Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 41 [Chương 201 đến 205]
❮ sautiếp ❯Chương 201: Thống lĩnh
– Hàn Man, những tướng lĩnh trong quân thực lực như thế nào?
Lâm Phong mở miệng hỏi, muốn hiểu rõ lực chiến đấu của toàn quân đoàn, cũng như của từng tướng lĩnh
– Quân sĩ nói chung đều là Khí Vũ cảnh, Vệ đội trưởng thường là võ tu Khí Vũ cảnh đỉnh phong. Mà Bách phu trưởng, ngoại trử cần biểu hiện trong quân còn cần Linh Vũ cảnh mới có thể đảm nhiệm. Về phần Thiên phu trưởng, thì yêu cầu càng khắt khe, ít nhất phải là Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên. Còn tam đại thống lĩnh, một người Linh Vũ cảnh tầng tám, hai người Linh Vũ cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là đạt Huyền Vũ, cực kỳ mạnh.
Hàn Man cùng Lâm Phong nói từng cái một, ở thế giới thực lực là tối thượng, cho dù ở trong quân cũng phải dùng thực lực để nói chuyện. Chỉ dựa vào chiến công mà không có thực lực, thuộc hạ cũng không phục ngươi, hơn nữa trên chiến trường còn dễ bị ám sát, dao động lòng quân, loại chuyện này là tối kỵ trong quân.
– Phong ca, chúng ta đang ở Xích Huyết quân đoàn, tuy rằng lượng người không thể so sánh với bọn họ. Nhưng nếu so thực lực bình quân thì cường đại hơn ba quân đoàn lớn. Hơn nữa thống lĩnh Xích Huyết là Linh Vũ cảnh tầng chín, nghe nói có khả năng tiến vào Huyền Vũ bất cứ lúc nào, uy chấn bốn phương.
Hàn Man bổ sung thêm một tiếng, Lâm Phong đương nhiên cũng hiểu được điểm ấy. Xích Huyết thiết kỵ là do một tay Liễu Thương Lan tạo nên, là con át chủ bài của quân đoàn, sao có thể không cường đại.
Ngay cả áo giáp của Xích Huyết thiết kỵ cũng có chút khác biệt so với ba quân đoàn lớn. Nó được chế tạo từ vàng đen, phòng ngự rất mạnh, áo giáp ánh lên màu đỏ huyết sắc sáng bóng, cực kỳ uy vũ. Giống như áo giáp Hàn Man cùng Phá Quân mặc trên người lúc này, khiến người khác nhìn thấy sợ hãi, liếc mắt nhìn một cái, giống như mang theo khí tức thiết huyết, sắc bén.
– Phong ca, nếu không thì huynh để tướng quân sắp xếp cho huynh chức Thiên phu trưởng, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau giết địch.
Trong lòng Hàn man hơi có ý tứ. Lần này Lâm Phong vốn là cố ý lên chiến trường, muốn ra trận giết địch. Nếu huynh đệ có thể kề vai chiến đấu, chắc chắn hào khí khắp nơi.
– Xem rồi tính.
Lâm Phong tin tưởng, nếu là hắn mở miệng, Liễu Thương Lan chắc chắn cho hắn một chức Thiên phu trưởng. Nhưng mà, đúng như Hàn Man nói, chức vị của hắn nên dựa vào chiến công đi lên, chứ không phải dựa vào tình cảm riêng tư. Nếu Liễu Thương Lan trực tiếp cho hắn vị trí tướng lĩnh, khó tránh khỏi khiến người trong quân không phục, ảnh hưởng đến lòng quân. Đây cũng không phải là mong muốn của Lâm Phong.
– Tiểu Phong!
Nhưng vào lúc này, có mấy thân ảnh ở xa xa sải bước tới gần, có năm người, người đi đầu chính là Liễu Thương Lan.
Nhìn thân ảnh năm người này, Hàn Man cùng Phá Quân nháy mắt đứng nghiêm, hơi khom người, chào:
– Tướng quân, Thống lĩnh.
– Ừ.
Liễu Thương Lan khẽ gật đầu, nói:
– Hàn Man, Phá Quân, hai người các người đi về trước đi
– Dạ, tướng quân!
Hàn Man cùng Phá Quân đều liếc nhìn Lâm Phong một cái, trong ánh mắt mang theo ý cười sâu xa, lập tức cất bước rời đi.
– Tiểu Phong, cháu theo ta vào trong trướng đi.
Liễu Thương Lan hướng Lâm Phong nói một tiếng, rồi lập tức cùng bốn người kia cất bước vào trong trướng, Lâm Phong theo sát phía sau.
Trong doanh trướng, Liễu Thương Lan cùng bốn người kia chia ra ngồi xuống, đều đang đánh giá Lâm Phong đứng trong doanh trướng, đồng thời, Lâm Phong cũng đang đánh giá bọn họ.
Chỉ thấy hai người trái, phải Liễu Thương Lan mặc kim ô giáp cùng hoàng kim giáp, còn hai người ở dưới lại mặc ngân giáp.
Hơn nữa, ánh mắt bốn người này đều sắc bén như điện, trên người mang theo khí tức uy nghiêm, chỉ là yên lặng ngồi đó đã khiến Lâm Phong cảm nhận được cỗ khí thiết huyết.
– Tiểu Phong, đây là thống lĩnh Xích Huyết, Cưu Xích Huyết, thống lĩnh trung quân, Nhậm Khinh Cuồng, Tả quân thống lĩnh, Phong Vũ Hàn, Hữu quân thống lĩnh, Lôi Kình Thiên.
Liễu Thương Lan hướng Lâm Phong giới thiệu: người mặc kim ô giáp là Cưu Xích Huyết, thống lĩnh Xích Huyết vệ, mặc hoàng kim giáp là Nhậm Khinh Cuồng, thống lĩnh trung quân, mặc ngân giáp là Phong Vũ Hàn, Lôi Kình Thiên, thống lĩnh hai cánh quân trái phải.
Liễu Thương Lan, lại thêm bốn người này, nắm trong tay toàn bộ quân đoàn ba mươi vạn đại quân, quyền thế ngập trời.
– Lâm Phong bái kiến Cưu thống lĩnh, Nhậm thống lĩnh, Phong thống lĩnh, Lôi thống lĩnh.
Hướng bốn người khẽ khom lưng, ý nghĩ Lâm Phong thay đổi thật nhanh, Liễu thúc tới liền đem bốn vị thống lĩnh trong quân giới thiệu cho hắn nhận thức, không biết là ý gì.
Hơn nữa, vừa rồi, Liễu Thương Lan đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền đi cùng bốn vị thống lĩnh, đây rõ ràng là cố tình làm chứ không phải trùng hợp.
– Đây chính là Lâm Phong ta nói với các ngươi, người trong lòng của Phỉ Phỉ, con rể tương lại của ta.
Liễu Thương Lan hướng bốn vị thống lĩnh cười nói, khiến cho con ngươi Lâm Phong ngưng tụ. Liễu Thương Lan vậy mà hướng bên ngoài tuyên bố Lâm Phong cùng Liễu Phỉ là quan hệ nam nữ, hơn nữa còn nói thẳng Lâm Phong là con rể ông.
Tuy Lâm Phong biết Liễu thúc cố ý hợp tác mình và Liễu Phỉ, nhưng dù sao mình cùng Liễu Phỉ bây giờ chỉ là bằng hữu, cũng không thiết lập quan hệ như vậy. Mà cho dù quan hệ gì, Liễu Thương Lan làm thế này, khiến cho Lâm Phong có vài phần ngờ vực. Nhưng Liễu Thương Lan đã nói như thế rồi, hắn cũng không tiện mở miệng bác bỏ, chỉ có thể cam chịu.
– Nam nhân Phỉ Phỉ coi trọng à, để ta đến xem một chút.
Hữu quân thống lĩnh, Lôi Kình Thiên đứng dậy, sải bước tới trước mặt Lâm Phong, trong nháy mắt, một cỗ hơi thở cực kỳ cuồng bạo đập vào Lâm Phong.
Cỗ hơi thở cuồng bạo này tràn ngập thiết huyết, tiêu điều, sát khí mười phần. Trong khoảnh khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy mình đối mặt không phải là người, mà là một sát nhân điên cuồng, một sát nhân trong tay nhuộm đầy máu tươi.
– Thật là khủng khiếp.
Lâm Phong giữ vững ý chí, sừng sững bất động, cỗ khí tức cuồng bạo này đủ để ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, người ý chí không kiên định, sợ rằng ngay cả sát khí này cũng không thể chịu được.
Có thể đi từng bước lên vị trí thống lĩnh, trong tay có bao nhiêu tính mạng, Lâm Phong không dám nghĩ, có được cỗ sát khí này, cũng không hề kỳ lạ.
Lôi Kình Thiên thấy ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra tia thú vị, sải bước lớn, ngay tức khắc liền ở cách Lâm Phong ba thước, hai tròng mắt nhuốm máu nhìn chằm chằm Lâm Phong giống như ác quỷ.
Sắc mặt Lâm Phong không đổi, lạnh lùng nhìn cặp mắt kia, với tâm chí bây giờ của hắn, sao có thể dễ dàng bị bên ngoài tác động, e sợ cặp mắt cùng hơi thở kia.
Trên người Lâm Phong một cỗ chiến ý cũng sinh ra, sát khí điên cuồng lạnh thấu xương, mặc dù không thể bằng sát khí kia, nhưng vẫn kiên cường như trước.
