Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 484 [Chương 2416 đến 2420]
❮ sautiếp ❯Chương 2416: Thánh Vương Lâm Phong
Toàn bộ hư không một mảnh yên tĩnh, giờ khắc này, đã không còn ai quan tâm đến kết quả chiến đấu trên diễn võ trường nữa.
Cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện đứng trên vòm trời, ánh mắt bọn họ dừng trên thân ảnh hoàng kim cổ vượn phía sau Lâm Phong, mặc dù lúc này tâm tình bọn họ vẫn không thể bình phục, thật đáng sợ, thực lực của Khung Lâm bọn họ đều biết rõ, bọn họ thân là Thánh Nhân của Hỏa Diễm Thần Điện Thánh Nhân, tự nhiên hiểu rất rõ Thánh Vương đại thành mạnh đến mức nào. Ít nhất hắn có một hệ lực lượng căn nguyên đại viên mãn, lại là Thánh Vương đại thành nhưng chỉ một kích đã bị tru diệt. Một kích, Khung Lâm mất mạng.
– Cút về đi, nói cho nữ nhân kia sổ sách của ta cùng nàng tự ta sẽ thanh toán, không cần liên lụy đến người bên cạnh ta, nếu không ta sẽ cho nàng nhặt xác Khung Dục!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm, khiến cho thần sắc các cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện khó coi đến cực điểm, Lâm Phong, đội hình của bọn họ cường đại đến mức nào, vốn đến để tru sát Lâm Phong nhưng ai cũng không lường trước sẽ phát sinh loại sự tình này. Hôm nay, Thánh Vương đại thành Khung Lâm bị chết, sau lưng Lâm Phong có tồn tại đáng sợ kia, bọn họ còn muốn giết Lâm Phong? Không chết ở chỗ này đã là may mắn rồi.
– Đi!
Một đạo thanh âm truyền ra, lập tức chỉ thấy thân thể bọn họ bay lên trên vòm trời. Trong giây lát, một hàng thân ảnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lúc đến uy phong, lúc đi lại giống như chó nhà có tang.
– Phù… Nội tâm rất nhiều người vẫn chìm trong rung động.
Lúc những cường giả Thần Điện này đến rung động cỡ nào, giống như Thiên Thần giá lâm Thánh Thành Trung Châu, nhưng mà chỉ trong phút chốc, tồn tại mạnh nhất trong bọn họ bị tru sát tại đương trường, vì Lâm Phong mà chết, những người khác thì Lâm Phong trực tiếp tuyên bố cho bọn họ cút trở về. Ánh mắt hắn chuyển qua, tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Phong, trong lòng bọn họ phập phồng. Trong thời gian vài chục năm ngắn ngủi, Lâm Phong này rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại có thể biến hóa to lớn như thế, phía sau hắn có một tồn tại siêu cấp đáng sợ đứng đó, vô cùng rung động nhân tâm.
– Thiên Võ Thánh Nhân.
Đúng lúc này, Lâm Phong ánh mắt nhìn về phía Thiên Võ Thánh Nhân, trên mặt hắn mang theo nụ cười lạnh lùng khiến cho ánh mắt Thiên Võ Thánh Nhân khẽ cứng đờ, nhìn có vẻ không được tốt.
– Lâm huynh quả nhiên phi phàm.
Thiên Võ Thánh Nhân xấu hổ cười cười, đã không có phong độ vừa rồi, bằng thực lực của hoàng kim cổ vượn phía sau Lâm Phong chỉ sợ có thể dễ dàng giết chết hắn.
– Những lời các hạ vừa rồi nói, vẫn còn rất mới nha.
Lâm Phong cười nói, khiến cho sắc mặt Thiên Võ Thánh Nhân cứng ngắc, khoé miệng hắn khẽ co rút lại, không biết nên nói cái gì, trong lòng hắn lại thầm mắng người của Hỏa Diễm Thần Điện, không ngờ không thể giải quyết Lâm Phong. Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới sau lưng Lâm Phong còn có trợ lực đáng sợ bực này.
– Lâm Phong, một khi việc đã đến nước này, ta cũng nói thẳng, nếu Yêu Thánh này muốn giết ta, ta tất nhiên không thể chống cự, chỉ có thể nói mệnh yểu, trong trường hợp đó, tại Thánh Thành Trung Châu này, ta lập ra Thiên Võ hoàng triều cũng vì chiều hướng phát triển, căn bản sẽ không vì Lâm Phong ngươi xuất hiện mà thay đổi cái gì, đây chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
Thiên Võ Thánh Nhân ngược lại bình tĩnh xuống, thản nhiên nói:
– Chết trong tay Yêu Thánh tiền bối cường đại như thế, ta cũng không có lời nào để nói.
– Ngươi rất tự tin vào bản thân.
Lâm Phong cười lạnh, hắn lập tức bình tĩnh nói:
– Ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi cơ hội, hôm nay thịnh điển tại Thánh Thành Trung Châu, các thế lực tranh hùng, ngươi cho rằng bản thân có thể độc bá, hậu bối đệ tử đã kết thúc chiến đâu, ngươi và ta cùng chiến một trận, thế nào.
Thần sắc Thiên Võ Thánh Nhân chợt ngưng lại, Lâm Phong này lại muốn chiến với hắn một trận, hiểu biết của hắn về Lâm Phong không nhiều lắm, hắn chỉ biết Lâm Phong có thiên phú siêu tuyệt, hắn bị chư Thần Điện đuổi giết, thực lực rất mạnh, nhưng như vậy thì tính sao, Thiên Võ Thánh Nhân hắn đã bước vào Thánh Vương tiểu thành thời gian mấy ngàn năm, chiến với với Lâm Phong, mặc dù hắn không thể thắng, cũng có thể bảo mệnh, chỉ cần tôn hoàng kim cổ vượn kia không xuất thủ liền không có vấn đề.
– Ngươi nói thật?
Thiên Võ Thánh Nhân hỏi.
– Tự nhiên.
Lâm Phong bước chậm ra, trong lòng vô số người khẽ run rẩy, Lâm Phong hắn muốn khiêu chiến tồn tại cấp Thánh Vương? Hơn nữa Thiên Võ Thánh Nhân so với nửa bước Thánh Nhân còn muốn cao hơn một cái tầng thứ, hắn chính là cường giả Thánh Vương tiểu thành, vài chục năm không thấy, Lâm Phong đã cường đại tới như vậy sao? Trong lòng mọi người đều tràn ngập nghi vấn, bọn họ nghĩ đến, Lâm Phong được Vận Mệnh Thần Điện chiếu cố, bên người có tồn tại đáng sợ bảo hộ hắn, nếu nói vài chục năm Lâm Phong có thể nhập Thánh thì bọn họ vẫn có chút không tin. Nhưng mà giờ phút này, Lâm Phong lại khiêu chiến Thiên Võ Thánh Nhân.
– Tốt.
Thiên Võ Thánh Nhân bước chậm ra, đột nhiên, thiên địa như đều bị đóng băng. Trong nháy mắt đám người chỉ cảm thấy toàn bộ hư không như hóa thành băng tuyết chi địa, khiến bọn họ rùng mình, rất lãnh, rất lãnh.
– Ta lại muốn lãnh giáo một phen xem thực lực của thiên tài Vận Mệnh Thần Điện mạnh như thế nào.
Thiên Võ Thánh Nhân nhìn Lâm Phong, thần sắc hắn lạnh lùng, bước ra từng bước, thiên địa như bị đóng băng, cả người Lâm Phong cũng có một tầng hàn băng bao trùm lên, linh hồn hắn như đều phải đông lại, hạn chế hành động cùng lực lượng của hắn.
– Ông!
Ống tay áo khẽ động, thân ảnh Thiên Võ Thánh Nhân hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ có một đạo hàn băng trường bào lóe ra, đánh về phía Lâm Phong.
– Giết!
Đột nhiên, Lâm Phong chỉ thấy một hàn băng cự đỉnh giết về phía hắn, phía trên hàn băng cự đỉnh kia có căn nguyên hàn băng hóa thành sợi tơ, không ngừng tràn về phía hắn, mỗi một đạo hàn băng lực đều có thể băng diệt thần hồn đối thủ.
– Chậm!
Ý niệm Lâm Phong chợt động, toàn bộ hư không như bị chậm lại, quỹ tích từng đợt hàn khí kia dần trở nên rõ ràng trong mắt Lâm Phong, Thiên Võ Thánh Nhân di động trên bầu trời hắn cũng nhìn ra được tung tích. Thân thể Lâm Phong chợt động, hắn điểm ra một chỉ, một đầu hỏa long cắn nuốt hết thảy phóng tới hàn băng cự đỉnh, hai hệ căn nguyên lực lượng đan vào cùng một chỗ tạo ra uy lực cực kỳ khủng bố, mà Lâm Phong vẫn nhìn chằm chằm đối phương, cặp mắt hắn toát ra vẻ yêu dị vô biên, giống như vực sâu vạn trượng.
– Vương tọa!
Thiên Võ Thánh Nhân quát lạnh một tiếng, đột nhiên trong thiên địa xuất hiện một hàn băng Vương tọa, luân chuyển xung quanh thân thể hắn, lộ ra khí tức vô thượng vương giả.
