Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 86 [Chương 426 đến 430]
❮ sautiếp ❯Chương 426: Cố Ý
Lâm Phong không chậm trễ, ở trong ảo cảnh này, có mấy có thực lực làm Lâm Phong còn kiêng kỵ.
Lần trước nhìn thấy Lăng Thiên ở Vô Nhai Sơn của Đoàn Vô Nhai, từ khí chất trên người đối phương, Lâm Phong có thể cảm nhận được đối phương rất mạnh.
Còn có Xà Quỳnh, hôm đó ở trong hoàng thành, hắn đã chiến với Xà Quỳnh một trận, lúc đó, thực lực của Xà Quỳnh là Huyền Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa có Giao Long Vũ hồn, rất đáng sợ. Sau đó được chỉ điểm mà hiểu ra, e rằng thực lực bây giờ Xà Quỳnh càng mạnh hơn nữa.
Hai người này cũng không phải là kẻ lương thiện gì, hơn nữa đều có thù oán với Lâm Phong, nếu Mộng Tình gặp phải bọn chúng thì cũng không thể lạc quan được.
Còn những người khác tiến vào trong ảo cảnh cũng không có ai là kẻ yếu, mặc dù Mộng Tình rất mạnh nhưng những người đó liên thủ với Giang Sơn để đối phó hắn như đối phó với Mộng Tình thì cũng rất không ổn.
Vì vậy, Lâm Phong phải nhanh chóng tìm được Mộng Tình.
Bóng người chớp động, Lâm Phong nhanh chóng vượt qua một cánh cửa, tiến vào trong một gian đại điện. Bên trong phi thường trống trải, không có một bóng người, chỉ có một bãi máu trên mặt đất, hiển nhiên, nơi này đã có người bị đánh chết, thi thể rơi ra ngoài ảo cảnh.
Không chút dừng lại, Lâm Phong lại tiếp tục lóe lên, rất nhanh lại xuất hiện trong một gian đại điện khác.
– Vẫn không có ai!
Lâm Phong nhíu mày, trong lòng có chút bất an, số người càng ít thì nói rõ số người bị giết càng nhiều, Mộng Tình cũng không nên xảy ra chuyện gì mới được.
Bóng người gấp gáp đi qua từng gian đại điện, mặc dù gặp được người thì Lâm Phong cũng không để ý, mà những người đó cũng không trêu chọc Lâm Phong. Dù sao, danh tiếng của Lâm Phong vẫn còn đó, tuy có khi muốn thử một lần nhưng bọn họ lại không dám, dùng mạng mình để đánh cuộc thì không đáng giá.
– Tại sao lại không tìm được?
Lâm Phong liên tục di chuyển qua hai mươi mấy đại điện, nhưng vẫn không tìm được Mộng Tình, tâm tình hắn trở nên nóng nảy.
– Tổng cộng có ba mươi hai người tiến vào trong ảo cảnh, số lượng đại điện trong ảo cảnh, có lẽ cũng là ba mươi hai mới đúng, ta không tin ta tìm hết toàn bộ đại điện mà không tìm ra.
Thần sắc Lâm Phong trở nên ngưng trọng, thân thể lại lóe lên.
– Ngươi đang tìm cô gái đi cùng ngươi sao?
Lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai Lâm Phong, tại trong gian đại điện này, có một người đang dựa vào vách tường, lộ vẻ lười nhác nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra ý cười yếu ớt.
Lâm Phong dừng chân, nhìn người nói chuyện, đó là Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương tự xưng là người của thành Đoạn Nhận, vì vậy, Lâm Phong có ấn tượng không ít đối với hắn.
– Ngươi biết nàng ở đâu sao?
Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương hỏi một câu.
Vân Phi Dương lắc đầu cười, nói:
– Không biết, nhưng ta biết, có lẽ ngươi sẽ không tìm được nàng ta!
Lâm Phong cau mày, trong mặt hiện lên hàn mang, lạnh lùng nói:
– Lời này của ngươi có ý tứ gì?
– Đương nhiên, đó là ta chỉ suy đoán, ngươi tự mình thử một lần, nếu khi người trở lại đây lần nữa mà còn không tìm được thì có thể khẳng định rồi. Nhưng mà, ngươi phải nhanh chân lên một chút.
Vân Phi Dương vẫn mỉm cười, giọng nói mang theo vài phần lười nhác, làm cho Lâm Phong càng thêm nhíu chặt mày, hàn quang trong mắt càng đậm.
Không nhìn Vân Phi Dương nữa, Lâm Phong lại lao đi, tìm tòi trong từng gian đại điện, hắn gặp được vài người, sư huynh muội Lăng Thiên, hắn cũng gặp được nhưng không động thủ. Giờ phút này, Lâm Phong chỉ muốn tìm kiếm Mộng Tình.
Lâm Phong không động thủ, Lăng Thiên cũng không.
Sau một khoảng thời gian, trên mặt Lâm Phong chỉ còn là lo lắng.
Hắn lại trở về chỗ cũ, đúng như lời của Vân Phi Dương, hắn không tìm được Mộng Tình. Lúc này, Vân Phi Dương cũng giống như lúc trước, vẫn lười nhác dựa bên vách tường, giống như chưa từng động đậy.
Thấy Lâm Phong tới đây, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ tùy ý cười nói:
– Xem ra ta đoán không sai, Cửu Cung Khốn Long đại trận, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Cửu Cung Khốn Long đại trận?
Lâm Phong khựng người, nhìn Vân Phi Dương nói:
– Ngươi biết chuyện gì xảy ra, đúng không?
Vân Phi Dương nhàn nhạt gật đầu, nói:
– Ta biết, có người không muốn ngươi tìm được, cho nên ngươi tìm không được nàng kia. Chỉ cần ngươi ở trong huyễn trận này, ngươi làm bất cứ chuyện gì đều phí công.
Ánh mắt Lâm Phong lóe ra hàn mang, có người không muốn hắn tìm được Mộng Tình?
Há to miệng, Lâm Phong muốn nói điều gì, nhưng lại bị Vân Phi Dương cắt đứt.
– Không cần phải nói đi ra ngoài, ta biết ngươi nghĩ gì, ta đây phải đi, nhưng ngươi cũng không cần đi theo, nếu không mà nói, ta không dám bảo đảm sẽ tìm được nàng ta hay không!
Lưu lại một câu nói kia, Vân Phi Dương quay người trực tiếp rời đi, Lâm Phong đưa mắt nhìn bóng lưng Vân Phi Dương, hắn rất muốn đi theo, nhưng hắn không làm vậy. Lời của Vân Phi Dương cùng với sự thực hắn gặp được, Lâm Phong cảm giác Vân Phi Dương không lừa hắn.
– Là ai không muốn ta tìm được Mộng Tình?Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong trở nên lạnh lùng, ảo cảnh này là do lão già kia bố trí, nếu nói ai có thể khống chế cái đại trận này thì nhất định là lão già kia.
Rất có thể là lão già kia đang ngăn cản hắn.
– Trừ Mộng Tình ra, ta còn không tìm được Xà Quỳnh!
Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới điểm này, Xà Quỳnh có thực lực mạnh như vậy, khả năng bị giết gần như không có. Nhưng hắn lại không nhìn thấy, như vậy cũng có nghĩa là, Xà Quỳnh đụng phải Mộng Tình, chuyện hắn không muốn nghĩ tới, có lẽ đã xảy ra.
Còn có, lão già kia theo kiệu mềm mà tới, là người trong joàng thành, Xà Quỳnh lại chính là thống lĩnh cấm quân, dám xông vào trong tẩm cung của công chúa Đoàn Hân Diệp, rất hiển nhiên, ở trong hoàng thành, Xà Quỳnh có bối cảnh hùng mạnh, nhưng vậy những thứ này, dường như đã có giải thích.
