1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 85 [Chương 421 đến 425]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 85 [Chương 421 đến 425]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 421: Hắc Vụ

Từng ánh mắt sắc bén đảo qua trên người Lâm Phong.

Nhất là phía Tuyết Nguyệt thánh viện, trong đôi mắt Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử đều hiện lên sát ý.

Mà Đoàn Thiên Lang, sắc mặt càng lạnh, rét lạnh thấu xương.

Hiện giờ Thiên Lang Vương sớm đã không còn phong thái ngày xưa, một đầu tóc đen đã hóa thành đầu bạc, đầy thê lương, tang thương, dường như đã già đi rất nhiều. Nhưng nếu như có người nhìn vào ánh mắt của hắn, sẽ phát hiện đôi mắt của Đoàn Thiên Lang, càng thêm sắc bén, lạnh vô cùng.

Tu vi của Đoàn Thiên Lang so với trước kia càng lợi hại hơn!

Lâm Phong chỉ nhìn đôi tròng mắt của Đoàn Thiên Lang, liền biết đối phương trong đoạn thời gian này không phải vô dụng, tu vi không ngờ đã tăng lên không ít.

Lâm Phong không biết là, sau khi hắn giết chết Đoàn Hàn, tóc Đoàn Thiên Lan đã bạc trắng, từ đó về sau rất ít quan tâm đến việc của Tuyết Nguyệt thánh viện, một lòng tu luyện. Hắn chờ đến một ngày kia có thể tự tay đánh chết Lâm Phong, vì con của hắn, báo thù cho Đoàn Hàn.

Lâm Phong nói một câu rằng Đoàn Thiên Lang không biết cách dạy con khiến Đoàn Thiên Lang trong chớp mắt sinh ra vô tận oán khí sát khí, quét về phía Lâm Phong, khiến cho bè trúc trên dòng Tương Giang cũng không ổn định, bắt đầu hơi chao đảo.

– Lâm Phong, ngươi rất nhanh sẽ phải hối hận, ngươi phải trả giá hết thảy, quỳ ở trước mặt chúng ta sám hối.

Sở Triển Bằng lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạo mạn không ai bì kịp, hôm nay, sẽ là tận thế của Lâm Phong, để xem hắn còn có thể cười được bao lâu.

– Hai năm trước ngươi tiến vào Vân Hải Tông của ta đòi người, khi đó ngươi muốn lấy mạng của ta, ngươi là một trong Bát đại công tử, mà ta đây khi đó chỉ là một kẻ yếu có tu vi Khí Vũ cảnh, nhưng ta có từng sợ ngươi? Hiện giờ, qua hai năm, ta từ Khí Vũ cảnh đã biến thành tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai. Mà ngươi, tu vi cũng chỉ tăng lên được một chút, ít đến đáng thương, lại vẫn dám dương dương tự đắc, nói ta sẽ phải quỳ xuống sám hối. Bát đại công tử, buồn cười, thật đáng buồn cười.

Lâm Phong lên tiếng châm chọc, làm cho tâm thần mọi người đều run lên, hoá ra Sở Triển Bằng và Lâm Phong đã quen biết từ hai năm trước, hơn nữa còn có ân oán. Khi đó Sở Triển Bằng đã là một trong Bát đại công tử, mà Lâm Phong lại chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh, khi đó Lâm Phong ở trong mắt Sở Triển Bằng có lẽ chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

– Hai năm, từ Khí Vũ cảnh đạt đến Huyền Vũ cảnh tầng hai, thiên phú thật đáng sợ.

Mọi người trong lòng cảm khái, rất ít người từng biết, hoá ra thiên tài rực rỡ nhất Tuyết Nguyệt hiện giờ, hai năm trước còn yếu hơn so với tuyệt đại đa số bọn họ.

Lâm Phong năm đó so với một trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, tu vi quả thật quá thấp. Tuy nhiên mọi người cũng hiểu được, tu vi càng cao, muốn nâng cao tu vi thêm nữa cũng càng khó khăn, vượt qua mỗi một cấp bậc, đều là một bước nhảy vọt.

– Sư huynh, tốc độ tu luyện của hắn, dường như nhanh hơn huynh không ít đâu!

Trong hư không, bên cạnh Lăng Thiên, sư muội của hắn cười nhẹ, khiến ánh mắt Lăng Thiên phát lạnh, hừ lạnh một tiếng:

– Tốc độ tu luyện nhanh thì thế nào, chẳng qua tu vi chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai mà thôi. Ở thành Dương Châu ta có thể hủy tượng của hắn, hôm nay, ta cũng có thể đoạt tính mạng hắn.

– Đương nhiên, lấy tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba của sư huynh, lại phối hợp với Cực Quang chi kiếm, giết hắn rất dễ dàng.

Thiếu nữ cười cười nói, khiến sắc mặt Lăng Thiên lúc này mới dễ nhìn một chút, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, nói:

– Đó là tất nhiên.

Tuy nhiên lúc này hắn vẫn nghĩ thầm trong lòng:

– Nghe nói kẻ này trước đó không lâu liên đã giết mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh, trong đó có ba người tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng ba, không một ai chạy thoát, bị giết toàn bộ, chiến lực khủng bố. Chỉ cần hắn không trêu chọc ta, vậy ta cũng sẽ không gây sự với hắn.

Lăng Thiên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, hắn cũng có thể giết mười hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng sẽ phải cố gắng hết sức, Lâm Phong có thể chém giết, đã đủ để chứng minh thực lực của Lâm Phong rồi.

Đôi mắt thiếu nữ lóe lên, thoáng suy nghĩ.

– Thực lực của sư huynh là Huyền Vũ cảnh tầng ba, mà Lâm Phong tuy chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, nhưng tuyệt đối hùng mạnh hơn đại đa số cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Nếu sư huynh muốn chống lại hắn, tất nhiên phải trải qua một trận ác chiến, có lẽ dựa vào cực quang chi kiếm, sư huynh có thể thắng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng, tốt nhất không xảy ra xung đột là hơn.

Thiếu nữ âm thầm nghĩ ngợi, lúc nghe được tin Lâm Phong đánh chết mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh, nàng cũng có chút khiếp sợ, thật không nghĩ tới, chỉ là thống lĩnh của thành Dương Châu, mà không ngờ lại mạnh như vậy.

Sắc mặt Sở Triển Bằng lạnh lùng băng hàn, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

– Ngươi sẽ phải hối hận.

– Hừ! 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lâm Phong lạnh lùng cười, liền không để ý tới Sở Triển Bằng, ngẩng đầu, nhìn về phía đám người ở trong hư không.

– Đoạn Nhận thành, Vân Phi Dương.

Ngay lúc này, một đạo âm thanh như biển gầm từ rất xa truyền đến, chỉ thấy một bóng người lăng không bước đến.

Nhanh đến mức tận cùng, như ảo ảnh.

– Dù chưa từng nhận được thư mời, nhưng vẫn muốn đến gặp gỡ với những thiên tài của Tuyết Nguyệt, chớ trách.

Thanh âm cuồn cuộn truyền đến, bóng dáng mau lẹ vô cùng kia không ngờ trực tiếp bước vào trong hắc ám, không có bất kỳ cái gì che chắn, trực tiếp bước vào, sương mù quay cuồng thế mà điên cuồng rít gào lui về phía sau, lập tức rẽ sang một bên, thân thể Vân Phi Dương, cũng trực tiếp đi vào trong đó.

– Không được mời?

Ánh mắt mọi người bị kiềm hãm, lập tức đôi mắt của bọn họ nhìn về nhuyễn kiệu trên mặt nước, không phải đã nói không để sót bất cứ người nào ư, Vân Phi Dương này thực lực cũng không phải là nhỏ.

