Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 52 [Chương 256 đến 260]
❮ sautiếp ❯Chương 256: Khiến hắn lăn lại đây
Những ngày cuối năm, thành Dương Châu tưng bừng phấn khởi, những thanh niên ra ngoài tôi luyện đều trở về. So với ngày xưa, thành Dương Châu của hôm nay náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trên cửa thành Dương Châu, những thủ vệ thành môn ngẩng đầu đứng đó, oai phong hùng dũng.
Giữa thành, người đi lại không dứt, liên tục xì xào bàn tán cái gì đó.
– Ngươi nghe nói gì chưa, đứa con gái thiên tài của Lâm gia, Lâm Thiên kia đã về rồi! Nay Lâm Thiên đắc thế lắm, là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, cao cao tại thượng, thực lực còn mạnh hơn không ít trưởng lão của gia tộc rồi đó! Mà bên cạnh nàng ta còn có thiên tài Tuyết Nguyệt thánh viện đi theo nữa, thật quá giỏi.
Một người nói nhỏ với bằng hữu bên cạnh, ánh mắt đầy hâm mộ. Lâm Phong thật lợi hại, giành vinh quang cho Lâm gia, ngày Lâm gia quật khởi sắp tới.
– Ha ha, thế thì làm sao! Chẳng lẽ ngươi không nghe nói Nạp Lan Phượng sắp trở về, thành chủ Nạp Lan Hùng mở yến tiệc vời tất cả người có địa vị ở thành Dương Châu này. Mà Lâm gia cũng được mời. Nạp Lan Hùng cố ý làm vậy vì con gái Nạp Lan Phượng của ông ta có dẫn một thanh niên trở về, người kia tên là Độc Cô Hiểu, con cháu công khanh, dưới một người trên vạn người. Loại người kia, chúng ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Người bên cạnh mắt tỏa sáng, ở nước Tuyết Nguyệt này, công khanh đều là những kẻ cao quý không ai sánh bằng. Nạp Lan Phượng lại may mắn kết bạn với con cháu công khanh, về sau Nạp Lan gia sẽ lại càng huy hoàng.
– Thật lợi hại, Nạp Lan gia và Lâm gia đều quật khởi rồi! Mà hai nhà kia sẽ chẳng thể làm gì, chỉ có thể nịnh hót thôi.
– Đúng vậy. Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, Nạp Lan Phượng và Lâm Thiên đã rất lợi hại, nhưng sau lại xuất hiện một tên Thu Nguyên Hạo còn hùng mạnh hơn! Đúng rồi, còn có Lâm Phong nữa, kẻ bị đuổi khỏi Lâm gia, không biết nay hắn thế nào rồi!
– Lâm Phong á? Hắn có thể thế nào được chứ, không có thế lực gì mà lang thang ở ngoài, phỏng chứng đã bị Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng bỏ xa rồi. Cho gì không có bị bỏ xa, giờ với địa vị của Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng, hắn còn xa mới có thể so được.
Có người lắc đầu thở dài. Hội võ thành Dương Châu trước đây, người nổi bật nhất không phải là Lâm Thiên, cũng không phải Nạp Lan Phượng, mà là tên thiếu niên hết sức khinh cuồng kia, Lâm Phong.
Nay hắn đã bặt vô tin tức, có lẽ đã chết ở ngoài rồi cũng nên, đương nhiên chân tướng thế nào thì không ai biết rõ.
Không chỉ hai người bọn họ, lúc này rất nhiều người đều đàm luận Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng, hai vị thiên chi kiêu nữ của thành Dương Châu. Mỗi lần đến cuối năm, hai nàng đều trở thành chủ đề bàn tán chính của người dân thành Dương Châu, nhất là năm nay hai người lại mang đến cho thành Dương Châu những chấn động mới.
Thi thoảng cũng có thể nghe được hai chữ Lâm Phong trên những con đường lớn ở thành Dương Châu, đều là lơ đãng mà nhắc tới.
– Rầm, rầm…
Đúng lúc này, từ đằng xa, những tiếng động lớn truyền tới, dường như đó là tiếng ngựa, nhưng có vẻ không giống.
Tiếng vó ngựa sao có thể nhiều như vậy, trừ phi là thiên quân vạn mã.
Mọi người vẫn nhàn nhã đi lại trong thành Dương Châu, không hề để ý đến sự dị thường này.
– Ầm ầm…
Tiếng động ầm ầm càng ngày càng vang, khiến nhiều người phải dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Hơn nữa thời gian trôi qua, âm thanh đó càng thêm chấn động, mặt đất cũng hơi rung lên.
Mọi người nhìn về phía cửa thành Dương Châu, ở phía xa như có một đám bụi đất cuộn lên không trung, khói bụi mịt mù.
– Chuyện gì vậy?
Bụi đất tung bay, mà âm thanh này… đúng là tiếng vó ngựa, thật vang dội, chấn động lòng người.
Những bóng hình màu đỏ dần dần hiện ra trong tầm mắt, áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, sát khí ngút trời, bụi đất mù mịt. Một cơn lốc vô hình đang nhanh chóng lan tới thành Dương Châu.
– Thình thịch, thình thịch…
Trên cửa thành Dương Châu, những tên thủ vệ thấy nhiều những bóng người màu đỏ lao đến kia, trái tim họ đập loạn lên.
Quân đoàn, đúng là một quân đoàn, một quân đoàn khủng khiếp được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Lần đầu tiên những thủ vệ này nhìn thấy sát khí mạnh đến thế, quân đoàn khổng lồ đến thế, trái tim bọn họ đều thót lên tới tận cổ họng.
Không chỉ riêng bọn họ, quân đoàn từ xa kia càng tới gần thì những người trong thành Dương Châu càng run sợ.
Thế nhưng là thiết kỵ, lại là rất nhiều thiết kỵ. Bọn họ thấy đội quân thiết kỵ hùng mạnh chưa từng thấy bao giờ, dường như có thể lật tung cả trời đất.
Tiếng vang ầm ầm chấn động trời đất, mọi người đều sững sờ nhìn, sao thành Dương Châu lại có thể xuất hiện một chi quân đoàn?
– Mau, mau đóng cửa thành lại!
Một tên thủ vệ trên cửa thành hoảng sợ, vội hét lên.
– Câm miệng, mở to cửa thành ra, ai dám đóng lại ta giết kẻ đó.
Một tên đội trưởng thủ vệ giận dữ quát lên, chẳng lẽ tên khốn kia muốn chết hay sao mà lại đòi đóng cửa thành? Chỗ thiết kỵ mênh mông kia mà chỉ cần xung phong một cái là đủ đạp thành Dương Châu thành bột, nếu chọc giận những người này, bọn họ đừng mong sống sót dù chỉ một người, gã nào dám đóng cửa thành lại.
Tóm lại, lúc này thủ vệ trên cửa thành Dương Châu không ai là không kinh hồn táng đảm, một đám sắc mặt trắng bệch, chưa ai gặp phải đội hình lớn mạnh đến thế.
Đội hình thế này lẽ ra phải xuất hiện trên chiến trường mới đúng, nhưng lại xuất hiện ở thành Dương Châu bọn họ, một tòa thành nhỏ bé.
– Mau, mau đi bẩm báo thành chủ, mau lên.
Tướng sĩ canh giữ cửa thành quát lên, dường như không biết phải làm sao nữa. Hiện giờ điều duy nhất gã có thể nghĩ đến chính là đi tìm thành chủ Nạp Lan Hùng.
Vài tên thủ vệ nghe được thì trực tiếp chạy đi, lúc này ai còn chịu ở lại dây nữa. Nếu quân đoàn kia mà đến với ý xấu thì ở lại đây đúng là tìm chết.
Sau đó, quân đoàn thiết kỵ hùng hậu này khi đến gần thành Dương Châu thì chậm tốc độ lại, dừng trước cửa thành Dương Châu chứ không vào thành.