Trong lòng Lâm Phong rất lo lắng, mà người ở ngoài ảo cảnh đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, mọi người đều chấn động, rất khiếp sợ.
Sự thật đúng như lời Vân Phi Dương, lão già kia không muốn Lâm Phong tìm được Mộng Tình. Mọi người đều thấy rõ, bên trong ảo trận kia có cửu cung di động, mỗi một lần Lâm Phong sắp tìm được Mộng Tình thì cửu cung sẽ động, làm cho Lâm Phong không thể bước vào.
Người bên trong ảo cảnh cảm giác mình ở trong đại điện, mà người bên ngoài lại thấy được một không gian nhỏ hẹp, giống như là một mê cung ma huyễn, mọi người giống như chỉ cách một bước ngắn.
– E rằng nữ nhân của Lâm Phong phải gặp nguy hiểm!
Mọi người thấy chiến đấu giữa Xà Quỳnh cùng Mộng Tình, thực lực Mộng Tình rất mạnh, nhưng Xà Quỳnh mạnh hơn, vừng vàng chế trụ Mộng Tình.
– Ngươi vô sỉ!
Bên hồ Tương Giang, trong không gian an tĩnh, một tiếng gầm lớn đột ngột vang lên, làm cho mọi người đều quay đầu nhìn về phía người vừa quát kia.
Một người rất trẻ tuổi, nhưng rất lớn mật, bởi vì người hắn mắng là lão già khống chế trận pháp vận hành, đứng trên hư không ngưng ấn kia.
– Ngươi đã bố trí đại trận, nên để ảo cảnh tự vận hành, bây giờ ngươi khống chế trận pháp để Lâm Phong đại ca không cách nào gặp được Mộng Tình, ngươi quá vô sỉ!
Đoàn Phong nhìn Mộng Tình bị thương, khuôn mắt trẻ măng trở nên lạnh băng phẫn nộ, nhìn về lão già tức giận mắng.
Lão già cúi đầu nhìn xuống, đạm mạc liếc Đoàn Phong một cái, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.
– Trận pháp này do ta khống chế, tự nhiên ta muốn thế nào thì thế đó, về phần không để Lâm Phong tìm được nữ nhân của hắn là ta đang giúp hắn, nếu hắn gặp phải Xà Quỳnh thì mới là đường chết.
Lão già bình tĩnh nói:
– Còn nữa, ta làm việc, từ lúc nào đến phiên một tên nhóc như ngươi xen mồm, cút!
Lời vừa nói ra, đồng thời, trong miệng lão già phun ra một ngụm chân nguyên nồng nặc, cuộn trào mà đánh về phía Đoàn Phong, chỉ trong nháy mắt đã tới trước người Đoàn Phong.
Đoàn Phong trở nên khó coi, thân thể không lùi mà tiến, hắn bay lên trời, hay tay ngưng ấn, một luồng lực lượng phong ấn từ trên người Đoàn Phong tràn ra, sau đó đánh tới ngụm chân nguyên kia.
– Rầm rầm…
Không gian chấn động, lực lượng phong ấn của Đoàn Phong căn bản không thể rung chuyển chân nguyên của đối phương, một tia chân nguyên lực rơi lên người hắn, làm cho Đoàn Phong phun ra một ngụm máu tươi, thân hình rơi xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
– Lão thất phu!
Đoàn Phong ngẩng đầu lên, tức giận mắng tiếp, phía sau lưng hắn, lực lượng Vũ hồn kinh khủng phóng ra, khí tức phóng ấn càng ngày càng mạnh.
– Phong Ấn Chi Môn!
Lão già hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Đoàn Phong, sau đó lão nhìn thoáng qua kiệu mềm, Đoàn Phong lại có Vũ hồn Phong Ấn Chi Môn, hơn nữa, khí tức này, hình như còn có vài cánh nữa.
Đây là huyết mạch dòng chính hoàng thất.
– Ngươi họ Đoàn?
Lão già hỏi.
– Liên quan gì tới ngươi, thất phu!
Đoàn Phong nổi giận mắng.
– Hừ, ngươi đã mang họ Đoàn, vậy tha ngươi khỏi chết!
Lão già lạnh lùng quát một tiếng, cũng không nhìn Đoàn Phong nữa.
Chương 427: Lãnh Ý Trong Lòng
Trong ảo cảnh, lại một lần va chạm mãnh liệt, sau đó lại tách ra, khóe môi Mộng Tình lộ ra tơ máu, nhưng khí tức lạnh lùng trên người nàng lại càng ngày càng thịnh.
Đại điện trong ảo cảnh này dường như bị một tầng hàn khí mãnh liệt bao trùm, băng hàn thấu xương, hơn nữa, luồng khí lạnh này đang còn tăng cường.
– Ngươi cũng rất chấp nhất, Xà Quỳnh ta có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, vô luận là thực lực hay quyền thế đều mạnh hơn Lâm Phong nhiều lần, theo ta có gì không tốt, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng sức mạnh với ngươi sao?
Xà Quỳnh nhìn Mộng Tình, chậm rãi nói, trong đôi mắt gã lộ vẻ động tâm, thật là nữ nhân kiên cường, hơn nữa còn cương liệt, khí chất hay dung mạo đều không kém công chúa hoàng thất Đoàn Hân Diệp. Xà Quỳnh vốn định vui đùa một chút, đoạt nữ nhân của Lâm Phong, để cho Lâm Phong tận mắt nhìn, lăng nhục, nhưng dần dần, Xà Quỳnh lại có chút thưởng thức Mộng Tình.
Nếu Mộng Tình có thể làm nữ nhân của gã cũng không tệ, rất xứng đôi.
Dĩ nhiên, đây chỉ do một lòng Xà Quỳnh cho là như vậy, Mộng Tình nghe được lời gã thì hàn khí càng thêm mãnh liệt, dường như muốn đóng băng cả không gian.
– Không nên khăng khăng một mực, ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng không cần trông cậy đến người khác tới cứu, Lâm Phong căn bản không có năng lực cứu ngươi.
Xà Quỳnh cảm nhận được hàn ý càng ngày càng tăng, đạm mạc nói.
– Thì ra thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất trong hoàng thành lại thích nữ nhân của người khác.
Một giọng nói lười nhác truyền tới, Xà Quỳnh hơi kinh ngạc, sau đó, gã liền thấy cánh cửa đại điện bên trái được mở ra, một người chậm rãi đi tới.
– Ồ!?
Xà Quỳnh thấy người này liền cau mày, trong mắt lộ ra sát ý bén nhọn.
– Bằng ngươi cũng có tu cách quản chuyện của ta.
Xà Quỳnh lạnh lùng nói, sau đó, gã lao tới, nhất thời, một luồng lực lượng mênh mông trên người ý phóng ra, cuồn cuộn đánh về Vân Phi Dương mới xuất hiện.
– Chết!
Xà Quỳnh quát khẽ một tiếng, sát ý kinh khủng phủ xuống người Vân Phi Dương. Dám can thiệp vào chuyện của gã, giết!
Vân Phi Dương thấy quả đấm của Xà Quỳnh ngày càng tới gần, nụ cười trên mặt hắn đột ngột biến mất, thay vào đó là sự sắc bén, kình phong cuồng bạo cuộn trào trên người hắn, làm cho quần áo cũng phấp phới.
– Chết?
Quả đấm Xà Quỳnh đánh tới, tròng mắt Vân Phi Dương lộ ra tinh mang, bước chân chẳng những không lùi mà tiến về phía trước, quả đấm lao thẳng về phía trước.
– Rầm!
Một luồng kình phong kinh khủng gào thét trong không gian ảo cảnh, thân hình hai người nguy nga như núi, vẫn không nhúc nhích. Quần áo hai người đều phập phồng, phiêu đãng bay múa, dường như phiêu diêu, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như trước.
