Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 346 [Chương 1726 đến 1730]
❮ sautiếp ❯Chương 1726: Bộ Lạc Quái Thai
Thoạt nhìn đám người trong bộ lạc cổ xưa đều cực kỳ tầm thường, ăn mặc đơn giản và mộc mạc, thậm chí bọn họ còn lộ ra khí tức cổ xưa nữa, chỉ có mấy người trẻ tuổi ăn mặc sáng sủa, ánh mắt trong vắt.
Giờ phút này không ít thanh niên trong bộ lạc cổ xưa kia đều vây quanh một gốc cây cổ thụ, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
– Kì quái, khí tức sinh mệnh của cái cây này nồng đậm như vậy, nhưng lại không phải Sinh Mệnh thụ, khí tức sinh mạng của nó chỉ ngưng mà không tán, không tiết ra bên ngoài, không biết vật ở phương nào.
Một vị thiếu niên cau mày, nhìn cổ thụ trước mắt, ra vẻ khó hiểu.
– Tiểu tử ngươi nằm mơ rồi, Sinh Mệnh thụ được gọi bất tử thụ, ngàn năm mới mọc rễ, vạn năm mới thành thục, mười vạn năm sinh ra bất tử diệp ( lá ) , há có thể để cho ngươi đụng phải.
Một người trêu ghẹo cười nói, thanh thiếu niên xung quanh đều nở nụ cười, rất náo nhiệt.
– Ai biết được ta sẽ không gặp may chứ.
Thiếu niên kia không phục nói ra, thế nhưng ngẫm lại vẫn thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng, Sinh Mệnh thụ, nào có dễ dàng đạt được như vậy, nghe nói cổ thụ cũng nắm giữ tính mạng của mình rồi.
– Các trưởng lão đến rồi, xem bọn họ có nhận ra cây cổ thụ này không.
Chỉ thấy lúc này có một hàng trưởng lão đi thẳng về phía cổ thụ, vươn tay, im lặng cảm thụ sinh mệnh của cổ thụ. Rất nhanh, Trưởng lão nhíu mày, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói nhỏ:
– Kì quái.
– Tại sao lại kỳ quái?
Người còn lại hỏi.
– Cái cây cổ thụ này có khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, nhưng bên trong lại không có dòng chảy sinh mệnh, nó căn bản là một cái cây chết, thật kì lạ.
Lão giả kia thì thào nói nhỏ, khiến cho thần sắc mấy vị lão giả khác ngưng lại, bọn họ nhao nhao tiến lên lấy tay sờ cổ thụ, quả nhiên bọn hắn đều phát hiện cái cây cổ thụ này không có dòng chảy sinh mệnh.
– Các ngươi đã nghe nói về loại cây sinh tử chưa ?
Lão giả cầm đầu hỏi những lão nhân khác, nhưng người nào cũng nhao nhao lắc đầu.
– Đã như vậy, bổ ra xem đi.
Lão giả kia mở miệng nói ra, lực lượng kinh khủng lập tức dâng kên trong lòng bàn tay hắn. Thực lực của những thanh niên kia rất yếu, nhưng thời điểm lão giả này hội tụ lực lượng, lại lộ ra khí tức rất đáng sợ.
Một đạo chưởng lập tức khắc lên trên cổ thụ, lực lượng đáng sợ khiến cho cổ thụ trực tiếp nứt toác ra, một cái bóng bị chấn động mạnh đánh bay ra ngoài, té lăn trên mặt đất, khi mọi người thấy rõ một màn trước mắt thì tất cả đều ngây người, chỉ thấy trên mặt đất có một vị thanh niên trẻ tuổi đang trợn tròn mắt, giống như rất buồn bực nhìn đám người trước mắt. Lúc này Lâm Phong cảm thấy rất phiền muộn, hắn đã hoá thân thành cổ thụ để tu luyện rồi mà vẫn bị những người này khiêng đi, còn tưởng hắn là quái vật đang định bổ ra nghiên cứu, thật ồn bực, lão gia hỏa này còn ác hơn, nghiên cứu không ra liền dùng một chưởng đánh nát lực lượng Thế Giới của hắn. Thấy đám người trước mắt nhìn mình như là nhìn quái vật thì Lâm Phong không khỏi trợn trắng mắt, rất muốn đánh cho đám tiểu tử kia một trận tơi bời, thế nhưng vẻ bề ngoài của mấy lão đầu tử kia giống như rất lợi hại, muốn đánh bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng.
– Ngươi là người nào, tại sao lại trà trộn vào tộc ta?
Một lão giả đứng ra chất vấn Lâm Phong. Khiến cho Lâm Phong càng thêm buồn bực, trừng mắt với lão đầu nói:
– Lão gia hỏa kia, ta bế quan tu luyện bên trong, đám tiểu gia hỏa này mang ta đến nơi đây, hiện tại lão trực tiếp đánh bể bảo vật ta ẩn thân, lại còn chất vấn ta trà trộn vào tộc lão, lão nói chuyện không khỏi quá vô lý đi.
– Ách.
. . Lão nhân kia nghe Lâm Phong nói xong thì thần sắc lộ ra một vòng khó xử, hình như sự thật như vậy, đúng là mấy tên tiểu tử kia khiêng người ta tới, không phải đối phương tự trà trộn vào.
– Ta đột nhiên nhớ mình còn có chuyện phải xử lý, mấy đứa nhóc con các ngươi cứ tự nhiên đi.
Lão nhân kia lúng túng cười nói, lập tức nhìn những thiếu niên kia nói:
– Các ngươi cùng khách nhân nói chuyện một chút đi.
Dứt lời, mỉm cười rời đi, khiến cho ánh mắt Lâm Phong có chút nheo lại, lộ ra một nụ cười bất lực, một tia phẫn nộ chi ý cũng tan thành mây khói, lão gia hỏa này ngược lại có chút thú vị. Thế nhưng bị người khác gọi là nhóc con, khiến hắn có cảm giác là lạ?
– Lão già, ta đã trở về.
Lúc này, phía xa có một đạo âm thanh cuồn cuộn truyền đến, mấy lão nhân kia xoay người lại nhìn thấy hai đạo thân ảnh đang đạp bộ mà đến, hình thể hai người này đều khôi ngô và khỏe mạnh, người nói chuyện cởi trần, dáng người khôi ngô, cao lớn, giống như dã nhân vậy.
– Ách.
. . Lâm Phong nhìn hai người đạp bộ đi đến, con mắt giật giật không ngừng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, ở đây mà cũng có thể gặp được? Người kia đến gần, nhìn thấy Lâm Phong ngồi dưới đất bước chân không khỏi ngừng lại, hai mắt tròn xoe. Sờ lên đầu, thanh niên kia nhếch miệng cười nói:
– Lâm Phong, ngươi còn chưa chết à?
– Khục khục!
Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, lại trợn mắt lên lần nữa, súc sinh, lâu như vậy không thấy, vừa gặp mặt đã chửi bới mình rồi.
– Ngươi chưa chết thì ta làm sao chết được.
Lâm Phong mắng.
– Lão tử là Đại Hại Trùng, tính mệnh rất cứng rắn, làm sao có thể chết, thời điểm ta trong tiểu thế giới du lịch trở lại Bát Hoàng nghe nói ngươi đã mang chỗ đó quấy đến mức gió tanh mưa máu, sau đó xông vào cửa ra của tiểu thế giới, vậy mà vẫn sống, chuyện này đúng là kỳ tích.
Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói, bước lên đấm Lâm Phong liền một quyền. Nhưng một quyền này nện trên người Lâm Phong khiến hắn có cảm giác đau tay, điều này không khỏi có chút kỳ quái, thế nhưng hắn cũng không có để ý nhiều mà nhìn Lâm Phong bằng một mắt, nói:
– Lâm Phong, tại sao ngươi vẫn chưa thành Hoàng?
Đã nhiều năm trôi qua, hắn nửa năm trước cũng bước chân vào ảnh giới Vũ Hoàng, theo lý thuyết thì thiên phú của Lâm Phong tốt hơn hắn, tuy rằng hắn được mấy lão gia hỏa hỗ trợ, nhưng Lâm Phong cũng không thể thành Hoàng chậm hơn so với hắn mới đúng.
– Không thành Hoàng được.
Lâm Phong nhún vai, mỉm cười nói.
– Đại Hại Trùng, hắn là ai?
Tráng hán ở trần đi tới hỏi Đại Hại Trùng, những người khác cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vậy mà Đại Hại Trùng lại quen biết với quái nhân này, cái này cũng quá trùng hợp đi.
– Huynh đệ của ta, Lâm Phong.
Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói, sau đó lại nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, đây là Đạm Đài Xuẩn.
– Đạm Đài Xuẩn!
Lâm Phong âm thầm lau mồ hôi, danh tự này thật là uy phong.
– Đạm Đài Minh Trí!
Đạm Đài phẫn nộ quát to một tiếng đối với Đại Hại Trùng, thân thể của hắn so với Đại Hại Trùng cao hơn cái đầu, lộ ra uy phong lẫm lẫm.
– Cũng không khác nhau lắm, dù sao người ta cũng biết rõ họ của ngươi là Đạm Đài, còn ngu xuẩn hay thông minh không quan trọng.