Nhưng quân đoàn hơn một vạn kia dù chỉ im lặng đứng đó, lại vẫn có sát khí mênh mông ngút trời, bao phủ cả cửa thành Dương Châu cùng đám người trên đó, làm bọn họ cảm thấy như khó có thể hít thở được.
Thật quá rung động, áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, cảnh này đã đánh sâu vào tâm linh mọi người, thật quá cường liệt.
Bọn họ thật không ngờ lại có một ngày nhìn thấy một quân đoàn như vậy.
Lúc này ở giữa quân đoàn này, một người cưỡi chiến mã chậm rãi đi ra, ngẩng đầu nhìn lên thủ vệ trên cửa thành, quát lên:
– Nghe đây, nay thành Dương Châu chính là đất phong của Xích Huyết hầu! Kể từ hôm nay, tất cả ở thành Dương Châu này đều thuộc về Xích Huyết thống lĩnh, giờ hãy bảo thành chủ thành Dương Châu ra khỏi thành đón tiếp.
Xích Huyết hầu, Xích Huyết thống lĩnh, thật là uy phong. Bắt thành chủ thành Dương Châu ra đón tiếp, đối phương quả thực có tư cách này.
Thì ra thành Dương Châu bây giờ đã thành đất phong của Xích Huyết hầu, cũng không biết Xích Huyết hầu là thần thánh phương nào.
Mọi người thả lỏng tâm tình, nếu thành Dương Châu là đất phong của Xích Huyết hầu, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không giẫm lên thành Dương Châu rồi, quân đoàn hùng mạnh này không phải đến gây chiến.
– Đi, nhanh đi gọi thành chủ tới.
Tên đội trưởng canh giữ cửa thành kia nói với tên hộ vệ còn đang ngẩn người bên cạnh. Người nọ gật đầu một cách đờ đẫn rồi lập tức lao tới phủ thành chủ, thậm chí gã còn không nghe thấy mấy chữ Xích Huyết thống lĩnh, mà chỉ biết hình như đối phương muốn thành chủ ra tiếp đón.
Trong phủ thành chủ, ở một vùng đất lộ thiên rộng lớn có bày những bàn tiệc. Ngày cuối năm này, thành chủ Nạp Lan Hùng lại một lần nữa mời các quý tộc nhà giàu ở thành Dương Châu đến dự tiệc, lại không mời Lâm gia, nhưng vẫn náo nhiệt như trước.
Lúc này nhiều người đang tranh nhau kính rượu, chúc mừng Nạp Lan Hùng có được rể hiền, làm cho Nạp Lan Hùng cảm thấy rất tự hào, không ngừng uống lấy.
– Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân…
Bỗng nhiên một giọng nói cuống quít truyền tới cắt ngang hưng trí của mọi người. Mà Nạp Lan Hùng cũng cau mày lại, lập tức quay sang nhìn thì thấy một gã thủ vệ đang vội vã chạy tới.
– Khởi bẩm thành chủ đại nhân, ngoài thành Dương Châu xuất hiện một quân đoàn không rõ lai lịch.
Trên khuôn mặt tên thủ vệ kia không ngừng chảy mồ hôi, nói thật to.
Mọi người giật mình kinh ngạc, ngoài thành Dương Châu có một đại quân đến?
Đúng lúc này lại có một bóng người nhanh chóng chạy đến.
– Đứng lại.
Nạp Lan Hùng quát lên:
– Ngươi cũng đến vì đại quân kia hả, bọn chúng đang làm cái gì?
– Bẩm thành chủ, bọn họ muốn thành chủ đại nhân ra khỏi thành nghênh đón!
Tên thủ vệ này đến thì quỳ xuống rồi nói. Nạp Lan Hùng nhíu mày lại, suy nghĩ.
– Nói cho hắn biết, bảo hắn đến phủ thành chủ thỉnh an, tạ tội.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Chỉ thấy Độc Cô Hiểu trên chủ vị với sắc mặt giận dữ, rượu còn chưa uống đã lại có kẻ tới quấy rầy nhã hứng, mà lại còn đòi Nạp Lan Hùng phải đi nghênh đón, điều này khiến Độc Cô Hiểu cảm thấy rất mất mặt. Nếu y ở đây, cho dù là ai thì cũng phải cung kính tới đây thỉnh an, mà còn phải tạ tội nữa.
Mọi người đều thổn thức, không hổ là công khanh, thật sự lợi hại. Ngay khi bọn họ đang sợ hãi, y lại bảo đối phương phải tới thỉnh an tạ tội, thật cuồng vọng và kiêu ngạo.
Tên thủ vệ tới báo kia giật mình, nói:
– Nhưng là…
– Không có nhưng là gì hết! Bảo bọn chúng lăn tới đây tạ tội, nói là Độc Cô ta ra lệnh, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Độc Cô Hiểu đứng dậy, hàn quang lóe lên trong mắt, quát lên với tên thủ vệ kia.
Thủ vệ kia kinh ngạc nhìn Độc Cô Hiểu, thấy hàn quang trong mắt đối phương thì gã chỉ có thể gật đầu đáp:
– Rõ!
Nói xong, hai gã thủ vệ kia đều ỉu xìu rời đi.
– Được rồi, mọi người tiếp tục nào, đừng làm hỏng nhã hứng.
Nạp Lan Hùng nâng chén với mọi người, mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều nâng chén phụ họa, ai nấy đều vui cười. Mà Độc Cô Hiểu thì ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt bình tĩnh. Thành Dương Châu nho nhỏ này có thể có nhân vật lợi hại nào chứ, ở trước mặt y còn không phải ngoan ngoãn tuân theo, tới đây tạ lỗi.
Chương 257: Tới cửa thỉnh tội
Xích Huyết đại quân ở ngoài cửa thành lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này tên thủ vệ kia giục ngựa trở về từ phủ thành chủ, cuống quít leo lên cổng thành, nhìn xuống Xích Huyết thiết kỵ mênh mông kia mà lại thấy run sợ.
– Lăn qua? Tạ tội?
Tên thủ vệ thấy miệng đắng chát, nếu gã nói để bọn họ lăn qua tạ tội, đám người này có giết mình không?
– Nói đi.
Đột nhiên một âm thanh vô cùng bá đạo truyền ra, chấn động màng nhĩ gã, khiến cả người tên thủ vệ này run lên dữ dội. Gã lập tức nhắm mắt lại rồi hô to:
– Thành chủ nói bảo các ngươi lăn đến cửa tạ tội.
Hô xong, gã chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, toàn thân thả lỏng hẳn. Nhưng những người trên cửa thành thì lại sợ hãi, cả người run lên bần bật, cái tên khốn kiếp kia sao lại nói thế. Xích Huyết thiết kỵ nghe thế thì đều yên tĩnh lại, ngay sau đó một luồng sát khí ngất trời trào ra, như một cơn gió lốc quét về đám người trong thành, khiến bọn họ thấy cả người lạnh lẽo.
Lạnh quá, sát khí kia quá lạnh, làm cho thân thể người ta run lên.
Lâm Phong ngồi trên Long Câu, vó ngựa chậm rãi bước lên trước, Nạp Lan Hùng lại có khí phách như thế?
Dưới lớp mặt nạ uy nghiêm, Lâm Phong khẽ cười, thản nhiên nói:
– Đi đến phủ thành chủ tạ tội nào!
– Rõ!
Những tiếng quát to chấn động lòng người, trường thương chỉ thẳng thành Dương Châu.
Giọng của Lâm Phong không lớn, nhưng thủ vệ cửa thành cùng người trong thành đều nghe được, mấy chữ đến tạ tội này lại làm bọn họ thấy lạnh. Người cưỡi Long Câu thần tuấn kia hẳn là Xích Huyết thống lĩnh mà bọn họ nói, thật uy phong, chỉ một câu thản nhiên mà ba quân răm rắp tuân theo.