– Cút về!
Bước chân Vân Phi Dương khẽ nhích tới, một bước cực nhỏ, nhưng hội tụ khí thế không gì sánh kịp, lực lượng kinh khủng từ trong tay hắn phóng ra, thân hình Xà Quỳnh bay ngược về, đáp xuống chỗ cũ rồi còn lùi thêm vài bước.
Xà Quỳnh kinh hãi, gắt gao ngó chừng Vân Phi Dương.
Thật là mạnh, lực lượng của Vân Phi Dương thật là khủng khiếp, gã không cách nào rung chuyển được, ngược lại còn bị Vân Phi Dương đẩy lui.
Sau khi Xà Quỳnh vừa đột phá xuất quan, tràn đầy tự tin, nhưng một trận được vạn người theo dõi này, gã lại bị một kẻ không có danh tiếng gì đẩy lui.
Không chỉ có Xà Quỳnh khiếp sợ, người ở ngoài ảo cảnh đều chấn động, Vân Phi Dương quả nhiên là người thần bí nhất, không đánh thì thôi, đánh một trận liền kinh người.
Chỉ một quyền đã đẩy lùi Xà Quỳnh, dù không có nghĩa là thực lực của hắn mạnh hơn Xà Quỳnh, nhưng chí ít cũng có thể chứng minh lực lượng của hắn, so với Xà Quỳnh còn mãnh liệt hơn.
Bụi mờ trong ảo cảnh quay cuồng, trăng tròn treo cao mang theo vài phần thê lương, nhưng vẫn rất sáng rõ.
Từng bóng người rõ ràng xuất hiện dưới tầm mắt mọi người không còn là hình ảnh mơ hồ.
Đêm trăng tròn, trên Tương Giang, mấy bóng người lăng không mà đứng.
Ảo cảnh giải trừ, biến mất không thấy.
Mà những người trong ảo cảnh đã thật thật tại tại xuất hiện.
Sáu người, ba mươi hai vị thanh niên tài tuấn bước vào ảo cảnh, nhưng hiện tại chỉ còn sáu người.
Xà Quỳnh, Vân Phi Dương, Lâm Phong, Mộng Tình cùng với sư huynh muội Lăng Thiên.
Những người khác đều chết hết, vô luận là người Vạn Thú môn, hay là người Vũ gia tiến vào trong đó đều chết hết, có thể nói là không có người thắng.
Sáu người còn lại này, thực lực đúng là hùng mạnh nhất, điểm này, mọi người đều tận mắt thấy, rất rõ ràng.
Lăng Thiên là kẻ giết nhiều người nhất.
Xà Quỳnh thì không ai dám chọc, mà Mộng Tình có thể đánh một trận với gã, thậm chí càng đánh càng mạnh, còn có Vân Phi Dương có thể dùng một quyền đánh lui Xà Quỳnh.
Thực lực của Lâm Phong thì không cần phải nói.
Sáu người này kiên trì sống sót cho đến khi ảo cảnh giải trừ, không thể nghi ngờ là đã chứng minh thiên phú của bọn họ, chỉ đáng tiếc là, hai mươi bốn vị thiên tài kia lại chết đi như vậy, trở thành đá kê chân.
Trước đó không lâu, bọn họ còn hăng hái, hi vọng danh dương Tuyết Nguyệt, nhưng thực tế lại tàn không như vậy, ngươi có thiên phú tốt, nhưng có người còn có thiên phú tốt hơn ngươi.
Ánh trăng thê lương chiếu lên người Lâm Phong, hắn đảo mắt nhìn về phía Mộng Tình, lúc này, sắc mặt Mộng Tình hơi chút tái nhợt, khóe miệng còn mang theo vết máu, cả người tràn ngập khí tức lạnh băng.
– Mộng Tình!
Thân hình Lâm Phong run lên, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Mộng Tình, lấy ra một viên đan dược đút vào miệng nàng. Mộng Tình há miệng nuốt đan dược vào, thấy Lâm Phong, khí tức lạnh lùng trên người nàng đã biến mất, trong nháy mắt đã không còn chút gì, chỉ còn nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười này dường như làm cho ánh trăng cũng mất đi sự tươi sáng, chỉ có dung mạo khuynh thế kia, làm cho người ta đều hoa mắt, tâm tình rung động.
Nữ nhân thật đẹp, áo trắng hơn tuyết, lụa mỏng che mặt, đứng dưới trăng tròn, giống như là Nguyệt tiên tử chân chính.
Lâm Phong thấy Mộng Tình nuốt đan dược vào, sắc mặt trở nên mấy phần hồng nhuận, lúc này hắn mới ngẩng lên, thấy hai người đang giằng co, Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương.
Cuối cùng, ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người Xà Quỳnh, một luồng khí tức băng hàn từ trên người hắn cuộn trào ra, sát ý lạnh thấu xương.
Dường như cảm thấy được sát khí trên người Lâm Phong, Xà Quỳnh nhếch mày, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, cười lạnh nói:
– Ngươi không xứng với nàng, nàng phải làm nữ nhân của ta.
– Kiếm!
Lâm Phong không để ý tới Xà Quỳnh, nhấc chân lao tới, tâm thần khẽ động, tay hán chậm rãi giơ lên.
Kình phong gào thét, kiếm khí tung hoành, trong không gian, một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén điên cuồng ngưng tụ, trong tay Lâm Phong, chân nguyên chi kiếm ngưng hình.
Xà Quỳnh cau mày, hừ lạnh một tiếng, một luồng khí tức kinh khủng trên người gã phóng lên, giằng co với Lâm Phong, khí tức của hai người giao nhau va chạm giữa không trung.
– Khí tức thật khủng khiếp, thực lực Xà Quỳnh hẳn là đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng bốn rồi.
Mọi người thấy được khí tức mênh mông của hai người đều run rẩy.
– Rốt cục phải va chạm sao, thực lực tên Xà Quỳnh này thật là đáng sợ!
Trong lòng mọi người đều mong đợi, Xà Quỳnh cùng Lâm Phong đều là thiên tài được sàng lọc ra trong đám thiên tài, rốt cuộc bọn họ đụng nhau rồi, rất làm cho người ta mong đợi.
Nhưng mà thực lực Xà Quỳnh là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, dù hắn có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, nhưng đối phó với Xà Quỳnh thì e rằng còn hơi miễn cưỡng.
Trận chiến này, mọi người cũng không coi trọng Lâm Phong cho lắm, vẫn là tên Vân Phi Dương kia, cả người đều rất thần bí, có thể đẩy lui Xà Quỳnh với Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thực lực của hắn chăc cũng rất kinh khủng.
– Đủ rồi!
Lúc này, một giọng nói truyền ra, lão già bố trí ảo cảnh nhìn Lâm Phong cùng Xà Quỳnh một cái, chậm rãi nói:
– Sáu người các ngươi có thể kiên trì tới bây giờ, tất cả đều rất tốt. Thêm tám người đại công tử, tổng cộng có mười bốn vị thiên tài. Hiện tại, mười bốn người các ngươi có thể luận bàn lãnh giáo một phen, xem người nào có thực lực mạnh hơn.
– Ai nghĩ muốn chiến thì liền trực tiếp khiêu chiến đối phương.
Lão già đạm mạc nói, mọi người đều rất kinh ngạc, ai muốn chiến thì khiêu chiến đối phương. Sáu người này, còn thêm Bát đại công tử giao chiến với nhau, đây là chuyện kích động cỡ nào.
Với Bát đại công tử, lâu rồi rất ít thấy bọn họ chiến đấu, tu vi hôm nay cũng không biết đã hùng mạnh tới trình độ gì rồi.
