Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 354 [Chương 1766 đến 1770]
❮ sautiếp ❯Chương 1766: Bên Trong Tiên Sơn
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía những người đứng cạnh Vân Thanh Nghiên, thản nhiên nói:
– Nếu như Vân Thanh Nghiên nói thu nhận ngoại môn thì ta cũng đồng ý, đương nhiên ai chỉ đến cho vui hay xem thường Thiên Đài của ta thì có thể tự mình li khai a, thứ lỗi chúng ta không chào đón những người này.
Thiên Đài nhận người không cần nhiều chỉ cần tốt, nếu như tâm không giống nhau thì nhiều người ở cùng nhau cũng chẳng có ích lợi gì, căn bản không hề có sự đoàn kết, như vậy một khi gặp chuyện sẽ ngay lập tức chia rẽ, dù thực lực có mạnh mà không đoàn kết cũng không làm được gì.
– Giống như khi nãy hắn nói, mời tự nhiên.
Lâm Phong chỉ vào người ban nãy bị Ô đánh bại mà lạnh lùng nói, mọi người thì thầm to nhỏ rồi không ít người đã quay lưng rời đi.
– Cứ vậy đi, xem như đến góp vui thôi.
Có người đã mở miệng nói vậy, hơn mười người mà bây giờ chỉ còn lại được mấy người. Một màn này khiến Vân Thanh Nghiên trợn trừng, ánh mắt nhìn sang Lâm Phong, dạo gần đây người của Chiến Vương học viện tương đối nhiều, người bên ngoài cũng đã bắt đầu trở về, nàng đã thật vất vả mới kéo được đám người này vào, trước kia nàng cũng chưa từng tích cực như vậy đối với Vân Môn mình tự nghĩ ra, tên Lâm Phong này thế mà chỉ nói hai câu đã đuổi đi gần hết. Lâm Phong nhún vại, tùy ý nói:
– Người như vậy thì có thể làm gì cho Thiên Đài đây?
– Ngươi là tên khốn kiếp, tiếp xúc nhiều lần cũng không thể làm thay đổi được hay sao.
Vân Thanh Nghiên buồn bực nói với những người còn lại:
– Các ngươi tạm thời cứ về trước đi có chuyện gì ta sẽ liên hệ với các ngươi.
– Được.
Những người kia khẽ gật đầu rồi nhìn sang Lâm Phong một cái, bọn họ gia nhập Thiên Đài chủ yếu vì để sau này khi làm nhiệm vụ gì cũng có người hành động chung.
– Chúng ta ra ngoài một lát đi.
Lâm Phong mỉm cười nói với đám Thanh Phượng, bước chân ra bên ngoài. Bước chầm chậm trong Chiến Vương học viện, Lâm Phong phát hiện ra hôm nay nơi này hình như nhiều người hơn trước, nghĩ đến đây mà không khỏi thấy kì quái, trước kia hắn cũng chưa từng thấy cảnh này a.
– Học viện sao lại náo nhiệt vậy?
Lâm Phong thì thào, Thanh Phượng bên cạnh cười nhạt:
– Ngươi bế quan đã bao lâu rồi a, ta mới vào học viện không lâu cũng còn biết chuyện gì, không bao lâu nữa là lễ mừng mười năm một lần của Chiến Vương học viện, đến lúc đó những đệ tử bên ngoài cũng đều quay về, nghe nói lễ mừng này còn có vài lão ngoan đồng đến nhưng cụ thể thế nào ta cũng không rõ.
Lễ mừng gì? Ánh mắt Lâm Phong nhìn Vân Thanh Nghiên, nàng ở đây lâu nên hẳn sẽ biết rõ.
– Đương nhiên là lễ mừng mười năm một lần của Chiến Vương, cũng là thời điểm mà Thiên bảng có thể biến hóa a, những ngày bình thường thì những người trên Thiên bảng đều ở bên ngoài nên khó gặp được họ, tuy nhiên lễ mười năm tổ chứ một lần này họ nhất định sẽ về để nhìn xem có ai có tiềm năng chiếm chỗ bọn họ hay không, mặt khác cũng để hoan nghênh tân sinh bước vào, kiểm nghiệm sự tiến bộ của họ, đây cũng là cơ hội cho các học sinh vì chỉ có khi được phong Vương mới có thể tiến vào Tiên Sơn, các lão ngoan đồng cũng hiện thân.
Vân Thanh Nghiên cười nói.
– Lâm Phong.truyện Kiếm Hiệp
Lúc này cách đó không xa vang lên tiếng nói, Lâm Phong nhìn sang thấy bọn họ hướng mình mỉm cười nhưng bên trong nụ cười đó có tia quỷ dị.
– Hắn chính là người đã va chạm với Cơ Vô Ưu?
Người bên cạnh cũng nhìn Lâm Phong thấp giọng nói, thực lực hai người này cũng khá mạnh, trung vị Hoàng.
– Đúng, người này sẽ khiến ngươi hứng thú, trong khảo hạch vào học viện đã xảy ra xung đột với Vũ Văn Tịnh, sau đó lại chém chết đệ đệ của Thương Quân, điều đó chứng tỏ thực lực của hắn lợi hại, bây giờ cũng đã đứng thứ ba trên Tiềm Vương bảng, nhưng đáng tiếc… Hai người đi qua bên cạnh Lâm Phong mà vẫn nghị luận không hề có ý định che giấu.
– Quả thật đáng tiếc, lễ mừng đã chuẩn bị bắt đầu, Thương Quân sẽ trở lại nhanh thôi, rất nhanh liền tìm đến, mà dù cho Thương Quân không động thủ thì bọn Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Tịnh cũng không bỏ qua hắn đâu.
Hai người càng lúc càng đến gần, lông mày Lâm Phong chau lại, ngày xưa khi khảo hạch hắn đã đánh chết Thương Ngu, hôm nay biết được huynh trưởng của tên đó có vẻ là nhân vật lợi hại, ở trong Địa bảng.
– Xem ra ngươi chọc phiền toái không ít.
Thanh Phượng đứng bên cạnh thấp giọng nói.
– Có lẽ chỉ có thể nói thế lực ở Thánh thành Trung Châu quá phức tạp, ngươi chỉ cần động vào một người sẽ liên lụy đến cả một đoàn người, ngươi không cách nào yên tĩnh nổi đâu.
Lâm Phong nói rồi hơi im lặng, Thương Ngu như vậy mà Vũ Văn Tịnh ũng thế, còn Cơ Vô Ưu thì phía sau hắn có một Cơ Thương rất mạnh.
– Chuyện này đương nhiên, ngươi phải xem Chiến Vương học viện là nơi nào chứ, các đại thế lực nơi đây có không ít hậu bối học trong học viện chúng ta đâu, chỉ cần ngươi động đến một trong số đó, họ sẽ kéo theo cả một đám người rồi.
Thanh Phượng khẽ gật đầu hiểu, với thiên phú và thực lực hiện nay của Lâm Phong thì khi tiếp xúc với những người mạnh không tránh khỏi việc đụng vào vài nhân vậy.
– Hiểu rồi.
Lâm Phong rất tán thành lời nói của Thanh Phượng, những người mà bọn họ tiếp xúc cũng đã có không ít người có gia thế bất phàm, không chỉ vậy mà dường như ai cũng thế, sự tranh tài giữa những thiên tài Cổ Tộc hắn đã được lĩnh giáo qua ở Vọng Thiên Cổ Đô.
– Lâm Phong, ngươi chuẩn bị đi đâu?
Vân Thanh Nghiên hỏi.
– Không có dự tính gì, do bế quan lâu quá nên thấy hơi buồn bực muốn đi đi lại lại thôi.
Lâm Phong tùy ý nói.
– Vậy vừa vặn ta muốn mang các ngươi đến nơi này.
Vân Thanh Nghiên cười rồi lập tức kéo tay áo Lâm Phong, nói:
– Đại sư tỷ ta đây mang ngươi đi gặp người từng trải.