Đại Hại Trùng không thèm để ý nói, khiến cho Lâm Phong im lặng, nhìn thoáng qua Đạm Đài đứng trước người, hắn đứng chỗ đó khiến cho người ta có cảm giác hùng vĩ.
– Đại Hại Trùng, ngươi đến đại thế giới lúc nào vậy, làm thế nào quen được với Đạm Đài.
Lâm Phong hỏi.
– Sau thời điểm các ngươi huyên náo làm rung chuyển Bát Hoàng, trên đại thế giới có tin tức truyền ra, hoá ra cái gọi Thánh thành Trung Châu chỉ là một địa điểm hư vọng, thế giới chúng ta sinh hoạt chỉ là một tiểu thế giới, thời điểm mọi người biết rõ chân tướng sự việc, rất nhiều người bắt đầu đi ra khỏi tiểu thế giới, không có ai ngăn cản mọi người, sau khi ra ngoài ta lại nghe nói Thánh thành Trung Châu là địa điểm có thật, ta hướng theo địa phương đó đi du lịch chung quanh, không cẩn thận cùng đại ngưu ngu xuẩn này đánh một trận, Lâm Phong, mặc dù gia hỏa này ngu xuẩn, nhưng chiến lực rất mạnh, trời sinh thần lực, ta bị gia hỏa này đánh một trận rất tàn nhẫn đó, bị hắn lôi về nơi đây trị thương.
Đại Hại Trùng nghĩ đến trận chiến lúc trước thì trong lòng vẫn còn cảm giác biệt khuất vô cùng, buồn buồn nói:
– Lão tử đúng là Đại Hại Trùng, Man Long lực cường hoành vô cùng, trận chiến ấy nhất định do tu vi không đủ.
– Vài năm sau ngươi cũng không thắng nổi ta, càng ngày càng yếu.
Đạm Đài khinh bỉ nhìn Đại Hại Trùng, gia hỏa này không chỉ da dầy, mà da mặt cũng đủ dày.
– Đó là bởi vì ngươi có dược kinh, phục dụng dược vật để điều dưỡng thân thể, huyết nhục, gân cốt, thậm chí tinh khí thần, đại khí vãn thành, tốc độ tu luyện vậy mà một chút không giảm, chuyện này không công bằng.
Đại Hại Trùng không phục nói ra, Đạm Đài vẫn nhìn từ trên cao xuống, trừng mắt với hắn nói:
– Không phải sau đó ta cũng giúp ngươi điều dưỡng thân thể đó sao.
Lâm Phong nghe đến đây xem như đã hiểu rõ ân oán giữa hai người, xem ra mọi người không đánh nhau thì không quen biết, nhưng người của bộ lạc này cũng thật kỳ quái, tu vi của những thiếu niên kia nhỏ yếu đến mức đáng thương, niên kỷ của Đạm Đài không quá lớn, so với bọn hắn chỉ nhiều hơn một chút nhưng tu vi đã đến Vũ Hoàng rồi, hơn nữa khí tức của hắn còn phi thường vững chắc, giống như một con mãnh thú Hồng Hoàng vậy, huyết nhục tràn đầy tinh khí cường thịnh.
– Lâm Phong, đáng tiếc ngươi không thành Hoàng, bằng không ta nhất định khiến ngươi và hắn chiến một trận, đánh chết cái con trâu ngu xuẩn này đi.
Đại Hại Trùng buồn bực nói, mấy năm nay hắn không chiến thắng tên kia nổi một lần, thật sự quá phiền muộn mà.
– Tốt rồi, hai người các ngươi cũng đừng cố ý nói chuyện nữa, lần này trở về vị các ngươi lại gây chuyện ở bên ngoài đúng không.
Lão nhân kia hỏi Đạm Đài. Đạm Đài lập tức nhếch miệng mỉm cười, tỏ ra vô tội nói:
– Vài ngày trước ở Thánh thành, đám khốn kiếp kia vậy mà xem thường ta và Đại Hại Trùng, không để cho chúng ta vào báo danh nhập viện, vì vậy ta và Đại Hại Trùng cùng đám hỗn đản kia đại chiến một tràng.
– Thua rồi sao?
Lão nhân kia nhàn nhạt nói một tiếng.
– Lần này ngoài ý muốn.
Đạm Đài run run nói ra.
– Thua lại chạy về muốn lão tử chữa thương cho ngươi, thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.
Lão nhân kia mắng to một tiếng, bộ dạng tức giận khiến cho thân thể khẽ run lên, trừng mắt nhìn Đạm Đài.
– Một bầy quái vật ah!
Lâm Phong âm thầm lau mồ hôi, người bộ lạc này tuyệt đối là một đám quái thai, nhỏ không đứng đắn, già cũng không đứng đắn.
Chương 1727: Dược Kinh
– Ngoài ý muốn?
Thua là thua không có gì để bàn cãi cả, cho ta xem thương thế của ngươi một chút. Lão nhân kia khó chịu đi lên phía trước, đưa tay ra đặt lên mạch của Đạm Đài, lông mày có chút nhíu lại.
– Hàn khí thật mạnh, lực lượng hàn ngục?
Chẳng lẽ ngươi gặp phải tôn tử của Hàn Vương. Lão nhân nói với Đạm Đài.
– Không phải, hình như đó là người Tuyết tộc.
Đạm Đài gãi gãi đầu nói, khiến lão nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
– Tuyết tộc cũng đến Thánh thành?
– Vâng, có mấy thanh niên vô cùng kiêu ngạo đi đến.
Đạm Đài có chút khó chịu nói. Trên mặt lộ ra một vòng hồi ức: Nhưng mỹ nữ Tuyết tộc thì ngược lại, họ rất hoạt bát đáng yêu giống như có thể nặn ra nước vậy. Vừa nói Đạm Đài vừa lộ ra một nụ cười thật thà, khiến cho lão nhân trợn trắng mắt:
– Tiểu tử ngươi lại bắt đầu dê gái rồi, nữ nhân Tuyết tộc đương nhiên rất xinh đẹp, nhưng ngươi đừng có đi trêu chọc cho lão tử, miễn cho việc gây thêm họa, còn thương thế này của ngươi có chút phiền phức, ta sẽ trở về nấu thuốc cho ngươi, ngươi biết mình nên làm như thế nào rồi chứ.
– Yên tâm đi, chỉ cần lão trị thương cho ta là ta được rồi, điều chế thuốc cho ta tốt một chút, ta sẽ nuốt hết cỗ hàn lực này để mình sử dụng.
Đạm Đài nhếch miệng cười nói, giống như bị thương là một chuyện rất vui sướng vậy. Lâm Phong ở một bên không nói câu nào, nhưng vẫn lưu ý lời nói của Đạm Đài, Thánh thành Trung Châu có người của Tuyết tộc.
– Nhóc con đi cùng ta đi.
Lão nhân kia nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, một hàng người rời khỏi nơi này cái này, đi đến một căn phòng đơn giản phía trước, nơi đây cũng là tiểu thế giới, thế nhưng nó hoàn toàn khác với những tiểu thế giới Lâm Phong từng nhìn thấy trước kia, cái tiểu thế giới này không có đình đài lầu các, không có cầu nhỏ bắc qua suối, nơi đây giống như một cánh rừng hoang vu và nguyên thủy, có thể tùy ý nhìn thấy các loại dược thảo, những loại dược thảo này không có ai quản, mặc kệ sinh trưởng, đám người kia sinh hoạt chỗ này cũng rất đơn giản, chỉ có nhà cỏ phòng đất. Chuyện này làm cho Lâm Phong có một loại ảo giác, giống như trở lại thời đại thượng cổ vậy, nhất là phối hợp hình tượng Đạm Đài lại càng giống hơn. Lão nhân kia đi vào nhà bắt đầu nổi lửa nấu thuốc, lửa dùng để nấu thuốc cũng là loại lửa bình thường, bếp nấu đơn giản, không có tính chất đặc biệt của lô đỉnh, cũng không có dùng dị hỏa.
– Lâm Phong, có phải ngươi có cảm giác rất kỳ quái đúng không?
Đại Hại Trùng và Lâm Phong ngồi trên mặt đất một cách rất tự nhiên, Đạm Đài cũng ngồi bên cạnh, thân thể hắn to lớn nên ngồi đó giống như đang đứng vậy.
– Đúng, có chút kỳ quái.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
– Thời điểm ta vừa tới cũng có cảm giác giống như ngươi, thế nhưng về sau lại thành thói quen, cái bộ lạc cổ xưa này rất giống người ở Man Hoang thời trước, trị liệu cho người có tu vị Linh Vũ, Huyền Vũ đều thận trọng như vậy, cho tới bây giờ bọn họ đều dựa vào nấu thuốc để trị liệu thương thế, về sau ta mới biết được cái bộ lạc này có truyền thừa, bọn hắn đều tu luyện dược kinh do lão tổ tông thời thượng cổ lưu lại, lấy các loại thảo dược phối hợp cùng một chỗ, có thể sinh ra đủ loại công dụng kỳ diệu, việc trị thương chưa bao giờ trị thương đơn giản, mà mang thương thế hóa thành lực lượng của bọn hắn, khiến bọn hắn đạt được chỗ tốt, chuyện này rất kì quái.