Lâm Phong liếc mắt nhìn lão già một cái, ánh mắt lạnh lùng. Căn cứ lời của Vân Phi Dương, hắn không cách nào tìm được Mộng Tình, tạo nên Mộng Tình bị thương, chính là do lão già này giở trò quỷ, cố ý làm vậy.
Dường như lão già cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, lão lại bổ sung một câu:
– Người có tu vi yếu thì nên khiêu chiến từ người có tu vi yếu hơn mà lên, chớ để chết rồi cũng không biết chết như thế nào.
Lão già hiển nhiên đang châm chọc Lâm Phong, ý nói hắn còn yếu hơn Xà Quỳnh hai cảnh giới.
Chương 428: Giao Long Quyền kinh
– Ngươi tên là Vân Phi Dương?
Lão già vừa nói ra, ánh mắt Xà Quỳnh trực tiếp khóa chặt Vân Phi Dương, thần sắc rét lạnh.
Gã biết, mọi chuyện ở trong huyễn trận Cửu Cung Khốn Long đại trận kia, người ở bên ngoài đều nhìn rõ ràng, cũng nói đúng là, va chạm giữa gã và Vân Phi Dương, người ở bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, cũng bị gã bị đánh lui, sỉ nhục này, tất nhiên phải đòi lại trước tiên.
Về phần giết Lâm Phong, Xà Quỳnh lại cảm thấy không cần gấp gáp, Huyền Vũ cảnh tầng hai, giết chết không khó. Lâm Phong chỉ có hắc liên hủy diệt kia mới để gã kiêng kỵ một chút mà thôi.
– Đúng!
Vân Phi Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt đã khôi phục lười nhác, giống như là không để ý tới Xà Quỳnh.
Thấy vẻ bất cần của Vân Phi Dương, sắc mặt Xà Quỳnh càng thêm khó coi, nói:
– Trận chiến đầu tiên, hai người chúng ta đi!
Vân Phi Dương cười nhìn Lâm Phong một cái, lập tức nói:
– Xem ra ta phải thử tay trước rồi!
Nhảy lên một cái, Vân Phi Dương lăng không mà đứng, ngạo nghễ trên Tương Giang, tay áo bay múa, lười nhác lại hóa thành sắc bén.
– Đến đây đi!
– Chiến!
Xà Quỳnh cũng lao lên không trung, cả ngươi phóng ra khí tức bá đạo cuồng bạo, toàn thân tràn ngập vô cùng lực lượng.
Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng, nếu Xà Quỳnh đã muốn chiến với Vân Phi Dương, vậy thì để bọn họ đánh trước đi.
– Chúng ta lại so lực lượng một lần nữa sao.
Xà Quỳnh lạnh lùng nói, vậy mà gã lại thua Vân Phi Dương trên phương diện lực lượng, không thể tha thứ.
– Tùy ngươi!
Mái tóc dài của Vân Phi Dương tung bay, trường bào phấp phới.
Rất nhiều người cũng nhìn nhầm rồi, Vân Phi Dương tự xưng là đến từ Thôi Đình, đủ để tranh đoạt với những kẻ được xưng là thiên tài rồi. Giờ phút này, hắn mới chính thức có phong phạm của thiên tài cường giả, cuồng phóng không kiềm chế được.
Trên người Xà Quỳnh, một luồng khí tức kinh khủng tràn ra, chân nguyên cuồn cuộn chấn động. Trên người gã, mơ hồ xuất hiện một con giao long quấn quanh, đỉnh đầu hung tợn kinh khủng nhìn về phía Vân Phi Dương, giống như tùy thời đều có thể xé nát Vân Phi Dương.
– Giao Long Quyền kinh!
Vân Phi Dương trở nên lạnh lẽo, thần sắc lộ ra vài phần ngưng trọng, nghe nói Giao Long Quyền kinh là vũ kỹ Địa cấp trung phẩm, xuất quyền như giao long ra biển, mạnh vô cùng, có năng lực xé rách kinh khủng.
Lúc này, Xà Quỳnh vận chuyển chân nguyên, giao long phụ thân, hiển nhiên tu luyện Giao Long Quyền kinh đã có hỏa hầu nhất định.
Lách tách, lách tách…
Trên người Vân Phi Dương truyền ra từng tiếng xương cốt hoạt động, trường bào trên người hắn càng thêm phập phồng, ùng ùng rung động, dường như cả người cũng mang theo một loại lực lượng đến từ man hoang thượng cổ, thuần túy mà kinh khủng.
– Đây là thủ đoạn gì vậy?
Mọi người thấy khí tức khủng bố do hai người phát ra, hô hấp cũng có chút dồn dập, hai người đều rất mạnh.
– Thôi Đình cũng có thể tạo ra cường giả như vậy sao?
Xà Quỳnh lạnh lùng khí phách nói:
– Ngươi cũng am hiểu lực lượng, vậy thì dùng một quyền phần thắng bại đi!
Lúc Xà Quỳnh nói chuyện, đồng thời giao long trên người gã cũng di chuyển, dường như muốn xông ra khỏi thân thể gã, cực kỳ đáng sợ.
– Tùy ngươi!
Vân Phi Dương vẫn một câu như trước, Xà Quỳnh muốn chiến thế nào thì chiến thế đó, giờ phút này, khí tức trên người hắn đã điên cuồng kéo lên.
– Grào!!!
Một tiếng gầm của giao long lượn lờ trong không trung, Xà Quỳnh sải bước lao tới, khí tức cuồng bạo kinh khủng cùng giao long lộ ra bên ngoài cơ thể, dường như muốn đánh về Vân Phi Dương.
– Nộ!
Vân Phi Dương bước tới phía trước, khí tức điên cuồng gào thét không gì sánh kịp, trên tay hắn, một luồng hủy diệt chi khí khủng bố lượn lờ.
Hai người đều lao tới, thiên địa phát ra từng tiếng nổ ùng ùng, khinh khủng, chấn động lòng người.
– Lực lượng thật khủng khiếp!
Nhìn về phía hai người, tất cả đều hoa mắt một trận, thật là mạnh, hai người này đều cùng cảnh giới, Huyền Vũ cảnh tầng bốn, kinh khủng hơn chính là, chiến lực của bọn họ đều tuyệt đối vượt xa người có Huyền Vũ cảnh tầng bốn bình thường.
– Nếu là Lâm Phong chống lại Xà Quỳnh mà nói, e rằng không bằng a!
Mọi người thầm nghĩ, thực lực Xà Quỳnh quá cường hãn, nếu chống lại người có Huyền Vũ cảnh tầng ba, có lẽ trực tiếp miểu sát.
– Grào…
Lại một tiếng giao long gào thét, tiếng gầm chấn động màng tai mọi người, dường như cũng làm không gian rung động. Trên Tương Giang đều tràn ngập khí tức bạo ngược, khí tức đáng sợ này bao trùm cả người Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương.
Ai thắng, ai thua?
Chỉ sau chốc lát, khí tức cuồng bạo tiêu tán, hai bóng người đồng thời lui về sau, chỉ thấy áo Xà Quỳnh đã bị xé rách, khí tức phù phiếm, mà Vân Phi Dương thì tóc dài hơi loạn, sắc mặt tái nhợt.
Hơn nữa, khóe miệng hai người còn tràn ra tơ máu, chỉ có ánh mắt vẫn gắt gao ngó chừng đối phương.
– Giao Long Quyền kinh, võ kỹ Địa cấp trung phẩm, quả nhiên cường hãn.
Vân Phi Dương âm thầm nói.
Xà Quỳnh thì nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, trong lòng tự nói:
– Ám kình, bên trong một quyền hủy diệt của hắn ta lại ẩn chứa một luồng ám kình kinh khủng, nếu ta khinh địch thì một kích kia đã có thể làm ta trọng thương.
Hai người cũng ý thức được sự kinh khủng của đối phương, rất mạnh.