Lâm Phong đối với việc Vân Thanh Nghiên tự xưng mình là đại sư tỷ cũng đã quen, một hàng người nhanh chóng đi theo nàng, chỉ một lát sau đã đến, Lâm Phong phát hiện nơi này chính là Tiên Sơn người ta hay nói, phía trước có mây mù bất tận tạo ra cảm giác thơ mộng, bên trong nó có từng tòa Tiên Cung vững chắc.
– Ngươi dẫn ta vào đó xem ư?
Thần sắc Lâm Phong ngưng trọng kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nghiên, khu vực Tiên Sơn này không phải không thể vào sao?
– Mang các ngươi đi gặp các mặt trong của xã hội này a.
Vân Thanh Nghiên cười duyên rồi tiếp tục đi về nơi kia.
– Không phải chí có được phong Vương trên Thiên Bảng mới được vào sao?
Lâm Phong bước nhanh chân đuổi kịp nàng, hiếu kì hỏi.
– Ai nói đó, do bọn họ không biết nơi này thôi, Tiên Sơn cũng có nội sơn và ngoại sơn, chỗ này của ta cũng là Tiên Sơn không vào được nhưng ta có thể mang các ngươi đến.
Vân Thanh Nghiên cười, nhóm người tiếp tục tiến về trước, một lát sau họ thật sự đã trong mây mù, dần dần có một tòa Thiên môn xuất hiện trước mắt họ, phía trước có hai lão giả đang đánh cờ với bộ dạng vô cùng hào hứng.
– Hai vị gia gia.
Vân Thanh Nghiên tiến tời nói, hai ông quay đầu nhìn lại, mỉm cười:
– Thanh Nghiên nha đầu đến rồi, sao lại còn dẫn theo người đến chứ, chẳng lẽ ngươi không biết nơi này không thể tùy tiện cho người vào chứ.
– Hai vị gia gia, bọn hắn đều là bạn tốt của con, con dẫn họ vào nhà xem chút, hai người cũng đừng ngăn cản con mà.
Vân Thanh Nghiên làm nũng nắm lấy tay một vị lay lay.
– Được được được rồi, nha đầu ngươi ấy, lão tử còn muốn đánh cờ nên mau đi đi.
Lão nhân lắc đầu cười khổ, phất tay.
– Đa tạ hai vị gia gia.
Vân Thanh Nghiên nhảy dựng lên rồi lập tức quay sang trừng mắt với đám người Lâm Phong, chân đi vào Thiên môn.
– Xem ra thân phận Vân Thanh Nghiên không hề đơn giản.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, đi theo vào, nàng nói đi nhà nàng ngồi chút? Cô nàng này là người trong nội bộ Chiến Vương học viện? Sau khi bọn người Lâm Phong đi khỏi, hai vị lão nhân kia vẫn chơi cờ bình thường nhưng có một vị lên tiếng:
– Trong mắt có hóa Thái Dương, cương quyết lại bướng bỉnh, trên người toát ra yêu khí chứa Thái Dương pháp tắc lực lượng, cô nàng này lại kết giao với một Tam Túc Kim Ô.
Vị lão giả kia cười, đánh một con xuống, nói:
– Còn có một Toan Nghê tuổi còn nhỏ.
– Nữ oa kia có chút thần bí, nhưng mạnh nhất trong số đó hẳn là người thanh niên đi đầu, dù cho khí tức đã được thu liễm nhưng vẫn tạo cho người ta ảo giác như một thanh kiếm, chỉ cần rút nó ra khỏi vỏ thì sẽ trở thành người bá đạo kiên quyết và tàn nhẫn.
Hai người vừa chơi vừa trò chuyện, phân tích chi tiết từng người một với ánh mắt tỉ mỉ. Bên trong Tiên Sơn có vô số Tiên Cung, Vân Thanh Nghiên mang đám Lâm Phong đi vào một tòa Tiên Cung tao nhã, trong sân có hai người đang múa kiếm nhưng trên thân kiếm lại không có chút khí tức nào, cũng như họ không hề sử dụng lực lượng gì, thế mà lại làm cho người ta có cảm giác rằng một khi thanh kiếm xẹt qua đã lưu lại một vết chém trong hư không, điều này làm cho Lâm Phong có chút ngỡ ngàng. Cảnh giới kiếm này cũng có thể giết người mà không cần lực. Hai người này là một đôi nam nữ, nam tử thì phong độ nhẹ nhàng còn nữ tử đẹp đẽ mỹ mạo, họ là đôi thần tiên quyến lữ hiếm thấy.
– Bảo bối trở về rồi.
Lúc này nam tử trung niên chậm rãi buông kiếm nhìn Vân Thanh Nghiên với ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
– Vâng, nữ nhi nhớ hai người, hơn nữa con còn dẫn theo vài vị bằng hữu đến thăm mọi người đây.
Vân Thanh Nghiên cười tươi lôi kéo cánh tay ba mẹ, thấy cảnh này Lâm Phong đã giải đáp được thắc mắc của mình, Vân Thanh Nghiên quả thật là con của người trong học việc, hơn nữa còn là một đôi quyến lữ khiến người khác phải hâm mộ. Cha mẹ Vân Thanh Phong nhìn lướt qua đám người Lâm Phong, ánh mắt có mấy phần nhuệ khí, Lâm Phong cảm giác như khí tức trên người bị chấn động, hắn không khỏi run, cha mẹ của cô nàng này có thực lực thật phi thường và đáng sợ a.
Chương 1767: Chỉ Giáo
– Tiền bối.Lâm Phong khẽ cúi đầu chào cha mẹ Vân Thanh Nghiên.
– Hậu sinh khả uý, bốn người các ngươi không ai có tiềm chất kém nha đầu nhà chúng ta cả, quả hiếm có.
Cha Vân Thanh Nghiên khẽ gật đầu, nàng lập tức mất hứng, quệt mồm nói:
– Ai nói chứ, ta chính là đại sư tỷ của bọn họ.
– Đại sư tỷ?
Chẳng lẽ ngươi vẫn đang làm cái Vân Môn gì đó ư, nha đầu ngươi không lo chú tâm tu luyện tốt mà mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện môn phái. Mẫu thân Vân Thanh Nghiên trừng nàng.
– Không có, ta cùng bọn Lâm Phong sáng lập nên Thiên Đài, ta làm đại sư tỷ.
Da mặt Vân Thanh Nghiên rất dày, nàng tự phong đại sư tỷ.
– Được rồi được rồi, ngươi là đại sư tỷ, nói xem, lần này đến đây muốn nhờ vả chuyện gì?
Mẫu thân quăng cho nàng một ánh mắt, Vân Thanh Nghiên lập tức làm bộ dạng dễ thương, nũng:
– Mẫu thân, ta chỉ nhớ hai người nên mới đến, thuận tiện mang bằng hữu đến đây thăm hai người.
– Thật?
Vân mẫu nhìn chằm chằn nàng khiến nàng khẽ chột dạ, mỉm cười nói:
– Người thật lợi hại, cha mẹ, hai người cũng đã nhìn thấy bằng hữu của con, tên Lâm Phong này có thiên phú rất lợi hại, vừa tiến vào học viện ba tháng đã đứng thứ ba trên Tiềm Vương bảng hơn nữa còn có va chạm qua với Cơ Vô Ưu mà tên đó chút thượng phong cũng không chiếm được, hai người xem thử trong lễ mừng sắp tới có thể tiến cử hắn cho các nhân vật kia không.
– Biết ngay ngươi có chuyện cần mà.
Vân mẫu nhìn sang Vân Thanh Nghiên rồi lại nhìn đến Lâm Phong:
– Nhưng hắn có thể chỉ trong thời gian ngắn đã đứng thứ ba Tiềm Vương bảng, hơn nữa lại va chạm qua với Cơ Vô Ưu, quả thật rất giỏi nhưng những lão ngoan đồng kia từ trước đến nay chưa cho ai mặt mũi cả, lại còn rất bắt bẻ, để ta tiến cử thì không vấn đề nhưng có thể vừa ý bọn họ hay không thì ta không bảo đảm.