– Có thực lực, có thể tiến vào.

Trong nhuyễn kiệu truyền ra một đạo âm thanh mờ ảo, rất tự nhiên.

– Đoạn Nhận thành!

Lâm Phong ánh mắt ngưng tụ, đã lâu không nghe được tin tức của Đoạn Nhận thành, tòa thành từng bị hắn hỏa thiêu kia, lại có thể có xuất hiện một thiên tài như thế?

Tuy nhiên Vân Phi Dương này, âm thanh phóng khoáng, nụ cười tự nhiên, cả người lộ ra một cỗ hào khí của sa mạc vạn dặm, không theo một khuôn mẫu nào, thật sự giống như người sống ở biên cảnh, hơn nữa, thậm chí có thể thường xuyên ra vào Đoạn Nhận thành.

– Thời gian một nén nhang sắp hết rồi.

Trong nhuyễn kiệu lại có một giọng nói truyền ra, Lâm Phong nhìn hư không, rồi nở một nụ cười với Mộng Tình, sau đó thân thể lăng không bay lên, hướng màn sương đen bước chậm tới.

Tuy nhiên, Lâm Phong không đi vào màn sương đen, mà là men theo xung quanh màn sương đen, chậm rãi hạ xuống. Bên trong hắc ám, không có mặt của Đoàn Phong. Tuy rằng Đoàn Phong cũng nhận được thư mời, nhưng lần thiên tài tụ hội này, thời gian còn chưa đủ để Đoàn Phong có thể bộc lộ hoàn toàn tài năng.

Thấy động tác của Lâm Phong, tất cả mọi người đều sửng sốt, từ phía trên hạ xuống, tránh qua màn sương đen? Làm thế cũng được?

– Người này…

Mọi người nhất thời không biết nói gì, hắc ám quay chung quanh thành vòng, ai cũng biết có thể từ trên không và phía dưới tiến vào trong đó, chỉ là mọi người căn bản không dám nghĩ như vậy, thiên tài thịnh hội, đi vào như vậy thì chẳng phải là rất không thú vị, quá mất mặt. Người trong nhuyễn kiệu cũng nói, hắc ám kia là khói độc của giao long, có thể ngăn trở một số người, nhưng nếu tất cả mọi người đều giống như Lâm Phong, thì còn ngăn trở được cái gì?

Chỉ có thể nói, Lâm Phong căn bản cũng không để ý, không giống những người khác dùng thanh thế mạnh mẽ cuồn cuộn bước vào trong đó, thể hiện ra sự hùng mạnh của chính mình.

Những thứ đó đối với Lâm Phong đều là hư ảo, rất nhanh sẽ đến lúc kiểm chứng thực lực chân chính.

Sau Vân Phi Dương, Lâm Phong và Mộng Tình bước vào, trong màn sương đen đã có ba mươi hai người, ba mươi hai thanh niên thiên tài, tu vi yếu nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng cũng chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi.

Mà tu vi cao nhất là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, những người này có thiên phú cực cao, cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba, người thuộc thế hệ trước, cũng có rất ít có thể đạt tới, nhưng những người này tuổi không quá ba mươi.

– Thời gian đã đến.

Lúc này, bên cạnh nhuyễn kiệu, một vị lão già ngẩng đầu, mở miệng nói một tiếng, lập tức, thân thể lão bay lên trời, đứng ở phía trước đám người, nhìn mọi người nói:

– Mọi người, đến vây quanh vòng hắc ám này, đứng ở bên cạnh.

– Hả?

Mọi người có vài phần nghi hoặc, phải đứng dựa vào hắc ám khói độc này? Thế là có ý gì.

Chẳng qua bọn hắn cũng đều tuân thủ, đều đứng ở bên cạnh khói độc, tạo thành một vòng tròn.

– Người được mời lần, xét về thiên phú đều xem như thiên tài của Tuyết Nguyệt, nhưng chỉ có chịu đựng áp lực tử vong, có được ý chí vô cùng cứng cỏi, thì mới có thể trở thành cao thủ chân chính, hiện tại tất cả mọi người không được nhúc nhích.

Lão già chậm rãi mở miệng, làm cho đồng tử người ta co rút lại, tất cả mọi người không được nhúc nhích, lão muốn làm gì?

Lúc này, chín con giao long phủ phục ở trên mặt nước, lại lần nữa cuồn cuộn mà lên, ngẩng đầu, đột ngột điên cuồng gào thét.

Khí hắc ám cuồn cuộn điên cuồng phun ra, sương mù hắc ám điên cuồng cuộn lên, trở nên vô cùng bạo ngược, mà lão già, bàn tay vung lên hướng về màn sương đen như thể là đang ngưng kết một loại thủ ấn đặc thù.

Sương mù hắc ám, rít gào, điên cuồng, che khuất ánh trăng, che kín bầu trời, bao trùm lên tất cả mọi người.

Chương 422: Trò Chơi Tử Vong

– Bước vào bên trong, cố hết sức chém giết, chỉ có đối diện với tử vong mới có thể kích thích toàn bộ tiềm lực của võ tu, giúp các ngươi không ngừng trở nên mạnh mẽ. Chỉ có người sống sót cuối cùng, mới có tư cách trở thành vinh quang của Tuyết Nguyệt. Muốn tham gia đại hội Tuyết Vực, vượt ra khỏi Tuyết Nguyệt, đầu tiên, phải đạt được sự công nhận của Tuyết Nguyệt, cùng vinh quang.

Đây câu nói cuối cùng mà đám người ở trong màn sương đen nghe được, hai tay lão già vẫn đang không ngừng kết ấn, màn sương đen quay cuồng không ngớt. sau một lúc lâu, mới dần dần trở lại bình thường. Xuyên qua màn sương mù màu xám, mọi người có thể nhìn thấy từng cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.

– Đây là…?

Mọi người run lên, giờ phút này bọn họ nhìn thấy màn sương đen kia dường như hóa thành một mặt thủy tinh màu xám, xuyên qua nó, có thể thấy rõ ràng đám người đang ở bên trong màn sương đen.

Nhưng làm cho người ta càng khiếp sợ chính là, những người ở bên trong mặc dù cách nhau rất gần, cực kỳ gần, nhưng bọn họ, lại nhìn xung quanh, như thể là đang tìm kiếm cái gì đó.

Người ở bên trong không nhìn thấy đối phương?

– Sao lại thế này?

Mọi người sửng sốt, thật kỳ quái, đám người bị màn sương mù bao bọc cứ như là đột nhiên mất phương hướng. Rõ ràng hai người ở đối diện cách nhau chỉ hai, ba thước, nhưng bọn họ dường như không nhìn thấy đối phương, mò mẫm di chuyển, hơn nữa bọn họ di chuyển rất thong thả.

Ngẩng đầu, mọi người nhìn về phía lão già, người vừa kết ấn, ánh mắt lóe lên không ngừng.

Ảo cảnh! Đúng vậy, người ở bên trong đang đối diện với ảo cảnh mà lão già thi triển ra, nhất định là ảo cảnh, khống chế bọn họ ở bên trong.

– Hắc ám trói buộc!

Thì thào nói nhỏ, mọi người rốt cục hiểu được ý nghĩa thực sự của hắc ám trói buộc, khiến cho tất cả mọi người đều trở thành người mù, giống như mò mẫm ở trong bóng đêm, bị trói buộc bên trong ảo cảnh.

Thứ lão già thi triển ra, đúng là ảo cảnh.

Sau khi đám người bị màn sương đen bao phủ, trong tai vang lên câu nói sau cùng của lão già, vào bên trong, tận lực chém giết, những lời này vừa kết thúc, dường như bọn họ đã đi đến một không gian khác, một không gian hoàn toàn xa lạ.

