Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 53 [Chương 261 đến 265]
❮ sautiếp ❯Chương 261: Muốn chết
Niên hội hàng năm của Lâm gia vẫn được tiến hành, lúc này con trai trưởng của Lâm Bá Đạo là Lâm Hồng đã dùng một đạo hàn băng chưởng đánh ngã một đệ tử của Lâm gia, tức thì trong đám người vang lên những reo hò khen ngợi.
– Giỏi thật, hổ phụ vô khuyển tử, Lâm Hồng thật lợi hại.
– Đúng, nhớ ngày đó một đứa con của phế vật Lâm Hải đắc ý vênh váo, hôm này gia chủ của chúng ta có hai vị thiên tài. Thiên Thiên thì không nói rồi, kinh tài tuyệt diễm, mà Lâm Hồng thì cũng thiên phú kinh người. Ngoại trừ Thiên Thiên ra, đệ tử của Lâm gia không một ai có thể là đối thủ của Lâm Hồng, ngay cả từ mấy đời trước cũng đều đã bị nhanh chóng vượt qua.
Một vị trưởng lão mới được tấn phong của Lâm gia cười nói, tiếng nói sang sảng, thanh âm truyền đi rất xa rõ ràng vô cùng, mọi người đều có thể nghe được rành mạch.
Trong đó bao gồm cả Lâm Phong đang chầm chậm đi tới gần.
Lâm Phong không nghĩ tới việc vừa đến nơi đã nghe thấy có người nói bậy như thế đối với hắn, trong khóe miệng hắn vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn về đám người ở xa xa, nhẹ nhàng hỏi một tiếng:
– Vậy sao?
Giọng nói tuy không lớn nhưng cũng đủ truyền khắp diễn võ trường, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được.
Ánh mắt của mọi người ngưng tụ lại, quay đầu lại nhìn lập tức họ nhìn thấy một thân hình tuổi trẻ tuấn lãng, một thân hình khá quen thuộc.
Con người quen thuộc này vốn vẫn bị mọi người coi là phế vật, ngay vừa mấy năm trước tại hội hàng năm của Lâm gia trên cường thế quật khởi, sau đó trên chiến đài ở thành Dương Châu cũng đã bộc lộ tài năng, làm cho mọi người lại một ần nữa nhận rõ ràng, nhưng mà Lâm Phong vẫn chỉ là một người đã bị Lâm gia từ bỏ, một người bị trục xuất khỏi gia tộc.
Ở giữa Lâm Thiên cùng với hắn, Lâm gia chọn Lâm Thiên, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thiên có thể so sánh cùng với Lâm Phong, cũng có tiền đồ, thành tựu tương lai rất cao, có thể dẫn dắt Lâm gia đi lên phía trước.
– Là hắn, Lâm Phong?
– Lâm Phong hắn đã trở về, về tới Lâm gia.
Nhìn thấy thân hình quen thuộc này, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ nhưng ý vị trong các đôi mắt thì thật khác nhau.
Chàng trai thanh tú này, giờ đây trên người của hắn đã thành thục hơn rất nhiều, góc cạnh trên mặt lại càng rõ ràng hơn, đồng thời trong cái ánh mắt bình tĩnh kia đã nhiều thêm vài phần phong duệ, vài phần không thể kiềm chế được.
– Lâm Phong.
Ánh mắt Lâm Bá Đạo hơi nheo lại, người thanh niên bị y đuổi khỏi Lâm gia giờ cũng dám trở về.
Lâm Bá Đạo nở một nụ cười hàm ý châm chọc, thật là thiên đường có lối thì không đi, Lâm Phong lại muốn trở về đây là muốn chết sao?
Mà ở trên đài chiến đấu kia, ánh mắt Lâm Thiên với ánh mắt Lâm Bá Đạo lại hoàn toàn tương phản, nhìn thấy Lâm Phong thân thể của cô ta run lên kịch liệt, là Lâm Phong ư, dĩ nhiên là hắn rồi.
Lâm Thiên đã từng nghĩ tới, ở trong Hoàng thành người thanh niên đã quấy lên một hồi gió sao mưa máu, liệu có trở về thành Dương Châu, có trở về Lâm gia hay không.
Sự lo lắng của cô ta đã biến thành sự thật, Lâm Phong đúng là đã trở lại, trở lại chỗ này. Hắn trở về đòi lại cái tôn nghiêm mà Lâm gia đã làm mất đi của hắn.
– Ngươi còn dám trở về?
Tân tấn Cửu trưởng lão nhìn Lâm Phong, trong khóe miệng mang theo một nét cười lạnh lùng tà ác, nói:
– Lâm Phong, phụ thân ngươi phản nghịch tông tổ, giết huynh đệ đồng tông tội không thể tha, bị trục xuất khỏi gia tộc. Còn ngươi trong mắt không có tôn trưởng, kiêu căng tự phụ cũng đã bị trục xuất khỏi gia tộc. Ngày đó ở phủ thành chủ ngươi đã lấy Nạp Lan Phượng uy hiếp nên đã may mắn thoát chết, hôm nay ngươi lại còn dám trở lại thành Dương Châu, lại dám trở lại Lâm gia?
– Những lời vô nghĩa của ngươi, ngươi đã nói xong chưa?
Lâm Phong nhìn ngưởi Cửu trưởng lão mới kế nhiệm này mà có chút buồn cười, hắn trở lại là cũng vì những tên này đã đắc tội với hắn, nên hắn thật không muốn nghe.
– Vô nghĩa?
Trong đôi mắt vị Cửu trưởng lão kia hơi hơi khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mặt lộ ra một tia khinh bạc.
– Ngươi vừa nói ta là phế vật, hôm nay đúng là ngày hội hàng năm của Lâm gia, có cần để cho con của ngươi cùng ta thử một chút không?
Lâm Phong thấp giọng nói, Cửu trưởng lão này hắn cũng tự nhiên nhận ra, là đường bá của hắn, con của gã tuổi cũng xấp xỉ với Lâm Phong.
Nghe được lời nói của Lâm Phong, gã trầm mặc không nói, đôi mắt lại càng lạnh nhạt hơn.
– Tại sao không nói? Con của ngươi ngay cả phế vật như ta mà cũng không dám đấu, đây chẳng phải là còn tệ hơn cả phế vật sao?
Giọng nói của Lâm Phong đem theo mấy phần châm chọc, bước chân chậm rãi bước ra, một lát sau hắn đã đi tới trước mặt đám người, hắn đi về phía đài diễn võ hàng năm của Lâm gia.
Nhìn thấy Lâm Phong đi đến rất nhiều thanh niên là đệ tử của Lâm gia đều tránh đường để cho Lâm Phong đi, Lâm Phong lập tức bước lên đài diễn võ nhìn xuống đám người xung quanh.
– Tại sao tất cả đều không nói?
Lâm phong nhìn đám người trầm mắc lại cất tiếng hỏi một lần nữa.
Lâm Bá Đạo cất tiếng cười lạnh nhạt nói:
– Lâm Phong, chúng ta niệm tình ngươi cũng là người Lâm gia, đã hơn một lần cố ý tha cho ngươi một mạng, tha cho ngươi không phải chết mà ngươi dường như cũng không biết ơn, ngươi còn dám quay về Lâm gia làm náo loạn.
– Tha cho ta một mạng, không bắt ta phải chết?
Lâm Phong có chút ngạc nhiên, từ bao giờ mà Lâm Bá Đạo đã lương thiện như vậy, mà đã tha cho hắn.
– Chả trách mới đi đến nơi, đã nghe cả tiếng rắm ngựa nịnh hót, gia chủ còn không biết xấu hổ như thế này, chả trách người dưới cũng như vậy.
– Nói láo, không biết xấu hổ.
Cửu trưởng lão quát to một tiếng, trên người có khí lạnh phát ra.
– Ta nói láo, không biết xấu hổ, vừa rồi các ngươi nói Lâm Thiên cùng Lâm Hồng thiên phú dị bẩm, đều là thiên tài đúng không?
– Tất nhiên Thiên Thiên cùng Lâm Hồng đều là thiên tài của Lâm gia.
– Lâm Phong ta đây là phế vật đúng không?
– Thì ra ngươi cũng biết.
– Một khi đã như vậy, ta đây phế vật này nguyện ý lĩnh giáo một chút các vị thiên tài ở đây, Lâm Hồng hay Lâm Thiên tùy ý các ngươi, nếu ta bại ta nguyện chết.
Lâm Phong nhẹ nhàng nói nhưng lại làm cho ánh mắt đám người ngưng tụ lại, nếu ta bại ta nguyện chết.