– Đi vào.
Lâm Phong phun ra một chữ, Thiên Võ Thánh Nhân chỉ cảm thấy dường như thế giới đang biến ảo, giống như hắn đang chìm vào vực sâu vạn trượng.
– Thiên Mệnh Bác Ly.
Thanh âm Lâm Phong băng lãnh đến cực điểm, ánh mắt Thiên Võ Thánh Nhân cứng đờ, hắn chỉ cảm thấy số mệnh của bản thân như bị tách rời.
– Như thế nào lại như vậy?
Vương đạo khí của ta. Thần sắc Thiên Võ Thánh Nhân cứng đờ, thân thể hắn chính là vương thể, có được số mệnh vương giả, số mệnh vô cùng nồng đậm, thực lực mạnh mẽ, thiên phú trác tuyệt. Không ngờ ngày hôm nay, Lâm Phong này lại có thể cướp đoạt vương đạo số mệnh của hắn.
– Thiên Đạo Mệnh Thuật quả nhiên đáng sợ, không chỉ có thể đoán trước vận mệnh hư ảo mà còn có thể cướp đoạt số mệnh của người khác.
Trong lòng Lâm Phong ngầm run sợ, hắn tiếp xúc với Thiên Đạo Mệnh Thuật muộn nhất, nhưng đây lại là một loại lực lượng đáng sợ mà hắn tìm hiểu lâu nhất, thời gian suốt vài chục năm hắn cũng không thể hiểu ra, hắn chỉ chạm tới da lông, liền có thể thấy được loại lực lượng này đáng sợ cỡ nào.
– Ta không chơi với ngươi nữa.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, chỉ thấy hắn huy động thủ chưởng, đánh ra một chỉ giống như địa ngục nhất chỉ đánh thẳng đến bản tâm Thiên Võ Thánh Nhân. Đồng thời thân ảnh hắn như gió lập tức biến mất tại chỗ, vô cùng nhanh. Hắn nắm trong tay lực lượng của khoái chi đạo, một khi gia tốc lên, tốc độ của hắn căn bản không người nào có thể thấy rõ, ở trong mắt người khác thân ảnh Lâm Phong đã biến mất. Nhưng Thiên Võ Thánh Nhân vẫn còn đắm chìm trong mạn ý cảnh. Chơi với hắn? Sắc mặt Thiên Võ Thánh Nhân vô cùng khó coi, hắn đắm chìm tại một cảnh giới này nhiều năm như vậy, Lâm Phong lại nói đang chơi với hắn.
– Xuy… Trăm vạn dấn ấn tử vong hóa thành địa ngục bao phủ về phía hắn, Thiên Võ Thánh Nhân rống giận một tiếng, Vương tọa bao phủ thân thể hắn, hắn chính là băng phong chi vương.
– Hừ!
Một đạo âm thanh hừ lạnh truyền ra, lập tức một cỗ vô thượng kiếm khí lăng thiên đâm thẳng về phía hắn, Chúa Tể Nhất Kiếm vô cùng dữ dội, bá đạo, Vương tọa bị phá vỡ, lực lượng băng phong bị phá hủy.
– Cút ngay!
Thiên Võ Thánh Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, thủ chưởng hắn đánh ra từng đợt lực lượng căn nguyên hàn băng chi khí, muốn đóng băng Lâm Phong đến chết.
– Thôn!
Thủ chưởng Lâm Phong va chạm cùng một chỗ với Thiên Võ Thánh Nhân, cả thân hình Laam Phong như hóa thành phong bạo đáng sợ, nuốt chửng tất cả, cướp đoạt số mệnh vương giả của Thiên Võ Thánh Nhân, hắn cảm giác lực lượng bản thân đang xói mòn, sắc mặt vô cùng bi thảm, hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong phía trước, hắn không nghĩ tới khi bản thân đối mặt với Lâm Phong lại không thể hoàn thủ.
– Chỉ bằng ngươi, cũng dám càn rỡ trước mặt ta.
Lâm Phong lãnh miệt quát, đồng tử của hắn khiến ý chí của Thiên Võ Thánh Nhân đều phải suy sụp, mỗi một cái bộ vị trên người hắn đều có thể phát ra công kích bất đồng khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Lâm Phong nắm trong tay rất nhiều loại căn nguyên lực lượng, tùy ý công kích cũng đủ cho đối phương thất thủ. Thiên Võ Thánh Nhân đã hoàn toàn thất thủ trong công kích cương mãnh kia, khí tức toàn thân cùng lực lượng của hắn bị tách rời, cắn nuốt. Cuối cùng, cả thân hình hắn chìm vào trong phong bạo của Lâm Phong, biến mất không thấy .
– Sao có thể như thế.
Người Thiên Võ hoàng triều chứng kiến một màn như vậy sợ tới mức tim đập chân run, một tồn tại cấp Thánh Vương lại dễ dàng bị thôn phệ như vậy? Ống tay áo Lâm Phong chợt huy động, hắn bước chậm trong hư không, trở lại phương hướng của Thiên Đài, tư thái tuyệt thế bá đạo. Giờ phút này đám người mới ý thức được, Lâm Phong đã không còn là thanh niên tao nhã nữa mà đã trở thành Thánh Vương tuyệt thế phong duệ, vương giả trẻ tuổi ngày xưa trở về đã trở thành vương giả chân chính. Giờ phút này Lâm Phong có khí khái ngạo thị thiên hạ, hiển lộ ra phong độ vương giả, đây mới là Lâm Phong chân chính, Thánh Vương Lâm Phong!
Chương 2417: Không gặp
Giờ phút này tâm thần mọi người đều có rung động không hề thua kém so với việc hoàng kim cổ vượn đánh chết Thánh Vương Khung Lâm đại thành, vài chục năm trước Lâm Phong mới chỉ bước vào Vũ Hoàng cảnh, hiển lộ phong mang trên Hoàng Bảng Vấn Đạo, về sau nghe đồn hắn tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ, đạt được bài danh đệ nhất, phát dương quang đại Thánh Thành Trung Châu, sau đó lại mang cường giả trở về tiêu diệt vài thế lực lớn, nhưng hiểu biết của mọi người đối với thực lực của Lâm Phong chỉ dừng lại tại Vũ Hoàng cảnh cùng Đế cảnh.
Đối với võ tu cấp bậc này mà nói, thời gian vài chục năm thật sự quá ngắn ngủi, mà Thánh cảnh lại là tồn tại cao không thể với trong truyền thuyết, Thánh cảnh đã như thế, chưa nói đến cảnh giới thứ hai của Thánh cảnh, Thánh Vương tiểu thành. Việc này đối người tại Thánh Thành Trung Châu mà nói căn bản là không dám tưởng tượng , nhưng Lâm Phong lại làm được, hắn cường thế giết chết một vị Thánh Vương tiểu thành, kẻ đã nhất thống Thánh Thành Trung Châu, Thiên Võ Thánh Nhân. Thiên Võ Thánh Nhân chết, chỉ sợ Thiên Vũ Hoàng triều cũng sẽ sụp đổ, đám người nhìn Lâm Phong sau đó lại nhìn về phía Thiên Đài, bọn họ giống như thấy được lại một thế lực vương giả đang dần được sinh ra.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời, Lâm Phong thành tựu Thánh Vương, tất nhiên đắc đạo, từ nay về sau, Thiên Đài nhất phi trùng thiên. Hoàng kim cổ vượn cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới Lâm Phong lại lợi hại như vậy, tiểu gia hỏa này có thể trở thành tân chủ nhân của tinh không thế giới, tất nhiên có nguyên nhân, thực lực của hắn quả thật rất lợi hại. Đám người Mộc Trần, Vũ Hoàng sợ ngây người, mạnh, quá mạnh mẽ, cho tới bây giờ bọn họ đối với thiên phú của Lâm Phong đều vô cùng tán thưởng, cực kỳ tôn sùng, nhưng vẫn không ngờ hắn lại lột xác nhanh như thế.
– Tiểu Phong, ngươi cũng khiến ta thật chấn động.
Mộc Trần thở sâu, bình phục tâm tình kích động, nói với Lâm Phong.
– Quả thật, hiện tại ta cũng còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện từng trải qua trước kia, Thiên Đài một môn mười một đệ tử thân truyền, Tề Thiên Phong cũng chúng hoàng ước chiến, bộc lộ tài năng, về sau bước vào đại thế giới, lại gặp phải từng đợt áp bách, nhưng mà Tiểu Phong vẫn bất khuất tiến bước, càng ngày càng mạnh, nhưng khi đó ta vẫn không dám nghĩ đến khả năng có một ngày đệ tử của ta trở thành một vị Thánh Vương, tồn tại chỉ có trong truyền thuyết lại sinh ra từ Thiên Đài ta.
Vũ Hoàng cũng cảm giác được một trận thổn thức, đệ tử của hắn là Thánh Vương? Mặc dù giờ phút này hắn vẫn nghĩ đây là mộng ảo.
– Sư tôn, ta cũng muốn giống như sư tôn.
Diệp Thần nắm chặt song quyền, hắn cảm giác bản thân rất hăng hái .
– Lâm Phong sư thúc thật mạnh.
