Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 93 [Chương 461 đến 465]
❮ sautiếp ❯Chương 461: Đánh Nhau Với Đàn Sói
Ngọn lửa yêu khí cuồn cuộn càng ngày càng gần, ánh mắt mọi người đếu bị ánh sáng Hỏa Yêu Lang từ phía xa kia hấp dẫn, gần đến rồi, bây giờ thì ánh mắt của bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ bầy sói.
Hỏa Yêu Lang vô tận lao nhanh trên mặt đất giống như là một vừng mặt trời, điên cuồng quét qua trên mặt đất, những nơi nó đi qua không còn một ngọn cỏ, mặt đất cháy đen hóa thành một vùng tro than nứt nẻ khô cằn.
Thậm chí điều làm cho người ta còn chấn động hơn, đó chính là phía trên mặt đất cháy đen kia lại không ngừng toát ra từng làn khói nhẹ, lượn lờ trong hư không.
– Thật đáng sợ.
Trong lòng đám người đều run rẩy, đây mới là đàn Hỏa Yêu Lang. Những tưởng tượng vừa rồi của bọn họ lập tức không còn lại một chút gì, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, phải chân chính đối mặt mới biết được Yêu Lang viễn cổ, tai ương đáng sợ đến cỡ nào.
Một bầy sói kinh khủng như vậy đi qua, ngay đến ngọn cỏ cũng không còn sống được nói gì đến con người, chỉ sợ rằng tất cả đã bị tàn sát hết từ lâu, không ai có thể tin được còn có người có thể may mắn sống sót, trước mặt đàn Hỏa Yêu Lang này, bầy sói khủng bố bực này, chỉ cần nó lướt qua một cái thì không ai có thể còn sống sót.
Thân thể rất nhiều người đều run lên, trong lòng sinh ra ý khiếp nhược, không còn dám đi đối mặt với đàn Hỏa Yêu Lang này.
Cuối cùng đàn Hỏa Yêu Lang vô cùng vô tận này cũng dừng lại ở bên ngoài thành, liếc nhìn lại chỉ thấy toàn bộ đều là ngọn lửa và những đuôi Yêu Lang lay động. Mọi người đều cảm thấy như bị vô số ánh mắt yêu nhìn chằm chằm không thoải mái một chút nào, đồng thời một cỗ khí kinh khủng giáng lên trên người bọn họ, đây là một vùng thế giới lửa, làm sao lại có thể không nóng chứ.
Ở phía trước nhất của đàn Hỏa Yêu Lang, có một con Hỏa Yêu Lang hình thể khổng lồ, tất cả trên người đều là một ngọn lửa đỏ thẫm, phần đuôi có bảy cái đuôi yêu đong đưa trong hư không, rung động lòng người.
Con yêu thú này chính là Huyền yêu, nó có bảy đuôi ý nghĩa là Huyền yêu cấp bảy, tương đương hùng mạnh ngang với Huyền Vũ cảnh tầng bảy, vô cùng khủng bố.
Nếu là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba đối mặt với nó thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị cắn nuốt, chỉ nhìn thấy đôi mắt yêu kia thì cũng khiến cho con người tâm thần run rẩy.
– Nghiệt súc!
Một tiếng quát trầm trong hư không, cuồng phong cuốn qua, đám người ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người tử trên cao hạ xuống.
Người này mặc một chiếc áo đen, tóc dài bay lên, tuy chỉ là quay lưng về phía đám người nhưng đám người vẫn cảm nhận được trên người hắn một cỗ ý mờ ảo, dám trực diện với Hỏa Yêu Lang hơn nữa lại là trực diện với Yêu Lang có đến bảy đuôi, thực lực của hắn tất nhiên là phải phi thường đáng sợ.
Không chỉ có hắn, nương theo từng tiếng gào thét lẫn trong tiếng gió có bóng dáng nhiều cường giả cũng đã tới, hơi thở những người này đều không lộ ra bên ngoài nhưng khí chất đều rất phi phàm, họ trực tiếp đứng thành một hàng ở trước mặt Yêu Lang.
– Đây là Yêu Lang tai ương, rất có thể đây là lần tai ương đáng sợ nhất tử một ngàn năm trở lại đây, nếu là không muốn để cho Thiên Nhai Hải Các bị xâm lấn bị hủy diệt thì hãy cùng nhau chiến đấu.
Cường giả áo đen lãnh đạm nói, khiến cho trong lòng của đám người đều run lên, một lần tai ương Yêu Lang đáng sợ nhất kể từ ngàn năm nay, xem ra Thiên Nhai Hải Các đang chính diện gặp một hồi đại họa.
Lâm Phong nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn về nơi phương xa, bọn sói này có thể có đến hàng nghìn, dù có muốn đếm cũng không thể đếm được, hơn nữa số lượng còn sẽ tăng lên không ngừng, bầy sói chỉ có càng ngày càng đông, càng khủng bố.
Hiện giờ hắn đang đi trên mặt thành đá Thiên Nhai Hải Các, đầu tiên khi hắn tiến vào vùng không gian sa mạc này hắn cũng không nghĩ đến, hiện tại nếu muốn đi về thực sự là có chút khó khăn rồi.
Nếu dám vượt qua không gian, bay trên hư không để trở về, nếu đụng phải đàn Yêu Lang hùng mạnh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dù sao thì Yêu Lang bảy đuôi xuất hiện trước mắt kia, ai biết là có thể có hay không, Hỏa Yêu Lang đáng sợ hơn, tám đuôi, chín đuôi, thậm chí là thiên yêu.
– Đi đến đâu, hay đến đó.
Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, cắn nuốt tinh hạch Hỏa Yêu Lang có thể tăng cường thực lực của chính mình, đối với chính mình mà nói thì đây cũng là một cơ hội tăng cường thực lực.
– Giết!
Một tiếng quát lớn từ trong miệng cường giả áo đen kia thốt ra, lập tức có một cỗ sát ý đáng sợ giáng xuống mặt đất, trong miệng của hắn lại có một luồng chân nguyên phun ra, vô cùng đáng sợ.
– Ầm, ầm!
Ngụm chân nguyên kia đáp xuống ngay giữa bầy sói, trong nháy mắt giết chết không ít Hỏa Yêu Lang, nhưng đối với đàn sói mà nói thì lại hầu như không đáng để vào mắt, có vẻ chỉ như muối bỏ biển.
Trong hư không triển khai vô cùng nhiều bóng người, bắt đầu chuyển động mang theo nguyên khí đích thực cuồn cuộn hướng về phía bấy sói. Những người này, mỗi người đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, không có người yếu, lần này đến đây chính là muốn săn bắt Yêu Lang để nâng cao trải nghiệm của chính mình, ở trong nguy cơ trải nghiệm, trải qua sinh tử chiến đấu, không ngừng đột phá cực hạn của mình, để cho con đường võ đạo của họ càng ngày càng cao hơn.
Nhìn thấy những người đó động thủ, trong ánh mắt những người đứng trên vách đá tường thành hiện lên từng tia sáng sắc nhọn, giết, chỉ có sống ở bên cạnh cái giết chóc, giãy dụa, mới có thể kích thích đến chính mình, nâng cao chính mình.
Rất nhiều cường giả cuối cùng không kìm nén được đều xuât thủ, hơn nữa trong Thiên Nhai Hải Các vẫn không ngừng có người hướng tới tập trung về đây, trực tiếp ra nhập cuộc chiến đấu, dù sao thì với số người hiện tại ở trước mặt Yêu Lang, vẫn là không đủ.
– Mộng Tình, nàng và Nặc Na ở lại đây chờ ta.
Lâm Phong quay lại dặn dò Mộng Tình.
Mộng Tình liếc mắt nhìn Lâm Phong, lập tức gật đầu. Nàng mặc dù thật sự không muốn cho Lâm Phong chiến đấu cùng với Yêu Lang, nhưng nàng cũng hiểu được, muốn để Lâm Phong thực sự hùng mạnh lên, Lâm Phong nhất đinh phải trải qua các loại mài luyện, thậm chí là rèn luyện trong giữa cái sống và cái chết, đi trên con đường để trở thành cường giả sẽ không bằng phẳng. Mộng Tình, nàng vẫn nguyện ở bên cạnh Lâm Phong, cùng hắn bước đi.
