Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 422 [Chương 2106 đến 2110]
❮ sautiếp ❯Chương 2106: Các cường giả Thiên Trận Kỳ Phủ
– Hắn nghĩ cả thế giới này chỉ có người của Thiên Trận Kỳ Phủ hắn là lợi hại nhất hay sao chứ, ngày hôm qua không vừa mới bị ngược đến thê thảm hay sao.
Đạm Đài nhìn theo bóng dáng của Tô Mục, lạnh lùng nói:
– Thiên Trận Kỳ Phủ, cũng chỉ có thế mà thôi.
Đạm Đài giọng vốn rất lớn, câu nói của hắn đương nhiên Tô Mục nghe thấy, chỉ thấy Tô Mục đột nhiên xoay người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Đạm Đài, tuy rằng hôm nay Ngu gia có thể sẽ đứng ở phía đối lập với Thiên Trận Kỳ Phủ, nhưng đó là bởi vì Kinh gia, còn Thiên Trận Kỳ Phủ và cá nhân Ngu gia cũng không có mâu thuẫn, mà hắn, là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, đương nhiên không chịu được khi có người vũ nhục Thiên Trận Kỳ Phủ.
– Người như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu rõ, thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều có thực lực giống như kiếm khách mù kia hay sao.
Tô Mục cười lạnh nói, sau đó lại nói với Ngu Diệp:
– Diệp tử, Ngu gia ngươi, vì sao ngay cả loại người này cũng coi là khách quý.
Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía xa, Ngu Diệp cười khổ, quay đầu lại xin lỗi nhìn Lâm Phong, dù sao Lâm Phong cũng là khách nhân của Ngu gia họ, nhưng mà, nàng chung quy cũng không nói gì thêm, theo Tô Mục rời đi, tuy rằng Lâm Phong có một sư tôn là trận đạo tông sư, nhưng mà, địa vị của Lâm Phong đương nhiên không thể nào so sánh với Tô Mục, Tô Mục không chỉ là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, mà hiện giờ lại còn kết giao với nàng, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng làm sao có thể không hiểu.
– Nói khoác không biết ngượng.
Đạm Đài nhìn chằm chằm hướng Tô Mục rời đi, trong mắt có khí tức bạo ngược truyền ra:
– Thật muốn ngược hắn thành cặn bã.
– Không cần phải so đo.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!
Lâm Phong bình tĩnh nói, giờ phút này suy nghĩ trong lòng hắn chỉ có Mộc Trần, Kinh gia đưa ra lựa chọn này, ngày mai, nên làm thế nào? Đánh bại Kinh gia, đoạt lấy mạch khoáng, sau đó thì nên làm gì đây, chẳng lẽ muốn Kinh gia dùng Mộc Trần đổi lấy mạch khoáng hay sao? Thiên Trận Kỳ Phủ, vì sao lại tham gia vào trận chiến này? Tất cả, đều không thể đoán trước được, chỉ có thể chờ đợi. Thời gian một ngày này, tựa hồ như vô cùng dài, sáng sớm hôm sau, Lâm Phong và Đạm Đài cùng Ngu Tâm đi tới vùng đất Ngu gia tụ tập, tùy thời chuẩn bị xuất phát. Thời điểm chư cường giả của Ngu gia đều đã đến, phát hiện Lâm Phong cùng Đạm Đài bọn họ đã tới rồi, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, Ngu Khôn tiến lên cười nói:
– Lâm Phong hiền chất theo đuổi võ đạo nhiệt tình quá.
– Không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Bên cạnh Ngu Khôn, Tô Mục nhàn nhạt nói, khiến cho Ngu Khôn khẽ sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt nhìn về phía nữ nhi Ngu Diệp của hắn. Ngu Diệp khẽ cười khổ, truyền âm đơn giản kể lại chuyện tình ngày hôm qua, sau khi biết, Ngu Khôn cũng không nói thêm gì, thậm chí lúc sau, cũng không nói nhiều hơn với Lâm Phong dù chỉ một câu. Một đoàn người thân ảnh chậm rãi bay lên không, đi về phía được ước định ở Thanh Sơn Thành, người của Ôn gia và Phùng gia đã tới trước rồi, ngoại trừ bọn họ, không gian mênh mông cuồn cuộn xung quanh sớm đã có vô số người quay quanh.
– Ngu gia cũng tới rồi, cuối cùng chỉ còn lại Kinh gia.
Mọi người nhìn thấy Ngu gia đã đến, tất cả đều lộ ra phong mang, tam đại thế gia tề hàng, bọn người Hầu Thanh Lâm ba ngày trước làm cho Kinh gia đại bại cũng đều đã đến đây, vì Mộc Trần mà đến, hôm nay, Kinh gia sẽ ứng đối thế nào đây?
– Hầu huynh, năm trận chiến hôm nay, Hầu huynh đã lựa chọn được người thích hợp hay chưa?
Chỉ thấy một vị cường giả của Ngu gia ánh mắt nhìn về phía Hầu Thanh Lâm đang đứng phía Phùng gia, mở miệng hỏi, không chú ý bối phận, trực tiếp gọi Hầu huynh.
– Để xem Kinh gia còn ai có thể chiến đấu.
Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, ánh mắt liếc nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra một chút lo lắng nhàn nhạt, nếu như Kinh gia không giao Mộc Trần ra, bọn họ nên làm thế nào.
– Ừm, tin rằng lấy thực lực chư vị sư huynh đệ của Hầu huynh, nhất định có thể thủ thắng.
Cường giả Ngu gia cười nói, trận chiến này, nếu như Kinh gia thật sự mời người của Thiên Trận Kỳ Phủ đến, Hầu Thanh Lâm bọn họ muốn chiến thắng Kinh gia cũng không có đơn giản như vậy.
– Người Kinh gia tới.
Vào đúng lúc này, ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung về một hướng, chỉ thấy một hàng cường giả đang bước trong hư không, cuồn cuộn tiến đến, tộc lão của Kinh gia, tự mình hạ xuống, dẫn dắt Kinh gia, Kinh Viêm, Kinh Nhiễm toàn bộ đều ở đây. Trong hư không, ánh sáng nhàn nhạt từ trên bầu trời chiếu xuống, chiếu rọi ở trên người đám người, mang theo vài phần ấm áp, nhưng mà không ít người lại cảm thấy trên lưng ẩn ẩn đã có mồ hôi, cũng không biết có phải là bởi vì quá chờ mong hay không.
– Kinh gia, thà chiến chứ không thả người sao?
Hầu Thanh Lâm bước từng bước về phía trước, thần sắc vẫn bình tĩnh như mặt nước, nhưng mà tâm, cũng không tịnh.
– Chiến.
Cường giả Kinh gia nhàn nhạt nói một tiếng, khiến cho Hầu Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, nói:
– Chư đệ tử Thiên Đài nghe lệnh, hôm nay người nào bước lên đài chiến đầu, đều phải lấy tru sát đối thủ làm mục đích.
Một cỗ sát ý tràn ngập xuất hiện, dưới ánh nắng ấm áp, lại làm cho người ta cảm giác được hàn ý nhè nhẹ, Hầu Thanh Lâm được gọi là nhị sư huynh này, thật sự giống như một kẻ điên.
– Tru sát đối thủ?
Người của Kinh gia lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói:
– Các ngươi, run rẩy đi.
Nhìn thấy đám người Kinh gia khoé miệng cười lạnh, mọi người xung quanh đều ngửi được một khí túc không tầm thường, đúng lúc này, xa xa, một âm thanh rống giận đáng sợ cuồn cuộn truyền ra, lệ khí khủng bố cuồn cuộn đánh tới, cỗ uy áp đáng sợ kia, giống như muốn chèn ép thân thể người khác đến phải nằm sấp xuống.
– Yêu khí thật mạnh, yêu thú gì đấy?
Đám người nhìn chằm chằm phương xa, chỉ thấy phía thái dương trên vòm trời, một yêu thú to lớn khủng bố cuồn cuộn đánh tới, yêu thú này có đầu sư thân điểu, còn có cánh chim cực lớn, có vẻ vô cùng dữ tợn, bá đạo hung quang trong mắt làm cho người khác phải run sợ.
– Yêu thú biến dị tạp giao, chỉ sợ thực lực của yêu thú này sẽ lợi hại đến khiến người ta phải sợ hải.
Mọi người trong lòng âm thầm rung động , ánh mắt nhìn về phía đám người đang đứng trên thân yêu thú, vừa đúng, năm người. Hai bên cánh, mỗi bên hai người, thân phi trận bào, khí vũ phi phàm, đứng phía trên yêu thú giống như đang quan sát chúng sinh, thấy rõ nhất chính là thanh niên cường giả đứng trên đầu yêu thú, khoanh tay mà đứng, trường bào phần phật, coi mọi thứ như chúng sinh, còn hắn chính là vua.
– Là hắn.
Ngu Lân đồng tử co rút lại, đường cong trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, Kinh gia, không ngờ ngay cả hắn cũng mời tới, lại có thêm bốn người khác, trận chiến này, tam đại thế gia liên minh, tất bại.
– Vù, không ngờ lại có cả hắn, Kinh gia, cuối cùng đã trả giá bằng đại giới gì .
. Thậm chí ngay cả hắn cũng mời được tới. Tô Mục nhìn thấy đứng phía trước, thở sâu, chỉ cảm thấy lòng đang khẽ nhảy lên, Thiên Trận Kỳ Phủ tuy là một cỗ thế lực rất mạnh, nhưng mà người dám nói là mình chân chính đứng ở Vũ Hoàng đỉnh phong cũng chỉ có mấy người mà thôi, thanh niên cường giả ngạo thị thiên hạ đứng trên đầu yêu thú kia, chính là một người trong đó, hắn đáng lẽ phải đang chuẩn bị cho Cửu Tiêu Hội Ngộ mới đúng, thế nhưng lại xuất hiện ở tại Thanh Sơn Thành. Đám người Ngu gia nhìn thấy sự khác thường của Ngu Lân cùng với Tô Mục đồng tử không khỏi khẽ co rút lại, tựa hồ cũng ý thức được gì đó, hướng Ngu Lân hỏi.
