Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 450 [Chương 2246 đến 2250]
❮ sautiếp ❯Chương 2246: Cường giả mất tích
Cuối cùng chín người đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa cổ lão.Giữa vòm trời và mọi người là một vùng đất đỏ như máu, hư không phiêu đãng từng đợt từng đợt khí tức đáng sợ. Khiến cho người ta cảm thấy kiêng kị.
– Tiến về phía trước có thể tiến vào lãnh địa Vạn Yêu Vương.
Bạch Vũ mở miệng nói, đồng tử bọn người Lâm Phong nhất thời ngưng trọng, rốt cục họ cũng bước vào bên trong lãnh địa Vạn Yêu Vương sao. Không biết trong đó có cái gì, bọn họ nghe đồn trong lãnh địa Vạn Yêu Vương có vô số Cổ Yêu cường đại hội tụ, đó chính là thiên đường của yêu thú, Vạn Yêu Vương Thánh Vực. Đã có rất nhiều phiên bản truyền lưu về nơi này. Lúc này phía trên đầu đám người Lâm Phong tràn ngập từng đợt khí tức huyết tinh, hiển nhiên một đường đi tới, bọn họ đã trải qua giết chóc vô số.
– Đây là nơi nào?
Thanh Dực thì thào nói. Nhìn thấy vòm trời huyết sắc phía trước, cộng với việc bên ngoài lãnh địa Vạn Yêu Vương gặp phải công kích gì thì bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nữa. Chính vì vậy bọn họ tuyệt không dám thả lỏng tâm thần.
– Thử xem sẽ biết.
Chỉ thấy thân thể Thanh Hải Chi Bằng hướng về phía trước, trong giây lát cánh chim phá không mà ra, thân ảnh hắn giống như một đạo lưu quang bay về phía trước. Trong phút chốc, hắn nhảy vào trong bầu trời huyết sắc phía dưới, nhưng ngay sau đó thân thể hắn như lâm vào đầm lầy. Tốc độ của hắn đột nhiên trở nên phi thường chậm chạp, trong giây lát đồng tử cự đại của hắn co rút lại, mà bên này đồng tử đám người Lâm Phong cũng đều đọng lại trên thân ảnh đã bị hạn chế của Thanh Hải Chi Bằng.
– Nơi nào?Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Hà Trạch Chi Mãng mở miệng hỏi. Chỉ thấy phiến hư không huyết sắc phía trên biến ảo, giống như hóa thành cỗ lực lượng vô hình không ngừng công kích lên trên người Thanh Hải Chi Bằng, nhưng loại lực lượng vô hình này gần như không có dao động khí tức như hòa làm một với phiến không gian kia, mọi người phía xa không thể cảm thụ rõ ràng.
– Cổ Yêu tử vong để lại Đạo cùng ý niệm của họ hội tụ thành bầu trời huyết sắc nơi này.
Thanh Hải Chi Bằng phun ra một đạo thanh âm, rồi đột nhiên kêu to một tiếng, thân thể như bị vô tận thanh quang bao phủ, hắn gian nan xông tới phía trước dường như muốn xé mở cỗ lực lượng cách trở kia.
– Tốc độ của Thanh Hải Chi Bằng vô song, hắn cũng bị hạn chế tới bước này, có thể thấy được lực cản mạnh đến mức nào.
Thân thể Tử Hư Chi Giao mượn thiên địa đại thế trong giây lát lướt tới phiến không gian kia, oanh long long, tiếng vang đáng sợ không ngừng vang lên, đột nhiên tốc độ của hắn cũng chậm xuống, nhưng chỉ thấy hắn oanh ra từng quyền, trong miệng phát ra tiếng long khiếu, cước bộ vẫn hướng tới phía trước, không ngờ tốc độ của hắn còn nhanh hơn Thanh Hải chi Bằng.
– Lực lượng ngăn cản Thanh Hải Chi Bằng cùng Tử Hư Chi Giao chính là một loại lực lượng, vì Tử Hư chi Giao am hiểu lực lượng, mà lực lượng hắn cường đại nên hắn mới chiếm ưu thế.
Bọn người Bạch Vũ cũng lần lượt bước vào vòm trời huyết sắc kia, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lúc hắn chân chính bước ra cước bộ mới cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ này, một cỗ trọng lực chi đạo đáng sợ. Bất chợt một âm thanh tê rống chấn động thần hồn, một cỗ ý niệm Yêu Đế vô cùng đáng sợ điên cuồng nhảy vào trong thân thể hắn, da đầu hắn chợt run lên, trong nháy mắt hắn phải chịu không biết bao nhiêu loại lực lượng, khó trách Thanh Hải Chi Bằng đã nói Cổ Yêu tử vong để lại Đạo cùng ý niệm hội tụ thành bầu trời huyết sắc, vô cùng đáng sợ.
– Đông!
Trong giây lát Lâm Phong bước ra, quanh thân hắn tràn ra vô tận ma quang, đồng tử đen kịt, ma ý lượn lờ quanh thân, không để ý niệm cùng đạo uy ăn mòn.
– Xuy.
. . Một đạo huyết lôi giống như phá tan hết thảy, bay thẳng đến đánh sâu vào thần hồn Lâm Phong, giống như hóa thành một tôn yêu ảnh, muốn xé rách thần hồn Lâm Phong.
– Biến.
Thần hồn Lâm Phong phát ra tiếng rống giận, vô số tử vong kiếp kiếm cuồn cuộn oanh giết ra phá tan đạo huyết lôi ấy nhưng thần sắc Lâm Phong càng trở nên ngưng trọng, phiến thiên địa huyết sắc này thật đáng sợ. Chín người từng bước đi tới, mỗi bước đều gian nan vô cùng nhưng không có người nào có ý lui bước, từ khi bắt đầu đến hiện tại đều như vậy.
– Rốt cuộc cái gì đã hội tụ thành mảnh thiên địa đáng sợ như vậy, chẳng lẽ thật sự là vô tận Cổ Yêu tử vong hội tụ thành?
Trong nháy mắt ý niệm Lâm Phong lóe lên nhưng giờ phút này hắn càng tập trung lực chú ý trên đường phía trước, tất phải bước qua phiến không gian này. Đế Nặc Chi Kiếm là người đầu tiên tiếp cận cánh cửa kia, hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, bên trong cánh cửa kia là một mảnh không gian khác. Tử Hư chi Giao nổi giận gầm lên một tiếng, long uy nổi lên từng trận, chấn động thiên địa, rồi đột nhiên cũng phá vỡ hết thảy lực cản tiến vào trong cánh cửa cổ xưa. Tiếp theo, Ám Kim Đồng Vương, Thanh Hải Chi Bằng, Hà Trạch Chi Mãng, Bạch Vũ, Lâm Phong bọn họ đều đi vào cánh cửa đó, cho dù phiến thiên địa huyết sắc này cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn họ. Sau khi Lâm Phong đi vào cánh cửa, hắn rõ ràng phát hiện chính mình đang đứng trên một đài cao, không chỉ có mình hắn mà còn có đám người Bạch Vũ, càng làm cho Lâm Phong không thể tưởng tượng nổi đó là giờ phút này bốn phía trên đài cao đều là bóng người, bọn họ đang đánh giá đám người Lâm Phong lộ ra chút thần sắc thú vị. Lâm Phong giống như đã nhận ra cái gì, hắn ngẩng đầu lên chứng kiến trong hư không có một quầng sáng, trên đó Thanh Dực cùng thân ảnh thị nữ Bạch Vũ xuất hiện bên trong, và tất cả những gì bọn họ trải qua bên trong phiến thiên địa huyết sắc kia cũng hiển hiện rõ ràng trên quầng sáng. Thần sắc Lâm Phong cứng ngắc, bọn họ từ bên ngoài trải qua lãnh địa Vạn Yêu Vương đến nơi đây đều bị đám người này chăm chú quan sát? Mà trong lúc này, Lâm Phong cũng dò xét đám người chung quanh cùng phiến không gian này, đây là một tòa yêu thành có phong cách cổ xưa, từng tòa yêu thành đứng sừng sững, tạo thành các loại hình thái, có yêu ngưu cao tới vạn trượng, cổ viên vô vùng cự đại, hình dáng những tòa thành này chính là yêu ngưu, là cự viên, là giao long. Trong hư không, có những yêu thú cự đại đáng sợ, phi ưng khổng lồ, đại bằng, yêu long mọc ra cánh chim màu đen, các loại yêu thú mạnh mẽ không chút nào che dấu bản thể, huyền phù trên hư không. Tất cả chúng đều hướng ánh mắt nhìn về phía này.
– Trong này mới là lãnh địa Vạn Yêu Vương chân chính.
Quả nhiên là thiên đường của yêu thú. Tâm Lâm Phong sinh ra gợn sóng, không chỉ mình hắn mà ánh mắt đám người Thanh Hải Chi Bằng cũng đang đánh giá không gian chung quanh, đồng tử khẽ nheo lại.
