1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tuyệt Thế Vũ Thần chương 21 đến 25

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tuyệt Thế Vũ Thần chương 21 đến 25

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Chất vấn trưởng lão

Vì không để cho người khác chú ý, Bắc lão đưa Lâm Phong ở lại nơi sống của đệ tử ngoại môn phía sau rừng cây.

Lâm Phong liền đi tới chỗ ở của Hàn Man, thậm chí lúc qua phòng mình hắn cũng không quay đầu liếc nhìn.

– Lâm Phong!

Ngay lúc này, một tiếng gọi truyền tới, Lâm Phong quay đầu, chỉ thấy trong gian phòng mình lại mở rộng cửa, mà trước cửa có một người đang dựa tường mà đứng.

Một màn này làm cho Lâm Phong nheo mắt, phòng ở là một nơi bí mật của mỗi một đệ tử trong môn, không nghĩ tói có ngươi công khai mở cửa phòng hắn, lười biếng đứng ở trong phòng, nếu như trong phòng có gì bí mật thì sao?

– Ngươi không biết tông môn có quy định, không được tự tiện vào trong phòng người khác sao?

Giọng điệu Lâm Phong trở nên lạnh lùng, trong ký ức của hắn có kẻ trước mắt này, Hầu Khánh, xếp hạng thứ mười trong đệ tử ngoại môn, đồng thời, gã cũng là chấp pháp giả của ngoại môn, chính vì thân phận này của gã nên Lâm Phong mới nhận ra, mà gã cũng nhận ra Lâm Phong.

ở Vân Hải Tông, Mạc Thương Lan là đại trưởng lão, địa vị cao thượng, chịu trách nhiệm chấp pháp, mà dưới lão thì có nhân viên chấp pháp, nhưng nhân viên chấp pháp này trải rộng trong Vân Hải Tông, có hạch tâm chấp pháp giả, nội môn chấp pháp giả cùng vói ngoại môn chấp pháp giả. Hầu Khánh chính là một trong ngoại môn chấp pháp giả.

Bình thường, tên Hầu Khánh này thường ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình cùng vói thân phận chấp pháp giả thường xuyên ức hiếp đệ tử ngoại môn, nhưng Lâm Phong không nghĩ tói thằng này lại quá đáng như thế, một mình xông vào phòng hắn, biết luật còn dám vi phạm.

– Ta tất nhiên biết, chỉ là vói một kẻ phế vật như ngươi, quy định này không cần rồi.

Hầu Khánh vói một bộ dáng lười biếng, thậm chí không thèm nhìn Lâm Phong một

cái, trong lòng gã căn bản là xem thường Lâm Phong với cảnh giới “phế vật” là Khí Vũ cảnh tầng năm này.

– Còn có, hiện tại theo ta đi một chuyến!

Hầu Khánh lại nói.

– Không rảnh!

Lâm Phong nhấc chân, bây giờ Hàn Man đang bị thương nặng, còn đang chờ đan dược của hắn, về phần Hầu Khánh… Hắn nhớ kỹ thù này trước.

– Ồ!?

Hầu Khánh thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình, gã không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền lộ ra sắc lạnh, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.

Một luồng gió lốc quét qua, trước mặt Lâm Phong lộ ra một bóng người, chính là Hầu

Khánh.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Hầu Khánh rất hài lòng vói thân pháp của mình, nhất là khi nhìn thấy Lâm Phong nhíu mày thì càng thêm tự mãn, thầm nghĩ, phế vật chính là phế vật, chưa thấy qua người nào như thế.

– Tông môn trưởng lão muốn gặp ngươi, ngươi cũng không đi?

Hầu Khánh nhìn Lâm Phong đầy trêu tức, tựa như muốn đợi đối phương xấu mặt.

– Trưởng lão muốn gặp ta?

Lâm Phong hơi kinh ngạc, chắng lẽ là vì chuyện Chung cố Tuyệt Bích? Không đúng, Không lão đã bảo mình không truyền chuyện này ra ngoài, Bắc lão tự nhiên cũng sẽ không nói, mặc dù các vị trưởng lão khác biết được cũng chắc chắn không gọi Hầu Khánh tới tìm mình, hơn nữa, thời gian cũng không đúng.

Nhưng mà nếu trưởng lão muốn gặp mình, Lâm Phong cũng không có đạo lý cự tuyệt.

– Ngươi chờ ta một chút, ta trở lại ngay.

Lâm Phong bước qua bên người Hầu Khánh mà đi, để cho Hầu Khánh sửng sốt, thằng này nghe được trưởng lão muốn gặp lại còn dám để mình chờ, thật không biết sống chết. Chỉ là khi nghĩ đến vận mệnh Lâm Phong sắp gặp phái, Hầu Khánh cũng không tính toán chút thời gian này vói Lâm Phong.

Rất nhanh, Lâm Phong đã đi tói phòng Hàn Man, không nói hai lời liền lấy ra ba viên đan dược trực tiếp đút vào trong miệng Hàn Man, sau đó đứng một bên chờ đợi.

– Lâm Phong, huynh thật sự qua Thiên Tiệm Nhai?

Tĩnh Vân nghi hoặc nhìn Lâm Phong.

Gật đầu, Lâm Phong không muốn lừa dối Tĩnh Vân, nhưng nhó tói những lời của Không lão nên hắn không nói gì nữa.

Nhưng lòng Tĩnh Vân đã run lên, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo thần thái khác thường, người này đi Thiên Tiệm Nhai, sau khi trở về liền lấy được đan dược, rất có khả đã thông qua được khảo nghiệm của Thiên Tiệm Nhai.

Hàn Man cảm nhận được một luồng mát mẽ lưu động trong thân thế, hai tròng mắt mở ra, nhìn Lâm Phong nhưng cũng không nói bất kỳ lời lẽ cảm ơn nào, trong lòng hay thân thế đều vậy, có một dòng nước ấm chảy qua.

– Lâm Phong.

Mấy ngày ở chung ngắn ngủi, hai chữ này đã khắc sâu vào trong tâm khảm Hàn Man.

Người này có thế giết Cảnh Phong, một người tự gánh lấy hậu quả, có thế cực khố mà thu được thú hạch đều chia sẻ cùng bọn họ, có thế vì bằng hữu mà chém giết Khương

Hoài cùng Cảnh Hạo, còn ọó thế vì cứu gã mà tự mình lên Thiên Tiệm Nhai.

Chưa đến một khắc, Hàn Man đã cảm giác được thân thể mình đang nhanh chóng khôi

phục, xương ngực không còn đau như xé nữa, chỉ là có chút tê ngứa giống như là xương gãy đang sống lại.

Mà Tĩnh Vân cũng thấy rõ biến hóa của Hàn Man, vết máu ứ đọng trên mặt đã nhanh chóng khôi phục màu da khỏe mạnh, làm cho Tĩnh Vân há hốc miệng, thầm nghĩ dược hiệu thật mạnh.

– Quâ nhiên là linh dược.

Lâm Phong tự nhìn cũng nhìn thấy biến hóa của Hàn Man, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

– Hàn Man, ngươi chậm rãi phục hồi, ta còn có việc cần làm, không thể ở đây với ngươi.

Lâm Phong nói một câu, lấy bình đan dược ra, đổ ra ba viên, sau đó giao cho Tĩnh

Vân:

– Tĩnh Vân, muội ở lại trông chừng hắn, nếu thương thế chưa khỏi hoàn toàn thì cứ tiếp tục đút cho hắn dùng đan dược này.

– Được, Lâm Phong, huynh yên tâm đi!

Tĩnh Vân nhận lấy đan dược.từ tay Lâm Phong rồi đáp ứng, sau đó Lâm Phong liền rời đi.

