự vô cùng, là hy vọng của tông môn, được tông môn coi trọng và là trọng điểm bồi dưỡng của tông môn.

Hơn nữa nếu có thể trở thành ba đại đệ tử trong số mười người đứng đầu thì có thể nhận được những phần thưởng rất lớn. Phần thường thì có thể là nguyên thạch, cũng có thể là vũ khí hay đan dược, mà cũng có thể là một công pháp võ kỹ có phẩm cấp cao.

Đương nhiên những đệ tử nội môn và các đệ tử hạch tâm đã bị đào thải thì không có tư cách tham gia vào danh sách này. Những người đã bị đào thải sẽ phải chịu những sự chục nhã vô cùng, bởi vì bên trong vòng tỷ thí thứ nhất, những người bị người khác khiêu chiến đã phải nhận những sự sỉ nhục rất lớn, cho nên bọn họ sẽ dốc toàn lực để công kích những người khiêu chiến.

Không có một sức mạnh thực sự, không ai có thể dám khiêu chiến lung tung.

Thời điểm mà ba người bọn Lâm Phong tới thì đại tỷ thí đã bắt đầu rồi, vừa vặn đang là lúc đệ tử ngoại môn khiêu chiến đệ tử nội môn.

Lúc này ở trên đài hai đạo thân ảnh chiến đấu đang xoắn thành một khối, cuộc chiến đấu kịch liệt phi thường.

– Là Liễu Phỉ, sớm đã nghe nói nàng vào Linh Vũ cảnh rồi, quả nhiên là không phải giả. Người nữ nhân này chẳng những là rất xinh đẹp, mà thực lực lại cũng rất mạnh mẽ, nếu có thể lấy về làm dâu thì thật tốt.

Hàn Man nhìn người thiếu nữ áo đỏ đang chiến đấu ngây ngô cười nói. Vẻ đẹp của Liễu phỉ đã nổi danh trong Vân Hải tông từ lâu, nàng đã là tình nhân trong mộng của rất nhiều người, chỉ là có chút lạnh lùng, người lạ chớ có tới gần. Vô số người theo đuổi đã bị nàng cho té nhào, thậm chí trong đó có cả một số đệ tử hạch tâm có thực lực và thiên phú.

Nghe nói Liễu Phỉ ngoại trừ trời cho một hình dáng xinh đẹp, thân thế của nàng cũng rất kinh người.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Lấy về làm dâu, huynh quản được không? Lâm Phong nửa cười nửa không nhìn Hàn Man, cái tên này thật là liểu lĩnh, một cô nàng nóng tính như thế này mà cũng dám nghĩ đến.

– Ha ha! Ta cũng không phải là người ăn chay, tuy nhiên ta cảm giác là mình không xứng đáng. Han Man cười rất ngây ngô gãi gãi đầu, nhìn Lâm Phong một cái rồi nói: – Đúng rồi, Lâm Phong, ta xem huynh cùng với Liễu Phỉ rất xứng đôi! Liễu Phỉ xinh đẹp, huynh lại anh tuấn, hai người trời cho đều rất tốt, đúng là một đôi trời sinh.

– Ta? Lâm Phong có cảm giác người hơi lạnh, nhún nhún vai, hắn sợ buổi tối không dám ngủ.

Ngẩng đẩu nhìn lên, Lâm Phong nhìn sang những người đứng bên khe núi, sau một lát tìm kiếm ánh mắt của hắn đã dừng lại trên thân của một người, hàn quang lóe lên rồi sau đó biến mất.

– Mạc Tà, đến đại tỷ thí lần này trước hết ta thu một chút lợi tức. Hắn lạnh lùng cười trong lòng, hắn tới đây tham gia đại tỷ thí là vì cái gì, đó chính là vì Mạc Tà.

Đứng ở phía trên khe núi, Mạc Tà giống như cũng cảm thấy có cái gì đó, ánh mắt dời khỏi Sinh Tử đài nhìn về phía đám người, nhưng không nhìn thấy gì cả, y nhíu nhíu mày.

Trong lúc này Liễu Phỉ đánh lâu phóng xuất ra vũ hồn của mình giành được thắng lợi cuộc chiến, dẫn đến một trận reo hò cổ vũ làm cho Lâm Phong cảm thấy cảm thán trong lòng, đãi ngộ của mỹ nữ quả nhiên thật khác biệt.

Tiến vào nội môn đối với Liễu Phỉ mà nói cũng là một việc không có gì đáng để kiêu hãnh, ánh mắt của nàng liếc về phía đám người. Trong lòng Liễu Phỉ có một tiếng thở dài, tự mình bước vào Linh Vũ cảnh, thức tỉnh vũ hồn, có được Thần Tiễn Vũ Hồn giống như phụ thân năm đó, nhưng vẫn không phải là đối thủ của người ấy.

Nhưng đáng tiếc, người ấy lại chết trong tay yêu thú, hơn nữa lại còn bị tông môn trưởng lão Mạc Tà làm hại.

– Nếu là hắn vẫn còn, bằng vào thực lực cường đại của hắn, khẳng định hắn có thể đại xuất phong thái.

Không biết vì sao trong đầu Liễu Phỉ đột nhiên lại nghĩ tới Lâm Phong, người thanh niên thiên tài phóng đãng không kiềm chế kia, nhưng mà cái tên này quả thực cũng đáng giận một chút.

Nếu có thể lựa chọn, Liễu Phỉ tình nguyện đánh bại Lâm Phong, cũng không muốn lúc này đánh bại các đối thủ khác để vào nội môn.

Cũng vào lúc này, ở một nơi khác tại khe núi trên không, bên một cửa sổ trong một căn phòng nhỏ, Bắc lão nhìn vọng về phía Sinh Tử đài, đã nhìn thấy màn thắng lợi của Liễu Phỉ.

– Phỉ Phỉ thiên phú không tồi, nhưng so với Thương Lan phụ thân của con bé thì vẫn còn kém hơn nhiều, tương lai khẳng định không thể kế thừa y bát của Thương Lan. Sinh hoạt ở nơi thị phi như Hoàng thành kia, không thể cho người ta yên tâm được.

Trong lòng Bắc lão hiện lên rất nhiều ý niệm, Hoàng Thành, mắt thấy hai chữ thánh khiết, nhưng Bắc lão lại cảm thấy rất rõ ràng, nơi đó đầy rẫy quỷ kế và quyền mưu, lại còn có vô số cường giả. Thương Lan còn thì còn có thể bảo vệ Liễu Phỉ, nếu ngày kia Liễu Thương Lan không còn, Liễu Phỉ tất cũng sẽ bị người ta nuốt trôi mất.

– Vốn là muốn cho Lâm Phong đi Hoàng thành, như vậy chẳng những có thể cho Lâm Phong nhanh chóng trưởng thành, giao lưu cùng với nhiều cường giả và các thiên tài. Tương lai có cơ hội giúp đỡ Thương Lan một tay, hơn nữa nếu mà có duyên

Bắc lão nghĩ đến điều này, trong mắt hiện lên một đạo sát ý lẫm liệt. Tên sâu mọt Mạc Tà này chưa diệt thì tâm lão chưa an.

Lâm Phong cũng không biết mình được nhiều người nhớ thương như vậy, lúc này hắn lại nhìn thấy một người quen nữa.

– Lâm Phong huynh cũng ở đây à, thật khéo. Tĩnh Vân đi tới bên này, ánh mắt vẫn như thế, trong sáng và thuần khiết.

– Ừ! Thật khéo! Lâm Phong cười với Tĩnh Vân ở trong Vân Hải tông, hắn cùng Hàn Man và Tĩnh Vân có quan hệ tốt nhất.

– Không phải khéo, cái này gọi là duyên phận. Hàn Man cười sang sảng: – Tĩnh Vân, ta một đống đứng lù lù ở đây mà muội không nhìn thấy, muội chỉ nhìn thấy Lâm Phong thôi sao?

– Ê! Lâm Phong trừng mắt nhìn cái tên Hàn Man này một cái, lại không thành thật hả.

– Ai quen huynh! Tĩnh Vân cũng liếc nhìn Hàn Man một cái, nhẹ nhàng nói.