– Hắc hắc, có người giúp đỡ thì tốt rồi.
Vân Thanh Nghiên cười vui vẻ, quay sang Lâm Phong nói:
– Ngươi phải nắm chắc cơ hội mà đại sư tỷ tranh thủ cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếng vào trong Tiên Sơn thì còn sợ sau này Thiên Đài chúng ta không có người sao.
– Không làm việc đàng hoàng.
Vân mẫu dạy dỗ.
– Không phải trong đó Cơ Thương cũng đã mở một môn phái đó sao, bây giờ bọn họ vô cùng ngông cuồng bên trong học viện kìa.
Vân Thanh Nghiên bướng bỉnh.
– Nếu như ngươi cơ thể có được một nửa thiên phú của Cơ Thương thì ta cũng mừng, ngươi phải biết Cơ Thương rất có tiềm chất phong Vương, rất nhiều lão ngoan đồng trong học viện này coi trọng hắn, một khi hắn được phong Vương thì tương lai rất sáng chói, là vinh quang của học viện chúng ta, sao ngươi không so võ đạo của mình đi kìa.
Vân mẫu có chút bất đắc dĩ. Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà vui vẻ, rõ ràng Vân mẫu vô cùng sủng nịch Vân Thanh Nghiên nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
– Hai vị tiền bối tu kiếm đạo?
Lúc này Lâm Phong quang sang hỏi phụ thân Vân Thanh Nghiên khiến ông kinh ngạc hỏi lại hắn:
– Chẳng lẽ ngươi cũng?
– Trước khi tu luyện pháp tắc thì kiếm đạo vẫn là thứ mà ta tập trung tu luyện, khi đó ta dung hợp các loại bí truyền, chế ra các loại kiếm thuật với uy lực cũng mạnh, sau này khi lĩnh ngộ pháp tắc thì ta nhận ra pháp tắc không thể dung hợp dễ dàng như vậy nên đã tạm thời buông xuống kiếm đạo, nay nhờ tiền bối chỉ điểm cho.
Lâm Phong khiêm tốn nói.
– Đầu tiên ta phải hỏi một điều kì lạ, linh khí của ngươi dường như rất mạnh, và Vân Thanh Nghiên cũng đã nói ngươi đứng thứ ba trong Tiềm Vương bảng nhưng sao tu vi lại chỉ ở Tôn Vũ, nếu nói ngươi tu luyện bí thuật che giấu gì đó thì cũng không khỏi quá lợi hại rồi, ngay cả ánh mắt ta nhìn cũng không thấu.
Vân phụ tò mò hỏi.
– Khi các loại pháp tắc vào cơ thể ta thì pháp tắc bên trong ta không chịu thua mà đẩy ra, mọi người đều gọi ta là người bị thiên vứt bỏ, nắm giữ Hoàng kiếp, nhưng vãn bối lại không tin vào loại chuyện này, hôm nay ta cũng đã nắm vững các loại pháp tắc và đạt được nhiều thành tựu, dù không có pháp tắc quán thể, không cách nào lợi dụng pháp tắc chi lực trong thiên địa thì pháp tắc của bản thân ta cũng không kém, ta nghĩ đây không hề có liên quan đến Hoàng kiếp hay bị thiên vứt bỏ gì cả mà chỉ do thể chất của ta thôi.
Lâm Phong chậm rãi nói, thực lực của hắn dần mạnh mẽ hơn thì biết được càng nhiều chuyện hơn, hắn vẫn nên để lộ một ít chuyện chứ nếu không thì mọi người sẽ coi hắn là quái thai mất.
– Có chuyện kì quâi vậy sao, ngươi cho ta xem chút pháp tắc của ngươi.
Vân phụ hiểu kì nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động lập tức có các hệ pháp tắc bao phủ quanh cơ thể, khí tức sôi sục khiến cho Vân phụ và Vân mẫu trợn mắt, tuyệt thể nhiều hệ.
– Lúc ngươi chiến đấu có tiêu hao pháp tắc chi lực hay không?
Vân phụ hỏi.
– Sẽ không, pháp tắc của ta có thể trong thời gian chiến đấu lâu dài mà không hề cạn kiệt, sau khi chiến đấu ta lại có thể hấp thụ pháp tắc trong thiên địa.
Lâm Phong nửa thật nửa giả nói.
– Loại thể chất này thật kì quái, còn rất hiếm thấy.
Vân phụ nghĩ mãi không rõ, nói:
– Vậy ngươi nói kiếm đạo chẳng là trước khi tu pháp tắc, ngươi có thể dung hợp các loại bí truyền?
– Đúng vậy, thậm chí ta có thể dung nhập bốn đến năm hệ để phát huy uy lực mạnh mẽ có thể giết Hoàng.
Lâm Phong đáp.
– Thiên phú.
Vân phụ khẽ gật đầu:
– Đây chúnh là thiên phú của ngươi nhưng nếu theo lời ngươi nói thì pháp tắc chính do bí truyền tiến hoá, nó được xem là một loại lột xác, nguồn sức mạnh to lớn, ngươi muốn dung hợp chúng nó chắc chắn rất khó, chúng không thể giống như bí truyền được, nếu ngươi có thể đem pháp tắc dung hợp vào kiếm thuật hay một loại công pháp nào đó thì tuyệt đối có thể tạo ra được sức mạnh khó lường.
– Nhưng muốn tìm được công pháp dung hợp nhiều hệ pháp tắc vào kiếm cũng không dễ.
Lâm Phong nói.
– Đương nhiên, sự am hiểu của mỗi người đối với pháp tắc không giống nhau, vì ngươi am hiểu quá nhiều pháp tắc nên ngươi cũng có thể tu luyện cùng lúc nhiều loại kiếm thuật, như kiếm đạo chi lộ trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình.
Vân phụ khẽ nói, Lâm Phong dần hiểu ra.
– Trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình.
Lâm Phong thầm đọc nhiều lần.
– Được rồi.
Vân phụ khẽ gật đầu rồi rút ra một sợi tóc giao cho Lâm Phong:
– Ngươi lấy kiếm chém thử xem, không cần vận dụng thần thông gì cả, chỉ lấy pháp tắc kiếm đạo thuần tuý chém, để xem ngươi có thể chém đứt được bao nhiêu đoạn.
Lâm Phong ném sợi tóc lên không trung nhìn nó chậm rãi rơi xuống, không dùng pháp tắc thần thông gì mà chém nó. Lâm Phong xẹt tay qua, phong kiếm nhanh như chớp chém đến sợi tóc mềm mại làm bị bị đứt đoạn.
– Không dùng pháp tắc, không dùng lực lượng, liệu ngươi có làm được không?
Vân phụ hỏi, Lâm Phong lại lần nữa chém ra, không pháp tắc cũng không lực lượng, đoạn đứt kia chủ bay múa trong không trung mà không bị đứt. Đúng lúc này Vân phụ lại đột ngột giơ tay ra xẹt qua không trung, không hề có sự chấn động lực lượng nào, chỉ một cái tay xẹt qua không khí đơn thuần thôi nhưng trong hư không dường như xuất hiện vết chém, đoạn tóc đứt kia lại lần nữa bị chém đứt ra.
– Hình!
Lâm Phong lộ vẻ kinh ngạc, Vân phụ lại giơ tay ra lần nữa, động tác rất chậm, lúc này tay của ông đã không đã không còn hình dạng cụ thể mà chỉ là một khoảng mù mịt và nó cũng không chứa bất kì lực lượng nào, chưa chạm đến đoạn tóc đứt kia mà nó đã chia năm xẻ bảy. Từ đầu đến cuối không hề có kiếm ý được phóng ra nhưng Lâm Phong lại cảm thấy có một cỗ kiếm ý mờ ảo khó nắm bắt.