Lang Yên kinh hỉ vạn phần, Lâm Phong cường đại là phúc của Thiên Đài, phúc của đệ tử Thiên Đài. Giờ phút này, đám người giống như đã quên mất Thiên Vũ Hoàng triều, hoàng triều kia dường như muốn thống nhất Thánh Thành Trung Châu nên đã tổ chức thịnh điển lần này, nhưng mà giờ phút này lại bị người giết qua một bên.
– Thật không nghĩ tới, Lâm Phong hắn đã đạt đến trình độ bực này.
Đấu Chiến Tăng nhìn về phía bên này, thở dài một tiếng, thiên phú mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại kém như vậy sao? Lúc này ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía người của Thiên Vũ Hoàng triều, bình tĩnh nói:
– Ta không quản việc Thiên Vũ Hoàng triều tồn tại, nhưng mà nếu các ngươi dám xúc phạm Thiên Đài, ta sẽ khiến các ngươi hôi phi yên diệt.
Lời nói của Lâm Phong khiến cho người của Thiên Vũ Hoàng triều tim đập chân run. Trước đây bọn họ luôn cao cao tại thượng, nhưng mà hôm nay, lại ngay lập tức ngã xuống đáy cốc.
– Lão sư, chúng ta trở về đi.
Lâm Phong quay người lại mỉm cười nói với Mộc Trần cùng Vũ Hoàng.
– Đi, quay về Thiên Đài.
Vũ Hoàng đại cười nói:
– Đáng tiếc các sư huynh ngươi không có ở đây, bằng không hôm nay tất nhiên sẽ náo nhiệt một phen .
– Ân, đợi khi có cơ hội, tất nhiên lão sư cùng các sư huynh đệ tề tụ Thiên Đài.
Lâm Phong nở nụ cười, lập tức ánh mắt hắn nhìn về phía Thí Thiên Lão Tổ, nói:
– Lão tổ, ngài đến Thiên Đài ngồi một chút.
– Tốt.
Thí Thiên Lão Tổ cười gật đầu, hôm nay thân phận Lâm Phong không giống với trước kia, chính là vương giả trở về, mặc dù hắn là học viện lão tổ, nhưng nếu như Lâm Phong muốn tự cao tự đại mà nói, hắn cũng phải xưng một tiếng tiền bối hoặc Lâm Phong Thánh Nhân, thế giới võ đạo không lấy tuổi tác luận bối phận, chỉ nhìn vào thực lực. Đương nhiên, Lâm Phong tự mình nói chuyện thì có thể tránh cho cái loại xấu hổ này. Nhưng có một số người, giờ phút này lại có vẻ rất xấu hổ, giống như Tru Thiên Lão Tổ. Một ngày này Thiên Đài có vẻ phá lệ náo nhiệt, Mộc Trần, Vũ Hoàng, Lâm Phong, Đạm Đài, Vân Thanh Nghiên, Tần Vũ, Diệp Thần, Lang Yên cùng một vài người trung tâm của Thiên Đài đang ngồi cùng một chỗ, đám người Thí Thiên Lão Tổ cùng Huyền Thiên Lão Tổ cũng có mặt ở đây, không có phân chia thứ bậc, tất cả mọi người tùy ý mà ngồi, chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, tùy ý nói chuyện.
– Lâm Phong, tiểu tử ngươi rốt cuộc tu luyện như thế nào, trở thành Thánh Vương như thế nào?
Ánh mắt Vân Thanh Nghiên lóe lên, tò mò hỏi.
– Cứ như vậy tu luyện thôi.
Lâm Phong nhún vai, cười nói.
– Ngươi cùng chúng ta nói một chút về cảnh giới Thánh Vương đi, chúng ta cũng không có tiếp xúc qua cái tầng thứ này, cũng không biết Thánh Vương có lực lượng gì.
Vân Thanh Nghiên trừng mắt nhìn Lâm Phong, nói.
– Đúng vậy.
Lâm Phong, chúng ta bị vây ở Thánh Đế cảnh đã rất lâu nhưng thủy chung không thể siêu thoát một cảnh giới này, siêu phàm nhập Thánh, bước vào Thánh cảnh. Nghe nói chỉ có người sáng lập ra Chiến Vương Học Viện có khả năng là tồn tại cấp Thánh Vương, nhưng cũng không có điển tích lưu lại. Thí Thiên Lão Tổ cũng hỏi, hắn rất muốn đạt tới cái cảnh giới kia.
– Ừm.
Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Tầng thứ Đế cảnh chắc các ngươi cũng đã biết, nhưng mà muốn bước vào Thánh Vương cảnh cần phải cảm ngộ lực lượng thiên đạo, loại lực lượng này không thể miêu tả, là một loại siêu thoát, người cảm ngộ được sẽ có cảm giác hòa làm nhất thể cùng thiên đạo, siêu việt phía trên đại đạo, có thể dung nhập đại đạo của bản thân hoặc lực lượng khác vào bên trong, trở thành Thánh pháp của riêng ngươi.
Lúc này, ngươi có thể siêu phàm nhập Thánh, trở thành nửa bước Thánh Nhân.
– Mà nửa bước Thánh Nhân hướng lên trên, cần lĩnh ngộ được lực lượng căn nguyên của một ý cảnh, kim, mộc, thủy, hỏa, đại địa, tử vong, âm ba đều có thể cảm ngộ được, pháp tắc cùng đạo đều là trụ cột của lực lượng căn nguyên, căn nguyên là tầng thứ cảm ngộ càng sâu hơn, một người am hiểu trọng lực chi đạo, am hiểu áp lực công kích, am hiểu đại địa phòng ngự, mấy cái này nếu quy về một điểm đều thuộc về căn nguyên đại địa; một người am hiểu băng phong chi lực, am hiểu nhu thủy công kích, am hiểu vĩnh hằng chi vũ, mấy cái này cũng thuộc về lực lượng căn nguyên thủy hệ, ngươi lĩnh ngộ loại thứ nhất, có thể lợi dụng loại công kích này với mức độ lớn nhất, dung nhập vào bên trong thiên đạo, lúc này ngươi chính là Thánh Vương tiểu thành.
– Vừa rồi Thiên Võ Thánh Nhân cùng ta chiến một trận, hắn cũng lĩnh ngộ lực lượng căn nguyên thủy hệ, băng phong chi lực, dung nhập vào bên trong thiên đạo, hàn khí trên Vương tọa kia của hắn có thể trực tiếp đóng băng nửa bước Thánh Nhân đến chết, nhưng muốn đạt đến Thánh Vương đại thành cái này còn chưa đủ, cần phải lĩnh ngộ căn nguyên của một hệ đến viên mãn, căn nguyên đại địa, ngươi nhất định phải yếu lĩnh ngộ các loại thuộc tính của đại địa chi lực, trọng lực, áp lực, phòng ngự, toàn bộ quán thông, hoàn toàn hiểu ra, mới là viên mãn, cái này hiện tại ta cũng không làm được.
– Còn Thánh Vương vô thượng lại càng xa xôi, rất nhiều người lĩnh ngộ lực lượng căn nguyên của nhiều hệ đến viên mãn, cũng vẫn chỉ là Thánh Vương đại thành, giống như hoàng kim cổ vượn kia muốn đạt tới vô thượng cần phải dung hợp các loại lực lượng, hơn nữa còn phải là lực lượng căn nguyên của đặc thù hệ mới được.
Mọi người đều thật tâm lắng nghe Lâm Phong nói, vì hắn đang giới thiệu về một tầng thứ hoàn toàn khác trong truyền thuyết, lĩnh ngộ lực lượng căn nguyên, còn phải đạt tới đại viên mãn, thật sự quá khó khăn, tầng thứ này cách bọn họ rất xa xôi.
– Sư thúc, ngươi khiến ta đi vào mộng cảnh, cho ta tu luyện một loại ý cảnh, chính là lực lượng căn nguyên sao?
Lang Yên hỏi.
– Đúng vậy.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu.
– Khó trách, tuy rằng ta cảm giác bản thân có đột phá, nhưng lại chênh lệch ngàn vạn lần với loại ý cảnh này, căn bản đuổi không kịp, ta còn phải tu luyện thật tốt, hy vọng một ngày nào đó có thể đạt tới cảnh giới của sư thúc.
– Nhất định sẽ có cơ hội.
Lâm Phong mỉm cười nói, hắn lập tức nhìn Mộc Trần cùng Vũ Hoàng:
– Lão sư, lần này Thiên Đài chúng ta đã trải qua một hồi phong ba không nhỏ.
Lão sư hãy lựa chọn giúp ta những đệ tử ở lại Thiên Đài ta, nhất là những người thiên phú kiệt xuất trải qua hấp dẫn cũng không rời bỏ Thiên Đài, hoặc người có thiên phú cũng không phải xuất chúng nhưng nhân phẩm vĩ đại, tâm trí cứng cỏi, ta sẽ vì bọn họ giảng đạo một lần, hy vọng có thể trợ giúp bọn họ tu luyện. Thần sắc Mộc Trần chợt ngưng lại, hắn lập tức gật đầu thật mạnh, nói:
– Tốt, có ngươi giảng đạo, tất nhiên có trợ giúp cực lớn đối với bọn họ, hai cái lão gia hỏa chúng ta cũng muốn đi nghe một chút.