Thật là lời ngông cuồng, vừa bá đạo, vừa uy phong.
Mọi người Lâm gia đều trầm mặc, trừ Lâm thiên cùng với Lâm Hồng, nào có ai có thể dám cùng Lâm Phong ứng chiến. Một năm trước đây Lâm Phong cũng đã rất mạnh rồi nói gì đến hiện tại.
– Như thế nào đều không nói, ta Lâm Phong muốn chết.
Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn đám người xung quanh, trên khóe miệng mang theo ý trêu tức đến cực điểm.
Muốn chết, lời nói hết sức ngông cuồng làm cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, nhưng vẫn như cũ không có người trả lời. Tất cả ánh mắt của các đệ tử Lâm gia khác đều đặt trên người Lâm Thiên và Lâm Hồng, chỉ có hai người có khả năng chiến thắng Lâm Phong.
Nhưng mà những người sinh hoạt trong Hoàng thành như bọn họ sao có thể dám cùng Lâm Phong chiến đấu một trận, đó mới là muốn chết.
– Ta Lâm Phong muốn chết cũng không có người ứng chiến, một đám phế vật như thế mà cũng dám nói cái gì là thiên phú, kinh người, kinh thái tuyệt diễm. Lâm Phong ta thật khâm phục cái vô sỉ của các người, các người lại có thể làm được như thế mà không biết xấu hổ.
Giọng nói châm chọc của Lâm Phong càng lúc càng lớn hơn, người Lâm gia đều cảm thấy trên mặt nóng rát. Lâm Phong là con cháu của Lâm gia đã bị Lâm gia dứt bỏ, nhưng nay lại đang đứng ở trên đài cao khiêu chiến người Lâm gia, nói rằng muốn chết nhưng người Lâm gia lại không một người nào dám chiến đấu, trong đó bao gồm cả người được nâng lên trời là Lâm Thiên.
– Ngươi làm càn.
Cửu trưởng lão giận dữ quát một tiếng.
– Ngươi làm càn.
Ông ta vừa dứt lời Lâm Phong cũng đồng dạng gầm lên:
– Ngay cả ngươi, ngươi vừa mới nói ta là phế vật bọn họ là thiên tài, hiện tại đây bọn họ đang là người thế nào? Ta Lâm Phong đang đứng ở chỗ này muốn chết, bọn họ không dám ứng chiến, nếu ngươi nguyện ý thì ngươi cũng có thể lên đây, ta Lâm Phong, muốn chết.
Cuồng, cuồng, thật cuồng vô cùng.
Ngay cả trưởng lão, Lâm Phong cũng dám khiêu chiến.
Ánh mắt trưởng lão khép lại thành một đường, ông ta liếc mắt một cái nhìn Lâm Hồng cùng Lâm Thiên lập tức cười lạnh nói:
– Lâm Phong, Lâm Thiên và Lâm Hồng là thiên tài của Lâm gia nên không thèm đấu với ngươi, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.
Dứt lời Cửu trưởng lão sải bước ra, trực tiếp vượt qua khán đài đến trước mặt Lâm Phong.
– Thật là lợi hại, thân pháp khinh công thật xinh đẹp! Lâm phong dám khiêu chiến trưởng lão thật là quá cuồng vọng rồi, đúng là muốn chết.
– Cửu trưởng lão không hổ là cường giả, thực lực Linh Vũ cảnh tầng năm quả nhiên lợi hại, Lâm Phong hẳn là chết chắc rồi.
Đám người nhìn Cửu trưởng lão ra tay thì trong lòng đều nghĩ đến, đổng thời một cỗ chưởng lực băng hàn cuồng bá từ trong tay lão bay ra đánh tới hướng Lâm Phong, dường như là muốn làm cho Lâm Phong đông cứng lại.
Lâm Phong bình tĩnh đứng ở đó nhìn vào đỉnh đầu trưởng lão, trong ánh mắt hiện lên một nụ cười thương hại.
– Chết đi.
Cửu trưởng lão quát to một tiếng. Nhưng mà cũng vào lúc này thân thể của Lâm Phong lay động, hoặc là nói tay hắn động, tay hắn vẽ một đường quang hoa chói mắt trong hư không, một lóe lên liền lập tức biến mất. Cửu trưởng lão ngay cả một tiếng kêu thảm thiểt cũng không kịp phát ra, ngay giữa thân thể xuất hiện một đường máu, huỵch một tiếng ngã ngay trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn mở nhưng hơi thở thì đã không còn.
Rầm!
Trong lòng mọi người đột nhiên run lên, Lâm Bá Đạo cũng đứng lên nhìn cảnh tượng khiếp sợ này, Cửu trưởng lão đã chết?
Cửu trưởng lão bị Lâm Phong một chiêu đánh chết.
Đám người chấn động điên cuồng, chỉ thấy Lâm Phong thản nhiên liếc mắt một cái về phía cái thi thể kia nói:
– Phế vật.
Bước chân lại một bước bước ra ánh mắt Lâm Phong quét về phía đám người, hết sức ngông cuồng, hết sức kiêu căng.
– Ta Lâm Phong, muốn chết.
Chương 262: Tru diệt Lâm Phong
– Ta, Lâm Phong muốn chết.
Âm thanh cuồn cuộn gầm lên, hóa thành sóng to gió lớn, quay cuồng rung động trong lòng mọi người. Muốn chết, muốn chết, hai chữ này ngông cuồng đến cỡ nào, vậy mà tên phế vật đã bị người Lâm gia bọn họ trục xuất khỏi Lâm gia giờ đây lại đang muốn chết, coi rẻ tất cả mọi người trong Lâm gia.
Người đã từng bị coi là phế vật Lâm Phong, giờ phút này hắn đang nhìn Lâm gia như Lâm gia không hề có người.
– Phế vật Lâm Phong bị trục xuất khỏi gia tộc.
Thật mỉa mai, giống khi hội võ lúc trước, lúc Lâm Phong cuồng vọng nói như thế, thiên phú của hắn so với Lâm Thiên mạnh hơn rất nhiều lần. Lâm Thiên trước đây không thể so sánh cùng với hắn, còn hiện nay tuy rằng Lâm Thiên đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, cũng thiên phú dị bẩm, nhưng Lâm Phong thì ngay cả Linh Vũ cảnh tầng năm Cửu trưởng lão cũng chỉ một chiêu là giết chết, thực lực của hắn mạnh như thế nào? Lâm Thiên vẫn không thể so với hắn.
Lâm Phong mới là thiên tài ưu tú nhất của Lâm gia, nhưng mà chính một thiên tài như vậy đã bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc.
– Tại sao tất cả đều không nói?
Lâm Phong nhìn đám người đang giương mắt nhìn hắn mà lại trầm mặc không nói gì, hắn không khỏi lộ ra sắc mặt châm chọc:
– Trước khi ta đến đây chẳng phải các ngươi đều đã đem Lâm Thiên, Lâm Bá Đạo nâng lên trời rồi sao? Đem Lâm Phong ta cùng phụ thân ta coi không đáng giá một đồng xu, hiện tại ta đang đứng trước mặt các ngươi, sao cả một đám các ngươi đều câm hết như vậy?
– Lâm Phong ta nếu là phế vật, thì những bọn người dối trá vô sỉ này có phải chỉ xứng là cặn bã?
Giọng nói của Lâm Phong rất chói tai, rất nhiều người Lâm gia mặt đều đỏ bừng nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra mấy phần sát ý.
– Nghịch tử, trong mắt không có tôn trưởng, đại nghịch bất đạo, ngươi quả nhiên giống như phụ thân của người, đều là súc sinh.
Một giọng quát mắng vang lên, người nói những lời này là tam thúc của Lâm Phong Lâm Hạo Nhiên, lúc này nhìn thấy Lâm Phong lại nghĩ đến con của mình, trong tim gã đã tràn ngập ghen tỵ, ghen tỵ này hóa thành thù hận.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, ánh mắt hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm về phía Lâm Hạo Nhiên. Hắn đại nghịch bất đạo, hắn và phụ thân hắn là súc sinh?
– Ngươi, lại có thể vô sỉ đến tình trạng như thế này!!
Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng.
– Trước nay cha ta cùng ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi, mà các ngươi chỉ vì vị trí gia chủ lần lượt làm nhục ta, dùng ta để uy hiếp cha ta, muốn cha ta nhượng lại vị trí gia chủ, ngươi đã không từ một thủ đoạn nào. Ngươi có từng nghĩ tới tình huynhh đệ hay không?