– Tốt nha! Muội không biết ta, được rồi nhé, không biết là ai trước đây mỗi ngày có thời gian nghỉ đều kéo ta đi tìm Lâm Phong. Hàn Man cất giọng cười mờ ám làm cho Lâm Phong không nói được gì, cái tên này từ bao giờ mà lại biến thành như thế này Đáng khinh.

– Ta làm sao mà biết được là ai. Khuôn mặt Tĩnh Vân phút chốc ửng hồng kiều diễm động lòng người, làm cho Hàn Man không nhịn được cười phá lên.

Ánh mắt Phá Quân ở bên cạnh lóe lên nhìn Lâm Phong cười một cái gượng gạo, người này có vẻ như rất được lòng mọi người.

– Mấy người các ngươi ngậm cái miệng thối lại cho ta.

Lúc này một thanh âm lạnh lùng truyền lại làm cho không khí hài hòa của bọn Lâm Phong hầu như bị phá sạch không còn.

Ánh mắt mấy người bọn Lâm Phong ngưng trệ lại, hướng đôi mắt nhìn sang, bọn họ nhìn thấy một đệ tử nội môn lưng đeo một thanh kiếm cổ, đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt miệt thị.

– Chúng ta nói chuyện liên quan gì tới ngươi? Hàn Man căm tức nhìn đối phương, cái tên này thật vô lễ, chẳng lẽ người ta nói chuyện cũng không được phép sao.

– Ngươi có tin là ta giết ngươi hay không? Người nam tử lưng đeo kiếm cổ giọng lạnh như băng nói, trên người lộ ra một cỗ hơi thở sắc bén.

– Là ngươi? Lúc này từ trong miệng Lâm Phong thốt ra hai chữ, thật là một sự trùng hợp tuyệt vời. Người này thì hắn nhận được, chính là ngày đó vào thời điểm Liễu Phỉ đuổi hắn ở trên cây, tên Dư Hạo đệ tử nội môn kia đã trực tiếp cho hắn một kiếm, một kiếm đó thiếu một chút nữa thì đã lấy mạng của Lâm Phong. Hơn nữa hắn còn nhớ lúc ấy Dư Hạo còn uy hiếp, chỉ cần Liễu Phỉ gật đầu là gã sẽ giết Lâm Phong, bá đạo vô cùng.

Dư Hạo nghe thấy Lâm Phong sửng sốt, cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, bây giờ gã mới nghĩ ra, cười nói: – Thì ra là ngươi phế vật này, lần trước ta tha cho ngươi một mạng là vận khí của ngươi, chẳng lẽ lần này lại chán sống rồi sao?

– Chán sống rồi sao? Lâm Phong cười lạnh, ngay lúc ấy ở trong lòng hắn âm thầm thề nguyện, ngày hắn bước vào Linh Vũ cảnh tức là ngày hắn sẽ dùng tên Dư Hạo này để tế kiếm.

Chương 67: Vạn người nhìn vào

– Đúng! Ta đang chán sống đây. Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lùng có vài phần kỳ lạ.

– Ha ha! Đã gặp qua phế vật nhưng cũng chưa từng gặp phế vật nào quá muốn chết như ngươi. Dư Hạo vô cùng kiêu căng nhìn Lâm Phong nói: – Ngươi đã muốn chết ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, đợi sau khi đại tỷ thí của tông môn xong đó sẽ là ngày chết của ngươi.

Chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, muốn giết lúc nào thì giết, huống chi nơi này vẫn là Phong Vân hạp, là khu vực Sinh Tử đài, chết một người thì có đáng là gì.

– Không cần phải đợi đến sau khi đại tỷ thí, ta sẽ cho ngươi cơ hội.

Lâm Phong lắc lắc đầu làm cho Dư Hạo không hiều ra sao cả, Lâm Phong lập tức cất bước đi về hướng Sinh Tử đài.

– Lâm Phong huynh muốn làm gì? Tĩnh Vân cả kinh cất tiếng gọi Lâm Phong

– Tĩnh Vân, muội cần phải tin tưởng Lâm Phong, người này luôn có thể tạo ra những điều ngạc nhiên. Hàn Man kéo Tĩnh Vân lại, tuy rằng thời gian quen biết Lâm Phong chưa thể nói là lâu, nhưng Hàn Man rất kính phục Lâm Phong. Một con người nghĩa tình vô cùng sâu sắc, vì bằng hữu có thể sẵn sàng chém giết, hơn nữa mỗi lần đều đem lại cho gã một sự ngạc nhiên, nhưng mà lần ngạc nhiên này thì đúng là quá kích thích.

Ánh mắt Tĩnh Vân ngưng lại, nhìn Hàn Man nhè nhẹ gật đầu, không sai Lâm Phong dường như luôn luôn có thể đem đến ngạc nhiên cho bọn họ.

Chỉ là vì Tĩnh Vân cũng không thể nào mà có thể không lo lắng, đi lên Sinh Tử đài khiêu chiến với đệ tử nội môn, đây thật sự không phải chuyện đùa. Người có thể tiến vào được nội môn đều là dựa vào thực lực chứ không phải là may mắn, nếu muốn tiến vào nội môn thì càng phải xuất sắc hơn đệ tử nội môn trước kia.

– Hả? Đôi mày Dư Hạo nhíu lại còn chưa có phản ứng gì. Trong nháy mắt thì Hàn Man và Tĩnh Vân đã biết rõ ý tứ của Lâm Phong, vì bọn họ rất hiểu Lâm Phong. Còn Dư Hạo thì cao ngạo như thế, làm sao y có thể biết được việc Lâm Phong muốn làm, thậm chí y căn bản cũng không có suy nghĩ gì về khía cạnh đó.

Nhìn thấy Liễu Phỉ đã đi xuống khỏi Sinh Tử đài, Dư Hạo cười cười, thân ảnh chớp dộng đi về phía Liễu Phỉ, nữ nhân thiên phú xinh đẹp này y nhất định phải nắm trong tay.

Trong một không gian rộng lớn như vậy, từng tòa từng tòa Sinh Tử đài đứng sứng sững. Tại đó đệ tử ngoại môn có thể bước lên bất kỳ một Sinh Tử đài nào và khiêu chiến với bất kỳ người nào.

Nhưng mà mọi người thì lại giống như là có ăn ý với nhau, đó là không cùng một lúc đi lên Sinh Tử đài, như thế càng có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đương nhiên là người khiêu chiến cũng không đi lên Sinh Tử đài cao nhất, như thế sẽ là quá huênh hoang, bọn đệ tử ngoại môn sẽ không thể có ý nghĩ ngông cuồng như vậy, sẽ làm cho các vị tiền bối trong tông môn bất mãn. Chỉ có những người có được thiên phú cường đại mới dám đi lên nơi đó tiến hành khiêu chiến, làm cho vạn ánh mắt của mọi người tập trung ở một thân mình.

Lúc này thân ảnh Vương Mãng lóe ra, gã cũng đang đi lên đài Sinh Tử.

Nhưng mà cũng đúng lúc này Vương Mãng nhìn thấy một người khác cũng giống như gã, đang đi lên Sinh Tử đài.

– Bằng hữu. Vương Mãng khẽ cười gọi Lâm Phong một tiếng, gã là đệ tử ngoại môn xếp thứ ba trong danh sách, thực lực xuất chúng, gã tin tưởng là khi Lâm Phong nhận ra gã sẽ để cho gã lên đài khiêu chiến trước.

Tuy nhiên sự việc lại nằm ngoài ý muốn của Vương Mãng, Lâm Phong chỉ liếc mắt nhìn gã một cái, lạnh nhạt gật gật đầu rồi tiếp tục đi về phía Sinh Tử đài, dường như cũng không có ý nhường cho gã đi trước.

Vương Mãng nhíu nhíu mày, ở trong ngoại môn danh khí của gã rất lớn, không nghĩ tới Lâm Phong dám không nể mặt như vậy, gã đang muốn mở miệng thì dừng lại, cái miệng đang há mở ra kia nhất thời vẫn chưa nói được gì.