Đại Hại Trùng giải thích với Lâm Phong khiến cho Lâm Phong cảm thấy xấu hổ, thật đúng là Cổ tộc gì cũng có, xem ra đây cũng là một bộ lạc cực kỳ cổ xưa.
– Vậy chẳng phải bọn họ cố ý bị thương sao?
Lâm Phong nói một tiếng, lại không nghĩ rằng Đại Hại Trùng sẽ gật đầu:
– Ngươi nói không sai, người của bộ lạc này muốn chiến đấu mỗi ngày, lúc nhỏ chiến đấu trong tộc, lớn lên chiến đấu ở ngoài, đốt lên chiến huyết trong người, hơn nữa bọn hắn dùng đan dược không giống ngoại giới, tại thời điểm nhỏ tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Vũ, cái bộ lạc cổ xưa này rất ưa thích lúc bắt đầu tu luyện chậm chạp, không ngừng khai phát tiềm lực, đợi đến lúc tiềm lực đạt đến trình độ nhất định, mới buông lỏng ra tu luyện, khi đó tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Lâm Phong nghe được lời Đại Hại Trùng nói, lập tức nhìn Đạm Đài ở bên cạnh bằng nhất nhãn, khó trách lớn lên bưu hãn như vậy.
– Có điều tiềm lực này, khai phát như thế nào, cũng do dùng thuốc sao?
Lâm Phong hỏi.
– Ân, muốn biết người của bộ lạc này có thể có bao nhiêu thành tựu, nhìn tu vi của người đó lúc mười lăm tuổi, mười lăm năm này đối với người bộ lạc mà nói là quan trọng nhất, lấy thuốc dưỡng sinh, không cần biết điều kiện ngươi ra đời như thế nào, đều có thể bên trong mười lăm năm này tái tạo lại nhục thể, huyết mạch, thậm chí ý chí, hồn phách, của ngươi lần nữa.
Dược kinh có công hiệu rất thần kỳ, bất kể huyết dịch, kinh mạch, hay linh hồn, đều do vô số hạt tạo thành, thời điểm vừa sinh ra những hạt này giống như một đứa trẻ yếu đuối, nhưng nắm giữ tiềm lực phát triển vô tận, nếu kích phát toàn bộ năng lực ra thì đứa trẻ đó sẽ trở thành cự nhân, mà vô số cự nhân tạo thành thân thể người, có thể thành tựu thần linh.
– Từ khi sinh ra đã bắt đầu nuôi dưỡng lực lượng, sau này tích góp đầy đủ năng lượng thì thời điểm tiềm lực bộc phát sẽ nắm giữ lực lượng kinh khủng.
Đạm Đài giải thích với Lâm Phong, khiến Lâm Phong rung động trong lòng, vậy mà có người ở thời đại viễn cổ đã hiểu chiết lý cao thâm ảo diệu như vậy, thuốc này tẩm bổ từng hạt một, không phải mỗi một tế bào của thân thể sao!
– Bị thương cũng giống vậy, muốn lực lượng của các hạt ngoại lai biến mất trong cơ thể, có thể phục dụng đan dược hoặc lấy sinh mệnh lực cứu trị, nhưng bộ lạc của chúng ta ưa thích dùng dược vật đi điều trị, không chỉ trị tận gốc, hơn nữa chúng ta còn mang năng lượng gây tổn thương phân hoá vào trong thân thể, để nó trở thành một hạt bên trong vòng năng lượng, như vậy đối với chúng ta mới có lợi.
Đạm Đài cười nói với Lâm Phong:
– Những đồ vật của lão tổ tông để lại ta không biết gì cả, chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi không nên quá để ý, đương nhiên, ta cho rằng lão tổ tông vẫn có đạo lý.
– Ta cũng cho rằng như vậy, trí tuệ của lão tổ tông nhà ngươi, siêu phàm thoát tục.
Lâm Phong thâm thuý gật đầu nói.
– Ngươi có thể hiểu được lời nói của ta?
Đạm Đài tò mò nhìn Lâm Phong, mặc dù hắn biết đây là triết lý, nhưng trên thực tế chính hắn cũng không thể lý giải, chỉ dựa theo phương pháp tu luyện của lão tổ tông mà đi làm.
– Có thể hiểu được một ít.
Lâm Phong mỉm cười nói ra, đối với người đến từ một cái thế giới khác, đã học qua văn minh của một cái thế giới, thì nghe lời Đạm Đài nói tự nhiên dễ hiểu hơn được.
– Lâm Phong, một số cách dùng thuốc của bộ lạc này rất lợi hại, thân thể của ta cũng được các tiền bối cải tạo qua, nếu không ta cũng không thành Hoàng nhanh như vậy.
Đại Hại Trùng cười ngây ngô nói, lúc trước hắn đánh nhau cùng Đạm Đài cũng là một loại khí vận, khiến hắn đi vào trong bộ tộc này, ngược lại rất thích hợp với hắn.
– Đúng rồi Lâm Phong, còn chưa hỏi ngươi, mấy năm nay ngươi sống như thế nào, vì sao lại tới nơi đây?
Đại Hại Trùng hỏi Lâm Phong hỏi.
– Vẫn bình thường như vậy, không lâu trước đây ta có đến Vọng Thiên Cổ Đô, lần này chuẩn bị đi đến Thánh thành Trung Châu, vừa vặn đi ngang qua nơi đây, bị những đứa trẻ kia khiêng về.
Lâm Phong tùy ý cười nói, sự tình phát sinh trong những năm qua, cũng không phải vài câu đã có thể nói rõ ràng được.
– Ngươi cũng đi Thánh thành Trung Châu, vậy thì thật tốt, đợi đến lúc thương thế của tên ngốc này khôi phục thì chúng ta cùng nhau xuất phát đi đến Thánh thành Trung Châu, nhưng ngươi phải tu luyện cho tốt tranh thủ đột phá Vũ Hoàng đi, chỗ đó có rất nhiều tên biến thái, nhất là trong học viện, yêu nghiệt rất nhiều, còn có một số thiên tài trẻ tuổi trực tiếp xưng Vương nữa, vùng đất trung tâm Thanh Tiêu, hội tụ nhân vật thiên tài của bát phương, ta cảm thấy tu vi của ta ở đó cũng quá yếu.
Trong đôi mắt Đại Hại Trùng lộ ra phong mang, máu huyết Man Long sôi trào:
– Lâm Phong, nơi đây so với tiểu thế giới cường đại hơn quá nhiều, ta thích loại cảm giác này.
– Thanh Tiêu đại lục rộng lớn vô biên, có vô số nhân khẩu, Thánh thành Trung Châu là một trong mười tám toà Thiên Chi Chủ Thành lớn nhất, tự nhiên hội tụ rất yêu nghiệt của Thanh Tiêu đại lục, bên trong đó có thể không cường đại hay sao.
Lâm Phong cười nói ra, trong lòng cũng lộ ra ý chờ mong, ở trong thế giới thiên tài vờn quanh mới có thể phát triển càng nhanh hơn, hắn và đám người Đại Hại Trùng mà ở lại tiểu thế giới thì làm sao có hoàn cảnh bồi dưỡng ra cường giả, không có hoàn cảnh, không có kỳ ngộ làm sao phát triển. Ra đại thế giới mới có thể xuất hiện anh kiệt!
– Ân, mấy người Tuyết tộc đều rất lợi hại, nhưng nữ nhân rất đẹp, chỉ có điều hơi lạnh một chút, còn nam nhân thì làm cho người ta chán ghét, lớn lên thanh tú như nữ nhân, nên ai cũng vênh váo tự đắc.
Đại Hại Trùng có chút khó chịu nói.
– Sớm muộn gì tiếng tăm của lão tử cũng vang xa hơn mấy tên khốn kia.
Đạm Đài mở miệng nói.
– Ngươi câm miệng cho lão tử.
Lão nhân đang nấu thuốc nghe được lời nói của Đạm Đài thì quát to một tiếng:
– Ít gây rắc rối cho lão tử, ngươi quên mất giáo huấn ngày xưa rồi à.
– Hừ.
Đạm Đài khó chịu hừ một tiếng:
– Ta ở bên ngoài không có ai biết ta đến từ nơi này, chọc họa cũng sẽ không liên lụy đến bộ lạc, còn sự tình Lăng Thiên, lão tử luôn luôn nhớ kỹ, tên khốn kia tự phong mình là Vương, một mực ngạo thị thiên, cuối cùng sẽ có một ngày bị lão tử giết chết.
– Vô liêm sỉ.
Hình như lão nhân này thật sự nổi giận, nói:
– Đạm Đài, ngươi có bao nhiêu cân lượng tự mình suy nghĩ đi, không nên làm một chút chuyện vọng động, liên lụy đến bộ lạc?
Chẳng lẽ ngươi quên mất sự tình Lăng Thiên, chẳng lẽ ngươi muốn lão tử nhìn ngươi chết?
– Lão gia tử, không có nghiêm trọng như người nói đâu, người yên tâm, ta không giết được hắn sẽ không cùng hắn va chạm đâu.
Đạm Đài rất buồn bực nói, thế nhưng muốn đối phó người kia thì quá khó khăn, ngày xưa tài năng của Lăng Thiên chấn nhiếp bộ lạc, nhưng vẫn bại bởi người kia, hôm nay người kia cũng đã phong Vương, ngạo thị quần hùng, không biết uy phong cỡ nào.
