Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 482 [Chương 2406 đến 2410]
❮ sautiếp ❯Chương 2406: Lấy giết chặn giết
Thần Mộc Cốc ẩn trong núi rừng, giống như thế ngoại đào nguyên, người bình thường khó có thể tìm thấy nơi này, càng không nói đến có thể bước vào trong Thần Mộc Cốc tu luyện.
Nhưng mà hôm nay, trong Thần Mộc Cốc, tại vùng đất sinh ra Thiên Trạch Cổ Thụ có rất nhiều người tu luyện, bọn họ mượn cổ thụ để cảm ngộ lực lượng pháp tắc, thần sắc bọn họ hưng phấn dị thường.
– Không nghĩ tới tại hạ giới cũng có loại địa phương tốt như vậy, nếu ta biết sớm mà nói, đã tới hạ giới sớm hơn một chút, chiếm nơi này làm của mình.
Chỉ thấy một thanh niên nam tử đang chìm trong cảm ngộ, lực lượng pháp tắc nồng đậm luoẹn lờ quanh thân hắn, chợt hắn lộ ra một chút ý cười, bọn họ chính là một cỗ thế lực tại Cửu Tiêu thiên đình, sau khi đi qua thông đạo băng toái thông hướng hạ giới, có người trong thế lực bọn họ phát hiện ra địa phương này, lập tức phái cường giả tiến đến chiếm lấy phương, thanh niên này chính là một người tới đây tu luyện, lĩnh ngộ.
– Cửu Tiêu thiên đình quá lớn, mênh mông vô tận, hạ giới lại chia thành chín khối đại lục, đương nhiên có rất nhiều bảo địa, Huyết Hải bộ tộc chúng ta có thể phát hiện ra nơi này là nhờ vận khí.
Lúc này có một người cười đáp lại, đúng là vận khí của họ rất tốt, ít nhất đối với việc mấy thanh niên hậu bối của bọn họ tu luyện là có trọng dụng.
– Không biết dung nhập thứ này vào trong huyết mạch của ta thì sẽ như thế nào.
Lúc này chỉ thấy một thanh niên nở nụ cười, hắn lập tức duỗi tay đánh ra một trảo, nhất thời bỏ Thiên Trạch Cổ Thụ vào trong miệng một ngụm nuốt vào, trên mặt hắn lộ ra một chút cười tà.
– Dừng tay.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo âm thanh phẫn nộ truyền ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ trên hư không hạ xuống, ánh mắt băng lãnh của người này nhìn chằm chằm thanh niên ki, nói:
– Thiên Trạch Cổ Thụ chính là bảo vật hiếm thấy, rất khó tìm được, có thể tạo phúc cho hậu nhân, dù bị các ngươi khống chế nhưng các ngươi cần gì phải làm như thế.
Thanh niên kia nhìn lão giả trong hư không, trong mắt hắn hiện lên một đạo hàn mang huyết sắc chói mắt.
– Lão gia hỏa, đừng ở nơi này đánh rắm, ngươi tính là cái gì, mà cũng dám nói như thế ở trước mặt ta, cháu gái kia của ngươi có chút ngon lành, ngươi có muốn đêm nay ta cùng nàng thoải mái một phen.
Thanh niên lạnh lùng nhìn hư không, khiến cho thần sắc lão giả cứng đờ, hắn tức giận đến run rẩycả người.
– Nghiệp chướng, nghiệp chướng.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Nội tâm lão giả vô cùng phẫn nộ, hắn cũng không dám nói tiếp, Huyết Hải bộ tộc này chính là một đám tà tu thực lực phi thường đáng sợ, thế lực của bọn họ vô cùng khổng lồ, có được cường giả Thánh cảnh, sau khi phát hiện Thần Mộc Cốc này liền xuất động cường giả đến trấn áp, chiếm cứ thành vì địa phương bồi dưỡng thế hệ thanh niên của Huyết Hải tộc bọn họ. Tuy bọn họ không hề động đến người của Thần Mộc Cốc, nhưng mà cường giả của Thần Mộc Cốc lại giống như nô lệ của bọn họ, để bọn họ tùy ý làm bậy. Giờ phút này, trong Thần Mộc Cốc, có một vị thanh niên bước chậm tới. Lúc đi vào thần sắc người này khẽ nhíu, thần niệm của hắn bao phủ khắp thiên địa, hắn cảm giác được ở nơi này có chút dị thường, trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng, Cửu Tiêu chấn động lại lan rộng đến như thế, ngay cả địa phương bí mật như Thần Mộc Cốc cũng không thể tránh né được. Thân hình Lâm Phong khẽ nhúc nhích, hắn bước chậm ra, thân thể hắn lập tức xuất hiện trên hư không của vùng đất sinh ra Thiên Trạch Cổ Thụ. Dường như cảm giác được cái gì, ánh mắt lão nhân bảo vệ Thiên Trạch Cổ Thụ chuyển qua dừng ở trên người Lâm Phong, đột nhiên thần sắc hắn ngưng lại.
– Là hắn.
Lão nhân nhìn thấy Lâm Phong, ngày xưa người này để lại cho hắn ấn tượng vô cùng khắc sâu, khỏa Thiên Trạch Cổ Thụ đặc thù kia cũng bởi vì kia lời nói cuồng vọng, trăm năm sau, ta sẽ làm vương tại Thanh Tiêu.
– Lão nhân gia.
Lâm Phong hô, khiến cho thần sắc lão giả ngưng lại, khí tức Lâm Phong bình thường, nhìn không rõ tu vi, lại xưng hô hắn là lão nhân gia, mà không phải tiền bối.
– Đây là có chuyện gì?
Lâm Phong hỏi.
– Ngươi là người phương nào?
Lúc này, phía dưới hư không, thanh niên kia ngẩng đầu nhìn phía Lâm Phong, lạnh lùng hỏi, mấy thanh niên xuất hiện ở trong này phần lớn đều có tu vi Võ Hoàng cảnh, dù sao, Thiên Trạch Cổ Thụ đối với cường giả Võ Hoàng cảnh là có tác dụng lớn nhất. Lâm Phong không có nhìn hắn, mà chỉ nhìn lão nhân.
– Ai, Cửu Tiêu náo động, Thần Mộc Cốc chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi, những người này chính là cường giả của Huyết Hải bộ tộc tại thượng giới.
Sau khi bọn họ phát hiện ra nơi này liền phái cường giả xuống trấn áp, chiếm nơi đây làm của riêng, toàn bộ người phản kháng lại đều bị tru sát, vì bảo hộ Thiên Trạch Cổ Thụ, ta không thể không ủy khuất cầu toàn. Lão nhân truyền âm nói với Lâm Phong:
– Chắc hẳn ngươi tới muốn trả lại Thiên Trạch Cổ Thụ, nếu như vậy thì hãy nhanh rời đi, Thiên Trạch Cổ Thụ kia đã ở trên người người thì coi như thuộc về ngươi .
– Huyết Hải tộc?
Lâm Phong nhíu mày, thế lực tại Cửu Tiêu thiên đình vô cùng vô tận, không biết có bao nhiêu thế lực, tất cả đều có cường giả Thánh cảnh tọa trấn, cũng khó trách Thần Mộc Cốc không thể thừa nhận.
– Toàn bộ các ngươi mau cút.
Lúc này, đột nhiên một đạo thanh âm như thiên lôi vang lên khiến hư không run rẩy, thiên địa rung chuyển. Toàn bộ người đang tu luyện ở nơi này đều ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong, trong mắt rất nhiều người đều hiện lên lãnh mang, người này quá làm càn, ngay cả ánh mắt lão giả kia cũng ngưng lại, tiểu gia hỏa này thật là cuồng vọng.
– Nơi đây không nên ở lâu, ngươi đi mau.
Lão nhân truyền âm nói với Lâm Phong. Tuy hắn xem trọng tiền đồ của Lâm Phong, nhưng mà dù sao thời gian Lâm Phong tu luyện còn quá ngắn, căn bản Lâm Phong không có khả năng chống lại Huyết Hải bộ tộc.
– Ngươi muốn chết sao!
Chỉ thấy ánh mắt thanh niên phía dưới Lâm Phong nhìn quét về phía hắn, phát ra thanh âm uy hiếp lạnh như băng. Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong nhìn thoáng qua phía thanh niên kia, ý niệm hắn vừa động, trong khoảnh khắc, một tiếng vang nhỏ truyền ra, thân thể thanh niên kia trực tiếp tiêu tán trong kim sắc quang hoa, giống như bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, trong phút chốc hắn lập tức bị miểu sát.
– Tê.
. . Đám người phía dưới nhìn thấy một màn này liền hút một ngụm khí lạnh, tuy rằng người này làm càn, nhưng mà thực lực của hắn lại rất mạnh.
– Đều muốn muốn chết sao!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng. Trong khoảnh khắc toàn bộ thiên địa giống như bị một cỗ lực lượng tử vong vô hình bao phủ, giống như chỉ cần một cái ý niệm của Lâm Phong đã có thể khiến cho phiến thiên địa này hóa thành tịch diệt chi địa.
– Ông!
Một tiếng rống giận truyền đến, lúc này chỉ thấy vài vị cường giả Đế cấp bước tới nơi này, thần sắc bọn họ lạnh như băng, ánh mắt những người này nhìn chằm chằm Lâm Phong, trên người họ phóng thích ra sát ý vô tận.
– Xem ra, các ngươi thật sự muốn chết.
Lâm Phong quay đầu lại, đồng tử hắn đảo qua mấy người vừa tới kia, cả người bọn họ lập tức cứng đờ, khí tức toàn thân hóa thành tử khí, thân thể rơi xuống hư không phía dưới, tất cả đều tử vong một cách vô cùng quỷ dị.
