Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 348 [Chương 1736 đến 1740]
❮ sautiếp ❯Chương 1736: Cửu Kiếp Kiếm Uy
– Nứt xương sao?
Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được cốt cách có dấu hiệu vỡ ra, khí tức sát phạt ngập trời, nếu như hắn không có nhục thể cường hoành thì một đạo công kích của đối phương đã có khả năng xé rách xương cốt, phế bỏ cánh tay của hắn.
– Bạo!
Người kia gào rú một tiếng, thanh âm răng rắc cuồn cuộn vang lên, lực lượng điên cuồng tràn vào bên trong cánh tay Lâm Phong, khiến cho cốt cách của Lâm Phong có xu thế đứt gãy.
– Khinh người quá đáng.
Lâm Phong nhìn thấy bên trong đôi mắt đối phương loé lên sự tàn nhẫn, nội tâm lạnh xuống, đột nhiên có một luồng lực lượng Thiên Ma phán quyết điên cuồng tràn vào trong cánh tay của tên kia, phá tan hết thảy, kiếp uy huỷ diệt gân cốt huyết nhục của hắn khiến hắn hét thảm một tiếng, chỉ thấy cánh tay của hắn đứt gãy từng khúc, đối phương không có nhục thể kinh khủng như Lâm Phong, lại cùng Lâm Phong cứng rắn va chạm thì làm sao chịu được lực lượng Thiên Ma kiếp cùng với lực lượng phán quyết, hai loại lực lượng vô cùng bá đạo. Cánh tay bị bạo liệt, thân thể đối phương điên cuồng lui về sau, lúc này Lâm Phong đã động sát ý, há có thể cho đối phương rời đi, khí tức sát phạt cuồn cuộn tràn ra, đại địa pháp tắc giống như lực lượng vạn quân đè sập trên người đối phương.
– Cho ngươi ngọc giản!
Đối phương gào rú một tiếng, huyết mạch cùng với hồn lực cuồn cuộn phóng ra ngoài, giờ phút này hắn cảm giác mình đã gặp phải sinh tử kiếp nên chuẩn bị vận dụng toàn lực.
– Giết!
Tốc độ Lâm Phong bạo tăng, không cho đối phương có năng lực phản kháng nữa, lực lượng phán quyết trực tiếp đánh lên đầu đối phương, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, pháp tắc di tản khắp nơi, vũ hồn chuẩn bị xuất hiện bị đánh tan ra.
– Ngoan độc.
Có người vừa đuổi tới đứng cách đó không xa, nhìn thấy Lâm Phong vậy mà giết chết một người, trong lòng không khỏi run lên, yên lặng rời đi, Lâm Phong thu nhẫn trữ vật cùng với ngọc giản của đối phương xong, sau đó tiếp tục chạy về phía trước cùng với Đạm Đài, Lâm Phong ỷ vào nhục thể cường hoành cùng đối phương cứng rắn va chạm, lại không nghĩ rằng mình có chút khinh địch, bị thần thông của đối phương oanh nứt xương. Lúc Lâm Phong đi về phía trước thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra hai bên trái phải cũng có không ít người, đều hướng về tòa thành đi đến, nếu như Chiến Vương học viện định ra quy củ phải tập hợp đủ năm cái ngọc giản mới có thể thông qua tòa thành kia, tất cả mọi người đều muốn tập trung ở chỗ tòa thành chiến một trận. Giữa đường Lâm Phong không có tìm người động thủ, qua một đoạn thời gian, hắn cũng đã đi tới chân toà thành rộng mênh mông kia, hình như cánh cửa thành kia chính là vách ngăn của phiến không gian này, có người thử nghiệm thông qua đại môn, nhưng không có năm cái ngọc giản liền mở không ra thông đạo.
– Xem ra chúng ta đến tương đối sớm.Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!
Đạm Đài nhếch miệng cười nói, dưới chân cửa thành có rất nhiều người đang đại chiến, trừ hắn và Lâm Phong ra, chỗ này cũng chỉ có mấy người nhìn về phía đám người kia, thần sắc những người này đều tỏ ra nghiêm túc và lạnh lùng, khí chất phi phàm.
– Ngươi cũng tới sao, đã lấy được đầy đủ ngọc giản chưa?
Lúc này, Đạm Đài đi tới trước mặt một vị thanh niên nói chuyện, người này chính là cường giả am hiểu lực lượng bất diệt hắn gặp lúc trước.
– Còn thiếu một cái.
Thanh niên mỉm cười nói ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lâm Phong, lộ ra một vòng thâm ý.
– Tôn Vũ sao?
Người kia lộ ra một vòng dị sắc, trong nội tâm nghi hoặc, người có cảnh giới Tôn Vũ hẳn không dám tham gia khảo hạch của Chiến Vương học viện mới đúng, tuy nói Thánh thành Trung Châu yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp, lấy Tôn chiến Hoàng cũng không tính chuyện quá ngạc nhiên, nhưng những người tới tham gia khảo hạch của Chiến Vương học viện không phải Vũ Hoàng bình thường, thực lực của họ tuyệt đối không yếu chút nào, muốn lấy thực lực Tôn Vũ dành một chỗ đứng khó như lên trời. Một số người tu luyện thần thông che giấu tu vi, cố ý giấu diếm thực lực của bản thân khiến người khác không cách nào nhìn ra, chuyện này cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, có kẽ người trước mắt cũng như vậy.
– Ngươi không nên đoạt ngọc giản của hắn, nếu không cho dù ngươi giúp ta, ta cũng sẽ không nhìn.
Đạm Đài nói với bất diệt thanh niên. Người kia yên bình mỉm cười, lập tức đứng một chỗ, quay người nhìn về phía đám người đang lần lượt chạy tới, phần đông những người này là người đi một mình, hắn không cần phải cướp đoạt ngọc giản trên người Lâm Phong, huống hồ thực lực Đạm Đài không kém và hắn cũng không nhìn thấu đực Lâm Phong.
– Đại Hại Trùng.
Đúng lúc này, bọn hắn nhìn thấy thân ảnh của Đại Hại Trùng đang cuồn cuộn chạy tới, bước chân chà đạp lên đại địa khiến cho đại địa không ngừng rung động, long khí quanh người phun ra nuốt vào, khiến người nhìn có cảm giác cuồng mãnh không bị trói buộc. Nhưng giờ phút này hình như Đại Hại Trùng cũng không ổn lắm, hắn bị hai người truy kích phía sau, không chịu buông tha.
– Đúng là hắn.
Bên trong con ngươi to lớn của Đạm Đài lộ ra một đạo hàn mang, trong hai người truy kích phía sau Đại Hại Trùng có một người là Thương Ngu, tốc độ không nhanh không chậm, như đang trêu đùa phía sau Đại Hại Trùng vậy, giống như muốn xem hắn trốn như thế nào.
– Rống!
Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, bước chân điên cuồng đạp ra, núi sông đại động, trực tiếp đánh về phía một người, ngàn vạn con Sư Tử Vương điên cuồng tràn ra, vòm trời lập tức tràn ngập hư ảnh yêu sư, khí thôn sơn hà, giết về phía một người trong đó, Đại Hại Trùng thấy Đạm Đài đến cứu viện thì cũng quay người lại, công kích một người khác, Man Long thể toả ra khí thế bàng bạc, long khí cuồn cuộn, rất có khí khái gột rửa càn khôn, bá đạo uy mãnh, giống như chiến long nhập thể vậy, trên người hắn có tiếng rồng ngâm cuồn cuộn.
– Xem ra Đại Hại Trùng có tiến bộ rất lớn, hẳn được lợi ích không nhỏ khi trong bộ lạc của Đạm Đài Lâm Phong thấy Đại Hại Trùng chiến đấu thì trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, hình như phương pháp chiến đấu của Đại Hại Trùng có vài phần khí thế giống Đạm Đài, quanh thân có rất nhiều Man Long chi khí cuồn cuộn trào ra, giống như Sư Tử Vương lực của Đạm Đài vậy, không biết long tượng lực của Lăng Thiên ngày trước có phong độ bực nào.
Thương Ngu không gia nhập chiến cuộc, thân thể đứng ở đó nhìn song phương chiến đấu, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến cuộc của Đạm Đài, thực lực của Đạm Đài mạnh mẽ hơn Đại Hại Trùng rất nhiều, cực kỳ bá đạo và uy mãnh, giống như toàn thân hắn đều có lực lượng của Sư Tử Vương vậy, một chiêu bộc phát ra ngàn vạn con Sư Tử Vương nộ sát thiên địa, triển áp trời xanh, chí cương chí mãnh Một đạo bóng hình xinh đẹp xinh đẹp cuồn cuộn bay đến, người này chính là Vũ Văn công chúa Vũ Văn Tịnh, Thương Ngu đã gặp nàng nên hắn mỉm cười khẽ gật đầu với nàng nói:
– Vũ Văn công chúa.
– Thương Ngu, thiên phú của ngươi không bằng huynh trưởng Thương Quân, hiện tại tới tham gia khảo hạch Chiến Vương học viện hình như còn có chút miễn cưỡng.
Vũ Văn Tịnh nói với Thương Ngu, nhưng Thương Ngu không tức giận, nếu như người khác nói chuyện đó với hắn có lẽ hắn sẽ giận chó đánh mèo đối phương, nhưng người nói chuyện là Vũ Văn Tịnh thì lại khác, nữ nhân này không chỉ có thân phận cao quý mà thiên phú cũng rất mạnh mẽ, thực lực phi thường lợi hại.
– Lời của Vũ Văn công chúa Thương Ngu ghi nhớ, nhưng một năm này Thương Ngu nhiều lần tham gia khảo hạch học viện, rất muốn trở thành môn sinh của học viện, lần này không được, lần sau lại đến tái chiến.