– Đồ điên. Vương mãng phun ra hai tiếng, gã lập tức quay lại ngay tại chỗ để cho Lâm Phong đi lên trước. Cái tên này trực tiếp đi thẳng tới Sinh Tử đài ở vị trí trung tâm, quá liều lĩnh, đây là người thứ nhất dám đi đến chỗ đó trong ngày hôm nay.

Không chỉ có Vương Mãng, lúc này những người khác cũng đều nhìn thấy Lâm Phong đang đi đến hướng Sinh Tử đài ở chính giữa, đồng tử mọi người không khỏi một hồi co rút lại, những tiếng kêu kinh ngạc, vang lên những tiếng hỏi xem người đó là ai?

– Là hắn, người này không phải đã bị yêu thú Huyễn Ma cắn nuốt rồi sao? Làm sao mà lại vẫn còn sống? Có người đã nhìn thấy Lâm Phong bị yêu thú Huyễn Ma phủ phục trên người hoảng sợ kêu lên, kinh ngạc vô cùng.

– Cái tên này. Hàn Man, Tĩnh Vân cùng với Phá Quân cũng thật sự ngạc nhiên, cái tên này thật sự làm cho người ta không thể không lo lắng, một chút cũng không biết thế nào là vừa phải.

Nhưng mà trên khóe miệng Hàn Man lại hàm chứa một ý cười rất nhỏ, gã luôn cảm giác, Lâm Phong mạnh hơn gã rất nhiều, cái loại cảm giác này khi gã còn chưa gặp Lâm Phong đã có. Có lẽ là, trong lòng gã đối với Lâm Phong có một loại tín phục, khó nói được bằng lời.

Phía trên hạp cốc, hai đồng tử của Mạc Tà co rút lại một trận, làm sao có thể, làm sao tiểu tử này có thể còn sống.

Một tên đệ tử ngoại môn bị yêu thú Huyễn Ma cắn nuốt đi rồi làm sao lại có thể còn sống trở về.

– Là hắn. Giống như Mạc Tà, Nam Cung Lăng cũng kinh hãi lập tức ánh mắt lóe lên, tốt, vẫn còn sống như thế gã cũng dễ ăn nói với Bắc lão cùng Không lão.

– Ha ha! Tiểu tử này như vậy mà vẫn còn không chết. Trong phòng nhỏ truyển lại một thanh âm sang sảng, mới nghe qua thì như là chửi mắng Lâm Phong, nhưng ngữ khí thì lại vô cùng vui vẻ.

– Tiểu tử ngươi lại làm cho lão già ta một lần ngạc nhiên nữa đấy.

Bắc lão nhìn Lâm Phong gượng gạo cười, ấn tượng lần thứ nhất gặp Lâm Phong thật không tồi, sau này lại một lần nữa gặp lại hắn, thực sự phát hiện ra Lâm Phong gõ tám mặt chuông trống khiến cho lão rung động một lần. Còn lần này Lâm Phong bị yêu thú mang đi nhưng lại trở về mà không tổn thương gì, đây đúng thực sự là một kỳ tích.

Lúc này Dư Hạo đã đi đến bên người Liễu Phỉ, cũng vừa vặn nhín thấy Lâm Phong đi lên Sinh Tử đài, không khỏi cười nói: – Phỉ Phỉ, loại phế vật như thế này mà cũng dám đi lên Sinh Tử đài, thật không biết sống chết.

Liễu Phỉ nhíu nhíu mày có chút khó chịu đối với câu nói của Dư Hạo, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt hướng về phía đài Sinh Tử, đôi mắt đẹp không khỏi hiện lên một ánh sáng kỳ lạ.

– Hắn không chết.

Liễu Phỉ vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện ra một nét cười châm biếm.

– Không chết thật là tốt, chờ ta đánh bại ngươi, cho ngươi phải nhục nhã với ta.

Dư Hạo nhìn thấy nụ cười tràn đầy mị lực của Liễu Phỉ, không khỏi có chút thất thần, khí khái nói: – Phỉ Phỉ, lần trước ta buông tha phế vật này, lần này chỉ cần nàng mở miệng, chờ sau khi hắn khiêu chiến xong ta sẽ đi giết hắn.

– Ngươi giết hắn? Liễu Phỉ liếc mắt một cái nhìn Dư Hạo. Dư Hạo mặc dù là kẻ có được Kiếm Vũ Hồn, lực công kích rất mạnh, nhưng một năm nay tâm tư đều không tập trung vào tu luyện, thực lực chỉ dừng lại ở cấp Linh Vũ cảnh tầng một, nếu như phải đối mặt với Lâm Phong thì thật ra ai chết vào tay ai cũng chưa biết được.

Hơn nữa trong lòng Liễu Phi càng nghiêng về khả năng Lâm Phong có thể thắng.

– Đúng, chỉ cần nàng gật đầu ta liền giết hắn.

– Dư Hạo.

Nụ cười của Dư Hạo còn đang ở trên khuôn mặt thì một thanh âm đột ngột truyền đến.

– Dư Hạo! Ngươi lên đây ngay.

Lâm Phong đang đứng ở chỗ cao nhất trên chiến đài, đầu hơi hơi ngẩng lên nhìn xuống tất cả mọi người, nhìn xuống đám người trên không nơi hạp cốc. Hôm nay hắn muốn đứng ở chỗ cao nhất này, nơi dễ trông thấy nhất, nơi kiêu ngạo nhất.

Nụ cười của Dư Hạo cứng ngắc ngay tại đó, vừa rồi y căn bản không nghĩ tới tình huống này. Trong giờ phút này, khi nghe được tiếng quát của Lâm Phong, y mới tỉnh ngộ mới biết ý tứ của Lâm Phong là khiêu chiến với y.

Ở trong đại tỷ thí của tông môn mà bị người khác khiêu chiến là một sự sỉ nhục, bởi vì chỉ có thực lực kém người mới bị người xem thường, người khác mới khiêu chiến với mình.

Mà hiện tại Dư Hạo lại bị điểm danh khiêu chiến, hơn nữa là ngay vừa rồi y còn bốc phét trước mặt Liễu Phỉ rằng chỉ cần Liễu Phỉ gật đầu là y liền giết Lâm Phong.

Nhưng thật không ngờ y vừa mới dứt lời, Lâm Phong đã chủ động khiêu chiến với y, trước mặt vô số người, đã cho y ăn một cái tát.

Sắc mặt Dư Hạo âm trầm, y nhìn Lâm Phong chằm chằm.

– Phỉ Phỉ, người này khiêu chiến thật đúng lúc, ta sẽ thay nàng đi giết hắn, cái loại phế vật này. Dư Hạo vẫn không quên biểu hiện sự kiêu ngạo của mình, y cất bước âm trầm đi về phía Sinh Tử đài.

Tất cả mọi người đều ngậm ngùi than thở, Lâm Phong thật cuồng.

Chẳng những hắn trực tiếp đi lên Sinh Tử đài cao nhất, hơn nữa lại còn khiêu chiến Dư Hạo.

Bên trong đệ tử nội môn, Dư Hạo tuyệt đối không phải là một người yếu nhất, tại cuộc đại tỷ thí của tông môn trước đây, đệ tử ngoại môn cũng đã thu thập được nhiều tư liệu về đệ tử nội môn. Tập hợp danh sách một số người có thể khiêu chiến, Dư Hạo còn nằm ở cách danh sách này rất xa, là người có được Kiếm Vũ Hồn như y, thực lực so với những đệ tử nội môn bình thường mạnh hơn rất nhiều, không ai nghĩ rằng có người lại dám khiêu chiến với y.

Dư Hạo cũng không nghĩ đến.

Đi lên Sinh Tử đài, đến trước mặt Lâm Phong, ánh mắt của Dư Hạo trở nên sâu thẳm: – Ta muốn để cho ngươi sống lâu hơn một chút, nhưng mà chính ngươi lại đi tìm cái chết!

– Ta cũng không vội giết ngươi.

Lâm Phong cười khẽ, cũng không nhìn đến Dư Hạo, ánh mắt hắn lại một lần nữa quét về phía đám người.

– Lý Lâm! Ngươi cũng lên đây đi.