Chương 1728: Phong Vương Chi Ý
– Phong vương?
Lâm Phong nghe thấy cụm từ này thì cảm thấy rất tò mò, trong võ đạo có người được xưng Vương thể, nhưng cái gọi phong Vương, lại là ý gì?
– Lâm Phong, ngươi không biết phong Vương sao?
Đại Hại Trùng hỏi Lâm Phong.
– Ta chỉ biết Vương thể thôi.
Lâm Phong đáp.
– Cũng đúng, khả năng Vọng Thiên Cổ Đô không có người nào dám phong Vương, nhưng ở Thánh thành Trung Châu lại không giống, hạng người yêu nghiệt ở Trung Châu xuất hiện lớp lớp, đối chọi gay gắt, có tuyệt thế cường giả ngạo thị quần hùng, xưng bá một đời, nghiền ép tất cả, bỏ qua thiên tài các đời, nắm giữ lực lượng vô địch, bất kể những người này có Vương thể hay không, họ cũng dám phong hào là Vương, chưa có người nào có thể tranh phong với họ.
Đại Hại Trùng giải thích với Lâm Phong.
– Chẳng lẽ bọn họ phong Vương lại không phải đối mặt với các loại khiêu chiến hay sao, chỉ sợ những nhân vật yêu nghiệt thiên tài khác sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lâm Phong nói ra.
– Điều này tự nhiên, những người dám phong vương, đều là người có thực lực rất đáng sợ, không sợ bất kỳ khiêu chiến nào, đương nhiên cũng có người thiên tư tuyệt đỉnh bị chết khi phong Vương, chỉ cần những người dám phong Vương kia không chết bọn họ đều có thể danh chấn Thanh Tiêu.
Đại Hại Trùng có chút hướng về trước nói, giờ phút này hắn thu hồi lại bộ dạng vui cười chơi đùa của mình, tâm trí hướng về phía trước, phong Vương có ý nghĩa vinh quang tuyệt đỉnh.
– Ừm.
Lâm Phong xem như đã hiểu rõ ý nghĩa của việc phong vương, xem ra bộc tộc cổ xưa này cũng phát sinh xung đột với một nhân vật phong Vương, nghe ý tứ của Đạm Đài, nếu như hắn có thực lực hắn còn muốn giết đối phương, chỉ sợ thù hận này rất sâu.
– Tốt rồi, uống hết đi.
Lão nhân nấu thảo dược xong liền mang thuốc đến trước mặt Đạm Đài, hắn cũng không khách khí, trực tiếp uống hết chỗ thuốc đó, sau khi uống xong còn chậc lưỡi, mở rộng miệng Híz
-khà một hơi, hiển nhiên thuốc này cũng không dễ uống chút nào.
– Còn không mau vận chuyển dược kinh đến tiêu hoá thuốc.
Lão nhân khẽ quát Đạm Đài, Đạm Đài nhẹ gật đầu, lập tức đi sang một bên nhắm mắt lại, bắt đầu khởi động dược kinh tiêu hóa dược lực, tuy rằng tu vi của lão gia hoả kia không được tốt lắm, hôm nay vẫn chưa đạt đến cảnh giới Đại Đế, nhưng phối dược lại rất lợi hại, Đạm Đài không bao giờ hoài nghi trình độ phối thuốc của lão. Đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy một cổ hàn ý hạ xuống, khiến cho thân thể Lâm Phong có chút run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Đạm Đài, chỉ thấy trên người Đạm Đài lúc này có một tầng băng sương kinh khủng di tản khắp nơi, giống như là băng tuyết ngàn vạn năm, khiến người ta cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.
– Dược hiệu của thuốc phối hợp với lực lượng của Đạm Đài, khiến thuốc phát huy tác dụng thật nhanh.
Nội tâm Lâm Phong cảm thán, lão tổ tông sáng tạo dược kinh của bộ lạc này đúng là một nhân vật truyền kỳ, thuyết cơ thể người cấu tạo từ vô số hạt, không có người thường nào có thể nghĩ tới.
– Tiền bối, dược kinh do tổ tiên tiền bối sáng tạo ra có thể mở ra tiềm lực vô biên cho con người, chỉ cần có công pháp phi phàm tới phối hợp thì nó sẽ càng thêm cường đại.
Lâm Phong nhìn về phía lão nhân nói.
– Chuyện này đương nhiên, các đời tù trưởng của bộ lạc đã sáng tạo ra không công pháp, thần thông thuật, cùng dược kinh hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí bọn họ còn nghiên cứu lực lượng yêu thú nữa, chúng ta phát hiện lực lượng của yêu thú phối hợp với loại phương thức khai phá tiềm lực này thích hợp nhất, ví dụ như Đạm Đài Minh Trí chẳng hạn, công pháp hắn tu luyện chính là yêu sư công pháp, tu luyện lực lượng của Sư Tử Vương, khiến cho mỗi một hạt trong cơ thể đều hóa thành một đầu Sư Tử Vương, ngàn vạn hạt hội tụ lại liền nắm giữ lực lượng của ngàn vạn Sư Tử Vương, có thể chấn vỡ núi sông, nếu một ngày kia mở ra hàng vạn hàng triệu hạt có lực lượng Sư Tử Vương, một tiếng rống cũng có thể kinh động thiên địa, rung động vũ trụ.
Lão nhân kia không có giấu diếm Lâm Phong cái gì, thản nhiên nói ra:
– Còn có người tu luyện Long lực, Cự Tượng lực, Thiên Bằng lực, đó đều là kinh nghiệm các đời tù trưởng của bộ lạc ta để lại, còn chúng ta chủ trương dốc hết sức phá vạn pháp.
– Thì ra như vậy.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lấy lực lượng yêu thú gia nhập vào trong thần thông, công pháp để tu luyện, hoàn toàn thích hợp với người của bộ lạc này, khó trách trên người Đạm Đài có một cỗ thú tính, hoá ra hắn tu luyện kinh thư Sư Tử Vương.
– Đại Hại Trùng nắm giữ thể chất Man Long, có sức mạnh của rồng, cũng rất thích hợp dược lý của tộc ta, bởi vậy ta cũng giúp hắn một chút, đáng tiếc tuổi của hắn đã quá lớn, gân cốt huyết nhục đều thành hình rồi, nên dược vật không tạo ra được hiệu quả lớn, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân mà thôi.
Lão nhân chậm rãi nói ra. Đại Hại Trùng nhếch miệng mỉm cười, nói:
– Làm cho ta đột phá đến cảnh giới Vũ Hoàng nhanh như vậy đã tốt lắm rồi, nếu không phải như vậy sợ rằng ta còn phải tốn một ít thời gian nữa.
– Đúng rồi Lâm Phong, ngươi cũng chưa thành Hoàng, không bằng để tiền bối giúp ngươi một chút đi.
– Khai phá tiềm lực!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, lập tức mỉm cười lắc đầu, nói:
– Không cần, thuốc đối với ta không có tác dụng quá lớn.
Lâm Phong độ kiếp quá nhiều lần rồi, hôm nay lại tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh nên mỗi một cảnh giới đều có thể dẫn thiên ma kiếp xuống oanh thân thể hắn, mở ra tiềm chất trong nhục thể của hắn, kỳ thật chuyện này cùng với dược lý của bộ lạc là hai phương thức khác nhau nhưng có kết quả giống nhau, Thiên Ma kiếp hạ xuống kích hoạt mỗi một tế bào của hắn, kiếp lực rót vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
– Ngươi cái tên này.
Đại Hại Trùng lắc đầu không nói gì, lão nhân kia thì mỉm cười nhìn Lâm Phong, xem ra tiểu tử này cũng không đơn giản như vậy, chuyện tốt như vậy mà cũng cự tuyệt.
– Thoải mái.
Lúc này, Đạm Đài cũng mở mắt ra rống lên một tiếng, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, thương thế không còn sót lại chút gì. Lâm Phong thấy tinh khí trên người Đạm Đài cuồn cuộn, khí tức Sư Tử Vương phun ra nuốt vào không nghỉ thì không khỏi cảm thán tốc độ khôi phục của Đạm Đài thật khủng bố, có lẽ cái này cũng có quan hệ với dược kinh hắn tu luyện.
– Đi, chúng ta đi đến Thánh thành Trung Châu, lần này ta phải đập chết tên kia mới được.
Đạm Đài hùng hổ nói ra, khiến cho lão nhân trợn trắng mắt:
– Tiểu tử này, ngươi không thể yên tĩnh một lát sao.
– Lão đầu tử nhiều chuyện quá, chẳng lẽ người không hi vọng ta thay đổi trở nên mạnh mẽ hay sao.
Đạm Đài trừng mắt với lão nhân nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ biết chừng mực, cái mạng này của lão tử vẫn rất cần đấy.
– Lâm Phong, cùng nhau khởi hành đi, Thánh thành Trung Châu so với cái bộ lạc nguyên thủy này tốt hơn rất nhiều, đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài xông xáo.
Đạm Đài dứt lời lại nhếch miệng cười nói với Lâm Phong.
– Đúng, Lâm Phong, chúng ta đi.