Ầm ầm!
Mặt đất lại rung lên dữ dội, thiết kỵ lao đi, những tiếng rầm rầm này như tiếng sấm rền, không ngừng đánh vào lòng người.
Thiết kỵ hóa thành một hàng dài màu đỏ chạy vào thành Dương Châu, phi đi như bay.
Lúc này thành Dương Châu hoàn toàn sôi trào, không ai dám chặn trên đường lớn kia, đều tránh sang hai bên.
– Quân đoàn thật hùng mạnh, đây là quân đoàn nào vậy? Sao lại đi vào thành Dương Châu?
Người dân thành Dương Châu đều thắc mắc, những người tận mắt thấy thiết kỵ này lao qua trước người thì tâm thần đều rung lên. Thật quá uy nghiêm, sát khí ngút trời, chỉ xẹt qua bên người bọn họ đã khiến hai chân bọn họ run lên, thậm chí có người còn không dám di động chút nào.
Phủ thành chủ vẫn vô cùng vui mừng náo nhiệt như trước.
Nhưng lúc này, mặt đất hơi rung lên, khiến mọi người đang cười nói trong phủ thành chủ sửng sốt, cau mày lại.
Ngay sau đó tiếng thiết kỵ phi nước đại truyền đến, cuồn cuộn không ngớt.
– Chuyện gì vậy?
– Đây là thế nào?
Ai nấy đều đứng dậy, sững sờ, động tĩnh thật lớn, đã xảy ra chuyện gì?
Nạp Lan Hùng cũng cau mày lại, nhìn ra ngoài phủ thành chủ với ánh mắt đầy suy tư.
– Phụ thân, kệ đi, có Độc Cô ở đây, dù chúng có đến cũng là để tạ tội thôi.
Nạp Lan Phượng thấy Nạp Lan Hùng nhíu mày thì khẽ cười nói, Độc Cô Hiểu là thân phận nào, chẳng lẽ còn sợ một quân đoàn nho nhỏ sao.
– Ừ.
Nạp Lan Hùng gật đầu rồi tiếp tục nói:
– Nào, tiếp tục uống rượu nào mọi người, bọn chúng đến thỉnh tội đó.
Tất cả mọi người đều phụ họa theo, nhưng lòng vẫn bồn chồn, thật sự là đến thỉnh tội sao? Sao bọn họ lại cảm thấy lãnh ý từ phương xa không ngừng kéo đến, dường như là sát khí.
Tiếng rầm rầm ngày càng vang. Bên ngoài phủ thành chủ, mấy tên hộ vệ canh giữ trước phủ đệ thấy thiết kỵ màu đỏ từ xa lao tới, ngẩn ngơ ở đó.
Áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, uy nghiêm lạnh lẽo khiến trái tim bọn họ run lên dữ dội.
Chỉ một lát, đại quân đã đi đến ngoài phủ thành chủ.
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, một thanh Tùy Phong cuồng đao lướt qua, cửa phủ thành chủ trực tiếp bị một đao bổ ra.
Két két!
Tiếng lắc lư vang lên liên tiếp, tất cả những thứ trước cửa phủ đệ bị phá hủy chỉ trong chớp mắt, phàm là bất cứ thứ gì ngăn cản thiết kỵ đều tan thành tro bụi.
Giẫm lên những mảnh vỡ kia, thiết kỵ bước vào phủ thành chủ, dù đông như vậy nhưng thiết kỵ lại vô cùng chỉnh tề, không hề lộn xộn chút nào.
Lúc này thủ vệ đã hoàn toàn bị chôn trong chiến mã, những thiết kỵ vụt qua người bọn họ khiến bọn họ chỉ dám đứng im ở đó không dám động đậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiết kỵ giẫm lên mà chết. Nhưng thiết kỵ vô tận này lại lướt qua rất chuẩn xác, không đụng tới bọn họ chút nào, chỉ khiến bọn họ run rẩy đầy sợ hãi ở nơi đó.
Phủ thành chủ hoàn toàn loạn hết lên, mọi người hò hét bỏ chạy. Quân đoàn hùng mạnh này khiến bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Trên vùng đất trống rộng lớn kia, tiếng cười đùa trong yến tiệc cuối cùng cũng ngừng lại, thực sự không phải là bị tiếng của thiết kỵ bao phủ, mà là không còn ai cười nổi nữa.
Đám người kia đều đứng dậy, nhìn vào những thiết kỵ uy nghiêm trước mặt mình, trái tim cả vài thập niên chưa từng dao động nay run rẩy.
Thiết huyết quân đoàn, một quân đoàn hùng mạnh vô cùng, quân đoàn có thể dễ dàng phá hủy tất cả.
Những người kia chỉ cần liếc bọn họ một cái liền khiến bọn họ hoảng sợ.
Những người này không ai là kẻ tầm thường, toàn bộ đều là tinh nhuệ, mà đội quân tinh nhuệ này lại xuất hiện ở thành Dương Châu bọn họ, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đoàn thiết kỵ này hóa thành một con rắn lớn bao đám người kia vào trong, có chắp thêm cánh cũng không thể thoát được.
Nay không ai có thể đi ra ngoài.
Mấy vạn thiết kỵ tinh nhuệ này chỉ cần hét to là có thể khiến tâm can người ta vỡ tung.
Nạp Lan Hùng cũng run lên, quân đoàn mạnh thế này mà đến tạ tội ư?
Độc Cô Hiểu nhíu chặt mày lại, đặt chén rượu xuống rồi đứng dậy đi tới trước đám thiết kỵ này.
Nhìn quân sĩ mặc áo giáp, đầu đội mũ giáp trước mặt, Độc Cô Hiểu nói với sắc mặt lạnh lùng:
– Thật to gan, các ngươi là Xích Huyết thiết kỵ, tại sao lại xuất hiện ở thành Dương Châu?
Xích Huyết thiết kỵ, đội quân tinh nhuệ của nước Tuyết Nguyệt!
Mọi người chấn động, thảo nào, chiến mã màu đỏ, áo giáp màu đỏ, quân đoàn này không ngờ lại là Xích Huyết thiết kỵ.
Không người nào để ý đến Độc Cô Hiểu, họ nhìn y như thể đang nhìn một con nghé nhảy nhót trước mặt, khiến cho Độc Cô Hiểu tức giận, y cảm thấy rất mất mặt.
Nhất là khi y vừa khoe khoang khoác lác trước mặt người khác, vô cùng oai phong cách đây không lâu.
– Thống lĩnh của các ngươi là ai, đi ra gặp ta.
Độc Cô Hiểu lại quát lên, tuy lúc này y cũng thấy hơi bất an, nhưng sự kiêu ngạo của Độc Cô gia không cho phép y khiến sự uy nghiêm của Độc Cô bị hao tổn.
Ở Nạp Lan gia, mọi người đều kính trọng Độc Cô Hiểu như thần linh, chính y cũng kiêu ngạo vô cùng, oai phong bắt Xích Huyết thiết kỵ đến tạ tội, giờ phút này sao y có thể lùi bước được.
Nạp Lan Phượng đứng cạnh Độc Cô Hiểu, nhìn đám thiết kỵ kia mà lòng cảm thấy rất kiêu ngạo. Không ai dám đắc tội Độc Cô gia, Xích Huyết thiết kỵ cũng không dám, đây chính là người đàn ông của nàng.
– Các ngươi thật to gan, dám xông vào phủ thành chủ!
Nạp Lan Phượng quát lên, mang theo sự uy nghiêm của nữ trung hào kiệt. Cô ta lại không chút sợ hãi, bởi vì người bên cạnh cô ta là người của Độc Cô gia.
– Đi ra gặp hắn? Thật to gan?
