Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 476 [Chương 2376 đến 2380]
❮ sautiếp ❯Chương 2376: Xé rách da mặt
Nhìn thấy Lâm Phong theo Khung Dục tiến vào bên trong Thần Mộ, những người khác cũng chuẩn bị tiến vào, nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh quát lạnh truyền đến:
– Đứng lại!
Chỉ thấy thân ảnh Ma Thiên xuất hiện phía trước Thần Mộ, ánh mắt hắn nhìn quét mọi người, mở miệng nói:
– Chư vị, chuyện nơi này còn chưa giải quyết xong, tốt nhất các ngươi nên lưu lại đây, bất luận kẻ nào muốn cứng rắn tiến vào bên trong Thần Mộ thì đừng trách ta vô tình.
Nghe thấy Ma Thiên nói, đồng tử đám người co rút lại, tốt cho một gia hỏa làm càn, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Ma Thiên thì bọn họ chỉ có thể câm miệng, đợi bọn họ giải quyết xong việc này rồi nói, dù sao cũng không có ai dám coi thường lời nói của Ma Thương. Đôi mắt của các cường giả Hỏa Diễm Thần Điện chăm chú nhìn Ma Thiên, ánh mắt bọn họ cực kỳ băng lãnh, nói:
– Ma Thiên, Hư Vọng của ngươi không ngăn cản được chúng ta.
– Không sao, ít nhất, các ngươi cũng đừng nghĩ có thể tiến vào trong Thần Mộ .
Ma Thiên lạnh lùng nói, Thiên Nhược Kiếm cũng đi tới bên cạnh của Ma Thiên, hai người cùng trấn thủ lối vào thì không ai có thể phá vây.
– Ngươi đã đánh giá cao chính mình .
Chỉ thấy một Thánh Vương tiểu thành nhìn chằm chằm Ma Thiên, lạnh như băng nói. Ánh mắt Ma Thiên đảo qua, đồng tử của hắn vô cùng băng lãnh, chỉ thấy hắn duỗi tay ra, nhất thời trong hư không xuất hiện một quang mang đáng sợ, từ trên bầu trời phủ xuống người nọ. Trong khoảnh khắc người nọ chỉ cảm thấy thần hồn bị tập trung giống như có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm tiến lại gần muốn lấy mạng hắn.
– Chạy mau!
Bên cạnh, có một người nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt người bị quang mang bao phủ chợt ngưng lại, thân thể hắn nhanh chóng thối lui về sau.
– Hiện tại muốn trốn đã chậm.
Ma Thiên lạnh lùng nói, chỉ thấy đôi mắt hắn khép hờ, thần sắc trang nghiêm, lạnh như băng nói:
– Đại Mệnh Vận Chi Thuật, Thiên Mệnh Thiết Cát, giết!
Âm thanh vừa hạ xuống, thiên đạo lực giống như hội tụ lại, quang mang kia lại từ phía trên bầu trời cắt xuống, nhất thời sắc mặt của cường giả Hỏa Diễm Thần Điện trắng bệch, hắn có cảm nhận được sự sợ hãi đến từ linh hồn. Lúc này, đám người xung quanh chỉ thấy một đạo quang mang thiên đạo từ trên bầu trời đánh xuống, thân thể của Thánh Vương tiểu thành kia hung hăng run lên, hắn lập tức nhắm đôi mắt lại, thân thể ngã xuống, lập tức tử vong.
– Nếu không phải ta muốn người sống, các ngươi nghĩ Khung Dục có thể từ trong tay ta chạy thoát sao?
Ma Thiên mở mắt ra nhìn quét về phía cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện, người của Hỏa Diễm Thần Điện đều trầm mặc, thần sắc bọn họ vô cùng khó coi, thiên đạo Thánh pháp của Vận Mệnh Thần Điện có lực công kích vô cùng đáng sợ, người có thể tu thành Đại Mệnh Vận Chi Thuật, Thiên Mệnh Thiết Cát, vô cùng ít. Hôm nay, Vận Mệnh Giả lại tu luyện đến cảnh giới giết người trong vô hình, dù có trốn cũng không thể trốn thoát.
– Ngươi thực dám giết người của Hỏa Diễm Thần Điện ta, Ma Thiên ngươi muốn gây nên chiến tranh giữa các Thần Điện sao!
Một Thánh Vương đại thành của Hỏa Diễm Thần Điện đi lên phía trước, hắn nhìn chằm chằm Ma Thiên, thần sắc vô cùng băng lãnh.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Ta đã nhẫn nhịn Hỏa Diễm Thần Điện các ngươi rất lâu, một khi Hỏa Diễm Thần Điện các ngươi không ngại Thần Điện chi chiến, Vận Mệnh Thần Điện ta làm sao có thể nhẫn nhịn.
Thân thể Ma Thiên hạ xuống hư không phía dưới nói. Trong hư không, uy thế thiên đạo vô cùng khủng bố lại hội tụ một lần nữa, lần này thiên đạo lực tập trung ở trên người một vị Thánh Vương tiểu thành khác của Hỏa Diễm Thần Điện. Trong khoảnh khắc sắc mặt người nọ liền tái nhợt, Đại Mệnh Vận Chi Thuật, Thiên Mệnh Thiết Cát là thần thông vô cùng khó giải, trừ phi bản thân hắn có thể khống chế thiên đạo thánh pháp chống lại, nhưng hiển nhiên hắn không có loại lực lượng này.
– Ma Thiên, ngươi thật càn rỡ.
Một vị cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện giận dữ hét lên, thân thể hắn phóng về phía Ma Thiên, lức này chỉ thấy Thiên Nhược Kiếm tiến lên từng bước, kiếm uy đáng sợ tràn ra, hắn chém ra một kiếm, thời gian giống như ngưng lại, thân thể của vị cường giả kia liền bạo lui, bàn tay hắn ngưng tụ một đạo hắc hỏa khủng bố đen đánh về phía kiếm quang.
– Giết!
Trong miệng Ma Thiên phát ra một đạo thanh âm tràn ngập sát ý, Thiên Mệnh Thiết Cát lại được đánh ra. Trong lòng đám người hung hăng chấn động, lại có một vị Thánh Vương tiểu thành nhân vật bị giết chết, hắn bị miểu sát. Đám người trầm mặc đứng ở phía xa, Ma Thiên thật đáng sợ. Thần thông ra Thánh Vương diệt, ngay cả cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện cũng cảm giác được từng trận run sợ, Ma Thiên vẫn chỉ đối phó Thánh Vương tiểu thành, nếu như hắn lấy Đại Mệnh Vận Chi Thuật Thiên Mệnh Thiết Cát đối phó với Thánh Vương đại thành thì sẽ như thế nào, không có ai có thể đoán được kết quả, bởi vì bọn họ còn chưa cảm nhận được uy lực chân chính của Thiên Mệnh Thiết Cát. Ma Thiên thật sự đang đại khai sát giới, đây cũng có nghĩa là hắn đại biểu cho Vận Mệnh Thần Điện sẽ không nhẫn nhìn Hỏa Diễm Thần Điện nữa, đệ tử của bọn họ năm lần bảy lượt bị Hỏa Diễm Thần Điện truy sát, Vận Mệnh Thần Điện đã thật sự nổi giận.
– Hỏa Diễm Thần Điện tuyệt đối không bỏ qua sự việc lần này!
Một vị Thánh Vương đại thành phát ra một đạo thanh âm lạnh lẽo.
– Ta cũng không tính toán từ bỏ sự việc lần này, hôm nay nếu như sự tình tại Thiên Viêm Thành không thuận lợi giải quyết thì từ nay về sau, Vận Mệnh Thần Điện ta sẽ chuẩn bị khai chiến, hy vọng Hỏa Diễm Thần Điện các ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý.
Ma Thiên nhàn nhạt nói, khiến cho thần sắc đám người Hỏa Diễm Thần Điện cứng ngắc, sự việc tại Thiên Viêm Thành? Bọn họ cùng Khung Dục tiến về Thần Mộ, căn bản không biết Thiên Viêm Thành bên kia đã xảy ra sự tình gì, xem ra là đã làm chuyện gì chọc giận tới Vận Mệnh Thần Điện, càng đáng sợ hơn chính là không ngờ Vận Mệnh Thần Điện lại chuẩn bị khai chiến, Thần Điện chi chiến, nghe đến chuyện này trong tâm thần bọn họ như nhảy lên. Nếu như khai chiến, Hỏa Diễm Thần Điện bọn họ thật sự có thể thừa nhận được sao? Việc này đối với hai đại Thần Điện mà nói, đều là tai nạn không nhỏ.
– Thiên Nhược Kiếm, Hỏa Diễm Thần Điện chúng ta như thế nào đắc tội ngươi, thanh niên vừa rồi là ai?
Cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện nhìn về phía Thiên Nhược Kiếm mở miệng nói.
– Ta không quen nhìn việc các ngươi làm!