Những âm thanh từ trong miệng Lâm Phong vừa thốt ra, Lý Lâm không làm gì Thẩm Thần ở trong Tinh Thần các, gã chỉ biết trút giận lên chính bản thân mình, món nợ này Lâm Phong vẫn nhớ kỹ.

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa như đông cứng lại, Lý Lâm lại cũng là một đệ tử nội môn, người này, hắn muốn làm gì?

Chương 68: Kiếm giả

Ở trong vòng thứ nhất của cuộc đại tỷ thí, các đệ tử nội môn và các đệ tử nòng cốt bắt buộc phải có mặt, bởi vì bất cứ lúc nào đều có thể bị gọi đến tên khiêu chiến.

Lý Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi nhìn thấy Lâm Phong đi lên Sinh Tử đài, Lý Lâm cảm thấy bồn chồn trong lòng, người này đã dám khiêu chiến với gã thì hiển nhiên là đã đến cảnh giới LinhVũ.

Nhưng mà hiện tại thì Lý Lâm cũng không cảm thấy lo lắng lắm, vì ngoài gã ra thì Lâm Phong con gọi tên Dư Hạo.

Dư Hạo thực lực so với gã có thể nói là mạnh mẽ hơn rất nhiều, có lực công kích Kiếm Vũ Hồn rất mạnh mẽ. Lâm phong dám khiêu chiến với y, không thể nghi ngờ là hắn đi tìm đường chết.

Trong khi đi lên Sinh Tử đài, Lý Lâm cũng cảm thấy hơi căng thẳng, dưới con mắt của hàng vạn người nhìn vào trong lòng gã cảm thấy có một chút trống rỗng.

– Ngươi gọi gã lên làm gì? Dư Hạo liếc mắt một cái nhìn Lý Lâm, trong ánh mắt có mấy phần khinh thường, y khinh thường Lý Lâm.

– Các ngươi cùng lên đi.

Lâm Phong không đáp lời Dư Hạo mà chỉ lạnh nhạt nói, làm cho ánh mắt Dư Hạo sưngc sờ.

Cuồng! Thật là cuồng.

Ở trong ngàn năm lịch sử của Vân Hải tông, trong các kỳ đại tỷ thí từ trước tới nay chưa hề có người dám khiêu chiến một lúc hai đệ tử cao tầng.

Lâm Phong lấy thân phận là một đệ tử ngoại môn, khiêu chiến hai gã đệ tử nội môn, hơn nữa trong đó lại có một gã có được Kiếm Vũ Hồn cường đại, Lâm Phong đã phá vỡ kỷ lục của Vân Hải tông.

– Một tên đệ tử ngoại môn mà không coi ai ra gì như vậy, về sau có được thực lực cường đại có lẽ sẽ không để tông môn vào trong mắt.

Ở phía trên khe núi, Mạc Tà lạnh lùng nói, lập tức từ phía dưới có rất nhiều tiếng phụ họa theo. Mạc Tà không những có thực lực rất cường đại, địa vị cao, mà phía sau lưng y còn có Mạc Thương Lan, ai cũng phải e sợ y có vài phần.

Nam Cung Lăng cũng chỉ liếc mắt một cái nhìn Mạc Tà, trên nét mặt không có chút nào thay đổi, không ai biết trong lòng gã đang nghĩ gì.

Ở trong một căn phòng nhỏ, Bắc lão cười lắc đầu: – Người này, thật một chút cũng không biết thế nào là vừa.

– Cùng lên đi, ngươi tự cho mình là ai? Một cái phế vật.

Sắc mặt Dư Hạo vô cùng khó coi, y là loại người nào? Là người có được Kiếm Vũ Hồn, là đệ tử nội môn.

Lâm Phong là người bị y khinh thường, là phế vật đáng bị chà đạp, nhưng giờ đây lại cũng chính cái phế vật này ở trên đài gọi tên của y làm cho tôn nghiêm của y bị khiêu chiến.

Hơn nữa Lâm Phong không chỉ có muốn khiêu chiến tôn nghiêm của y, mà còn muốn dẫm lên, lại dám đồng thời khiêu chiến với cả hai người, như thế này thì hắn coi Dư Hạo là cái gì?

– Đúng thế, ngươi thì là cái thá gì mà dám khiêu chiến với chúng ta! Dư Hạo huynh là một người có được Kiếm Vũ Hồn, thực lực cường đại, một chiêu có thể lấy đi mạng của ngươi, xem ngươi kiêu ngạo được mấy khắc.

Lý Lâm vội nịnh hót, có thể để cho Dư Hạo đối phó với Lâm Phong, gã không ra tay là tốt nhất.

Dư Hạo nghe thấy Lý Lâm khen ngợi mình thì cũng tỏ ra rất thỏa mãn, trên mặt lộ ra một nụ cười nói: – Lý Lâm ngươi nói không sai, hắn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn không đủ tư cách để cho ta rút kiếm, ngươi giúp ta giải quyết hắn đi.

– Đó là đương nhiên, một tên đệ tử ngoại môn há lại có tư cách khiêu chiến tôn nghiêm của Dư Hạo huynh. Tuy nhiên để thể hiện uy nghiêm của Dư Hạo huynh, ta cho rằng huynh nên ra tay để cho bọn vô danh tiểu tốt này biết sự lợi hại của huynh.

Lý Lâm nghe Dư Hạo nói thì trong lòng cả kinh, nếu phải đối phó với Lâm Phong, gã cũng tuyệt đối không nắm chắc là có thắng được hay không.

– Này đồ không biết xấu hổ, thể diện của Vân Hải tông đều bị ngươi làm mất hết rồi. Mọi người thấy Lý Lâm không biểu hiện gì thật quá mất thể diện, may mà cái tên này còn nói năng hùng hồn lý lẽ đường hoàng.

– Thật là buồn cười. Lâm Phong châm biếm nói: – Lý Lâm, khi ta ở Tinh Thần các tìm kiếm công pháp võ kỹ, ngươi xung đột với Thẩm Thần bị y hù dọa bị người diễu cợt, vừa vặn nhìn thấy ta là một đệ tử ngoại môn ở bên cạnh vì thế lấy ta ra để chút giận. Ngươi nói là có tin là sẽ phế ta đi hay không, lại còn nói ta là phế vật, hiện tại phế vật ta lại khiêu chiến ngươi, vì cớ gì ngươi sợ đầu sợ đuôi.

– Lại còn Dư Hạo, người có được Kiếm Vũ Hồn, thực sự thiên tài nhỉ? Ngày đó ngươi vô duyên vô cớ xuống tay với ta, lại còn nói có thể giết ta bất cứ lúc nào. Chẳng qua là sỉ nhục ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, hôm nay ta đứng trước mặt ngươi vậy kiếm của ngươi đâu?

Lâm Phong lạnh lùng nói, giờ thì mọi người đã hiểu rõ, thì ra là thế, hai đệ tử nội môn này thật là ngạo mạn, khinh thường Lâm Phong là đệ tử ngoại môn. Hiện nay thực lực Lâm Phong đã mạnh mẽ rồi, quay lại báo thù.

Ánh mắt Dư Hạo trầm xuống nói với Lý Lâm: – Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở, nếu ngươi không ra tay ta sẽ phế ngươi trước.

Trong lòng Lý Lâm thực sự hồi hộp, gã cắn chặt hai hàm răng, cực kỳ hận Dư Hạo.

Dư Hạo ở trước mặt Lâm Phong lấy gã để giương oai, cảnh này thật giống ngày đó gã lấy Lâm Phong để giương oai vậy.

– Được! Ta sẽ thay ngươi đi phế hắn.

Lý Lâm kiên trì nói rồi phóng về hướng Lâm Phong.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, tài năng như thế này không biết làm sao có thể vào được nội môn.

– Cút!

Lâm Phong thuận tay vung lên xuất ra một đạo Bát Hoang chưởng, bốn đạo chưởng ấn trực tiếp phá không giáng xuống trên người Lý Lâm.

Rầm!

Lý Lâm là một trong số mấy người yếu nhất của đệ tử nội môn, thực lực loại thấp nhất, chỉ một kích tùy ý khiến cho thân thể của gã bay ra ngoài, rơi xuống dưới Sinh Tử đài.