– Người này là ai?
– Thiên Trận Kỳ Phủ, một trong mấy người tiếp cận được vô địch Vũ Hoàng.
Ngu Lân thần sắc trang nghiêm, chậm rãi nói. Vô địch Vũ Hoàng, danh hiệu vô địch, bởi vì thiên phú không giống nhau, có một số người tới cảnh giới này rồi bước vào Đại Đế cảnh, mà có một vài cường giả biến thái yêu nghiệt, cảnh giới của hắn còn chưa tới, vẫn chưa đặt chân đến Đại Đế, cũng đã có thể tru sát Đại Đế, một người có thể tiếp cận vô địch Vũ Hoàng, so với vô số Đại Đế đều trân quý, hiếm thấy hơn. Lâm Phong nghe thấy từ vô địch Vũ Hoàng, không khỏi nhớ tới danh hiệu vô địch tôn chủ, chẳng qua vô địch Vũ Hoàng chắc không giống với vô địch tôn chủ, vô địch tôn chủ lĩnh ngộ pháp tắc hoặc lĩnh ngộ đại thế ngàn lần, khi cảnh giới đã đến một trình độ nhất định, nhưng mà vô địch Vũ Hoàng, tiêu chuẩn để bình phán chỉ có một, sức chiến đấu. Không ai dám chân chính nói mình vô địch tại một cảnh giới, ngay cả thiên tài cũng không dám nói, đại lục quá lớn, Cửu Tiêu quá rộng, thử hỏi khắp thiên hạ, ai có thể vô địch cảnh giới? Cho nên, đối với cường giả có cấp bậc nhất định, người ta gọi tiếp cận vô địch, tại Thần Tiêu đại lục, tồn tại có thể tiếp cận vô địch, liền mang ý nghĩa có tư cách tham dự đến Cửu Tiêu Hội Ngộ.
– Tồn tại Vũ Hoàng tiếp cận vô địch?
Chư vị Ngu gia thần sắc ngưng trọng, sau đó chỉ nghe Tô Mục cũng mở miệng nói:
– Đều là Vũ Hoàng, nhưng mà Diệp Khuyết hắn có thể giết chết nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong chỉ trong một giây.
– Diệp Khuyết, rất mạnh, bên trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn chính là tồn tại giống như bá chủ.
Ngu Lân và Tô Mục mỗi người một lời, khiến cho cả Ngu gia đều cả kinh, Kinh gia không ngờ lại mời được một nhân vật yêu nghiệt như vậy, xem ra bọn họ muốn đoạt mạch khoáng của Kinh gia là không có khả năng .
– Bốn người khác thì sao?
– Cũng đều rất lợi hại, xem ra trận chiến này, ta không thể tham dự, cứ để bọn họ xuất chiến thôi.
Ngu Lân nhàn nhạt nói, đã buông tha cho trận chiến tranh đoạt mạch khoáng của Kinh gia lần này, Hầu Thanh Lâm những người đó, chỉ sợ cũng là đi chịu chết mà thôi. Lời nói của Ngu Lân và Tô Mục Lâm Phong đều nghe được rõ ràng, không khỏi khẽ nhíu mày, thật không phải sợ những người này quá lợi hại, nhưng một khi những người này mạnh như thế lại tham dự vào trận chiến này, như vậy trận chiến này chỉ sợ cũng có thân ảnh cao tầng của Thiên Trận Kỳ Phủ ở trong đó, nếu không, Kinh gia làm sao có thể vận dụng được cỗ thế lực này. Điểm này, Lâm Phong nghĩ tới, những lão gia hỏa của Ngu gia cũng nghĩ tới, lúc này trong lòng bọn họ đang tự hỏi, Kinh gia, rốt cuộc đã trả giá gì, có liên lụy ba nhà bọn họ vào hay không? “ Xem ra phải cho Ngu Lân quay về Thiên Trận Kỳ Phủ sống lâu thêm một chút, mặt khác phải giữ mối quan hệ thật tốt với Tô Mục, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, hy vọng có thể vận dụng người của bọn họ, còn để Thiên Trận Kỳ Phủ sẽ không động thủ với Ngu gia.” Cường giả Ngu gia thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, yêu thú buông xuống trước mặt đám người Kinh gia, ngay lập tức tất cả mọi người của Kinh gia đều tiến lên tiếp đón, nhìn thấy một màn này, người ở Thanh Sơn Thành đều ý thức được người tới chắc chắn không tầm thường.
– Diệp Khuyết sư huynh, không nghĩ tới ngươi sẽ giá lâm Thanh Sơn Thành, nếu như biết, ta liền sớm đi trước nghênh đón.
Lúc này, Tô Mục khẽ khom người với Diệp Khuyết đang đứng trên yêu thú, khách khí nói.
– Diệp Khuyết sư huynh, lần này tiến đến Thanh Sơn Thành của ta, Ngu gia ta nhất định sẽ đem hết toàn lực chiêu đãi, mong rằng Diệp Khuyết sư huynh không chê.
Ngu Lân cũng đồng dạng khẽ chắp tay với Diệp Khuyết, phi thường khách khí, một màn này, khiến cho vô số người cả kinh, Ngu Lân và Tô Mục đều là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, bọn họ khách khí với người này như thế, chỉ có thể chứng minh, tuy cùng thế hệ, nhưng bọn họ lại không có cùng cấp bậc với người này.
Chương 2107: Làm mất thể diện
Diệp Khuyết nghe thấy thanh âm của Ngu Lân cùng với Tô Mục, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Ngu gia, thản nhiên nói:
– Đã là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, việc hôm nay, các ngươi không cần tham dự .
– Sư huynh nói phải!
Ngu Lân cùng với Tô Mục khẽ gật đầu. Chứng kiến một màn này, sắc mặt người hai nhà Phùng, Ôn không dễ nhìn cho lắm, Tô Mục cùng Ngu Lân cung kính như thế, đối phương tùy ý nói một câu bọn họ cũng không dám cãi lời, trận chiến lần này, còn chuẩn bị muốn để Ngu gia lên chiến đấu một trận, nhưng mà, giờ phút này xem ra hắn đã không dám chiến . Ánh mắt của Phùng gia và Ôn gia ném về phía bọn người Hầu Thanh Lâm cùng với Thiên Si, xem ra trận chiến hôm nay hình như có chút không ổn rồi. Hầu Thanh Lâm cũng khẽ nhíu mày, sau đó nói với cường giả của Phùng gia:
– Lần này Kinh gia kéo dài thời gian ba ngày, cho nên đến phiên bọn họ ra người trước.
Bọn người Diệp Khuyết xuất hiện khiến Hầu Thanh Lâm cũng cảm giác được một trận áp lực, Kiếm Manh, Thiên Si, Nhược Tà đều đã xuất chiến, người của bọn họ hôm nay, hắn và Lâm Phong có thể nắm chắc hai trận thắng, còn ba trận chiến khác, còn có chút không nắm chắc, Kinh Thú và Đạm Đài, theo lý thuyết chắc cũng có thể thắng ít nhất một ván, nhưng mà lại cũng không phải nắm chắc tuyệt đối, vì vậy, nếu như bọn họ ra người sau đương nhiên sẽ tốt hơn một chút..
– Ừm, điều này nên làm.
Cường giả Phùng gia lên tiếng, lập tức đứng dậy, mở miệng nói:
– Trận chiến đấu này vốn nên cử hành từ ba ngày trước, nhưng mà Kinh gia đã kéo dài đến ngày hôm nay, lần chiến đấu này, có phải nên đến Kinh gia ra người trước hay không?
Ánh mắt Diệp Khuyết nhìn về phía cường giả Phùng gia, trên gương mặt bình tĩnh như lộ ra một chút khinh thường, nói:
– Cần gì phải để ý trước sau.
– Bọn họ làm sao có thể đánh đồng với chư tuấn kiệt của Thiên Trận Kỳ Phủ.
Cường giả Kinh gia cười nói.
– Trận chiến này vốn dĩ không quan trọng, khiến bọn họ thua là được, nhưng mà sư tôn đã phân phó, lợi dụng huyết tế.
Diệp Khuyết bình tĩnh nói một tiếng.
– Mấy tên này thật nói khoác không biết ngượng.
Xa xa, giữa Ngu gia, Đạm Đài nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo kia, nhịn không được thấp giọng mắng. Ngu Lân khẽ nhăn mày, quét mắt liếc nhìn Đạm Đài, thấp giọng nói:
– Ếch ngồi đáy giếng.
Diệp Khuyết tồn tại cấp bậc gì, đi vào trong Thanh Sơn Thành này, đương nhiên phải cao cao tại thượng, đừng nói Thanh Sơn Thành, cho dù ở Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn cũng như thế, người có thể đứng ngang hàng với hắn, chỉ có số lượng không nhiều lắm vài tên yêu nghiệt cùng thế hệ, cho dù nhân vật Đại Đế, cũng phải là nhân tài phi thường yêu nghiệt mới có thể ngồi cùng bàn ăn với hắn, dạng nhân vật như vậy, làm sao sẽ để ý đến một trận chiến tranh đoạt mạch khoáng của Thanh Sơn Thành, Kinh gia, chỉ sợ là đã phải lay động một vài lão gia hỏa, mới có thể mời Diệp Khuyết đến đây.
– Hèn nhát.
Đạm Đài lạnh lùng ném cho Ngu Lân một câu, khiến cho Ngu Lân ngay lập tức ném cho hắn một đạo phong duệ lãnh mang, Lâm Phong đưa tay khoát lên đầu vai Đạm Đài, ý bảo hắn im lặng, không cần phải đấu võ mồm với Ngu Lân, người của Thiên Trận Kỳ Phủ đến đây thì thế nào? Chiến cuộc không thể thay đổi, điều duy nhất mà Lâm Phong muốn, chính là Mộc Trần. Hầu Thanh Lâm mang theo người của Thiên Đài đi tới phía trước hai nhà Phùng gia và Ôn gia, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn người Diệp Khuyết, thản nhiên nói:
– Lợi dụng huyết tế?
Một khi đã như vậy, vẫn một câu nói vừa rồi, vô luận đối thủ của các ngươi là ai, chỉ cần đại biểu Kinh gia xuất chiến, có thể giết thì nhất định phải giết.
– Được.
Người của Thiên Đài thần sắc bình tĩnh, giờ khắc này, bỗng dưng có một cỗ uy áp tràn ngập xuất hiện, truyền về không gian phía xa xa, tựa hồ như khiến cho mọi người nhớ lại, mấy tên này, cũng đều là những nhân vật cường đại thân mang thiên phú dị bẩm, ba ngày trước, bọn họ dùng tên Mộc Trần, chấn động Thanh Sơn Thành. Nhưng mà năm vị cường giả từ trên trời giáng xuống kia, chính là nhân vật yêu nghiệt của Thiên Trận Kỳ Phủ, thậm chí, ngay cả Ngu Lân cùng Kinh Viêm đứng ở trước mặt bọn họ tựa hồ đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng, nhất là Diệp Khuyết cầm đầu, bọn người Ngu Lân và Tô Mục đều rất cung kính với hắn, có thể thấy được địa vị của người nó rất ca, thực lực rất mạnh.
– Buồn cười, Hư Dự, trận chiến đầu tiên, ngươi lên đi.
Diệp Khuyết bình tĩnh nói, ngay lập tức một gã thanh niên đứng trên cánh phải của yêu thú khẽ gật đầu, nói:
– Được.
Dứt lời, chân hắn bước một bước, giống như một mũi tên đáp xuống phía trên đài chiến đấu mênh mông, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn mạnh mẽ đánh về phía đám Hầu Thanh Lâm, phát ra âm thanh gào thét giống như cuồng phong tụ vũ, đó là pháp tắc cùng đại thế đang rít gào, hung hăng va chạm ở trên người Hầu Thanh Lâm.
– Ai lên tìm chết đây?
Bên trong thanh âm bình tĩnh của Hư Dự lộ ra sát khí hiu quạnh, mệnh lệnh của sư tôn là, giết không tha, trận chiến tranh giành mạch khoáng Thanh Sơn Thành hôm nay, không chỉ cần phải thắng, hơn nữa còn phải hung hăng lập uy, vì để tranh đoạt tất cả mạch khoáng của Thiên Sơn Thành mà chuẩn bị.
– Khí thế thật mạnh.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, ngoại trừ khí thế ra, Hầu Thanh Lâm bọn họ còn thật sâu cảm nhận được một loại lực lượng khác, uy lực trận đạo, Thiên Trận Kỳ Phủ, ở Thần Tiêu đại lục cũng xem như một địa phương có chút danh tiếng, có thể thấy được ở đó có rất nhiều cường giả thiên tài, hơn nữa Thần Tiêu đại lục, chính là trung tâm của Cửu Tiêu. Chỉ thấy Hư Dự tâm niệm vừa động, ngay lập tức trong bàn tay xuất hiện một thanh cự kiếm vô cùng dày nặng, cự kiếm màu đen, trọng kiếm vô phong, hung hăng cắm ở phía trên đại địa, âm thanh nổ tung chấn động truyền tới, khắp không gian giống như cũng đang run rẩy, thậm chí, phía trên mặt đất còn xuất hiện từng đợt từng đợt văn lộ, bao vây thân thể hắn ở bên trong, lực lượng dầy nặng vô biên, làm cho người ta hít thở không thông.
– Hư Dự hắn từng dùng một kiếm giết chết gã thượng vị Hoàng đỉnh phong kiêu ngạo, coi như một Vũ Hoàng cảnh tuyệt đỉnh.
Ngu Lân thầm than trong lòng, trận chiến này, đệ tử của Mộc Trần, chỉ sợ sẽ rất thảm.
– Thế trọng mà trầm, trận chiến này, ta lên.
Hầu Thanh Lâm bình tĩnh mở miệng, cước bộ chậm rãi bước ra, trường bào phần phật, đi lên đài chiến đấu, duỗi tay, nhẹ nhàng gỡ xuống thanh kiếm ở sau người, như một hồ nước yên tĩnh không gợn sóng, khí thế của hai người, giống như hoàn toàn tương phản.
– Hầu Thanh Lâm này chính là nhị sư huynh của những người đó, thực lực chắc chắn rất mạnh, trận chiến đầu tiên, hắn tự mình xuất thủ.
Đám người thầm nghĩ trong lòng. Chỉ thấy khoé miệng Hư Dự lộ ra một nụ cười châm chọc, tiếng vang răng rắc truyền tới, cự kiếm vắt nghiêng ở sau người, sau đó bước chân của hắn liền xông về phía Hầu Thanh Lâm, phía trên đài chiến đấu, đốm lửa văng khắp nơi, âm thanh ma sát chói tai không ngừng truyền tới, đồng thời, khí thế trầm trọng bá đạo như muốn chèn ép hư không đến sụp đổ. Nhưng mà giờ phút này, khí thế trên người Hầu Thanh Lâm cũng thay đổi, cuồng phong giận dữ gào thét, xung quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ lốc xoáy đáng sợ, lực lượng luân hồi cũng theo đó nở rộ. Ong!! Thân thể của Hầu Thanh Lâm cũng liền xông ra ngoài, cơn lốc tê rống, lực lượng luân hồi khủng bố khiến cho khắp vòm trời đều đang biến ảo, đạo uy đáng sợ kia bao trùm thiên địa, khiến cho không gian ngàn vạn dặm xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.
– Luân hồi, hắn thế nhưng lại sử dụng luân hồi chi đạo.
Đám người chấn động trong lòng, sinh ra cảm giác hít thở không thông, thật mạnh, trận chiến này ai thắng ai thua, chỉ sợ đã có kết quả rồi. Sắc mặt Hư Dự cũng kịch biến, nhưng mà trọng kiếm vẫn như trước, văn lộ đan chéo trên mặt đất hóa thành trận quang sáng chói lượn lờ ở phía trên cự kiếm, khiến cho cỗ khó thế kia càng bá đạo trầm trọng hơn.
– Giết!
Hư Dự chợt quát một tiếng, giống như có một chuông lớn nghìn vạn cân đang chấn động bên trong trí óc Hầu Thanh Lâm, nhưng mà Hầu Thanh Lâm một khi chiến, chỉ có điên cuồng, không điên cuồng thì còn gì là võ đạo, bất cứ lực lượng nào đặt trên người hắn cũng không thể dao động lòng hắn, cũng không thể chèn ép được hắn, ánh sáng luân hồi, nhảy vào bên trong thần niệm của đối phương, nhảy vào thân thể của đối phương, xem ai, có thể chịu đau nhiều hơn.
– Đông!
Hư Dự chuyển động cánh tay, cự kiếm mang theo khí thế ngập trời chém tới, thiên địa biến sắc, thân thể huyết nhục Hầu Thanh Lâm giống như muốn bị chèn ép đến vỡ tung, nhưng mà lúc này Hầu Thanh Lâm cũng động kiếm, ánh sáng luân hồi cắn nuốt mọi thứ, một kiếm quấy luân hồi, thân thể Hư Dự đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, bị lâm vào bên trong luân hồi, vạn kiếp bất phục.
– Nhị sư huynh chiến đấu vẫn luôn điên cuồng như thế, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng mà không ai có thể điên cuồng bá đạo khi chiến đấu giống như hắn.
Lâm Phong nhìn thấy một màn này trong lòng cũng khẽ run sợ, trận chiến này, không có bất ngờ, hắn cũng không lo lắng là Hầu Thanh Lâm sẽ chiến bại, trừ phi thực lực của đối phương chênh lệch quá lớn với Nhị sư huynh. Luật động chấn động nhân tâm vẫn đang run rẩy giữa tâm linh cùng thần hồn của đám người, nhưng trận đấu phía trên đài chiến đấu cũng đã ngừng lại, trong mắt Hầu Thanh Lâm lộ ra vẻ điên cuồng, hít sâu vào một hơi, cỗ áp lực trầm trọng kia khiến cho huyết nhục của hắn giống như cũng thiếu chút nữa tan vỡ, nhưng mà, hắn vẫn rất tiêu sái xoay người, chậm rãi đi về phía người của Thiên Đài đang đứng, ánh mắt mọi người cũng dõi theo hắn, bên trong đôi mắt mang theo từng đạo rung động, nghênh đón người chiến thắng trở lại. Phía trên đài chiến đấu hiện tại chỉ còn lại có một thanh trọng kiếm, Hư Dự, đã tiêu thất, trên mặt đất vẫn có văn lộ sáng chói đan chéo vào nhau, rõ ràng như vậy, nhưng mà dù vậy, cũng không thể ngăn cản Hư Dự chiến bại và bị hủy diệt. Một màn này, thật giống như một tát vang dội đánh lên mặt Diệp Khuyết, cũng như đánh trên mắt bọn người Thiên Trận Kỳ Phủ kiêu ngạo, bọn họ cao ngạo, trận chiến đầu tiên, một kiếm, bị giết chết một người. Diệp Khuyết khẽ nheo mắt lại, một cỗ sát ý đáng sợ tràn ngập xuất hiện, nhưng mà cho dù sát ý của hắn có cường thịnh đến mấy, cũng không thể vãn hội thất bại chấn động lòng người này. Đám người Kinh gia thần sắc cũng đều cứng ngắc, đại biểu Hư Dự mà Kinh gia hắn xuất chiến đã bị tru sát rồi? Đó dù sao cũng là nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ, đây có phải cũng xem như là vì Kinh gia mà chết hay không? Đám người Ngu gia cũng đều ngây ngẩn cả người, nhất là Ngu Lân cùng với Tô Mục, cục diện như vậy, hiển nhiên chấn động tâm linh của bọn họ, những lời bọn họ nói vừa rồi, cũng tựa hồ có chút buồn cười.
– Người của Thiên Trận Kỳ Phủ, quả nhiên rất mạnh.
Đạm Đài châm chọc nói một tiếng, cách vả mặt này của Hầu sư huynh thật là làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, hai con ngựa thí tinh này vừa rồi không biết đã nói Hư Dự có bao nhiêu lợi hại đâu. Tô Mục cùng Ngu Lân hiển nhiên nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói kia, khẽ nhíu mày, nhưng mà Hư Dự xác thực đã bị tiêu diệt, bọn họ cũng không thể cãi lại!
Chương 2108: Đạm Đài bạo tẩu
Sát khí, trên người yêu thú biến dị, bốn vị cường giả còn lại của Thiên Trận Kỳ Phủ trên người đều có sát khí thổi quét, trong nháy mắt khắp không gian mệnh mông giống như bị một luồng không khí xơ xác tiêu điều bao phủ, nhất là sát khí phóng thích từ trên người Diệp Khuyết, khiến cho rất nhiều người thâm chí không thể chịu đựng được, thân thể không ngừng lui về phía sau, cho dù là một vài nhân vật trẻ tuổi của Kinh cũng không dám dừng lại tại chỗ cũ.
– Thật mạnh, người của Thiên Trận Kỳ Phủ nổi giận rồi.
Mọi người rùng mình, xem ra trận chiến lần này, sẽ trở thành một trận chiến sát phạt, song phương đều muốn tru sát đối phương.
– Hầu Thanh Lâm chính là sư huynh của những người đó, trận chiến đầu tiên tuy rằng thắng, nhưng mà những người phía sau chỉ sợ không có ai lợi hại hơn so với Hầu Thanh Lâm, muốn thắng Thiên Trận Kỳ Phủ, vẫn rất khó.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, dù sao năm trận chiến đấu cũng mới kết thúc một trận, hơn nữa Thiên Đài tựa hồ đã dùng người mạnh nhất để cướp lấy trận đầu thắng lợi, vì vậy, đại đa số người, đều xem trọng Thiên Trận Kỳ Phủ hơn.
– Trận chiến thứ hai, để ta đi.
Lúc này, hướng Thiên Đài, Kinh Thú vẫn như trước để giữa tay áo, nhàn nhạt nói một tiếng.
– Không vội.
Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, thực lực của Kinh Thú, chắc có thể bắt được một trận thắng, còn trận thắng cuối cùng, cứ dựa vào Lâm Phong là được, người Thiên Đài căn bản không có lo lắng trận chiến đấu kia của Lâm Phong, trong lòng bọn họ, đó là trận chiến không có gì phải suy nghĩ, kết cục chắc chắn sẽ thắng, cho nên, tuy rằng Thiên Đài chỉ mới thắng một trận, bọn họ bắt buộc phải thắng thêm hai trận nữa , nhưng Lâm Phong cũng giống như Diệp Khiếu đã đại biểu cho một hồi thắng lợi rồi. Điều mà người của Thiên Đài suy xét hiện giờ, chỉ cần thắng thêm một trận là đủ rồi, mà hy vọng của trận thắng này, đặt trên người Kinh Thú, bởi vậy, Hầu Thanh Lâm không vội, phải làm đến vạn vô nhất thất.
– Mộ Bia, trận này Thiên Trận Kỳ Phủ bọn họ chắc chắn sẽ sát phạt để vững vàng giành lấy thắng lợi, trận này ngươi đi, chẳng qua thời điểm khi hắn phóng thích khí thế, ngươi liền làm bộ lui về phía sau, nhận thua, không cần tử chiến.
Hầu Thanh Lâm hướng Mộ Bia truyền âm nói, trận chiến thứ hai này, để cho Thiên Trận Kỳ Phủ thắng một ván.
– Được.
Mộ Bia khẽ gật đầu, sau đó bước về phía trước, trực tiếp dừng ở phía trên đài chiến đấu.
– Giết!
Phía trên biến dị yêu thú, một vị cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ nhìn thấy Mộ Bia bước lên trên đài chiến đấu, trực tiếp giẫm chận xông lên, giờ khắc này, sát khí hóa thành quang mang, cuồn cuộn tấn công về phía Mộ Bia, hơi thở khủng bố khiến mọi người ở xa xa cũng đều cảm nhận được trong lòng mình đang kịch liệt rung động. Mộ Bia bàn tay run lên, nhất thời giống như có từng tấm bia đá từ trên trời giáng xuống, đem sát khí này oanh diệt, nhưng mà sắc mặt hắn lại khẽ thay đổi, thân thể đột nhiên bạo lui.
– Trốn?
Cường giả kia của Thiên Trận Kỳ Phủ xông lên, giống như một đạo ánh sáng giết về phía Một Bia, nhưng mà giờ phút này, trong hư không xuất hiện vô số bi văn, không ngừng nổ tung, tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, bi văn không thể ngăn cản được đối phương dù chỉ một chút, nhưng mà Mộ Bia giờ phút này đã lui xuống khỏi đài chiến đấu, nói:
– Trận chiến này ta nhận thua.
– Giả dối.
Người nọ chợt quát một tiếng, sát khí hóa thành hàng dài muốn tấn công Mộ Bia, Hầu Thanh Lâm cười lạnh một tiếng, một kiếm chém ra, sát khí phá diệt.
– Chiến cũng không dám chiến, nhu nhược.
Người nọ lạnh như băng liếc mắt nhìn Mộ Bia, sau đó quay về trên người yêu thú biến dị, khiến cho đám người thầm than trong lòng, xem ra quả nhiên đúng như bọn họ đoán, đệ tử này của Mộc Trần, tựa hồ lực lượng dự trữ có chút không đủ, cũng bởi vì bọn họ ba ngày trước cũng đã vận dụng một vài cường giả lợi hại bao gồm cả kiếm khách mù xuất thủ, nếu không cũng không đến mức quyết đấu như trứng chọi đá thế này..
– Coi như thông minh, như vậy ít nhất tránh khỏi bị mất mạng.
Bên trong đám người Ngu gia, Tô Mục bình tĩnh nói, người vừa mới xuất thủ cùng là một vị thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, trong năm người kia, ngoại trừ Diệp Khuyết, chỉ sợ chỉ có hắn là lợi hại hơn so với những người khác.
– Trận chiến thứ ba, đến các người.
Hầu Thanh Lâm không hề dao động một chút nào bởi những lời nghị luận xung quanh. Ong. Chỉ thấy có một cường giả bước lên đài chiến đấu, người này đứng ở kia, giống như một thanh thần binh lợi khí, tràn ngập duệ khí đáng sợ, điểm này, thật ra cũng có chút giống với Vương Tiễn từng bị Lâm Phong tru sát ngày xưa, chỉ sợ là cường giả am hiểu lực lượng binh phạt, duệ bất khả đương.
– Kinh Thú, trận chiến này, giao cho ngươi.
Ánh mắt Hầu Thanh Lâm nhìn về phía Kinh Thú, chỉ thấy Kinh Thú khẽ gật đầu, trước đây, thời điểm khi Lâm Phong bọn họ vừa mới vừa bước vào Chiến Vương Học Viện, hắn cũng đã ở vị trí thứ hai trên Tiềm Vương Bảng của Chiến Vương Học Viện, chỉ có Cơ Vô Ưu ở phía trên hắn, sau này, bọn người Lâm Phong biểu hiện ra thiên phú đáng sợ, mà hắn, lựa chọn gia nhập trận doanh của Lâm Phong, trợ giúp Lâm Phong bồi dưỡng thế lực Thiên Đài, đồng thời chiếm được Thiên Diễn Thánh Kinh, cũng thường xuyên đi cùng Hầu Thanh Lâm bọn họ luận bàn lịch lãm, tiến bộ rất nhanh. Khi ngươi cùng một đám yêu nghiệt ở cùng một ảo cảnh, ngươi không muốn tiến bộ nhanh cũng không được, từng tên yêu nghiệt kia sẽ thúc giục ngươi tiến bộ, ngươi không tiến bộ, sẽ bị loại bỏ. Kinh Thú bước lên phía trên đài chiến đấu, đám người thậm chí không hề nhìn thấy hai tay của hắn, bởi vì tay của hắn thủy chung vẫn để giữa tay áo, chỉ có người của Thiên Đài biết, cánh tay giấu trong tay áo kia của Kinh Thú có bao nhiêu đáng sợ, đó là cánh tay giết người, hắn trước đây, chính là Đệ Nhất Sát của Thất Sát. Đông! Cường giả Thiên Trận Kỳ Phủ mở rộng cước bộ, ngay lập tức trận quang giống như mạng nhện điên cuồng lan tràn phía trên đài chiến đấu, giống như hóa thành cự binh đồ phổ, nhuệ khí ngập trời, đồng thời, trên thân thể hắn cũng phóng thích binh chi nhuệ khí vô cùng khủng bố, muốn giết phá mảnh thương khung này, mỗi một bước bước ra đều giống như ẩn chứa vô thượng uy lực, sát khí trên người hắn, cũng đáng sợ giống như binh, mãnh liệt tấn công về phía Kinh Thú.
– Thật là một nhân vật lợi hại, năm người của Thiên Trận Kỳ Phủ giáng lâm hôm nay, đều là nhân vật yêu nghiệt khủng bố, không hề có một ai yếu, thực lực thật là đáng sợ.
Mọi người cảm nhận được cỗ nhuệ khí này, đương nhiên có thể cảm thấy thực lực của đối phương cường đại đến mức nào, tất cả đều âm thầm rung động trong lòng.
– Không biết người thứ ba xuất chiến của Thiên Đài này có lợi hại như Hầu Thanh Lâm hay không, hay giống như người thứ hai trực tiếp tránh né tử vong, nhận thua.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy giờ phút này, thân thể Kinh Thú chuyển động, cả thân hình giống như hóa thành hư ảo, hư vô mờ mịt, giống như đang lững thững đi dạo trong sân vắng, nhưng mà lại giống như không thể nắm bắt được.
– Một bộ pháp kỳ diệu, hư ảo vô hình, lực lượng binh phạt đáng sợ này cũng không thể giết hắn.
– Xem ra người này lựa chọn chiến đấu, thực lực của hắn chỉ sợ cũng rất cường đại.
Mọi người khẽ run, thân ảnh hư ảo này, hai tay vẫn còn đặt trong tay áo.
– Giết!
Cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ chợt quát một tiếng, cước bộ lại lần nữa giẫm lên đại địa, vạn binh giận dữ gào thét, cuốn động hư không, tiêu diệt tất cả, khắp hư không đều bị nhuệ khí lôi cuốn, giống như có ngàn vạn thanh trường kiếm cắt qua hư không, vạn chuôi trường thương giết Phá Thiên khung, cho dù bước tiến của ngươi vô cùng tinh diệu, vẫn như cũ bị giảo sát. Đúng lúc này, cánh tay giấu giữa tay áo của Kinh Thú rốt cục chuyển động, trực tiếp đánh về phía trước, trong nháy mắt, giữa hư không xuất hiện từng đạo hư ảnh, đây, không ngờ toàn bộ đều là thân ảnh của Kinh Thú, giữa tay áo của hắn, thế nhưng lại xuất hiện thân ảnh của chính hắn, đó là, thân ngoại hoá thân sao?
– Trảm.
Cường giả Thiên Trận Kỳ Phủ hừ lạnh một tiếng, bàn tay xẹt qua, trong hư không xuất hiện một thanh đao lớn càn quét tất cả, trực tiếp chém đứt rất nhiều đạo thân ảnh. Nhưng mà vẫn có rất nhiều thân ảnh đột phá phòng ngự, những thân ảnh này vừa mờ ảo lại vừa hư ảo, giống như không có hình thể, trong nháy mắt xâm nhập đến trước người đối phương.
– Xuy.
. . Một thanh hàn quang loé lên không, bất ngờ xuất hiện bên cạnh cường giả kia của Thiên Trận Kỳ Phủ, một đạo thân ảnh của Kinh Thú hóa thành thật thể, giống như là Kinh Thú chân chính xuất hiện ở tại đây, cánh tay trái lộ ra, đó một thanh chủy thủ u lãnh hắc ám, bay thẳng đến muốn cắt đứt đầu đối phương. Cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ thần sắc ngưng đọng, huyết mạch quay cuồng, giống như có từng cỗ cự binh khủng bố chém tới, chém vỡ nát thân ảnh kia, nhưng mà đồng thời, một hướng khác của hắn, cảm giác nguy hiểm cực độ truyền đến, lại một đạo bóng dáng hư ảo hóa thành thật thể, chủy thủ hắc ám lại lần nữa giết tới, nguy hiểm đến cực điểm.
– Phương pháp thật quỷ dị, cánh tay kia của hắn làm sao có thể cất giấu hư ảnh vậy?
Đám người đồng tử co rút lại, rốt cuộc đâu mới là bản tôn của Kinh Thú, lực công kích của người này cũng chẳng phải bá đạo mạnh mẽ, nhưng mà lại thắng ở quỷ dị, từng đạo thân ảnh hư ảo kia đều có thể tùy thời hóa thành tử thần, chém đứt đầu cường giả kia của Thiên Trận Kỳ Phủ. Lúc này, một đạo huyết quang nổ tung ra, một tay của cường giả Thiên Trận Kỳ Phủ bị cắt ra một đường dài, khiến cho thân thể hắn mãnh liệt lui về phía sau, nhưng mà từng khối từng khối hư ảnh kia giống như phụ cốt chi trùng, như bóng với hình.
– Thật yêu dị, toàn bộ trong ánh mắt hắn đều là yêu.
Đám người đồng tử co rút lại, trên lưng yêu thú biến dị kia, vài cường giả còn lại của Thiên Trận Kỳ Phủ sắc mặt có chút khó coi, một thanh âm nổ tung cuồn cuộn truyền tới, chỉ thấy thân thể Diệp Khuyết giống như một đạo lưu quang bắn về phía đài chiến đấu.
– Tránh ra.
Diệp Khuyết quát lạnh một tiếng, lập tức lực lượng bạo liệt khủng bố điên cuồng đánh lên trên đài đấu, trong nháy mắt đó, đồng bọn của hắn đã bị hắn kéo về phía sau, còn từng cỗ thân thể kia của Kinh Thú thì đều vỡ náy, đồng thời bản tôn cũng bị thương, mãnh liệt lui về phía sau, khoé miệng tràn đầy máu. Người của Thiên Đài đồng tử tất cả đều ngưng trọng, lãnh ý thổi quét hư không.
– Thật sự buồn cười, Kinh gia mời loại người gì đến để chiến đấu đây?
– Trận chiến này, chắc chúng ta đã thắng rồi nhỉ?
Diệp Khuyết lãnh đạm nhìn mọi người, thản nhiên nói:
– Thắng hay không không sao cả , còn hai trận nữa, hai người còn lại cùng tiến lên đây đi.
– Thực con mẹ nó đê tiện.
Đạm Đài không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng, bạo quát một tiếng:
– Đã thua không ngờ còn có thể nhúng tay chiến đấu, Thiên Trận Kỳ Phủ, một đám người đều cùng một dạng như vậy, buồn cười đến cực điểm.
Tô Mục và Ngu Lân nhíu mày, quay đầu lại nhìn Đạm Đài, nói:
– Miệng sạch sẽ chút.
– Các ngươi cũng chẳng ra gì, người của Thiên Đài chiến đấu vì Ngu gia của các ngươi, còn mình thì trốn ở đây như rùa rụt cổ, đúng là y như truyện cười.
Đạm Đài châm chọc nói, Ngu Lân giẫm chân tiến lại gần hắn, sát khí điên cuồng chuyển động, lạnh lùng nói:
– Ngươi đúng là muốn tìm chết à.
– Ta muốn chết?
Đạm Đài chợt quát một tiếng, cước bộ trong nháy mắt bước ra, trên người khí tức ngập trời, lực lượng triển áp thiên địa, Sư Vương giận dữ gào thét, thiên địa biến sắc, chỉ thấy theo từng bước đi của hắn đều có vô tận lực lượng chèn ép xuất hiện, trực tiếp đánh về phía Ngu Lân. Giờ khắc này, sắc mặt Ngu Lân trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả người của Ngu gia cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cùng với đạo uy này, bọn họ trong lòng kịch liệt run rẩy, hắn làm sao có thể mạnh như vậy. Ầm ầm. Âm thanh to lớn truyền tới, thân thể của Ngu Lân bị nổ bay ra ngoài, khoé miệng tràn đầy máu, hơi thở trên người kịch liệt dao động , sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Đạm Đài ở trước mặt.
– Con mẹ nó một tên phế vật, lão tử sớm đã muốn ngược ngươi , mỗi ngày ở lão tử trước mặt kêu gào rắm.
Đạm Đài thô lỗ mắng một tiếng, giống như nghẹn một thân khí, khiến cho Ngu Lân vô cùng xấu hổ.
Chương 2109: Người đi lên chiến đài
– Con mẹ nó một tên phế vật, lão tử sớm muốn ngược ngươi, mỗi ngày ở trước mặt lão tử kêu gào cái rắm Thanh âm thô tục không ngừng quanh quẩn trong hư không, nhưng mà đám người cảm nhận được chỉ có rung động, nhất là người của Ngu gia, trái tim bọn họ không ngừng nhảy lên, tất cả ánh mắt đều gắt gao nhìn chăm chú Đạm Đài.
Đạm Đài lúc này cả người giống như có vô tận lực lượng bạo tạc đáng sợ, trên người giống như có từng cỗ Sư Vương lượn lờ, chỉ một quyền, đệ nhất thiên tài của Ngu gia, người tu hành trong Thiên Trận Kỳ Phủ Ngu Lân, bị đánh đến bạo lui, khoé miệng tràn đầy máu, hơn nữa trước đây, người của Ngu gia chưa từng chân chính chú ý đến hán tử giống như tháp sắt này, mà Tô Mục và Ngu Lân còn vài lần châm chọc Đạm Đài.
Có thể nghĩ, một màn trước mắt, khiến cho người của Ngu gia chấn động thế nào, lại khiến Tô Mục và Ngu Lân có bao nhiêu xấu hổ, người mà bọn họ khinh thường, một quyền đã đánh Ngu Lân bay ra ngoài, ở một khắc trước, Ngu Lân còn kiêu ngạo nói muốn giết chết Đạm Đài. Ánh mắt Ngu Tâm cũng mở thật to , nàng đoán rằng thực lực của Đạm Đài có thể có chút lợi hại, nhưng thật không ngờ sẽ lợi hại như vậy, một quyền, đánh bay cả Ngu Lân.
Ngay cả Ngu Tâm cũng thật không ngờ thì bọn người Ngu Khôn, Ngu Diệp đương nhiên lại càng không nghĩ đến, lúc này, phản ứng của bọn họ đã có chút chậm chạp, một nhân vật thiên tài trong Ngu gia bọn họ, lại bị bọn họ lạnh nhạt nhiều ngày như vậy, chỉ để cho Ngu Tâm chiêu đãi. Lúc này, trên người Ngu Lân, một cỗ khí tức đáng sợ đang tàn phá, quấn quanh thân thể hắn, hơi thở khủng bố thổi quét, cuồn cuộn đánh về phía Đạm Đài.
– Không phục, lão tử ngược đến khi ngươi phục mới thôi.
Đạm Đài bá đạo nói, âm thanh nổ vang cuồn cuộn truyền tới, thân thể giống như tháp sắt giẫm lên hư không, đám người chỉ thấy trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một tôn Sư Vương khủng bố đang điên cuồng rống giận, nhưng mà lại không có phát ra âm thanh, đại âm hi thanh, chỉ có Ngu Lân trước mặt Đạm Đài mới cảm nhận được tiếng hô kinh tâm động phách kia, muốn chấn vỡ thân thể của hắn, muốn khiến cho thần hồn của hắn vỡ tan.