– Lão sư ngài cũng đừng làm khó ta .
Lâm Phong cười khổ nói, hắn tự nhiên sẽ trợ giúp hai vị sư tôn tu luyện thật tốt, nhưng cũng không thể lấy tư thế tiền bối giảng đạo cho hai người được. Tuy rằng lão sư không có ý kiến, nhưng lại có vẻ hắn không tôn trọng hai vị lão sư.
– Lâm Phong, chúng ta vài cái lão gia hỏa này cũng mặt dày muốn nghe ngươi giảng đạo.
Thí Thiên Lão Tổ mở miệng nói với Lâm Phong.
– Nếu lão tổ nguyện ý thì tất nhiên không có vấn đề .
Lâm Phong mỉm cười nói.
– Lâm Phong, Tru Thiên hắn muốn bồi tội với ngươi.
Thí Thiên Lão Tổ lại nói một tiếng.
– Một lần trước ta cũng bỏ qua, tiểu nhân tráo trở không có gì cần phải bồi tội, Lâm Phong ta cũng là đệ tử của Chiến Vương Học Viện, sẽ tận một phần sức lực đối với Chiến Vương Học Viện, nhưng mà lại không muốn cao tầng của Chiến Vương Học Viện có tiểu nhân tồn tại.
Lâm Phong bình tĩnh nói, khiến cho thần sắc vài vị lão giả run rẩy, bọn họ gật đầu, cùng nhau nói:
– Chúng ta hiểu được.
– Đệ tử có chuyện cần bẩm báo.
Lúc này, chỉ thấy một người đứng ở cửa, nói.
– Nói.
Mộc Trần đáp lại một tiếng.
– Tân hoàng Thiên Vũ Hoàng triều mang theo một hàng nguyên lão cùng với ngày xưa người trước kia phản bội Thiên Đài tiến đến thỉnh tội.
Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm, khiến cho người bên trong này đều hiểu được, xem ra tâm thần của người Thiên Vũ Hoàng triều thấp thỏm, sợ Lâm Phong đối phó bọn họ, vì thế, không tiếc dẫn người đến thỉnh tội. Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Lâm Phong, nghe Lâm Phong nói:
– Không gặp, chuyển cho bọn họ bốn chữ, tự mình giải quyết.
– Vâng Vị đệ tử kia đáp lại, tâm thần đám người cũng ngầm run rẩy, có bốn chữ này của Lâm Phong này, chỉ sợ những kẻ phản lại Thiên Đài kia khó có thể sống yên tại Thiên Vũ Hoàng triều .
– Vừa rồi lại có tin tức truyền đến, Thánh Nhân của Già Nam thánh triều tiến đến bái kiến.
Vị đệ tử kia lại nói, khiến cho tâm thần đám người rung động , Thánh Nhân tự mình tới cửa bái kiến.
– Nói với bọn họ, trong bảy ngày, ta không tiếp khách, muốn tới thì đợi bảy ngày sau lại tới.
Lâm Phong lại mở miệng, vị đệ tử kia lên tiếng trả lời rồi thối lui, tâm thần hắn vô cùng rung động, đây chính là một vị Thánh Nhân muốn bái kiến vậy mà Lâm Phong lại nói thẳng không găp, muốn tới thì bảy ngày sau lại tới, nghĩ lại những lời này cũng khiến trái tim hắn nhảy lên, đây là thực lực mang đến uy nghiêm, trong lòng vài vị lão tổ của Chiến Vương Học Viện cũng thổn thức không thôi, nếu bọn họ không phải bằng hữu cũ của Lâm Phong thì chỉ sợ hiện tại cũng không thể nhìn thấy hắn nữa!
Chương 2418: Giảng Đạo
Giờ phút này, tại trung tâm diễn võ trường của Thiên Đài, phần đông đệ tử tề tụ tại đây, phân biệt đứng hai bên, giữa bọn họ có rất nhiều bồ đoàn.
Lúc này ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía phía trước, thần sắc lộ vẻ tôn kính, nơi đó có một thanh niên khoác áo bào trắng đứng đó, khí tức bình tĩnh, giống như một người bình thường. Nhưng mà, mọi người đều hiểu được thanh niên thanh tú này có thể dễ dàng tru sát một vị Thánh Vương tiểu thành, hắn khiến cường giả của Thần Điện phải không công mà về, hắn lại trực tiếp không gặp cường giả Thánh cảnh tiến đến bái kiến mà để cho hắn trở về bảy ngày sau lại đến, đây là một cái truyền kỳ, một truyền kỳ sống. Một nhân vật truyền kỳ đang đứng trước mặt bọn họ, hơn nữa có thể có cơ hội được hắn chỉ điểm, có thể hiểu được giờ phút này trong lòng đám người tại đây tràm ngập sự kích động cùng chờ mong.
– Ta nghe nói, Lang Yên sư huynh sau khi được sư bá chỉ điểm đã đánh bại Thạch Hiên, thực lực tăng mạnh, được nghe Lâm Phong sư bá thụ nghiệp chỉ sợ trong nháy mắt còn hơn bọn họ khổ tu mười năm.
Lúc này có người thầm nghĩ trong lòng, loại cơ hội này chính là ngàn năm một thuở.
– Ngồi đi.
Lâm Phong mỉm cười nói, bình dị gần gũi, không có nửa điểm uy nghiêm khí, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây vẫn rất thấp thỏm, khẩn trương, tất cả đều tiến lên ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt chúng đệ tử nhìn về phía Lâm Phong.
– Các ngươi đều có cảnh giới khác nhau, cũng đang ở vào giai đoạn khác nhau, ta cũng không thể thống nhất dạy các ngươi cái gì, nhưng mà ta muốn nói một chút đó chính là tu hành.
Từ trước kia, khởi điểm tu hành của ta từng thấp hơn so với các ngươi, từ một Khí Vũ cảnh bình thường nhất bắt đầu tu hành, khi đó lúc ta nhìn lên những người đạt tới Linh Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh, Thiên Vũ, luôn nghĩ bọn họ là tồn tại cao cao tại thượng, xa không thể với, nhưng mà nếu các ngươi vĩnh viễn đều nghĩ như vậy thì chỉ sợ cả đời này các ngươi cũng không thể đạt tới Thiên Vũ cảnh, mà hiện tại cảnh giới của ta chính là Thánh Vương cảnh, vậy Thiên Vũ cảnh đang ở nơi nào? Lâm Phong chậm rãi nói, khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy, đúng vậy, bọn họ chỉ thấy Lâm Phong cao cao tại thượng nhưng bọn họ lại quên rằng Lâm Phong hắn cũng từng rất nhỏ yếu, hắn cũng từng ngưỡng mộ những người khác. Nhưng hiện tại, hắn sớm đã bỏ rất xa những người mà hắn từng ngưỡng mộ, Thiên Vũ giờ đây ở phương nào?
– Các ngươi không cần nghĩ rằng, bản thân không thể vượt qua ta, cho dù tư chất các ngươi ngu dốt cũng không được có loại tâm lý này, cái gọi có tài nhưng thành đạt muộn, rất nhiều người có tư chất bình thường tuy rằng tốc độ tu hành của bọn họ chậm chạp, nhưng bọn hắn cũng có thể đi tới một tầng thứ rất cao, thiên phú chỉ có thể quyết định tới thời gian ngươi đạt tới cái độ cao kia, mà không thể quyết định được ngươi sẽ đạt tới độ cao nào, thứ có thể quyết định việc các ngươi đi đến độ cao nào chính là bản tâm của ngươi.
Lâm Phong nói một câu, khiến cho trong lòng không ít người đang thiêu đốt lên một tia quyết tâm.
– Bản tâm, quyết định ý chí của ngươi, ý chí của ngươi, quyết định sự dẻo dai của ngươi, quyết định ngươi có thể hướng tới đánh sâu vào một cái cảnh giới kia hay không, nhưng mà, võ tu cũng không thể luôn nhìn đến những thứ xa vời mà không làm đến nơi đến chốn, con đường tu luyện phải từng bước hướng phía trước, tiến về cảnh giới phía trước của ngươi.
Mặc dù phía trước của ngươi vĩnh viễn còn có cảnh giới cao hơn, nhưng chỉ cần ngươi kiên định đi tiếp thì chắc chắn sẽ có một ngày, các ngươi sẽ có thể đi tới điểm cuối.
– Phù.
. . Trong lòng tất cả mọi người đều cảm giác dâng lên một bầu nhiệt huyết, mặc dù luôn luôn có phía trước, nhưng chỉ cần bọn không ngừng tiến bước, thì đến một ngày bọn họ cũng sẽ đi đến điểm cuối, tiến từng bước một đạt đến tầng thứ mà bọn họ từng ngước nhìn lên.
– Được rồi, thứ ta muốn nói, chỉ có một chút như vậy, tiếp theo, trong quá trình tu luyện của bản thân, các ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi ta.
Lâm Phong mỉm cười nói:
– Mọi người tùy ý, không cần câu nệ.
– Sư bá.