– Này.
. . Đám người phía dưới nhìn thấy một màn này lập tức ngây dại, lão giả kia cũng ngây dại, đây chính là cường giả Đế cảnh lại cứ như vậy bị giết chết trong nháy mắt.
– Trải qua chục năm thời gian, không nghĩ thiên địa lại có nhiều biến hóa như thế.
Trong lòng Lâm Phong cảm thán, sát ý trên người hắn thổi quét hư không, toàn bộ phiến thiên địa này giống như hóa thành thế giới tử vong.
– Lão nhân gia, nơi này còn có người của ngươi sao?
Lâm Phong hỏi lão giả. Giờ phút này thần sắc lão giả kia vẫn ngây dại như trước.
– Không có.
Lão giả lắc đầu, hắn nhìn Lâm Phong, tâm thần chấn động.
– Tốt lắm, giết!
Tâm niệm Lâm Phong chợt động, toàn bộ những người này đều bị tử vong quấn quanh, sắc mặt từng người lập tức như hóa thành tro tàn, tất cả đều bị miểu sát. Nhìn thấy một màn này trái tim lão giả chợt nhảy lên, thật mạnh, thanh niên này đã trưởng thành tới hoàn cảnh bực này rồi sao, đây là cái cảnh giới gì?
– Ta không thể làm được đến loại trình độ này!
Trong lòng lão giả thầm nghĩ, Lâm Phong có thể làm được chuyện này, có nghĩa là Lâm Phong đã cường đại hơn so với hắn! Nghĩ đến đây, đột nhiên lòng hắn nhấc lên một sóng to gió lớn.
– Nơi đây, có người của ngươi sao?
Lâm Phong chỉ hướng phía xa, hỏi lão giả.
– Có.
Lão giả lập tức đáp lại một tiếng, dương như hắn sợ Lâm Phong dùng một cái ý niệm trực tiếp giết sạch toàn bộ mọi người, thực lực Lâm Phong rất đáng sợ.
– Ân.
Lâm Phong khẽ gật đầu, chỉ thấy hắn huy động thủ chưởng, nhất thời một gốc cổ thụ xuất hiện trong hư không, rõ ràng đây chính là một gốc Thiên Trạch Thần Mộc.
– Ta giữ lời hứa trước đây, ta trở lại trả Thiên Trạch Cổ Thụ cho Thần Mộc Cốc.
Lâm Phong nói với lão nhân.
– Trăm năm sau, ta sẽ trở thành vương của Thanh Tiêu.
Ngày hôm nay, còn chưa tới trăm năm thời gian, xem ra ngươi đã có thể trở thành vương của Thanh Tiêu, đây là đệ nhất thần tích trong trong cuộc đời ta. Lão giả hít sâu, nói:
– Chỉ là Huyết Hải bộ tộc này cũng có cường giả Thánh cảnh, lần trước có một Thánh Vương tiến đến, quét ngang hết thảy, người nào thuận hắn thì được sống, kẻ nào chống lại sẽ bị hắn tru sát thảm trọng.
– Gặp loạn thế, chỉ có thể lấy thiết huyết chi tâm, lấy giết chặn giết.
Lâm Phong bình tĩnh nói, nhưng mà lời nói bá đạo cũng khiến tâm thần lão nhân ngầm run rẩy, khó trách đối phương có thể đạt được thành tựu như vậy, khí khái của người này hắn không thể sánh bằng.
– Ngày xưa ta được lão nhân gia quan tâm, đạt được thần mộc.
Hôm nay ta tới trả lại thần mộc, cũng tiện tay giúp ngươi một hồi, chúng ta đi thôi. Lâm Phong nhàn nhạt nói, hắn lập tức mang theo lão nhân phóng tới phương xa, nhìn thấy từng đạo thân ảnh tỏa ra sát khí mãnh liệt vọt tới, ý niệm Lâm Phong khẽ động, bọn họ lập tức bị miểu sát, không người nào có thể tới gần Lâm Phong. Rất nhanh, người của Huyết Hải bộ tộc bị Lâm Phong giết sạch sẽ, một người không lưu. Cường giả của Thần Mộc bộ tộc hội tụ cùng một chỗ, khi họ nhìn thấy Lâm Phong liền vô cùng rung động, lúc này cho dù là Võ Hoàng hay cường giả Đế cảnh trước mặt hắn đều vô cùng nhỏ bé. Thậm chí tư cách để hắn xuất thủ cũng không có.
– Ngưu tiền bối, ta còn có chút sự tình cần phải làm, có thể để vài tôn Yêu Thánh thay ta trấn thủ nơi này một đoạn thời gian, người tru sát Huyết Hải bộ tộc, được chứ?
Giờ phút này, Lâm Phong trực tiếp lấy thần niệm trao đổi với lão ngưu ở trong tinh không thế giới.
– Tốt, dù sao chính ngươi cũng có thể khiến bọn họ làm việc.
Lão ngưu đáp một tiếng, một lát sau, trong hư không nhiều ra chín đại Yêu Thánh, rõ ràng đây chính là chín tôn Yêu Thánh tiểu thành kia.
– Oanh!
Một cỗ khí tức cường đại tập trung lên người Lâm Phong, chính là tôn Yêu Thánh bị Lâm Phong đánh thương. Lâm Phong nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười nói:
– Ta biết các ngươi không phục, chỉ là ta muốn các ngươi thay ta trấn thủ nơi này một đoạn thời gian, nếu có cơ hội, ta sẽ trả tự do cho các ngươi.
Trong lòng vài tôn Yêu Thánh khẽ run, trả tự do cho bọn họ?
– Ngươi nói thật?
Chỉ thấy một tôn Yêu Thánh nói.
– Ta đã là chủ nhân, tự nhiên nói thực, đương nhiên trước tiên ta còn việc cần các ngươi làm.
Lâm Phong lại nói, lập tức nhìn về phía lão giả, nói:
– Lão nhân gia, bọn họ sẽ trấn thủ ở nơi này, ta đi trước, cáo từ.
Dứt lời, chỉ thấy thân hình hắn lóe ra liền biến mất, chỉ lưu lại lão nhân kia ngây người nhìn, trong lòng lão giả kia vẫn còn đang trong rung động!
Chương 2407: Lâm Phong trở lại
Hôm nay tại Thánh Thành Trung Châu có vô số cường giả hội tụ.Trung Châu thịnh điển, Thiên Võ hoàng triều triệu tập hội tụ các thế lực Thánh Thành Trung Châu cùng một chỗ, nhìn xem thanh niên thế hệ này của các thế lực đã đạt tới tu vi cảnh giới như thế nào. Đối với thịnh điển này mà nói, này, dường như trở thành thịnh điển của toàn Thánh Thành Trung Châu, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, đây là Thiên Võ hoàng triều muốn hiệu lệnh thiên hạ, khiến các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu đến triều bái.
Bởi vì Thiên Võ Thánh Nhân đã truyền lời ra, trong thịnh điển lần này, người biểu hiện kiệt xuất sẽ có cơ hội trở thành Thánh đồ, đệ tử Thánh Nhân, tin tức này truyền ra lập tức dẫn phát rồi một cỗ bạo động. Dù sao hôm nay có rất nhiều thế lực muốn đặt quan hệ cùng Thiên Võ hoàng triều. Mặc dù những thế lực lớn tại Thánh Thành Trung Châu cũng như thế, nếu là môn nhân của họ có cơ hội trở thành đệ tử Thánh Nhân thì tất cả bọn họ đều nguyện ý để môn nhân của mình bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều.
Giờ phút này, một diễn võ trường khổng lồ kéo dài vài dặm, vô số cường giả xuất hiện ở phía bắc của diễn võ trường quan sát, cường giả của hoàng triều chia bậc thang mà ngồi, lấy tư thái cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.
Hướng phía nam chỉ có Thiên Võ hoàng triều xuất hiện ở đó. Nơi này có một hàng tăng nhân phật môn, thần sắc bọn họ vô cùng trang nghiêm, ẩn ẩn giằng co cùng Thiên Võ hoàng triều, đó là người của Già Nam thánh triều. Hôm nay tại Thánh Thành Trung Châu này, cũng chỉ có bọn họ mới có thể đối kháng cùng Thiên Võ hoàng triều.
Còn những thế lực khác phân bố tại các đại phương vị xung quanh. Trong đó, Nhân Hoàng Cung cùng tứ đại học viện vẫn chiếm ưu thế trong các thế lực. Tuy nói tứ đại học viện đã suy yếu không ít, nhưng dù sao bọn họ có được nội tình tích lũy qua vô số năm, trong thế lực của bọn họ vẫn tồn tại cường giả đỉnh cấp, bọn họ vẫn là một trong những thế lực mạnh nhất Thánh Thành Trung Châu.
Tuy nhiên ngày hôm nay cổ Thánh tộc chỉ còn là những thế lực nhỏ bé. Trong số những cổ Thánh tộc này chỉ có Ngân tộc là còn chút nội tình, bọn họ chính là Thánh tộc ngày xưa đã thoát khỏi tay của Lâm Phong, những gia tộc khác sau này dần dần quật khởi, nhưng địa vị của họ cũng không có hiển hách bằng tứ đại học viện. Phía dưới bậc thang, còn có rất nhiều người đứng, bọn họ nhìn thấy các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu phân bố trong lòng liền cảm thấy một trận thổn thức, không ai có thể nghĩ tới chỉ qua thời gian vài chục năm ngắn ngủn thế cục lại biến hóa nhanh như vậy.