Đại Hại Trùng cũng lộ ra vẻ chờ mong, Lâm Phong lắc đầu cười khổ, hắn chưa thấy qua đạo đãi khách như vậy, còn chưa ngồi nóng đít đã bắt hắn đi rồi, nhưng hắn cũng không có ý kiến, đi đường lâu như vậy không phải muốn đi đến Thánh thành Trung Châu sao, vừa vặn hôm nay có hai người bạn đồng hành. Chỉ có điều hai người bạn này hay gây chuyện một chút, đi theo bọn hắn chỉ sợ không có yên bình.
– Đi thôi.
Lâm Phong mỉm cười nói.
– Sảng khoái.
Đạm Đài vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, Lâm Phong nói cáo từ với lão nhân kia một tiếng rồi ba đạo thân ảnh dắt tay nhau lóe lên mà đi. Ba người Lâm Phong đứng phía trên cổ thuyền phi hành trong hư không, Đạm Đài cảm nhận được cương phong khủng bố đánh lên người thì rống to:
– Lâm Phong, tốc độ như này nhanh thật, có thể tiết kiệm được không ít thời gian rồi, xem ra chỉ cần một ngày đã có thể đi đến biên giới Thánh thành Trung Châu.
– Ta lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật phi hành nhanh như vậy, Lâm Phong, làm sao ngươi có được nó vậy.
Đại Hại Trùng tò mò hỏi, Lâm Phong còn chưa thành Hoàng, nhưng lại có được loại bảo bối này, quả thật kỳ quái, vẫn có câu hoài bích vô tội người mang ngọc có tội, tu vi không đủ thì những người có chút tâm thuật bất chính sẽ giết người đoạt bảo.
– Lộ trình từ Vọng Thiên Cổ Đô đi đến Thánh thành Trung Châu quá xa xôi, nên ta đã tìm đến một vị tiền bối xin giúp đỡ, vị tiền bối kia liền đưa cái cổ thuyền này cho ta.
Lâm Phong nói đơn giản.
– Hoá ra như vậy, nếu lấy tốc độ Tôn Vũ của ngươi đi từ Vọng Thiên Cổ Đô đến Thánh thành Trung Châu, còn không biết phải đi đến bao lâu.
Đạm Đài gật đầu nói:
– Đúng rồi Lâm Phong, mỹ nữ Tuyết tộc rất hoạt bát đáng yêu, hơn nữa còn rất cao ngạo rất, chúng ta có nên bắt lấy một người không.
Lâm Phong cảm thấy xấu hổ, khó trách Đại Hại Trùng lại gọi hắn là Đạm Đài Ngu, gia hỏa này vừa ra khỏi bộ lạc đã quên mất lời lão gia tử nói với hắn.
– Bảo Lâm Phong làm thế thì quên đi, thê tử của hắn so với mỹ nữ Tuyết tộc còn xinh đẹp hơn, ngươi muốn thì tự mình đi làm đi.
Đại Hại Trùng hung hăng trợn mắt nhìn Đạm Đài bằng nhất nhãn.
– Hắc hắc, ta chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng ta nhất định phải báo thì mấy tên khốn kiếp đả thương ta.
Đạm Đài khó chịu nói ra, hắn chưa bao giờ nếm qua loại thua thiệt như này, nhất định hắn phải đòi lại.
– Ngu xuẩn.
Đại Hại Trùng không chút khách khí mắng:
– Mấy tên Tuyết tộc kia cũng không phải hạng người bình thường, chúng ta vẫn nên tiến vào học viện trước thì tốt hơn.
– Cũng được, báo thù cũng không gấp, tiên tiến vào học viện, nhìn xem có cổ kinh hay điển tịch gì tốt để tham khảo tu luyện không đã.
Đạm Đài gật đầu nói:
– Lâm Phong, tu vi của ngươi không phải là Vũ Hoàng, tiến vào học viện sợ có chút khó khăn, mấy cái học viện kia khảo hạch rất nghiêm, phải một đường đánh vào mới được, Đại Hại Trùng cũng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội mà thôi.
– Vậy tại sao lần trước các ngươi không có tiến vào học viện, không có thông qua khảo hạch sao?
Lâm Phong hỏi.
– Chó má, lần trước lão tử nhìn mỹ nữ nhiều quá nên ta và gia hoả khốn kiếp kia đã chiến đấu với nhau, nên chưa kịp khảo hạch.
Đạm Đài tỏ ra phiền muộn kể lại, cảm giác phi thường không thoải mái. Lâm Phong nghe được lời Đạm Đài nói thì xem như hiểu rõ, khó trách gia hỏa này lại không thoải mái.
– Ngươi mở miệng muốn nữ nhân của người khác làm nữ nhân của ngươi, người khác không cùng ngươi đánh nhau mới là kì quái đấy.
Đại Hại Trùng bổ sung một tiếng, khiến cho Lâm Phong không biết nói gì, còn tên Đạm Đài kia thì thật nhếch miệng lên cười nói:
– Không phải do ta chưa từng thấy qua nữ nhân sao, chẳng lẽ gả cho ta, ta còn có thể bạc đãi nàng hay à.
– Cứ vậy đi.
Lâm Phong lắc đầu nói:
– Tiến vào học viện, yêu cầu thông qua khảo hạch gì?
– Đánh, chỉ cần có thể một đường đánh đi vào, coi như thông qua khảo hạch, độ tuổi khác nhau có khảo hạch khác nhau, tu vi người giữ cửa cũng khác nhau.
Đạm Đài trả lời Lâm Phong. Lâm Phong nhẹ gật đầu, khảo hạch này chính là bạo lực, có thể đánh đi vào coi như tiến nhập học viện, đánh không vào thì tự quay về, không tính thân phận địa vị, chỉ lấy thực lực nói chuyện.
Chương 1729: Chiến Vương Học Viện
Thánh thành Trung Châu có cương vực rộng lớn vô biên, được bao bọc bởi một tòa Thiên Chi Chủ Thành, to lớn tới mức có thể so sánh với một cái thế giới, hội tụ rất nhiều nhân khẩu.
Bởi vậy, khi Lâm Phong bay về phía Thánh thành Trung Châu chỉ có thể thấy được các khối kiến trúc trùng điệp to lớn, những con sông rộng lớn, những dãy núi nguy nga đồ sộ. Bất kể sông lớn hay núi non thì mọi chỗ đều rất náo nhiệt, võ giả ở Trung Châu hoạt động sôi nổi từng chỗ, không có bất kỳ một cái góc nhỏ nào thiếu khuyết dấu chân võ giả cả.
– Lâm Phong, thấy tòa núi này ra sao?
Lúc này, Đại Hại Trùng chỉ vào một ngọn núi phương xa, tám mặt bị nước bao quanh, đứng sững phía trên, chọc thẳng vào mây xanh hỏi Lâm Phong, đám người Lâm Phong đang ngự không nhưng cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đỉnh núi.
– Ngọn núi này chính là một tòa Phật sơn, người tu phật phải độ nước đi về phía trước, đi từng bước lên bậc thang thẳng đến khi leo đủ chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có thể đi lên sơn phong cầu phật đường, tất cả những tăng nhân dám trèo lên đều có tâm chí vô cùng cứng cỏi, họ phải trải qua vô số kiếp nạn, mới có cơ hội leo lên đỉnh núi, nghe nói những người muốn leo lên đỉnh núi phải tốn rất thiếu thời gian, bọn họ phải dùng ba năm thời gian, mới thành công leo lên đỉnh.
Đại Hại Trùng chậm rãi nói ra, khiến cho Lâm Phong lộ ra ý run sợ, phật môn này không khỏi quá khó để leo lên đi, người tốn hao thời gian ít nhất cũng mất ba năm, như vậy những người khác muốn trèo lên đỉnh không phải cũng mất mười năm thậm chí mấy chục năm sao.
– Những người thành công trèo lên đỉnh đều là hạng người có được tâm trí rất cứng cỏi, tất nhiên bọn họ sẽ thành tựu cổ phật cường đại.
Lâm Phong thấp giọng nói ra, nếu để cho hắn dùng ba năm thời gian đi cầu võ, hắn cũng không nhất định dám đi làm, huống hồ ba năm vẫn còn chưa đủ, hơn nữa kiếp nạn trùng trùng điệp điệp.
– Sai rồi.
Đại Hại Trùng cười nhìn Lâm Phong, nói:
– Chỉ sợ ngươi cũng không tưởng tượng nổi kết quả.
– Hả?
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Đại Hại Trùng nói:
– Chẳng lẽ không phải?
– Những người leo được lên đỉnh trong vô số năm qua chỉ có rải rác vài người, tên tuổi những người này ngoại giới đều biết, bọn họ đều trở thành đại ma, mà không phải bất thế cổ phật.
Đại Hại Trùng cười nói ra, khiến cho đồng tử Lâm Phong có chút co rút lại, cầu phật đường, leo lên mười vạn bậc thang, trải qua vô số kiếp nạn, cuối cùng lại thành đại ma? Kết cục này, khiến người ta không thể đoán được.
– Trên đỉnh núi, thực là phật môn sao?
Lâm Phong nhìn về phía toà sơn mạch mơ hồ kia, đã là phật thì tại sao leo lên lại thành đại ma.