– Rồi sau đó để đạt được mục đích, Thái Thượng trưởng lão cũng ra tay đánh cha ta bị thương, ta và cha ta cùng bị trục xuất ra khỏi gia tộc, khi đó mồm miệng các ngươi để ở đâu? Lại còn nữa, đến khi ở hội võ thành Dương Châu là lúc ta biểu lộ tài năng, nhưng các ngươi lại sợ hãi thiên phú của ta, cho nên muốn thanh lý môn hộ, muốn giết ta, khi đó các ngươi có nhớ gì đến huyết thống hay không?
– Hiện tại ngươi mắng ta là đại nghịch bất đạo? Như thế nào là đại nghịch bất đạo. Đối với trưởng bối của mình phóng ra độc thủ mới gọi là đại nghịch bất đạo, hạng người dơ bẩn như các ngươi cũng xứng là trưởng bối của Lâm Phong ta sao? Ta, Lâm Phong cùng các ngươi chẳng có chút quan hệ gì, chỉ có khuất nhục cùng với thù hận. Nay Lâm Phong ta muốn tự tay đòi lại tôn nghiêm, Lâm Hạo Nhiên nếu ta nghe ngươi nói một câu sỉ nhục cha ta nữa, thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
Khi tiếng giết phát ra là lúc một cỗ kiếm khí vô hình cuồn cuộn gào thét trong không gian, lúc này đây Lâm Phong giống như là môt thanh kiếm sắc bén cứng rắn vô địch đang bộc lộ tài năng.
Lâm Phong uy hiếp mà lại uy hiếp ngay Lâm Hạo Nhiên tam thúc của mình. Bị một hậu bối uy hiếp mình như thế ngay ở trước mặt mọi người, sắc mặt Lâm Hạo Nhiên hơi cau có lại, lạnh lùng nói:
– Hạng người gì sinh ra cái loại đấy! Phụ thân ngươi là súc sinh, ngươi cũng là súc sinh.
Lâm Hạo Nhiên gã há có thể vì một tiểu bối uy hiếp mà đến nói cũng không dám nói sao?
Rầm!
Ngay khoảnh khắc khi Lâm Hạo Nhiên vừa dứt lời, một cỗ kiếm khí vô hình phóng lên cao.
Xung quanh Lâm Phong giống như quấn quanh một thanh kiếm vô cùng sắc bén, hoặc là nói hắn đã hóa thành một thanh kiếm.
Cỗ kiếm khí mãnh liệt này tràn ngập trong không gian, làm cho những con tim của đám người này đập lên loạn xạ.
Thật mạnh mẽ, bọn họ vẫn là đánh giá thấp Lâm Phong, sự thực Lâm Phong so với bọn họ tưởng tượng còn muốn mạnh hơn nhiều.
Vô hình phong duệ bao phủ đám người, bọn họ đều gắt gao nhìn Lâm Phong, làm sao hắn lại có thể trở nên mạnh như vậy.
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên lại càng run lên điên cuồng, không có ai biết kiếm ý dừng ở trên đầu của gã lạnh thấu xương đến cỡ nào, chỉ là một cỗ kiếm khí nhưng lại giống như muốn đâm thủng gã, sắc mặt của gã đã biến đổi đến không thể nhận ra được.
Trong giây lát gã nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt mang đầy vẻ kinh hãi.
– Thật mạnh, cỗ kiếm khí này thật quá mạnh.
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên càng run lên mãnh liệt, không biết hiện nay Lâm Phong rốt cuộc đã mạnh đến cỡ nào.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Lâm Hạo Nhiên, hối hận, gã hối hận đã nói ra những lời nói vừa rồi.
– Giết!
Một tiếng gầm vang rung lên trong không trung, kiếm ý vô hình đã hóa thành thực chất sắc bén.
Thân thể Lâm Phong bật ra, cả người đều giống như đã hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ vô địch.
Ánh mắt mọi người như ngây dại ra, thậm chí quên cả đi không ngăn cản Lâm Phong, hoặc là nói không dám ngăn cản Lâm Phong.
Một đạo quang hoa rực rỡ xẹt qua trên không trung,thật là đẹp đẽ mà yêu dị như thế.
Không có kiếm mà chỉ có kiếm quang.
Vẻ mặt Lâm Hạo Nhiên vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt của gã dần dần tan rã không còn có ánh sáng, chỗ mi tâm một dấu kiếm đâm vào lan tràn xuống.
Một kiếm, chết!
Vẫn chỉ một kiếm.
Lâm Phong lui về chỗ cũ, trong tay hắn không có vật gì, kiếm quang kia giống như là sinh ra từ trong hư vô.
Nhìn người thanh niên ngạo nghễ đứng đó, trong lòng mọi người vô cùng phức tạp. Một thiên tài như vậy mà bị Lâm gia bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc, hiện tại hắn trở về đòi lại tôn nghiêm của hắn đã bị mất.
– Ngươi giết tam thúc của ngươi?
Lâm Bá Đạo nhìn cái thi thể đang nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Phong chằm chằm, sát khí lóe ra.
– Tam thúc?
Lâm phong nở một nụ cười:
– Lâm Bá Đạo ngươi cùng với Lâm Hạo Nhiên coi ta là cháu từ khi nào vậy?
Ánh mắt Lâm Bá Đạo ngưng tụ lại, y và Lâm Hạo Nhiên vẫn muốn đuổi cha con Lâm Phong đi, y có coi Lâm Phong là cháu không? Chưa từng có.
– Các người chưa bao giờ coi ta là cháu, chỉ xem ta là phế vật, làm nhục ta, trục xuất ta ra khỏi gia tộc, thậm chí còn muốn lấy mạng của ta, khi đó các ngươi không hề nghĩ ta là cháu, không hề nghĩ các ngươi là thúc bá của ta? Hiện tại khi ta giết gã rồi, các ngươi mới nghĩ đến đó là tam thúc của ta. Lâm Bá Đạo, ngươi có thấy như thế thật là buồn cười không?
Lâm Phong ra tiếng châm chọc:
– Huống hồ giờ đây ta đã không phải người của Lâm gia, ai dám nói bậy tới cha ta một câu ta vẫn như cũ, chỉ một chữ giết.
Giờ phút này Lâm Phong bộc lộ tài năng, chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén.
Trong Lâm gia hiện tại không có ít người đang nghĩ rằng, thật đáng tiếc trong lòng đang hết sức hối hận. Một thiên tài yêu nghiệt như thế vì sao lại trục xuất khỏi gia tộc, đáng lẽ hắn phải được đứng trên võ đài Lâm gia, được mọi người sùng bái, so với Lâm Thiên hắn càng rạng rỡ hơn.
Trong lòng mọi người lại càng trầm mặc, không gian yên lặng đáng sợ.
Trong khóe miệng Lâm Phong mang theo nồng đậm ý châm chọc hắn nói:
– Ngày nay Lâm gia chướng khí mù mịt, chỉ còn lại một đám tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh hót, lại không có một chút tư cách nào. Một đám tiểu nhân đứng ở trên vị trí cao nhất, ngay cả đến một người dám đương đầu cũng không có, thật sự là buồn cười, thật sự là đáng buồn! Lâm Bá Đạo, tất cả đây là công lao của ngươi đấy.
Lâm Phong nói dứt lời rất nhiều người ánh mắt ngưng trệ lại, giờ phút này bọn họ mới phát hiện những lời Lâm Phong đang nói kia dường như là có chút đạo lý. Một đám người ngồi trên khán đài kia, vửa rồi nịnh hót thì lợi hại hơn bất kỳ ai, nhưng giờ đây thì lại ngậm miệng không nói gì.
Nếu đổi lại là Lâm Hải, tuy rằng ông ta không hỏi đến việc của Lâm gia, nhưng ít ra cốt cách của ông sẽ không giống như Lâm Bá Đạo bây giờ.
Người của Lâm gia cảm thấy thật mỉa mai, thật mất mặt.
– Lâm Bá Đạo, Đuổi cha ta cùng với ta rời đi là do ngươi chủ mưu, nay Lâm Phong ta trở về đây đòi lại tôn nghiêm, ta đứng ở trên đài này. Ngươi có thể giống như một người đàn ông chiến đấu cùng với ta một trận hay không?
Lâm Phong khiêu chiến gia chủ Lâm gia, Lâm Bá Đạo.
Ánh mặt Lâm Bá đạo sáng tối ẩn hiện, Lâm Phong ngay cả y mà hắn cũng dám khiêu chiến, cái tên tiểu tử đã bị y đuổi đi này thật sự đã mạnh như vậy rồi sao?