Tứ đại học viện tại Thánh Thành Trung Châu từng là thế lực mạnh nhất, quang mang vô hạn, nhưng hiện tại dường như tứ đại học viện cũng chỉ trở thành thế lực làm nền trong thế cục hiện tại. Lúc này tám đại lão tổ của Chiến Vương Học Viện trong Tứ đại học viện cũng tự mình đi tới.
Trước kia, bọn họ rất ít khi lộ diện, nhưng mà từ khi Cửu Tiêu náo động, thế cục không còn bình tĩnh, bọn họ cũng từ bên ngoài trở về học viện. Hôm nay thời đại thay đổi, lần này Thiên Võ hoàng triều tổ chức thịnh điển, bọn họ cũng phải nể tình. Người của Thiên Đài và Chiến Vương Học Viện ngồi cùng một chỗ, dù sao ngày xưa bởi vì Lâm Phong mà quan hệ giữa Chiến Vương Học Viện cùng Thiên Đài có chút hữu hảo.
Hai người Mộc Trần và Vũ Hoàng ngồi cùng một vị trí với tám vị lão tổ của Chiến Vương Học Viện, hai người Mộc Trần cùng Vũ Hoàng đứng ở hai bên, mà bên cạnh bọn họ là Thí Thiên Lão Tổ cùng Huyền Thiên Lão Tổ, hai vị lão tổ này có quan hệ khá tốt cùng Lâm Phong.
– Mộc Trần, các đệ tử thân truyền của Thiên Đài còn chưa trở về sao?
Thí Thiên Lão Tổ hỏi Mộc Trần một tiếng. Tuy rằng thực lực của Mộc Trần cùng Vũ Hoàng không mạnh, nhưng hắn nhưng biết rất rõ, hai gia hỏa này bồi dưỡng ra đám thân truyền đệ tử kia đều là yêu nghiệt, càng chưa nhắc tới Lâm Phong kia. Ngày xưa chính mắt hắn nhìn Lâm Phong lấy tư thái vô cùng cuồng ngạo mà trưởng thành, ngoại trừ Lâm Phong ra, Hầu Thanh Lâm, Nhược Tà, cũng đều là nhân vật cấp yêu nghiệt, còn có Thiên Si kia, thật đáng tiếc .
– Không có, hôm nay toàn bộ Cửu Tiêu rung động, ta cũng không biết bọn chúng hiện nay ra sao.
Trong lòng Mộc Trần có chút tưởng niệm.
– Ở bên này Thiên Đài cũng gặp phải rung chuyển như thế, sao ngươi không thông tri cho đệ tử của ngươi.
Thí Thiên Lão Tổ cười khổ nói.
– Bọn họ đều tự mình tu luyện, tất cả đều có võ đạo chi lộ của chính mình, ta sao có thể quấy rầy bọn họ.
Mộc Trần lắc đầu nói:
– Lão tổ, ngươi có tin tức của Lâm Phong sao?
– Không có, gia hoả Lâm Phong này mất tích thật lâu .
Thí Thiên Lão Tổ nói.
– Nghe nói hiện tại các Thần Điện đang đuổi giết hắn.
Giờ phút này, Tru Thiên Lão Tổ nhàn nhạt nói, khiến cho tâm thần của Mộc Trần cùng Vũ Hoàng trở nên căng thẳng.
– Lão tổ.
Mộc Trần lộ ra thần sắc nghi hoặc.
– Ngươi còn không biết sao, nghe nói chư Thần Điện tại Cửu Tiêu đang đuổi giết Lâm Phong, nghe đồn bọn họ không tiếc mọi tổn thất nguyện tru sát Lâm Phong, chỉ sợ.
. . Tru Thiên Lão Tổ nhàn nhạt nói, khiến cho cả người Mộc Trần cùng Vũ Hoàng cảm giác có chút khẩn trương, hai người đều rất lo lắng. Những thân truyền đệ tử này cũng giống như hài tử của họ vậy, mỗi một người đều là người thân của họ. Nghe được tin tức Lâm Phong gặp nguy hiểm sao bọn họ có thể không khẩn trương.
– Chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Tru Thiên Lão Tổ bình tĩnh nói.
– Đủ rồi.
Thanh âm Thí Thiên Lão Tổ có chút hờn giận, nói:
– Lâm Phong được Vận Mệnh Thần Điện che chở, hắn sẽ không có chuyện.
– Mộc Trần, thân truyền đệ tử của Thiên Đài các ngươi đã không còn ở đây.
Vậy thịnh điển ngày hôm nay, Thiên Đài còn có người có thể xuất chiến sao? Tru Thiên Lão Tổ không hề đề cập đến việc của Lâm Phong, hắn chỉ hỏi Mộc Trần một câu, dường như trong thanh âm hắn mang theo ý khinh thường nhàn nhạt.
– Có một người, hy vọng hắn sẽ không làm ta thất vọng.
Dường như Mộc Trần cũng cảm giác được ngữ khí của đối phương, hắn có chút hờn giận, nhưng dù sao đối phương cũng là nhân vật cấp lão tổ. Bản thân hắn hiểu được vài vị lão tổ này ngồi chung một vị trí với hắn, chẳng qua là bởi vì ngày xưa Lâm Phong tỏa ra quang mang vô hạn. Nếu không có Lâm Phong thì chỉ sợ vài vị lão tổ này sẽ không để ý đến hắn.
– Thật không, Thiên Đài ngoại trừ vài cái thân truyền đệ tử kia thì ngày hôm nay hậu bối của các ngươi không phải đều làm phản sao, Thiên Đài còn có thể xuất ra nhân vật đủ sức chống lại những thế lực khác sao?
Tru Thiên Lão Tổ dùng ngữ khí quái dị, hỏi.
– Thiên Đài ta vẫn không hề thiếu những đệ tử vĩ đại.
Mặc dù Mộc Trần không muốn tranh cãi cùng người khác, nhưng khó tránh khỏi có chút tính tình, hiển nhiên thanh âm của hắn lộ ra ý không vui.
– Mỏi mắt mong chờ.
Tru Thiên Lão Tổ cũng chỉ nở nụ cười, không có nhiều lời, tâm của Thí Thiên Lão Tổ như gương sáng, trong lòng không có ý gì, hắn không nghĩ tới Tru Thiên Lão Tổ này lại bởi vì một chút chuyện nhỏ lúc trước mà tạo thành khúc mắc trong tâm, xét đến thì thật có chút nhỏ mọn, hắn còn tưởng rằng lúc trước Lâm Phong buông xuống thành kiến, vậy mà mấy gia hỏa này lại có thể nhanh chóng quên đi một điểm này. Chỉ là tại thời điểm uy danh của Lâm Phong truyền đến, Tru Thiên Lão Tổ cũng không có biểu hiện gì, nhưng dường như ngày hôm nay hắn lại thay đổi. . . Lúc này, một ánh mắt băng lãnh dừng ở trên người Tru Thiên Lão Tổ, khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, đôi mắt hắn chuyển qua một phương vị, hắn chỉ thấy từng đạo ánh mắt lạnh như băng trực tiếp quét lên trên người hắn.
– Vài người thật lợi hại, bọn họ là người của Thiên Đài?
Thần sắc Tru Thiên Lão Tổ thần sắc ngưng trọng, hỏi:
– Mộc Trần, bọn họ là người phương nào?
– Tự nhiên là người Thiên Đài ta.
Mộc Trần lạnh lùng trả lời một câu, khiến cho thần sắc Tru Thiên Lão Tổ trầm xuống, hắn lập tức cười lạnh:
– Lại vẫn có giúp đỡ.
Giờ phút này, trên bầu trời phong vân cuốn động, có một thanh niên đứng phía trên tầng mây, trong thần sắc hắn hiện lên một đạo quang mang lạnh lẽo, trong lòng hắn thầm nghĩ Tru Thiên này rất kỳ cục. Hôm nay căn bản Lâm Phong không cùng một tầng thứ với những nhân vật tại Thánh Thành Trung Châu này, ý niệm hắn chợt động, mọi việc phía dưới đều không thể thoát khỏi ánh mắt hắn, tất nhiên Tru Thiên Lão Tổ đối thoại cùng sư tôn Mộc Trần hắn đều nhìn ở trong mắt.
– Nhiều năm như vậy không nhìn thấy sư tôn, chắc hẳn người khó có thời khắc thanh nhàn, lần này ta trở về sẽ hảo hảo bồi tiếp sư tôn tâm sự.
Lâm Phong lộ ra một chút ý cười, hắn lập tức bước ra, lập tức thân ảnh hắn biến mất tại chỗ. Tất nhiên Mộc Trần cùng Vũ Hoàng không biết Lâm Phong đã tới, đôi mắt bọn họ nhìn về phương hương khán đài của Thiên Võ hoàng triều, bọn họ chỉ thấy nơi này có một hàng cường giả khoác hoàng bào đang tiến lên bậc thang, uy phong hiển hách, tại phía sau bọn họ có một hàng thanh niên đi theo, trong đó có mấy người ngày xưa chính là đệ tử của Thiên Đài.
– Đám hỗn đản này.
Thanh âm Mộc Trần lộ ra vài phần lãnh ý. Hôm nay các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu cũng không ngăn cản hậu bối đệ tử bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều, nhưng nếu không được trưởng bối cho phép lại tự mình làm như thế, thì chính là hành động phản nghịch .
– Lão sư, sao người vẫn dễ dàng tức giận như thế.