– Rầm!
Lâm Phong bước từng bước, chẳng những không lùi lại, mà còn hường Lôi Kình Thiên đi tới, khoảng cách hai người chỉ cách nhau hai sải chân, ánh mắt sắc bén cùng bá đạo va chạm trong không trung, sát khí bùng cháy trước mặt, tóc Lâm Phong không gió mà bay.
Một trận giằng co này, ước chừng mười giây, sát khí trên người Lôi Kình Thiên mới chậm rãi biến mất, khóe miệng cũng mỉm cười
– Tốt, đối mặt với khí tức của ta, chẳng những không bị dọa lùi, lại vẫn dám tiến lên từng bước, ta thích.
Lôi Kình Thiên sang sảng cười to, tay vỗ mạnh trên đầu vai Lâm Phong, làm cho thân thể Lâm Phong khẽ run, sức mạnh thật dữ dội.
– Không hổ là nam nhân Phỉ Phỉ coi trọng, tuổi còn trẻ, hẳn là đạt Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên, rất tốt.
Tả quân thống lĩnh, Phong Vũ Hàn gật đầu cười nói, so với Lôi Kình Thiên cởi mở sảng khoái, thì Phong Vũ Hàn nhu hòa hơn nhiều.
Toàn bộ không khí nghiêm túc trong doanh trướng, nháy mắt sụp đổ không còn sót lại chút gì.
– Nếu ta nhìn không lầm, chắc là Linh Vũ cảnh tầng sáu, đúng không?
Thống lĩnh trung quân, Nhậm Khinh Cuồng cười nói, Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Nhậm thống lĩnh, Lâm Phong đích thực là Linh Vũ cảnh tầng sáu.
– Không đến mười tám tuổi đã có tu vi như vậy, so với đám lão già chúng ta thì mạnh hơn nhiều, tiền đồ vô lượng! Đáng tiếc, với tư chất của ngươi, không có khả năng ở trong quân lâu.
Thanh âm của Nhậm Khinh Cuồng có vài phần tiếc nuối, nói chung những người tuyệt thế vô song cũng sẽ không vì quân, mà một lòng theo đuổi võ đạo. Mặc dù, vào trong quân, ra chiến trường, cũng chỉ để rèn luyện, thử nghiệm tình huống sinh tử thực sự, tìm kiếm cơ hội đột phá. Người như thế, rèn luyện xong liền sẽ rời đi.
Người giống Liễu Thương Lan rất ít, hơn nữa, Liễu Thương Lan cũng bởi vì làm tướng trong quân, nhiều nguyên nhân cùng chuyện vụn vặt ràng buộc, làm chậm trễ thiên phú. Nếu không thực lực Liễu Thương Lan không chỉ ở mức như ngày hôm nay.
Làm tướng cùng rèn luyện khác nhau. Rèn luyện chỉ cần không ngừng theo đuổi thực lực, còn làm tướng là phải thống lĩnh một quân đoàn, khiến lòng người mệt mỏi quá độ.
Thiên phú của Lâm Phong dường như còn khủng bố hơn Liễu Thương Lan, tự nhiên càng không có khả năng ở lâu trong quân.
Bốn vị thống lĩnh, chỉ có thống lĩnh Xích Huyết, Cưu thống lĩnh không nói gì, sắc mặt y vẫn nghiêm trang như trước, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.
– Được rồi, các ngươi cũng đi mau đi, Xích Huyết lưu lại là được.
Liễu Thương Lan thản nhiên nói, ba vị thống lĩnh gật đầu, lập tức rời khỏi doanh trướng.
– Lâm Phong.
Lúc này, Cưu thống lĩnh trầm mặc nãy giờ, đột nhiên mở miệng gọi Lâm Phong một tiếng.
– Dạ?
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Cưu thống lĩnh, biết đối phương có điều muốn nói với mình.
– Lâm Phong, Xích Huyết quân đoàn, ngoài ta làm Thống lĩnh ra, còn có ba Phó thống lĩnh, ba mươi Thiên phu trưởng, ba trăm Bách phu trưởng, ba ngàn Vệ đội trưởng, Xích Huyết thiết kỵ tổng cộng có hai vạn tám ngàn năm trăm hai mươi mốt người (28521), mỗi một người đều là quân tinh nhuệ, lấy một chọi mười. Tuy rằng Xích Huyết quân đoàn của ta so với ba quân đoàn khác số lượng là ít nhất, nhưng nếu khai chiến, Xích Huyết thiết kỵ chắc chắn thắng.
Thanh âm Cưu Xích Huyết trang nghiêm, mang theo tự tin mãnh liệt. Hơn nữa, y vậy mà đem số lượng Xích Huyết thiết kỵ nhớ rõ ràng như thế, chính xác đến hàng đơn vị. Phải biết rằng, trong chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng có người chết, số lượng thực tế rất khó đồng đều, công tác thống kê cực kỳ khó khắn, chỉ có thể biết một con số đại khái.
– Lâm Phong những thứ đó ngươi nhớ kỹ chưa?
Cưu Xích Huyết hướng Lâm Phong nói, khiến ánh mắt Lâm Phong ngưng lại. Nhớ kỹ? Vì sao Cưu Xích Huyết muốn hắn nhớ kỹ?
Nhưng Lâm Phong vẫn gật đầu, nói:
– Nhớ kỹ.
– Nhớ kỹ là tốt, Lâm Phong, mỗi một người trong Xích Huyết thiết kỵ đều là tinh nhuệ, là báu vật. Bởi vậy, sau mỗi chiến dịch lớn nhỏ, ta đều công tác thống kê số lượng, yên lặng ghi lại trong lòng. Như vậy ta sẽ biết tổn thất bao nhiêu người, ta sẽ biết có bao nhiêu huynh đệ rời xa ta. Lòng sẽ đau. Trận chiến tiếp theo, ta sẽ càng thêm cẩn thận, toàn lực ứng phó, ra sức giảm thương vong đến ít nhất.
Cưu Xích Huyết chậm rãi nói, lời của y khiến cho Lâm Phong cảm thấy kính nể. Ngàn quân dễ mua, tướng tốt khó cầu. Cưu Xích Huyết, không thể nghi ngờ là một tướng tốt, coi quân sĩ, tướng lĩnh như huynh đệ. Sau một trận chiến đều công tác thống kê số người, nhớ kỹ trong lòng.
Chương 202: Hắc Sát vệ
Sáng sớm, phía Đông chân trời thoáng hiện màu trắng bạc, có tiếng kèn lệnh ở rất xa truyền đến, phiêu bạt khắp ngõ ngách ba quân.
Trong một lều trại, Lâm Phong mặc áo giáp màu đỏ trên người, mang theo vài phần huyết sắc đỏ thẫm.
Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn về phía chân trời, thì thào tự nói:
– Cuối cùng cũng tới.
Nửa đêm hôm qua, hắn lại nhận được tin tức, quân đoàn nước Ma Việt đã tới ở ngoài trăm dặm, nhưng chưa phát động tấn công, mà chỉ hạ trại đóng quân ở đó.
Nhưng mà quân đoàn Tuyết Nguyệt cũng không dám lơ là, lính gác thay phiên không ngừng, liên tục theo dõi từng động tác của Ma Việt. Kèn hiệu cùng trống trận nổi lên lúc này, không thể nghi ngờ là khúc nhạc mở mạn trận chiến bắt đầu.
Trong quân doanh, tiếng bước chân dồn dập, nhưng lại không có vẻ hỗn độn nhốn nháo, mà là phi thường chỉnh tề. Nơi chiến trường, lúc nào cũng có thể xảy ra chiến đấu, không thể vì tiếng kèn mà xuất hiện tình trạng loạn quân.
Tiếng bước chân vang lên, chỗ lều trại của Lâm Phong bỗng xuất hiện rất nhiều người. Tất cả đều khoác áo giáp, đem mặt mình bao phủ, nhưng đôi mắt bọn họ đều lộ ra vẻ sắc bén, nhìn về phía Lâm Phong.
– Theo ta cùng nhau tiến lên.
Lâm Phong nói một tiếng, lập tức lên ngựa, hướng phía ngoài doanh trại mà đi, những người khác cũng đều yên lặng đi theo, lên Xích huyết chiến mã.
Rất nhiều doanh trại Xích Huyết quan khác đều nhìn đám người Lâm Phong. Số lượng khoảng bốn mươi người, trên người khoác áo giáp của Xích Huyết thiết kỵ càng hiện lên sắc đỏ chói mắt, giống như hoàng hôn máu, toát ra từ đám người. Hơn nữa, chỉ khoảng bốn mươi người cũng không đủ tạo thành một đội quân.
Trong quân, Bách phu trưởng quản lý một đội là một trăm người.
Bốn mươi người này, không đủ một đội, lại chiếm cứ một doanh trại, hơn nữa còn khoác áo giáp huyết sắc.
Chỉ thấy đoàn người Lâm Phong như gió cuốn qua, tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền đi tới vùng đất hai quân đối đầu, rộng mênh mang.
Phía trước Lâm Phong vài dặm, một mảng mờ mịt, hiện ra Hắc Sát quân, đầy rẫy không giới hạn, hơi thở xơ xác, tiêu điều, lạnh thấu xương. Đúng là quân đoàn nước Ma Việt.
Trước kia, Lâm Phong chỉ nhìn thấy cảnh tượng chiến tranh, chiến trường qua màn ảnh ti vi. Bây giờ, trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn, một người ở trong vạn quân hóa ra lại nhỏ bé như vậy.