Lâm Phong thậm chí cũng không thèm nhìn đến Lý Lâm, hắn liếc mắt một cái đối mặt với Dư Hạo nói: – Ngươi không phải muốn giết ta, sao còn đứng đó làm gì?

– Chỉ là bốn đạo chưởng ấn mà thôi, có gì mà kiêu ngạo.

Dư Hạo nhận ra Lâm Phong sử dụng đó là Bát Hoang chưởng, ở trong Vân Hải tông tu luyện bộ võ kỹ này không phải ít người, đại đa số đều có thể tu bốn đạo chường ấn năm đạo chưởng ấn, cái khó khăn thật sự là ở phía sau.

Nhưng mà Lâm Phong mới sử dụng bốn đạo chưởng ấn, mặc dù hắn chưa thực sự phát huy toàn lực, nhưng có thể sử dụng đến năm đạo chưởng ấn cũng vẫn không đủ để chống lại y.

– Tuy rằng ta muốn giết ngươi, nhưng hôm nay là đại tỷ thí của tông môn, cho dù ở trên Sinh Tử đài cũng không thể giết ngươi, nhưng ta sẽ phế đi tu vi của ngươi, bẻ gãy tay chân ngươi để cho ngươi sống cũng không bằng chết.

Dư Hạo tàn nhẫn nói, đối với Lâm Phong y đã căm giận đến cực điểm.

Nói xong Dư Hạo để tay lên trên lưng, ánh sáng phát ra, ánh kiếm như nước mùa thu rạng rỡ tỏa sáng, khí lạnh lẽo vô hình tràn ngập khắp không gian.

Nhưng như thế này còn chưa đủ, phía sau Dư Hạo phóng ra một thanh kiếm hư ảo vô cùng sắc bén, chỉ về hướng trời cao giống như muốn phá vỡ cả trời đất.

– Người có được Kiếm Vũ Hồn quả nhiên không phải là người yếu, Lâm Phong gặp nguy hiểm rồi.

Những người ở gần Sinh Tử đài đều cảm giác được, cỗ kiếm khí mãnh liệt cường đại này, chỉ cần cảm giác lực ép này cũng làm cho bọn họ thấy không thoải mái.

– Ngươi đã thích kiếm như vậy thì ta cũng cho ngươi xem thế nào gọi là kiếm!

Lâm Phong thản nhiên nói hắn rút ra thanh kiếm đang đeo sau người, nhất thời một cỗ kiếm khí vô hình phát ra hướng tới kiếm khí của Dư Hạo vừa phát tán mà ép xuống.

– Cái gì? Hắn cũng là kiếm tu, hắn cũng có được Kiếm Vũ Hồn?

Cảm nhận được kiếm khí trên người Lâm Phong, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, đôi mắt Dư Hạo cũng hơi hơi ngưng lại. Tuy nhiên Kiếm Vũ Hồn của Lâm Phong mãi không thấy xuất hiện, khóe miệng của y hơi cong lên nửa như cười nửa như không.

– Ngay cả Kiếm Vũ Hồn cũng không có nói gì đến kiếm tu.

Dư Hạo từng bước thối lui, nhất thời không gian gào thét tiêu điều xơ xác, kiếm khí càng ngày càng bá đạo, thậm chí cả strên Kiếm Vũ Hồn au lưng hắn cũng có một đạo kiếm khí mờ mờ lóe ra.

Dư Hạo phóng thích kiếm khí khuếch trương bá đạo áp bách về phía Lâm Phong.

– Kiếm tu nhất định phải có được Kiếm Vũ Hồn sao? Lại còn những kẻ có được Kiếm Vũ Hồn nhất định được gọi là kiếm tu sao? Lâm Phong chất vần, sắc mặt vô cùng bình tĩnh đồng thời từng bước bước ra kèm theo một tiếng nói: – Ngươi căn bản không hiểu kiếm.

Kiếm khí vô hình trong một khắc này giống như bị một lực vô hình dẫn dắt, toàn bộ đều hướng về phía Dư Hạo, mặc dù là trên người Dư Hạo phát ra kiếm khí thì cũng vẫn như vậy.

Giờ phút này Lâm Phong phóng thích hơi thở đã muốn vượt qua phạm trù kiếm khí.

– Thế! Đây là kiếm thế?

Trong đám người, những người bất phàm có kiến thức rộng rãi, nhất là các đệ tử nội môn cùng với những đệ tử hạch tâm cảm giác được hướng của cỗ kiếm này, tất cả ánh mắt đều rung động.

Đây là kiếm thế thật cường đại, có thể khống chế và dẫn dắt kiếm khí do Lâm Phong sử dụng, vô số kiếm khí là Lâm Phong trợ lực áp bách Dư Hạo.

– Trời ạ, hắn chỉ mới là đệ tử ngoại môn vừa bước chân vào Linh vũ cảnh, thế nhưng lại nắm trong tay kiếm thế, thật là một tài năng thiên phú đáng sợ.

Không ai biết đạo thế khó nắm bắt như thế nào, nhất là giống như Lâm Phong như vậy, nhẹ nhàng như thường nắm trong tay xu thế kiếm. Người Linh Vũ cảnh đỉnh phong cũng không nhất thiết có thể làm được, vậy mà Lâm Phong chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thế nhưng lại có thể lĩnh hội kiếm thế.

Đương nhiên cũng có đệ tử ngoại môn không hiểu hỏi, như thế nào là kiếm thế?

– Quả nhiên là hắn đã gõ tám mặt chuông trống, thì ra là thế, trẻ tuổi mà đã có lĩnh ngộ như vậy, so với ta năm đó mạnh hơn nhiều lắm. Người này hoàn toàn xứng đáng là thiên tài lương đống của Vân Hải tông ta, nhất định phải bồi dưỡng tốt.

Trong nháy mắt Nam Cung Lăng hiểu được vì sao mà Bắc lão lại coi trọng Lâm Phong như vậy, thậm chí đòi giết chết Mạc Tà ngay tại chỗ, kẻ này thiên phú đáng sợ.

Chương 69: Tức giận

Nam Cung Lăng trong lòng cao hứng, nhưng Mạc Tà ở cách đó không xa thì lại không vui vẻ được nữa rồi, sắc mặt y âm trầm.

– Kẻ này thiên phú tuyệt vời, nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước. Mạc Tà thầm nghĩ trong lòng, đã đắc tội với y thì mặc dù là thiên phú tốt thì cũng chẳng làm gì, cứ theo lệ thường giết chết mà không để cho đối phương lớn lên.

Tại Phong Vân hạp, đứng ở giữa một đám người, Hàn Man nét mặt ngơ ngẩn nhếch miệng cười: – Tên này đã mạnh như thế này rồi còn gạt ta.

Nhìn thấy thực lực Lâm Phong mạnh hơn rất nhiều so với mình, Hàn Man cảm thấy rất cao hứng.

Tĩnh Vân ở bên cạnh vẫn nụ cười rạng rỡ như hoa sen nở rộ, kiều diễm mà thuần khiết.

Ở bên cạnh hai người bọn họ, Phá Quân lại nhìn Lâm Phong trên Sinh Tử đài đài, y thầm nghĩ trong lòng: – Chả trách, trong lúc hắn lơ đãng lại để lộ ra nhuệ khí cường đại như vậy, thì ra là thế.

Trên Sinh Tử đài, sắc mặt Dư Hạo trắng bạch như tờ giấy người xám như tro tàn.

– Ngươi căn bản không hiểu kiếm.

Lâm Phong cố tình dẫm lên tôn nghiêm của y, y chỉ có thể nhận thức, mà không phải chỉ là y, chỉ sợ giờ phút này mọi người đều nhận thức giống như Lâm Phong, y, Dư Hạo căn bản không hiểu kiếm.

Ai nói kẻ có được Kiếm Vũ Hồn mới có thể là một kiếm giả hùng mạnh.

Vô tận kiếm khí sắc bén đâm vào mỗi tấc da thịt của Dư Hạo, gây nên cảm giác đau đớn, không ngừng làm tan rã chiến ý của y. Đối mặt với Lâm Phong, một tay nắm trong tay kiếm thế hùng mạnh như vậy, y căn bản không còn có lực đánh lại nữa.