Giờ phút này, có một thanh niên đầu trọc đứng lên, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, dường như thanh niên đầu trọc kia có chút khẩn trương, sờ sờ đầu, nói:
– Sư bá, ta có chút vẫn đề muốn thỉnh giáo người, hôm nay tu vi của ta là thượng vị Hoàng, lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc đại địa, nhưng mà, ta lại chậm chạp không thể lĩnh ngộ ra đạo thuộc về mình, không biết ta nên bắt đầu từ đâu.
Đạo, bình thường chỉ khi đạt tới Đế cảnh mới có thể lĩnh ngộ, nhưng mà người có thiên phú kiệt xuất lại có thể bắt đầu lĩnh ngộ đạo của bản thân từ Vũ Hoàng cảnh, giống như Lâm Phong, Sở Xuân Thu còn có Cơ Thương cũng đều như thế.
– Ngươi tiến lên sử dụng lực lượng mà ngươi am hiểu nhất công kích ta, để ta cảm thụ lực lượng pháp tắc của ngươi.
Lâm Phong nói với thanh niên đầu trọc, thần sắc thanh niên kia ngưng hạ, lập tức gật đầu nói:
– Sư bá, thứ cho ta tội bất kính .
Nói xong, hắn khẽ khom người với Lâm Phong, lập tức bước ra một bước, lao thẳng tới hướng Lâm Phong.
– Oanh long!
Chỉ thấy một đạo lực lượng trầm trọng vô cùng cường đại oanh về phía Lâm Phong, thủ chưởng của thanh niên đầu trọc kia trầm trọng như núi, tỏa ra lực áp bách rất mạnh, giống như từng tòa đại sơn nghiền áp đối thủ. Đương nhiên, trình độ công kích này trước mặt Lâm Phong không khiến hắn chớp mắt.
– Ông!
Chỉ thấy Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, nhất thời, thanh niên đầu trọc chỉ cảm thấy bàn tay cùng thân thể hắn đều bị một cỗ lực lượng trầm trọng tới cực điểm ngăn chặn khiến hắn cảm giác được áp lực vô cùng thống khổ.
– Đồng dạng là một loại pháp tắc ý cảnh, nhưng mà, sư bá tùy ý đi từng bước đều ẩn chứa ý cảnh trầm trọng cường đại hơn so với công kích của ta cả ngàn vạn lần.
Trong lòng thanh niên đầu trọc vô cùng khiếp sợ, chỉ thấy Lâm Phong bước từng bước về phía hắn. Giờ khắc này, hắn cảm giác được lực lượng bài sơn đảo hải, giống như đại địa đặt trên người hắn, muốn nghiền hắn thành phấn vụn.
– Đạo, là một loại tích lũy, ngươi muốn lĩnh ngộ một loại đạo, đầu tiên phải có đủ tích lũy, không thể có khả năng trống rỗng lĩnh ngộ ra, trước kia đạo ta lĩnh ngộ sinh tử chi đạo, ta còn nhớ rõ lúc ta lĩnh ngộ tử vong chi đạo đã đi tới chiến trường tại Tiên Quốc Thí Luyện Minh giới, tru sát mười vạn cường giả, thi cốt chồng chất như núi, loại tích lũy này người ngoài chỉ có thể dẫn đường mà không thể chân chính giúp ngươi đi cảm ngộ.
Thanh âm Lâm Phong bay vào trong tai thanh niên đầu trọc, cũng nói cho tất cả mọi người nghe. Thời điểm Lâm Phong đi đến bên cạnh thanh niên đầu trọc, rốt cục thanh niên đầu trọc kia cũng không chịu nổi, hắn trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, nhưng mà khi cỗ áp lực kia biến mất, hắn lại trực tiếp nhắm hai mắt lại, chìm trong ý cảnh mà vừa rồi hắn cảm nhận được, hắn cảm giác cái loại ý cảnh này chính là ngàn năm một thuở hắn mới có thể gặp, nhất định phải hảo hảo bắt lấy, tinh tế lĩnh ngộ, đây là đại địa ý cảnh chân chính.
– Trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm Phong chứng kiến phản ứng của đối phương liền mỉm cười, hắn lập tức lui về chỗ cũ, vừa rồi hắn tự mình xuất thủ khiến đối phương cảm thụ lực lượng bản thân am hiểu, nếu hắn còn không đi tinh tế cảm ngộ thì Lâm Phong cũng không có gì để dạy hắn.
– Không ngờ Lâm Phong sư bá tự mình xuất thủ chỉ đạo, cơ hội này ta nhất định phải cố gắng bắt lấy, suy nghĩ thật tốt xem bản thân muốn thỉnh giáo cái gì.
Nhìn thấy một màn như vậy, rất nhiều người càng trở nên thận trọng.
– Sư bá, ta dừng lại tại hạ vị Hoàng đã lâu, nhưng lại chậm chạp không có biện pháp đột phá, liệu có giải pháp nào không?
Có người đứng lên, hỏi Lâm Phong.
– Đã bao lâu ngươi không đi ra ngoài?
Lâm Phong hỏi.
– Hai năm.
– Thời gian hai năm này ngươi đều tự mình lĩnh ngộ lại không thể đột phá sao?
Lâm Phong hỏi lại.
– Đúng vậy sư bá, ta chậm chạp không thể đột phá, ta cảm giác cường độ pháp tắc của bản thân đã vững chắc rồi.
– Ngươi tới đây.
Lâm Phong thản nhiên nói. Người nọ đi lên phái trước, đứng cách Lâm Phong không xa, nhưng mà đúng lúc này, thân thể Lâm Phong giống như biến thành ảo ảnh, một cỗ sát khí tuyệt thế bao phủ lên thân thể người này, ăn mòn ý chí của hắn, một đạo công kích giết tới muốn lấy mạng của hắn. Nhanh, nhanh mức hắn không thể phản ứng, hắn cảm giác dường như bản thân hẳn phải chết, nhưng mà lại giống như còn có cơ hội chỉ cần hắn mạnh hơn một chút thì có thể tránh thoát.
– Không.
. . Chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo cuồng phong, một đạo kiếm quang từ trước mặt hắn gào thét mà qua, nhưng sát khí lại không hề biến mất, lại có một cỗ khí tức tuyệt thế sát phạt trực tiếp đánh tới đầu hắn, nhanh như tia chớp.
– Phong.
Đột nhiên phong bạo điên cuồng bao phủ thân thể, nhanh, nhanh đến chính hắn cũng rung động, hắn vô cùng khó khăn mới có thể tránh thoát đạo công kích kia, nhưng tiếp theo, loại công kích này lại vô cùng vô tận, hắn giống như chìm vào đến bên trong công kích vô tận, không ngừng bị tử vong uy hiếp, mà khi nhìn về phía Lâm Phong lại thấy hắn đã im lặng ngồi trên bồ đoàn.
– Này.
. . Đám người lại nhìn người kia, một người đang điên cuồng chiến đấu, hoa chân múa tay vui sướng, cùng không khí chiến đấu, nhìn như có chút buồn cười.
– Trong khoảnh khắc cả người hắn ướt đẫm, chỉ sợ hiện tại người này đang trong nguy cơ sinh tử, ít nhất là chính hắn cảm giác như vậy.
– Nhất định là ảo cảnh, sư bá muốn kích phát toàn bộ tiềm lực hắn, hoặc muốn hắn phá tan ảo cảnh, nên mới khiến hắn như vậy.
– Hoặc vĩnh viễn tránh né như vậy, cho đến khi sức cùng lực kiệt, hoặc chính trực tiếp tử vong, sư bá đang áp bách hắn.
Mọi người cũng hiểu được, bọn họ đều muốn nhìn xem hắn có thể kiên trì bao lâu hay sẽ chết trong công kích của ảo cảnh, nhưng mà đúng lúc này, một cỗ phong bạo càng mạnh gào thét ra, khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn tràn ra, khiến cho đồng tử đám người co rút lại.
– Đột phá, này.
. . Ảo cảnh lập tức biến mất, người nọ rốt cục ngừng lại, trên người hắn có pháp tắc ý cảnh điên cuồng gào thét, chính hắn cũng trở nên ngây dại, chẳng qua rất nhanh hắn đã hiểu được, tiến lên khom người nói với Lâm Phong:
– Đa tạ sư bá.
– Ngươi đã hiểu chưa?
Lâm Phong hỏi.
– Ta hiểu được, sư bá đặt ta dưới công kích hư ảo nhưng khí tức sát phạt lại chân thật tồn tại, nếu như ta thực sự gặp phải hoàn cảnh như vậy, mà không phải sư bá tạo nên thì ta cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc tử vong, hoặc đột phá, áp bách chính mình.
– Đối diện với lực chọn hoặc tử vong, hoặc đột phá, thì trước tiên bản thân ngươi cũng đã đạt tới cái điểm tới hạn kia nhưng không có thể đột phá, ngươi chính là khuyết thiếu một cái cơ hội, nên lúc này cần phải có ngoại lực đến áp bách, cho nên, người tu võ đạo cần phải đi ngoại giới lịch lãm, trải qua các loại áp lực từ ngoại giới, gặp được những cơ hội, thậm chí nguy cơ sinh tử, như vậy mới có thể từng bước ép ra tiềm lực của người.