Đột nhiên phía sau truyền đến một đạo thanh âm khiến cho cả người Mộc Trần cứng đờ, lão sư, âm thanh này rất quen thuộc. Mộc Trần chỉ cảm thấy trái tim mình khẽ run rẩy, thân thể hắn lập tức xoay chuyển qua. Lúc này hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh thanh niên trẻ tuổi, trên mặt người này mang theo mỉm cười, ánh mắt người này trong suốt, đó là một vẻ vô cùng chân thật, nụ cười thuần phác của hắn làm cho người khác nhìn vào có cảm giác như cây gặp gió xuân.
– Oanh!
Thân thể Mộc Trần bởi vì kích động mà run rẩy lên, vừa rồi hắn còn lo lắng cho Lâm Phong. Vậy mà hiện giờ Lâm Phong lại xuất hiện ở tại trước mặt hắn. Vũ Hoàng cũng xoay người nhìn lại, thân thể hắn khẽ rung động, Lâm Phong, hắn đã trở lại. Chỉ thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong càng phát ra nồng đậm, nói:
– Lão sư, ta trên mặt có cái gì sao!
– Phù.. . Mộc Trần cùng Vũ Hoàng đều hít một hơi thật sâu, trên mặt Mộc Trần lập tức lộ ra ý cười sáng lạn, trong nháy mắt dường như hân đã trẻ lại không ít, đệ tử của hắn, đệ tử có thiên phú tốt nhất của hắn đã trở lại. Hắn còn nhớ rõ thê tử Kinh Hiểu Nguyệt từng kể lại cho hắn về cảnh tượng rung động khi Lâm Phong cứu bọn họ tại Thần Tiêu đại lục.
Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy đoạn hình ảnh kia hắn lại có cảm giác cuộc đời này hắn sống không uổng. Vài sự tình trào dâng nhiệt huyết kia hắn cũng không dám nghĩ đến. Mộc Trần, sư phụ của ta! Thí Thiên Lão Tổ cũng sửng sốt, lập tức hắn nở nụ cười, Lâm Phong sao có thể xảy ra chuyện như thế, hắn không phải đã trở lại sao. Lúc này chỉ có ánh mắt của Tru Thiên Lão Tổ ngưng lại, dường như hắn không muốn nhìn thấy Lâm Phong trở về.
Chương 2408: Linh nhi
– Trở về là tốt, trở về là tốt.Tâm tình kích động của Mộc Trần dần dần bình ổn xuống, lập tức hắn cùng Vũ Hoàng tách ra, nhường ra vị trí trung tâm, nói:
– Tiểu Phong, tới nơi này ngồi.
– Được.
Lâm Phong nở nụ cười, hắn đi ngồi giữa Mộc Trần cùng Vũ Hoàng, gật gật đầu với Thí Thiên Lão Tổ cùng Huyền Thiên Lão Tổ:
– Hai vị lão tổ vẫn tốt chứ!
– Cũng đã già, chúng ta có thể nhìn thấy ngươi trở về thật cao hứng.
Thí Thiên Lão Tổ nở nụ cười:
– Ngươi vừa đi chính là thời gian vài chục năm, thật lâu.
– Bởi vì một sự tình trì hoãn nên không thể trở về, sau khi ta xử lý xong một sự kiện liền đi tới nơi này, hỏi thăm sức khỏe lão sư của ta cùng các vị lão tổ.
Lâm Phong cười đáp lại.
– Hỏi thăm sức khỏe lão tổ là giả, nhưng quay lại nhìn xem lão sư ngươi là thật.
Thí Thiên Lão Tổ mỉm cười nói, hiển nhiên cảm tình giữa Lâm Phong cùng Mộc Trần, Vũ Hoàng không phải hắn có thể so sánh. Có lẽ những sự tình bọn họ cùng trải qua xa xa nhiều hơn so với hắn.
– Tiểu Phong, mấy năm nay ở bên ngoài vẫn tốt chứ?
Vũ Hoàng mở miệng hỏi Lâm Phong.
– Có chút khúc chiết, nhưng không có vấn đề gì lớn, tiểu tử không phải vẫn tốt sao.
Lâm Phong cười nói:
– Nhưng thật ra những năm gần đây lão sư quản lý Thiên Đài hẳn vô cùng vất vả.
Lâm Phong vừa tới phát hiện, quả thật Mộc Trần cùng Vũ Hoàng rất khó khăn, giống như Tru Thiên Lão Tổ kia cũng không cấp cho sư tôn sắc mặt tốt, chẳng qua lúc này khi hắn đến, Tru Thiên Lão Tổ kia cũng ngậm miệng lại.
– Phụ thân.
Ở giờ phút này, một đạo thanh âm truyền đến, Lâm Phong chỉ thấy một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi đến bên cạnh Mộc Trần, có chút tò mò đánh giá hắn.
– Đây là.
. . Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn lập tức nhìn về phía sư tôn Mộc Trần, trong đôi mắt hiện lên quang mang kỳ dị.
– Lâm Phong, đây là nữ nhi của ta và Hiểu Nguyệt, Linh nhi.
Mộc Trần cười nói với Lâm Phong.
– Linh nhi, hắn là người mà ta thường nói với con, Tiểu Phong, đây hẳn là lần đầu tiên con thấy hắn.
Mộc Trần sờ sờ đầu Linh nhi, nghe được lời nói của Mộc Trần đôi mắt Lâm Phong hiện lên một đạo tinh mang, lập tức hắn lộ ra một chút ý cười, không ngờ lão sư đã có nữ nhi, nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Phong vô cùng cao hứng.
– Lâm Phong ca ca.
Hai mắt Linh nhi linh động, có chút giống mẫu thân Kinh Hiểu Nguyệt của nàng, phi thường xinh đẹp.
– Linh nhi, tới đây.
Lâm Phong nở nụ cười, Linh nhi liếc mắt nhìn phụ thân, sau đó đi đến bên người Lâm Phong, thè lưỡi với Lâm Phong, vô cùng nghịch ngợm, nói:
– Cha ta nói ngươi là đệ tử có thiên phú cao nhất của hắn, vậy hiện tại ngươi đã đạt tới cảnh giới gì.
– Khẳng định lợi hại hơn so với ngươi.
Lâm Phong nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Linh nhi, sau đó hắn liền kéo Linh nhi đến bên người, nắm khuôn mặt của nàng, nói với Mộc Trần ở bên cạnh:
– Lão sư, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không cho ta biết.
– Bên ngoài ngươi cũng rất bận rộn, ta không cần phải chuyện gì cũng làm phiền ngươi.
Mộc Trần cười nói.
– Đây là chuyện nhỏ sao chứ.
Lâm Phong không biết nói gì, trong lòng hắn có chút buồn bực:
– Linh nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.
Linh nhi liếc mắt nhìn Lâm Phong:
– Ta cũng mười lăm tuổi rồi, vì sao ta lại cảm thấy Lâm Phong ca ca ngươi coi ta như tiểu hài tử vậy.
– Chẳng lẽ ngươi không phải tiểu hài tử sao.
Lâm Phong nháy nháy mắt, lập tức nở nụ cười nói.
– Mọi người đều im lặng.
Đột nhiên, lúc này có một đạo thanh âm cuồn cuộn từ phía xa truyền tới, trong khoảnh khắc, không gian ồn ào trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều chuyển qua. Toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phương hướng khán đài của Thiên Võ hoàng triều. Chỉ thấy nơi này có một người tiến lên phía trước, ý bảo tất cả mọi người yên lặng.
– Hôm nay, Thiên Võ hoàng triều ta triệu tập chư vị đến đây tổ chức Trung Châu thịnh điển, muốn tụ tập khí tức võ đạo vào Thánh Thành Trung Châu.
Ngày xưa Thánh Thành Trung Châu có Hoàng Bảng Vấn Đạo cùng với Đế Bảng Chi Tranh. Nhưng từ nay về sau, cả hai sẽ không còn tồn tại, bắt đầu từ nay Thiên Võ hoàng triều ta tổ chức Trung Châu thịnh điển, người đạt tới các đại cảnh giới Vũ Hoàng, cường giả cấp bậc Đế cảnh đều có thể tới tham dự, chư cường tranh phong, người có biểu hiện xuất chúng có thể tiến nhập vào Thiên Võ hoàng triều ta. Thậm chí, các ngươi có thể bái nhập làm môn hạ của Thiên Võ Thánh Nhân, trở thành Thánh đồ. Người nọ chậm rãi nói, trên người không ít thanh niên nhất thời lóe ra phong mang, bọn họ rất chờ mong. Thánh Nhân cao cao tại thượng là tồn tại trong truyền thuyết, nếu như có thể bái Thánh Nhân làm sư, đó là loại nào vinh quang.
– Còn thứ tự tham gia Thiên Võ thịnh điển, là bắt đầu từ hạ vị Hoàng, tiếp theo là trung vị Hoàng, thượng vị Hoàng, sau đó là Đế cảnh.
Hiện tại, mời các môn phái, gia tộc cùng các thế lực phái ra hạ vị Hoàng tham gia thịnh điển. Trên từng diễn võ trường, mỗi một môn phái cùng thế lực đều phải có người lên đối chiến. Người nọ tiếp tục nói, Lâm Phong nghe được lời nói của hắn liền quay về bên cạnh hỏi Vũ Hoàng:
– Lão sư, Thiên Võ thánh điển lần này, Thiên Đài chúng ta cũng phái ra sáu người sao?
Từng cái cảnh giới, đều phải có người tham gia, như vậy chẳng phải đúng là sáu người.
– Ừm, thế lực bị Thiên Võ hoàng triều đưa thiệp mời đều phải tham gia, trừ phi thế lực đó không có ai thuộc cảnh giới này mới có thể không tham dự tranh đấu tại cảnh giới đó.
Thiên Đài ta cũng nhận được thiệp mời của Thiên Võ hoàng triều. Vũ Hoàng thấp giọng đáp lại.
– Ta hiểu.
Lâm Phong gật đầu:
– Hôm nay thực lực Thiên Đài chúng ta như thế nào?
Vũ Hoàng khẽ lắc đầu, dường như có chút không hài lòng, nói với Lâm Phong:
– Ngày xưa lúc ngươi rời, Thiên Đài cùng Chiến Vương Học Viện hưng thịnh nhất thời, nhưng mà sau này lại trải qua náo động, Nhân Hoàng Cung quật khởi, Thiên Võ hoàng triều xuất hiện, Già Nam Phật tộc cường thế, các lộ thiên tài bắt đầu hướng tới gia nhập vào thế lực của bọn họ, nhất là Thiên Võ hoàng triều cùng Già Nam thánh địa, ngày hôm nay hai thế lực kia hội tụ nhân vật kiệt xuất tại các đại cảnh giới giống với Thiên Đài và Chiến Vương Học Viện ngày xưa.
Thậm chí, Thiên Đài chúng ta có vài nhân vật phi thường chói mắt nhưng cũng làm phản, tự mình gia nhập vào Thiên Võ hoàng triều, để cho bọn họ có thể lên đài.
– Thứ khó đoán nhất chính là nhân tâm, lúc Thiên Đài cường thịnh liền có thể chiêu mộ được vô số thiên tài, nhưng không nhất định có thể chiêu mộ được người có phẩm chất vĩ đại.
Lâm Phong nói với Vũ Hoàng.
– Ân, chỉ sợ ta cùng ngươi Mộc Trần sư tôn cuối cùng không thể bồi dưỡng ra những thân truyền đệ tử khác giống như các ngươi.
Vũ Hoàng thở dài nói, mấy thân truyền đệ tử này vĩnh viễn là kiêu ngạo của bọn họ.
– Vũ Hoàng thúc thúc, có một thân truyền đệ tử đã đủ rồi.
Linh nhi cười nói với Vũ Hoàng.
– Ân, đã đủ rồi, huống hồ, chúng ta còn có Linh nhi.
Vũ Hoàng cười nói nhìn thoáng qua Linh nhi đang bị Lâm Phong ôm.
– Đúng rồi Tiểu Phong, những người ngày hôm qua xuất hiện là ngươi an bài sao.
Vũ Hoàng đột nhiên hỏi, Lâm Phong gật đầu:
– Những người đó có thể tham dự chiến đấu tại vài tầng thứ Đế cảnh.
– Tốt, ít nhất như vậy thì Thiên Đài ta cũng không đến mức quá tổn hại mặt mũi.
Vũ Hoàng mở miệng nói.
– Người tham chiến của Thiên Đài chúng ta ở đâu?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
– Đang ở bên dưới chuẩn bị , xem ra phải điều chỉnh lại.
Thủ chỉ Vũ Hoàng chỉ hướng tới khán đài phía dưới, bên trong đám người hỗn loạn kia có một người đi ra, đó là một hạ vị Hoàng, người này đi tới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Trần cùng Vũ Hoàng, ánh mắt hắn có chút thận trọng.
– Tịch Liêu, hãy dùng hết bản lĩnh trong trận chiến này, nhưng ngươi không nên cưỡng cầu, nếu như không thể thắng vậy hãy buông tha, tính mạng quan trọng hơn.
Vũ Hoàng mở miệng nói với thanh niên.
– Ân.
Thanh niên dùng sức gật mạnh đầu:
– Tịch Liêu nhất định hết sức.
-Tịch Liêu.
Giờ phút này, Lâm Phong mở miệng, ánh mắt Tịch Liêu nhìn về phía Lâm Phong, thần sắc hắn có vài phần nghi hoặc, hắn không nhận biết Lâm Phong, ánh mắt thanh niên này vô cùng thâm thúy nhìn về phía hắn, mà người này lại ngồi ở giữa Vũ Hoàng và Mộc Trần, không những vậy người này còn ôm Linh nhi tiểu thư. Hiển nhiên, địa vị của người này không giống bình thường.
– Hãy đánh hết sức một trận.
Đột nhiên trong mắt Lâm Phong bắn ra một đạo quang mang rực rỡ bao phủ tại trên người Tịch Liêu, khiến cho ánh mắt Tịch Liêu ánh mắt ngưng hạ, hắn nhìn Lâm Phong hỏi:
– Tiền bối vừa rồi.
. .
– Hãy đi đi, lúc ngươi chiến bại tự nhiên sẽ hiểu được, hãy tận lực mà làm thôi.
Lâm Phong nở nụ cười, Tịch Liêu khẽ hạ thấp người với Lâm Phong, lập tức hắn hướng tới phía xa bước đi.
– Tiểu Phong, ngươi đã làm gì hắn?
Vũ Hoàng tò mò hỏi một tiếng.
– Ta vì hắn gia tăng thêm một tầng phòng ngự, cho dù gặp được tình huống bất ngờ, cũng không đến mức vứt bỏ tánh mạng.
Lâm Phong mở miệng nói, hắn nhìn về phía diễn võ trường bên kia, người tham dự chiến đấu chỉ có mấy trăm mà thôi, ngoại trừ cường giả của các thế lực, còn có những võ tu độc hành, thiên phú mấy người này đều không kém, tất cả đều muốn bái nhập làm môn hạ của Thánh Nhân. Vòng thứ nhất là loạn chiến, mọi người loạn chiến tại diễn võ trường, bất kể sinh tử, phi thường thảm thiết, không ít thanh niên bị chết, cuối cùng lại chỉ có mười sáu người có thể thăng cấp.
– Tịch Liêu, thực lực tiểu gia hỏa này không tồi, chắc có thể đi vào trước mười sáu.
Lâm Phong chứng kiến chiến đấu bên kia, Vũ Hoàng cũng khẽ gật đầu:
– Lần này người tham dự chiến đấu của Thiên Đài chúng ta tuy rằng không ưu tú nhất trong tất cả mọi người , nhưng dù sao dưới nội tình của Thiên Đài, chúng ta vẫn còn một vài thanh niên kiệt xuất ở lại Thiên Đài chúng ta.
– Ừm, những người này về sau đều có thể trọng điểm bồi dưỡng.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, một câu nói của hắn ngày hôm nay, khiến vận mệnh của những người này có thể phát sinh biến hóa rất lớn sau này. Ngày xưa, Lâm Phong là người chiến đấu trên đài, mà hôm nay, hắn lại đứng ở trên khán đài quan sát chiến đấu phía dưới. Lúc này, trên khán đài phía Thiên Thần Học Viện, có người hướng ánh mắt nhìn về phía Thiên Đài, chỉ thấy đồng tử người này khẽ co rút lại. Bọn họ không hề chú ý tới Thiên Đài, bởi vậy khi Lâm Phong lặng yên không một tiếng động xuất hiện cũng không có bao nhiêu người biết. Nhưng mà giờ phút này, người này lại nhận ra Lâm Phong.
– Lâm Phong đã trở lại.
Người này thấp giọng nói, nhất thời thần sắc mọi người xung quanh chợt run rẩy, Lâm Phong, gia hỏa kia ngày xưa khiến cho vận mệnh của toàn Thánh Thành Trung Châu phát sinh biến hóa vô cùng lớn, hắn đã trở lại sao. Nghe được lời nói của người này rất nhiều người hướng ánh mắt nhìn tới phương hướng của Thiên Đài, nhất thời trong lòng tất cả mọi người cả kinh, quả thật Lâm Phong đã trở lại.
– Hôm nay náo động tại Thánh Thành Trung Châu đã bị Thiên Võ hoàng triều bình ổn, hai thế lực lớn nhất thống, không biết gia hoả này trở về có nhấc lên gợn sóng hay không.
– Rất khó, Thiên Võ hoàng triều cùng Già Nam bên kia đều có tồn tại Thánh cảnh tọa trấn, bọn họ sẽ không sợ hãi hậu trường cổ Thánh tộc của Lâm Phong.
– Ân, cho dù Thập Tuyệt Lão Nhân đến đây chỉ sợ cũng vô dụng .
Mọi người đều nghị luận, chỉ sợ Lâm Phong không thể phá vỡ vận mệnh hiện nay của Thánh Thành Trung Châu.
Chương 2409: Lang Yên cùng Thạch Hiên
Chiến đấu tại Thiên Võ thịnh điển rất kịch liệt, thậm chí có thể nói thảm thiết, kết quả cuối cùng Tịch Liêu lại đoạt được vị trí thứ bảy, thực lực có chút lợi hại.
Lâm Phong lấy tư thái của người ngoài cuộc nhìn mấy thanh niên này chiến đấu, hắn giống như thấy được chính mình trước kia.
– Lâm Phong, cảm giác như thế nào?
Mộc Trần đối với Lâm Phong cười hỏi.
– Tinh thần cũng rất phấn chấn, thiên phú của người thuộc Thiên Võ hoàng triều và Già Nam hoàng triều cũng không phải rất tốt, nhưng thủ đoạn của bọn họ mạnh hơn, nhiều hơn, kỳ thật về lĩnh ngộ trên pháp tắc, Tịch Liêu vẫn có thể tranh phong.
Lâm Phong bình tĩnh đáp lại một tiếng.
– Lâm Phong ca ca, pháp tắc của ngươi rất lợi hại sao?
Linh nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, khiến cho đôi mắt Lâm Phong đôi mắt lóe lên, cười nói:
– Cũng rất bình thường thôi.
– Phải không, có cơ hội Lâm Phong ca ca phải dạy ta, ngươi là đồ đệ của phụ thân, cũng coi như là sư huynh của ta đó.
Linh nhi nháy mắt, liếc mắt nhìn trộm Mộc Trần:
– Tốt cho tiểu gia hỏa ngươi, hiện tại Lâm Phong ca ca của ngươi còn lợi hại hơn cha ngươi, có thể khiến hắn dạy ngươi, khẳng định lợi hại hơn so với ta dạy, còn về pháp tắc, tại thời điểm Lâm Phong ca ca ngươi có tu vi Vũ Hoàng đã có tạo nghệ rất sâu đối với đạo, chứ đừng nói đến pháp tắc .
Mộc Trần cười lớn nói.
– Tốt, Linh nhi muốn học cái gì, ta nhất định sẽ dạy.
Lâm Phong mỉm cười nói, đây là nữ nhi của Mộc Trần, cũng giống như nữ nhi của hắn. Tuy rằng đối phương gọi hắn một tiếng Lâm Phong ca ca, nhưng đối với Lâm Phong mà nói, Linh nhi cũng như một tiểu bối, tất nhiên hắn sẽ hết sức chiếu cố nàng.
– Thật sự.
Linh nhi cười hì hì nói.
– Tất nhiên.
– Lâm Phong, trận thứ hai sắp bắt đầu rồi, chỉ là một vòng này người của Thiên Đài chúng ta có thực lực bình thường, chỉ sợ khó có phá vây, ta đã dặn dò hắn, nếu không thể kiên trì thì có thể nhận thua.
Giờ phút này, Vũ Hoàng mở miệng nói, mà lúc này, Tịch Liêu cũng đi tới nơi này, ánh mắt hắn dừng ở trên người Lâm Phong, nói:
– Đa tạ tiền bối.
Vừa rồi, Lâm Phong bảo hắn dùng hết toàn lực chiến đấu, hắn cũng thật sự làm như vậy, nhưng hắn lại trúng một kích trí mệnh của đối phương, nhưng lúc này trên thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng phòng ngự, chặn một kích kia, cứu mạng hắn.
– Không cần, cố gắng tu hành, tiềm lực của ngươi không tồi.
Lâm Phong mỉm cười nói.
– Đa tạ tiền bối.
Tịch Liêu cảm thấy đến thực lực của Lâm Phong rất cường đại.
– Hãy đi đi Tịch Liêu, để cho đại sư huynh của ngươi lên chiến một trận, có thể hảo hảo quan sát.
Vũ Hoàng nói với Tịch Liêu nói, lập tức ánh mắt hắn nhìn tới phía dưới, nơi đó có một thanh niên đang chuẩn bị tiến lên chiến đấu, thanh niên này có tu vi thượng vị Hoàng, trận chiến tiếp theo chính là của các thượng vị Hoàng. Trận chiến này giống như ngày xưa hắn từng tranh đoạt bài danh trong Hoàng Bảng trên chiến trường Hoàng Bảng Vấn Đạo.
– Cảnh giới của hắn đã được củng cố, khí tức không tồi.
Lâm Phong liếc mắt nhìn thanh niên kia, mở miệng nói.
– Lâm Phong, người này là người Nhược Tà nhận làm đệ tử trước khi rời đi, tên Lang Yên, hắn lĩnh ngộ lực lượng tốc độ đã đạt tới tiểu thành, thực lực xem như có chút lợi hại.
Hơn nữa, hắn còn lĩnh ngộ trọng lực chi đạo, lần này, có cơ hội tranh đoạt năm vị trí đầu. Vũ Hoàng nói với Lâm Phong.
– Hai loại đạo, hơn nữa đã đạt tới tiểu thành, quả thật đáng quý, là nhân tài có thể bồi dưỡng.
Lâm Phong gật đầu.
– Chẳng qua muốn đoạt đệ nhất không có hi vọng , vốn có đệ tử đồng lứa với Lang Yên, bọn họ là hai đại đệ tử có thiên phú lợi hại nhất, nhưng sau này lại phản bội tiến vào Thiên Võ hoàng triều.
Lúc trước đám Thanh Lâm đều dạy dỗ hắn nhưng không nghĩ tới lại có loại người bại hoại như vậy. Hiện tại, ta nghe nói hắn trực tiếp bái vào làm môn hạ của Thánh Nhân, nhất thời phong mang vô hạn. Thần sắc Vũ Hoàng lạnh lùng, nhìn hướng phía xa.
– Hửm?
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Lang Yên đã có thể chưởng không hai loại đạo, hơn nữa đã đạt tới tiểu thành, nhưng còn không bằng người nọ, hiển nhiên, người phản nghịch kia có thiên phú rất lợi hại. Hơn nữa, hắn từng được chư vị sư huynh tự mình dạy dỗ, người như vậy không ngờ lại phản nghịch .
– Người này tên Thạch Hiên, hắn cũng chưởng khống song trọng đạo.
Hơn nữa hai loại đạo này lại phi thường lợi hại, chính là quang ám chi đạo, đều có thể khắc chế tốc độ chi đạo, uy lực vô cùng đáng sợ. Ngày xưa đám Thanh Lâm đều cho rằng bản thân không thích hợp làm sư phụ của người này, chỉ có Kiếm Manh là còn có chút thích hợp, nhưng Kiếm Manh lại chú trọng tu luyện của bản thân, nên chỉ dẫn đạo hắn một phen nhưng cũng không thu người này làm đệ tử. Bởi vậy, có thể nói Thạch Hiên này được nghìn vạn sủng ái gia thân. Khi Vũ Hoàng nói chuyện Lâm Phong cũng tìm được thanh niên kia, trong trận doanh của Thiên Võ hoàng triều có một người vẻ ngoài khác biệt rất rõ rệt. Bên cạnh hắn không hề thiếu nhân vật cấp Đế cảnh, giống như các ngôi sao xung quang trăng sáng, nhưng mà trong mắt hắn không có sự kiêu ngạo tự đắc, mà chỉ có nhuệ khí rất cường đại, người này là một kẻ cực kỳ có dã tâm.
– Khó trách sư tôn tức giận, nếu những người khác thì không sao, nhưng người này trước kia từng nhận tát cả sủng ái của chư vị sư huynh, sau khi chư vị sư huynh ra ngoài lưu lạc, tự mình lịch lãm, hắn lại làm phản, gia nhập Thiên Võ hoàng triều.
Lâm Phong thầm nghĩ, sâu trong đôi mắt hắn có một đạo quang mang sắc lạnh xuất hiện , dùng bạch nhãn lang để hình dung người này cũng không sai biệt lắm. Chẳng qua người này có dã tâm, tất nhiên hắn hy vọng mượn dùng Thiên Võ hoàng triều để đi lên tầng thứ cao hơn.
– Thạch Hiên này ngụy trang phi thường lợi hại, trước kia hắn nhìn như thành thành thật thật, nhưng hôm nay lại lộ ra răng nanh, không chút che dấu .
Vũ Hoàng bình tĩnh nói, chỉ thấy ánh mắt Thạch Hiên quét tới hướng bên này, liếc mắt Vũ Hoàng, thần sắc hắn bình tĩnh, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phong, đồng tử hắn như có một đạo quang mang vô cùng sắc bén.
– Hừ.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nhất thời đôi mắt Thạch Hiên đau nhức, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy bản thân như bị một đầu mãnh thú cắn nuốt, chợt phát ra một tiếng kêu rên, ánh mắt nhắm lại.
– Ông!
Lúc Thạch Hiên mở mắt ra lần nữa, trong lòng hắn có chút dao động, hắn không dám tiếp tục nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ trong lòng:
– Người này thực lực thật mạnh, còn lợi hại hơn so với Vũ Hoàng, chỉ sợ có được thực lực của Hầu Thanh Lâm ngày xưa, cũng không biết người này là ai, chẳng qua người này cũng chỉ là người này không cho ta mặt mũi nhưng không có thật sự thương tổn ta.
Hiển nhiên rất cao ngạo, không muốn đối phó vãn bối như ta, người của Thiên Đài cao ngạo như thế.
– Lang Yên.
Lúc này, Lâm Phong gọi Lang Yên, nhất thời Lang Yên ngẩng đầu nhìn lên.
– Ngươi tới đây.
Lâm Phong lại nói, Lang Yên liếc mắt nhìn Vũ Hoàng cùng Mộc Trần, thấy đối phương gật đầu, lập tức thân hình hắn chợt lóe, đi tới bên người Lâm Phong.
– Tiền bối là?
Lang Yên chứng kiến Lâm Phong ngồi ở giữa hai vị chủ nhân của Thiên Đài, tất nhiên người này có địa vị phi phàm, hắn liền có chút khách khí nói.
– Bày đạo của ngươi ra cho ta xem, công kích ta.
Lâm Phong không có trả lời Lang Yên, mà mở miệng nói với hắn, sau đó đẩy Linh nhi sang bên cạnh. Thần sắc Lang Yên lóe ra, lập tức khẽ gật đầu, đột nhiên hắn bắn ra một chỉ công kích tới phía Lâm Phong, rất nhanh, tốc độ công kích của hắn giống như đang dần biến nhanh hơn.
– Chậm.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang, trong khoảnh khắc, Lang Yên chỉ cảm thấy tốc độ của mình chậm chạp giống như ốc sên, không thể động đậy, khoảng cách thủ chỉ của hắn tới Lâm Phong rất xa.
Nội tâm Lang Yên chợt run rẩy, lập tức hắn nhìn thấy thủ chỉ của đối phương phóng về phía hắn, một chỉ này giống như xẹt qua phía chân trời, nhảy vào trong đầu hắn, khó có thể phá diệt.
– Đặng, đặng.
. . Cước bộ Lang Yên không ngừng lùi về phía sau, suýt nữa ngã xuống, toàn bộ trán hắn đều là mồ hôi lạnh, hắn nhìn lại phía Lâm Phong, chỉ thấy đối phương vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.
– Tốc độ thật nhanh, mạnh hơn vô số lần so với ta.
Nội tâm Lang Yên khiếp sợ, hắn cũng không biết một chỉ kia là chân thật hay chỉ là hư ảo .
– Xin tiền bối chỉ giáo.
Lang Yên khom người nói với Lâm Phong, hắn biết người trước mặt là một nhân vật rất khó lường.
– Ngươi hãy tinh tế cảm ngộ.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, trong khoảnh khắc, Lang Yên chỉ cảm thấy một trận mê man, giống như muốn ngủ say dường như hắn đã tiến vào trong mộng. Lúc này hắn chỉ thấy một cây cành liễu đột ngột ám sát tới hướng hắn, cành liễu kia nhìn như rất chậm, nhưng mà lại cực nhanh, thân thể hắn không ngừng lùi về phía sau, nhưng vẫn không có tác dụng, cành liễu trực tiếp xẹt qua đầu hắn.
– Phù.
. . Hô hấp của Lang Yên vô cùng dồn dập, vừa rồi hắn cảm giác dường như bản thân đã chết.
– Không ngờ ta còn sống.
Tâm thần Lang Yên ngầm run rẩy, nói:
– Đây là ở đâu?
Cành liễu kia lại một lần nữa phóng tới phía hắn, chẳng qua lúc này vẫn như nhanh như chậm, cái loại ý cảnh này rất cường đại. Lang Yên cảm ngộ thật lâu, giống như đang ở trong mộng, một giấc mộng thật lâu. Đợi cho thời điểm Lang Yên tỉnh lại, chiến đấu của trung vị Hoàng đã kết thúc, Lang Yên nhìn Lâm Phong thật sâu, sau đó cúi người nói:
– Đa tạ ân tiền bối chỉ giáo.
– Đây là sư thúc ngươi.
Vũ Hoàng nói với Lang Yên.
– Sư thúc?
Thần sắc Lang Yên ngưng hạ, trong số thân truyền đệ tử của Thiên Đài hắn không biết là vị nào.
– Cường đại như thế, hay là.
. . Lang Yên nhìn chằm chằm Lâm Phong, khom người nói:
– Đa tạ Lâm sư thúc.
– Ha ha, tiểu tử này cũng rất thông minh.
Vũ Hoàng cười nói.
– Thực lực bực này, ta không nghĩ ra là vị sư thúc nào khác.
Lang Yên cười cười.
– Được rồi, tiếp tục chuẩn bị đối chiến đi.
Lâm Phong phất phất tay, nhất thời có quang hoa dừng trên người hắn:
– Chiến một trận sức, nếu như ngươi có thể chiến thắng Thạch Hiên, sư thúc ta sẽ có thưởng.
– Lang Yên sẽ liều chết chiến một trận.
– Ân, nếu có cơ hội tru sát đối phương thì ngươi không cần khách khí.
Lâm Phong nói với Lang Yên, khiến cho thần sắc Lang Yên thần sắc chợt ngưng lại. Thậm chí, Mộc Trần cùng Vũ Hoàng cũng nhìn Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong không thể được, địa vị của Thạch Hiên không phải tầm thường.
– Không sao, có thể giết thì giết.
Lâm Phong đáp lại, tư thái phong khinh vân đạm của hắn khiến cho thân thể những người xung quanh cũng hung hăng run rẩy, tâm thần Lang Yên chợt chấn động, Lâm Phong sư thúc quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cuồng ngạo bá khí, trong lòng hắn thầm nghĩ chỉ sợ thực lực của sư thúc cũng siêu cấp khủng bố.
Chương 2410: Muốn chết
Lang Yên tiến lên chiến đài, một vòng chiến đấu này những cường giả thượng vị Hoàng đối chiến.
Lúc này có cường giả của Thiên Võ hoàng triều xuất hiện tại xung quanh diễn võ trường, những người này bố trí nên một tầng lực lượng vô hình để tránh cho dư lực chiến đấu lan đến gần khán đài.
– Chỉ sợ chiến đấu tại tầng thứ thượng vị Hoàng cuối cùng vẫn so đấu lực lượng đạo, không biết vừa rồi Lang Yên có sở ngộ hay không.
Vũ Hoàng nhìn những người chuẩn bị đối chiến trên diễn võ trường, tầng thứ này chiến đấu đã là cấp bậc chiến đấu cao, nếu như đặt ở trước kia, khi Thánh Thành Trung Châu chưa rung chuyển, thượng vị Hoàng đã tính có là nhân vật chút lợi hại .
– Tầng thứ Hoàng Bảng Vấn Đạo so đấu chính là trình độ lĩnh ngộ về đạo.
Thí Thiên Lão Tổ cũng nói nhỏ một tiếng.
– Hẳn sẽ có sở ngộ .
Lâm Phong tự tin gật đầu, hắn khiến Lang Yên tiến vào mộng cảnh đã phát hiện thiên phú của Lang Yên quả thật rất không tồi, có thể bồi dưỡng. Tuy rằng thời gian hắn chỉ đạo Lang Yên không dài, nhưng đối với Lang Yên mà nói, nhất định sẽ có chút cảm ngộ khắc sâu. Hơn trăm người, đồng thời đối chiến, khí tức khủng bố điên cuồng dao động, đại chiến lập tức bạo phát. Chỉ thấy Thạch Hiên đứng đó, không có người nào dám đánh về phía hắn, người tại mỗi một cái tầng thứ chiến đấu bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau. Giống như thời điểm lúc trước Lâm Phong tham gia Hoàng Bảng Vấn Đạo, hắn đối với thực lực cùng đạo của những người khác đều có chút hiểu biết. Thực lực Thạch Hiên rất đáng sợ, tất nhiên không người nào có thể địch lại, hắn liền đứng thứ nhất tại Hoàng Bảng. Chẳng qua giờ phút này Thạch Hiên lại nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn tới một phương vị nào đó, thần sắc không khỏi ngưng hạ, thần sắc hắn lập tức lộ ra ý cười nhàn nhạt:
– Lang Yên ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có năng lực chiến cùng ta một trận sao?
– Thạch Hiên, ngươi phản bội Thiên Đài, một trận chiến giữa ngươi và ta không thể tránh né.
Lang Yên lạnh lùng nói.
– Thật không?
Khoé miệng Thạch Hiên hiện lên ý khinh thường:
– Vừa rồi người bên cạnh Vũ Hoàng đã chỉ giáo ngươi một phen?
Ta nhìn người này có vài phần quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng ngươi nghĩ hắn là ai mà chỉ tùy ý chỉ giáo ngươi một chút đã có thể chiến một trận cùng ta, chẳng lẽ ngươi không biết sư tôn của ta là người phương nào sao? Mấy ngày nay, sư tôn đã dạy dỗ ta vài lần.
– Cứ đánh sẽ biết.
Lang Yên nhắm mắt lại, hai người đều không có lập tức xuất thủ, dù sao, thực lực Lang Yên cũng đứng ở đỉnh tại thượng vị Hoàng cảnh, có thể bài danh đệ tam trên Hoàng Bảng, thực lực rất cường đại, đồng dạng không có người nào dám trêu chọc, thậm chí hai người bọn họ đều không có động thủ liền trực tiếp tiến vào vòng trong. Tiếp theo, hai người đối chiến đào thải, Lang Yên chiến liên tục vài trận đều thắng lợi. Trên khán đài, Lâm Phong nhìn thấy tất cả, trên mặt hắn mang theo mỉm cười, mà Vũ Hoàng bên cạnh hắn mở miệng nói:
– Lang Yên này không ngờ đều không có sử dụng tốc độ chi đạo, chỉ bằng vào trọng lực chi đạo một đường đi tới, xem ra là hắn chuẩn bị để con bài chưa lật lại một trận chiến cuối cùng.
– Bốn vị trí đầu đối chiến mới là chiến đấu chân chính, vận khí Lang Yên không tồi, hắn sẽ đối quyết cùng người đứng thứ tứ tại Hoàng Bảng.
Mộc Trần cũng rất chú ý một trận chiến này, Thạch Hiên lại đối chiến với người thứ hai trên Hoàng Bảng.
– Lợi hại, Lang Yên lại có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ, loại tốc độ công kích vừa rồi thật nhanh, nhanh hơn so với công kích trước kia của hắn.
Đúng lúc này, ánh mắt Vũ Hoàng sáng lên, Lang Yên lại có thể nhẹ nhàng thu phục đối thủ, ánh mắt bọn họ chuyển qua khẽ ngưng hạ, chỉ thấy Thạch Hiên trực tiếp đánh ra một đạo kiếm quang đả bại cường giả đứng thứ hai Hoàng Bảng, một kiếm kia thật kinh diễm.
– Người này có thể so với Kiếm Manh ngày xưa, thậm chí còn hơn một chút.
Lâm Phong nhìn về phía Thạch Hiên, một người như vậy lại có tâm thuật bất chính, nhận Thiên Đài trọng điểm bồi dưỡng lại trở thành phản đồ, kẻ này không thể lưu nếu không sẽ trở thành mối họa cho Thiên Đài.
– Lang Yên, người phải chết tiếp theo chính là ngươi.