Nàng đương nhiên cũng không can thiệp Lâm Phong bất cứ cái gì, nàng tôn trọng tất cả những lựa chọn của Lâm Phong, Lâm Phong phải theo đuổi võ đạo, nàng chỉ biết yên lặng làm bạn, yên lặng ủng hộ.
– Có việc thì gọi ta.
Lâm Phong gật gật đầu nói với Mộng Tình rồi lập tức bước ra, từ trên vách đá tường thành hắn lấp tức bay thẳng ra lao vào giữa bầy sói.
Ý sát phạt khủng bố bùng ra. Một đạo kiếm quang sát phạt hiện ra, lập tức có thật nhiểu Yêu Lang bị chém chết. Quanh người Lâm Phong xuất hiện một khu đất trống.
Dương Hỏa chân nguyên điên cuồng ngưng tụ, một ngọn lửa hoa sen hắc ám ghê người đập vào mắt. Hiện tại trong giữa hư không, phía trước mặt của Lâm Phong là một ngọn lửa hoa sen tràn ngập khí hủy diệt.
Lâm Phong thấp giọng quát lên, hoa sen U Minh hắc ám vỡ vụn ra hóa thành nhiều đóa hoa sen hơi nhỏ hơn, chừng khoàng mấy ngàn đóa, bên trên mấy ngàn đóa hắc liên này đều là khí hủy diệt khiến xung quanh Hỏa Yêu Lang phát ra từng đợt tiếng sói tru, bọn chúng muốn xông tới hướng Lâm Phong, nhưng lại kiêng kị đám hắc liên vô cùng đáng sợ kia.
Đôi mắt khép lại, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, trong tâm không nghĩ đến điều gì, hơi thở khủng bố bùng ra nở rộ, ngàn vạn sợi tàn hồn do tu luyện tàn hồn thiên thuật cùng nhau bật ra rồi vỡ ra cùng tương dung vào đám hoa sen hắc ám kia, tương dung vào trong đó, ngấm vào trong đó, khống chế những đóa hắc liên hơi nhỏ kia.
Chỉ có ngồi xuống không chiến đấu, lấy toàn lực linh hồn khống chế đám hoa sen hắc ám kia, Lâm Phong mới có thể đồng thời khống chế được mấy ngàn đóa hắc liên, bằng không mà nói, mặc dù lấy tinh thần và lực lượng của hắn thì đều sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng Lâm Phong lần này ngồi xuống là để chuyên tâm không chế hắc liên, nơi hắc liên đi qua những Hỏa Yêu Lang yếu sẽ bị đốt thành hư vô, những Yêu Lang có lực lượng mạnh hơn một chút Lâm Phong sẽ khống chế cho hắc liên nuốt hết tinh hạch của nó, đem tinh hạch Yêu Lang có ẩn chứa ngọn lửa kia dung nhập vào trong giữa hắc liên, khiến cho uy lực hắc liên không ngừng trở nên hùng mạnh.
Rất nhanh, ở chung quanh Lâm Phong lại tạo thành một vùng trống trải, Yêu Lang không thể tới gần hắn được, hễ tới gần thì một là sẽ chết, hoặc là bị một đóa hắc liên đốt giết, hoặc là bị một đóa hắc liên chui vào trong cơ thể của nó, quấy rầy nuốt mất tinh hạch trong cơ thể của nó, những hắc liên này thật là đáng sợ vô cùng.
Ở trong trung tâm một khu vực trống trải này, Lâm Phong được rất nhiều người chú ý tới, đám người kia đều rất khiếp sợ thủ đoạn của Lâm Phong, thật mạnh, ngồi ở đó khống chế vô số hắc liên, loại thủ đoạn công kích này cần đến rất nhiều lực lượng linh hồn để khống chế.
Không chỉ có những cường giả chú ý đến Lâm Phong, mà cả những Yêu Lang tương đối mạnh mẽ cũng đang chú ý tới hắn, một vài con Yêu Lang đánh tới hướng Lâm Phong, thân thể bay lên không, những yêu lang này có được bốn cái đuôi, thậm chí có đến năm cái đuôi, đó là Huyền yêu cấp bốn và Huyền yêu cấp năm đều rất đáng sợ, bọn chúng đều rất mong muốn giải quyết Lâm Phong, cái loại cường giả ghê tởm kia.
Đôi mắt của Lâm Phong đột nhiên mở ra, giữa lúc đôi mắt của hắn mở ra, ánh sang hắc ám đáng sợ từ trong con ngươi của hắn hiện lên, tuy rằng hắn nhắm mắt để khống chế hắc liên, nhưng xung quanh tất cả hắn đều thấy rõ ràng, cảm thụ được rõ ràng, bất luận cái gì dù rất nhỏ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Rất nhiều đóa hắc liên gào thét hồi tụ đến hướng Lâm Phong, ngưng tụ vào cùng một chỗ trước mặt hắn, ý đồ của Lâm Phong là ngăn cản Yêu Lang đánh tới, tuy nhiên đúng lúc này một lá cờ xuất hiện ngay trước mặt của hắn, lá cờ thật lớn này mang theo ý hủy diệt trực tiếp đánh về hướng Yêu Lang và Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong khiếp sợ nhìn chăm chú, thân thể Lang Yêu thì trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, nó đã bị lá cờ cuốn đi.
– Đây không phải là một lá cờ bình thường, mà là một bảo vật lợi hại.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, trong lòng hắn, một giọng nói xuất hiện.
Chương 462: Ngọc Trí Nhớ
Ngao!
Vài tiếng sói thê lương truyền đến khiến cho trong lòng Lâm Phong chấn động, hắn giương mắt nhìn lên chỉ thấy lá cờ kỳ lạ kia lay động theo gió, ở trên mặt lá cờ còn có bóng dáng mấy con yêu như ẩn như hiện, giống như bị khắc sâu vào trong mặt lá cờ đang điên cuồng giãy dụa, nhưng bất kể là bọn chúng có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi mặt lá cờ kia.
– Diệt!
Sắc mặt người đàn ông trung niên mặc áo bào đen tay đang cầm lá cờ trầm giọng quát lên một tiếng, lập tức tiếng sói tru ngày càng thê thảm, thân thể của bọn chúng đều bị hòa tan hết, cuối cùng chỉ còn hóa thành hình một con sói duy nhất khắc ở trên mặt lá cờ kia.
Mà hơi thở của lá cờ kia thì dường như lại được tăng cường thêm bội phần.
– Giống như hắc liên của ta cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, rất giống.
Đôi mắt của Lâm Phong ngưng lại, cái lá cờ kỳ lạ này không ngờ có thể trực tiếp cuốn lấy thân thể Yêu Lang vào trong đó để tăng cường thực lực cho bản thân mình.
– Ngươi tiếp tục đối phó với Yêu Lang, ta sẽ giúp ngươi canh chừng.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen gật gật đầu với Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong sửng sốt, người nam tử mặc áo bào đen này làm sao lại phải giúp hắn?
Tuy nhiên nếu đối phương đã nói như vậy, Lâm Phong vẫn gật đầu nói:
– Cảm ơn các hạ.
Dứt lời đôi mắt của Lâm Phong lại khép lại, tiếp tục lấy lực lượng linh hồn mạnh mẽ khống chế hắc liên tiếp tục cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, còn một ít yêu thú lợi hại công kích thì người đàn ông mặc áo bào đen kia đã giúp hắn ngăn cản rồi.
Những cường giả còn lại đều chiến đấu với bầy sói rất kịck liệt, nhưng kịch liệt nhất là người đàn ông mặc áo khoác màu đen cầm kiếm cùng chiến đấu với Yêu Lang bảy đuôi. Ở nơi đó bất kể là yêu hay là người đều tịch diệt, từ trên mặt đất cho đến không trung, tất cả trong trời đất đều là yêu hỏa và kiếm quang. Cái thân thể Yêu Lang chín đuôi kia không ngờ lớn vọt lên, cao to thành một tòa núi nhỏ, bảy ngọn lửa ở trên bảy cái đuôi phiêu lãng trong hư không, mạnh mẽ đến không thể nào tin nổi.
Còn những Yêu Lang mạnh mẽ khác cũng đếu có cường giả đối chiến, hiển nhiên là cường giả trong Thiên Nhai Hải Các không thể cho phép Yêu Lang tiến vào trong thành, dù chỉ là nửa bước.
– Ngao!