Vài chục vạn quân đoàn, nếu tất cả đồng loạt bắn tên, cho dù là cường giả Huyền Vũ cảnh sợ rằng trong nháy mắt cũng bị biến thành tổ ong.
Trên chiến trường, trừ phi là cường giả vô song, nếu không muốn bằng sức bản thân một người, lật đổ Càn Khôn là quá khó khăn. Bởi vậy, năm đó Liễu Thương Lan ở trong vạn quân địch lấy đầu tướng địch, vẫn được người truyền tụng.
Trận doanh bên Tuyết Nguyện, trung quân, tả quân, hữu quân sắp hàng chỉnh tề, chia ra lấy vị trí trái phải cùng ở giữa. Mà Xích Huyết quân lại phân tán ở trong ba quân đoàn trên.
Về phần Đoàn Thiên Lang mang theo quân đoàn từ hoàng thành tới, nhưng lại từ giữa chen lên, đi tới phía trước cùng trung quân sánh vai dàn trận.
Liễu Thương Lan cùng Cưu Xích Huyết, Nhậm Khinh Cuồng đều ở phía trên, đứng đầu trung quân.
– Liễu huynh, quân địch thế tới hung mãnh, chừng năm mươi vạn người, lần này chúng ta ứng phó như thế nào?
Đoàn Thiên Lang giục ngựa tiến lên, đi tới bên cạnh Liễu Thương Lan, thản nhiên nói:
– Chẳng lẽ Thiên Lang Vương nghĩ thái tử Ma Việt sẽ trực tiếp đối chọi cùng chúng ta?
Liễu Thương Lan quay đầu liếc mắt nhìn Đoàn Thiên Lang, lạnh nhạt nói. Hai quân đối đầu, cho dù một bên chiếm ưu thế, cũng không thể cứ thế phát động tổng tiến công. Đó là dùng mạng tướng sĩ đi đổi, là đánh cược bằng sinh mạng. Cho dù, cuối cùng vẫn là thắng lợi, cũng là thắng thảm. Với thanh danh bên ngoài của Ma Yết, gã không có khả năng làm như vậy.
– Trước khi chiến đấu, Liễu huynh nhất định thăm dò rõ tính cách tướng lĩnh, điểm ấy, Đoàn mỗ vẫn rất bội phục.
Đoàn Thiên Lang nhạt nhẽo nở nụ cười:
– Chính là, mọi chuyện chỉ là có thể. Ta và ngài thì thôi, nhưng Công chúa thân thể ngàn vàng, nay lại ở trong quân. Nếu là có chút thương tổn, ai sẽ gánh trách nhiệm. Bởi vậy ta vẫn là khuyên Liễu huynh nhanh chút nghĩ ra kế sách chiến thắng.
– Công chúa chính là theo Thiên Lang Vương đến, tự nhiêu do Thiên Lang Vương bảo vệ an toàn.
Liễu Thương Lan cười lạnh, chiến trường, quân đội chém giết không phải việc sớm chiều. Đoàn Thiên Lang chẳng những muốn hắn chiến thắng, lại còn muốn đẩy trách nhiệm bảo vệ công chúa lên người hắn. Thật sự là buồn cười.
– Liễu huynh sao có thể nói như vậy. Nơi này nói thế nào cũng là chỗ của Liễu huynh, ta là khách đến đây, an nguy của Công chúa, tự nhiên là cần Liễu huynh. Hơn nữa, huynh cũng đem hết cận vệ của công chúa đi rồi.
Đoàn Thiên Lang nhìn thoáng qua phía Lâm Phong, trong mắt lộ ra tia rét lạnh.
– Thiên Lang Vương thật sự là hăng hái. Đối đầu với kẻ địch mạnh, lại vẫn có tâm tình nói chuyện phiếm, trốn tránh trách nhiệm như thế.
Lâm Phong giục ngựa hướng lên phía trước, cằm hơi hơi giơ lên, ánh mắt bên trong áo giáp lộ ra tia sắc bén:
– Công chúa nếu có chuyện, Lâm Phong ta chết không đáng tiếc, nhưng mà Thiên Lang Vương nghĩ mình có thể phủi sạch trách nhiệm?
Nói xong, Lâm Phong không đợi Đoàn Thiên Lang trả lời, lại giục hướng chỗ Đoàn Hân Diệp đi tới.
Lúc này, Đoàn Hân Diệp cũng mặc áo giáp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn chưa đội khôi giáp, trong quân vì để tránh che tầm, khôi giáp được làm hình vòng cung sẽ không che mất tầm nhìn.
Mà đám người phía sau Lâm Phong lại là ngoại lệ. Áo giáp huyết sắc dữ tợn vô cùng, đem mặt bọn họ che lại, chỉ chừa đôi mắt bên ngoài, vô cùng sắc sảo.
– Ngươi tới làm gì?
Nguyệt Thiên Thần bảo vệ bên cạnh Đoàn Hân Diệp nhìn thấy Lâm Phong tiến tới, đôi mắt hiện lên tia cảnh giác cùng ánh sáng lạnh.
– Ta tới thì liên quan gì đến ngươi.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại, mang khôi giáp đặc biệt trên đầu gỡ xuống, đưa cho Đoàn Hân Diệp, nói:
– Công chúa, khôi giáp này có thể đem khuôn mặt che lại, người vẫn nên đổi lại nó đi.
– Được, cảm ơn.
Đoàn Hân Diệp đem khôi giáp của mình gỡ xuống, sau đó nhận lấy khôi giáp của Lâm Phong đội lên, bên trong có cơ quan, có thể tùy thời che lại khuôn mặt.
– Lâm Phong ngươi cũng là hộ vệ của ta, ở lại đây bảo vệ ta đi.
Khóe mắt Đoàn Hân Diệp lộ ra ý cười ngọt ngào, đẩy mạnh cơ quan đem bộ mặt che lại hoàn toàn. Giờ phút này nàng chỉ còn đôi mắt xinh đẹp hiện ra, ngồi trên ngựa lộ ra vẻ anh hùng hào sảng.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia khác thường, lập tức khẽ gật đầu nói:
– Được!
Nguyệt Thiên Thần nhìn thấy một màn này, lạnh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong lại không đếm xỉa đến y, mắt hướng khoảng đất mênh mông nhìn tới.
Chỉ thấy giữa đại quân đối phương có thật nhiều tuấn mã lao ra, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, bụi đất mù mịt. Cách đại quân Tuyết Nguyệt khoảng mấy ngàn mét thì dừng lại.
– Chúng ta là Hắc Sát vệ của nước Ma Việt, ba mươi sáu người, khiêu chiến Xích Huyết thiết kỵ của Tuyết Nguyệt quốc, có dám đánh một trận không?
Thanh âm chấn động ào ào tới, Hắc Sát quân của Ma Việt thì giống như Xích Huyết quân đoàn của Tuyết Nguyệt, mà Hắc Sát vệ thì giống Xích Huyết thiết kỵ, là con át chủ bài.
Cưu Xích Huyết nhìn những người này khiêu chiến, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
– Không đánh.
Xích Huyết thiết kỵ mặt không chút thay đổi, không cảm thấy một chút uất ức nào. Quân lệnh như núi, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh. Là một đội quân thiện chiến chân chính sẽ không hành động theo cảm tính.
– Không đánh?
Đoàn Thiên Lang cười lạnh, ngẩng cao đầu, ánh mắt cao ngạo:
– Xích Huyết thiết kỵ được xưng là át chủ bài của Tuyết Nguyệt ta. Nay có người khiêu chiến lại phòng thủ không đánh, làm tổn thương sĩ khĩ Tuyết Nguyệt. Đây là đạo lý gì?
– Thiên Lang Vương nếu là muốn đánh, có thể phái quân sĩ dưới quyền xuất chiến.
Cưu Xích Huyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Đoàn Thiên Lang. Đây là Hắc Sát vệ, nghị lực phi thường dũng mãnh, trong ánh mắt mang theo sát khí, không có ai là loại người bình thường, rõ ràng là quân tinh nhuệ của Hắc Sát.
– Hay cho một Xích Huyết thiết kỵ, thì ra là một đám chuột nhắt, Đoàn Thiên Lang ta mặc dù bất tài, nhưng cũng không đến nỗi lùi bước không dám đánh.
Đoàn Thiên Lang quát lớn, thanh âm rung động, khiến rất nhiều quân sĩ xung quanh nghe thấy. Nhất thời, đám quân sĩ Đoàn Thiên Lang mang tới, đối với việc Liễu Thương Lan chỉ huy thiết kỵ ngày càng thất vọng. Đầu tiên là ngăn cản bọn họ ở cửa thành, nay lại e sợ không dám đánh. Thần Tiễn chỉ là tên hữu danh vô thực.
– Thiên Nhất học viện, có vị nào tài giỏi nguyện ý xuất chiến, ta nguyện ý phái ra ba mươi lăm lính tinh nhuệ cho ngươi dẫn đầu xuất chiến.
Đoàn Thiên Lang giục ngựa tới chỗ đám người Thiên Nhất học viện nói:
– Đương nhiên, nếu Thiên Nhất học viên cũng không muốn xuất chiến, thì ta sẽ để cho đệ tử thánh viện xuất chiến.
– Ta nguyện ý xuất chiến.
Lúc này, một giọng nói vang lên, giữa đám người Thiên Nhất học viện, có một thanh niên mặc áo giáp bước ra, trên người mang theo chiến ý.