– Trọng hình không trọng lực không phải nói không cần đến pháp tắc chi lực, nếu như vậy khi chém ra kiếm đương nhiên sẽ không có uy lực gì, cái gọi hình chính là kiếm thuật thần thông, dù pháp tắc của ngươi có mạnh hơn ta thì ta chỉ cần có thần thông lợi hại, hơn nữa ta dung nhập pháp tắc kém hơn ngươi thì vẫn có thể đánh bại ngươi dễ dàng.
Vân phụ giải thích cho Lâm Phong hiểu, hắn hơi động lòng, lực chính là pháp tắc còn hình lại là thần thông.
– Đương nhiên, nếu ngươi quá coi trọng hình mà chỉ lo đến thần thông thì lực cũng có hạn, như hình vừa rồi ta chém ra có thể làm đứt sợi tóc thành ba bốn đoạn nhưng nó vẫn có hạn chế, dù gì cũng không có thần thông nào vô địch cả, nguyên nhân là khi chua trọng vào hình càng ứng với ý, chỉ có khi kiếm ý đạt đến cảnh giới cao thậm chí có thể quên mất kì hình thì bất luận chiêu thức nào của ngươi cũng sẽ rất lợi hại.
Lâm Phong nghe một cách chăm chú, ánh mắt bọn Thanh Phượng cũng sáng lên, vạn pháp quy tông, Vân phụ nói điều này không chỉ của riêng kiếm đạo.
– Cái này cũng giống như Tử Hà Chiến Xa của ta vậy, cải thiện mặt công kích của nó đã đột phá rất lớn, nhưng vẫn chưa đạt đến ý.
Lâm Phong thầm nói rồi khom người với Vân phụ:
– Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Vân phụ khoát tay, cười cười:
– Đạo lí này nhiều người đều hiểu thôi mà, ta cũng đã nói với Thanh Nghiên không biết bao nhiêu lần nhưng hiểu không chắc chắn có thể lĩnh ngộ.
– Vãn bối biết rõ.
Lâm Phong nói, hắn cũng nghĩ vậy.
– Tốt rồi, dù bên trong thư viện của học viện các ngươi có các loại điển tịch cần tìm nhưng những thứ hiếm thì không dễ, các ngươi thử đến Kiếm Các của chúng ta xem.
Vân phụ nói rồi lập tức đưa bọn Lâm Phong đi vào bên trong Tiên Cung.
Chương 1768: Ý niệm trả thù
Cha mẹ Vân Thanh Nghiên đều là kiếm tu, ngày xưa ở Chiến Vương học viện cũng là một đôi thần tiên quyến lữ được hâm mộ, sau khi tu vi trở nên cường đại, họ không muốn lập môn phái mà lựa chọn trong học viện tu luyện kín, đảm nhiệm chứ vị trưởng lão của học viện, họ có một nữ nhi, Vân Thanh Nghiên.
Hai người kiến tu nên bên trong Kiếm Các có vô số kiếm kinh, lâm Phong vừa bước vào Tàng Kiếm Các đã thấy các loại sách được xếp thẳng tắp, chỉnh tề, dù các loại giấy hay điển tịch đều được phân loại theo tên, bên cạnh đoa trên vách tường còn treo rất nhiều loại cổ kiếm, dù chỉ có vỏ nhưng Lâm Phong vẫn cảm nhận được sự bất phàm.
– Lâm Phong, nơi đây chính là các loại điển tịch mà hai vợ chồng ta tích luỹ, ngươi có thể tuỳ ý mà đọc, các ngươi cũng vậy, dù các ngươi không phải kiếm tu nhưng biết đâu có thể đả thông được chỗ nào đó trên con đường võ đạo.
Vân phụ mỉm cười nói, vô cùng rộng rãi.
– Đa tạ tiền bối.
Trong nội tâm Lâm Phong phi thường cảm kích, lần đầu gặp mặt đối phương đã dẫn mình đến Tàng Kiếm Các, loại khí phách này không phải ai cũng có.
– Không cần khách khí, nữ nhi này của ta không tu kiếm tốt, hiếm khi dẫn bằng hữu đến mà lại còn ngộ kiếm tốt như ngươi thì đến đây xem có gì không thể, những điển tịch này để ở nơi đây cũng bị mai một nên hôm nay cứ để nó có cống hiến đi.
Vân phụ không hề để ý mà nói.
– Các ngươi cứ ở đây xem, chúng ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa.
Vân phụ quay sang Vân Thanh Nghiên:
– Ngươi đi ra với ta.
Vân Thanh Nghiên lộ vẻ mặt run run rồi quay sang Lâm Phong làm mặt quỷ trước khi theo cha mẹ ra ngoài. Lâm Phong đi đến trước kệ sách nhìn những cái tên, Thuỷ Hệ Kiếm Quyết, Nộ Hải Tiêu Tiêu; Kim Hệ Kiếm Quyết, Kiền Khôn Nhất Kiếm; Tử Vong Kiếm Quyết, Vô Biên Lạc Mộc; các loại kiếm quyết thần thông rực rỡ muôn màu, Lâm Phong cầm một cuốn lên xem chăm chú, những cuồn này đều là pháp tắc kiếm, có loại kiếm quyết yêu cầu từ đầu đến cuối chỉ cần một loại phâp tắc lực lượng cũng có loại yêu cầu nắm giữ được nhiều loại mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất, loại kiếm quyết này tổng hợp nhiều loại pháp tắc hơn nữa còn đặc biệt dành cho kiếm tu như Lâm Phong.
– Kiếm quyết Lạc Nhật Thiên Vẫn.
Lâm Phong liếc mắt nhìn sang một cuốn, loại kiếm quyết này cần dung hợp bốn loại pháp tắc mới cho ra uy lực mạnh nhất: đệ nhất thức, lấy phâp tắc thiên địa mạnh mẽ đè sập những người bên dưới, chiếm hết tiên cơ; đệ nhị thức, dùng hoả diễm pháp tắc thúc giục Thái Dương kiếm quang làm đau đớn mắt người nhìn, Liệt Hoả Liệu Nguyên; đệ tam thức chính là Truy Phong Kiếm, lấy phong hệ pháp tắc giáng từ trên trời xuống khiến cho đối thủ không có cơ hội để thở dốc; đệ tứ thức, Vẫn Lạc Kiếm hay Tử Vong Kiếm. Tứ thức giao hoà trở thành hoàn mĩ, nếu sử dụng một lúc cả bốn sẽ xuất ra nhiều kiếm, kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước, dưới uy năng của hàng loạt kiếm này thì khi đến một kiếm cuối cùng không chỉ có lực lượng tử vong mà còn được bổ sung thên lực lượng như có thêm ba người cùng góp tay vào, dường như nắm giữ được cả bốn loại pháp tắc này sẽ nắm được sức mạnh tối thượng, nếu ba thức trước khiến ngươi bùng nổ thì kiếm cuối cùng sẽ lập tức giết chết ngươi. Quy tắc chung của kiếm quyết, cần phải có sự tương thông giữa Hình và Ý, hữu hình vô ý thì không có tác dụng nữa, chỉ có sức sát thương như bốn loại kiếm thôi, còn làm được cho Hình Ý tương thông thì mới giao hoà được kiếm uy rồi dung nhập pháp tắc vào bên trong thì khi đí uy lực mới đạt cực đại.
– Kiếm quyết thật lợi hại, nhưng điều kiện cũng hà khắc quá nên không có ai dùng.