– Chắc chắn đó là phật môn một trăm phần trăm, nghe nói bên trong tồn tại một vị cổ phật vô cùng cường đại, không có người nào hoài nghi chuyện này, nên vô số năm qua mới không ngừng có người muốn leo lên trên.
Đại Hại Trùng chậm rãi nói ra, khiến cho nội tâm Lâm Phong càng kinh ngạc.
– Từ trên vòm trời hạ xuống, không thể trực tiếp đi đến đỉnh núi hay sao?
– Không có người nào thử qua, vì bọn họ không dám quấy rầy cổ phật.
Đại Hại Trùng lắc đầu nói ra.
– Chuyện này thật kỳ lạ .
Lâm Phong mỉm cười nói, lập tức hướng ánh mắt chuyển qua, đáng tiếc hắn không tu phật, nếu không hắn sẽ đi thử một chút.
– Ở Thánh thành có rất nhiều vùng đất kỳ lạ.
Đại Hại Trùng cười nói.
– Đúng rồi, nghe nói Thánh thành Trung Châu có mấy cái học viện, chúng ta sẽ đi nơi nào?
Lâm Phong hỏi một tiếng, hắn chỉ nghe nói Trung Châu có học viện, nhưng không biết danh tiếng của từng học viện.
– Thánh thành Trung Châu có bốn đại học viện, Chiến Vương học viện bồi dưỡng chiến đấu Vương giả, môn sinh trong đó đều thiện chiến, chiến ý cường hoành.
Thiên Thần học viện mạnh về thần thông pháp thuật, ẩn chứa các loại thần thông pháp thuật siêu tuyệt, uy lực vô cùng; từ cổ chí kim cho đến nay học viện tức ngày càng có khuynh hướng bồi dưỡng tinh thần ý chí cho võ giả, làm cho thần niệm hồn phách trở nên mạnh mẽ, phát huy ra tiềm lực mạnh nhất của võ giả, uy chấn thiên địa; chỉ có Xuân Thu học viện không giống ba viện học viện khác, họ không có trọng điểm bồi dưỡng, cân đối tất cả các loại lực lượng. Đạm Đài tiếp lời, mở miệng nói ra.
– Bốn đại học viện này bài danh như thế nào, có phân chia mạnh yếu hay không?
Lâm Phong hỏi.
– Có tất cả sở trưởng, không phân chia mạnh yếu, võ giả tự nhìn thiên phú của bản thân mà lựa chọn.
Đạm Đài tiếp tục nói ra, bọn họ đều là Thánh Viện truyền thừa vô số năm, đứng sừng sững ở Thánh thành Trung Châu, vĩnh hằng bất diệt, bởi vì niên đại bất đồng nên đệ tử các thời đại sẽ có sự phân chia mạnh yếu, nhưng đều là ngươi tới ta đi, không có người nào có thể áp đảo tuyệt đối.
– Các ngươi muốn chọn học viện nào?
Lâm Phong hiếu kỳ hỏi, hai người này đều thiện chiến, nhục thể cường đại, có lẽ sẽ có khuynh hướng đi Chiến Vương học viện.
– Cái này, ta còn chưa có quyết định.
Đạm Đài sờ lên đầu, cười ngây ngô nói ra.
– Còn chưa quyết định thì sao các ngươi lại đánh nhau với người của Tuyết tộc?
Lâm Phong im lặng, không phải gia hỏa này nói hắn đi đến học viện khảo hạch mới cùng người Tuyết tộc phát sinh xung đột hay sao, tại sao bây giờ lại nói chưa quyết định. Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Đạm Đài lộ ra thần sắc xin lỗi, sau đó cười thật thà, không dám nhìn ánh mắt của hắn, giống như có chuyện khó nói.
– Gia hỏa này còn có việc lừa gạt ta.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, lại nghe Đại Hại Trùng yếu ớt nói:
– Để ta nói cho, đây cũng không phải chuyện may mắn gì, Lâm Phong, thời điểm chúng ta đến Thánh thành Trung Chân lần trước vốn muốn đi đến Chiến Vương học viện, nhưng khảo hạch thất bại, không thể thông qua, Đạm Đài không dám nói cho lão gia tử biết chuyện, về sau chúng ta lại đi đến Thiên Thần học viện nên mới gặp người của Tuyết tộc, rồi lại bị đánh một trận.
Lâm Phong cảm thấy run sợ trong lòng, hắn xem như đã hiểu tên ngốc Đạm Đài kia là một tên chết vì sĩ diện, không có thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện nên hắn rất khó chịu, sau đó lại đánh nhau một trận với người Tuyết tộc thất bại, càng làm cho hắn không thoải mái, khó trách hắn không dám nói cho lão nhân biết.
– Lâm Phong, chúng ta đã thất bại với khảo hạch của Chiến Vương học viện rồi, ngươi tới quyết định xem chúng ta nên đi tới học viện nào, ở đâu cũng đều là tu luyện, yêu nghiệt bên trong còn rất nhiều, không sợ không có ai để chiến.
Đạm Đài cất cao giọng ồm ồm của mình nói ra, đại đa số thanh niên có ý chí ở Thanh Tiêu rộng lớn ,đều chạy tới một trong ba toà thiên chủ thành, trải qua vô số năm, yêu nghiệt trong bốn đại học viện của Thánh thành Trung Châu lớp sau nối tiếp lớp trước, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thiếu khuyết nhân tài.
– Các ngươi còn muốn đi Chiến Vương học viện không, lần trước khảo hạch thất bại, có thể thử tiếp lần nữa không?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
– Có thể, học viện khảo hạch ba tháng một lần, nếu lần trước thất lần sau vẫn có thể đến khảo hạch, lần khảo hạch trước đã qua một tháng rồi, chỉ cần một đoạn thời gian nữa, chúng ta có thể tùy ý tham gia vào khảo hạch của các học viện.
Đạm Đài trả lời Lâm Phong. Chiến Vương học viện thiện chiến, hắn và Đại Hại Trùng đều có khuynh hướng muốn vào Chiến Vương học viện, nhưng lần trước bọn hắn khảo hạch đã thất bại một lần, trong thời gian ngắn ngủi thực lực của bọn hắn không tăng lên được bao nhiêu, nếu như bọn hắn lại chọn Chiến Vương học viện thì rất có thể sẽ ngậm đắng tiếp, dù sao thực lực của Lâm Phong cũng yếu hơn so với bọn hắn, ngay cả Vũ Hoàng cũng chưa tới.
– Đã như vậy, chúng ta tiếp tục khảo hạch Chiến Vương học viện.
Lâm Phong gật đầu nói.
– Tốt, Chiến Vương học viện cũng được, lần trước khảo hạch Chiến Vương học viện thất bại, cho dù lần này đi khảo hạch ở học viện khác thì xác xuất thành công cũng rất nhỏ, còn không bằng tiếp tục xông vào Chiến Vương học viện, nếu thất bại ba tháng sau lại đến là được.
Đạm Đài hào khí nói ra, thân ảnh ba người bay về phía Chiến Vương học viện mà đi. Tốc độ của cổ thuyền cực kỳ mạnh mẽ, bên trong Thánh thành xẹt qua như một tia chớp, qua một đoạn thời gian, rốt cuộc Lâm Phong cũng nhìn thấy một tòa thành trì hùng vĩ, bên trong thành rộng lớn mênh mông.
– Lâm Phong, kia chính là Chiến Vương học viện, Chiến Vương học viện cấm người ngoài phi hành trên bầu trời của bọn họ, cho dù môn sinh của học viện, độ cao khi phi hành cũng phải khống chế trong vòng ngàn mét, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Đại Hại Trùng dặn dò Lâm Phong một tiếng.
Lâm Phong khẽ gật đầu, chiến Vương Tuyết vực uy danh như vậy, tự nhiên không cho phép người lạ xâm phạm vùng trời của họ, nếu để như vậy thì người ngoài có thể nhìn trộm bên trong học viện.
– Ngươi có thấy cái học viện này có thể so sánh với một quốc gia bên trong tiểu thế giới không.
Đại Hại Trùng mỉm cười nói ra, diện tích của học viện quá rộng lớn, đại địa mênh mông, núi sông sừng sững, thậm chí nơi đây còn có khí tức cổ xưa, giống như một di tích thời thượng cổ vậy.
– Không cách nào so sánh, nếu như trở lại bên trong tiểu thế giới, lấy tu vi của ngươi hôm nay ngươi có thể xưng vương xưng bá, nhưngtrong cái học viện này.
.. Lâm Phong mỉm cười nói:
– Học viện này rất cổ xưa, kiến trúc đều mang phong cách xưa cũ, vậy mà có thể bảo tồn hoàn hảo như vậy, hơn nữa nơi đây còn có một ít số địa phương bị che giấu đi, như một cái quốc gia vậy.
– Đi, chúng ta đi xuống đi.
Lâm Phong và hai người hạ xuống dưới, đi vào bên trong Chiến Vương học viện, bên ngoài Chiến Vương học viện có không ít người, bọn họ đều là những người có thiên phú cường thịnh tu vi đáng sợ, lúc ngắm nhìn học viện nhiệt huyết trong ngực đều sôi lên, tất cả đều mong mỏi một ngày kia có thể bước vào Chiến Vương học viện, trở thành môn sinh trong đó.