– Ta nhận thua, ghế đệ tử nội môn nhường cho ngươi.

Nội tâm giãy dụa, rốt cục Dư Hạo đã nói ra những lời này, y cảm thấy mặt bỏng rát, giống như tất cả mọi người đang giễu cợt nhìn y.

– Nhận thua, nhường cho ta?

Lâm Phong cười lạnh:

– Đơn giản như vậy sao?

Khi thời điểm Dư Hạo đang mạnh muốn phế tu vi của hắn, muốn bẻ gãy tay chân hắn làm cho hắn sống không bằng chết, tàn nhẫn vô cùng.

Hiện tại Dư Hạo phát hiện mình không phải là đối thủ của hắn, liền muốn một câu giải quyết mọi chuyện, có thể như vậy không?

Ít nhất là Lâm Phong không đáp ứng.

-Ta muốn ngươi nhường ta à? Giọng nói của Lâm Phong tràn đầy châm biếm, hắn bước chân về phía trước một bước, cái cỗ kiếm thế ngập trời áp bách càng thêm mãnh liệt, làm cho Dư Hạo gần như là không thể thở được.

– Ta đã nói nhận thua, ngươi còn muốn thế nào?

Sắc mặt Dư Hạo biến hóa, Lâm Phong vẫn còn dư lực thật đáng sợ.

– Ta muốn như thế nào? Rất đơn giản đem những thứ ngươi muốn cho ta, tặng lại ngươi. Lâm Phong lạnh lùng cười, sát khí chợt lóe lên rồi biến mất, làm cho Dư Hạo cảm thấy cả người lạnh cứng: – Lâm Phong, ngươi dám giết ta?

– Đây là đại tỷ thí của tông môn, ngươi dám? Dư Hạo hét lớn lên một tiếng, chân phải trong lúc lơ đãng lui về phía sau một bước.

– Ngươi không dám giết ta, nhưng ta dám giết ngươi.

Lâm Phong dùng hành động thay cho câu trả lời Dư Hạo, bàn tay cầm kiếm khẽ rung lên bóng kiếm rơi xuống, mang theo tiếng gió rít và ánh sáng lấp lóa, kiếm khí vô tận chém về phía Dư Hạo.

Đường kiếm đoạt mệnh kiếm xuất đoạt mệnh, chỉ trong nháy mắt máu tươi Dư Hạo tràn ra đương trường, thân thể đổ sụp xuống. Khi sắp chết mắt còn mở tròn xoe, y không thể tin được Lâm Phong thế mà đã thực sự dám giết y.

– Ù! Không gian giống như ngưng đọng lại, không còn có một người nào dám thở, bọn họ thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập của người bên cạnh.

Lâm Phong phá vỡ lịch sử Vân Hải tông, một lần đổng thời khiêu chiến hai đệ tử nội môn.

Lâm Phong phá vỡ quy củ Vân Hải tông, trước mặt các đệ tử, trước mặt các vị trưởng lão Vân Hải tông, trước mặt tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng, ở trong cuộc đại tỷ thí của tông môn chém chết đối thủ.

– To gan!truyện ma

Một tiếng quát lôi đình mang theo tức giận cường đại từ trên trời giáng xuống người Lâm Phong, làm bừng tỉnh đám đông vẫn đang thừ người ra.

– Trước mặt tất cả những người của Vân Hải tông có mặt, trong mắt ngươi không có tôn trưởng, không có tông chủ, chém giết đồng môn, tội của ngươi đáng chết vạn lần.

Lại một tiếng mắng tức giận truyền đến, mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Đám người ngẩng đầu lên nhìn thẩy Mạc Tà, có người không hiểu, nhưng có người nhìn thấy Mạc Tà đã suýt giết chết Lâm Phong thì biết. Mạc Tà và Lâm Phong đã kết thù kết oán, thừa dịp Lâm Phong còn nhỏ yếu Mạc Tà đương nhiên không muốn nhìn thấy hắn lớn lên. Cái động tác này của y là muốn trực tiếp định tội Lâm Phong, muốn lấy đi tính mạng Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn Mạc Tà, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi ánh mắt rời đi không để ý đến.

Hôm nay hắn đến tham gia đại tỷ thí của tông môn, đi lên chỗ cao nhất trên Sinh Tử đài, thu hút con mắt của hàng vạn người. Hắn bá đạo vô cùng, khiêu chiến hai gã đệ tử nội môn, hắn còn triển lộ kiếm thế làm cho đám người khiếp sợ, đương trường chém chết Dư Hạo.

Tất cả đều chỉ vì Mạc Tà.

Hắn cố ý cho Mạc Tà tìm lấy cái cớ lấy cớ đối phó với hắn, bởi vì Lâm Phong biết rõ ràng, nếu hắn không tìm thấy cớ này thì sớm hay muộn Mạc Tà cũng sẽ giúp hắn tìm, nếu mà như thế không bằng chính mình đưa đến cửa.

Nhìn thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình, Mạc Tà tức giận đến cả người phát run, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, y quát to: – Người đâu? Bắt ngay tên nghịch tặc này lại, nếu phản kháng, giết chết ngay tại chỗ.

Đám người nghe thấy Mạc Tà nói như vậy thì tất cả đều lạnh người, người này thủ đoạn thật là độc ác, đó chính là một trưởng lão ngông cuồng độc đoán, liều lĩnh vô cùng.

– Đồ khốn!

Hàn Man cất tiếng chửi mọi người đều nghe thấy, Dư Hạo nói phế đi tu vi của Lâm Phong, bẻ gãy chân tay của hắn để cho hắn sống không bằng chết, Lâm Phong giết y, có gì sai?

Tĩnh Vân cũng bực tức đến nỗi mặt xanh mét, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng đến cực độ.

– Thật là một trưởng lão không biết xấu hổ. Liễu Phỉ mắng một tiếng, Mạc Tà đã sử dụng mánh khóe một lần, giờ lại muốn sử dụng lần hai sao?

Có mấy đạo nhân ảnh lóe lên lao thẳng tới Sinh Tử đài, chuẩn bị bắt Lâm Phong.

– Đợi một chút. Một giọng nói đạm bạc vang lên, mấy người đang đi đến chỗ Lâm Phong thì dừng lại, người nói câu này dĩ nhiên là tông môn Nam Cung Lăng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào trên người Nam Cung Lăng, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết Nam Cung Lăng sẽ xử trí như thế nào, gã có trị tội Lâm Phong không?

– Tông chủ! Người này kiêu ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì, căn bàn không có để tông chủ ngài vào mắt, phải trị tội răn đe.

Mạc Tà đi đến bên người Nam Cung Lăng hơi hơi khom người, y nói dứt lời còn nhìn thoáng qua đám người bên cạnh Nam Cung Lăng.

– Trưởng lão Mạc Tà nói không sai, người này quả thật quá kiêu ngạo, ngay cả tông chủ cũng không thèm để vào mắt, chém giết đồng môn, phải giết.

– Tông chủ, kẻ này tội chết, phải giết.

Các vị trưởng lão đều nói đỡ cho Mạc Tà, Mạc Thương Lan có tư lịch lâu hơn tông chủ, ở Vân Hải tông này các trưởng lão ai mà không phải e nể lão ta, cho nên tự nhiên đều đứng về phía Mạc Tà.

Nam Cung Lăng ngẩng đầu nhìn Mạc Tà và các trưởng lão thản nhiên nói: – Nói xong chưa?

Các trưởng lão sửng sốt không rõ ý tứ của Nam Cung Lăng thế nào.

– Mạc Tà, ngươi là tông chủ hay là Nam Cung Lăng ta mới là tông chủ?

Thấy mọi người không đáp, Nam Cung Lăng quay lại hỏi Mạc Tà.

Thần sắc Mạc Tà ngưng ngay lại, trong lòng hồi hộp, vội vàng nói: – Đương nhiên ngài là tông chủ, Mạc Tà ta đâu dám.