Lâm Phong khẽ nói nhỏ, muốn tu được bộ kiếm quyết này thì đầu tiên phải ngộ ra được kiếm chi ý cảnh, loại kiếm ý không phải định nghĩa đơn giản ‘kiếm ý’ như ngày trước mà chân chính lĩnh ngộ kiếm, bên cạnh đó còn yêu cầu Hình Ý tương thông mới được tính, chỉ có bốn hệ pháp tắc mà quy tắc lại khó đến vậy, thế mà Lâm Phong vẫn cố ghi nhớ cuốn này vào đầu. Nếu kiếm quyết không hà khắc thì sao có thể phát ra được uy lực cường đại. Lâm Phong tiếp tục ngắm nhìn các loại kiếm quyết trong Tàng Thư Các, một vài cuốn có điểm giống nhau, thậm chí có thể dung hợp cả hai lại, thời gian trôi qua mà Lâm Phong vẫn chìm đắn trong Tàng Kiếm Các nên khi bọn người Thanh Phượng rời đi hắn cũng không hay biết. Vài ngày sau Lâm Phong ngồi bên vách tường và chìm sâu vào mộng cảnh ngộ kiếm. Thành Dương Châu trong ý nghĩ của hắn, trong Vân Hải Tông, Lâm Phong đang vung tay không ngừng tạo ra các hình kiếm, lần lượt kiếm này nối tiếp kiếm kia đến vô tận, lá cây xung quanh không ngừng kêu xào xạc, nhiều cái đã bị chém đứt.
– Trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình, hình đến ý đến lực bùng nổ, phát huy uy năng mạnh nhất.
Lâm Phong lẩm bẩm, nhìn động tác mình mà hơi thất thần.
– Hình là động, ý là tĩnh; hình là thật còn ý là hư.
Lâm Phong thấp giọng nói, động tác của hắn chậm dần, như yên tĩnh lại như đang động, hư hư thực thực, rốt cuộc theo động tác của Lâm Phong lan tràn một cỗ ý cảnh, các cành lá bị gió cuốn bay lên lơ lửng trên không trung rồi lập tức bị xé rách.
– Bên trong hình có ý thì kiếm quyết mới có thể phát huy được cái tinh tuý của nó.
Lâm Phong thu tay lại, mọi thứ xung quang trở về như cũ như chưa hề xảy ra cái gì. Lâm Phong nhìn xuống bàn tay mình, không dùng lực, không dùng pháp tắc nhưng vẫn có thể tạo ra ý cảnh. Vân Thanh Nghiên thấy Lâm Phong nằm trong Tàng Kiếm Các mà nhếch miệng, tên gia hoả này thế mà lại ngủ ở đây.
– Lâm Phong.
Vân Thanh Nghiên giật giật cánh tay Lâm Phong khiến hắn động, đôi mắt lập tức mở ra, hắn đang tạo mộng trong tiềm thức nên rất tỉnh táo, cũng vì đang ở bên trong Tàng Kiếm Các này nên hắn cũng không đề phòng gì, không hề nghe thấy tiếng bước chân.
– Ngươi thật biết hưởng thụ, thế mà lại ngủ ở đây.
Vân Thanh Nghiên nói rồi nhìn Lâm Phong:
– Lễ mừng của học viện sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Lâm Phong cười, lập tức đứng dậy:
– Đi thôi.
Vân Thanh Nghiên đi theo Lâm Phong ra khỏi Tiên Cung, trong khu vực này có vô số Tiên Cung, đủ thấy được cường giả của Chiến Vương học viện nhiều đến cỡ nào. Tiên Cung còn có Tiên Sơn, nghe nói bên trong đó có nhiều tiểu thế giới mà một vài lão ngoan đồng của học viện chính là những nhân vật lợi hại trong đó. Nhưng chỗ đó cũng không dễ để vào, đi qua tiên môn, Lâm Phong và Vân Thanh Nghiên đã trở lại Chiến Vương học viện, hôm nay người đi lại rất nhiều, vì lễ mười năm một lần sắp đến nên rất nhiều đệ tử rèn luyện bên ngoài cũng trở về, đi dọc đường Lâm Phong có thể nhận ra cường giả nhiều vô cùng, trung vị Hoàng tuỳ ý cũng có thể thấy được.
– Nơi đó chính là võ trường cử hành lễ mừng, đã có rất nhiều người tới đây rồi này.
Vân Thanh Nghiên chỉ vào một võ trường ở xa hình như do vài võ trường sáp nhập lại, mỗi một võ trường đều có nhiều loại cường giả khác nhau, khu vực thượng vị Hoàng có nhân số tương đối ít, còn trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng rất nhiều, mà đa phần vẫn là hạ vị Hoàng. Chiến Vương học viện có vô số cường giả đi ra nhưng cũng có vô số người bước vào, truyền thừa đến tận bây giờ.
– Lâm Phong.
Đại Đài và Đại Hại Trùng đang đứng ở khu vực hạ vị Hoàng phía xa hô lên khi thấy Lâm Phong.
– Lâm Phong?
Khi đi ngang qua võ đài trung vị Hoàng, thấy một hàng người đứng đó nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo, lông mày Lâm Phong hơi chau lại nhưng hắn vẫn không dừng bước.
– Thương Quân đang tìm người này a, hắn rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
Một trong đám người nói.
– Trốn trước đã, đợi đến khi lễ mừng diễn ra mới xuất hiện lại, dù sao Thương Quân cũng không thể giết hắn trong học viện, nên ít xuất hiện càng ít bị vũ nhục.
Đám người bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo tia đồng tình, nghe nói người này khi ở Vọng Thiên Cổ Đô có bối cảnh, người bị thiên vứt bỏ mà lại được đại năng cường giả Yêu giới coi trọng. Nhưng nơi này cũng không phải Vọng Thiên Cổ Đô mà là Thánh thành Trung Châu, nước xa không cứu được lửa gần, Thương Quân và Lâm Phong sao cùng tồn tại trong học viện được đây, Lâm Phong đã giết chết đệ đệ của hắn, làm sao hắn có thể tha. Lâm Phong dù nghe rõ lời bọn họ nói nhưng không cảm thấy có gì hứng thú cả mà đi đến trước hai người kia, thân thể Đại Đài dường như khôi ngô hơn trước tạo cho người ta cảm giác bị áp bách.
– Ngươi còn có thể tiếp tục a.
Lâm Phong mỉm cười nói. Đạm Đài thật thà gãi đầu:
– Đều nhờ dược kinh thôi, lực lượng trong cơ thể ta chậm rãi bộc phát, hi vọng đến lúc đó cũng không quá doạ người.
– Đã doạ rồi.
Vân Thanh Nghiên nhếch miệng, nàng đứng trước mặt Đạm Đài cũng đã lâu. Hắn lập tức lúng túng:
– Lâm Phong ngươi nhìn xem hôm nay náo nhiệt như vậy, lễ mừng mọi người đều trở về, cường giả như mây, chỉ đáng tiếc ta không phải diễn viên chính, nếu như một vài năm sau ta là một thành viên được phong Vương trên Thiên Bảng thì đó mới gọi đặc sắc.
– Sớm hay muộn thôi.
Lâm Phong đập xuống cánh tay Đạm Đài, hỏi Vân Thanh Nghiên:
– Hôm nay chính là lễ mừng sao?
– Ngày mai giờ này.
Vân Thanh Nghiên lắc đầu.
– Vậy chúng ta về nghỉ ngơi trước.
Lập tức một nhóm người biến mất, trong đám đông có người đang nhìn bọn họ rời đi chính là Bộc Dương và Lãnh Hạ.
– Hắn còn dám xuất hiện, chúng ta có nên đi báo cho Thương Quân biết hay không.
Ánh mắt Bộc Dương lộ ra tia lạnh lùng, ngày ấy Lâm Phong không những chà đạp mà còn sỉ nhục hắn nữa.
Chương 1769: Uy hiếp
Lễ mừng mười năm một lần của Chiến Vương học viện là một sự kiện rất trọng đại, vô cùng được coi trọng, các môn sinh bên ngoài đều trở về, không ít lão ngoan đồng hiện thân, còn trưởng lão của Tiên Sơn cũng sẽ đến, náo nhiệt cực kì.