– Còn hơn một tuần nữa mới đến thời gian khảo hạch, không biết lần này có bao nhiêu người có thể bước vào trong bốn đại học viện, trở thành môn sinh học viện.
Lúc này, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao lên.
– Trước đó còn có một chuyện đại sự khác nữa, Doanh Thành sẽ ngay trước mặt anh hùng Trung Châu, phong hào Doanh vương, rất có khí khái ngạo thị thiên hạ, cuồng vọng vô biên.
Một người nói ra, nghe được lời hắn nói ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn, việc này đã kinh động đến toàn bộ Trung Châu, rất nhiều năm qua không có xuất hiện nhân vật cuồng ngạo như vậy, lần này Doanh Thành lại muốn phong vương.
– Người ta có tiền vốn, cùng giai vô địch, từ khi đăng lâm Hoàng vị đến nay mới có hơn mười năm thời gian mà hắn đã càn quét núi sông, đối xử với người cùng lứa giống như là không có gì, phong Vương thì như thế nào, hắn muốn nói cho anh kiệt của thiên hạ biết, ta tự phong vương, ai làm khó dễ được ta, ta mặc kệ hắn là ai nhưng loại khí khái này không phải người nào cũng có được.
Mọi người nhao nhao gật đầu, thiên tài yêu nghiệt của Thánh thành Trung Châu không thể nói không nhiều, nhưng bên trong cùng giai không người nào có thể áp Doanh Thành.
– Răng rắc!
Nghe được đám người kia đối thoại, Đạm Đài nắm chặt song quyền, nổi gân xanh, trong đôi mắt lộ ra yêu khí khủng bố. Lâm Phong nhìn Đạm Đài, trong lòng thầm đoán chẳng lẽ người muốn phong vương kia chính là nhân vật trong lời nói của Đạm Đài.
Chương 1730: Ân Oán Từ Đầu Đến Cuối
– Đồ chó má hèn hạ kia cũng dám tự phong Doanh vương.
Trong đôi mắt của Đạm Đài có lửa giận rực cháy, tức giận mắng chửi người kia. Có không ít người chung quanh lập tức nhìn về phía Đạm Đài, gia hỏa này thật to gan lớn mật, vậy mà dám vũ nhục Doanh Thành, ai mà không biết Doanh Thành bá đạo, sát phạt lạnh lùng, nếu như để hắn biết người này dám dùng ngôn từ thô tục vũ nhục hắn thì chỉ sợ chắn sẽ trực tiếp tru sát người này.
– Đạm Đài.
Đại Hại Trùng quát to một tiếng, khiến cho Đạm Đài hừ lạnh, trong nội tâm vẫn không hài lòng vì nghe được Doanh Thành muốn phong Vương.
– Có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phong thấp giọng hỏi.
– Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Đại Hại Trùng lôi kéo Đạm Đài rời khỏi nơi Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều này, thực lực Doanh Thành rất đáng sợ, bên trong Thánh thành Trung Châu có danh tiếng cực lớn, không có đủ thực lực thì không nên trêu chọc vào hắn. Sau khi rời khỏi nơi đó, Đạm Đài mới lạnh lùng nói ra:
– Ngày xưa Lăng Thiên của tộc ta ẩn nhẫn mười lăm năm, sau đó một lần bộc phát, tu được Long Tượng cự lực, quỷ thần khó lường, trở thành một nhân vật kiệt xuất của bộ lạc ta, về sau hắn đi đến Thánh thành bái nhập vào Chiến Vương học viện, lúc đệ tử của bốn đại học viện giao phong, Doanh Thành đã lấy thủ đoạn hèn hạ ám hại Lăng Thiên, khiến cho Lăng Thiên bị trọng thương, ngay cả năng lực trị thương của bộ lạc ta cũng không thể cứu vãn tình hình, cuối cùng Lăng Thiên phải bỏ mình, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cái tên hèn hạ này lại dám phong Vương.
– Thủ đoạn gì?
Lâm Phong hỏi, hắn không nghĩ tới ngày xưa bộ lạc dược kinh cũng xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như vậy.
– Ta không rõ lắm, trận chiến ấy không có ai nhìn thấy, những người biết chuyện đều chết hết.
Đạm Đài đáp lại nói.
– Vậy tại sao ngươi có thể xác định Doanh Thành dùng thủ đoạn hèn hạ, thực lực của hắn cường đại như vậy lại có can đảm tự phong Vương, có thể thấy được thực lực của hắn nhất định phi thường đáng sợ.
Lâm Phong tiếp tục mở miệng nói.
– Điểm ấy không cần phải hoài nghi, Lăng Thiên và Doanh Thành đều là nhân vật thiên tư tuyệt luân, Lăng Thiên trong Chiến Vương học viện, còn Doanh Thành thì trong Thiên Thần học viện, hai người đã từng đại chiến với nhau, Cự Tượng chi lực của Lăng Thiên phá vạn pháp, đánh bại Doanh Thành, nhưng lại đi giao hảo cùng hắn, ngay khi bốn đại học viện giao phong Lăng Thiên đột nhiên bị đánh trọng thương, thậm chí những người thấy qua trận chiến đấu kia đều bị giết chết hết, rất có thể do Doanh Thành giết người diệt khẩu, nếu nói Doanh Thành đường đường chính chính chiến thắng, ta chết cũng không tin, huống hồ Lăng Thiên còn đối đãi với hắn như bằng hữu đối, cho dù giao phong cũng sẽ không đả thương hắn, nhưng cuối cùng Lăng Thiên lại bị giết, từ đó có thể thấy được Doanh Thành là kẻ tiểu nhân hèn hạ.
Đạm Đài tức giận nói ra, Lâm Phong nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ, nói như vậy ngày xưa Doanh Thành giết Lăng Thiên, hoàn toàn là hành động không quang minh, đáng tiếc cho nhân vật yêu nghiệt của một bộ lạc, vậy mà bị giết chết không minh bạch như vậy.
– Chẳng lẽ Chiến Vương học viện không ra mặt can thiệp?
Lâm Phong hỏi, dù sao Lăng Thiên cũng là đệ tử của Chiến Vương học viện, còn Doanh Thành là đệ tử Thiên Thần học viện.
– Lăng Thiên chết trong lúc bốn đại học viện giao phong, cho dù đối phương có dùng thủ đoạn hèn hạ, Chiến Vương học viện cũng không thể nói gì, nhưng Chiến Vương học viện có một ít cường giả biết chuyện, chỉ có điều ta không tiếp xúc được với họ, đây cũng là một nguyên nhân ta muốn tiến nhập Chiến Vương học viện.
Đạm Đài vừa nói vừa lộ ra sự phiền muộn:
– Đáng tiếc thiên phú của ta không bằng Lăng Thiên, hơn nữa Doanh Thành đã có thành tựu rồi, những năm gần đây hắn phong vân một cõi, cường đại đến mức không ai bì nổi, ta muốn theo kịp hắn, rất khó.
– Nếu có tâm thì cuối cùng ngươi cũng có cơ hội, không phải người trong bộ lạc của ngươi đều có vận khí rất lớn sao.
Lâm Phong vỗ vỗ cánh tay Đạm Đài mỉm cười nói, Đạm Đài hung hăng gật đầu:
– Ngược lại, ta lại muốn đến xem lễ phong vương của Doanh Thành, ta muốn nhìn xem hôm nay cái tên hèn hạ kia có bao nhiêu kiêu ngạo.
– Uh, đúng lúc ta cũng muốn nhìn một chút cái gọi phong Vương như thế nào, có lẽ lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật yêu nghiệt xuất hiện.
Lâm Phong gật đầu nói, dù sao Doanh Thành cũng phong vương trước khảo hạch của học viện, đi xem một chút cũng không sao, không biết có cơ hội gặp được người quen. Lâm Phong biết Vọng Thiên Cổ Đô có không ít người đến Thánh thành Trung Châu, Quân Mạc Tích cũng ở đây, mặt khác, Lâm Phong cũng có chút mong đợi, chư vị sư huynh đệ của Thiên Đài cũng đến, không biết bọn họ có xuất hiện ở Thánh thành Trung Châu không, dù sao thì Thánh thành Trung Châu đối với bọn hắn cũng quá mức đặc thù, bởi vì cái danh tự này quá mức thần thánh, Quân Mạc Tích cũng đến đây, Đại Hại Trùng cũng vậy, mà Lâm Phong hắn cũng tới.
Nếu như ba người bọn họ đến Thánh thành Trung Châu, Lâm Phong dám khẳng định, những người khác cũng đi đến vùng đất trong truyền thuyết này một lần, thời gian sớm muộn hay muộn mà thôi, hơn nữa Trung Châu rộng lớn vô biên, giống như một tiểu thế giới, muốn gặp được nhau cũng không phải chuyện dễ dàng
– Đúng rồi Đại Hại Trùng, Quân Mạc Tích, cũng ở Thánh thành Trung Châu đó ngươi có biết không.
Lâm Phong cười nói với Đại Hại Trùng.
– Hắn cũng ở đây?
Thần sắc Đại Hại Trùng ngưng lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
– Đúng, chắc ngươi cũng biết Minh Vương cung.
Lâm Phong hỏi.
– Minh Vương Cung?