– Tiểu gia hỏa, ngươi cũng tới nơi này.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền ra, thần sắc Thanh Hải Chi Bằng ngưng trọng, ánh mắt hướng nhìn tới nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy nơi đó xuất hiện thân ảnh một trung niên khoác áo choàng da đang bước chậm về phía hắn. Thời điểm chứng kiến thân ảnh đó trong lòng Thanh Hải Chi Bằng hung hăng run rẩy xuống:
– Ngươi là.
. . Ngưu thúc.
– Ân.
Ngươi trưởng thành rồi hơn nữa thực lực cũng trở nên lợi hại như vậy, thật không làm cha mẹ ngươi thất vọng. Vị trung niên trên đầu mọc sừng cười nói, hóa ra yêu thú này là một tôn yêu ngưu, trưởng bối lúc nhỏ của Thanh Hải Chi Bằng, quan hệ với phụ thân Thanh Hải Chi Bằng phi thường tốt. Hôm nay, Thanh Hải Chi Bằng bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương không ngờ gặp lại hắn.
– Ngưu thúc, ngươi như thế nào cũng ở trong này?
Thanh Hải chi Bằng nghi hoặc hỏi.
– Không chỉ có ta mà còn có phụ thân ngươi.
Hắn cũng trong này. Trung niên nhàn nhạt nói, thần sắc Thanh Hải Chi Bằng đọng lại, trong lòng đột nhiên run rẩy:
– Cha ta, ông ấy còn sống?
– Đương nhiên, ngươi cho rằng phụ thân ngươi đã chết rồi à.
Trong phiến lãnh địa này hắn còn thống lĩnh một phương đó. Trung niên chậm rãi nói, khiến cho thân thể Thanh Hải chi Bằng khẽ run rẩy:
– Đã như vậy, vì sao ông ấy không đi tìm cháu.
Thanh âm của Thanh Hải Chi Bằng có chút kích động, nhưng mà trung niên mỉm cười lắc đầu:
– Trong này là lãnh địa Vạn Yêu Vương.
– Lão độc vật, chúng ta lại gặp mặt.
Đúng lúc này, một phương hướng khác có thanh âm truyền ra, người phát ra âm thanh chính là Hà Trạch Chi Mãng, ánh mắt hắn đọng lại nhìn chằm chằm đạo thân ảnh phía trước. Người nọ lớn lên cực khó coi, trên đầu giống như có bọc mủ, thời điểm cặp mắt nhìn chằm chằm người khác làm cho người ta cảm giác sợ hãi nhè nhẹ.
– Là ngươi, hai trăm năm trước ngươi biến mất để tiến vào trong này.
Thần sắc Hà Trạch Chi Mãng cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, trong lòng có chút chấn động, lão quái vật này thực lực phi thường lợi hại, tuy rằng thiên phú tu luyện không phải quá mạnh mẽ, nhưng luận sức chiến đấu lại cực kỳ đáng sợ.
– Đúng vậy, ta so với ngươi đến sớm hơn hai trăm năm.
Động tác của lão độc vật ngươi chậm quá. Người có diện mạo khó coi kia thấp giọng cười nói.
– Lão yêu quái, tu vi của ngươi đã đến Thiên Đế cảnh, ngươi đột phá từ khi nào?
Hà Trạch chi Mãng nhìn chằm chằm vào đối phương nói.
– Ha ha, cũng đã đột phá hơn một trăm năm mươi năm, ngươi không ngờ vẫn giữ nguyên cảnh giới cũ.
Người nọ lớn tiếng cười nói, lộ ra vẻ đắc ý, khiến thần sắc Hà Trạch Chi Mãng cứng ngắc, phi thường khó coi. Hơn một trăm năm mươi năm này thực lực đối phương chỉ sợ đã đạt một cái tầng thứ khác rồi.
– Trong này rốt cuộc là nơi nào?
Tâm tình Hà Trạch Chi Mãng phi thường không tốt, vô cùng buồn bực, yêu thú từng cùng hắn không sai biệt lắm, hôm nay lại bỏ xa hắn một trăm năm mươi năm.
– Ngươi nhất định sẽ thích lãnh địa Vạn Yêu Vương này.
Người nọ cười quái dị, khiến cho trong lòng Hà Trạch Chi Mãng khẽ nhảy lên, mà ánh mắt đám người Bạch Vũ đều nhìn đám người chung quanh.
– Những yêu thú cường đại từng biến mất tại tám tòa đế thành, chẳng lẽ tiến vào phiến lãnh địa này rất nhiều sao?
Lúc này, Ám Kim Đồng Vương mở miệng hỏi đám người. Rất nhiều người bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương, ngoại giới mọi người đều nói bọn họ đã chết, cũng có người từng đi ra ngoài nhưng đối với chuyện tình trong lãnh địa Vạn Yêu Vương thường rất ít đề cập đến. Có lời đồn truyền ra, nơi này là thiên đường yêu thú. Hôm nay, bọn họ đã hiểu được rất nhiều yêu thú cường đại từng bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương kỳ thật vẫn chưa chết!
Chương 2247: Thế giới của Vạn yêu vương
Thanh Dực và thị nữ Bạch Vũ đi ra, sau khi chứng kiến tình cảnh bên ngoài tất cả bọn họ đều ngây ngẩn.
Trong này là một tòa yêu thành cường đại, thậm chí nó giống như một phương thế giới.
– Một khi nơi này là lãnh địa của Vạn Yêu Vương, vậy thì Vạn Yêu Vương Thánh Vực trong lời đồn kia ở nơi nào?
Giờ phút này, cặp mắt yêu dị của Ám Kim Đồng Vương đảo qua mọi người, mở miệng hỏi:
– Vạn Yêu Vương Thánh Vực, chính là thế giới do Vạn Yêu Vương chế tạo ra.
Có người đáp lại:
– Các ngươi tới lãnh địa Vạn Yêu Vương hẳn muốn bước vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực.
Chỉ sợ các ngươi sẽ giống đại đa số yêu thú mà thôi.
– Không thử thì sao có thể biết.
Bạch Vũ bình tĩnh nói, nàng chính vì Vạn Yêu Vương Thánh Vực mà đến.
– Ngươi chính là hậu nhân của Bạch Đế.
Không lâu trước đây hắn đã từ Vạn Yêu Vương Thánh Vực đi ra ngoài. Đột nhiên ánh mắt một cường giả dừng trên người Bạch Vũ, thần sắc tỏ vẻ coi thường nói:
– Quả thật Bạch Đế kỳ tài ngút trời, hắn muốn xông phá Vạn Yêu Vương Thánh Vực.
Nhưng Vạn Yêu Vương là nhân vật tầng thứ nào, Bạch Đế làm vậy là muốn chết. Sắc mặt Bạch Vũ đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm cường giả kia hỏi:
– Ngươi nói cha ta đã chết?
Chỉ thấy thân thể người nọ bị một cỗ yêu khí bao phủ, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lộ ra ánh mắt giống như quang mang rất đáng sợ.
– Đương nhiên, Bạch Đế muốn đánh sâu vào cảnh giới đó tất nhiên sẽ chết, hắn không chạy thoát ma chưởng của Vạn Yêu Vương.
Kỳ thật, Vạn Yêu Vương cực kì tôn trọng Bạch Đế, hy vọng hắn lưu lại, nhưng hắn khư khư cố chấp nhất định đi chịu chết. Người nọ nhàn nhạt nói, khiến cho thần sắc Bạch Vũ cứng ngắc. Lời nói của đối phương càng làm ý niệm của Bạch Vũ thêm kiên định, nàng nhất định phải bước vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực.
– Theo ta được biết, người có thể bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương, đều có cơ hội tiến vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực, đúng chứ?
Lúc này, Bạch Vũ mở miệng hỏi người kia.
– Đúng vậy.
Chẳng qua, cơ hội chỉ có một lần. Người nọ nhàn nhạt nói.
– Chúng ta muốn đi vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực.
Ánh mắt Bạch Vũ nhìn chằm chằm đối phương nói.
– Mỗi lần có người tới phiến lãnh địa này, đều muốn bước vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực, các ngươi cũng vậy.
Người nọ mỉm cười nói:
– Đợi khi các ngươi bước vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực, sẽ nhận thức được sự vĩ đại của Vạn Yêu Vương.
– Ngưu thúc, cháu muốn thấy phụ thân.
Lúc này, Thanh Hải Chi Bằng mở miệng nói với tôn ngưu yêu kia, ngưu yêu khẽ gật đầu, nói:
– Đây là tự nhiên.
Những đồng bạn này của cháu cũng đi cùng sao. Ánh mắt Thanh Hải Chi Bằng nhìn về phía những người khác, thần sắc Hà Trạch Chi Mãng lóe lên, lập tức gật đầu:
– Vậy trước tiên chúng ta ở lãnh địa Vạn Yêu Vương này nhìn một chút đã.
– Đi theo ta.