Trong Chiến Vương học viện tuy nói rất nhiều người đều là con cháu thế gia nhưng cũng có không ít người từ xa đến Thánh thành Trung Châu tìm kiếm con đường cường giả nên đối với họ thì đây chính là cơ hội để được trở thành đệ tử của các lão ngoan đồng, dù có được trưởng lão coi trọng thì cũng có nguy cơ phải đi đường vòng hơn các lão ngoan đồng, những người con xuất thân từ danh môn sẽ có được nhiều người chỉ đạo, các loại cường giả khác nhau sẽ có các loại giả thích không giống nhau, biển chứa trăm sông mới có thể vĩnh viễn hướng về phía trước.
Nghe nói vị đứng đầu Thiên bảng , có tiềm chất phong vương chính là Cơ Thương, không ít lão ngoan đồng nguyện ý chỉ đạo cho hắn, loại nhân vật này chính là báu vật của học viện, là tương lai của Cửu Tiêu có thể làm cho thiên hạ khiếp sợ, tạo ra một trang huy hoàng cho Chiến Vương học viện.
Người yếu kém nhưng không ngừng vươn lên thì dù cho có vô tận gian nan cùng hiểm trở cũng sẽ có trời trợ giúp thôi. Lâm Phong mới vừa xuất quan đã bị đại sư tỷ Vân Thanh Nghiên định nơi hắn đang ở chính là tổng bộ của Thiên Đài, bây giờ người Thiên Đài cũng đã tập trung lại tại đây.
– Lễ mừng mười năm một lần, có sự tranh đấu giữa cường giả Thiên bảng thì đương nhiên sẽ rất náo nhiệt.
Đại Hại Trùng mắt loé sáng, nghĩ đến việc có thể thấy cường giả tranh phong thì không khỏi hưng phấn, tận mắt xem chiến đấu cũng có lợi không nhỏ đối với bản thân.
– Ngươi và Đạm Đài giống nhau, một ngày kia có thể đứng trên võ đài để bùng nổ mang lại vinh quang cho mình mới càng thú vị.
Lâm Phong cười nhìn Đại Hại Trùng khiến hắn hơi rung động:
– Ngươi nói không sai, nếu ta cũng có một ngày như vậy thì thật vinh quang rồi.
– Mười năm, Lâm Phong, đứng dưới một lễ mừng mười năm mà nghĩ về việc chúng ta có thể đứng trên đó hay không.
Thiên Si nói, mười năm đối với bọn họ mà nói thì dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, dù gì tuổi của họ cũng không quá lớn nên mười năm có thể coi là một đoạn đường rất dài, nhưng ở cảnh giới hôm nay rất có thể phải dừng chân ở hạ vị Hoàng này khá lâu, dù tốc độ tu luyện có nhanh đến mấy thì mười năm sau cũng chỉ có thể bước vào trung vị Hoàng thôi, còn muốn mạnh mẽ hơn ư, dựa vào cơ duyên cả.
– Mười năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.
Lâm Phong thì thào rồi bước chân ra, nói:
– Sư huynh, chúng ta đi thôi.
– Đúng, mười năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.
Thiên Si như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt sôi sục, chỉ cần có thể tranh thủ thời gian một sớm một chiều thì dù mười năm sau đó có kết quả thế nào cũng không hối hận. Lối vào võ trường có vô số bậc thang, trên khán đàu có rất nhiều người hướng mắt về vị trí đặc biệt, nơi ngồi xem của các lão ngoan đồng và trưởng lão, đối diện võ đài có không ít người đứng ở vùng biên toát ra khí tức cường giả.
– Những người này đều là cường giả được phong Vương trên Thiên bảng, trong lúc diễn ra trận đấu thì chỉ có người phong Vương mới có thể đứng trên không nhìn xuống để xem hôm nay có ai làm thay đổi vị trí trên Thiên bảng hay không, hoặc thách đấu, bình thường họ cũng không hay ở học viện mà phải đi lịch lãm bên ngoài nhiều hơn.
Trong lòng mọi người nghĩ vậy, người trên Thiên bảng phần lớn đều là thượng vị Hoàng, dù ở bên ngoài cũng được xem cường đại, chủ kém một chút nữa đã đến Đế, loại nhân vật này đương nhiên sẽ ít khi ở học viện rồi, chỉ khi bọn họ cần tìm kiếm thần thông công pháp nào đó hay có tình báo của học viện thì mới quay về. Hai bên của võ đài là nơi đứng của những đệ tử mới đến trong mười năm đổ lại đây, khi bọn họ gia nhập học viện có tu vi không giống nhau nên cảnh giới hiện tại cũng khác, nhưng thượng vị Hoàng cũng tương đối ít, dù sao thì đa số mọi người đều đã tham gia khảo hạch của bốn học viện khi còn ở hạ vị Hoàng, rất ít người đợi đến thượng vị Hoàng. Thời điểm nhóm người Lâm Phong đến đã thấy nơi này chật kín người, không khỏi cảm thán trong lòng, bọn họ đều tính toán giống nhau để một mai khi rời khỏi học viện đến các nơi xa khác có thể tự hào về sức mạnh và tự tìm niềm vui.
– Ta vào Chiến Vương học viện vừa vặn chín năm, bây giờ có thể cùng các ngươi đứng ở đây.
Vân Thanh Nghiên mỉm cười, tuy nàng là nữ nhi của trưởng lão nhưng lại muốn tham gia khảo hạch giống người khác, từ lúc chính thức bước vào học viện đến này đã hơn chín năm rồi. Một nhóm người đến giữa chiến đài gây ra luồng sóng không nhỏ, trong học viện này Lâm Phong cũng không quá thu hút nhưng nhân vật này lại có va chạm qua với Cơ Vô Ưu nên thanh danh lập tức bay lên tận trời.
– Bên cạnh trưởng lão có cha mẹ ta, đến lúc đó họ sẽ tiến cử ngươi cho các lão ngoan đồng nhận biết, ngươi có thể phấn đấu vì chính mình.
Lâm Thanh Nghiên đụng Lâm Phong một cái, ánh mắt Lâm Phong yên bình, không ý kiến.
– Nạn đến nơi mà còn không biết.
Một âm thanh lạnh lùng từ sau lưng truyền đến thu hút ánh mắt bọn Lâm Phong quay lại, Bộc Dương và Lãnh Hạ đứng đó, hiện tại những người đang đứng đây đều trong nhóm đầu của Tiềm Vương bảng, mà họ chỉ vào chưa được nửa năm.
– Thế nào, bị người ta giẫm đạp trên mặt đất mà còn có thể cuồng ngôn?
Đạn Đài nhìn Bộc Dương chằm chằm, trào phúng nói. Bộc Dương bị Đạm Đài chạm vào nỗi đau nên sắc mặt lạnh lẽo dần, nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, ngươi che giấu tu vi của mình nhưng cùng lắm cũng chỉ là Tôn Vũ vậy mà lại dám vô sỉ lập môn phái riêng, không biết tự lượng sức, ta sẽ chống mắt lên coi ngươi có thể làm gì để bảo vệ và giữ gìn môn phái.
– Có quan hệ với ngươi sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong đảo qua.
– Đương nhiên, người Thiên Đài ngươi sống chết thế nào không liên quan đến ta, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi chút thôi.
Bộc Dương cười lạnh quét mắt nhìn bọn họ rồi tiếp tục nói:
– Ngươi không phát hiện rằng trong nhóm người cùng ngươi sáng lập Thiên Đài thiếu đi một người sao?
Ánh mắt Lâm Phong trầm lại đảo xung quanh, khuôn mặt dần lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bộc Dương, nói:
– Tần Vũ ở đâu?
– Ngoài thành của Chiến Vương học viện, Mãn Hoang, nếu ngươi muốn đi ta có thể dẫn đường.
Bộc Dương cười lạnh.