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Bá Đạo.
Lâm Bá Đạo chậm rãi đứng lên, mọi người lại nghe Lâm Thiên hô to:
– Phụ thân, đừng!!
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa ngưng lại tập trung nhìn vào Lâm Thiên, chỉ thấy cô ta không ngừng lắc đầuvới Lâm Bá Đạo ở phía đối diện kia.
Lâm Thiên lại đang ngăn cản Lâm Bá Đạo giao chiến cùng với Lâm Phong.
Hơn nữa vừa rồi khi Lâm Phong khiêu khích Lâm Thiên, yêu cầu đánh một trận tử chiến, Lâm Thiên căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều về trận tử chiến với Lâm Phong, chẳng lẽ nàng đã biết rõ thực lực của Lâm Phong.
Lâm Thiên nàng vẫn luôn biết Lâm Phong ở đâu, cũng biết hiện nay Lâm Phong thực lực đã rất mạnh.
– Nghịch tử.
Một tiếng quát lạnh vang lên, trên không trung một thân ảnh theo tiếng quát mà đến uy phong lẫm lẫm, nhìn thấy người nọ ánh mắt mọi người đều vui mừng.
Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ đã đến.
Đó là người đã đả thương Lâm Hải rồi trục xuất cha con Lâm Hải khỏi gia tộc, giờ đây lão lại đến, Lâm Phong hẳn là phải chết.
– Thái Thượng trưởng lão.
Mọi người đều khom người trước mặt trưởng lão Lâm Duệ.
Lâm Duệ khẽ gật đâu, từ trong hư không bước xuống lạnh lùng nói:
– Một tên nghịch tử cũng để ta tự mình phải đến, các ngươi cùng tiến lên giết hắn đi là xong, giúp Lâm gia làm trong sạch gia tộc.
– Cùng tiến lên?
– Chỉ là giết một mình Lâm Phong mà tất cả cùng tiến lên?
Ánh mắt rất nhiều người ngưng tụ lại, vậy mà Lâm Bá Đạo lại gật gật đầu nói:
– Mọi người trong Lâm gia nghe lệnh, tiến lên tru diệt Lâm Phong!
Lời nói của Lâm Bá Đạo vừa dứt, rất nhiều người hướng tới đài chiến đấu chậm rãi đi lên.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám ngưởi, trên khuôn mặt của hắn lộ ra một chút tà dị tươi cười. Ở Nạp Lan Gia, Lâm Phong hắn không có ra tay, lấy thế đè người, tựa như lúc trước phủ thành chủ áp bách hắn.
Mà ở Lâm gia hắn một mình đi vào, hắn muốn tự tay giành lại tôn nghiêm mà không phải là lấy thịt đè người.
Nhưng hiện tại Lâm gia cũng lại muốn lấy thế ép hắn, muốn hắn phải đấu với nhiều người.
Lâm Phong cười cười đôi mắt nhìn lên hư không mãnh liệt quát to một tiếng:
-Lệnh!
Ánh mắt mọi người trong Lâm gia lại bị kìm hãm, không hiểu được ý của Lâm Phong. Nhưng chỉ sau một lát tiếng vang ầm ầm truyền ra, mặt đất bắt đầu chấn động.
Chương 263: Thống lĩnh
– Sao lại thế này?
– Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả ánh mắt của những người trong Lâm gia đều ngưng trệ lại, chỉ nghe những thanh âm ầm ầm không ngừng truyền ra từ bên ngoài bốn phương tám hướng, bốn phía Lâm phủ, mặt đất giống như đang muốn sụp đổ.
Ầm, ầm!
Ầm, ầm, ầm!
Những tiếng vang ầm ầm rung chuyển vang lên, giống như là tất cả các kiến trúc trong Lâm phủ đã bị những lực cực mạnh nào đó đánh nát tả tơi, vỡ vụn.
Có người đang công kích Lâm gia, đánh phá các bức tường của Lâm gia?
Đám người đang toàn thân run lên, tiếng vang bạo liệt vẫn không ngừng ầm ầm cuồn cuộn vang lên rung động trong lòng mỗi người. Những thanh âm này giống như là có đến ngàn vạn con chiến mã đang phi rất nhanh, xông vào tất cả các ngõ ngách trong phủ đệ của Lâm gia, sau đó tiếp tục tiến về phía bên này.
– Thái Thượng trưởng lão!
Ánh mắt mọi người nhìn lên trên người tám mặt uy phong của Thái Thượng trưởng lão. Trong lòng bọn họ có chút bối rối, giống như có một cỗ áp lực khí cường đại đang không ngừng đánh tới hướng bọn họ, làm cho bọn họ đều cảm thấy cả người phải chịu đựng cổ áp lực khí này rất khó chịu, áp lực lớn đến nỗi làm cho bọn họ không thở nổi.
Lúc này đôi mắt của Thái thượng trưởng lão Lâm Duệ cũng đang gắt gao nhíu lại đầy sát khí, lão cảm giác được cỗ sát khí mãnh liệt đang hướng về bên này, hơn nữa từ phía bốn xung quanh bọn họ đều có rất nhiều thiết kỵ hướng về, đang chạy như điên.
Lâm gia làm sao có thể xuất hiện nhiều thiết kỵ như vậy?
– Nhìn bên kia!!!
Một tiếng hô lớn truyền ra, ánh mắt mọi người hướng tới phía bắc đài diễn võ, nhìn về phía xa xa lập tức nhìn thấy ở nơi đó những bóng dáng màu đỏ hiện lên trước mặt.
Màu đỏ chiến mã, màu đỏ áo giáp, lạnh lùng uy nghiêm. Một quân đoàn thiết huyết đang đang đến gần, làm cho mặt đất không ngừng chấn động.
Toàn bộ những đồng từ của những người trong người Lâm gia đều ngưng đọng lại, sao có thể như vậy, Lâm phủ của bọn họ tại sao lại xuất hiện một quân đoàn hùng mạnh như thế, một quân đoàn thiết kỵ như thế lại đột nhiên xâm nhập Lâm gia của bọn họ.
– Bên kia cũng có.
Lại một giọng nói sợ hãi truyền đến, ở phía nam cũng có một đoàn thiết kỵ đang tiến lại.
– Hãy còn bên này.
Phía đông, phía tây, phía nam, phía bắc, tất cả bốn phương đều có quân thiết kỵ xuất hiện, toàn bộ khu vực giống như hóa thành một cái thùng sắt đem tất cả mọi người trong Lâm gia quây tròn ở bên trong.
Những màu đỏ thân ảnh kia giống như vô tận tươi mới chói mắt.
– Thình thịch.
Trong tim mọi người chấn động lên rồi, hình như yên tĩnh lại không có tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa là thật sự rất rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn đoàn thiết kỵ vây quanh tứ phía mà ngẩn người, nhưng trong đầu óc lại sản sinh ra một cảm giác trống rỗng. Đây đâu phải là một chi đoàn mà là một quân đoàn cường đại, một quân đoàn rất lớn.
Quân đoàn này số lượng có đến hàng ngàn hàng vạn, hơn nữa mỗi người đều có đôi mắt sáng ngời trên người lộ ra sát khí mãnh liệt.
– Quân đoàn thiết kỵ này là một quân đoàn nhuốm máu, trên người bọn họ nhuốm đầy máu tươi.
Cảm nhận được vẻ sát khí mãnh liệt, bọn họ bắt đầu lo sợ loạn cả lên. Một quân đoàn nhuốm máu xuất hiện trong Lâm gia của bọn họ, vào thời điểm niên hội của Lâm gia, bọn họ đến vây bọc ở xung quanh.
Nếu là quân đoàn này muốn tiêu diệt Lâm gia, thì bọn họ cũng không cần tốn nhiều sức.
– Bọn họ là ai mà một quân đoàn hùng mạnh như thế lại xuất hiện ở Lâm gia?
Trong lòng mọi người đều sinh ra một nghi vấn giống nhau, bọn họ căn bản cũng không có đem quân đoàn hùng mạnh cường đại này liên hệ tới người thanh niên đang đứng trên chiến đài kia. Bọn họ không dám nghĩ tới, nằm mơ cũng không dám tưởng, tuy rằng Lâm phong vừa rồi có kêu một tiếng lệnh nhưng cũng đã qua đi một giây lát, giờ đây bọn họ cũng đã quên lãng. Giờ phút này xuất hiện quân đoàn, điều này đã chiếm cứ tất cả suy nghĩ của bọn họ, làm cho trong đầu óc của bọn họ đã hoàn toàn ngây dại.