Ngay cả Lâm Phong và Mộng Tình đều bị chia ra, không nhìn thấy đối phương. Ban đầu bọn họ rõ ràng là đứng chung một chỗ, nhưng giờ phút này lại không cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.

– Nơi này là ảo cảnh!

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, đêm tối, trăng tròn, và rất nhiều người, đều đã không trông thấy được rồi, chỉ còn lại có cung điện, cung điện tuyết trắng, vô cùng trống trải, chỉ có một mình Lâm Phong hắn, hơn nữa, cung điện này dường như có rất nhiều cổng.

Cho dù là ai nhìn thấy tình cảnh biến hóa như thế cũng đều biết đây là ảo cảnh, nhưng lão già, người bố trí ảo cảnh hiển nhiên rất tự tin, cho dù các ngươi biết thì như thế nào, nếu không cách nào phá được ảo cảnh này, nhất định phải thành thành thật thật ở lại bên trong.

– Xem ra một trận chém giết là không thể tránh được rồi.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, bước chân bước ra. Hắn không đứng tại chỗ nghĩ biện pháp phá vỡ ảo cảnh, mà là chuẩn bị đi tìm Mộng Tình, muốn tụ tập với Mộng Tình trước rồi mới tính đến chuyện khác

Người ở bên trong ảo cảnh cũng không ít, đều là thiên tài, không một ai là dạng nhu nhược, yếu đuối, Lâm Phong không yên lòng về Mộng Tình, cho dù thực lực của Mộng Tình rất mạnh.

– Ảo cảnh quả là chân thật.

Lâm Phong bước chậm đi trong cung điện, bước chân giẫm lên nền đá xanh, phát ra vài tiếng vang, có vẻ cực kỳ an tĩnh, trống trải, không giống như là ảo cảnh, mà như thể là một thế giới chân thật.

Đi vào lỗ hổng đầu tiên, đột ngột, một cỗ khí tức kinh khủng phủ xuống, khiến cả người Lâm Phong căng thẳng, lập tức một luồng gió phá không chém tới hắn.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người Lâm Phong nở rộ, kiếm khí hung bạo, phóng lên cao, làm cho cả cung điện đều hơi chấn động.

Người đánh lén sắc mặt đại biến, tại trong ảo cảnh cảm ứng lực của bọn họ dường như bị hạn chế rất lớn, không thể khuếch tán ra ngoài, chỉ có dựa vào trực giác âm thầm phán đoán có người hay không, mà hắn chính là nghe được tiếng bước chân của Lâm Phong mới mai phục tại đây, cho nên, hắn căn bản cũng không biết đó là Lâm Phong.

– Đợi một chút.

Người nọ hét lớn một tiếng, nhưng quyền vẫn đánh ra, ngoài miệng nói đợi, nhưng tay không dừng lại.

Đợi, có thể đợi sao? Tại nơi chỉ một lần hô hấp cũng quyết định sinh tử này, ai dám đợi? Vốn hắn nhìn thấy Lâm Phong đã không muốn chiến, nhưng đã xuất thủ, hắn không có lựa chọn nào khác.

– Sát!

Lâm Phong giận quát một tiếng, tiêu sát kiếm khí điên cuồng khởi động, đâm vào nắm tay của đối phương, từng sợi tơ máu vẩy ra, nắm tay của người đánh lén bị kiếm khí khủng bố đâm nứt ra. Khi tay của Lâm Phong va chạm vào nắm tay của hắn, một tiếng kêu thê thảm truyền ra. Từ nắm tay, cánh tay của người nọ bị cắt nhỏ từng khúc, cho đến khi một đạo kiếm khí chui vào cổ họng của hắn.

Cường giả Huyền Vũ cảnh đầu tiên đã chết!

– Thực lực thật đáng sợ!

Dưới ánh trăng tròn, vô số người ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng hình ảnh đó, trong lòng chấn động.

Bọn họ không cảm giác được khí tức của Lâm Phong và người nọ, nhưng lại có thể nhìn thấy cảnh bọn họ quyết đấu, thậm chí vừa rồi khi Lâm Phong động thủ, màn sương đen giống như thủy tinh đều xảy ra dị động, dường như sắp không ổn.

Lâm Phong vừa ra tay, đã giết một cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa dường như Lâm Phong còn là người bị đánh lén.

Một bóng người từ màn sương đen rơi ra, làm cho ánh mắt mọi người lại run lên, bóng dáng vừa đi ra này, là thi thể, là người vừa mới bị Lâm Phong giết.

Sau đó, hắn lập tức được thoát ly khỏi ảo cảnh, nhưng ở trong ảo cảnh, hắn đã thực sự bị giết.

Ảo cảnh này, thật đáng sợ.

Trong ảo cảnh, sau khi Lâm Phong đánh chết đối phương, không ngờ bóng dáng của đối phương biến mất không thấy gì nữa, không khỏi sửng sốt.

– Ra khỏi ảo cảnh?

Trong mắt hiện lên dị sắc, điều này nói lên là đối phương đã rời khỏi, hay là tử vong?

Mày nhíu lại, một lát sau, Lâm Phong liền xác định, đối phương đã chết rồi, vừa rồi mùi máu tanh kia, là chân thực. Hơn nữa vừa rồi lúc bọn họ bị ảo cảnh bao phủ lão già cũng đã nói, tận lực giết chóc, trong ảo cảnh này, cảnh tượng đều là giả dối, nhưng giết chóc, rõ ràng là sự thật.

– Trò chơi nhàm chán.

Lâm Phong trong nội tâm lạnh lùng, đây là trò chơi của người cầm quyền, xem mạng sống của bọn hắn như trò đùa. Ngươi muốn tuyển chọn ra thiên tài ưu tú nhất, có thể tổ chức chiến đấu để phân định, nhưng đối phương lại làm ra một ảo cảnh như vậy, vây bọn họ ở chỗ này, giết chóc lẫn nhau, dùng phương thức giết chóc, để xem ai có thể sống đến cuối cùng.

Mặc dù những người này, đều có thiên phú dị bẩm, thì đã sao, tại trong mắt của người trong kiệu, mạng của bọn hắn không đáng một đồng, hắn muốn cuối cùng chọn ra người hữu dụng nhất với hắn, những người khác, nếu đã không có giá trị, chết thì chết.

– A…

Một tiếng kêu thảm thiết từ phương hướng bên phải Lâm Phong truyền đến, khiến Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, suy nghĩ quay về thực tại.

– Vừa rồi người kia đánh lén ta, là ở bên trái cung điện, tiếng kêu thảm thiết là đến từ bên phải cung điện.

Lâm Phong nghĩ ngợi, trong cung điện hắn đang đứng, dường như từng gian phòng ốc, trái phải đều có người.

– Còn phía trước!

Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng tụ, ở trước mặt hắn, có một cánh cửa, hai phía trái phải, đồng dạng có một cánh cửa, chỉ sợ trong mỗi cánh cửa đều có người.

– Cửu Cung cách!

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một đạo sắc bén, ngẩng đầu, hắn nhìn lên phía trên, cũng là ngay phía trên cung điện, lập tức con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại.

Cửa, ở đó lại có một cánh cửa.

Những người bước vào màn sương đen hẳn đã ở sau một cánh cửa nào đó.

– Trò chơi tử vong, ảo cảnh này rõ ràng chính là trò chơi tử vong.

Trong lòng Lâm Phong càng ngày càng lạnh, nếu hắn đã phát hiện ra điểm này, những người khác, rất nhanh cũng sẽ phát hiện được những người còn lại ở ngay bốn phía, sau một trong những cánh cửa kia, chỉ sợ hiện tại, đã có người nhớ kỹ chỗ của hắn, chỗ tòa cung điện này.

– Ừ?