Thương Ngu yên bình nói ra, Vũ Văn công chúa khẽ gật đầu, nói:
– Có phần này tâm trí này là được, hi vọng ngươi cũng có thể giống như huynh trưởng của ngươi.
– Vũ Văn công chúa có chút khó lường, thực lực cường đại, tư sắc xuất chúng, đi đến chỗ nào cũng giống như trăng sáng.
Thanh niên bất diệt đứng bên cạnh Lâm Phong khẽ cười nói, không biết đây là lời nói mỉa mai hay xuất phát từ chân tâm, giờ phút này quanh người Vũ Văn công chúa xác thực có mấy người, đều là nhân vật thiên tài, hình như đi theo thủ hộ cho nàng.
– Cuộc chiến hôm nay là khảo hạch của Chiến Vương học viện, nên không cần chú ý tới công bằng hay không công bằng, ta đây không khách khí nữa.
Thương Ngu cười lạnh một tiếng, lập tức đạp bộ hướng về phía trước, khí tức toả ra cuồn cuộn, lao thẳng tới chỗ Đại Hại Trùng mà đi, hắn muốn tiêu diệt Đại Hại Trùng trước rồi lại đi đối phó Đạm Đài. Tốc độ của Thương Ngu cực nhanh, thân ảnh cuồn cuộn đánh về phái Đại Hại Trùng, song chưởng trảm sát mà ra, trong hư không xuất hiện một đại ma cổ đao khủng bố, giống như một tôn yêu ma cuồng vũ, từ trên vòm trời chém giết xuống, khiến người ta có cảm giác tất cả đều bị bổ ra, xé thành phấn vụn.
– Cút ngay.
Đại Hại Trùng gào rú một tiếng, một đầu long ảnh cuồn cuộn gào thét mà ra, gió lốc cuốn lên, đánh về phía đại đao, đao thế bị ngăn trở, nhưng mà long ảnh cũng bị chém đứt. Cổ ma đại đao vừa mới chém giết xuống, Thương Ngu cảm giác một cổ kiếp lực sát phạt kinh khủng lao đến, sát ý ngập trời gào thét cuồn cuộn, giống như nước thủy triều oanh sát tới, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Lâm Phong, đại đao chuyển qua, nổi giận chém xuống, hư không rung động, thân ảnh của hắn cũng bị đánh lui.
– Giết!
Kiếp kiếm trực tiếp ám sát người đang chiến đấu cùng Đại Hại Trùng, kiếp kiếm khủng bố nộ khiếu, vũ động trong hư không, xé rách thân thể của người kia, hủy diệt hồn phách của hắn. Cuối cùng, Cửu Kiếp Kiếm quấn quanh thân thể Lâm Phong, giống như một tên sát thần vậy.
– Ngươi đánh lén.
Thương Ngu thấy Lâm Phong đánh chết một người thì sắc mặt lập tức tái nhợt, gia hỏa này có tu vi Tôn Vũ nhưng lại ngự sử chín đạo kiếp kiếm, bất kỳ một đạo kiếp kiếm nào cũng đều uẩn hàm công kích vô cùng đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm.
– Ta học theo ngươi đấy.
Lâm Phong nói ra một câu lạnh như băng, bước chân bước từng bước một về phía Thương Ngu:
– Đại Hại Trùng, đi giúp Đạm Đài giết tên kia đi.
– Được.
Nếu như đối phương đã vô sỉ như thế thì Đại Hại Trùng còn cố kỵ cái gì, thấy Lâm Phong có thực lực mạnh mẽ thì trong lòng của hắn rất vui mừng, Tôn Vũ cảnh sao, xem ra đó chỉ là biểu tượng mà thôi, Cửu Kiếp Kiếm quanh thân Lâm Phong ẩn chứa lực uy hiếp voi cùng đáng sợ .
– Rất không may cho ngươi, chúng ta lại đụng phải nhau.
Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, trên người có ma ý lượn lờ, sát ý lộ ra ngoài. Đại ma cổ đao xuất hiện trên tay Thương Ngu, sát ý của hắn cũng đồng dạng phun ra nuốt vào, thanh âm lạnh buốt:
– Ta thật muốn xem kiếp kiếm của ngươi lợi hại hay Ma Đao của sắc bén.
– Ngươi sẽ được nhìn rõ ràng.
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong vang lên, tâm niệm vừa động, một đạo kiếp kiếm lập tức phá không mà ra, ám sát Thương Ngu, Thương Ngu cũng chém ra một đạo đao mang như muốn bổ ra hư không, nhưng một kiếm kia tới qua nhanh, khiến cho đao phong của Thương Ngu chuyển qua, chém ngang mà ra. Đệ tam kiếp kiếm hàng lâm, hai tay Thương Ngu rung động liên tục, đạo kiếp kiếm thứ tư hạ xuống sắc mặt Thương Ngu trở nên khó coi. Lực lượng phong pháp tắc gia trì lên trên kiếp kiếm, Lâm Phong bước ra một bước chèn ép đối phương, kiếp kiếm trở nên nhanh hơn mạnh hơn, nộ khiếu giữa trời. Đúng là thực lực Thương Ngu không kém, đại ma cổ đao bổ ra đao pháp khủng bố, trảm phá hết thảy, vắt ngang hư không, mưa gió không lọt, trước người của hắn có vô số hư ảnh ma đao lóe lên, nhìn bá đạo uy mãnh đến cực điểm. Sau khi Cửu Kiếp Kiếm được lực lượng phong pháp tắc gia trì, quấn quanh người Thương Ngu nộ khiếu thì Thương Ngu chỉ có thể đau khổ chèo chống, Lâm Phong yên bình đứng đó, đứng chắp tay khiến cho mọi người run sợ, thực lực của gia hỏa này thật mạnh mẽ, thân thể bất động cũng có thể chèn ép Thương Ngu thê thảm như thế.
– Ah.
. . Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một chuôi kiếp kiếm bổ vào cánh tay trái của Thương Ngu, chặt đứt cánh tay của hắn, khiến sắc mặt Thương Ngu lạnh buốt, Vũ Hồn được hắn sử dụng đi ra, đại ma cổ đao lơ lửng ở sau lưng, nhưng hắn vẫn không cách nào ngăn cản thế công của Cửu Kiếp Kiếm.
– Đủ rồi.
Lúc này, Vũ Văn Tịnh hướng về phía trước bước ra một bước, đứng trong hư không, lãnh đạm nói với Lâm Phong. Lâm Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Tịnh, Vũ Văn Tịnh tiếp tục nói:
– Ta bảo ngươi dừng tay.
Bên trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong hiện lên thần sắc thú vị, nhìn Vũ Văn Tịnh đứng trong hư không vênh mặt hất hàm lên sai khiến hắn, hình như cô gái này có thói quen cao cao tại thượng, muốn người khác phải phục tùng.
Chương 1737: Lăn Xa Một Chút
– Vũ Văn công chúa mở miệng, nhìn trên phân thượng mặt mũi của đại ca Thương Ngu, muốn bảo vệ Thương Ngu không chết.
Mọi người thấy một màn này, thầm nghĩ trong lòng, huynh trưởng của Thương Ngu tiến nhập Chiến Vương học viện đã gần hai năm, thanh danh hiển hách, có danh khí không nhỏ, cùng với người của Vũ Văn gia quen biết, Vũ Văn công chúa thuận đường cứu Thương Ngu một mạng, cũng là chuyện đương nhiên, dù sao nàng cũng chỉ cần nói một câu là được rồi.
Còn thanh niên có thực lực cường đại nhưng che giấu tu vi kia là ai, chưa có ai ở Thánh thành Trung Châu từng nghe nói thế lực cường đại nào có người này, vậy mà hắn dám không nghe lời Vũ Văn Tịnh lời nói. Chỉ cần ở Thánh thành Trung Châu dạo qua một ít thời gian có thể nghe được đại danh của Vũ Văn công chúa, bất luận thân phận hay thực lực của Vũ Văn Tịnh đều rất phi phàm, cho dù không phải thế thì lời nói của giai nhân, Lâm Phong cũng nên cấp cho nàng mấy phần mặt mũi.
Mọi người có ý nghĩ như vậy vì Vũ Văn gia tại Thánh thành Trung Châu có địa vị rất hiển hách, hơn nữa thanh danh và bối cảnh của Vũ Văn công chúa đều lộ ra sự hợp tình hợp lý, giống như tất cả nên như vậy, không có ai đứng ở góc độ của Lâm Phong để cân nhắc vấn đề cả, thế giới cường giả vi tôn mạnh được yếu thua từ cổ chí kim đến nay không hề thay đổi, không có ai đứng ở góc độ kẻ yếu để suy nghĩ cả, bởi vì một bên yếu hơn sẽ không có lựa chọn quyền lợi, mà hiển nhiên, bọn hắn coi Lâm Phong là một bên yếu thế kia.
– Thú vị.
Thanh niên ôm tay trước ngực, nhìn một màn trước mắt lộ ra thần sắc thú vị, tính mệnh Thương Ngu đã nằm trong tay Lâm Phong, giờ khắc này Vũ Văn Tịnh mở miệng, Lâm Phong có giết hay không giết? Lâm Phong nhìn Vũ Văn Tịnh, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần chi ý không ai bì nổi, giống như thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, loại người này cùng với Tề Kiều Kiều ngày xưa giống nhau, đi đến chỗ nào cũng đều bị sao vây quanh trăng, cho nên nàng nghĩ là hắn sẽ phục tùng mệnh lệnh của nàng, dựa theo ý của nàng mà làm việc.