– Đủ rồi, hai người các ngươi đều là thiên tài hiếm có, xuống nghỉ ngơi đi.
Lão già chậm rãi nói, cũng đúng lúc này, Lâm Phong nhảy lên, lạnh lùng nói:
– Đợi một chút!
– Hử?!
Mọi người kinh ngạc, Lâm Phong thấy được sự kinh khủng của Xà Quỳnh rồi, chẳng lẽ hắn còn dám đánh một trận với Xà Quỳnh sao?
– Ngươi muốn chiến!?
Xà Quỳnh trở nên rét lạnh, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phong, Lâm Phong đang muốn chết.
– Đúng!
Lâm Phong băng lãnh, hôm nay không giết Xà Quỳnh, hắn thề không bỏ qua.
– Hừ!
Lão già hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi muốn chết cũng không cần vội như vậy chứ! Xà Quỳnh mới đánh một trận, ngươi giậu đổ bìm leo được sao, để hắn nghỉ ngơi rồi tái chiến với ngươi. Hoặc là, ngươi chiến trước một người khác rồi đánh với hắn.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn lão già, hình như lão này đang duy trì cho Xà Quỳnh.
– Đã vậy, ta chiến trước một trận đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, sắc mặt lão già trầm xuống, nhìn Xà Quỳnh và Vân Phi Dương nói:
– Hai người các ngươi xuống trước đi.
Xà Quỳnh băng lãnh liếc Lâm Phong một cái, sau đó thân hình lóe lên, lao xuống phía dưới, Vân Phi Dương cũng hạ xuống đất.
Trên Tương Giang, chỉ còn lại Lâm Phong cùng lão già ở phía xa.
Lâm Phong muốn chiến, chiến cùng ai?
– Ngươi muốn khiêu chiến người nào, nói đi!
Lão già lãnh đạm nói, tất cả mọi người đều có chút mong đợi, Lâm Phong sẽ chọn ai làm đối thủ thứ nhất.
Hiện tại Xà Quỳnh không thể đánh với hắn, Vân Phi Dương thì dường như đứng bên hắn, hắn cũng sẽ không đánh. Lâm Phong lựa chọn chỉ còn Bát đại công tử với sư huynh muội Lăng Thiên.
Thực lực Lăng Thiên tuyệt đối không phải dễ trêu, ở bên trong Cửu Cung Khốn Long đại trận, hắn giết nhiều người nhất. Chẳng lẽ Lâm Phong muốn lựa chọn đánh với một nữ nhân sao?
Lâm Phong chậm rãi đảo quanh, hôm nay, trong Bát đại công tử, hắn chỉ thấy được năm người. Nguyệt Thiên Mệnh xếp thứ hai, Vu Thanh của Vạn Thú môn xếp thứ ba, Đoàn Vô Nhai thứ tư cùng với thứ sáu thứ bảy là Đại Bằng công tử cùng Lạc Tuyết công tử. Mạnh nhất là Đoàn Vô Đạo không có xuất hiện, người thứ năm cùng thứ tám, nghe nói là hai huynh đệ Vũ gia song hùng.
Lúc này, dưới mặt đất, bên phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Sở Triển Bằng lạnh lùng nhìn hắn, chiến ý ngùn ngụt.
– Sau trận chiến này, ta còn muốn chiến với Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng tạm thời để một bên!
Lâm Phong thầm nói, cuối cùng, ánh mắt nhìn về sư huynh muội Lăng Thiên.
Lăng Thiên khựng người, ánh mắt lộ ra một đạo quang mang, xem ra, Lâm Phong muốn chọn hắn làm người thứ nhất rồi.
Cuộc chiến giữa hắn và Lâm Phong, không thể tránh né.
– Lăn ra đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, làm cho Lăng Thiên nổi giận, lăn ra đi, Lâm Phong kêu hắn lăn ra.
Mọi người cũng kinh ngạc mà nhìn Lâm Phong, mặc dù người này đối diện với thiên tài chân chính thì vẫn luôn khinh cuồng như vậy. Những người này cũng không phải là mấy tên Vạn Thú môn, từng người đều là kẻ kinh thái tuyệt diễm, là mấy vị thanh niên đứng đầu nước Tuyết Nguyệt.
Lăng Thiên trầm mặt, lao lên đối diện với Lâm Phong, thần sắc rét lạnh.
Trăng tròn vẫn sáng ngời, ánh sáng thê lương xen kẻ giữa hai người, làm cho người ta cảm thấy một loại bi thương. Một đêm này là đêm thiên tài quật khởi, cũng là đêm mà thiên tài ngã xuống.
Những vị thiên tài mạnh hơn có thể giẫm lên sinh mệnh của thiên tài khác, lăng không mà nhìn xuống Tuyết Nguyệt.
Thiên tài quật khởi cùng ngã xuống, trăm vạn người Tuyết Nguyệt cùng chứng kiến.
Lâm Phong! Hắn từng danh chấn Tuyết Nguyệt mấy lần, nhưng mà tối nay, ở trước mặt những thiên tài kia, hắn có thể tiếp tục phát ra ánh sáng của chính hắn không, hoặc là ngã xuống, trận chiến đầu tiên này, rất làm người ta mong đợi.
Một người là thiên tài có danh tiếng thịnh nhất trong hai năm qua của Tuyết Nguyệt, một người là cường giả thanh niên từ Nhạn Đãng sơn đi ra, trận chiến giữa hai người, ai có thể thắng!
Chương 429: Sát Phạt
– Ngươi hối hận chưa?
Lâm Phong nhìn Lăng Thiên đối diện, đạm mạc phun ra một câu, làm cho Lăng Thiên ngây người.
– Nực cười, Lăng Thiên ta có gì phải hối hận sao?
Nhìn Lâm Phong, ánh mắt Lăng Thiên lộ ra sắc bén.
– Ta và ngươi không quen biết gì, lúc xưa ngươi chỉ đi ngang qua thành Dương Châu, vậy mà lại giết quân sĩ thành Dương Châu ta, nói ta muốn báo thù cho quân sĩ Dương Châu thì tới hoàng thành tìm ngươi, hiện tại, ta tới rồi!
Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lăng Thiên, biết hắn căn bản không để tâm, lại càng không cần phải nói hai chữ hối hận. Lâm Phong chỉ chém giết, cho hắn biết sự tuyệt vọng của tử vọng, có lẽ, trước khi chết, hắn sẽ hối hận.
– Ngươi đã đến rồi, đứng trước mặt ta, cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói:
– Ta vốn không có ý giết ngươi, nhưng ngươi đã muốn tìm chết, Lăng Thiên ta thành toàn cho ngươi!
Dứt lời, bóng kiếm tràn ngập, sau lưng Lăng Thiên, một thanh kiếm trực tiếp rời vỏ, xông lên trời cao.
Lăng Thiên vẫy tay, trường kiếm nhất thời nghịch chuyển, trực tiếp bay vào trong lòng bàn tay Lăng Thiên.
Trên thân kiếm là một màu xanh, hơn nữa, kiếm này yếu như mưa thu.
– Thành toàn cho ta?
Lâm Phong cười, sát ý hội tụ, kiếm khí cuộn trào, trong tay hắn, chân nguyên chi kiếm ngưng tụ mà thành, kiếm khí quấn quanh người Lâm Phong, điên cuồng gào thét.
– Ở trước mặt ta mà dám dùng kiếm!
Lâm Phong đạp chân lao tới, cả người dường như hóa thành một thanh kiếm sắc bén, cuồn cuộn đâm về phía Lâm Phong.
– Xứng hay không, ngươi sẽ thấy được.
Lâm Phong vẫn đạp bước giữa hư không, giờ phút này, trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ còn kiếm, người là kiếm, kiếm là người.
– Kiếm ý đáng sợ quá!