– Tốt, trên chiến trường không phân biệt Thiên Nhất cùng Thánh Viện, đều là người tài của Tuyết Nguyệt ta! Người đâu, bổ nhiệm ba mươi lắm quân sĩ tinh nhuệ, cùng vị thanh niên tài giỏi này ra ngoài, đánh một trận giương cao uy phong Tuyết Nguyệt ta.
Đoàn Thiên Lang khí phách nói.
– Hắc Sát vệ kia thực lực như thế nào?
Lâm Phong dùng âm thanh rất nhỏ hỏi.
– Ba mươi sáu người, thấp nhất là Linh Vũ cảnh tầng ba, Linh Vũ cảnh tầng bốn có mười người, Linh Vũ cảnh tầng năm có sáu người, Linh Vũ cảnh tầng sáu có hai người, còn có một người là Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Hắc Ma thấp giọng đáp lại, làm con ngươi Lâm Phong co rút. Hắc Sát vệ này thật mạnh, thấp nhất đã ở Linh Vũ cảnh tầng ba, người thực lực cao nhất đã là cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy, đủ để tiêu diệt một nhóm bất kỳ do một trăm Xích Huyết thiết kỵ tạo thành. Cưu Xích Huyết lựa chọn không đánh, rõ ràng là đã nhìn ra vài phần.
Nước Ma Việt lần đầu đã trực tiếp phái ra một đám cường hãn như thế khiêu chiến.
Lúc này, một nhóm ba mươi sáu người đã tạo thành một tiểu đội, vận sức chờ phát động. Lâm Phong liếc mắt nhìn ánh mắt người Thiên Nhất học viện lộ ra chiến ý, nói:
– Trận này, ngươi không thể đi, đi là chịu chết.
– Hử?
Thanh niên kia liếc nhìn Lâm Phong, mày lập tức nhíu lại, nói:
– Lâm Phong, ngươi và ta đều là người của hệ Tương Tinh, ta còn tưởng rằng ngươi là anh hùng nhiệt huyết, không nghĩ lại hèn nhát như vậy.
Nói xong, người này trực tiếp giục ngựa đi, hướng Hắc Sát vệ phóng tới.
Hắc Sát vệ nhìn đám người lao tới, xếp thành một hàng, tay phải nắm chặt trường thương màu đen. Lúc đám người Tuyết Nguyệt tới trước mặt, trên người bọn họ tỏa ra sát khí, đồng thời trường thương trong tay giơ lên, đột nhiên hướng phía trước đâm. Toàn bộ trường thương trong tay bọn họ bay ra.
Chiến mã hí lên, cùng với trường thương cắm ở trái tim chúng tướng sĩ Tuyết Nguyệt. Mọi người run rẩy tâm co rút lại. Trong nháy mắt, ba mươi sáu tướng sĩ, toàn bộ mất mạng.
Một thương, bại!
Vẻ mặt Lâm Phong không chút thay đổi, hắn đã khuyên đối phương, nhưng không nghe, hắn có thể làm thế nào.
Chỉ thấy ba mươi sáu tên Hắc Sát vệ đem trường thương trên người tướng sĩ Tuyết Nguyệt rút ra, lại lần nữa xếp thành một hàng, hô lên:
– Hắc Sát vệ khiêu chiến Xích Huyết thiết kỵ của nước Tuyết Nguyệt.
Chương 203: Xích huyết thiên kiếm
Quân đoàn Tuyết Nguyệt yên tĩnh không một tiếng động. Nhìn Hắc Sát vệ xếp thành một hàng, trong mắt mang theo vài phần khiếp sợ.
Ba mươi sáu tên Hắc Sát vệ này rất mạnh, cực kỳ mạnh. Một thương vừa rồi vừa là tự tin, cũng là khinh thường. Khinh thường quân sĩ Tuyết Nguyệt, cho dù không có thương cũng có thể giết chết trong nháy mắt, căn bản là không quan tâm.
Nghe thấy thanh âm khiêu chiến quanh quẩn trong không gian, tướng sĩ Tuyết Nguyệt lại là một trần trầm mặc.
– Chết trận là đáng kính, đệ tử Thiên Nhất học viện không phải ai cũng hèn nhát không dám chiến đấu.
Đoàn Thiên Lang thì thào, trong thanh âm mang theo vài phần kính nể:
– Chúng đệ tử tài giỏi của Thiên Nhất học viện, ai muốn đi, vì đồng môn báo thù.
– Yếu đuối không dám chiến đấu?
Lâm Phong tự nhiên hiểu được Đoàn Thiên Lang là chỉ ai, tất cả mọi người đều hiểu được.
– Vương gia vừa rồi đã nói, trên chiến trường cùng chung kẻ thù, không phân biệt Thiên Nhất cùng Thánh Viện. Ta nghe nói, Tiểu Vương gia Đoàn Hàn rất có thiên phú, lại theo Vương gia xuất chinh. Lúc này chính là lúc chính thức lập công. Bọn ta mong được thinh Tiểu Vương gia xuất chinh, rửa sạch nỗi sỉ nhục vừa rồi.
– Thỉnh Tiểu Vương gia xuất chiến, kiến công lập nghiệp.
Đám người phía sau Lâm Phong nói phụ họa theo, thanh âm chấn động.
– Thỉnh Tiểu Vương gia xuất chiến, kiến công lập nghiệp.
Giữa trận doanh Xích Huyết thiết kỵ thanh âm gào thét truyền ra. Nhất thời, thanh âm thỉnh Đoàn Hàn xuất chiến, vang lên chấn động.
Ánh mắt cha con Đoàn Thiên Lang nheo lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong, người này lòng dạ thật độc ác. Bọn họ dường như đã quên, bản thân mình cũng là tâm địa độc ác.
– Thực lực của Đoàn Hàn còn thấp, không đủ để gánh trách nhiệm lớn, vẫn là do thanh niên tài giỏi khác xuất chiến thì tốt hơn.
Đôi mắt ác độc của Đoàn Thiên Lang nhìn chằm chằm Lâm Phong, hắn chỉ liếc mắt lại, rồi lắc đầu cười.
– Vừa rồi Vương gia còn nói, chết trên chiến trường là đáng kính. Tiểu Vương gia thiên phú dị bẩm, thực lực cường hãn, tất nhiên sẽ không nhát gan không dám chiến. Chỉ cần chiến đấu, không cần biết thắng thua, đều là kiêu ngạo, đáng kính. Lâm Phong lần nữa thỉnh Tiểu Vương gia xuất chiến.
Thanh âm của Lâm Phong rõ ràng, bình tĩnh, tự tin
– Thỉnh Tiểu Vương gia xuất chiến.
Thanh âm chấn động lần nữa truyền ra, làm cho sắc mặt Đoàn Thiên Lang cứng đờ, âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong, tên khốn này, khiến y đâm lao phải theo lao.
– Có can đảm muốn đánh thì tự mình xuất chiến, làm gì phải giật dây người khác.
Đoàn Hàn hướng Lâm Phong quát lạnh một tiếng, thanh âm rung động, làm cho đoàn người đều nghe thấy rõ ràng.
– Câm miệng.
Đoàn Hàn vừa dứt lời, Lâm Phong liền lạnh lùng quát:
– Đoàn hàn, hai cha con ngươi còn không biết xấu hổ. Ta giật dây các ngươi, nhưng các ngươi vẫn lùi bước, không dám đánh, còn nói lời chính nghĩa. Như vậy, bản thân ta muốn hỏi một chút, Thiên Lang Vương vừa mới rồi là đang làm gì đó. Lấy việc công làm việc tư, muốn đệ tử Thiên Nhất học viện đều bỏ mình tại chiến trường này.
Lâm Phong trước mặt mọi người, ngang nhiên công kích Đoàn Thiên lang, khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn. Nhưng mà ánh mắt của những đệ tử Thiên Nhất học viện đều hơi nheo lại. Mặc dù vừa rồi bọn họ không kịp phản ứng, nhưng lúc này đã được Lâm Phong thức tỉnh. Đoàn Thiên Lang, tâm địa thật độc ác.
– Lâm Phong, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Mặt Đoàn Thiên Lang âm trầm. Làm nguyên soái ba quân đoàn, y lại bị Lâm Phong nhục nhã ngay trước mặt.
– Ta không phải quân sĩ dưới trướng ngươi.
Lâm Phong lạnh nhạt nói một tiếng.
Đoàn Thiên Lang còn muốn nói tiếp, lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng truyền đến:
– Đoàn Thiên Lang, ta để ngươi vào thành là để cùng ngươi chống lại kẻ thù bên ngoài, không phải muốn ngươi ở lúc hai quân đối đầu, đùa giỡn tâm cơ.
Người nói chuyện đương nhiên là Liễu Thương Lan, nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông lại rơi vào Lâm Phong, nói:
– Lâm Phong, ngươi chống đối Đoàn tướng quân, có tội, ngươi xuất chiến đi, lập công chuộc tội.
– Vâng, tướng quân.
Lâm Phong nghiêm túc gật đầu, hai chân thúc vào bụng ngựa, chạy như bay. Phía sau Lâm Phong, ba mươi mấy quân sĩ mặc áo giáp huyết sắc, theo sát phía sau, tiến lên. Chiến mã phi nhanh bụi đất mù mịt.