Đúng lúc này Lâm Phong nhướn mày, xoay thân thể, chỉ thấy cách đó không xa ở trước mặt hắn, mặt đất đột nhiên lồi lên, một đôi ánh mắt gian tà, hiên ra.

– Quả nhiên, phía dưới cũng có người.

Lâm Phong lộ ra vẻ đã hiểu rõ.

Ánh mắt gian tà kia sau khi nhìn thấy Lâm Phong liền sửng sốt, lập tức dần dần thụt lùi về, giống như ra vẻ không biết gì cả, cảnh tượng này khiến khóe miệng của Lâm Phong lộ ra một nụ cười hài hước.

– Đợi một chút!

Thấp giọng hô lên một câu, thân thể đang thụt lùi xuống của đối phương cứng ngắc tại chỗ, không thể tiếp tục giả bộ nữa, chỉ thấy nhìn Lâm Phong, mỉm cười run rẩy.

– Ta không biết các hạ lại ở chỗ này!

– Không sao cả, lên trước đến nói sau!

Lâm Phong cười dài nói, thân thể đối phương sững sờ tại đó, lên cũng không lên, xuống thì không dám, rất do dự.

Xuy, xuy…

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, nụ cười run rẩy của đối phương cứng đờ ra, đồng tử trắng bệch, trong đôi mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.

Một vòi máu tươi, từ trên đỉnh đầu của hắn phun ra như suối phun, cực kỳ khủng bố.

Ánh mắt Lâm Phong cũng cứng ngắc lại, phía dưới đối phương, có người.

– Thật là tàn nhẫn!

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, bước chân hướng bên kia đi tới, trên người lộ ra sát ý nồng đậm.

Chương 423: Liên Kết

Lúc này, ánh mắt của người kia đã tan rã, đã chết hoàn toàn. Lâm Phong bước tới, đến trước thi thể kia, dưới chân của hắn không có bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng đương nhiên Lâm Phong biết, giờ phút này phía dưới hắn là có người, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Lâm Phong đột nhiên giơ chân lên dẫm mạnh xuống mặt đất một cước, lập tức ầm vang một tiếng, một lỗ hổng lớn hiện ra, thân thể của Lâm Phong cũng rớt xuống phía dưới.

Xuy xuy…

Một cỗ sát khí kinh khủng chụp xuống người Lâm Phong, khiến cả người Lâm Phong căng thẳng. Chỉ thấy ở trước mặt hắn, một gai nhọn do hòn đá hóa thành đang hướng trái tim của hắn mà phóng tới, nhanh, vô cùng nhanh.

– Giang Sơn!

Đôi mắt của Lâm Phong lộ ra một chút băng hàn, tên tàn nhẫn này lại là đệ nhất đệ tử hạch tâm của Hạo Nguyệt tông hiện giờ, Giang Sơn.

– Thật đúng là khéo!

Lâm Phong thần sắc băng hàn, bàn tay chém xuống, một đạo kiếm khí chồm ra, tiếng vang truyền ra. Gai sắc trong tay Giang Sơn gãy từng khúc, cuối cùng hoàn toàn biến mất, sự sắc bén của gai sắc kia thua xa kiếm của Lâm Phong.

Giang Sơn huy động chưởng ấn, lập tức một tảng đá lớn ầm ầm bay tới Lâm Phong, ầm ầm vang lên. Tảng đá lớn văng tung tóe, thân thể Giang Sơn cũng lui về sau vài mét, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Không nghĩ tới không ngờ gặp được Lâm Phong, một trong những người hắn không muốn gặp phải nhất, Lâm Phong.

Có thể đánh chết mười hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, thực lực của Lâm Phong, tuyệt đối không phải thổi phồng, mà thực sự hùng mạnh.

Tuy nói cách đây không lâu hắn cũng đã bước chân vào Huyền Vũ cảnh tầng hai, cảnh giới cùng Lâm Phong giống nhau, nhưng Lâm Phong ngay cả Huyền Vũ cảnh tầng ba đều đã giết vài người, hắn thì không làm được.

– Hạo Nguyệt tông, quả nhiên không có người tốt.

Lâm Phong thần sắc lạnh lùng, hướng Giang Sơn tới đi, khiến cho hắn trong lòng căng thẳng.

– Lâm Phong, thù hận của ngươi và Hạo Nguyệt tông ta, Sở Triển Bằng sẽ thanh toán với ngươi. ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, ngươi cần gì phải động thủ với ta.

Thanh âm Giang Sơn hơi có vẻ khiếp nhược, hắn thật sự không dám chiến với Lâm Phong.

– Nước giếng không phạm nước sông?

Lâm Phong cười lạnh, tên Giang Sơn này nói chuyện thật buồn cười.

Chỉ vào thi thể kia, Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Ngươi và hắn, dường như cũng là nước giếng không phạm nước sông, nhưng ngươi lại đánh lén giết chết hắn, giải thích thế nào đây?

Ánh mắt Giang Sơn hơi sững, đến nơi này, hắn đã chuẩn bị để giết chóc, thấy đối phương lén lút, bị hắn nắm được cơ hội, hắn đương nhiên sẽ giết chết đối phương, bây giờ Lâm Phong hỏi lại hắn, hắn không biết phải trả lời như thế nào cho tốt.

– Giết người cần gì có lý do, thật sự muốn tìm lý do, chỉ cần bằng vào việc ngươi là người Hạo Nguyệt tông, cũng đã đủ để ta giết ngươi rồi.

Sát ý trên người Lâm Phong nồng đậm, bước chân chậm rãi bức tới Giang Sơn. Giang Sơn đôi mắt nheo lại, hàn quang lóe ra, ở trên người của hắn, một cỗ hơi thở trầm trọng, mênh mông, hơi thở Vũ hồn, ở phía sau Giang Sơn hiện ra hư ảnh một ngọn núi.

– Muốn giết ta, không phải đơn giản như vậy.

Giang Sơn quát lạnh một tiếng, vươn tay về phía trước, lập tức, từng tòa núi đá hư ảnh đánh tới Lâm Phong, dường như muốn bao phủ thân thể của Lâm Phong.

Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, nhìn từng tòa núi đá đang ầm ầm đập tới, bàn tay huy động, một cỗ kiếm ý đáng sợ nở rộ, âm thanh xuy xuy truyền đến, lập tức sau đó là tiếng vang bạo liệt liên miên không dứt.

Oanh, ầm ầm…

Hư ảnh núi đá hoặc bị kiếm khí bổ đôi, hoặc là trực tiếp vỡ thành bụi phấn, toàn bộ bị Lâm Phong đánh bay. Lâm Phong thấy Giang Sơn đang chạy trốn sang cung điện khác, lẩn nhanh chỉ còn thấy thấp thoáng bóng dáng.

– Tên giả dối!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thân thể hóa thành một ngọn gió, nhẹ nhàng vô cùng, nhanh đến không thể tin nổi.

Đang chạy trốn ở phía trước, Giang Sơn chỉ cảm giác cả người căng thẳng, quay người lại, lập tức ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lâm Phong nhanh như vậy đã đến sau lưng hắn, kiếm khí khủng bố đánh úp lại, dường như muốn xé rách thân thể hắn.

– Đừng giết ta!

Giang Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, ầm vang, ngọn núi khổng lồ ném về phía Lâm Phong, dường như muốn liều chết.

– Không giết?

Trong ánh mắt Lâm Phong tràn đầy sát ý, kiếm chém xuống, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, một đạo kiếm quang từ hư không đánh xuống, ngọn núi lớn bị chém thành hai nửa, khiến trong đôi mắt Giang Sơn hiện lên vẻ kinh hãi, mỗi một kiếm của Lâm Phong, đều thật hùng mạnh.

– Cút ngay.