Qua một hồi lâu, Yêu Lang bảy đuôi kia ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào to, vô số Yêu Lang đột nhiên dừng lại không tiếp tục chiến đấu nữa, tất cả đều xoay người rời đi nhanh đến không thể tin nổi, còn Yêu Lang bảy đuôi kia cũng xoay người vội vã chạy đi, chỉ sau một thời gian rất ngắn, đám người nhìn thấy ngọn lửa thông thiên đáng sợ này đã dần dần cách xa bọn họ.
Đám người đều cảm thấy không ngờ, không ngờ đám Yêu Lang này lại rút lui, nếu lấy số lượng mà nói thì số Yêu Lang này vẫn là chiếm ưu thế, thế nhưng đột nhiên bọn chúng lại rút lui làm cho người ta khó hiểu.
Nhìn nơi đàn Yêu Lang đi qua, mảnh đất đều cháy đen nứt nẻ khô cằn, trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn bã, đàn Yêu Lang thật đáng sợ.
Ánh mắt người đàn ông trung niên mặc áo đen cầm kiếm lạnh lùng nhìn Yêu Lang chín đuôi rời đi, đôi lông mày gắt gao nhíu lại.
– Tai ương Yêu Lang lần này, so với trong tưởng tượng của mọi người thật đáng sợ, đây mới chỉ là đợt sóng thứ nhất thử công kích, đợt công kích tiếp theo sẽ kinh khủng hơn nhiều.
Người cầm kiếm thản nhiên nói, rồi đột ngột cầm kiếm rời đi lại làm cho trong lòng mọi người đột nhiên run lên, bầy sói mạnh mẽ như thế mà lại vẫn chỉ là đợt sóng thử thứ nhất, về sau còn kinh khủng hơn.
Hắc liên hồi tụ, trở nên thâm thúy đáng sợ, hóa thành Dương Hỏa chân nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trên người Lâm Phong. Lâm Phong mở mắt ra, nhưng trong ánh mắt lại tách ra một chút ánh sáng mặt trời đáng sợ, rất mãnh liệt.
– Bằng hữu, thủ đoạn của người thật là lợi hại.
Người cầm lá cờ kia đi đến bên người Lâm Phong, mỉm cười nói với Lâm Phong.
– Cờ của ngươi cũng rất mạnh.
Lâm Phong đáp lại.
– Ta gọi là Ly Thương, cờ của ta tuy rằng cũng không tệ, nhưng so với thủ đoạn của người thì còn kém một ít. Nếu là ta đoán không sai, thủ đoạn của ngươi không cần linh hồn mạnh mẽ phi thường để khống chế, lực lượng linh hồn của ngươi tất nhiên là rất mạnh mẽ rồi.
– Ta là Lâm Phong.
Lâm Phong đơn giản nói.
– Lâm Phong.
Ly Thương nói một tiêng nho nhỏ, rồi cười nói:
– Này Lâm Phong, ngươi có biết để luyện chế cờ cần nhất là cái gì không?
Lâm Phong khẽ lắc đầu, hắn không rõ đối phương có ý gì.
– Cờ của ta là quỷ cờ, luyện chế loại cờ này cần nhất là phải có lực lượng linh hồn mạnh mẽ, lấy linh hồn làm bảo pháp để cô đọng cờ, khiến cho nó trở thành một bộ phận của thân thể ngươi.
Ly Thương chậm rãi nói vời Lâm Phong:
– Mà ngươi thì có hắc liên cường đại như thế, có thể cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, hơn nữa lực lượng linh hồn lại khủng bố, hoàn toàn có thể luyện chể một lá cờ lửa, lá cờ lửa này huy động, Yêu Lang sẽ tịch diệt, nó bị cuốn vào bên trong, lá cờ sẽ hấp thu tinh hạch, tránh cho ngươi phải tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần đi khống chế rất nhiều hắc liên như vậy, để cắn nuốt bọn chúng.
Đôi mày Lâm Phong hơi hơi động đậy nhìn Ly Thương nói:
– Ngươi nói với ta những điều này là có ý gi?
– Ta thực không dám dấu diếm, ta thật vất vả mới nhìn thấy một người luyện cờ thích hợp như thế này, ta muốn giúp ngươi luyện chế một lá cờ lửa, để xem xem uy lực như thế nào?
Trong ánh mắt Ly Thương hiện lên một tia sáng kỳ lạ, hắn nói:
– Luyện cờ là cái thú của ta, ta rất mong ta cùng ngươi luyện chế một lá cờ lửa.
Ánh mắt của Lâm Phong lóe ra bất định rồi dừng ở trên ánh mắt của Ly Thương, từ tiền kiếp, Lâm Phong đã hiểu được một đạo lý, trong thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, mà luyện lá cờ lửa này là một kỹ thuật vô cùng quý báu, vậy mà đối phương lại nói muốn truyền thụ cho hắn, giúp hắn luyện chế ra một lá cờ lửa, khiến cho Lâm Phong thấy có chút không ổn.
Nhưng trong đôi mắt của Ly Thương, hắn lại không nhìn ra một ý gì khác thường, chỉ có lộ ra một chút hưng phấn và mong chờ.
– Nếu là ngươi cho rằng ta đối với ngươi có mưu đồ gì đó, đúng là trung ngôn nghịch nhĩ, thực lực của ngươi tuy rằng mạnh, nhưng với ta vẫn có chút khoảng cách, ta cần gì phải tốn công tốn sức.
Ly Thương mỉm cười nói với Lâm Phong.
Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một vẻ do dự, Ly Thương nói rất đúng, thực lực của đối phương quả thật mạnh hơn hắn một ít, nhưng nếu thật sự cần phải toàn lực liều mạng Lâm Phong cũng khống sợ, nhưng đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Ly Thương không có ẩn dấu lực lượng.
– Lá cờ lửa.
Lâm Phong thì thào nói nho nhỏ:
– Nếu như ngươi giúp ta luyện chế cờ lửa, ngươi sẽ không bắt ta phải trả cái gì chứ.
– Không cần.
Ly Thương lắc đầu nói.
– Vậy tốt, ta đồng ý.
Lâm Phong cũng gật đầu đáp lại.
– Tốt, ngươi đi theo ta.
Trong ánh mắt Ly Thương lộ ra một ý cười, sự hưng phấn càng nồng đậm khiến cho Lâm Phong thực đã có vài phần tin tưởng, hắn hẳn là không có bất kỳ ý đồ gì, mà chỉ là vì thuần túy yêu thích.
Nhưng chẳng lẽ có người lại thực sự muốn đem thủ đoạn dũng mãnh của mình truyền thụ cho người khác, chỉ để có được cảm giác hưng phấn?
Thân thể Ly Thương bay lên, hướng vào bên trong thành Thiên Nhai Hải Các, Lâm Phong cũng dẫm chân bay lên, ra hiệu cho Mộng Tình, Mộng Tình khẽ gật đầu đem theo Nặc Na đi theo ở cách đó không xa.
Hiện giờ thành trì Thiên Nhai Hải Các và Tuyết Nguyệt không có khác nhau nhiều, các loại phong cách xây dựng vẫn đứng vững, Ly Thương dẫn Lâm Phong đi tới một chỗ thành lũy thật lớn, thân thể hạ xuống trên mặt đất.
– Lâm Phong, đây là chỗ ở của ta, khá yên tĩnh, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.
Ly Thương mở miệng nói, nơi này đích xác cách xa khu phồn hoa bên trong, hiển nhiên có vài phần yên tĩnh.
– Đi, đi theo ta.
Ly Thương đi vào giữa thành, không gian thật lớn nhưng lại mang theo mấy phần lạnh lẽo, không ngờ đây là một tỏa cung điện, đèn đuốc sáng trưng, chung quanh đều có những lò đỉnh thật lớn, phía dưới những lò đỉnh kia không ngừng có những ngọn lửa đang cháy rừng rực.
Hơn nữa, ở trong toàn bộ đại điện này còn có từng đợt gió tà lạnh phiêu đãng, khiến cho Lâm Phong có cảm giác linh hồn như có chút rét lạnh.
Đôi mắt Lâm Phong hơi nhíu lại, đây là chỗ ở của Ly Thương, có vẻ quá uy nghiêm tuy nhiên lại đầy gió âm tà.
– Cờ của ta luyện là quỷ cờ lấy linh hồn làm bảo pháp cho nên âm phong nồng đậm cũng là một việc bình thường, ngươi cũng không cần để ý.