Thần sắc Đạm Đài ngưng lại:
– Minh Vương Cung chính là thế lực do Minh Vương tạo ra, sau khi Minh Vương phong hào là Minh Vương đã kiến tạo ra Minh Vương cung, quát tháo Thánh thành Trung Châu, không biết hôm nay tu vi của minh Vương lão tiền bối đạt đến cảnh giới nào rồi.
Lâm Phong nghe được lời nói đó thì mỉm cười, người trong võ đạo luôn luôn kính ngưỡng cường giả, Đạm Đài đối với nhân vật phong Vương vẫn rất kính nể, đó là biểu tượng của thực lực, tâm trí cao ngất, hắn cảm thấy không thoải mái chỉ có Doanh Thành.
– Quân Mạc Tích làm Minh Tử trong Minh Vương cung,.
Lâm Phong cười nói, khiến đồng tử của Đại Hại Trùng và Đạm Đài hơi thu lại, Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói:
– Đúng vậy, gia hỏa kia thật có tiền đồ, vậy mà đã trở thành Minh Tử Minh Vương Cung, đi, bây giờ chúng ta đi tới Minh Vương cung gặp Quân Mạc Tích.
– Đại Hại Trùng, ngươi cũng có bằng hữu lợi hại như vậy?
Đạm Đài mỉm cười nói, có thể trở thành Minh Tử của Minh Vương cung, cũng không phải chuyện dễ dàng.
– Tự nhiên, Quân Mạc Tích có bất tử Minh Vương thể, ngày xưa trong tiểu thế giới bọn ta không biết Vương thể vi tôn, hôm nay mới hiểu được, Man Long thể của Đại Hại Trùng ta cũng không kém.
Đại Hại Trùng khờ khạo cười to nói, ba người lại bước lên cổ thuyền, chuẩn bị đi đến Minh Vương cung tìm Quân Mạc Tích.
– Dựa vào cái kia mà cũng gọi là Man Long thể.
Đạm Đài khinh thường nói ra, khiến cho Đại Hại Trùng cảm thấy tức tối, hận không thể đánh gia hỏa này một trận tơi bời, đáng tiếc thực lực không bằng người ah.
– Đạm Đài, ngươi không biết đấy thôi, bên trong đám huynh đệ chúng ta, Lâm Phong là người có thiên phú mạnh nhất đấy, còn lợi hại hơn so với Quân Mạc Tích, nhưng không biết tại sao gia hỏa này lại như vậy, mãi không thể thành Hoàng.
Đại Hại Trùng phiền muộn gãi gãi đầu, đã nhiều năm như vậy rồi, đáng lẽ Lâm Phong phải thành Hoàng mới đúng, đâu có như bây giờ vẫn bị vây ở Tôn Vũ đỉnh phong.
– Thiên phú của Lâm Phong mạnh như vậy thì đúng có chút kỳ quái.
Đạm Đài có chút kinh ngạc nói.
– Đại Hại Trùng, phương thức ta tu luyện không giống với các ngươi, thành Hoàng hay không thành Hoàng đối với ta mà nói đều không sao cả, về sau ngươi sẽ hiểu.
Lâm Phong nhìn thần sắc phiền muộn của Đại Hại Trùng thì cười nói ra.
– Ân, ta ngược lại rất tin tưởng thiên phú của ngươi, hi vọng ngươi sẽ để cho ta chấn động.
Đại Hại Trùng cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ cười cười. Minh Vương cung tọa lạc ở Minh Thủy Tân, đám người Lâm Phong ngồi trên thuyền bay đến, thấy phía trước có cung điện mênh mông, mộng ảo giống như u minh thế giới vậy, mờ mờ ảo ảo, khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thật. Phía trước, một toà cung điện mênh mông tọa lạc trên mặt nước, hư ảnh chập chờn giống như đang trôi nổi vậy, lối vào cung điện có một cây cầu hơi cong cong, bước qua cây cầu đã có thể đi vào trong cung điện.
– Minh Vương Cung.
Lâm Phong đọc ba chữ to trên cổng lớn, cả toà cung điện to lớn này giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật, Lâm Phong biết rõ toàn bộ cái địa vực này là tiểu thế giới của một vị cường giả.
– Chúng ta đi qua.
Ba người Lâm Phong theo cầu nổi đi lên phía trước, không bao lâu sau đã đi tới trước cửa Minh Vương cung, mấy vị thủ vệ gác ở đằng kia, trên người mặc minh giáp, mang theo sát khí sâm lãnh, ngưng mắt nhìn mấy người Lâm Phong hỏi:
– Người phương nào?
– Chúng ta là bằng hữu của Minh Tử Quân Mạc Tích, nếu không tiện thì chúng ta có thể ở chỗ này chờ hắn.
Lâm Phong mỉm cười nói, lúc đi đường hắn đã thông qua truyền âm ngọc giản thông báo cho Quân Mạc Tích rồi.
– Đã như vậy, các ngươi ở chỗ này chờ đi.
Một người trong đó lãnh đạm nói ra, nếu không có người của Minh Vương cung dẫn vào, bọn hắn không cho phép bất luận kẻ nào đi một mình vào Minh Vương cung. Rất nhanh, thân hình Quân Mạc Tích lóe xuất hiện, thấy Đại Hại Trùng bên cạnh Lâm Phong, hắn hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói:
– Đại Hại Trùng, ngươi cũng tới Thánh thành Trung Châu à.
– Đúng thế, ngươi cũng đã trở thành Minh Tử của Minh Vương cung rồi, ta làm sao có thể không đến tham gia náo nhiệt.
Đại Hại Trùng cười nói.
– Đúng rồi, đây là Đạm Đài Xuẩn, huynh đệ ta mới quen.
Đại Hại Trùng giới thiệu.
– Đạm Đài Minh Trí.
Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, cái tên khốn khiếp này luôn giới thiệu về hắn với mọi người như vậy.
– Ngươi, cái tên này.
Quân Mạc Tích trừng mắt với Đại Hại Trùng, sau đó nói với Đạm Đài:
– Đạm Đài huynh cùng nhau tiến vào Minh Vương cung nhìn một chút đi.
Bốn người cùng nhau đi vào trong Minh Vương cung, cung điện bên trong cách biệt với thiên địa, lộ ra một cỗ lãnh ý nhàn nhạt, chung quanh lại có nước chảy rầm rầm giống như minh thuỷ vậy.
– Minh Vương cung quả nhiên lạnh lẽo, chẳng lẽ đây là Hàn Minh Địa Ngục hay sao.
Đạm Đài cao giọng nói ra, lấy tu vi của hắn mà còn cảm thấy lạnh lẽo, có thể thấy được lãnh ý nơi này mãnh liệt như thế nào.
– Nếu như Minh Vương cung được xưng Minh Cung, làm sao có thể không lạnh.
Quân Mạc Tích mỉm cười nói, trong cung điện có rất nhiều thứ thú vị nhưng hình như nó có chút quạnh quẽ, giống như không có người ở mà chỉ là biểu tượng mà thôi.
– Minh Tử.
Giữa đường có một số người thấy Quân Mạc Tích đều khom người chào hắn, Quân Mạc Tích tươi cười gật đầu. Không bao lâu sau mấy người đi vào một toà đại điện cổ xưa ngồi xuống, Quân Mạc Tích lấy ra nguyên liệt tửu lần trước Lâm Phong cho hắn, mỉm cười nói:
– Rất lâu rồi huynh đệ chúng ta không cùng nhau uống rượu, hôm nay bốn người chúng ta, phải chè chén một phen mới được.
– Hắc hắc, đáng tiếc thiếu giai nhân.
Đại Hại Trùng nhếch miệng cười. Lâm Phong nhìn Đại Hại Trùng cười nói:
– Chẳng lẽ ngươi còn chưa quên Tuyết Thiên Trì.
– Làm gì có chuyện đó, giai nhân trong đại thế giới đếm không hết, làm gì có chuyện ta nghĩ đến nàng.
– Đại Hại Trùng, ngươi muốn giai nhân, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người, Thánh thành Trung Châu là chỗ nhân kiệt tụ hội, nơi đây không thiếu giai nhân cho ngươi đâu.
Quân Mạc Tích cười nói, hôm nay hắn đã là Minh Tử của Minh Vương cung, đối với Thánh thành Trung Châu cũng có chút quen thuộc, có thể tiếp xúc đến rất nhiều nhân vật anh kiệt.
– Cái này.
. . Đại Hại Trùng run run nói ra, giống như có chút không được tốt, khiến cho bọn người Lâm Phong cười to.
– Nào, uống rượu.
Quân Mạc Tích nâng chén lên, bốn người uống một hơi cạn sạch, nói:
– Lần này các ngươi đến đây vì chuẩn bị tiến nhập học viện có phải không, còn hơn một tháng nữa bốn đại học viện mới có khảo hạch, đã tính xem nên vào cái học viện nào chưa?
– Chiến Vương học viện.
Lâm Phong đặt chén rượu xuống cười nói.
– Chiến Vương học viện cũng rất tốt, nhưng Lang Tà lại vào Xuân Thu học viện.
Quân Mạc Tích nói.
– Xuân Thu học viện!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng:Nguồn truyện audio
– Cái tên này cùng Sở Xuân Thu có điểm giống nhau, chỉ sợ Sở Xuân Thu lại muốn tiến nhập Tuyên Cổ học viện.