Hắc Sát vệ nhìn, chờ đám người Lâm Phong đi tới, vừa hét lớn, trường thương trong tay cũng rít gió bay ra. Trên trường thương, nguyên khí xuất ra, trong không gian cũng phát ra tiếng vù vù.
– Phá….!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ. Ngay lập tức, quân sĩ quanh người hắn đều lấy vũ khí ra, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, hướng trướng thương đang bay tới hoặc chém hoặc đâm.
– Xuy, xuy….
Thanh âm thanh thúy truyền tới, một cảnh hiện lên trước mắt, khiến cho đám người rung động. Chỉ thấy toàn bộ trường thương bay về phía đám người Lâm Phong bị chém đứt hoặc bị chẻ đôi giữa không trung.
– Sao lại thế này?
Con ngươi mọi người đều co rút lại, điều này sao có thể. Cho dù thực lực đám người Lâm Phong mạnh hơn đối phương, cũng không thể dễ dàng chặt đứt hoặc chẻ đôi trường thương như thế.
– Tốt, vũ khí sắc bén.
Ánh mắt mọi người rơi vào vũ khí trên tay đám người Lâm Phong. Những vũ khí này thật sắc bén.
– Chém!
Lời của Lâm Phong lại rơi xuống. Lúc này, chiến mã của bọn họ đã vọt tới trước mặt đối phương, ánh sáng rực rỡ nở rộ, máu tươi vẩy ra trên không trung, chiến mã hí vang.
Trường đao trong tay nằm ngang, chém tới, khí tức bá đạo cuồn cuộn tỏa ra, Hắc Sát vệ, Linh Vũ cảnh tầng sáu chạm vào, chết ngay lập tức.
Về phần Lâm Phong, ánh sáng trường kiếm lóa mắt, lao thẳng tới thủ lĩnh Hắc Sát vệ, cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Ánh sáng của kiếm từ trên trời giáng xuống, bộc lộ lực hủy diệt điên cuồng.
Chỉ là trong nháy mắt này, Hắc Sát vệ cường đại, tử vong hơn nửa, người bị thương cũng không ít.
– Rút lui!
Thủ lĩnh Hắc Sát vệ kia cản được một kiếm của Lâm Phong, sắc mặt lại trắng bệch. Xích Huyết thiết kỵ khi nào có được một đội hùng mạnh như thế.
Cầm vũ khí sắc bén trong tay, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hắc Sát vệ cường đại, đánh nhau trong nháy mắt, liền quay ngựa, điên cuồng rút lui, khiến cho tất cả đội quân hai bên đều sửng sốt.
– Giết.
Lâm Phong lại một lần nữa hô lên, ngay lập tức mọi người đều ngầm hiểu, vũ khí trong tay mang theo lực lượng cuồng bạo, bay thẳng đến đám người bỏ chạy chém, tức khắc, lại có thêm vài người mất mạng ngay tại trận.
Long Câu cùng Xích Huyết chiến mã phi điên cuồng, hướng những Hắc Sát vệ còn lại đuổi theo.
Lúc này lại thấy một bóng người từ trên Xích Huyết chiến mã nhảy xuống, hét lớn một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất. Ngay lập tức mặt đất rung chuyển, chỗ xa xa trực tiếp nứt ra thành một khe hở, đất đá cuồn cuộn hướng phía Hắc Sát vệ chôn vùi, khiến chiến mã của Hắc Sát vệ nghiêng ngả, không có cách nào bỏ chạy.
– Phá….!
Thủ lĩnh Hắc Sát vệ đâm trường thương về phía đất đá đang định chôn vùi bọn họ. Tiếng vang ầm ầm, mặt đất rung động, bức tường đất bị đâm thủng thành một lỗ lớn. Mà thủ lĩnh Hắc Sát vệ bước ra, muốn theo cái lỗ kia rời đi.
– Đứng lại.
Một tiếng hét lớn truyền tới, chỉ thấy trong không trung xuất hiện rất nhiều dây leo. Trong nháy mắt liền rơi trên người đám Hắc Sát vệ, làm cho toàn bộ thân thể bọn họ đều đứng lại.
– Vô Biên Bá Đạo.
Một thanh đao xuất hiện từ hư không, từ trên không chém xuống, tạo thành lốc xoáy trên mặt đất, mấy người bị chém bay ra ngoài.
Trong nháy mắt, ba mươi sáu tên Hắc Sát vệ cường đại, chỉ còn lại một người. Đó là thủ lĩnh Hắc Sát vệ, Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Từ lúc hai bên giao chiến đến khi chấm dứt, chỉ qua mấy giây.
– Ah….
Thủ lĩnh Hắc Sát vệ kia nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương tan vỡ, bỏ đi chiến mã, thân thể bay lên, khinh công chạy trốn.
Sắc mặt Lâm Phong nghiêm túc. Sau khi giao khôi giáp cho Đoàn Hân Diệp, hắn cũng không có mang cái khôi giáp khác, khuôn mặt tuấn tú có thể thấy rõ ràng, tóc dài tung bay.
Thân thể khẽ động, Lâm Phong đạp nhẹ lên lưng ngựa một cái, thân thể cũng bay lên không trung. Chiến ý trên người hừng hực thiêu đốt, một thanh kiếm màu đen xuất hiện, thanh kiếm của chiến thần, của diệt vong.
– Ngươi xâm phạm biên giới của ta, cho dù chạy trốn cũng phải giết.
Thanh âm lạnh lùng phun ra, thân thể Lâm Phong như dạo bước trên không trung. Thanh kiếm màu đen từ trên không chém tới, hiện lên một bóng kiếm màu đen hư ảo.
– Xuy!
Một tiếng vang nhỏ, bóng kiếm màu đen chém xuống. Thân thể thủ lĩnh Hắc Sát vệ ở ngoài trăm thước, trực tiếp bị chém thành hai mảnh trong không trung, ngay cả kêu một tiếng thảm thiết cũng không kịp, đã bị chém đôi.
– Thình thịch, thình thịch…
Nhìn thấy một kích này, đám người có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đang nhảy lên.
Thiết kỵ ra, Hắc Sát bại. Một kiếm chọc trời chém quân địch.
Cực kỳ dữ dội, uy vũ, bá đạo.
Mà làm được tất cả việc đó, chỉ là một thanh niên chưa đến mười tám tuổi. Nhìn bóng người tuấn tú, bình tĩnh cưỡi chiến mã trở về, tất cả quân sĩ đều quên hoan hô, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, giống như muốn nhìn rõ thêm mấy lần.
– Ha…!
Một tiếng hô lập tức vang lên, thanh âm gào thét rung trời nối tiếp nhau, nhất là Xích Huyết thiết kỵ, trên người lại có cảm giác nhiệt huyết thiêu đốt.
Đã bao lâu, bọn họ không có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này. Bọn họ thật không ngờ, người mang đến loại nhiệt huyết này lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Đứng trước quân sĩ, khóe miệng Cưu Xích Huyết mỉm cười, nhìn thoáng qua Liễu Thương Lan bên cạnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
– Tướng quân, ta từ trên người hắn, thấy được bóng dáng của ngài.
Liễu Thương Lan quay đầu lại nhìn Cưu Xích Huyết đang mỉm cười, ông cũng cười.
– Thật lâu không được thấy khuôn mặt tươi cười của ngươi.
Liễu Thương Lan nói xong liền xoay người, chỉ thấy Ma Việt quân đoàn ở xa xa bắt đầu lui lại. Bọn họ vốn là đến lập uy, nhưng lại thành Lâm Phong lập chiến công.
– Ta không bằng hắn.
Liễu Thương Lan nói một tiếng rất nhỏ, khiến thân thể Cưu Xích Huyết run rẩy, nhưng ngay sau đó lại cười. Lâm Phong so với Liễu Thương Lan thì nhiều hơn vài phần nhuệ khí, hơn nữa, thiên phú cũng tốt hơn.
Lâm Phong bình tĩnh về tới bên cạnh Đoàn Hân Diệp. Chỉ thấy Đoàn Hân Diệp gỡ khôi giáp xuống, tay mảnh khảnh hất tóc, hiện lên một nụ cười khuynh thành, khiến ánh mắt Lâm Phong khẽ ngưng tụ. Nụ cười này làm người ta mê say.
Duy chỉ có sắc mặt cha con Đoàn Thiên Lang cực kỳ khó coi, nhất là Đoàn Hàn. Ngày xưa ở Hải Vân tông, gã tưởng có thể tùy ý chà đạp Lâm Phong, kết quả, lại cùng Lâm Phong tử chiến.
Mà bây giờ, Lâm Phong ngày xưa tu vi không bằng gã kia đã đem gã bỏ lại rất xa.
– Lâm Phong.
Lúc này, Liễu Thương Lan nhìn về phía này, la lớn.
– Tướng quân.
Lâm Phong đáp.
– Ta ban cho ngươi chức Thiên phu trưởng, các ngươi tự tạo thành một đội, phong hiệu Xích Huyết Thiên Kiếm, dưới quyền quản lý trực tiếp của Cưu thống lĩnh.
Lâm Phong lập chiến công lớn, Liễu Thương Lan tự nhiên có lý do phong thưởng. Với biểu hiện cùng thực lực vừa rồi của Lâm Phong, cũng không ai cảm thấy không ổn.
– Lâm Phong, lĩnh mệnh!
Chương 204: Ám sát
Cưu Xích Huyết giục ngựa đi tới, Lâm Phong hô một tiếng:
– Thống lĩnh.