Lâm Phong thấy buồn cười, hắn giục ngựa chậm rãi đi tới, mặt nạ bằng đồng dữ tợn mà lạnh lẽo, hắn không nhìn Độc Cô Hiểu và Nạp Lan Phượng mà nhìn Nạp Lan Hùng.
– Thành chủ Nạp Lan Hùng của thành Dương Châu, ngươi muốn ta đến tạ tội?
Nạp Lan Hùng giật mình, Lâm Phong sao có thể biết lão?
Lão đang nhíu mày lại thì nghe Độc Cô Hiểu quát lên:
– Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Lâm Phong liếc Độc Cô Hiểu một cái, lại là một kẻ kiêu ngạo, không biết sống chết.
– Ngươi thì là cái gì!
Lâm Phong quát to, khiến mọi người sửng sốt.
Độc Cô Hiểu cũng giật mình, chỉ cảm thấy mặt không chút ánh sáng, mắt y lóe lên hàn quang.
– Ta họ Độc Cô!
Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói.
Họ Độc Cô, khó trách trông lại quen thuộc như vậy, ra là có vài phần giống với Độc Cô Thương. Nhìn Độc Cô Hiểu, Lâm Phong nở nụ cười nhạt dưới chiếc mặt nạ thanh đồng.
– Vậy thì thế nào?
– Độc Cô của Độc Cô gia ở Hoàng thành.
Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói.
– Nhà công khanh.
Nạp Lan Phượng cũng mở miệng, giọng nói đầy kiêu hãnh.
– Giờ xuống ngựa thỉnh tội, ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Độc Cô Hiểu nghe được hai chữ công khanh thì vẻ kiêu ngạo lại hiện lên trên khuôn mặt.
– Nhà công khanh?
Lâm Phong thì thầm một tiếng, cúi đầu lạnh nhạt nhìn Độc Cô Hiểu, chỉ thấy đầu Độc Cô Hiểu càng ngẩng cao lên, đúng rồi, nhà công khanh, Độc Cô thị.
– Chém một tay!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói. Cả không gian nơi đây đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Chương 258: Nhìn thấy rõ ràng
– Chém một tay hắn?
Tiếng nói thật bình tĩnh nhưng lại khiến mọi người ngây dại.
Lâm Phong muốn chém một cánh tay của Độc Cô Hiểu?
Con cháu công khanh mà hắn cũng dám chém tay?
Khuôn mặt kiêu ngạo của Độc Cô Hiểu cũng cứng lại, y nghe được cái gì vậy? Khi y nói ra thân phận của mình, khi y tưởng rằng Lâm Phong sẽ thỉnh tội với y thì Lâm Phong lại chẳng liếc y lấy một cái, sau đó bình tĩnh nói một câu là chém một tay của y.
Âm thanh bình tĩnh đó lại dấy lên những cơn sóng dữ trong lòng mọi người.
– Ngươi nói cái gì?
Nạp Lan Phượng cũng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong rồi hỏi. Độc Cô Hiểu là người đàn ông của cô ta, là niềm kiêu hãnh của cô ta.
Khi biết được có đại quân đến thành Dương Châu, tất cả mọi người đều hoảng sợ, chỉ có Độc Cô Hiểu, người đàn ông của cô ta là không như vậy. Y thật bình tĩnh, thật kiêu ngạo bảo đại quân kia đến cửa thỉnh tội.
Điều này khiến Nạp Lan Phượng rất tự hào, cô ta rất muốn nhìn cảnh quân đoàn kia đến đây, khi đó Nạp Lan Phượng sẽ vinh quang cỡ nào. Nhưng cô ta quả thực nhìn thấy vị Xích Huyết thống lĩnh kia đến tận đây, nhưng không phải là đến tạ tội.
– Ngươi muốn chém cánh tay của ta?
Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói, trên người tỏa ra băng hàn khí, mà đồng thời người đeo mặt nạ đồng giục ngựa đi ra từ đám người, mang theo khí bá đạo nồng đậm.
– Chém!
Lâm Phong không để ý đến y nữa, quát một tiếng. Bá Đao nhảy lên, lăng không chém tới, một tia sáng u lãnh rực rỡ lóe lên rồi biến mất ngay tức khắc, thứ để lại là máu tươi vẩy ra không trung.
Toàn bộ không gian như đọng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm máu tươi vẩy lên không trung kia, lòng vô cùng khiếp sợ.
Chém, thật sự chém rồi!
Không hề do dự chút nào, vị Xích Huyết thống lĩnh này trực tiếp ra lệnh, chém.
Mà thuộc hạ của hắn trực tiếp ra tay, một vệt đao quang rực rỡ lóa mắt khắc sâu trong đầu mọi người, không thể lau đi.
– A…
Lúc này, Độc Cô Hiểu mới thét lên đau đớn, cánh tay còn lại ôm chặt lấy cánh tay bị chém đứt kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào.
Mà Nạp Lan Phượng bên cạnh y thì ngơ ngác nhìn cảnh này, hoa dung thất sắc, khuôn xinh đẹp trở nên tái mét, Độc Cô Hiểu thật sự bị chém tay?
– Xong rồi!
Nạp Lan Hùng sợ hãi, hoàn toàn xong rồi, Độc Cô Hiểu bị người ta chém đứt tay ở Nạp Lan gia lão, trách nhiệm này người nhà Nạp Lan chịu không nổi.
– Tại sao lại như vậy?
Nạp Lan Hùng mang theo sát ý nồng đậm ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, vị Xích Huyết thống lĩnh đeo mặt nạ bằng đồng kia.
Mà lúc này Lâm Phong cũng nhìn lão, đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng như cũ.
– Ngươi muốn ta tới cửa thỉnh tội?
Lâm Phong lạnh nhạt hỏi một câu.
Nạp Lan Hùng ngưng mắt lại, Lâm Phong dám chém Độc Cô Hiểu, dám bừa bãi như thế thì sẽ là kẻ đơn giản sao?
Lúc này phủ thành chủ của lão đang bị một quân đoàn cả vạn người vây chặt, chỉ cần Lâm Phong ra lệnh một tiếng thì phủ thành chủ của Nạp Lan gia sẽ bị giẫm nát.
Nạp Lan Hùng lại thuận theo ý của Độc Cô Hiểu làm cho Lâm Phong đến đây thỉnh tội, thật quá châm chọc.
Thống lĩnh Xích Huyết thiết kỵ đến thỉnh tội thành chủ như lão? Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều là do Nạp Lan Hùng quá tin tưởng vào Độc Cô Hiểu, con cháu công khanh uy phong nhường nào.
Chính là lão vạn lần không ngờ, vị thống lĩnh này dám chặt cả tay của con cháu công khanh, bảo chém là chém ngay lập tức.
– Ngươi là ai?
Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, Độc Cô Hiểu nhìn chằm chằm Lâm Phong, hận không thể trực tiếp xé nát Lâm Phong ra.
– Ta chính là người của Độc Cô gia, Độc Cô thị ở Hoàng thành, con cháu gia tộc công khanh! Ngươi lại dám chém tay ta ư?
– Ngươi nhất định phải chết!
Nạp Lan Phượng cũng nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt ác độc.
– Độc Cô thị, con cháu công khanh? Ta biết.
Lâm Phong cảm thấy buồn cười, hờ hững nói một tiếng, lại một lần nữa nhìn Độc Cô Hiểu, khẽ nói:
– Độc Cô Thương có quan hệ gì với ngươi?
– Hử?
Độc Cô Hiểu giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Phong:
– Huynh trưởng của ta, ngươi đã biết mà còn dám đụng tới ta!
Lúc này y ôm lấy vết thương của mình, người không ngừng run lên.
– Huynh trưởng của ngươi à? Quả nhiên là giống nhau, không biết mình có cân lượng thế nào, lại tự cao tự đại, ngu ngốc!