Mọi người cũng đang chăm chú nghe, Lâm Phong chỉ đạo mỗi người cũng chỉ đạo tất cả bọn họ. Một lần đăng đường giảng đạo này kéo dài suốt ba ngày, nhưng mà đối với đệ tử Thiên Đài mà nói, còn hơn bọn họ khổ tu ba mươi năm, bọn họ phát ra sự tôn trọng cùng kính ngưỡng với Lâm Phong từ linh hồn, tồn tại truyền thuyết của cả Thanh Tiêu đại lục vẫn bình dị gần gũi như thế, hắn tự mình dạy dỗ từng người trong bọn họ, bọn họ cũng hạ lời thề, vĩnh sinh, vĩnh thệ, sẽ là người của Thiên Đài.
Chương 2419: Xông vào Phật Sơn
Sau khi Lâm Phong giảng đạo lại để cho sư tôn rất nhiều thần thông công pháp cùng với binh khí, tất cả đều có cấp bậc rất cao, thậm chí có một chút Thánh Vương Binh do Lâm Phong liệp sát Thánh Vương tìm được.
– Tiểu Phong, ngươi ở Thiên Đài còn tốt một chút, nếu ngươi không ở Thiên Đài, chỉ sợ mấy thứ này truyền ra ngoài sẽ là đại họa của Thiên Đài, ngày đó ngươi ở trước mặt mọi người tặng Thánh Vương Binh cho Lang Yên, ta cũng âm thầm lau mồ hôi, chuyện này đối với Lang Yên thật là chuyện tốt sao?
Trong ánh mắt Mộc Trần có vài phần lo lắng, nhìn Lâm Phong nói.
– Sư tôn, thứ người nói đệ tử cũng hiểu được, cũng lo lắng qua, cho nên đệ tử tặng cho Lang Yên một kiện phòng ngự Thánh Vương Binh, mà không phải Thánh Vương Binh công kích, chỉ cần mặc nó trên người có tác dụng phòng ngự, cường giả bình thường không động được đến hắn, mặt khác đệ tử ra ngoài lịch lãm, vẫn sẽ lưu lại chín nhân vật tiểu thành Yêu Thánh trấn thủ Thiên Đài, tin tưởng chỉ cần không phát sinh náo động lớn, chín người này có thể đảm bảo Thiên Đài ngàn năm không lo, đại thành Thánh Vương cũng không đến mức tiến đến hạ giới xưng vương xưng bá với Thiên Đài.
– Chín tôn Yêu Thánh trấn thủ!
Thần sắc Mộc Trần và Vũ Hoàng ngưng hạ:
– Nếu như vậy, quả thật sẽ không có người có thể đụng đến Thiên Đài ta, trừ phi Thần Điện ở thượng giới xuất thủ.
– Trong số các Thần Điện, Hỏa Diễm Thần Điện có thù hận với đệ tử sâu nhất, Hỏa Diễm Thần Điện có một gã hậu nhân trong tay đệ tử, bởi vậy bọn họ vì đối phó ta có thể nói không từ thủ đoạn, còn những Thần Điện khác, trong thời gian ngắn còn không đến mức không có nhân phẩm như thế, nếu về sau quan hệ của con cùng những Thần Điện khác chuyển biến xấu, con sẽ lập tức tiến về Thiên Đài xử lý việc này tránh cho nguy cơ phát sinh.
– Ngươi đã lo chu toàn như vậy, thì ta không lo nữa.
Mộc Trần cười gật đầu:
– Chỉ sợ không đến trăm năm, Thiên Đài ta lại trở nên cường thịnh.
– Lão sư có tin tức của các vị sư huynh không?
Lâm Phong hỏi một tiếng. Chỉ thấy thần sắc Mộc Trần và Vũ Hoàng buồn bã, Lâm Phong nhìn thấy thần sắc bọn họ, mở miệng hỏi:
– Lão sư luôn có tâm sự, rốt cuộc có sự tình gì gạt con, hiện tại có thể nói rồi.
– Tiểu Phong, Si nhi hắn.
. . Ai! Mộc Trần thở dài một tiếng, khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ:
– Nhị sư huynh làm sao?Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!
– Thánh Thành Trung Châu có một tòa Phật Sơn, leo đủ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có thể cầu phật vấn đạo, truyền thuyết này chắc ngươi đã chưa?
– Vâng.
Lâm Phong gật gật đầu, lần đầu tiên hắn tới Thánh Thành Trung Châu, hắn cũng nghe Đại Hại Trùng và Đạm Đài nói qua về tòa Phật Sơn này, nghe nói người tốn ít thời gian nhất để đi lên Phật Sơn cũng tốn mất ba năm thời gian, truyền thuyết không có người nào có thể lăng không bước lên Phật Sơn, phủ định chính là xúc phạm oai nghiêm của phật, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có truyền thuyết nói phía trên Phật Sơn có tuyệt thế đại phật, nhưng mà rất nhiều người đi lên Phật Sơn lại trở thành tuyệt thế đại ma đầu. Nhị sư huynh Thiên Si cùng nhiều lần thử leo Phật Sơn, nhưng mà liên tiếp nhận lấy thất bại.
– Si nhi đã đi lên Phật Sơn, nhưng mà hắn không có thành Phật mà lại thành ma, hắn từng trở về một lần, dập đầu ba lần, nói duyên phận thầy trò đã hết, từ nay về sau hồn nhiên không vướng bận.
Mộc Trần nói tới chỗ này trong lòng chợt đau nhói, đệ tử thân truyền Thiên Đài cũng giống như con cháu hắn, từ trước đến nay Si nhi luôn bình thản nghe lời, nhưng nay lại thành ma, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò cùng với hắn, làm sao nói hắn không đau lòng.
– Việc phát sinh khi nào?
Lâm Phong hỏi.
– Trước khi Già Nam thánh triều quật khởi, nghe đồn Già Nam thánh triều quật khởi không thoát được quan hệ với Phật Sơn.
Mộc Trần mở miệng nói.
– Hiện nhị sư huynh ở nơi nào?
Lâm Phong lại hỏi.
– Chẳng biết, từ lần từ biệt kia, đã không có tin tức.
Ánh mắt Lâm Phong khẽ nheo lại, đôi mắt hắn lập tức hướng tới bên ngoài nhìn ra, đột nhiên một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền ra:
– Người đứng đầu Già Nam thánh triều mau đến Thiên Đài gặp ta.
Một đạo thanh âm này giống như tia chớp xẹt qua bầu trời Thánh Thành Trung Châu, trong thiên địa giống như vang lên một tiếng sấm sét giữa trời quang, đạo thanh âm kia làm chấn động màng tai vô số.
– Đứng đầu Già Nam thánh triều, mau đến Thiên Đài gặp ta.
.. Âm thanh vang vọng không dứt, trong lòng đám người rung động, rất nhiều người nhìn về phương hướng Thiên Đài, trong lòng run rẩy, không thể nghi ngờ chủ nhân thanh âm này chắc chắn là Lâm Phong, chỉ có hắn mới có thể có được bá khí bực này, một đạo thanh âm truyền ra, muốn chủ nhân Già Nam thánh triều tiến đến gặp hắn, phong tư bực nào a, việc này cũng khiến vô số người cảm thán, đây là thực lực, duy ngã độc tôn, thiên hạ không ai dám không nghe theo, cho dù ngươi là Thánh Nhân đứng đầu thánh triều, ta muốn ngươi đến yết kiến, ngươi cũng phải đến. Quả nhiên, không bao lâu sau một hàng thân ảnh Già Nam thánh triều ngự không đi về phía Thiên Đài, rất nhanh hàng lâm ở ngoài Thiên Đài.
– Ông!
Thân thể bọn họ còn chưa rớt xuống, đã thấy một người lăng không đi ra, trực tiếp dừng trên đầu bọn họ, thần sắc lạnh lùng nói:
– Già Nam thánh triều cùng Phật Sơn có quan hệ như thế nào?
Những người đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phong cường thế trong hư không, thần sắc khẽ ngưng lại, cho dù Thánh Nhân cầm đầu cũng âm thầm run sợ, bọn họ nhớ rõ Lâm Phong ở thịnh điển trực tiếp tru sát Thiên Võ Thánh Nhân, gia hoả này là tồn tại bọn họ không thể trêu vào.
– Già Nam thánh triều đời trước chính là Già Nam Phật tộc, trong Già Nam Phật tộc có đệ tử bước lên Phật Sơn, lấy được chân kinh trở về, đau khổ tu hành, rồi dần dần mạnh lên, đến hôm nay có quy mô như hiện tại.
Một người ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, mở miệng nói.
– Muốn chết!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, trong khoảnh khắc không gian bên cạnh người nọ vặn vẹo, một tiếng phốc xuy vang lên, hư không trực tiếp bị xé rách, huyết quang hiện, người nọ tử vong, những bên cạnh sợ tới mức run lên, sắc mặt tái nhợt.
– Nếu ta lại nghe được lời nói dối, giết không tha.
Thần sắc Lâm Phong trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hắn tập trung vào nhân vật Thánh cảnh kia nói:
– Nói.
Thần sắc vị Thánh Nhân kia dần dần bình tĩnh, nhìn về phía Lâm Phong, lập tức mở miệng nói:
– Là ta, ta là võ tu Phật Sơn, hạ Phật Sơn đi vào Già Nam Phật tộc, ban thưởng Già Nam Phật tộc nhiều phương pháp tu hành, cải danh thành Già Nam thánh triều.