Phong Vân hạp, Sinh Tử đài, Lâm Phong đi phía sau Hầu Khánh, nhìn vô số đệ tử tông môn xung quanh, không biết bên này đã xây ra chuyện gì, vậy mà để cho nhiều người tụ tập như vậy.

Còn nữa, là vị trưởng lão nào muốn gặp mình? Là vi chuyện gì?

– Tông chủ, Mạc trưởng lão, đã dẫn Lâm Phong tới!

Hầu Khánh dẫn Lâm Phong tiới trước Sinh Tử đài, hướng về người trên đài cung kính nói.

Đó là Tông chủ Nam Cung Lăng cùng đại trưởng lão Mạc Thương Lan.

Lâm Phong nheo mắt, không nghĩ tới người muốn gặp mình lại là nhân vật trọng yếu như vậy. Ánh mắt đảo quanh, Lâm Phong lại thấy được Sở Triển Bằng cùng Lâm Thiên đứng bên cạnh đó. Lúc này Lâm Thiên đang cười lạnh mà nhìn hắn.

– Tại sao cô ta lại ở chỗ này?

– Lâm Phong, ngươi có biết tội của ngươi không?

Một luồng uy áp lạnh lùng áp xuống người Lâm Phong, hai con ngươi u ám của Mạc Tà chiếu tới, chất vấn Lâm Phong.

– Trưởng lão, ta không biết!

Lâm Phong run lên, Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, thực lực cường hãn nhường nào, dù chỉ là uy áp bình thường cũng đủ làm cho Lâm Phong khó mà chịu được.

– Không biết? Ngươi làm đệ tử, không hiểu tôn ti, đâ thương huynh đệ, vũ nhục trưởng bối, là nỗi sỉ nhục, bại hoại của Vân Hải tông ta, làm mất thể diện của Vân Hâi tông ta.

Mạc Tà đọc lên mấy tội danh của Lâm Phong, dù sao y đã đồng ý giao Lâm Phong cho Sở Triển Bằng xử trí, vốn nghĩ rằng chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, không người nào quan tâm hỏi han, lại không nghĩ đến, ngay cả Đại Bằng công tử cùng cả Tông chủ cũng bị kinh động.

Vì che dấu hành động giao đệ tử của tông môn cho người ngoài xử trí, y không còn cách nào khác là bôi đen Lâm Phong, sau đó trục xuất khỏi Vân Hâi tông.

– Sỉ nhục, bại hoại, làm mất thế diện Vân Hải tông?

Nghe những lời này, ánh mắt Lâm Phong khẽ nheo lại, nhìn thoáng qua Lâm Thiên, trong lòng mơ hồ hiếu ra. Nhưng điều hắn không rõ là, Mạc Tà thân là trưởng lão Vân Hâi tông, tại sao lại đứng về phía tên ngoại nhân như Lâm Thiên. Mặc dù Lâm Phong hắn chỉ là đệ tử ngoại môn không có danh tiếng gì, nhưng thế nào nữa thi hắn vẫn là người Vân Hải tông.

– Sao lại không nói lời nào, chột dạ sao?

Mạc Tà thấy Lâm Phong trầm mặc, liền lạnh lẽo bồi thêm một câu.

– Trưởng lão, vừa gặp, ngươi đã định ra tội danh cho ta rồi, ta chỉ là một đệ tử ngoại

môn, nhỏ người lời nhẹ, mặc dù giao cho người khác cũng không đủ nói gì, nói chuyện còn hữu dụng không?

Lâm Phong bình tĩnh nói, trong lời chứa kim châm.

– Làm càn!

Mạc Tà quát lên, không nghĩ tới Lâm Phong lời lẽ sắc bén như vậy vậy, từng câu vân đạm khinh phong lại cất dấu kim châm, ám chỉ nói trưởng lão như y xem thường đệ tử ngoại môn, định tội lung tung.

– Ta thân là trưởng lão Vân Hải tông, làm việc theo công bằng, súc sinh ngươi chang những không biết hối cải, hiện tại ngay cả trưởng lão cũng dám chống đối! Lâm Phong, ngươi có biết tội chưa?

– Ta không nói lời nào thi ngươi nói là ta chột dạ, cho nên có tội. Khi ta mở miệng thi

ngươi nói là giảo biện chống đối, vẫn có tội, Lâm Phong ta cả gan muốn hỏi trưởng lão một câu, ngươi giữ công việc gì, lại làm việc cho ai?

Hàn quang trong mắt Lâm Phong càng tăng, tiếng quát chói tai, chữ chữ đánh vào lòng người.

Hắn vừa tới thi Mạc Tà liền định tội danh lên đầu hắn, không hiếu tôn ti, bại hoại, sau đó nhục mạ hắn là súc sinh. Lâm Phong hiếu được, rõ ràng đối phương cố ý nhằm vào hắn, mình có lòng nhẫn nhịn, có tội, đứng lên chống đỡ, cũng là có tội, đã như vậy, hắn cần gì phải nhịn nhục mà im hơi lặng tiếng!

Đối mặt với đám người Vân Hải Tông, ánh mắt Lâm Phong vẫn nhìn thắng vào Mạc Tà, không chút tránh né.

Chương 22: Chặt một tay

– Thằng này thật to gan, dám nói chuyện như vậy với trưởng lão…

– Đồ điên không sợ chết, xem ra là chán sống rồi.

Đám người đều nói thầm, hiển nhiên không ngờ Lâm Phong lớn mật như thế, dám chất vấn trưởng lão nội môn.

Ở Cửu Tiêu đại lục, tông môn hưng thịnh, những tông môn cường đại thậm chí còn thao túng một quốc gia, hô phong hoán vũ, mà bên trong tông môn cũng cạnh tranh kịch liệt, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm, đầu tiên là đệ tử ngoại môn, tiếp đó là đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, lên trên nữa mới đến trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn.

Lâm Phong, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, địa vị cách xa Mạc Tà không biết bao nhiêu lần, có thể nói, Mạc Tà muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết thì hắn chắc chắn phải chết.

Trong lòng Mạc Tà lạnh lẽo vô cùng, hiển nhiên Lâm Phong đã nói những lời không nên nói.

– Hầu Khánh, chống đối với trưởng lão của tông môn, tội gì?

Mạc Tà nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt chưa từng di động.

– Bẩm trưởng lão, nhẹ thì trục xuất tông môn, nặng thì phế bỏ tu vi rồi trục xuất tông môn.

Hầu Khánh sao mà không hiểu được ý tứ của Mạc Tà, cơ hội tốt này, gã há có thể bỏ qua.

– Trưởng lão, Hầu Khánh cho rằng hành động của Lâm Phong đúng là đại nghịch bất đạo, hẳn là phải phế bỏ tu vi, trục xuất Vân Hải tông.

– Không cần, tu vi hắn đạt được không dễ, liền giữ đi, phế một cánh tay, sau đó trục xuất tông môn là được.

Mạc Tà “khoan hồng độ lượng” nói.

– Thật độc ác!

Lâm Phong thầm hận, hắn và Mạc Tà, trước kia không oán, gần đây không thù, nhưng đối phương vừa gặp đã định tội danh lên đầu hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng phải bị trục xuất tông môn. Mà một khi hắn bị trục xuất, e rằng Lâm Thiên cùng tên thanh niên yêu dị kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, điều này hiển nhiên là muốn mạng hắn rồi.

Trên thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Lâm Phong, những chuyện này vì hắn mà đến, rõ ràng là tử cục.

– Võ đạo vi tôn, khi không đủ thực lực, cho dù tông môn cũng không đáng tin cậy.

Lâm Phong tâm như gương sáng, ở thế giới này, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng tỷ như hiện tại, trưởng lão tông môn muốn chặt tay hắn, trục hắn ra khỏi tông môn, gán lên một đống tội danh.