Lâm Phong thản nhiên nói:
– Huynh trưởng ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, cách đây không lâu ở Thiên Nhất học viện, ta cho hắn vài cái bạt tai, hơn nữa còn khiến hắn phải quỳ trước mặt ta sao?
Độc Cô Hiểu chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Là hắn, không ngờ lại là hắn.
Y sớm nên nghĩ đến… Xích Huyết thống lĩnh, đất phong thành Dương Châu, y sớm nên nghĩ đến hắn.
Chỉ là hắn luôn nghĩ Xích Huyết quân đoàn phải ở thành Đoạn Nhận mới đúng, lúc này đột nhiên xuất hiện ở thành Dương Châu, y mới không hiểu rõ. Lúc này y mới biết được Xích Huyết quân đoàn chưa về thành Đoạn Nhận, mà cùng vị Xích Huyết thống lĩnh mới được sắc phong đi tới thành Dương Châu, tòa thành nhỏ bé này.
Lâm Phong dùng lửa đốt thành, ngàn dặm cứu Công chúa, lao tới Hoàng thành trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu được Liễu Thương Lan, hơn nữa lại giết Đoàn Hàn, con của Thiên Lang Vương ngay trước mặt ông ta, phong hầu bái tướng với đất phong thành Dương Châu.
Lâm Phong là truyền kỳ, ở trong mắt hắn vốn không có hai chữ sợ hãi, ngay cả Thiên Lang Vương còn không sợ, dám ở ngay trước mặt Thiên Lang Vương giết con của ông ta, Lâm Phong còn cái gì là không dám làm?
Sắc mặt Độc Cô Hiểu trắng bệch, nhà công khanh cũng có khúc xương không thể gặm được.
Mọi người cũng nhận thấy Độc Cô Hiểu im lặng, ai nấy đều giật mình sợ hãi, Lâm Phong còn tát đại ca của Độc Cô Hiểu? Bắt đại ca của Độc Cô Hiểu quỳ xuống đất?
Người này rốt cuộc là ai? Thật quá ngông cuồng. Xem ra Độc Cô Hiểu cũng không dám làm gì hắn.
Nạp Lan Phượng và Nạp Lan Hùng thấy Độc Cô Hiểu im lặng thì sợ hãi, Độc Cô Hiểu lại im lặng.
Im lặng có nghĩa là lời của Lâm Phong là thật, đại ca của Độc Cô Hiểu đúng là bị người ta tát, mà còn quỳ xuống nữa.
– Hắn là ai vậy?
Nạp Lan Phượng khẽ hỏi, nhưng Độc Cô Hiểu không có để ý đến cô ta, mà y lại mở miệng cười to.
– Tốt, tốt!
Lúc này trông Độc Cô Hiểu như bị điên, bởi vì y chẳng làm gì được Lâm Phong. Luận thực lực, y ngay cả tư cách sánh với Lâm Phong cũng không có, luận thế lực, ca ca y bị Lâm Phong đánh mà gia tộc y lại lựa chọn im lặng, Độc Cô Hiểu y còn có thể làm cái gì?
Ngay cả vị đại ca thiên tài của y bị hành hạ mà gia tộc cũng im lặng thì hôm nay cánh tay này của y bị chặt đứt một cách vô ích, y có thể không điên cuồng ư?
– Vị Xích Huyết thống lĩnh này là đại nhân vật chân chính rồi!
– Có thể dắt quân đoàn mấy vạn người, quả nhiên quá giỏi! Xem ra Độc Cô Hiểu biết hắn là ai, nên không dám trêu chọc.
Mọi người nhìn phản ứng của Độc Cô Hiểu thì đều nghĩ, Nạp Lan gia xong đời rồi.
Độc Cô Hiểu vừa rồi còn vô cùng cuồng vọng, bị chém đứt tay nhưng không dám nói gì, Nạp Lan gia lại đắc tội Lâm Phong, đúng là hoàn toàn xong rồi.
Tới cửa thỉnh tội?
Lâm Phong đã tới, nhưng bọn họ có ai nhận nổi không?
Lúc này mọi người đều muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Nạp Lan gia, tránh cho bị vạ lây.
– Nạp Lan Hùng, ta được hoàng gia sắc phong làm Xích Huyết hầu, đất phong thành Dương Châu! Đến thành Dương Châu mà thành chủ nhà ngươi lại bắt ta lăn tới cửa thỉnh tội, thật khí phách, thật uy phong!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
– Ngươi nói thử xem, Nạp Lan Hùng, ngươi nên chịu tội gì?
Lâm Phong lại nói một câu khiến Nạp Lan Hùng run lên dữ dội, đất phong thành Dương Châu, thì ra là thế. Hắn là tới nhận đất phong của mình, mà Nạp Lan Hùng lão lại bắt Lâm Phong lăn tới cửa thỉnh tội, nên giờ phút này Lâm Phong mới hỏi lão nên bị tội gì.
Nạp Lan Hùng im lặng không nói, mà Lâm Phong đã quay sang hỏi những người khác:
– Các ngươi nói xem, Nạp Lan Hùng phải bị tội gì?
Mọi người sợ hãi, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong kia, không biết phải nói gì.
– Ai mở miệng cuối cùng, giết!
Lâm Phong lại nói một câu. Ngay lập tức có hô to:
– Nạp Lan Hùng đại nghịch bất đạo, đáng chết!
Lời vừa nói ra, Nạp Lan Hùng giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm kẻ kia. Người đó vừa nãy còn ra sức nịnh hót lão, lúc này lại nói lão đáng chết, thật độc ác.
– Đúng, Nạp Lan Hùng tội đáng chết vạn lần, nhất định phải giết không thể tha!
– Đúng vậy, giết lão đi.
Mọi người tranh nhau trả lời, chỉ sợ mình chậm hơn kẻ khác. Lâm Phong mỉm cười, lại quay sang nhìn Nạp Lan Hùng, nói:
– Ngươi đá nghe chưa, mọi người đều nói là ngươi đáng chết!
Cảm nhận được sát khí trên người Lâm Phong, Nạp Lan Hùng nhìn Lâm Phong, đôi mắt bình tĩnh kia khiến lão cảm thấy quen thuộc.
– Ngươi biết ta, ngươi rốt cuộc là ai?
Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Nạp Lan Hùng đột nhiên ý thức được rằng Lâm Phong đang nhằm tới lão.
– Ngươi muốn biết?
Trong con mắt bình tĩnh của Lâm Phong hiện lên lãnh ý, hắn nhẹ nhàng hỏi.
– Muốn!
Nạp Lan Hùng gật đầu, lão đương nhiên là muốn rồi.
– Được rồi, ngươi hãy nhìn cho rõ!
Lâm Phong nở nụ cười, giơ tay kéo mặt nạ bằng đồng kia xuống, khuôn mặt thanh tú của hắn xuất hiện trước mắt Nạp Lan Hùng, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Giờ phút này, không gian yên lặng như tờ, không có chút tiếng động nào.
Chương 259: Tự sát
– Lâm Phong!
– Là Lâm Phong, thế nhưng là Lâm Phong!
Tâm mọi người ầm ầm chấn động, vị Xích Huyết thống lĩnh này lại là Lâm Phong, tên Lâm Phong ngày xưa đã bộc lộ tài năng trong hội võ thành Dương Châu, sau bị Nạp Lan gia và Lâm gia đuổi khỏi thành Dương Châu.
Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, người có uy tín danh dự ở thành Dương Châu này này đều có mặt, mà người tham gia yến tiệc hôm nay cũng đều là quý tộc hào môn ở thành Dương Châu, bọn họ đương nhiên nhận ra Lâm Phong, tên thanh niên hết sức ngông nghênh kia.