Mọi người đều thất kinh, cả hai người đều dùng kiếm, không có khí tức kinh khủng như lúc Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương chiến đấu, làm cho không gian quay cuồng. Nhưng chiến đấu giữa Lăng Thiên cùng Lâm Phong, lại lộ ra sắc bén bễ nghễ, loại sắc bén này là sắc bén đoạt mạng, khí tức vô cùng kinh khủng, nhưng nếu bị công kích thì chỉ có hủy diệt.
Hai thanh kiếm rung động trong không gian, chém về phía trước, từng tiếng xẹt sắc nhọn vang lên, không kinh khủng, nhưng chói tai. Ở trên hư không, hai chùm sáng của kiếm nổi bật dưới ánh trăng tròn, thê lương mà lạnh lẽo.
Kiếm như nước, một kiếm thê lương, dốc hết mà nở rộ.
Một vòng kiếm quang chói mắt phóng lên không trung, tiếng kiếm rít chói tai càng ngày càng cường liệt, thân hình Lăng Thiên quay ngược, thối lui về sau. Lâm Phong cũng phải tránh né kiếm quang đang tàn sát bừa bãi.
Một kích kia, ai cũng không chiếm được tiện nghi, kiếm của hai người cũng rất sắc bén, rất kinh khủng.
Nhìn đối phương giữa hư không, khóe miệng cao ngạo nhếch lên càng cao, Lăng Thiên nói với Lâm Phong:
– Kiếm của người cũng không tệ, có thể chống lại một kiếm của ta, ít nhất là kiếm nhập vi, có lẽ là Thiên Nhân Hợp Nhất, đáng tiếc, cảnh giới của ngươi vẫn còn đó, còn không bằng ta. Thành tựu trên kiếm đạo của ta cũng không yếu hơn ngươi, trận chiến này, ngươi chết chắc.
Lăng Thiên càng thêm cao ngạo, lời của hắn giống như nói Lâm Phong căn bản không phải là đối thủ của hắn, không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
– Ngươi thắng ta?
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Lăng Thiên, mang theo vài phần châm chọc, Lăng Thiên cao ngạo, từ đâu mà có?
– Không có, nhưng cũng không khác mấy với thắng ngươi, một kiếm vừa rồi, chỉ là bắt đầu mà thôi, thử dò xét một phen. Mà ngươi, rất khó khăn mới đón được một kiếm của ta.
Lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, Lăng Thiên chậm rãi nói:
– Kiếm tiếp theo, là kiếm giết ngươi!
Một kiếm vừa rồi là Lăng Thiên chỉ thử dò xét Lâm Phong mà thôi!
Mọi người âm thầm cảm khái, thực lực của Lăng Thiên, không cần nói nhiều, rất kinh khủng.
Mới vừa rồi, trong ảo cảnh, giết những người khác, hắn chỉ tùy ý mà thôi, vẫn không dùng hết thực lực.
– Vậy ngươi liền dùng một kiếm mạnh nhất của ngươi đi. Ta chờ ngươi tới giết!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, Lăng Thiên trầm mặt, Lâm Phong lại muốn hắn dùng kiếm mạnh nhất, chờ hắn tới giết.
Tên Lâm Phong này vẫn khinh cuồng như thế, coi trời bằng vung, không để ý tới lời của Lăng Thiên.
Hai tròng mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, hàn quang lóe lên.
– Ngươi đã muốn chết nhanh như vậy thì ta thành toàn cho ngươi.
Lăng Thiên ngạo nghễ nói, thanh kiếm mỏng xanh trong tay lần nữa giơ lên, từng tia ánh sáng xanh làm cho người ta run rẩy cuộn trào trên thân kiếm.
– Một kiếm này của ta, là Cực Quang chi kiếm, có thể xuyên thấu hết thảy, không gì có thể cản, ngươi có thể chết dưới Cực Quang chi kiếm cũng nên tự hào.
Lăng Thiên nói xong, kiếm quang trên thân kiếm càng ngày càng sáng, mỏng tới cực hạn, nhưng mà yêu dị chói mắt.
Quang mang trên thanh kiếm không ngừng phóng về phía trước, ánh sáng rất mảnh kia đâm thẳng về Lâm Phong.
Quang, Cực Quang, kiếm của Lăng Thiên như Quang.
Tia sáng rất nhỏ, nhưng sáng ngời chói mắt, cũng cực kỳ nhanh.
– Ta cho ngươi nhìn một lần, như vậy, ngươi có chết cũng có thể nhắm mắt.
Lăng Thiên thản nhiên nói, thân thể hắn đột nhiên treo ngược lên, một kiếm chỉ xuống Tương Giang. Nhất thời, trên thân kiếm, một chùm sáng rất mảnh vụt ra, trong nháy mắt lại bị bao phủ, giống như chưa từng xuất hiện.
Một tiếng xoẹt rất nhỏ truyền vào trong tai mọi người, làm cho tất cả đều kinh ngạc, chuyện gì xảy ra? Bọn họ chỉ thấy một chùm sáng, sau đó thì không còn gì cả. Một kiếm này, chính là Cực Quang chi kiếm sao?
Mọi người không cảm giác được chút gì, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra.
Lõm bõm….
Một tiêng vang nhỏ từ dưới lòng Tương Giang vang lên, mọi người nhất thời sửng sốt, ánh mắt đều nhìn về mặt nước Tương Giang, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm, một chùm sáng từ dưới mặt nước Tương Giang phóng lên cao. Sau đó, bên cạnh cột nước kia, nước sông điên cuồng cuộn trào, phát ra từng tiếng ùng ùng. Nơi một kiếm kia đâm xuống, giống như là bị sôi trào, chấn động lòng người.
– Thật là đáng sợ.
Mọi người ngây ngốc, một kiếm này, bọn họ nhìn không thấy, thậm chí không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là trong một cái nháy mắt, thậm chí cho là Lăng Thiên căn bản không xuất kiếm, nhưng uy lực hủy diệt của một kiếm này lại kinh khủng như thế, lay động lòng người.
Cực Quang chi kiếm, ánh sáng cực hạn, đáng sợ.
Lăng Thiên thấy vẻ mặt của mọi người, hắn cảm thấy rất hài lòng. Quay đầu, Lăng Thiên nhìn về phía Lâm Phong.
– Thấy rồi, ngươi chết có thể nhắm mắt rồi đó!
Lăng Thiên lạnh nhạt nói, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, hắn muốn làm Lâm Phong sợ hãi, để Lâm Phong hối hận.
Sư muội của Lăng Thiên cũng lộ ra nụ cười. Cực Quang chi kiếm nhanh tới cực hạn, như tia sáng, một kiếm này căn bản không thể ngăn cản. Rất nhiều người, thậm chí ngay cả kiếm cũng không nhìn thấy được, khi bị giết cũng không có cảm giác là mình sắp chết. Mà lúc lực lượng hủy diệt trong Cực Quang chi kiếm bộc phát trong cơ thể thì cũng là lúc đối phương phải chết.
Lăng Thiên muốn thấy vẻ hối hận trên mặt Lâm Phong, thậm chí quỳ xuống giống như Giang Sơn. Nhưng mà, hắn không thấy chút dao động nào trong ánh mắt Lâm Phong, trong đó chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh tới đáng sợ, dường như căn bản không nhìn thấy một kiếm kia của hắn.
– Ngươi chơi xong chưa?
Đôi môi Lâm Phong giật giật, một giọng nói vô cùng đạm mạc từ trong miệng hắn phun ra. Làm cho nụ cười Lăng Thiên cứng ngắc, mà mọi người cũng cứng đơ đứng đó.
Chơi?Nguồn truyện audio
Lâm Phong nói Lăng Thiên đang chơi?
– Chơi xong rồi thì chết đi thôi!
Lâm Phong lại nói ra một câu, lúc âm thanh vừa ra, một luồng sát lục chi khí từ trên người hắn phóng lên.