– Lâm Phong, nơi đóng quân của ngươi vẫn ở chỗ cũ. Hôm nay ban hiệu cho ngươi, ngươi liền thuộc quân đoàn Xích Huyết thiết kỵ. Trong quân, ngươi có thể tùy ý hoạt động, gặp tình huống đột xuất có thể tự mình xử lý. Nhưng mà hai người này, ta muốn bọn họ phải trở về, hai cái chức Thiên phu trưởng kia cũng không thể để trống.
Cưu Xích Huyết chỉ chỉ Hàn Man cùng Phá Quân phía sau Lâm Phong, nói.
– Tướng quân nếu không hai thuộc hạ ở luôn Thiên Kiếm đi.
Hàn Man tiến lên, có chút chờ mong nói, nếu là cùng Lâm Phong kề vai chiến đấu, gã cũng không thèm để ý cái chức Thiên phu trưởng.
– Không được, hai người các ngươi về đơn vị ngay bây giờ cho ta.
Cưu Xích Huyết quát lớn một tiếng. Hàn Man cùng Phá Quân cười khổ, nói:
– Vâng, tướng quân.
Dứt lời, hai người hướng Lâm Phong cười gượng, lập tức trở lại đội ngũ giữa ngàn người của mình.
– Lâm Phong, hai tiểu tử này vẫn còn hữu dụng với ta, còn tương lại sớm muộn cũng sẽ là của ngươi.
Cưu Xích Huyết sâu xa nói một câu, ngay sau đó lại nói:
– Ngươi đi đi.
– Vâng.
Lâm Phong khẽ gật đầu lập tức lui sang một bên.
– Lâm Phong!
Lúc này, một thanh âm thanh thúy truyền tới, Lâm Phong nhìn qua thì thấy Đoàn Hân Diệp ở phía đối diện ngoắc hắn.
– Các ngươi ở chỗ này chờ ta.
Lâm Phong hướng đám người Bá Đao dặn một tiếng, lập tức đi đến trước mặt Đoàn Hân Diệp, hỏi:
– Công chúa có chuyện gì dặn bảo sao?
– Phải có việc mới có thể tìm ngươi à, ngươi vẫn là hộ vệ tùy thân của ta đó.
Đoàn Hân Diệp thản nhiên cười khiến Lâm Phong không biết trả lời thế nào cho phải.
– Lâm Phong ngươi theo ta cùng về quân doanh nhé. Lần này đi ra, ta chỉ dẫn theo Thu Thảo, ngươi có thể theo trò chuyện cùng ta.
Đoàn Hân Diệp nói một tiếng, Lâm Phong lại trầm mặc.
– Ngươi không vui sao, quên đi, ngươi trở về đi.
Đoàn Hân Diệp thấy Lâm Phong trầm mặc không nói, trong mắt có chút mất mát, khóe miệng cố hiện lên vẻ tươi cười.
Lâm Phong quay ngựa, rời đi. Nhìn thấy vậy, Đoàn Hân Diệp khẽ cắn môi, mà trong lòng lại có chút ê ẩm. Từ nhỏ đến lớn đều là người khác cần nàng, nàng còn chưa bao giờ bị người khác từ chối. Những thanh niên tài giỏi, tuấn tú ở hoàng thành, nàng nhìn không thuận mắt. Duy chỉ có Lâm Phong, người này cực kỳ ngông cuồng, phóng khoáng, mới khiến nàng dần dần có cảm tình. Nhưng lần đầu tiên cố lấy dũng khí mở miệng, lại bị cự tuyệt như vậy.
– Các ngươi về doanh trướng trước đi.
Một giọng nói truyền vào tai Đoàn Hân Diệp, là tiếng của Lâm Phong. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phong xoay người, khóe miệng Đoàn Hân Diệp nháy mắt lộ ra nụ cười sáng lạn, lại có vài phần nhu tình.
Thì ra Lâm Phong không phải cự tuyệt mà là để thủ hạ rời đi trước.
– Công chúa.
Lâm Phong trở lại trước mặt Đoàn Hân Diệp gọi một tiếng.
– Chúng ta đi thôi.
Tóc Đoàn Hân Diệp bay theo gió, nàng giục ngựa phi nhanh, ngay lập tức rất nhiều hộ vệ của nàng cũng theo sát phía sau. Lâm Phong cũng giục ngựa đuổi kịp, hắn hồn nhiên không chú ý, rất nhiều ánh mắt âm trầm ở sau lưng hắn.
– Hừ!
Bên cạnh Liễu Thương Lan phát ra tiếng hừ lạnh, khiến Liễu Thương Lan sửng sốt. Lập tức nhìn Liễu Phỉ mặc áo giáp bên cạnh, nói:
– Phỉ Phỉ, con phải biểu hiện cho tốt a.
– Con phải biểu hiện cái gì chứ?!
Liễu Phỉ cắn răng nói, lập tức giục ngựa trở về, trong lòng âm thầm nguyền rủa Lâm Phong, đồ háo sắc này.
– Tướng quân, xem ra Hân Diệp công chúa có ý với Lâm Phong, sẽ là tình địch của Phỉ Phỉ.
Cưu Xích Huyết thấp giọng nói, ánh mắt của những lão gia hỏa bọn họ cực kỳ sắc bén, ánh mắt Đoàn Hân Diệp nhìn Lâm Phong, rõ ràng cũng với những người khác có khác biệt đôi chút.
Đoàn Hân Diệp đối với những người khác, luôn cười ôn hòa, còn đối với Lâm Phong trong nụ cười ôn hòa kia có thêm mấy phần nhu tình.
Thiếu nữ mới biết yêu, ánh mắt dịu dàng như nước, không cách nào lừa gạt người khác, cũng giống như Liễu Phỉ.
Liễu Thương Lan gượng cười lắc đầu, ánh mắt yên lặng dừng lại trên một bóng lưng. Người đó cũng mặc áo giáp, nhưng Liễu Thương Lan không quên, dưới áo giáp thần thánh đó, cho dù là ông đã nhìn thấy con người đó thánh thiện, nhưng vẫn cảm giác kinh diễm, rung động.
Trong doanh trướng của Đoàn Hân Diệp được bố trí vô cùng lịch sự, tao nhã, không xa hoa, nhưng lại rất sạch sẽ, thanh tâm, làm cho người ta có cảm giác một chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp ngồi trên chiếu, ở giữa đặt một bàn gỗ đàn hương.
– Công chúa, Lâm Phong thiếu gia, mời uống trà!
Thu Thảo pha nước vào hai chén trà rồi đưa tới trước mặt Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong.
Lâm Phong vội vàng tiếp, hướng Thu Thảo gật đầu, cười nói:
– Thu Thảo cô nương, không cần chiếu cố ta như vậy.
Được đối đãi như vậy, thật đúng là khiến Lâm Phong có chút không quen.
– Lâm Phong thiếu gia, người là khách của công chúa, hầu hạ người là việc nên làm.Nguồn truyện audio
Thu Thảo mỉm cười ngọt ngào, trên mặt lại hiện ra hai lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu. Tuổi của nàng chắc chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đang tuổi thanh xuân.
Lâm Phong chỉ là cười cười không nói gì. Thiếu nữ giống như Thu Thảo, kỳ thật coi như là nô tỳ, nhưng lại có thể ở bên cạnh công chúa, vận khí có thể xem là vô cùng tốt. Hơn nữa, Đoàn Hân Diệp đối đãi nàng dường như không tồi. Có thể nhìn ra được, Thu Thảo chính là tôn kính Đoàn Hân Diệp, chứ không có sợ hãi, cho thấy Đoàn Hân Diệp cũng không phải loại người ngang ngược.
– Công chúa, trên chiến trường này, nguy hiểm bốn phía, người cần gì mạo hiểm đi đến nơi này?
Lâm Phong có vài phần khó hiểu hỏi. Trên chiến trường, Đoàn Hân Diệp cũng không phát huy nổi tác dụng gì.
– Ở trong hoàng cung lâu rồi, mỗi ngày đều hô hấp một loại không khí, liền muốn chạy ra ngoài, nhìn chiến trường, nhìn nhiệt huyết tướng sĩ.
Đoàn Hân Diệp cười dịu dàng, nói. Hoàng cung đối với rất nhiều người mà nói là thánh địa trong lòng, nhưng với những người bị trói chặt trong đó, lại cảm thấy đó giống như một thứ xiềng xích, muốn thoát ra ngoài, cũng giống như Đoàn Hân Diệp.
– Lâm Phong ngươi thích nghe đàn chứ?
Đoàn Hân Diệp đột nhiên hỏi, Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Thích.
– Ta đàn cho ngươi nghe.
Đoàn Hân Diệp thấy Lâm Phong gật đầu, trong ánh mắt có chút tươi cười phấn khởi. Lúc này, Thu Thảo đã mang đàn tới, để ở giữa bàn, thu thập đồ vật xung quanh, cực kỳ thân thiết.
Khóe miệng Đoàn Hân Diệp cười nhẹ, hai tay đánh đàn, đầu ngón tay dao động, khúc âm chậm rãi vang lên.
Lâm Phong nhìn Đoàn Hân Diệp lúc này, xinh đẹp, tao nhã, cao quý, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu nở nụ cười tươi sẽ khiến người si mê. Không bàn đến thân phận Đoàn Hân Diệp, chỉ cần khí chất cùng xinh đẹp của nàng, cũng đủ làm rất nhiều nam tử ái mộ.