Giang Sơn nhìn thấy một kiếm giết tới trước mặt, giận quát một tiếng, cả người dường như hóa thành núi đá cuồn cuộn, cao lớn như núi, cả người hắn thân thể bành trướng, nham thạch bao trùm lên thân thể hắn.

Thân thể Giang Sơn, giống như một tòa núi nhỏ, lao tới Lâm Phong, nhanh vô cùng, thân thể hóa thành núi cũng sắc bén vô cùng, nếu Lâm Phong bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương.

– Phong!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, thân thể lui về phía sau, phóng khoáng tự nhiên, chân nguyên chi kiếm trong tay hắn, chậm rãi giơ lên, trong đó tràn ngập lực lượng hủy diệt.

– Giết!

Giang Sơn quát một tiếng, xông về phía Lâm Phong, không ngờ không đánh trúng Lâm Phong, tốc độ của Lâm Phong quá nhanh, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Không để ý đến Giang Sơn, chân nguyên chi kiếm trong tay Lâm Phong khí thế hủy diệt càng ngày càng mạnh, cực kì khủng bố.

– Sát!

Lâm Phong quát lên, sát khí cuồn cuộn rít gào, cả không gian đều tràn ngập sát ý của kiếm, âm thanh vừa dứt, kiếm trong tay hắn hướng Giang Sơn chém xuống.

– Xuy xuy!

Vào thời khắc này, một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, chỉ thấy mặt đất dưới chân Lâm Phong nổ tung, một bóng người phóng lên cao.

Kiếm của Lâm Phong đang chém xuống Giang Sơn hơi chậm lại, người nọ là vì hắn mà tới, muốn giết hắn.

– Giang Sơn, giết!

Lại một tiếng quát mãnh liệt truyền ra, phía trên, một bóng người lao xuống, hướng về phía Lâm Phong, trên người tràn ngập sát ý, mục tiêu vẫn là Lâm Phong.

Phía trước, trên dưới, tổng cộng có ba người, gần như ra tay cùng một lúc, muốn giết Lâm Phong.

– Sát!

Nhìn thấy tình hình này, Giang Sơn cũng liều mạng, không lùi về phía sau nữa, mà lao tới chém giết Lâm Phong.

Ánh mắt của Lâm Phong cực kỳ lạnh lùng, sát khí trên đỉnh đầu và dưới chân, đều rất khủng bố, mà giờ khắc này Giang Sơn cũng liều mạng với hắn. Lâm Phong mặc dù nắm chắc có thể chém giết Giang Sơn, nhưng không thể bảo đảm có thể hoàn toàn tránh thoát công kích của hai người kia. Nếu bị đánh trúng, đối với hắn cũng không có lợi, bởi vậy, Lâm Phong tạm không giết Giang Sơn.

Thân thể hóa thành một luồng gió xoáy, chỉ chớp mắt Lâm Phong đã lui lại mười thước. Tiếng vang bùng nổ, nơi Lâm Phong vừa đứng, không gian dường như bị xoắn thành phấn vụn.

– May mắn tốc độ của ta đủ nhanh!

Ánh mắt Lâm Phong rất lạnh lùng, ở trong này cảm giác bị hạn chế, bị đột nhiên đánh lén như vậy, nếu tốc độ không đủ nhanh sẽ rất dễ bị trúng một kích trí mạng. Mặc dù hắn chiến lực mạnh thì như thế nào, tu vi của người khác cho dù không bằng hắn, nhưng nếu công kích hùng mạnh rơi trên người hắn, cũng có thể mất mạng.

Ánh mắt băng hàn, Lâm Phong thân thể trôi nổi trong không trung, nhìn ba bóng người trước mặt.

Ba người này theo thứ tự là Hạo Nguyệt tông Giang Sơn, Lạc Hà tông Lạc Vân Thiên cùng với Độc Cô Dạ!

Lạc Vân Thiên, đệ nhất đệ tử của Lạc Hà tông, không lạ khi hắn muốn giết Lâm Phong. Độc Cô Dạ, hẳn là người của Độc Cô gia, Lâm Phong từng sỉ nhục quá Độc Cô Thương và Độc Cô Hiểu, Độc Cô Dạ và hai người kia hẳn là người một nhà.

Ba người hợp kích cũng chưa thể giết được Lâm Phong, lập tức sắc mặt rất khó coi.

Trong bọn họ, thực lực của Giang Sơn và Lạc Vân Thiên đều là Huyền Vũ cảnh tầng hai, Độc Cô Dạ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, một kích vừa rồi không thể giết chết Lâm Phong, lấy thực lực hùng mạnh của Lâm Phong nếu muốn đối phó chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.

Cũng cùng lúc này, ven hồ Tương Giang, vô số người đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phong đứng đối diện ba người kia, rốt cục đã đụng phải nhau rồi, Lâm Phong, một người đối phó ba vị thiên tài, không biết kết quả sẽ như thế nào?

Mặt khác, mọi người ở bên ngoài, còn có thể thấy rõ tung tích của những người khác, ba mươi hai người, hiện giờ đã có mười mấy người bị giết, bị gạt bỏ, người ở bên trong, không có ai lương thiện.

Ở trên đỉnh đầu của Lâm Phong, một bóng dáng thánh khiết hoa lệ dường như đang tìm kiếm Lâm Phong, lục lọi rất nhiều gian phòng, chẳng qua khi nàng nhìn thấy cỗ thi thể kia, chuẩn bị đi xuống thì tiếng bước chân đột ngột vang lên, chỉ thấy ở phía trước, một bóng dáng hiện ra trước mặt nàng.

Tiền thống lĩnh cấm quân, Xà Quỳnh!

– Nữ nhân của hắn!

Xà Quỳnh thần sắc ngưng lại, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, Mộng Tình là nữ nhân của Lâm Phong, mà Lâm Phong đã đoạt nữ nhân của Xà Quỳnh, Đoàn Hân Diệp.

Chương 424: Cái Giá Phải Trả Cho Đánh Lén

Mộng Tình vốn không muốn để ý tới Xà Quỳnh, nhưng nàng cảm giác được trong đôi mắt của Xà Quỳnh có chút tà dị, trên người không khỏi phát ra một cỗ hơi thở lạnh như băng, hướng Xà Quỳnh đánh tới.

– Chỉ có chút ít lãnh ý như vậy?

Xà Quỳnh cười lạnh, lần trước bị Lâm Phong kích thích, sau đó nhận được giác ngộ. Xà Quỳnh bế quan tu luyện một thời gian, tu luyện sau khi ngộ đạo, khiến tu vi của hắn đã cao hơn một tầng.

Hiện giờ Xà Quỳnh có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, trong số những người này, cảnh giới của hắn là cao nhất, không người có thể so sánh, dù sao không có một ai trong Bát đại công tử tiến vào.

– Lâm Phong, ngươi đoạt nữ nhân của ta, ta liền bắt nạt nữ nhân của ngươi, sau này gặp ngươi, ta muốn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.

Xà Quỳnh thần sắc lạnh lùng, sau khi hắn bế quan nâng cao tu vi, đã đi tìm Đoàn Hân Diệp, nhưng trong mắt đối phương, căn bản không có hắn mà chỉ có Lâm Phong, mặc dù tu vi của hắn mạnh hơn, Đoàn Hân Diệp vẫn không muốn nhìn thấy hắn.

Xà Quỳnh hận Lâm Phong.

Lúc này một tiếng vang truyền đến, ánh mắt Xà Quỳnh nhìn về phía sau, nơi đó xuất hiện một bóng người

Lông mày nhíu lại, trong mắt Xà Quỳnh hàn quang lóe lên.