Quân đoàn cường đại này vây quanh thành rất nhiều vòng, có vài thớt thiết kỵ vượt lên trước, chắc là những nhân vật thủ lĩnh của quân đoàn. Nhất thời người của Lâm gia giống như nước triều lui ra không dám trực tiếp với những người này. Tất cả bọn họ đều vây quanh đài diễn võ nhưng sau một lát toàn bộ bọn họ lại thối lui đến cùng một phương hướng, đó là quay mặt về hướng về phía Lâm Phong.
Chỉ có một mình Lâm Phong ở trên chiến đài, đứng chắp tay đưa lưng hướng về phía hơn mười thớt thiết kỵ.
– Người này chẳng lẽ là chán sống?
Đám người lại thầm mắng Lâm Phong, giờ đây mà lại vẫn còn dám đứng ở chỗ cao, miễn sao chỉ hy vọng hắn không làm phiền tới bọn họ là tốt rồi.
Một thớt thiết kỵ tiến đến biên duyên thì dừng lại liếc mắt một cái nhìn đám người, chỉ thấy đám người trong lòng run lên mãnh liệt, ánh mắt người này lạnh quá, thật là sắc bén.
Toàn bộ bọn họ đều là cao thủ, ít nhất thì cũng ngang với các bậc trưởng lão của Lâm gia, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn.
Lâm Duệ cũng nhìn đám người kia, trong đó có ít nhất hai ba người có thể cùng cấp bậc với lão, hơn nữa nếu chiến đầu thì có thể chỉ cần một người thôi là có thể giết chết lão rồi.
Trên người của đối phương sát khí quá lợi hại, vốn là tay đã nhuộm vô số máu tươi. Người như thế sức chiến đâu tuyệt đối so với người bình thường đều mạnh hơn rất nhiều, kinh nghiệm của bọn họ cùng với tính nhẫn nại và kiên trì cũng không phải là kẻ mà lão có thể so sánh được.
– Các vị tướng quân đi vào Lâm gia, không biết có cần Lâm gia cống hiến gì không, Lâm Duệ nhất định sẽ thỏa đáng.
Nhìn mấy người kia, rốt cục Lâm Duệ cũng mở miệng, cúi người xuống thật thấp, đối mặt với những người nếu giận dữ có thể giết lão, tư thái của lão có thể không thấp được sao.
Giờ phút này lão hơi khom người ánh mắt lộ ra vẻ cung kính, nếu so với vẻ bá đạo uy nghiêm của đại trưởng lão Lâm gia vừa rồi, người ta sẽ tưởng là hai người.
Nhưng mà những người kia thì dường như lại không cảm kích, mấy thân ảnh ngồi trên mấy đạo thiết kỵ kia thì hình như lại cũng không thèm liếc mắt nhìn lão một cái. Tất cả đoàn người đồng thời xoay người, xuống ngựa, tay phải phóng ở trước ngực, khẽ khom người nhìn về phía trước hô:
– Thống lĩnh.
– Thống lĩnh, thống lĩnh ở đâu?
Mọi người lại dáo dác nhìn xung quanh, mấy vị thủ lĩnh quân đoàn này thế nhưng lại vẫn kêu thống lĩnh, chẳng lẽ lại còn có người cường đại hơn.
Thanh âm soàn soạt liên tiếp vang ra, toàn bộ mấy vạn quân đoàn thiết kỵ và tất cả chiến mã. Lập tức đám người Lâm gia đều chấn kinh chú mục nhìn, ánh mắt soi mói, những người này tất cả đều quỳ một chân trên mặt đất.
– Thống lĩnh.
Thanh âm vang dội mà lẫm liệt tràn ngập toàn bộ không gian, làm cho cả mặt đất cũng hơi hơi rung động. Toàn bộ quân đoàn thiết kỵ, toàn bộ quỳ xuống đất hô lớn thống lĩnh, thực sự đây không phải là quyền thế bức bách, mà đây là cam tâm tình nguyện.
Ở nước Tuyết Nguyệt chỉ có gặp người của hoàng thất mới nhất định cần phải quỳ lạy, lúc khác thì có thể miễn đi, chỉ cần khom người xuống là được. Nhưng mà khi quân sĩ gặp tướng lĩnh thực sự làm cho bọn họ tin phục, bọn họ sẽ vui lòng phục tùng quỳ xuống đất hành lễ, đây là một loại tôn trọng, đối với tướng quân mà nói thì đây là vinh dự tối cao.
Mà giờ phút này mọi người toàn bộ đều quỳ xuống trên mặt đất, hướng tới cùng một phương hướng, đó là chiến đài của Lâm gia.
Mấy vạn xích huyết thiết kỵ đều cùng kêu lên một tiếng, cuồn cuộn sóng âm rung động màng tai đám người, nhưng thực sự thì trong lòng bọn họ càng thêm rung động, lại có người làm cho một quân đoàn xích huyết thiết kỵ quỳ mà hành lễ như thế, chỉ có thể là một thống lĩnh.
Ánh mắt bọn họ nhìn xung quanh, nhưng bọn họ vẫn không thấy bất kỳ mảy may thân ảnh thống lĩnh nào. Cuối cùng theo phương hướng đám người quỳ lạy bọn họ cũng phát hiện ra, đám người đều hường về đài diễn võ của Lâm gia mà quỳ lạy.
Nhìn cảnh tượng này lại làm cho đồng tử của bọn họ lại càng co rút lại.
– Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Ánh mắt mọi người cuối cùng cũng nhìn đến một thân ảnh trẻ tuổi trên chiến đài, tuy rằng ngẫu nhiên cũng đã đoán được, nhưng không ai dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.
Gió nhẹ lướt qua lay động áo khoác dài trên người Lâm Phong, Lâm Phong nhẹ nhàng phất phất tay thản nhiên nói:
– Tất cả đứng dậy cả đi.
– Tuân lệnh, thưa thống lĩnh!
Lại một tiếng hô đồng loạt truyền ra, mấy vạn quân sĩ đồng thời đứng lên.
Rầm.
Trong đầu óc mọi người có một tiếng nổ vang, đám người kia cảm giác như trái tim của mình rung lên bần bật, dường như đang muốn nhảy ra ngoài.
Lâm Phong, là Lâm Phong, dĩ nhiên là Lâm Phong.
Ở bên trong lòng đám người có tiếng gào thét, trong đôi mắt mang theo thần sắc không thể tin được. Được mấy vạn người quỳ bái hô to thống lĩnh lại là người thanh niên đứng chắp tay ở trên đài cao kia.
Người thanh niên phóng đãng không thể kiềm chế được, độc thân trở lại Lâm gia, người đã từng bị coi là phế vật bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Điều làm đám ngưởi không thể tin được này lại là sự thật, sự thật rõ ràng phát sinh ngay trước mắt của bọn họ.
Lâm Duệ buồn bã hừ một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong bụng dâng lên thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, lão gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm.
– Thống lĩnh, điều này sao có thể?
Trong lòng trưởng lão Lâm Duệ đang như gào thét lên, không chỉ có lão mà ngay cả Lâm Bá Đạo cũng đồng thời như vậy, không thể thừa nhận sự thật trước mắt, làm sao có thể thống lĩnh lại là Lâm Phong.
Bọn họ đột nhiên ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, còn có thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Lâm Phong hôm nay một lần nữa đi vào Lâm gia là muốn làm cho Lâm gia một kinh ngạc lớn, một cái kinh ngạc làm cho bọn họ phải choáng váng.
– Khụ khụ!
Lâm Bá Đạo ho nhẹ một tiếng, sắc mặt y trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, xong rồi, toàn bộ thế là xong hết cả rồi.
Chương 264: Hối hận
– Kìa, cùng tiến lên đi chứ, còn đứng ở đó làm gì?
Lâm Phong nhìn đám người của Lâm gia lạnh lùng nói, ánh mắt của mọi người trong Lâm gia đều run lên, cùng tiến lên ư? Bọn họ còn dám cùng tiến lên nữa sao?
Một quân đoàn thiết kỵ cường đại như thế, chỉ cần đồng thời công kích một kích, chỉ cần một nháy mắt là có thể hủy diệt cả Lâm gia bọn họ, giết sạch tất cả mọi người, bọn họ sao còn dám nói cùng tiến lên.