Cũng khó trách đám đệ tử quý tộc kia, đều hy vọng xa vời, có thể có được sự ưu ái của Đoàn Hân Diệp. Giai nhân như thế, còn có thân phận công chúa, cùng với huyết mạch lực của cường giả. Cô nương như vậy, ai có thể không động tâm chứ.
Đoàn Hân Diệp dịu dàng đánh đàn. Khúc ca mang theo vài phần vui tươi, như tia nước nhỏ chảy giữa rừng trúc.
Nghe đàn biết người, từ trong khúc đàn thì đủ biết Đoàn Hân Diệp là một người như thế nào. Giống như dòng suối trong mát giữa khe núi, lại giống như u lan trong cốc, yên ả, tĩnh mịch giữa núi rừng.
Lâm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, thưởng thức nước trà, lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời, tâm hồn yên tĩnh giống như hòa cùng Đoàn Hân Diệp. Lâm Phong chẳng những không có nửa điểm câu nệ, ngược lại, còn vô cùng thoải mái, tâm tình mang theo vài phần hưởng thụ.
Đoàn Hân Diệp ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phong say sưa, nhắm mắt lại, khóe miệng cũng vì vậy mà cười càng ngọt ngào.
Trong doanh trướng, không khí yên tĩnh, chỉ có khúc ca du dương nhè nhẹ không ngừng phiêu đãng.
Nhưng mà vào lúc này, đang nhắm mắt, trong lòng Lâm Phong đột nhiên căn thẳng, chỉ cảm thấy trái tim như bị co thắt.
Mở mắt ra, đôi con ngươi sắc bén hiện lên, không gian xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng. Lâm Phong không hề do dự xoay người, trong tay xuất hiện một chủy thủ, đâm thẳng.
– Răng rắc!
Tiếng vang thanh thúy vang lên, chủy thủ đâm vào trên mũi tên, trong khoảnh khắc, mũi tên vỡ ra trong không trúng, sau đó bay sượt qua gò má Lâm Phong.
Kình phong rít lên, đánh úp lại, chỉ thấy màn che doanh trướng bị gió thổi tung, một cái bóng lóe lên, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bao phủ Lâm Phong.
Lâm Phong xông lên, ánh sáng chủy thủ lóe lên lần nữa, đâm gãy trường kiếm, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới động tác của bóng đen.
– Xuy, xuy!
Chủy thủ theo trường kiếm đâm vào ngực đối phương, nhưng mà khiến Lâm Phong chấn động, là tay phải đối phương trực tiếp cầm tay hắn. Một mũi tên vô cùng sắc bén phá không, mang theo uy thế khủng bố đâm về phía Đoàn Hân Diệp sau lưng Lâm Phong.
Rất nhanh, tất cả các động tác chỉ hoàn thành trong nháy mắt, nhanh như chớp. Đối phương ngay cả mạnh mình cũng không để ý, đây là lấy mạng đổi mạng.
– Thích khách, tử sĩ!
Trong lòng Lâm Phong run lên, tay trái đối phương bắn mũi tên quá nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Phong không kịp dựa vào lực lượng cường đại ngăn cản hắn.
Còn không đỡ, Đoàn Hân Diệp phía sau, chắc chắn chết.
Thích khách này, ít nhất là Linh Vũ cảnh tầng năm, bắn ra mũi tên lấy mạng đổi mạng, lực lượng là cực kỳ mãnh liệt.
Chương 205: Mở màn chiến đấu
– Bát Hoang chưởng!
Vốn không chấp nhận nửa điểm lo lắng, Lâm Phong vội vàng đánh ra một chưởng. Chưởng ấn điên cuồng nhưng cũng chỉ làm mũi tên kia hơi trật một chút.
Dường như Lâm Phong cũng đã sớm đoán được, tay nhanh như chớp hiện ra, nguyên khí từ lòng bàn tay phun ra, trực tiếp cầm chắc mũi tên.
– Xuy, xuy!
Mũi tên mãnh liệt ma sát với da thịt trong lòng bàn tay Lâm Phong, lại dựa vào lực lượng cường đại, vẫn tiếp tục tiến lên, chỉ là có cản trở một chút mà thôi.
– Hân Diệp, tránh ra.
Lâm Phong gầm lên, đâm kiếm vào ngực đối phương, kiếm ý khuấy động trong cơ thể, thích khách kia trong nháy mắt mất mạng.
– Xuy!
Một tiếng vang nhỏ truyền tới, Lâm Phong tái nhợt, lập tức xoay người, lại nhìn thấy mũi tên kia đâm vào ngực một người.
Nhưng mà không phải là Đoàn Hân Diệp, mà là Thu Thảo. Vừa rồi, trong nháy mắt đó, Thu Thảo đẩy ngã Đoàn Hân Diệp, dùng thân thể mình cản mũi tên.
– Thu Thảo!!!
Đoàn Hân Diệp đau đớn kêu lên, ngay lúc này, nóc doanh trướng bị phá, một dây mây to lớn từ trên rơi xuống, trong nháy mắt liền đem thân thể Đoàn Hân Diệp cuộn lên, lập tức bay lên không.
– Đứng lại.
Lâm Phong quát một tiếng, thân thể bay vụt lên, trường kiếm vung ra.
Nhưng đồng thời, bóng người từ trên trời giáng xuống, trường đao chém trên kiếm khí, đem kiếm khí phá hủy.
Trong nháy mắt, Đoàn Hân Diệp bị dây mây cuốn đi, biến mất trên nóc doanh trướng.
Lâm Phong trong lòng căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt. Sắp đặt thật lợi hại, hơn nữa toàn bộ cao thủ đều đã ngoài Linh Vũ cảnh tầng năm. Một mình hắn căn bản không thể ngăn cản được bố cục hoàn mỹ như vậy.
Mang theo kiếm khí điên cuồng, hủy diệt phóng lên cao, một tiếng hét thảm truyền tới, thân ảnh ở trong kiếm khí bị xé rách, Lâm Phong cũng chịu một kích, tránh cũng không thể tránh.
– Ầm!
Kiếm khí điên cuồng xé rách doanh trướng, Lâm Phong lao ra khỏi doanh trướng, đưa mắt nhìn xung quanh, các giác quan điên cuồng phủ khắp nơi.
Tìm thấy đối phương đi trên mặt đất, Lâm Phong trực tiếp bước tới, nhưng lúc này, một chưởng lạnh thấu xương đập tới, ngăn cản thân thể Lâm Phong.
– Tránh ra.
Lâm Phong bị chưởng lực cường đại quay trở về doanh trướng, nhìn tướng sĩ mặc áo giáp phía trước, quát lạnh nói:
– Công chúa điện hạ có bình an không?
Tướng quân kia hướng doanh trướng hô.
Không có thanh âm trả lời, tướng quân kia biến sắc, nhìn Lâm Phong nói:
– Ngươi làm gì Công chúa rồi?
Trong cảm giác của Lâm Phong, mấy người kia dần dần rời xa, hắn không có thời gian nhiều lời cùng đối phương, trực tiếp cầm kiếm di chuyển.
– Hừ.
Người nọ cười lạnh một tiếng, quát:
– Cung tiễn chuẩn bị.
Thanh âm rơi xuống, ngay lập tức mấy người từ hư không hiện ra, hoặc nhảy lên không trung, trong tay cầm cung tên, toàn bộ nhắm vào Lâm Phong. Trong khoảnh khắc, một cỗ khí thế sắc bén, hướng Lâm Phong đánh thẳng tới.
Lâm Phong biến sắc, biết không thể thoát ra ngoài, thân mình lại lần nữa lui về, nhìn chằm chằm tướng dẫn đường này:
– Là ngươi làm?
Tướng lĩnh này không để ý đến lời Lâm Phong nói, mà cũng lấy ngữ khí lạnh như băng, quát:
– Ngươi đã làm gì công chúa rồi?
Dứt lời, gã bước tới, vươn tay ra, ngay lập tức, doanh trướng bể tan tành, trong doanh trướng đều có thể thấy rõ chỉ có một cỗ thi thể, là Thu Thảo, mà Đoàn Hân Diệp đã không thấy tung tích.
– Giao công chúa ra đây.
Tướng lĩnh này lại quát lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén, tay hơi nâng lên, lập tức, vô sô tướng sĩ cũng giơ cao cung tên trong tay, toàn bộ nhắm vào Lâm Phong, giống như có thể tùy lúc đem tên bắn ra.
Lâm Phong đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngông cuồng, con ngươi màu xám vô tình nhìn chằm chằm tướng lĩnh, lạnh lùng đến cực điểm, nói:
– Các ngươi không tiếc ám sát công chúa, cũng chỉ là muốn giá họa hãm hại, muốn tính mạng của Lâm Phong ta?
– Ta không rõ ngươi nói cái gì.
Tướng lĩnh này nhìn chằm chằm Lâm Phong, đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, thản nhiên nói:
– Tính mạng của người làm sao có thể so với công chúa, người cũng quá đề cao mình đi.
– Ngươi tuy là tướng lĩnh dưới quyền Liễu tướng quân, nhưng nay giết chết nô tỳ của công chúa, công chúa lại không rõ tung tích. Nếu ngươi không nói rõ ràng, hôm này liền để mạng lại chỗ này.
– Khai báo?
Lâm Phong cười lạnh, hôm nay hắn còn phải khai báo rõ ràng à.