Thiên Nhược Kiếm nhàn nhạt nói, sau đó liền im lặng, khiến cho sắc mặt của cường giả Hỏa Diễm Thần Điện vô cùng khó coi. Mặt khác, sau khi Lâm Phong bước vào trong Thần Mộ, có một cỗ khí tức hỏa diễm đáng sợ buông xuống khiến hắn cảm giác được mảnh thiên địa này giống như đều ẩn chứa hỏa thuộc tính m, khó trách này lối vào này được xưng là hỏa chi môn. Nhưng mà giờ phút này Lâm Phong hắn căn bản không có tâm tư đi tìm hiểu xem đây là nơi nào, thần niệm hắn điên cuồng phóng lên cao tìm kiếm Khung Dục. Không lâu sau hắn liền cảm giác được ở phía xa có một đạo khí tức đáng sợ, nhất thời thân thể hắn điên cuồng phóng tới phương hướng kia, cả thân hình hắn như bị hư không lựccùng với phong lực bao vây, mỗi một bước bước ra cũng giống như đang tiến hành thuấn di.
– Khung Dục, chiến với ta một trận.
Một đạo âm thanh đáng sợ lan tới hướng phía xa, khiến cho thiên địa như bị chấn động, ở phía xa Khung Dục cũng cảm giác được chỉ có một mình Lâm Phong đuổi tới. Hơn nữa, khí tức người này cũng không cường đại, chỉ sợ cảnh giới người này còn không bằng hắn, nhưng mà chuôi Thánh Vương Binh trong tay người nọ lại lộ ra chút cổ quái, đây là một thanh Thánh Vương Binh vô cùng lợi hại, ngoài ra, lực lượng trên thân người này cũng rất kỳ lạ. Thân hình hắn vẫn không dừng lại, thân thể Khung Dục không ngừng lóe lên phóng hướng phía trước. Cho dù hắn chiến cùng Lâm Phong thì cũng sẽ không thể ở gần lối vào chiến đấu được, hắn muốn rời xa nơi này, như vậy sẽ tránh cho Ma Thiên cùng với Thiên Nhược Kiếm đuổi tới, Khung Dục tự nhận không thể đối phó được hai người kia. Hơn nữa đến hiện tại, Khung Dục cũng không hiểu vì sao Ma Thiên cùng Thiên Nhược Kiếm phải đuổi giết hắn, hình như đến bây giòe hắn cũng không nhận biết Ma Thiên cùng Thiên Nhược Kiếm.
– Vận Mệnh Thần Điện!
Trong mắt Khung Dục hiện lên một đạo ánh sáng sắc lạnh, phiến khu vực hỏa diễm này lan tràn ra khí tức đáng sợ, nhưng lại có vẻ vô cùng hoang vu, hai người truy đuổi nhau ở trên hư không trong, tốc độ cực nhanh, họ đang dần dần kéo gần khoảng cách lại. Mà lúc này tại Thiên Viêm Thành, đám người của Hỏa Diễm Thần Điện cùng với người của Vận Mệnh Thần Điện vẫn đang trầm mặc, nhưng đúng lúc này, bên phía Hỏa Diễm Thần Điện, đột nhiên trên người một cường giả đột nhiên nở rộ ra khí tức lạnh như băng, ánh mắt hắn nhìn về phía Vận Mệnh Giả, đồng tử hắn lạnh lùng tới cực điểm.
– Ma Thiên, bản tôn của ngươi giết người của Hỏa Diễm Thần Điện ta!
Cường giả kia rống giận một tiếng, thanh âm cực kỳ băng lãnh, một đạo thanh âm này đã phá vỡ không gian bình tĩnh nơi này, khiến cho thần sắc mọi người đều đọng lại, nhất là người của Hỏa Diễm Thần Điện, bản tôn của Ma Thiên? Một chút người của thế hệ trước biết bản tôn của Ma Thiên bí ẩn tu luyện nhiều năm, hôm nay liền xuất thế sao! Ánh mắt Vận Mệnh Giả nhìn về phía đối phương, thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên việc này không thể giấu diếm được.
– Các ngươi đang đuổi giết Khung Dục!
Khí tức của người nọ càng ngày càng rét lạnh.
– Tại Cửu Tiêu Hội Ngộ năm đó, các ngươi đối với đệ tử của Vận Mệnh Thần Điện ta, sau này lại tiếp tục vài ba lần đuổi giết đệ tử của Thần Điện ta, hôm nay lại đánh vỡ điểm mấu chốt của Vận Mệnh Thần Điện, các ngươi lại dám xuống tay với thân nhân của đệ tử Vận Mệnh Thần Điện ta, chẳng lẽ Hỏa Diễm Thần Điện các ngươi thật sự cho rằng, chỉ có các ngươi mới có thể không ngừng đánh vỡ cực hạn nhẫn nại của Vận Mệnh Thần Điện ta sao, các ngươi nghĩ Vận Mệnh Thần Điện ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng sao, ý nghĩ này thật buồn cười.
Vận Mệnh Giả đạm mạc nói:
– Hiện tại chỉ cần các ngươi thả người chúng ta liền rời đi, đồng thời chúng ta sẽ đình chỉ mọi động tác, sẽ không tiếp tục đuổi giết Khung Dục.
– Thả người?
Mang hắn tới! Ngón tay cường giả kia chỉ vào Lâm Phong, trong miệng hắn phát ra thanh âm rét lạnh.
– Xem ra, không có gì có thể thương lượng.
Vận Mệnh Giả nhàn nhạt nói, hư không lại trở nên trầm mặc, mà người của Hỏa Diễm Thần Điện lại không hề thoải mái, bọn hắn cảm giác được một cỗ áp lực cường đại. Lúc này, cuối cùng Vận Mệnh Thần Điện cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, mà là đã bắt đầu xuất thủ với Hỏa Diễm Thần Điện bọn họ, đối phương đuổi giết Khung Dục, hiển nhiên là muốn lấy Khung Dục uy hiếp bọn họ thả người. Hiện tại, đành phải chờ đợi tình huống tiếp theo, nhìn xem Khung Dục có thể chạy thoát hay không, thoát khỏi sự chưởng khống của Vận Mệnh Thần Điện.
– Ma Thiên, nếu như Khung Dục không có việc gì, các ngươi liền chờ trả một cái giá lớn đi!
Một đạo âm thanh băng lãnh truyền ra, khiến cho thần sắc Vận Mệnh Giả lạnh lùng, nói:
– Chúng ta bắt đầu đối phó người của các ngươi, thì các ngươi liền chó cùng rứt giậu sao, nếu như Già Thiên có chuyện gì, Vận Mệnh Thần Điện ta sẽ toàn diện khai chiến với Hỏa Diễm Thần Điện!
Âm thanh của Ma Thiên hạ xuống, khắp hư không dường như cũng trầm mặc lên. Ở nơi này, không hề thiếu người của những Thần Điện khác tới đây, chẳng qua khi nghe được lời nói cuối cùng của Ma Thiên, trong lòng trong bọn họ chỉ có cười lạnh, sẽ không có ai đi giúp đỡ Hỏa Diễm Thần Điện, nếu là Vận Mệnh Thần Điện thật sự khai chiến cùng Hỏa Diễm Thần Điện, đó mới là chuyện tốt nhất, Lâm Phong cũng sẽ chết, Hỏa Diễm Thần Điện nhất định sẽ không tiếc hết thảy giết chết Lâm Phong.
Chương 2377: Đại chiến Khung Dục
Trong hỏa chi mộ hoang vắng cô quạnh, hai đạo thân ảnh vẫn đang điên cuồng truy đuổi nhau.
Một thời gian sau, Khung Dục cảm thấy vị trí hiện tại đã rời xa lối vào Thần Mộ thì hắn mới dừng lại, xoay người hướng về phía Lâm Phong. Trong tay hắn xuất hiện hỏa diễm trường thương đáng sợ, đồng tử hắn vô cùng lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình Lâm Phong, hắn không có lý do tiếp tục chạy trốn . Không lâu sau, thân ảnh Lâm Phong xuất hiện trước mặt Khung Dục, đồng tử Lâm Phong băng lãnh, tay hắn cầm Chúa Tể Chi Kiếm, sát khí khiếp người.
– Trước khi chiến đấu, ít nhất ngươi cũng nên nói ra thân phận của mình cho ta biết chứ?
Khung Dục hỏi Lâm Phong, hắn không có nửa điểm dám coi thường Lâm Phong. Tuy rằng bọn họ chỉ giao thủ trong khoảnh khắc, nhưng một kiếm kia của Lâm Phong cũng đủ để hắn tôn trọng .
– Lâm Phong!
Hôm nay, Lâm Phong giấu diếm thân phận, cũng không phải quá mức càn thiết, lần này Vận Mệnh Giả và hắn cùng chặn giết Khung Dục và cường giả Hỏa Diễm Thần Điện, song phương đã đi lên chiến trường ngoài ánh sáng. Từ nay về sau, hoặc hắn chết, hoặc Hỏa Diễm Thần Điện ngã xuống vị trí thống trị tựi Cửu Tiêu.
– Đệ nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong.