Lâm Phong nhìn thoáng qua Nam Cung Lăng, tông chủ còn chưa mở miệng, hết thảy còn có cơ hội vãn hồi.

– Mọi việc đều dựa vào thực lực và thiên phú mà nói chuyện, hôm nay, thực lực của ta không mạnh, vậy thì để lộ ra thiên phú vậy.

Lâm Phong tính toán thật nhanh, thật sự không được thì nói ra chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích.

Đến lúc tám chiếc chung cổ cùng vang lên, hai vị hộ pháp tông môn hiện thân mà đưa hắn trở về, che dấu tai mắt người, Lâm Phong có ngu hơn nữa cũng hiểu được, hắn thông qua khảo nghiệm cũng không phải là khảo nghiệm đơn giản như hắn nghĩ lúc đầu.

Lúc này, Hầu Khánh đã đến trước người Lâm Phong, bị vô số người chú ý, thậm chí Tông chủ cùng đại trưởng lão đều có mặt, Hầu Khánh có chút khẩn trương, cũng có một tia hưng phấn, đây là cơ hội tốt để mình biểu hiện.

– Phế vật, ngươi tự chặt một tay đi, thực lực của ta và ngươi cách xa qua lớn, ta khinh thường xuất thủ cùng ngươi!

Hầu Khánh lớn lối nói.

Lâm Phong thấy ánh mắt lóe lên của Hầu Khánh, hắn âm thầm lắc đầu, tâm trí không kiên định như thế, kẻ đứng thứ mười ngoại môn cũng không ra gì.

– Ra tay đi!

Lâm Phong rút ra trường kiếm sau lưng, nắm vững vàng trong lòng bàn tay, bình tĩnh đứng yến, trong lòng không một tia sợ hãi.

– Ha hả, đã vậy ta liền động thủ rồi.

Hầu Khánh dĩ nhiên biết Lâm Phong không thể nào tự mình chặt tay, vừa rồi là gã chỉ cố ý chê bai Lâm Phong để đề cao chính gã mà thôi.

– Tùy Phong Quyết!

Một tiếng quát khẽ, thân ảnh Hầu Khánh cũng biến mất tại chỗ, Tùy Phong Quyết, theo gió mà động, luyện đến cực hạn thì có tốc độ nhanh như gió.

– Hầu Khánh sư huynh chính là cao thủ thứ mười trong đệ tử ngoại môn, khinh công thân pháp vô song, làm sao Lâm Phong có thể chống lại.

– Tên này vẫn còn có thể đứng yên ổn như vậy, tự rước lấy nhục thôi.

Đám người nhìn thân ảnh Hầu Khánh phiêu động như gió, nhất thời từng tiếng kinh hô vang lên, ở đệ tử ngoại môn, Hầu Khánh được xếp thứ mười chính là dựa vào khinh công thân pháp, cho dù những đệ tự ngoại môn đứng phía trước gã cũng không nhất định có thể thương tổn được Hầu Khánh.

Mạc Tà nhìn thân pháp của Hầu Khánh liền lộ ra nụ cười, xem ra thực lực của Hầu Khánh tăng mạnh, hi vọng đại bỉ tông môn sang năm có thể bước lên tốp năm, như vậy thì thân là chủ tử cũng có mặt mũi.

Về phần Hầu Khánh có thể đối phó được Lâm Phong hay không, Mạc Tà căn bản không có nghĩ đến, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám mà thôi, đoán chừng không chịu được ba chiêu của Hầu Khánh.

Trong những người ở tại đây, e rằng chỉ có một mình Lâm Phong là tin tưởng vào chính mình, chỉ thấy một tay hắn nắm kiếm, bất động như núi nhìn thân ảnh không khó nắm bắt của Hầu Khánh.

Đúng lúc này, một luồng kình phong gào thét mà đến, cuốn theo áo quần trên người Lâm Phong bay phấp phới, tóc dài theo gió mà động, tất cả đều nhẹ nhàng, mà thân ảnh Hầu Khánh, trong thời khắc này, đột nhiên biến mất tăm.

– Kết thúc, khinh công Hầu Khánh sư huynh thật cao minh.

Chiến đấu còn chưa bắt đầu, đám người đã có kết luận.

Chỉ thấy Lâm Phong nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ tiếng gió phần phật, lúc này hô hấp, nhịp tim đã đều ngừng lại, chỉ có cảm giác nhạy bén đang nắm lấy thân ảnh phiêu hốt kia.

Kiếm trong tay Lâm Phong đột nhiên động, theo gió mà động, quỹ tích một kiếm này mang theo sự phiêu dật cùng khinh linh của gió.

– Gãy!

Tiếng quá bá đạo từ trên đầu Lâm Phong truyền xuống, theo đó là một luồng áp bách khổng lồ đè xuống.

– Cút!

Lâm Phong chỉ phun ra một chữ, kiếm quang lóe lên, ngay sau đó mọi người liền thấy máu tươi phụt ra.

Một tiêng kêu rên chói tai vang dội không gian, đám ngươi không thể tin được mà nhìn một màn phát sinh trước mắt.

Hầu Khánh không thể đánh trúng Lâm Phong, gã bại, bị một kiếm đơn giản tùy ý của Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.

– Sao có thể, Lâm Phong hắn làm thế nào được?

Đám đệ tử ngoại môn kinh hô, nhất là người đã nghe qua danh tiếng phế vật của Lâm Phong lại càng kinh hãi, Lâm Phong, một kiếm chặt tay Hầu Khánh.

Những tên đệ tử ngoại môn không nhìn ra được Lâm Phong làm thế nào mà được, nhưng đám đệ tử nội môn trở lên thì nhìn rõ ràng. Một kiếm kia của Lâm Phong, tựa như kiếm lại tựa như gió, kiếm theo gió mà động, giống như chặt đứt cánh tay không phải kiếm, mà là gió.

– Đem kiếm hòa vào trong gió, Tinh Thần các có bộ kiếm thuật này sao?

Lần đầu tiên sắc mặt Nam Cung Lang thay đổi, một kiếm đơn giản của Lâm Phong quá đẹp, cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ, không có một phần lực lượng thừa thải, kiếm theo gió mà đi, một kiếm chặt tay, hơn nữa đây là kết quả khống chế của Lâm Phong, tin rằng, nếu như Lâm Phong muốn mạng Hầu Khánh thì một kiếm kia cũng đủ rồi.

Lâm Phong dĩ nhiên không tu luyện vũ kỹ đem kiếm hòa vào gió, chỉ là trên Tuyệt Bích, hắn đã có chút ngộ ra, thiên kiếm vạn vật đều có “thế”, kiếm có kiếm thế, phong có phong thế, vừa rồi, hắn chỉ là lợi dụng luồng phong thế (thế gió) mà ẩn kiếm vào trong đó, tạo nên trùng hợp, giống như là kiếm nhập vào gió, một kiếm phá địch.

– Chẳng lẽ là thế?

Nam Cung Lăng lại nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là ngay sau đó lão liền hủy bỏ loại suy đoán này, Lâm Phong chỉ có tu vi Khĩ Vũ cảnh, làm sao có thể lĩnh ngộ được “thế”.

Đừng nói là Khí Vũ cảnh, coi như là cường giả Linh Vũ cảnh cũng chỉ có một vài thiên tài mới có thể lĩnh ngộ được một điểm “thế”, cường giả Khí Vũ cảnh muốn dựa vào thế, trừ phi mượn lượng lượng của Vũ Hồn, lấy Vũ Hồn mà dựa thế, chứ không cách nào lĩnh ngộ cùng vận dụng, nhưng mới vừa rồi Lâm Phong cũng không có thả ra Vũ Hồn.

– Phế vật này quả nhiên mạnh mẽ hơn một chút, khó trách lại càn rỡ như vậy, chỉ là đối với ta mà nói, phế vật luôn luôn là phế vật, đừng mơ có thời gian xoay chuyển.

Lâm Thiên thấy Lâm Phong chặt đứt cánh tay Hầu Khánh, trong lòng thầm rủa, hôm nay nàng đã là cường giả Linh Vũ cảnh, hơn nữa Vũ Hồn đã tiến hành bổn mạng thức tỉnh, Băng Hỏa Đồng Nguyên, một Lâm Phong nho nhỏ này há có thể so sánh.

Giờ phút này, sắc mặt Mạc Tà cực kỳ khó coi, y để Hầu Khánh chặt tay Lâm Phong, lại không nghĩ tới Hầu Khánh bị một kiếm của Lâm Phong chặt cụt tay, đây không phải là tát cho y một bạt tai sao, kẻ này nhất định phải chết.

Lâm Phong hồn nhiên không để ý đến ánh mắt của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh như nước, thu kiếm vào vỏ. Lâm Phong nhìn lướt qua Hầu KHánh đang quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng không có một chút thương hại nào.

– Ngoại môn người thứ mười? Khinh thường xuất thủ với ta?

Lâm Phong giễu cợt nói:

– Ta thật không hiểu được, rốt cuộc ngươi dựa vào gì mà kiêu ngạo?

Chương 23: Cái bóng kinh khủng

Hầu Khánh dùng cánh tay còn lại che vết thương bị chém, máu tươi lâm ly không ngừng rỉ ra từ kẻ tay, kết hợp với vẻ mặt mao tủng cốt nhiên, lộ ra cực kỳ khủng bố.

– Vận khí của ngươi rất tốt!

Hầu Khánh âm trầm ngó chừng Lâm Phong, đến giờ phút này, gã vẫn không cho rằng Lâm Phong có thực lực đánh bại gã, vậy nhất định là Lâm Phong may mắn, lúc huy kiếm cũng đúng vào một khắc mà gã không cách nào chống cự. Không chỉ có Hầu Khánh nghĩ như vậy, đám đệ tử ngoại môn cũng ôm ý nghĩ này, bọn họ không tin một phế vật như Lâm Phong thật sự có thể dùng một kiếm mà đánh bại Hầu Khánh.

– Vận khí tốt?

Lâm Phong sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cười cười, có lẽ vậy.

– Lần sau, ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào.

Hầu Khánh dùng lê chân bước vào trong đám người, bị chém đứt một cánh tay làm gã bị thương nặng, cần phải sớm trị liệu.

– Hi vọng không có lần sau.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, Hầu Khánh bại đến mức mà gã không nhìn rõ là bại như thế nào, còn cho là hắn có vận khí tốt, loại tâm tính này, sau này cũng tuyệt không thể thắng được.

– Ngay cả người chấp pháp ngươi cũng dám đã thương, xem ra trong mắt ngươi, căn bản cũng không có Vân Hải tông.

Mạc Tà lại chụp thêm một tội danh cho Lâm Phong.

Nhìn Mạc Tà, Lâm Phong cười lạnh nói:

– Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, dựa theo ý ngươi là được, ta phải để cho gã chặt đứt một tay, sau đó bị trục xuất khỏi Vân Hải tông mới được xem là trong mắt có Vân Hải tông, ngươi không cảm thấy chuyện như vậy rất buồn cười sao, trưởng lão!

Lâm Phong gằn ra hai chữ trưởng lão đặc biết nặng, muốn phế tay hắn, trục xuất khỏi tông môn rồi, lại còn muốn trong mắt hắn có Vân Hải tông. Lâm Phong thật sự có chút bội phục Mạc Tà, lời như vậy cũng nói ra được.

– Tông chủ, ta có thể vì mình mà nói vài câu không?

Lâm Phong không nhìn Mạc Tà, người có quyền quyết định là Nam Cung Lăng.

Trong ánh mắt Nam Cung Lăng lộ ra thần sắc hơi chút thú vị, gã quả thật rất có hứng thú với Lâm Phong, từ đầu tới cuối không kiêu không sợ, bình tĩnh thản nhiên, Võ tu, chính là cần có tâm tính như vậy.

– Nói!

Nam Cung Lăng gật đầu.

– Tông chủ, ta được gọi tơi đây, vừa tới đã nghe trưởng lão định tội, nói ta đại nghịch bất đạo, là bại hoại của tông môn. Ta mở miệng giải thích thì nói ta chống đối trưởng lão, muốn chặt tay của ta. Ta muốn hỏi, tông môn định tội, có phải chỉ cần trưởng lão nói có tội liền có tội, tông môn chấp pháp, có phải theo lời một mình gã là có thể thay thể cho pháp tắc trong tông môn.

Từng lời lẽ sắc bén được Lâm Phong nói ra, làm cho đám người ở đây thầm nghĩ là hắn điên rồi.

– Lớn mật!

Khí tức cường đại khóa Lâm Phong lại, Mạc Tà hận không thể lập tức giết chết Lâm Phong tại chỗ.

– Ta không lớn mật sẽ bị phế, còn phải trục xuất tông môn, vì sao không lớn mật một hồi, bản thân ta cũng muốn hỏi trưởng lão, tội của ta, từ đâu mà đến?

Lâm Phong tự nhiên không sợ hãi, giằng co với Mạc Tà.

– Súc sinh, ngươi đả thương huynh đệ, vũ nhục trưởng bối, không dám nhận sao?

Lâm Thiên quát lạnh một tiếng.

– Thì ra là vậy!

Lâm Phong cười lạnh:

– Xem ra trưởng lão định tội cho ta là nghe lời ả.

– Đúng thì thế nào?

Sát cơ trong lòng Mạc Tà càng ngày càng thịnh, dù Lâm Thiên cùng Sở Triển Bằng không đối phó Lâm Phong, y cũng muốn Lâm Phong chết.

– Ha ha, nếu trưởng lão thừa nhận, bản thân ta muốn làm trò trước mắt tông chủ mà hỏi trưởng lão một câu! Ngươi nghe lời nàng liền định ra tội danh lên đầu ta, lại không chịu nghe ta giải thích, ngươi là trưởng lão Vân Hải tông ta, hay là trưởng lão của Hạo Nguyệt tông?

– Giỏi cho một tên miệng lưỡi sắc bén, ngay cả trưởng lão nội môn như ta mà ngươi cũng dám vũ nhục, hiện tại ta liền phế đi tu vi của ngươi, thanh lý môn hộ.

Mạc Tà đã không nhịn được nữa, nếu cứ để Lâm Phong nói tiếp, hình tượng trưởng lão anh minh của y liền hoàn toàn bị phá hủy.

– Thị phi công đạo ở trong lòng người, ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, ngươi muốn phế thì cứ động thủ là được, cần gì phải nói gán lên những tội danh kia.

Lúc Lâm Phong nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn Nam Cung Lăng.

Nếu Nam Cung Lăng ngăn cản Mạc Tà, thì hắn vẫn là đệ tử Vân Hải tông, nếu Nam Cung Lăng tùy ý để Mạc Tà phế hắn, vậy hắn liền nói ra chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích, chỉ là, đến lúc đó dù đã thoát hiểm, hắn cũng không còn là đệ tử Vân Hải tông nữa. Tông môn không có ta, ta cần gì phải có tông môn, trong xương Lâm Phong không có tư tưởng nô tính này.

Hết thảy, đều nằm trong một ý nghĩ của Nam Cung Lăng.

Bước chân Mạc Tà ngày càng gần.

Nam Cung Lăng chú ý đến ánh mắt Lâm Phong, mắt y vẫn luôn nhìn Lâm Phong.

– Người này tâm trí kiên nghị, đối mặt tình thế nguy hiểm như thế mà không đổi sắc, hơn nữa thiên phú không tồi, mấy năm sau có lẽ sẽ tiến vào nội môn, thậm chí trở thành hạch tâm đệ tử.

– Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, thành tựu võ đạo tự nhiên không kém, hơn nữa thiên phú không tồi, sau này có thể tăng lên, mặc dù chuyện hôm nay là y sai trước, nhưng dù sao y cũng là trưởng lão nội môn, hơn nữa y là con của Mạc Thương Lan.

Trong chớp mắt này, Nam Cung Lăng suy nghĩ rất nhiều, thân là đứng đầu một tông, bất cứ chuyện gì gã cũng phải phân rõ hơn thiệt, có lợi với tông môn thì cứ làm, bất lợi với tông môn thì không thể làm.

Gã dĩ nhiên biết chuyện này sai ở người Mạc Tà, nhưng vấn đề là, nếu gã ngăn Mạc Tà, chẳng khác nào làm tổn hại thể diện của Mạc Tà, sau này làm cho trong lòng Mạc Tà có ngăn cách. Gã không thể không bận tâm đến Mạc Thương Lan, dù sao Mạc Thương Lan là đại trưởng lão của tông môn, vì Vân Hải tông lập nhiêu công lao hãn mã.

Nếu so sánh, một tên có tiềm lực như Lâm Phong vẫn lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Nam Cung Lăng trầm mặc để cho Lâm Phong ầm thầm tự giễu cười một tiếng, giễu cợt mình vô tri, mình chỉ đánh bại đệ tử ngoại môn thứ mười là Hầu Khánh mà thôi, hắn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn như cũ, mà Mạc Tà là trưởng lão nội môn, Nam Cung Lăng sao có thể làm tổn hại mặt mũi của Mạc Tà.

Chỉ có thực lực bản thân đủ cường đại mới có thể không để cho mình lâm vào tình thế nguy hiểm.

– Tiểu tử ngu muội!

Mạc Tà còn cách Lâm Phong không xa, lời nói âm lãnh trực tiếp truyền vào trong tai Lâm Phong, trên mặt y mang theo nụ cười chứa đựng sát ý nghiêm nghị, một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, dám đối nghịch với y, thật là không biết sống chết.

– Lâm Phong xong rồi!

Đám người thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua, thằng này đúng là gieo gió gặp bão.

– Đáng tiếc, không tự tay phế đi tu vi của hắn.

Lâm Thiên lạnh lùng cười một tiếng, kết cục này hơi ngoài ý muốn của cô ta, nhưng cũng giống vậy, dù sao Lâm Phong hẳn phải chết.

Khí thế cường đại ép lên người Lâm Phong, lông tóc Lâm Phong dựng lên, đôi môi mở ra, sắp muốn mở miệng, đúng lúc này, hàn ý đang khóa lấy hắn đột nhiên biến mất, vô ảnh vô tung.

– Ồ?!

Lâm Phong sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, luồng hàn ý này sao đột nhiên lại biến mất? Hơn nữa còn biến mất triệt để như vậy.

Mạc Tà đang đứng cách hắn không xa, chỉ là lúc này Mạc Tà đã dừng bước, hai con ngươi điên cuồng trừng lớn, giống như là nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị. Đúng lúc này, một luồng áp lực không thể kháng cự phủ xuống người y.

Trong lúc mọi người không hiểu vì sao mà Mạc Tà dừng lại, Nam Cung Lăng cùng Mạc Thương Lan đã rùng mình, lộ vẻ kinh hãi.

– Đó là…

Lâm Phong nhìn tới nơi ánh mắt Mạc Tà dừng lại, đồng dạng, trong mắt hắn cũng lộ ra rung động mãnh liệt, cơ hồ hắn không dám tin vào hai mắt của mình.

– Không có nhìn lầm!

Lâm Phong trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm lên người Mạc Tà, ở nơi đó có một cái bóng, cái bóng này hiện lên hình người. Hơn nữa, nó còn động, khi Mạc Tà bất động, cái bóng này cũng sẽ động.

Đây là một cái bóng, một cái bóng người chân thật.

Nhưng đáng sợ chính là, Lâm Phong chỉ nhìn thấy được cái bóng này, nhưng không thấy người đứng ở chỗ nào, hắn không nhìn thấy chủ nhân của cái bóng.

Không chỉ có Lâm Phong chú ý tới, Mạc Tà cùng mấy người Tông chủ cũng dị thường, tất cả đều tập trung nhìn vào cái bóng trên người Mạc Tà.

– Cút về ngay!

Một thanh âm khàn khàn từ trong hư vô truyền ra, chỉ nghe được thanh âm, nhưng không thấy người nói.

Một màn quỷ dị này làm cho rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, cái bóng xuất hiện từ hư không này, sâu sắc rung động đám người.

Chương 24: Cường giả chi tâm

Mạc Tà cúi đầu, nhìn thoáng qua người mình, cái bóng tối đen kia làm cho y cảm thấy cả người lạnh băng.

Thân thể cứng nhắc cơ hồ không dám nhúc nhích, Mạc Tà có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang đứng trước mặt mình, hơn nữa dùng khí tức khóa lấy chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác, y lại không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

– Là lão ta!

Tròng mắt Nam Cung Lăng bùng lên tinh mang, lộ ra thần sắc khiếp sợ, lão không ngờ lúc này chủ nhân của cái bóng sẽ xuất hiện.

– Mạc Tà, trở lại!

Mạc Thương Lan quát lên một tiếng, lão thân là đại trưởng lão Vân Hải Tông, tuổi đã hơn sáu mươi, kiến thức không thể nói là không rộng rãi, tự nhiên hiểu được cái bóng trước mắt này đại biểu cho cái gì.

Đây là Ảnh Vũ Hồn, một loại Vũ Hồn cực kỳ thần bí, nghe nói kẻ có được Ảnh Vũ Hồn sau khi trải qua bổn mạng thức tỉnh có thể hòa tan thân mình vào trong cái bóng, chỉ thấy bóng không nhìn thấy người, thậm chí ngay cả khí tức cũng được ẩn đi.

Loại Vũ Hồn này thật đáng sợ, thử hỏi, nếu như môt kẻ có được Ảnh Vũ Hồn ẩn nấp trong bóng tối mà ám sát ngươi, thật sự là dễ dàng nhường nào, không người nào nguyện ý đắc tội với một kẻ có được Ảnh Vũ Hồn, Mạc Thương Lan lão tất nhiên cũng không muốn.

Mạc Tà cứng ngắc giật giật chân, sắc mặt tái nhợt, lẩy bẩy lui về phía sau, ngay cả một cái rắm cũng không dám phát, đây chính là thực lực mang đến chấn nhiếp.

– Không biết các hạ là vị cao nhân nào, có thể hiện thân gặp mặt hay không?

Mạc Thương Lan nhìn về phía cái bóng mở miệng nói, nếu bóng ở đây thì người cũng ở đây.

– Trông nom tông môn ngươi cho tốt, không nên lo được lo mất, loại mặt mũi này, tông môn không sợ mất!

Thanh âm khàn khàn này lần nữa vang lên, nhưng sau đó là một luồng gió nhẹ lướt qua, cái bóng trên Sinh Tửử đài đột ngột biến mất, cứ như vậy mà biến mất trong hư không, vô ảnh vô tung.

– Thật là đáng sợ!

Đám người run rẩy, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn một chút, hít sâu một hơi, đây mới là Vũ Hồn cường đại thực sự.

– Người này rốt cuộc là người nào, nghe khẩu khí thì hình như đang nói chuyện cùng Tông chủ.

Có người thấp giọng nghị luận.

– Có lẽ là cao nhân tiền bối của Vân Hải tông chúng ta, ngay cả đại tưởng lão mà cũng không biết, xem ra Vân Hải tông chúng ta ngọa hổ tàng long a.

Nam Cung Lăng cười khổ, ở chỗ này, e rằng chỉ có mình gã là biết đó là người nào.

Nghĩ đến những hành động của mình, Nam Cung Lăng có chút xấu hổ, gã làm việc luôn cân nhắc thiệt hơn, cũng lấy lợi ích tông môn mà suy tính, nhưng lại quên mất danh tiếng của tông môn, đúng là lo được lo mất.

– Đại Bằng công tử, chuyện hôm nay dừng ở đây, mời ngươi về đi, thay ta hỏi thăm Sở tông chủ.

Nam Cung Lăng nhìn về Sở Triển Bằng, mở miệng nói.

Dừng? Lâm Thiên sửng sốt, chẳng lẽ cô ta cứ vậy mà rời đi, bỏ qua cho Lâm Phong.

– Sư huynh.

Lâm Thiên thấp giọng nói, thần sắc Sở Triển Bằng biến ảo khó lường, nhưng sau đó liền cười nhẹ một tiếng, nói:

– Nam Cung tông chủ, nghe nói Vân Hải Tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, Triển Bằng sinh lòng hướng tới, không biết các đệ tử trong Vân Hải Tông có nguyện ý luận bàn một phen với Triển Bằng hay không?

Sở Triển Bằng nói năng rất ôn hòa, nhưng ý tứ lại nói trong đám đệ tử Vân Hải tông các ngươi tùy tiện kẻ nào ra mặt cũng được, rất hiển nhiên là vì mục đích không đạt được nên muốn khiêu khích Vân Hải tông.

Lâm Phong nhìn ra được, từ đầu đến cuối, đúng là Lâm Thiên lôi kéo tên thanh niên yêu dị này tới Vân Hải tông đòi người.

– Đại Bằng công tử danh chấn Tuyết Nguyệt, đệ tử Vân Hải tông ta còn cần tăng thêm tu luyện lịch lãm, sau này sẽ có cơ hội luận bàn cùng Đại Bằng công tử.

Nam Cung Lăng lắc đầu nói.

– Nam Cung tông chủ…

– Người của Hạo Nguyệt tông đều không hiểu tôn ti giống như công tử vậy à?

Sở Triển Bằng còn muốn mở miệng, nhưng Nam Cung Lăng đã thay đổi khí chất ôn hòa, cả người tản mát ra lãnh ý lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Triển Bằng. Gã thân là tông chủ Vân Hải tông, đã hai lần nhẹ lời tiễn khách, coi như là đã cho Sở Triển Bằng chút mặt mũi rồi.

Chỉ là đại khái là vì Sở Triển Bằng có thiên phú xuất chúng, xấc láo đã quen, ngay cả mặt mũi của một tông chủ Vân Hải tông như gã cũng không thèm để ý, thực lực Hạo Nguyệt tông tuy mạnh hơn Vân Hải tông, nhưng dù sao Sở Triển Bằng cũng thấp hơn một lứa với Nam Cung Lăng.

Sắc mặt Sở Triển Bằng cứng đờ, nhưng sau đó liền lộ ra nụ cười yêu dị, lạnh lùng nói:

– Đã như vậy, Sở mỗ liền cáo từ.

Đại Bằng Vũ Hồn khổng lồ giương cánh mà lên, cuốn lên một luồng gió lốc. Sở Triển Bằng ôm lấy Lâm Thiên, hai cánh đại bàng điên cuồng chớp động, trong nháy mắt đã vọt về phía xa, bay qua phía trên đám đệ tử Vân Hải tông, cơn lốc mãnh liệt thổi mạnh vào đám người, nhất thời tạo thành một tràng diện hỗn loạn.

– Chuyện hôm nay, Sở mỗ nhớ kỹ.

Đại bàng phóng lên cao, những tên trong đám người đang nhốn nháo tránh né mới ổn định lại thân hình, trong lòng xấu hổ, đây là miệt thị trắng trợn.

– Lâm Phong, ngày họp hàng năm, ta muốn cho ngươi đẹp mặt, trừ phi ngươi co đầu rút cổ trong Vân Hải tông.

Thanh âm Lâm Thiên truyền đến.truyện Kiếm Hiệp

Nhìn đại bàng bay trên cao, Lâm Phong âm thầm cười lạnh, hắn co đầu rút cổ ở Vân Hải Tông sao?

Nam Cung Lăng nhìn đám người nằm trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi, mặc dù hành vi Đại Bằng công tử rất cuồng vọng nhưng thực lực cùng thiên phú quả thật không phải đệ tử Vân Hải tông có thể sánh được.

– Trong vòng năm năm, hi vọng Vân Hải tông ta có thể xuất hiện một nhân vật có thể chống lại Đại Bằng công tử.

Nam Cung Lăng có tính toán, trong tám đại công tử Tuyết Nguyệt Quốc, Sở Triển Bằng chỉ xếp thứ sáu, nhưng lại dám cuồng vọng tiêu dao ở Vân Hải tông, đây đúng là bất hạnh của Vân Hải tông, không biết thực lực bảy vị công tử còn lại thì mạnh đến nhường nào.

– Chuyện hôm nay dừng ở đây, tất cả giải tán.

Nam Cung Lăng phất phất tay, nói với đám người ở dưới, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Mạc Tà không nhúc nhích, ngó chừng Lâm Phong, giờ phút này y đã ghi hận lên người Lâm Phong, dĩ nhiên Lâm Phong cũng nhớ lấy tên trưởng lão Mạc Tà này.

– Ta nói, chuyện hôm nay chấm dứt.

Giọng điệu Nam Cung Lăng đã tăng thêm vài phần, quát lên với Mạc Tà đang nhìn chằm chằm Lâm Phong, làm cho Mạc Tà khựng người, lúc này y mới nhấc chân bước đi theo sau lưng Nam Cung Lăng.

– Xem ra sau này phải cẩn thận người này rồi!

Lâm Phong sinh lòng cảnh giác, thực lực hiện nay quá yếu, còn xê xích rất xa với vị trưởng lão tông môn Mạc Tà này.

Nhấc chân bước đi, Lâm Phong chuẩn bị rời khỏi đây, liền nghe một giọng nói trực tiếp truyền vào trong tai.

– Muốn được người tôn trọng, chỉ thực lực cùng thiên phú đủ cường đại, nếu không, đừng nói là khuất nhục, cho dù chết cũng không ai đồng tình với ngươi.

Bước chân Lâm Phong khựng lại, lời này là của Nam Cung Lăng, trực tiếp truyền vào trong tai hắn.

– Ta tất nhiên hiểu.

Lâm Phong khẽ cười, nhấc chân, mỗi bước đi đều vô cùng kiên định, tựa như bước lên bậc thang đi thông đến con đường cường giả.

Trên một vách đá dựng đứng trên đỉnh Thông Thiên, trong thạch động, Lâm Phong khoanh chân mà ngồi, thiên địa nguyên khí hóa thành từng tia ánh sáng mềm mại màu trắng, không ngừng chảy vào trong thân thể Lâm Phong, tăng cường nội tức, cường đại gân cốt huyết nhục của Lâm Phong.

Võ tu ở Khí Vũ cảnh chủ yếu luyện lực, luyện khí, dùng thiên địa nguyên khí rèn luyện thân thể, cô đọng gân cốt, mở rộng huyết mạch, để cho lực lượng trở nên cường đại, để cho thân thể càng thêm hoàn mỹ, chứa đựng càng nhiều nội khí.

Khí Vũ cảnh là cảnh giới đầu tiên của võ tu, cũng là cảnh giới trụ cột, nhưng chỉ có làm cho căn cơ vững chắc, sau này mới có thể từng bước trở nên mạnh mẽ trong còn đường tu luyện.

Lâm Phong hắn bức thiết cần thực lực, cần trở nên cường đại, sớm ngày đột phá Khí Vũ cảnh, đặt chân bước vào Linh Vũ, chỉ có tiến vào cảnh giới Linh Vũ mới có thể trở thành đệ tử nội môn, mới trở thành đệ tử tông môn chân chính, nhận được tôn trọng.

Bước vào Linh Vũ cảnh, nghe nói Vũ Hồn vẫn có thể tiến hành bản mạng thức tỉnh, để Vũ Hồn sinh ra biến chất, càng thêm cường đại hơn.

Giống như Vũ Hồn của Đại Bằng công tử, sau khi trải qua bản mạng thức tỉnh mới có thể bay lượn trên bầu trời, còn có vũ hồn Băng Hỏa Đồng Nguyên của Lâm Thiên, cũng là được trải qua bổn mạng thức tỉnh biến dị mà sinh ra.

Mà Lâm Phong, hắn tin tưởng, có thể tăng lên tất cả năng lực của Hắc Ám Vũ Hồn, một khi trải qua bổn mạng thức tỉnh, nhất định sẽ càng cường đại hơn.

Vì vậy, sau khi thương thế Hàn Man tốt lên, Lâm Phong liền một mình lên một trong Bát Trụ Thông Thiên Phong, tìm được thạch động bí mật trong vách đá dựng đứng này mà tĩnh tâm khổ tu, hi vọng có thể sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Vũ cảnh.

Chương 25: Chiến linh vũ cảnh

Mười ngày sau, khí tức của Lâm Phong dần dần lớn mạnh, trong lúc hô hấp lại có lộ ra ánh sáng màu trắng ngà.

Mà lúc này, bên ngoài vách đá dựng đứng có hai bóng người đang nhích về phía này.

– Nơi này thật là một địa phương tốt, an tĩnh không linh, phi thường thích hợp để tu luyện.

Một thanh niên nam tử thấy có động phủ tu luyện, không nhịn được mà lộ ra nụ cười.

– Tuyết nhi, nơi này thích hợp làm chỗ tu luyện không?

– Ta thấy tâm tư của ngươi không phải là tu luyện a.

Thiếu nữ bên cạnh có vóc người gợi cảm, mặc một bộ quần áo bó sát người màu đỏ, có lồi có lõm, phi thường mê người.

– Hắc hắc, trong lúc rảnh rỗi sau tu luyện lại có thể mây mưa cùng Tuyết nhi, chẳng phải sướng sao.

Vóc người nam tử thanh niên hơi gầy, sắc mặt có vẻ tái nhợt, không giống như người luyện võ.

Thiếu nữ áo đỏ trợn mắt liếc tên thanh niên một cái, nhưng cũng không có cự tuyệt. Võ giả tu luyện thật giống như đốt tiền, có rất nhiều đan dược phầm chất cao cùng vũ khí cũng cực kỳ cao quý, kẻ có gia thế bình thường lại không dám đi Yêu thú sâm lâm mạo hiểm thì khó mà gánh nổi. Nữ tử áo đỏ này có gia thế hay thiên phú đều rất bình thường, lại muốn đi đường tắt mà tăng tiến tu vi thì chỉ có thể dựa vào nam nhân.

Lữ Phi, mười tám tuổi, cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng chín, nhưng mà chỉ mượn ngoại lực, thiên phú bình thường. Tuy nhiên ca ca của gã Lữ Lương chính là đệ tử nội môn. Vì vậy, Tuyết Hoan mới tằng tịu với gã, như vậy vừa có được đan dược vũ khí xịn, đồng thời cũng có thể hưởng thụ khoái hoạt da thịt.

Tiến vào động phủ, hai người liền thấy Lâm Phong đang khoanh chân mà ngồi tu luyện. Hai người không khỏi nhìn nhau, không nghĩ tới chỗ này đã bị người ta chiếm trước.

– Xem ra chúng ta phải thay đổi một nơi khác rồi!

Tuyết Hoan tỏ vẻ hơi tiếc nuối nói.

– Đổi cái gì mà đổi, nhìn khí tức tu luyện chỉ là có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, đuổi hắn đi là được.

Lữ Phi lắc đầu nói.

– Không hay lắm đâu!

Tuyết Hoan cười khúc khích.

– Có gì đâu, chỉ trách hắn có thực lực nhỏ yếu, chờ ta phế đi tu vi hắn, lại đuổi hắn đi.

Lữ Phi âm hiểm cười một tiếng, chuyện cường giả cướp đoạt động phủ tu luyện của kẻ yếu, nhìn mãi thành quen, nhưng không thể nghi ngờ cũng sẽ làm kẻ yếu ghi hận, tương lai có thực lực thì quay lại trả thù, vì vậy một vài kẻ có lòng dạ độc ác sẽ ngăn chặn loại tai họa ngầm này.

– Hì hì!

Tuyết Hoan chỉ im lặng cười, coi như là chấp nhận cách làm của Lữ Phi, trên vách đá dựng đứng này có ít người lui tới, đích xác là địa phương tu luyện tốt.

– Tiểu tử, đừng giả đò nữa, dậy đi!

Lữ Phi cảm giác được ba động của thiên địa nguyên khí quanh người Lâm Phong, lạnh lẽo nói.

Lâm Phong mở mắt, hàn mang lóe lên, trước khi hai người vào động phủ thì hắn đã tỉnh, chỉ là hắn tưởng rằng hai người sẽ tự giác rời đi, xem ra suy nghĩ của hắn còn quá đơn thuần, những kẻ này còn ác độc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

– Ngươi muốn đuổi ta, còn muốn phế đi tu vi của ta?

Lâm Phong lạnh lùng nói.

– Ngươi đã nghe được thi tự mình ra tay đi, tự phế tu vi, sau đó thì cút!

Lữ Phi tùy tiện nói, giống như là chuyện nhỏ bé không đáng kể.

– Tốt!

Lâm Phong khẽ gật đầu, ngay sau đó hắn liền đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lữ Phi.

– Ngươi còn chưa tự phế tu vi đã muốn rời đi rồi à?

Lữ Phi cho làm Lâm Phong muốn đi, cười lạnh một tiếng.

– Ta nói muốn rời đi sao?

Ánh mắt Lâm Phong mang theo một tia hài hước, ngay sau đó, bước chân liền mạnh mẽ đạp lên mặt đất, nhất thời cả động phủ cũng bị rung động, mà thân thể Lâm Phong lao vút ra.

– Ồ!?

Lữ Phi nhướng mày, hơi lùi một bước, nắm đấm mạnh mẽ lao ra.

– Rắc!

– Ah!!!

Xương cánh tay của Lữ Phi gãy nát từng khúc, mềm nhũn rủ xuống, đồng thời, trên cổ gã cũng xuất hiện một bàn tay ma, nhấc bổng gã lên.

– Bản thân ta cũng muốn hỏi, ngươi làm thế nào thể phế bỏ tu vi của ta?

Lâm Phong nhìn Lữ Phi đang giãy dụa, hàn khí bức người. Tuyết Hoàn tái nhợt đứng một bên, hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Phong lại mạnh như vậy.

– Ta biết sai lầm rồi, buông ta ra, ta liền rời đi.

Hai tay Lữ Phi nắm lấy cánh tay Lâm Phong, muốn dùng sức vặn ra, âm thanh khó khăn mà khàn khàn từ trong miệng phun ra.

– Biết sai là đủ rồi sao?

Mới bắt đầu thì cho rằng mình là quả hổng mềm, muốn phế mình đuổi đi, hiện tại biết không ăn được liền muốn nhận sai mà rời đi, thiên hạ nào có tiện nghi như vậy? Nếu như thực lực của hắn không bằng người ta mà nói, giờ phút này đã bị phế rồi.