– Các ngươi nói đi ta là tông chủ hay là Mạc Tà là tông chủ? Nam Cung Lăng lại hòi giúp Mạc Tà nói chuyện với các vị trưởng lão.

– Đương nhiên là ngài. Trong lòng các trưởng lão sinh ra một cảm giác không ổn, tính cách của Nam Cung Lăng từ trước tới này ôn hòa, chưa từng cùng bọn họ nói chuyện như thế bao giờ.

– Vậy à! Nam Cung Lăng gật đầu: – Ta lại hỏi các ngươi, cuộc đại tỷ thí này do ai làm chủ?

– Đương nhiên là tông chủ. Mạc Tà và đám người đều đồng thanh đáp lại, nhưng trên lưng đã vã mồ hôi thầm nghĩ hỏng bét.

– Các ngươi đều đã biết rồi, một khi đã như vậy. Mạc Tà! Ta muốn hỏi ngươi, ngươi nói trong mắt đệ tử kia không có ta đây tông chủ, vậy còn ngươi trước mặt mọi người, ngay cả trước mặt ta, ngươi khoa chân múa tay định tội người khác, thật là uy phong. Trưởng lão Mạc Tà ngươi nói một chút, ngươi có để tông chủ ta vào trong mắt hay không?

Tiếng nói của Nam Cung Lăng vừa dừng lại, không gian phảng phất như có một luồng gió lạnh, làm cho Mạc Tà và vài vị trưởng lão cảm giác thấy thân thể như đông cứng lại.

Các trưởng lão vừa rồi còn chưa nói gì thì đang thầm nghĩ là mình may mắn, thật sự là nguy hiểm.

Mạc Tà người này tự cho là đúng, lại có quan hệ với Mạc Thương Lan, độc đoán chuyên quyền hạng nhất, bá đạo phi thường, cuối cùng lần này đã chọc giận tông chủ rồi sao?

– Rầm. Một thanh âm khô khốc vang lên, chiếc ghế Nam Cung Lăng vừa ngồi xuống bẹp dúm.

– Nói đi, ta hôm nay muốn hỏi các ngươi một lần nữa, trong lòng các ngươi có còn tông chủ Nam Cung Lăng ta hay không?

Nam Cung Lăng đứng dậy lạnh lùng nói, uy thế cường đại nở rộ làm cho mấy vị trưởng lão tưởng như muốn chết đi được, phải biết giữ mồm giữ miệng, bọn họ đừng lắm chuyện làm gì.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy tông chủ của bọn họ giận giữ, trong ánh mắt đều lộ ta thần sắc không an tĩnh. Tông chủ luôn ôn hòa không mấy khi tức giận, không biết hôm nay như thế nào mà gã bực tực đến như thế, hơn nữa lại là với trưởng lão Mạc Tà.

Chương 70: Tâm tư Lâm Phong

Ngay cả Mạc Tà cũng kinh hãi không hiểu gì khi nhìn thấy Nam Cung Lăng bừng bừng tức giận, thật lâu sau mới kịp phản ứng, khom người nói: – Tông chủ, Mạc Tà biết tội.

Mạc Tà cùng với cha của y là Mạc Thương Lan có quyền uy tuy rất lớn ở Vân Hải tông, nhưng Nam Cung Lăng dù sao cũng là tông chủ, thấy Nam Cung Lăng thực sự nổi giận Mạc Tà không thể không thỏa hiệp nhận sai.

– Có lẽ bởi vì mình quá kiêu ngạo ở trước mặt tông chủ nên tông chủ bất mãn. Mạc Tà thầm nghĩ trong lòng, rồi thầm mắng mình.

Nam Cung Lăng thấy Mạc Tà nhận sai sắc mặt hòa hoãn đi một chút, gã lạnh lùng liếc mắt về phía Mạc Tà một cái nói:

– Nếu đã biết sai lần này ta bỏ qua, lần sau không được như thế nữa.

– Về phần đệ tử ngoại môn đệ tử kia là do Dư Hạo trước đây đã khiêu khích hắn, nói muốn phế tu vi của hắn bẻ gãy tay chân hắn, nên hắn giết Dư Hạo rửa sạch thù oán, có thể tha thứ.

– Tông chủ, nhưng mà Mạc Tà còn muốn nói nữa, y cũng không biết được nguyên nhân thực sự khiến Nam Cung Lăng tức giận.

– Hừ! Đôi mắt Nam Cung Lăng đảo qua, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Những lời Mạc Tà đang còn muốn nói nháy mắt bị nuốt trôi mất, trái với ý muốn của mình, y lại nói: – Tông chủ anh minh!

Nam Cung Lăng hừ lạnh một tiếng, lúc này ánh mắt mới dịu lại quay sang nhìn Lâm Phong hỏi: – Ngươi tên là gì?

Lâm Phong đối diện với Nam Cung Lăng, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy nói:

– Lâm Phong.

– Lâm Phong, không tồi, hiện tại ngươi là đệ tử nội môn của Vân Hải tông. Nam Cung Lăng tuyên bố làm cho mọi người đều thầm than, thực lực của Lâm Phong lại khiến cho tông chủ yêu tài, tự hỏi đến tên tuổi, tự ban cho thân phận đệ tử nội môn. Phải biết rằng những người khác đều không thể có được vinh dự này, chỉ sau một vòng tỷ thí đã giành được lệnh phù của nội môn.

Lâm Phong lộ ra vẻ tươi cười, trong nụ cười đã tràn ngập hơi thở khác, nhưng không có mang ơn.

– Chỉ có nắm được đầy đủ thực lực mới giành được tôn trọng.

Nam Cung Lăng đã từng tặng Lâm Phong một câu hắn không có quên, hôm nay hắn đứng ở trên Sinh Tử đài dễ nhìn thấy nhất, để cho vạn ánh mắt nhìn vào, không vì cái gì khác mà chỉ vì thử thái độ của Nam Cung Lăng, hiện tại hắn đã tìm được đáp án.

Có một lần trước đây Mạc Tà đã đem hắn giao cho Đại Bằng công tử và Lâm Thiên, Nam Cung Lăng tuy không tán thành nhưng cũng không ngăn cản. Theo gã thì một tên đệ tử ngoại môn cùng với một trưởng lão nội môn, tầm quan trọng là không thể so sánh được.

Nhưng còn lần này trưởng lão Mạc Tà lại muốn cái mạng của hắn, Nam Cung Lăng đã không trầm mặc nữa mà giận giữ mắng mỏ Mạc Tà, Lâm Phong tin tưởng đây không phải là do mình biều hiện ra thiên phú cùng với thực lực. Chắc chắn Nam Cung Lăng nhất định đã biết chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích, nghe được chuyện gì đó từ Bắc lão và Không lão, mới có thể không một chút nể mặt Mạc Tà mà giúp hắn.

Nhưng như thế này là đủ rồi sao?

Hiển nhiên là không, đối với Lâm Phong mà nói, chẳng những không đủ mà còn kém rất xa so với suy nghĩ của hắn, còn cách xa vạn dặm.

Lúc yêu thú tập kích là lúc Mạc Tà đưa hắn vào trong miệng yêu thú, việc này Lâm Phong không tin là Nam Cung Lăng không biết.

Hôm nay Mạc Tà lại một lần nữa trước mặt mọi người muốn lấy mạng của hắn, Nam Cung Lăng cũng tận mắt nhìn thấy.

Dù vậy Nam Cung Lăng cũng không trách tội Mạc Tà, cũng có thể theo cách nhìn của người khác thì đã là trách tội rồi, nhưng trong mắt Lâm Phong thì chưa có. Nam Cung Lăng chỉ là quở trách Mạc Tà có một câu mà đã nghĩ hắn phải mang ơn gã, đền đáp tông môn?

Lâm Phong đến từ một nơi không có nô lệ, đối với kẻ hai lần thiếu chút nữa lấy đi mạng của mình, chỉ hai câu quát mắng của Nam Cung Lăng là đủ sao? Quá ư là không đủ Trưởng lão nội môn cuối cùng vẫn là trưởng lão nội môn, đệ tử ngoại môn cuối cùng vẫn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, mặc dù có là đệ tử ngoại môn xuất chúng được nhận vào nội môn.