– Ta quen biết ngươi sao?
Lâm Phong nhìn Vũ Văn Tịnh, phun ra một đạo âm thanh đạm mạc.
– Hả?
Đám người nghe được lời nói của Lâm Phong thì đồng tử có chút co rút lại, Lâm Phong làm vậy không khỏi quá mức lớn mật một chút đi, xem ra hắn không có ý định cho Vũ Văn công chúa mặt mũi rồi. Đôi mắt Vũ Văn Tịnh cũng có một tia chấn động, bên trong con ngươi lập tức hiện lên một đạo lãnh quang:
– Ngươi không biết ta là ai?
– Nghe nói ngươi là Vũ Văn công chúa, nhưng hình như ta và ngươi không quen biết.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười thản nhiên, nói:
– Chính vì vậy kính xin Vũ Văn công chúa đứng bên cạnh đi.
– Làm càn.
Có một người đứng bên cạnh Vũ Văn Tịnh gầm lên một tiếng, bước chân hướng về phía trước bước ra, khí tức sát phạt tuôn ra cuồn cuộn, đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
– Nói khoác không biết ngượng, hiện tại lập tức làm giống như lời Vũ Văn công chúa rồi xin lỗi đi, nếu không hôm nay ta sẽ cho ngươi chết trên đường khảo hạch.
Vũ Văn Tịnh không nói gì, nàng thật không ngờ Lâm Phong dám vô lễ với nàng như thế, tuy nhiên không cần nàng ra tay, tự nhiên sẽ có người thay nàng dọn dẹp Lâm Phong. Bên trong con ngươi của Lâm Phong bắn ra vô số hàn mang, nhìn người kia chằm chằm, sát ý trong ánh mắt càng lúc càng hung hiểm hơn.
– Ta rất muốn xem ngươi làm như thế nào để cho ta chết trên đường khảo hạch.
Thần sắc Lâm Phong lạnh buốt, hắn vốn định tiến vào học viện rồi sau đó mới lập uy, nhưng mà giờ phút này có người đưa tới cửa thì hắn liền không khách khí.
– Không biết sống chết!
Người kia đạp mạnh bước chân khiến hư không rung chuyển, một cỗ lực lượng kinh khủng tràn ra làm điên đảo càn khôn.
– Đạm Đài, Đại Hại Trùng, phế vật Thương Ngu này giao cho các ngươi.
Cửu Kiếp Kiếm được thu hồi, thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, ngạo thị hư không.
– Dám vô lễ với Vũ Văn công chúa, ta thật muốn xem ngươi có thực lực gì.
Người kia quát lạnh một tiếng, Lâm Phong chỉ cảm giác đại địa chấn động, càn khôn nghịch chuyển, đại địa băng liệt, một cổ lực lượng kinh khủng chèn ép lên thân.
– Giết!
Đại thủ ấn khủng bố xuất hiện từ bên trong đại địa, trực tiếp nắm lấy thân thể Lâm Phong, bàn tay này giống như Kình Thiên đại thủ, khiến cả người Lâm Phong đều bị che nhập trong đó.
– Hoa công tử giỏi sử lực lượng đại địa pháp tắc, luận về độ cường hoành của lực lượng pháp tắc, hắn đã đạt tới cảnh giới hạ vị Hoàng hậu kỳ, pháp tắc tầng thứ bảy, uy lực rất cuồng mãnh.
Mọi người thấy Hoa công tử xuất thủ thì tất cả đều cảm thấy rùng mình.
– Tự tìm đường chết!
Thủ chưởng của Hoa công tử run lên, ép xuống người Lâm Phong, muốn bóp vỡ thân thể Lâm Phong.
– Bạo.
Lâm Phong gầm lên một tiếng, đại địa chưởng ấn bị bạo liệt, khiến cho đồng tử Hoa công tử co rút lại, hắn lập tức thấy Lâm Phong bước ra một bước, đánh về phía hắn.
– Hừ.
Hoa công tử hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng lại run lên, từng đạo đại địa chưởng ấn khủng bố đè ép lên thân thể Lâm Phong, giống như một tòa sơn phong đập tới, cuồng mãnh vô biên.
– Cửu Kiếp Kiếm.
Kiếp kiếm lập tức hội tụ trước người Lâm Phong, lực lượng Phong pháp tắc, không gian pháp tắc được gia trì lên trên, khiến cho Cửu Kiếp Kiếm lộ ra uy lực kinh khủng.
– Đi!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, Cửu Kiếp Kiếm phá không trảm sát, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiếp kiếm xuyên thấu chưởng ấn khủng bố đang oanh tới, lao thẳng tới chỗ Hoa công tử mà đi. Trên người Hoa công tử bao trùm một tầng đại địa khải giáp khủng bố, khiến hắn giống như một tôn đại địa chiến thần, thủ chưởng bao trùm lực lượng đại địa, phẫn nộ oanh ra, đại địa bao la mịt mờ rung chuyển tất cả. Những người tới tham gia khảo hạch của Chiến Vương học viện, là những người ưu tú hơn hạ vị Hoàng bình thường rất nhiều, khống chế lực lượng pháp tắc cực kỳ lợi hại, hơn nữa thần thông thuật cũng cường hoành đến cực điểm. Cửu Kiếp Kiếm oanh sát với đại địa quyền bao la mịt mờ cùng một chỗ, âm thanh bạo liệt truyền ra không ngừng, kiếm khí bất diệt tiếp tục đâm giết ra, muốn tru sát Hoa công tử tại chỗ.
– Hợp!
Song chưởng của Hoa công tử khép lại, giống như hai mảnh đại địa giao hợp với nhau, mang Cửu Kiếp Kiếm mai táng trong đó, cho đến khi uy lực của Cửu Kiếp Kiếm tiêu hao hết.
– Cũng chỉ như vậy mà thôi, vậy mà cũng dám nói khoác, đúng là đồ không biết ngượng, chỉ làm tăng thêm trò cười, tự tìm đường chết.
Hoa công tử nói ra một câu lạnh như băng, sau đó gầm lên một tiếng, đại địa giao hợp bị vỡ ra, Cửu Kiếp Kiếm biến mất vô ảnh, không còn sót lại chút gì.
– Đông!
Tiếng nói của Hoa công tử vừa ra, thì hắn đã thấy Lâm Phong từ trong hư không cuồn cuộn bước ra, đại địa lập tức rung chuyển, lực lượng Thiên Ma kiếp lượn lờ trên người, giống như lôi điện hoà vào làm một thể, uy áp huỷ diệt khủng bố từ trên trời giáng xuống, giống như kiếp thần hàng lâm, muốn trừng phạt chư thiên.
– Ông!
Cuồng phong cuốn lên, thân ảnh Lâm Phong mang theo Thiên Ma kiếp cuồn cuộn lao về phía Hoa công tử, ánh mắt Hoa công tử co rút lại, lập tức phẫn nộ gầm lên một tiếng, đại địa chưởng như muốn lật úp thiên địa. Vậy mà lúc này một đạo ma kiếp đen kịt mang theo lực lượng kinh khủng từ bên trong chưởng ấn phẫn nộ đánh xuống, Hoa công tử chỉ thấy một đạo nhân ảnh tiếp cận mình, đồng tử không khỏi ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Phong đang cuồn cuộn chèn ép đến, hắn nhìn thấy một đôi mắt lạnh thấu xương.
– Phán quyết!
Lực lượng phán quyết ý chí đáng sợ của Lâm Phong tràn ra, khiến cho ý chí của Hoa công tử rung chuyển, đôi mắt đau xót, oanh ra một quyền cuồng mãnh, tiếng xèo xèo vang lên cuồn cuộn, một đạo tơ máu xuất hiện, mọi người nhìn thấy lực lượng phán quyết Thiên Ma kiếp xuyên qua thân thể Hoa công tử, lực lượng phán quyết khủng bố hủy diệt hết thảy, một cái thân thể phân liệt ngã xuống.
– Hắn đã giết công tử hoa?
Thần sắc mọi người cứng đờ, nhưng mà Lâm Phong giống như không để ý đến ánh mắt của mọi người, mà bắt đầu đoạt lại chiến lợi phẩm của mình. Vũ Văn Tịnh thấy một màn như vậy trong hư không thì thần sắc trở nên tái nhợt, người này không chỉ không nghe lời nàng, mà còn tru sát Hoa công tử thay nàng xuất thủ, hôm nay lại đường Hoàng lấy đi bảo vật của Hoa công tử, không coi ai ra gì, hắn đặt Vũ Văn Tịnh nàng ở chỗ nào đây?
– Ngươi thật to gan.
Vũ Văn Tịnh nói ra một câu lạnh như băng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Lâm Phong lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tịnh, trong con ngươi đen kịt mang theo một tia lãnh ý, phun ra một chữ:
– Lăn ra xa một chút.
– Phốc!
Mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong thì thần sắc cứng đờ lại, sắc mặt càng lộ ra vẻ thú vị, quá kiêu ngạo rồi, người này bảo Vũ Văn công chúa lăn xa một chút, đây không phải hắn đang đánh vào mặt của Vũ Văn công chúa sao. Bên kia, Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng điên cuồng công kích Thương Ngu, vừa rồi hai tên khốn này đối phó Đại Hại Trùng, hôm nay Đạm Đài có thể khách khí với hắn sao, hai người đều nắm giữ sức mạnh thiên quân vạn mã điên cuồng công kích khiến cho Thương Ngu tràn đầy nguy cơ, giống như tùy thời có khả năng bị hai người liên thủ oanh sát. Lúc này, một hàng người bên trong Chiến Vương học viện đều nhìn vào trong thế giới đồ phổ, thần sắc lóe lên vẻ bất định, bọn họ không nghĩ tới Vũ Văn Tịnh xảy ra tranh chấp cùng người khác, trong lúc lơ đãng ánh mắt mọi người hướng về phía Vũ Văn Hầu nhìn lại, Vũ Văn Hầu chính là người của Vũ Văn gia tộc, hôm nay Vũ Văn Hầu đến khống chế khảo nghiệm lần này của Chiến Vương học viện, có thể nói tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
– Vũ Văn, Thương Ngu gặp nguy hiểm, hơn nữa người này ngay cả Vũ Văn công chúa cũng không cho mặt mũi, có muốn ra tay hay không.
Đám người Đơn Mông có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện bên trong, liền mở miệng nói với Vũ Văn Hầu. Vũ Văn Hầu tỏ ra lãnh đạm, bình tĩnh nói:
– Lần này ta phụ trách khảo nghiệm môn sinh của Chiến Vương học viện, tất cả đều dựa theo quy củ mà làm việc, đúng không?
– Cái này.
. . Đơn Mông tỏ ra chần chờ, một người bên cạnh nói:
– Nếu Thương Ngu thật sự bị người giết chết, vậy Thương Quân bên kia.
. . Vũ Văn Hầu nhìn người nói chuyện bằng nhất nhãn, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, mở miệng nói ra:
– Ngăn chặn người tham gia khảo hạch, vô luận dùng phương pháp gì, cũng phải theo quy củ.
Thần sắc người kia lóe lên, đồng tử có chút ngưng lại, nói:
– Điều này tự nhiên.
– Vậy thì tốt, Đơn Mông, ngươi mang theo hai người đi vào trước đi.
Vũ Văn Hầu nói với Đơn Mông, Đơn Mông khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía mọi người, tuy rằng hắn chủ khảo, nhưng trong lòng Đơn Mông biết, hắn không phải người mạnh nhất, nơi đây có không ít người mạnh mẽ hơn hắn, trong đó có mấy người chính là Vương bài, để khảo nghiệm mấy người cuối cùng có tư cách trở thành đệ tử Chiến Vương học viện hay không, tuy nói khảo hạch trên tay bọn họ, nhưng bọn hắn sẽ không thật sự mang tất cả mọi người lưu lại, mỗi lần phụ trách khảo hạch đều lưu lại một đường, nếu không những nhân vật yêu nghiệt bị người đào thải mất thì hắn cũng không tiện khai báo lên trên.
Chương 1738: Tru Thiên Nguyên Chiến Khí
Đơn Mông nhìn quét mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lên thân thể hai người, nói:
– Bạch Khởi, ngươi mới vào học viện không lâu, vừa vặn theo ta đi lịch lãm rèn luyện; Thu Minh, ngươi cũng theo ta tiến lên ngăn chặn lần thứ nhất.
Bạch Khởi lộ ra sự kinh ngạc, khóe miệng lập tức xuất hiện một nụ cười, người bên trong tấm địa đồ kia hắn quen biết, người kia chính là Lâm Phong.
– Đi.
Đơn Mông nói một tiếng, có Bạch Khởi và Thu Minh tọa trấn, hẳn không có vấn đề, ba người cùng hướng về phía bản đồ thế giới đi tới. Tất cả mọi người bên trong thế giới khảo hạch đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng bọn hắn vẫn còn chấn động như lúc trước, Lâm Phong đánh chết Hoa công tử, bảo Vũ Văn công chúa lăn xa một chút.
– Giết.
Một tiếng gầm phẫn nộ truyền ra, hư ảnh Sư Tử Vương cuồng mãnh của Đạm Đài được thì triển ra, hắn muốn oanh bạo đầu Thương Ngu. Nhưng mà đúng lúc này, có một cái đại chưởng ấn phá vỡ hư không đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đánh vào sau lưng Đạm Đài, nhanh như một tia chớp, mãnh liệt như sấm sét.
– Cẩn thận.
Lâm Phong thấy một màn như vậy thì thần sắc lập tức ngưng lại, gầm lên một tiếng với Đạm Đài, đồng thời bắn ra một đạo kiếp kiếm đen kịt, lao thẳng tới thân ảnh vừa xuất hiện kia.
– Rống!
Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên xoay người lại chém thẳng vào người đang tập kích mình, âm thanh bạo liệt cuồn cuộn vang lên, lực lượng kinh khủng đập nát vụn không gian xung quanh, oanh bạo hư ảnh Sư Tử Vương, đạo chưởng ấn kia trực tiếp rơi vào đầu vai Đạm Đài, khiến cho Đạm Đài liên tục đạp về sau vài bước mới đứng vững được thân ảnh, mặt đất xuất hiện từng dấu chân rất sâu. Đơn Mông đánh xong một kích, thân thể liền bay lên trời, đứng ở một chỗ khá xa, ánh mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói:
– Các ngươi tiếp tục đi.
– Người khảo hạch.
Đồng tử mọi người ngưng lại, hình như những người này xuất hiện hơi sớm thì phải, không phải đã nói qua tự bọn hắn đào thải lẫn nhau trước, rồi mới bước vào trong tòa thành kia sao, như thế nào đã có người bắt đầu ngăn chặn rồi, không đúng. . . Cái này không thể xưng là ngăn chặn được, tất cả mọi người đều ở chỗ này thì ba người bọn hắn, có thể ngăn chặn được ai?
– Ngươi đây có ý gì?
Ánh mắt Đạm Đài phát lạnh, nhìn chằm chằm Đơn Mông nói ra.
– Từ khi các ngươi bước vào Chiến Vương học viện thì khảo hạch đã bắt đầu rồi, ngươi nói ta có ý tứ gì sao?
Đơn Mông yên bình nói ra, còn Lâm Phong thì nhìn về phía Bạch Khởi, người này cũng từ Vọng Thiên Cổ Đô đi tới Thánh thành Trung Châu, hơn nữa bây giờ đã tiến vào Chiến Vương học viện, xem ra Bạch Khởi cũng không đơn giản như vậy.
– Đạm Đài, các ngươi tiếp tục đi, ta sẽ lược trận cho các ngươi.
Thân thể Lâm Phong lóe lên, cùng sánh vai với Đạm Đài, ánh mắt lại nhìn về phía Đơn Mông, yên bình nói ra:
– Nếu khảo hạch, thì tất cả đều làm như cũ, chúng ta ứng đối khảo hạch là được.
Đạm Đài nhìn Lâm Phong, gật đầu nói:
– Tốt, ngươi lược trận, chúng ta giết người.
– Lược trận?
Bên người Vũ Văn Tịnh có một đạo thân ảnh đạp bộ mà ra, người này một mực thủ hộ bên cạnh Vũ Văn Tịnh, nghe thấy Lâm Phong dùng ngôn từ bất kính thì thần sắc trở nên rét lạnh vô cùng, trên người có khí tức vô cùng lăng lệ và ác liệt tràn ra, giống như hóa thành chiến ý khủng bố.
– Dùng ngôn từ bất kính với Vũ Văn công chúa, đương nhiên phải diệt.
Trong miệng người này phun ra một đạo hàn âm, ý chí chiến đấu trên người đột nhiên bộc phát, khiến xung quanh người hắn lượn lờ chiến khí, vô cùng đáng sợ.
– Người này dám đắc tội Vũ Văn Tịnh, xem ra không thể có kết cục tốt được, Diệp Văn có tu vi rất cường đại, hắn chính là người có tiềm chất thông qua khảo hạch nhất, tu luyện thiên nguyên chiến khí, tinh khí thần hợp nhất trở thành chiến khí, bạo phát ra chiến khí vô cùng lăng lệ và ác liệt, nắm giữ vô thượng chiến ý, có thể không chiến nhưng vẫn khiến người khuất phục!
Trong lòng mọi người run sợ, Lâm Phong vừa dùng ngôn từ bất kính với Vũ Văn Tịnh đã có người ra tay đối phó hắn. Huống hồ, bọn hắn nghe nói lần này người phụ trách khảo hạch của học chính là Vũ Văn Hầu, người của Vũ Văn gia, chỉ sợ mấy người Đơn Mông xuất hiện cũng là mưu kế do Vũ Văn Hầu đặt ra, nói ngăn chặn khảo hạch nhưng thực ra tới giúp Vũ Văn Tịnh cùng với Thương Ngu, huynh trưởng Thương Quân của Thương Ngu ở trong Chiến Vương học viện cũng là một nhân vật không đơn giản. Nếu như người nhà phụ trách khảo hạch thì dĩ nhiên khó tránh khỏi có tư tình xen lẫn vào trong đó, Lâm Phong gặp phải chuyện này chỉ có thể nói hắn xui xẻo, đắc tội với ai không muốn, hết lần này tới lần khác muốn đắc tội Vũ Văn Tịnh. Đơn Mông cười lạnh nhìn một màn trước mắt, Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng dưới sự uy hiếp của ba người, không có cách nào đối phó Thương Ngu, cảnh này khiến cho Thương Ngu cười lạnh liên tục, cho dù lần này hắn không thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện thì cũng không có quan hệ gì, dù sao thực lực của hắn cũng có chút không đủ, nhưng dù vậy hắn cũng sẽ không để cho mấy người Lâm Phong thực hiện được ý muốn.
– Xin Vũ Văn công chúa vào thành trước.
Diệp Văn nói với Vũ Văn Tịnh, thần sắc Vũ Văn Tịnh rét lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét Lâm Phong, lập tức nói với Diệp Văn:
– Nơi đây giao cho ngươi.