Sát phát, sát phạt chi khí triệt triệt để để, không có bất kỳ tạp chất, trên người Lâm Phong chỉ có sát khí.
Nâng tay lên, chân nguyên cùng sát phạt chi khí cùng nhau gào thét, chân nguyên cuồn cuộn hội tụ trong hư không, Trong tay Lâm Phong, một màu đen làm người ta run sợ xuất hiện.
Màu đen cuồn cuộn không dứt kia lại hội tụ thành một thanh kiếm, kiếm màu đen, kiếm sát phạt.
– Kiếm màu đen!
Mọi người đều kinh hãi, khí tức hắc ám kinh khủng, kiếm làm cho người ta run rẩy. Khủng bố hơn chính là, Lâm Phong bây giờ giống như sát thần, trong chớp mắt, trên người hắn chỉ có sát phạt.
Luồng sát phạt hạ xuống, liền giống như thẩm thấu tới mọi nơi, rung động tâm linh, làm cho người bên Tương Giang đều tim đập bình bịch, run rẩy không thôi.
– Đại lục rất lớn, thiên tài rất nhiều, không chỉ một mình ngươi có lá bài tẩy, Lăng Thiên ngươi chỉ là một kẻ đáng thương coi trời bằng vung mà thôi.
Dưới ánh mắt chấn động của mọi người, hai con ngươi của Lâm Phong dần dần trở nên đen nhánh, mang theo sát phạt chi khí ngập trời, thân hắn đã động, lao về Lăng Thiên.
Trái tim Lăng Thiên kịch liệt run rẩy, không cách nào ngăn chặn, lúc này, Lâm Phong sát phạt thật là đáng sợ.
Khẽ cắn môi, Lăng Thiên bước tới, thân hình như tia sáng, Cực Quang chi kiếm nhanh như quang ảnh, giống như là một chùm sáng.
Nhưng giờ phút này, Cực Quang chi kiếm không cách nào phóng ra tia sáng, đã bị một kiếm sát lục kia cắn nuốt hết thảy.
– Giết!!!
Một tiếng quát trầm thấp từ trong miệng Lâm Phong phát ra, thiên địa chi kiếm, chỉ có sát phạt, những thứ khác đều không thể tồn tại, sát phạt, hủy diệt hết thảy, chinh phục hết thảy.
– Ùng ùng…
Cực Quang chi kiếm vừa đi được nửa đường đã bị sát phạt chặn lại, va chạm cùng với sát phạt cuồn cuộn, dù có lực xuyên thấu cùng hủy diệt kinh khủng, nhưng ở trước mặt vô tận sát phạt đều phải chịu căn nuốt, mai một.
Sát lục chi khí vô cùng vô tận này, không thể ngăn cản, vẻ mặt Lăng Thiên bây giờ chỉ còn là tuyệt vọng.
Chương 430: Tất Phải Diệt Ngươi
– Tại sao có thể như vậy?
Trên mặt Lăng Thiên tràn đầy sợ hãi, sát phạt chi khí cuồn cuộn kia làm cho tiết tấu hay suy nghĩ của hắn đều bị cắt đứt.
Hắn cho là, Cực Quang chi kiếm vừa ra, Lâm Phong phải chết chắc, căn bản không thể nào ngăn cản được, song, Lâm Phong đột nhiên phóng ra sát phát chi khí khủng bố làm cho hắn ngu người, đây là sát phạt chi khí trực tiếp tràn vào trong nội tâm hắn, ảnh hưởng tới tinh thần của hắn. Áp lực lên người hắn không chỉ là bên ngoài mà còn là trên mặt tinh thần.
Kiếm đạo sát phạt kinh khủng như thế, không nên thuộc về một Huyền Vũ cảnh tầng hai như Lâm Phong, nhưng lại chân thật xuất hiện trên người Lâm Phong.
– Trốn!
Sợ hãi vẫn còn lan tràn trong lòng, Lăng Thiên đã không sinh ra những suy nghĩ khác, chỉ có trốn tránh.
Thân hình rung lên, Lăng Thiên như một thanh kiếm cực nhạnh mạnh, điên cuồng mà lui về phía sau, sát phạt chi khí ào ào cuốn tới trong chớp mắt.
Lui? Có thể lui sao?
Tốc độ Lăng Thiên rất nhanh, vốn Cực Quang Chi kiếm đã có yêu cầu rất cao về tốc độ, nhưng Lâm Phong cũng đã chớp động, nhanh như gió.
Sát phạt chi khí cuồn cuộn, theo bóng người Lâm Phong mà động, vừng vàng khóa chặt Lăng Thiên, khoảng cách giữa hắn và Lăng Thiên càng ngày càng gần, chỉ cần chém ra một kiếm, e rằng Lăng Thiên trở thành người chết.
Nhưng Lâm Phong lại không làm vậy.
– Hối hận chưa?
Lâm Phong phun ra một câu lạnh lùng thấu xương, theo sát phạt chi khí, đồng thời phủ xuống người Lăng Thiên, làm cho Lăng Thiên run lên, hắn hối hận sao?
– Ngươi coi trời bằng vung, đang êm đẹp đi qua thành Dương Châu lại muốn giết người, ngươi tự nhận là lợi hại như thế nào, cao ngạo thế nào. Ngày xưa, lúc ngươi giết người, có nghĩ tới kết cục tử vong lúc này không?
Con ngươi Lâm Phong biến thành một màu đen nhánh, hắn có thể giết Lăng Thiên nhưng lại vẫn không giết, lại hỏi tiếp.
Lăng Thiên là thiên tài, thực lực mạnh, thiên phú cao, nhưng giờ phút này lại giống như thằng hề, bị Lâm Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, tùy thời có thể giết.
Một màn này lại bất ngờ, châm chọc như thế, trước đó không lâu, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Thiên sẽ chiến thắng, nhưng thế cục nghịch chuyển đột ngột như vậy. Lăng Thiên không biểu hiện ra toàn bộ thực lực của mình, vậy Lâm Phong thì sao?
Ở cách đó không xa, sư muội Lăng Thiên run lên rất khẽ, nhất là khi nghe được những lời của Lâm Phong, thân thể thon thả của ả run rẩy càng thêm kịch liệt.
Ban đầu, là do mấy lời của ả, kích thích Lăng Thiên hạ xuống thành Dương Châu mà chứng minh sự hùng mạnh của hắn. ngay lúc đó, ả nào có nghĩ tới kết cục hôm nay, Lâm Phong sẽ trở nên kinh khủng như thế.
Lúc này, Lăng Thiên dĩ nhiên hối hận, hắn trẻ tuổi bực nào, thiên phú bực nào, lại chỉ vì một chuyện nhỏ bé không đáng kể, giết mấy con kiến hôi, nhưng tạo thành kết cục đáng sợ như thế, kết cục đối mặt với tử vong.
Không giết mười mấy người trong thành Dương Châu, thì hắn cũng không tổn thất gì, lúc đó hắn chỉ tùy ý vui đùa một chút mà thôi, căn bản không nghĩ tới sau này, lại càng không nghĩ tới hậu quả. Mấy người đó ở trong mắt hắn chính là tồn tại như kiến hôi, muốn giết thì giết, hắn còn tùy ý quát một tiếng, nói Lâm Phong muốn báo thù thì tới Hoàng thành tìm hắn.
Lăng Thiên có nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chuyện tùy tiện làm hôm trước lại quyết định vận mệnh của hắn.
– Xem ra ngươi đã biết hối hận.
Bóng người Lâm Phong như gió, cách Lăng Thiên rất gần, ánh mắt vô tình lộ ra lãnh ý, thản nhiên nói:
– Ta nói rồi, phải giết ngươi, đền mạng cho mười vị huynh đệ quân đoàn Xích Huyết, hiện tại, chết đi!