– Giữa ta và Mạc Tà chỉ có thể có một người, có ta thì không có y, có y thì không có ta.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, ở giữa hắn và Mạc Tà, Nam Cung Lăng chỉ có thể lựa chọn một người. nếu lựa chọn hắn thì tông môn của hắn là Vân Hải tông, nếu lựa chọn Mạc Tà, hắn chẳng những không hết lòng vì Vân Hải tông mà thậm chỉ có khi còn cùng với Vân Hải tông đối nghịch. Bởi vì hắn thù hận Mạc Tà, nhất định sẽ phải giết Mạc Tà rửa nhục, khi đó nếu Vân Hải tông can thiệp, hắn không thể không đứng ở phía đối lập với Vân Hải tông.

Tuy nhiên Lâm Phong cũng không còn ngu xuẩn đến nỗi cho rằng, chỉ vì những biểu hiện hiện tại của hắn mà có thể làm cho Nam Cung Lăng lựa chọn hắn. Thế này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, ở trong đại tỷ thí của tông môn lần này, hắn nhất định phải khiến Mạc Tà biết mặt.

Với ánh mắt kiên nghị, Lâm Phong cất bước đi xuống khỏi chiến đài, mỗi một bước chân đều trầm ổn như núi.

Nam Cung Lăng chau mày lại, trong đôi mắt ánh sáng lóe ra, kẻ này có đôi mắt thật sâu sắc cứng cỏi, theo thiên phú của hắn thì muốn không thành tài cũng không được.

– Thật mạnh, thật cuồng! Có người thấp giọng nói.

– Nếu ta có thực lực mạnh như vậy, thì ta nhất định cũng sẽ cuồng như hắn vậy. Nhưng mà hiện tại mười cái ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Lâm Phong, tên này ta nhớ kỹ rồi!

– Ngươi nhớ kỹ thì làm gì? Người khác ai nhận được ngươi! Nhưng mà hắn thì thật lợi hại, đệ tử ngoại môn đứng thứ nhất Thẩm Thần của chúng ta, trước mặt hắn chỉ là một cái rắm.

– Cái gì người thứ nhất đệ tử ngoại môn, người chân chính lợi hại còn sợ cũng không có nơi thế hiện! Thẩm Thần làm sao mà có thể so với Lâm Phong, xách giày cho Lâm Phong cũng không xứng.

Hai người đang xì xào bàn tán, không biết ở sau lưng cách bọn họ đứng không xa có một người sắc mặt lạnh như băng. Người này đúng là đệ nhất nhân của đệ tử ngoại môn, Thẩm Thần, đã từng ở trong Tinh Thần các khiêu chiến làm nhục Lâm Phong, lại bị Lâm Phong làm cho bẽ mặt.

– Ít nhất ở trong đệ tử ngoại môn, nếu ta nhận thứ hai thì sẽ không có người dám nhận thứ nhất.

Nhớ tới khi mình đã nói câu này trước mặt Lâm Phong, Thẩm Thần cảm thấy xấu hổ vô cùng. Mặc dù hai người đứng phía trước lời nói có thô tục một chút nhưng là hoàn toàn đúng sự thực, ở trước mặt Lâm Phong mà nói, y là cái thá gì.

Người có được Kiếm Vũ Hồn như Dư Hạo mà chỉ một kiếm đã bỏ mạng.

– Có lẽ hắn căn bản không để mình vào trong mắt. Tâm tình Thẩm Thần vô cùng phức tạp.

Sự thật thì cũng đúng như Thẩm Thần nghĩ, Lâm Phong quả thực không có để y vào trong mắt. Một tên đệ tử ngoại môn kiêu ngạo cho mình là thứ nhất, loại người này ánh mắt hữu hạn, thành tựu cũng có hạn.

– Cái tên này! Huynh lợi hại hơn ta không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy Lâm Phong đi xuống tới nơi, Hàn Man đấm một quả vào ngực Lâm Phong, tên này luôn khiến mình bất ngờ, vì sao luôn kích thích người ta như thế này.

– Ừ! Lâm Phong, huynh rất lợi hại. Tĩnh Vân lại lộ ra một nụ cười rạng rõ, thật không biết người này đã tu luyện như thế nào?

Đám người xung quanh hâm mộ nhìn bọn họ, Hàn Man và Tĩnh Vân đều chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng lại giao hảo cùng với Lâm Phong. Theo thiên phú của Lâm Phong mà nói thì về sau nhất định sẽ được trọng dụng, Hàn Man và đám người nhất định sẽ được chỗ tốt rồi, bọn họ làm sao không sớm làm quen với Lâm Phong chứ.

Lâm Phong nhún vai nhìn Hàn Man cười nói: – Huynh chừng nào thì đi lên?

– Hì hì, vừa vặn không có người đi lên, ta cũng đang ngứa tay đây. Hàn Man nhếch miệng cười đi về phía Sinh Tử đài.

Bởi vì màn biễu diễn của Lâm Phong vừa rồi là rất kinh động, nếu hiện giờ mà đi lên thì không thể nghi ngờ sẽ làm nổi bật cái nhỏ yếu của mình, bởi vậy mà tất cả mọi người đều chờ đợi, bởi vậy mà đến giờ mới có Hàn Man bước lên Sinh Tử đài.

Ra ngoài dự liệu của mọi người, cái tên Hàn Man này cũng không biết như thế nào là vừa phải, giống như Lâm Phong, gã cũng trực tiếp đi lên chỗ cao nhất của đài Sinh Tử, ngay cả Lâm Phong cũng phải thấy kinh ngạc vì cái tên này.

– Ta cũng không biết chọn ai? Đệ tử nội môn có cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng một, ai tới?

Hàn Man đứng ở trên Sinh Tử đài, giọng nói ồm ồm truyền ra làm cho ánh mắt mọi người đều phải mở thật to, lại một cực phẩm nữa!!

Lâm Phong đồng thời khiêu chiến hai đệ tử nội môn, phá kỷ lục, mà Hàn Man thì ngay cả tính danh đệ tử cũng không cần nói ra, không hề lựa chọn mục tiêu khiêu chiến, tùy tiện gọi người khiêu chiến, chưa từng có ai như vậy…

Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Man, há miệng thở dốc không nói gì.

Khì khì! Tĩnh Vân không nhịn được cười ra thành tiếng, cái người này thật là làm cho người ta không biết làm sao.

Cả một vùng không gian yên lặng, một hồi lâu mới có một đệ tử nội môn bước lên Sinh Tử đài, cất giọng nói: – Ta tới đây.

– Tốt! Ta tên là Hàn Man.

– Vương Hàn.

– Ta thích thích người sảng khoái, đánh thôi! Hàn Man cười lớn một tiếng, khí tức đại địa trong nháy mắt bùng ra, thân thể Hàn Man giống như dung hợp cùng với mặt đất, cùng với mặt đất hợp làm một thể. Đứng ở trên Sinh Tử đài gã chính là mặt đất, mặt đất là gã.

Rầm!truyện Linh Dị

Hàn Man nhảy qua một bước, nhất thời Sinh Tử đài rung lên mãnh liệt, tim mọi người cũng theo đó mà run lên, lực áp bách hùng hậu mênh mông giáng xuống người Vương Hàn.

– Lại là thế. Phía trên không nơi khe núi, tinh quang trong đôi mắt Nam Cung Lăng lóe ra vô cùng kinh ngạc. Lâm Phong một cái yêu nghiệt còn chưa tính, còn tên đệ tử ngoại môn khỏe mạnh này cũng đã lĩnh ngộ thế, tuy rằng dựa vào lực lượng vũ hồn, lĩnh ngộ thế cũng không sâu sắc bằng Lâm Phong, nhưng sinh ra lực áp bách cường đại như vậy thì cũng xem như là thiên tài.

– Ha ha! Thịnh cực tất suy, suy lâu tất thịnh. Vân Hải tông im lặng nhiều năm như vậy rồi, rốt cục cũng xuất hiện hai đệ tử đích thực.

Nam Cung Lăng vui mừng, không thể nghi ngờ đây là một lần đại tỷ thí có thu hoạch lớn nhất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !