1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tuyệt Thế vũ thần chương 16 đến 20

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tuyệt Thế vũ thần chương 16 đến 20

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16: Vẻ phong tình của một kiếm kia

Lâm Phong, một tên đệ tử ngoại môn đeo mặt nạ không biết tên có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, tu luyện võ kỹ Cửu Trọng Lãng và Kinh Lôi kiếm pháp.

Cảnh Hạo, tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong, thực lực hơn hẳn đại đa số đệ tử ngoại môn, xếp hạng sáu, chiến tích huy hoàng nhất là một người một kiếm đánh vại ba gã võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín.

Thực lực hoàn toàn không cân bằng, nhưng Lâm Phong lại đánh lui Cảnh Hạo, đánh chết tên Khương Hoài mà Cảnh Hạo bảo vệ ngay trước mặt mọi người, không khác gì cho Cảnh Hạo ăn một cái bạt tai, ngay khi mọi người chờ Lâm Phong nhận lấy lửa giận của Cảnh Hạo thì Lâm Phong lại chủ động bước lên Sinh Tử đài, tự cao tự đại khiêu chiến Cảnh Hạo.

– Có lẽ hắn biết Cảnh Hạo sẽ không bỏ qua cho hắn nên mới quyết tử chiến đến cùng.

Mọi người thầm nghĩ, dù sao Lâm Phong chỉ là võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám, kém Cảnh Hạo quá xa.

Lúc này sắc mặt Cảnh Hạo lúc xanh lúc trắng, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Từ khi y đến Vân Hải tông đến nay, chưa từng bị nhục nhã như hôm nay.

– Ngươi đã chủ động muốn chết thì ta thành toàn ngươi.

Cảnh Hạo hận Lâm Phong tận xương tủy, thấy Lâm Phong dùng Kinh Lôi kiếm pháp thì y hiểu được, Lâm Phong không lừa y, Cảnh Phong nhất định là bị kẻ này giết.

Lâm Phong không chỉ giết đệ đệ của y mà còn nhục nhã y.

Bước lên Sinh Tử đài, kiếm khí hùng mạnh phóng ra, một kiếm ảnh hư ảo sau lưng Cảnh Hạo chỉ thẳng trời cao, đúng là Kiếm Vũ Hồn của y.

– Cảnh Hạo thế nhưng lại trực tiếp sử dụng Vũ Hồn, xem ra hắn ta muốn hoa lệ đánh chết đối phương.

Mọi người lập tức hiểu ra ý đồ của Cảnh Hạo, y muốn chứng minh sự hùng mạnh của mình với mọi người.

– Xuất kiếm đi, ta nhường ngươi ba kiếm.

Cảnh Hạo cầm kiếm đứng đó, rất có phong phạm của chuyên gia kiếm thuật.

Lâm Phong cười lạnh, dùng Phù Quang Lược Ảnh, thân hình lóe lên, trường kiếm trong tay tỏa ra vô số bóng kiếm. Những bóng kiếm này tới trước mặt Cảnh Hạo thì lại hóa thành một kiếm, vang lên tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.

– Thật mạnh, đã tu luyện Kinh Lôi kiếm pháp đến cảnh giới này rồi.

Mọi người nghe được tiếng sấm nổ thì hoảng sợ nhìn nhau, đây hoàn toàn có thể so với tiếng sấm chân chính, có thể tưởng tượng ra lực bộc phát của nó sẽ mạnh cỡ nào.

Vẻ khinh miệt biến mất trong mắt Cảnh Hạo, một kiếm này đủ để y coi trọng.

Trường kiếm ong ong kêu, kinh lôi hết đợt này đến đợt khác, bóng kiếm hiện lên, lực bộc phát mạnh mẽ lại không thể đẩy được bóng kiếm của Cảnh Hạo dù chỉ nửa bước.

– Một kiếm!

Hóa giải kiếm này, Cảnh Hạo đếm.

Lâm Phong không hề rối loạn, vẫn kiên định như cũ, tiếng sấm cuồn cuộn liên miên không dứt, kiếm thứ hai mang theo tiếng sấm điên cuồng đánh ra.

Cảnh Hạo vẫn chỉ thủ chứ không tấn công như trước, bóng kiếm uyển chuyển như màn nước chuẩn bị nghênh đón tất cả công kích.

Nhưng đúng lúc này, một kiếm cuồng bá của Lâm Phong sắp tới trước người Cảnh Hạo thì Lâm Phong đột nhiên buông kiếm ra, trường kiếm theo tiếng sấm cùng phi tới, lại đột phá được màn kiếm của Cảnh Hạo.

– Hắn đang làm gì vậy?

Mọi người thấy chiêu này thì đều ngơ ngẩn, một kiếm này của Lâm Phong toàn bộ sức mạnh được rót lên thân kiếm, tăng cường uy lực của nó để kiếm đột phá phòng ngự của Cảnh Hạo, nhưng nếu Cảnh Hạo đỡ kiếm này thì chẳng phải là hắn sẽ mất luôn cả kiếm sao, đây đúng là đấu pháp ngu ngốc.

Sau giây lát thất thần ngắn ngủi, Cảnh Hạo cũng cười, quả nhiên muốn chết.

Lui ra sau, Cảnh Hạo thu trường kiếm lại, ở trước người lại bay lên một mảng bóng kiếm.

Nhưng khi phóng kiếm ra rồi, Lâm Phong cũng nhanh chóng chạy tới phía Cảnh Hạo, nhanh như phù quang.

– Hai kiếm.

Cảnh Hạo thấy Lâm Phong đến gần thì không hề hoảng hốt, lạnh nhạt đếm tiếp. Mà khi y vừa dứt lời thì thanh kiếm Lâm Phong bắn ra cũng đã vô lực rơi xuống, mà Lâm Phong đã đến.

– Muốn chết.

Một kiếm kinh lôi đâm ra, tiếng sấm phá không, Lâm Phong đã mất kiếm nên muốn công kích gần người, như vậy Cảnh Hạo cũng không cần đếm kiếm thứ ba nữa. Kiếm này, y sẽ lấy mạng Lâm Phong.

Nhưng lúc này Cảnh Hạo lại nghe Lâm Phong nói ra hai chữ, hai chữ rất đơn giản nhưng đã đủ.

Hai chữ này rơi xuống như là hô ứng với tiếng sấm, một tia chớp xẹt qua mắt đám người, ánh sáng rực rỡ như dừng lại trong con ngươi mọi người, chỉ là một thoáng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Yết hầu Cảnh Hạo mấy máy, y dường như hiểu được hàm nghĩ của hai chữ này. Cả đời này, y nghe được hai chữ cuối cũng, cũng đủ.

– Ba kiếm.

Những lời này được nói ra từ miệng Lâm Phong, lúc này hắn quay lưng về phía Cảnh Hạo, tiếng nói không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh này mọi người lại nghe được rõ ràng. Kèm theo tiếng của hắn, thân thể Cảnh Hạo cũng rầm rầm ngã xuống.

Mọi người trợn tròn mắt, không thể tin tưởng được, Cảnh Hạo đã thua?

Lâm Phong, hắn làm thế nào mà được?

– Bạt Kiếm thuật.

Ở trong đám người quan sát có cả đệ tử nội môn, bọn họ nhìn ra tia chớp vừa rồi chính là kiếm quang, chỉ là vì kiếm quang này quá nhanh cho nên mới trông như tia chớp xẹt qua bầu trời, thậm chí nhiều người còn không nhìn rõ nó là cái gì.

Đoàn người nổ tung, tất cả đều nghị luận, nghị luận một kiếm rực rỡ phá không kia.

Cảnh Hạo, đệ tử xếp hạng sáu trong đám đệ tử ngoại môn đã bị ba kiếm của Lâm Phong đánh bại, mà kết quả của thua là tử vong.

– Hắn là ai thế?Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đây là thắc mắc của tất cả mọi người, khiêu chiến vượt cấp, mà lại còn là khiêu chiến vượt cấp với kẻ xuất sắc Cảnh Hạo, võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, Lâm Phong tuyệt đối là thiên tài. Trận chiến này đủ để danh chấn Vân Hải tông.

Lúc này, ở trên hạp cốc cũng có vô số người nghị luận kiếm vừa rồi của Lâm Phong.

Một gian lầu các dựa vào hạp cốc, một lão già mỉm cười, khẽ nói:

– Nhuyễn kiếm, thì ra là tiểu tử đó, khó trách dám tu luyện Bạt Kiếm thuật, tiểu tử này có thiên phú thật cao!

Lão già này đúng là người canh giữ Tinh Thần các. Phong Vân hạp là nơi đệ tử tông môn rèn luyện, theo trình độ nhất định mà thể hiện thực lực của đệ tử Vân Hải tông, bởi vậy lúc này lão nhân lúc rảnh rỗi ngồi xem, không ngờ lại thấy được một màn như vậy trên Sinh Tử đài. Lâm Phong sử dụng nhuyễn kiếm mà lão tặng, sao lão lại không biết Lâm Phong là ai.

Ngoài lão già ấy, Tĩnh Vân và Hàn Man ra thì còn có một người nhận ra Lâm Phong, người kia là Quách Hải, đúng là kẻ dùng cái chết của Cảnh Phong để uy hiếp Tĩnh Vân, kết quả là bị Lâm Phong dùng một chiêu đánh cho bị thương. Vì thế gã tìm Cảnh Hạo, nhớ kỹ ba người Lâm Phong rồi tìm được bọn họ ở trong Phong Vân hạp, sau đó bày ra mưu kế để đẩy đám người Lâm Phong vào chỗ chết.

Quách Hải thấy Lâm Phong giết được cả Cảnh Hạo thì khiếp sợ trong lòng, vội len lén chuồn đi.

– Giờ mới chạy, có phải là hơi chậm rồi không.

Lâm Phong đã sớm chú ý tên Quách Hải trốn sau lưng Cảnh Hạo này, thấy đối phương muốn chạy nên lạnh lùng nói một tiếng.

Quách Hải khựng người lại, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, Quách Hải xoay người lại, cố gắng cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc.

– Không liên quan đến ta, ta không làm gì cả.

– Thật không?

Lâm Phong cười lạnh, không hề che dấu sát ý.

– Đây là Phong Vân hạp, không phải Sinh Tử đài.

Cảm nhận được sát ý của Lâm Phong, Quách Hải run run nói.

– Ta biết.

Lâm Phong lạnh nhạt nói, đánh ra Cửu Trọng Lãng, trực tiếp đánh lên người Quách Hải. Quách Hải thậm chí không thể nào phản kháng, đối phương có thể giết được cả Cảnh Hạo, gã phản kháng có tác dụng sao?

Lâm Phong giơ tay nhắc Quách Hải lên, sau đó quay người lại đi lên Sinh Tử đài, quẳng Quách Hải xuống đất rồi nhân tiện nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất lên.

– Giờ ngươi đã ở trên Sinh Tử đài rồi.

Ánh mắt mọi người lại cứng lại, không nói gì nhìn Lâm Phong, kẻ này thật ngoan độc.

– Không phải ta tự đi lên, ngươi phá quy định của tông môn, ngươi dám phá quy định của tông môn.

Quách Hải không nghĩ rằng Lâm Phong lại làm như thế, sự sợ hãi vì tử vong sắp đến khiến cả người gã run rẩy.

Kiếm quang lóe lên, âm thanh của Quách Hải dừng lại.

– Tông môn thật sự có quy củ không?

Lâm Phong muốn nói nhưng hắn lại không nói ra những lời này.

Nếu tông môn thực sự có quy tắc thì Liễu Phỉ có dám trực tiếp bắn tên giết hắn không? Nếu tông môn thực sự có quy tắc thì đệ tử nội môn Dư Hạo có dám chém ra một kiếm tất giết với hắn không? Quy củ vĩnh viễn là chết, nó chỉ được đặt ra cho một bộ phận người, khi thực lực ngươi đủ mạnh, thiên phú đủ cao, với ngươi mà nói thì có một số quy củ cũng không phải là quy củ.

Lâm Phong vốn không phải người hiếu sát, mà ngược lại, ở thế giới trước kia, giết người là tội chết, nhưng đi vào thế giới này, năm lần bảy lượt có người muốn giết hắn vì cái lý do không gọi là lý do, thậm chí còn chẳng có lý do gì. Điều này khiến Lâm Phong hiểu được, đây là thế giới của kẻ mạn, thế giới lạnh lùng, vì vậy với những kẻ muốn mạng hắn, hắn sẽ không chút lưu tình mà vung thanh kiếm sát phạt. Ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.

Lâm Phong bước đến trước trước người Hàn Man, chỉ thấy Hàn Man lại nhếch miệng cười với hắn rồi nói:

– Ta vẫn tin ngươi có thể làm được.

– Ta cũng vậy.

Lâm Phong cũng nở nụ cười rồi cõng Hàn Man lên lưng, nháy mắt ra hiệu cho Tĩnh Vân rồi rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Chương 17: Chung cổ tuyệt bích

Trong phòng Hàn Man, Lâm Phong và Tĩnh Vân đều nhíu chặt mày lại, ánh mắt híp lại thành một tuyến.

– Thương thế rất nặng.

Lâm Phong kiểm tra thương thế của Hàn Man, tuy võ giả có năng lực khôi phục rất mạnh, nhưng Hàn Man bị thương quá nặng, xương ngực đứt gãy nhiều, nội tạng bị tổn thương, muốn dựa vào bản thân để khôi phục là gần như không thể.

– Không sao đâu, ta từ nhỏ mạng đã cứng rồi, không chết được.

Hàn Man thì lại rất lạc quan, nhếch miệng cười nói.

– Vậy còn tu vi thì sao?

Lâm Phong trừng Hàn Man một cái. Hàn Man không dám nhìn ánh mắt của Lâm Phong, đúng vậy, cho dù gã không chết, chẳng lẽ sau này làm một tên phế vật, ngay cả người bình thường cũng không bằng?

– Lâm Phong, chúng ta đi Hắc Phong Lĩnh săn yêu thú rồi dùng thú hạch đổi linh dược từ tông môn đi.

Tĩnh Vân nhìn Lâm Phong, tuy Hàn Man là đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, nhưng đệ tử ngoại môn nhiều không kể xiết, không vào được nội môn thì chẳng bao giờ được coi trọng. Tông môn chỉ cung cấp cho ngươi nền tảng, có công pháp võ kỹ, có nơi để rèn luyện trải nghiệm để ngươi trưởng thành. Nhưng chỉ khi ngươi bước vào nội môn thì mới là người của Vân Hải tông chân chính, cho nên bọn họ vốn không hi vọng là tông môn sẽ giúp Hàn Man.

– Không được, Hàn Man bị thương quá nặng, đan dược bình thường có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng sẽ để lại di chứng.

Lâm Phong lắc đầu.

– Vậy chúng ta phải làm sao?

Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

– Ta đi Thiên Tiệm nhai, chờ ta trở về.

Nhàn nhạt nói một tiếng, Lâm Phong đi ra khỏi gian phòng. Tĩnh Vân run rẩy, nắm chặt lấy quần áo của mình.

Hàn Man vẫn cười ngây ngô, nhưng ở khóe mắt dường như có phần ướt át. Thiên Tiệm nhai, cũng chỉ có Lâm Phong mới nghĩ đến, lại còn dám làm.

Thiên Tiệm nhai, một trong những nơi thần bí lại thần thánh nhất của Vân Hải tông, danh tiếng của nó còn vang dội hơn cả Sinh Tử đài trong Phong Vân hạp.

Người lên Sinh Tử đài trong Phong Vân hạp tuy rất ít, nhưng cách một khoảng thời gian là có. Nhưng Thiên Tiệm nhai này, cực ít người dám bước lên, cho dù có dám đi thì cũng là những tên võ si, thiên tài theo đuổi võ đạo chân chính. Ở Vân Hải tông, rất nhiều đệ tử chỉ nghe đến cái tên Thiên Tiệm nhai chứ không biết nó rốt cuộc là cái gì.

Nhưng tất cả mọi người đều nghe được lời đồn rằng chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Thiên Tiệm nhai là được tông môn coi trọng, được bảo vật mà ngươi muốn. Nhưng khảo nghiệm thất bại, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Trên Tuyệt Phong của Vân Hải tông có một tòa hành cung thạch động, nơi này chính là lối đi đến Thiên Tiệm nhai.

Lúc này Lâm Phong đã đi đến cửa thông đạo dưới Tuyệt Phong.

– Đệ tử ngoại môn Lâm Phong của Vân Hải tông, muốn đến Thiên Tiệm nhai.

Đứng ở trước cửa thông đạo, Lâm Phong hô với vào trong thông đạo.

Âm thanh vang vọng trong thông đạo mãi không tắt, sau một lúc lâu, một âm thanh trả lời truyền đến.

– Vào đi.

– Vâng.

Lâm Phong đáp một tiếng rồi lập tức bước vào trong thông đạo.

Thông đạo hơi tối, hai bên vách đá có khắc vài hình vẽ. Lâm Phong đi đến phía có ánh sáng, không lâu liền tới một thạch động.

Thạch động này có một chiếc giường đá, một bàn sách và một đế cắm nến, đúng là một gian phòng cực kỳ đơn sơ. Mà lúc này trên giường đá, một lão già mặc áo bào đen đang ngồi, mắt nhắm lại không hề động đậy.

– Ngươi muốn đi Thiên Tiệm nhai?

Lão già áo bào đen vẫn nhắm mắt như trước, chỉ hỏi với âm thanh lãnh đạm.

– Vâng.

Lâm Phong trả lời.

– Đi vì cái gì?

– Bằng hữu của đệ tử bị thương, xương sườn đứt gãy không ít, nội tạng cũng bị tổn hại, đệ tử cần đan dược có thể trị liệu thương thế cho hắn, mà lại không có tác dụng phụ.

Lâm Phong thản nhiên nói.

Lão già áo bào đen mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu Lâm Phong.

– Đan dược thì có, nhưng với tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám của ngươi mà muốn thông qua khảo nghiệm của Thiên Tiệm nhai là rất khó! Thả Vũ Hồn của ngươi ra cho ta xem.

Lâm Phong gật gật đầu, ảo ảnh con rắn nhỏ xuất hiện, nhưng hắn vẫn chưa thả cả Hắc Ám Vũ Hồn ra cùng.

– Hử?

Lão già mặc áo bào đen nhíu mày lại, kiến thức của ông ta không thể nói là không rộng, nhưng chưa từng biết là có loại Vũ Hồn như thế này, giống rắn mà không phải rắn, đã vậy lại còn gầy đét, không có chút khí tức dã tính của Vũ Hồn thú chút nào.

– Ngươi đi vào từ thông đạo kia đi.

Lão già mặc áo bào đen chỉ ngón tay lên, trong phòng ông ta là rất nhiều thông đạo, thông đến những nơi khảo nghiệm khác nhau.

– Cảm ơn tiền bối.

Lâm Phong gật đầu, sau đó đi vào thông đạo mà lão già áo bào đen đã chỉ.

Thấy Lâm Phong tiến vào thông đạo, lão già khẽ lắc đầu, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, mà Vũ Hồn lại quá yếu ớt, muốn thông qua khảo nghiệm của Thiên Tiệm nhai là hầu như không thể. Ông ta chỉ cho Lâm Phong vào thông đạo kia là thông đến Chung Cổ Tuyệt Bích, lực sát thương có thể coi như yếu nhất trong các khảo nghiệm, Lâm Phong có thể rút lui bất cứ lúc nào, nhưng nó cũng lại khó nhất.

Lão già mặc áo bào đen niệm Lâm Phong vì bằng hữu nên không muốn hắn bị thương nặng vì khảo nghiệm, bởi vậy mới cho Lâm Phong vào nơi đó để Lâm Phong biết khó mà lui.

Chung Cổ Tuyệt Bích, tiếng chuông nơi đó đã trăm năm rồi chưa từng vang lên, cũng có nghĩa là đã trăm năm rồi chưa ai có thể vượt qua được khảo nghiệm của nơi đó.

Lâm Phong tiến vào trong thông đạo, trong thông đạo tối mờ này có vô số bậc thang thông lên bên trên. Bước lên gần nghìn bậc thang, Lâm Phong đi tới cạnh một cửa đã, khi Lâm Phong tới gần thì cửa đá tự động mở ra.

– Thật thần kỳ.

Lâm Phong thì thào, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng rõ hơn hẳn.

Không khí trong sạch ùa tới, Lâm Phong bước ra khỏi cửa đá. Nơi đây đúng là một vách núi đen tuyệt địa giữa mây mù tràn ngập trong không khí có mang theo chút ít cảm giác lạnh lẽo.

Mà ở trên khối tuyệt địa này có dựng tám chiếc chung cổ, có một số cùng loại với trống trận gõ khi xung phong lên chiến trường ở kiếp trước của Lâm Phong, mà tám chiếc trống này quay quanh một mảnh đất trống.

Rầm!

Vách đá tự động đóng lại, Lâm Phong xoay người thì thấy trên vách đá có khắc một hàng chữ rất to.

– Chỉ cần làm cho một trong tám chiếc chung cổ này vang lên là thông qua khảo nghiệm?

Lâm Phong đọc hết hàng chữ này thì hiểu rõ, đi đến mảnh đất trống giữa tám chiếc chung cổ kia.

Không biết tám cái chung cổ này có gì huyền diệu, thế nhưng chỉ cần gõ vang một chung cổ trong đó là sẽ thông qua.

– Hây!

Lâm Phong di chuyển chân, tùy ý đánh một quyền lên một chiếc chung cổ trong số kia.

Ông…

Một tiếng truyền ra, sóng gợn hư vô từ trên chung cổ phóng ra, đánh lên người Lâm Phong khiến hắn lui sau vài bước.

– Hử?

Nhíu mày lại, Lâm Phong lại bước lên, tăng lực đạo của quyền lên năm nghìn cân.

Ông, ông!

Tiếng ong ong mãnh liệt truyền ra, sóng gợn khuếch tán ra kia hóa thành thực chất, sức mạnh cường đại bắn ngược trở lại.

Rầm!

Một luồng sóng mạnh mẽ đánh lên người Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong trực tiếp bay lên.

– Khụ khụ.

Ngã xuống đất, Lâm Phong ho khan hai tiếng, khóe miệng chảy máu, lòng thì hoảng sợ.

Đây là… Cửu Trọng Lãng?

Vừa rồi sức mạnh đánh lên người hắn kia đúng là Cửu Trọng Lãng, hơn nữa sức mạnh này hơn xa sức mạnh mà hắn đánh trống kia. Tám cái chung cổ này có thể bắn ngược công kích, lại khiến cho sức mạnh bắn ngược tăng lên gấp mấy lần.

Thật kỳ diệu, sao chung cổ này lại có thể phản lực như vậy.

Lâm Phong ngồi đó, không vội vã mà suy nghĩ, hai lần cũng chỉ là tiếng ông ông chứ không phải chung cổ vang lên, mà hắn dùng lực đạo càng mạnh, công kích hắn phải nhận càng mạnh, đây dường như là bế tắc.

– Không đúng, nếu là khảo nghiệm thì nhất định sẽ có cách vượt qua, chỉ là ta chưa tìm ra được mà thôi! Huống hồ ông già mặc áo bào đen kia biết tu vi ta yếu, Vũ Hồn cũng không mạnh nên chắc là đã lựa chọn khảo nghiệm đơn giản nhất! Nếu ngay cả khảo nghiệm đơn giản này ta không thể vượt qua thì còn nói gì đến võ đạo nữa.

Ánh mắt Lâm Phong kiên định, hắn đứng lên. Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu sai dụng ý của lão già áo bào đen, đây không phải là khảo nghiệm đơn giản nhất mà là khó khăn nhất. Lão già áo bào đen hi vọng hắn có thể biết khó mà lui, ai ngờ lại khơi dậy ý chí võ đạo chấp nhất của hắn.

– Hắc Ám Vũ Hồn.

Lâm Phong động ý niệm khiến Hắc Ám Vũ Hồn phóng thích ra. Ngay lập tức ánh mắt hắn thâm thúy lên, khi sử dụng Hắc Ám Vũ Hồn, tất cả năng lực của hắn đều được tăng lên, bao gồm cả ngộ tính.

Trường kiếm khẽ ngâm, sấm sét nổ đì đùng, kiếm đánh lên một tấm chung cổ khác.

Hưu…

Ầm!

Tiếng kiếm hòa hợp với tiếng sấm nổ vang cùng vồ ngược lại, trường kiếm của Lâm Phong run run, một tầng kiếm mộ hiện ra trước người ngăn cản kiếm quang sắc bén đánh ngược trở về kia.

Xoẹt!

Quần áo bị cắt rách, trên người Lâm Phong chảy máu, đúng là hắn đoán, kiếm khí bắn ngược trở lại còn mạnh hơn kiếm khí hắn phát ra gấp bội, cho dù hắn toàn lực phòng ngự thì vẫn bị thương như trước.

– Coi như là tôi luyện kiếm pháp vậy.

Lâm Phong không lùi bước mà lại chém một kiếm ra, đâm lên phía trên mặt chung cổ khác.

Chương 18: Cường thế mà đến

Chung Cổ Tuyệt Bích, đỉnh vách núi, gió lớn gào thét, kiếm khí càn quét ngang dọc, toàn bộ không gian trên vách núi này đều trở nên cực kỳ cuồng bạo, tràn ngập khí tức sắc bén của kiếm.

Nhất là trong không gian do tám chiếc chung cổ làm thành kia đã hoàn toàn bị kiếm khí bao phủ, tiếng ông ông cùng tiếng kinh lôi không ngừng truyền ra như đang tấu một bài nhạc.

Lâm Phong không nhớ được mình vung bao nhiêu kiếm, xung quanh thân hắn, một màn kiếm quang chói lóa bao phủ cả người hắn lại. Mà kiếm khí mạnh mẽ vọng lại từ tám chiếc chung cổ thì không ngừng đánh lên quầng sáng kia, lúc này toàn thân Lâm Phong đều là những miệng vết thương có lớn có nhỏ.

Nhưng hắn lại như quên mất tất cả, chỉ đắm kìm trong kiếm khí vô cùng huyền diệu này, phòng thủ, công kích, rồi lại phòng thủ.

Nếu có ai mà ở đây thì chắc chắn sẽ phải hô to là tên này không muốn sống nữa, kiếm khí công kính đến hắn vừa được phòng ngự thì hắn lại lần nữa chém ra Kinh Lôi kiếm đến tám chiếc chung cổ kia, sau đó lại chịu đựng kiếm khí gần như gấp đôi của tám chiếc chung cổ kia công kích ngược lại, cứ tuần hoàn như vậy, nơi này chỉ có kiếm khí, không ngừng không nghỉ.

– Vẫn chưa vang lên.

Lúc này Lâm Phong cực kỳ thanh tỉnh, tuy làm vậy rất nguy hiểm nhưng hắn cũng biết được mình đã tiến bộ hơn nhiều. Trước kia tu luyện theo Kinh Lôi kiếm pháp, hắn đã cho là mình đã tới tận cùng, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra kiếm đạo vốn không có cực hạn, người mạnh, kiếm càng mạnh.

Ngay từ đầu hắn chỉ thử dùng một nửa thực lực công kích một chung cổ, sau đó là công kích hai, ba, cho đến lúc đồng thời công kích cả tám chiếc, vì thế lực phản kích hắn phải chịu càng ngày càng mạnh, không cẩn thận là sẽ bị kiếm khí gây thương tích, mà kiếm pháp của hắn cũng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn trong quá trình này.

Ngay sau đó, Lâm Phong lại thử tăng công kích lên, phát huy thực lực tầng sáu, tầng bảy. Mỗi lần hắn nghĩ mình đã đến cực hạn là hắn lại phát hiện ra, cực hạn còn có cực hạn, nay hắn dùng thực lực tầng bảy đồng thời công kích tám chiếc chung cổ, thừa nhận lấy toàn bộ công kích đánh ngược lại hơn hẳn thực lực hắn, nhưng hắn vẫn có thể cố gắng kiên trì.

Nhưng tiếc là chung cổ vẫn chỉ phát ra tiếng ong ong mà không hề kêu vang gì.

Phong Vân hạp, vô số người đang vây quanhSinh Tử đài.

– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, ngay cả trưởng lão cũng đích thân tới?

Mọi người một đám người đứng trên Sinh Tử đài, trong lòng nghi hoặc.

– Đó là Thần Tinh sư huynh, đệ tử mạnh nhất ngoại môn hai tháng trước, vì một chiêu đánh bại đệ tử nội môn nên bước vào nội môn, sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây?

– Ha ha, Thần Tinh thì là cái gì, ngươi không thấy Đồ Phu và Lệnh Hồ sư huynh cũng ở đó sao!

– Cái gì, ngươi nói là trong bọn họ có Đồ Phu và Lệnh Hồ sư huynh?

Mọi người ồn ào nghị luận, Đồ Phu rất có tiếng tăm trong Vân Hải tông, nghe nói là một trong những đệ tử nội môn mạnh nhất. Về phần Lệnh Hồ Hà Sơn, có thể nói là ở Vân Hải tông này không ai không biết y, đệ nhất nhân của đệ tử hạch tâm, nói cách khác, người mạnh nhất trong đám đệ tử của Vân Hải tông, nghe nói thực lực của Lệnh Hồ Hà Sơn đã vượt qua nhiều trưởng lão tông môn.

Đội hình mạnh như thế xuất hiện ở đây, sao không khiến người ta phải sợ hãi.

Bầu trời xa xôi, một tiếng gió truyền đến, chỉ thấy một con Đại Bằng Thiên Điểu giương cánh bay tới, rất oai hùng.

– Đến rồi.

Đoàn người trên Sinh Tử đài nhìn lên bóng dáng đang bay tới trên không trung kia, tâm thần căng thẳng.

Tốc độ Đại Bằng cực nhanh, ngay lập tức đã tới trước mặt. Đám người Vân Hải tông lại ồ lên.

– Trời ạ, kia là người, hai người, trên ngực Đại Bằng còn có một nữ nhân xinh đẹp.

Mọi người chỉ cảm thấy hô hấp tăng nhanh, thân hóa Đại Bằng ngự không mà đi, còn mang theo một cô gái xinh đẹp, hình ảnh rung động nhường nào, phải nói là quá mức chấn động với đám đệ tử ngoại môn.

– Xin lỗi, khiến các vị đợi lâu rồi.

Một giọng nói truyền đến, Đại Bằng đáp thẳng xuống Sinh Tử đài, tốc độ nhanh đến khó tin. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Đại Bằng Thiên Điểu kia là Vũ Hồn, đôi cánh giang ra như Đại Bằng chân chính, mà chủ nhân của Vũ Hồn này là một thanh niên có ánh mắt tuấn dật như yêu.

– Trẻ quá, Đại Bằng Vũ Hồn, Vũ Hồn thật mạnh, thực lực hắn sao có thể mạnh như vậy?

– Chờ chút, nghe nói đệ nhất nhân đệ tử hạch tâm của Hạo Nguyệt tông Đại Bằng công tử có Vũ Hồn chính là Đại Bằng Thiên Điểu, có thể ngao du bầu trời, vô cùng hùng mạnh, chẳng lẽ người này là…

– Không sai, Đại Bằng công tử quả nhiên danh bất hư truyền, thân pháp khinh công vô song, dẫn theo một người mà vẫn có thể ngự không phi hành.

Trưởng lão Vân Hải tông Mạc Tà đạm cười một tiếng, thì ra người này đúng là đệ nhất đệ tử của Hạo Nguyệt tông Sở Triển Bằng. Cách đây không lâu Vân Hải tông có nhận được một phong thư, là Sở Triển Bằng viết, nói muốn đến kiến thức đệ tử ưu tú của Vân Hải tông một phen, hơn nữa cũng nói rõ là chỉ trực tiếp gặp trên Sinh Tử đài, hàm ý không cần nói rõ cũng biết, tới khiêu chiến.

Sở Triển Bằng được người ta gọi là Đại Bằng công tử, cực kỳ nổi tiếng trong toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này, đứng thứ sáu trong Bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực rất mạnh, có thể nói là đệ tử Vân Hải tông không ai có thể thắng được y. Mặc dù là Lệnh Hồ Hà Sơn cũng không phải đối thủ của y, bởi vậy Vân Hải tông mới không muốn để đệ tử tông môn ra đánh một trận với Sở Triển Bằng, nhưng người khác đã đến tận môn khiêu chiến, Vân Hải tông chỉ có thể kiên trì ra trận.

– Trưởng lão quá khen, vị này là sư muội Lâm Thiên của ta, thăng cấp Linh Vũ cảnh giới cách đây không lâu. Lần này ta đến cũng là vì sư muội, nàng ấy nghe nói đệ tử Vân Hải tông đều có thực lực mạnh mẽ nên muốn tới xem một lần, hi vọng trưởng lão thành toàn, phái đệ tử có tu vi tương đương ra luận bàn một trận với sư muội ta.

Sở Triển Bằng giới thiệu về thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn dật kia vẫn luôn mỉm cười đầy yêu dị.

Mạc Tà thầm mắng Sở Triển Bằng một tiếng, tên nhóc này lại phô trương như thế, từ trên không hạ xuống, hiển nhiên là đã có chuẩn bị, nhưng đối phương lại thổi phồng Vân Hải tông của y lên trước.

– Thần Tinh, ngươi đi luận bàn với Lâm Thiên cô nương đi.

Hai tháng trước Thần Tinh vừa bước vào Linh Vũ cảnh liền một chiêu đánh bại đệ tử nội môn, nay tu đã đến Linh Vũ cảnh tầng một đỉnh phong. Nếu gã không thắng được Lâm Thiên thì tất cả đệ tử có tu vi Linh Vũ cảnh tầng một của Vân Hải tông chẳng ai thắng được đối phương cả.

– Vâng, thưa trưởng lão.

Thần Tinh gật đầu rồi đi vào trung tâm Sinh Tử đài, mà Lâm Thiên thì đứng đối diện với gã.

– Sư muội, ta động thủ đây.

Thần Tinh thả Vũ Hồn ra, nhất thời một tầng nham thạch leo lên người Thần Tinh, làm cho gã thoạt nhìn như người đá.

– Đây là Nham Thạch Vũ Hồn của Thần Tinh sư huynh, chẳng những lực phòng ngự biến thái mà công kích cũng cực kỳ cường hãn, Thần Tinh sư huynh nhất định có thể thắng.

Có người thấy Thần Tinh sử dụng Nham Thạch Vũ Hồn thì lập tức có lòng tin.

Tuy cả người bị nham thạch bọc lại, nhưng tốc độ của Thần Tinh vẫn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đi đến trước người Lâm Thiên. Gã vung quyền nham thạch vô cùng cương mãnh đánh tới Lâm Thiên gầy yếu, khiến cho nhiều người đều lo lắng cho Lâm Thiên.

– Băng.

Lâm Thiên khẽ quát, hàn ý từ người nàng ta lan ra, thế nhưng lại đóng băng thạch quyền của Thần Tinh lại, làm cho Thần Tinh chỉ cảm thấy nắm tay mình nặng nề hẳn, cực kỳ chậm chạp.

Mà lúc này hai tay Lâm Thiên trực tiếp cầm lấy nắm tay của Thần Tinh, trong khoảnh khắc hàn băng lan tràn ra khiến cánh tay nham thạch lại bám lên một tầng băng, ngay cả thân thể Thần Tinh như cũng sắp đông lại.

– Năng lực băng phách thật lợi hại.

Mạc Tà thầm nói một tiếng. Vũ Hồn trời sinh đã có được Vũ Hồn, nhưng Vũ Hồn khác nhau ở trong tay người khác nhau thì lại có uy lực khác nhau, điều đó có liên quan đến thực lực võ giả cùng với võ kỹ và công pháp mà võ giả tu luyện, cũng liên quan đến thiên phú.

Nhưng Mạc Tà cũng không lo lắng cho Thần Tinh, dù sao Thần Tinh có được Nham Thạch Vũ Hồn, lực phòng ngực rất mạnh.

– Hỏa.

Lâm Thiên lại quát khẽ, nhất thời một luồng khí tức nóng bỏng lan tràn lên người Thần Tinh. Bị băng phách lạnh lẽo lại bị liệt hỏa đốt cháy, nham thạch lập tức vỡ tan. Thần Tinh kêu thảm lên một tiếng, mọi người lập thấy thân thể gã bay ngoài.

– Băng, Hỏa.

Mạc Tà ánh mắt lóe lên tia sáng lãnh liệt, lòng lại run mạnh, Đồng Nguyên Vũ Hồn, đây nhất định là Đồng Nguyên Vũ Hồn.

– Lâm Thiên sư muội thực lực cao minh, ta thua rồi.

Thần Tinh cúi đầu, lui ra sau người Mạc Tà. Đám người ồ lên, thua rồi, thế mà lại thua rồi.

Hai người tới khiêu chiến, Vân Hải tông to như vậy lựa chọn ra một người mà lại bại trận, mọi người chỉ thấy mặt nóng bừng lên.

Sở Triển Bằng vẫn nở nụ cười yêu dị kia, liếc mọi người một cái rồi nói:

– Ha ha, bất cứ ai trong Vân Hải tông này đều có thực lực như thế, quả nhiên phi phàm! Sư muội ta là người nổi bật trong những người cùng cảnh giới ở Hạo Nguyệt tông, cực ít người có thể thắng nàng ấy.

– Sở mỗ vốn cũng muốn kiến thức đệ tử ưu tú của Vân Hải tông một phen, nhưng vì còn một việc mong trưởng lão giúp đỡ, chuyện luận bàn để một bên trước, về sau lại bàn.

– Chuyện gì?

Vẻ mặt Mạc Tà hơi cương lại, hỏi.

– Con trai Nhị thúc của sư muội ta là Lâm Phong trong mắt không có trưởng bối, lại cực kỳ càn rỡ, đả thương huynh đệ đồng tộc, mà gã là đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, ta hy vọng trưởng lão có thể giao gã cho ta, ta nghĩ Vân Hải tông cũng không cần loại đệ tử này.

Mạc Tà nghe vậy liền hiểu ra, đây mới là mục đích của Sở Triển Bằng. Y biết nếu trực tiếp đòi người thì Vân Hải tông tất sẽ không đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện không mấy gì đẹp mặt. Nhưng Sở Triển Bằng rất thông minh, mặc dù khiến Lâm Thiên đánh bại Thần Tinh nhưng lời nói cũng vẫn để lại mặt mũi cho Vân Hải tông.

Đương nhiên, nếu Mạc Tà không đồng ý, e là Sở Triển Bằng cũng không dễ nói chuyện như thế này.

– Xem ra Sở Triển Bằng này có ý với Lâm Thiên kia, nếu không thì cũng sẽ không tự mình đưa nàng ta đến Vân Hải tông một chuyến. Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn, quả thật không tệ, về phần đệ tử ngoại môn kia, để y mang đi là được.

Mạc Tà lập tức có quyết định, ra lệnh cho người bên cạnh:

– Đi dẫn Lâm Phong tới đây.Nguồn truyện audio

Nghe được Mạc Tà nói như vậy, Sở Triển Bằng nở nụ cười, mà trong ánh mắt Lâm Thiên thì hiện lên một tia lãnh ý.

Mà Lâm Phong thì sao biết được Phong Vân hạp xảy ra chuyện gì.

Lúc này hắn đang bị vô số kiếm khí vờn quanh, mỗi một đạo kiếm khí đó cũng đủ để lấy tính mạng hắn. Hắc Ám Vũ Hồn cũng phóng thích đến tận cùng. Lâm Phong thi triển Kinh Lôi kiếm pháp đến trình độ không dám tưởng tượng, kiếm mộ hóa thành vòng sáng màu trắng, tiếng sấm sét nổ vang cùng kiếm khí xé rách không gian phối hợp, cực kỳ khủng bố.

Hơn nữa, lúc này Lâm Phong không hề giữ lại gì mà dùng toàn bộ thực lực không ngừng đánh lên tám chiếc chung cổ kia.

Chương 19: Tiếng chung cổ ba trăm năm chưa từng vang lên

Lâm Phong phóng thích Hắc Ám Vũ Hồn đến mức tận cùng, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp gần như ngừng lại.

Quá mạnh, kiếm khí thông thiên triệt địa này như vạn kiếm cùng phát ra, tiếng kiếm khí xé rách thậm chí còn át cả tiếng sấm sét.

Tại khi bày kiếm, Lâm Phong cũng thấy chấn động vô cùng. Kiếm khí mạnh mẽ đến từ tám phía này đã đạt tới trình độ không thể nào dự đoán được, lúc này hắn thậm chí không thể dừng lại, cần dừng lại là sẽ bị kiếm khí này xé nát, đây là kết cục mà Lâm Phong không hề muốn.

– Sao có thể mạnh như vậy?

Đầu óc Lâm Phong nhanh chóng vận chuyển, những kiếm khí mạnh mẽ này đã hơn xa những gì thực lực hắn có thể phóng ra, chỉ sợ cường giả Linh Vũ cảnh cũng không thể làm được đến bước này.

– Từ khi ta thi triển Kinh Lôi kiếm pháp, từng kiếm từng kiếm tích lũy lại, kiếm khí ngày càng mạnh mới dẫn đến bước đường hôm nay.

Lâm Phong không ngừng động tác trong tay lại, trong lòng thầm nghĩ.

– Tới nay, kiếm khí đã hóa thành thế, kiếm chi thế, thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

– Hàn Man tuy chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, nhưng mỗi một bước hắn lại như tan ra làm một thể với mặt đất, đây là mượn đại địa chi thế. Hắn có thể đối chiến ba quyền với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, lại còn đẩy lui đối phương.

Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng Hàn Man và võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín kia chiến đấu, bỗng hiểu ra. Hắn vốn tưởng là Hàn Man bởi vì Đại Địa Vũ Hồn nên có thể mượn đại địa chi thế, nhưng lúc này Lâm Phong phát hiện ra mình sai rồi, thế chỗ nào cũng có, giống như lúc này, kiếm đã thành thế, không thể ngăn cản.

Còn có khi hắn dùng Cửu Trọng Lãng đánh chung cổ, chung cổ liền bắn ngược công kích của Cửu Trọng Lãng lại, mà khi hắn lấy Kinh Lôi kiếm đánh chung cổ thì chung nổ lại bắn ngược ra công kích của Kinh Lối kiếm.

Nên biết rằng tám chiếc chung cổ này vốn không có lực công kính, bắn ngược Cửu Trọng Lãng là vì mượn thế của Cửu Trọng Lãng, bắn ngược Kinh Lôi kiếm lại là do mượn thế của Kinh Lôi kiếm.

– Thế!

Lâm Phong mỉm cười, động tác trong tay biến đổi, kiếm pháp vốn trầm trọng lại lần nữa trở nen nhẹ nhàng phiêu dật.

Trên Sinh Tử đài ở Phong Vân hạp, hai bóng người từ không trung giáng xuống.

Nhìn thấy hai người này, tất cả đệ tử Vân Hải tông đề khẩn trương, đồng thời cũng khiếp sợ, Đại Bằng công tử của Hạo Nguyệt tông không hổ là một trong tám vị công tử của nước Tuyết Nguyệt, thậm chí kinh động cả tông chủ và đại trưởng lão.

– Tông chủ, đại trưởng lão.

Mọi người đồng loạt khomg người, kính cẩn nghênh đón hai người kia.

– Triển Bằng bái kiến Nam Cung tông chủ, Mạc trưởng lão.

Sở Triển Bằng nhìn thấy hai người thì tiến lên một bước, hơi khom người, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn mỉm cười.

– Sở tông chủ vẫn khỏe chứ?

Nam Cung Lăng gật đầu chào lại Sở Triển Bằng, chỉ tùy ý đứng đó mà đã thể hiện ra phong độ của tông sư.

– Nam Cung Lăng không hổ là tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông, thực lực hôm nay dù chưa bằng cha ta, nhưng trông tùy ý thế mà lại cho ta áp lực rất mạnh, thực lực không hề tầm thường.

Sở Triển Bằng mặt thì bĩnh tĩnh mà lòng thì giật mình, Nam Cung Lăng chính là đệ tử kiệt xuất nhất Vân Hải tông trăm năm qua, bốn mươi tuổi liền đi lên vị trí tông chủ Vân Hải tông, tiếng tăm rất lớn.

– Thưa Nam Cung tông chủ, gia phụ rất khỏe, lúc đến ông còn bảo ta hỏi thăm Nam Cung tông chủ.

Phụ thân của Sở Triển Bằng đúng là tông chủ Hạo Nguyệt tông.

Nam Cung Lăng khẽ gật đầu, lại không vui nói:

– Mạc Tà, Đại Bằng công tử từ xa tới làm khách, vì sao ngươi lại để người ta đứng ở đây.

– Bẩm tông chủ, Đại Bằng công tử đến vì đệ tử ngoại môn Lâm Phong của Vân Hải tông ta.

Mạc Tà biết hàm nghĩa trong lời Nam Cung Lăng nên lập tức nói ra ý đồ của Sở Triển Bằng khi đến đây.

– Đến vì đệ tử ngoại môn?

Nam Cung Lăng nhíu mày, lại nghe Sở Triển Bằng nói:

– Nam Cung tông chủ, Lâm Phong chính là con của Nhị thúc của sư muội ta, kẻ này trong mắt không có trưởng bối, không chỉ đả thương đường đệ của mình mà còn nhục nhã đại bá của mình, cũng chính là phụ thân của sư muội ta, bởi vậy sư muội ta cố ý đến là để giải quyết chuyện này!

Đối mặt với người đứng đầu một tông môn, Sở Triển Bằng cũng không quá làm càn, không có nói thẳng là đòi Nam Cung Lăng phải giao người cho y xử lý, mà uyển chuyển nói như vậy. Nhưng Nam Cung Lăng là loại người nào, lúc này sao lại không rõ chuyện gì đã xảy ra.

– Mạc Tà, việc này ngươi xử lý như nào?

Nam Cung Lăng hỏi.

Mạc Tà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nam Cung Lăng mà vụng trộm nhìn vị đại trưởng lão đứng bên cạnh Nam Cung Lăng kia.

– Bẩm tông chủ, kẻ này không tôn trọng trưởng bối, đại nghịch bất đạo, ta định trục xuất hắn khỏi tông môn.

Mạc Tà cẩn thận trả lời, dù sao nếu y nói thẳng là giao Lâm Phong cho Sở Triển Bằng xử lý thì sẽ khiến Nam Cung Lăng không vui. Dù thế nào thì giờ Lâm Phong vẫn là người của Vân Hải tông y, sao có thể tùy ý giao cho người của Hạo Nguyệt tông xử lý, nhưng nếu nói là trục xuất sư môn trước, chuyện sau đó sẽ không còn liên quan đến Vân Hải tông nữa, lời này của Mạc Tà thật quá độc.

Nam Cung Lăng hơi nhăn mi lại, gã đương nhiên biết Mạc Tà có ý gì.

– Tông chủ, người này có hành vi như thế, để lại Vân Hải tông ta cũng là tai họa, Mạc Tà đây là lo lắng cho tông môn.

Đại trưởng lão Mạc Thương Lan chen lời.

Người xung quanh đều hiểu rõ, thầm nghĩ lần này Lâm Phong xong rồi. Đại trưởng lão Mạc Thương Lan là trưởng lão chấp pháp của Vân Hải tông, có địa vị cực cao, cũng là phụ thân của trưởng lão nội môn Mạc Tà, ngay cả ông ta cũng nói như vậy thì có tưởng tượng được kết quả của Lâm Phong là thế nào.

– Đệ tử ngoại môn.

Nam Cung Lăng thầm nói nhỏ một tiếng trong lòng, cũng thầm lắc đầu. Gã không đồng ý phương pháp của Mạc Tà, nhưng Mạc Thương Lan thân là nguyên lão của Vân Hải tông, vị tông chủ là gã đương nhiên không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà làm Mạc Thương Lan mất mặt, chỉ có thể hy sinh Lâm Phong.

Nam Cung Lăng đang muốn mở miệng đồng ý thì vào lúc này…

Coong…

Một tiếng chuông lanh lảnh mà xa xôi truyền đến, giống như tiếng trống chiều chuông sớm gõ vang trong lòng mọi người.

Mọi người nghi hoặc dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này. Mà tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng thì lại chấn động, trong ánh mắt hiện lên tinh quang sắc bén, đây là… tiếng chung cổ.

Mạc Thương Lan cũng vô cùng chấn động, nhìn về phía hành cung Tuyệt Phong kia, ở đó có một vách đá dựng đứng, mà tiếng chung cổ trên đỉnh vách đá đó đã trăm năm chưa từng vang lên.

Coong…

Lại một tiếng chung cổ chấn động tâm linh như khúc nhạc xa xôi vang lên.

– Đây là, tiếng thứ hai!

Vẻ khiếp sợ trong mắt Nam Cung Lăng lóe lên, rồi gã mỉm cười, vài vị đệ tử thiên tài có thiên phú mạnh nhất của tông môn đều ở đây, mà tiếng chung cổ vang lên như vậy không thể nghi ngờ là lại tuyên bố Vân Hải tông bọn họ lại xuất hiện một vị kinh tài tuyệt diễm nữa.

Vốn vì Sở Triển Bằng nên tâm tình Nam Cung Lăng không được tốt cho lắm, Vân Hải tông to như vậy mà không có lấy một người có thể chống lại đối phương, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Mà lúc này Nam Cung Lăng lại hưng phấn, đã trăm năm rồi, chung cổ trên vách đá kia chưa từng vang lên dù chỉ một tiếng, nhưng ngày hôm nay, gã lại nghe thấy hai tiếng chung cổ vang lên.

– Không biết tên đệ tử nào có thể thông qua khảo nghiệm của Chung Cổ Tuyệt Bích?

Nam Cung Lăng thầm nghĩ xem người đánh vang chung cổ là ai, mà chuyện bên này dường như đã bị gã quên hết.

Coong…

Tiếng chung cổ thứ ba vang vọng trên không trung Vân Hải tông. Lúc này, tất cả người của Vân Hải tông đều nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, nhưng đại đa số đệ tử chỉ biết tiếng chung cổ phát ra từ đâu, mà cao tầng của Vân Hải tông lại hiểu rõ, chỉ có tiếng của Chung Cổ Tuyệt Bích mới xa xưa như thế, dao động lòng người như thế.

Nam Cung Lăng ngơ ngác nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, ba tiếng chung cổ, thế mà lại vang lên tiếng thứ ba. Ngược dòng lịch sử ngàn năm của Vân Hải tông, dường như chỉ có ba trăm năm trước chung cổ mới được gõ vang ba tiếng!

– Phù…

Nam Cung Lăng thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Vị tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông này dường như thấy được tông môn quật khởi.

Chương 20: Kiếm chi thế

Tiếng vang truyền ra từ Chung Cổ Tuyệt Bích tạo nên sự chấn động trước nay chưa từng có cho Vân Hải tông, chỉ là bọn họ nghĩ đó là tiếng vang cuối cùng thì một tiếng chung cổ nữa lại truyền đến.

Khi tiếng chung cổ thứ bảy vang lên, Vân Hải tông chỉ còn sự tĩnh lặng, chỉ có âm thanh thánh khiết kia kéo dài không thôi.

Đám người của Vân Hải tông thậm chí còn có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại tiếng chung cổ rung động tâm linh kia. Âm thanh này như thiên địa chi thế bao phủ toàn bộ Vân Hải tông.

Nam Cung Lăng chắp tay nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, trường bào phất phơ trong gió. Mà xung quanh gã, Mạc Thương Lan, Mạc Tà, đệ tử Vân Hải tông, thậm chí là Sở Triển Bằng và Lâm Thiên đều nhìn về phía đó, khiến cho người ta có cảm giác dường như là đang, triều thánh!

Thiên Tiệm nhai, trong Cô Phong thạch động, lão già mặc áo bào đen đứng ở đó, ngửa đầu nhìn lên trên, trong ánh mắt mang theo vẻ trang nghiêm.

Ở Vân Hải tông, lão già mặc áo bào đen bảo vệ Thiên Tiệm nhai này thậm chí có rất ít người biết sự tồn tại của ông ta, nhưng cho dù tông chủ Nam Cung Lăng có nhìn thấy ông ta thì cũng phải khách khí gọi một tiếng Không lão.

Ông ta thấy Lâm Phong chẳng qua chỉ là tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, Vũ Hồn dường như cũng rất nhỏ yếu, vì thế cho hắn vào khảo nghiệm khó khăn nhất, Chung Cổ Tuyệt Bích, hi vọng Lâm Phong có thể biết khó mà lui. Nhưng Không lão hoàn toàn không ngờ là với tu vi nhỏ yếu đó, Lâm Phong lại gõ vang chung cổ trên vách đá kia.

Điều khiến Không lão càng thêm khiếp sợ là tiếng chung cổ này từng tiếng nối tiếp nhau, ngân nga không dứt, bao phủ lấy trời đất Vân Hải tông. Lúc này, đã là tiếng thứ bảy.

Trong lịch sử nghìn năm của Vân Hải tông, chưa từng ai có thể tạo nên kỳ tích như thế.

Không lão đi vào thông đạo dẫn tới Chung Cổ Tuyệt Bích kia, từng bước từng bước giẫm lên bậc thang lên trên, thần sắc trang nghiêm như đang chờ đợi tiếng chung cổ thứ tám vang lên.

Lúc này, trên vách đá, kiếm khí vẫn tung hoành như trước, nhưng lúc này kiếm khí đã không còn tàn sát bừa bãi nữa mà động theo thanh trường kiếm trong tay Lâm Phong, trường kiếm chỉ đâu, kiếm khí hướng đó.

– Thế, kiếm thế chỉ đâu, hủy diệt tất cả.

Lâm Phong mỉm cười, tám chiếc chung cổ này cực kỳ kỳ diệu, dường như chỉ có đánh vỡ thế của chúng, lấy công kích hùng mạnh áp đảo thế bắn ngược lại của chung cổ thì mới có thể gõ vang chung cổ. Giống như Lâm Phong lúc này, dẫn kiếm chi thế, lợi dụng kiếm thế mạnh hơn thế bắn ngược lại công kích nó mới gõ vang nó.

– Nay ta đã gõ vang chiếc chung cổ thứ bảy, thêm chiếc cuối cùng này sẽ là tám chiếc cùng vang, có thể coi như là hoàn mỹ thông qua khảo nghiệm Chung Cổ Tuyệt Bích này.

Lâm Phong thầm nghĩ. Đến nay hắn vẫn tưởng rằng đây là khảo nghiệm đơn giản nhất của Thiên Tiệm nhai.

Trường kiếm giương lên, kiếm khí túc sát tan ra một thể, ở trên trường kiếm phun ra nuốt vào hàn quang.

– Vang lên cho ta.

Lâm Phong hét to một tiếng, kiếm khí hóa thành một vệt sáng rực rỡ đánh tới chiếc chung cổ cuối cùng kia.

Coong!

Tiếng chung cổ thứ tám vang lên trên không trung Vân Hải tông, kéo dài không thôi. Vũ Hồn sau lưng Lâm Phong biến mất, hắn ngồi bệt xuống đất, sau đó lại nằm thẳng ra đó.

– Như vậy hẳn là có thể lấy được đan dược, trị liệu thương thế cho Hàn Man.

Dùng hết tất cả sức mạnh rồi, Lâm Phong cũng mỉm cười rạng rỡ.

Tiếng cửa ầm ầm vang đến, vách đá mở ra, một bóng người đi ra từ bên trong, đúng là lão già mặc áo bào đen kia.

Nhìn thấy ông ta, Lâm Phong bò dậy rồi hỏi:

– Tiền bối, ta đây có được tính là thông qua khảo nghiệm không, có thể cho ta đan dược ta cần không?

Không lão nhìn đến nụ cười sạch sẽ của Lâm Phong thì sửng sốt, lập tức trong tâm cảnh đã lâu chưa dao động chợt xuất hiện cảm xúc khác thường. Có lẽ Lâm Phong cũng không ý thức được mình làm cái gì, thứ hắn muốn không phải là niềm vinh dự chưa từng ai làm được, mà chỉ là một viên đan dược để trị liệu thương thế cho bằng hữu.

– Đương nhiên có thể.

Lão già áo bào đen gật gật đầu, lấy một lọ đan dược ra ném cho Lâm Phong rồi nói:

– Đây có một cố đan dược trị thương, một viên là đủ trị liệu thương thế cho bằng hữu của ngươi, những viên khác hãy giữ lại, có lẽ sau này còn cần dùng tới.

– Tạ ơn tiền bối.

Lâm Phong hơi bất ngờ, dựa theo lời của ông ta thì một viên đan dược đã đủ để trị thương cho Hàn Man, như vậy nó trân quý mức nào thì đã rõ, đối phương lại tặng cho hắn một lọ, Lâm Phong không có nghi ngờ lời của ông ta, dựa vào thân phận và thực lực của mình, ông ta có cần phải dùng thủ đoạn này để lừa gạt hắn không?

– Đây là thứ ngươi có được khi thông qua khảo nghiệm, nhưng phải nhớ kỹ, chuyện ngươi thông qua khảo nghiệm Chung Cổ Tuyệt Bích này không được nói với bất cứ kẻ nào.

Không lão dặn một tiếng, Lâm Phong dùng tu vi Khí Vũ cảnh tầng tấm gõ vang tám chiếc chung cổ, cho dù Lâm Phong làm thế nào thì phá vỡ lịch sử Vân Hải tông thế này, thiên phú của Lâm Phong là không thể nghi ngờ. Không lão không hi vọng Lâm Phong sẽ bị kẻ khác chú ý.

Ở nước Tuyết Nguyệt này, các đại tông môn âm thầm giết đệ tử ưu tú có thiên phú xuất chúng mà chưa trưởng thành của tông môn khác dường như không ít. Ngày hôm nay Lâm Phong gõ vang tiếng chuông quật khởi của Vân Hải tông, không thể nghi ngờ sẽ khiến hắn trở thành đối tượng mà một số tông môn muốn giết đầu tiên.

– Vâng.truyện ma

Tuy không rõ lão già áo bào đen này bảo hắn làm vậy là có ý gì, nhưng Lâm Phong vẫn gật đầu.

Lão già áo bào đen ngẩng đầu nhìn về phương xa rồi nói:

– Bắc lão nhân, dẫn hắn về đi.

Lâm Phong ngẩn người, nơi này chính là một vách núi dựng đứng, chỗ tầm mắt có thể nhìn tới chỉ là vách đá giữa núi non, nhưng hiển nhiên lão già áo bào đen sẽ không nói chuyện với không khí.

– Được rồi lão quỷ, ngươi về đi.

Trong tuyệt bích giữa núi truyền đến một giọng nói, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một điểm đen nhảy xuống, điểm đen này có một đôi cánh thật lớn, một đôi cánh mộng ảo tuyết trắng, đúng là cánh của chim hạc.

– Cường giả võ đạo có thể lăng không hư độ, ngự không mà đi, không ngờ Vân Hải tông lại có người mạnh như thế.

Lâm Phong lập tức cảm giác một luồng gió mạnh quét tới, suýt nữa khiến cho hắn đứng không vững.

Cát bụi bay lên, bóng hạc đã hạ xuống trên vách đá, khiến con ngươi Lâm Phong hơi rụt lại, là lão!

Người này Lâm Phong có biết, đúng là lão già thủ hộ Tinh Thần các. Lúc này lão ta làm gì còn chút dáng vẻ lười nhác, đôi mắt lóe lên tinh quang, lại dường như có khí phách khí thôn long xà.

– Người thủ hộ Tinh Thần các quả nhiên không hề tầm thường.

Lúc này Lâm Phong lại càng kiên định hơn suy đoán của mình.

– Tiểu tử, để ta giới thiệu cho ngươi, lão quỷ này là một trong những người thủ hộ Vân Hải tông, ngươi gọi Không lão là được. Về phần ta, cũng là người thủ hộ tông môn như lão, ngươi có thể gọi ta là Bắc lão.

Dường như lão già có tâm tình khá tốt. Người thủ hộ tông môn có địa vị không hề tầm thường trong tông môn, dù tông chủ mà gặp bọn họ cũng phải khách khí.

Mà để trở thành người thủ hộ, lòng trung thành của bọn họ hơn xa những gì người khác có thể nghĩ, ở trong lòng bọn họ, chỉ có tông môn. Lâm Phong gõ vang tám chiếc chung cổ kia, Bắc lão sao có thể không vui.

– Bắc lão, Không lão.

Lâm Phong mỉm cười chào hai người, hai vị thủ hộ giả của tông môn, hẳn là nhân vật đứng đầu tông môn rồi.

Không lão im lặng gật đầu, lập tức xoay người đi đến vách đá, một lát sau vách đá mở ra, bóng Không lão chìm vào trong bóng tối.

– Lão quỷ này ngày nào cũng ở trong cái động tồi tàn kia, mấy ngày cũng khó mà nói được một câu, lạnh lùng thành quen rồi.

Bắc lão lắc lắc đầu, kéo Lâm Phong nói:

– Chúng ta cũng đi thôi.

Ảo ảnh Hạc Vũ Hồn lại xuất hiện, không gian xẹt qua một trận gió mạnh. Lâm Phong chỉ thấy thân thể mình bay lên trời, nhìn hư vô dưới chân, Lâm Phong cảm thấy như đang trong mộng ảo. Kiếp trước, ai dám nghĩ rằng mình có thể nhờ vật khác bay lượn trên bầu trời.

Nhưng ở Cửu Tiêu Đại Lục, sức mạnh cường đại có thể khiến võ giả ngạo thị trời đất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)