Lâm Phong vừa nói ra, sát phạt chi khí càng thêm kinh khủng, thanh kiếm màu đen, kiếm sát phát rốt cuộc chém xuống. Trong thiên địa chỉ còn sát phạt chi khí.
Ánh mắt tuyệt vọng của Lăng Thiên không ngừng thay đổi, vặn vẹo dữ tợn, có hối hận, cũng có hận, Lăng Thiên hắn có thiên phú nhường nào, hôm này lại phải chết sao.
– Ah…
Thấy sát phát chi khí xé nát tất cả kia đang phủ xuống, Lăng Thiên phát ra một tiếng gào thét thống khổ, hắn nhắm mắt, ngay sau đó, sát phạt chi khí vô tận cắn nuốt cả thân hình hắn. Chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều không còn lại gì, Lăng Thiên, chết. Ngay cả mảnh vụn cũng không còn!
Thấy bóng người Lăng Thiên biến mất cùng với Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong hư không kia, vô số người đều kinh hãi run rẩy, thật là đáng sợ, Lâm Phong lại lần nữa làm cho người ta chấn động.
Giết Lăng Thiên, chỉ cần một kiếm!
Sát phạt chi khí vẫn cuồn trào như trước, kiếm đạo sát phạt lộ ra, đảo mắt, Lâm Phong nhìn xuống mọi người, cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào trên người Xà Quỳnh.
– Ngươi cũng lăn ra đi!
Lâm Phong đạm mạc nói, làm cho mọi người thầm run. Sau khi giết Lăng Thiên, mục tiêu kế tiếp của Lâm Phong là Xà Quỳnh.
– Lâm Phong cùng Xà Quỳnh, ai mạnh hơn?
Lúc này, không người nào dám dễ dàng quyết định, Lâm Phong làm cho bọn họ quá chấn động, không kẻ nào dám khinh thị Lâm Phong, Xà Quỳnh cũng không thể.
Nhìn bóng người đứng trên hư không cùng với sát phạt chi khí mênh mông cuồn cuộn không dứt kia, sắc mặt Xà Quỳnh trở nên nặng nề. Trước đó không lâu, trong mắt gã chỉ có Vân Phi Dương, gã nghĩ rằng, thực lực Lâm Phong còn quá yếu, không có tư cách để gã coi trọng, nhưng lúc này, gã không còn xem Lâm Phong như vậy nữa rồi.
Thực lực của gã do đốn ngộ mà bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn, so với lúc đánh một trận với Lâm Phong ngày trước, thì đã có bay vọt về chất, hùng mạnh hơn rất nhiều, cho nên gã không quá để ý Lâm Phong.
Nhưng Xà Quỳnh không nghĩ tới, thực lực của Lâm Phong cũng bay vọt, trở nên kinh khủng như thế. Chỉ bằng sát phạt chi khí này, e rằng bất kỳ Huyền Vũ cảnh tầng ba nào cũng bị hắn miểu sát.
Tuy Lâm Phong hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, nhưng cho dù Huyền Vũ cảnh tầng ba cũng không có ai là đối thủ của hắn.
– Lăn ra đi, lăn ra đi…
Lâm Phong thấy Xà Quỳnh vẫn không nhúc nhích, hắn lại gầm lên một tiếng, âm thanh quanh quẩn trong không gian, sát phạt chi khí cuồn cuộn mà ra, lại trực tiếp cuốn về phía Xà Quỳnh, vô cùng kinh khủng.
Sắc mặt Xà Quỳnh khó coi, Lâm Phong đứng trên không hét xuống, để cho gã lăn ra.
Lúc này, Xà Quỳnh không còn lựa chọn nào khác, không đánh cũng phải đánh.
Giẫm chân, thân thể Xà Quỳnh lao lên hư không. Sau chốc lát đã tới trước người Lâm Phong không xa, chân nguyên mênh mông cuộn trào trên thân. Sát phạt chi khí hùng mạnh ở trên người Lâm Phong làm cho gã không thể không buông thả chân nguyên ngăn cản, khí tức sát phạt này như muốn xâm nhập vào trong tim gã.
– Xà Quỳnh, tính đến ngày hôm nay, ngươi sống được bao nhiêu năm rồi?
Lâm Phong nhìn Xà Quỳnh, đạm mạc hỏi.
Xà Quỳnh cau mày, Lâm Phong nói câu này là có ý gì?
– Năm thứ hai mươi bốn!
Xà Quỳnh lãnh đạm đáp.
– Hai mươi bốn năm!truyện kiếm tu audio
Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó lại nói:
– Ngươi sinh ra ở hào quý hoàng cung, ta sinh ra ở thành Dương Châu, Lâm Phong ta, lúc mới sinh đúng là không bằng ngươi. Nhưng! Ngươi sinh ra đã giàu có, sống hai mươi bốn năm, có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Lâm Phong ta! Sinh ra không tốt như ngươi, chỉ bằng vào cố gắng của mình mà tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng hai, chiến lực không yếu hơn ngươi. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo, nói ta không xứng với Mộng Tình? Trừ dựa vào gia thế, ngươi lấy gì mà so với ta?
Những lời của Lâm Phong làm mọi người đều phải suy nghĩ. Xà Quỳnh mới vừa nói Lâm Phong không xứng với Mộng Tình, Mộng Tình phải làm nữ nhân của gã, nhưng giờ phút này, Lâm Phong phản bác, Xà Quỳnh dựa vào thế lực gia tộc, hai mươi bốn tuổi có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, mà Lâm Phong là kẻ không có bối cảnh, mười tám tuổi đã có chiến lực không kém hơn hắn, thiên phú này quả thật đáng sợ, trừ thế lực của gia tộc, Xà Quỳnh quả thật không thể so với Lâm Phong. Thiên phú của Lâm Phong hoàn toàn vượt xa Xà Quỳnh.
– Trong mắt ta, ngươi không khác biệt gì với tên Lăng Thiên kia, chỉ dựa vào chút thiên phú, liền tự cho là lợi hại cao ngạo. Thực ra, thiên phú chỉ cao hơn một vài phế vật mà thôi, cặn bã!
Đôi mắt vô tình băng lãnh nhìn Xà Quỳnh, Lâm Phong mắng tiếp:
– Ngươi đánh Mộng Tình bị thương, lời lẽ khiêu khích sỉ nhục, hôm nay, vô luận là trên trời dưới đất, Lâm Phong ta tất phải diệt ngươi!
Khí tức trên ngươi Xà Quỳnh phập phồng, sắc mặt càng ngày càng lạnh, Lâm Phong, làm trò ngay trước mặt vô số người, mắng gã là kẻ chỉ có thiên phú cao hơn một vài phế vật, cặn bã. Tuyên bố trên trời dưới đất đều nhất định diệt gã, thật là lớn lối.
– Bản thân ta muốn nhìn, ngươi làm thế nào mà diệt ta. Nếu ngươi chết, ta sẽ chiếu cố nữ nhân ngươi thật tốt.
Xà Quỳnh tà ác cười một tiếng, theo lời gã, sát phạt chi khí ầm ầm nổ vang, Lâm Phong vọt tới, tịch diệt chi khí ùng ùng mà điên cuồng cuộn trào, sát phạt chi khí lăng không chém xuống.
Trong không gian thiên địa xuất hiện một khe tối đen, một kiếm sát phạt này, lực lượng hủy diệt thật đáng sợ, hơn nữa, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Xà Quỳnh không nghĩ tới Lâm Phong đột nhiên công kích tới, gã trầm mặt, bước nhanh kịch liệt thối lui. Nhưng thân hình Lâm Phong như gió mà theo sát, sát phạt chi khí điên cuồng trào về phía gã, cả người gã liền bị bao trùm trong sát phạt chi khí.