– Ngươi là phật tu, không phải ma tu?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi. Thần sắc người nọ bị kìm hãm, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, mở miệng nói:
– Là phật cũng là ma.
– Đi, mang ta đi trước Phật Sơn.
Thanh âm của Lâm Phong trở nên rét lạnh, người nọ cũng mở miệng nói:
– Đi qua đăng thê?
– Trực tiếp ngự không bước vào phía trên Phật Sơn.
Lâm Phong đáp lại.
– Ngươi không tôn trọng đại phật.
Người nọ cười lạnh.
– Tu phật cũng thành ma, còn muốn người ta tôn trọng?
Huống hồ phật ma cũng do võ tu, nếu ta đủ mạnh mẽ, ta chính là chúng sinh chi phật, phật đã tính là cái gì? Thanh âm bá đạo của Lâm Phong và hai người kia được rất nhiều người nghe thấy, trong lòng chấn động, cái gì gọi là phật, cái gì gọi là ma? Nếu ta đủ mạnh, ta chính là chúng sinh chi phật, được chúng sinh kính ngưỡng.
– Nếu như thế, ngươi và ta lên Phật Sơn.
Thân thể người nọ lăng không, hướng về phía Phật Sơn Thánh Thành Trung Châu mà đi, Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua người Già Nam thánh triều, thân thể lập tức hóa thành lưu quang đi theo tên kia.
Nghe đồn, muốn cầu phật vấn đạo, phải độ thủy mà đi, sau đó leo lên mười vạn bậc thang mới cầu được phật, phàm là người dám trực tiếp đạp hư không lên Phật Sơn, đều gặp phải tuyệt thế cổ phật đánh chết, nhưng mà Lâm Phong vẫn muốn lăng không mà đi, tuyệt thế cổ phật trong truyền thuyết có tu vi chí cường nhưng hắn giết được Lâm Phong sao?
Lâm Phong, có thể đánh vỡ truyền thuyết không? Rất nhiều người trong Thánh Thành Trung Châu lại cảm thấy trong lòng rung động lần nữa, thân hình họ lóe ra, đi đến trước Phật Sơn, Lâm Phong có thể đi lên đó sao? Chung quanh Phật Sơn đều là nước, muốn cầu phật thì dùng thuyền mà đi, nhưng mà giờ phút này, có hai đạo thân ảnh ngự không bay lên, chỉ thấy người đứng đầu Già Nam thánh triều đứng ở trên hư không, nói với Lâm Phong:
– Con đường phía trước, ta phải nghỉ chân, nếu ngươi có thể đi qua ta sẽ đuổi kịp.
– Ta ngược lại muốn nhìn, tồn tại trong truyền thuyết Thánh Thành Trung Châu không người dám lay động, rốt cuộc do ai giả thần giả quỷ.
Ống tay áo Lâm Phong huy động, bước chậm mà đi, hắn không tin vào phật ma, chỉ tin vào thực lực, phật không có thực lực, ai tin phật? Nếu tất cả cường giả trên Phật Sơn không có chạm đến hắn, hắn cũng sẽ mặc kệ, nhưng mà nhị sư huynh rơi vào trong đó, nhập ma đạo thì hắn không thể bỏ qua được, phật tu ma tu, hắn không thèm để ý, nhưng không nhận thức sư tôn thì hắn lại phải hỏi cho rõ. Đột nhiên, một cỗ uy lực ngập trời tràn ngập xuống, bao phủ trên người Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, quả nhiên là Thánh uy, khó trách không có người nào có thể lăng không bước vào đỉnh Phật Sơn. Nhưng hôm nay, hắn muốn đánh phá truyền thuyết này.
– Ông!
Lâm Phong bước chậm mà đi, tiến vào bên trong, một cỗ uy áp càng mạnh từ trên trời giáng xuống, vòm trời phía trên lập tức tràn ngập quang hoa màu vàng, phạm âm cuồn cuộn, nơi đây có một tôn tuyệt thế kim thân cổ phật hiện lên, hàng nghìn hàng vạn phạm âm phun ra, ánh sáng chiếu rọi chín tầng trời, chiếu sáng cả hư không, phật đạo hừng hực, vô số người ngửa mặt lên trời mà than sợ hãi, quả nhiên có tuyệt thế đại phật trấn thủ, hôm nay Lâm Phong đặt chân vào địa phương nghìn vạn năm qua không người dám xông vào.
Chương 2420: Cục
Lâm Phong ngẩng đầu, một đạo phật âm kinh khủng truyền đến, chấn cho hư không run rẩy không ngớt, muốn chấn vỡ linh hồn người khác, nhưng Lâm Phong cũng hét lên một tiếng giận dữ, âm ba khủng bố lao thẳng tới trời xanh, va chạm cùng đạo phật âm kia.
Nhưng mà, chuyện này mới chỉ bắt đầu, cổ phật cự đại màu vàng từ trên trời giáng xuống, một bàn tay vô cùng to lớn màu vàng giống như muốn bao trùm thiên địa, hướng về phía Lâm Phong đè ép tới, thiên địa giống như đều phải bị ép sụp xuống, uy lực vô cùng dữ dội và mạnh mẽ.
– Hừ.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nâng tay một kiếm trảm nát hư không, chưởng ấn cự đại màu vàng kia bị trực tiếp xé rách, lập tức dập nát, hóa thành bụi bặm. Đột nhiên, phạm âm cuồn cuộn, bao phủ khắp hư không, Lâm Phong phát hiện mình giống như lâm vào một mảnh không gian độc lập, chung quanh hắn chỉ có phạm âm vang lên, một trăm linh tám tôn phật đà pháp tướng xuất hiện ở kia, không ngừng phun ra phật ngôn đối với hắn, muốn hắn buông đao xuống, đắm mình vào trong phạm âm này, khiến Lâm Phong cảm giác rất chán ghét. Phật muốn giết người, lại còn khuyên ngươi buông đao, đây là cái loại lý luận gì?
– Ông!
Thân ảnh Lâm Phong trực tiếp biến mất không thấy, một trăm linh tám tôn đại phật đồng thời hướng về phía Lâm Phong phát động công kích, chưởng ấn đầy trời, thiên địa toàn phật.
– Chậm!
Ý niệm Lâm Phong vừa động, tốc độ chảy của không gian giống như cũng bị chậm lại, nhưng mà trên người hắn lại phóng thích ra kiếm ý chí cường, chúa tể thiên địa, duy ngã độc tôn, một kiếm chém ra, nhanh tới cực điểm, giống như có mấy ngàn kiếm quang đồng thời nở rộ ra hào quang sáng chói, từng cỗ cổ phật băng diệt, nhưng chúng lại hóa thành hải dương màu vàng, hướng về phía Lâm Phong gào thét đánh tới, phạm âm vẫn vang lên, giống như khổ hải vô biên, mảnh hải dương này chính là khổ hải, làm cho người ta thất thủ trong đó.
– Có lẽ đây chính là nhân vật tuyệt đỉnh ở chỗ này công kích, căn bản không có tuyệt thế cổ phật?
Lâm Phong thấy trước mặt căn bản không có đối thủ, mà chỉ là công kích đã bố trí tốt, trong lòng thầm run rẩy, nếu như thế nhân vật ngày xưa ở nơi này bày ra công kích bực này chính là tuyệt thế cổ phật, người đó tuyệt đối là đại thành Thánh Vương, nếu không có người ở, làm sao có thể lưu lại công kích mạnh mẽ như thế. Kiếm quang quanh người Lâm Phong chói sáng, trực tiếp đi vào bên trong khổ hải, hướng về phía trước bước chậm mà ra.
Không ở phía dưới đi thuyền, phải đi qua khổ hải vô biên sao, nhưng cho dù khổ hải vô biên, hắn cũng mặc kệ không quay đầu lại. Thân hình Lâm Phong lóe ra, hướng về phía trước mà động, khổ hải không có giới hạn, phiến hải dương sáng bóng màu vàng kia, có thể mang người ta hòa tan, nhưng mà giờ phút này người bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh trên đỉnh Phật Sơn, Lâm Phong và cổ phật biến mất không thấy.
Lâm Phong đi về phía trước nhiều ngày không thấy điểm cuối, mà bên trong khổ hải lại xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, Lâm Phong đứng yên không có làm gì, quay đầu lại chính là bờ, nhưng mà hắn vẫn không có quay đầu lại, khổ hải vô biên, hắn cũng muốn đi ra, tâm hắn bất động rồi cũng sẽ có điểm cuối. Một ngày này, Lâm Phong vẫn bước chậm, nhưng mà bước này đã khiến khổ hải biến mất, rốt cục hắn cũng đi ra ngoài, hắn buông xuống một cái đỉnh núi.
– Phật Sơn đó sao?