Thân hình ngưu yêu lóe ra, đạp một chân xuống đất, sau đó phóng lên cao, đám người Lâm Phong phóng thân đuổi theo, một đoàn người lăng không mà đi, phía dưới hư không có từng tòa yêu thành to lớn đồ sộ.
– Lãnh địa Vạn Yêu Vương này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?
Lâm Phong tò mò hỏi, rốt cuộc Vạn Yêu Vương là tồn tại chân thật, hay truyền thuyết.
– Truyền thuyết có quan hệ đến Vạn Yêu Vương đã có không biết bao nhiêu năm tháng nhưng không có bao nhiêu yêu thú có thể diện kiến Vạn Yêu Vương, chỉ sợ lãnh địa Vạn Yêu Vương này đã tồn tại mấy vạn năm thậm chí hàng chục vạn năm.
Bởi vậy, nếu như Vạn Yêu Vương tồn tại, tuyệt đối là một lão quái vật siêu cấp đáng sợ, ít nhất là tồn tại khủng bố hàng chục vạn năm. Bạch Vũ lên tiếng, khiến cho Lâm Phong hít một ngụm lãnh khí, lão quái vật sống chục vạn năm thì quả thật rất đáng sợ rồi.
– Đương nhiên Vạn Yêu Vương vĩ đại vẫn còn tồn tại, hơn nữa các ngươi sẽ biết được Vạn Yêu Vương không chỉ là vương của phiến yêu thú này, mà sẽ là vua của toàn bộ yêu thú trong thiên hạ.
Ngưu yêu kia phi thường sùng bái Vạn Yêu Vương, ánh mắt lộ ra sự tôn kính thật sâu, loại kính sợ này phát ra từ nội tâm, sinh tồn nhiều năm tại lãnh địa Vạn Yêu Vương như vậy, hắn cảm nhận sâu sắc sự cường đại của phiến lãnh địa Vạn Yêu Vương này. Trong tâm hắn Vạn Yêu Vương như thần linh, là tồn tại chí cao vô thượng. Phóng qua từng tòa cổ bảo, ngưu yêu mang theo đám người Thanh Hải Chi Bằng đi tới một tòa thành cự đại mang hình thái đại bằng, tòa đại thành này so với rất nhiều tòa thành khác khổng lồ gấp mấy lần, hai cánh đại bằng mở ra giống như muốn bao phủ thiên địa, phía dưới tòa thành chứa rất nhiều yêu thú. Ngưu yêu mang theo mọi người đi vào trong thành, bên trong có rất nhiều yêu thú, trung tâm tòa thành có lôi đài chiến đấu, thậm chí nơi đây còn có một quân đoàn yêu thú mang áo giáp, toàn bộ do yêu thú đại bằng hợp thành, ánh mắt sắc bén, mặc dù bọn họ có hình người nhưng sau lưng lại mọc ra hắc sắc chi dực, miệng cùng cái trán lại sắc nhọn, tràn ngập nhuệ khí, cùng Thanh Hải Chi Bằng và Thanh Dực có vài phần tương tự, bản thể bọn họ đều là chim đại bằng.
– Quân đoàn thật cường đại.
Trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, bình thường tu vi của đại bằng quân đều đến Vũ Hoàng đỉnh phong, còn đầu lĩnh của họ tuyệt đối là tu vi Đế cảnh. Từ trên người đối phương Lâm Phong cảm giác được khí tức giống với Thanh Hải Chi Bằng.
– Bởi vì lãnh địa Vạn Yêu Vương hội tụ vô số yêu thú tinh anh nên trật tự phi thường hỗn loạn, nhất là thời điểm một vài yêu thú vừa bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương đều kiệt ngạo bất tuân.
Bởi vậy, trong lãnh địa Vạn Yêu Vương này có một quân đoàn cường đại chịu trách nhiệm quản chế những yêu thú này, vô luận yêu thú cường đại cỡ nào đều phải tuân thủ quy tắc của Vạn Yêu Vương. Bằng vào sức chiến đấu của các ngươi cũng có thể trở thành đội trưởng một tiểu đội yêu thú. Ngưu yêu nhìn thấy một đội yêu thú đi qua, mở miệng nói:
– Phụ thân của ngươi là thống lĩnh tối cao của phiến lãnh địa này, hắn tiếp quản rất nhiều cỗ quân đội yêu thú, mà trăm tiểu đội yêu thú hội tụ cùng một chỗ có thể tổ chức thành một chi quân đoàn yêu thú.
Nội tâm đám người Lâm Phong khẽ run rẩy, Lâm Phong lập tức mở miệng hỏi:
– Thống lĩnh quản hạt một khu vực lớn như thế nào, rốt cuộc phiến lãnh địa Vạn Yêu Vương này rộng lớn bao nhiêu?
Đám người Bạch Vũ cũng có vài phần hứng thú, muốn biết phiến lãnh địa Vạn Yêu Vương này lớn như thế nào.
– Vô số năm qua có không biết bao nhiêu yêu thú tinh anh đặt chân đến phiến lãnh địa này, có lẽ thời điểm ban đầu bọn họ rất nhàm chán, nhưng theo việc ngày có càng nhiều yêu thú đến, bọn họ bắt đầu khai chi tán diệp.
Hôm nay, phiến lãnh địa này đã sớm không còn là một mảnh lãnh địa nữa mà nó đã trở thành một thế giới, khu vực một vị thống lĩnh quản hạt, tụ tập chừng trăm vạn yêu thú, mà nghe nói thống lĩnh trong lãnh địa Vạn Yêu Vương cũng đã có hơn vạn, hơn nữa nơi này còn là lãnh địa Vạn Yêu Vương, vùng đất yêu thú quần cư. Nội tâm Lâm Phong khẽ run rẩy, lịch trình hàng chục vạn năm, sinh ra hơn triệu yêu thú. Trong vạn năm lịch sử, có thể sinh ra vài tỷ nhân khẩu, huống chi là hàng chục vạn năm, hơn nữa sinh mệnh yêu thú phi thường lâu dài, nhất là yêu thú càng cường đại sinh mệnh càng dài, mấy vạn năm tuế nguyệt, bọn họ căn bản sẽ không chết, thậm chí sống hàng chục vạn năm.
– Trong này còn có thế giới khác tồn tại sao?
Bạch Vũ mở miệng hỏi.
– Đương nhiên, đây không phải ngoại giới, nơi đây có trật tự rất khiêm khắc, vì tỉ lệ tử vong thấp, sẽ làm cho số lượng yêu thú càng ngày càng khổng lồ.
Qua vô số năm tháng như thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có hơn triệu yêu thú tồn tại sao. Vạn Yêu Vương đã chế định thiết luật, phàm là hậu nhân có huyết mạch yêu thú mới sinh ra, nhất định phải đưa tới thế giới khác, đoạn tuyệt liên hệ cùng cha mẹ, cho dù thống lĩnh cũng không thể vi phạm thiết luật này, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình, bọn họ mới có tư cách trở lại phiến lãnh thổ tinh anh này một lần nữa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ nguyện ý trở về, có thể bọn họ sẽ cắm rễ tại thế giới khác.
– Vạn Yêu Vương muốn làm gì?
Nghe xong lời nói của đối phương nói, trong lòng Lâm Phong bất giác cảm thấy run rẩy, chế định trật tự khiến phiến lãnh địa yêu thú này trở thành thế giới của yêu thú, tinh anh cường giả hiện lên vô số. Mặt khác, còn có rất nhiều thế giới khác, đồng dạng cũng diễn hóa ra trong vô số năm tháng, hôm nay cũng không biết đã sinh sản tới cái tình trạng gì rồi. Vạn Yêu Vương muốn chế tạo một mảnh vị diện có thể so với Cửu Tiêu đại lục hay sao. Quân đội yêu thú trong phiến lãnh địa này khiến Lâm Phong nhớ tới chi quân đoàn của Minh giới thành. Chỉ sợ quy mô của lãnh địa Vạn Yêu Vương ngày nay đã phát triển tới tầng thứ như Minh giới rồi.
– Có bao nhiêu thế giới khác?
Thanh Hải Chi Bằng hỏi.
– Về sau ngươi sẽ biết nơi ngươi đi qua trước khi đến nơi đây chính là một cái thế giới thuộc về lãnh địa này.
Giờ phút này, ngưu yêu mở miệng nói, chỉ thấy bọn họ đi vào phía trước một tòa kiến trúc hình đại bằng màu vàng, giống như một vị bằng vương hóa thành vậy.
– Bằng thống lĩnh.
Giờ phút này, ngưu yêu nhảy vào trước đại điện rống lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn vang lên, hình như đại bằng quân đoàn chung quanh nhận biết hắn, liền để hắn tùy ý đi vào.
– Ngưu huynh.
Một đạo thanh âm lanh lảnh truyền đến, cuồng phong lập tức cuồn cuộn. Ở trước mặt bọn họ xuất hiện một thân ảnh uy nghiêm, hắn cùng Thanh Hải Chi Bằng có chút giống nhau, nhưng mà khí chất càng thêm phong duệ, đột nhiên ánh mắt hắn dừng ở trên người Thanh Hải Chi Bằng, hai tròng mắt lộ phong mang.
– Phụ thân.
Chứng kiến người trước mắt, Thanh Hải Chi Bằng không khỏi hô một tiếng.
– Hảo gia hỏa, không hổ là con ta, hôm nay cũng đi tới nơi này.
Hắn cuồng tiếu một tiếng, nhất thời cả cổ bảo giống như chấn động lên, sóng âm đáng sợ khiến cho tâm rất nhiều người khẽ run, con trai của Bằng thống lĩnh đã tới, tới lãnh địa Vạn Yêu Vương này.
– Phụ thân, con còn tưởng rằng người tao ngộ bất trắc rồi, hóa ra người bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương, nhưng vì sao lúc trước người không nói cho con biết.
Thanh Hải chi Bằng hỏi.
– Nói cho ngươi không có gì tốt cả, khi đó ngươi đã có sức chiến đấu không hề thấp, chẳng lẽ còn muốn được chúng ta bảo hộ.
Thanh âm Bằng thống lĩnh cuồn cuộn, cứng rắn giống sắt thép.
Chương 2248: Đời người như giấc mộng
Thần sắc Thanh Hải Chi Bằng ngưng lại, lập tức gật đầu:
– Phụ thân, mẫu thân của con đâu, người đã đi đâu rồi?
– Nàng đã chết trong chiến trường.
Bằng thống lĩnh bình tĩnh nói, giống như đang nói một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng mà tâm thần Thanh Hải Chi Bằng lại mạnh mẽ run rẩy.
– Đã chết.
– Không cần nghĩ nhiều, người đã không còn, không cần quá hoài niệm, hãy cố gắng trở nên cường đại, sớm ngày giống như ta, trở thành thống lĩnh một mảnh lĩnh vực, vì mẫu thân con báo thù.
Bằng thống lĩnh nhìn thấy Thanh Hải Chi Bằng thất thần, lãnh đạm nói ra.
– Cừu nhân là ai?
Thanh Hải Chi Bằng ngẩng đầu hỏi.
– Sau này ngươi biết sẽ biết.
Bằng thống lĩnh đạm mạc nói, Thanh Hải Chi Bằng khẽ gật đầu:
– Con muốn đi Vạn Yêu Vương Thánh Vực, đó là nơi nào vậy?
– Một khi đã tới lãnh địa Vạn Yêu Vương, đương nhiên phải đi Vạn Yêu Vương Thánh Vực, ta mang các ngươi đi.
Bằng thống lĩnh vừa nói, hai cánh cửa mở ra, trong giây lát cuồng phong thổi quét, đám người chỉ cảm thấy thân thể mình bị một cơn lốc bao phủ, thân thể bọn họ lập tức phiêu phù lên, được Bằng thống lĩnh cuốn theo, hướng về trong hư không mà đi, không bao lâu sau bọn họ đi tới trước một cánh cửa.
– Đây là truyền tống chi môn, có thể truyền tống các ngươi đến Vạn Yêu Vương Thánh Vực, các ngươi hãy lựa chọn một cánh cửa để đi vào, hảo hảo lĩnh hội sự huyền diệu trong đó.
Bằng thống lĩnh mở miệng nói, đám người Lâm Phong khẽ gật đầu, bọn họ lần lượt bước vào trung tâm truyền tống chi môn. Ngay sau đó, bọn họ xuất hiện tại một mảnh không gian hư vô, phía trước phiến không gian này phiêu phù bảy Thánh Vực môn.
– Bảy Thánh Vực môn.
Bạch Vũ, đây là nguyên nhân ngươi nói cần bảy người cùng đồng hành phải không? Ánh mắt Thanh Dực nhìn về phía Bạch Vũ.
– Ta chỉ biết cha ta đã đi qua bảy Thánh Vực môn này.
Còn nguyên nhân vì sao hắn chết, ta nhất định phải tra rõ. Vì vậy, đợi sau khi chúng ta đi ra, chúng ta tình nguyện chia sẻ trí nhớ cho nhau. Các ngươi thấy như thế nào? Bạch Vũ mở miệng nói với mọi người.
– Đợi đi ra rồi nói sau.
Ánh mắt Hà Trạch Chi Mãng lóe ra, một trăm năm mươi năm, hắn bị lão đồng bọn bỏ xa, hắn rất muốn nhìn thấy bên trong Vạn Yêu Vương Thánh Vực có cái gì. Thân hình Hà Trạch Chi Mãng lóe lên trực tiếp bước vào trung tâm một cái Thánh Vực môn.
– Đi vào trước đi.
Thân hình Thanh Hải Chi Bằng chợt loé lên, nhảy vào trong một Thánh Vực môn khác, ngay lập tức đám người Ám Kim Đồng Vương đều bước chậm mà ra bước vào trong. Bảy Thánh Vực môn, kế hoạch của Bạch Vũ là bảy người mỗi người một phiến, nếu như ngoài ý muốn thiếu người nào thì Thanh Dực cùng thị nữ của nàng sẽ bước vào những cánh cửa còn lại. Nhưng hôm nay, chín người vẫn bình an đi tới, như vậy tất nhiên sẽ nhiều ra hai người, hai người họ sẽ cùng bước vào một cái Thánh Vực môn. Lâm Phong đi đến trước một cái Thánh Vực môn rồi lập tức bước vào bên trong. Nhưng mà trong nháy mắt khi Lâm Phong bước vào Thánh Vực môn kia, một cỗ lực lượng kinh khủng hóa thành lốc xoáy hút hắn vào.
– Không.
. . Trong lòng Lâm Phong run rẩy mãnh liệt, thân thể hắn giống như bị lưu lại bên trong mảnh không gian hư vô kia còn thần hồn bị kéo ra khỏi cơ thể xuyên qua thời không, hướng tới phương xa cuồn cuộn mà đi. Thần hồn Lâm Phong điên cuồng phóng thích lực lượng, nhưng mà hắn lại phát hiện, hắn làm vậy cũng vô dụng, cho dù hắn giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng. Giờ khắc này, hắn cảm giác chính mình quá nhỏ bé, lực lượng thần hồn giống như không có hiệu quả gì, hắn đã bị giam cầm hoàn toàn.
– Đạp thiên đường, tiễn Cửu Tiêu, sáng tạo thế giới, con đường vương giả đỉnh phong.
. . Giờ phút này, một đạo thanh âm mờ ảo cuồn cuộn mà đến, truyền vào bên trong màng tai Lâm Phong, trong giây lát khiến nội tâm hắn run rẩy, Lâm Phong lập tức phát hiện, giờ phút này trước mặt hắn có một vị lão giả thân khoác vương bào, tiên phong đạo cốt, lộ ra khí chất phi phàm, giống như một tuyệt thế vương giả vậy.
– Ngươi là ai?
Lâm Phong hét lớn một tiếng, nhưng mà thanh âm của hắn lại không thể truyền ra, giống như không tồn tại mà tựa hư vô. Đúng lúc này, trong lòng Lâm Phong lại run rẩy lần nữa, hắn phát hiện lúc này hắn đang trong thân thể một đứa trẻ. Lời nói mờ ảo vô hình kia phát ra từ miệng của đứa trẻ này, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, thần hồn của hắn vẫn độc lập, không cùng một thể với đứa trẻ. Hắn bị giam cầm bên trong thân thể này.
– Bọn họ là ai?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra tại Vạn Yêu Vương Thánh Vực. Giờ phút này Lâm Phong có một cảm giác mờ mịt, hoàn toàn khó hiểu. Ttrên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lão nhân mặc vương bào trước mặt khẽ vuốt cằm, sờ đầu đứa trẻ, mỉm cười nói:
– Tiểu Thiên, ngươi sẽ giẫm lên Cửu Tiêu, thành tựu vương giả.
– Lời sư tôn dạy dỗ, đệ tử ghi nhớ trong lòng.
Thanh âm thuần phác truyền ra, trong đôi mắt đứa trẻ mang theo ý cười trong trẻo. Trung niên vương bào kia dạy dỗ hắn tu hành, dốc lòng che chở, Lâm Phong chỉ cảm thấy như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, giống như hắn chính là đứa trẻ kia, theo hắn trưởng thành mà trưởng thành. Thời gian như thoi đưa, năm tháng thay đổi, Lâm Phong cảm giác thời gian đi qua cực kỳ nhanh, đứa trẻ dần dần lớn lên, bắt đầu đi ra ngoài lịch lãm, hắn có sức chiến đấu cực kỳ cường đại uy chấn một phương. Một ngày này, dưới một mảnh đáy cốc tập hợp trăm ngàn cường giả đến bao vây tiễu trừ Tiểu Thiên, gương mặt non nớt kia của hắn đã sớm khắc sâu dấu ấn năm tháng, ánh mắt hắn lạnh như băng.
– Ai.
. . Một tiếng thở dài, thân hình Tiểu Thiên hướng tới phương xa lướt tới, hắn trở về địa phương tu luyện khi xưa, nhìn thấy sư tôn hắn, trong nháy mắt bao nhiêu mỏi mệt mà hắn đã trải qua như tan biến. Đứa trẻ ấy lại khôi phục khí tức, sử dụng thần thông do sư tôn hắn dạy dỗ, sư tôn hắn đối với hắn cực kỳ sủng nịch, thỏa mãn mọi thỉnh cầu của hắn. Thời gian trôi qua cực nhanh, thực lực Tiểu Thiên càng ngày càng cường đại, Lâm Phong cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm. Hôm nay hắn đã không có khái niệm về thời gian, hết thảy nhưng gì hắn trải qua đều giống hư ảo, rồi lại giống như thực, giống như hôm nay hắn chính là Tiểu Thiên, hắn có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố đến từ chính thân thể này. Ngày hôm nay, tu vi Tiểu Thiên đã đạt tới Đại Đế cảnh, nhưng mà hắn vẫn đứng trên rặng núi trong hư không mà khóc rống lên, hắn rơi lệ. Có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp nằm trong ngực hắn, nữ nhân này là người hắn yêu thích nhưng hắn lại không thể bảo vệ tốt cho nàng. Hắn khóc rống lên, khóc đến khi con ngươi thấm huyết. Cuối cùng, hắn mang nữ nhân hắn yêu đặt phía trên một ngọn núi. Hắn nhìn về phía trước và bắt đầu giết chóc, một ngày này máu chảy thành sông, từng tòa sơn mạch bị máu tươi nhiễm hồng. Từ nay về sau, cho dù nữ nhân mỹ mạo vô song xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn lạnh như băng, tất cả bởi vì hắn sợ hãi quá khứ sẽ lặp lại, nhưng mà vô luận như thế nào, một khi hắn về tới nhà, trở lại nơi ngày của hắn sống cùng sư tôn, mọi ủy khuất bên ngoài hắn phải chịu như tan thành mây khói, đó là nơi tâm linh hắn luôn hướng tới, nơi đó vĩnh viễn là nhà của hắn. Lâm Phong có thể cảm nhận được loại ấm áp này, giống như hắn đang ở nhà của hắn trong Dương Châu Thành, Tuyết Nguyệt Quốc vậy, cảm giác ấm áp vô cùng, không sự vật gì có thể thay thế cảm giác này. Tiểu Thiên dần trưởng thành và quật khởi, càng ngày hắn càng mạnh. Hắn trải qua vô số kỳ ngộ, cũng trải qua vô vàn kiếp nạn, trong chiến đấu vô số lần sống và chết chỉ cách nhau một màng mỏng. Mỗi khi hắn rơi vào thời điểm này, Lâm Phong lại cảm giác được sự lo lắng giống như đến từ bên trong quỹ tích nhân sinh của đối phương, hắn lại thấy được bóng dáng của mình. Bất kỳ một cường giả nào quật khởi đều phải trải qua con đường này, vô luận chính tà, thiện ác hay phật ma, chỉ cần muốn bước trên con đường đỉnh phong, tất nhiên phải thừa nhận vô tận suy sụp cùng thống khổ. Hôm nay bên ngoài Tiểu Thiên đã có cơ nghiệp của chính mình, hắn sáng lập thiên địa thuộc về mình, nắm giữ trong tay quyền lực to lớn, được vô số người kính ngưỡng. Ngày hôm nay thần tình hắn băng lạnh, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt hắn giống như có thể nhìn thấu tinh thần. Ngày này, Tiểu Thiên đại hôn, hắn tìm một nữ nhân yêu hắn, tuy rằng hắn vẫn không quên được người ngày xưa hắn yêu, nhưng mà hắn đã đạt tới tu vi Thánh Đế cảnh, cũng nên có thê tử cùng hậu nhân của mình. Ngày này, Tiểu Thiên có rất nhiều con cháu hậu bối, khai chi tán diệp, tu vi hắn đã đạt tới Thánh Đế cảnh đỉnh phong. Rốt cục, Tiểu Thiên cũng buông xuống hết thảy, đuổi theo tầng thứ vô thượng thánh cảnh, dứt bỏ hết thảy, du lịch các đại thế giới, trải qua thế gian biến ảo, hắn sáng tạo ra thế giới của mình. Thẳng đến một ngày, hắn có điều cảm ngộ. Sáng tạo ra một loại thần thông đáng sợ, cơ hồ bước một chân vào thánh cảnh. Ngày này, hắn lại nhớ tới tất cả những địa phương thân thiết với hắn, nhìn thấy những người thân thiết nhất của hắn.
– Sư tôn.
Chứng kiến trung niên dần dần già nua, Tiểu Thiên cảm giác trong lòng có chút lạnh. Hôm nay, thực lực của hắn đã tiếp cận sư tôn hắn, mà sư tôn hắn cũng bắt đầu già nua.
– Tiểu Thiên, ngươi đã trở lại.
Lão nhân ngồi trong sơn động, mỉm cười với hắn. Tiểu Thiên lập tức tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh sư tôn hắn, cho dù hắn cường đại như thế nào, người hắn kính trọng nhất vẫn là sư tôn hắn.
– Sư tôn đã già.
Nhìn ngươi có cảnh giới tu vi như hôm nay chính là an ủi lớn nhất. Tiểu Thiên ngẩng đầu, nhìn sư tôn, cười nói:
– Sẽ không, sư tôn nhất định sẽ đột phá được gông cùm xiềng xích, người sẽ đặt chân vào cảnh giới kia, Tiểu Thiên sẽ toàn lực trợ giúp sư tôn.
– Phải không, ngươi có gì có thể trợ sư tôn đây?
Lão nhân lắc lắc đầu.
– Chỉ cần con có thể làm được thì con sẽ làm.
Tiểu Thiên đã là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà ở trước mặt sư tôn, hắn vĩnh viễn là trẻ con.
– Hảo, vậy hiện tại ngươi giúp sư tôn một việc, hãy cho ta nhìn xem những năm này ngươi đã trải qua những gì.
Lão nhân cười nói.
– Vâng.
Tiểu Thiên gật đầu, hắn nhắm mắt lại, bàn tay lão nhân đặt lên trên đầu hắn, thấp giọng nói:
– Buông ra hết thảy, để vi sư cảm thụ.
Tiểu Thiên vẫn gật đầu, buông ra hết thảy, giống như qua thật lâu, thật lâu. . . Thời điểm Tiểu Thiên mở mắt ra, cả người hắn co rút, lộ ra thần sắc thống khổ vô cùng, nhưng lòng hắn càng đau khổ hơn, hắn nhỏ lệ, hắn đã từng nghĩ sau một lần kia hắn sẽ vĩnh viễn không rơi lệ nữa nhưng hắn đã sai lầm rồi.
– Sư tôn, vì cái gì?
Tiểu Thiên rống lên một tiếng, trong nhân sinh của hắn đây là lần đầu tiên hắn phát ra tiếng rống với sư tôn hắn:
– Chỉ cần sư tôn muốn con có thể kinh dâng ra hết thảy.
Đây rốt cuộc vì sao? Hắn không hiểu, lòng hắn nhỏ máu, hắn nhìn thấy người hắn kính trọng nhất, người thân thiết nhất của hắn, cho dù thời điểm hắn tuyệt vọng cỡ nào, người hắn nghĩ đến đầu tiên vĩnh viễn là sư tôn hắn. Dường như Lâm Phong cũng đang khóc, hắn đã trải qua cả đời cùng với Tiểu Thiên, Lâm Phong có thể cảm nhận được cảm tình của Tiểu Thiên, hắn cũng đau, đau thấu tâm can.
– Hài tử ngốc, vì thực lực ta có thể buông tha hết thảy.
Ánh mắt lão nhân vẫn hiền lành, bình tĩnh nói, một cỗ lực lượng đáng sợ tràn ra nuốt hết tất cả những gì Tiểu Thiên có được, bao gồm cả thần hồn, trí nhớ của hắn.
Chương 2249: Nhân sinh 81 đời
Cuối cùng Tiểu Thiên cũng không chết, hắn phản phệ lại sư tôn hắn, trong khoảnh khắc cuối cùng, nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng kia của sư tôn hắn, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ đạm mạc, giống như lòng hắn đã không còn cảm tình, người hắn kính trọng nhất, vô luận muốn hắn làm bất cứ chuyện gì hắn cũng đều nguyện ý , cho dù dò xét trí nhớ của hắn, thậm chí là sinh mệnh, nhưng mà lão nhân lại lấy phương thức như vậy động thủ với hắn, quá tàn khốc.
Từ những gì hắn đã trải qua trong cuộc sống hiểm ác và tàn nhẫn này, nhân tính của hắn đã sớm trở nên hờ hững, chỉ còn lại sự tôn kính thuần phác nhất đối với sư tôn. Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều tan biến, trong nháy mắt kia, tâm tình hắn đột phá, hắn chợt hiểu ra một tầng ngăn cách cuối cùng. Hắn hoàn thiện thánh pháp của bản thân và phản phệ sư tôn hắn.
Nhưng hắn không có nửa điểm vui vẻ khi đột phá được gông cùm xiềng xích mà chỉ có bi thương. Nếu như cho hắn lựa chọn, hắn tình nguyện buông tha hết thảy cũng không muốn có kết cục như vậy. Đột nhiên, Lâm Phong cảm thấy thần hồn mình trở nên thoải mái, hắn đột phá trói buộc.
Thần hồn hắn từ trong thân thể kia thoát ra , phiêu phù trên hư không, mà Tiểu Thiên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn lên thần hồn Lâm Phong, khiến cho nội tâm Lâm Phong hung hăng run rẩy, đối phương biết hắn tồn tại? Vậy Lâm Phong hắn rốt cuộc trải qua chuyện gì?
– Trải qua nhân sinh cả đời ta, ngươi có cảm giác gì?
Tiểu Thiên ngẩng đầu, nhìn thần hồn Lâm Phong đạm mạc nói, khiến cho nội tâm Lâm Phong run rẩy xuống, lúc này nội tâm hắn còn chưa kịp tiêu hóa, hắn vừa mới trải qua một hồi nhân sinh, một lần luân hồi sao.
– Cảm khái rất nhiều.
Trong lòng Lâm Phong thở dài, theo Tiểu Thiên trưởng thành, hắn sớm mang chính mình dung nhập vào đó, hắn cũng giống như Tiểu Thiên, lúc sư tôn Tiểu Thiên động thủ với Tiểu Thiên, hắn cũng có thể cảm giác được tâm nhỏ máu, đó là nhân sinh hoàn chỉnh của một vị cường giả, thời gian như thoi đưa, năm tháng thay đổi, hắn và Tiểu Thiên rời đi, đối với Lâm Phong mà nói, đây là một hồi lịch lãm nhân sinh, sao có thể không có cảm xúc.
– Ngươi là ai?
Lâm Phong hỏi Tiểu Thiên.
– Ngươi đi tới lãnh địa của ta, lại hỏi ta là ai.
Tiểu Thiên bình tĩnh lên tiếng, khiến cho Lâm Phong hít thở thật sâu, quả nhiên hắn không đoán sai, chính là hắn, Tiểu Thiên chính là Vạn Yêu Vương, nhưng vì sao hắn không phải yêu thú.
– Ngươi cảm thấy kỳ quái, vì sao Vạn Yêu Vương không phải yêu thú; có phải ngươi đang suy nghĩ trong bảy cánh cửa Thánh Vực khác sẽ có cái gì.
Tiểu Thiên bình tĩnh nói, giống như nhìn thấu nội tâm Lâm Phong.
– Ngươi nói Vạn Yêu Vương là yêu thú, vậy ngươi là nhân loại không phải cũng đi tới lãnh địa của ta sao?
Vạn Yêu Vương bình tĩnh trả lời vấn đề của chính mình, giống như tất cả đều là tự nhiên.
– Đương nhiên, kỳ thật Vạn Yêu Vương cũng là yêu thú, có lẽ bọn họ cùng ngươi trải qua nhân sinh bất đồng, nhưng giống nhau chính là họ cũng trải qua nhân sinh chân thật, nhân sinh của Vạn Yêu Vương.
– Vạn Yêu Vương là một người, như thế nào có được nhiều loại nhân sinh?
Lâm Phong khó hiểu hỏi.
– Bởi vì Vạn Yêu Vương sống không phải chỉ một đời.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tiểu Thiên bình tĩnh nói, lúc này hắn sớm đã không có bi thương. Đã không có tuyệt vọng, điều này làm cho Lâm Phong có loại ảo giác giống như vừa rồi trải qua cái loại tuyệt vọng cùng bi thương chính là Lâm Phong hắn chứ không phải Vạn Yêu Vương.
– Vì sao, ngươi muốn kiến tạo Vạn Yêu Vương Thánh Vực, khiến người bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương của ngươi phải trải qua nhân sinh của ngươi.
Lâm Phong bình ổn dao động tâm thần, mở miệng nói với Vạn Yêu Vương.
– Ta muốn bọn họ hiểu được, con đường mà cường giả phải trải và ta cũng muốn bọn họ hiểu được có đôi khi những gì bọn họ theo đuổi đến cuối cùng lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tùy thời có thể tiêu tan.
Ta muốn cho bọn họ cảm ngộ cả đời này, ít nhất đối với tâm cảnh bọn họ mà nói, đó là một loại thăng hoa, hoàn chỉnh tâm cảnh của ta khi còn sống. Tiểu Thiên chậm rãi nói:
– Cùng ngươi giống nhau, đoạn nhân sinh này đã khắc sâu vào ngươi.
– Sau đó thì sao?
Lâm Phong vẫn bình tĩnh, hỏi.
– Sau đó, bọn họ sẽ trở nên càng cứng cỏi cùng cường đại hơn.
– Ngươi sáng tạo nhiều thế giới, sáng tạo thế giới Vạn Yêu Vương, tất cả vì cái gì?
Lâm Phong truy vấn.
– Cảm ngộ khi còn sống của ta, ngươi chắc đã hiểu được một chút, những nhân vật cường đại kia cũng từng là một tồn tại hèn mọn, tham sống sợ chết, cũng từng rơi lệ nhưng những nhân vật vĩ đại giống nhau đều có một nhân sinh nhỏ bé, bọn họ đều có chung một con đường giống nhau.
Vạn Yêu Vương nói xong, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn vòm trời nhàn nhạt nói:
– Không có ai ngay từ khi sinh ra đã là tồn tại cao cao tại thượng, lúc bọn họ ngã xuống, họ cũng trở thành người thường trong một giới, không có ai ngay từ ban đầu đã là tồn tại hèn mọn, khi bọn họ bước trên đỉnh phong, họ lại có thể đứng lên trên những tồn tại cao cao tại thượng.
Lâm Phong nhìn thấy bóng dáng Vạn Yêu Vương, nội tâm hắn bốn bề sóng dậy, thật khó trách yêu thú đối với Vạn Yêu Vương lại sùng kính như vậy. Không có ai sinh ra đã cao cao tại thượng, bọn họ từng là người thường, không có ai luôn luôn hèn mọn, bọn họ cũng có cơ hội đi đến đỉnh phong, đây là tín niệm của Vạn Yêu Vương, loại tín niệm này, cũng chính là một loại tín niệm của thế giới võ đạo này. Hắn có thể dễ dàng gia tăng niềm tin trong lòng những yêu thú kia, để lại dấu ấn trong lòng bọn họ. Có lẽ từ nay về sau, bọn họ nhìn những kẻ trên đỉnh phong ấy sẽ không cảm thấy cao không thể với đến như trước nữa, họ sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu, bọn họ cũng không cho rằng mình là một tồn tại hèn mọn , bọn họ sẽ không ngừng cố gắng mà leo lên đỉnh phong.
– Ngươi muốn lôi kéo ai?
Thái Yêu giới vẫn nằm trong Thần Điện thuộc Cửu Tiêu thiên đình? Cuối cùng Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, hai hàng lông mày Vạn Yêu Vương trùng xuống, đột nhiên trong mắt hắn lóe lên hàn quang, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn vào Lâm Phong.
– Ngươi đã có nhiều hơn nhân sinh của một đời này, Tiểu Thiên chính là một đời của ngươi, cũng không phải bản tôn của ngươi.
Nói cách khác, một đời của ngươi cũng đã cường đại đến hoàn cảnh này. Vậy ngày hôm nay bản tôn của ngươi sẽ mạnh đến mức nào. Ngươi muốn cao cao tại thượng, ngươi muốn bọn họ mang theo tín niệm đưa ngươi đứng trên đỉnh phong, mang tín niệm dung nhập vào trong tâm thần bọn họ, khiến bọn họ thần phục ngươi. Lâm Phong nhàn nhạt nói, Vạn Yêu Vương đánh giá Lâm Phong, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức mỉm cười nói:
– Ta thích ngươi, trước ngươi ta cũng thích qua một người, hắn tự xưng Bạch Đế.
Rất đáng tiếc hắn có chấp niệm quá mạnh mẽ, không muốn lưu lại dưới trướng phụ tá ta. Chẳng qua, ta tin tưởng ngươi có thể làm được, mặc dù hiện tại ngươi chỉ có cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong, nhưng ta có thể cho ngươi trải qua tám mươi mốt đời nhân sinh của ta, cảm ngộ một đời của ta, ta đảm bảo tám mươi mốt đời nhân sinh này đủ để ngươi trong năm mươi năm đột phá đến cảnh giới Thánh Đế.
– Tám mươi mốt thế, không phải ngươi có nhân sinh bảy thế mà nhân sinh tám mươi mốt thế.
Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, thật đáng sợ, không ngờ Vạn Yêu Vương đã sống tám mươi mốt thế, mỗi một thế hoặc vài trăm năm, hoặc mấy ngàn năm thậm chí hàng vạn năm. Một đời một nhân sinh, nếu như trải qua nhân sinh tám mươi mốt đời của Yêu Vương thì tương đương với cảm ngộ tám mươi mốt lần luân hồi, tám mươi mốt lần nhân sinh. Loại cảm ngộ như vậy thật đáng sợ. Mỗi một đời đủ để cho Lâm Phong tiêu hóa thật lâu.
– Đúng vậy, tám mươi mốt thế, chỉ trong vài trăm năm ta có thể dễ dàng tạo nên một chi quân đoàn Đế cảnh đáng sợ.
Hôm nay ta đã ở trong này không biết bao lâu rồi. Vạn Yêu Vương mỉm cười, nụ cười khiến Lâm Phong cảm giác được sự đáng sợ của hắn. Đúng vậy, qua vô số năm năm tháng như thế ngày hôm nay thế lực dưới trướng Vạn Yêu Vương rốt cuộc cường đại đến mức nào, không thể nào biết được. Hơn nữa, Lâm Phong đã sớm nghe nói, Cửu Tiêu đại lục có một chút lão quái vật sống đến vài kỷ nguyên. Vậy có phải còn những Vạn Yêu Vương khác tồn tại trong mỗi một góc của thế giới này? Mưu đồ bí mật gì đó để đưa những kẻ cao cao tại thượng đi xuống, khiến chính mình đi lên đỉnh phong? Tại thời kỳ thượng cổ từng có thời điểm Thần Điện xuống dốc thậm chí bị hủy diệt, cũng có Thần Điện quật khởi, con đường bọn họ quật khởi có giống Vạn Yêu Vương hay không. Nếu không từ khi bắt đầu mà muốn chạm tới đỉnh phong chính là mộng tưởng.
– Thế giới này quá lớn, nó có rất nhiều bí mật.
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, đương nhiên rất nhiều bí mật của thế giới này hắn không thể tiếp xúc đến, giống như nhân sinh của Tiểu Thiên, hắn cũng chỉ tiếp xúc đến một phần mà thôi, mặc dù thật sự có được hàng chục vạn năm, ngươi cũng không đi hết được những con đường đó.
– Thôi được, trước hết ta sẽ cho ngươi trải qua bảy thế nhân sinh của ta, ngươi sẽ suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện , nếu như ngươi không thể tiêu hóa chúng, ta sẽ tạm thời ẩn vào sâu trong tiềm thức của ngươi, trên con đường võ đạo phía trước hãy chậm rãi cảm ngộ, lĩnh hội.
Vạn Yêu Vương nhàn nhạt nói, Lâm Phong lập tức cảm thấy thần hồn hắn phiêu động, lại một lần nữa hắn không thể nắm bản thân mình trong tay, trong này là thế giới của Vạn Yêu Vương, đối phương là chưởng khống giả tuyệt đối trong thế giới này.
Chương 2250: Lại thêm một đời
Khi thần hồn Lâm Phong về tới bản tôn của mình, hắn đã có loại cảm giác thương hải tang điền, giống như ở trong đoạn thời gian ngắn ngủi vừa rồi hắn đã trải qua một đời nhân sinh, tuy rằng đó không phải là nhân sinh của chính hắn. Nhưng mà dù vậy, từng hình ảnh kia giống như trí nhớ, quanh quẩn tại trong đầu hắn, không thể hủy diệt, không thể quên.
– Đây là nhân sinh của Tiểu Thiên, hôm nay ta canh cánh trong lòng, khắc vào trí nhớ, không biết nó có ảnh hưởng đến nhân sinh của ta hay không.
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, hắn có thể lấy đoạn nhân sinh kia làm thành một loại cảm ngộ cho chính mình, nhưng không thể xoá nó đi, nếu không hắn sẽ thật sự tiến nhập vào bên trong, Lâm Phong không phải Lâm Phong nữa, một đời nhân sinh rất chân thật, thần hồn hắn trong cơ thể Tiểu Thiên, bọn họ giống như làm thành một thể.
Nhưng mà Lâm Phong còn không kịp nghĩ nhiều thì một cỗ hấp lực kinh khủng lại lần nữa bao phủ Lâm Phong, hắn căn bản không có sức chống cự lực lượng này, một chùm tia sáng mang cả thân hình hắn đi, thần hồn hắn lại lần nữa cùng thân thể chia lìa, hướng về phương xa phiêu đãng mà đi, giờ khắc này Lâm Phong mới hiểu được, Vạn Yêu Vương, muốn cho hắn trải qua một đời nhân sinh khác.
– Vù.. . Lâm Phong hít một hơi thật sâu, một đời nhân sinh còn chưa tiêu hoá xong, đã muốn hắn trải qua một đời khác, Lâm Phong thầm nghĩ không biết như vậy có trở thành người có nhân cách phân liệt hay không nữa, quên chính mình là ai, bởi vì mỗi một đời hắn sẽ cùng nhân vật chính giống nhau.
– Bông tuyết rơi, một kiếm thiên ngoại, thấy ánh mặt trời.
Lúc này, lại là một đạo âm thanh trong sáng cuồn cuộn bay tới, ngay sau đó, Lâm Phong cảm giác chính mình đang đứng ở trong một mảnh tuyết trắng, xuất hiện ở trong một khối thân thể khác, hắn chính là chủ nhân của khối thân thể này, giờ phút này chủ nhân múa kiếm, mỗi một kiếm đều rõ ràng như vậy, chặt đứt vô số bông bông tuyết, khiến cho hư không xuất hiện một vòng thái dương, chiếu sáng lên tuyết trắng. Đây là một vị thanh niên tu kiếm có ánh mắt trong vắt, tu vi Tôn Vũ, lĩnh ngộ vê kiếm phi thường tốt, đã nắm trong tay vài loại lực lượng áo nghĩa.
– Sư huynh.
Giờ phút này, một đạo thanh âm thanh thúy truyền đến, Lâm Phong lập tức nhìn thấy một cô gái bước chậm mà đến, cô gái này rất xinh đẹp và thuần khiết, sau khi nhìn thấy nàng, khoé miệng thanh niên kia liền mang theo một nụ cười giống như ánh mặt trời, muốn hòa tan tuyết trắng.
– Sư huynh tiếp kiếm.
Cùng lúc này, một tia nắng mặt trời đánh tới, ánh sáng của kiếm đâm thẳng về phía thanh niên, thanh niên kia khẽ mỉm cười, cầm kiếm hướng về phía trước, hai người giao phong, diễn luyện kiếm thuật, cuối cùng, song song múa kiếm, tạo thành cảnh đẹp trong nhân gian. Mệt mỏi, hai người ngồi trên tuyết trắng, nữ nhân xinh đẹp ghé đầu lên vai thanh niên, mỉm cười nói.
– Sư huynh, thiên tư của đại sư huynh xuất chúng, hôm nay đã hướng tới sư tôn nói đến việc cầu hôn rồi.
Đột nhiên sắc mặt thanh niên kia cứng đờ, sau đó trở nên trắng bệch, rốt cục việc này vẫn xảy ra.
– Sư muội, muội có thể nói sư tôn chờ ta vài năm không?
Hắn biết hiện tại mình không bằng Đại sư huynh, nhưng vì sư muội, hắn nhất định sẽ biến cường .
– Vài năm?
– Trong năm năm, ta nhất định siêu việt đại sư huynh.
Ánh mắt thanh niên kiên định, cô gái nhìn thấy hắn như vậy, lập tức mỉm cười ngọt ngào, hôn nhẹ lên trán của hắn, lập tức cười cười rồi rời đi:
– Hiện tại huynh đi xuống núi đi, nhất định muội sẽ chờ huynh năm năm.
Thanh niên sờ sờ cái trán, mỉm cười, kiên định nói:
– Nhất định.
Nói xong, hắn đứng dậy, mang theo cổ kiếm xuống núi. Trong năm năm tiếp sau, thanh niên kia đi vào bí cảnh, xông vào tuyệt địa, mong tìm được công pháp thần thông lợi hại, không tiếc hết thảy, tìm người luận bàn kiếm thuật, thậm chí, lấy thân thử kiếm, đi cảm thụ kiếm của người khác, năm năm, hắn không biết mình đã chảy bao nhiêu mồ hôi và máu, rốt cục khi hắn trở lại tuyết sơn là lúc hắn đã công thành danh toại, tu vi cường đại, bước vào hạ vị Hoàng đỉnh phong. Hắn lại gặp được sư muội, một ngày này hắn rất là hạnh phúc, sư muội muốn mang tất cả cho hắn, nhưng mà hắn lại có chút đau lòng, bởi vì hắn phát hiện, đây không phải lần đầu tiên của sư muội, bởi vì yêu, mặc dù đau lòng nhưng hắn vẫn lựa chọn quên đi, không có nói đến, nhưng ngày thứ hai, thân thể mềm mạu kia đã biến mất, chỉ để lại một tờ huyết thư:
– Sư huynh, sư muội thực xin lỗi huynh, Đại sư huynh hắn.. . Sư muội tàn hoa bại liễu, thấy không xứng với huynh, sư muội thật sự không bỏ xuống được, rốt cục hiện tại muội cũng có thể buông xuống hết thảy, huynh không cần tìm muội nữa, có một ngày huynh sẽ trở thành người đứng đầu tuyết sơn, diệt trừ tên bại hoại này, có lẽ muội sẽ lặng lẽ đến nhìn huynh.