– Thái Thượng trưởng lão uy phong của ngươi đâu rồi, lên đi, mệnh lệnh cho tất cả mọi người cùng tiến lên, bây giờ ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Trong miệng Lâm phong lộ ra một nụ cười trào phúng. Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão thì lại càng cứng ngắc, đôi môi khe khẽ run run nhưng một câu cũng không thể nói ra được, cục diện này, giờ phút này, tính mạng của tất cả mọi người bọn họ, đang nằm trong tay Lâm Phong.
– Thái Thượng trưởng lão thực lực cường đại, chỉ một chiêu đã đả thương cha ta trục xuất cha con ta ra khỏi gia tộc, lợi hại vô cùng. Thái Thượng trưởng lão, cơ hội đại triển thần uy của ngươi lại đến rồi.
Lâm Phong thấy Lâm Duệ không đáp thì tiếp tục nói. Nhớ ngày trước cha của hắn Lâm Hải võ đạo cường đại làm kinh sợ quần hùng, không người nào dám chiến đấu. Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ này đã bá đạo đứng dậy đánh cho Lâm Hải bị thương, trục xuất cha con hắn ra khỏi gia tộc, uy phong lẫm lẫm, Lâm Phong làm sao mà có thể quên cho được.
– Đuổi khỏi gia tộc?
Đám người nghe được bốn chữ này vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, đúng vậy người này nắm trong tay hàng vạn thiết kỵ, là thống lĩnh uy phong vô cùng kia đã từng là người của Lâm gia bọn họ, mà lại bị Lâm gia trục xuất khỏi gia tộc.
Lâm Phong ở bên ngoài dựa vào lực lượng của chính mình đã một bước trở nên vô cùng cường đại, dễ dàng chém chết Cửu trưởng lão cùng với Lâm Hạo Nhiên, còn làm đến thống lĩnh của một quân đoàn thiết huyết được vạn người kính trọng ngưỡng mộ. Đừng nói cái Lâm gia nhỏ bé của bọn họ, ngày nay chỉ một cái phất tay Lâm Phong cũng có thể tiêu diệt toàn bộ thành Dương Châu.
Nhưng cái chính là một thiên tài tuyệt vời như thế lại bị Lâm gia của bọn họ trục xuất khỏi gia tộc, điều này là mỉa mai đến bực nào.
Nhưng mà sự thật thì lại tàn khốc như thế làm cho người ta khó có thể chấp nhận được. Hắn, một nhân tài mà Lâm gia ngàn năm khó gặp nhưng mà đã bị quẳng đi rồi, hơn nữa lại đem theo lòng thù hận với Lâm gia.
– Nếu như Lâm Phong còn ở Lâm gia thì quang cảnh của Lâm gia sẽ như thế nào?
Trong lòng rất nhiều người đã đã có ý nghĩ này, nếu Lâm Phong không bị đuổi ra khỏi gia tộc, lấy uy thế hiện nay của Lâm phong, phất tay một cái toàn bộ thành Dương châu sẽ là của Lâm gia bọn họ. Đây vẫn là mộng tưởng lâu đời của Lâm gia thay thế Nạp Lan gia, nhưng bọn họ lại đem giấc mộng đó gửi gắm vào trên người Lâm Thiên.
Thì ra thành Dương châu đã cách bọn họ rất gần như vậy, thật vốn là dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ đã đi sai từng bước, từng bước.
Lâm Duệ nhìn Lâm Phong không thể phản bác được, lão phải giải thích như thế nào? Lão đã trục xuất cha con Lâm Phong ra khỏi gia tộc, Lâm Duệ mắt lão đã bị mù.
– Ngươi đã không nói thì ta sẽ giúp ngươi nói, Lâm Duệ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là cùng tiến lên, hai là ngươi cùng ta một trận chiến, nều ngươi thắng ta lập tức rút quân.
Lâm Phong thấy Lâm Duệ trầm mặc không nói nên đã lên tiếng nói một lần nữa, lời nói vừa dứt đôi mắt của tất cả đám người đều ngưng tụ lại.
Bọn họ thật không thể ngờ Lâm Phong sẽ cho Lâm Duệ lựa chọn này, để Lâm Duệ có cơ hội cuối cùng cùng chiến đấu một trận với Lâm Phong, nếu lão thắng Lâm Phong sẽ rút quân.
Lâm Duệ là Thái thượng trưởng lão của Lâm gia thực lực cực kỳ cường đại, nghe nói đã muốn sắp đến cảnh giới Huyền Vũ, mỗi một kích đều chứa uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mà Lâm Phong thì mới chỉ lớn thế này, tuy rằng là thiên phú dị bẩm nhưng liệu có thể chiến đấu cùng với Lâm Duệ được không.
– Tuổi trẻ điên cuồng, Lâm Phong thiên phú cường đại lại đang nắm trong tay mấy vạn quân thiết kỵ, khó tránh khỏi sẽ kiêu ngạo.
Đám người trong Lâm gia thầm nghĩ, bọn họ cho rằng dù là Lâm Phong có thiên phú như thế nào đi nữa thì cũng không thể thắng được Lâm Duệ, lão quái vật đã sống bảy tám chục năm làm sao lại có thể thua Lâm Phong.
– Lâm Phong, những lời ngươi nói là thật sao?
Lâm Duệ còn chưa kịp nói gì thì Lâm Bá Đạo đã vội vàng mở miệng nói, một quân đoàn hùng mạnh như thế bọn họ không thể nghĩ đển chuyện chiến đấu, nếu là Lâm Phong muốn bọn họ chết thì thật dễ dàng, y chỉ có một hy vọng mỏng manh đó là Lâm Phong lui quân.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, đôi mắt của Lâm Phong đã rơi vào trên người Lâm Bá Đạo, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
– Thật xin lỗi Lâm Bá Đạo, nhưng những điều này không có bao gồm ngươi, vô luận là ta thắng hay là Lâm Duệ thắng thì ngươi, Lâm Bá Đạo, đều phải chết.
Lâm Phong nói nho nhỏ làm cho đôi mắt Lâm Bá Đạo ngưng trệ lại, trong đôi mắt lạnh lẽo một cỗ hàn khí không ngừng lan tràn trên người của y.
Vô luận Lâm Phong thắng hay là Lâm Duệ thắng, Lâm Bá đạo vẫn đều phải chết Lâm Phong nhất định phải giết y.
– Đương nhiên ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể giết Thái Thượng trưởng lão thì hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Lâm phong nửa như cười nửa như không nói vậy làm cho ánh sáng đôi mắt của Lâm Bá Đạo ngưng tụ lại, y lập tức nhìn thoáng qua hướng Lâm Duệ.
– Không có khả năng, ta Lâm Bá Đạo làm sao lại có thể hại người như thế. Thái Thượng trưởng lão chính là trưởng bối của Lâm Bá Đạo, làm sao ta có thể động thủ với ông ấy.
Lâm Bá Đạo ngôn từ chánh nghĩa làm cho đám người nhất thời đều gật đầu.
– Xóa!truyện tà tu audio
Đúng lúc này một tiếng gầm vang truyền ra, trong tay Lâm Bá Đạo có hàn quang hiện lên. Một thanh dao găm bay thẳng tới đâm vào sau lưng Lâm Duệ, mau lẹ mãnh liệt không có một chút lưu tình.
Ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ lại, lời nói của Lâm Bá Đạo còn chưa dứt thì hành vi của y đã chứng minh cái dối trá của mình, vì mạng sống Lâm Bá Đạo không có thủ đoạn gì mà không dùng.
– Ngươi dám!
Lâm Duệ giận dữ quát lên một tiếng, trong nháy mắt khi dao găm của Lâm Bá Đạo đâm vào người của lão, lập tức có một cỗ hàn băng lạnh thấu xương ở sau lưng ẩn hiện, dao găm của Lâm bá Đạo và cả cánh tay cầm dao găm của y đã bị đông cứng lại trong nháy mắt.
– Cút.
Lại một tiếng gầm lên, hàn băng chưởng của Lâm Duệ tức khắc đánh vào trước ngực Lâm Bá Đạo làm cho cả người Lâm Bá Đạo đều bao trùm trong sương trắng, dường như y đã bị băng bao phủ kín.
– Lão hồ ly.
Lâm Phong cười lạnh, khi Lâm Bá Đạo vừa động tay Lâm Duệ cũng đồng thời xuất thủ, trước sau lão vẫn luôn đề phòng Lâm Bá Đạo.
Ở cái thế giới này vì theo đuổi võ đạo, vì mạng sống, không từ thủ đoạn nào, đã gặp qua quá nhiều người rồi, Lâm Duệ sống đã bảy tám chục năm sao lại có thể ngu xuẩn như vậy, lại tin tưởng vào mấy câu nói của Lâm Bá Đạo.