– Hèn hạ, các ngươi lại ra ngoài thành.
Vân Thanh Nghiên hơi nổi giận.
– Vân Thanh Nghiên, dù ngươi là cường giả trên Địa bảng nhưng cũng phải biết rõ quy tắc của học viện ở bên ngoài thành thì học viện sẽ không quản tới.
– Dẫn đường.
Vân Thanh Nghiên lạnh măt
– Hừ, chúng ta chỉ cho mình hắn ta đi.
Bộc Dương chỉ vào Lâm Phong.
– Không được!
Vân Thanh Nghiên quả quyết cự tuyệt:
– Các ngươi muốn dùng thủ đoạn hèn hạ vây quét Lâm Phong ư, nếu muốn đi thì chúng ta phải cùng đi.
– Vậy cũng không sao, trong lễ mừng này có ngươi vĩnh viễn không về được rồi.
Bộc Dương hừ lạnh.
– Cơ Môn các ngươi thật hèn hạ vô sỉ.
Đạm Đài nổi giận đùng đùng, trên người phát ra nhiều tiếng vang muốn bạo liệt.
– Việc này chỉ là cá nhân nên không quan hệ đến Cơ Môn.truyện ma
Ánh mắt Lâm Phong lạnh băng:
– Ta đi với các ngươi.
– Lâm Phong, không thể, lấy tính hèn hạ của họ ra thì ngươi đi sẽ giết ngươi ngay.
Vân Thanh Nghiên khuyên nhủ Lâm Phong.
– Yên tâm, ta sẽ bình an trở về.
Lâm Phong bước chân ra, nói với Bộc Dương:
– Dẫn đường.
– Đi.
Trong mắt Bộc Dương và Lãnh Hạ loé lên sát ý, lập tức dẫn đường, ba người nhanh chóng biến mất. Sau kho bọn họ rời đi, một thanh niên vẫn nhìn chằm chằm nơi Lâm Phong đứng với ánh mắt sắc bén.
– Thương Quân, ngươi không tự mình động thủ sao?
Vũ Văn Hầu đứng bên cạnh thấp giọng hỏi.
– Thương Ngu bị người cùng cấp giết do hắn vô năng, đã ngu còn tỏ ra kiêu ngạo thì đáng chết.
Sắc mặt Thương Quân lạnh băng, nghe thế Vũ Văn Hầu đơ ra, khó trách tên gia hoả này lại có thực lực mạnh vậy, đối với đệ đệ của mình mà còn nói lời ngoan độc như vậy.
– Đã vậy thì sao còn phải một mực tìm kiếm hắn?
Vũ Văn Hầu lại hỏi.
– Dù hắn có đáng chết cách mấy vẫn là đệ đệ ta, chỉ có người Thương gia ta mới có tư cách giết hắn, nếu người khác dám giết thì cũng đáng chết, chuyện này có lẽ ngươi sẽ an bài thoả đáng.
Thương Quân nói, dường như hắn đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng như vậy.
– Yên tâm, nếu hắn đã đi thì cũng không còn sống để trở về đâu.
Trong mắt Vũ Văn Hầu loé lên tia sáng, Lâm Phong lần này chết chắc, lễ mừng mười năm một lần này hắn cũng không thể tham gia nữa!
Chương 1770: Lôi đình sát phạt
Lâm Phong đi với tốc độ cực nhanh đến bên ngoài Chiến Vương học viện, chỉ chốc lát họ đã ra khỏi và hướng đến khu vực kia.
– Lâm Phong, ngươi khiến ta bất ngờ, ngươi nguyện vì Tần Vũ mà tìm cái chết ư?
Bộc Dương cố ý đi chậm lại sóng vai bên cạnh Lâm Phong mà cười lạnh, người này ngày xưa đã chà đạp hắn nên hôm nay tên này nhất định phải chết.
– Ta cũng cảm thấy thật bất ngờ, người của Cơ Môn trong Chiến Vương học viện, hơn nữa còn nằm trong top mười trên Tiềm Vương bảng mà lại có thể hèn hạ đến trình độ này, con đường võ đạo của ngươi cũng đã đến điểm kết thúc rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nói, bên trong đôi mắt đen láy toát ra sự kiên định và hung bạo.
– Nói khoác không biết ngượng, đến bây giờ mà còn chưa biết mình đang ở thế cục như nào sao, lần này ngươi chỉ có nước chết.
Bộc Dương cũng để lộ sát ý sắc bén, những chuyện mà Lâm Phong đã làm thì phải chết hàng trăm lần mới đủ, ở Chiến Vương học viện không cách nào giết hắn một cách đường đường chính chính thì bây giờ đã có thể. Bộc Dương mang Lâm Phong đến nơi rất xa tòa thành, dù sao chuyện này cũng không tuân thủ quy định học viện nên phải đi xa chút, vùng hoang vu này không có ai nhìn, chỉ cần làm gọn gàng thì sẽ không ai để ý đến, tuy Lâm Phong đứng thứ ba trên Tiềm Vương bảng nhưng đối với cả một học viện rộng lớn mà nói thì vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, sẽ có ai quan tâm đến sinh tử của hắn chứ. Rốt cuộc bọn Bộc Dương đã mang Lâm Phong đến nơi xa xôi, nhìn lên thấy trong một nơi có Tần Vũ đang ngồi vô lực trên mặt đất, khí tức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
– Tần Vũ.
Ánh mắt Lâm Phong buốt lại, bên người Tần Vũ đang có ba tên thủ vệ đều là người của học viện và hơn nữa là người của Cơ Môn trên Tiềm Vương bảng, rất lợi hại, nhiều người mạnh như vậy mà đói phó với một mình Tần Vũ thì sao hắn chịu được.
– Phía xa hơn có một thân ảnh đang nằm nghiêng nhắm mắt, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, trong khi hắn chính là người trên Địa bảng được Vũ Văn Hầu mời đến để xem tình hình mà làm, Phong Hắc Sát.
Lúc này đôi mắt Phong Hắc Sát hơi hé mở, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Phong, trong tâm đang dâng lên cỗ khinh thường, một tên trên Tiềm Vương bảng thôi mà năm tên còn lại trên bảng đó cũng không đủ sao, thế mà lại yêu cầu hắn đến đối phó với một tên nhỏ bé như vậy, hắn cảm thấy bản thân hơi trơ trẽn, nhưng Vũ Văn Hầu đã đưa ra yêu cầu muốn hắn hoàn thành, đương nhiên chuyện này mà không cần hắn nhúng tay vào là tốt nhất. Tần Vũ mở to mắt, ánh nhìn hơi tan rã:
– Ta không ngờ người Cơ Môn lại làm vậy, Lâm Phong ngươi vốn không nên tới, bọn họ đang chờ ngươi a.
– Nực cười, thế giới võ đạo mạnh được yếu thua làm gì có chịu nhục hay không, Tần Vũ, khi Lâm Phong vào học viện thì ngươi không ngừng giúp hắn, đối đầu với Cơ Môn chúng ta, hôm nay Cơ Môn không so đo cùng ngươi đã cho ngươi mặt mũi rồi mà ngươi lại không biết tốt xấu, càng ngày càng thân cận với hắn, đã vậy, chúng ta sao có thể tha cho ngươi.
Bộc Dương gầm lên một tiếng khiến Lâm Phong càng thấy hận hơn, hoá ra Tần Vũ chỉ vì giúp hắn mà bị Cơ Môn tính toán.
– Hiện tại ta đã đến, các ngươi cũng nên thả hắn rồi?
Lâm Phong lạnh lùng nói, quanh thân hắn đang dâng lên một cỗ hàn khí.
– Một tên ở lại trông chừng.
Bộc Dương ra lệnh, hai người còn lại cùng Bộc Dương và lãnh Hạ vây lấy Lâm Phong.