Đau lòng, Lâm Phong lại một lần cảm nhận được nỗi đau xuyên tim, hắn chính là thanh niên, thanh niên chính là hắn, bọn họ là một thể, một tiếng rống phẫn nộ vang lên, kiếm ý xé rách phòng ốc, hắn cảm giác mình thẹn với sư muội của mình, hắn muốn báo thù, một ngày này hắn tìm được Đại sư huynh, hai người vừa thấy mặt đại chiến liền xảy ra, hắn hận đối phương, đối phương tựa hồ cũng hận hắn, bọn họ cùng yêu một nữ nhân. Trận chiến này lưỡng bại câu thương, mà sư tôn vẫn che chở Đại sư huynh, một kiếm chém xuống cánh tay hắn, cả giận nói:
– Nghiệt đồ lớn mật, dám làm càn, trục xuất tuyết sơn.
Nhìn thấy sư tôn rống giận, thanh niên tuyệt vọng, hắn không biết sư tôn có tham dự việc cầm thú của Đại sư huynh hay không, nhớ tới lời sư muội nói, hắn càng thêm tuyệt vọng, hắn lại xuống núi .
Trong thế gian, tình yêu, thân tình, cừu hận, chính là động lực thật lớn, chống đỡ cho người trong võ đạo điên cuồng biến cường, Lâm Phong cũng như thế, thanh niên cũng là như thế, mỗi một cá nhân sinh ra, đều có một chút chuyện khắc cốt ghi tâm, những năm tháng tiếp theo, thanh niên kia đi khắp thiên hạ, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, gặp rất nhiều người, rất nhiều sự tình, nhưng mà lòng hắn vẫn luôn đóng băng , chỉ vì một bức huyết thư kia.
Trong thế gian mỗi khi có một vị cường giả đi lên đỉnh phong, họ đều phải trải qua vô số chuyện sinh tử, nhưng vận khí của hắn không quá kém, sau nhiều lần thoát chết, hắn đã biết phải như thế nào mới trở thành cường giả đỉnh phong, những người này có một điểm giống nhau, đó là ý chí đều vô cùng cứng cỏi.
Thanh niên làm được , hắn đi tới Đại Đế cảnh mới trở về tuyết sơn, quét ngang hết thảy, nhưng mà hắn không có nhìn thấy cừu nhân cùng người yêu của hắn, hắn đi chung quanh hỏi thăm, cuối cùng, hắn phát hiện đệ nhất mỹ nữ Ung Thành gả cho hậu nhân thành chủ, mà đệ nhất mỹ nữ kia chính là sư muội hắn âu yếm.
Đối mặt với quái vật lớn như Ung Thành, hắn lặng lẽ gặp được sư muội hắn, sư muội tan nát cõi lòng nói cho hắn biết, nàng đã chết qua một hồi, là đối phương cứu nàng, vì thế nàng mới lấy thân mình giao cho đối phương, nhưng mà sư muội vẫn yêu hắn , làm bạn với hắn cùng hắn vượt qua một đoạn thời gian đẹp nhất, bọn họ trao đổi kinh nghiệm võ đạo, nhìn phong hoa tuyết nguyệt, không hề giữ lại gì, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải rời đi.
Thanh niên kia thề, vì người yêu cho dù hắn phải dẹp yên Ung Thành hắn cũng sẽ không tiếc, rốt cục thanh niên kia đi lên con đường sát phạt, hắn tu luyện Tuyệt Sinh Kiếm thuật, lấy sinh mệnh làm thứ hiến tế, tuyệt diệt hết thảy, chẳng biết dưới tay hắn đac có bao nhiêu thi cốt, hắn đã trở nên không có nhân tính, không có tình yêu, biến thành ma đầu chỉ biết giết chóc, tuyệt diệt hết thảy sinh mệnh.
Năm tháng biến thiên, vô số cường giả quật khởi, vô số cường giả bị chết, thanh niên ở trong lãnh địa Ung Thành, giống như đã sớm vứt lại chính mình, chém giết trong Ung Thành máu chảy thành sông, thi cốt như núi, ngày này hắn thấy được Đại sư huynh của hắn, Đại sư huynh hắn cũng thành cường giả đáng sợ, nhìn thấy hắn, ánh mắt tràn ngập cừu hận.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có vài vị nhân vật cực kỳ lợi hại tồn tại, trượng phu của sư muội, chủ nhân của Ung Thành hôm nay, còn có một tà tu cường đại, không có ai nói gì, chỉ có giết chóc, trận chiến này đánh đến thiên hôn địa ám, cả phủ thành chủ cũng bị máu tươi nhiễm hồng, không biết phía trên đại địa đac xuất hiện bao nhiêu thi cốt, thắng lợi cuối cùng thuộc về thanh niên kia, những người khác đều chết ở dưới kiếm của hắn.
– Sư huynh.
Hôm nay sư muội hắn đã là tuyệt đại mỹ nhân, nhìn thấy hắn, tim có đau, lại có thâm tình. Thanh niên bình tĩnh nhìn thấy nàng nhưng không có nói gì, lập tức đâm ra một kiếm, đâm vào trái tim đối phương, khiến cho thần sắc nàng trắng bệch, nàng đau lòng nhìn hắn, tuyệt vọng nói:
– Vì cái gì?
Tuyệt Sinh Kiếm ý phá hủy hết thảy, bao phủ chu thiên, thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, mặt đất bị xé rách, vòm trời giống như cũng muốn phá vỡ, nhưng mà đôi mắt của thanh niên vẫn tlộ ra ý hờ hững, giống như hắn đã không còn tình cảm gì.
– Tu vi của ngươi cũng mạnh như vậy .
Một đạo âm thanh chẳng biết gọi là cái gì từ trong miệng thanh niên phun ra, hôm nay tóc mai hai bên đầu hắn đã bạc, ánh mắt vô tình.
– Ngươi không nên mạnh như vậy, còn có Đại sư huynh nữa, hắn là ai, ta hiểu chứ, hắn nhìn ta bằng ánh mắt tràn ngập hận ý, giống như ta từng nhìn hắn, còn có sư tôn nữa, lúc ấy hắn thương tổn ta mắt tràn lửa giận, hôm nay ta há có thể không nhìn ra.
Thanh niên bình tĩnh nói, khiến cho khoé miệng nữ tử lộ ra một nụ cười tan nát cõi lòng:
– Hoá ra ngươi có biết, nhưng vì sao ngươi vẫn giết Đại sư huynh.
– Không sao cả , giống như một kiếm này thôi, nó không phải là thứ ta muốn, hơn phân nửa của ta là cho ngươi, nhưng mà đi đến cuối cùng, ta lại phát hiện, khi ta thủ vững tín niệm thì nó đã không còn là tín niệm của ta, ánh mắt của ta, tự nhiên cũng nhìn rõ một chút, như vậy hôm nay chúng ta thoát khỏi hết thảy.
Thanh niên nhàn nhạt nói, kiếm quang bao phủ thiên địa, phá huỷ hết thảy, hắn còn có rất nhiều nghi vấn không có cởi bỏ, nhưng hắn không muốn cởi, cũng chẳng muốn cởi, chuyện này đã không trọng yếu nữa rồi. Khi tất cả tan thành mây khói, thanh niên cùng Lâm Phong xuất hiện ở một mảnh không gian khác, chỉ thấy thần hồn Lâm Phong phiêu đãng mà ra, thanh niên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn nói:
– Một đời này, có cảm tưởng gì?Nguồn truyện audio
Lâm Phong trầm mặc, thật lâu không nói gì, lại là một đời rõ ràng như thế, hắn không phải những người đứng xem, mà là tự mình trải qua, một đời này đồng dạng là một đoạn nhân sinh, có thể nói lúc này Lâm Phong không biết hắn có tư vị gì, vừa rồi hắn lại đã trải qua một đoạn lịch trình của cường giả.
– Ta rất tò mò, đời thứ nhất của ngươi là như thế nào !
Lâm Phong nhàn nhạt nói, nhưng mà đối phương chỉ nở nụ cười, đệ nhất thế nào sao.
– Đời thứ nhất của ta, là một đời huy hoàng nhất, nhưng mà cũng là một đời khuất nhục nhất!
Đối phương bình tĩnh đáp lại, khoé miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng, nụ cười kia giống như không nhìn thiên địa.