Không ai ngờ vị Xích Huyết thống lĩnh đeo mặt nạ đồng, cùng mấy vạn quân Xích Huyết thiết kỵ đến khiến thành Dương Châu khiếp sợ này với vị thanh niên tuấn dật ngày đó lại là một.
Nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Lâm Phong, hắn mới nhiêu tuổi? Chỉ mới mười bảy mười tám mà thôi, Xích Huyết thống lĩnh, Xích Huyết hầu, nắm trong tay vạn quân Xích Huyết thiết kỵ. Mọi người đều chấn động nhìn Lâm Phong, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, muốn nói nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Nạp Lan Hùng cũng run cầm cập, Lâm Phong, vị Xích Huyết thống lĩnh này lại là Lâm Phong, tim của lão đập kinh hoàng không thôi.
Tên phế vật bị Lâm gia trục xuất khi xưa, nay đã thành chư hầu một phương? Điều này khiến Nạp Lan Hùng cảm thấy thật hư ảo như giấc mộng.
Đương nhiên người kinh hãi nhất chính là Nạp Lan Phượng, kể từ khi Lâm Phong bỏ mặt nạ ra, trái tim cô ta run lên dữ dội, ngay sau đó cô ta cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật kia.
Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, cô ta cứ nghĩ mình sẽ là nhân vật chính, ở thành Dương Châu này chỉ có Lâm Thiên có thể sánh được với cô ta. Nhưng kết quả lại không như cô ta tưởng tượng, Thu Nguyên Hạo xuất hiện, Lâm Phong từ trên trời giáng xuống cướp đi hào quang vốn là của cô ta, nhưng lúc đó cô ta vẫn cảm thấy Lâm Phong chỉ là kẻ cùng tầng bậc với cô ta, cô ta vẫn có thể vượt qua.
Nhưng nay Lâm Phong lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta, nhưng lại là thân phận đáng sợ, ngồi trên Xích Huyết chiến mã nhìn xuống tất cả, một câu khinh thường chặt đứt cánh tay của Độc Cô Hiểu, kẻ mà cô ta vẫn thường lấy làm kiêu ngạo, Lâm Phong cũng chẳng thèm nhăn mày lấy một cái. Có lẽ với Lâm Phong mà nói, Độc Cô Hiểu vốn chẳng đáng để nhắc tới, chém đứt một cánh tay dễ dàng, thật quá bình thường.
Độc Cô Hiểu là thân phận gì, con cháu công khanh, y đến đây khiến Nạp Lan Phượng cảm thấy cực kỳ vinh quang, toàn bộ thành Dương Châu đều ca ngợi cô ta không dứt, tất cả mọi người đều sung bái cô ta, bội phục Nạp Lan Phượng. Gia tộc của cô ta, phủ thành chủ từ trên xuống dưới đều kiêu hãnh vì cô ta, thiết yến chiêu đãi các nhân sĩ có thân phận ở thành Dương Châu này vì cô ta và Độc Cô Hiểu.
Nạp Lan Phượng đắm chìm trong vinh quang, chuẩn bị lên chiến đài ở hội võ thành Dương Châu sắp tới để tỏa sáng.
Nhưng tất cả đều tan thành bọt biển khi thiết huyết quân đoàn này đến, hoặc có thể nói là vì Lâm Phong. Lâm Phong dễ dàng hủy diệt đi sự kiêu ngạo của cô ta, phá hủy tất cả mọi thứ của cô ta.
Cô ta đã không thể so với Lâm Phong, không hề có tư cách đánh đồng với Lâm Phong nữa.
Lúc này người bình tĩnh nhất là kẻ bị Lâm Phong chém đứt tay kia, Độc Cô Hiểu. Bởi vì khi Lâm Phong nói hắn tát Độc Cô Thương, bắt Độc Cô Thương quỳ xuống, y đã biết Lâm Phong là ai, chỉ là y chưa từng nhìn thấy Lâm Phong.
Nhìn thanh niên còn trẻ tuổi hơn y, ánh mắt Độc Cô Hiểu âm trầm vô cùng. Lâm Phong không chỉ phá đi niềm kiêu ngạo của y, còn chặt đứt cánh tay y, từ nay về sau tu vi và thiên phú của y đều giảm mạnh.
Mọi người đều nhìn Lâm Phong, hắn liếc xung quanh một cái, thầm cười lạnh.
Đây là rung động được mang đến nhờ thực lực và quyền thế! Ngày xưa hắn chỉ là một thiếu niên vô danh, dù bộc lộ tài năng trên chiến đài ở hội võ nhưng vì không đủ thực lực và không có gia thế to lớn, thiên phú của hắn chỉ là một loại tai họa. Nạp Lan Hùng không chấp nhận được hắn, Lâm gia không chứa hắn, ngay cả Cổ gia và Văn gia đều hận không thể giết chết hắn.
Hắn mang theo chấp nhất và không cam lòng rời khỏi thành Dương Châu, mà nay hắn đã trở lại, hắn vẫn là hắn.
Chẳng qua hiện nay hắn đã có thực lực, tay còn nắm giữ Xích Huyết quân đoàn hùng mạnh, bởi vậy hắn có thể nhìn xuống mọi người, tự cao tự đại.
Những khuất nhục ngày xưa hắn nhận lấy ở thành Dương Châu, nay đều đòi lại hết.
– Ngươi đã nhìn rõ chưa?
Lâm Phong nhìn Nạp Lan Hùng, lạnh nhạt nói.
Tiếng nói bình tĩnh đó cuối cùng kéo mọi người trở lại từ trong khiếp sợ. Nhìn Lâm Phong, bọn họ đều thấy lòng vô cùng phức tạp, những chấn động trong lòng mãi không thể bình ổn được.
Lâm Phong đã trở lại, vị thanh niên trên chiến đài ngày xưa đã khuất nhục bỏ đi, không ai ngờ mai sau có một ngày hắn lại trở lại thành Dương Châu với cảnh tượng rung động đến thế, giẫm tất cả dưới chân mình.
Nạp Lan Hùng động động yết hầu, dường như có cục đờm ngăn trong cổ họng, không biết phải nói gì. Lão đương nhiên là nhìn rõ, rõ hơn bất cứ ai.
Hắn vẫn ngông nghênh như vậy, ánh mắt vẫn chấp nhất và kiên quyết như vậy, chẳng qua ngày xưa thực lực hắn chưa đủ, nay đã không rõ sâu cạn. Nhưng có thể nắm Xích Huyết quân đoàn trong tay, trở thành chư hầu một phương, lại được phong cho thành Dương Châu, thực lực của Lâm Phong sẽ yếu sao? Hiển nhiên là không.
– Ngươi muốn thế nào?
Nạp Lan Hùng nhìn Lâm Phong, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Hôm nay vốn là ngày vui, nhưng Lâm Phong đến nên tất cả đã kết thúc.
– Thế nào với ngươi ư?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng:
– Năm trước, Nạp Lan Hùng ngươi trở thành thành chủ thành Dương Châu, tiến hành hội võ trong thành! Lâm Phong ta tham chiến, chiến thắng vòng cuối cùng của hội võ, nhưng lúc đó Lâm gia muốn thanh lý môn hộ, ngươi thân là kẻ tổ chức lại không ngăn cản Lâm gia mà đồng ý để lấy mạng Lâm Phong ta, bởi vì ta đã đánh bại mọi người, kể cả con gái của ngươi, cướp đi hào quang của con gái ngươi. Cho nên ngươi muốn ta chết.
– Lúc ấy ta từng nói, hội võ thành Dương Châu đúng là một trò hài.
Lâm Phong chậm rãi nói:
– Hội võ đó chẳng qua là để con gái ngươi khoe khoang, ra vẻ oai phong mà thôi! Ta mạnh hơn con gái ngươi nên ngươi muốn ta chết; còn nữa, năm đó Nạp Lan Phượng con gái ngươi cũng từng phái người ám sát ta, đơn giản là vì ta đắc tội ả. Ả cho mình là thiên chi kiêu nữ, ta dám ở trong tửu lâu chống đối ả là không được, chống đối là giết.