– Khi muốn phế người khác thì cũng cần chấp nhận bị người ta phế ngươi.

Lời Lâm Phong vừa xong, một quyền đấm mạnh xuống khí hải Lữ Phi, đánh cho Lữ Phi bay ra ngoài.

Nhìn Tuyết Hoan đang còn ngây ngốc một bên, Lâm Phong quát lạnh:

– Cút!

Tuyết Hoan run rẩy, nghe vậy liền chạy tới vịn Lữ Phi rời khỏi động phủ.

– Ngươi lại dám phế đi tu vi của ta, ta nhất định bắt ngươi sống không bằng chết…

Một tiếng quát âm u lạnh lẻo từ ngoài cửa động phủ truyền vào, Lâm Phong làm như không nghe thấy, tiếp tục tu luyện.

Nhưng mà Lâm Phong không tu luyện được bao lâu liền tỉnh lại, Lữ Phi cùng Tuyết Hoan vừa đi đã quay lại, hơn nữa còn dẫn theo một người.

Người này khoảng mười chín đôi mươi, có mấy phần tương tự với Lữ Phi, chỉ là mặt như ưng, hai tròng mắt sắc bén như cắt, so với Lữ Phi còn nhiều hơn mấy phần lãnh lệ.

– Đại ca, chính là tên khốn này bẻ gãy tay ta, phế tu vi của ta, ta muốn hắn chết, không, ta muốn hắn chế không được.

Sắc mặt Lữ Phi âm trầm đáng sợ, dữ tợn như lệ quỷ.

– Yên tâm, ta sẽ phế tu vi, chặt tay của hắn trước, sau đó giao cho đệ xử trí.

Lữ Lương ngó chừng Lâm Phong, làm cho Lâm Phong cảm giác như bị ác điểu nhìn chăm chú vào.

– Tốt!

Lữ Phi hài lòng gật đầu.

Lâm Phong nhíu mày, mặc dù Lữ Lương không phát tán khí thế, nhưng từ tròng mắt như ưng đủ để hắn cảm giác được, người này mạnh hơn Lữ Phi rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn Cảnh Hạo, là đệ tử ngoại môn xếp thứ sáu.

– Dám phế đệ đệ ta, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả sẽ thê thảm nhường nào.

Lữ Lương đi về phía Lâm Phong.

Lâm Phong nhấc chân, liên tục bước mấy bước, khí thế cả người đột nhiên thay đổi, cường đại, bá đạo.

Từng đợt sóng không gian trào mạnh ra, Cửu Trọng Lãng làm cho không gian rung động một mảnh, trong động phủ mơ hồ có tiếng cuồng lang gào thét, Lâm Phong với Khí Vũ cảnh tầng tám tụ thế phát ra, uy lực một quyền này vượt qua chín ngàn cân, lực lượng mạnh mẽ e rằng đã vượt chín ngàn năm trăm cân, vô cùng cường đại.

– Thì ra là ngươi cố ý ẩn tàng tu vi, khó trách đệ đệ ta bị ngươi phế bỏ, chỉ là chút tu vi này ở trước mặt vẫn không đủ nhìn.

Lữ Lương cảm nhận được luồng lực lượng này, cho là Lâm Phong có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng chín, thầm mắng thằng em ngu muội, cản ngày chỉ biết rúc đầu trong nữ sắc, mới tạo nên hậu quả thê thảm như vậy.

Một tiếng lệ khiếu từ trong miệng Lữ Lương truyền ra, căn bản không giống như tiếng người, mà giống như tiếng thét của ác điểu.

Lữ Lương hóa chưởng thành trảo, trên năm ngón trảo lộ ra khí thế yêu dã sắc bén.

Cửu Trọng Lãng vửa tiếp xúc với móng nhọn, thân hình Lâm Phong lập tức thối lui, nhìn thoáng qua bàn tay của mình, một khối da thịt bị tróc ra, máu tươi không ngừng rỉ ra, đau đớn vô cùng.

– Linh Vũ cảnh!

Lâm Phong nhìn Lữ Lương, một trảo tùy ý liền phá vỡ lực lượng chín ngàn năm trăm cân, còn lưu lại vết thương trên tay mình, Lâm Phong có thể xác định tu vi của đối phương đã vượt qua Khí Vũ cảnh.

– Không phải là bây giờ ngươi đang rất hối hận chứ, đáng tiếc, đã chậm!

Lữ Lương không phủ nhận, ngay từ mấy tháng trước y đã thuận lý bước vào cảnh giới Linh Vũ cảnh, thân thể cường đại, một kích tùy ý có thể thả ra cương khí cường đại. Khí Vũ cảnh đứng trước Linh Vũ cảnh, thật sự là không chịu nổi một kích.

– Đúng là có chút hối hận, chỉ là ta hối hận không có trực tiếp giết thằng kia đi!

Lâm Phong rút trường kiếm ra, thân tùy tâm động, phù quang lược ảnh, thay vi khiếp đảm hối hận, không bằng toàn lực đánh một trận.

Tiếng nổ như kinh lôi vang khắp động phủ, trường kiếm hóa thành một đạo quang hoa, đâm về Lữ Lương.

Lữ Lương không tránh không né, móng nhọn như móc câu, lao thẳng tới trường kiếm, một luồng cương khí cường đại phóng ra, làm cho mũi kiếm nghiêng đi, lập tức, móng nhọn của Lữ Lương trực tiếp chụp vào trường kiếm.

– Nhất Kiếm Kinh Lôi.

Lâm Phong quát khẽ một tiếng, kiếm khí gào thét, tiếng sấm cuồn cuộn, lúc móng nhọn cứng rắn của Lữ Lương chạm vào mũi kiếm, cư nhiên lại cảm giác được một luồng lực lượng cuồng bạo truyền đến, giống như uy thế của lôi điện.

– Kiếm Khiếu Lôi Âm.

Trường kiếm như gió, xoay ngược mà lên, tiếng kiếm rít gào hỗn hợp cùng lôi âm, bá đạo vô cùng.

Rầm!!!truyện cõi âm

Một luồng uy thế cường đại phóng lên, vũ hồn phía sau Lữ Lương vọt ra, là Ưng Vũ Hồn trong thú hệ Vũ Hồn, hư ảnh chim ưng sắc bén mà cuồng dã, chỉ là, không có uy nghiêm như Sở Triển Bằng thi triển ra Đại Bàng Vũ Hồn.

Tiếng ưng gào thét truyền ra, hai móng của Lữ Lương lộ ra quang mang màu vàng, hợp lại ở giữa, ngay lập tức kiếm khí liền biến mất dần, trường kiếm của Lâm Phong lại bị Lữ Lương nắm trong lòng bàn tay.

– Uy nghiêm của Linh Vũ cảnh, một kẻ như ngươi há có thể chống lại.

Hai tròng mắt ưng của Lữ Lương lộ ra dã tính, vậy mà y cảm nhận được uy hiếp từ trong kiếm pháp của Lâm Phong, lúc đó mới thả ra Vũ Hồn.

Đã trải qua rèn luyện ở Cổ Chung Tuyệt Bích, Kinh Lôi kiếm pháp của Lâm Phong đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, dù hắn có có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, nhưng một kiếm này cũng không yếu hơn so với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, thậm chí so với họn họ thì còn cường đại hơn.

Chỉ là, sau khi Lữ Lương thả ra Ưng Vũ Hồn thì vô luận là ánh mắt hay lực lượng đều có tăng lên, vì vậy mới có thể trực tiếp bắt được trường kiếm.

Nhưng mà, thật sự là võ tu Khí Vũ cảnh không thể chống lại Linh Vũ cảnh sao? Chí ít Lâm Phong không tin!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !