1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 42 [Chương 206 đến 210]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 42 [Chương 206 đến 210]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 206: Tuyết Nguyệt thảm bại

– Đoàn Thiên Lang còn không ra lệnh dừng tay.

Liễu Thương Lan đánh ra một chưởng mãnh liệt, đem tên trước mặt đánh bay ra ngoài, quát lớn.

Nếu nước Ma Việt xâm nhập toàn bộ, một trận chiến này đối với bọn họ chắc chắn là thất bại, hơn nữa còn là thảm bại. Bây giờ ông chỉ có thể hy vọng lấy thời gian ngắn nhất bình ổn nội loạn, chống lại công kích của Ma Việt.

– Dừng tay? Liễu Thương Lan, ngươi trong lòng tính mưu phản, che chở kẻ bắt cóc công chúa, cho dù Đoàn Thiên Lang ta yếu thế, cũng sẽ cùng ngươi tử chiến.

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang lạnh lùng khiến cả người Liễu Thương Lan lạnh giá.

Khốn khiếp, Đoàn Thiên Lang đây là muốn hại chết mấy chục ngàn tính mạng tướng sĩ.

Bước một bước lớn, thân thể Liễu Thương Lan bay lên, giận dữ hét:

– Tất cả tướng sĩ Tuyết Nguyệt ngừng đánh, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài. Nếu không, toàn bộ chúng ta đều táng thân ở nơi này.

– Víu!

Một tiếng khóc truyền tới, chỉ thấy một mũi tên cực kỳ nhanh phóng tới Liễu Thương Lan.

– Đoàn Thiên Lang, đồ tặc tử.

Liễu Thương Lan giận quát lên, chưởng lực điên cuồng phóng tới, mũi tên bị đánh thành bột phấn, thân thể rơi xuống, mang theo Lâm Phong đi ra, đồng thời quát lớn:

– Tất cả tướng sĩ Tuyết Nguyệt nghe lệnh, lui về Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Liễu Thương Lan đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt, quân sĩ Tuyết Nguyệt đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không thể ngăn cản quân đoàn Ma Việt thế tới như mãnh hổ kia.

– Xích Huyết thiết kỵ nghe lệnh, lui về Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Cưu Xích Huyết nổi giận, gầm lên một tiếng, vó ngựa phi như điên. Xích Huyết thiết kỵ không tiếp tục giao chiến, hướng phía sau doanh trướng lui lại.

– Hưu, hưu, hưu…..

Tiếng khóc khủng bố truyền tới, Liễu Thương Lan nhìn lên trời cao, lập tức sắc mặt trắng bệch, không còn một giọt máu.

Chỉ thấy trên trời cao, vô vàn mũi tên biến thành mưa tiễn, chi chít, che khuất mặt trời, bao phủ vài dặm chung quanh.

Trong nháy mắt, Liễu Thương Lan cũng cảm giác được sắc trời tối lại, mưa tên ồ ạt rơi xuống.

Vô vàn tiếng kêu, rên thảm thiết truyền ra, cảnh tượng này đối với toàn bộ quân sĩ Tuyết Nguyệt mà nói, giống như tận thế.

Lâm Phong cầm vũ khí sắc bén giơ lên trời, ánh sáng lóe ra thành một tầng kiếm, mưa tên rơi vào trong tâng kiếm, nháy mắt biến thành bụi phấn.

Mưa tên kéo dài khoảng mười phút, trên trời lại khôi phục lại ánh sáng. Mà lúc này, toàn bộ doanh trướng của tướng sĩ Tuyết Nguyệt bị hủy, trên đất vô số thi thể.

– Rút lui.

– Rút lui.

Tiếng kêu gào trở nên điên cuồng. Vô số người gào lên rút lại, đến Đoạn Nhận Thiên Nhai bọn họ còn một tia hy vọng.

– Vù vù…..

Lại là một màn đen bao phủ bầu trời, mưa tên lại lần nữa phủ xuống.

Vẫn là máu tươi cùng tiếng kêu thảm thiết, vô tận, lúc này vó ngựa ào ào mà tới, giống như trời đất nổ tung, tiếng chém giết rung trời. Ma Việt thiết kỵ sau hai đợt mưa tên đã xung phong liều chết chạy vào trong trận doanh của Tuyết Nguyệt.

Nhìn thoáng qua mặt đất nhuốm máu, Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, chẳng những chưa từng lùi về phía sau, ngược lại còn xung phong liều chết hướng tới thiết kỵ.

– Giết!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Những thiết kỵ kia nhìn Lâm Phong xung phong liều chết lại vẫn tiến lên phản kích. Gầm lên một tiếng, trường thương hướng Lâm Phong mạnh mẽ đâm, hơn nữa chiến mã chạy nhanh, một thương này là đến vô cùng nhanh.

Ngay lúc đó, kiếm quang lóe lên, lạnh như băng.

Kiếm quang lạnh lẽo động Cửu Châu!

Người xung phong liều chết kia trực tiếp bị chém thành hai mảnh, theo quán tính bay về phía trước.

– Đoạt mệnh kiếm!

Cả người Lâm Phong lạnh như băng, con ngươi màu xám vô tình hiện lên. Một kiếm chém ra, nháy mắt liền có mấy người bị chém chết, bay ra ngoài.

Chân bước liên tục, Lâm Phong xông tới đám người, lại là một kiếm, một kiếm mất mạng.

Một kiếm, mười mấy người mất mạng.

Mà lúc này, Lâm Phong đã bị thiết kỵ vây xung quanh. Những thiết kỵ này không hề chạy như điên xông lên, trường thương trong tay giơ cao, quát một tiếng. Tiếng giết rung trời, toàn bộ đồng thời hướng Lâm Phong ở giữa đâm tới, trường thương cuồng mãnh đâm về phía Lâm Phong, nếu như đâm trúng, Lâm Phong chết chắc.

Kiếm thế khủng bố tử vong, bao trùm đám người, khiến cả người bọn họ run lên, thân thể cũng trở nên lạnh lẽo.

– Khô tịch… kiếm!

Thân thể hơi chuyển, không khí trong trời đất mất đi, một kiếm này hạ xuống, hướng tới đám người rồi lại xoáy trở về. Thân thể toàn bộ đám người bị chém một kiếm, khoảng mấy chục người mất mạng tại chỗ.

Trên chiến trường, sinh mệnh như cỏ rác, không thể nhường nhịn, dũng cảm thì thắng.

Sải bước, thân thể Lâm Phong nhảy lên, trực tiếp đi tới cạnh một con liệt mã, hơi thở lạnh lùng lan tràn, kiếm thế giống như bản chất. Trong nháy mắt liệt mã trở nên vô cùng dễ bảo, Lâm Phong cầm dây cương, thân thể liền điên cuồng lao về phía trước.

Kiếm quanh rực rỡ không ngừng hiện lên. Một kiếm một mạng, Lâm Phong cưỡi liệt mã phi nhanh, không người nào có thể ngăn cản, giống như sát thần, chiến thần.

Đoạn Nhận Thiên Nhai cách nơi đóng quân của Tuyết Nguyệt khoảng mười dặm, nhưng khoảng cách ngắn này lại trở thành địa ngục. Vô số xác chết nằm rải rộng trên cả đoạn đường.

Phía trên Đoạn Nhận Thiên Nhai có ba ngàn cung thủ, hơn nữa đều là cung thủ có tài chuẩn xác, trải rộng khắp ngõ ngách Đoạn Nhận Thiên Nhai, mỗi khi quân sĩ Ma Việt tới gần, tên liền phá không mà ra.

Hơn nữa, con đường chật hẹp chỉ có thể chứa ít người, quân sĩ Ma Việt dù tránh thoát cung tiễn cũng không dám xông vào, ở nơi này, đại quân Ma Việt cũng không có nửa điểm tác dụng.

Huống chi, quân sĩ Ma Việt vốn cũng không vào được trong thung lũng nhỏ ở Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng bởi vì, lúc này có một người đứng sừng sững ở lối vào, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua, chính là Thần Tiễn Liễu Thương Lan.

Quân sĩ Tuyết Nguyệt có thể trực tiếp đi tới phía sau Liễu Thương Lan, hoặc là leo lên Đoạn Nhận Thiên Nhai, lưng đeo cung tiễn chờ đợi địch.

Mà Ma Việt quân sĩ vừa tiếp cận, nhất định bị Liễu Thương Lan một tên bắn chết.

Mũi tên của Liễu Thương Lan bắn ra, tên ra người phải chết.

Nhìn quân sĩ Tuyết Nguyệt phía xa xa không ngừng bị tàn sát, Liễu Thương Lan chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Lúc Lâm Phong cưỡi ngựa tới liền trực tiếp xuống ngựa, đứng bên cạnh Liễu Thương Lan, lặng lặng nhìn phía xa, bóng người không ngừng ngã xuống.

Những tướng sĩ này tử vong, đều tại Lâm Phong hắn.

– Đoàn Thiên Lang!

Sát khí của Lâm Phong đối với Đoàn Thiên Lang đã lên tới cực hạn. Mấy chục vạn sinh mệnh của tướng sĩ, sinh mệnh rực rỡ, ở trong mắt Đoàn Thiên Lang rốt cuộc là cái gì.

Tại sao Đoàn Thiên Lang muốn làn như vậy. Vì giết hắn, khiến trong quân nội chiến, cho Ma Việt gặp được cơ hội hiếm có.

Mà Ma Việt quốc dường như biết được bên này có nội loạn mới nắm được cơ hội này.

Đám người tập trung ngày càng nhiều, nhưng toàn bộ bị Liễu Thương Lan đuổi lên Đoạn Nhận Thiên Nhai, chỉ có ở trên núi mới có thể đánh lén kẻ địch, bảo vệ tốt bản thân.

Đại quân ở xa xa dường như đã đem số quân sĩ Tuyết Nguyệt còn lại tàn sát hết, vô số thiết kỵ chậm rãi tới gần Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Nhưng khi bọn hắn cách Đoạn Nhận Thiên Nhai khoảng ngàn thước thì toàn bộ thiết kỵ dừng lại.

Đoạn Nhận Thiên Nhai là rãnh trời của Tuyết Nguyệt, thành Đoạn Nhận là thành thủ hộ cuối cùng của Tuyết Nguyệt, điểm ấy người Ma Việt tự nhiên hiểu rõ.

Đứng ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai có thể dễ dàng đánh lén đám người đi qua con đường duy nhất. Nếu là từ trên đẩy đá xuống, chẳng những có thể đả thương người, còn có thể bố trí thiết kỵ đi qua, lại lấy cung tên bắn. Một người giết mười người, thậm chí trăm người đều là bình thường.

Người của nước Ma Việt sẽ không ngu xuẩn mà trực tiếp đi vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, trên núi rất nhiều quân mai phục.

Nếu bọn họ cố gắng từng người từng người đi qua, ít nhất cũng phải chết mấy vạn quân sĩ, đây cũng không phải mong muốn của Ma Việt.

Liễu Thương Lan nhìn đại quân Ma Việt, tim của ông vẫn run rẩy.

Một trận này là thảm bại, hoàn toàn là tàn sát, quân sĩ Tuyết Nguyệt cũng không còn sức lực chống lại Ma Việt. Đám người vừa rồi đi vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, ước chừng chỉ có mười vạn, trong đó còn có rất nhiều người bị thương.

Trận chiến này hy sinh gần ba mươi vạn tướng sĩ. Đây tuyệt đối là con số khủng khiếp.

Lúc nội loạn, nước Ma Việt hành quân quá nhanh, liền trực tiếp tiến hành tàn sát, khiến cho bên Tuyết Nguyệt không có chút thời gian nào bố trí chống cự, chỉ có thể chạy trốn. Mà trong lúc chạy vội làm sao có thể thắng được thiết kỵ của đối phương. Năm mươi vạn thiết kỵ đuổi giết, người bị giết nhiều không đếm xuể.

Lúc này, phía trước đám người dừng lại, có một người chậm rãi bước ra. Đây là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người thon dài, sắc mặt của hắn mang theo vài phần tái nhợt, nhưng cặp mắt kia lại kiêu ngạo sắc bén, khiến người muốn thần phục. Đây mới là khí chất vương giả thực sự.

– Thần Tiễn tướng quân.

Môi thanh niên khẽ nhúc nhích, thanh âm dường như không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng tới tai đám người Liễu Thương Lan.

– Ma Yết!

Liễu Thương Lan nhìn thanh niên này, nhấn rõ từng chữ, thanh âm băng hàn.

Chương 207: Không chết không thôi

– Thần Tiễn tướng quân trấn thủ Đoạn Nhận Thiên Nhai mười mấy năm, không người nào có thể bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai nửa bước, uy danh hiển hách, Ma Yết vẫn luôn kính ngưỡng, hôm nay gặp được, rất là cao hứng!

Ma Yết cưỡi trên lưng ngựa, khẽ khom người về phía Liễu Thương Lan, đây là tôn trọng của gã đối với quân thần Tuyết Nguyệt.

– Tướng của bại quân, còn nói chi dũng.

Giọng nói của Liễu Thương Lan mang theo bi thương, vài chục vạn tướng sỉ, máu nhuộm sa trường. Những thứ này là tội lỗi của ông, giờ phút này, trong tim ông vẫn còn rỉ máu.

– Lúc đó không có tướng quân ngài, nên không phải là tội lỗi của tướng quân. Nếu tướng quân nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta nguyện cúi đầu tiếp đón, để tướng quân chấp chưởng vị trí chủ soái Ma Việt ta.

Ma Yết phi thường khách khí nói, dù thân là thái tử, nhưng gã không có chút ngạo khí nào, thậm chí nói ra là nguyện ý cúi đầu nghênh đón Liễu Thương Lan gia nhập Ma Việt, người bực này, há có thể không thành đại sự.

– Thắng là thắng, bại là bại, cần gì lấy cớ!

Liễu Thương Lan khẽ lắc đầu:

– Tạ ơn hảo ý của thái tử.

– Ta để tướng quân gặp một người, tướng quân sẽ hiểu!

Ma Yết phất tay, nhất thời, tên quân sĩ bên người gã lùi về sau, trong đám người đông nghịt kia có mấy thân ảnh xuất hiện, trong đó có một bóng hình xinh đẹp, bị dây mây quấn quanh, bị áp đi phía trước nhóm quân Ma Việt.

– Công chúa!

Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong đều kinh hãi, nhất là Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, lộ ra sắc bén.

Tại sao có thể như vậy, Công chúa lại ở trong tay Ma Yết?!

Chẳng lẽ người ám sát Đoàn Hân Diệp cũng không phải do Đoàn Thiên Lang an bài, mà là người của Ma Yết?

Nhưng mà, vì sao tên tướng lĩnh này đã phục kích ở đây, hắn vừa xuất hiện liền tiễu trừ hắn, hơn nữa gán tội danh lên đầu mình?

Trong lúc nhất thời, Lâm Phong không cách nào hiểu được.

Lúc này, ánh mắt Ma Yết nhìn về phía Lâm Phong, lại cười nói:

– Ngươi tên là Lâm Phong, đúng không?

Lâm Phong híp mắt, lại nghe Ma Yết nói tiếp:

– Tóc dựng mái đầu,

Lan can đứng tựa,

Trận mưa vừa dứt.

Ngóng trời xa,

Uất hận kêu dài.

Hùng tâm khích liệt,

Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,

Ích gì rên xiết.

Mối nhục Đoạn Nhận,

Chưa gội hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Cưỡi thiết kỵ

Dẫm Hạ Lan nát bét

Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém Ma Việt uống huyết.

Rồi đây dành lại cả giang san,

Về chầu cửa khuyết.

(Mãn Giang Hồng – Nhạc Phi –Người dịch Nam Trân (thivien). Có sửa vài từ phù hợp với địa danh, tên tuổi trong thời đại này)

Giọng điệu của Ma Yết mang theo vài phần nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết hào hùng, Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan đều khựng người.

– Có thể hát lên nhưng câu chữ như thế, trong lòng rộng lớn nhường nào, nhiệt huyết nhường nào! Lâm Phong, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta cũng nguyện ý cúi đầu nghênh đón. Nếu ngươi không chê, có thể kết làm huynh đệ khác họ cùng ta.

Cúi người nghênh đón, kết làm huynh đệ khác họ.

Thái tử Ma Việt – Ma Yết, thật không ngờ lại coi trọng Lâm Phong như vậy.

– Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, tự nhiên ta sẽ không làm khó vị Công chúa này, để nàng kết thành vợ chồng với ngươi.

Ma Yết mỉm cười, tiếp tục nói, ánh mắt nhìn về Lâm Phong mang theo vài phần tiếc tài.

Liễu Thương Lan nhìn Lâm Phong một cái, mấy câu từ kia hẳn là Lâm Phong hát lên, nhiệt huyết sục sôi, đáng tiếc là kết cục đã định, man nhân Ma Việt đều sắp tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai.

– Người ám sát công chúa, là do ngươi phái ra?

Lâm Phong hỏi.

– Ngươi không cần hoài nghi gì, ta cho ngươi gặp một người thì ngươi sẽ hiểu hết.

Ma Yết lại phất tay, bên cạnh gã, một người dục ngựa đi tới phía trước, người này ngẩng đầu lên, cởi mũ giáp trên đầu xuống, nhất thời, khuôn mặt y lộ ra, Lâm Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo.

– Là ngươi?

Trong giọng nói của Lâm Phong tràn đầy sát cơ, người này là tên tướng lĩnh đã cản trở hắn khi hắn muốn truy đuổi đám người bắt công chúa đi, cũng là kẻ một mực nói hắn có ý đồ bất chính với công chúa.

– Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ, đối với mâu thuẫn của các ngươi trong Tuyết Nguyệt quân đoàn, ta đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Ma Yết thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh.

Trong lòng Lâm Phong nổi lên lãnh ý, nhìn Ma Yết, chậm rãi nói:

– Nhưng ngươi có thể dùng mâu thuẫn này mà kích phát hoàn mỹ như thế, diễn biến thành cục diện nội loạn, sau đó liền xua quân thẳng tới. Ma Yết! Ngươi đúng là kiêu hùng!

Lâm Phong cũng không phải là khách sáo, dù trong quân bọn họ có mâu thuẫn, nhưng có thể bố cục thi hành cùng kích phát hoàn mỹ như vậy, mỗi một bước đều không chút sơ hở, người như vậy, rất đáng sợ, gã đã tính toán đến mọi chi tiết.

Về phần kẻ nằm vùng trong quân, vậy thì cũng không tính là gì, ai dám nói trong quân Ma Việt không có nằm vùng của Tuyết Nguyệt quốc. Kẻ nằm vùng cũng phải xem gã ta tiếp xúc được bao nhiêu, cũng phải xem cách dùng người của ngươi như thế nào, Ma Yết, không thể nghi ngờ đã có thể phát huy tác dụng của kẻ này.

Đê dài ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến. Một nước cờ sai thì thua cả bàn. Một kẽ hở nhỏ, Ma Yết có thể lợi dụng mà quyết định cả chiến cuộc.

– Nếu ngươi cùng tướng quân gia nhập Ma Việt ta, các ngươi đều trở thành anh hùng.

Ma Yết tiếp tục mời mọc, Lâm Phong và Liễu Thương Lan đồng thời lắc đầu.

– Ma Yết ta, tùy thời hoan nghênh hai vị.

Ma Yết quay ngựa, sau đó thản nhiên nói:

– Hạ lệnh, đóng quân tại ngoài năm dặm.

Ma Yết vừa nói xong, thanh âm của gã liền vọng lại mấy lần, lệnh ra như núi, tất cả quân sĩ đều xoay người, địa vị của Ma Yết trong quân chính là Thần.

– Người Tuyết Nguyệt nghe đây, ba ngày sau, ta muốn các ngươi rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai! Nếu không, ta sẽ chém đầu công chúa trước Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Một giọng nói cực lớn cuồn cuộn truyền vao trong tai quân sĩ Tuyết Nguyệt, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.

Lại muốn bọn họ rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai, nếu không sẽ giết công chúa!

– Ba ngày này, ta sẽ không động đến công chúa quý quốc, các ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng.

Ma Yết lại nói thêm một câu, sau đó, mặt đất rung chuyển, cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời, để lại đám người Tuyết Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.

Không có bất kỳ điều kiện nào có thể nói, rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai là do Ma Yết nói ra, không có thương lượng. Nói xong, gã liền bỏ đi!

Lâm Phong nhìn thoáng qua tròng mắt ưu thương của Đoàn Hân Diệp lúc rời đi, trong lòng khẽ run lên, một cảm giác đau lòng sinh ra. Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, công chúa sẽ không bị người bắt đi. Đoàn Thiên Lang cũng không có lý do để làm khó dễ, nội loạn sẽ không phát sinh, máu của vài chục vạn tướng sĩ nước Tuyết Nguyệt cũng không chảy xuống.

Đương nhiên, đây là bản thân Lâm Phong không vượt qua được chính mình, hắn đã cố gắng hết sức mình, chỉ là do bị tính toán, hắn căn bản không cải biến được cái gì.

– Trở lại thành Đoạn Nhận!

Liễu Thương Lan xoay người rời đi. Nhìn bước chân của ông, trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, hắn biết, giờ phút này, Liễu Thương Lan thống khổ hơn bất luận kẻ nào.

Vài chục vạn tướng sĩ kia, chính là huynh đệ của ông.

Lúc này, một nhóm người chạy tới, khi đến trước người Liễu Thương Lan thì dừng lại.

– Liễu Thương Lan, xách động nội loạn, dẫn đến công chúa bị bắt, vài chục vạn tướng sĩ chôn xương tha hương! Ngươi, phải chịu tội gì?

Đoàn Thiên Lang vừa đi tới đã quát lên chói tai, Lâm Phong nheo mắt, cái tên súc sinh này.

Là thuộc hạ của y nằm vùng, công chúa mới bị bắt đi. Là Đoàn Thiên Lang y không chịu bỏ qua, muốn hại chết Lâm Phong, vén lên nội loạn. Thậm chí, lúc Ma Việt tiến công, y vẫn không chịu dừng tay. Hôm nay, y lại đẩy trách nhiệm mà đổ tội lên người Liễu Thương Lan, đây là kẻ hèn hạ vô sỉ đến bực nào.

– Liễu Thương Lan, ngươi hại chết mấy chục vạn tướng sĩ, không bằng lấy chết mà tạ tội đi.

Đoàn Thiên Lang lại nói một tiếng, sắc mặt Lâm Phong càng lạnh lẽo, Liễu Thương Lan vốn là người trọng tình trọng nghĩa, lấy tính cách của ông, thật sự có thể làm ra chuyện lấy chết tạ tội.

– Đoàn Thiên Lang, ta thật sự phục ngươi, vậy mà còn mặt mũi đứng ở chỗ này mà to mồm như vậy.

Lâm Phong nhịn không được mà mở miệng, lạnh lùng nói:

– Đồ đệ thân tín phản nghịch, làm cho công chúa bị bắt. Quan báo tư thù, muốn đẩy ta vào chỗ chết, cũng không chịu đuổi giết kẻ bắt công chúa, không tiếc hết thảy mà vén lên nội chiến. Thậm chí, lúc Ma Việt đánh tới vẫn để tâm tư lợi, để cho tướng sĩ đổ máu. Sau khi khai chiến, ngươi vứt bỏ tướng sĩ mà ngươi mang từ Hoàng thành tới. Mang theo con mình mà trốn nhanh hơn bất luận kẻ nào. Ngươi là một súc sinh như heo chó, làm vô số tướng sĩ bỏ mình, trong đó có tướng sĩ của ngươi. Vậy mà ngươi còn ở chỗ này mà chỉ trích Liễu tướng quân. Nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát ngàn vạn lần. Ta thật sự phục ngươi, thân là Vương gia, là tướng quân lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Từng chữ lạnh băng vang lên, những lời của Lâm Phong giống như gai nhọn đâm vào trong lòng Đoàn Thiên Lang. Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Đoàn Thiên Lang, sắc mặt y đã hết sức khó coi.

– Lâm Phong, ngươi không nên quên, ngươi chính là hộ vệ của công chúa, công chúa bị bắt, ngươi không thoát khỏi trách nhiệm.

– Đoàn Thiên Lang, ngươi cũng không nên quên, ngươi là tướng soái trong quân, công chúa bị bắt ở trong quân doanh của ngươi, là thuộc hạ của ngươi bán đứng công chúa, ta không tránh thoát trách nhiệm, vậy ngươi thì sao?

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, lớn tiếng quát lên.

– Vậy chúng ta chờ xem, ai chết ai sống?!

Đoàn Thiên Lang âm lãnh cười một tiếng, sau đó liền quay người phất tay rời đi.

– Ngươi một mực tính toán đẩy ta vào chỗ chết, ta không chết, ngươi cùng đứa con cầm thú kia cũng ngươi cũng sẽ phải chết.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Đoàn Thiên Lang, giọng nói như từ cửu u truyền ra, lời của Lâm Phong, tuyệt đối phát ra từ phế phủ. Nếu tương lai hắn trở nên cường đại, hắn sẽ không chút do dự nào mà giết chết cha con Đoàn Thiên Lang.

Dường như cảm nhận được hàn ý trong lời của Lâm Phong, bước chân của Đoàn Thiên Lang khẽ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi. Lâm Phong, y cũng phải giết, giữa hai người, không chết không thôi!

Chương 208: Liệt hỏa đốt thành

Trên cổng thành, Liễu Thương Lan chắp tay mà đứng, tại sau lưng ông là bốn vị thống lĩnh cùng với hai người Lâm Phong, Liễu Phỉ.

Liễu Thương Lan đã đứng ở đây mấy canh giờ rồi, thân hình không chút động đậy. Tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ cũng hiểu được, giờ phút này, Liễu Thương Lan đau đớn thế nào.

Máu của mấy chục vạn tướng sĩ, mấy chục vạn mạng người, mấy chục vạn nam nhi trong gia đình hôi phi yên diệt trong nháy mắt, đây, chính là chiến tranh.

Tàn khốc, vô tình, ai cũng không thể biết được chuyện gì phát sinh. Cho dù là Thần tiễn tướng quân Liễu Thương Lan tung hoành sa trường mười mấy năm chưa từng bại trận, cũng đã bại rồi.

– Phù…

Liễu Thương Lan thở ra một hơi dài, sau đó chậm rãi quay người, lúc này, bên trong thành Đoạn Nhận, tất cả mọi người đều di chuyển, chuẩn bị rời khỏi thành Đoạn Nhận.

Ma Việt lấy tính mạng của công chúa mà uy hiếp, lạch trời giữa Đoạn Nhận Thiên Nhai này đã không thể giữ được rồi.

Một khi Đoạn Nhận Thiên Nhai mất đi, một tòa thành nguy nga như thành Đoạn Nhận này, chỉ cần năm mươi vạn thiết kỵ đã có thể dễ dàng đạp bằng.

Võ tu không phải là người bình thường, người có cảnh giới Linh Vũ cảnh, nhảy một phát đã có thể lên thành lâu, mũi tên ngập trời cũng có thể trực tiếp bắn vào bên trong thành cách vài dặm.

– Mặc dù thành Đoạn Nhận không rộng lớn, chỉ là một tòa thành nhỏ, nhưng lại có gần năm mươi vạn dân chúng, hôm nay, tất cả đều phải xa xứ mà đi, tướng quân vô năng, dân chúng vất vả.

Liễu Thương Lan thở dài một tiếng.

– Đã là chiến tranh, há có thể chỉ phân thắng bại, đây cũng không phải là lỗi của tướng quân.

Lâm Phong lắc đầu nói.

– Lâm Phong, cháu để ta hạ lệnh cho dân chúng hỗ trợ gom góp củi gỗ, tụ ở một chỗ này làm gì vậy?

Liễu Thương Lan nghi hoặc hỏi.

Lâm Phong đảo mắt nhìn Liễu Thương Lan, trong ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng, giọng nói nghiêm túc:

– Cháu cần lửa!

– Lửa!?

Liễu Thương Lan nhìn vào ánh mắt Lâm Phong, tròng mắt hơi cứng lại, Lâm Phong lại nói tiếp:

– Liễu thúc, lần này, cháu hi vọng ngài có thể phối hợp với cháu!

Trầm mặc trong chốc lát, sau đó Liễu Thương Lan nặng nề gật đầu, nói:

– Được!

– Các vị thống lĩnh, hi vọng các vị cũng có thể phối hợp.

Lâm Phong lại đưa mắt nhìn về bốn người Cưu Xích Huyết. Bốn người đều khẽ gật đầu, không biết Lâm Phong thật sự muốn làm gì.

Lúc này, trong thành, vó ngựa dồn dập, rất nhiều người thúc ngựa lao đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Trong những nhóm này, rất nhiều người đều là người trong học viên trong Tuyết Nguyệt thánh viện cùng Thiên Nhất học viện. Lần này thua thảm, muốn lập chiến công đã không thể, ở chỗ này sẽ gặp phải nguy hiểm, không bằng sớm trở lại Hoàng thành, chuyện ở đây cũng không liên quan gì tới bọn họ.

Không chỉ có những thanh niên tài tuấn này, ngay cả Đoàn Thiên Lang cũng mang theo quân đội của y đi ra ngoài thành, rời khỏi thành Đoạn Nhận.

– Liễu Thương Lan!

Một giọng nói cực lớn truyền tới, là thanh âm của Đoàn Thiên Lang.

– Liễu Thương Lan, ngươi vén lên nội loạn, làm cho công chúa bị bắt, vài chục vạn tướng sĩ chôn thây tha hương, lần này trở lại Hoàng thành, ta sẽ bẩm báo chi tiết lên bệ hạ, định đoạt tội lỗi của ngươi.

Một tiếng gầm từ phương xa truyền lại, dường như, tất cả sai trái đều là của Liễu Thương Lan, Đoàn Thiên Lang y không có lỗi gì.

Trong lòng Lâm Phong băng hàn, tên súc sinh kia, công chúa bị bắt ở trong quân doanh của y, hôm nay lại không liên quan gì đến y nữa. Y còn muốn đi Hoàng thành bẩm báo, sống chết của công chúa, lại trở thành chuyện của Liễu Thương Lan.

Không cần phải nói, Lâm Phong cũng hiểu được, hôm nay, Đoàn Thiên Lang vào Hoàng thành là muốn đùn đẩy hết trách nhiệm lên người Liễu Thương Lan.

Liễu Thương Lan không để ý để loại tiểu nhân như Đoàn Thiên Lang, cũng không đáng giá để được để ý.

Hôm nay, Liễu Thương Lan đã hối hận việc đồng ý cho Đoàn Thiên Lang vào thành Đoạn Nhận, cũng không ảo tưởng sẽ kề vai chiến đấu với y, chống đỡ quân đoàn Ma Việt.

Mang theo nụ cười chiến thắng, Đoàn Thiên Lang suất lĩnh chúng quân rời khỏi thành Đoạn Nhận. Mà Liễu Thương Lan tất nhiên sẽ tiếp tục sống chết với quân đoàn Ma Việt. Đến lúc đó, bệ hạ hạ lệnh, Đoàn Thiên Lang y xua quân đến, dễ dàng bắt lấy tên đầu sỏ Liễu Thương Lan này.

Ước hẹn ba ngày, thoáng chốc đã qua.

Tiếng vó ngựa ầm ầm điên cuồng chấn động, một đoàn thiết kỵ đồng màu của Ma Việt đã đến bên ngoài thành Đoạn Nhận, mênh mông vô bờ.

Giờ phút này, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, không thấy bất kỳ bóng người nào.

Ma Yết thúc ngựa tới trước, nhìn sơn mạch yên tĩnh không chút động tĩnh, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thật sự rút quân ra khỏi thành Đoạn Nhận, dâng tặng lạch trời này cho Ma Việt bọn họ.

Ma Yết đảo mắt, ngày hôm trước, gã đã nghe được nước Tuyết Nguyệt rút quân khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhưng gã vẫn còn nghi ngờ, trên lạch trời này, có thể dễ dàng ẩn dấu hơn vạn quân sĩ, hơn nữa, sẽ khó mà phát hiện.

– Mang công chúa tiến lên.

Ma Yết nhàn nhạt phân phó, Đoàn Hân Diệp cưỡi trên tuấn mã, thân mặc khôi giáp, hơn nữa, không có người nào trói buộc nàng, cũng đúng như lời của Ma Yết, sẽ không đụng tới công chúa.

– Phái một đội Hắc Sát vệ, tiến lên Đoạn Nhận Thiên Nhai tìm hiểu một lượt.

Ma Yết lại phân phó tiếp, sau chốc lát liền có một đội Hắc Sát vệ thúc ngựa lao về phía trước, trực tiếp phóng về Đoạn Nhận Thiên Nhai, sau đó tùy tiện lên núi.

Ma Yết ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức thi hành, dù mệnh lệnh này có thể làm bọn họ mất đi tính mạng.

Mười mấy tên Hắc Sát vệ này đều có thân thủ nhanh nhẹn, dưới tình huống không có cản trở, lao lên lạch trời giống như đạp trên đất bằng, rất nhanh đã phân tán giữa Đoạn Nhận Thiên Nhai, điều tra có mai phục hay không?

Một canh giờ sau, đội Hắc Sát vệ này đã đều trở lại, không thiếu một người.

– Bẩm điện hạ, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai không có một bóng người, cũng không có một tên quân sĩ nước Tuyết Nguyệt nào.

Một người lên tiếng bẩm báo.

Ma Yết khẽ đăm chiêu, không chỉ trên Đoạn Nhận Thiên Nhai không có người nào, ngay cả trong thành Đoạn Nhận cũng không có một ai?

– Quân tiên phong, mở đường.

Ma Yết đạm mạc nói, có lẽ, thành Đoạn Nhận hôm nay đã trở thành thành trống, nếu gã đổi chỗ với Liễu Thương Lan, không có lạch trời ở Đoạn Nhận Thiên Nhai này, gã cũng sẽ bỏ thành mà đi, tử chiến, gã chết chắc.

Một đội quân mấy ngàn người ào ào tiến lên, thông qua Đoạn Nhận Thiên Nhai. Sau đi bóng dáng bọn họ biến mất, Ma Yết mới suất quân tiến lên, phi thường cẩn thận.

Đối mặt với Liễu Thương Lan, dù đối phương chỉ là bại quân, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai quân giao chiến không phải là trò đùa, sai một bước là phơi thây trăm dặm.

Đúng như suy nghĩ của Ma Yết, thành Đoạn Nhận hôm nay đã là một tòa không thành, không có người nào, yên tĩnh như một tòa thành chết.

Đứng trên cổng thành, sắc mặt Ma Yết không chút thay đổi, bao nhiêu năm rồi, đại quân Ma Việt chưa bao giờ bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai. Hôm nay, gã đã làm được, thông qua lạch trời, giẫm lên vô tận đao gãy mà bước vào tòa thành cổ nhỏ này, tượng trung cho một thắng lợi nhỏ, dù thắng lợi này…

– Truyền lệnh của ta, đóng quân tại thành Đoạn Nhận!

Ma Yết thấp giọng nói, nhất thời, mệnh lệnh nhanh chóng đưa xuống, đóng quân thành Đoạn Nhận.

Hôm nay, Đoạn Nhận Thiên Nhai đã bị phá, thành Đoạn Nhận cũng đã lấy được. Lại tiến đến phía trước là bình nguyên vô tận, chỉ cần xua quân tiến lên là có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Lúc nửa đêm, thành Đoạn Nhận hoàn toàn yên tĩnh, trừ quân sĩ gác đem, những người khác đều đã tiến vào mộng đẹp.

Ở những địa phương bên ngoài tường thành Đoạn Nhận, từng bóng người lặng lẽ xuất hiện, trong mắt bọn họ đều lóe lên ánh sáng bén nhọn.

Đồng thời, theo bốn phía của thành Đoạn Nhận, vô số thiết kỵ lặng lẽ tiến tới, đứng ngoài cách vài dặm, cũng không nhích tới gần thành Đoạn Nhận.

Lúc này, Lâm Phong đã ở dưới thành Đoạn Nhận, ánh mắt màu xám lạnh băng lóe ra, mọi thứ trong thành đều trở nên rõ ràng.

Thân hình khẽ rung lên, trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phong lao vào trong thành, hàn quang chợt lóe, một tên đi tiểu liền bị cắt đứt yết hầu, miệng thì bị Lâm Phong bịt kín, một tiếng hô cũng không kịp phát ra đã bị gạt bỏ.

Cởi xuống khôi giáp trên thi thể, Lâm Phong mang lên người mình, sau đó, hắn ném thi thể đối phương ra bên ngoài thành, lập tức có người tiếp được, lặng lẽ đặt ở bên chân tường, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Mọi thứ xung quanh đều ánh xạ rõ ràng vào trong đầu Lâm Phong, nhấc chân khẽ đạp, Lâm Phong lặng lẽ không một tiếng động, chỉ sau chốc lát, lại có mấy thi thể bị ném ra ngoài thành, được quân sĩ Tuyết Nguyệt dựa bên ngoài thành tiếp lấy, sau đó thay đổi khôi giáp mà mặc lên người mình.

Sau đó, bọn họn cũng tung mình tiếng vào trong thành, mỗi một người đều có thân thủ nhanh nhẹn.

Đám người kia, toàn bộ đều là tinh nhuệ được chọn lựa ra từ trong Xích Huyết thiết kỵ, thấp nhất đều là tưỡng lĩnh có cấp bậc Bách phu trưởng trở tên, thực lực đều ở Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên.

Không chỉ có ở chỗ này, giờ phút này, bên ngoài thành Đoạn Nhận, rất nhiều nơi cũng phát sinh một màn như vậy. Theo những người có thực lực mạnh nhất lẻn vào trong thành, giết người đoạt mạng, ném thi thể ra ngoài tường thành, sau đó liền thay đổi khôi giáp.

Mượn bóng đêm che dấu, mọi thứ đều lẳng lặng diễn ra, không có nửa điểm sự sống.

Lúc này, một nhóm tướng sĩ mặc khôi giáp màu đen đi trong thành Đoạn Nhận, tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt.

Một người bên trong nhóm quân sĩ này lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, rõ ràng chính là Lâm Phong.

Đám người này, cũng không phải là quân sĩ Ma Việt, mà là người của nước Tuyết Nguyệt.

Bởi vì mới đóng quân ở trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt cũng không được sâm nghiêm cho lắm, phi thường tùy tiện, nhóm người Lâm Phong có thể tùy ý đi tới mỗi một góc trong thành Đoạn Nhận.

Một lát sau, nhóm người Lâm Phong đi tới một gian phòng, trực tiếp đi vào trong đó.

– Đứng lại!

Một tiếng quát vang lên, hai tên quân sĩ bước ra ngăn cản nhóm người Lâm Phong, nói:

– Nơi này đã có người ở.

– Biết rõ!

Bước chân của Lâm Phong vẫn tiếp tục tiến về phía tước, hai tên kia trợn mắt, sau đó, quang mang lóng lánh lóe lên, trên cổ họng hai người xuất hiện một cái dao găm màu xanh yêu dị, thân thể nhẹ nhàng thả xuống đất.

Thân hình lóe lên, Lâm Phong lao thẳng vào trong phòng, tách một tiếng, cửa phòng mở ra, cây dao găm yêu dị mang theo quang mang lóe lên lần nữa, tên tướng lĩnh vừa mở cửa phòng đã bị ám sát trong nháy mắt, miệng cũng bị bịt chắt, vẫn vô thanh vô tức.

– Lưu lại một người ở đây!

Lâm Phong nhàn nhạt phân phó, sau đó liền dẫn người rời đi, bên trong gian phòng này được chứa rất nhiều củi gỗ, đây là kế hoạch mà bọn họ đã định ra trước rồi. Những gian phòng chứa của gỗ này, những tướng sĩ Tuyết Nguyệt tiến vào trong thành đều rất quen thuộc, biết rõ vị trí ở chỗ nào.

Một màn giống nhau được diễn ra trong thành Đoạn Nhận, cuối cùng, cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng thét phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, bên trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt đã hành động.

Nghe tiếng thét to này, Lâm Phong đương nhiên biết là đã bị bại lộ rồi, ánh mắt lóe lên, hắn trực tiếp tiến vào trong một gian phòng, đốt lên tất cả củi gỗ đã chuẩn bị, ánh lửa bập bùng phóng lên.

Thấy ánh lửa kia, mọi ngóc ngách bên trong thành Đoạn Nhận kia, đều đột ngột bùng lên ánh lửa khác, hòa theo ánh lửa ở chỗ này mà bay múa.

Lâm Phong nhìn ánh lửa tràn ngập trong thành Đoạn Nhận, hắn khẽ trầm ngâm, thời cổ đại ở kiếp trước, có Gia Cát dùng lửa đốt Tần Dã, hôm nay ở dị giới, Lâm Phong hắn trình diễn một màn dùng liệt hỏa đốt thành.

Đương nhiên, chút lửa này còn chưa đủ, lửa, cần phải bùng mạnh hơn nữa mới được.

Chương 209: Kế trong kế

Từ bốn phía xung quanh bên ngoài thành Đoạn Nhận, Xích Huyết Thiết kỵ nhìn thấy trong thành những ánh lửa thoáng hiện lên, những tướng lĩnh kia liền ra lệnh tất cả mọi người đều phóng ngựa chạy như điên, không có một chút do dự phóng thẳng đến thành Đoạn Nhận.

Chỉ trong nháy mắt Xích Huyết Thiết Kỵ đã đến bên ngoài thành Đoạn Nhận, y xoay tay lại lấy cung tên ở trên lưng xuống, ánh lửa liền đột ngột hiện lên. Tất cả tướng sĩ của Xích Huyết Thiết Kỵ toàn bộ đều chuẩn bị tên lửa.

Mũi tên đột ngột được đốt lên, mũi tên được đốt lên ngọn lửa đặt trên dây cung lập tức được phóng ra hướng về phía bầu trời.

Vô số những mũi tên lửa bay vào khoảng không, bầu trời đêm được điểm vào những đốm lửa vô cùng rực rỡ.

Lập tức ở trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt khiếp sợ chăm chú nhìn, những hỏa tiễn vô tận từ trên trời giáng xuống giống như là từ ở một bầu trời khác bay vào.

Ơ bên ngoài thành, sau khi Xích Huyết Thiết Kỵ bắn ra một mũi hỏa tiễn liền phóng ngựa chạy như điên, thay đổi vị trí phía sau cho dàn hỏa tiễn đồng loạt bắn ra, chỉ một đợt hỏa tiễn đã hoàn toàn thắp sáng bầu trời đêm, giống như ban ngày.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thành Đoạn Nhận liền biến thành một biển lửa thắp sáng đẩy trời, trong thành tướng sĩ đều hỗn loạn, cảnh tượng đến đột ngột này làm cho tất cả bọn họ đều hoảng sợ hỗn loạn.

Cũng vào lúc này Lâm Phong cũng tiến vào trong thành Đoạn Nhận, cùng với tướng sĩ tinh nhuệ tiến hành ám sát.

Nếu là được chuẩn bị trước, những thứ từ trên trời giáng xuống này căn bản không thể đả thương được bọn họ, ở đây là những quân tinh nhuệ đều có tu vi Linh Vũ Cảnh tầng ba. Đương nhiên những thứ này cũng khó có thể làm tổn thương đến nước Ma Việt mạnh mẽ, nhưng mà lại có thể đủ để gạt bỏ những quân sĩ bình thường của đất nước Ma Việt, đồng thời làm đảo lộn hoàn toàn sự bố trí của nước Ma Việt.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt làm cho quân đội nước Ma Việt căn bản không thể tập trung được, chiến mã của bọn họ cũng điên cuồng chạy tán loạn.

Lúc này ở trong một tòa lầu phía trên, Ma Yết trên người khoác một chiếc áo bào dài đang đứng chắp tay.

Một chiếc tên lửa xẹt qua trước mặt gã, chiếu sáng lên một khuôn mặt thâm thúy mà bình tĩnh.

– Dùng lửa đốt thành, Liễu Thương Lan không hổ là Thần Tiễn tướng quân.

Ma Yết nhẹ nhàng nói một tiếng rồi lập tức hạ thấp giọng:

– Truyền lệnh của ta, tất cả các tướng sĩ ở cửa Bắc rút lui ra phía sau, không được phép dập tắt lửa cũng không cần đuổi theo giết quân sĩ của Tuyết Nguyệt đang tiến vào trong thành, tất cả mọi người tập trung ở cửa Bắc chuẩn bị nghênh địch.

Lời nói của Ma Yết vừa dừng lại thì trong nháy mắt mênh lệnh lại được truyền đi, từng âm thanh trong ánh lửa không ngừng từ trong thành Đoạn Nhận truyền ra.

Trong lúc này tất cả các tướng sĩ Ma Việt đều không dập ngọn lửa đang cháy kia, cũng không tìm giết các binh sĩ tinh nhuệ Tuyết Nguyệt mà toàn bộ đều chạy về hướng cửa Bắc thành.

Cũng vào lúc này từ một nơi nào đó trong thành Đoạn Nhận, một đạo kiếm quang lóe ra nhất thời có một người bị chém chết tại đương trường. Mệnh lệnh của ma Yết cũng thông qua tiếng quát mà truyền đến, những quân sĩ khác đều trực tiếp bỏ qua không giết Lâm Phong, làm như không nhìn thấy Lâm Phong tất cả đều trực tiếp chạy về hướng cửa Bắc.

Không chỉ là những quân sĩ này mà là toàn bộ quân sĩ Ma Việt, tất cả đều không có bất kỳ nghi ngờ hay do dự nào.

– Ở trong quân, ảnh hưởng của Ma Yết thật lớn.

Lâm Phong thấy cảnh tượng này trong lòng cảm thấy kinh sợ, nước Ma Việt muốn đem Ma Yết hy vọng tạo thành một biểu tượng của Ma Việt, thành thần Ma Việt, mà hiện nay ở trong quân Ma Yết cũng có được uy vọng tuyệt vời.

Năng lực của Ma Yết đương nhiên là không thể nghi ngờ.

Nếu là quân sĩ Ma Việt tiếp tục hỗn loạn, bị căm giận làm choáng váng đầu óc thì con số người chết sẽ không ngừng tăng lên. Đem lực lượng đại quân tập trung lại một chỗ rồi tìm một chỗ phá vây mà ra, đây là kế sách ứng đối tốt nhất trong hoàn cảnh này.

– Hiện tại chỉ có thể dựa vào Liễu thúc.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức thu hồi trường kiếm, thân hình chớp động nhập vào đám quân sĩ đang chạy như điên trong đám lửa, cùng với bọn họ sóng vai mà chạy thẳng về hướng cửa Bắc.

Hiện nay Ma Việt mặc dù có thể tập trung đại quân về cùng một chỗ, nhưng tất nhiên toàn bộ đều vẫn rối loạn. Hắn mặc áo giáp của quân sĩ Ma Việt, căn bản không có khả năng bị người khác phát hiện ra.

Vài chục vạn đại quân muốn toàn bộ nhận ra nhau căn bản là không thể.

Ở phía cửa Bắc cũng không ngừng có tên lửa tử trên trời giáng xuống, nhưng mà ở chỗ này hội tụ rất nhiều cường giả Ma Việt, trong đó không thiếu những kẻ có được vũ hồn hệ Băng Tuyết. Bọn họ có thể khống chế nước hàn băng để dập tắt các ngọn lửa do hỏa tiễn gây ra, toàn bộ thành Đoạn Nhận hiện giờ, đây là nơi an toàn nhất vả cũng là nơi ảm đạm nhất.

Thế nhưng giờ đây vẫn không ngừng có người chạy về phía bên này, chỉ sau một thời gian rất ngắn mà đã có tới gần mười vạn đại quân tập trung ở đây, hơn nữa số người vẫn còn đang tiếp tục kéo đến.

Tuy nhiên những đám người này vẫn duy trì được tình trạng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hô hỗn độn từ phía xa cùng với tiếng những bước chân đang tới gần.

Lúc này Ma Yết đứng ở phía trước đám người, ánh mắt nhìn ra phía của thành thản nhiên nói:

– Mở cửa thành.

– Mở cửa thành.Nguồn truyện audio

Người truyền lệnh đột ngột quát lên, đồng thời tiếng cửa mở vang ầm ầm truyền ra, của bắc thành đang được mở rộng.

– Năm ngàn quân thiết kỵ mở đường, chờ ở năm dặm phía ngoài.

Ma Yết lại một lần nữa quát to, mệnh lênh được ban ra, quân thiết kỵ tiến lên tập trung thành một khối rồi lập tực phóng ngựa chạy như điên, hướng ra phía ngoài thành.

Trong đêm đen căn bản không thể nhìn thấy ở phía xa có quân mai phục hay không, đã có quân tiên phong dò đường thì dù có phục binh thì toàn quân cũng không thể bị quân phục giết hết.

Ở giữa đám người ánh mắt Lâm Phong lóe ra, một người thật lạnh lùng và bình tĩnh, Ma Yết thật đáng sợ.

Mặc dù vào lúc như thế này mà mệnh lệnh của gã có thể đâu vào đấy như thế, đây mới thực sự là phong cách tướng lĩnh, thật sự gặp biến không sợ hãi, trời sập ở trước mặt cũng không đổi sắc.

Nếu không tướng quân đều loạn, lòng quân có thể nào không lay động, như thế thì mặc dù quân số có nhiều đi nữa cũng không thể chịu nổi một kích.

Cửa thành phía bắc là một cửa thành ở xa Đoạn Nhận Thiên Nhai nhất. Ma Yết tính toán rằng, nếu gã là Liễu Thương Lan tất sẽ mai phục ở đoạn trung gian giữa thành Đoạn Nhận Và Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng chính là phía bên ngoài cửa thành phía tây. Phục binh ở đó cắt đứt đường lui của quân Ma Việt, đem người Ma Việt vây khốn tại trong thành, vì vậy gã đã không lựa chọn cửa thành phía Tây mà lựa chọn cửa thành phía Bắc.

Năm ngàn quân thiết kỵ tiên phong phóng vào trong đêm đen, phía trước yên tĩnh vô cùng, không có bất kỳ một thanh âm nào chỉ có vó ngựa dẫm lên mặt đất tiếng chấn động không ngừng vang lên quanh quẩn giữa không gian.

Cũng vào lúc này vài tiếng ngựa hí đột ngột vang lên, quân sĩ đang chạy ở phía trước cảm giác như mặt đất đột nhiên sụt xuống, chiến mã hộ tống đều hướng tới nơi mặt đất sụp đổ mà rơi xuống.

Còn ở phía sau những chiến mã cũng đã đuổi tới nơi, cũng cùng nhau xông vào chỗ đất sụt lở kia, lúc này quân tiên phong lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

– Có phục binh.

Tiếng quát chói tai truyền ra làm cho đám quân tiên phong ngừng xu thế đi tới, thế nhưng vẫn có thật nhiều chiến mã sa vào giữa đám đất sụt xuống kia mà bị chôn vùi, còn có thật nhiều người vì không thể ngừng được xu thế đi tới phía trước cho nên lao vào các chiến mã ở phía trước, người ngã ngựa đổ cảnh tượng thật vô cùng hỗn loạn.

Đoàn quân tiên phong của Ma Việt ngừng đi tới, lập tức quay đầu lại lui về phía sau, nhưng mà vẫn còn không rút được vài bước. Trên đường trở về bỗng nhiên đang không lại xuất hiện những sợi dây chắn ngang đường, làm cho bọn họ lại một lần nữa người ngã ngựa đổ, tiếp theo trên không trung là tên phá không mà đến nghênh đón bọn họ, không biết từ nơi nào trong đêm đen xé gió bay đến.

Những tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang lên giữa đoàn người.

Trong thành quân Ma Việt nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương vang đến, sắc mặt trở nên tái nhợt, trúng mai phục rồi đoàn quân tiên phong hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

– Xuất phát tiến đến cửa thành phía Tây.

Sắc mặt Ma Yết vẫn bình tĩnh như trước thản nhiên nói một tiếng, lập tức đại quân theo lệnh lại đi tới hướng cửa thành phía Tây.

Tuy rằng có cường giả có vũ hồn hệ Băng Tuyết mở đường, nhưng khi trên đường đi đến cửa thành phía Tây cũng đã có thật nhiều binh sĩ táng thân trong biển lửa, nhất là hỏa tiễn từ trên trời bay xuống cũng đã bắn chết vô số người.

Tuy nhiên khi tập trung đến cửa thành phía tây đại quân chẳng những không bị giảm bớt ngược lại lại càng nhiều thêm, bởi vị khi thời điểm bọn họ đi thông qua thành Đoạn Nhận lại có vô số quân sĩ Ma Việt trở về.

Lúc này tập trung ở của thành phía tây đại quân có chừng hơn hai mươi vạn người, thế nhưng trong lòng Ma Yết lại cảm thấy hơi lạnh. Hỏa tiễn đốt thành thật là một thủ đoạn thâm độc, nhưng không thể không nói từ tiền cổ đến nay chưa từng có ai có chiến thuật đem lại hiệu quả kỳ diệu đến như thế, đó là làm cho năm mươi vạn đại quân của gã đã giống như những con thú bị nhốt, bị vây hãm trong thành Đoạn Nhận.

– Mở cửa thành, ba ngàn quân thiết kỵ tiên phong mở đường, đến Đoạn Nhận Thiên Nhai thì dừng lại.

Ma Yết lại nhẹ nhàng ra lệnh, lúc này đây gã đã không dùng năm ngàn quân thiết kỵ mở đường mà chỉ là ba ngàn.

Của thành mở rộng, vẫn là quân thiết kỵ hướng về phía trước tập trung chuẩn bị mở đường.

Nhưng mà, khi mà cửa thành mở ra là lúc mà ánh mắt của đại quân Ma Việt nhất tề ngưng tụ lại, chỉ thấy ở trước mặt bọn họ bây giờ là vô số quân sĩ Tuyết Nguyệt. Dưới ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt của bọn họ đều lạnh như băng trang nghiêm giống như ở cõi địa ngục.

Còn người cầm đầu kia, cả người mặc võ phục, rõ ràng đúng là tướng quân Tuyết Nguyệt, Liễu Thương Lan.

– Trúng kế rồi.

Trong nháy mắt quân sĩ Ma Việt đều hiểu được, vừa rồi Ma Yết đã tính toán đúng. Cửa thành phía Tây mới là nơi mai phục đại quân của Tuyết Nguyệt, ở cửa thành phía Bắc có lẽ cũng không có quá nhiều phục binh, đó chỉ là cạm bẫy mà thôi, đây là kế trong kế, kế trong kế phi thường hoàn mỹ.

– Liễu tướng quân trí kế vô song, trận chiến này Ma Yết tâm phục khẩu phục.

Nhìn Liễu Thương Lan Ma Yết nhẹ nhàng nói.

Chỉ thấy lúc này quân sĩ Tuyết Nguyệt lấy ra cung tên động tác rất đều nhịp, ánh lửa vô tận đem mảnh không gian này chiếu sáng lên.

Bởi vì bị tường thành ngăn cản tầm mắt, quân sĩ Ma Việt không nhìn thấy bên ngoài nên không biết có bao nhiêu người, chỉ nhìn thấy ánh lửa hồng lấp loáng kia.

– Trận chiến này không phải công của ta.

Liễu Thương Lan thản nhiên nói, bàn tay chậm rãi giơ lên.

– Không phải là tướng quân, người nào đã bố trí trận chiến này?

Ma Yết lộ ra bộ mặt nghi hoặc hỏi.

– Lâm Phong.

Bàn tay Liễu thương Lan vung lên, trong khoảnh khắc những mũi tên lửa hóa thành một trận mưa lửa từ trên trời giáng xuống trên người vài chục vạn quân Ma Việt.

Một loạt tên này bắn đến sẽ không biết có bao nhiêu người chết ở đương trường, đồng thời ngọn lửa cũng lấy thân người làm môi giới lan tràn thiêu đốt.

Nhìn thấy quân Tuyết Nguyệt lại một lần nữa giơ các mũi tên lên, Ma Yết biết rằng đã không còn có thể lui được nữa, trận chiến này là không thể tránh né.

– Giết!

Một thanh âm vang lên rung động đó là thanh âm của Ma Yết, đoàn quân của Ma Yết đã hóa thành đoàn quân không biết sợ hãi phóng tới hướng cửa thành, ngang nhiên nghênh đón một loạt tên lửa mới.

Cũng vào lúc này mọi người đều nhớ kỹ một cái tên, Lâm Phong!

Qua trận chiến này cái tên Lâm Phong tất sẽ chấn động hai đại quốc gia Tuyết Nguyệt cùng Ma Việt.

Chương 210: Một người, có thể diệt ba quân

Quân của hai nước đã hoàn toàn hỗn loạn, cái giá phải trả là những đống thi thể vương vãi khắp nơi. Quân Ma Việt lấy người làm bia đỡ tên cuối cùng cũng đã xông ra khỏi cổng thành giao chiến chính diện với quân Tuyết Nguyệt.

Lưỡi mác kỵ binh, trường thương như bạc trong đêm đen lóe ra ánh sáng u ám, trên mặt đất những lưỡi dao gẫy rơi đầy đất bị thiết kỵ dẫm lên phát ra tiếng vang leng keng.

Ở hai bên cửa thành Xích Huyết Thiết Kỵ tập trung lại bắn tên lửa vào, lại từng loạt từng loạt tên lửa bắn vào giữa đám người đông đúc phía sau quân Ma Việt. Ngọn lửa thiêu đốt, tiếng kêu rên không ngừng vang lên làm cho đoàn quân Ma Việt đầu đuôi không tiếp cứu được nhau. Cũng vào lúc đó ở bên trong Xích Huyết Thiết Kỵ một đạo kiếm quang rực rỡ lóe ra, khí tịch diệt điên cuồng tuôn ra không gian xung quanh, nhất thời hình thành một mảng chân không có chừng một trăm người táng mạng.

Sau một kiếm này quân Ma Việt lại càng hỗn tạp hơn, quân tinh nhuệ Xích Huyết cũng phát động công kích, kẻ địch ở bên trong làm đảo loạn đoàn quân Ma Việt cũng không còn để ý gì đến tính mạng của mình.

Trong trận chiến này quân Ma Việt vẫn có đến hơn hai mươi vạn quân tham chiến, mà bên Truyết Nguyệt thì chỉ có không đến mười vạn người, nếu theo về quân lực mà nói thì đương nhiên là quân Ma Việt mạnh hơn nhiều.

Nhưng mà quân Tuyết Nguyệt đã sớm bố trí tốt đội hình, ở bên ngoài thành xếp thành một hàng chờ đợi quân Ma việt, gần như mười vạn quân này mấy loạt tên cùng bắn một lượt, vài chục vạn mũi tên lửa bắn ra không biết giết chết được bao nhiêu người, đồng thời cũng làm cho bên trong quân Ma Việt rối loạn. Hơn nữa hai bên Xích Huyết Thiết Kỵ giáp công vào, cùng với bọn Lâm Phong ở bên trong phối hợp tác chiến, có thể nói bên Tuyết Nguyệt đã hoàn toàn nắm trong tay thế chủ động.

Cuối cùng binh đao tương giao đã là lúc thực sự giao phong trên đường hẹp, ai dũng mãnh thì người đó thằng.

Lâm Phong ở trong giữa đám loạn quân Ma Việt, một kiếm trên tay mỗi bước giết một người.

Bước chân của hắn vẫn hướng tới một phía trước, phàm là kẻ nào ngăn cản bước chân của hắn thì đều bị tử vong dưới lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ này.

Không chỉ có một minh Lâm Phong, bên cạnh hắn còn có một người cùng với hắn đi về phía trước, đi đến đâu giết đến đó.

Quân Tuyết Nguyệt chiến đấu cùng quân Ma Việt, càn khôn vận chuyển như thế nào không phải là hắn có thể quyết định được, Lâm Phong cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi. Hiện nay hắn còn cẩn phải đi cứu công chúa Đoàn Hân Diệp. Công chúa Đoàn Hân Diệp bị bắt ngay ở trước mặt hắn, nếu công chúa Đoàn Hân Diệp có xảy ra chuyện không may, chẳng những hắn không trốn khỏi trách nhiệm mà còn có thể thành cái cớ cho Hoàng thàng đối phó với Liễu Thương Lan, vô luận như thế nào hắn cũng phải cứu được Đoàn Hân Diệp.

Ở phía bên trái Lâm Phong có một đạo kiếm quang rực rỡ không ngừng lóe ra, kiếm quang rơi xuống tất có người phải chết, giống như sát thần.

Lưỡi kiếm này so với kiếm của Lâm Phong còn nhanh hơn còn muốn sắc bén hơn, sát khí quá nặng đây mới thực sự là kiếm giết người.

Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, thoáng nhìn gương mặt còn muốn xinh đẹp hơn thiếu nữ hơn giờ phút này hơi sương khí lạnh, lưỡi kiếm vô tình.

Bạch Y Sát Thần Vấn Ngạo Tuyết, chả trách ở học viện Thiên Nhất mọi người đều kiêng nể Vấn Ngạo Tuyết, con người so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn này đúng là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, thanh kiếm sát thần.

Phía chân trời đã nổi lên những vầng sáng chiếu rọi trên mặt đất, trời đã gần sáng.

Phía ngoài cửa thành Đoạn Nhận bên trên vô số lưỡi dao gẫy đã đắp lên đầy dẫy vô số thi thể cùng với máu tươi.

Những thi thể này chồng chất lên nhau máu tươi vẫn không ngừng chảy, trên mặt đất tiếng hò hét tiếng sát phạt vang lên như không bao giờ dừng lại.

Thân người Lâm Phong nhảy bật lên, kiếm đoạt mệnh chém xuống, lại thêm mấy người nữa bị chém chết, nhưng Lâm Phong cũng không cảm thấy hưng phấn. Nhìn những thi thể ngổn ngang trên mặt đất cùng với máu tươi, trong lòng hắn sinh ra muôn phần bi thương, đây đúng là chiến tranh mạng người chỉ như cỏ rác.

Ầm!

Ở phía chân trời một âm thanh ầm vang chấn động phát ra, giống như tiếng sấm bên ngoài bầu trời ầm ầm tiến đến.

Chỉ trong một nháy mắt đám người cảm thấy toàn thân run lên mãnh liệt, động tác cũng chậm dần lại ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Cùng với ánh sáng trắng phía chân trời, lại có một đám mây đen cuồn cuộn bay đến. Đám mây đen này giống như một hình người, sau một lát đám mây đen tan đi, trên trời cao xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen.

Tóc đen, áo đen, mây đen bóng đen này giống như ma thần từ trên trời cao kiêu ngạo nhìn xuống tất cả.

– Thật mạnh!

Trong lòng Lâm Phong run lên nhìn bóng đen ở trên trời cao, đối phương chỉ là đứng ở đó thôi nhưng lại cho hắn một cảm giác không thể nào địch nổi.

– Một đám người man rợ dám tranh phong cùng với quân Ma Việt ta.

Trong miệng bóng đen kia phun ra một đạo thân ảnh, lập tức bàn tay của hắn chụp xuống mặt đất, trong khoảnh khắc một chưởng ấn vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống.

Chưởng ấn này to lớn giống như một tòa thành, mang theo khí màu đen hủy diệt ầm ầm nện xuống.

Ầm ầm ầm!truyện cõi âm

Mặt đất điên cuồng run lên trong lòng tất cả những người Tuyết Nguyệt cũng đều run lên.

Một chưởng này đã trực tiếp giết chết hơn một ngàn quân sĩ Tuyết Nguyệt, ngay cả một chút chống trả đều không có. Bọn họ chỉ có thể nhìn chưởng này hạ xuống ngay cả đến tiếng kêu thảm thiết cũng còn không kịp phát ra, tất cả nhanh chóng bị chôn vùi trong giữa chưởng ấn màu đen kia.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật lớn, gần cả ngàn quân sĩ Tuyết Nguyệt đều bị nổ chết, ngay đến cả cặn bã cũng không còn.

Hơn nữa bốn phía xung quanh còn có vô số người bị sóng xung kích chưởng này tràn đến, người ngã ngựa đổ.

Tất cả tướng sĩ Tuyết Nguyệt sắc mặt đều trắng bạch, đây là cường giả mạnh bực nào, đối diện với cường giả bực này bọn họ căn bản không còn đâu dũng khí chiến đấu nữa.

Trên mặt mọi người đều ngưng tụ lại, người Tuyết Nguyệt ngừng lại, quân sĩ Ma Việt cũng ngừng lại chỉ còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu mà nhìn lên trời cao, nơi thân thể màu đen đứng ngạo nghễ ở đó.

– Ah…..

Yên lặng một lát từ trong miệng quân Ma Việt phát ra từng đạo rống giận chấn động thiên địa.

Đây là một cường giả Ma Việt của bọn họ, có thể diệt được toàn quân đó thực sự là một bá đạo tuyệt thế.

Nghe tiếng hô này bàn tay cầm kiếm của Lâm Phong nhè nhẹ run lên.

Mặc cho hắn hao đã tổn tâm cơ như thế nào, mặc cho hắn cố gắng xoay chuyển càn khôn như thế nào, ở trước mặt một cường giả như thế này. Một người cường đại có thể đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cục, y chỉ cần tùy ý tung ra một kích là có thể lấy đi tính mạng hàng ngàn người.

Bàn tay trái của hắn nắm thật chặt, Lâm Phong rất hận, hắn hận chính mình không đủ mạnh để có thể bao trùm trời cao.

Chưởng ấn màu đen kia chắc hẳn phải là chân nguyên thuộc loại chân nguyên cường giả Huyền Vũ Cảnh, hơn nữa còn là màu đen chân nguyên vô cùng hùng hồn.

Cường giả Huyền Vũ cảnh có thể bằng khí cường đại và lực chân nguyên, có thể trong thời gian ngắn ngủi ở trên không trung, mà bóng đen này lại có thể đứng yên trên trời cao, hơn nữa lại phát ra chân nguyên lực cường đại như vậy. Người này đích thực là cường giả Huyền Vũ cảnh cảnh giới cao, so với đám Đại Bàng công tử còn mạnh hơn vô số lần.

Võ, có thể bao trùm trời cao, có thể phá diệt trời cao, đây tuyệt đối không phải là lời nói trống rỗng. Đây cũng mới chỉ là cường giả cảnh giới Huyền Vũ cao giai mà thôi, nếu như truyền thuyết võ đạo hoàng giả có thể quan sát thiên địa, động thì long trời lở đất, phơi thây trăm vạn, đây cũng không phải là một lời nói hoang đường.

Đây là thế giới võ đạo tuyệt thế cường giả, có thể bao trùm tất cả, điều khiển tất cả. Quân đội, hoàng quyền, quy tắc, gì gì đi nữa thì chỉ cần ngươi có đủ cường đại, một chưởng đánh xuống tất cả đều có thể tan biến.

Lâm Phong, hắn muốn truy cầu tuyệt thế võ đạo, khát vọng của hắn bao trùm trời cao vạn trượng, hắn cũng cố gắng nỗ lực không ngừng truy tìm. Trong trái tim có chí khí bao trùm trời cao, một ngày kia đạp biến sơn hà tung hoành vũ trụ.

Nhưng con đường võ đạo thì chậm chạp cần biết bao nhiêu ý chí cứng cỏi, phải kinh qua bao nhiêu đau khổ sống chết ai mà biết được.

Cũng giống như vào lúc này đây, cường giả đứng ở đó phía trên trời cao, có thể quan sát quân Tuyết Nguyệt, có thể dễ dàng tiêu diệt bọn hắn.

Chẳng lẽ hôm nay đại đoàn quân Tuyết Nguyệt toàn bộ phải táng thân ở nơi này

– Liễu Thương Lan, niệm tình ngươi một đời uy danh, chống đỡ với quân MaViệt ta mấy chục năm, ta ban cho ngươi cái chết tôn nghiêm, ngươi hãy tự sát đi.

Ánh mắt của bóng đen kia buông xuống trên người Liễu Thương Lan, thanh âm lạnh lẽo nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự được, nguyên soái của tam quân ở trước mặt y cũng vẫn chỉ là rác rưởi.

Liễu Thương Lan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn bóng đen phía trên trời cao, lại nhìn thoáng qua quân sĩ Tuyết Nguyệt, trên mặt hiện lên một tia bi phẫn.

– Hai nước giao chiến không cho phép cường giả đứng đầu tham chiến, đây là quy tắc từ lâu đời của chín nước. Vậy mà hôm nay ngươi đến đây lấy lực lượng cường đại trấn áp quân Tuyết Nguyệt ta, Tuyết Nguyệt ta có thể đồng ý sao?

Trong mắt Liễu Thương Lan hiện lên một vẻ bi ai, nước Ma Việt không thể vi phạm quy tắc này, trừ phi là y muốn đem đến một cuộc chiến đấu hủy diệt giữa hai nước Tuyết Nguyệt và Ma Việt. Hiện tại vô luận là Ma Việt Hay là Tuyết Nguyệt thì cũng vẫn không thôn tính lực lượng của đối phương, bởi vậy quy tắc này vẫn không bị xâm phạm, đương nhiên là có một tình huống ngoại lệ đó là, Tuyết Nguyệt đơn phương đồng ý với hành vi của đối phương.

– Ngầm đồng ý!

Nghe được tiếng nói thê lương của Liễu Thương Lan, ba quân tướng sĩ Tuyết Nguyệt trong mắt đều lộ ra vẻ bi ai, Lâm Phong cũng không tránh được cảm nhận thấy một cảm giác bi ai sâu sắc.

Công chúa bị bắt, Đoàn Thiên Lang khơi mào nội loạn cũng còn khó bề phân biệt, nay Liễu Thương Lan còn nói Tuyết Nguyệt ngầm đồng ý, phía sau trận chiến này còn có ẩn giấu điều gì ai mà biết được.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)