Lăng Thiên nhìn thấy Xà Quỳnh và Mộng Tình không khỏi sửng sốt, khóe miệng mang theo một nụ cười khác thường, nói:

– Các ngươi tiếp tục, ta chưa thấy cái gì.

Nghe được lời Lăng Thiên nói, trên người Mộng Tình một cỗ hơi thở rét lạnh cực đánh tới hắn, tuy nhiên Lăng Thiên cũng không để ý, cười nói:

– Ta đi nơi khác giết vài người, không quấy rầy các ngươi.

Dứt lời, Lăng Thiên theo đường cũ trở về.

Hiện tại hắn cũng biết, người ở trong này ở trong từng gian cung điện, cung điện có hình dạng Cửu Cung, trên dưới trái phải đều có người, hắn không lo tìm không thấy những người khác để giết.

Lúc này, Mộng Tình cũng không biết rằng, người nàng muốn tìm, đang ở ngay dưới chân nàng.

Lâm Phong và ba người giằng co, xung quanh thân thể hắn, mơ hồ có tiếng rít của kiếm, lạnh lùng đáng sợ, xuyên thấu không gian.

Giang Sơn, Lạc Vân Thiên cùng với Độc Cô Dạ tách ra, vây quanh Lâm Phong, bọn họ không ai dám sơ suất, thực lực vừa hiện lộ của Lâm Phong, khiến không người nào dám xem thường.

“Ở trong ảo cảnh, có lẽ giờ phút này ta đang bị người bố trí ảo cảnh giám thị, phải giữ lại vài phần, không thể sử dụng toàn lực.” Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn đã đoán đúng một chút, chính xác là có người đang quan sát bọn họ, hơn nữa không chỉ là một người, mọi người đều nhìn thấy những gì bọn họ làm ở bên trong.

– Ba người các ngươi đều phải chết.

Lâm Phong nói ra một câu, lạnh lùng băng hàn, âm thanh này nương theo một đạo sát ý, cuồn cuộn phóng về phía ba người kia.

– Đây chẳng qua là ngươi tự nghĩ ra mà thôi.

Độc Cô Dạ ở ngay phía trước Lâm Phong, thần sắc lạnh lùng, đồng thời nói với Lạc Vân Thiên cùng Giang Sơn:

– Ba người chúng ta không cần giữ lại gì, đem hết toàn lực giết hắn.

– Tốt!

Hai người khác gật đầu, đối mặt với Lâm Phong, bọn họ vốn cũng không quá chắc chắn, ở trên người Giang Sơn, núi đá bao trùm thân thể hắn, khiến hắn thoạt nhìn tựa như một người khổng lồ, như một tòa núi cao.

Trên người Lạc Vân Thiên, từng đạo hoa mỹ quang mang quấn quanh, tuy rằng từng sợi sáng mờ, nhưng lại ẩn chứa khí thế hủy diệt

– Sát!

Độc Cô Dạ quát một tiếng, lập tức thân thể ba người đồng thời hướng Lâm Phong bổ nhào tới, sát ý phóng lên cao.

– Ầm ầm!

Giang Sơn giẫm lên mặt đất, khiến cho đại điện đều rung động, tuy rằng cả người hóa thành núi đá, nhưng bước chân của hắn rất lớn, không ngờ chỉ vài bước đã đến trước mặt Lâm Phong, sơn quyền khủng bố đánh tới Lâm Phong, lực lượng lớn vô cùng.

Bàn tay Lâm Phong run lên, chém ra một kiếm, tiếng bạo liệt ầm ầm vang lên, trên quyền của Giang Sơn đá vụn vỡ ra rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại tự động liền lại, lấp đầy các chỗ hổng.

Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên cũng đồng thời lao tới, Độc Cô Dạ một chưởng nhẹ tênh mang theo hơi thở âm trầm, nhằm hông Lâm Phong đánh tới, mà hà quang của Lạc Vân Thiên hàm chứa lực xuyên thấu khủng bố cùng với lực hủy diệt.

Gió, quy tắc của gió!

Thân thể của Lâm Phong hơi run, giống như một trận gió lắc lư, nháy mắt lại lui về sau vài mét, nhanh đến không thể tin nổi.

Tuy nhiên ba người Độc Cô Dạ đã sớm biết trận chiến này rất gian nan, sắc mặt không thay đổi, hơi điều chỉnh một chút, lại lần nữa lao tới công kích Lâm Phong, liên miên không dứt.

Con ngươi của Lâm Phong dần dần trở nên tối đen, vô tình, tiếng kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, cả không gian đều bị một cỗ kiếm khí bao phủ, cổ kiếm ý này, như muốn chiếm hết cả không gian.

– Sát!

Gầm lên một tiếng, kiếm của Lâm Phong lăng không chém ra, mang theo tiếng rít giận dữ, trong đại điện, một đạo kiếm quang cắt ngang không gian lao ra.

Đại điện ầm ầm chấn động.

– Như sơn!

Giang Sơn sắc mặt biến hóa, lập tức bước lên phía trước một bước, cả người lại một lần nữa vươn cao, hóa thành một tòa núi, đứng thẳng sừng sững.

– Ta để ngăn cản, các ngươi giết hắn.

Giang Sơn rít gào một tiếng, thân thể hóa thành núi trực tiếp va chạm với kiếm quang, dường như muốn liều mạng.

– Ầm ầm!

Không gian run rẩy càng ngày càng mạnh, núi đá do thân thể Giang Sơn hóa thành bị kiếm trảm lên, từng hòn đá vụn văng tung tóe ra, cả tòa núi đều phải bị chém mở.

– Vững như núi!

Giang Sơn quát một tiếng, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, vô tận núi đá bị chém nổ tung sau đó lại tái sinh, vô cùng vô tận, kiếm của Lâm Phong cũng chém không hết.

– Sát!

Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên đều gầm lên, sát ý ác liệt, sắc bén vô cùng, rất nhanh đã đến bên người Lâm Phong.

Giang Sơn đã vì bọn họ mà chặn lại công kích của Lâm Phong, bọn họ sao có thể không quý trọng cơ hội tốt để giết Lâm Phong này.

– Rống!

Quang hoa màu tím phóng lên cao, vô tận xà ảnh hiện ra, lao đến chỗ hai người kia, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy thân thể Độc Cô Dạ và Lạc Vân Thiên.

Hơi thở sắc bén từ bên trong cơ thể Độc Cô Dạ lan tràn ra, xé rách xà ảnh màu tím, tuy nhiên Lạc Vân Thiên thực lực có phần yếu hơn, phải cố hết sức giãy dụa.

– Chết đi!Nguồn truyện audio

Hào quang rực rỡ chợt lóe lên rồi biến mất, một đạo quang hoa hình chữ thật nở rộ trong không gian, Lạc Vân Thiên mới vừa mới thoát khỏi xà ảnh, đã cảm giác ngực đau xót, cúi đầu, hắn lập tức nhìn thấy lồng ngực của mình bị chém thành hình chữ thập, máu huyết từ đó điên cuồng trào ra, sắc mặt của hắn vặn vẹo, thống khổ.

– Nứt ra!

Lâm Phong quát khẽ một tiếng. Thân thể Lạc Vân Thiên run lên mãnh liệt, hắn dường như nghe thấy trái tim đang vỡ ra, sắc mặt cứng ngắc, sợ hãi vô cùng. Sau đó đôi mắt của hắn cũng chậm rãi nhắm lại, thân thể ngã xuống, sau đó biến mất trong ảo cảnh, giống như không phải người thật vậy.

Đã chết!

Thân thể như núi của Giang Sơn trầm ổn, nhưng lòng của hắn lại đang dao động không ngừng, lực sát thương của Lâm Phong, thật là khủng khiếp, chỉ cần bị nắm lấy một tia cơ hội trong nháy mắt rất có thể sẽ bị giết.