Đôi mắt Khung Dục hiện lên thần sắc giật mình, không phải hắn giật mình về thân phận của Lâm Phong, mà về thực lực của hắn, Khung Dục cũng không hiểu quá rõ về Lâm Phong, không phải tất cả người của Thần Điện đều hướng ánh mắt chú ý tới Lâm Phong. Chỉ có một vài người là phụ trách tới việc này. Khung Dục hắn chỉ nghe nói qua mười người đứng đầu trong Cửu Tiêu Hội Ngộ rất khả năng xuất hiện cấm kỵ thân thể, cho nên Thần Điện muốn giết chết những người này. Nhưng đối với hắn mà nói, đồn đãi kia là không thể nào tin được, tồn tại cấm kỵ thật sự có thể chôn vùi chư thần sao? Thần Điện đã cường thế đến một trình độ nhất định, sao có thể bị hủy diệt vì một cái tồn tại cấm kỵ như vậy. Nhưng giờ phút này, Khung Dục khó tránh khỏi tôn trọng đối vớiLâm Phong, từ lúc Cửu Tiêu Hội Ngộ kết thúc tới nay chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, nhưng kẻ chỉ có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong đứng trên chiến trường kia ngày hôm nay kẻ kia đã đạt tới tầng thứ của hắn xuất hiện tại trước mặt hắn, loại tốc độ trưởng thành này quá đáng sợ. Sát khí trên người Khung Dục càng phát ra mãnh liệt, hắn lạnh nhạt nói:
– Có thể khiến Thần Mộ trở thành mộ địa của ngươi, cũng là vinh hạnh của ngươi.
Thanh âm vừa hạ xuống, trong tay Khung Dục liền xuất hiện đạo quang mang rạn nứt, chỉ thấy có một giọt máu tươi từ trên tay Khung Dục rơi xuống phía trên đạo quang mang kia. Đạo quang mang kia liền hóa thành một kiện hỏa diễm áo giáp sáng chói, dung nhập vào trong da thịt Khung Dục, đối mặt với công kích cường đại của Lâm Phong, hắn phải đảm bảo thật tốt cho bản thân. Thánh Vương Binh cường đại này ít nhất còn có thể thừa nhận một lần công kích, đây cũng có nghĩa cho dù hắn bị Lâm Phong đánh trúng một lần, cũng có thể thừa nhận được, tương đương với hai cái mạng.
– Không hổ là nhân vật trọng yếu của Hỏa Diễm Thần Điện.
Lâm Phong đối với việc Khung Dục có được vài kiện Thánh Vương Binh cũng không cảm thấy kinh ngạc, hỏa diễm trường thương là Thánh Vương Binh tính công kích, mà quang mang hóa thành nội giáp kia là Thánh Vương Binh tính phòng ngự, một công một phòng mới khiến Khung Dục có đủ sức chiến đấu khi gặp phải nguy hiểm. Cước bộ Khung Dục bước tới hướng Lâm Phong. Lúc này, hắn trịnh trọng hơn rất nhiều so với lần trước, mỗi một bước đều như ẩn chứa quỹ tích của thiên đạo, khiến cho người ta có một loại cảm giác mờ ảo. Đồng thời, một cỗ thiên uy đáng sợ đang hội tụ, giống như là đạo của hắn đã dung nhập đến bên trong uy lực của thiên đạo, thánh pháp hòa hợp, công kích vô song. Thần sắc Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, trường bào trên thân phần phật tung bay, một cỗ hỏa diễm phong bạo đánh úp về phía hắn. Cỗ ý cảnh đáng sợ kia giống như muốn xé rách thân thể hắn, hắn vẫn chưa trực tiếp thu Khung Dục vào thế giới trong cơ thể. Mà ngày hôm nay đại chiến ở ngoại giới, Khung Dục nhất định là chạy không thoát, tại sao không chân chính chiến cùng Khung Dục một trận, hắn cũng muốn nhìn xem bản thân có thêm Chúa Tể Chi Kiếm thì súc chiến đấu liệu có thể tăng lên một cái tầng thứ hay không. Hỏa diễm trường thương trong tay Khung Dục chỉ hướng hư không, nhất thời thiên đạo thánh uy nghiền áp ra, trong hư không xuất hiện rất nhiều phong bạo như hóa thành từng chuôi trường thương cực kỳ đáng sợ.
– Giết!
Khung Dục quát lạnh một tiếng, nhất thời vô số hắc ám trường thương giết tới hướng Lâm Phong, mỗi một chuôi trường thương đều vô cùng đáng sợ, đang hội tụ thành hỏa diễm hắc động, giống như muốn hoàn toàn thôn phệ Lâm Phong. Giờ phút này chỉ thấy, Lâm Phong bước ra phía trước, hắn giống như hóa thành thiên địa chúa tể, toàn bộ mảnh hư không này đều do hắn chúa tể. Đột nhiên, Lâm Phong đâm ra một kiếm, trong khoảnh khắc, một kiếm kia không ngừng khuếch trương hóa thành thôn phệ phong bạo đáng sợ, lực lượng vô tận điên cuồng hướng về phía cây trường thương kia nuốt xuống, vô tận công kích của trường thương trực tiếp bị thôn phệ, tiến vào trong hắc động, vị trí công kích của hai người giao nhau lan tràn ra khí tức khủng bố tới cực điểm. Kiếm quang hóa thân thành hắc động thôn phệ trường thương, đây chính là thôn phệ lực của Chúa Tể Chi Kiếm. Hỏa diễm trường thương trong tay Khung Dục run run, hắn rống giận một tiếng, ba nghìn trường thương hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một thanh trường thương cự đại trực tiếp đâm về phía hắc động kia, từng đạo hắc ám hỏa long giống như đang rít gào theo trường thương nhảy múa.
– Oanh!
Chấn động khủng bố khiến cho hắc động bị hủy diệt, Lâm Phong lùi về phía sau một bước. Phiến không gian này đang có trận pháp điên cuồng đan vào nhau, khắp thiên địa đều tràn ngập kim sắc hư không văn lộ, nhất niệm thành trận, Lâm Phong muốn cho khắp hư không trở thành trận pháp do hắn chúa tể.
– Hừ!
Chỉ nghe Khung Dục hừ lạnh một tiếng, lập tức hắn cắm trường thương xuống mặt đất. Trong khoảnh khắc, kim sắc băn lộ điên cuồng tạc nứt ra, không ngừng bị phá hủy, hiển nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy Lâm Phong tạo thành trận pháp, nhưng mà văn lộ kia bị phá vỡ ngay lập tức ngưng kết lại, khắp hư không giống như đều do Lâm Phong chúa tể, tốc độ hắn phá hư không nhanh bằng tốc độ trận pháp thành hình. Cước bộ Lâm Phong hướng phía trước bước ra, ngay lập tức trong hư không hiện lên ảo cảnh, Khung Dực chỉ cảm thấy quanh thân là một mảnh hắc ám, nhưng mà trong bóng tối này đột nhiên có một thanh kiếm đáng sợ giết tới, chuôi kiếm này chỉ có khoái ý cảnh đến cực trí, khiến cho không gian giống như sinh ra thác loạn.
– Đốt!
Chỉ thấy hai mắt Khung Dục giống như thiêu đốt, bên trong ánh mắt hắn, giống như đã không có ánh sáng mà chỉ có hỏa diễm đang thiêu đốt, đây chính là song đồng chi hỏa.
– Ông!
Bên trong hai mắt hắn như có hỏa hải bạo phát, kiếm trong tay Lâm Phong trực tiếp đâm vào trong hỏa hải, hắn lập tức khẽ nhíu mày, khoái chi kiếm của hắn lại không đâm trúng thân thể đối phương.
– Không đúng!
Đột nhiên Lâm Phong cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, lập tức hắn thấy được cặp mắt kia trong khoảnh khắc khiến cho đôi mắt hắn thiêu đốt lên. Trong khoảnh khắc hắn liền nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hỏa diễm đáng sợ thiêu đốt trong con ngươi của hắn, cực kỳ khó chịu. Thân ảnh của Khung Dục cũng lập tức xuất hiện, quang hoa trên người hắn liền tán đi. Hiển nhiên, vừa rồi kiếm của Lâm Phong đã đâm trúng hắn, khiến cho nội giáp của hắn vỡ nát, đồng thời khiến thân thể của hắn hóa thành hư ảo, hắn lấy song đồng chi hỏa che dấu mới cho thể khiến Lâm Phong nghĩ rằng bản thân không đánh trúng.
– Diệt!
Khung Dục đánh ra một chỉ về phía Lâm Phong, một chỉ này hội tụ thánh uy đáng sợ, hư không như bị xuyên thủng, nếu như một chỉ này đâm vào mi tâm Lâm Phong thì chỉ sợ hắn hữu tử vô sinh, khoảng cách gần như thế, thủ chỉ kia còn chưa chạm đến Lâm Phong cũng đã khiến hắn có loại ảo giác bị hủy diệt. Giờ khắc này, Lâm Phong cảm giác cả thân hình đều cận kề cái chết, một kích này có thể lấy mạng của hắn. Nhưng mà giờ khắc này, trong đầu Lâm Phong lại lâm vào sự yên lặng tuyệt đối, ánh mắt hắn nhắm lại, hắn không có nửa điểm bối rối, bình tĩnh đã chút đáng sợ, kiếm hắn đã đâm ra liền không có khả năng thu hồi, mà một chỉ này quá nhanh, hắn không khả năng né tránh, chỉ có một loại lực lượng mới có thể khiến hắn có cơ hội né tránh.
– Đại Hư Không Chi Thuật!
Tâm niệm Lâm Phong chợt động, cả thân hình hắn giống như chìm vào hư không. Đồng thời, ngoại trừ loại lực lượng này còn có một loại khí tức khác vô ảnh vô hình trực tiếp nhảy vào trong đầu Khung Dục. Giờ khắc này Khung Dục đang thầm nghĩ sẽ giết chết Lâm Phong, đây là ý niệm mạnh nhất của hắn.
– Kết thúc rồi.
Thủ chỉ Khung Dục điểm ra, lập tức thân ảnh hắn trở nên rõ ràng, khoé miệng hắn hiện lên ý cười lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó bị phá vỡ, đó là thân thể Lâm Phong, một kích này của hắn đã giết chết Lâm Phong, nhìn thấy thân ảnh phía trước đổ xuống, thần sắc Khung Dục lạnh lẻo, Cửu Tiêu đệ nhất Lâm Phong nghe đồn chính là kẻ có khả năng cao nhất sở hữu cấm kỵ thân thể thì lại như thế nào, tồn tại cấm kỵ vẫn bị chết trong tay hắn.
– Hửm?
Đúng lúc này, Khung Dục chợt nhíu mày, dường như có chỗ nào đó không đúng.
– Kiếm ý?
Như thế nào sẽ! Đột nhiên thần sắc Khung Dục thay đổi, hắn lộ ra thần sắc kinh hãi.
– Không có khả năng!
Trong miệng Khung Dục phun ra một đạo thanh âm, thân thể hắn vẫn bạo lui, nhưng mà tất cả đã chậm, thân ảnh Lâm Phong không biết từ khi nào xuất hiện , một chưởng đáng sợ đánh thẳng đến đầu Khung Dục, khiến hắn không kịp trở tay.
– Không.
. . Nhìn thủ chưởng hủy diệt kia phóng đại trong mắt, Khung Dục rống giận một tiếng, chuyện này không khả năng, nhưng mà một chưởng kia vẫn đánh xuống, Khung Dục chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, đầu hắn giống như đều vỡ ra. Trong nháy mắt, hắn giống như mất đi tri giác.
– Oanh, oanh, oanh!
Lực lượng bài sơn đảo hải đột nhiên điên cuồng oanh tại trên người hắn, Lâm Phong không có lấy mạng của hắn, mà điên cuồng công kích hắn, vì muốn hắn mất đi năng lực tái chiến. Giây lát sau, Khung Dục chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị phá vỡ, máu tươi không ngừng phun ra, hắn không có biện pháp chịu đựng, thân thể hắn đổ gục xuống
– Ảo cảnh sao?
Khung Dục thì thào nói nhỏ, dường như hắn ý thức được cái gì đó. Lâm Phong nhìn thấy thân thể Khung Dục gục xuống, chợt phun ra một ngụm trọc khí, lúc nãy thật nguy hiểm. Vừa rồi hắn theo ý nghĩ trong đầu Khung Dục lấy lực lượng ảo cảnh tạo ra mộng cảnh, vốn bằng năng lực tạo ảo cảnh của hắn rất khó có thể khiến Khung Dục chìm vào, nhưng mà kia một khắc kia khi Khung Dục muốn giết hắn, mà hắn lại thuận theo tâm tư Khung Dục, trong một khoảnh khắc khi hắn bị đánh trúng, hắn liền khiến Khung Dục rơi vào mộng cảnh, sự thật cùng ảo cảnh dường như là trọng điệp vào nhau, khiến hắn không thể cảm nhận rõ ràng. Nhìn thoáng qua vết thương tại lồng ngực của mình, Lâm Phong cảm thấy vô cùng đáng giá, hiển nhiên, hắn cũng bị thương, nhưng hắn lại có thể bắt được Khung Dục, sự việc của Già Thiên liền có thể hóa giải .
– Chẳng qua hiện tại.
. . Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, dườnh như lúc này hắn mới nhớ đến, hắn đang ở bên trong Thần Mộ, một trong bảy đại cấm địa!
Chương 2378: Cấm địa Thần Mộ
Thiên Viêm Thành, tại thời điểm Lâm Phong bắt được Khung Dục, thân ngoại hóa thân của hắn liền đi tới phía sau Vận Mệnh Giả, thấp giọng nói:
– Đã bắt được Khung Dục!
– Tốt!
Thần sắc Vận Mệnh Giả vui vẻ, lần này bản tôn hắn vượt qua ngàn dặm xa xôi lao tới Huyết Đế Thành, chặn lại đám người của Thiên Sát Minh, coi như chuyến đi này không uổng, vì Lâm Phong tranh thủ cơ hội lần này bắt được Khung Dục. Như vậy, Hỏa Diễm Thần Điện sẽ không dám làm càn, có Khung Dục trong tay thì Già Thiên sẽ rất an toàn.
– Khung Dục đang trong tay chúng ta, hiện tại, các ngươi nên thả người?
Lúc này Vận Mệnh Giả mở miệng nói với người của Hỏa Diễm Thần Điện, khiến cho thần sắc của cường giả Hỏa Diễm Thần Điện ngưng lại, bắt đầu lấy ra ngọc giản, tiến hành đưa tin. Một lúc lâu sau, quả nhiên bọn họ không thể liên hệ với Khung Dục, sắc mặt đám người nhất thời thay đổi.
– Vận Mệnh Thần Điện thật âm hiểm.
– Không thể so với đám vô sỉ với các ngươi a.
Vận Mệnh Giả lạnh lùng quay lại lên tiếng.
– Theo ta biết, Khung Dục đã tiến vào hỏa chi mộ, người của các ngươi cũng đã đi vào, như vậy chúng ta trao đổi như thế nào?
– Ta đến đổi người!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, lập tức hắn bước ra phía trước, nói với người của Hỏa Diễm Thần Điện :
– Người bắt Khung Dục là bản tôn của ta, ta và Già Thiên trao đổi, như vậy, các ngươi có thể tùy thời nắm trong tay tin tức của ta cùng Khung Dục.
– Ngươi?
Nếu như ngươi bỏ qua thân ngoại hoá thân này thì sao?! Người của Hỏa Diễm Thần Điện hừ lạnh một tiếng, có chút nghi ngờ Trên người Lâm Phong tràn ra khí tức cường đại, hắn lập tức đánh một quyền lên hư không, quyền mang phá không, Lâm Phong mở miệng nói:
– Các ngươi chắc đã nhìn ra, ta tu luyện thân ngoại hoá thân thuật, mặc dù thân ngoại hoá thân nhưng vẫn có được lực lượng mạnh mẽ, các ngươi cho rằng ta sẽ dùng thân ngoại hoá thân đánh đổi để giết chết Khung Dục?
Trong lòng ta thì hắn cũng không có địa vị đó. Cường giả của Hỏa Diễm Thần Điện cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Lâm Phong tiếp tục nói:
– Không nên sử dụng thủ đoạn gì khác, nếu như Thần Điện đê tiện thêm một lần nữa thì ta sẽ không tín nhiệm với Hỏa Diễm Thần Điện lần nữa, nếu đã mất đi tín nhiệm, ta sẽ không trông cậy vào lần trao đổi này, cho dù bỏ qua một nhi tử, ta cũng sẽ quyết định diệt sát Khung Dục, các ngươi không cần hoài nghi quyết tâm của ta.
Người của Hỏa Diễm Thần Điện vẫn đang tự hỏi, dùng thân ngoại hoá thân Lâm Phong trao đổi Già Thiên, liệu có đáng giá hay không.
– Tốt, chúng ta đồng ý trao đổi!
Giờ phút này, một vị cường giả khác của Hỏa Diễm Thần Điện mở miệng nói, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía hắn, nói:
– Tốt lắm, hiện tại ta sẽ đi qua, các ngươi mau thả Già Thiên trở về.
Nói xong, thân ngoại hoá thân của Lâm Phong lướt tới hướng của cường giả Hỏa Diễm Thần Điện, thân ngoại hóa thân của hắn bất kể ở đâu đều có thể tu luyện, mà chỉ cần hắn còn thid Hỏa Diễm Thần Điện sẽ không dám động đến thân ngọa hóa thân của hắn, bởi vì Khung Dục đang ở trong tay của bản tôn hắn. Hỏa Diễm Thần Điện thực sự không có giữ Già Thiên, lúc này Già Thiên bước chậm về phía Lâm Phong, lúc hắn tới gần, Già Thiên liền truyền âm nói:
– Phụ thân, chúng ta cùng trốn!
– Nơi này là Thiên Viêm Thành!
Lâm Phong quay lại lên tiếng:
– Yên tâm, ta chỉ là một thân ngoại hoá thân, bọn họ không dám làm gì ta, ngươi trở về nhìn xem mẫu thân ngươi.
Đôi mắt Già Thiên ửng đỏ, gật đầu, nói:
– Phụ thân, ta nhất định sẽ trở nên cường đại!
– Hãy đi đi!
Lâm Phong rất bình tĩnh vỗ vỗ Già Thiên bả vai, thân thể hai người lần lượt lướt qua nhau, Hỏa Diễm Thần Điện thực sự không có dùng động tác đùa giỡn gì, bọn họ thực sự lấy Già Thiên trao đổi thân ngoại hoá thân của Lâm Phong. Vận Mệnh Giả nhìn thấy Già Thiên trở về, lập tức nói với mọi người:
– Chúng ta đi!
Dứt lời, thân hình đoàn người lóe ra rời khỏi nơi này, ánh mắt của cường giả Hỏa Diễm Thần Điện lạnh lùng, hiện lên hàn mang. Một khắc sau, đột nhiên Vận Mệnh Giả cảm giác được từng đạo khí tức khủng bố trên bầu trời, lập tức xuất hiện một hàng thân ảnh, đứng sừng sững trên hư không, ánh mắt lạnh lùng chắn phía trước bọn họ. Chỉ thấy Vận Mệnh Giả huy động chưởng, nhất thời một đoàn quang mang sáng chói bao phủ bọn họ, vô tận lực lượng hư không trên bầu trời bị kéo tới, lập tức hóa thành dao động hư không đáng sợ, thân hình bọn họ bị quang mang hư không hoàn toàn bao phủ, một đạo chói mắt quang mang chói sáng phát ra, thân ảnh đám người Vận Mệnh Giả đột nhiên biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt, toàn bộ rời đi, nơi này là Thiên Viêm Thành, là địa bàn của Hỏa Diễm Thần Điện, bọn họ dám đến đây sao có thể không làm chuẩn bị tốt. Sau khi đám người Vận Mệnh Giả rời đi, người Hỏa Diễm Thần Điện bước chậm ra, nói:
– Không ngoài dự liệu, Ma Thiên đã chuẩn bị truyền tống quyền trượng, bọn họ không dám lưu lại đây.
– Hãy làm tốt chiến đấu chuẩn bị, sự việc hôm nay xem như lời tuyên cáo của họ, Vận Mệnh Thần Điện đã không sợ gây chiến thì Hỏa Diễm Thần Điện ta cũng sẽ không sợ!
Chỉ thấy hư không phía trước, có một lão giả nhàn nhạt nói, lập tức thân ảnh bọn họ hóa thành lưu quang biến mất, hắn nói một câu đơn giản, dường như đã mở ra một thời đại mới. Loại cục diện này, sớm đã thoát khỏi khống chế của Lâm Phong, hôm nay thực lực hắn có hạn, có một số việc, hắn không thể quyết định, cũng không thể chưởng khống được, tại thời điểm tiến vào Thần Mộ hắn đã hiểu lối vào kia chỉ có thể vào mà không thể đi ra. Sau khi đi vào, nơi này chính là không gian hoàn toàn phong kín, mà hiểu biết của hắn đối với một trong bảy đại cấm địa Thần Mộ rất có hạn. Giờ phút này hắn không khỏi có chút mê mang, không biết phải làm như thế nào mới có thể ra khỏi cấm địa Thần Mộ này. Thân ảnh Lâm Phong không ngừng lóe ra, hoang vu chi địa giống như bởi vì nóng bức mà trở nên cực kỳ khô cạn, dưới nhiệt độ cao ngay cả sơn mạch cũng xuất hiện từng luồng vết rạn, giống như làn da bị nứt nẻ ra, thực vật có thể sinh tồn ở trong này là sinh vật có sinh mệnh lực cực kỳ tràn đầy, hay có thể nói chúng vốn là thiên tài địa bảo.
– Có người!
Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy vùng đất phái dưới hư không có một đạo thân ảnh xuất hiện, thân ảnh kia nằm trên mặt đất, hơi thở phập phù, dường như đang bị trọng thương. Bước ra một bước, thân thể Lâm Phong hạ xuống, tiến về phía người nọ, đây là một vị Thánh Đế đỉnh phong. Ở ngoại giới, ngoại trừ cường giả Thánh cảnh ra thì loại người này đã được xem như nhân vật khó lường. Mà người dưới Thánh cảnh rất ít có cơ hội tiếp xúc đến tồn tại đạt đến cấp bậc Thánh cảnh, bọn họ cảm giác Thánh Nhân giống như truyền thuyết, chỉ có chờ ngươi tới tầng thứ này rồi thì mới có thể dần dần vén lên bức màn thần bí của tầng thứ trong truyền thuyết này. Một cỗ sinh mệnh lực kinh khủng tràn ngập thẩm thấu tiến vào trong cơ thể đối phương. Trong khoảnh khắc, khí tức của người nọ điên cuồng khôi phục, sinh mệnh lực khô kiệt cũng trở nên cực kỳ tràn đầy, đôi mắt hắn toả sáng ra một chút thần thái, hắn nhìn Lâm Phong nói:
– Đa tạ tiền bối.
– Ngươi đã bước vào Thần Mộ bao lâu?
Lâm Phong hỏi người này.
– Bao lâu?
Chỉ thấy vẻ mặt hắn vi ngưng trọng, dường như có chút mê mang, đôi mắt hắn lộ ra vẻ giãy dụa.
– Nhớ không rõ, đại khái khoảng vài trăm năm.
Ánh mắt hắn hiện lên một chút bi ai, ở ngoại giới hắn coi như nhân vật oai phong một cõi, nhưng vài trăm năm trong này giống như đã làm tan biến nhuệ khí của hắn. Dường như hắn vô cùng chán nản, mấy trăm năm này, không biết hắn đã trải qua những gì.
– Trong Thần Mộ có cái gì tồn tại?
Lâm Phong hỏi. Đôi mắt người nọ lộ ra thần sắc suy tư, hắn từng nghĩ đến Thần Mộ này sẽ có thiên đại cơ duyên, có thần di tích để hắn gặp phải, sau khi bước vào trong nơi này, chứng kiến chinh phạt không ngừng nghỉ, hắn từng nghĩ đến Thánh cảnh chính là nhân vật rất khó gặp, nhưng khi tới Thần Mộ, hắn lại phát hiện thế giới này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Ở trong này, tuy hắn có tu vi Thánh Đế đỉnh phong nhưng vẫn tham sống sợ chết, chịu đựng vô tận khuất nhục, hắn giống như tồn tại ở tầng dưới cùng, phải tìm đường sống trong kẽ hở, không có chút tôn nghiêm đáng nói. Ánh mắt hắn vẫn không có thần thái nhìn Lâm Phong, nói:
– Chiến trường!
– Chiến trường?
Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng, nói:
– Có ý tứ gì?
– Ta cũng không biết, Thần Mộ, dường như là một trò chơi của các thần linh, Thần Mộ có chín đại môn tiến vào tượng trưng cho cơ duyên của thời đại từng vị thần linh, bọn họ mở Thần Mộ này, lưu lại thần linh di tích, cũng để lại chiến trường, giống như người ở trong Thần Mộ là vì thần mà chiến, còn cái gọi thần linh di tích thì ta chưa từng gặp được, thậm chí từ khi tiến vào nơi này, ta cũng không có nghe nói qua.
Đôi mắt hắn lộ ra thần sắc mê mang, hắn cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn:
– Ta chỉ muốn đi ra ngoài, rời khỏi địa phương quỷ quái này.
– Vì sao ta không nhìn thấy người nào?
Lâm Phong hỏi:
– Còn có, hỏa tự ở mi tâm ngươi có ý gì?
Lâm Phong nhìn thấy mi tâm của đối phương có dấu vết của một hỏa tự như ẩn như hiện, giống như có một cỗ khí tức đặc thù.
– Ngươi tiến thẳng đến phía trước, đi tới phiến chiến trường kia, tự nhiên hiểu được tất cả, trong này, đương nhiên không có ai, còn hỏa tự này là bút tích của thần linh, chỉ cần bước vào nơi đây, mi tâm mọi người đều sẽ xuất hiện hỏa tự, tượng trưng cho ngươi là người của hỏa diễm thần linh.
Đối phương giải thích một tiếng khiến Lâm Phong nhíu mày, bút tích của thần linh? Còn có, chiến trường kia rốt cuộc có ý gì, một trong bảy đại cấm địa Thần Mộ, lại cất dấu bí mật gì. Hắn từng đến một trong bảy đại cấm địa Thái Cổ Ma Quật, nơi này chính là ma quật danh xứng với thực, có ma đầu tồn tại, cung điện trên huyết nguyệt, Ma Vương đại điện, rung động nhân tâm, Thần Mộ, thật sự là nơi mai táng thần linh sao? Lâm Phong ẩn ẩn cảm giác được, tất cả cấm địa trong bảy đại cấm địa đều cất dấu bí mật không biết, siêu thoát ra khỏi sự chưởng khống của nhân lực, cho nên mới xưng là cấm địa, nhân lực có thể chưởng khống được trong tay mà nói thì cũng không còn chút thần bí nào. Sinh tồn trên thế gian nhiều năm như vậy, Lâm Phong sớm đã hiểu được, khi thực lực đạt tới một tầng thứ nhất định thì bất cứ chuyện gì tình, cũng không còn là vấn đề, cấm địa cũng không còn là cấm địa.
– Mang ta đi nhìn xem.
Lâm Phong mở miệng nói, người nọ lắc lắc đầu:
– Tiền bối, ta không nghĩ sẽ quay lại đó.
– Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi.
Lâm Phong mở miệng nói, người nọ lộ ra vẻ giãy dụa, lập tức gật đầu:
– Chúng ta đi thẳng về phía trước!
Thân hình Lâm Phong run lên, nhất thời mang theo đối phương lướt hướng tới phía trước, đi tới chiến trường theo như lời đối phương nói!
Chương 2379: Vẫn còn Thần linh?
Lâm Phong mang theo nhân vật Thánh Đế kia đi về phía trước, qua một đoạn thời gian liền đi tới phía trên một tòa sơn mạch, cước bộ của hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Lâm Phong dừng ở nơi đây.
Đó là một mảnh chiến trường không có điểm cuối, khói thuốc súng tràn ngập, vùng đất chung quanh kiến tạo ra từng tòa thành lũy và động phủ, có lều trại, cũng có rất nhiều người ngồi trên chiếu, trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra ý mê mang, giống như nhìn không thấy tương lai, hơn nữa trên người bọn họ, cũng toát ra một cổ sát khí vô hình rất mạnh liệt, giống như kinh nghiệm chiến trường đã hình thành lên nó. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vô tận trên hạp cốc, nơi đây có một tầng hỏa diễm ngập trời đọng ở đó, Lâm Phong còn chưa đặt chân đến nơi đây đã cảm giác được hình như có từng cỗ lực lượng mạnh mẽ muốn chui vào bên trong mi tâm của mình, đúng như lời đối phương nói, đây là hỏa diễm thần linh thần chỉ, không thể vi phạm.
– Tại sao lại nhiều Thánh Đế như vậy?
Lâm Phong nhìn người bên cạnh hỏi, những người đó đều là nhân vật Thánh Đế cảnh.
– Họ cũng giống ta, sau khi đi vào thì không đi ra được, vĩnh viễn lưu lại trong này, ngay cả ta ở trong này cũng đã rất lâu rồi, nhưng đối với rất nhiều người trong số bọn họ còn không tính là lâu, rất nhiều người chính là nhân vật vạn năm trước hoặc mười vạn năm trước, bọn họ bước vào trong này và vĩnh viễn đắm chìm ở đây, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, ấn tượng ta khắc sâu nhất chính là từng có bảy thế hệ đến từ cùng một cái gia tộc, không ngờ gặp mặt ở bên trong, ngươi có biết tới cảnh giới như chúng ta, chỉ cần không bị giết chết, đợi đến đại hạn sẽ rất khó, gần như là tồn tại bất tử.
Người nọ nói với Lâm Phong, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, chuyện này giống như là hắn lưu lạc ở Thái Cổ Ma Quật vậy, tất cả mọi người ở phía trước đều có ý chí cường đại và dũng khí kiên cường, nhưng sau khi bước vào Thái Cổ Ma Quật, thì lại bắt đầu tuyệt vọng, muốn dùng hết tất cả các biện pháp để đi ra ngoài, những thế hệ trong Cửu Tiêu bước vào Thần Mộ cũng giống như vậy, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.
– Một khi nơi đây đã là chiến trường thì phải có tử vong mới đúng, vì sao lại còn nhiều người như vậy.
Lâm Phong lại hỏi.
– Hoả tự ở mi tâm do thần linh ban cho, nó có thể làm cho thần hồn người ta ở thời điểm trước khi chết bất diệt, mặc dù thân thể bị hủy nhưng tương lai ở trên chiến trường gặp được thân thể thích hợp cũng có thể đoạt xá sống lại, khắp nơi đều có cường giả Thánh Vương, trong đó cũng có cường giả đáng sợ sống lại, thậm chí bọn họ còn tạo nên tử vong quân đoàn, ngay bản thân ta, cũng bị chết hai lần rồi, một lần được cứu sống, một lần đoạt xá sống lại.
Người này nhìn Lâm Phong nói, thần sắc rất thống khổ, ở trong này nhìn không tới hy vọng, chỉ có tử vong, sống lại và trở thành khôi lỗi.
– Ngoại giới đồn đãi, trong Thần Mộ có di tích thần linh, nhưng hình như trong này lại là một cái chiến trường, vậy nơi này rốt cuộc Thần Mộ hay chiến trường của thần linh?
Lâm Phong khó hiểu.
– Đây là thiên đạo nói dối, toàn bộ Cửu Tiêu đều nói dối.
Hình như thần sắc người này có chút kích động:
– Những năm gần đây, ta nghe được rất nhiều chuyện tình trước kia không dám nghĩ tới, giống như người có thể đi ra ngoài, nói tìm được di tích của thần, cũng phải nhận được ý chỉ của thần linh ý mới được ra, bọn họ sẽ không vi phạm thần chỉ, chỉ biết đi hấp dẫn càng nhiều người bước vào Thần Mộ, rất nhiều người cho rằng chiến tranh thời đại viễn cổ đã khiến thần linh tuyệt tích, nhưng thần linh thật sự tuyệt tích sao?
thần linh sáng tạo chư Thần Điện có còn hay không, Thần Điện chỉ có vô thượng Thánh Vương đứng ở đỉnh phong khống chế sao?
– Ngươi cho rằng, thần linh vẫn chưa bị diệt sạch, còn tồn tại?
Lâm Phong hỏi.
– Trước kia ta cũng nghĩ đến chuyện thần linh bị diệt sạch, nhưng sau khi tiến nhập trong này, ta tin tưởng rằng thế gian còn ít nhất chín đại thần linh tồn tại , nếu không chúng ta không thể giải thích tất cả dấu tích của thần trong Thần Mộ, bọn họ đang quan sát chúng sinh, lấy thiên hạ làm bàn cờ, có lẽ họ ở trên trời xanh, nhìn thấy chúng ta, Thần Mộ ở trong mắt chúng ta là cấm địa, kỳ thật nó chỉ là một trò chơi của chư thần.
Ánh mắt hắn lộ ra sự mê mang nhàn nhạt và sợ hãi, đột nhiên trong mắt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, hai tay hắn lập tức ôm đầu, hai con ngươi trợn lên, giận dữ hét:
– Không, không.
. .
– Sao lại thế này?
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, chỉ thấy đối phương điên cuồng tê rống lên, sau đó hướng về phương xa chạy như điên, giống như cực kỳ thống khổ vậy.
– Hoả tự trên mi tâm!
Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, chỉ thấy cái hỏa tự kia lan tràn ra, hình thành từng cái khe đáng sợ ở chỗ mi tâm hắn, sau đó hướng về phía thân thể hắn khuếch trương, trong khoảnh khắc nó bao phủ cả thân thể hắn.
– Không.
. . Người nọ ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, rốt cục cả thân hình hắn cũng đột ngột đốt cháy lên, sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, thân thể hướng tới chỗ người nọ, băng tuyết khủng bố đột nhiên bao trùm lên người đối phương nhưng mà nó không có tác dụng, thân thể đối phương vẫn bị thiêu đốt, rất nhanh chỉ còn lại một cái hỏa tự cự đại đang bốc cháy ở kia, thân thể hắn đã bị biến thành lửa, không còn là thân thể người nữa.
– Đã chết.
Thần sắc Lâm Phong cương cứng, vừa rồi đối phương cùng hắn đàm luận về chủ đề thần linh, nhưng sau đó đột ngột chết đi. . . Lâm Phong ngẩng đầu, hướng về phía hư không nhìn lại, thần linh thật sự còn tồn tại sao? Nghe đồn thời kì viễn cổ bạo phát đại chiến, làm cho thần linh tuyệt tích, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn nói dối sao? Tất cả những người trong Thần Mộ đi ra ngoài không dám nói lung tung, Cửu Tiêu cũng nói dối về Thần Mộ sao? Lâm Phong khẽ khom người đối với người vừa bị hỏa diễm thiêu đốt kia nói.
– Nếu không phải ta mang ngươi trở về, ngươi sẽ không gặp phải đại nạn này, chuyện này do ta không ngờ tới .
Lâm Phong xoay người lại nhìn về phía hạp cốc lần nữa, chỉ thấy nơi đây có một đạo thân ảnh từ trong một tòa cổ bảo đi ra, người này mặc một kiện trường bào rộng thùng thình, mày rậm mắt to, thân thể ẩn chứa một cỗ khí tức uy nghiêm, hình như hắn cảm nhận được cái gì đó thì phải, ánh mắt hắn hướng về phía bầu trời trên nhìn lại, đôi mắt giống như muốn xuyên thấu hư không, dừng ở trên người Lâm Phong, nhưng mà không có lộ ra nửa điểm kinh ngạc, lại có người bước vào Thần Mộ, chuyện này vốn là một chuyện rất bình thường, người bước vào trong Thần Mộ rất nhiều.
– Một khi đã vào trong Thần Mộ thì xuống dưới đi, bên ngoài không có cửa ra đâu.
Một đạo thanh âm rơi vào trong tai Lâm Phong, khiến cho đôi mắt Lâm Phong lóe lên, lúc này hắn cũng không có lựa chọn nữa rồi, chỉ có đi phía trước mà thôi. Lâm Phong bước chậm mà ra, bước vào hạp cốc vô tận, nhưng mà thời điểm hắn đặt chân xuống đất, tầng hỏa diễm trên vòm trời có từng luồng lực lượng vô hình trực tiếp chui vào trong mi tâm của hắn, mi tâm hắn lập tức xuất hiện một cái hỏa tự, giống như hoả tự của người vừa chết kia.
– Thật sự là bút tích của thần linh sao?
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nếu không có thần linh thì tất cả chuyện này nên giải thích như thế nào, khó trách đối phương ngây người ở trong này lâu như vậy và hoài nghi thần linh chưa bị diệt sạch. Lâm Phong thu liễm tâm thần, bước chậm về phía trung niên bên cạnh hắn, chỉ thấy trung niên nhìn Lâm Phong nói:
– Về sau, ngươi về chỗ ta quản hạt, nhớ rõ không phục tùng mệnh lệnh thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Trung niên này chính là một vị tiểu thành Thánh Vương, thực lực mạnh mẽ, mà cảnh giới của Lâm Phong lại phi thường mơ hồ, khí tức rất bình thường.
– Ta phải làm cái gì?
Lâm Phong mở miệng hỏi, hắn vẫn chưa muốn thể hiện thực lực của chính mình, hiện tại hắn muốn quan sát Thần Mộ trước, rốt cuộc đây là một địa phương như thế nào, mà việc trà trộn vào trong đám người, càng dễ dàng tìm được tin tức hắn muốn.
– Không cần làm cái gì, đi lên ở cùng bọn họ đi, nếu có chuyện ta sẽ thông báo cho ngươi.
Trung niên nhàn nhạt nói, sau đó chỉ vào một địa phương ở phía xa, nơi đây có một quân đoàn Đế cảnh tồn tại. Lâm Phong gật gật đầu, hướng về bên kia đi qua, sau một lát, hắn đi tới trước một đám người, chỉ thấy những người đó liếc mắt nhìn Lâm Phong, ánh mắt hờ hững, không có biểu tình gì, giống như chuyện này vốn là một sự kiện rất bình thường.
– Lại thêm một gia hoả xui xẻo.
Chỉ nghe một giọng nữ truyền ra, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía một nữ tử áo đen, người nọ không tính xinh đẹp, nhưng sắc sảo và thuần thục. Lâm Phong nở nụ cười, đi tới chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống, khiến cho cô gái kia có chút kinh ngạc, nàng lập tức mỉm cười với Lâm Phong:
– Ở ngoại giới, ngươi là người phương nào?
– Người trong U Thiên Cổ Cảnh.
Lâm Phong nở nụ cười nói.
– U Thiên Cổ Cảnh, xem ra ngươi cũng là người từ Cửu Tiêu thiên đình tới, nơi đó cách Hỏa Diễm Thần Điện rất gần, cũng thuộc khu vực Hỏa Diễm Thần Điện quản hạt, khó trách ngươi lại đến hỏa chi mộ.
Nữ tử nở nụ cười, sau đó duỗi tay nói:
– Lâm Di.
– Lâm?
Trong lòng Lâm Phong khẽ nhúc nhích, rồi lập tức cầm tay đối phương cười nói:
– Mộc Phong.
– Đúng rồi Lâm Di, ngươi nói ta ở Cửu Tiêu thiên đình tới, chẳng lẽ còn có người ở địa phương khác tới đây sao?
Lâm Phong tò mò hỏi một tiếng.
– Không biết, dù sao ta cũng ở trong này ngây người mười mấy năm rồi, ta có trao đổi qua với một số người, trong số bọn họ có người đến từ một số địa phương ta chưa nghe nói qua bao giờ, cũng không biết đó có phải Cửu Tiêu thiên đình không.
– Xem ra thời gian ngươi tới cũng không dài, chiến tranh trong này, là chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng ai chiến, lại vì cái gì mà chiến?
Lâm Phong rất tò mò, bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có cái lý do của nó, mà người vừa mới chết đi lại nói, có lẽ nơi này là một trò chơi của thần linh.
– Vì công huân mà chiến, vì mở ra di tích của thần linh mà chiến, chúng ta chính là vật hi sinh!
Lâm Di nở nụ cười, hình như nàng có chút chua xót, người chung quanh quay đầu nhìn về phía bên này, trên mặt bọn họ cũng có chút đau xót, bọn họ đều là nhân vật oai phong một cõi, hôm nay lại bị nhốt ở trong này, thật đáng buồn!
Chương 2380: Xâm lấn
– Công huân, mở ra di tích của thần linh?
Lâm Phong nghe xong lời nói của Lâm Di thì có chút không hiểu, trong này thật sự có di tích của thần linh sao, hơn nữa cần dựa vào công huân để mở ra.
– Công huân là cái gì, có người nhìn thấy di tích thần linh chưa?
Lâm Phong tò mò hỏi Lâm Di.
– Thời điểm chúng ta bước vào trong Thần Mộ, mi tâm sẽ xuất hiện những chữ viết bất đồng, từ chỗ hỏa mộ bước vào, mi chúng ta lại xuất hiện hỏa tự, chuyện này có ý nghĩa chúng ta đại biểu cho hỏa diễm thần linh, mà những người khác tiến nhập vào Thần Mộ, cũng giống như chúng ta, mi tâm sẽ xuất hiện chữ viết, đại biểu cho một vị thần linh khác, khi chúng ta xông vào chiến trường giết chết những người cùng phe với hắn, đoạt lấy dấu ấn của thần linh đối phương ban cho, thì đó chính là công huân, còn di tích, ta cũng nghe những lão nhân tiến vào sớm hơn nói qua, nhưng ta chưa từng có cơ hội chính mắt nhìn thấy.
Lâm Di nở nụ cười, hình như nàng đã dần dần tiếp nhận vai diễn trước mắt rồi, hôm nay bọn họ trong này không có lựa chọn.
– Thánh cảnh là người thống lĩnh những nhân vật Đế cảnh như chúng ta, căn cứ thực lực của thống lĩnh mà nhân số trong đội quân của bọn họ có sự bất đồng, tác dụng của chúng ta ở trên chiến trường, chính là vật hi sinh mà thôi, Thánh Nhân bị giết mới có thể tìm được nhiều công huân, đương nhiên chân tướng của sự việc chỉ có những nhân vật Thánh cảnh đi vào hồi lâu mới tự mình hiểu được.
– Ân!
Lâm Phong khẽ gật đầu, chỉ có công huân mới có thể mở ra di tích sao, giờ phút này hắn đang tự hỏi, một khi đã nói như vậy thì công huân thuộc về hỏa chi mộ hay quy về những cá nhân trong đó.
– Hiện tại muốn giết người khác càng lúc càng khó khăn , bởi vì tất cả mọi người đều biết bảo hộ công huân, không cho người cùng một nhà chết, mỗi lần đều là vài đoàn đội xuất động cùng lúc, có người chuyên môn phụ trách rửa sạch thi thể, không cho ngươi đoạt lấy công huân.
Lâm Di thấp giọng nói, đúng lúc này chỉ nghe tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt Lâm Phong và Lâm Di chuyển qua, liền chứng kiến một nữ tử có phong tư hiên ngang, lộ ra vài phần cao quý, liếc mắt quét nhìn đám người, ánh mắt của nàng lập tức dừng ở trên người Lâm Phong cùng Lâm Di.
Nữ tử hỏi Lâm Phong.
– Nàng ta là nữ nhi của Huyết Thánh, ngày thường đều là nàng quản giáo chúng ta, tính tình rất mạnh mẽ, không cần thái độ với nàng.
Lâm Di nhắc nhở một tiếng với Lâm Phong.
– Mộc Phong.
Lâm Phong thấp giọng nói.
– Ngươi, lên đây.
Nữ tử kia chỉ vào Lâm Phong ra lệnh, thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, hắn có thói quen không thích người khác lấy loại thái độ này nói chuyện với hắn, nhưng Lâm Phong hôm nay khác ngày xưa nhiều lắm, rất nhanh hắn lại tỏ ra phong khinh vân đạm, không muốn so đo cùng đối phương, ít nhất hắn muốn biết rõ chân tướng Thần Mộ trước, và làm như thế nào để đi ra Thần Mộ, chín đại thần linh tranh đấu thật sự là một trò chơi của thần linh sao?
– Lấy ra truyền tin ngọc giản của ngươi ra.
Nữ tử nói với Lâm Phong, sau khi Lâm Phong lấy truyền tin ngọc giản ra hai người liền dùng thần niệm đưa tin cho đối phương.
– Lâm Di, mấy người các ngươi vẫn là thám báo, mang theo hắn cùng đi, để cho hắn quen thuộc trong này.
Nữ tử nói xong, liền xoay người rời đi, vài người bên cạnh Lâm Di đứng lên, nói với Lâm Phong:
– Đi thôi, cần phải đi dò đường rồi.
– Cần thám báo dò đường để làm gì?
Lâm Phong hỏi.
– Đây là chiến tranh, đương nhiên cần thám báo, bằng không chết như thế nào cũng không biết, hơn nữa mấy nhiệm vụ thám báo này cũng phi thường nguy hiểm .
Lâm Di mở miệng nói, thân hình bọn họ lập tức lóe ra, hướng về phương xa mà đi, tiến vào không gian phía trước.