Dứt lời, thân ảnh của nàng lóe lên, hướng về phía tòa thành mà đi, lấy thực lực của Diệp Văn, nàng tin tưởng hắn sẽ giải quyết được Lâm Phong, nơi đây không cần đến nàng nữa rồi, vẫn mau chóng thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện thì tốt hơn.
– Bạch Khởi, Thu Minh, các ngươi chuẩn bị chọn lựa ai làm đối thủ?
Đơn Mông hỏi hai người bên cạnh.
– Ta tới khảo hạch những người này, không phải đến quần chiến, thứ cho ta không phụng bồi.
Bạch Khởi yên bình nói ra, thân ảnh lập tức bước về phía trước, cùng lúc đó trên người bộc phát ra khí tức sát phạt ngập trời, hướng về một người trong đám đông đánh giết, đây là khảo hạch của hắn, không qua được khảo hạch thì không cần tiến nhập tòa thành kia nữa. Thần sắc người kia cứng đờ lại, hắn không nghĩ tới người này vậy mà sẽ hạ sát thủ với hắn, hắn hốt hoảng bày ra lực lượng phản kháng.
– Giết.
Bạch Khởi gầm lên một tiếng, khí tức sạt phạt cuồn cuộn tịch quyển thiên địa, sát khí vô biên tru sát nhục thể, huỷ diệt ý chí người khác. Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn xem một màn này, trong nội tâm lập tức cười lạnh, xem ra Bạch Khởi biết rõ mình nên làm cái gì hơn so với Đơn Mông. Lâm Phong cũng có chút kinh ngạc, xem ra lúc luận anh kiệt ở Vọng Thiên Cổ Đô, hình như có chút coi thường Bạch Khởi.
– Không nghe chỉ lệnh.
Đơn Mông nhìn chằm chằm Bạch Khởi, cảm giác như bị người làm nhục vậy, Bạch Khởi trước mặt mọi người làm như không thấy hắn. Ánh mắt Đơn Mông nhìn về phía Thu Minh, đã thấy Thu Minh cười nói:
– Hai người các ngươi đối phó với hai người bên này, đúng là vừa vặn.
Dứt lời, Thu Minh bước chân ra, hành động giống như Bạch Khởi, dựa theo ý của mình tiến hành khảo hạch, một màn này khiến cho sắc mặt Đơn Mông càng trở nên khó coi.
– Lẽ nào lại như vậy!
Song quyền của Đơn Mông phát ra tiếng vang răng rắc, hắn thấy Đạm Đài cười ha hả, nói:
– Xem ra những người có thể tiến nhập Chiến Vương học viện, không ai cũng hèn hạ giống như ngươi.
Lâm Phong cũng lộ ra một nụ cười nhạt, tất cả những người có thiên phú cường đại đều cương quyết bướng bỉnh, kiêu ngạo khinh cuồng, có người giống như Vũ Văn Tịnh, không coi ai ra gì, nhưng cũng có người như Bạch Khởi, Thu Minh, họ đều là người bướng bỉnh, thì làm sao Đơn Mông có thể chỉ huy được bọn họ, làm việc của mình, dựa theo ý của mình khảo hạch, còn Đơn Mông ngươi muốn chiến thì tự mình đi chiến đi. Lúc này Đơn Mông cũng ý thức được những người này không thích bị sai khiến, quả nhiên không phải người Cơ Môn thì không cách nào đồng tâm, ánh mắt hắn lạnh như băng quét nhìn Bạch Khởi cùng Thu Minh, trong nội tâm Đơn Mông cười lạnh:
– Lần này Cơ Môn ta phụ trách khảo hạch, lại có người dám không phục tùng mệnh lệnh, về sau hai người các ngươi ở Chiến Vương học viện nửa bước khó đi, khắp nơi bị quản chế, các ngươi nên biết Cơ Môn không thể trái.
– Đại Hại Trùng, ngươi đối phó Thương Ngu, ta đối phó cái tên hèn hạ này, đã làm rồi thì quản con mẹ nó có đúng là người khảo hạch hay không, khỏi cần hỏi giết luôn.
Hư ảnh Sư Tử Vương trên người Đạm Đài đánh về phía hư không, thân thể mãnh liệt đạp bộ bước ra, lao thẳng tới chỗ Đơn Mông.
– Giết.
Trên người Đại Hại Trùng tràn ngập Thương Long lao nhanh không thôi, hướng đến chỗ Thương Ngu.
– Đám ô hợp, cũng muốn tạo thanh thế sao?
Diệp Văn lạnh lùng nói ra, chiến ý khủng bố điên cuồng triển áp xuống, chèn ép lên người Lâm Phong, thiên nguyên chiến ý cuồn cuộn bộc phát ra, lấy hắn làm trung tâm, hình thành một quầng sáng đáng sợ.
– Thật mạnh, Diệp Văn tu luyện thiên nguyên chiến khí quả nhiên cường đại, ngưng tụ ý chí chiến đấu ngập trời, có thể lấy chiến ý đè sập người khác.
– Chiến!
Diệp Văn gầm lên một tiếng, ý chí chiến đấu khủng bố từ trên vòm trời ép xuống muốn đè sập Lâm Phong, khiến Lâm Phong phải quỳ gối, thậm chí một chữ này còn trực tiếp oanh sát về phía Lâm Phong, đúng là một chữ chiến thật lớn. Đồng tử Lâm Phong lạnh buốt, Thiên Ma kiếp cuồn cuộn quấn quanh trên người, trong đôi mắt có một cỗ ý chí ma đạo ngập trời.
– Oanh!
Trên người Lâm Phong cũng có một chữ Ma cuồn cuộn nhào ra, bên trên chữ Ma này có Thiên Ma kiếp cuồn cuộn quấn quanh, cùng chữ chiến đụng vào nhau, tất cả đều bị tan vỡ.
– Chiến khí thật kinh khủng, ai dám tranh phong.
Diệp Văn bước chân hướng xuống dưới, chiến ý ngập trời triển áp xuống, giống như có một cỗ cương phong từ trong hư không đè sập xuống, thiên nguyên chiến khí, cuồn cuộn không nghỉ. Lâm Phong chỉ tay lên trời, thủ chưởng không ngừng vũ động trong hư không, Thiên Ma kiếp lượn lờ, giống như một cái ma kiếp khủng bố ẩn chứa uy năng vô thượng.
– Diễn!
Thần niệm Lâm Phong cuồn cuộn nhào ra, Thiên Ma kiếp theo thần niệm mà động, diễn hóa thành ma đồ khủng bố phá diệt thiên địa, phía trên ma đồ có từng đạo Thiên Ma kiếp khủng bố từ trên trời xanh đánh xuống, chiến khí toả ra bốn phía, cương phong theo gió mà tán.
– Cái này là lực lượng gì vậy?
Mọi người thấy một màn này thì đồng tử co rút xuống, thần sắc cứng ngắc lại, lực lượng hủy diệt thật mạnh, phá diệt thiên khung, sát phạt hết thảy.
– Đông!
Một đạo âm thanh truyền ra làm rung động lòng người, chỉ thấy Lâm Phong lấy tay chống trời, gầm lên một tiếng:
– Giết!
Tiếng nói vừa ra, Thiên Ma kiếp từ trên trời hàng lâm xuống, nghịch thiên bổ ra, hóa thành ngàn vạn kiếp nạn hủy diệt, tiêu diệt hết thảy. Sắc mặt Diệp Văn kịch biến, Thiên Ma kiếp nghịch tập từ trên xuống giống như thiên kiếp, trong chớp mắt chém giết tới, khiến cho tất cả chiến ý của hắn tan rã thành hư vô.
– Chiến hồn!
Diệp Văn nổi giận gầm lên một tiếng, chiến hồn phụ thể, chiến ý mạnh hơn lập tức triển áp mà xuống, hắn không tin thiên nguyên chiến khí có chiến hồn gia trì mà hắn còn thua trong tay người này, tuy Lâm Phong có tu vi Tôn Vũ nhưng lực lượng pháp tắc lại mạnh hơn ba bốn lần so với hắn.
– Chết!
Cánh tay Lâm Phong lại rung lần nữa, phá diệt Thiên Ma kiếp giống như thiên địa chi kiếp bao phủ hết thảy, bao trùm cả thân hình Diệp Văn, mọi người chỉ thấy một đạo chiến hồn hư ảo đàn giãy dụa, giống như lộ ra ý chí không cam lòng, nhưng mà nó lập tức tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì, bị tai kiếp chôn vùi mất. Diệp Văn bị tiêu diệt nên ngọc giản hắn lấy được, tự nhiên cũng thuộc về Lâm Phong!
Chương 1739: Cố Ý Trả Thù
– Diệp Văn cũng bị người này giết chết, xem ra người này rất có khả năng thông qua khảo hạch, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người phụ trách khảo hạch không cố ý nhằm vào hắn, nếu không thì hắn vẫn trượt như thường.
Mọi người nhìn thấy Lâm Phong đánh chết Diệp Văn, trong lòng có chút chấn động, Diệp Văn chuyên tu luyện thiên nguyên chiến khí phi thường lợi hại, nhưng vẫn bị Lâm Phong tiêu diệt.
Chỉ có điều Lâm Phong dùng ngôn từ nhục mạ Vũ Văn Tịnh, lại giết hai người giúp Vũ Văn Tịnh xuất đầu, Vũ Văn Hầu phụ trách lần khảo hạch này, không muốn nhằm vào Lâm Phong cũng không được, mà một khi Vũ Văn Hầu nhằm vào Lâm Phong, những lão môn sinh kia cũng sẽ liên hợp ra tay ngăn chặn, cố ý không cho Lâm Phong qua, mặc dù thực lực Lâm Phong rất mạnh mẽ nhưng cũng khó lòng đánh một đường đến cuối cùng.
Bên ngoài, thần sắc Vũ Văn Hầu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại không vừa ý, lần khảo hạch này do hắn chủ định, bốn người phụ trách chủ khảo cũng do hắn chọn, tất cả đều là người Cơ Môn, nhưng mà Bạch Khởi và Thu Minh do Đơn Mông mang đến, cuối cùng cả hai lại không nghe theo lệnh của Đơn Mông, một mình làm việc, bướng bỉnh tự lập, cái gọi kẻ tài cao gan cũng lớn quả không sai, nhưng sự khinh cuồng này phải xem dùng ở địa phương nào, còn đây là khảo hạch do Cơ Môn phụ trách, há lại có người không nghe hiệu lệnh như vậy làm việc.
– Thiên phú cùng thực lực của Bạch Khởi và Thu Minh đều do bên trên chọn, bọn họ định tuyển hai người này vào Cơ Môn, nhưng mà hai người này lại độc hành động, không coi quy củ ra gì thì Cơ Môn chắc chắn không tha.
Thanh âm Vũ Văn Hầu lộ ra một vòng lãnh đạm, người bên cạnh hắn đều có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí.
– Vũ Văn, có muốn ta mang mấy người tiến đến hay không.
Lúc này, một người bên cạnh Vũ Văn Hầu yên bình nói ra, nhưng mà Vũ Văn Hầu lại trầm mặc, không có mở miệng.
– Diệp Văn là một người tham gia khảo hạch được chúng ta trọng điểm chú ý, nếu như hắn có thể thông qua khảo hạch liền tiến nhập học viện, nhưng hắn lại bị nhân vật mới đánh chết, thực lực của nhân vật mới kia không đơn giản, tính mệnh Thương Ngu có thể bị đe doạ, còn thực lực tên thô kệch kia cũng có chút mạnh mẽ, một mình Đơn Mông không bắt được hắn, nếu như cái tên giết chết Diệp Văn kia mà tham gia chiến đấu thì tính mệnh của Đơn Mông cũng gặp nguy cấp.
Người kia lên tiếng lần nữa, tuy rằng Đơn Mông tiến vào học viện không lâu, nhưng Cơ Môn đã coi hắn là một thành viên, không thể vì nguyên nhân khảo hạch mà chết được, nếu như vậy thì hơi có chút hoang đường.
– Nhớ kỹ, chúng ta để khảo hạch, Đơn Mông không địch lại, nói rõ thiên phú đối phương không tồi, có tư cách vào thành, chúng ta làm sao tiếp tục ngăn trở được.
Vũ Văn Hầu nói với người kia, ánh mắt người kia lóe lên, khẽ gật đầu:
– Ta minh bạch.
Đương nhiên Lâm Phong sẽ không biết sự tình phát sinh bên ngoài, lúc này lại có một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến.
– Lão sinh vào khảo hạch lui ra, qua nửa nén hương nữa, tòa thành sẽ bị phong toả lại.
Thanh âm cuồn cuộn này rơi vào trong tai của mọi người, khiến cho đồng tử mọi người có chút co rút lại. Thần sắc Đơn Mông cũng biến đổi, Vũ Văn Hầu tỏ ra làm việc nghiêm túc, vì vậy không có tiếp tục phái người tiến đến, mà bảo hắn lui ra.
– Không nghĩ tới ta lại khiến Vũ Văn dùng loại thủ đoạn này để bảo vệ ta.
Sắc mặt Đơn Mông rất khó coi, hắn đương nhiên nhìn ra được đám người Lâm Phong đã động sát tâm với hắn, hắn nhìn thoáng qua Thương Ngu, truyền âm nói ra:
– Thương Ngu, lui về, buông tha lần khảo hạch này.
Dứt lời, Đơn Mông lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi cùng Thu Minh, hô lên:
– Bạch Khởi, Thu Minh hai người các ngươi, theo ta rút lui.
Thanh âm rơi xuống, thân thể của hắn cuồn cuộn lui về phía sau, Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, muốn truy kích, nhưng mà Lâm Phong lại gọi hắn lại:
– Đạm Đài dừng tay.
– Hừ.
Thần sắc Đạm Đài trở nên lạnh lùng, nhưng không có tiếp tục truy kích, Đơn Mông là người khảo hạch bọn hắn, nên bọn hắn không thể hạ sát thủ, nhưng người này mượn cơ hội khảo hạch làm việc tư, đáng giết lắm. Người khác nghe thấy thời gian chỉ còn nửa nén hương nữa toà thành phong bế, lập tức tiến hành chiến đấu, không có thời gian ở chỗ này xem náo nhiệt nữa, tất cả mọi người đều tự tìm kiếm đối thủ của mình, trong nháy mắt đại chiến bộc phát, mạnh được yếu thua. Sắc mặt Thương Ngu có phần khó coi, lần này hắn định vũ nhục đám người Đạm Đài nhưng lại bị hành hạ ngược lại, thậm chí bây giờ còn phải vứt bỏ lần khảo hạch này, xem ra hắn lại phải chờ tới ba tháng sau.
– Các ngươi nhớ đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thương Ngu cầm đại ma cổ đao chém xuống, ép Đại Hại Trùng tráng ra, thân ảnh triệt thoái về phía sau, buông tha khảo hạch.
– Không cần phải gặp lại.
Một đạo thanh âm rét lạnh cuồn cuộn truyền đến, khiến cho thần sắc Thương Ngu ngưng lại, hắn lập tức nhìn thấy Lâm Phong bước từng bước đến chỗ hắn, mỗi một bước bước ra đều mang theo lực lượng không gian, Phong pháp tắc bọc lấy thân thể của hắn, khiến cho tốc độ của hắn nhanh vô cùng.
– Trảm!
Thần sắc Thương Ngu cứng đờ lại, hắn không nghĩ tới Lâm Phong lại không buông tha cho hắn, đại ma cổ đao nghịch thế chém ra, trong hư không xuất hiện một đạo đao mang màu đen.
– Ông!
Thân ảnh Lâm Phong mạnh mẽ như điện, đao quang giống như trảm lên phía trên hư ảnh, sắc mặt Thương Ngu nhùn rất khó coi, đại ma cổ đao bổ ngang mà ra, dẹp yên hư không, đừng ai nghĩ có thể tiếp cận hắn. Giờ khắc này Thương Ngu chỉ thấy Lâm Phong đấm ra một quyền, lấy nhục quyền mang theo ma ảnh trực tiếp chém giết đao mang, đao mang trực tiếp bị đẩy ra, tán loạn thành hư vô, quyền mang thế như chẻ tre, đánh thẳng vào thân thể của hắn, người chưa đến nhưng quyền phong khủng bố đã đến. Sắc mặt Thương Ngu đại biến, sau lưng xuất hiện hư ảnh của một Ma Đao cực lớn, người đao hợp nhất, từ trên vòm trời chém giết xuống, thế tất trảm Lâm Phong.
– Giết!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền, một quyền này giống như thần quyền, ẩn chưa lực lượng vạn quân áp đỉnh, đánh cho bóng người Thương Ngu tái hiện, quyền mang khủng bố của Lâm Phong cũng bị phá vỡ, nhưng mà thân thể của hắn lại không có nửa điểm dừng lại, một đường đánh xuống, đầu của Thương Ngu bạo liệt tại chỗ.
– Khá lắm!
Thu Minh lui ra phía sau thấy Lâm Phong đánh chết Thương Ngu, không khỏi thầm khen một tiếng, trước khi đi gia hỏa này cũng không có ý định buông tha Thương Ngu, không cần gặp lại, hiện tại liền giết ngươi. Bạch Khởi ở Vọng Thiên Cổ Đô nên đã khá quen với sự tích của Lâm Phong, chuyện này cũng không có quá mức ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại lo lắng Lâm Phong giết Thương Ngu, huynh trưởng của hắn sẽ không thể tha thứ cho Lâm Phong, có thể đoán được, cho dù Lâm Phong có tiến nhập Chiến Vương học viện thì thời gian sau cũng sẽ không được sống tốt. Đơn Mông đứng trong hư không, ánh mắt sắc bén lộ ra sát ý lạnh như băng, Lâm Phong, đánh chết Thương Ngu! Lâm Phong không rảnh để ý tới ý nghĩ của bọn hắn, thân thể quay về phía Đơn Mông trong hư không quăng đi một đạo ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người lại, thời gian không còn nhiều lắm, hắn còn phải rất nhanh cướp lấy ngọc giản để vào thành.
– Đạm Đài, Đại Hại Trùng, đi theo ta.
Thân ảnh Lâm Phong như gió, Đại Hại Trùng cùng Đạm Đài không kịp nghĩ xem tại sao thực lực Lâm Phong lại cường đại như vậy, giờ phút này cần phải qua cửa trước rồi mới nói, hai người bọn họ đều theo sát phía sau Lâm Phong. Thời gian chỉ có nửa nén hương, nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng, xem ra tỉ lệ năm lấy cũng rất thấp, chút thời này gian căn bản không đủ để chậm rãi đoạt lấy ngọc giản.
– Ngọc giản.
Lâm Phong xuất hiện trước mặt một người, nổi giận gầm lên một tiếng, ma mang cuồn cuộn, như ma thần ép xuống, Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng phong kín đường lui, khiến cho sắc mặt người kia rất khó coi, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn giao ra ngọc giản, sau khi Lâm Phong lấy được ngọc giản ba người lập tức rút đi, khiến cho người kia chửi lên một câu, thần sắc tái nhợt, quá bắt nạt người rồi. Ở một phương khác hướng, Lâm Phong cường thế đáng ra một quyền, trực tiếp đánh lui một người về phía sau mười mét, khóe miệng người này ứa ra máu tươi, hư ảnh Yêu Sư cùng với Man Long cuồn cuộn lao đến, khiến thần sắc người kia cứng ngắc lại, đành phải lấy ngọc giản trên người ném ra ngoài. Thời gian cấp bách, Lâm Phong cũng bất chấp thủ đoạn, đoạt ngọc giản mới là vương đạo, tốc chiến tốc thắng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã bắt hơn mười người trực tiếp giao ra ngọc giản, phân cho Đạm Đài cùng với Đại Hại Trùng mỗi người năm cái ngọc giản, sau đó hướng về phía tòa thành đạp đi.
– Tòa thành này lộ ra lực lượng hư không, sợ rằng chúng ta sẽ bị truyền tống đến những vị trí bất đồng, nếu gặp phải nguy hiểm thì lập tức thét dài báo cho ta biết.
Lâm Phong vừa đi vừa nói, tay cầm ngọc giản trực tiếp khảm lên cửa tòa thành, bọn hắn lập tức xuyên thấu qua tòa thành, lúc thân thể bọn hắn đáp xuống lẫn nữa, Lâm Phong đã ở trên một ngọn núi.
– Quả thật là một cái tiểu thế giới kỳ dị, chỉ sợ những người khảo hạch kia có thể tùy thời tìm được ta, tất cả những chuyện phát sinh trong này đều bị nhìn thấu.
Lâm Phong ngắm nhìn phương xa, thân hình lập tức lóe lên nhanh như một cơn gió, nếu như hắn bị nhìn chằm chằm thì cũng không cần phải giấu đầu giấu lòi đuôi nữa, trực tiếp ngự không mà đi. Đại Hại Trùng bị truyền tống đến một khu rừng, hắn lập tức cảm thấy một cỗ khí tức cường hoành từ trên trời giáng xuống, khí tức sát phạt như Thái Sơn áp đỉnh từ trên vòm trời ép xuống, Long khí phẫn nộ xông lên trời, hư không rung động, chỉ thấy trong hư không có thân ảnh một người liên tục chà đạp vòm trời, khắp hư không đều rung động, Đại Hại Trùng chỉ cảm thấy thân hình bất ổn, khiến phiến không gian này tạo nên một trận cuồng phong.
– Thật lợi hại.
Thần sắc Đại Hại Trùng cứng ngắc lại, một đạo công kích từ trên trời hạ xuống, đánh lên thân thể của hắn khiến hắn bị chôn vào trong đại địa, chèn ép hắn đến mức thở không nổi.
– Rống!
Một tiếng rồng ngâm cuồn cuộn làm rung động hư không, truyền ra khắp nơi. Đạm Đài cũng không ổn lắm, hắn vừa mới tiến nhập vào phiến địa vực này liền bị một người khảo hạch điên cuồng công kích, mặc cho lực lượng của hắn vô cùng ngang ngược nhưng vẫn bị lùi lại, hắn không khỏi phẫn nộ quát lên:
– Con chó đẻ kia có chủ tâm trả thù lão tử sao, rống.
Sư Yêu rống lên từng cơn, Lâm Phong đang đạp bộ trong hư không liền nghe được thanh âm này ngừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, hành động thật nhanh, sư rống cùng rồng ngâm, Đạm Đài và Đại Hại Trùng đồng thời phát ra tín hiệu cầu cứu, xem ra đối phương trực tiếp xuất động hai người lợi hại tiến hành ngăn chặn với bọn họ, càng làm cho Lâm Phong phiền muộn chính là, Đại Hại Trùng và Đạm Đài ở hai cái địa phương bất đồng, hắn phải cứu viện ai mới được, hắn chỉ kịp cứu viện một người. Hắn thật tình không biết giờ khắc này ở ngoại giới, Vũ Văn Hầu đang nhìn chằm chằm vào hắn, Vũ Văn Hầu chỉ vào phiên bản thu nhỏ của cái thế giới kia nói:
– Thiên phú cùng thực lực của người này rất cường đại, rất có tiềm lực trở thành một thành viên của Chiến Vương học viện, nhưng khảo hạch của hắn cũng phải tăng cường, ai muốn thăm dò tất cả thực lực của hắn đầu tiên.
Chương 1740: Công Kích Lôi Đình
Cuối cùng thân ảnh của Lâm Phong cũng hướng về phía Đại Hại Trùng đánh tới, thực lực Đạm Đài so với Đại Hại Trùng mạnh mẽ hơn không ít, mặc dù đối thủ cường hoành nhưng hắn cũng có thể kiên trì một ít thời gian, còn Đại Hại Trùng mà gặp phải đối thủ lợi hại thì chỉ sợ hắn không ứng phó được, nếu những lão sinh của Chiến Vương học viện tới kiểm tra bọn hắn thì chắc hẳn họ sẽ không khách khí, sẽ đánh cho bọn hắn mất đi sức chiến đấu làm cho bọn hắn không thông qua đực khảo hạch.
Hai loại lực lượng pháp tắc Phong thuộc tính và không gian pháp tắc bọc lấy thân thể Lâm Phong, giờ phút này đồng tử của hắn lộ ra tử vong chi ý lạnh như băng, trong lòng bàn tay của hắn, có từng sợi Thiên Ma kiếp lực quấn quanh, lấy ma khí làm vật dẫn, bao trùm lôi điện cùng với tử vong pháp tắc, ra tay muốn lấy sinh mệnh của kẻ khác.
– Xùy~~!
Một đạo ánh sáng khủng bố bao phủ về phía Lâm Phong, uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống.
– Giết!
Lâm Phong đã sớm có chuẩn bị, nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm bay thẳng vào trong đầu đối phương, lực lượng tử vong cùng lực lượng ma đạo trong mắt cuồn cuộn tràn ra, làm cho đồng tử đối phương run lên.
– Ông!
Bước chân Lâm Phong đạp mạnh vào trong hư không, hào quang ẩn hiện, thân thể vọt lên trên, công kích liền một mạch, phát sau mà đến trước, không cho đối phương có một chút thời gian thở gấp.
Thiên Ma kiếp bao trùm lấy lực lượng pháp tắc phán quyết được oanh sát ra, trong nháy mắt bổ đôi công kích của đối phương, đánh lên trên người của đối phương, thần chí người kia cũng rất nhanh thanh tỉnh nên lập tức huy chưởng chống cự lại, nhưng mà hắn vẫn bị lực lượng kinh khủng oanh diệt, lực lượng phán quyết đáng sợ đã rơi vào trên người của đối phương, trực tiếp đánh ra một cái lỗ máu, khiến cho sắc mặt người công kích kia Lâm Phong trắng bệch, chạy trốn đi. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn về phía hư không, ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng, phun ra một đạo âm thanh rét lạnh:
– Đừng nên phạm ta, người nào ngăn ta, chết.
Dứt lời, Lâm Phong tiếp tục bước về phía trước, không để ý đến người kia nữa. Trong học viện, đám người Vũ Văn Hầu Lâm Phong nhìn thẳng vào hư không, giống như tuyên chiến với bọn hắn thì thần sắc không khỏi ngưng lại.
– Người này thật càn rỡ, dám lấy sức một mình khiêu khích chúng ta.
Bên người Vũ Văn Hầu có một người thần sắc lạnh lùng, thanh âm lạnh buốt, nhìn về phía chúng nhân nói.
– Không nghĩ tới ta lần này ta chủ trì khảo hạch, lại gặp được người dám tuyên bố muốn tru sát môn sinh Chiến Vương học viện, người này là một nhân tài, nhưng hình như chúng ta phải tăng lên độ khó của khảo hạch lớn hơn một chút thì phải.
Vũ Văn Hầu nhìn như yên bình, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một vòng lãnh ý, nói:
– Vị nào nguyện ý đi đến?
– Tuy nói có không ít người bị ngăn cản chặn đánh ngay bên ngoài tòa thành, nhưng mà những người tiến vào trong tòa thành này cũng có số lượng không ít, mặc dù nhân số của chúng ta nhiều hơn bên so với bọn hắn một chút, nhưng chúng ta còn phải ngăn chặn người khác, mà một khi đi vào trong đó chúng ta sẽ như bị mù loà không thấy được mọi chuyện như khi quan sát địa đồ, sớm phái ra một người, sẽ thiếu một người, mong rằng Vũ Văn thận trọng.
– Không sai, Vũ Văn, chúng ta nên dựa theo chiến thuật khảo hạch đã thương lượng xong mà chấp hành.
Có hai người lần lượt mở miệng nói ra, hình như có chút bất mãn đối với cách làm của Vũ Văn Hầu, bọn họ tới đây để kiểm tra những nhân vật muốn bước vào Chiến Vương học viện, chứ không phải làm công cụ để Vũ Văn Hầu dùng để trả thù tư. Vũ Văn Hầu nhìn về phía hai người kia, lộ ra một nụ mỉm cười thản nhiên nói:
– Ta chỉ muốn trọng điểm khảo hạch một người này mà thôi, nếu như chư vị cho rằng không cần thiết, vậy thì tốt, dựa theo kế hoạch đã định mà làm việc, hiện tại, các ngươi tự tìm kiếm cho mình một đối thủ, sau đó tiến vào trong đó, vô luận giao thủ thành hay bại, thì tất cả đều đến cái hạp cốc này hội tụ, nơi này là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến nhập học viện, cũng là nơi khảo hạch tốt nhất, mặt khác, chúng ta nhiều người hơn nên trực tiếp đóng trong hạp cốc này chờ đợi nhân vật mới đến, còn mức độ khảo hạch, tự các ngươi nắm lấy.