Lạnh lùng nhìn Giang Sơn, Lâm Phong không quan tâm tới hắn, ngươi đã có lực phòng ngự hùng mạnh, vậy trước tiên bỏ qua ngươi, giết hai người khác rồi tính sau.

– Đánh lén để giết ta?

Lâm Phong nhìn chằm chằm Độc Cô Dạ, sắc mặt rét lạnh như băng, vô tận xúc tu màu tím đang không ngừng ngọ nguậy, rậm rạp, vô cùng đáng sợ.

Độc Cô Dạ nhìn thấy con ngươi tối đen mang theo sát ý rét lạnh của Lâm Phong đã có chút hối hận, nhưng vừa rồi Giang Sơn và Lâm Phong va chạm với nhau, thật là một cơ hội quá tốt, hắn không đành lòng bỏ qua. Hơn nữa vì mâu thuẫn giữa Độc Cô gia và Lâm Phong, hắn không thể không ra tay, muốn giết chết Lâm Phong. Tuy nhiên, ba vị thiên tài một kích tất sát không thành công, giờ phút này còn bị Lâm Phong giết chết một người.

– Kế tiếp đến lượt ngươi rồi.

Đôi mắt Lâm Phong vẫn băng hàn như trước, yêu xà màu tím rít gào, vô tận yêu xà màu tím và tử quang dần dần dung hợp, hóa thành một con đại yêu xà, dữ tợn đáng sợ, cặp mắt to lớn tà dị vô cùng, không giống Vũ hồn, mà giống như là yêu thú chân chính.

– Đi!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, yêu xà cuồng bạo lao tới Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ đôi mắt ngưng tụ, lập tức thân thể hóa thành một đạo cầu vồng chạy trốn.

Đường đường là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, Độc Cô Dạ, đối mặt với Lâm Phong, không ngờ khiếp đảm, không dám chiến cùng Lâm Phong.

– Tùy phong!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thân hình như gió nhanh đến mức tận cùng, một kiếm chém về phía Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ tâm thần run lên, xoay người, một chưởng đánh về phía mũi kiếm.

– Rống!

Chỉ một khắc tạm dừng này, tử xà, đã quấn lấy thân thể Độc Cô Dạ, răng nanh mở lớn chộp đến đầu của hắn.

Độc Cô Dạ sắc mặt đại biến, chân nguyên lực khủng bố đánh tới tử xà, đồng thời lực lượng cuồng bá xé rách bộ phận của tử xà đang quấn quanh thân thể hắn.

Nhưng hắn dường như đã quên không để ý đến sự hiện hữu của Lâm Phong.

Vừa rồi ba người bọn hắn đối phó một mình Lâm Phong, nhưng giờ phút này, một mình hắn phải đối phó với Lâm Phong và một con yêu thú khủng bố.

– Chết!

Một đạo kiếm quang hủy diệt từ trong hư không chém xuống, một đạo vết máu hiện lên, thân thể Độc Cô Dạ cứng đờ, cái đầu của hắn bị cái miệng to lớn của tử xà nuốt mất, tử trạng kinh khủng!

Chương 425: Hạo Nguyệt Tông Bối Rối

Thân thể Giang Sơn cứng đờ ở đó, Sơn Chi Thạch vẫn bao trùm trên người hắn, nhưng giờ phút này, hắn không còn nửa điểm tự tin.

Hắn có nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai mà lại có thể thoải mái mà giết Huyền Vũ cảnh tầng hai, thậm chí Huyền Vũ cảnh tầng ba cũng vậy. hắn có cảm giác rằng, Lâm Phong căn bản không có phát lực.

Lâm Phong vẫn còn giữ lại thực lực của mình.

Nhưng cho dù như vậy, ba người bọn họ cũng được coi là thiên tài, không đối phó được một người Lâm Phong vô luận là tốc độ, lực sát thương hay thủ đoạn công kích, bọn họ đều không bằng Lâm Phong. Mặc dù Giang Sơn hắn có lực phòng ngự đủ mạnh, nhưng hắn hiểu được, nếu một mình hắn đối mặt với Lâm Phong, cho hắn là một ngọn núi chân chính thì Lâm Phong cũng có thể phá vỡ.

Lúc Lâm Phong đưa nhìn về phía hắn, sắc mặt Giang Sơn cứng đờ, hắn sắp bị giống với hai người kia, lập tức bị vô tình giết chết sao?

Càng nghĩ tới điều này, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi.

Hắn vất vả tu luyện tới tu vi Huyền Vũ cảnh, trở thành người trọng yếu nhất của Hạo Nguyệt tông, được mọi người kính ngưỡng sùng bái. Hơn nữa, tiền đồ của hắn là một mảnh quang minh, dưới tình huống này, Giang Sơn sao muốn chết chứ?

Giang Sơn không cam tâm chết đi như vậy, cũng sợ hãi tử vong, nhất là khi thấy cái đầu lâu của Độc Cô Dạ cũng bị nuốt trôi, sau đó thân hình rơi xuống, biến mất vô tung vô ảnh. Lần đầu tiên Giang Sơn cảm thấy sinh mệnh yếu ớt như thế, giống như là tính mạng hắn không còn nắm trong tay chính mình vậy.

– Bỏ qua cho ta, sau này, chuyện gì ta cũng nghe ngươi!

Giang Sơn nhìn Lâm Phong nói:

– Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì cũng có thể, bao gồm cả việc bán đứng Hạo Nguyệt tông!

Trong mắt Lâm Phong tràn đầy châm chọc, đây chính là thiên tài Hạo Nguyệt tông bồi dưỡng được, loại thiên tài này khi được bồi dưỡng ra chính là vì để ruồng bỏ tông môn, thật là nực cười.

– Hạo Nguyệt Tông, ta tự đối phó, không cần ngươi quan tâm.

Lâm Phong lạnh lùng nói, yêu xà kinh khủng kia quấn trên người hắn, cái đầu lắc lư giữa không trung, con ngươi khổng lồ nhìn xuống, ngó chừng Giang Sơn, làm cho Giang Sơn run lên bần bật. Độc Cô Dạ giãy dụa mãi cũng không thể thoát khỏi yêu xà kia, Giang Sơn hắn sao có thể làm được.

– Làm thế nào ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho ta?

Giang Sơn nhìn Lâm Phong hỏi.

– Vô luận thế nào, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi!

Lâm Phong bình tĩnh đáp lại, bước chân tiếp tục tiến tới, Giang Sơn ngây ngốc đứng ở đó.

Nhìn Lâm Phong đang tới gần, sự sợ hãi trên người hắn càng ngày càng nặng, chẳng lẽ Giang Sơn hắn phải chết như vậy sao?

Giang Sơn không nghĩ tới sẽ chiến đấu với Lâm Phong, hắn hiểu được, đó là đường chết.

Bịch một tiếng, Lâm Phong khựng người, lúc này, Giang Sơn lại quỳ dưới mặt đất, quỳ trước mặt hắn.

– Chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao ngươi nhất định muốn giết ta? Chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, sau này Giang Sơn ta đều nghe theo ngươi!

Giang Sơn há to miệng nói, ánh mắt đỏ ngầu. Nụ cười châm chọc trên khóe miệng Lâm Phong càng thêm nồng nặc,

Ở ngoài ảo ảnh, mấy người bên hồ Tương Giang đều thấy một màn này, tất cả đều trợn tròn mắt.

Nhất là người ở trung tâm, ai cũng nhìn về phương hướng Hạo Nguyệt tông.

Thiên tài Hạo Nguyệt tông, đệ tử số một trong đệ tử hạch tâm giờ phút này lại quỳ trước mặt Lâm Phong để cầu xin, đây là châm chọc bực nào.