Lực lượng đạo uy lôi cuốn vô thượng Sư Vương lực, mỗi một tế bào trên người Đạm Đài đều đang rung động, âm thanh bạo liệt truyền tới, người còn chưa tới.
Ngu Lân đã cảm giác được một cỗ lực lượng có thể áp đảo chư thiên. Ngu Lân thân là Vũ Hoàng mạnh nhất của Ngu gia, thực lực của hắn cũng cực kỳ khủng bố, dưới cục diện bị lực lượng vô thượng này chèn ép, hắn vẫn đánh ra công kích đáng sợ, nhưng đối mặt với Đạm Đài, đạo của hắn, công kích của hắn, đã không đủ để vãn hồi cục diện, lại một lần nữa,.
Ngu Lân bị đánh bay ra ngoài, âm thanh vỡ vụn răng rắc truyền tới, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình bị chấn động đến muốn vỡ nát, tay phải thẳng tắp buông xuống trong hư không, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lúc này, Đạm Đài không nói gì nữa, hành động, đã đủ để chứng minh hết thảy.
Kiêu ngạo trong mắt Ngu Lân bởi vì mình là võ tu của Thiên Trận Kỳ Phủ đã sớm biến mất không còn chút gì, trong lòng giống như đang nghi ngờ chính mình, một vị cường giả tùy ý xuất hiện tại Ngu gia hắn, thế nhưng cũng có thể lấy lực lượng tuyệt đối chèn ép hắn, nhục nhã đến cỡ nào.
– Vù.
. . Đám người Ngu gia hít sâu một hơi, mặc dù chính diện giao phong, thanh niên thiên tài đệ nhất của Ngu gia, từ đầu tới cuối đều bị Đạm Đài chèn ép gắt gao. Đạm Đài, khách qua đường mà Ngu gia không để mắt tới, lại có lực lượng như thế, Đạm Đài, hắn là sư huynh đệ của Lâm Phong. . .
– Đợi chút, không đúng!
Đúng lúc này, người của Ngu gia giống như nghĩ tới gì đó, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, mắt nhìn về phía thanh niên thanh tú phía sau Đạm Đài. Đạm Đài, hắn cùng Lâm Phong đến Ngu gia, hơn nữa, Đạm Đài tựa hồ rất nghe lời Lâm Phong, thực lực của Đạm Đài lợi hại như vậy, như vậy, Lâm Phong thì sao? Nghĩ vậy, người của Ngu gia đều khẽ run rẩy trong lòng, nhất là người đầu tiên nhận biết Lâm Phong Ngu Diệp, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên phong mang, Lâm Phong, đúng, Lâm Phong bị Ngu gia xem nhẹ, thực lực của hắn, như thế nào? Thực lực của Lâm Phong, chỉ cần tương đương với Đạm Đài, cũng là một nhân vật thiên tài, nhưng mà đãi ngộ mà khi ở Ngu gia Lâm Phong nhận được, lại ngày một giảm đi. Đạm Đài giống như chưa hết tức giận, nổi giận mắng:
– Một đám gia hỏa mắt để dưới mông, Thiên Trận Kỳ Phủ cái chó má gì chứ, thua chính là thua, toàn bộ một đám người không biết xấu hổ, một đám rác rưởi lại nghĩ rằng mình là đệ nhất thiên hạ, Ngu Lân ngươi như thế, Tô Mục hắn cũng như vậy, còn không phải chỉ một đám phế vật hay sao?
Nói xong, ánh mắt Đạm Đài nhìn về phía Diệp Khuyết trên đài chiến đấu, lạnh lùng nói:
– Trận chiến thứ ba các ngươi đã thua, ngươi muốn xuất chiến trận chiến thứ tư hay sao?
Diệp Khuyết nhíu nhíu mày, tuy rằng Đạm Đài có chút lợi hại, đánh bại Ngu Lân, nhưng vẫn còn chưa có tư cách làm càn trước mặt hắn. Mà những người khác thì đều sững lại, nguyên lai Ngu gia, cũng có đệ tử của Thiên Đài, đệ tử của Mộc Trần.
Người của Ngu gia giờ phút này cũng hiểu ra được, Đạm Đài và Lâm Phong, cũng đều là người của Thiên Đài, buồn cười, bọn họ mời Hầu Thanh Lâm tiến đến Ngu gia làm khách, lại không thèm để ý Lâm Phong và Đạm Đài vốn đã ở đây. Về phần Kinh Hiểu Nguyệt thì cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong phía sau Đạm Đài, lần trước cùng Lâm Phong từng có một lần giao phong, lại có chuyện xảy ra sau này, nàng đoán được, Lâm Phong cũng là đệ tử của Mộc Trần, trong lòng nàng cảm thấy có chút vui mừng, gia hỏa kia, một đám đệ tử đều là kinh tài tuyệt diễm, mặc dù thật sự không thể sống, cũng không uống cuộc đời này, có một đám thanh niên vĩ đại như thế, vì hắn, mà làm cho cả Thanh Sơn Thành phải run sợ.
– Ta muốn nói, hai trận tiếp theo cùng nhau chiến đấu, các ngươi có thể đưa hai người lên đây, ngươi muốn lên thì lên đây, ta sẽ nói cho ngươi biết Thiên Trận Kỳ Phủ là tồn tại cấp bậc nào.
Diệp Khuyết nhàn nhạt nói, lãnh ý tràn ngập, nếu như hắn lại không xuất thủ, đối phương chắc chắn sẽ đưa ra một nhân vật giống như Kinh Thú, chỉ sợ còn không tới được trận chiến thứ năm, cho nên, hắn liền sẽ phá hư quy tắc, ở trong mắt hắn, không có quy tắc, ít nhất Thanh Sơn Thành, không có quy tắc có thể trói buộc hắn. Nhân vật có cập bậc khác nhau, chú ý quy tắc ở từng trường hợp khác nhau, quy tắc mà hắn tuân thủ, là quy tắc của Thiên Trận Kỳ Phủ, Thanh Sơn Thành, còn không đến mức có quy tắc có thể trói buộc được hắn.
– Thắng lợi của trận chiến này đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng như vậy.
Vào lúc này, một đạo thanh âm chậm rãi truyền tới, người nói chuyện là Hầu Thanh Lâm, nghe được lời nói của hắn thần sắc mọi người liên sững lại, ánh mắt đều nhìn về phía hắn, chẳng lẽ Hầu Thanh Lâm là muốn lùi bước hay sao?
– Trận chiến đấu này, vốn nên chấm dứt vào ba ngày trước, vì sư tôn của ta, huynh đệ Thiên Đài ta mới cho Kinh gia cơ hội, ta vốn tưởng rằng, một cái mạch khoáng, để đổi lấy sư tôn của ta, Kinh gia, tuyệt không đến mức cự tuyệt, nhưng mà ta sai lầm rồi, Kinh gia, hắn muốn thay đổi kết cục của trận đấu này, mà cũng không muốn thừa nhận mình thất bại, vì thế mới có trận chiến hôm nay.
Hầu Thanh Lâm thanh âm rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
– Trận chiến hôm nay, thắng bại đương nhiên phải phân rõ, nhưng mà, Thiên Trận Kỳ Phủ các ngươi, cũng giống với Kinh gia, tự cho mình rất cao, lại một lần không chịu thừa nhận thất bại của mình, còn lại lựa chọn lấy loại thủ đoạn ti tiện này, nhúng tay vào trận chiến vẫn chưa kết thức, đã chứng minh các ngươi có bao nhiêu kiêu ngạo, muốn dựa vào thực lực, không nhìn quy tắc, tự cho rằng làm như vậy thì to lớn lắm, thực chất là lần lượt tự vả mặt mình.
– Ta muốn hỏi một chút, nếu như ngươi lại thua, thể diện của Thiên Trận Kỳ Phủ ngươi nên để ở đâu đây , hay lại chuẩn bị lấy uy danh của Thiên Trận Kỳ Phủ đến chèn ép, đồng thời Kinh gia, cũng không giao mạch khoáng ra?
Nghe thấy thanh âm chất vấn của Hầu Thanh Lâm, trong lòng mọi người cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu như Diệp Khuyết lại thua, Kinh gia, sẽ giao mạch khoáng ra chứ? Không ai dám khẳng định, một khi Kinh gia đã có thể một lần không tuân thủ ước định, hơn nữa còn mời các thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, như vậy, bị thua, cũng có thể không tuân thủ ước định, trước kia hắn có thể kiêng kị lực lượng của ba nhà, nhưng mà nếu như có thêm lực lượng của Thiên Trận Kỳ Phủ?
Ngu gia, còn dám muốn mạch khoáng của Kinh gia hay sao? Nhưng Diệp Khuyết sẽ bại sao? Hiển nhiên, không ai sẽ cho rằng như vậy, Diệp Khuyết sẽ không cho rằng như vậy, người của Thiên Trận Kỳ Phủ sẽ không cho rằng như vậy, người của Kinh gia cùng Ngu gia, tất cả đều sẽ không cho rằng như vậy. Diệp Khuyết, là nhân vật tiếp cận vô địch Vũ Hoàng.
– Người vừa rồi các ngươi đánh bại, bao gồm ta, ngay cả tư cách đứng trước mặt Diệp Khuyết sư huynh cũng không có, đương nhiên, các ngươi, cũng không có.
Lúc này, phía sau Diệp Khuyết, trên lưng yêu thú, người của Thiên Trận Kỳ Phủ lạnh lùng nói.
– Buồn cười chính là, các ngươi lại vẫn đang mưu toan sẽ đánh bại Diệp Khuyết, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trong mấy năm gần đây.
Lại một người chậm rãi nói, trong mắt bọn họ, một người tiếp cận vô địch Vũ Hoàng Diệp Khuyết, sẽ bại?
– Trước khi chiến đấu, Thiên Trận Kỳ Phủ các ngươi cho rằng mình sẽ không có ai thua, nhưng mà, lần lượt thua lại thua, thua đến phải tung ra thủ đoạn đê tiện.
Thiên Đài, Nhược Tà bình tĩnh mở miệng, bên trong đôi mắt ẩn chứa ánh sáng lạnh.
– Đã bị vả mặt một lần, giờ phút này, vẫn còn khẳng định như vậy, chuyện này thật rất buồn cười.
Lại có người mở miệng nói. Người của Thiên Trận Kỳ Phủ và Thiên Đài, đứng ở song phương của đài chiến đấu, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn xông về phía đối diện, đối quyết của Kinh gia và ba nhà khác, tựa hồ đã diễn hóa thành đối quyết của Thiên Trận Kỳ Phủ cùng Thiên Đài. Cuồng phong xoay chuyển trong không gian, đám người cũng cảm giác được một cỗ áp lực hít thở không thông.
– Các ngươi chỉ cần trả lời, chiến, hay không chiến.
Diệp Khuyết bình tĩnh nói.
– Đương nhiên chiến, hơn nữa, một người đủ rồi.
Hầu Thanh Lâm đáp lại, người của Thiên Đài, ánh mắt của bọn họ, kiên định như vậy, tự tin như vậy. Đông! Đạm Đài đi về phương hướng người của Thiên Đài đang đứng, đám người thần sắc sững lại, một người tới chiến, Đạm Đài sao? Nhưng mà, Đạm Đài chỉ là đi về phía người của Thiên Đài đang đứng, khiến cho bọn họ lộ ra thần sắc nghi hoặc, không phải Đạm Đài, như vậy Thiên Đài, ai tới chiến? Lúc này, một thân ảnh bọn họ tựa hồ đã xem nhẹ chậm rãi rời khỏi Ngu gia, sau đó đi về phía Thiên Đài.
Đồng tử của Ngu Diệp khẽ co rút lại, nhìn chằm chằm thân ảnh kia, mày nhíu chặt. Ánh mắt người Ngu gia cũng đều sững lại, nhìn theo thân ảnh kia. Nhìn thấy đạo thân ảnh kia càng ngày càng đi về phía trước, thậm chí, ngay cả người của Thiên Đài cũng không tự chủ được đem ánh mắt chuyển hướng sang phía hắn, lúc này đám người rốt cục cũng chú ý đến nhân vật đi ra từ Ngu gia kia, tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng lại giống như có một cỗ vận luật khiến cho ánh mắt của mọi người dần dần đều ngừng lại trên người hắn, nhìn theo hắn từng bước đi lên đài chiến đấu.
– Là hắn.
Kinh Hiểu Nguyệt đôi mắt ngưng trọng, người chiến đấu với Diệp Khuyết, thế nhưng lại là hắn.
– Lâm Phong.
Ngu Tâm cũng khẽ chấn động, Lâm Phong, bước lên đài chiến đấu, người của Thiên Đài vẫn luôn dõi theo hắn, tất cả, giống như vốn nên như thế, tự nhiên đến như vậy, nàng nhớ tới một câu nói của Đạm Đài, ngươi sẽ biết, hắn là dạng người gì. Ngu Diệp, nhìn Lâm Phong; Ngu Lân cùng Tô Mục, cũng đang nhìn Lâm Phong; thanh niên chưa bao giờ tranh luận với bọn họ, cho tới bây giờ đều vô cùng bình tĩnh, lần đầu tiên, chân chính được bọn họ tôn trọng, hơn nữa, khiến cho tim họ đập nhanh hơn. Cuối cùng, Lâm Phong đứng trên đài chiến đấu, đối diện Diệp Khuyết, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn Diệp Khuyết, mà là nhìn về phía sau của Diệp Khuyết, thân ảnh của những thanh niên đang đứng trên yêu thú, bình tĩnh nói:
– Các ngươi sẽ được nhìn thấy, chuyện cười này, thật ra cũng không buồn cười như vậy.
Câu chuyện cười này có đáng cười
Chương 2110: không?
Thân ảnh đứng ở đối diện Diệp Khuyết cũng không quá cao lớn, trên người không có khí tức điên cuồng làm càn, cả thân hình giống như cũng nội liễm mà bình thản, nhưng mà, hắn cứ như thế đứng đấy giống như mọi thứ đều tự nhiên như vậy, phía dưới, sau lưng hắn, ánh mắt người của Thiên Đài đều vô cùng bình tĩnh nhìn thân ảnh bình thường kia, bọn họ giờ phút này cũng đều rất im lặng, hài hòa mà tự nhiên, tựa hồ vị trí người đang đứng đó, sớm đã định.
– Hắn mới là người mạnh nhất của Thiên Đài sao?
Ngu Diệp khẽ động môi, giống như muốn nói gì đó, rồi lại không nói gì, thanh niên im lặng kia, chưa bao giờ biểu hiện ra thực lực của mình, vô luận được Ngu gia tôn trọng hay vắng vẻ, cũng đều im lặng như vậy, bởi vì, hắn căn bản không để ý, mục đích của hắn, chính là chiến đấu với Kinh gia, hoặc nói vì Mộc Trần.
Ngu Khôn bọn họ đương nhiên cũng hiểu được điểm này, nhìn phản ứng của Thiên Đài bọn họ biết rõ, Lâm Phong chính là người mạnh nhất của Thiên Đài.
Nhưng mà, hắn có thể chiến đấu với Diệp Khuyết sao? Ánh mắt Ngu Lân khẽ nheo lại, giống như một con độc xà âm lãnh, bị Đạm Đài hung hăng vả vào mặt, tới giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy nóng cháy, từ nay về sau, tại Thanh Sơn Thành, Ngu Lân hắn, đã không còn là Ngu Lân, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào, nhưng mà Đạm Đài mạnh hơn so với hắn, đây là sự thật.
Người của Kinh gia nhìn Lâm Phong, cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ cũng nhìn Lâm Phong, thanh niên im lặng này, cái loại bình tĩnh này, là tự tin không gì có thể sánh kịp, đây cũng chính là một loại kiêu ngạo, có lẽ hắn giống với Diệp Khuyết, cho rằng bản thân không thể nào thua, loại tự tin cùng ngạo này, đặt ở trong mắt chư cường giả của Thiên Trận Kỳ phủ đều rất buồn cười, cũng buồn cười giống như sự tự tin của Diệp Khuyết trong mắt Thiên Đại, bọn họ đứng vị trí bất đồng, suy nghĩ cũng hoàn toàn tương phản.
Uy phong phất qua, trận bào trên người Diệp Khuyết trôi nổi chuyển động, đôi mắt của hắn bình tĩnh nhìn Lâm Phong, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
– Những người cùng thế hệ, rất ít có ai dám tự tin như vậy trước mặt ta, mà tự tin của bọn họ, cuối cùng đều đã bị giẫm thành mảnh nhỏ.
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn Diệp Khuyết, đôi mắt bình tĩnh vẫn không có chút dao động, nói:
– Đúng như lời của nhị sư huynh ta, thắng bại đối với chúng ta vốn dĩ không quan trọng, nhưng mà, các ngươi lại lần lượt muốn chứng minh rằng mình cường đại đến mức nào, lần này ngươi lại thua thì thể diện nên để ở đâu đây.
Diệp Khuyết nghe thấy lời nói của Lâm Phong thì khẽ sững sốt, nhưng ngay sau đó liền lộ ra một nụ cười châm chọc.
– Ngươi thật tự tin.
Dứt lời, chỉ thấy Diệp Khuyết bước từng bước về phía trước, ngay lập tức trong hư không có tiếng nổ vang lên, giống như có lực lượng bạo tạc khủng bố tác dụng lên trên người Lâm Phong, khiến hắn cảm thấy huyết nhục cả người giống như muốn vỡ tan.
– Phá vỡ chi đạo?
Lâm Phong đồng tử ngưng trọng, lúc Diệp Khuyết bước tới cũng là lúc hư không giống như đều muốn bạo liệt, thân thể hắn, huyết nhục của hắn, đều giống như muốn bị phá vỡ. Đông! Diệp Khuyết lại bước lên phía trước, nhất thời cỗ lực lượng kia càng cường thịnh hơn nữa, khí thế trên người Diệp Khuyết điên cuồng nâng lên , thậm chí, thần hồn của Lâm Phong giống như đều sắp bị phá vỡ .
– Toái niệm.
Diệp Khuyết lạnh lùng quát một tiếng, nhất thời như có vô tận đạo uy phá vỡ trực tiếp triển áp lên thần hồn của Lâm Phong, muốn cho ý niệm của Lâm Phong vỡ tan, nhưng mà Lâm Phong thần hồn vững chắc, ý niệm cứng cỏi, làm sao có thể dễ dàng phá vỡ, chỉ thấy lúc này, khí tức trên người hắn cũng đồng dạng được nâng lên, vô tận kiếm ý gào thét giận dữ xuất hiện, hư không giống như có vô tận lợi kiếm bắn về phía Lâm Phong, chỉ thấy hắn duỗi tay túm lấy, ngay lập tức một lũ kiếm ý thao thiên không ngừng chuyển động, kiếm ý khủng bố cắt đứt mọi thứ, ngay cả đạo uy phá vỡ kia cũng đều bị tiêu diệt. Xuy. . . Hoa quang chém qua, kiếm của Lâm Phong giống như khiến cho không gian cũng trở nên trì trệ, một kiếm quảng hàn tiêu động, thiên địa cũng như trở nên yên lặng, chỉ còn một kiếm kia. Kiếm quang trong nháy mắt bổ về phía Diệp Khuyết, chỉ thấy trên người Diệp Khuyết điên cuồng bộc phát ý chí khủng bố, khí tức cùng với chiến ý trên người cũng cuồn cuộn nâng lên.
– Toái binh.
Chỉ thấy Diệp Khuyết chỉ tay, ngay lập tức liền có vô tận ý chí dung nhập vào bên trong đạo uy, điểm lên thân kiếm vừa chém xuống trong hư không, khiến cho hư không ngưng tụ thành lưỡng đạo hoa quang, sau đó âm thanh răng rắc vang lên, tất cả đều tan thành mây khói.
– Thật mạnh.
Một lần giao phong ngắn ngủi lại làm cho người ta cảm giác được một trận áp lực hít thở không thông, khắp đài chiến đấu đều bị cỗ áp lực này bao phủ, vừa rồi khi Lâm Phong chém ra một kiếm, thời gian giống như cũng bị đình chỉ, ý chí bạo phát cùng với vạch quang hoa kia của Diệp Khuyết cũng đồng dạng đến khiến người ta phải run sợ, đây là hai nhân vật cực kỳ khủng bố. Diệp Khuyết như thế, Lâm Phong cũng như thế.
Thân ảnh im lặng đi ra từ Ngu gia thế nhưng lại cường đại đến loại trình độ này, một kiếm vừa rồi kia, có thể trong nháy mắt giết chết biết bao nhiêu nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong Hơn nữa, đây tựa hồ mới chỉ vẻn vẹn bắt đầu mà thôi, nghìn vạn lợi kiếm gào thét, chỉ thấy quanh người Lâm Phong xuất hiện từng cỗ kiếm linh, tất cả đều hóa kiếm.
Lâm Phong bước về phía trước một bước, ngay lập tức một kiếm cũng theo đó phá không, ánh sáng trong nháy mắt khiến cho người ta bị hoa mắt, khí tức trên người Diệp Khuyết vẫn đang điên cuồng bạo phát, đồng dạng cũng bước về phía trước, đại địa rung động, quyền mang của hắn chèn ép mọi thứ, khiến cho kiếm vỡ nát, mọi thứ trước người hắn đều phải vỡ vụn.
Nhưng mà khi thân thể hai người tiếp cận, kiếm của Lâm Phong lại càng lúc càng nhanh, một kiếm từ trên trời giáng xuống, chém qua vòm trời, trên hư không lưu lại từng đạo ánh sáng sáng chói. Bước chân của Diệp Khuyết càng ngày càng nhanh, giống như đã bắt đầu bùng nổ, quanh thân bao phủ quầng sáng, mỗi một quyền đánh ra đều giống như rung chuyển càn khôn, hư không cũng muốn dập nát, từng đạo kiếm quang lóa mắt kia đều không thể chạm vào người hắn, hắn ở Thiên Trận Kỳ Phủ được xưng Vũ Hoàng tiếp cận vô địch, thực lực mạnh mẽ đương nhiên không thể nghi ngờ.
– Nếu ngươi chỉ vẻn vẹn như thế, như vậy, còn kém quá xa.
Lúc này, Diệp Khuyết phun ra một đạo thanh âm bình tĩnh, thân thể hắn, cách Lâm Phong càng ngày càng gần, trên người mang theo toái liệt chi ý đầy khủng bố. Ầm Ầm. Chỉ thấy chân hắn giẫm thật mạnh lên mặt đất, nhất thời lưu quang khủng bố điên cuồng tuôn ra khắp bốn phương tám hướng của đài chiến đấu, từng cỗ trận uy tràn ngập xuất hiện, lực lượng càng thêm đáng sợ nhảy vào bên trong công kích của hắn, đồng thời, Lâm Phong chỉ cảm thấy mình đang bị đối phương bao vậy, tùy thời đều có thể bị chèn ép đến chết.
– Tiếp cận vô địch Vũ Hoàng, chuẩn bị tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ, không phải tài trí bình thường.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy tay hắn đánh ra một chưởng, tay kia thì đang nhanh chóng ngưng tụ cổ ấn, từng cái cổ tự bắt đầu trôi nổi trong hư không.
– Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!
Cổ tự trôi nổi trong hư không, quang hoàn bao phủ Lâm Phong, thiên địa cộng minh, vũ trụ hồng hoang giống như cũng đang rung chuyển, hàng tỉ kiếm ý điên cuồng hội tụ vào Lâm Phong, bát hoang pháp tắc cũng đồng thời hội tụ, Lâm Phong, hóa thành kiếm vua, pháp tắc Chí Tôn, kiếm ý, pháp tắc, đều phải cúi đầu xưng thần, mảnh thiên địa này, là do hắn khống chế.
– Khí tức thật khủng bố, cửu tự chân ngôn kìa.
Đám người đồng tử co rút lại, Diệp Khuyết cũng cảm giác được khí tức cường thịnh trên người Lâm Phong giờ phút này, chỉ thấy hắn cười lạnh nói:
– Có chút thủ đoạn, nhưng vẫn không thay đổi được chiến cuộc.
Thời điểm câu nói hạ xuống, bàn tay Diệp Khuyết cũng nhanh chóng ngưng tụ cổ ấn, ý chí tăng vọt, chiến lực ngập trời.
– Thiên địa tịch diệt, vạn vật giai toái, binh toái, niệm toái, đạo pháp cũng phải thoát phá.
Diệp Khuyết chợt quát một tiếng, trong thiên địa hội tụ vô tận lực lượng, giống như đang cùng Lâm Phong cướp đoạt lực lượng của vạn vật, một hội tụ thiên địa vạn pháp, một cái muốn phá vỡ vạn pháp vạn đạo, cỗ hơi thở khủng bố kia, khiến cho trái tim đám người cũng thình thịch nhảy lên, hai nhân vật Vũ Hoàng cảnh giao phong, không ngờ có thể sinh ra uy thế khiến người khác sợ hãi đến mức này, thậm chí là một vài nhân vật Đế cảnh cũng sợ đến tim mật run lên. Ầm ầm. Diệp Khuyết lại lần nữa giẫm lên đại địa, trận quang hội tụ, hóa thành vô tận lực lượng toái diệt gia tăng trên người, lực lượng của hắn vẫn còn đang tăng lên.
– Diệp Khuyết, thật đáng sợ, công kích của hắn đã cường đại tới cực điểm, lại còn có thêm trận đạo bổ sung.
– Trận đạo, không phải chỉ có ngươi biết.
Lâm Phong bình tĩnh nói, bàn tay đưa ra phía trước, liên tục rung động vài chục lần, ngay lập tức giống như có từng cỗ tiên thai ngưng hiện, hóa thành cầu thang chín bậc, từng bậc từng bậc, đều ngưng tụ thành vô thượng lực lượng. Tiên thai trận đạo ngưng thực, lực lượng công kích của hai người lúc này đã ngưng tụ tới cực hạn.
– Đại Phá Toái Diệt Thiên Chưởng Ấn, giết.
Diệp Khuyết chợt quát một tiếng, lực lượng chèn ép thiên địa điên cuồng xông về phía trước giống như muốn phá vỡ tất cả mọi thứ .
Đồng thời khi hắn xuất thủ, Lâm Phong giống như cũng đang hội tụ lực lượng hồng hoang của thiên địa vạn pháp, sau đó ngưng tụ thành một thanh thí thiên chi kiếm rồi thêm cửu tự vào bên trong, tiếp theo nâng kiếm trực tiếp chém về phía trước, cự kiếm xẹt qua tiên thai trận đạo, giống như muốn bay lên trời cao, giờ khắc này, khắp vùng đất giống như trở nên vô cùng yên tĩnh, thiên địa cộng minh, vũ trụ đồng tấu, lấy Lâm Phong làm tâm, giống như có nghìn vạn bóng kiếm đang xuất hiện, sặc sỡ loá mắt.
Giờ khắc này, trái tim của đám người giống như đều muốn nhảy ra, nhìn chằm chằm va chạm hủy diệt kia. Quang hoa sáng chói che phủ, phía trên đài chiến đấu đã phân thắng bại dựa vào một kích này, khí tức bạo ngược vẫn còn đang tàn phá, một đạo thân ảnh bình tĩnh đứng giữa khí tức hủy diệt đó, chính là thân ảnh của Lâm Phong. Mà Diệp Khuyết, giờ phút này đã đánh bay khỏi đài chiến đấu, thân thể nằm sấp ở đó, không ngừng phun ra máu tươi, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lâm Phong, tựa hồ đến lúc này vẫn còn không thể tiếp nhận sự thật là mình đã thua.
– Trận đạo, trận đạo của ngươi cũng lợi hại đến thế.
Diệp Khuyết thì thào nói nhỏ, nếu như Lâm Phong không có trận đạo kia, người thua không nhất định là hắn, nhưng mà, trận đạo của Lâm Phong, cùng với thêm vào uy lực công kích, làm cho hắn thua một cách thảm hại.
– Trận đạo của Thiên Trận Kỳ Phủ, quả thật không được tốt lắm.
Lâm Phong bình tĩnh nói, chung quanh hư không yên tĩnh không tiếng động, giống như vẫn chưa tỉnh lại sau chấn động, nhất là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, Kinh gia, cùng với Ngu gia. Diệp Khuyết, bại. Diệp Khuyết hắn không ngờ lại thua. Diệp Khuyết
– người được xưng Vũ Hoàng tiếp cận vô địch, hắn thua.
Lâm Phong bước về phía trước, nhìn thấy hắn đi về phía Diệp Khuyết, ngay lập tức hướng Thiên Trận Kỳ Phủ có cường giả bay nhanh đến, trực tiếp đánh một chưởng về phía Lâm Phong. Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, trong nháy mắt, ma đồng tối đen mang theo lực lượng nguyền rủa cùng với tử vong bay thẳng đến giảo sát đối phương, bàn tay cũng đồng thời chuyển động, vô tận lực lượng đáng sợ trực tiếp khiến đối phương chấn động đến xương cốt vỡ vụn, bàn tay của hắn trong nháy mắt vươn ra, chế trụ cổ họng đối phương, trực tiếp dùng tay nâng lên, nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, ngay cả một kích cũng không thể tiếp nổi.
– Câu chuyện cười này, ngươi có cảm thấy buồn cười không?Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong nhìn vào thân ảnh bị hắn nắm trong tay, ma đồng lạnh lùng, nhàn nhạt nói, cả hư không không hề có nửa điểm thanh âm!