– Lâm Bá Đạo, ta đãi ngươi không bạc, sao ngươi lại dám đánh lén ta, như vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.
Giọng nói của Lâm Duệ lạnh như băng, hàn khí càng ngày càng mạnh.
– Phụ thân.
– Lâm Duệ, ông dám.
Hai tiếng gầm đồng thời truyền ra đó là huynh muội Lâm Thiên, cả hai người bọn họ đều xông đến hướng Lâm Duệ.
– Cút ngay.
Lâm Duệ vung bàn tay lên khí lạnh tàn sát bừa bãi, giờ phút này lão còn lo lắng gì đến Lâm Thiên, lão chỉ cần có mạng sống.
– Chết cho ta.
Sắc mặt Lâm Duệ dữ tợn, hàn băng khí phóng ra đến mức tận cùng. Lâm Bá Đạo bị đông cứng, thân thể run rẩy, trong nháy mắt cái sinh mệnh của y bị băng phong đông chết.
Lâm Bá Đạo vì mưu đoạt chủ vị Lâm gia không từ thủ đoạn, huynh đệ tương tàn, lục thân không nhận cuối cùng lại bị kết cục bi ai như thế.
– Phụ Thân.
Hai tiếng gọi thê lương vang lên, Lâm Duệ không có biểu hiện gì chậm rãi xoay người lại, trong lòng đám người dâng lên một cảm giác lạnh lùng.
Lâm gia, đây mới thật là một gia tộc sao? Tại sao lại máu lạnh như vậy?
Lâm Bá Đạo muốn giết Lâm Duệ, Lâm Duệ phản lại giết Lâm Bá Đạo, ở trước mặt tính mạng bị đe dọa, mọi sự xấu xa đều được bộc lộ ra.
Lâm Duệ nhìn Lâm Phong, bước một bước đi lên trên chiến đài đến trước mặt Lâm Phong nói:
– Lâm Bá Đạo tự tìm lấy cái chết, ta đã thay ngươi giết y rồi. Mà Lâm Phong, giờ đây thiên phú của ngươi xuất chúng như thế, ta thừa nhận trước đây mắt ta đã bị mù, hôm nay ta với ngươi đấu một trận, nếu ta thua ta tự nhận cái chết.
Giọng nói của Lâm Duệ hiên ngang lẫm liệt, nhưng ánh mắt của Lâm Phong thì cũng không có mảy may dao động. Lão hồ li này quả nhiên là một lão hồ li, lão nói dễ nghe như vậy chẳng qua là để cho hắn sinh ra lòng trắc ẩn. Thái Thượng trưởng lão đã sống nhiều năm như vậy quả nhiên cũng không phí công, lão rất giỏi về tâm kế, bản tính lai cực kỳ lạnh lùng, về điểm ấy chỉ nhìn lão giết Lâm Bá Đạo mà không có một chút do dự nào thì có thể nhìn ra được.
– Không cần phải nói dễ nghe như vậy, ông có thể yên tâm nếu là ông thắng, ta đã nói rút quân ta sẽ rút quân. Nhưng nếu ông thất bại đó, không phải là ông tự nhận lấy cái chết mà là vì ông không thể không chết.
Lâm Phong bình thản nói:
– Đánh thôi.
– Ta xuất thủ đây, cẩn thận.
Lâm Duệ gật gật đầu, Hàn Băng Vũ Hồn điên cuồng nở rộ lạnh lùng đến tận xương, bước chân bước ra khí hàn băng đánh về phía Lâm Phong.
Lâm Phong lắc lắc đầu, đánh thì đánh, lúc này Lâm Duệ vẫn ra vẻ khách khí.
Chân phải bước ra trước, một cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén hung mãnh bắn ra, khi kiếm khí đến trước người Lâm Duệ là lúc tay phải của Lâm Phong chém ra.
Ánh mặt trời chiếu lướt qua, anh hùng đã vào tuổi xế chiều không còn ánh sáng nữa.
Nhìn tay Lâm Phong Lâm Duệ sinh ra một ảo giác, trong lòng sinh ra một cảm giác của tuổi xế chiều thê lương.
– Tịch dương chi kiếm!
Lâm Phong lấy tay thay kiếm, một kiếm chém ra máu tươi rơi rụng bay tứ tán, một cái cánh tay bay về phía không trung.
Một kiếm đã chém đứt một cánh tay của Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ.
Chương 265: Mất đi
Nhìn thấy cánh tay bị đứt lìa vẫn còn bay múa trên không trung, trong lòng đám người lại run lên một lần nữa.
Chỉ có một kiếm mà thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy kiếm chỉ có kiếm quang, tay Lâm Phong chính là kiếm, cả người cũng là một thanh kiếm, một thanh kiếm mạnh mẽ vô địch.
Chỉ có trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà Lâm Phong đã lớn mạnh như vậy, ngay cả Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ mà cũng không phải là đối thủ của hắn, một kiếm cũng không tiếp nổi.
Lâm Duệ có thực lực là Linh Vũ cảnh tầng chín, chỉ thiếu một chút nữa là Huyền Vũ, vậy thì Lâm Phong phải là cảnh giới gì? Mà nay hắn chỉ mới mười bảy tuổi, trong gia tộc có rất nhiều thanh niên tuổi trẻ như Lâm Phong, nhưng vẫn còn đang sống dựa vào cha mẹ dựa vào gia tộc.
Chỉ đặc biệt có Lâm Phong thực lực đã siêu quần, suất lĩnh mấy vạn thiết huyết quân đoàn, đây chính là sai biệt, sai biệt thật lớn không thể san bằng.
Người thanh niên này bị Lâm gia trục xuất ra khỏi gia tộc, thật đáng để cho người ta nhìn lên cúng bái.
– A…
Từ trong miệng Lâm Duệ phát ra một tiếng kêu thê lương, một tiếng kêu thảm thiểt, cánh tay còn lại điên cuồng chém ra, không tiếc gì nữa tất cả chém ra, mang theo khí hàn băng nồng đậm.
Nhưng mà đã thấy thân thể Lâm Phong hơi hơi chuyển động kỳ diệu vô cùng, thân pháp của hắn giống như giao hòa cùng trời đất, ra vào không chừng, ẩn hiện tùy ý, làm cho khí hàn băng sượt qua đầu vai của hắn. Một chút sương lạnh bao trùm trên đầu vai của Lâm Phong, nhưng mà đã thấy bả vai Lâm Phong hơi hơi lay động, cánh tay lại một lần nữa chém ra, kiếm quang lại một lần nữa mạnh mẽ xuất hiện.
Xùy….
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, bàn tay Lâm Phong xẹt qua, máu tươi phiêu tán rơi bắn ra tứ tung, một cánh tay khác của Lâm Duệ cũng đã bị Lâm Phong chém đứt, chém đứt một cách vô cùng dễ dàng.
Lâm Phong với Lâm Duệ chênh lệch quá lớn, Lâm Duệ căn bản không thể so sánh được.
Hai thân thể giao nhau lưng Lâm Phong cùng với Lưng của Lâm Duệ đối nhau, chỉ thấy Lâm Phong vẫn đứng chắp tay, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh vô cùng.
– A…
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ nội tâm, cảm giác thấy hai bên cùng trống rỗng, thân thể Lâm Duệ điên cuồng run rẩy không thể dừng lại được.
Máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống nhuộm đỏ mặt đất, nhưng trong tim Lâm Duệ so với cánh tay bị chặt đứt còn đau đớn hơn nhiều, xong rồi hai cánh tay đã bị chém đứt, cho dù là Lâm Phong không giết lão thì lão ta cũng là phế vật.
– Thái Thượng trưởng lão, ngày xưa ngươi thực sự cường đại, bởi vậy ngươi tự cao tự đại muốn như thế nào thì như thế, muốn làm gì thì làm. Phế truất chủ vị của cha ta lập tân chủ khác, đánh cho cha ta bị thương, trục xuất hai cha con ta ra khỏi gia tộc. Nay Lâm phong ta trở về thực lực của ta so với ngưoi còn mạnh hơn, đương nhiên ta muốn đòi lại tất cả, hiện tại ta cũng muốn làm gì thì làm, muốn chém gãy hai cánh tay ngươi ta liền chém gãy, muốn giết chết ngươi ta liền giết chết ngươi.
Lâm Phong quay lưng về phía Lâm Duệ giọng nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại thực sự điên cuồng. Trong thế giới thực lực vi tôn, người nào thực lực mạnh có thể muốn làm gì thì làm, Lâm Duệ từng ỷ vào thực lực của mình đả thương phụ thân của hắn, đuổi cha con hắn ra khỏi gia tộc. Nay hắn đã mạnh lên hắn có thể dễ dàng chém đứt cánh tay Lâm Duệ, ai có thể làm gì được hắn.