Ly Thương dường như biết được suy nghĩ của Lâm Phong, nên lên tiếng giải thích.
Hai người cùng đi đến cuối đại điện, ở một nơi có thật nhiều bồ đoàn, phía trước một cái lò đỉnh lớn nhất.
– Lâm Phong, đây là thủ đoạn luyện cờ lửa, ngươi xem trước đi, phải lấy lực lượng linh hồn xâm nhập vào trong đó thì mới có thể.
Từ trong tay Ly Thương lấy ra một viên ngọc đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong cầm ngọc vào trong tay, mang theo mấy phần cảm giác mát mẻ lại có một cỗ hơi thở kỳ lạ.
– Ngọc ký ức.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, lấy linh hồn xân nhập vào bên trong viên ngọc là có thể nhìn thấy mặt chính ghi lại trí nhớ, đây không phải là ngọc trí nhớ quý báu bình thường, mà là cường giả lấy linh hồn đem trí nhớ khắc vào trong đó.
Trong ngọc ký ức có thể giữ trí nhớ, tất nhiên đều là một ít thủ đoạn lợi hại, bởi vì chỉ có những nhân tài phi thường mạnh mẽ mới có thể làm được điều đó, mà cái loại cấp bậc người như thế thì sẽ không bao giờ có thể đem một ít trí nhớ nhàm chán hoặc thủ đoạn không lợi hại nhập vào trong đó.
Thuật luyện cờ không ngờ lại là phong ấn trí nhớ vào trong giữa viên ngọc, hiển nhiên là rất quý báu, viên ngọc ký ức này thân mình nó giá trị cũng không vừa, nó vừa đẹp lại vừa thơm, Ly Thương không ngờ có thể dễ dàng đem viên bảo vật này mà giao cho hắn.
Lâm Phong lại có chút không rõ, Ly Thương rốt cuộc có ý đồ gì, chẳng lẽ thật sự là chỉ có lạc thú.
Lâm Phong trầm ngâm lại, lập tức lực lượng linh hồn bật ra xâm nhập vào trong trung tâm ngọc trí nhớ kia, lập tức lực lượng linh hồn cùa hắn dường như bước vào môt đường lốc xoáy ý thức, rất nhiều trí nhớ tẩy trừ trực tiếp khắc vào trong đầu của hắn.
Chương 463: Trở Mặt
Phiên, nó lại có tên là hồn phiên, nó không giống với các binh khí khác, hồn phiên và hồn của con người tương dung với nhau, kết hợp chặt chẽ, hồn điều khiển phiên, hồn phách chính là căn bản của phiên.
Chỉ có người có linh hồn mạnh mẽ mới thích hợp dùng hồn phiên làm vũ khí, nếu linh hồn không mạnh thì tế luyện ra phiên uy lực cũng rất hữu hạn, hơn nữa không thể hợp nhất được hồn phách của mình với hồn phiên làm một.
Đem trí nhớ tiêu hóa, Lâm Phong mở to mắt nhìn Ly Thương nói:
– Luyện chế hồn phiên này, còn cần dùng đến cây Không đồng.
– Ta có.
Ly Thương bình tĩnh nói khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ lại, nhìn Ly Thương.
Lâm Phong, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy số Không đồng, nhưng theo trong trí nhớ đoạn này nói cây Không đồng dùng trong không gian tầng thứ có rất nhiều, túi trữ vật cũng là lấy cánh lá cây mà luyện chế, mà bản thân cây Không đồng này cũng là một loại không gian, có thể dùng để luyện chế cầm giữ trình tự bảo vật trong không gian, nó cực kỳ quý báu, vậy mà Ly Thương lại rất bình tĩnh nói cho Lâm Phong biết là hắn có.
– Lâm Phong, các nguyên liệu dùng cho việc luyện chế hồn phiên ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần lực lượng linh hồn của ngươi không có vấn đề thì việc luyện chế hồn phiên không khó, cái khó chính là ngươi làm sao để lực lượng linh hồn phù hợp với hồn phiên.
Ly Thương nói lại một lần nữa, ánh mắt Lâm Phong lại lóe lên không chừng, có được tàn hồn thiên thuật sẽ vô cùng thích hợp để luyện chế hồn phiên, nhìn đến một đoạn trí nhớ trong hồn phiên, trong lòng của hắn cũng đã hơi có một chút động tâm rồi.
– Ta sẽ hết sức.
Lâm Phong nói với Ly Thương.
Ly Thương gật gật đầu nói:
– Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện chế hồn phiên, ngươi nghĩ nhanh lên vẫn là muốn luyện chế lửa hồn phiên hay là muốn luyện chế một loại hồn phiên khác, nếu lấy lực lượng linh hồn của ngươi mà nói, luyện chế quỷ hồn phiên cũng sẽ không thành vấn đề.
– Ta luyện chế hỏa diễm hồn phiên.
Lâm Phong không một chút do dự quyết đoán nói, Ly Thương chỉ có gật đầu cũng không nói thêm câu gì.
Tâm thần khẽ động, ở trước mặt Lâm Phong xuất hiện rất nhiều vật luyện phiên, trong đó chính yếu nhất là một cái cây màu đỏ mang theo hơi thở không gian, cây Không đồng.
Cây Không đồng này chỉ cao khoảng một mét, nhìn thì có vẻ nhỏ bé, nhưng khi tâm thần Ly Thương vừa động cái cây Không đồng này không ngờ điên cuồng dài ra, hóa thành một cái cây che trời, thậm chí có nhiều cành còn chạm tới cả đỉnh thành lũy.
– Thật kỳ diệu.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, cái cây Không đồng này là một loại cây không gian, nên mặc dù không hề được nuôi dưỡng nhưng vẫn ẩn chứa không gian ý.
– Ngươi đem nó luyện hóa, hay là ta?
Ly Thương nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào cái cây Không đồng kia nói:
– Tốt lắm, ta phụ trợ ngươi.
Tâm thần Lâm Phong vừa động, lập tức ở trên người của hắn có một ngọn lửa nóng hừng hực bùng lên thiêu đốt, dương hỏa chân nguyên tràn đầy ý nóng cháy, vô cùng vô tận.
– Cháy!
Lâm Phong thấp giọng quát, cuồn cuộn dương hỏa chân nguyên hướng tới cây Không đồng kia, lập tức hướng tới cây Không đồng kia mà leo lên, ngọn lửa hướng tới gốc đại thụ này lan rất nhanh, khoảng không toàn bộ trên cây Không đồng kia đều là dương hỏa của Lâm Phong.
Nhưng mà dù bị ngọn lửa này đốt cháy, nhưng khoảng không trên cây Không đồng kia chỉ có phát ra tiếng vang bùm bùm, mà không có bị đốt cháy một chút nào.
Ngọn lửa, mà ngay đến một thân cây cũng không thể đốt cháy được, thật là kỳ lạ phi thường.
Đồng thời với việc đốt cháy trên khoảng không, cây Không đồng trên người của Lâm Phong còn có một cỗ hơi thở linh hồn mạnh mẽ lan tràn, lập tức cũng đồng thời bổ nhào đến, cây Không đồng kia ngấm vào toàn bộ khoảng không trên đỉnh cây.
Ly Thương đứng ở một bên nhìn Lâm Phong luyện hóa khoảng không cây Không đồng không hề có nhúng tay vào, hắn chỉ có đứng ở một bên nhìn Lâm Phong luyện hóa, trong đôi mắt của hắn cũng lộ ra một vẻ kỳ lạ. Lâm Phong đối vói việc khống chế ngọn lửa hay là sử dụng lực lượng linh hồn đều rất tinh chuẩn, chắc là hắn là người hiểu thuật luyện chế, không phải là lần đầu tiên luyện chế bảo vật.
Nói như vậy, toàn bộ quá trình luyện chế sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Hơn nữa là, việc luyện chế hồn phiên cũng kkhông quá khó khăn, cái khó khăn thực sự ở đây là hồn phách đi mở không gian hồn phiên và đem lực lượng linh hồn dung nhập vào trong đó.
Thời gian chậm chạp trôi qua, vậy mà trong nhày mắt đã trôi qua nửa ngày, Lâm Phong và Ly Thương vẫn trong giữa cổ bảo này như trước, không có ai đi ra ngoài một bước.