Nhưng Lâm Phong có thực lực quá kinh khủng, kinh khủng tới mức làm cho bọn họ đều kinh hãi.

Dù sao, người thấy được tràng cảnh Lâm Phong diệt sát mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh cũng không được nhiều lắm, chỉ có vài người trong Thiên Nhất học viện thấy được. Nhưng giờ phút này, mọi người lại tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh chết thiên tài của ba đại thế lực.

Không đúng, có lẽ không nên gọi là thiên tài mới đúng.

Thiên tài cũng phải nhìn xem là so với ai, ở trước mặt đại đa số người, bọn họ bước vào Huyền Vũ cảnh trong lúc tuổi còn trẻ, vậy thì được coi là thiên tài hiếm gặp rồi. Nhưng ở trước mặt Lâm Phong thì lại giống như thằng hề, ba người, trong đó còn có một người có tu vi còn cao hơn cả Lâm Phong.

Nhưng hiện tại, hai người chết, một người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, ở trước mặt Lâm Phong, bọn họ có thể xưng là thiên tài sao?

Sắc mặt người của Hạo Nguyệt tông đã không còn dùng hai từ khó coi để hình dung nữa rồi, nhất là Sở Kình, trên người phát ra khí tức lạnh lẽo.

Lần đầu tiên, hắn hận không thể làm cho thiên tài số một trong tông môn mình chết sớm một chút, đừng ở đó làm mất mặt xấu hổ.

Thiên tài số một của Hạo Nguyệt tôngy, trước mắt trăm vạn người mà quỳ trước mặt Lâm Phong, Sở Kình cũng cảm giác mặt mình giống như bị người ta không ngừng tát mạnh, mặt mũi của hắn đã bị Giang Sơn làm mất hết.

Ngay lúc này, Sở Triển Bằng cùng Lâm Thiên trong Tuyết Nguyệt thánh viện cũng cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.

– Phế vật, Lâm Phong không giết ngươi, ta cũng muốn tự thân giết!

Sở Triển Bằng âm lãnh nói, sát ý trên người thẩm thấu ra, thấy chiến đấu giữa ba người kia cùng Lâm Phong, Sở Triển Bằng đã có chút yên tâm. Thực lực của Lâm Phong không tính quá kinh khủng, chỉ cần Lâm Phong có thể đi ra, hắn chắc chắn tự tay giết Lâm Phong.

Nhưng cũng không cần Sở Triển Bằng ra tay, dù Giang Sơn quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn không tha thứ cho hắn, chém giết không chút lưu tình.

Thi thể Giang Sơn từ trong ảo ảnh rớt ra ngoài, Sở Triển Bằng gào to một tiếng, thân thể hóa thành đại bàng, trong nháy mắt đã xuất hiện trên Tương Giang.

– Ầm…truyện cõi âm

Một luồng gió hủy diệt từ trên người Sở Triển Bằng ập ra, thi thể Giang Sơn đang rơi xuống liền biến thành khói bụi, biến mất không còn tăm hơi. Đại bàng giương cánh, thân thể Sở Triển Bằng đã biến mất, trở lại chỗ cũ.

Đến đây, ba người vây giết Lâm Phong đều đã chết sạch, bị Lâm Phong gạt bỏ.

Ở ven hồ Tương Giang, một lão già mang trường bào ôm lấy một thi thể không đầu, ngẩng đầu nhìn tầm màn ảo ảnh trên hư không, ánh mắt rét lạnh tới mức tận cùng.

Lão đường đường là họ Độc Cô, mấy tên hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc, hoặc là bị Lâm Phong sỉ nhục, hoặc là bị Lâm Phong chém đứt ta, còn có Độc Cô Dạ có thiên phú nhất thì bị Lâm Phong trực tiếp giết chết.

Lâm Phong dám bắt nạt họ Độc Cô, thật quá đáng!

Lão thầm nghĩ, Lâm Phong giết Độc Cô Dạ thì cũng thôi đi, dù sao là do Độc Cô Dạ đánh lén Lâm Phong trước, muốn giết Lâm Phong. Nếu không, Lâm Phong sao sẽ động tới hắn?

Giờ phút này, ở bên trong ảo ảnh, giết chóc vẫn đang tiến hành, đến hôm nay, bên trong, ai mạnh ai yếu, ai có thiên phú mạnh mẽ hơn, mọi người đã hiểu đại khái.

Ba mươi hai người bước vào trong ảo cảnh, hôm nay chỉ còn mười hai người, những người còn lại này cũng là tinh anh chân chính.

Hai mươi người đều là thiên tài thanh niên đồng lứa, nhưng đã chết sạch, đã bị vô tình giết chết trong trò chơi tử vong này.

Có lẽ bọn họ căn bản không nghĩ tới, nhận được thư mời này, được trăm vạn người ngưỡng mộ, hào khí can vân mà tranh đoạt một cơ hội tiến vào Đại Bỉ Tuyết Vực, nhưng kết cục của bọn họ chính là tử vong.

Còn lại mười hai người này, còn có người khác làm cho người ta chú ý.

Là thanh niên tràn đầy cuồng ngạo, nhìn mọi người mà nói phải nhớ rõ tên hắn. Lăng Thiên, hắn giết người nhiều nhất, một kiếm giết một người, kiếm của hắn là kiếm lấy mạng.

Mặt khác, sư muột Lăng Thiên cũng có thực lực rất kinh khủng, giết vài người, điều này làm cho mọi người càng thêm muốn biết, sư huynh muội Lăng thị của Nhạn Đãng sơn, rốt cuộc là có bối cảnh gì, sư tôn bọn họ là ai?

Bản thân Lâm Phong thì không cần phải nói, Xà Quỳnh cũng rất đáng sợ, gã xuất thủ liền giết hai người, một kích tùy ý liền giết chết, đối phương căn bản không có năng lực hoàn thủ. Hiện tại, Xà Quỳnh đối phó với nữ nhân của Lâm Phong, Mộng Tình!

Còn có một người khác cũng được người ta phi thường chú ý, thành Đoạn Nhận, Vân Phi Dương!

Giờ phút này, hắn này rất kỳ quái, hắn không giết người nào, thấy ai cũng tránh ra, giống như rất sợ hãi, nhưng mà, mỗi khi có người không để ý tới hắn, muốn giết hắn thì không một lần thành công. Thậm chí, tên Vân Phi Dương này còn gặp phải Lăng Thiên, hắn là kẻ duy nhất có thể chạy thoát khỏi tay Lăng Thiên, những người khác đều chết sạch.

Vì vây, Vân Phi Dương rất thần bí, làm cho người ta không nắm bắt được, cũng nhìn không ra thực lực của hắn mạnh mẽ bao nhiêu.

Dươi quan sát của mọi người, trong mấy người này, hẳn là có một lực lượng có thực lực mạnh mẽ nhất, nếu bọn họ va chạm, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhất là Xà Quỳnh cùng với Lâm Phong, giờ phút này, Xà Quỳnh đã đối phó với Mộng Tình rồi, hơn nữa, trước mặt Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong nhảy lên thì khi đó hai người chắc chắn sẽ phát sinh va chạm.

Nhưng vào lúc này, khi ở trong ảo cảnh, Lâm Phong không giống như người bên ngoài. Ở ngoài thì rõ ràng, nhưng Lâm Phong thì giống như người mù, bị người khác vây trong ảo cảnh.

Lâm Phong cảm giác thật sự không tốt, giống như trong trò chơi kiếp trước vậy, hắn cảm giác mình tựa như nhân vật trong trò chơi, bị người khống chế.

Nhưng Lâm Phong cũng hiểu được, thực lực của hắn không đủ để phá vỡ ảo cảnh này, chỉ có thể tuân thủ quy tắc trò chơi, tìm và giết!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)