– Mà nay ta đã trở về, nếu ta yếu hơn các ngươi, sợ là các ngươi đã giết ta rồi! Nhưng nay ta còn mạnh hơn các ngươi, tính mạng ta không còn bị các ngươi uy hiếp nữa, ngược lại, mạng của các ngươi lại nằm trong tay ta.
Giọng nói của Lâm Phong hết sức bá đạo, lại lạnh như băng.
– Cho nên những thứ ngươi từng đưa ta, giờ ta trả lại cho các ngươi! Nạp Lan Hùng, ngươi tự sát đi!
– Ngươi tự sát đi!
Lời nói bình tĩnh nhưng không thể nghi ngờ. Mọi người đều khiếp sợ, Lâm Phong lại muốn Nạp Lan Hùng tự sát, muốn vị thành chủ thành Dương Châu này phải tự kết liễu tính mạng mình.
Năm đó, ai có thể ngờ được người thanh niên bị đuổi đi sẽ dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống để nhìn Nạp Lan Hùng, bắt Nạp Lan Hùng tự sát, cách đó không lâu Nạp Lan Hùng còn ngồi trên khán đài, nhìn xuống Lâm Phong.
– Nếu ta không làm!
Nạp Lan Hùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, khẽ nói.
– Ngươi có thể không làm, ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi như vậy. Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, nếu không trả lời, ta cho ngươi chọn không làm, bắt đầu!
Lâm Phong vẫn bình tĩnh như cũ, không chút phập phồng.
Ngươi có thể lựa chọn không làm, nhưng chỉ có mười giây, bừa bãi cỡ nào, bá đạo nhường nào.
– Một!
– Hai!
Lâm Phong không để ý đến những người khác nghĩ gì, hắn nhìn Nạp Lan Hùng rồi bắt đầu đếm. Sắc mặt Nạp Lan Hùng trắng bệch, lão thật không ngờ lại có người ép lão tự sát, hơn nữa còn cho lão tự chọn. Vấn đề ở đây là, lão có dám lựa chọn không theo hay không.
Nếu lão lựa chọn không làm, hậu quả sẽ là gì? Nạp Lan Hùng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
– Sáu!
– Bảy!
Thoáng chốc, mười giây đã sắp qua, mọi người đều nhìn Nạp Lan Hùng.
– Đừng, đừng mà…
Nạp Lan Phượng nhìn phụ thân mình, ra sức lắc đầu. Lúc này cô ta đang hối hận, hối hận vì lúc trước mình tùy hứng, chỉ vì Lâm Phong đắc tội cô ta mà đã phái người đi giết Lâm Phong. Nếu lúc trước không có chuyện đó, có lẽ sẽ không có kết cục ngày hôm nay.
Sự tùy hứng của cô ta lại có cái giá thảm thiết đến thế.
– Chín!
– Ha ha ha…
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, Nạp Lan Hùng mở miệng cười to, không kiêng nể gì.
– Rầm, răng rắc!Nguồn truyện audio
Những tiếng vang truyền đến, tiếng cười vẫn vang, khóe miệng Nạp Lan Hùng đã chảy ra máu tươi.
– Phụ thân!
Sắc mặt Nạp Lan Phượng trắng bệch, phụ thân của cô ta thật sự đã chọn tự sát. Lão không dám đánh cược, nay Lâm Phong quá mạnh, lão sợ khiến Lâm Phong tức giận!
Chương 260: Lại họp hàng năm
Mọi người đều nhìn Nạp Lan Hùng, lúc này lão đã tự đoạn kinh mạch.
Tự sát, đường đường thành chủ thành Dương Châu đã tự sát tạ tội trước mặt Lâm Phong.
Mà không lâu trước, lão và chuẩn con rể Độc Cô Hiểu của lão gọi Lâm Phong đến cửa thỉnh tội.
– Phụ thân!
Nạp Lan Phượng thấy kinh mạch Nạp Lan Hùng không ngừng phát ra tiếng gãy răng rắc, sắc mặt cô ta cũng tái nhợt hẳn đi, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
– Lâm Phong, ta tự sát theo ý ngươi, nhưng người của phủ thành chủ ta vô tội, còn có con gái ta nữa, hãy tha cho con bé!
Nạp Lan Hùng nói một câu rồi thét lên, thân thể lão phát ra một tiếng nổ, ngay sau đó ánh mắt lão mất tiêu cực, cả người từ từ đổ xuống.
Nạp Lan Hùng, vị kiêu hùng của thành Dương Châu chỉ vì một câu của Lâm Phong đã tự sát, đây là chấn nhiếp do thế lực hùng mạnh mang đến. Lâm Phong muốn lão chết, lão không dám chết, không chết, lão sợ Lâm Phong nổi giận tàn sát phủ thành chủ.
Hôm nay Lâm Phong ở phủ thành chủ quá sắc bén như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, không ai có thể ngăn cản. Ai dám ngăn, dường như hắn sẽ giết kẻ đó.
Nạp Lan Hùng chỉ có thể chết.
Không đồng ý là chết, đồng ý cũng là chết, cho nên lão đồng ý, chọn tự sát, hy vọng như vậy có thể bảo toàn được những người khác.
– Người phủ thành chủ không có thù oán với ta, ta có thể tha cho. Nhưng Nạp Lan Phượng, ta phải tha thứ ả thế nào đây?
Nhìn thi thể Nạp Lan Hùng, Lâm Phong bình thản nói. Chỉ chút va chạm trong tửu lâu mà đêm khuya khoắt Nạp Lan Phượng phái người đến ám sát hắn, suýt nữa thì đã lấy mạng hắn. Tuy lần trước hắn bắt Nạp Lan Phượng làm con tin nhặt về được một mạng, nhưng hắn không có động Nạp Lan Phượng, coi như trả. Nay cô ta không biết hối cải, không coi ai ra gì, tưởng rằng dựa vào Độc Cô Hiểu là có thể muốn làm gì thì làm. Lâm Phong rất khó chịu.
Đến thế giới này một năm, cái gọi là thiện niệm, yếu đuối và do dự thiếu quyết đoán trong lòng Lâm Phong sớm đã bị mài đi sạch sẽ, hắn của ngày hôm nay kiên cường, bá đạo, nghĩ gì là làm đó, kể cả giết người.
Tất cả chỉ cầu bản tâm.
Mọi người đều giật mình, Lâm Phong không hề định bỏ qua cho Nạp Lan Phượng.
Ôm thi thể phụ thân, Nạp Lan Phượng nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt đỏ ngầu. Độc Cô Hiểu bị chém đứt cánh tay, phụ thân cô ta chết, cô ta hận Lâm Phong vô cùng.
– Đừng có nhìn ta như vậy, ngày xưa chỉ vì một chút mâu thuẫn nho nhỏ, khi ngươi muốn giết ta có từng nghĩ gì không! Nay ta cũng cho ngươi cơ hội, tự mình phế bỏ tu vi, ta sẽ không chạm vào ngươi!
Lâm Phong lòng không mấy gợn sóng, dù ánh mắt Nạp Lan Phượng đầy thù hận, hắn tự thấy không làm thất vọng lương tâm của mình. Nếu đổi một góc độ khác, cha con Nạp Lan Phượng sẽ càng độc ác hơn với hắn.
Nếu cô ta luôn kiêu ngạo, luôn ra vẻ cao quý như vậy thì khiến cô ta tự phế bỏ tu vi về làm thường nhân thôi.
– Nhanh đi, ta không có thời gian nhìn ánh mắt ngươi!