Mà giờ phút này, bên trong cổ bảo, ngoại trừ hơi thở âm phong mãnh liệt còn có hơi thở khủng bỗ nóng cháy, toàn bộ thành lũy đều lộ ra một ngọn lửa ý.
Ở chỗ sâu nhất trong cổ bảo, Lâm Phong và Ly Thương vẫn ngồi ở đó, Lâm Phong thì nhắm mắt lại, đôi mày gắt gao nhíu lại, trên mặt thậm trí xuất hiện một chút tái nhợt.
Đối với việc luyện chế hồn phiên, đã đi tới thời khắc quan trọng nhất, thành bại lúc này chỉ phụ thuộc vào một cử động nhỏ, cái cây Không đồng trước người của hắn giờ phút này đã được luyện hóa rồi, nó đã hóa thành một vật có hình dáng một lá cờ.
– Lửa!
Lâm Phong thấp giọng quát, lập tức một ngọn lửa kinh khủng từ trên người của hắn cuồn cuộn bùng ra, ngọn lửa điên cuồng đi tới cái hồn phiên đang mơ hồ có một hình thức ban đầu kia.
– Ầm, ầm!
Một tiếng vang ong ong truyền ra, trên lá cờ hồn phiên kia toàn bộ đều là ngọn lửa, tuy nhiên ngọn lửa này cũng tựa hồ như không thiêu đốt hồn phiên mà là điên cuồng đi tới khe hở nơi trung gian của hồn phiên kia.
– Cây Không đồng, đây là một khe hở không gian, lấy lực lượng ngọn lửa thì rất khó để mà phá tan nó.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lập tức tâm thần căng thẳng, một cỗ lực lương vô cùng khủng bố cuồng bạo phóng thẳng tới tấm hồn phiên kia.
Dường như như có ngàn vạn sợ linh hồn vô hình quấn quanh lấy ngọn lửa, điên cuồng chui vào trong khe hở không gian kia.
Xuy xuy!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, khe hở không gian kia giống như đã bị xé rách, ngàn vạn ngọn lửa sợi linh hồn ngấm vào bên trong nó, toàn bộ hồn trên lá cờ lửa đều không thấy gì nữa, nhưng hồn trên lá cờ lại lộ ra một hơi thở đáng sợ, không có ngọn lửa nhưng lại có hơi thở, hơi thở này vẫn làm run rẩy lòng người.
– Tế hồn!
Lâm Phong quát khẽ một tiềng, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy, hồn phiên kia đã hình thành và bắt đầu điên cuồng chuyển động, nó lập tức lại thu nhỏ lại hóa thành một lá cờ, dường như chỉ cần một luồng gió nhỏ là có thể thổi bay đi, nhưng ở bên trong lá cờ này lại ẩn chứa một ngọn lửa ý chí đáng sợ.
– Dung!
Lâm Phong cắn chặt răng kêu lên một tiếng trầm đục, một ngọn lửa từ trong làn gió gào thét truyền ra, lá cờ trong hư không kia đón gió mà tự nhiên dựng đứng lên.
– Thành rồi!
Giờ phút này, sắc mặt của Lâm Phong tái nhợt nhưng trong lòng thì lại rất vui vẻ, một loại cảm giác liên kết máu thịt sinh ra ở trong lòng, giờ phút này hắn có thể cảm giác được rõ ràng hắn và hồn phiên kia dường như là đã hóa thành một thể rồi. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong dùng một loại vũ khí có cảm giác như thế này, hồn phiên kia thật giống như là tay chân của hắn vậy.
Ly Thương cho hắn ngọc ký ức, trong đó thật sự ẩn chứa trí nhớ luyện chế hồn phiên.
Vẫy tay một cái, hồn phiên kia thu nhỏ lại chỉ còn lớn bằng một bàn tay hiện ra trong tay của Lâm Phong, cực kỳ huyền diệu.
– Cây Không đồng, quả nhiên thực là thần kỳ.
Trong lòng Lâm Phong vang lên một tiếng nói nhỏ đem hồn phiên thu vào, ánh mắt chuyển qua, Lâm Phong lập tức nhìn thấy Ly Thương đang mỉm cười nhìn hắn.
– Lâm Phong, ngươi luyện chế hồn phiên không tệ, về sau, khi phải đối mặt với đàn sói ngươi không cần phải cố hết sức như vậy, có hồn phiên cuốn động, đàn sói sẽ bị cuốn vào trong hồn phiên.
Lâm Phong gật gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy có một chút quái dị, Ly Thương hắn dựa vào cái gì mà giúp hắn luyện chể hồn phiên.
– Luyện chế hồn phiên này là công lao của ngươi, cảm ơn ngươi. Nếu như là ngươi cần gì, ta có thể cho ngươi, coi như là chúng ta trao đổi đi.
Trong đôi mắt Ly Thương hiện lên một ánh hưng phấn hắn nói:
– Tốt, đầu tiên ta cũng cần tu luyện năng lực linh hồn thần thông của ngươi, tiếp theo ta cần trữ vật thạch giới của ngươi, tất cả, bên trong những cái đó, tất cả xem như là ta tặng cho ngươi luyện chế hồn phiên thuật, thù lao giúp ngươi luyện chế hồn phiên.
– Hử?
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ lại nhìn chằm chăm Ly Thương, đây là tất cả những điều hắn muốn trao đổi hồn phiên, hồn phiên tuy rằng quý báu nhưng cũng không thể quý đến trình độ này, Tàn Hồn Thiên Thuật đối với hắn còn quý hơn.
Xem ra Ly Thương biết hắn có được tu luyện linh hồn thần thông thủ đoạn.
– Ngươi có quá tham lam không đấy?
Lâm Phong cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn Ly Thương nói.
Ly Thương nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng lạnh nhạt nói:
– Không tham lam, ta không thu đi hồn phách của ngươi, xem như ta đã tha cho ngươi một lần, hơn nữa ta đã ban cho ngươi hồn phiên cùng với thuật luyện phiên đã là ân huệ đối với ngươi rồi.
Lâm Phong vẫn ngồi ờ đó, bên cạnh Ly Thương mà không nói gì.
Ly Thương cũng ngồi nhìn hắn và không nói gì.
Ầm!
Thật đột ngột, một cỗ sát phạt ý bùng ra, thân thể của Lâm Phong trong nháy mắt bay vọt lên trời, sát phạt khí trên ngưởi bốc lên ngùn ngụt.
Bàn tay giơ lên trong hư không, Lâm Phong trực tiếp vẽ một cái, một đạo kiếm quang bùng ra trong cổ bảo chém tới hướng Ly Thương.
– Hừ!
Ly Thương hừ lạnh, một cỗ âm phong trong lòng bàn tay hắn phóng ra âm trầm đáng sợ, như có hàng ngàn hàng vạn quỷ đang gào thét.
Âm vang truyền ra thật chấn động, chỉ thấy thân thể của Lâm Phong vọt lên trong hư không bắn ra hướng tới phía cửa mà bay, trong nháy mắt liến biến mất trong cổ bảo.
Trong đôi mắt Ly Thương, ánh sáng càng ngày càng đậm, bước chân thật mạnh, thân thể lóe lên phóng đi, đem theo một trận âm phong.
Chương 464: Cười Sằng Sặc
Lâm Phong vọt ra khỏi cổ bảo, thân thể ngay lập tức bay vọt lên không, hắn đưa mắt quan sát xung quanh liền phát hiện được bóng dáng của Mộng Tình và Nặc Na.
– Mộng Tình, hai người chúng ta đi.
Lâm Phong hét to lên khiến cho Mộng Tình sửng sốt, nàng lập tức liếc nhìn Nặc Na, rồi thân thể cũng ngay lập tức vọt lên không bay theo Lâm Phong.
Âm phong cuồn cuộn đập ra, đôi mắt Ly Thương vẫn lộ ra đầy vẻ hưng phấn, hắn chằm chằm nhìn theo thân ảnh của Lâm Phong cười lạnh lùng. Một bước bước ra từng trận âm phong nổi lên, Ly Thương cũng vọt lên đuổi theo sát Lâm Phong.
Ở trên mặt đất, đôi mắt của Nặc Na ngơ ngác, nàng kinh ngạc nhìn những bóng dáng đang rời đi phía xa.