– Bốn người có tên trên Tiềm Vương bảng lại đối chiến với một người, ta nói trước, không kẻ nào trong các ngươi được dùng bảo vật, trận này chỉ dựa trên thực lưc Phong Hắc Sát từ từ nhắm mắt lại lạnh lùng nói, bốn người Bộc Dương có chút trơ trẽn, dù sao cũng là nhân vật trên Tiềm Vương bảng mà lại làm vậy, nhất là Bộc Dương và Lãnh Hạ lại nằm trong top 10, cả bốn hợp lại chỉ để vây quét một người.
“Ầm ầm!” Một cỗ khí tức mênh mông bùng nổ, pháp tắc gào thét điên cuồng. Tâm niệm Bộc Dương vừa động đã thấy vô số pháp tắc lôi điện quấn quanh thân Lâm Phong mà công kích nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, bất động, để mặc cho bọn chúng tuỳ ý công kích.
– Nhục thể của hắn dường như lại mạnh hơn rồi.
Sắc mặt Bộc Dương có chút khó coi, hắn đã điều động pháp tắc mạnh nhất mà lại không có tác dụng với Lâm Phong, xem ra chỉ còn cách dùng thần thông để chém chết hắn. Nhục thể Lâm Phong đương nhiên rất cứng rắn, lần bế quan trước hắn đã được trải qua Thiên Ma Kiếp một lần nữa, lần thứ năm đã làm cho hắn như lột xác hoàn toàn, chỉ một thân thể hiện tại đã tạo cảm giác của vũ Hoàng tầng chín, điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần một kích đơn thuần của hắn thôi đã bằng với pháp tắc công kích cấp chín.
– Cùng lúc lên, chém chết hắn.
Bộc Dương quát lớn, lao ra điên cuồng, vô số lôi điện hoá thân thành hàng trăm con rắn điện vọt về phía Lâm Phong, hư không chuyển sang màu tím, ẩn ẩn trong nó còn có sự sáp nhập của không gian pháp tắc lực lượng.
Lãnh Hạ cũng không khách khí, đánh ra quyền với khí thế chém giết, sát khí tử vong tàn sát bừa bãi, hai người còn lại cũng không cam lòng chịu yếu thế mà luân phiên nhau tung chưởng, một người là kim sắc cự chưởng còn người kia là Cửu Đỉnh Trấn Thiên Đại Khí Công, thần thông giống như Tần Vũ tu luyện. Trong nháy mắt bốn người đã phát động công kích khủng bố điên cuồng gào thét hướng về Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong đạp chân lên mặt đất, từng đạo vân quang khủng bố lan ra khắp nơi, nó có chứa pháp tắc không gian và đại địa, cả không gian như bị san bằng. “Ông!” Thân ảnh Lâm Phong như gió lao về bên phải, đồng thời tung ra một quyền, Tử Hà Chiến Xa cuồn cuộn lao về phía trước ngăn cản công kích của một người, chân không ngừng đạp vào hư không mà di chuyển, những đám mây như hoàn toàn biến thành mặt đất để hắn bước đi.
Lạc Nhật Thiên Vẫn đệ nhất thức chém ra, trong kiếm bao hàm uy lực thiên địa cường đại kết hợp với nhục thể khủng bố lao thẳng xuống từ bầu trời, cỗ kiếm đạo ý cảnh nặng nề giáng xuống khiến vị tung kim sắc chưởng ấn cảm nhận được một loại hình ý kinh khủng như muốn đè bẹp hắn. “Oanh!” Hình ý dung hợp, đệ nhất thức mang theo sức mạnh càn khôn chém xuống, cánh tay người nọ run lên, một kiếm này mang theo lực lượng thật mạnh.
Ngẩng đầu lên, không chờ hắn kịp phản ứng, kiếm thức trong hư không đã biến ảo, lần này là Thái Dương kiếm quang chiếu xuống gây chói mắt và đau đớn, trên mặt hắn lúc này không phải kiếm quang mà là ngọn lửa, án sáng mặt trời.
Tốc độ Lâm Phong cực nhanh do sử dụng cùng lúc phong và không gian pháp tắc, kiếm trảm xuống trong nháy mắt lập tức máu tươi phun trào, thi thể bị chém đứt trên không trung, đối mặt với Lâm Phong cường hãn, đến cả Lạc Nhật Thiên Vẫn đệ nhị thức mà hắn còn tiếp không được nên đã chết ngay tức khắc. Sau khi giết xong Lâm Phong bỗng quay người, lực lượng Thiên Ma phán quyết từ tay trái đi ra làm cả không gian sôi sục.
– Tù!
Lâm Phong đạp chân vào tầng mây, vô số lao tù xuất hiện trói chặt ba người còn lại.
– Trận đạo!
Sắc mặt ba người kia khó coi khi nhận ra trận pháp. “Oanh!” Tốc độ Lâm Phong tăng vọt lao thẳng đến vị cường giả sử dụng Cửu Đỉnh Trấn Thiên Đại Khí Công, thiết quyền mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ của hắn mang theo Thiên Ma Kiếp bay đến giáng vào người kia. Sắc mặt tên đó lúc này tái nhợt yếu ớt, hào quang trên người hắn chợt bùng nổ, hắn đã rút ra một pháp bảo nhưng cùng lúc thấy đôi mắt Lâm Phong hoá đen lạnh lẽo, giận dữ gầm lên:
– Giết!
Âm thanh khủng bố nhảy vào đầu, khiến ánh mắt hắn rung rinh, ngay lúc đó Lâm Phong cũng đã đến, một quyền đi xuyên qua khe hở của lao tù đánh thẳng vào hắn, một tiếng ầm vang lên trong tiềm thức và ngay lập tức đầu tên này nổ tung, pháp tắc tán đi, pháp bảo rơi xuống.
– Mở cho ta!
Bộc Dương và Lãnh Hạ điên cuồng đánh vào lao tù muốn phá nát nó, sắc mặt bọn họ cực kì khó coi , trong nháy mắt Lâm Phong đã giết mất hai người, thủ đoạn quá doạ người, tuy cùng cảnh giới nhưng bọ họ lại yếu ớt như vậy, cùng là người trên Tiềm Vương bảng, cùng là thiên tài nhưng quá khác biệt. Lúc này Lâm Phong lao đến tù lao của Lãnh Hạ trong khi tên đó còn đang công kích vào nó, một tiếng ầm, tù lao cuối cùng cũng bị phá, Vô Sinh Đế Đạo Quyền toả ra mạnh mẽ.
– Truy Phong Kiếm!
Lâm Phong đến như gió, khó nắm bắt, một cỗ ý cảnh bao phủ lấy Lãnh Hạ, Tử Vong Kiếm cũng không ngừng chém ra, nó dung nhập vào gió mà tàn sát, Đế Đạo Quyền hầu như đã bị chém hết, rốt cuộc một đạo tử vong sát phong càn quét đến làm Lãnh Hạ phải lùi về sau, nhưng ngay lúc đó, kiếm quang lại lướt ngang cổ hắn, khi cảm thấy có chút mát thì đầu người đã lìa khỏi cổ. “Ầm ầm!” Tù lung của Bộc Dương cũng bị phá nhưng sắc mặt hắn cũng không tốt, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Ba cường giả Tiềm Vương bảng mà lại không chịu nổi một kích chết ngay. Bộc Dương lo lắng, nếu theo lời Phong Hắc Sát thì sẽ chết ngay nên hắn đã lấy ra một kiện pháp bảo tràn ngập lôi điện huỷ diệt. Tâm niệm Lâm Phong vừa động, Thiên Cơ Kiếm đã lao ra lơ lửng trên đỉnh đầu, trong tay hắn cũng xuất hiện bát bảo Thái Dương luân với lửa chói mắt như ánh mặt trời ban trưa.
– Ngươi dám động đến ta thì đừng trách ta giết Tần Vũ.
Bộc Dương lui về sau từng bước, lúc này đây hắn đã đánh mất dũng khí chiến đấu rồi!truyện cõi âm