Thấy Nạp Lan Phượng cứ nhìn chằm chằm mình, Lâm Phong nói. Nhớ ngày đó, cô ta ngang ngược như vậy, chắc là lúc muốn lấy mạng Lâm Phong hắn liền chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Giang sơn dễ đổi, không ai hèn hạ mãi được.
– Được, được…
Sắc mặt Nạp Lan Phượng tái nhợt, vung tay chém tới khí hải mình trong giây lát. Một tiếng trầm đục vang lên, nguyên khí tiết ra ngoài, sắc mặt Nạp Lan Phượng lại càng thêm tái nhợt, hơi thở suy yếu đi.
Thiên chi kiêu nữ của thành Dương Châu trở thành phế nhân như vậy, không vì gì khác, chỉ vì cô ta từng đắc tội Lâm Phong, bởi vì cô ta từng muốn giết Lâm Phong.
Nhìn Nạp Lan Phượng tự phế tu vi, Lâm Phong lại đeo mặt nạ lên mặt. Long Câu thần tuấn chậm rãi chuyển sang, hắn bình tĩnh nói:
– Phá Quân, ngươi mang người ở lại chỉnh đốn phủ thành chủ, về sau nơi này dùng để đóng quân! Những người còn lại đi theo ta!
Nói xong, Lâm Phong cưỡi ngựa rời đi, vô cùng tiêu sái.
Tiếng vó ngựa rầm rập lại vang lên, Xích Huyết thiết kỵ chạy ra ngoài phủ thành chủ, chỉ một lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng mọi người vẫn nhìn chằm chằm chỗ mà Xích Huyết thiết kỵ vừa đi kia, không thể nào lái được bóng dáng đó ra khỏi đầu.
Lâm Phong mang mọi người rời đi? Bọn họ đi đâu?
– Lâm gia, nhất định là Lâm gia!
Rất nhiều người cùng nghĩ thế. Lúc trước Lâm gia đuổi Lâm Phong ra khỏi gia tộc, nay Lâm Phong thành Xích Huyết thống lĩnh, đất phong thành Dương Châu, trở về liền đi đến phủ thành chủ, chặt đứt tay Độc Cô Hiểu, giết chết Nạp Lan Hùng, phế bỏ tu vi Nạp Lan Phượng, tuy từ đầu đến cuối Lâm Phong không hề động tay, nhưng tất cả đều do hắn quyết định.
Nay Lâm Phong quyết định vận mệnh đám người của phủ thành chủ, cũng nắm giữa vận mệnh của tất cả mọi người trong thành Dương Châu, hắn sao lại không đi Lâm gia, gia tộc đã trục xuất hắn kia.
Lúc này Lâm gia tuy không bày tiệc như thành chủ Nạp Lan gia, nhưng Lâm gia cũng cực kỳ náo nhiệt.
Ngày cuối năm này, ngày hội hàng năm của Lâm gia được tiến hành thưo thường lệ.
Xung quanh chiến đài của Lâm gia, các vị trưởng bối nhìn hậu bối của Lâm gia luận bàn chiến đấu, ai nấy đều cười đầy vui mừng.
Con cháu Lâm gia ai nấy đều xuất sắc, thiên phú không hề tệ, phồn hoa tự ẩm. Những vị trưởng bối Lâm gia này như thấy được Lâm gia đang vươn mình đứng dậy.
– Gia chủ, Thiên Thiên không hổ là thiên tài có thiên phú mạnh nhất của Lâm gia ta từ trước tới nay, không chỉ có được Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn, mà tuổi vẫn trẻ như thế đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, thậm chí đều sắp vượt qua trưởng lão ta đây, phòng chừng không lâu nữa là có thể hơn hẳn lão già này rồi, thật đáng mừng!
Trên khán đài, một trưởng lão ngồi bên cạnh Lâm Bá Đạo tranh thủ nịnh hót, nhưng Lâm Bá Đạo lại cười rất tươi.
Lâm Thiên được người ta khen ngợi, kẻ làm phụ thân như y đương nhiên cảm thấy vẻ vang, tự hào, người khác khen ngợi Lâm Thiên thật như đang khen ngợi y vậy.
– Đúng, Lâm Thiên có thiên phú dị bẩm, không ai có thể qua được một chiêu trên tay con bé, đúng là trăm năm khó gặp, thiên tài chân chính, không ai có thể sánh được!
– Ngày xưa Lâm Hải được coi là thiên tài của Lâm gia, nhưng so với Lâm Thiên thì kém quá xa! Còn tên Lâm Phong kia nữa, một tên phế vật bị trục xuất khỏi gia tộc mà thôi, không biết là đã chết chưa!
Nhiều kẻ ton hót, ca ngợi Lâm Thiên lên tận trời cao, trợn tròn mắt nói đối. Lúc trước, Lâm Phong hiển lộ tài năng ở hội võ thành Dương Châu, ai cũng biết, Lâm Thiên không phải là đối thủ của Lâm Phong, tên thanh niên bị Lâm gia trục xuất kia có thiên phú hoàn toàn có thể sánh được với Lâm Thiên.
Chẳng qua sẽ không ai đi so như vậy cả! Lâm Thiên có vũ hồn Băng Hỏa Đồng Nguyên, là đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, Lâm Phong sao có thể đánh đồng được với Lâm Thiên. Cho dù lúc trước Lâm Phong may mắn thắng được Lâm Thiên, nay chắc chắn đã bị bỏ rất xa, còn không biết hắn đang ở cái xó nào rồi.
Lâm Bá Đạo hớn hở cười như nở hoa, nói:
– Đâu có, hậu bối Lâm gia ta chăm chỉ khổ tu, đều rất không sai!
– Đây còn không phải là nhờ gia chủ dạy bảo sao, Lâm Hải lúc trước sao có thể so với được! Lâm Hải làm trễ nải lâm gia ta, lại bồi dưỡng ra một thằng con bất trung bất hiếu, hạng ngỗ nghịch.
– Ha ha!
Lâm Bá Đạo cười to, nói:
– Lâm Phong và Lâm Hải sao có thể so với Thiên Thiên và ta, bọn chúng không xứng.
– Đúng vậy, bọn chúng không xứng!
Ngay lập tức có kẻ phụ họa.
Lúc này bọn họ lại không biết rằng bên ngoài phủ đệ Lâm gia kia, một người đang đứng ở trước cửa, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt bình tĩnh.
– Lâm phủ!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, hai chữ to rõ ràng kia ấn vào mắt. Nhìn thứ quen thuộc vô cùng này, tâm tình vốn bình tĩnh của Lâm Phong cũng hơi dao động.
Nơi này từng là nhà của hắn.
– Hôm nay là họp hàng năm của Lâm gia nhỉ!
Lâm Phong thì thào trong lòng, thở dài ra một hơi rồi lập tức bước vào nơi đã lâu không tới này.
– Đứng lại!
Tên hộ vệ canh cửa Lâm gia thấy Lâm Phong đến thì chặn lại, hỏi:
– Ngươi là ai?truyện tà tu audio
Nhìn hai gã hộ vệ xa lạ này, Lâm Phong mỉm cười:
– Ta tên là Lâm Phong!
– Lâm Phong?
Hai người đều nghi hoặc, bọn họ đến Lâm gia mới được nửa năm, nhưng lại chưa từng nghe nói đến cái tên Lâm Phong này.
Lâm gia có kẻ tên Lâm Phong này sao?
– Không biết.
Hai người nhìn nhau, ngăn ở đó không cho Lâm Phong đi vào.
– Các ngươi sẽ biết rất nhanh.
Lâm Phong nở nụ cười. Hai người kia lập tức cảm giác được một làn gió nhẹ quét qua người, ngay sau đó bọn họ trợn tròn mắt, chỉ giây lát ngắn ngủi đó, Lâm Phong đã biến mất ngay trước mặt bọn họ, bước vào phủ đệ như một trận gió.