Thạch Hiên nâng kiếm chỉ về phía Lang Yên, đôi mắt hắn chậm rãi nhìn về hướng Vũ Hoàng, trên miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng:
– Thạch Vũ Song Hoàng, hôm nay thực lực của các ngươi cũng không bằng ta thì có tư cách gì đứng đầu Thiên Đài, không bằng hãy mang vị trí đứng đầu Thiên Đài tặng cho ta, có lẽ, ta sẽ phát dương quang đại Thiên Đài.
– Hỗn láo.
Vũ Hoàng tức giận quát một tiếng, lạnh như băng nói:
– Phản đồ, ngươi thật không biết xấu hổ.
– Thiên hạ lấy cường giả vi tôn, các ngươi không có năng lực dạy dỗ ta, ta tất nhiên sẽ đi theo người có thực lực càng mạnh, nếu không lấy thực lực hai người các ngươi cũng xứng để ta khom người bái kiến sao, các ngươi, có tư cách gì.
Thạch Hiên hoàn toàn lộ ra lòng dạ thâm hiểm của hắn, thanh âm vô cùng cuồng vọng truyền ra.
– Ngươi câm miệng.
Lang Yên quát lớn một tiếng, nói:
– Hôm nay, ngươi và ta phải có một người chết.
– Ta sẽ thành toàn ngươi.
Trong tay Thạch Hiên lóe ra kiếm ảnh, tại cảnh giới này, không có Già Nam tăng nhân cản đường của hắn, Lang Yên sao có thể cản trở hắn. Hôm nay nơi này chính là sân khấu của hắn.
– Xuy… Một kiếm giết ra, quang mang tràn ngập hư không đâm vào ánh mắt mọi người khiến tất cả đều không thể mở mắt ra.
– Quang ý cảnh.
Lang Yên nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng mà Lâm Phong chỉ đạo cho hắn trong mộng cảnh.
– Quả thực buồn cười.
Thạch Hiên chứng kiến Lang Yên nhắm mắt lại, thần sắc hắn càng lạnh lùng hơn, kiếm quang lập tức đánh tới, đó là quang ý cảnh.
– Chậm!
Lang Yên phun ra một chữ, toàn bộ hư không giống như đều chậm xuống lại, đây là một lọai ý cảnh, ý niệm của hắn có thể làm chủ tất cả.
– Hả?
Không ngờ quang chi kiếm của Thạch Hiên lại bị chậm lại, hắn không khỏi nhíu mày lại, Lang Yên dường như đã lĩnh ngộ đạo càng sâu, nhưng như vậy thì tính sao.
– Giết!
Kiếm quang run lên, lúc này chỉ thấy mấy chục đạo hắc ám kiếm quang vô thanh vô tức xuyên qua hư không đánh tới, căn bản khiến đối phương không có chỗ trốn.
– Chậm lại!
Đôi mắt Lang Yên vẫn đóng chặt, hắn phóng thích loại ý cảnh này tới tận cùng. Đồng thời, hắn đánh ra một chưởng, một tiếng nổ mạnh vang lên, trong hư không xuất hiện một trọng lực chưởng ảnh giống như tia chớp bắn ra, so với kiếm quang của đối phương còn nhanh hơn. Chưởng ảnh lập tức đánh bay những hắc ám chi kiếm bị làm chậm kia.
– Phốc xuy!
Thạch Hiên chém ra một kiếm, quang chi kiếm trực tiếp chém nát chưởng ảnh. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, hắn lĩnh ngộ quang ám chi đạo từ trước đến nay đều giết người trong vô thanh vô tức, chỉ cần một ý niệm đã có thể nhanh như chớp lấy mạng đối thủ. Nhưng mà lúc này, không ngờ công kích của hắn lại không thể giết chết Lang Yên. Đột nhiên thân thể Thạch Hiên hóa thành một đạo quang mang, vô thanh vô tức phóng về hư không trên đỉnh đầu Lang Yên.
– Chạy đi đâu.
Lang Yên hét lớn một tiếng, toàn bộ không gian giống như đều bị làm chậm lại, quang ám có thể khắc chế tốc độ của hắn, nhưng một khi tốc độ lớn mạnh đến siêu việt quang cho đạo của đối cũng đủ để phản lại khắc chế.
– Trọng lực.
Lang Yên chợt rống giận, Thạch Hiên cảm giác khắp hư không đều bị chậm lại, thần sắc hắn vô cùng rung động, sao có thể như thế, loại đạo này đã vượt qua phạm trù của tiểu thành chi đạo, đạt tới cấp bậc đại thành, Lang Yên sao có thể đạt được nhanh như vậy.
– Ông!
Thân thể Lang Yên biến mất, hắn chợt đánh ra một chỉ hướng tới đầu Thạch Hiên. Giờ khắc này, hắn giống như trở lại trong mộng cảnh, gặp lại một chỉ kia của Lâm Phong, một chỉ nầy dường như không có lực lượng, nhưng mà lại siêu thoát hết thảy, chỉ có nhanh, nhanh đến tận cùng, nhanh đến trực tiếp xuyên qua hư không. Chứng kiến một màn này sắc mặt Thạch Hiên chợt thay đổi, hắn đánh ra một kiếm hướng xuống hư không phía dưới, đây lại là một đạo quang chi kiếm, nhưng lúc này dường như quang chi kiếm của hắn đã có tốc độ của ánh sáng, Lang Yên công kích, nhanh hơn so với hắn, hai người bọn họ đang so xem ai nhanh hơn.
– Phốc xuy!
Máu tươi tiêu sái bắn ra, lồng ngực Thạch Hiên bị Lang Yên xuyên thủng.
– Nổ tung cho ta.
Lang Yên hét lớn một tiếng, thân thể Thạch Hiên giống như đều phải tạc nứt ra, kiếm của hắn trực tiếp rời tay, hắn quăng kiếm ra, muốn trảm Lang Yên.
– Chậm.
Lang Yên đánh trúng Thạch Hiên khiến cho sự tự tin của hắn tăng nhiều, hắn quyết phải tru sát Thạch Hiên.
– Trọng lực.
Lúc này, Lang Yên phát ra thêm một loại đạo uy, bắt đầu phát huy ra uy lực, Thạch Hiên đã bị thương, kiếm của hắn ném ra phải chịu trọng lực cùng với lực lượng mạn ý cảnh trói buộc, dường như sẽ bị tru sát, mà Lang Yên lại tránh thoát kiếm của hắn. Một màn này, hiển nhiên đã vượt ra ngoài dự tính của mọi người, trận chiến đấu này không có va chạm hoa mỹ, nhưng lại vô cùng mạo hiểm, hai người đang thuần túy so đấu tốc độ, trong điện quang hỏa thạch liền có thể quyết định sinh tử.
– Đủ rồi.
Lúc này chỉ thấy một tiếng quát lớn từ trên trời giáng xuống, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp áp bách tại trên người Lang Yên, khiến cho cả người hắn căng thẳng, mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân thể Thạch Hiên đã dung nhập vào trong hư không.
– Chiến này chấm dứt.
Trong hư không, người chủ trì chiến đấu lần này liếc mắt nhìn quét về phía Lang Yên, mở miệng hỏi:
– Thiên phú của ngươi không tồi, ngươi có nguyện ý bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều, trở thành đệ từ của cổ Thánh không?
– Đánh rắm.
Lang Yên khó thở, nổi giận mắng:
– Thiên Võ hoàng triều tổ chức thịnh điển lần này không khỏi quá đê tiện đi, trọng tài không ngờ cũng xuất thủ ngăn cản, ta thật khinh thường gia nhập vào Thiên Võ hoàng triều.
– Dám vũ nhục Thiên Võ hoàng triều ta, giết.
Thanh âm người nọ lạnh như băng, khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều chấn động, uy thế thật mạnh, đây chính là Thiên Võ hoàng triều, Lang Yên cự tuyệt gia nhập, lại dám vũ nhục Thiên Võ hoàng triều, không thể nghi ngờ cấp cho Thiên Võ hoàng triều cái cớ để tru sát bản thân. Ở nơi này, chỉ sợ chỉ có người của Già Nam thánh triều mới có thể chống lại Thiên Võ hoàng triều, những người khác dám chống lại bọn họ thì đều phải nhận cái chết, không có gì gọi là lý lẽ cả, tất cả chỉ có dựa vào thực lực để quyết định tất cả.
– Muốn chết, giết hắn.
Âm thanh của Lâm Phong vừa rơi xuống, trong khoảnh khắc một hàng thân ảnh trực tiếp nhảy vào vòng chiến, tử khí khủng bố tràn ra, khiến cho thần sắc vị trọng tài kia ngưng hạ, hắn xoay người lại quát:
– Làm càn, các ngươi dám quấy rối thịnh điển.
– Giết!Nguồn truyện audio
Lúc này chỉ nghe một thấy một đạo thanh âm gầm rống truyền ra, nhất thời cả người vị trọng tài kia đều cảm giác được tử vong chi khí, chỉ thấy một cỗ phong bạo thổi quét mà ra, giống như có một đạo hư không phong bạo xuyên qua, đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong hư không chợt bắn ra một mảnh mưa máu, đầu lâu cùng thân thể của vị trọng tài kia tách ra, đôi mắt của hắn vẫn mở lớn giống như là không thể tin được một màn như vậy lại xảy ra, hắn bị người miểu sát ? Hơn nữa, lại là ở trong thịnh điển của Thiên Võ hoàng triều. Không chỉ có hắn, thần sắc của tất cả mọi người đều ngây dại, ngoại trừ người của Già Nam thánh triều, lại vẫn còn có người dám làm càn như vậy, những người này lại dám giết trọng tài trong thịnh điển của Thiên Võ hoàng triều? Mặc dù là người của Già Nam thánh triều cũng không dám làm như thế.