Lập tức đôi mắt của Nặc Na hơi đỏ lên, nàng có vẻ hiểu rõ cái cảnh tượng đang xảy ra này. Khi Lâm Phong gọi to lên một tiếng, Mộng Tình hai người chúng ta đi, chính là nói cho Mộng Tình không đem theo nàng. Đây thực sự không phải là bỏ rơi nàng mà chỉ là bởi vì thực lực của nàng quá yếu, nếu là Lâm Phong và Mộng Tình mang theo nàng thỉ căn bản cũng không có đường chạy trốn, chỉ có đối mặt.
– Hy vọng về sau còn có thể nhìn thấy ngươi.
Trong đôi mắt của Nặc Na hiện ra một nỗi buồn sâu sắc, nàng không nghĩ tới ly biệt nó lại đến đột ngột như thế này, hiện giờ phụ thân chết rồi, bộ lạc cũng đã bị hủy diệt, Lâm Phong thỉ cũng đi rồi, dường như giờ đây nàng chỉ còn lại có một mình.
Tuy nhiên, ngay lập tức trong đôi mắt của Nặc Na lại hiện lên một mụ cười, mặc dù những giọt nước mắt trong suốt vẫn đang tràn đầy trong hốc mắt, nhưng nụ cười thì lại vẫn rạng rỡ.
Kiên cường, cho dù có chỉ còn lại một người thì cũng vẫn phải kiên cường sống.
Trong giữa hư không, ba bóng người điên cuồng lóe ra, phía trước là Lâm Phong va Mộng Tình đang chạy trồn mà phía sau là Ly Thương đang đuổi theo sát phía sau.
Ánh mắt Lâm Phong rét lạnh lộ ra từng sợi khí sát phạt, nhưng hắn cũng đã từng chứng kiến thức lực khủng bố của Ly Thương khi huy động quỷ phan, Yêu Lang bốn đuôi, năm đuôi, trong nháy mắt đều bị giết. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn thậm chí là Huyền Vũ cảnh tầng năm đều có thể không phải là đối thủ của Ly Thương, nếu Lâm Phong có phải chiến đấu cùng với hắn, nhất định phải hết sức cẩn thận.
– Tốc độ của hắn thật nhanh.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, lúc này hắn thi triển toàn lực cùng với Mộng Tình, nhưng căn bản vẫn không thoát khỏi được Ly Thương, hơn nữa là Ly Thương lại gần như không có dùng hết toàn lực đuổi theo mà lại có vẻ như đang thong thả dạo bước trong hư kkhông, dường như là hắn cố ý làm như thế.
– Lâm Phong, ta chỉ muốn có thủ đoạn hồn phách thần thông và nhẫn trữ vật của ngươi, ta sẽ không giết ngươi, ngươi cần gì phải như thế.
Giọng nói của Ly Thương truyền vào tai của Lâm Phong, dường như là hắn không giết Lâm Phong đã là ân huệ đối với Lâm Phong rồi.
Lâm Phong không để ý đến hắn vẫn lao nhanh trong hư không, bóng dáng cả ba người đều đi vào nơi cửa thành Thiên Nhai Hải Các, chỉ cần bước ra khỏi Thiên Nhai Hải Các thì chính là lãnh địa của hỏa Yêu Lang, hiện giờ, bên ngoài Thiên Nhai Hải Các, chỉ sợ rằng tất cả các nơi đều là hỏa Yêu Lang.
Thân thể dừng lại, Lâm Phong không tiếp tục bỏ chạy nữa mà hạ xuống trên vách đã thành Thiên Nhai Hải Các, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ly Thương chằm chằm.
Ly Thương nhìn thấy Lâm Phong dừng lại thì hắn cũng dừng lại ở ngay tại giữa hư không, ánh mắt tự như cười tự như không đầy vẻ tự tin, khinh thường nhìn Lâm Phong.
– Ly Thương, trước tiên ta đã hỏi ngươi, là ngươi tự nói tự truyền thụ ta luyện chế hồn phan, hiện nay sao ngươi lại lật lọng.
Lâm Phong lạnh băng băng nói, trên người toàn bộ đều là khí khủng bố sát phạt.
Một bước chân bước ra mang theo kiếm ý gào thét, một kiếm từ trong hư không phóng ra hướng về phía Ly Thương.
– Động thủ với ta?
Ly Thương cười lạnh lùng, chân nguyên mênh mông cuồn cuộn hung mãnh đập ra hóa thành mãnh thú, mãnh thú và kiếm của Lâm Phong chém ra đụng vào nhau bùng ra một tiếng nổ ầm vang truyền ra, mũi nhọn ánh sáng kiếm mờ dần đi, chân nguyên phóng ra bốn phía.
Ánh mắt Lâm Phong hơi hơi híp lại, quả nhiên là Ly Thương còn che dấu thực lực, chỉ cần một kích thoải mái cũng đủ để ngăn cản kiếm của hắn rồi, hơn nữa chân nguyên lực lượng của Ly Thương rất đáng sợ, ít nhất thì cũng phải là Huyền Vũ cảnh tầng năm đỉnh phong, thậm chí có khi còn mạnh hơn.
Lâm Phong không nói được một lời, chân nguyên cuồn cuộn động, sát phạt ý chí điên cuồng phóng ra khiến cho Ly Thương hơi nhíu mày lộ ra một chút có vẻ bất ngờ ngoài ý muốn, ý chí sát phạt trên người Lâm Phong rất mạnh mẽ, chỉ đáng tiếc là lại đối mặt với hắn.
Một thanh kiếm màu đen ngưng tụ ngay tại trong hư không, chỉ có sát phạt đáng sợ, sát phạt chấn động lòng người.
– Rất có ý nghĩa.
Ly Thương mỉm cười, lực chân nguyên trên người càng ngày càng mạnh, tất cả chung quanh người Ly Thương đều nổi lên một cơn lốc chân nguyên, cơn lốc này dường như như muốn xé rách không gian, cục kỳ đáng sợ.
– Giết!
Một tiếng gầm lên, trên người của Lâm Phong, vô tận sát phạt khí điên cuồng trào ra chém tới hướng Ly Thương, nhưng mà Ly Thương vẫn bình tĩnh đứng ở đó, cơn lốc chân nguyên hướng tới hướng trời cao bay lên va chạm với kiếm sát phạt ầm ầm xé rách không gian, khiến cho không gian trở nên kỳ cuồng bạo, hơi thở ý chí sát phạt vẫn vô cùng vô tận không ngừng, vẫn như thế, vẫn như đã có từ ttrước đến nay.
Ầm, ầm!
Tiếng ầm vang dường như không dừng lại, cả người Ly Thương đã bị sát phạt khí màu đen đáng sợ bao phủ rồi, khi không gian cuồng bạo khôi phục lại như thường, quần áo Ly Thương đều có chút tổn hại nhưng khí chất của hắn thì vẫn lạnh lùng như vậy, trên vẻ mặt không có một biểu hiện gì.
Mà lúc này, thân hình của Lâm Phong và Mộng Tình thì đã biến mất, Lâm Phong cảm nhận được Ly Thương chân nguyên hùng mạnh, biết rằng sau một kích kia cũng tuyệt đối không làm gì được đối phương, Ly Thương có lẽ đã mạnh mẽ đến ngoài sức tưởng tượng của hắn, bởi vậy khi đang công kích, Ly Thương Lâm Phong và Mộng Tình cùng nhau phóng ra ngoài thành, nơi đầy rẫy hỏa Yêu Lang, lúc này đây bọn họ xem Ly Thương có dám truy lùng bọn họ ở nơi hỏa Yêu Lang hay không?
Ly Thương nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, hắn nở một nụ cười lạnh lùng, một bước bước ra đuổi theo hướng hai người, cũng đồng thời bước vào nơi hỏa Yêu Lang, không có một chút do dự.
– Hửm?
Ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng lại, Ly Thương vẫn đuổi theo, bọn họ đã phóng ra ngoài thành nơi hỏa Yêu Lang, không ngờ Ly Thương vẫn đuổi theo giết bọn họ.
Trong mắt lộ ra hàn quang, thân thể của Lâm Phong và Mộng Tình càng ngày càng lên cao để tránh ngọn lửa của hỏa Yêu Lang, tốc độ đã không giảm đi mà ngược lại càng nhanh hơn.
Nếu Ly Thương đuổi giết bọn họ, bọn họ sẽ trở về, vượt qua sa mạc trở về nơi ở của bọn họ.
Chỉ cần đi tới sa mạc, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi mảnh không gian này.