Hắn muốn phế ai thì phế, muốn giết ai thì giết.
Trong lòng Lâm Duệ đang chảy máu, giờ phút này trong lòng đã tràn ngập oán độc vô tận, nhưng miệng của lão thì lại mím chặt không dám nói Lâm Phong một câu. Đúng như Lâm Phong đã nói, ở cái thế giới này ai mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu lão còn muốn sống nhất định phải câm miệng, cho dù có hận Lâm Phong.
Trở thành phế nhân dù sao cũng còn tốt hơn so với trở thành người chết, người càng nhiều tuổi lại càng quý trọng sinh mạng, cho nên Lâm Duệ lão không muốn chết.
– Lâm Duệ, hôm nay ta tha cho ngươi khỏi chết, cho ngươi được sống tới cuối đời, ta chém đứt hai cánh tay ngươi là đòi lại món nợ ngày xưa ngươi nợ ta, bây giờ ngươi có thể cút. Khi nào có khả năng báo thù, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.
Lâm Phong lạnh lùng nói, giờ đây còn cái gì mà Thái Thượng trưởng lão, chỉ cần thực lực mạnh dù là ngươi thân phận như thế nào, chỉ là cái rắm, thế giới này chỉ cần thực lực.
Thân thể Lâm Duệ khẽ run lên xoay người liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, lập tức lão nâng chân lên cất bước rời đi, bóng đáng vô cùng cô đơn, bởi vì khi trước sai lầm nên phải đón nhận cảnh thảm khốc như vậy.
Sau khi Lâm Duệ rời khỏi, Lâm Phong lại nhìn lại hướng khán đài, cuối cùng đã nhìn vào trên người đại trưởng lão và tam trưởng lão, hắn lạnh lùng nói:
– Đại trưởng lão và tam trưởng lão, hai người các ngươi tự phế tu vi đi, đừng bắt ta phải động thủ, nếu không ít nhất là hai cánh tay.
Giọng nói của Lâm Phong bình tĩnh làm cho sắc mặt đại trưởng lão và tam trưởng lão trắng bệch, bắt đầu tính sổ rồi đây, Lâm Phong bắt đầu cùng bọn họ kết toán thù hận ngày xưa.
Năm đó làm nhục Lâm Phong bức Lâm Hải thoái vị, hai người bọn họ đều có phần cùng một giuộc với Lâm Bá Đạo, hiện tại Lâm Phong để cho bọn họ tự phế tu vi.
Nhìn thân hình không có tay rời đi, đại trưởng lão đột nhiên điên cuồng nở một nụ cười, lập tức một chưởng mãnh liệt trực tiếp đánh vào người của mình, thét lớn lên một tiếng khóe miệng máu tươi không ngừng chảy ra, ông ta đã phế bỏ tự thân tu vi.
Thân thể tam trưởng lão run rẩy chậm chạp không chịu động thủ.
– Lão tam nếu không muốn chết, phế thôi.truyện Ma Tu audio
Trong mắt đại trưởng lão có vài phần lừng lẫy lão mở miệng nói, cả người tam trưởng lão run lên liếc mắt một cái nhìn đại trưởng lão rồi lập tức cũng tự mình phế bỏ tu vi.
Giờ đây gia chủ Lâm gia Lâm Bá Đạo chết, tam gia Lâm gia Lâm Hạo Nhiên cũng đã chết, Cửu trtưởng lão chết, Thái Thượng trưởng lão bị chém đứt hai cánh tay, đại trưởng lão cùng tam trưởng lão bị phế bỏ tu vi.
Lâm Phong trở về đã gây nên một hồi gió tanh mưa máu.
Đứng ở trên chiến đài, Lâm Phong quét ánh mắt nhìn những người xung quanh, thản nhiên nói:
– Những người khác ta không động, dù có thù oán với ta, ta cũng tha cho một lần, các người tự giải quyết cho tốt! Đương nhiên các ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù, nhưng mà tốt nhất nghĩ thông suốt rồi hãy đến.
Nói xong Lâm Phong sải bước xuống dưới chiến đài, phất phất tay. Lập tức mấy vạn xích huyết thiết kỵ đồng thời lên ngựa đều nhịp, đây mới thực sự là một quân đoàn tinh nhuệ, bọn họ đi theo Lâm Phong chứng kiến lịch sử Tuyết Nguyệt, cũng đồng thời thúc đẩy lịch sử.
Lâm phong cũng ngồi lên lưng một con chiến mã, hình dáng ngông nghênh kia lại mạnh mẽ kiên cường đến thế.
– Đi.
Lâm phong thản nhiên nói, nhưng cũng vào lúc này một giọng nói truyền đến.
– Đợi một chút.
Nghe được giọng nói này Lâm Phong dừng ngay lại tại chỗ nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ ngồi yên chờ đối phương nói chuyện.
– Lâm Phong, ngươi có thể trở lại Lâm gia không?
Một giọng nói mang theo một hy vọng mãnh liệt xa vời làm cho mọi người trong Lâm gia đều run lên kịch liệt, ánh mắt của bọn họ đều đã rơi vào trên người của Lâm Phong.
Đúng vậy, Lâm Phong hắn có thể trở lại Lâm gia không?
Nếu là Lâm Phong nguyện ý quay về thì thực lực của Lâm gia chẳng những không bị hao tổn mà tương phản lại. Từ nay về sau thành Dương châu sẽ là của Lâm gia, thậm chí phạm vi hàng mấy vạn dặm, Lâm gia của họ sẽ trở thành bá chủ.
Giọng nói này đã nói lên hy vọng xa vời mà mọi người trong Lâm gia đang giấu kín ở trong lòng, nhưng mà lại không ai dám mở miệng nói, lúc này đây có người dám thay họ nói ra.
– Nếu ngươi nguyện ý quay về Lâm gia, chúng ta có thể đuổi tất cả những người đã trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc, bao gồm cả Lâm Thiên.
Người nói chuyện kia nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc lại một lần nữa mở miệng nói, đám người đều yên lặng. Đúng vậy nếu Lâm Phong nguyện ý lưu lại, cho dù là Lâm Thiên bọn họ cũng có thể đuổi ra khỏi gia tộc, bởi vì nếu so sánh với Lâm Phong thì người vẫn được cho là kiều nữ Lâm thiên kia cũng kém Lâm Phong nhiều lắm.
Đang đỡ thi thể Lâm Bá Đạo, cả người Lâm Thiên run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Một lúc trước đây cô ta nở mày nở mặt như thế, là thiên kim kiêu nữ của Lâm gia thậm chí là thành Dương Châu, được vạn người sủng ái, nhưng chỉ vì Lâm Phong hào quang của cô ta đã hoàn toàn bị che lấp, Lâm Phong so với cô ta chói mắt hơn rất nhiều.
Lâm Thiên vẫn còn nhớ cảnh tượng, khi cô ta bước chân vào Vân Hải Tông làm nhục Lâm Phong kia, như vẫn đang mồn một hiện ra rõ ràng trước mắt, thế mà hôm nay người thanh niên kia đã trưởng thành như thế này.
– Lúc trước kia khi ta bị trục xuất ra khỏi gia tộc không một người nói chuyện với ta, ngày nay ta thực lực đã mạnh, có quyền có thế các ngươi lại muốn ta trở về gia tộc, như vậy liệu có thể được không? Có một số việc không thể nào có thể làm lại được.
Lâm Phong ngồi ở trên chiến mã cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói, rồi lâp tức chiến mã chồm lên nhanh chóng phóng đi.
Mấy vạn thiết kỵ cũng đồng thời phóng theo, mặt đất lại một lần nữa run lên chấn động trái tim đám người.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất kia, đám người tràn ngập những cảm xúc phức tạp, có một số việc nhất định không thể quay đầu chính như Lâm Phong đã nói. Khi Lâm Phong từng phải khuất nhục rời đi, có ai từng giúp Lâm Phong nói một câu, lúc trước Lâm gia muốn thanh lý môn hộ muốn giết chết Lâm Phong, có ai vì Lâm Phong nói một câu.
Ngày nay Lâm Phong thực lực cường đại lại là thống lĩnh quân đoàn, họ lại muốn Lâm Phong trở về gia tộc, có khả năng như vậy sao?
Mất đi, nhất định tiếp tục mất đi, vĩnh viễn.