Lúc đối phương cướp công chúa, động tĩnh không thể nói là nhỏ, những người này nếu đã sớm chuẩn bị tốt, vì sao không nhìn thấy những người kia bỏ chạy. Mà thời điểm hắn đang muốn truy giết thích khách, những người này lại trực tiếp đem tên nhắm vào Lâm Phong hắn. Điều này hiển nhiên là có chuẩn bị, muốn mạng Lâm Phong hắn mà đến.
Tin tức Lâm Phong ám sát nô tỳ của công chúa, công chúa mất tích, lan tràn điên cuồng trong tam quân, ba quân rung chuyển.
Vô số người đều hướng tới doanh trướng của công chúa tụ tập, một đám hỗn loạn không chịu nổi, đám người Đoàn Thiên Lang cũng tới.
– Lâm Phong, công chúa đối đãi ngươi không tệ, ngươi thân là hộ vệ của công chúa, thế nhưng lại có lòng bất chính với công chúa. Nói, hiện tại công chúa đang ở đâu?
Nhìn Lâm Phong, Đoàn Thiên Lang lạnh lùng quát lớn, vô số ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không có cách nào giải thích.
Cho dù giải thích, cũng không thể nói rõ ràng, cũng không có người sẽ tin tưởng hắn, đám người Đoàn Thiên lang đã đem tội danh gắn vào người hắn.
Là Lâm Phong hắn giết Thu Thảo, là Lâm Phong hắn cướp công chúa, khiến công chúa mất tích.
Chỉ là lúc này, Lâm Phong vẫn không thể nào xác định, việc ám sát công chúa có phải là do Đoàn Thiên Lang giật dây hay không, hoặc là do một mình tướng lĩnh này gây nên.
– Đoàn Thiên Lang, việc này rốt cuộc có phải ngươi làm hay không.
Lâm Phong lạnh lùng nói. Nếu quả thật là Đoàn Thiên Lang làm, như vậy Đoàn Thiên Lang rất đê tiện vô sỉ, quá ác độc rồi. Mũi tên đầu tiên là muốn mạng Đoàn Hân Diệp, nếu Lâm Phong không đỡ, Đoàn Hân Diệp rất có thể bị mũi tên trực tiếp ám sát.
– Muốn chết.
Đoàn Thiên Lang quát lớn một tiếng, tiếp tục nói:
– Lâm Phong, ta cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu không nói ra chỗ công chúa, giết không tha.
Thanh âm vừa dứt, một cỗ khí thế lạnh thấu xương trên người Đoàn Thiên Lang đánh úp về phía Lâm Phong.
Sắc mặt Lâm Phong vẫn lạnh lùng, ánh mắt lại lóe lên.
Nếu đúng là Đoàn Thiên Lang làm, cơ hội tốt như vậy vì sao Đoàn Thiên Lang không trực tiếp hạ sát, đem hắn giết tại chỗ, mà phải chờ thời gian một nén nhang.
Thời gian một nén nhang cũng đủ để đám người Liễu Thương Lan nhận được tin, chạy tới đây.
Lâm Phong đoán không ra tâm tư của Đoàn Thiên Lang.truyện cõi âm
Thậm chí, Lâm Phong không thể xác định Đoàn Hân Diệp lúc này an toàn hay không.
Giờ phút này, Lâm Phong rất muốn lao ra tìm Đoàn Hân Diệp. Dù sao thì Đoàn Hân Diệp cũng là ở trước mặt hắn bị cướp đi. Không cần biết là ai làm, Lâm Phong hắn đều có trách nhiệm, hơn nữa hắn còn là hộ vệ của Đoàn Hân Diệp.
Nhưng mà đối mặt với mưa tên của quân đoàn, hắn muốn lao ra, là người ngốc nói mê, giờ phút này tính mạng hắn bất cứ lúc nào cũng đứng trước uy hiếp.
Thời gian chậm rãi qua đi, thời gian một nén nhang rất nhanh liền tới.
– Rầm rập…
Mặt đất rung động, vô số vó ngựa phi tới, toàn bộ quân sĩ doanh trướng bên này toàn bộ bị bao bọc, một vòng lại một vòng.
– Đoàn Thiên Lang ngươi là khinh Liễu Thương Lan ta thật không dám làm gì ngươi sao?
Lúc này, một thanh âm từ xa xa truyền đến, từ trong hư không, Liễu Thương Lan lưng đeo cung tiễn, sải bước tới. Mà phía sau ông là Cưu Xích Huyết, thống lĩnh Xích Huyết thiết kỵ, theo sát phía sau, trực tiếp tới bên cạnh người Lâm Phong, xem vô số quân sĩ xung quanh như vô hình.
– Liễu Thương Lan, Lâm Phong đối với công chúa bất chính. Lúc này công chúa mất tích, ngươi thân là chủ soái trong quân nhưng lại muốn che chở cho hắn, là có ý gì?
Ánh mắt Đoàn Thiên Lang nhìn Liễu Thương Lan không chút nào nhân nhượng.
– Ta không quản, việc công chúa mất tích là ai làm, nhưng lúc này việc nên làm là lục soát doanh trại, tìm kiếm công chúa, trong thời gian ngắn, nàng nhất định còn ở trong doanh trại. Mà ngươi, lại thu hút toàn bộ quân sĩ lại đây, rối loạn quân tâm, không phải là cố ý để cho kẻ cướp chạy, khiến công chúa bị cướp mất?
Liễu Thương Lan liếc mắt một cái liền chỉ ra điểm quan trọng, khiến cho Lâm Phong rùng mình. Quả nhiên, kinh nghiệm của hắn vẫn rất nông cạn, Liễu Thương Lan nói một câu liền nói trúng trọng điểm.
Đoàn Thiên Lang là người nào, Thiên Lang Vương, tướng soái trong quân, hắn làm sao lại không hiểu đạo lý kia. Công chúa mất tích, việc nên làm đầu tiên là phong tỏa doanh trại, điều tra, mà không phải là đem người bao vậy bốn phía, vây tiễn một mình Lâm Phong. Chỉ thị phong tỏa doanh trại lại chậm trễ không ban xuống, xem ra việc này, cùng Liễu Thương Lan có liên quan rồi.
– Ta đây đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà thời gian một nén nhang đã hết, Lâm Phong còn không chịu khai ra tung tích công chúa, nên chém không tha. Liễu Thương Lan ngươi chính là chủ soái trong quân, vốn nên là ngươi truy cứu trách nhiệm của Lâm Phong, mà bây giờ ngươi lại cùng tội nhân đứng một chỗ. Nếu không lui ra, đừng trách ta đối phó cả hai.
Thần sắc Đoàn Thiên Lang nghiêm nghị, dường như tâm ý đã quyết, ngay cả Liễu Thương Lan hắn cũng muốn đối phó.
Ánh mắt lộ ra tia cười trào phúng, Liễu Thương Lan tự giễu cợt bản thân:
– Ta mời ngươi tới cùng ta kề vai chiến đấu là sai lầm rồi, mười phần sai, Thiên Lang Vương ngươi chính là giặc.
– Xích Huyết thiết kỵ ở đâu?
Liễu Thương Lan giận quát một tiếng.
– Có!
Một thanh âm vô cùng to rõ, quanh quẩn trong không gian, Xích Huyết chiến mã hí vang, vó ngựa rung trời, không gian tràn ngập sát ý.
Đối đầu kẻ địch mạnh Đoàn Thiên lang lại cứng rắn khiến trong quân náo loạn, lòng quân bất ổn.
– Liễu Thương Lan cấu kết tặc nhân Lâm Phong, cướp công chúa, mưu đồ làm loạn, có tâm mưu phản, giết không cần hỏi.
Đoàn Thiên Lang lạnh lùng quát:
– Bắn tên.
Thanh âm Đoàn Thiên Lang vừa dứt, tên như mưa từ trên trời rơi xuống, hướng tới Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong. Đoàn Thiên Lang quả thực hạ lệnh bắn chết chủ soái trong quân.
– Giết!
Cưu Xích Huyết nổi giận, gầm một tiếng, Xích Huyết thiết kỵ động, tên đồng trong tay đồng thời bắn ra. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, đám người bị Xích Huyết thiết kỵ vây ở bên trong nháy mắt bị xóa bỏ.
Đoàn Thiên Lang muốn giết chủ soái Liễu Thương Lang, tín ngưỡng của thiết kỵ, Xích Huyết quân đoàn nổi giận.
Xích Huyết thiết kỵ giết rất nhiều quân sĩ của Đoàn Thiên Lang, quân sĩ bên Đoàn Thiên Lang cũng hoàn toàn nổi giận.
Một cuộc nội chiến trong khoảnh khắc bạo phát.
Sắc mắt tâm trạng lạnh thấu xương, băng lãnh.
Sao lại thế này, làm sao lại phát triển đến mức này.
Từ Lâm Phong hắn lại gây ra nội chiến trong quân, không thể cứu vãn, đám loạn chiến điên cuồng lan tràn. Quân đoàn bốn mươi vạn quân bắt đầu một cuộc nội chiến cuồn cuộn.
Tất cả dường như là một kế hoạch hoàn chỉnh từng bước, khi Lâm Phong hắn bước vào doanh trướng của công chúa là lúc bắt đầu.
– Ù ù ù…..
Một tiếng kèn chiến truyền rất xa, nhưng những tướng sĩ đang chém giết dường như không thể nghe được, mà trong một khắc này, sắc mắt Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan trở nên trắng bệch.
Đây là kèn chiến đấu, chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, nước Ma Việt vào lúc này lại hướng bọn họ phát động công kích.