Ly Thương đương nhiên là không biết ý nghĩ của Lâm Phong, hắn vẫn ở phía sau như trước, không nhanh không chậm đuổi theo sau Lâm Phong, cũng không cố hết sức, dường như là đang đùa bỡn với Lâm Phong.
– Lâm Phong, ngươi cần gì phải thế, chẳng qua là giao cho ta một ít gì đó mà thôi, nếu vì thế mà vứt bỏ tính mạng rất không đáng.
Ly Thương ở phía sau lười nhác nói khiến cho đôi mắt Lâm Phong trầm xuống, nghe giọng điệu của Ly Thương thì đúng là Ly Thương chưa hề có để ý đến hắn, mà chỉ là đùa bỡn hắn.
Trên mặt đất, có từng cụm từng cụm khí nóng cháy thiêu đốt lên, một vùng ở ngoại ô nhưng lại không có hỏa Yêu Lang xuất hiện, điều này làm cho Lâm Phong lộ ra vẻ hồ nghi, những Yêu Lang này chẳng lẽ thực sự đều là từ trong lòng đất hay sao?
Tuy nhiên giờ đây Lâm Phong cũng không có để quá nhiều công phu đi chú ý tới hỏa Yêu Lang, hiện tại hắn đang suy nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi Ly Thương, tuy rằng fhiện tại Ly Thương không có bỏ ra toàn lực đuổi theo, dường như còn đang đùa bỡn hắn, nhưng ai biết Ly Thương sẽ dùng toàn lực khi nào.
Đương nhiên, nếu như Ly Thương thực sự muốn chọc giận hắn, thì dù hậu quả như thế nào hắn cũng phải giết Ly Thương.
Bay ở trong hư không một hồi lâu, Lâm Phong cảm thấy tiêu hao tâm thần rất lớn, tâm thần hơi giật giật, ngay lập tức ở dưới chân Lâm Phong một tấm hồn phan bay nhanh mở rộng ra thành một lá cờ thật lớn đón gió mà tung bay, nhưng lại đem theo Mộng Tình và Lâm Phong hai người đi nhanh về phía trước.
Ở trong tay của Lâm Phong xuất hiện mấy viên nguyên thạch, thiên địa nguyên khí không ngừng được Lâm Phong hút vào trong thân thể, bổ xung cho lực tiêu hao của mình.
Trong đôi mắt của Ly Thương, sự hưng phấn càng ngày càng nồng đậm, thân thể vẫn như thế, thản nhiên lóe ra, không nhanh, không chậm, bất kể là như thế nào hắn vẫn duy trì một khoảng cách với Lâm Phong, không đuổi kịp mà cũng không vượt qua Lâm Phong.
– Sắp đến rồi.
Xa xa một mảnh đất vàng sa mạc hiện ra trước mắt Lâm Phong, cũng sắp tới rồi, đã sắp tới một nơi mà hắn có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Hiện tại điều Lâm Phong lo lắng là chỉ có Ly Thương, hắn sợ Ly Thương sẽ đuổi kịp hắn.
Nhưng lo lắng của Lâm Phong hiển nhiên là thừa, vì khi thân thể của hắn hạ xuống trên mặt đất bước vào đến địa phương của hắn là lúc Ly Thương vẫn như trước không có đuổi theo hắn, hắn lại từ trong hư không nhìn hắn và Mộng Tình, cười lạnh nói:
– Trốn à? Thế nào, không chạy thoát được sao?
– Trốn?
Lâm Phong mỉm cười, nụ cười thật đặc biệt quỷ quái, hắn nắm tay Mộng Tình nhìn Ly Thương nói:
– Tạm biệt.
Tiếng nói vừa dứt, thân thể của Lâm Phong và Mộng Tình đều biến mất không thấy gì nữa, ngay ở trước mặt Ly Thương.
Ly Thương nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phong biến mất thì rất sửng sốt, tuy nhiên trong mắt của hắn vẫn tồn tại nét hưng phấn kia, bên trong nét hưng phấn kia lộ ra một vùng sáng bóng vô cùng mãnh liệt.
Ly Thương chậm rãi ngẩng đầu nhìn hư không, đôi mắt khép hờ, hơi thở sâu lắng, dường như vô cùng say mê.
Lập tức đôi mắt Ly Thương chậm rãi mở ra, ánh sáng sặc sỡ đến lóa mắt.
– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Ly Thương đứng ở đó, đột nhiên thật giống như một người điên, ngửa mặt lên trời mà cười.
Chương 465: Thế Giới Bị Nguyền Rủa
– Ha ha ha ha…
Lý Thương cười càng lúc càng lớn, dường như không có bờ bến gì. Mà nương theo tiếng cuồng tiếu của hắn, một luồng uy áp đáng sợ phóng thích ra từ trên người hắn. Uy áp này hùng mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, nếu Lâm Phong ở đây thì chắc chắn sẽ hoảng sợ mà phát hiện, Ly Thương nếu muốn giết hắn thì quá dễ dàng, chỉ riêng uy áp này thôi đã có thể khiến hắn tim đập chân run rồi.
– Ầm… ầm ầm!
Tiếng cười chấn động cả trời đất, dòng khí không gian cuồn cuộn cuồng loạn, mặt đất ầm ầm nứt ra thành những kẽ nứt dài. Ly Thương chậm rãi bay lên trời, quanh thân thể là cơn lốc đáng sợ, chiếc áo bào đen kia phất phơ trong cơn lốc điên cuồng kia.
– Két… két…
Mặt đất trong sa mạc kia nứt ra thành một kẽ nứt vô cùng sâu. Khí tức của ngọn lửa mãnh liệt nhào ra từ trong đó, màu đỏ của ngọn lửa kia dường như muốn nhuộm hết cả trời đất.
Đây là hỏa diễm dung nham!
Ngọn lửa dung nham khủng bố kia điên cuồng bốc lên, dường như toàn bộ sa mạc đã biến mất, bị ngọn lửa kia thay thế. Hơn nữa đám lửa dung nham kia còn không ngừng dâng lên trên cao, cực kỳ đáng sợ.
Ly Thương cuối cũng cũng ngừng cười, nhìn hỏa diễm đáng sợ đang từ từ dâng lên kia, khuôn mặt lại rất bình tĩnh.
– Ly Thương!
Một âm thanh rất trầm vang lên từ trong hỏa diễm, kèm theo đó là một tiếng ông, ngọn lửa dung nham đó thậm chí còn mở ra đôi mắt. Nếu cẩn thận nhìn dung nham kia thì sẽ phát hiện ngọn lửa dung nham kia rõ ràng là một con Hỏa Diễm Yêu Lang vô cùng khổng lồ, một con yêu lang hóa ra từ ngọn lửa của dung nham.
– Hỏa Vương, ngươi đi ra rồi!
Ly Thương nhìn Hỏa Diễm Yêu Lang khủng bố kia như là nhìn thấy lão bằng hữu vậy, khẽ hô.
– Ngươi cười lớn như vậy, ta còn không ra ngoài ư! Có chuyện gì khiến ngươi cười vui vẻ đến thế.
Hỏa Vương nói, tiếng nói này dường như vang vọng vô số lần trong không gian.
– Không phải là ngươi thấy rồi ư? Mà ngươi chắc chắn là biết nơi đây còn có cửa ra nữa.
Ly Thương nói.
– Ta đúng là thấy, nhưng cửa ra này ngươi không đi được, có gì phải vui chứ.
Hỏa Vương thản nhiên nói, hắn thai nghén ở nơi này vô số năm, đương nhiên biết nơi đây có đường thông ra bên ngoài.
– Chí ít thì ta có thể khiến hắn mang theo ít đồ ra ngoài, không phải sao!
Ly Thương nhìn lên không trung, thở dài một hơi, sau đó một cỗ âm phong rất mạnh nổi lên, dường như có tiếng quỷ khóc sói tru vậy.
Ầm!
Ly Thương vung chưởng đánh thẳng vào hư không, tiếng ầm ầm vang lên, dấy lên một trận gió mạnh.
– Ầm… ầm…ầm…
Ly Thương bắt đầu di chuyển thân thể, điên cuồng công kích không gian nơi đây, dường như một đánh cho cửa ra kia phải ra ngoài.
– Cái thế giới bị phong ấn chết tiệt này, cái thế giới bị nguyền rủa chết tiệt này, Ly Thương ta nhất định phải đi ra ngoài.