– Mộc Phong, ta đã dùng thần niệm truyền bản đồ cho ngươi, chỗ chúng ta đang ở một góc hẻo lánh bên cạnh hỏa mộ.
Lâm Di dùng thần niệm nói với Lâm Phong, về những địa vực nàng đã biết.
– Thật hoang vắng, nơi này thật sự có di tích sao!
Lâm Phong hướng về phía trước mà đi, hắn cảm giác địa phương này chính là một mảnh đại địa hoang vắng.
– Không có di tích thần linh thì sao có nhiều người đi trước ngã xuống như vậy, người sau lại tiếp tục tiến lên, còn những nhân vật Thánh cảnh kia là vì cái gì?
Tên còn lại mở miệng nói, bọn họ tổng cộng có bốn người, ngoại trừ Lâm Phong và Lâm Di ra còn có hai vị nam tử khác, thần sắc hai người này rất lãnh liệt, trong con ngươi là một mảnh tử hải, không có gợn sóng.
– Địa thế phía trước rất dễ có người ẩn nấp, chỉ có điều địch nhân bình thường sẽ không xâm nhập xa như vậy.
Lâm Di mở miệng nói, thần niệm của bọn họ lập tức đánh về phía trước, bao phủ phiến sơn mạch kia.
– Không có ai.
Lâm Di thấp giọng nói:
– Mặc dù thần niệm không quét thấy người hoặc điểm khả nghi gì nhưng người trong này có năng lực ẩn nấp rất đáng sợ, có điều khả năng địch nhân xuất hiện không lớn lắm.
Lâm Phong khẽ nhíu mày lại bởi vì hắn cảm giác được có sinh mệnh tồn tại.
– Quả nhiên đúng như Lâm Di nói, năng lực ẩn nấp thật mạnh, ngay cả ta cũng chỉ có thể cảm giác được một luồng sinh cơ như ẩn như hiện tồn tại ở nơi đây, Lâm Di không phát hiện ra cũng rất bình thường.
Trong lòng Lâm Phong nghĩ đến, có điều Lâm Di cũng không cẩn thận lắm, bởi vì nơi này gần sát doanh trại của bọn họ, nàng cho rằng đối phương sẽ không đánh sâu vào như vậy. Rất nhanh, đám người Lâm Phong liền đi qua địa phương kia, Lâm Phong không muốn bại lộ, tiếp tục hướng về phía trước, cố ý đi qua bên người đối phương, nhìn xem những người đó có để mình bại lộ hay không.
– Tốc độ thật nhanh!
Đúng lúc này, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, cỗ sinh cơ kia di động giống như một cơn gió bình thường vậy, không có lộ ra nửa điểm khí tức, nếu hắn không có nhìn chằm chằm vào thì hắn cũng không thể cảm giác được. Lâm Phong không để ý đến sự tồn tại của đối phương, tiếp tục đi với đám người cùng Lâm Di về phía trước, không bao lâu sau bọn họ đi qua một tảng đá lớn, Lâm Phong cũng phát hiện ra khí tức của người ở đây.
– Nhiều thám báo như vậy, xem ra có chuyện sắp xảy ra rồi!
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên tại thời điểm Lâm Phong đi vào một cái hạp cốc lớn, hắn nói với Lâm Di:
– Hôm nay đến đây thôi nhé, chúng ta trở về đi?
Thần sắc Lâm Di sửng sốt, trở về? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
– Chúng ta là thám báo, đến tìm kiếm hướng đi của địch nhân và tình thế hôm nay ở ngoại giới, hiện tại chúng ta còn đang ở trong địa vực của chính mình thì làm sao có thể trở về.
Lâm Di mở miệng nói.
– Nếu không quay về có thể sẽ không trở về được nữa.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, rồi hạ giọng nói:
– Khả năng phía trước có nguy hiểm, chúng ta quay về đi.
Nói xong, Lâm Phong xoay người, chuẩn bị quay về bằng đường cũ, hai người khác hơi nhíu mày, thần sắc Lâm Di cũng ngưng lại, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, nàng cũng theo Lâm Phong quay về, đồng thời hỏi:
– Ngươi phát hiện cái gì?
– Rất nhiều khí tức sinh mệnh.
Lâm Phong mở miệng nói.
– Không có khả năng.
Ánh mắt Lâm Di cứng đờ:
– Năng lực điều tra của mấy người chúng ta cũng không tồi, nhất là lực lượng cảm giác, chúng ta đều không cảm nhận được một chút gì.
– Có Thánh Vương Binh che dấu khí tức cho bọn họ.
Lâm Phong quay lại trả lời, khiến cho ánh mắt Lâm Di cứng đờ:
– Nếu sự thật giống như ngươi nói, vậy chúng ta phải mau chóng trở về bẩm báo, sau đó rút lui lui, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
– Xâm lược sao?
Lâm Phong hỏi.
– Ta không thăm dò cẩn thận mảnh địa vực này, nếu như đối phương thật sự tới rồi thì rất có khả năng xâm lấn, chúng ta phải nhanh chóng trở về.
Thân thể gia tốc, đám người Lâm Di điên cuồng quay về, vài tên thám báo rải rác phía trước vẫn không có nửa điểm động tĩnh, chỉ có điều Lâm Phong thấy vị trí của bọn họ đã thay đổi, càng gần sát doanh trại của bọn họ.
– Doanh trại của chúng ta có bao nhiêu người, bao nhiêu tồn tại Thánh cảnh?
Lâm Phong hỏi.
– Người tạo nên thành lũy hoặc các thế lực đều là nhân vật Thánh Vương, cái doanh trại này có ba vị Thánh Vương, Huyết Thánh là người cường đại nhất .
Lâm Di đáp lại.
– Đã có Thánh Vương tồn tại, vì sao Thánh Vương đối phương không trực tiếp xuất động, làm gì cần dẫn theo đội ngũ phiền toái như vậy?
Lâm Phong có chút nghi hoặc, nếu như có nhân vật Thánh cảnh ở đó, lực ảnh hưởng của cường giả Đế cảnh đến chiến đấu sẽ bị hạn chế đến mức nhỏ nhất.
– Thánh Vương đối chiến đâu có quan tâm được nhiều như vậy, muốn giết Thánh Vương đoạt lấy công huân rất khó, cho nên đại đa số tình huống, vẫn nên dựa vào việc giết chết nhân vật Thánh Đế, bởi vì vô số năm qua trôi qua nên số lượng Thánh Đế trong Thần Mộ rất khổng lồ .
Lâm Di đáp lại.
– Nếu như ta giết bọn họ thì sao.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, khoé miệng lộ ra một nụ cười yêu dị. Khi đám người trở lại doanh trại, hình như nữ nhi Huyết Thánh có cảm ứng, thân hình nàng lập tức lóe ra đi đến trước người bọn họ, không hờn mà giận nói:
– Tại sao đã trở lại rồi?
– Mộc Phong nói hắn phát hiện một số lượng lớn khí tức sinh mệnh đi về phía phụ cận doanh trại của chúng ta.
Chỉ nghe một người mở miệng nói, khiến cho Lâm Phong khẽ nhíu mày xuống, người này phủi tay rũ bỏ trách nhiệm rất sạch sẽ, vô luận có chuyện hay không có chuyện cũng không liên quan tới bọn họ.
– Các ngươi không có phát hiện sao?
Nữ tử hỏi.
– Không có.
Hai người lắc đầu.
– Lâm Di còn ngươi thì sao?
Nàng kia lại hỏi.
– Ta.
. . Ánh mắt Lâm Di cứng đờ, lập tức nói:
– Ta cũng không có, nhưng Mộc Phong sẽ không nói lung tung đâu.
– Năng lực cảm ứng của các ngươi phi thường tốt, các ngươi đều không có nhận thấy được, mà người vừa tới như hắn nói có phát hiện, các ngươi lại dễ dàng tin như thế sao?
Thần sắc nữ tử trở nên rét lạnh, đôi mắt lập tức đảo qua chỗ Lâm Phong, chỉ thấy một đạo hỏa diễm tiên ảnh chợt lóe lên, hướng tới thân thể Lâm Phong vút qua. Hơi thở trên người Lâm Phong khẽ dao động, chỉ nghe Lâm Di mạnh mẽ truyền âm nói:
– Không nên phản kháng.
Động tác của Lâm Phong tạm dừng lại, chỉ nghe một đạo thanh âm thanh thúy truyền ra, tiên ảnh trực tiếp đánh lên người Lâm Phong, khiến quần áo hắn bị rách nát, nhưng hắn vẫn đứng ở kia không hề động, lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, nếu vừa rồi Lâm Di không truyền âm cho hắn, giờ phút này đối phương đã là một người chết.
– Tạm thời tha cho ngươi một mạng, lần sau tái phạm, phải giết.
Nữ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nói.
– Ngươi nói rất đúng, tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, đợi lúc sau người đến tất cả sẽ minh bạch, khi đó ta sẽ tính sổ một roi này! Đương nhiên một roi này không làm Lâm Phong bị thương, nếu không hắn đã động thủ !
– Chiến tranh, chiến tranh Thần Mộ sẽ như thế nào !
Ánh mắt Lâm Phong nhìn ra phương xa, chiến tranh đã bắt đầu tới gầnNguồn truyện audio