Lâm Phong nhìn thấy phiến không gian này thì thầm nghĩ đó là Phật Sơn? Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh, Thánh Địa phật môn mà người hướng tới sao? Chó má, toàn tà ma ngoại đạo, ma khí ngập trời, ở đâu có thánh địa phật môn. Phía trên ngọn núi không hề thiếu kiến trúc, chỉ thấy giờ phút này ở giữa một tòa kiến trúc, có mấy người bước chậm mà ra, mấy người này đều là tăng nhân, nhưng mà Lâm Phong nhìn thấy bọn họ mỉm cười rét lạnh, họ khoác tăng nhân bào nhưng ma ý trên người vẫn quay cuồng.
– Không nghĩ tới phía trên Phật Sơn, lại là vùng đất hỗn tạp như vậy.
Lâm Phong nhìn người phía trước bình tĩnh mở miệng hỏi:
– Thiên Si ở chỗ nào?
– Không nghĩ tới thực có người đi qua khổ hải mà đến, đáng tiếc ngươi không phải phật tu.
Mấy người này thở dài một tiếng, nói:
– Các hạ, mời trở về đi, trong này không phải là vùng đất ngươi nên đến.
– Vậy nơi này là vùng đất ai nên đến?
Lâm Phong hỏi lại.
– Người hướng phật.
Người nọ đáp lại.
– Ngươi hướng phật, vì sao thành ma.
Lâm Phong lại nói.
– Triệt để hiểu ra.
– Sau khi triệt để hiểu ra, tại sao không thành đại phật, ngược lại thành ma, thật buồn cười đến cực điểm, ta hỏi lại ngươi, Thiên Si ở chỗ nào?
Lâm Phong chẳng muốn nói chuyện vô nghĩa cùng đối phương, dứt khoát hỏi.
– Nghìn vạn năm qua Thánh Thành Trung Châu không có Thánh Nhân sinh ra, nhưng mà người bước vào Phật Sơn, lại thành đại phật đại ma, tu thành Thánh cảnh, chẳng lẽ đây không phải triệt để hiểu ra?
Người nọ chưa từng để ý tới Lâm Phong, tiếp tục tự nhìn tự nói, quả thật tu vi cũng cường đại và lợi hại, chính là nhân vật tiểu thành Thánh Vương, nếu hắn không tự đến, Lâm Phong rất khó tưởng tượng, phía trên Phật Sơn, cất dấu nhiều nhân vật lợi hại đến thế.
– Phật?
Ma? Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, hào quang chói sáng, ở trong tay hắn xuất hiện Hoang Địa Ma Kích, trong khoảnh khắc ma uy ngập trời, rít gào giữa trời đất, mà cả thân hình hắn, hóa thành tuyệt thế ma đầu, mắt lạnh quét nhìn những người phía trước, thanh âm trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
– Tiếp tục lãng phí thời gian của ta, ta sẽ mang Phật Sơn san thành bình địa.
Mấy người chứng kiến một màn này, sắc mặt nhất thời cứng đờ, ma đầu, không ngờ vị thanh niên vượt qua khổ hải mà đến này lại là một tôn tuyệt thế ma đầu.
– Thiên Si ở kia.
Chỉ thấy ngón tay một người chỉ về toà kiến trúc phía xa, thần niệm Lâm Phong cuồn cuộn đánh tới, tiếng răng rắc truyền ra, trực tiếp phá mở cấm chế bên trong, thần niệm nhảy vào trong đó, ngay sau đó hắn thấy được trong toà kiến trúc kia có một tôn thân ảnh đang khoanh chân mà ngồi, tóc đen dài giống như ma, giờ khắc này đôi mắt hắn mở ra, giống như nhìn thấu thế sự, nói:
– Lâm Phong sư đệ, sao ngươi lại tới đây.
Lâm Phong thu Hoang Địa Ma Kích lại bước chậm mà ra, âm thanh răng rắc vang lên, đống kiến trúc bị phá hủy trực tiếp dập nát, cường giả xuất hiện với mái tóc đen và áo choàng ma kia rõ ràng là Thiên Si, nhưng mà giờ phút này hắn đâu còn hình dáng Thiên Si ngày xưa, mà là một tôn ma đầu lạnh lùng.
– Nhị sư huynh.
Trong lòng Lâm Phong âm thầm run rẩy, hắn không nghĩ tới, sư huynh luôn mỉm cười ngày xưa lại trở nên lạ lẫm như thế.
– Ngươi trở về đi, ta đã không phải nhị sư huynh của ngươi nữa.
Thần sắc Thiên Si đạm mạc, lời nói của hắn khiến Lâm Phong có chút đau lòng, lúc này hắn đã cảm nhận được sự đau lòng của lão sư.
– Vì sao lại như thế?
Lâm Phong hỏi.
– Chúng ta làm tất cả vì thực lực, những cái khác đều là hư vọng, hiện tại ta rất tốt lắm, trong thời gian ngắn ngủn vài chục năm, ta đã tiến nhập Thánh cảnh, thực lực bay vọt.
Thiên Si bình tĩnh nói.
– Ta hiểu được .
Lâm Phong xoay người, thân hình lập tức lóe ra, đi đến trước thiên thê, ở nơi đó có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang. Lâm Phong bước chậm mà ra, thân ảnh giống như một cơn lốc hướng về phía hạ không mà đi, một lát sau hắn đi tới chân thang, giương mắt nhìn bầu trời, trên kia xa xa vô tận, nhưng mà hắn lại từng bước đi lên những bậc thang kia, hắn muốn nhìn rốt cuộc những người cầu phật đã trải qua cái gì.
– Không thành tâm thành ý, không thể cầu cổ phật.
Sau khi hắn đi lên một bậc cầu thang, có một đạo thanh âm truyền vào trong tai Lâm Phong, không mang theo sự thành tâm thành ý thì không có biện pháp gặp được đại phật, Lâm Phong mặc kệ trực tiếp bước chậm mà đi, chín bước liền hiện ra một cái ảo cảnh, hơn nữa trong ảo cảnh ẩn chứa sức mạnh to lớn, đúng như đạo thanh âm thứ nhất nói, không có thành tâm thành ý thì không có biện pháp đi lên, nhưng Lâm Phong hắn thì khác, lực lượng bản thân hắn đã siêu thoát các đại nạn trên bậc thang, nên không có gì có thể ngăn cản hắn nện bước.
– Ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc thang, trải qua vô số ảo cảnh, phải có sự thành tâm thành ý mới có thể đi đến nơi đây, có thể thấy được những người đi đến bước này đều là những tăng nhân có tâm trí cứng cỏi, nhị sư huynh cũng là người như vậy, nếu không đi không đến bước này.
Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, tiếp tục hướng lên trên, tiếp theo hắn lại trải qua khảo nghiệm khốc liệt, khảo nghiệm lòng hắn có cứng cỏi hay không, khảo nghiệm phật đạo chi tâm của hắn có chân thật đáng tin hay không, muốn hướng lên trên thì phải muốn thông qua tất cả các khảo nghiệm, hiển nhiên Thiên Si đã từng thông qua mấy cái khảo nghiệm này, không để cho tâm cầu phật bị dao động.
Lúc này Lâm Phong đã đi lên sáu vạn sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu bậc thang, hắn lại hướng lên trên lần nữa, Lâm Phong bắt đầu trải qua một đoạn nhân sinh ảo cảnh, những người này sinh ra đều chất vấn niềm tin phật đạo của hắn, muốn mang nó đánh nát, phá vỡ tư tưởng tu phật, nhưng ngươi vẫn phải kiên trì mới có thể tiếp tục hướng lên trên, có thể thấy được những người tới nơi này, phải có tín niệm kiên định đến cỡ nào, mới có thể từng bước hướng về phía trước, cho dù là Lâm Phong cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ví dụ như một vị tu sĩ phật môn khổ tu phật môn thiện niệm, phổ độ thiên hạ, tu vi cường thịnh, có thể khiến nhân tâm sinh ra thiện ý, cảm hóa vô số người, nhận lấy rất nhiều đệ tử, nhưng mà có một ngày, hắn phát hiện vài vị đệ tử hắn tín nhiệm nhất phản bội hắn, giết chết người nhà của hắn, cướp lấy công pháp hắn tu hành, bảo hắn làm như thế nào còn tín ngưỡng phật môn? Phổ độ chúng sinh?
Hơn nữa mấy cái ảo cảnh này rất chân thật, giống như hắn đang trải qua nhân sinh của Vạn Yêu Vương vậy, một cái nối tiếp một cái, không ngừng chặn đánh những người mang theo tín niệm leo lên thiên thê,nchỉ cần tín niệm bị vỡ những người đó cũng không thể đi lên, Lâm Phong có thể tưởng tượng, muốn đi lên khó như thế nào, tín niệm phải mạnh đến mức nào.Nguồn truyện audio
Theo Lâm Phong từng bước hướng lên trên, tâm của hắn cũng bắt đầu run rẩy, hắn suy nghĩ thời khắc cuối cùng, người có tín niệm vô cùng cứng cỏi đi lên Phật Sơn, chứng kiến cảnh tượng ma khí tung hoành sẽ điên cuồng ra sao, đó là sự tuyệt vọng loại nào, đây là chân chính hiểu ra sao, nghĩ đến việc người đăng phật thê người gặp được cảnh đó Lâm Phong cảm giác chủ nhân Phật Sơn tàn nhẫn cỡ nào, khi bày ra thế cục như vậy, chân chính làm cho người ta triệt để hiểu ra ư!