Sự tình phát sinh bên ngoài Lâm Phong không hề hay biết, giờ phút này hắn đã đi tới chỗ Đại Hại Trùng, thanh niên công kích Đại Hại Trùng cực kỳ dã man và điên cuồng, giống như tính cách chiến đấu của Đạm Đài vậy, chiến ý cuồn cuộn giống như kỳ danh của học viện, người của Chiến Vương học viện đều thiện chiến, thần thông chiến đấu rất ngang ngược và cường đại, tất cả đều lấy công kích cường đại để trứ danh, uy lực vô cùng, đánh cho Đại Hại Trùng bị thương.
Lâm Phong đánh ra Thiên Ma kiếp lực, tử vong trớ chú xuyên qua thân hình đối phương, người kia lập tức bỏ qua Đại Hại Trùng cùng Lâm Phong, công kích của hai người này đều vô cùng điên cuồng, chấn động thiên địa rung động, nhưng mà sau khi chiến đấu một lát đối phương liền biết rõ hắn không có khả năng làm khó dễ được Lâm Phong nên trực tiếp lóe lên rời đi, không có nửa điểm lưu luyến. Lâm Phong cũng không đuổi theo, mà hỏi Đại Hại Trùng:
– Còn khoẻ không?
– Không có việc gì.Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Đại Hại Trùng nhếch miệng nói ra:
– Đi, chúng ta đi tụ hợp với Đạm Đài, chỉ sợ hắn cũng không được tốt lắm.
Lâm Phong gật đầu, đỡ lấy thân thể Đại Hại Trùng, hai người lập tức bay lên không, lao thẳng tới chỗ có thanh âm sư rống mà đi, con đường mà bộ lạc Đạm Đài đi vào là một con đường quang minh đại đạo, kích phát ra tất cả sức mạnh của thân thể, không ngừng lấy thuốc khai phát tiềm năng, dược kinh chắc chắn là cổ kinh bác đại tinh thâm, hơn nữa Đạm Đài đắm chìm trong đại đạo này, không suy nghĩ nhiều, nên thực lực rất cường hoành, bởi vậy hắn có thể cùng Đơn Mông tranh phong không rơi vào thế yếu, tuy người ngăn chặn Đạm Đài lúc này có thực lực rất mạnh mẽ, nhưng không có khả năng kích thương Đạm Đài trong thời gian ngắn. Bởi vậy, khi Lâm Phong cùng Đại Hại Trùng đến, đối phương cũng không hề do dự mà trực tiếp rút lui, Đạm Đài rống lên một tiếng với thân ảnh đã đi xa, trên mặt vẫn rất là tức giận, nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, những tên khốn khiếp này rõ ràng đang trả tư thù.
– Binh tới tướng đỡ, không cần để ý nhiều như vậy, chúng ta đi về phía trước đã.
Lâm Phong nói với Đạm Đài, ba người lập tức dắt tay nhau mà đi, phi hành trong hư không, tùy thời chuẩn bị ứng phó công kích. Nhưng mà chuyện khiến Lâm Phong có chút ngoài ý muốn chính là bọn hắn bay vùn vụt trong hư không, lại phát hiện ra con đường này rất thông suốt, không có người ngăn chặn bọn hắn, chuyện này khiến Lâm Phong ngửi được khí tức không tầm thường, chẳng lẽ phía sau có bão tố đang đợi bọn hắn? Hồi lâu sau, ba người Lâm Phong phát hiện mảnh thế giới này đang dần dần co rút lại, núi non hai bên tả hữu đang bao trùm lấy bọn họ, trước đây núi rừng bao la mờ mịt nhưng giờ nó đang thu hẹp lại, hơn nữa ngay cả vòm trời cũng đang khép kín, muốn tiếp tục hướng về phía trước thì nhất định phải đi qua địa phương giống như là hạp cốc kia. Một tiếng gào rít truyền đến, bọn người Lâm Phong thấy một đạo thân ảnh bị đánh ra từ bên trong sơn lĩnh ở đằng xa, phun ra hai ngụm máu tươi, đồng tử bọn họ không khỏi có chút co rút lại, tốc độ cùng thời gian dần trôi qua thay đổi thành chậm lại.
– Lâm Phong, xem ra chúng ta phải mau chóng tới đó.
Đại Hại Trùng nói với Lâm Phong.
– Chỉ sợ khảo nghiệm chân chính đến rồi, phần cuối của cái sơn lĩnh này sẽ là cửa ra, nhưng muốn ra ngoài, sợ là không dễ dàng như vậy.
Đạm Đài nhìn chằm chằm vào cái thông đạo duy nhất ở phía trước, âm thầm nói ra.
– Một đường oanh ra.
Thần sắc Lâm Phong như điện, lộ ra phong mang sắc lạnh.
– Lâm Phong, chỉ sợ phần lớn cường giả ngăn chặn chúng ta đều hội tụ ở nơi đây, nếu như không có cách nào cùng đi ra ngoài thì ngươi một mình đánh vào trong học viện trước, cùng lắm thì lần sau chúng ta trở lại.
Đạm Đài nói với Lâm Phong.
– Yên tâm đi, ba người chúng ta, sẽ không có vấn đề gì cả, ta đến mở đường, Đại Hại Trùng bị thương, Đạm Đài ngươi phụ tá ta cùng công kích một chỗ, thấy một người oanh một người, cần phải công kích giống như lôi đình, càng gọn gàng nhanh chóng càng tốt.
Lâm Phong bước chân hướng về phía trước, thanh âm cuồn cuộn vang lên, đồng tử thay đổi thành màu đen thâm thúy, ma quang lóe lên, giống như có một dòng suối Cửu U ẩn hiện trong mắt hắn.
– Hiểu rồi, một đường oanh đi qua.
Trên người Đạm Đài lộ ra khí tức Sư Tử Vương cuồn cuộn bá đạo, cuồng dã vô biên, giống như một tôn yêu thú khủng bố vậy. Ba người cùng bước vào sơn lĩnh phía trước, đại thụ che trời, cỏ cây rậm rạp như muốn che mờ tầm mắt của mọi người, Lâm Phong chỉ thấy phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh, giống như một tôn mãnh thú, nhìn chằm chằm vào ba người Lâm Phong.
– Ông.
Thân thể Lâm Phong như cuồng phong, cùng lúc đó một cỗ ma ý ngập trời hàng lâm xuống, chèn ép lên trên người đối phương, giống như một tôn cổ ma vậy, thiên uy lăng lệ ác liệt, người kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Phong, hung mang lộ ra, nhưng mà hắn lại thấy Cửu U, đồng tử lập tức bị đắm chìm vào trong đó, trầm luân bên trong Cửu U ma ý, không cách nào tự kềm chế. Cửu U Ma Khúc một trong những khúc nhạc mạnh nhất thiên địa vang lên, một khúc Cửu U hiện, ma ý quán thể, khiến người kia trực tiếp rơi vào ma đạo, ngoài công kích thân thể ra nó còn công kích ý chí nữa; ngày xưa Ma Hoàng nắm trong tay Ma Thần Tự Chương, là công kích có tính triệu hoán.
– Để ta khống chế!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, ma âm khủng bố rót vào thân thể đối phương, cùng lúc đó Đạm Đài mang theo lực lượng Sư Tử Vương đáng sợ hàng lâm, oanh sát đối phương, công kích cuồng bạo làm cho thân thể đối phương sắp bị đè sập, ý chí và nhục thể cùng bị triển áp.
– Oanh!
Đối phương đưa tay thi triển một đạo công kích khủng bố, cùng Đạm Đài đụng vào nhau, nhưng mà bước chân lại liên tiếp lui về phía sau, buồn bực hừ một tiếng. Thân ảnh Lâm Phong như gió, tiến thẳng đến người đối phương, ma ý khủng bố chèn ép đối phương, nhưng mà hắn không ra tay công kích, hắn biết rõ đối phương đã khôi phục lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Phong cùng Đạm Đài. Trầm mặc một lát, thân thể đối phương mới tránh ra một lối đi, nói với mấy người Lâm Phong một câu:
– Chư vị xin cứ tự nhiên!
– Đa tạ.
Đám người Lâm Phong tiếp tục hướng về phía trước, Đạm Đài nhếch miệng mỉm cười, nói:
– Làm giống như vừa rồi, ai chống đỡ ai đánh.
Đồng tử Lâm Phong vẫn đen kịt như trước, ba người tiếp tục gặp phải rất nhiều người ngăn chặn, bọn họ đều lấy phương thức giống lúc đầu, dùng tư thế lôi đình nhất kích đánh qua, nếu như Đạm Đài không được, thì Lâm Phong lại bổ sung một kích, không ai có thể ngăn trở loại công kích kinh khủng như lôi đình này, trong nháy mắt, ba người Lâm Phong đã đi về phía trước rất xa. Ngay tại lúc này, Lâm Phong thấy phía trước có ba đạo thân ảnh phân biệt đứng ở ba đại phương vị, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, một người trong đó nói với Lâm Phong:
– Lấy thực lực của ngươi, có thể thông qua khảo hạch một cách dễ dàng, nhưng phải mang theo hai người thì sợ không được, ba người chúng ta phải đồng loạt ra tay rồi.
Thần sắc Đạm Đài và Đại Hại Trùng ngưng lại, những thứ người ngăn chặn ở chỗ này chính là những người có thực lực vô cùng cường thịnh rồi, nếu ba người liên thủ, chỉ sợ rất khó đối phó.
– Chiến Vương học viện đã trong tầm mắt, muốn đi vào, đương nhiên cả ba người cùng vào.
Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, ma ý trên người điên cuồng bùng nổ ra, chiến hết trận này, có lẽ bọn hắn đã có thể tiến nhập học viện!