Một tiếng thét ầm ầm vang lên, khắp trời đất dường như đang run rẩy.
– Thực lực hùng mạnh quả nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì, biết càng nhiều thứ thì lại càng điên cuồng. Nếu ngươi và đại đa số người đều giống nhau, còn không biết đây sẽ là thế giới như nào. Nhưng hiện giờ ngươi đã phát hiện ra tính cực hạn của thế giới này, tuy nhiên ta nói cho ngươi biết đây không phải là thế giới bị phong ấn, cũng không phải thế giới bị nguyền rủa, đây chỉ là một mảng thế giới hoàn chỉnh!
Hỏa lang thở dài một tiếng, nói với giọng nói đầy mờ ảo. Nó sống lâu hơn Ly Thương rất nhiều, trời đất thai nghén ra tính mạng cho nó, khiến nó có được linh tính, dần dần cho nó chỉ số thông minh. Thứ nó biết cũng ngày càng nhiều, nó hiểu rõ thế giới này có cuối cùng, không thể đi ra ngoài được, mà người ở bên ngoài lại có thể đi đến đây, cho nên Ly Thương dù nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài.
– Vậy còn ngươi, giờ ngươi đang nghĩ gì?
Ly Thương hỏi Hỏa Vương.
– Hiện giờ ta chỉ muốn công Thiên Nhai Hải Các, khiến con dân của ta chiếm lĩnh toàn bộ thế giới này. Trước khi chinh phục được thế giới này, ta sẽ không nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.
Hỏa Vương chậm rãi nói.
– Chúc ngươi sớm ngày thành công.
Ly Thương cười lạnh một tiếng rồi hóa thành một đạo lưu quang bay vút đi. Hỏa Vương nhìn bóng dáng đó biến mất, thở dài một tiếng, ngọn lửa dung nham nhanh chóng chìm xuống dưới, sa mạc cũng nhanh chóng xuất hiện trở lại.
…
Lâm Phong và Mộng Tình bước ra khỏi không gian kia, trực tiếp xuất hiện bên trong cổ thụ. Bước ra ngoài, không khí tươi mới phả vào mặt khiến hắn cảm giác như đã cách mấy đời.
Hai người liếc nhau rồi cùng mỉm cười. Đó cũng có thể coi là một chuyến đi kỳ diệu, không ngờ bọn họ lại tới một mảng thế giới khác.
Hắn xoay người nhìn ảo cảnh trong cổ thụ kia.
Đột nhiên một luồng khí sắc bén phóng ra từ người Lâm Phong, bàn tay hắn vung lên, tiếng răng rắc truyền đến. Cổ thụ bị chặt đổ rầm xuống, đè xuống cửa vào không gian kia. Lâm Phong vung tay liên tục, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cổ thụ đỏ xuống kia đã hoàn toàn chặn cửa vào.
– Tiểu Phong, sao vậy?
Một giọng nói vang lên, Nguyệt Mộng Hà dẫn theo bốn thiếu nữ đi tới nơi này, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Phong, không hiểu vì sao hắn lại chặn cửa vào lại như vậy.
– Mẫu thân, từ nay về sau không nên đến không gian kia nữa.
Lâm Phong nhìn Nguyệt Mộng Hà với ánh mắt rất ngưng trọng. Hắn có một loại cảm giác khá kỳ diệu là không thể bước vào mảng không gian kia thêm một bước nào nữa. Đó là một không gian cực kỳ tà dị, cũng rất nguy hiểm, hơn nữa giờ Hỏa yêu lang chiếm cứ khắp sa mạc, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Mộng Hà trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
– Ừ, mẫu thân không đi nữa.
Lâm Phong mỉm cười rồi cùng Nguyệt Mộng Hà đi ra ngoài, hỏi:
– Mẫu thân, mấy ngày nay Tuyết Nguyệt có xảy ra chuyện lớn gì không ạ?
– Không có chuyện lớn gì, chỉ là phía đế quốc Long Sơn kia có phái người đến Tuyết Nguyệt, hẳn là vì chuyện đại hội Tuyết Vực đây mà.
Nguyệt Mộng Hà khẽ chau mày, nói:
– Mà đế quốc Long Sơn hình như còn mang theo vài người của nước Thiên Phong. Nước Thiên Phong cũng giống Tuyết Nguyệt chúng ta, là nước phụ thuộc của đế quốc Long Sơn kia.
– Đại hội Tuyết Vực ư!
Lâm Phong thì thào một tiếng. Lần thiên tài tụ hội trong nước Tuyết Nguyệt trước vì bất công nên đã ngừng lại nửa đường, không biết lần này đế quốc sẽ lựa chọn người như thế nào.
– Tiểu Phong, con muốn tham gia đại hội Tuyết Vực sao?
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, hỏi.
– Được biết thêm về đệ tử thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực, cũng tới giao phong, sao con lại không nghĩ tới chứ.
Trong ánh mắt Lâm Phong lóe lên một vệt sắc bén, hắn sẽ không vĩnh viễn ở lại Tuyết Nguyệt nhỏ bé này, tất nhiên sẽ bước ra bên ngoài. Đại hội Tuyết Vực này cứ coi là bước đầu tiên để hắn bước vào Tuyết Vực đi.
Nguyệt Mộng Hà trầm mặc, kỳ thật trong lòng nàng khá mâu thuẫn. Nàng hy vọng Lâm Phong bước ra khỏi Tuyết Nguyệt, tỏa sáng ở Tuyết Vực kia, đi đến vùng trời đất rộng lớn hơn. Chỉ cần Lâm Phong được đế quốc coi trọng thì khi đó bên phía Tuyết Nguyệt này muốn đối phó hắn cũng là không dễ. Thậm chí nàng còn hy vọng rằng một ngày nào đó Lâm Phong có thể đạp phá Tuyết Nguyệt, báo mối thù năm đó. Dù sao một mình nàng mà muốn báo thù là vô vọng, hơn nữa nàng và Lâm Hải còn không thể đường đường chính chính xuất hiện, chỉ có thể núp ở trong Tương Tư Lâm này.
Nhưng Lâm Phong là đứa con độc nhất của nàng, khiến Lâm Phong đi chinh chiến Tuyết Vực, muốn Lâm Phong đi đối phó người kia thì thật quá khó khăn. Nguyệt Mộng Hà không muốn Lâm Phong phải gánh vác tránh nhiệm quá lớn, nàng sợ áp lực này sẽ ép cho Lâm Phong tới hít thở không thông, bị địch nhân đáng sợ hủy diệt.
Nhiều khi Nguyệt Mộng Hà cũng giống như Lâm Hải, hy vọng Lâm Phong bình yên sống cả đời, ít nhất như thế là sẽ an toàn.
Nhưng Lâm Phong đã bước lên hành trình cường giả của riêng hắn, muốn dừng lại e là không thể nữa.
Lâm Phong chỉ có ngẩng đầu bước tới phía trước, từng bước đạp tới đỉnh cao võ đạo.
– Tiểu Phong, cho dù con đường của con thế nào, con nhất định phải nhớ kỹ, an toàn của con quan trọng hơn tất cả. Cứ cho là vì ta và phụ thân của con đi, con phải sống thật tốt.
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, dặn bảo.
– Mẫu thân xin hãy yên tâm, con không dễ chết như vậy đâu.
Lâm Phong vừa cười vừa nói, khiến Nguyệt Mộng Hà lườm hắn một cái.
Đi đến căn phòng nhỏ trước cổ thụ, Lâm Hải vẫn đắm chìm trong điêu khắc, vô dục vô cầu, dường như quên đi tất cả.
Lâm Phong dừng bước lại, không tới quấy rầy Lâm Hải. Hắn cũng biết giờ trên người phụ thân có phong ấn, giờ ông dường như đang không ngừng ngưng luyện tinh thần lực của mình, muốn dùng ý chí tinh thần để tấn công phong ấn trong cơ thể.
Vết thương trong lòng Lâm Hải, ông không nói, Lâm Hải cũng có thể thấu hiểu!truyện kiếm tu audio
Bị gia tộc đuổi đi, không có năng lực bảo vệ con mình, ở hoàng thành này lại phải dựa vào thê tử che chở, không thể báo thù mà còn phải khom người trốn trui trốn lủi. Trên bờ vai Lâm Hải có quá nhiều thứ, dù ông luôn mỉm cười nhưng lại là cười che đi những vết thương chân chính.